1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 33

      Khúc Đồng Thu nghĩ tới bị giáp mặt như vậy, thoáng xấu hổ, chỉ phải miễn cưỡng cười.

      Vẻ lặng im nhưng lạnh lùng và cao cao tại thượng cùa Nhậm Ninh Viễn khiến cảm giác mình hèn mọn, cảm thấy cả đả kích và thất vọng nữa. Những thứ xúc cảm ấy giao hòa, chậm rãi biến thành loại nghẹn khuất, tức giận đến ĩ.

      Trải qua hai ngày với biết bao uất ức và mơ hồ, biểu của quả là đáng thất vọng, lóng ngóng lắm.

      Nhưng sáng suốt, oai phong như Nhậm Ninh Viễn, chẳng lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sốt nôn mửa qua hay sao.

      Ý muốn , làm người có lúc tâm trí bị chập mạch, người phải lúc nào cũng gặp vận may, khi quan tâm đến ai đó hỗn loạn, trở thành trò cười thôi. Người cảm thấy dáng vẻ thấp kém khi nhờ xe, đó là kẻ chưa từng làm cha.

      Đương nhiên, lấy ưu việt của Nhậm Ninh Viễn, chấp nhận những thứ này cũng là lẽ thường tình.

      “Tôi xuống nơi đây được rồi. Hôm nay cám ơn rất nhiều.”

      Nghe lời cảm tạ, Nhậm Ninh Viễn chỉ nhìn .

      “Cậu khách sáo rồi.”

      “Cám ơn.”

      phải Khúc Đồng Thu cố ý khách sáo đâu. Chẳng qua là sau lời kia của Nhậm Ninh Viễn trở nên khác lạ.

      Kỳ tình như vậy trước kia cũng từng xảy ra. Khi ấy Nhậm Ninh Viễn cáo mượn oai hùm, cũng chẳng thoải mái hơn tại bao nhiêu, nhưng vẫn mực đuổi theo Nhậm Ninh Viễn.

      Cái thuở chỉ mười mấy tuổi ấy có lẽ hề có băn khoăn, hành xử như thằng ngốc. Cái tuổi ấy dù có uất ức nhiều đến đâu chăng nữa cũng có thể làm cho điều hợp lý trở thành hợp lý, vì ngây thơ của bản thân.

      Nhưng thời điểm ba mươi mấy tuổi này chẳng được thế nữa đâu. Tuy tính tình tốt bụng, hiền lành vẫn như cũ đó, nhưng người đàn ông trưởng thành còn gánh vác theo cả tự tôn.

      Nhớ khi đó có người bạn đắm chìm trong trò chơi điện tử, dành hết tiền ăn cơm mà chơi, thế là đến giờ cơm mặt dày khắp mọi nơi, chỗ này ăn đũa, chỗ kia hai đũa, bị đuổi như thế nào cũng vẫn cười đùa cợt nhã.

      đối với Nhậm Ninh Viễn cũng tựa như người nọ đối với ba bữa cơm. Đều là chấp nhất có phần dày mặt và ngượng ngùng.

      Cứ như vậy mãi nhều năm về sau, trưởng thành, người bạn học năm xưa mặc dù trong túi có tiền lần nữa, cũng chẳng làm ra chuyện đòi cơm như thế. đối với Nhậm Ninh Viễn cũng vậy thôi.

      Tuổi khác biệt mức độ duy trì lòng tự tôn cũng khác rồi. Nhưng dường như Nhậm Ninh Viễn thay nghĩ đến điều ấy.

      Nhậm Ninh Viễn nhắc nhở đừng lòng dạ nào nghĩ đến việc lợi dụng người cũng là hợp tình hợp lý.

      Nhưng chưa bao giờ trải qua khó chịu và thất vọng đến nhường ấy.

      Hôm nay, khi ở cửa hàng cơm ngẩn người trong chốc lát, chỉ suy nghĩ mỗi việc nếu như bản thân có bản lĩnh, hoàn trả lại những thứ nhận từ Nhậm Ninh Viễn, trả lại toàn bộ.

      “Chờ .” Nhậm Ninh Viễn lại mở miệng, “ phải cậu sốt đó chứ.”

      chút thôi. có việc gì.”

      “Nếu thoải mái, phải bệnh viện.”

      “Bệnh thôi, cũng chẳng cần uống thuốc.”

      Trước kia Nhậm Ninh Viễn kêu hướng đông, chẳng dám hướng tây. lập tức nghe theo như vậy khiến Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày.

      “Có bệnh nên bệnh viện.”

      “Ừm, cần, tôi uống mấy ly nước ấm lớn, vào nằm trong chăn là được. Bây giờ mà khám bệnh, cho dù chỉ cảm mạo cũng mất số tiền. Chẳng đáng đâu.”

      Nhậm Ninh Viễn cau mày : “ cần keo kiệt. Tiền thuốc men tôi lo. thôi.”

      Khúc Đồng Thu có hơi sững sờ, vội : “ phải tôi tiếc tiền…” nhìn Nhậm Ninh Viễn vẫn còn ngồi đó, gì nữa. trong lòng thất vọng.

      Ở bệnh viện tốn bao nhiêu thời gian mua được thuốc hạ sốt, Khúc Đồng Thu còn được tiêm mũi. Lẽ ra tiêm xong vốn dĩ nên chuyển biến tốt đẹp hơn, lúc từ lầu xuống cùng Nhậm Ninh Viễn, sắc mặt lại càng ngày càng u ám.

      “Chuyện gì vậy.”

      …”

      “Mặt mũi cậu trắng bệch.”

      Khúc Đồng Thu thể , do dự trong chốc lát, : “Tôi đau.”

      “Đau làm sao?”

      Khúc Đồng Thu lấy tay chỉ cách khó khăn. Làm động tác kia xong, xấu hổ, thân thể vô thức co lại.

      Nhậm Ninh Viễn có vẻ như nghiến răng rất khẽ, rồi sau đó bình tĩnh : “Cậu nên biết điều độ.” ngừng lại chút, còn : “Theo tôi gặp bác sĩ.”

      Khúc Đồng Thu nghe thế rất xấu hổ, nhưng nếu giải thích “Tôi phải biết điều độ” dường như cũng đúng, á khẩu trong chốc lát trả lời được, chỉ phải : “Là bác sĩ quen sao?”

      “Phải, hợp tác cách thường xuyên.” Nhậm Ninh Viễn cười, “Người trong quán của tôi đều tới tìm ấy.”

      Khúc Đồng Thu lại ngẩn ra, dừng lại, rồi đuổi theo sau.

      Bác sĩ sớm thấy nhưng lấy làm kỳ lạ, cũng quản việc Nhậm Ninh Viễn đứng ngay trong phòng, thoải mái kêu nhanh chóng cởi quần ra, rồi sau đó lấy dụng cụ lạnh lẽo dò xét vào. Loại cảm giác này làm người ta toàn thân khó chịu, cứng người, nhưng Khúc Đồng Thu cảm thấy dọa người nhiều hơn, ngậm chặt miệng yên lặng nằm sấp.

      “Tốt nhất là làm phẫu thuật.”

      “A?” Khúc Đồng Thu hoảng sợ, “Chuyện này nghiêm trọng như thế?”

      Bác sĩ hỏi: “Cậu thấy đau sao.”

      “… …”

      Đau đau, nhưng vốn dĩ là người yếu đuối, lộ ra tình trạng bệnh này bị cho là rất hèn hạ.

      ra cũng có thể chịu được. Chẳng qua nếu phẫu thuật lâu khỏi, ảnh hưởng đến việc làm ăn.”

      Khúc Đồng Thu có chút bối rối: “Tôi, tôi làm công việc ấy.”

      “Hả? Ngại quá ngại quá.” Bác sĩ cười ha hả. “Vậy cậu là do chính Ninh Viễn tự mình mang đến. Ninh Viễn, lớn như vậy, nhã nhặn như vậy mà sao ra tay biết nặng đến mức đó.”

      Khúc Đồng Thu vẫn còn nằm sấp, cảm thấy thẹn đến mức muốn lên tiếng, nhưng thấy bác sĩ hiểu lầm, vẫn giải thích thay Nhậm Ninh Viễn: “Chuyện này liên quan đến ấy.”

      “A, bậy quá…”

      Khúc Đồng Thu mặc quần, cầm toa thuốc rời khỏi, yên lặng phía sau Nhậm Ninh Viễn. được vài bước, đột nhiên Ninh Viễn : “Là chuyện gì xảy ra?”

      “Cái gì?”

      “Tại sao lại làm đến mức này? Trang Duy cũng phải kẻ mới học nghề.”

      “… Tôi biết.”

      “Chẳng lẽ hai người chơi SM?”

      Khúc Đồng Thu hoảng sợ, vội : “ có, có. Bọn tôi cùng uống rượu, tôi say, sau đó như vậy.”

      Tuy với , chắn chắn hoàn toàn là cường bạo, nhưng nghĩ sau khi làm còn khăng khăng vô cùng oan uổng khỏi có phần trốn tránh trách nhiệm: “Trang Duy trước đó tôi ngầm ngụ ý cho cậu ấy. Tôi nhớ . Chẳc hẳn là hiểu lầm.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn , lên tiếng, lát sau mà mới : “Ngay cả việc này mà cậu còn có thể hồ đồ vậy sao.”

      Khúc Đồng Thu xấu hổ cười.

      Mọi người nghe thế đều cảm thấy vụng về, nhưng ai lại đề phòng kẻ quen biết từ những ngày cũ vốn dĩ thèm liếc mắt đến mình, mà say rồi có ai lại hồ đồ.

      Lúc ngồi vào xe, : “Nhậm Ninh Viễn, tôi làm dơ nhà .”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn ngoài cửa sổ: “Là tôi hiểu lầm.”

      Khúc Đồng Thu “Ừ” tiếng. thoải mái chút nào. phải thất vọng với Nhậm Ninh Viễn, Nhậm Ninh Viễn vẫn rất hoàn mỹ, hết thảy những gì ngưỡng mộ vẫn còn đó. Chỉ là cảm giác thân cận biến mất mà thôi.

      là người đơn giản dễ nhìn thấu đến thế, vậy mà những người họ có thể hiểu lầm . Là bởi vì nào có ai chịu bỏ sức ra giảng hòa, thừa nhận đâu. Nhậm Ninh Viễn và Trang Duy đều giống nhau cả mà thôi.

      là nản lòng với chính bản thân mình. Chợt sinh ra cảm giác độc và bé quá.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34.1

      Tới giao lộ, Khúc Đồng Thu chuẩn bị tự mình trở về, may mắn là Nhậm Ninh Viễn cho chung đoạn, đưa tới dưới lầu nơi trước nhà trọ của ký túc xá.

      Tuy biết địa chỉ, Nhậm Ninh Viễn cũng là lần đầu đến, nhìn bề ngoài rất xưa cũ từ dưới lầu, liền : “Tối qua mưa gió rất lớn.”

      “Ừ, nghe có nhiều chỗ bị ngập.”

      “Trong phòng cậu chắc nát bét rồi phải .”

      “À …”

      Nhậm Ninh Viễn nghi ngờ, khiến cũng cẩn thận theo. Như thể khi bản thân thể ra dáng vẻ thuận lợi dường như là đòi hỏi thứ gì đó từ Nhậm Ninh Viễn.

      có, cửa sổ đóng kín lắm.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn : “Vậy tôi lên nhìn cái.”

      “Trong ký túc xá rất tốt, cũng có gì đặc biệt, giống nhà trọ bình thường thôi. Với lại cũng muộn rồi.”

      thôi.”

      cần.”

      vẫn là lần đầu cự tuyệt Nhậm Ninh Viễn, đối phương cũng có chút bất ngờ, giương mắt nhìn , cười cái rồi ngồi trở lại trong xe.

      Phía sau của Khúc Đồng Thu được bôi thuốc, đau đớn giảm bớt, tư thế đường trở nên kỳ quái.

      “Đau lắm sao.”

      còn đau nữa.”

      Ngoài mệng vậy thôi, chứ trước đó vào nhà vệ sinh lần, đau đến mức mặt mũi trắng bệch, quả rất sợ. Trước khi miệng vết thương tốt lên, về sau chỉ sợ chỉ dám ăn thứ gì đó long lỏng.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn : “ thoải mái tôi đưa cậu phẫu thuật.”

      , tôi sao.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn lần nữa, gật đầu, đóng cửa xe.

      Khúc Đồng Thu nhìn xe chạy ra xa đến khi thấy bóng dáng mới xoay người lên lầu. biết biểu của như vậy trong mắt Nhậm Ninh Viễn có tốt hơn chút nào . Mãi đến tận bây giờ, vẫn như trước đây, chờ mong tán thành và khen ngợi của Nhậm Ninh Viễn.

      Chậm rãi lên lâu, tới tầng gác mới bắt đầu mọ mẫm lấy chìa khóa, thấy trước cửa nhà trọ có người đứng đó, tay đút túi, tay còn lại lặp lặp lại động tác gõ cửa nhàm chán.

      Khúc Đồng Thu thấy người nọ, nhất thời cả kinh, bất giác lùi từng bước về phía sau. Chính vì chờ đến mất kiên nhẫn, nhìn thấy kẻ kia liền mắng to: “Cậu chết ở nơi nào. tại mới trở về.”

      “… Tôi ra ngoài chuyến. Cậu có chuyện gì sao?”

      Trang Duy hừ tiếng: “Tôi mang chút lương thực tới cứu viện dân chạy nạn.”

      Khúc Đồng Thu cũng nhìn hai bọc to bên cạnh Trang Duy, biết bên trong là thức ăn nhưng vẫn muốn đến gần, nhìn đến gương mặt này lại nghĩ tới chuyện đêm đó, lấy trạng thái tỉnh táo đối phó với loại ký ức ấy cũng có phần khó chịu.

      “… Làm sao cậu biết tôi ở đây?”

      Nhắc tới việc này, Trang Duy có phần đắc ý: “Hỏi tiểu khâu đưa hàng thủ hạ của Ninh Viễn chẳng phải biết sao.”

      Khúc Đồng Thu do dự biết có cần cảm tạ lo lắng của người này : “Vất vả cho cậu…”

      “Vậy còn thất thần làm gì, mau mở cửa mời tôi vào.”

      Khúc Đồng Thu chỉ phải lấy chìa khóa ra cách căng thẳng, mở cửa.

      Trang Duy bước vào, cũng quy cũ thay dép, tìm bàn đặt hai cái bọc xuống, rồi sau đó nhìn xung quanh vòng. Mưa vào ít, trước khi rời khỏi Khúc Đồng Thu lau sàn lần, dọn dẹp phen, nhưng vẻ đơn sơ bên trong nhìn cái sót gì, hẹp cổ xưa , dưới cửa sổ còn có mấy lớp tường tróc ra.

      “Bị hư hại quá. Nơi này người có thể ở sao?” Trang Duy như nhìn thứ rất đáng cười, , “Cậu cũng chịu được?”

      Khúc Đồng Thu : “Tôi ở rất tốt, cũng tiện nữa. Tôi ở nơi như thế này là thích hợp.”

      Trang Duy nhìn : “Cũng đúng.”

      chẳng qua dính vào ánh sáng của Nhậm Ninh Viễn mới có vài ngày lành, làm sao liền bị chiều chuộng đến mức hư được. Đừng nơi này yên tĩnh, sạch , kém hơn gấp mười lần cũng từng ở qua.

      Nếu đem những người như Nhậm Ninh Viễn so với khu nhà cao cấp, vậy từ chính là loại này nhà trọ cũ kỹ này.

      Tiếp đãi Trang Duy ngồi xuống, Khúc Đồng Thu nấu nước. có thứ gì có thể khoản đãi, chỉ có thể lấy trà mật ong hương bưởi Trang Duy mua ra dùng. Hai người ngồi đối diện nhau, mở ti vi người khách ở qua trước kia để lại mà xem, có tiết mục gì, khí có chút xấu hổ.

      Trang Duy có ý dụ chuyện, nhưng Khúc Đồng Thu vẫn bị vây trong trạng thái khẩn trương. Trang Duy chẳng đối tốt với có lý do, lần trước mời ăn bữa thịt nướng và xem buổi chiếu phim, cái giá phải trả chính là giường, kết cục mông nở hoa. Lần này mang đồ ăn cho phải ít, chẳng biết là muốn thế nào.

      Khúc Đồng Thu người đau, chuyện phiếm đều yên lòng, lại có chút lo âu, phát giác Trang Duy nhích tới gần thụt lùi ra sau. Lặp lại vài lần, Trang Duy có lẽ cũng hiểu được chẳng có gì thú vị, ngồi trong chốc lát liền đứng dậy cáo từ.

      Khúc Đồng Thu đưa Trang Duy tới cửa, thong thả”, nhìn kẻ nọ xoay người tay chống tường, tay mang giày. Đợi cho mang giày xong, tay kia của Trang Duy cũng chống tường, vừa vặn khiến Khúc Đồng Thu lọt vào trong cái ôm của vòng tay ấy.

      Toàn bộ lông lưng Khúc Đồng dựng cả lên, mặt cứng ngắc, ngoài miệng lập tức : “Tôi phải đồng tính luyến ái.”

      Trang Duy chỉ nhìn gần, hai mắt đối diện nhau, cười như có như .

      “Sao tự nhiên chuyện đó.”

      Vừa mở miệng chuyện, hơi thở liền nhàng phả lên chóp mũi , tưởng như khiêu khích cách dài lâu. Khúc Đồng Thu kinh hãi, hoảng sợ, nhất thời ra lời.

      “Cậu khẩn trương à?”

      “…”

      “Sao bỗng nhiên dám nhìn tôi vậy?”

      “…”

      , tôi cảm thấy cậu cũng có cảm giác với đàn ông.”

      “Làm sao có được.” Toàn thân Khúc Đồng Thu đều nổi da gà, vội thúc giục “Giày cậu cũng mang rồi, mau nhanh .”

      “Cậu sợ cái gì, lo tôi hôn cậu sao?”

      Giọng tràn đầy mê hoặc của đối phương làm kẻ khác phải lắp, Khúc Đồng Thu : “Tôi, tôi chỉ là quen có người dựa vào gần như vậy…”

      “Muốn hôn thử .”

      Khúc Đồng Thu vội cự tuyệt ngừng: “ cần!”

      Trang Duy hừ : “Đùa thôi mà. Cậu căng thẳng làm gì.” thế thôi, nhưng trong mắt có ý buông tha .

      Mắt thấy đối phương muốn đưa môi lại gần, trong lòng Khúc Đồng Thu kích động, đột nhiên cố lấy dũng khí, dùng sức đẩy Trang Duy phen: “Tôi thích loại vui đùa này.”

      Trước kia khi bị bắt nạt, hễ muốn chống lại hay gì đó, đều là do Nhậm Ninh Viễn bâng quơ hai câu bảo vệ thay , những người ấy mới có tư cách chuyện ngang hàng. tại cũng trông chờ vào việc dựa dẫm Nhậm Ninh Viễn lần nữa.

      Rốt cuộc vẫn là chưa cách kiên quyết, trong lòng yên, thanh có phần yếu ớt: “Việc lần trước qua coi như hết. Nhưng về sau tôi để phát sinh lần nữa. Tôi nghiêm túc đấy. Nếu cậu tôn trọng tôi, tôi khách sáo với cậu.”

      Trang Duy hơi sững sờ, quả nhiên xụ mặt xuống, có chút nghiến răng nghiến lợi: “ khách sáo? Cậu cho cậu là ai? Cậu như thế mà nghĩ tới việc bám vào tôi mới là mộng tưởng hão huyền mà. Tôi là thiên nga, cậu là con cóc, hiểu .”

      thế cũng đúng, nhưng mà…

      có lỗi… Tôi phải đồng tính luyến ái…”

      Trang Duy trừng mắt nhìn nửa ngày, đột nhiên dùng sức nhéo mặt , thấp giọng mắng: “ chết tiệt.”

      Chờ Trang Duy rồi, Khúc Đồng Thu vẫn còn khẩn trương. Có chút cảm giác an toàn, giữ cửa mới là quan trọng, kiểm tra kỹ rồi đóng cửa hai lần mới ngủ.

      cũng phải ngốc. biết Trang Duy có thiện cảm với , nhưng có xúc động về phương diện kia.

      Bị người đàn ông với tướng mạo như Trang Duy xâm phạm, có lẽ chính là ảo tưởng của vài người. Nhưng thực tế bị cường bạo vốn dĩ chẳng phải chuyện gì dễ chịu, đối phương dù có tuấn mỹ, phóng khoáng, cao cao tại thượng đến thế nào chăng nữa cũng làm cho chuyện này trở nên tốt đẹp hơn, dù gì cũng là bạo lực mà thôi. Quyền quý, tuấn đến đâu, vì phát tiết của bản thân mà phải tàn nhẫn với chính mình, có ai bằng lòng cơ chứ.

      Khoái cảm chỉ thuộc về mặt phát tiết kia, thuần túy chỉ được dùng chẳng khác nào cái bồn cầu, chỉ cảm thấy đau, đổ máu bị thương, hơn nữa còn như bóng ma ám ảnh vào tâm lý.

      Nghĩ tới hai túi đồ ăn ban nãy như tiền đặt cọc Trang Duy lưu lại, bị thượng lần tựa hồ cũng chỉ giá trị có bấy nhiêu. Vậy nên có phần sợ hãi.

      Chọn tư thế nằm sấp đau lắm trong chăn, nhớ tới những việc Nhậm Ninh Viễn làm cho hề chứa đựng mục đích, cảm giác an ủi rất nhiều. Thế là chậm rãi mà ngủ.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34.2

      muốn vứt bỏ toàn bộ cần cù, khen thưởng, Khúc Đồng Thu xin phép, tới giờ làm việc vẫn làm như cũ. Dù sao nhất thời quay về cũng tốt, chờ đợi miệng vết thương thong thả khép lại ảnh hưởng đến viêc kiếm tiền nuôi gia đình của .

      là người chịu khó tăng ca nhất công ty. Chi phí cuộc sống hằng ngày tất nhiên thành vấn đề, nhưng trong nhà có con , mà còn là nhóc rất siêng học và thích thú với nhiều thứ. Luôn cần chuẩn bị sẵn tiễn ở nhiều mặt. Phải tính đến tiền học phí sau này, con tiền đồ cưới trong tương lai nữa.

      Làm cha nên phải chăm chỉ kiếm tiền, mỗi tháng định kỳ tích trữ lại ít, để dành cho tương lai.

      Hôm nay lúc tăng ca con gọi điện đến, cho con bé vừa hiến máu về, cùng bạn mấy đứa bạn trong ký túc xá lén dùng nồi điện nấu trộm canh gan heo ăn.

      Đây là chỗ khiến các đồng nghiệp hâm mộ. Sinh con có được người tri kỷ, chứ sinh con trai mới vừa ra khỏi cửa liền tung cánh bay, tuần nhớ gọi điện thoại về lần là tốt lắm, càng chẳng trông mong gì nó tâm , chuyện phiếm cùng cha mẹ được đâu.

      Khúc Đồng Thu dặn dặn lại con phải cẩn thận khi sử dụng đồ điện, lại dạy con bé bỏ thêm rau và tiêu ăn ngon hơn, sau đó cúp điện thoại, lập tức nhắc chuyện với đồng kế bên: “Trường học con tôi hôm nay tổ chức hiến máu, giờ mới biết nhóm máu nó là nhóm máu hiếm mà, cũng phải chuyện tốt. Nhóm máu O RH(–)[1], hiếm lắm phải ?”

      “Chà, máu gấu mèo đó nha.” Đồng sột soạt ghi chép tài liệu. “Hiếm lắm, phải cẩn thận kẻo bị thương. Có nhóm máu hiếm là chuyện phiền toái mà. Vậy nhóm máu của cũng là tính sao, hay của vợ ?”

      Khúc Đồng Thu lo nghĩ, bản thân chưa từng bị nhắc nhở mình có nhóm máu trân quý, cũng nhớ Dương Diệu trong thời kỳ hậu sản truyền máu rất thuận lợi, là nhóm máu thông thường đại chúng.

      “Hình như . Vợ tôi nhóm máu O.”

      “Vậy còn ?”

      “Máu tôi cũng là nhóm máu AB bình thường. chừng nhóm máu hi hữu vậy là di truyền.”

      “Đúng, hai vợ chồng nhóm bình thường cũng có thể sinh ra máu gấu mèo.” Đồng đóng dấu lên thứ gì đó, bất chợt quay đầu nhìn . “Khoan , sai rồi, con nhóm máu O, làm sao hai người sinh ra con bé được?”

      “Hả? Nhóm máu O và AB thể sinh ra nhóm máu O sao?”

      “Dĩ nhiên thể. Đây là kiến thức thông thường mà. phải ở trung học học qua môn sinh vật rồi sao?”

      Bị thế, Khúc Đồng Thu hỗn loạn. Thời ấy học đều thi chung chỗ, mấy môn phụ chỉ làm cho có, tài liệu học phát ra cũng chỉ lật lật vài trang, kiến thức về sinh lý thiếu thốn, ấn tượng xem qua cũng mơ hồ. Mà ngay cả lần đầu tiên và Dương Diệu thân thiết, nếu phải có Dương Diệu chủ động dẫn đường, chưa chắc thành công.

      “Vợ tôi cũng nhóm máu O. Con nhận di truyền của mẹ phải cũng là nhóm máu O sao?”

      Đồng cười : “ phải tính như vậy, dù sao nếu nhóm máu là AB, sinh ra được nhóm máu O.”

      “Nhưng, ràng mẹ con bé nhóm máu O mà… Vậy, có thể nào là biến dị hay gì đó …”

      “Có phải biểu diễn ti vi đâu, làm gì thần kỳ như vậy. Nhất định là trong hai người có người xét nghiệm nhầm rồi. Bác sĩ cũng có lúc sơ ý.” Đồng lấy tài liệu vỗ vai , tiếp tục làm việc.

      Khúc Đồng Thu cũng ngồi vào máy, tiếp tục mở to mắt xử lý công việc, cũng phải hơn giờ nữa mới hoàn thành.

      vẫn dao động, về việc là mình là cha ruột của con chưa từng hoài nghi qua, giống như tin tưởng trái đất hình tròn, những nghi ngờ gì đó đều là vớ vẩn.

      Nhưng mà làm việc cứ phạm lỗi mãi, trong lòng dần có chút hoảng, bất tri bất giác mồ hôi ra ướt đẫm cả lưng. rất muốn mở sách giáo khoa môn sinh học ra, đối chiếu từng dòng từng chữ trong đó để mà tranh cãi với đồng , để chứng minh rằng sai, Khúc Kha chính là con của hai người.

      Nhưng sách giáo khoa đương nhiên có, Khúc Đồng Thu lau mồ hôi, mở cửa sổ mới máy tính tìm hiểu.

      Lúc nhập vào từ khóa liên quan đến nhóm máu, từng kết quả ra mạng. đọc hàng rồi hàng, đọc từ xuống dưới thêm lần rồi mới tắt .

      vẫn cảm thấy có khả năng, mặc kệ mạng viết như thế nào, Khúc Kha vẫn là con . Đó là con canh giữ bên ngoài phòng sinh, là con đường lẽo đẽo theo sau nhìn từ ngoài cửa sổ, con chẳng thể ôm lầm. Tuy nếu lấy tư chất của ra so mà con xinh đẹp, thông minh quá, nhưng chắc đó là do di truyền từ mẹ, huống chi trước đây tất cả mọi người đều mũi con bé lớn lên mới giống làm sao.

      Đồng tăng ca đều lục tục trở về, chỉ có mình ngồi trước máy vi tính, đọc 17000 trang liên quan mạng cũng thấy tuyệt đối nhiều, thậm chí còn quá ít, dần dần đọc nhanh hơn, mong mỏi có trang khẳng định nhóm máu AB và O có thể sinh ra nhóm máu O. Vậy mà vẫn chưa xuất .

      “Lão Khúc, còn tăng ca sao, vất vả vậy, ngày mai đến sớm , tôi phải đóng cửa.”

      Ông bảo vệ già nơi cao ốc cầm bình trà nóng lên thúc giục . Khúc Đồng Thu chỉ còn biết đóng máy tính, ôm lấy túi tài liệu, run rẩy rời khỏi văn phòng.

      [1] Nhóm máu con người cơ bản được chia theo hệ ABO, gồm có các nhóm máu A, B, AB và O. Song song đó nhóm máu còn chia theo hệ Rh- (được xếp vào loại hiếm) và Rh+. Khi kết hợp hai hệ có nhóm máu A+ , A-; B+, B-; AB+, AB-; O+, O-.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 34.2

      muốn vứt bỏ toàn bộ cần cù, khen thưởng, Khúc Đồng Thu xin phép, tới giờ làm việc vẫn làm như cũ. Dù sao nhất thời quay về cũng tốt, chờ đợi miệng vết thương thong thả khép lại ảnh hưởng đến viêc kiếm tiền nuôi gia đình của .

      là người chịu khó tăng ca nhất công ty. Chi phí cuộc sống hằng ngày tất nhiên thành vấn đề, nhưng trong nhà có con , mà còn là nhóc rất siêng học và thích thú với nhiều thứ. Luôn cần chuẩn bị sẵn tiễn ở nhiều mặt. Phải tính đến tiền học phí sau này, con tiền đồ cưới trong tương lai nữa.

      Làm cha nên phải chăm chỉ kiếm tiền, mỗi tháng định kỳ tích trữ lại ít, để dành cho tương lai.

      Hôm nay lúc tăng ca con gọi điện đến, cho con bé vừa hiến máu về, cùng bạn mấy đứa bạn trong ký túc xá lén dùng nồi điện nấu trộm canh gan heo ăn.

      Đây là chỗ khiến các đồng nghiệp hâm mộ. Sinh con có được người tri kỷ, chứ sinh con trai mới vừa ra khỏi cửa liền tung cánh bay, tuần nhớ gọi điện thoại về lần là tốt lắm, càng chẳng trông mong gì nó tâm , chuyện phiếm cùng cha mẹ được đâu.

      Khúc Đồng Thu dặn dặn lại con phải cẩn thận khi sử dụng đồ điện, lại dạy con bé bỏ thêm rau và tiêu ăn ngon hơn, sau đó cúp điện thoại, lập tức nhắc chuyện với đồng kế bên: “Trường học con tôi hôm nay tổ chức hiến máu, giờ mới biết nhóm máu nó là nhóm máu hiếm mà, cũng phải chuyện tốt. Nhóm máu O RH(–)[1], hiếm lắm phải ?”

      “Chà, máu gấu mèo đó nha.” Đồng sột soạt ghi chép tài liệu. “Hiếm lắm, phải cẩn thận kẻo bị thương. Có nhóm máu hiếm là chuyện phiền toái mà. Vậy nhóm máu của cũng là tính sao, hay của vợ ?”

      Khúc Đồng Thu lo nghĩ, bản thân chưa từng bị nhắc nhở mình có nhóm máu trân quý, cũng nhớ Dương Diệu trong thời kỳ hậu sản truyền máu rất thuận lợi, là nhóm máu thông thường đại chúng.

      “Hình như . Vợ tôi nhóm máu O.”

      “Vậy còn ?”

      “Máu tôi cũng là nhóm máu AB bình thường. chừng nhóm máu hi hữu vậy là di truyền.”

      “Đúng, hai vợ chồng nhóm bình thường cũng có thể sinh ra máu gấu mèo.” Đồng đóng dấu lên thứ gì đó, bất chợt quay đầu nhìn . “Khoan , sai rồi, con nhóm máu O, làm sao hai người sinh ra con bé được?”

      “Hả? Nhóm máu O và AB thể sinh ra nhóm máu O sao?”

      “Dĩ nhiên thể. Đây là kiến thức thông thường mà. phải ở trung học học qua môn sinh vật rồi sao?”

      Bị thế, Khúc Đồng Thu hỗn loạn. Thời ấy học đều thi chung chỗ, mấy môn phụ chỉ làm cho có, tài liệu học phát ra cũng chỉ lật lật vài trang, kiến thức về sinh lý thiếu thốn, ấn tượng xem qua cũng mơ hồ. Mà ngay cả lần đầu tiên và Dương Diệu thân thiết, nếu phải có Dương Diệu chủ động dẫn đường, chưa chắc thành công.

      “Vợ tôi cũng nhóm máu O. Con nhận di truyền của mẹ phải cũng là nhóm máu O sao?”

      Đồng cười : “ phải tính như vậy, dù sao nếu nhóm máu là AB, sinh ra được nhóm máu O.”

      “Nhưng, ràng mẹ con bé nhóm máu O mà… Vậy, có thể nào là biến dị hay gì đó …”

      “Có phải biểu diễn ti vi đâu, làm gì thần kỳ như vậy. Nhất định là trong hai người có người xét nghiệm nhầm rồi. Bác sĩ cũng có lúc sơ ý.” Đồng lấy tài liệu vỗ vai , tiếp tục làm việc.

      Khúc Đồng Thu cũng ngồi vào máy, tiếp tục mở to mắt xử lý công việc, cũng phải hơn giờ nữa mới hoàn thành.

      vẫn dao động, về việc là mình là cha ruột của con chưa từng hoài nghi qua, giống như tin tưởng trái đất hình tròn, những nghi ngờ gì đó đều là vớ vẩn.

      Nhưng mà làm việc cứ phạm lỗi mãi, trong lòng dần có chút hoảng, bất tri bất giác mồ hôi ra ướt đẫm cả lưng. rất muốn mở sách giáo khoa môn sinh học ra, đối chiếu từng dòng từng chữ trong đó để mà tranh cãi với đồng , để chứng minh rằng sai, Khúc Kha chính là con của hai người.

      Nhưng sách giáo khoa đương nhiên có, Khúc Đồng Thu lau mồ hôi, mở cửa sổ mới máy tính tìm hiểu.

      Lúc nhập vào từ khóa liên quan đến nhóm máu, từng kết quả ra mạng. đọc hàng rồi hàng, đọc từ xuống dưới thêm lần rồi mới tắt .

      vẫn cảm thấy có khả năng, mặc kệ mạng viết như thế nào, Khúc Kha vẫn là con . Đó là con canh giữ bên ngoài phòng sinh, là con đường lẽo đẽo theo sau nhìn từ ngoài cửa sổ, con chẳng thể ôm lầm. Tuy nếu lấy tư chất của ra so mà con xinh đẹp, thông minh quá, nhưng chắc đó là do di truyền từ mẹ, huống chi trước đây tất cả mọi người đều mũi con bé lớn lên mới giống làm sao.

      Đồng tăng ca đều lục tục trở về, chỉ có mình ngồi trước máy vi tính, đọc 17000 trang liên quan mạng cũng thấy tuyệt đối nhiều, thậm chí còn quá ít, dần dần đọc nhanh hơn, mong mỏi có trang khẳng định nhóm máu AB và O có thể sinh ra nhóm máu O. Vậy mà vẫn chưa xuất .

      “Lão Khúc, còn tăng ca sao, vất vả vậy, ngày mai đến sớm , tôi phải đóng cửa.”

      Ông bảo vệ già nơi cao ốc cầm bình trà nóng lên thúc giục . Khúc Đồng Thu chỉ còn biết đóng máy tính, ôm lấy túi tài liệu, run rẩy rời khỏi văn phòng.

      [1] Nhóm máu con người cơ bản được chia theo hệ ABO, gồm có các nhóm máu A, B, AB và O. Song song đó nhóm máu còn chia theo hệ Rh- (được xếp vào loại hiếm) và Rh+. Khi kết hợp hai hệ có nhóm máu A+ , A-; B+, B-; AB+, AB-; O+, O-.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 35

      Chân nọ đá chân kia đường, nghĩ tới việc gọi điện cho Dương Diệu, để chứng thực cho . Nhưng bất tri bất giác tức giận đến mức cả người run rẩy, ngón tay ngay cả cầm túi còn cầm được, càng cảm thấy có cách nào đối thoại cùng .

      cam tâm tình nguyện hy sinh cuộc sống của mình, từ bỏ việc học để kết hôn. Dù phải đối mặt với thứ gì chăng nữa, đều nghĩ đó là trách nhiệm nên gánh vác, thời điểm khó khăn nhất cũng phải cắn răng chịu đựng, ra dáng người chồng, người cha.

      Dương Diệu chán ghét , rời khỏi , vẫn toàn tâm toàn ý mình chống đỡ cho gia đình trọn vẹn này. người cha nghèo khổ, đơn độc, những lần vì mua sữa cho con mà để bản thân bị đói cũng nhiều lắm, ngay cả từng trộm bán máu, có rất nhiều ngày cơ cực, nhưng chung quy vẫn cảm thấy đáng giá.

      Bởi cảm thấy cuộc đời này có kinh nghiệm về tình , cũng chẳng phải người có diễm phúc, vậy mà lần đầu tiên gặp được xinh đẹp, hiền lành, lại dịu dàng như Dương Diệu, còn sinh cho đứa con vô cùng thông minh, đáng .

      Đó là may mắn, là thứ để gà đàn ông trung niên ly dị như chống đỡ, là niềm an ủi mỗi ngày.

      Nhưng mà ngay cả Dương Diệu cũng lừa .

      lừa gạt như vậy làm cho cơ thể luôn khúm núm của bùng nổ.

      ~*~

      Người phục vụ của quán Narcissism danh tiếng mang theo nụ cười rất chuẩn tiếp đãi vị khách lạ mặt. Vị khách mới này hiển nhiên là thuộc tầng lớp mỏi mệt kiếm tiền, thân mặc bộ âu phục cũ, giá phải chăng, dưới nách còn kẹp chiếc túi phồng lên. Tay cầm muốn hư, lớp da bên ngoài cũng tróc hết, cần nhìn cũng biết bên trong sớm bung ra.

      Kẻ mười năm chẳng đổi qua đồ mới lẽ ra nên quán bar bình thường uống bia mới phải. Nhưng vị khách này lại run rẩy mở miệng với cậu: “Chào, tôi muốn gặp Nhậm Ninh Viễn.”

      “Xin thứ lỗi, ngài Nhậm bận rất nhiều việc.”

      “Vậy khi nào ngài ấy xong rồi hãy mời ngài ấy tới gặp tôi, tôi tên là Khúc Đồng Thu.”

      Vị khách này tuy miễn cưỡng giữ lại vẻ lịch nhưng môi cũng run run, trán đầy gân xanh, cậu khỏi cảnh giác phán đoán, người này phải đến tiêu tiền mà là tới tìm kẻ thù.

      “Chỉ sợ ngài Nhậm rảnh. Hay là ngài…”

      sao cả, tôi chờ.”

      Phục vụ khỏi thương hại người khách dáng người thành nhưng bị bắt nạt này, người này giống con thỏ nôn nóng đến mức cắn người, trông đáng thương. Thoáng do dự nên tìm nhân viên ninh hay tìm quản lý, cuối cùng quyết định lên lầu quấy rầy ông chủ ở chung phòng với vài vị khách VIP.

      khí trong phòng hiển nhiên thích hợp bị quấy nhiễu, nhưng mới vừa nhắc tới tên vị khách kia, ông chủ lập tức đứng lên, dặn dò cậu câu, ngay cả áo khoác cũng lấy liền xuống dưới lầu.

      Phục vụ vội làm hết phận cách nhanh tay lẹ chân, chuẩn bị phòng VIP trống cùng rượu nước, sau đó miên man suy nghĩ đóng cửa lại.

      “Chuyện gì vậy?” Nhậm Ninh Viễn ngồi xuống bên cạnh , vẻ mặt ung dung, “ xảy ra chuyện gì mà cậu phải tới nơi này tìm tôi.”

      Khúc Đồng Thu lộ ra sắc mặt tái nhợt, xanh mét, hốc mắt còn đỏ lên, nắm chặt tay.

      “Tôi muốn hỏi chuyện Dương Diệu.”

      Nhậm Ninh Viễn thoáng sững sờ, đặt ly rượu rót thay xuống. “Dương Diệu. ấy sao.”

      quen biết ấy sớm hơn tôi, biết được nhiều hơn tôi.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn , “Ừ” tiếng.

      mở miệng cách khó khăn: “Lúc ấy, có phải ấy cũng có quen với người khác ?”

      Nhậm Ninh Viễn nghe vậy nhíu mày, nhìn trong chốc lát, nhàng : “Cậu hỏi tôi việc này?”

      Vẫn khom người, giọng run run: “Tôi tin biết gì.”

      càng khống chế được cảm xúc, Nhậm Ninh Viễn càng hôn hòa nhã nhặn hơn: “Đến tột cùng là có chuyện gì. Chuyện trước kia lâu như vậy, bây giờ nhắc lại còn ý nghĩa gì.”

      Dưới ánh mắt trầm tĩnh và cái nhìn chăm chú ấy, từ từ ngẩng mặt lên.

      “Tiểu Kha con bé, con bé phải con tôi.”

      Nhậm Ninh Viễn có hơi sững sờ, nhưng dù sao cũng là người biết tự kiềm chế, phản ứng bình tĩnh hơn nhiều so với .

      “Làm sao cậu biết?”

      “Nhóm máu khớp.” khẽ run, cảm thấy nhục nhã, nhưng thứ gì đó nghẹn lại tưởng như sắp đâm nát lồng ngực nổ mạnh ra, “Tôi, tôi cũng biết bản thân mình sinh được đứa con như con bé… Tôi chỉ là muốn hỏi ràng…”

      “Tôi cũng biết.”

      “…”

      nắm chặt hai tay đặt bàn, cứ như biết làm sao mở ra, thất vọng, nhục nhã, bi thương, có cả phẫn nộ khiến cảm giác mình hoàn toàn là kẻ thất bại.

      Bất chợt, Nhậm Ninh Viễn cầm lấy đôi bàn tay run rẩy ấy.

      “Nhậm Ninh Viễn…”

      Nhậm Ninh Viễn đưa qua tay kia qua, ôm lấy .

      Cái ôm chẳng lời nào khiến Khúc Đồng Thu cảm thấy được cảm thông, nhất thời chóp mũi cũng đỏ, nhưng cứng rắn chịu đựng: “ ấy thể gạt tôi như vậy, quá đáng lắm…”

      “Cậu đừng nóng vội.”

      , quá đáng lắm…”

      “Tôi biết. Tôi giúp cậu.”

      Khúc Đồng Thu cắn răng, tiếng nức nở thoát ra, tại uất ức, đau buồn và phẫn nộ quá. hèn hạ cả đời cũng chưa từng khóc trước mặt người nào. khi nước mắt của gã đàn ông rơi, đó là bất lực đến khủng khiếp.

      “Muốn khóc khóc cho hết . Rồi trở về, ngủ ngon giấc. Tôi với cậu.”

      Nhậm Ninh Viễn với giọng dịu dàng, cánh tay ôm , trấn an vỗ vỗ lưng . Mùi vị quen thuộc này làm nhớ tới quá khứ trước đây, càng cảm thấy mờ mịt và thương tâm hơn, thế là cũng ôm chặt lấy Nhậm Ninh Viễn.

      Khúc Đồng Thu thường uống rượu. Nhưng nếu rượu có thể giải sầu, muốn nhanh chóng uống hết cái thứ mà ruột phải kêu lên khó chịu.

      Uống đến thất điên bát đảo, ói ra rồi uống tiếp, nhưng chất cồn cũng chẳng có tác dụng gì. Nhậm Ninh Viễn đưa về nhà, nằm ở giường nửa ngày, toàn thân hư nhuyễn, vậy mà tâm trí vẫn tỉnh táo kêu ong ong.

      Nhậm Ninh Viễn ngồi bên giường dõi theo , chờ vào giấc ngủ, tay vẫn nắm lấy bàn tay trong chăn của , đôi bàn tay ấy sao mà ấm áp, hanh khô và hữu lực quá.

      với đôi môi màu xám trắng im lặng nằm trong chốc lát, nhưng vẫn cầm lòng được, khó khăn mở mắt ra. “Nhậm Ninh Viễn.”

      “Ừ, tôi ở đây.”

      “Tôi, tôi đột nhiên nghĩ tới, tôi xem qua hồ sơ, có rất nhiều khả năng về nhóm máu của gã đàn ông kia, phải tìm phiền lắm…”

      có gì, phiền đâu.”

      Vẫn là im lặng trong chốc lát, sau đó thanh yếu ớt vang lên: “Nhưng mà, lỡ tìm được người kia rồi, muốn mang Tiểu Kha sao… Tôi phải suy nghĩ kỹ lại…”

      “Cậu nỡ à?”

      “Tôi biết…” Bị ốm đau và chất cồn tra tấn, người nằm trong chăn có vẻ gầy tiều tụy, “Tôi, tôi nuôi con bé lớn lên nhiều năm đến thế…”

      Tuy phải do chính mình sinh ra, nhưng vẫn rất thân thiết, con bé là tất cả của .

      “Đừng lo lắng, cậu phải nuôi công, nhận được bồi thường hợp lý.”

      phải ý đó.” Giọng trở nên ngày càng hơn, “Tôi chừng này tuổi rồi, cái gì cũng chẳng có, chỉ có mỗi mình con bé mà thôi…”

      “Ừ.”

      “Nếu ngay cả con bé cũng có được… tôi…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn trong chốc lát, nhấc chăn lên, vào nằm cạnh bên. Rồi lấy tay ôm lấy , giúp nằm lên ngực mình, để có tư thế thoải mái hơn.

      “Đừng lo lắng nữa, có tôi ở đây. Ngủ .”

      Khúc Đồng Thu nghe truyền tới tiếng tim đập hữu lực trong lồng ngực người nọ, dường như thanh ấy có thể thôi miên, dần cũng chẳng còn đau đầu. Trong hốt hoảng, ngoài cửa sổ là bầu trời biếc xanh và bãi biển xanh rì, cách vách còn có Trang Duy và Sở Mạc ngủ, ngực tưởng như vỡ nát cũng bình an lại.

      Thời niên thiếu từng có lúc như thế, lấy tư thế bạch tuộc ôm sát lấy người kia, cứ như vậy tựa hồ như có thể bình yên vô lo, cảm thấy mỹ mãn. Trong lúc nhắm mắt, thời gian thất lạc vội tìm về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :