1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 36

      Khúc Đồng Thu cựa mình trong chăn. Say rượu tỉnh lại, có phần hồ đồ, mắt chỉ hé mở nhưng biết mình vẫn còn ôm người bên cạnh, giống hệt như lúc Khúc Kha ngủ ôm lấy con gấu nhồi bông bảo bối.

      Nếu giảm hai mươi tuổi chẳng gì, nhưng người tuổi trung niên mà vùi mặt vào ngực của người đàn ông cũng tuổi trung niên, là vừa buồn nôn vừa bất nhã. Vậy mà Nhậm Ninh Viễn chẳng để tâm, bình tĩnh để ôm.

      Tuy có tác dụng thực tế, nhưng dễ chịu nhiều lắm, cứ như được uống thuốc giảm đau.

      Nhậm Ninh Viễn có thể làm trong lúc yếu đuối sinh ra sức mạnh, trong lúc hèn mọn cảm thấy được an ủi bình an. Nhiệt độ của làn da cách áo sơ mi truyền đến khiến mơ mơ hồ hồ nhận ra chua xót trong lòng ấm hơn nhiều lắm.

      “Tỉnh rồi sao?”

      Khúc Đồng Thu nháy mắt tỉnh táo lại, vội lên tiếng, rụt tay về.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn bối rối rời khỏi người mình, mỉm cười : “Đầu còn đau ?”

      “Tốt hơn nhiều.”

      “Hôm nay nghỉ ngơi , tôi giúp cậu xin phép.” Nhậm Ninh Viễn ôn hòa quá, “Muốn dậy ăn cơm hay ngủ thêm lát?”

      dịu dàng này có phần bất ngờ nhưng lại chẳng xa lạ. mãi đến giờ vẫn còn nhớ, nhiều năm trước, sau khi bị kẻ đồng tính cường bạo, Nhậm Ninh Viễn đối xử với rất tử tế, khác hẳn bình thường.

      Nhậm Ninh Viễn cũng phải quen cảm thông với những kẻ yếu hèn, vậy nhưng vào mỗi lúc gượng dậy nổi, lúc nào Nhậm Ninh Viễn cũng phen nâng lên.

      mực theo con người này là hoàn toàn đáng giá.

      “Tôi muốn nằm thêm lúc.”

      “Khó chịu sao?”

      … Tôi, tôi chỉ là muốn nằm lúc nữa…”

      Rời khỏi giường, cuộc sống lại chính thức bắt đầu, thể trốn tránh chờ . Cho dù quen với tàn nhẫn của cuộc sống, nhưng lần này chịu nổi nữa rồi.

      Nhậm Ninh Viễn “Ừ” tiếng, kéo chăn, nằm giường cùng .

      “Cuối tuần Tiểu Kha về, cậu đối phó được ?”

      “…Tôi làm được.”

      “Cậu cần miễn cưỡng.”

      Khúc Đồng Thu lên tiếng nữa, có chút lo âu vò góc chăn.

      “Dù cậu muốn xử lý thế nào cũng phải quá đáng. Cho dù cậu cần Tiểu Kha, cũng ai có tư cách trách cậu. Con người chứ phải thánh thần, cậu đừng hà khắc với bản thân mình. Thả lỏng . Tôi hy vọng cậu đừng hồi hộp lo âu.”

      Khúc Đồng Thu rất cảm kích lời lý giải này. Nhân chứng tình cuối cùng cũng chính là chứng cứ phạm tội của vợ, điều ấy phải chỉ đả thương mỗi lòng tự trọng của đàn ông.

      quả biết phải đối mặt với Khúc Kha thế nào mới phải. Chân tướng tất nhiên làm con bé bị tổn thương, trẻ con bao giờ chẳng vô tội.

      Nhưng chẳng lẽ vô tội sao.

      chỉ là gã đàn ông quá đỗi bình thường, đả kích khiến già nua, nản lòng, tựa như bị lấy mất cột sống. Kêu phải vờ như có việc gì, phải hoan hỉ vui mừng là điều quá khó khăn.

      người dễ suy nghĩ lung tung. Mấy ngày nay cậu ở chỗ tôi trước .”

      Khúc Đồng Thu lại cựa mình trong chăn, dùng thanh li rí khó chịu : “Tôi sao…”

      cần khách sáo. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, việc tôi cần xử lý nhiều hơn so với bây giờ. Phối hợp với tôi cho tốt , như thế tốt cho cả tôi lẫn cậu. Hiểu chưa.”

      Tuy cần khách sáo, nhưng giọng lại ôn hòa biết bao.

      “Cậu cũng cần lo lắng về Tiểu Kha. Cần cuối tuần tôi kêu người đưa con bé ra ngoài chơi.”

      yên lặng, nửa ngày nhúc nhích, Nhậm Ninh Viễn xốc chăn, nhìn vào đôi mắt hoe đỏ của .

      là… khiến chịu thêm nhiều phiền phức rồi.”

      Thanh bởi vì cảm kích và xin lỗi mà khẽ run. Nhậm Ninh Viễn nhìn , kéo chăn lại: “ phiền.”

      Khúc Đồng Thu nằm trong chăn hồi, trong lòng vẫn chẳng bình an, đành phải tính toán rời giường. Vừa nâng đầu dậy cảm thấy choáng váng, phía sau đau vô cùng, cả người dường như cũng có cơn đau ĩ.

      “Sao vậy?”

      Khúc Đồng Thu nghẹn trong chốc lát, khó khăn mở miệng: “Tôi… nơi đó đau…”

      Nhậm Ninh Viễn xoay người , nhìn rồi lại kéo quần xuống, cẩn thận quan sát, cau mày : “Vết thương của cậu chuyển biến xấu.”

      Khúc Đồng Thu cảm thấy bối rối, nhưng đau quá mức: “ có thể, có thể giúp tôi bôi thuốc ?”

      Đừng đến việc để mông trần ra vói Nhậm Ninh Viễn là việc kinh hãi và đáng sợ đến mức nào, chỉ mỗi việc tăm bông đụng vào bên trong khiến đau đến mức co rúm người. Rất nhanh liền cảm thấy được Nhậm Ninh Viễn dừng lại.

      “Bôi thuốc đủ. Như vậy phải cách giải quyết tốt.”

      sao… Như vậy là được rồi…”

      “Vậy à…” Nhậm Ninh Viễn nhìn , ngừng lại chút, mỉm cười , “Tôi có cách để cậu tạm thời quên chuyện Tiểu Kha, muốn thử .”

      Trong lòng tràn đầy tin tưởng, Khúc Đồng Thu gật đầu.

      Cách để vấn đề tạm biến mất hữu hiệu nhất là tạo ra vấn đề mới. Cùng ngày Nhậm Ninh Viễn dẫn bệnh viện. Khúc Đồng Thu in dấu tay xác nhận, rồi bị đưa lên bàn mổ. Bác sĩ tượng sinh mủ, chẳng thèm gây tê, trực tiếp mở miệng vết thương lấy mủ, khiến đau đến mức cắn chặt răng.

      Làm xong đợt giải phẫu thứ hai, để băng gạc vào miệng vết thương, Khúc Đồng Thu nghiêm chỉnh nằm giường thể động, ngay cả xoay người cũng làm được, động đầu ngón tay còn cảm thấy đau. Trong đầu có thứ gì khác, ngoại trừ đau chỉ có đau.

      Nhậm Ninh Viễn rất đúng, quả nhiên có cách nào khác nghĩ đến chuyện vợ con.

      Nằm sắp như thế, mới vừa cảm giác ngủ ngày kế tiếp chậm rãi kéo đến, rồi sau đó thay thuốc, tiếp theo lại đau đến thể động đậy.

      Bị gây sức ép như vậy, nhưng cuộc sống ra trở nên đơn giản hơn. chỉ cần nghĩ đến chỗ bị động qua dao kéo kia là được, khiêu chiến lớn nhất cần phải đối mặt trong ngày chính là đổi thuốc cách thành công.

      Cho dù đau ra thân mồ hôi cũng cảm thấy trước nay chưa từng thoải mái đến vậy. So với những ngày trước của dễ dàng hơn rất nhiều.

      “Hôm nay đỡ hơn chưa? Tôi nghe tối qua cậu ngủ ngon phải .”

      “Ừ, tốt hơn nhiều, tôi cảm thấy chắc là sắp khỏi rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “Còn lâu lắm mới hết hẳn. Nhưng mà hôm nay cậu vệ sinh thử xem.”

      Trong nháy mắt Khúc Đồng Thu sắc mặt trắng bệch: “Á…”

      Cho dù là hùng hào kiệt, làm phẫu thuật hậu môn xong phải làm việc ấy, đùi cũng phải run lên.

      sao đâu.” Nhậm Ninh Viễn xoa đầu , ngón tay kia dường như có thể thôi miên người. “ thuận lợi thôi.”

      Khúc Đồng Thu phụng mệnh làm việc, nơm nớp lo sợ vào nhà vệ sinh, lúc sau như trút được gánh nặng, chậm rãi ra.

      Nhậm Ninh Viễn đem khay thức ăn đến bên giường chờ , mỉm cười: “Có khỏe ?”

      “Ừm…” Đau vẫn như trước, nhưng cũng quá mức khó khăn.

      “Vậy cậu cần ăn thức ăn lỏng nữa. Về sau cũng khổ như vậy.”

      Kỳ Khúc Đồng Thu hề cảm thấy đau khổ chút nào. Những ngày này là những ngày đẹp lắm.

      Dọn về nhà, phần lớn thời gian đều nằm giường, chỉ thầm nghĩ chữ ‘đau’ đơn giản mà thôi, hoặc di chuyển cách cực kỳ từ tốn. Đây là nhàn hạ và cuộc sống với tiết tấu chậm rãi mà lâu chưa có.

      Nhậm Ninh Viễn mang thức ăn đến bên giường cho , đợi ăn xong dìu nhà vệ sinh, giúp lau người. Tối ngủ cho dựa vào, khi đau quá cho nắm lấy gấu áo. Tất cả đều là dịu dàng mà có nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới.

      tại sắp phải thoát ra khỏi dày vò đau đớn của sinh lý này rồi, tinh thần trở lại giày vò chẳng có bến bờ. Trái tim tựa như bị tảng đá rất lớn đè lên. cảm thấy nếu miệng vết thương lúc trước lớn hơn nữa, sâu hơn nữa có phải tốt lắm .

      “Đêm nay Tiểu Kha trở về.”

      “Ừ. Để tôi dọn dẹp. Việc này đừng với con bé. Nó còn , tôi nghĩ cho nó biết vẫn tốt hơn…”

      Mặc kệ cảm xúc có phức tạp đến bao nhiêu, trong thế giới của người lớn có nhiều khó xử và những điều kinh tởm lắm, muốn để Khúc Kha chỉ mới chừng ấy tuổi nhìn thấy.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn : “Cậu có thể ra vẻ tự nhiên sao?”

      Khúc Đồng Thu chần chừ, lo lắng. Trẻ con là sinh vật rất tinh tế và sâu sắc, mà cho dù là người cha tốt cũng chẳng phải diễn viên tài ba.

      “Để tôi thu xếp, cậu cần bận tâm.” Nhậm Ninh Viễn mở miệng luôn làm người ta cảm thấy được trầm ổn, tin cậy. Trước khi lấy điện thoại gọi, còn mỉm cười nhìn Khúc Đồng Thu, “Ghét uống canh cá sao?”

      Khúc Kha vô cùng vui mừng, hai ngày cuối tuần có thể ra ngoài chơi, hơn nữa còn có ba và chú Nhậm trước. Khí hậu ấm áp ở đảo H và suối nước nóng, các món hải sản đều làm con bé tràn ngập chờ mong, đường máy bay đều ôm tạp chí du lịch, thế cho nên ngoại trừ phát ba nó có phần mỏi mệt, con bé cũng chưa cảm thấy gì.

      Lúc Khúc Đồng Thu chợp mắt, nghe thấy con bé chuyện nho với Nhậm Ninh Viễn.

      “Chú Nhậm, ba cháu chẳng có tinh thần gì cả, cơ thể ba khó chịu sao?”

      “Ừ, ba cháu mới vừa làm giải phẫu, lại say máy bay. có gì đâu, có chú với cháu rồi.”

      Im lặng chút, có tiếng loạt xà loạt xoạt, rồi lặng lẽ, có thứ gì đắp lên người .

      Khúc Đồng Thu ở trong hạnh phúc thoáng cảm thấy lòng chua xót.

      Thứ tưởng như thuộc về , vậy mà dường như chẳng phải của .

      Vào trong phòng khách sạn, cách sắp xếp bầu nhụy khiến Khúc Kha rất vui vẻ, chạy tới chạy lui giữa hai phòng ngủ lớn .

      “Chú Nhậm với ba ngủ phòng này, con ngủ phòng này. Tốt quá mà, giống người nhà vậy đó.”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nhìn con bé chạy nhảy.

      “Là người nhà tốt biết bao.” Khúc Kha lấy tay chỉ, “Ba nè, mẹ nè, và con nè.”

      Khúc Đồng Thu sặc ngụm trà, Nhậm Ninh Viễn vẫn trầm tĩnh tươi cười: “Tại sao chú lại là mẹ?”

      “Vì cháu có ba rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn người bên cạnh có chút ngượng ngùng, cười : “ nên phân như vậy, chú là ba, ba cháu là mẹ phải hợp hơn sao.”

      Khúc Kha rất thành thực: “A, chú Nhậm tất nhiên ra dáng đàn ông hơn ba cháu.”

      Khúc Đồng Thu nhất thời có chút xấu hổ: “À ừm…”

      “Nhưng ba vẫn là tốt nhất.” Con ôm lấy đầu gối ba nó, bướng bỉnh săm soi, “Con có thể làm con của người mẹ khác, nhưng thể làm con của người ba khác.”

      Khúc Đồng Thu nhìn con bé vùi mặt vào lòng cọ xát, bộ dạng hệt như trước kia, chỉ cảm thấy trong lòng rối loạn biết chừng nào.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 38

      Mới vừa đổi thuốc vẫn còn đau, bình thường ngủ cũng chẳng ngon, Khúc Đồng Thu nằm sấp dựa vào Nhậm Ninh Viễn, vừa thoải mái lại thỏa mãn.

      Nhậm Ninh Viễn giúp ít, nhưng hạ mình như vậy làm vì cũng là lần đầu. Phần tình nghĩa trong ấy vượt xa đánh giá của . muốn hồi báo lại cho Nhậm Ninh Viễn phần giao tình ấy.

      Ôm ý niệm này cảm thấy vui mừng, lòng tràn đầy sung sướng, cả đêm nằm giấc mơ rất đẹp.

      Ngày hôm sau Khúc Kha quen biết vài nhóc tì ở cùng tầng khách sạn, bạn cùng tuổi dễ dàng hợp nhau, rất nhanh hẹn ra ngoài cùng chơi. Còn lại hai gã đàn ông ở trong phòng chẳng có việc gì làm. Nhậm Ninh Viễn vẫn nhàn nhã diễn xuất, tiếp tục kiên nhẫn chơi cờ cùng . Khúc Đồng Thu dần có chút ngượng ngùng.

      Ngoại trừ là bệnh nhân tiện ra ngoài, chứ vào thời tiết này chẳng ai bằng lòng ở trong phòng, Nhậm Ninh Viễn có lòng tốt mới ở bênh cạnh cho qua thời gian mà thôi.

      ra ngoài sao?”

      Ngón tay Nhậm Ninh Viễn hãy còn cong lại chống cằm, mắt vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ: “Ừ?”

      “Thời tiết bên ngoài rất tốt.”

      Nhậm Ninh Viễn giương mắt mỉm cười : “À, cậu cũng muốn ra ngoài dạo?”

      Khúc Đồng Thu thẹn thùng: “Sợ tôi xa được thôi. nên vui chơi nhiều hơn, cần ở trong này với tôi, tôi lớn vậy rồi có thể tự giải khuây cho bản thân, xem ti vi cũng được.”

      chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nhậm Ninh Viễn cười : “Tới nhanh .” liền đứng dậy .

      Khúc Đồng Thu nghe được tiếng người phục vụ mặc đồ kimono chuyện, rồi sau đó là thanh đóng cửa, tiếp theo thấy Nhậm Ninh Viễn trở lại, đẩy chiếc xe lăn ở trước.

      “Chúng ta thôi. Cứ để bàn cờ đó. Cậu thay quần áo .”

      Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa lo, thể tin được, Nhậm Ninh Viễn vừa cười : “ chẳng lẽ cậu muốn tôi cõng cậu?”

      Khúc Đồng Thu ngồi xe lăn được mượn, kinh ngạc và hoảng sợ để Nhậm Ninh Viễn phụ giúp, đường cũng biết nên dùng tư thế gì để có vẻ tự tại. Dù là trong thang máy hay đường, tất cả mọi người đều liếc mắt nhìn . biết đó chẳng phải là do có gì đặc biệt, mà là bởi người đẩy xe cho là Nhậm Ninh Viễn.

      Dáng vẻ Nhậm Ninh Viễn hoàn toàn giống người hầu hạ kẻ khác, mà là trời sinh với khí phái được kẻ khác hầu hạ, vậy mà lại giúp đẩy xe lăn, thần sắc chẳng có gì khác thường. Ánh mắt người qua đường nhìn đều có vài phần kính sợ, khiến Khúc Đồng Thu còn sợ hãi hơn.

      “Nhậm, Nhậm Ninh Viễn…”

      “Ừ?”

      “Tôi, để tôi tự .”

      “Sao? Chúng ta ngắm cảnh, đẩy chiếc xe lăn ai ngồi?”

      “Vậy, tôi đẩy là được…”

      Nhậm Ninh Viễn bật cười: “Tôi tại rất tốt, cần đâu. Chờ khi nào tôi già nhờ cậu.”

      Khúc Đồng Thu cảm giác hơi thở của Nhậm Ninh Viễn đỉnh đầu , nghĩ đến lúc già nếu mỗi ngày có thể phụ giúp Nhậm Ninh Viễn ra ngoài tản bộ, đó quả là cuộc sống tương lai đẹp nhất, thế là trái tim khỏi hướng vể hình ảnh ấy.

      “Vậy đến lúc đó ngàn vạn lần nhớ kêu tôi đấy.”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “Tôi kêu cậu.”

      Đảo H ngoại trừ ngắm cảnh còn là thánh địa mua sắm, đường còn đến hai, ba tuyến của hàng hiệu, bản thân Khúc Đồng Thu có gì muốn mua, nhưng ra nhìn thấy kiểu túi đeo vai của người mẫu trong tủ kính nhìn đến mấy lần.

      “Cái kia hợp với Tiểu Kha ? Mấy nhóc bây giờ rất ưu chuộng mẫu này.” cũng là thấy mấy nữ đồng nghiệp lật tạp chí, thảo luận mấy nhãn hiệu thiết kết mới lạ, độc đáo ấn tượng đó, cũng hiểu được đây là đồ tốt tuy rằng rất quý. Hôm nay Khúc Kha và mấy đứa trẻ kia chơi, quần áo hết sức đơn giản, nhưng con bé chưa bao giờ nài nỉ mua này mua nọ, dẫn con bé chọn con bé cũng nó còn nên cần. Kỳ con ai lại chẳng xinh đẹp, hòa hợp với mọi người là việc rất quan trọng, muốn để con gặp cảnh khốn cùng hay khổ sở, chua xót.

      Nhậm Ninh Viễn giúp tham khảo chọn cái dáng vẻ trang nhã, giá cả thích hợp, Khúc Đồng Thu vô cùng cao hứng mua cái, tháng tiền lương như vậy cũng còn, nhưng tặng cho con món quà làm kỷ niệm cũng đáng giá.

      “Cậu muốn mua gì cho bản thân ?”

      . Tôi cũng thiếu thứ gì.”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “Cặp làm của cậu cũng nên sớm đổi .”

      ra nó còn rất tốt…”

      “Tôi giúp cậu đổi.”

      Khúc Đồng Thu vội từ chối: “ …”

      “Chẳng phải thứ gì to tát, sao đâu.” xong, Nhậm Ninh Viễn đổi hướng xe lăn, đẩy tới quầy hàng dành cho nam khiến kinh hồn táng đảm.

      Loại cửa hàng này cho tới bây giờ ngay cả cửa cũng tới gần, hoàn toàn có tất yếu phải chờ mong, các nhân viên cửa hàng với gương mặt ăn khớp với tôn chỉ cười tươi cũng khiến khiếp đảm, mua nổi, vào chính là chịu tội. Nhưng lần trở lại này Nhậm Ninh Viễn ở sau lưng đẩy xe lăn cho , là cáo mượn oai hùm chân chính, Khúc Đồng Thu có được tiếp đãi long trọng mà đời này chưa bao giờ được có, toàn thân cứng ngắc, khẩn trương đến mức chẳng được tiếng nào.

      Nhân viên cửa hàng lấy túi xách do Nhậm Ninh Viễn chỉ xuống, đưa xem, Khúc Đồng Thu tay chân còn gò bó hơn, cầm rồi ngồi yên trong xe lăn dám lộn xộn, cũng biết gì mới tốt. Nhân viên cửa hàng to cao cũng lặng yên giằng co với , khí xấu hổ, vẫn là Nhậm Ninh Viễn cúi người mở miệng hỏi: “Được ?”

      “… Được…”

      “Vậy lấy cái này?”

      “… Ừ…”

      Rồi sau đó Nhậm Ninh Viễn tính tiền cho , ngồi nơm nớp lo sợ uống trà, Nhậm Ninh Viễn đứng cạnh khẽ cười, có vẻ so với Nhậm Ninh Viễn càng tôn quý hơn.

      Ra cửa tiệm, Nhậm Ninh Viễn cười : “Cảm giác làm lão Đại thích ?”

      Giọng Khúc Đồng Thu vẫn có vẻ run rẩy: “… Tốt… Nhưng mà làm vẫn thích hợp hơn…”

      “Thỉnh thoảng đổi lần cũng sao.”

      Khúc Đồng Thu cảm thấy được Nhậm Ninh Viễn đối với thực tốt quá.

      Đêm đó trở về, cả hai cha con đều vui vẻ thôi, Khúc Kha ôm túi ba con bé mua chạy quanh khắp phòng, Khúc Đồng Thu lấy túi làm mới Nhậm Ninh Viễn mua cho ra xem, nhưng hưng phấn đến mức chẳng hiểu được, thể cầm lòng mà nhìn nhiều lần.

      Nhậm Ninh Viễn cho đồ vật gì đó liền cao hứng, dù đó cái gì cũng được, luôn chứng tỏ đấy là phần giao tình lẫn nhau. Chỉ cần là vật đến từ Nhậm Ninh Viễn vật đó trở nên khác biệt.

      Buổi tối lại phải thay lần thuốc. Hôm nay tuy ít nơi, nhưng nhờ phúc của Nhậm Ninh Viễn, chút sức lực cũng chẳng cần dùng, vậy nên biết mệt, miệng vết thương cũng chẳng chuyển biến xấu. là cho tới bây giờ chưa từng thư thái đến thế.

      Thay thuốc xong liền mát xa cho Nhậm Ninh Viễn. Vì cảm kích và vui sướng của cả ngày, ra sức xoa bóp. Nhậm Ninh Viễn im lặng nằm sấp giường, mỉm cười mặc cưỡi lưng đấm đấm đánh đánh.

      Loại thời điểm cảm thấy dáng người Nhậm Ninh Viễn quả đẹp mà, ít nhiều là do trời sinh, có khung xương này phỏng chừng tập luyện cũng chẳng được như thế. Mang theo cảm giác ngưỡng mộ mát xa bả vai, lưng, cánh tay, còn cả bên hông có chút cứng ngắc.

      Ra sức ấn quá mức, hai tay đều mỏi nhừ, chẳng qua hiệu quả cũng ràng lắm, mỗi lần ấn, Nhậm Ninh Viễn tuy ôn hòa “Đủ rồi, tốt lắm”, kỳ thả lòng như thế.

      Ngay cả việc ấy cũng cách nào làm tốt vì Nhậm Ninh Viễn, trong lòng Khúc Đồng Thu áy náy, tính toán liều mạng, ấn lại từ đầu lần nữa. hầu hạ Nhậm Ninh Viễn đến cả người thoải mái, đêm nay ngủ được.

      Khúc Đồng Thu cố gắng giúp người nằm dưới xoa bóp bả vai, xoa bóp cánh tay lần nữa, chờ đến khi chuyển đến lưng Nhậm Ninh Viễn, chuẩn bị ra sức để cơ thể kia thả lỏng, bất chợt Nhậm Ninh Viễn phen dùng sức chế trụ cổ tay , nắm chặt đến mức run lên.

      Nhưng đụng chạm cũng chỉ trong cái chớp mắt, rồi sau đó lập tức thu hồi lực, rút tay về.

      “Được rồi, cần ấn nữa.”

      Khúc Đồng Thu có chút biết làm sao, lấy tay về: “Bằng , tôi đấm lưng cho ?”

      “Cậu xuống .”

      Lời Nhậm Ninh Viễn nghe theo như thánh chỉ, vội vàng xuống. Nhìn Nhậm Ninh Viễn đứng dậy, ngồi dựa người vào đầu giường, mặt có gì biểu tình, rũ mắt suy nghĩ, thể gọi là vui thích được.

      “Vậy… Để tôi lấy nước cho ?” Dù sao cũng phải làm thứ gì mới được.

      cần.”

      Khúc Đồng Thu bất an ngồi xuống bên giường, nhìn Nhậm Ninh Viễn nhắm mắt nghỉ ngơi, biết đến tột cùng có vấn đề ở chỗ nào. Ánh mắt dời xuống, khỏi sửng sốt, đột nhiên tim đập như trống dồn, lắp bắp.

      “Nhậm, Nhậm Ninh Viễn…”

      Dưới áo ngủ của Nhậm Ninh Viễn là bộ vị gồ lên, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy, vừa xấu hổ ngoài ý muốn, vừa thấy mới mẻ, kỳ lạ.

      Nhậm Ninh Viễn khẽ cau mày, giọng điệu vẫn ôn hòa, dường như trấn an: “Đừng để ý. Đụng tới nơi mẫn cảm như vậy. liên quan đến cậu.”

      Khúc Đồng Thu lên tiếng, hiểu sao vẫn khẩn trương.

      Tuy rằng chỉ cần đàn ông khỏe mạnh có phản ứng sinh lý, nhưng chính mắt thấy Nhậm Ninh Viễn người như vậy nổi lên dục vọng, vẫn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, chẳng tự chủ được liên tiếp dời tầm mắt qua, xác nhận lại lần nữa.

      Người ngồi lặng im nơi đó ra bị dục vọng thao túng mà luống cuống, vẫn bình tĩnh như trước, lặng thinh chờ xúc động kia tự động biến mất.

      điều khiển mạnh mẽ ấy khiến thoạt nhìn cảm thấy gợi cảm đến lạ kỳ. Khúc Đồng Thu cầm lòng được nghĩ, lão Đại của là người đàn ông có lực hấp dẫn nhất đời.

      Nhậm Ninh Viễn ngồi lặng yên ở chỗ kia điều chỉnh nhịp thở, cũng ngơ ngác ngồi theo, nhìn Nhậm Ninh Viễn, chẳng hiểu tại sao lại chông chênh, nhìn đến mức hồn muốn bay cả ra ngoài.

      Lặng im lúc, Nhậm Ninh Viễn cười khổ tiếng, bắt chéo tay lên bụng: “Tôi thấy, cậu vẫn cứ tránh lúc tốt hơn.”

      Khúc Đồng Thu do dự, việc ‘Nhậm Ninh Viễn cũng có nhu cầu’ so với việc người như Nhậm Ninh Viễn cũng cần tay làm hàm nhai còn khó nhận hơn, Nhậm Ninh Viễn thậm chí còn từng giúp , đôi bàn tay mát xa cách bất lực của dùng làm cái gì.

      “Nhậm Ninh Viễn, bằng, bằng để tôi…” Loại tình này phải tự đề cử bản thân mình vẫn là có hơi lắp bắp, “, đừng ghét bỏ.”

      Nhậm Ninh Viễn chuyện, cũng có biểu tình, xem như ngầm đồng ý. Khúc Đồng Thu vội xắn cao tay áo, quỳ gối giữa hai chân người nọ, phục vụ tận chức tận trách.

      biết là do quá mức kinh sợ hay do kỹ năng đầu ngón tay chẳng điêu luyện, tóm lại khiến Nhậm Ninh Viễn thấy thoải mái.

      Tay vốn dĩ mỏi nhừ, cầm lúc lại đủ lực. vỗ về chơi đùa của Nhậm Ninh Viễn trong thời gian ngắn rất lâu, vậy mà vẫn thể phóng thích, Khúc Đồng Thu hai tay nắm cách cẩn thận, nơm nớp lo sợ, hiểu được bản thân hành bất lực, thiếu kỹ xảo, dần dần biết phải làm thế nào mới tốt.

      Xấu hổ tiếp tục trong chốc lát, nghe thấy Nhậm Ninh Viễn thấp giọng : “Thôi bỏ .”

      Khúc Đồng Thu gấp đến độ ra đầu mồ hôi. Khó có việc có thể làm vì Nhậm Ninh Viễn, kết quả cứ như vậy chẳng giải quyết được gì. Việc sợ chính là Nhậm Ninh Viễn “Thôi bỏ ” với , bao giờ trông cậy vào việc gì làm nữa.

      Thấy Nhậm Ninh Viễn lấy tay kéo chăn qua, Khúc Đồng Thu nhất thời cũng đành phải vậy, vội khom xuống, cúi đầu há mồm ngậm.

      Ý tưởng gì trong đầu cũng có, chỉ là làm cố hết sức thôi, chờ có gian để thở liền cố gắng động đầu lưỡi, muốn cho Nhậm Ninh Viễn có khoái cảm.

      Làm đến mức cổ họng khổ sở, nhưng nghe thấy tiếng thở dốc tựa hồ dồn dập lên của Nhậm Ninh Viễn. Lúc này cũng dùng tay, dùng miệng lung tung gây sức ép, tóc cũng bị nắm chặt.

      “A…”

      Nhậm Ninh Viễn ấn đầu , lại thẳng tiến vào thêm ít, làm nghẹn đến mức khó thở, rồi sau đó chuyển động trong miệng .

      Như vậy có dùng kỹ xảo hay , chỉ cần miệng vất vả chịu đựng lúc là tốt rồi. Nhậm Ninh Viễn cầm lòng được nâng sau gáy lên, hơi thở nặng nề. Khúc Đồng Thu vô cùng khẩn trương, bên bị biến thành sắp đủ dưỡng khí, bên mơ mơ màng màng cảm giác khó khắn lắm mới thấy được lão Đại khống chế được và hết sức quyến rũ.

      Lúc Nhậm Ninh Viễn ở trong miệng phóng ra, vẫn còn thất thần, chẳng kịp phản ứng, ực tiếng liền nuốt mất, tâm trí trống rỗng, nhất thời ngây ra như phỗng.

      “Có khỏe ?”

      Ngay cả dùng sức khụ vài lần, Khúc Đồng Thu cũng thể ho ra được hạt giống của Nhậm Ninh Viễn, mờ mịt lúng túng, ngẩng đầu nhìn người đỉnh đầu chuyện với mình, trán Nhậm Ninh Viễn cũng ẩm ướt, ra ít mồ hơi, rũ mắt xuống nhìn .

      đôi mắt nhìn gần đến thế, hơn nữa vừa rồi còn nuốt xuống gì đó, Khúc Đồng Thu lại cảm thấy ý nghĩ quay cuồng, miệng cũng lắp ba lắp bắp.

      “Rất, rất tốt…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn trong chốc lát, ôn hòa đưa ngón tay lau khóe môi .

      “Vất vả.”

      Khúc Đồng Thu lảo đảo súc miệng, tắm xong rồi vẫn hoảng hốt. Hồi tưởng lại, chính mình vừa rồi quả thực chẳng khác nào quỷ nhập vào người, lòng chỉ muốn làm Nhậm Ninh Viễn thoải mái, vậy mà giống như phát hỏa quá mức.

      May mà Nhậm Ninh Viễn đặc biệt làm lại lần nữa.

      Lên giường có phần hỗn loạn, nằm cạnh bên Nhậm Ninh Viễn, kéo cao chăn mà ngủ. Trước khi nhắm mắt, Khúc Đồng Thu nằm trong chăn suy nghĩ, bình thường dùng miệng giải quyết vì người đàn ông là loại sỉ nhục, căn bản cũng thích chạm mấy thứ này nọ như kẻ đồng tính, chứ đừng là bỏ vào trong miệng.

      Nhưng nếu đối tượng là Nhậm Ninh Viễn, là người ngưỡng mộ và thành kính, do đó vui vẻ làm.

      Nhậm Ninh Viễn giống bất kỳ ai. cho mà cần hồi báo.

      vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn làm bạn với Nhậm Ninh Viễn, vậy nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn đối xử với tốt lắm. tài cán vì Nhậm Ninh Viễn làm việc như thế cũng hạnh phúc biết bao.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 39

      Khiến vừa mừng vừa lo đó là, Nhậm Ninh Viễn đối với tựa hồ càng ngày càng tốt. Sau khi nghỉ phép trở về, chỉ để tiếp tục ở trong nhà, mỗi sớm khi bắt đầu ngày mới, lúc hành động bất tiện giúp phen, còn đưa ít quần áo. Thậm chí còn cho chiếc đồng hồ đầy phong cách.

      Khúc Đồng Thu là quá sức vui mừng, mặc quần áo cũ Nhậm Ninh Viễn cho, đeo luôn đồng hồ Nhậm Ninh Viễn thành bộ, đẹp đến mức tỏa sáng.

      Sở Mạc biến mất đoạn thời gian trước chẳng thấy lại trở về từ Mỹ, hẹn Nhậm Ninh Viễn ăn cơm, Nhậm Ninh Viễn cũng thuận tiện dẫn theo.

      Ba người chạm mặt trong phòng. Sở Mạc vừa nhìn thấy , vẻ mặt liền khó chịu, sau khi đánh giá từ xuống dưới nhăn mày: “Làm bộ giàu có sao. Mày mà cũng có thể mặc đồ này? Áo khoác là của Ninh Viễn, thể nào có cái thứ hai, sao trong tay mày lại có?”

      Khúc Đồng Thu nghe nhắc tới cao hứng, vội lôi kéo vạt áo: “Đúng vậy, Nhậm Ninh Viễn cho tôi. Đồng hồ cũng vậy.”

      Đồ riêng tư của Nhậm Ninh Viễn khác với những món đồ trong cửa hàng, là báu vật mà có bỏ tiền ra cũng chẳng mua được.

      Sở Mạc nhìn đầy khinh thường: “Nhặt đồ Ninh Viễn cần cũng có thể vui thành như vậy. hợp với mày mà mày sung sướng nỗi gì.”

      Nhậm Ninh Viễn ngồi vào bàn, cười : “ làm gì khắt khe với cậu ấy như vậy.”

      “Ai kêu thằng ấy vẻ mặt ti tiện.”

      Nhậm Ninh Viễn nhăn mặt nhíu mày: “Đừng như vậy. Cậy ấy đắc tội .” lại nhìn liếc nhìn Khúc Đồng Thu xấu hổ: “Đừng để ý. Cậu ăn trước .”

      Sở Mạc cười nhạo tiếng: “Sao lại đắc tội. Thằng ấy ăn nằm cùng giường với Trang Duy, làm sao đối xử khách khí được?”

      Khúc Đồng Thu cả kinh, thể kẹp chặt đũa. vẫn sợ hãi bị Sở Mạc biết, sau khi vào cửa còn lo sợ bất an, nào biết rằng Sở Mạc sớm ràng.

      Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, đó cũng là việc đương nhiên. Quan hệ của họ so với quan hệ giữa và Nhậm Ninh Viễn thân thiết hơn nhiều lắm, mới là người ngoài cuộc. Chỉ có việc họ biết mà biết, chứ làm gì có đạo lý biết mà họ lại .

      “Hai người chẳng phải sớm chia tay sao, chưa kể sau đó cũng thêm ít người, còn quản mấy việc đó làm gì.”

      Sở Mạc thẳng thắn : “Đây là hai chuyện khác nhau. Mặc kệ quan hệ giữa và Trang Duy trong lúc đó biến đổi như thế nào, cậu ấy có quan hệ với người khác thể nào vui mừng được. Đó là bản tính đàn ông. hào phóng giống cậu.”

      Nhậm Ninh Viễn chỉ cười: “Ừ ừ. Nếu bỏ được sớm đuổi theo kéo Trang Duy về . Đồng Thu là người thành , Trang Duy xuống tay với cậu ấy chẳng chút khó khăn. đừng để mình hối hận.”

      “Đều là quá khứ rồi, đuổi theo cái gì.” Sở Mạc liếc nhìn Khúc Đồng Thu, giận dữ dâng lên trong lòng, “Con mẹ nó, mày vẫn phải đàn ông sao? Có tay có chân mà biết phản kháng chắc? Nếu muốn bị cậu ấy thượng, mày đánh lại nhưng cũng có thể làm cho cậu ấy thực được vậy. xem mày căn bản là muốn làm.”

      “Sở Mạc, quên .”

      “Nhìn bộ dáng uất ức của thằng đó là điên lên. Mày đó, đến chừng này tuổi rồi mà cứ mãi vô dụng như mấy con chó hoang.”

      “Sở Mạc.”

      “Được được, quên quên, chúng ta là tới ăn cơm đàm luận, đề cập tới thằng đó.”

      Hai người kia tán gẫu vào chuyện chính, Khúc Đồng Thu liền hoàn toàn trở thành kẻ ngoài cuộc, nghe mù mù mờ mờ, chỉ có thể dùng bữa.

      Sở Mạc mắng phải hoàn toàn có đạo lý, bởi vậy cũng chỉ có thể im lặng nghe, thể phản bác.

      Chuyện qua đúng là do xử đúng, đêm đó bị Trang Duy dự định xâm hại, cũng cảm thấy vừa đau lòng vừa hối hận. Nếu có thể trở lại, động thủ đánh chính bản thân mình uống rượu chịu đề phòng, đánh cho thằng ngốc ấy tỉnh táo lại.

      và đại đa số người thường giống nhau, sau khi xảy ra chuyện mới trở nên thông mình, còn trong nguy cơ chỉ phản ứng lại hết sức bình thường.

      Nhưng chẳng sao cả, cảm thấy việc này dần có thể cải thiện, như thể giao tình giữa và Nhậm Ninh Viễn đó thôi, chỉ cần cố gắng, hết thảy cuối cũng chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

      Nhậm Ninh Viễn khiến đối với ngày sau tràn ngập hy vọng.

      Trừ ăn ra còn việc gì có thể làm, thấy Nhậm Ninh Viễn ít động đũa, Khúc Đồng Thu liền lấy tay lột vỏ tôm, nhúng vào nước chấm. Thiết bị sưởi ấm bên trong vừa đủ, tuy khi vào cửa tất cả đều tự cởi áo khoác ngoài, ngồi lúc vẫn chảy mồ hôi, đồ ăn lại nóng, trán Nhậm Ninh Viễn đổ mồ hôi, mà người nọ cũng phải người cởi áo lần mặc vào rồi cởi lần nữa, Khúc Đồng Thu liền tận chức tận trách quạt cho Nhậm Ninh Viễn mát mẻ.

      Sở Mạc rốt cuộc chịu nổi trở mặt xem thường: “Đồ nô tài.”

      Khúc Đồng Thu : “Tôi phải.”

      “Còn dám mày phải? Chỉ kém đao mày chính là thái giám. Mày là chó nuôi trong nhà của Ninh Viễn chứ gì?”

      Nhậm Ninh Viễn đặt đũa xuống: “Sở Mạc, đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu cậu ấy.”

      “Trang Duy làm đến mức đó rồi, còn có thể ‘tìm’ sao?” Sở Mạc xong lại trừng mắt liếc nhìn Khúc Đồng Thu, “Mày hãy cẩn thận đó, rơi vào tay chỉ có con đường chết.”

      Khúc Đồng Thu bị thế, khẽ run.

      “Được rồi. Sở Mạc, nhắm vào cậu ấy làm gì, thủ hạ của nơi nào hết rồi. Đừng lột vỏ tôm, ngay cả đút ăn họ cũng làm được.”

      Bị vậy nhưng Sở Mạc lại nở nụ cười: “Hừ, cậu đừng làm mắc ói. đám hai đám lớn lên đều như nhau.”

      “Trang Duy trở về cũng thời gian. Khi nào đến nữa?”

      “Hạ tuần. Chờ việc tiếp quản tạp chí trong nước vào ổn rồi, cậu ấy cũng cần chạy qua chạy lại giữa hai nơi.”

      Đề tài lại trở về quỹ đạo, hai người tiếp tục trò chuyện về việc chính của họ. Mà Khúc Đồng Thu bây giờ mới nghĩ ra được lời để cãi lại với Sở Mạc, chẳng qua thời cơ tranh luận qua, kẻ giỏi biện giải chính là người chịu thiệt.

      muốn chính là, kỳ những việc làm vì Nhậm Ninh Viễn, nếu so với những việc Nhậm Ninh Viễn giúp vốn dĩ là bé lắm, có đáng kể gì đâu.

      Nhậm Ninh Viễn chăm sóc , hầu hạ Nhậm Ninh Viễn, ý tốt của cả hai ngang nhau, có cho có nhận.

      Chẳng qua Nhậm Ninh Viễn ở chỗ cao, ở chỗ thấp, nên thoạt thấy liền có vẻ hèn mọn. Người khác nhìn vào có thể những lời nghe chẳng lọt tai, nhưng bản thân cảm thấy rất tốt, cảm thấy rất bình đằng. Có thể tiêu chuẩn của nhân vật bé khác lắm so với tiêu chuẩn của nhân vật lớn lao.

      thực lòng cảm thấy rất tốt mà.

      Sau khi hết hạn nghỉ bệnh, Khúc Đồng Thu trở về công ty làm. Nghỉ ngơi đoạn thời gian dài như vậy, cả ngày chính là ăn ăn ngủ ngủ, nên mập hơn đôi chút, thân thể cũng được nuôi dưỡng tốt hơn.

      Nhưng chẳng biết có phải do lười nhác lâu quá , ràng buổi tối ngủ rất ngon, vậy mà ngày hôm sau làm lại dậy nổi, cứ cảm thấy buồn ngủ mãi. Lúc trước phần lớn là cứ tự nhiên nướng thẳng giấc, cần biết gì, tại sáng sớm làm, loại mỏi mệt đuổi được này khiến có phần phiền não.

      Hôm nay chính là bởi choáng váng, chồng chềnh mà thiếu chút nữa muộn mất, đường liều mạng chạy vào thang máy va phải người, đổ cà phê lên cả thân.

      Nếu hôm nay mặc quần áo của bản thân dơ cũng chẳng sao, nhưng lại là đồng hồ và cặp da làm của Nhậm Ninh Viễn cho, được coi như bùa hộ mệnh rời khỏi người. Cặp dơ còn có thể lau khô, chứ dây đồng hồ bị bẩn khiến đau lòng đến cả buổi sáng chẳng có cách nào làm việc tốt, toàn bộ tâm hoảng ý loạn, cảm thấy được vô cùng có lỗi với Nhậm Ninh Viễn.

      Hết giờ làm liền đến cửa hàng chuyên kinh doanh đồng hồ để xem họ có thể giúp đỡ lau sạch , mình chưa từng đến cửa hàng sang trọng như thế, vào cửa thoáng có chút yên của người nghèo, muốn nhìn chút người khác làm như thế nào.

      đứng, thấy người phụ nữ rất đẹp với làn da trắng mịn, mái tóc xoăn chuyện cùng nhân viên ở quầy tính tiền, dáng vẻ còn trẻ, giọng cũng mềm mại, ngọt ngào. Mơ hồ, Khúc Đồng Thu cảm thấy được nhìn rất quen, nhưng lại thể gặp nhau ở đâu.

      Cố sức suy tư, lại thấy nhân viên cửa hàng lấy cái hộp ra cho ấy, lễ phép : “Sở tiểu thư, có lỗi làm đợi lâu.”

      Khúc Đồng Thu “A” tiếng, trí nhớ mơ hồ trong nháy mắt ràng, khỏi mở miệng : “Sở Tiêm.”

      ấy nghe tiếng quay đầu, liếc , có chút hoang mang: “ là…?”

      Khúc Đồng Thu kêu xong hối hận. và cố chẳng quen biết đậm sâu, chưa tới cái gì mà cố nhân gặp lại, nếu gọi, căn bản cũng chẳng nhận ra. Huống hồ đoạn ký ức kia làm người khó có thể chịu nổi.

      “Xin chào, tôi là Khúc Đồng Thu.” Nếu lỡ chào hỏi, vậy nên đường hoàng vài câu.

      “Ừm…”

      “Trước kia chúng ta gặp qua… À , tôi với trai học cùng đại học, tôi đưa quán bar…”

      “A!” Người phụ nữ qua tuổi ba mươi nhưng vẫn kiều diễm như đưa tay lên miệng, làm ra động tác kinh ngạc, “Là sao! thay đổi nhiều quá, tôi nhận ra.”

      “Đúng vậy, nhiều năm rồi mà. thể dễ dàng nhớ ra được.”

      Sở Tiêm cười hì hì: “Tất nhiên nhớ chứ. Lần đó về tôi mắng tôi trận, đuổi tôi về, thời gian dài lắm cũng cho tôi quán bar chơi.”

      “Ừ, loại nơi chốn đó tốt.” tại nhắc tới có thể bình tĩnh, nhưng nhiều ít vẫn là có chút được tự nhiên.

      gặp chuyện tình như vậy, để lại cả nỗi ám ảnh, mà Sở Tiêm nhắc tới chuyện cũ giọng nửa phần che đậy, ngược lại dường như còn cảm thấy rất thú vị khiến biết phải đáp lại ra sao.

      “Đa tạ khi đó che chở cho tôi, vậy mà vẫn có cơ hộp trực tiếp gặp mặt cám ơn.”

      có gì đâu.” Lại tiếp đó cũng chỉ là bản năng của phái mạnh. Chẳng qua là do xui rủi quá thôi.

      “Sau đó có việc gì phải .”

      Khúc Đồng Thu hơi sững sờ: “Cái gì?”

      “Ý tôi là, ly rượu khiến say như vậy, sau đó hẳn là ổn cả chứ?”

      Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy việc ấy hỏi đúng lắm, nhất thời ra đúng ở chỗ nào, suy nghĩ trong chốc lát, bất chợt có chút lo sợ yên.

      hỏi tôi?… Vậy, khi đó còn ở đó sao?”

      “Đúng vậy, chính tôi gọi điện kêu trai đến khiêng về mà. Khi đó hoàn toàn mất kiểm soát, tôi lại chẳng kéo được…”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 40

      Có lẽ là do thời gian quá muộn, Nhậm Ninh Viễn gọi cho vài cuộc điện thoại. Khúc Đồng Thu nắm chặt tay, mồ hôi đổ đầy trong lòng bàn tay, chẳng dám nghe máy.

      Bất giác cảm thấy mình dám trở về.

      người mặc vẫn là quần áo vụt vặt mà Nhậm Ninh Viễn cho. Thứ Nhậm Ninh Viễn trao , liền coi như bùa hộ mệnh, mặc vào rồi nỡ cởi ra. Cặp làm cũng cả ngày mang theo, hề đổi.

      Nhậm Ninh Viễn đối với tốt như vậy, trân quý vô cùng. Sung sướng cho rằng có lẽ thời gian theo Nhậm Ninh Viễn dài quá, mọi người nảy sinh cảm tình mà thôi.

      tại, nỗi sợ hãi lại trong lòng.

      chưa từng hoài nghi bất cứ điều gì Nhậm Ninh Viễn . Chuyện làm đau khổ đến khảm vào xương, Nhậm Ninh Viễn an ủi cần lo lắng, liền hề truy cứu, thậm chí cũng chẳng hỏi Nhậm Ninh Viễn đến tột cùng có vì báo thù hay chưa.

      biết Nhậm Ninh Viễn lúc ấy có phải hứa cho có lệ hay , lại càng nghĩ suy rằng Nhậm Ninh Viễn kỳ là giúp người khác hay giúp .

      Như vậy chẳng khác nào ngay cả phần tin tưởng toàn tâm toàn ý đó của đều hẫng hụt cả hay sao.

      Lúc tuổi trẻ bị người cưỡng gian, trải qua sỉ nhục đáng sợ kia khiến trong thời gian rất dài thể ngẩng đầu, cảm thấy mình chẳng còn là đàn ông nữa, trong lúc ngủ cứ mãi bừng tỉnh.

      Nhiều năm như vậy về sau mới phát là do người quen biết làm, quả giống hệt cơn ác mộng tồi tệ nhất.

      cảm thấy sau này có lẽ chẳng còn có thể ngủ ngon.

      Cả đời cẩn thận dè dặt, ai cũng dám đắc tội, chỉ cầu có thể sống bình thản an ổn.

      Ấy vậy mà tới thời điểm này rồi còn làm nhớ lại cái tát kia. Cho dù là kẻ quen bị đánh đập, cũng chịu chẳng nổi đâu.

      “Ông chủ… cho thêm ba chai bia.”

      Chủ quán lấy bia đưa cho người làm với vẻ mặt hoảng sợ này, thu tiền, : “Uống được uống ít thôi, mọi việc cứ phải nghĩ thoáng chút.”

      Khúc Đồng Thu ngửa đầu dùng sức nốc ừng ực hai ngụm lớn, uống đến mức bản thân choáng váng đầu. phải muốn mượn rượu giải sầu, mà là muốn mượn rượu để thêm can đảm, để đòi lại công bằng từ Sở Mạc.

      Nhưng biết phải uống bao nhiêu mới có đủ dũng khí, lúc còn học bị Sở Mạc đánh cho sợ, hơn nữa lần đó bị xâm phạm thê thảm chịu nổi, uống nhiều rượu hơn nữa trong lòng vẫn run rẩy thôi, ngồi quán ven đường đến nửa đêm.

      Nhậm Ninh Viễn đêm khuya nhận được điện thoại, khỏi quán, vào cửa liền thấy Sở Mạc bị đặt ghế sa lon, Khúc Đồng Thu tư thế ngồi cưỡi lưng gã, tay túm lấy cổ áo gã, tay đè cổ gã, dây dưa truy vấn: “Có phải là hay … Có phải làm hay …”

      Con người này khi tỉnh nhát gan sợ hãi, uống rượu xong hết sức khó chơi, dường như cái gì cũng sợ, động tay động chân, có chết cũng chịu thả người, giống như bạch tuộc giữ chặt lấy Sở Mạc, buông cũng buông.

      Ngày thường chỉ cái tát là Sở Mạc có thể đánh bay , lúc này lại chống đỡ được, bị quấn lấy đến mức máu sôi trào, tức giận chịu nổi, với Nhậm Ninh Viễn: “Cuối cùng cậu cũng đến! Mau mang thằng này về cho !”

      Hai người phải hợp tác mới có thể kéo ra khỏi người Sở Mạc.

      Sở Mạc quần áo xộc xệch, thở hồng hộc, mắng: “Nửa đêm thằng này đến tìm làm cái quái gì? Mà cậu cũng chậm quá, trễ chút nữa cũng cóc thèm khách sáo.”

      Nhậm Ninh Viễn có lỗi”, tay cũng lưu tình, gỡ mạnh mấy ngón tay Khúc Đồng Thu ra, ném dụng cụ mở chai lấy làm vũ khí, rồi sau đó đem cái người chẳng khống chế được cảm xúc ra cửa.

      Người nọ vẫn còn kích động, giãy giụa ngừng, thào tự thôi, nhưng rốt cuộc cũng bị nhét vào trong xe. Cửa xe đóng lại còn chồm tới chỗ kính đòi phải ra ngoài, muốn đuổi theo Sở Mạc. Nhậm Ninh Viễn chỉ còn cách chặn ngang ôm lấy , cho huyên náo quá mức.

      Khúc Đồng Thu chồm tới chồm lui cũng cách nào ra khỏi xe, bị Nhậm Ninh Viễn ôm đến mức thể cựa quậy, dần dần dường như cảm thấy tuyệt vọng mà bắt đầu quấn quít lấy Nhậm Ninh Viễn, đem những thế tấn công kịch liệt dùng với Sở Mạc dùng hết lên người Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn cũng phát hỏa, mặc cho Khúc Đồng Thu muốn làm gì làm, túm lấy buông, mồm miệng dây dưa , lộn xộn đến mức quần áo xộc xệch.

      Tài xế nhìn phía trước chớp mắt, lo lái xe, đối với trò khôi hài phía sau ngoảnh mặt làm ngơ.

      Dọc đường huyên nào, sức cùng lực kiệt, người nọ làm gì được nhụt chí, khóc nức nở: “Tại sao có thể đối với tôi như vậy… Tôi đắc tội với … Tôi rất cẩn thận…”

      “Tôi biết.”

      “Dựa vào cái gì mà đối với tôi như vậy… Tôi thể nào chấp nhận được…”

      có việc gì đâu.”

      “Tôi, tôi muốn giết ….”

      “Tôi biết.”

      Hoàn toàn là lên án và an ủi, nhưng có qua có lại, có hỏi có đáp, Khúc Đồng Thu cũng được ủi an, im lặng rất nhiều.

      Nhậm Ninh Viễn ứng phó với , rốt cuộc hoàn hảo mà đem người say khước đông tây nam bắc, dùng hết mười phần sức lực tấn công người khác này đưa về nhà thiếu cái gì. Sở Mạc nếu nhìn thấy toàn bộ quá trình ấy, nhất định bội phục thôi.

      Vào cửa, đem đến giường, lại giống bị kinh hãi, giãy giụa kịch liệt. Nhậm Ninh Viễn làm gì cũng cách nào khiến an phận được. thế nào cũng là sức lực của người đàn ông trưởng thành dưới trạng thái kích động say rượu, do uống rượu mà nổi điên lên. Nhậm Ninh Viễn rốt cuộc bị dây dưa gục giường.

      đè chặt Nhậm Ninh Viễn, sợ tới mức toàn thân run rẩy, tay ra sức, đánh loạn lung tung, rất nhanh liền thụi đấm. Tuy tránh được vừa kịp lúc, lực đánh ấy cũng khiến Nhậm Ninh Viễn nhíu mày, thấp giọng quát lớn: “Khúc Đồng Thu. Là tôi.”

      Khúc Đồng Thu đột nhiên thấy người dưới thân trán chảy mồ hôi là ai, nhất thời liền mờ mịt, hoàn toàn quên mất vừa rồi bản thân xúc động phẫn nộ cái gì, hề lộn xộn nữa, chỉ cúi đầu ngơ ngác đối diện với Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn bắt lấy , giọng nghiêm khắc : “Cậu mau xuống dưới.”

      Ánh mắt Khúc Đồng Thu biến thành đôi mắt ngóng nhìn của con chó , dường như sợ hãi mạo phạm, nhìn cử động của người nọ thôi cũng dám.

      Nhậm Ninh Viễn hít vào, giúp đỡ lấy thắt lưng : “Thôi thế cũng tốt, cậu thích như vậy cứ như vậy .”

      Nương theo dịu ngoan của , Nhậm Ninh Viễn vươn tay, mở ra những ngón tay nắm chặt trong lòng bàn tay ấy: “Về sau được phép xúc động gây chuyện, hiểu chưa?”

      “…”

      “Nếu tìm tôi thương lượng trước, đừng theo tôi nữa.”

      lập tức nao núng, vô thức rụt vai.

      Nhậm Ninh Viễn đem tâm huyết khó có dịp mới bộc phát được phủi sạch , rồi sau đó : “Chuyện này, cậu hãy nghe tôi .”

      “…”

      “Sở Tiêm tôi nghe chuyện gặp cậu.”

      “…”

      “Tôi nghĩ cậu hiểu lầm.”

      “…”

      “Sở Mạc làm gì cậu. Chuyện này liên quan đến ấy.”

      vẫn còn ngây ngốc, thân thể căng thẳng dần giãn ra, như bị rút hết hơi.

      “Nên cậu tìm nhầm người.”

      “…”

      “Ngày mai giải thích với Sở Mạc.”

      Khúc Đồng Thu ngồi yên, mơ hồ cảm thấy có điều gì nên hỏi, nhưng lại ngốc nghếch nghĩ ra. Chỉ có thể nhìn Nhậm Ninh Viễn với đôi mắt đỏ hồng: “, đừng gạt tôi…”

      “Tôi gạt cậu.”

      Cả sức lực và dũng khí dành dụm đều bị tiêu hao hết, trở nên hết sức nhát gan, lại ngây người trong chốc lát, sụt sịt: “Tôi, tôi nhất định phải báo thù…”

      “Cậu đừng lo lắng. Tôi hứa với cậu.”

      , đừng gạt tôi…”

      “Cậu yên tâm.”

      , thể gạt tôi…”

      “Ngủ giấc cho tốt .”

      hãy còn nức nở, chất cồn làm cảm xúc con người thay đổi rất nhanh, vẫn tỉnh táo như trước, ngay cả chóp mũi cũng hồng cả lên. Hai tay Nhậm Ninh Viễn bắt lấy thắt lưng : “Được rồi, cậu xuống đây nào. Đến lúc ngủ rồi.”

      Khúc Đồng Thu cũng chịu, đè lấy Nhậm Ninh Viễn dường như khiến ít cảm giác an toàn, thế nào cũng chịu buông tay.

      “Cũng tốt, cởi quần áo trước .”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 41

      Khúc Đồng Thu mơ hồ tỉnh lại, đầu chuếch choáng, quay mòng mòng.

      vốn dĩ nghĩ rằng cả đêm chẳng ngủ được đâu, vậy mà kết quả lại ngủ rất ngon.

      Cảnh trong mơ cũng tối tăm mù mịt, mọi người vào rồi chẳng thể ra, đến lúc mở choàng mắt vẫn đâu là đâu là giả. Mà dường như nằm mơ cũng tốn sức quá, cả người mềm nhũn.

      Đợi cho đến lúc hiểu được tư thế của bản thân quấn lấy người Nhậm Ninh Viễn còn kinh khủng hơn so với bạch tuộc, vượt xa phạm trù ‘vô lễ’, Khúc Đồng Thu lập tức ra thân mồ hôi lạnh.

      Chuyện tối qua còn có sáu, bảy phần ấn tượng. biết mình tìm Sở Mạc lý luận, mượn rượu quậy phá, còn có an ủi tiếp đó của Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn kêu cởi quần áo ngủ, cho ly nước đường giải rượu, sau đó cũng chẳng nhớ .

      Trong phần trí nhớ trống rỗng ấy, hồi tưởng lại có vài cảnh mơ màu hồng rải rác, khiến Khúc Đồng Thu hoảng tới mức nhất thời dám thở, sợ kinh động Nhậm Ninh Viễn.

      Khúc Đồng Thu suy nghĩ ngốc nghếch đến nửa ngày, nằm giấc mộng xuân rất hỗn loạn, cụ thể mộng gì cũng nhớ , nhưng trong mơ hồ khoái cảm lại quá mức chân .

      Nhìn Nhậm Ninh Viễn nằm giường bị hành cả đêm ngủ rất trầm, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nghĩ thầm rằng có lẽ bản thân uống rượu nhất định là kinh khủng lắm, thế nên mới làm Nhậm Ninh Viễn phải đối phó tới sứt đầu mẻ trán. Chỉ là biết rốt cuộc sau đó có làm gì thất lễ hơn .

      Khúc Đồng Thu cảm thấy sợ hãi, trộm nhích đến bên cạnh, thấy lông mi Nhậm Ninh Viễn khẽ nhúc nhích, mở to mắt, liền kích động: “Nhậm Ninh Viễn…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn về phía , hơi mỏi mệt “Ừ” tiếng, rồi sau đó : “Chào. Mấy giờ rồi?”

      Khúc Đồng Thu thấy kim đồng hồ, vội nhảy dựng lên: “Tôi phải làm!”

      Nhậm Ninh Viễn ngồi dậy: “Muộn xin phép nghỉ ngơi . Cũng phải chuyện gì to lớn.”

      “Vậy được…” Khúc Đồng Thu luống cuống tay chân mặc quần áo, “Tôi đây…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn khoác áo khoác, mang theo túi xách vội vã ra cửa, chợt lại lòng như lửa đốt chạy trở về.

      “Chuyện gì vậy?”

      Khúc Đồng Thu vội vàng tìm kiếm ở đầu giường: “Tôi quên đồng hồ…”

      “Có gì quan trọng chứ, ở đâu chẳng xem được giờ.”

      “Tôi… quen rồi…” mang cả ngày cảm thấy thiếu thứ gì đó.

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nhìn luống cuống tay chân.

      Rốt cuộc giữa khe hở của tủ đầu giường và giường, cũng tìm được thứ mình cần tìm, hấp tấp đeo vào tay: “Tôi đây…”

      Nhậm Ninh Viễn gọi lại: “ cần vội. Tôi đưa cậu , đến kịp thôi.”

      Sóng vai ngồi trong xe cùng Nhậm Ninh Viễn, gian khép kín, lặng yên khiến Khúc Đồng Thu có chút xấu hổ, nơm nớp lo sợ.

      “Nhậm Ninh Viễn…”

      “Ừ?”

      “Tối hôm qua làm vất vả, tôi uống nhiều quá…”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “Cậu say thôi mà. có gì đâu.”

      Thấy Nhậm Ninh Viễn có vẻ vui, ngoại trừ khoan dung, cũng tỏ vẻ gì. Khúc Đồng Thu lập tức yên lòng.

      “Chỗ Sở Mạc, hôm nào tôi giải thích…”

      Khó khăn lắm mới có can đảm, vậy mà dùng lầm chỗ, khiến Sở Mạc dựng lông, biết bị trả thù thế nào.

      Nhậm Ninh Viễn cười: “Cậu cũng cần làm vậy. Tôi với ấy tiếng là được. có gì đâu.”

      Nhậm Ninh Viễn ra tay chở che cho , Khúc Đồng Thu sắp cảm thấy say mất rồi: “Vậy đưa tôi như thế, hôm nay chẳng phải là ngủ đủ sao…”

      “Tôi có thể tự sắp xếp thời gian.”

      Quả Nhậm Ninh Viễn giống như nghĩ vì chăm lo cho việc buôn bán của quán vào đêm mà ban ngày nằm ì ra, dù bận rộn hay nhàn nhã lúc nào cũng luôn thong dong. Nhưng việc ‘ nhờ xe’ hoàn toàn chẳng tiện đường này cũng đủ làm Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa lo.

      Nhậm Ninh Viễn đối với kẻ bé như tốt quá.

      Cho dù là đoạn cao điểm kẹt xe, Nhậm Ninh Viễn cũng có bản lĩnh an an ổn ổn đưa tới trước cửa công ty kịp giờ làm. Khúc Đồng Thu xuống xe, : “Cám ơn .”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười, cách tấm kính thủy tinh giơ tay chào tạm biệt, rồi sau đó xe chậm rãi xa.

      Hôm ấy Khúc Đồng Thu nét mặt lúc nào cũng toả sáng, dường như đặc biệt có sức làm việc. chút di chứng say rượu chẳng là gì, cảm thấy tinh thần tốt, ngược lại nhiệt tình đến mười phần, làm phạm lỗi nào.

      Lúc hết giờ đồng tới gọi , nhìn mấy thứ tài liệu dọn dẹp bàn, : “Mất có ngày mà làm xong toàn bộ rồi? Gặp chuyện tốt sao hả, có tinh thần dữ vậy.”

      ra có chuyện tốt, chỉ là chẳng hiểu sao cảm thấy tâm tình tốt lắm, trong lòng có vị ngọt, luôn bị kích động.

      “Đúng rồi, bên ngoài có người tìm . Là người nước ngoài.”

      “Người nước ngoài?”

      Khúc Đồng Thu đóng máy tính, cầm cặp ra ngoài. Người khách đến là người nước ngoài cao lớn, dáng vẻ ngay thẳng, phong cách có chút thô bạo. Khúc Đồng Thu thể nhận ra người này đến từ đâu, thử thăm dò, cà lăm tiếng : “So… sorry, you… you are…”

      là Khúc Đồng Thu phải .” Nhận được câu trả lời khẳng định, đối phương liền vươn tay, tiếng Trung rất trôi chảy, “Cứ gọi tôi là Richard.”

      “Xin chào…”

      “Chúng ta trước kia gặp qua nhau.” Richard duỗi tay, lộ ra hình xăm, cơ bắp, đường cong của cơ thể, phối hợp với mái đầu của ta khiến vài người đồng tan tầm kinh hãi, lùi ra xa.

      “Hai ta tại đều thay đổi, tôi cũng nhận ra .” Richard nhắc để nhớ, “Chúng ta chạm mặt ở quán bar của Dương Diệu. bị tôi đánh cho rất thảm.”

      Khúc Đồng Thu nhớ tới người quấy rầy Dương Diệu, mấy kẻ Bắc Âu đánh , nhất thời từng bước lui về phía sau, cảnh giác: “ tìm tôi có chuyện gì?”

      Người nọ đút hai tay vào túi, nhưng cơ thể và cánh tay vẫn tràn ngập uy hiếp: “Chúng ta tìm chỗ chuyện .”

      Khúc Đồng Thu quả thực là nửa bị cưỡng ép đẩy vào nhà nhà ăn. Nhớ tới họa lớn năm đó chính mình nhất thời xúc động gây nên, khỏi khẩn trương: “ đến tìm tôi thay Kiều Tứ?”

      thể tưởng được qua mười mấy năm, chuyện này vẫn thể nào tránh khỏi.

      Richard hơi sửng sốt: “Chuyện Kiều Tứ sớm là quá khứ. phải thủ hạ của Nhậm Ninh Viễn à, sao lại biết.”

      Những việc phát sinh sau việc kia, quả ai đề cập qua với lần nữa. Khúc Đồng Thu chỉ biết Nhậm Ninh Viễn vì đòi lại công bằng cho mà bị phiền toái, nhất định mất ít công sức.

      “Kiều Tứ lần đó bị thương đại não, cũng lâu lắm rút lui.”

      Cảm giác chịu tội Khúc Đồng Thu đeo lưng rất nhiều năm lại lần nữa trỗi dậy cách hết sức ràng: “ bởi vì bị tôi đánh trọng thương mà thể làm lão Đại nữa?”

      “Vậy cũng phải. Vết thương ra cũng nặng như vậy, nhưng tình rất bất ngờ, não bộ Kiều Tứ tổn thương tạm thời trông nom được chuyện trong bang, bị người nhân cơ hội khơi mào nội chiến.”

      Richard nhún vai, “Việc ấy cũng chẳng còn cách nào khác. Nhậm Ninh Viễn là kẻ rất lợi hại, hùng xuất thiếu niên, chúng tôi năm đó đều quá coi thường .”

      “…”

      “Khu vực đó rơi vào tay bọn họ vài năm, làm còn hoàn hảo hơn so với Kiều Tứ. tại tuy đổi người tiếp nhận, nhưng đến Sở Mạc cùng Nhậm Ninh Viễn, ai cũng rất nể phục. Bọn họ từ nơi đó làm giàu mới có địa vị như hôm nay.”

      Khúc Đồng Thu nghe được có phần sững sờ.

      “Lại tiếp, đả thương Kiều Tứ mới là công thần. phút kia của , chuyện bây giờ có thể hoàn toàn khác biệt, họ cũng có hôm nay. Nhậm Ninh Viễn nên thưởng hậu mới phải, thưởng cái gì cũng xứng.”

      Khúc Đồng Thu có chút bất an, nuốt nước miếng: “Kỳ tại Nhậm Ninh Viễn ấy mở quán bar, việc làm ăn rất lớn, nhưng tất cả đều là công sức vất vả làm việc đổi lấy, khoa trương như vậy…”

      Richard nhíu mày: “ phải giỡn đó chứ. cho là Nhậm Ninh Viễn chỉ làm ông chủ quán ngưu lang sao? Những năm trước ta ở thành phố S cũng chả phải trong sạch gì.”

      Cổ họng Khúc Đồng Thu khô khốc, lại nhịn được nuốt khan.

      “Chẳng qua đúng là rất bận rộn, chúng ta việc này này cũng chẳng có nghĩa lý. Hôm nay tôi tới phải chuyện ấy, mà là muốn vài chuyện riêng.”

      “Việc riêng?”

      Khúc Đồng Thu nghĩ ra mình và người đàn ông này có việc riêng gì với nhau.

      còn nhớ Dương Diệu ?”

      “Dương Diệu!” Khúc Đồng Thu làm sao quên được gã này năm đó mưu đồ gây rối với bạn mình, lại thể tưởng qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn tính toán buông tay, nhất thời liền cảnh giác.

      “Đúng vậy, tôi biết sau khi ly hôn hai người còn liên hệ.”

      Hai người dù sao rất khó có thể làm được ‘bạn cũ gặp lại’, liên hệ có nhưng rất ít, hàng năm chỉ gửi ít ảnh chụp và tin tức của Khúc Kha. Đối với việc ly hôn Dương Diệu vẫn áy náy, quấy rầy hai cha con , tuân thủ ước định lén tiếp xúc trực tiếp với Khúc Kha. Cuộc sống của họ cũng đạt tới loại cân bằng nào đó.

      Khúc Đồng Thu nghĩ thầm rằng, dù hôm nay như thế nào nữa, cũng tuyệt đối để gã hung ác này biết Dương Diệu ở đâu.

      Richard nhìn người đàn ông phương đông toàn thân căng thẳng, gầy yếu trước mắt: “Tôi biết ấy với chưa. Bây giờ tôi là chồng ấy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :