1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 28

      Nếm qua điểm tâm, Nhậm Ninh Viễn đứng dậy mặc áo khoác, ôn hòa : “Đúng rồi, tối nay tôi về, phải Mỹ với Sở Mạc vài ngày.”

      “A, đường nhớ cẩn thận. Vậy khi nào về?” Nghĩ đến chỗ xa như vậy, Khúc Đồng Thu cảm thấy thể nhìn, chẳng thể chạm tới.

      Nhậm Ninh Viễn cài nút nơi tay áo, nhìn : “Tôi tham dự hội nghị thường kỳ ở thành phố T. Nếu có chuyện gì, cậu hãy tìm Diệp Tu Thác, cậu ấy giúp cậu lo liệu như tôi. Tôi đưa số điện thoại của cậu ấy cho cậu.”

      Vẻ mặt của Nhậm Ninh Viễn khi ấy thoáng có chút dịu dàng, đôi mắt, hàng mi đen sẫm khiến người đối diện toàn thân đều ấm áp: “Hãy vui vẻ cuối tuần cùng Tiểu Kha .”

      Cuối tuần có thể nghỉ ngơi hai ngày, thứ sáu phải tăng ca, chờ Khúc Đồng Thu rốt cuộc chen lấn khỏi đường sắt ngầm đông nghẹt hơn so với ngày thường, tới quán ăn Trang Duy hẹn, từ xa bắt gặp bóng dáng kẻ mà khí tỏa ra rất kiên nhẫn.

      “Xin lỗi cậu, tôi hết giờ làm muộn.” Khúc Đồng Thu thở hồng hộc, ngồi xuống đối diện. “Cậu nhận được tin nhắn gặp mặt trễ nửa tiếng ? Hay là chờ lâu lắm rồi?”

      Trang Duy nhìn có vẻ ngồi đây lúc, nhưng hề phát hỏa, giương mắt nhìn : “, tôi cũng vừa đến. Gọi món , cậu ăn gì?”

      Khúc Đồng Thu hơi ngạc nhiên. Trang Duy hôm nay tính tình như bị đảo ngược, chỉ là ánh mắt nhìn có vẻ hơi là lạ. Thỉnh thoảng nhìn đánh giá thử, ánh mắt chạm nhau, mắt Trang Duy ngay lập tức phát sáng, rồi lại vờ như có việc gì.

      Khúc Đồng Thu lúng ta lúng túng trong chốc lát, biết đó là do đĩa phim DVD kia, liền mở miệng trước : “Ngại qua, đĩa DVD lần trước cho cậu mượn, là tôi đưa nhầm.”

      Trang Duy khụ tiếng, cầm lấy ly rượu: “Cậu xem loại phim đó?”

      “À , đôi lúc cũng xem.” Khúc Đồng Thu cảm thấy mình phải biểu hùng hồn tí, để khỏi bị giễu cợt, “Việc ấy cũng đâu có gì kỳ quái. Tôi ly hôn lâu lắm rồi.”

      có bạn , đương nhiên chỉ có thể xem phim người lớn.

      Trang Duy nâng ly rượu, nhìn , lát sau nhướng mày, : “Khó trách cậu hề kết hôn.”

      Khúc Đồng Thu cảm thấy được lời đáp trả có chút lạ kỳ, làm gì có người xem phim A mà lại luyến tiếc việc kết hôn. muốn tiếp tục đề tài này bàn, liền chỉ vào thực đơn: “Lưỡi bò thế nào?”

      Hai người ăn món nướng, đợi miếng thịt và nấm ở vỉ nướng chính, vừa lật vừa chuyện phiếm. Trang Duy lật miếng thịt, thuận miệng hỏi: “ tại cậu vẫn ở chung với Nhậm Ninh Viễn?”

      “Hả?” Cách nghe quá buồn nôn, “Đôi lúc cùng nơi. Tôi mượn chỗ của ấy. ấy vì tiện cho công việc, thỉnh thoảng gặp nhau.”

      “Cho nên phải ở chung?”

      Khúc Đồng Thu cười, nướng nấm phượng vĩ của mình “Ừ như vậy đó. Cậu đừng hiểu lầm, tôi và Nhậm Ninh Viễn là trong sạch.”

      Gay gặp gay, Trang Duy chắc là thấy hai người đàn ông thành đôi hiểu lầm. và Nhậm Ninh Viễn cũng phải theo hướng giống Trang Duy, hai thằng đàn ông lớn như vậy rồi cái gì mà chuyện ở chung.

      Quả nhiên Trang Duy bất chợt nhướng cao mày, bỏ thêm vài tầng nước sốt lên miếng thịt. “Vậy cậu bây giờ vẫn còn độc thân? quen với người nào?”

      Khúc Đồng Thu thành gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”

      “Cậu chịu được sao.”

      “Cũng tốt lắm.” phải cuộc sống có vợ là chịu được.

      Trang Duy chẳng nữa, lát sau bỏ vào chén miếng thịt nướng xong: “Chín rồi này.”

      “A, đa tạ đa tạ, tôi tự làm được rồi.”

      “Cậu nướng quá chậm. Tay chân vụng về.”

      Khúc Đồng Thu ăn được vài miếng thịt Trang Duy nướng, mừng vui mà hoảng sợ. Đêm nay Trang Duy thân thiện với quá mức, từ thời sinh viên trong đại học chưa bao giờ có như vậy, biết mình có phải đổi vận hay .

      Ăn cơm xong, hai người chậm rãi đến rạp chiếu phim gần đó xem phim, Trang Duy mua vé, Khúc Đồng Thu định đưa tiền trả lại bị liếc cái.

      “Ăn bắp rang ?”

      “Ăn…”

      “Uốn nước trái cây hay trà sữa?”

      “Nước trái cây…”

      cảm giác cầm nguyên hộp bắp rang lớn thiệt lớn Trang Duy mua vào rạp chiếu phim kỳ lạ, nhưng vẫn rất vui mừng. Bạn học ngày cũ mà trước kia luôn cư xử lạnh nhạt, qua nhiều năm như vậy, có dấu hiệu thân thiện.

      Thời kỳ niên thiếu chẳng có người bạn nào, đến khi trung niên, có lẽ ngược lại cảm thấy hòa hợp. Nhậm Ninh Viễn cũng vậy, mà Trang Duy cũng thế. Nghĩ cảm thấy món bắp rang trong tay phải mãi đến qua cái thời tuổi trẻ mới được ăn, nên bất giác ngon miệng hơn hẳn.

      Lúc hết phim còn sớm, Trang Duy lại giễu cợt : “Đừng cậu tính toán lúc này về ngủ đó chứ? Cuối tuần mà, đừng giống ông già như vậy.”

      lúc hào hứng, ngày kế lại cần làm, cũng nhận được điện thoại con bình an về đến nhà, hoàn toàn có thể yên tâm. Hơn nữa lâu lắm chưa sống về đêm, Khúc Đồng Thu cũng chẳng còn lý do nào để uống cho hồi.

      đến quán bar Trang Duy đề cử, quy mô trong quán tương đối lớn. Buổi tối cuối tuần đầy ấp người, khí rất náo nhiệt, rượu cũng rất ngon, nhạc rất hay, hề ầm ầm dội vào tai mà chỉ làm lòng người xốn xang lạ, mặt, người dần dần nóng lên.

      Khách khứa dường như cũng nhiệt tình cười. Cũng bởi do gian và khí ồn ào khắp nơi đều là tiếng tiếng cười, rất thân mật, Khúc Đồng Thu cảm thấy Trang Duy cũng dần quen với quán, hai người nhanh chóng lần lượt ngồi cùng chỗ chuyện phiếm, tựa như những người bạn rất đỗi thân quen.

      Trước đó lúc ăn đồ nướng uống ít, uống trong quán thêm hồi nữa, Khúc Đồng Thu dần cảm thấy bắt đầu say, nhưng như thế chỉ càng uống hào phóng hơn, uống rượu như uống nước lã, uống mãi ngừng được.

      “Trang Duy…”

      “Chuyện gì?”

      “Sao nơi này ít phụ nữ vậy?” Thỉnh thoảng bắt gặp bóng dáng vài can đảm, nhưng vẫn cảm thấy giống quán bar bình thường.

      Trang Duy nhìn : “Cậu trước kia chưa từng tới sao? Đây là quán của Nhậm Ninh Viễn.”

      Khúc Đồng Thu choáng váng trong chốc lát, tâm trí mới xuất ‘Quán của Nhậm Ninh Viễn chính là quán dành cho đồng tính luyến ái’, giương mắt mơ hồ nhìn gương mặt Trang Duy, tâm trí mới thong thả bảo với , Trang Duy là người đồng tính, đến loại quán này cũng là bình thường. Vì thế mà an tâm tiếp tục uống.

      “Này, phải cậu uống hơi nhiều rồi sao?”

      “À …”

      “Chúng ta thôi.”

      “Ừ…”

      “Tới nhà tôi lúc ?”

      “Ừ…”

      Khúc Đồng Thu vừa vào trong xe ngay lập tức ngã quỵ, gục đầu im lặng ngủ.

      Lúc thoáng tỉnh, nghe được Trang Duy mắng: “Uống rượu vào sao lại nặng như vậy? phải cậu uống hai ly mập trở lại đó chứ?”

      Bản thân mình lưng Trang Duy, đầu óc coi như ràng, nhưng tay chân đều chẳng có chút sức lực. May mà Trang Duy mắng mắng chứ mặc kệ, chẳng ném xuống đất, động tác cũng thô bạo.

      Vào phòng, Trang Duy được đoạn ngắn, buông ra: “Nặng gần chết.”

      Khúc Đồng Thu ngồi trong bồn tắm lớn, chỉ cảm thấy bên dưới lành lạnh, cưng cứng, khó chịu “Ừm” tiếng, mệt đến mức muốn ngủ .

      “Đừng ngủ, tắm rửa trước .”

      Cả đầu nặng quá, tay chân cũng nặng nữa, toàn thân đều nặng nề, nửa hé mắt, nhìn người phía trước, biết tại sao cảm thấy vui, bèn nở nụ cười: “Ừ…”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 29

      Mơ hồ, Khúc Đồng Thu cảm thấy tựa như trở lại lúc tân hôn, người vợ lớn tuổi, chín chắn hơn thường chủ động nâng gương mặt , vẫn hay thẹn thùng, lúc môi chạm vào nhau, tâm tình hạnh phúc và e lệ. Hương thơm dễ chịu người vợ làm cảm thấy mình là gã đàn ông may mắn nhất.

      Nhưng biết từ khi nào vợ trở nên to gan lại khỏe như vậy, lấy tay chạm vào trong quần áo .

      Bị ôm chặt lấy, bị hôn môi đến cuồng nhiệt. ràng là bằng phẳng, vậy mà vùng ngực được vuốt ve lần nữa. Theo bản năng, Khúc Đồng Thu đáp lại, nhưng trong hoảng hốt bắt đầu hoài nghi. Tiếp theo ngay cả bên trong đùi cũng bị sờ soạng, bàn tay chạm vào nơi riêng tư khiến Khúc Đồng Thu tâm hoảng ý loạn, muốn gập chân lại, vẻ mặt mỉm cười của vợ lại bất chợt biến thành gương mặt của Nhậm Ninh Viễn.

      Biến cố ấy dọa cú sốc, vừa nâng đùi lên đột nhiên ngay lập tức mở to mắt.

      Con tim hẵng còn thình thịch đập loạn, cố gắng nhìn chăm chú người vừa rời môi mình khỏi môi , là người thở hổn hển cúi đầu xuống nhìn , cũng chính là Trang Duy.

      Khúc Đồng Thu hoảng sợ, nhanh chóng bị cảnh trong mơ và làm cho hồ đồ, lặng ngốc đến vài giây. Nhân mấy giây ấy, Trang Duy lại chồm tới hôn . Rụt lùi về phía sau, Khúc Đồng Thu cảm giác đầu lưỡi cương quyết tiến vào, mở ra khớp hàm , bắt chước thứ tập kích bình thường nào đó, ướt át vào, khuấy đảo, nhất thời lưng tê rần. Cảm giác sợ hãi, nhưng vùng vẫy rồi mới biết động tác của mình yếu ớt đến nhường nào.

      “Ô… Ô…”

      Tiếng lo sợ, cự tuyệt vào tai đối phương lại chính là tiếng rên rỉ đáp lại. Trang Duy hôn cuồng dại hơn, động tác cũng mạnh hơn, nâng mông lên, áp gần ma xát.

      Tiếng thở dốc hỗn loạn, sung sướng, rên rỉ của đối phương vang bên tai, cảm giác phóng túng khiến Khúc Đồng Thu run rẩy. tưởng tượng được Trang Duy dự định làm gì. Nhưng như thế nào đối tượng của hành vi như thế nên là . Quan hệ cả hai khắng khít, Trang Duy cũng chẳng thích , phải kẻ mến người đồng giới, lại là người làm cha ở tuổi trung niên. Chỉ cần có phần băn khoăn, Trang Duy nên lấy ra làm đối tượng tiết dục sau khi uống say mới phải.

      Hôn môi trong thoáng chốc, Trang Duy rời khỏi cổ , thở hổn hển lấy tay cởi áo sơ mi , khóe mắt ướt át, đôi môi đỏ bừng, vẻ mặt, hơi thở đậm sắc tình khác hẳn ngày thường. Nhìn thấy, Khúc Đồng Thu có phần sợ hãi.

      nằm dưới thân Trang Duy, nơi bồn tắm lớn cũng dư dả gian cho giãy dụa tìm con đường sống, người càng chẳng có sức lực nào. Tuy chậm chạp kháng cự, vẫn chỉ trơ mắt nhìn Trang Duy cởi quần dài ra.

      Khúc Đồng Thu trong lòng sốt ruột, thở hồng hộc, mở miệng, đầu lưỡi cứng ngắc, miễn cưỡng ra tiếng: “Này, chuyện, chuyện này là… sao…”

      Ý thức bản thân của kích động đến mức nên lời, Trang Duy liền cắn đầu lưỡi . Khúc Đồng Thu bị cắn mạnh đến mức vô cùng hoảng sợ, sợ bị cắn thêm lần nữa, nhất thời dám cử động. Lời lẽ giao triền phen, Khúc Đồng Thu như được đại xá hồng hộc thở, chỉ thấy Trang Duy bắt đầu cởi quần áo của bản thân, tiến đến mở nước ấm vào bồn tắm.

      dòng nước chảy ra, Khúc Đồng Thu cảm thấy càng thêm nguy hiểm, hốt hoảng, nhưng chỉ cần dùng ít lực thôi trượt chân. Ngã vài cái trong nước, vẫn bị Trang Duy đè xuống.

      Lời cự tuyệt “ được” lắp bắp phát ra hoàn toàn bị xem , như tồn tại bé, và là trong những thú vui của đối phương khi hoan ái mà thôi. Ý thức gần như tỉnh, thân thể nghe theo sai khiến. cảm giác sợ như bị săn Trang Duy túm được , lột sạch , ôm lưng dựa vào ngực mình, trong tiếng chảy của nước làm ra tư thái phải hưởng thụ.

      Tới thời điểm này rồi, Khúc Đồng Thu chỉ có thể giống con ếch bị rắn độc chộp lấy, bất động để ngón tay kẻ kia tùy ý vuốt ve. Chưa từng bị người nào như vậy sờ qua, thậm chí cũng chưa từng sờ qua người khác như vậy. Thế là run rẩy thôi, toàn thân co lại.

      Trong ngây ngốc, tay của đối phương tiến vào nơi khó có thể mở miệng. Rồi ngón tay vào, cảm giác lạnh lẽo, trơn nhẵn làm sợ run cả người, choàng tỉnh, lùi về phía sau. Trong khủng hoảng, ngón tay khác lại vô.

      Khúc Đồng Thu bị gây sức ép đến mức phải rên rỉ cầu xin tha thứ, trong mơ hồ chẳng biết vào bao nhiêu ngón tay, nước cao quá thắt lưng, trong lòng sợ hãi, càng ngừng lùi về sau như giúp đỡ Trang Duy. Chống cự yếu ớt đó dường như ngược lại càng làm cho Trang Duy hưng trí ngẩng cao, dụ dỗ, ép buộc hơn.

      Ngón tay vừa bỏ ra, Khúc Đồng Thu ngay tức khắc hoàn toàn bị vật chạm vào phía trước đụng phải, sợ hãi bao phủ . Quả nhiên mới qua vài giây, cũng cảm giác được ý đồ xâm nhập của dị vật kia. Muốn hét to ra, nhưng trong cổ họng Khúc Đồng Thu nhất thời chỉ có thể phát ra thanh mỏng , run rẩy bị chút tiến vào.

      Chờ nhịn được lung tung kêu to, cảm thấy sắp chịu nổi, đè ép bên trong cuối cùng tăng thêm lực nữa. Trang Duy ghì lấy thắt lưng , thở hổn hển, cắn cổ , rồi bắt đầu chuyển động.

      Ngực bị vuốt ve, cảm giác có thứ chuyển động trong cơ thể quá mức đáng sợ, va chạm đến bên trong nóng lên. Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới hỗn loạn cả rồi, hốt hoảng nắm lấy thành bồn tắm lớn, cầu xin : “Trang Duy, Trang…”

      Trang Duy lúc thở hổn hển nghe thấy tiếng lỗ tai ngứa lên: “Chuyện gì?”

      “Đừng, đừng như vậy…”

      Nhưng đối phương có dấu hiệu ngừng lại, dường như còn trầm mê hơn, trong cơ thể hung hãn chuyển động. Cầu xin tha thứ được, Khúc Đồng Thu lắp ba lắp bắp, thanh vỡ thành mảnh , nhưng đùi vẫn bị tách ra đâm vào.

      Động tác của Trang Duy kịch liệt hơn, có lẽ ngại cãi lại, tức đưa ngón tay vào miệng , chơi đùa với đầu lưỡi . Rốt cuộc Khúc Đồng Thu phát ra tiếng nữa, cảm giác bất lực chẳng thể khép miệng, lập tức cảm thấy toàn thân đều đổ sụp.

      Khó khăn đợi đến khi Trang Duy lấy ra, dường như giúp rửa sạch, ở trong nước xoa xoa nắn nắn hạ thân uể oải của , vì mà lau rửa. Bị giằng co phen, Khúc Đồng Thu choáng váng, tâm trí căng thẳng, chỉ có thể mặc cho đùa nghịch ấy. Nghỉ tạm bao lâu, liền kinh hoàng luống cuống bị bắt làm lại, mặt đối mặt đặt ở trong bồn tắm lớn cứng rắn tiến vào.

      Hai chân đặt bên cạnh bồn, lưng cũng bị nâng lên, cảm giác như sắp đứt lìa. Tiếp nhận động tác tiến vào có phần thô bạo của Trang Duy, Khúc Đồng Thu kêu la rên rỉ, nhưng vẫn chẳng dám mở mắt nhìn gương mặt kẻ ở .

      Dù thế nào chăng nữa cũng thể tưởng được việc này rất giống ái tình. Bị người bản thân quen lâu như vậy đặt dưới thân, đối đãi nào có khác con búp bê bị phồng lên do thổi khí vào.

      Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, bụng cũng dần nóng, phần phía trước bị bàn tay Trang Duy phủ lấy, xoa nắn, khoái cảm mặt sinh lý là có .

      Nhưng ngừng giãy dụa dưới thân Trang Duy. từng gặp tình này, nhưng quá trình thế nào đều nhớ . Ý thức tỉnh táo bị người đồng tính xâm phạm vẫn là lần đầu tiên, đối phương còn là người quen biết, loại cảm giác này sao mà tàn khốc quá.

      Giao tình dù mỏng manh đến thế nào chăng nữa, Trang Duy có bắt nạt đến mức nào, lẽ ra phải nể mặt là bạn học cũ ngày xưa mà nên do dự mới phải chứ.

      Ngay cả đầu óc cũng còn ràng, vậy nhưng cảm giác trong lòng khó chịu.

      Khi tỉnh lại, phát giác trước mắt vẫn là bóng tối dày đặc, lát sau Khúc Đồng Thu mới ý thức được mình co rúm trong chăn.

      Đầu mông lung, nhưng nghe thấy tiếng động bên ngoài, Trang Duy rời giường, Khúc Đồng Thu mơ hồ nghe thấy tiếng lại rất trong phòng ngủ.

      “Cậu tỉnh rồi sao?”

      “…”

      “Có khỏe ? Thức dậy được ? Muốn ăn điểm tâm gì?”

      Giọng dường như rất thản nhiên, ngay cả lời xin lỗi thoáng qua cũng chẳng cảm giác được.

      Khúc Đồng Thu nhắm mắt. đúng là kẻ bé quan trọng. Đối với những người như họ mà , làm gì cũng chẳng phải chuyện lớn, cần sợ phải chịu trách nhiệm và trả thù.

      Nhưng bị người đàn ông đồng tính xâm phạm, tối thiểu cũng nên nhận được lời giải thích, ít nhất nên câu “Tôi xin lỗi” với chứ.

      đầu có tiếng động rất , là Trang Duy xốc chăn lên.

      “Sao vậy?”

      Khúc Đồng Thu run rẩy trong chốc lát, thanh khàn khàn: “Sao cậu có thể làm việc này với tôi?”

      Như thể đối với phản ứng của Trang Duy rất bất ngờ, sững sờ trong chốc lát, cau mày : “Cái gì? Chuyện tối hôm qua? tại cậu đừng với tôi tối qua cậu muốn làm.”

      Khúc Đồng Thu vội mở to mắt, khóe mắt đỏ lên, lắp bắp: “Tôi, tôi sao lại muốn làm?”

      Sắc mặt Trang Duy trở nên khó coi, lát sau mới hất hàm, từ cao nhìn xuống : “Hả? Cậu muốn làm? Nếu phải ý đó, vậy cậu tới làm gì? Nếu phải cậu có ý đó, vậy tôi mang cậu về nhà làm gì?”

      “Tôi, tôi, tôi làm sao có thể…”

      Trang Duy “Hừ” tiếng: “Cậu dám cậu hề ngầm ám chỉ việc đó với tôi?”

      Khúc Đồng Thu gấp đến độ môi run lên, lắp bắp: “Cậu… tôi…”

      “Nếu phải cậu dụ dỗ tôi, cậu cho là dựa vào cái gì mà tôi muốn ra tay với cậu?”

      “Tôi…”

      “Đều là người trưởng thành, ước hẹn lên giường, có gì mà kinh hãi đến vậy. Đến tuổi này rồi, cậu vẫn hiểu sao?”

      “Tôi, tôi phải đồng tính luyến ái…”

      “Tối hôm qua cậu có cao trào ?”

      Khúc Đồng Thu cứng họng, ngực bị nén lại đến sắp vỡ ra, nhưng biết phải tranh luận như thế nào, chỉ cảm thấy huyệt thái dương thình thịch đập, mặt đỏ và nóng hổi, ánh mắt chua xót, chỉ có thể hít vào từng hơi, từng hơi .

      Trang Duy cũng hốt hoảng cuống lên, mất kiên nhẫn : “Được rồi, cậu đừng vậy nữa. Hãy thẳng thắn , tại trở mặt chịu nhận, ý cậu là tôi cưỡng ép cậu?”

      “…”

      “Vậy cậu muốn tôi bồi thường cái gì?”

      “…” Khúc Đồng Thu há miệng thở dốc, ra tiếng.

      “Nghĩ ra về nhà suy nghĩ cho kỹ . Nghĩ ràng càng sớm càng tốt. Đừng lấy cái bộ dáng đối phó với Nhậm Ninh Viễn ấy dùng với tôi.”

      Rời khỏi nhà trọ của Trang Duy, Khúc Đồng Thu ngồi lên tàu nơi đường sắt ngầm về. Toàn thân đau nhức đến tưởng như phải nát ra, hạ thân lại đau chịu nổi.

      đường chồng chềnh xóc nảy. Trong ngực nghen lại quá nhiều, khóe mắt cũng cay cay quá, nhưng chẳng thể được bất cứ gì.

      Có phải nghĩ chuyện gì đều có thể ra đâu cơ chứ.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 30

      Vất vả lắm mới trở về nhà, khi cửa nhà trọ xuất trong tầm mắt, Khúc Đồng Thu nhàng thở ra, vội ngẩng đầu lau khô tầng mồ hôi trán.

      phải là người chưa từng trải qua đau khổ, nhưng chưa từng thể nghiệm qua việc này, đau đớn khi lại cũng biết phải hình dung ra sao, chỉ có thể so với chân bị trượt vào đám bong bóng xà phòng còn khó chịu hơn gấp mười lần.

      Mở cửa vào nhà, liền thấy Khúc Kha ngồi ghế sa lon gọi điện thoại, có lẽ là chuyện phiếm cùng bè bạn, có vài từ ngữ hiểu, thỉnh thoảng tuôn ra trận cười lanh lảnh, còn vung tay múa chân, thoạt nhìn rất vui vẻ.

      Nhìn dáng vẻ con , tâm tình u ám được an ủi phần nào, nhưng lại có chút cảm giác mệt đến mức chống cự được.

      tình gặp phải tối qua thể suy nghĩ tới, có người cha nào vì loại chuyện hoang đường này mà rối ren.

      Còn rất nhiều thứ để quan tâm, đối với người chủ gia đình mà , quan trọng là kế sinh nhai trước mắt của gia đình. Vậy nên phải cố gắng vì cuộc sống của bản thân và con .

      Khúc Đồng Thu chịu đau ngồi vào ghế sa lon. Khúc Kha tán gẫu trong điện thoại xong, quay đầu về phía : “Ba, ba về rồi sao, tối qua chơi trễ lắm à? Chơi vui ?”

      “Ừ, vui…”

      “Ba ăn sáng chưa? Con có mua đậu hoa về, ba muốn ăn ?”

      Khúc Đồng Thu nhìn thứ gì trăng trắng được đưa đến trước mặt, vô cùng ghê tởm, vất vả lắm mới cầm lại được thứ nước chát đắng dâng lên trong cổ họng, miễn cưỡng : “Ba ăn rồi.”

      “À phải.” Khúc Kha buông chén, tràn đầy hào hứng, “Ba nè, bọn con cuối tuần có cuộc hội họp, mọi người hẹn ở thành phố M, tuyệt đối xa đâu, con có thể chơi ? Ở lại nhà bạn ấy?”

      Khúc Đồng Thu xốc lại tinh thần: “Hội họp gì?”

      “Hội họp của những người diễn đàn, đều là nhửng người rất thú vị.”

      “Gặp bạn mạng? được, internet kẻ lừa đảo rất nhiều, con rất dễ bị những kẻ quen qua mạng lừa, trước kia ti vi qua, phải con cũng xem sao.”

      “Đó là chuyện sáu, bảy năm trước rồi. tại khác xưa rồi mà ba. Con ngốc như vậy đâu, với lại bọn con đều là nữ mà, có gì để lừa chứ.”

      “Ai, qua internet, con làm sao biết rốt cuộc là nam hay nữ…”

      “Thời đại khác rồi, internet trở nên chân hơn, ba đừng lạc hậu vậy nữa.”

      “Chân đến đâu chăng nữa cũng là người chưa gặp qua, sao có thể tin? Bằng con đưa ba số điện thoại mấy bạn ấy , khi muốn ba có thể liên lạc được mới yên tâm.”

      “Ba! Làm gì có việc như vậy!” Khúc Kha có chút khó thở, mân mê miệng, “ Internet có người xấu, chẳng lẽ ngoài đời lại có sao? Nếu cứ lo hão như ba, ràng cả đời con thể ra khỏi cửa.”

      Con khi tức lên, làm cha chỉ còn cách yếu thế: “Ba chỉ cần vài số điện thoại được sao? Để ba chuyện điện thoại với ba mẹ mấy bạn ấy, dù gì cũng phải có thứ nào đó bảo đảm…”

      “Làm vậy trở thành người lập dị mất! với ba chẳng được gì hết trơn.”

      Nhìn dáng vẻ tức giận của con , Khúc Đồng Thu thở dài, xoa huyệt thái dương: “Thôi được rồi, con .”

      Hai cha con đôi lúc cũng có lúc cãi vã, cũng phải chuyện lớn gì, rất nhanh hòa thuận như lúc ban đầu. Tình cảm hai cha con tốt lắm, chỉ là dần cảm thấy bản thân theo kịp thời đại của mấy đứa .

      Cho dù cố gắng muốn bao dung cho suy nghĩ của bọn nhóc, chấp nhận những thứ ngôn ngữ được giới trẻ lưu hành vẫn chậm rãi biến thành người của hai thế giới khác nhau. Người cha ngày nào đó già , theo kịp nữa, bị bỏ lại phía sau.

      “Ba, ba khỏe sao? Nếu ba bệnh con .”

      có gì đâu, chỉ hơi cảm lạnh mà thôi. Ba là người cần lo lắng nhất. Lo là lo cho con kìa.”

      “Dạ con biết mà.”

      Nhìn Khúc Kha vô cùng vui mừng chuẩn bị đồ đạc, Khúc Đồng Thu đổi tư thế, để phải quá đau xương sống ở phần thắt lưng.

      nơm nớp lo sợ che dấu, bọn trẻ tuổi này là tuổi của thời kỳ mẫn cảm, ngỗ ngược nhất. Việc tối hôm qua phát sinh nếu bị phát , thể có cảm thông và quan tâm. Ngược lại, tôn nghiêm và uy quyền của người cha đều tan vỡ.

      Tiễn Khúc Kha ra cửa, dặn dò đến cả trăm ngàn lần con bé nhớ phải gọi điện thoại báo bình an, sau đó mới trở vào tắm rửa. Luôn cảm thấy chỗ bị xâm phạm có cảm giác khác thường, nhưng dù tẩy rửa khó khăn đến thế nào chăng nữa cũng thể giảm khỏe này.

      Từ đầu vốn dĩ chỉ cảm thấy mỗi nơi ấy đau thôi, dần dần chỗ đau càng lúc càng lớn, có lẽ là do miệng vết thương bị nhiễm trùng. Cơ thể thoải mái, lại lo lắng cho con , bỏ bữa, tìm qua loa viên thuốc giảm sốt uống vào. Sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi.

      Mơ mơ màng màng ngủ rồi, người vẫn khó chịu, lăn qua lộn lại, cuộn người vào chăn. Vẫn chưa ăn, trong bụng đói khát, nhưng có tinh thần đứng dậy nấu. Miệng khô lưỡi khô muốn uống nước, kêu hai tiếng “Tiểu Kha”, người đáp lại, mới nhớ tới con rời nhà chơi. chỉ có thể lẻ loi nằm xuống.

      Chẳng biết tại sao, rất muốn chuyện cùng Nhậm Ninh Viễn. Nhưng cách nhau xa quá. Thậm chí cũng biết, nếu gọi điện thoại được, nên gì đây chứ.

      Nằm sấp ngủ biết bao lâu, trong ngây ngốc bị tiếng chuông cửa làm bừng tỉnh. Đứng lên mới phát trời tối, mọ mẫm ra mở cửa. Bên trong ánh sáng mờ ảo, nhưng đèn ngoài cửa sáng lên. Liếc mắt cái, Khúc Đồng Thu liền thấy gương mặt người đứng ngoài.

      Khúc Đồng Thu sợ tới mức hoàn toàn tỉnh táo, lập tức đóng cửa, lại bị đối phương nhét chân vào.

      “Đừng như vậy.” Người kia cau mày, đẩy mạnh cửa, bước vào chút khách sáo.

      “Cậu tới làm gì?”

      ràng mọi chuyện.” Trang Duy cao cao tại thượng nhìn , “Chứ cậu nghĩ tôi dự định làm gì cậu? Đừng nghĩ xa thế.”

      Trái tim kinh hãi đến mức đập liên hồi của Khúc Đồng Thu cuối cùng chậm nhịp, hoàn hồn tưởng tượng, mình quả nghĩ chuyện quá thừa. Dù sao hai người bây giờ đều tỉnh táo, cũng phải loại lúc nào cũng bị lấy ra bạo lực làm, căn bản cần sợ hãi.

      Nhưng vẫn muốn ngồi xuống đối thoại cùng người này. khinh miệt của con người cao ngạo ấy sắc bén như con dao , cắt nát lòng tự tôn của người khác chẳng chút lưu tình.

      Huống chi vốn dĩ chẳng tranh cãi được với Trang Duy, tại chỉ cảm thấy choáng váng, muốn quay về giường nằm, nên hàm hồ : “Tôi cần cậu đền thứ gì cả, cũng cho bất kỳ ai. Chuyện đó coi như chưa từng phát sinh, cứ như vậy coi như hết.”

      Chẳng trông mong vào việc đòi lại công bằng, chỉ cần phải chịu nhiều mỏi mệt là phúc.

      Nhưng Trang Duy có ý rời , ngược lại nhíu mày: “Cậu quên là coi như xong?”

      “…”

      “Quan hệ phát sinh ra là chuyện của hai người, cậu cho là mình cậu coi như chưa thừng phát sinh là xong?”

      Dưới cảm giác áp bức đột nhiên gia tăng, Khúc Đồng Thu cảm thấy có phần nguy hiểm, vội : “Hôm nay tôi muốn chuyện… để sau … Tôi khỏe…”

      Trang Duy lấy tay mở công tắc chính của đèn lên ‘tách’ tiếng, ánh sáng lan khắp phòng. Nhất thời quen, Khúc Đồng Thu gần như mở mắt được, cảm giác hoảng sợ có chỗ trốn .

      “Cậu bệnh à?”

      “…”

      “Sắc mặt sao lại kém như vậy? Mới làm đến mức đó thôi mà bệnh, chẳng phải mảnh mai quá sao?”

      Khúc Đồng Thu bị buộc lui từng bước về sau, trở lại giường. Trang Duy tắt đèn trong phòng ngủ, ra lệnh cho ngủ , rồi sau đó lục lọi tìm chìa khóa người , làm sợ tới mức ra thân mồ hôi lạnh.

      Tuy tuyệt đối cam lòng giao chìa khóa cho người này, nhưng đùi bị đụng đến vẫn nhịn được vùng vẫy hô: “Chìa khóa ở trong ngăn kéo đầu giường!”

      Trang Duy mang chìa khóa ra ngoài. Khúc Đồng Thu nghe tiếng cửa đóng lại, có cảm giác an toàn, nằm chẳng yên lòng, quấn chặt chăn người. Mồ hôi dần ra nhiều hơn, cảm thấy chuếch choáng.

      Như thể nằm mơ cơn ác mộng rất dài. Lúc tỉnh lại, nhìn đồng hồ dạ quang tường, mới ý thức được thời gian chẳng qua được bao nhiêu. Rồi là tiếng mở cửa rất vọng đến, Trang Duy lại tới lần nữa.

      Khúc Đồng Thu khẩn trương, tai nghe tiếng bước rất khẽ, có cả thanh túi ni lon chạm vào nhau. biết Trang Duy mang theo cái gì, nhưng rất nhanh ngửi thấy hương vị thức ăn, đèn cũng sáng lên.

      “Bụng cậu biết đói đấy, mau ăn .”

      Thái độ tuy rằng chẳng thân thiện, nhưng chung quy cũng là ý tốt khó có thể có. Làm dáng phải thói quen của , hơn nữa cũng rất đói, cần Trang Duy lần thứ hai, liền ngoan ngoãn ăn. Ăn như hổ đói, ăn chén cháo cá, còn chút muối dưa chuột.

      “Được rồi, đừng ăn nhiều quá.”

      Trang Duy lại buộc uống nước trái cây, rồi sau đó đưa hơn phân nửa ly nước lọc đến trước mặt .

      Khúc Đồng Thu có chút nghi hoặc, vẫn uống ngụm như cũ, chuẩn bị nuốt xuống, chợt nghe Trang Duy nổi giận mắng: “Ngu ngốc! Ai kêu cậu uống? Súc miệng !”

      Khúc Đồng Thu sợ tới mức phun hết nước lại vào ly, bị Trang Duy trừng mắt bèn lau khô miệng, hấp tấp quay về nằm trong chăn, có phần lo sợ nên quấn chăn càng chặt hơn.

      “Đừng ngủ. Cậu còn chưa bôi thuốc.”

      “… Cái gì?”

      “Nơi đó của cậu chắn hẳn bị nứt ra. Tôi giúp cậu lau sạch rồi, bây giờ bôi thuốc.”

      lưng Khúc Đồng Thu lạnh lẽo, lập tức ôm khư khư chăn, liều mạng : “ cần, tôi tự làm rồi.”

      “Đừng có mà phụ lòng tốt của người khác.”

      Trang Duy xốc chăn của lên, ngồi xuống, rồi sau đó chẳng thèm để tâm đến việc giãy dụa, lột quần .

      Khúc Đồng Thu sợ tới mức thở hổn hển: “Trang Duy, cậu, cậu đừng…”

      “Đừng nghĩ nghiều. Tôi có hứng với cậu. Lộn xộn nữa tôi làm thứ cậu nghĩ.”

      Bị thế, Khúc Đồng Thu cảm thấy bản thân mất lập trường và tư cách giãy dụa, thế là chỉ có thể nằm úp nhúc nhích, hít vào, nhắm mắt, cắn chặt răng.

      Khi cảm giác được Trang Duy đem thứ gì đó vào chỗ kia, vẫn nhịn được khẽ run, theo bản năng kẹp chặt lại.

      “Nào, thả lỏng , là bông tăm mà thôi, cậu như vậy làm sao tôi khử trùng?”

      Đầu tiên là bông tăm, rồi sau đó biết là cái gì, tóm lại ra ra vào vào gây sức ép trong cơ thể, dù là thứ gì mỏng manh đến đâu chăng nữa dị vật cũng có cảm giác. Khúc Đồng Thu chịu khổ sở, giọng lầm bầm, ra đầu mồ hôi.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 31

      Nằm sấp trong chốc lát, trong chăn oi bức, người cũng nóng, khó khăn thở hổn hển, cảm giác được mỗi lỗ chân lông đều có giọt mồ hơi lớn ngừng ứa ra. Còn nghe cả Trang Duy mắng: “Làm cái quái gì mà cậu ra mồ hôi như ngựa vậy, ẩm ướt đến mức này.”

      Khúc Đồng Thu cựa người xấu hổ, nghe Trang Duy câu: “Được rồi. Cậu là.” rồi sau đó là tiếng đứng dậy, tránh ra. Khúc Đồng Thu nghĩ thầm thoa thuốc xong, nãy giờ khó chịu lắm, vội xốc chăn bông lên, há to miệng mà thở, còn sờ soạng phần lưng quần của bản thân.

      “Cậu lại làm gì nữa đó, nằm sấp xuống, đừng nhúc nhích.”

      Trang Duy đến bên giường, cầm khăn tay vắt khô để hạ nhiệt, ấn nằm xuống giường. Sau đó tay kéo áo lên, tay bắt đầu lau.

      Khúc Đồng Thu bị chà chà lau lau từ xuống dưới mấy lần, cảm thấy chỗ bị chà có gì đó đúng, cảm thấy sợ hãi, liều mạng chồm về phía trước. Trang Duy lấy khủy tay chặn lại từ sau lưng.

      “Cậu sợ cái gì. Tôi chưa đến mức đói lòng sung chát cũng ăn mà ép buộc cậu đâu.”

      “…”

      “Sao nào, cậu tin?”

      “Nhưng mà… tối hôm qua…”

      Trang Duy khụ tiếng: “Việc tối hôm qua, tôi nghĩ là, có lẽ chúng ta hiểu lầm. Như vậy , tôi tin cậu đặt bẫy tôi, cậu cũng tin tôi phạm tội cưỡng gian cậu.”

      “…”

      Khúc Đồng Thu cảm thấy phải có lý lắm, những cũng chẳng phải hoàn toàn có lý, nghẹn trong chốc lát, hé răng nữa.

      Nhưng bị cởi sạch trơn mà chà lau, Khúc Đồng Thu vẫn thấy bất an, rụt người lại, lấy tay ngăn cản bàn tay chuyển động người .

      “Đừng lau nơi đó, tốt…”

      “Sao lại tốt? , mặc kệ là cậu khờ hay giả ngốc, có khả năng cậu thích bị đàn ông đụng chạm.”

      Da đầu Khúc Đồng Thu tê rần: “Hả?”

      Trang Duy lấy tay bắt được thứ giữa hai chân : “Cậu xem, có phản ứng đúng ?”

      Khúc Đồng Thu bị sờ, co lại, vũng vẫy : “Ai, đừng… cậu đừng… Tôi thích…”

      Trang Duy mắng: “Tôi chỉ là cho cậu biết có chuyện như vậy, cũng chẳng thèm làm gì cậu đâu. Câu cho cậu là bông hoa sao.”

      Gây sức ép phen, hai người hồng hộc thở, trong phòng im lặng, tai lập tức nghe thấy tiếng bước chân tới gần.

      Hai người đều quay đầu nhìn, có người đứng nơi cửa phòng, mặt là vẻ bất ngờ, ngón tay dừng lại ở chỗ tay áo cởi nút được phân nửa. Người nọ nhìn họ giường, khẽ gật đầu : “Có khách à?”

      Thấy người nọ, cả hai đều sửng sốt. Khúc Đồng Thu vô cùng hoảng sợ, lập tức đứng lên, cầm quần xuống giường, hai chân run rẩy lung tung mặc vào: “, về rồi sao?”

      “Ừ.”

      “Tôi cứ nghĩ còn ở Mỹ.”

      Nhậm Ninh Viễn cười, : “Tôi thành S trước, ở lại đó ngày, có vài việc nên trở lại.”

      Nhìn Khúc Đồng Thu luống cuống tay chân gài nút quần, mặt còn đỏ lên, ướt đẫm mồ hôi, Nhậm Ninh Viễn quay đầu hỏi Trang Duy: “Hai người làm gì vậy.”

      đợi Trang Duy mở miệng, Khúc Đồng Thu vội cướp lời, giải thích: “Cậu ấy giúp tôi lau người.”

      “Đúng vậy, tôi lau người cho cậu ấy.”

      Trang Duy bĩu môi, “Tôi cáo từ trước.” được hai bước quay lại, cười : “Đúng rồi, trả cái này lại cho cậu.” rồi sau đó lấy chìa khóa từ trong túi ra, đặt lên bàn.

      Trang Duy rồi, Nhậm Ninh Viễn nhìn mọi thứ trong phòng lúc, mỉm cười : “Cậu cởi hết sao. Quên cậu ấy thích đàn ông à, cởi như vậy chẳng lẽ sợ phát sinh việc gì.” Thoáng nhìn con người bối rối trước mắt, khẽ ngừng lại: “Hay là phát sinh qua?”

      Bất giác Khúc Đồng Thu cảm thấy yết hầu khô khốc, lập tức ra lời. Trang Duy chỉ bâng quơ an ủi hai ba câu rồi bỏ . Nhưng bị người đồng tính xâm phạm, thời gian chỉ mới qua ngày mà thôi, còn chưa tiêu hóa hết được, dù như thế nào khi bị nhắc tới, đau khổ khắc sâu vào đều làm đau đầu đến choáng váng.

      Nhậm Ninh Viễn thu lại vẻ tươi cười: “Tôi cho phép mấy người làm loại việc đó trong phòng này.”

      Nhìn người nọ hề cười, cả người Khúc Đồng Thu lạnh toát: “ , hai chúng tôi làm ở đây…”

      “Phải , dơ giường của tôi?”

      có, có, chúng tôi ở bên cạnh, cái gì cũng làm, xem, đều sạch cả…”

      vội vàng đến kéo ra giường để chứng minh, Nhậm Ninh Viễn chẳng bận tâm, chỉ nhìn thoáng qua, cười: “ bẩn là tốt rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn ngồi, liền đứng dám động đậy, giống hệt vị tiểu binh gặp quan lớn, chờ Nhậm Ninh Viễn tiếp.

      “Cậu làm tôi kinh ngạc. Hai ngày trước vẫn còn vẻ của người cha, tại cùng với Trang Duy đến mức này. Cậu bắt đầu thích đàn ông?”

      có, tôi thích đàn ông…”

      Nhậm Ninh Viễn cười: “Với kẻ thích mà cũng có thể làm, chỉ cần thoải mái là được. Hóa ra cậu là vậy. Là tôi nghĩ quá nhiều.”

      Khúc Đồng Thu lắm ý trong câu đó, nhưng biết làm cho Nhậm Ninh Viễn mất hứng, lo sợ yên : “ phải vậy, hề thoải mái…”

      “Được rồi, cần ngay cả việc ấy cũng phải với tôi.” Nhậm Ninh Viễn phất tay ngăn lại, rồi sau đó cười , “Cậu biết , tôi quả vẫn cách nào quen việc ở cùng phòng với người khác. Chìa khóa cũng thể tùy tiện đưa cho ai.”

      “…”

      “Trong thời gian hai ngày, cậu hãy dọn dẹp. Rồi chuyển .”

      Trong nháy mắt, Khúc Đồng Thu có phần khó chịu, nhưng vẫn lập tức ừ tiếng.

      chẳng thể nào hiểu được, giây trước, Nhậm Ninh Viễn còn dịu dàng cả hai là bạn, mỉm cười cho hầu hạ, vất vả lắm mới trở nên thân mật, hòa hợp. Vậy mà sau đó đột nhiên cước đá ra khỏi cửa.

      Nhậm Ninh Viễn cho thời gian hai ngày, hai ngày, nhưng biết Nhậm Ninh Viễn muốn thấy , nhìn dáng vẻ thản nhiên ấy, vội vã dọn dẹp suốt cả đêm.

      Hành lý rườm rà lại nặng, đồ đạc gần đây nhiều hơn, Khúc Đồng Thu mình bận rộn, đóng gói, kéo xuống lầu kêu tắc xi, dự định quay lại thêm hai chuyến nữa.

      người đau quá, còn nóng lên nữa, nhưng tất cả những thứ đó đều chẳng bằng hoảng sợ trong lòng. thậm chí cũng cảm giác mình bị bệnh, chỉ cảm thấy nóng lòng mà thôi.

      Dọn tới chuyến thứ hai, chìa khóa đặt bàn. Khúc Đồng Thu kéo hành lý tới cửa, vừa luyến tiếc, vừa dám . Quay đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn, lúc lâu sau, chỉ cẩn thận : “Nhậm Ninh Viễn, tôi đây.”

      Nhậm Ninh Viễn vẫn khách khí, còn cười, : “ thong thả, tiễn.”

      Trở lại ký túc xá công ty là đêm khuya. Khúc Đồng Thu thả lỏng, lập tức cảm thấy mỏi mệt, lên giường, đắp chăn, sau đó liền bất động.

      Trong phòng có vị của tro bụi, người đau đến ngủ được. còn nghĩ về những chuyện trong hai ngày nay, nghĩ mình muốn làm gì, gặp phải chuyện gì, và cảm thấy tủi thân quá đỗi.

      Nằm đó nhìn ánh trăng bên ngoài, ràng cũng là mảnh trăng thấy trong nhà Nhậm Ninh Viễn, chỉ là chẳng chút giống nhau. Nhìn ngoài cửa sổ trong chốc lát, Khúc Đồng Thu kéo cao chăn lên khỏi đầu.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 32

      Nửa đêm tỉnh lại, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy ù tai, đau ngực, yết hầu khát vô cùng. Mơ màng nặng nề xuống giường bật đèn, sờ soạng tìm ấm nước rót cho bản thân ly nước nóng, mới phát bên ngoài biết trời mưa to từ lúc nào.

      Tiếng gió nghe chẳng khác nào tiếng rít gào, đập từng đợt ầm ầm vào cửa sổ, dường như muốn làm nát vụn thủy tinh. Mưa theo khe hở nơi cửa vào nhà, gần như chảy đầy đất.

      Ở quê nhà ít khi có mưa, chưa gặp qua bị dột như thế, sững sờ nhìn lúc Khúc Đồng Thu mới kịp phản ứng, cuống quít tìm chút quần áo cũ và khăn mặt nhét vào lỗ cửa sổ. Rồi sau đó lấy xô ra lau, ý đồ cứu giúp tình hình tai nạn trong phòng khách.

      Bận rộn đến nửa ngày cũng phí công, mưa vẫn chảy xuống từ cửa sổ. Khúc Đồng Thu mệt đến đầu choáng váng, hoa cả mắt, trước mắt biến thành màu đen, cũng chẳng có gì để ăn, người lại lạnh, nghĩ ra cách nào. Đơn giản bỏ cuộc, run rẩy lau khô chân tay, uống miếng nước, đắp chăn cuộn tròn giường.

      Nghe tiếng mưa gió dứt đến ngẩn người, chẳng biết tại sao, lại nghĩ tới Nhậm Ninh Viễn vào tối qua, đột nhiên trở nên chán ngán, thất vọng.

      Ngực khó chịu tưởng như có ai đó nhéo lấy. Dù bị Trang Duy xâm phạm qua cũng phiền muộn như vậy, trong bụng như thiếu mất thứ gì, vắng vẻ đến hốt hoảng.

      Hít thờ vài lần, ngủ trong mơ hồ, chẳng biết qua bao lâu, bị tiếng chuông di động làm bừng tỉnh. Trong nháy mắt cảm thấy là do Nhậm Ninh Viễn gọi tới, gấp gáp cầm máy. Hóa ra là Trang Duy.

      “Tối hôm qua sau đó thế nào, Nhậm Ninh Viễn có mắng chửi cậu ?”

      Khúc Đồng Thu vuốt cái trán nóng lên: “… .”

      “Chà, lạ vậy sao. ta nhìn thấy bộ dạng kia khẳng định là mất hứng. Chẳng qua cậu và ta ở chung ra có nhiều chỗ tiện đâu, ta có tính khiết phích.”

      “… tại tôi ở nhà ấy.”

      Trang Duy “Ừm” tiếng, lát sau mới : “Muốn tới chỗ tôi hay , nhà trọ tôi thuê rất lớn.”

      biết có phải đa tâm , Khúc Đồng Thu luôn cảm thấy lời ấy có ý dụ dỗ.

      cần. Tôi có phòng ở ký túc xá công ty, rất tốt.”

      Khúc Đồng Thu vừa điện thoại, vừa nhìn cửa sổ chảy nước và mảng tường lớn ướt, thể đứng dậy lấy khăn lau.

      phải cậu còn so đo việc kia chứ.”

      “…”

      Mơ hồ xảy ra cái loại việc này, cũng khó mở miệng, lại bị tranh luận kế tiếp của Trang Duy đánh bại, cảm thấy nhắc vẫn tốt hơn.

      ra con người sống đời này bị lợi dụng, chịu oan uống hay gì đó, như thế nào cũng tránh được. cũng sớm mất tâm huyết phải tranh với đời.

      Vất vả lắm Trang Duy mới lùi bước mà thừa nhận phần trách nhiện, lùi từng bước, câu “Thôi quên ” cũng chính là câu cửa miệng của .

      Nhưng tình này từng xảy ra, nó như ám ảnh trong lòng , nhớ tới việc mười mấy năm trước cảm thấy đặc biệt khó chịu. Giờ đây đối với Trang Duy liền mang theo sợ hãi và đề phòng.

      “Đúng rồi, hôm nay chịu ảnh hưởng của bão, mưa lớn quá.”

      “Ừ…”

      “Ký túc xá của cậu có thấp ? Lầu nước vào rất nhanh.”

      “Tôi ở lầu …”

      “Này, cậu đến nhà tôi xem?”

      cần”

      Nghe những lời khờ khạo ngốc nghếch của , Trang Duy cũng chẳng hào hứng, chuyện qua loa vài câu liền cúp điện thoại.

      Khúc Đồng Thu co người ngồi trong chăn lúc, đói đến chịu nổi, toàn thân đều suy nhược. Nghe thanh bên ngoài, mưa vẫn lớn như cũ, nhưng gió cũng còn mạnh nữa. Thế là cầm dù rời khỏi nhà.

      Chẳng qua là đến tiệm cơm mua cơm hộp thôi, người cũng ướt nửa, quần cũng bị ngâm nước, cây dù nhìn cũng giống chống đỡ được.

      Gió thổi lạnh đến phát run, chân lại mềm nhũn, lảo đảo, vậy là đứng trước cửa mà ăn như hổ đói. Tuy thức ăn vào dạ dày càng khó chịu hơn, nhưng vẫn cảm thấy có chút sức lực.

      Đứng trước cửa tiệm chờ mưa , bất giác nhớ tới, chừng Nhậm Ninh Viễn cũng có cơm ăn. Lúc trong tủ lạnh chẳng có gì, Nhậm Ninh Viễn lại là người nhiễm hạt bụi, vào thời tiết này ra khỏi cửa để bản thân mình bị dơ. Nghĩ đến dáng vẻ người nọ trong nước bẩn cảm thấy chẳng hề hợp chút nào.

      Khúc Đồng Thu suy nghĩ lại, vẫn bấm số điện thoại kia.

      Giọng đối phương vẫn bình tĩnh như thường: “Chuyện gì?”

      ăn cơm chưa? Vừa đúng lúc tôi ra ngoài mua cơm, hay để tôi mang phần qua cho ?”

      Bên kia yên lặng, rồi sau đó : “Đừng như vậy. Nơi này tôi dự tính bán, có chỗ cho cậu ở đâu.”

      Khúc Đồng Thu hơi sững sờ, trong lòng bỗng luống cuống, vội : “Tôi phải vì chuyện đó mới…”

      “Vậy là tốt rồi.” Nhậm Ninh Viễn ngừng lại lúc, “Cậu là người trung niên. Làm việc nên dựa vào bản thân mình. Đừng trông chờ vào tôi nữa.”

      Mấy ngày nay, lần đầu tiên Khúc Đồng Thu có cảm giác tự ti.

      “Tôi, tôi có toan tính đến thứ gì của .”

      Nhậm Ninh Viễn “Ừ” tiếng, cúp điện thoại.

      Khúc Đồng Thu đứng ngây ngốc tại chỗ trong chốc lát, trời mưa càng lớn hơn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

      Chờ phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, nhớ tới con ra ngoài, biết là con bé trở về trường hay vẫn còn đường về.

      Nhìn giao thông hỗn loạn đường, người làm cha như khỏi có phần lo lắng, gọi điện thoại, di động vẫn có người nghe. Gọi thêm vài lần, chỉ nhận được rằng người bên kia khóa máy.

      Liên lạc được, Khúc Đồng Thu có chút lo lắng, tự an ủi mình hơn phân nửa có việc gì, sao đâu.

      Vừa lúc đó, tai nghe thấy tin thời màn hình ti vi trong quán cơm, ảnh hưởng hề báo trước làm cả thành phố náo nhiệt hẳn lên, các phóng viên ở những nơi khác nhau đưa cùng tin tức: nơi nào có cây ngã, nơi nào có ngập đường, có khu còn xuất sạt lở, còn có xe buýt lộn vòng lật nhào đường, vài hành khách bị thương đưa tới bệnh viện.

      Tin ấy khiến Khúc Đồng Thu vô cùng sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại lần nữa cho Khúc Kha, nhưng vẫn còn trong trạng thái tắt máy. Tuy tự an ủi chẳng trùng hợp vậy đâu, con có thể sớm tới trường học, nhưng vừa nghe được đó là xe buýt từ thành phố M tới ngay lập tức hoảng hốt, ném hợp cơm , quáng quàng chạy đến ven đường kêu xe.

      Vào thời tiết này tắc xi còn giá trị hơn con người gấp trăm lần, thỉnh thoảng có chiếc xe trống chạy qua, mọi người bên đường đều nhất loạt xông lên tranh giành.

      Khúc Đồng Thu làm sao tranh lại cho được, đợi có đến phải giờ cũng chẳng đón được chiếc nào. Lòng nóng như lửa đốt, vừa vừa ngừng lại đường, khập khiễng hết đoạn này tới đoạn khác, đứng đến cả hai, ba con đường, vậy nhưng vẫn chẳng hơn được gì, hết đường xoay xở.

      sốt ruột, rốt cuộc nhìn thấy có chiếc xe xa lắm dừng lại trước mặt, lúc này dám chậm trễ, chạy nhanh tới trước, thở hổn hển, lấy hết sức mở cửa xe rồi ngồi xuống.

      bệnh viện XX.”

      Tài xế quay đầu, trừng mắt liếc : “Xe này có chỗ nào giống tắc xi?”

      Khúc Đồng Thu sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, mới vừa tỉnh lại, thấy xe ngừng thế là đầu chuếnh choáng, đem xe Bentley của người ta trở thành xe tắc xi.

      “Xin lỗi, tôi xin lỗi…”

      Tài xế vẫn còn căm tức vị bị làm nhục: “Rốt cuộc là nhìn sao vậy, mắt gì mà kém quá.”

      Khúc Đồng Thu vừa bối rối vừa cảm thấy có lỗi, chỗ ngồi ướt mất, có lau cũng vô dụng, thế là mở cửa xe, vừa đưa chân ra ngoài vừa liên tục giải thích, nghe có người hỏi: “ bệnh viện làm gì.”

      Thanh kia nghe hết sức vững vàng, lại có cảm xúc, Khúc Đồng Thu như bị điện giật, Nhậm Ninh Viễn ngồi ở phía sau, mặt có biểu tình gì.

      Nhất thời Khúc Đồng Thu đây là cảm giác gì, vốn dĩ vẫn còn đau quá, nhưng vừa nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn cảm thấy, bệnh gì cũng hết rồi, chỉ có trái tim thất thường thình thịch nhảy loạn, nên lời.

      Nhậm Ninh Viễn bình tĩnh hỏi lại lần nữa: “Cậu bệnh viện làm gì.”

      “A, có tuyến xe buýt đường dài bị lật xe, người bị thương đều đưa đến bệnh viện. Tôi liên lạc với Tiểu Kha được, con bé buổi chiều cũng từ thành M trở về, chỉ sợ là chuyến xe kia…”

      Tài xế xen mồm : “ bệnh viện tiện đường.”

      Khúc Đồng Thu cũng bất chấp thể diện, van xin: “Xin làm phiền chở tôi đến trước đường XX cũng được, bên kia dễ đón xe hơn…”

      “Chúng tôi phải rẽ ở giao lộ.”

      Nhậm Ninh Viễn lặng yên ngồi phía sau cuối cùng mở miệng: “Vòng lại đưa cậu ấy . Mau lên.”

      Tài xế lên tiếng, chiếc xe vững vàng lao , tốc độ chậm. Khúc Đồng Thu vẫn khẩn trương lắm, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ, nóng lòng muốn biết còn cách bệnh viện bao xa.

      Di động vang lên, Khúc Đồng Thu vừa thấy dãy số kia vội vàng luống cuống: “Tiểu Kha!”

      “Ba.”

      Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy trái tim như muốn nảy cả ra ngoài: “Con, con tại ở đâu? Con sao chứ?”

      “Hì, con về trường từ rất sớm, vừa rồi thu dọn đồ đạc nên ba gọi tới con nghe máy được, di động cũng có điện do con sạc pin. Đứng rồi ba ơi, khi quay về con may lắm nha, gặp được bạn, nhà bạn ấy vừa lúc có xe quay về thành T, liền dẫn con theo đoạn. Tiện quá trời, cực kỳ nhanh nữa…”

      Khúc Kha vẫn còn ngây thơ đáng về may mắn của con bé, hề biết ba nhóc vì con mà sợ bóng sợ gió hồi. Khúc Đồng Thu thở phào, người lập tức mềm nhũn, nghe con bé huyên thuyên liên miên, cũng nhẫn tâm cho con bé biết vừa rồi sợ hãi đến mức nào, chỉ lẩm bẩm : “Thuận lợi là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi…”

      Cúp điện thoại, Khúc Đồng Thu mới phát giác cả người ướt đầm mồ hôi, nhìn vào kính xem người ngồi ở phía sau, vẫn thấy nét mặt. Tài xế cũng giảm tốc độ, chờ chỉ thị của Nhậm Ninh Viễn.

      “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, làm phiền . Cho tôi xuống đây là…”

      Mới được nửa, Khúc Đồng Thu khó khăn nuốt xuống, sắc mặt có phần khó coi. Tài xế phản ứng còn nhanh hơn , lập tức phanh lại. cũng kịp đẩy cửa xe ra, ói ở đường.

      “Làm sao vậy.”

      Ói ra chút, trong dạ dày Khúc Đồng Thu vẫn còn chồng chềnh như sông cuộn biển gầm, ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trời đất quay mòng mòng, giọng : “Tôi chóng mặt quá.”

      Nhậm Ninh Viễn yên lặng, : “Cậu phiền toái.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :