1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 24:

      (1)

      Khúc Đồng Thu vội đẩy ghế ra đứng lên, cùng bạn cũ xa cách mười mấy năm gặp lại, nhất thời xúc động đến biết làm sao.

      “Hai người khi nào trở về?”

      “Vừa về được hai ngày.” Dù sao nhiều năm gặp, tất cả đều thành người chững chạc ở tuổi trung niên, Sở Mạc cũng thân thiện hơn với so với thời niên thiếu. “Cậu sao, đến thành phố T lúc nào vậy?”

      “Khoảng tháng trước.” Khúc Đồng Thu lau lau tay, nhìn hai người trước mắt, “Chà, hai người… khác xưa nhiều quá.”

      Sở Mạc ha ha cười, vỗ vỗ vai : “Cậu cũng vậy. Ốm hơn trước nhiều. tại giảm bao nhiêu ký? Hai mươi?”

      Trang Duy quá vui mừng: “Đến lâu thế rồi sao? Ninh Viễn, cùng là bạn học cũ, sao với bọn tôi tiếng.”

      Nhậm Ninh Viễn lấy khăn lau tay, gọi phục vụ tới mang thêm hai phần chén đũa, mỉm cười : “Hai người sao cứ như nhiều năm chưa từng gặp bạn học cũ vậy. Gặp phải giúp đỡ việc gì đó, thấy phiền sao? Hạ tuần tôi còn phải tiếp đãi đàn em cùng năm, đề cử cậu ta phỏng vấn, hai người có hứng thú cùng ăn cơm ?”

      Khúc Đồng Thu đột nhiên có hơi đỏ mặt. cũng là bạn học dựa vào giúp đỡ rất nhiều của Nhậm Ninh Viễn mới có thể tạm thời yên ổn ở thành T, ngay cả bữa cơm Trung thu đoàn viên này cũng là nhờ phúc của Nhậm Ninh Viễn.

      Tuy Nhậm Ninh Viễn giúp nhiều người lắm, chỉ cần là khách từ phương xa đến tất nhiên là chiêu đãi ngay, cũng phải chỉ quan tâm đến mình , nhưng cảm giác nặng nề này bất chợt khiến ngực khó chịu.

      “Ngồi xuống dùng cơm trước , “Nhậm Ninh Viễn cười , “Còn bé hiền thục chờ chúng ta giới thiệu mà.”

      Khúc Kha vẫn ngoan ngoãn xen vào, mở to hai mắt. Hai người Trang, Sở cũng nhìn về phía con bé.

      “Đây là…”

      Khúc Đồng Thu vội : “Đây là con tôi, Khúc Kha, năm nay mười bốn tuổi, đến thành phố T học. Tiểu Kha, vị này chính là chú Sở, Sở Mạc, vị này chính là chú Trang, Trang Duy.”

      Hai người ‘chú’ đều trừng mắt nhìn .

      Sở Mạc : “Dọa người sao? Cậu có con ? Con ruột cậu hả?”

      Khúc Đồng Thu vô cùng quẫn bách, ngay cả Nhậm Ninh Viễn cũng lộ ra nụ cười khổ: “ cho dù thắc mắc cũng phải nể mặt cậu ấy chứ.”

      Sở Mạc nhún vai: “Việc này có gì đâu. Khách sáo làm gì. , lúc học đại học, còn lần hoài nghi cậu thầm Ninh Viễn.”

      Nhậm Ninh Viễn sặc cái, Khúc Đồng Thu cả người cứng ngắc: “Cái, cái gì…”

      phải cậu còn để hình Ninh Viễn trong ví tiền sao? So với gay còn gay hơn, buổi tối còn ôm buông…”

      Khúc Đồng Thu vội lấy hai tay che tai con lại, vừa mắc cỡ vừa quýnh lên: “Có con nít ở đây, đừng mấy chuyện đáng chê cười này được .”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 25

      bàn cơm mọi người ôn lại chuyện cũ, nghe Trang Duy và Sở Mạc kể vài chuyện lý thú ở nước Mỹ, Khúc Đồng Thu mới biết ngoại trừ , công việc mọi người làm dường như liên quan đến ngành học năm đó.

      Nhậm Ninh Viễn có quán ngưu lang tất ra; Sở Mạc ngoài mặt là công ty kinh doanh vận chuyển hàng hóa, bên trong tiện ; còn Trang Duy làm chủ biên tạp chí thời trang nổi tiếng, tháng trước mới vừa mở cuộc triển lãm ảnh cá nhân.

      Bạn học năm đó cùng chỗ đọc sách, tới rồi này tuổi, phần lớn tuy đạt được bằng ba người ấy, nhiều ít nghiệp cũng thành công.

      Khúc Đồng Thu có lẽ là người có thành tựu bình thường nhất. thể học xong đại học, về nhà ở thôn quê vì mong muốn cuộc sống ổn yên, qua loa tìm việc, lúc sau vì kiếm tiền mua sữa, suốt ngày ở công ty sứt đầu mẻ trán với đống tài liệu đến mệt nhoài. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc con hai tuổi, ban đêm ra mồ hôi, bất động phát sốt, và vợ ly hôn.

      Quãng đời tuổi trẻ quý giá nhất của trôi vào quá khứ. Chờ đến lúc tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, đột nhiên phát nơi mình đứng so với người khác hóa ra kém xa lắm.

      Kỳ cũng cảm thấy có khuyết điểm gì, cứ ổn định làm quản lý tầng ở công ty , có thể nuôi gia đình và con lên đại học, bình an khỏe mạnh là tốt rồi.

      Chẳng qua người ngồi quanh bàn, chỉ có là lộ ra vẻ tiều tụy của tuổi trung niên, nghe những chủ đề ba người kia tán gẫu, rất nhiều việc chen miệng vào được, so ra cũng hơi ngượng ngùng.

      Nếm qua cơm chiều, ánh trăng len qua trần nhà thủy tinh kết hợp với thưởng thức bánh trung thu, mỗi người tận hưởng chán chê, cũng đến lúc phải tan cuộc.

      Nhậm Ninh Viễn tính tiền. Đoàn người vào thang máy, thời gian còn sớm, bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Đây là thời điểm cuộc sống về đêm của thành phố T khai mạc.

      “Khó có dịp tụ tập cùng chỗ, uống chén .”

      Trang Duy đề nghị, Sở Mạc lập tức tán thành: “Ừ, chúng ta vào quán ăn đêm chơi .”

      Khúc Đồng Thu lôi kéo con , vội : “Ngại quá, tôi đâu.”

      Nhậm Ninh Viễn liếc , : “Cậu sao? Lâu rồi chưa uống rượu. cần lo cho Tiểu Kha, tôi kêu người đưa con bé về nhà.”

      “À ừ…”

      Mặc dù là bạn cùng tuổi, nhưng cuộc sống của người làm cha nào giống với cuộc sống hoàng kim của nhóm mấy người độc thân cơ chứ.

      “Chuyện là vầy, chiều mai Tiểu Kha phải về trường, sáng sớm tôi phải mua vài thứ, làm thức ăn và mấy miếng bánh ngọt cho con bé mang theo.”

      Sở Mạc ha ha cười: “Thành T lớn như vậy cũng phải nơi hoang dã, có thứ gì mua được? Còn cố ý đưa đến làm gì. Sao cậu giống hệt phụ nữ vậy.”

      Trang Duy có phần mất hứng, cau mày : “Đàn ông cưới vợ sinh con rồi đều như vậy, cậu ấy cũng chẳng sao, chúng ta thôi.”

      Khúc Đồng Thu có chút xấu hổ, cười liên tục “Về sau tôi mời mọi người uống rượu”, nhưng Trang Duy vẫn mất hứng, xị mặt ra.

      sao đâu, bọn họ còn ở thành T thời gian ngắn, còn cơ hội mà.” Nhậm Ninh Viễn mỉm cười, “Tôi đưa cậu và Tiểu Kha về trước.”

      Cho đến bây giờ, Nhậm Ninh Viễn luôn ôn hòa, lịch mà chu toàn như thế, giống như người hoàn mỹ. mình ở chung, Khúc Đồng Thu có chút hoảng sợ biết nên gì mới phải.

      Nhưng có Khúc Kha khí sinh động hơn nhiều. nhóc con vừa lên xe chịu ngoan ngoãn ngồi yên phía sau, khăng khăng ló đầu ra trước chen vào giữa hai người, ríu ra ríu rít chuyện. Khúc Đồng Thu nửa nửa giả trách con bé: “Nhiều chuyện quá đó, ảnh hưởng chú Nhậm của con lái xe bây giờ.” Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “ sao, tôi thích nghe con bé .” xe ba người cũng rất hoà thuận vui vẻ.

      “Đúng rồi,” Ở đoạn đừng dừng lại chờ đèn đỏ, Nhậm Ninh Viễn đột nhiên mở miệng, “Có chuyện tôi muốn thương lượng với cậu.”

      “A, cứ .”

      “Gần đây ở bên thành đông có vài việc làm ăn cần xử lý, lái xe xa quá cũng tiện lắm. Chỗ cậu gần hơn.”

      Khúc Đồng Thu lập tức hiểu ý: “Ai, khách sáo mà làm gì, đó vốn dĩ là phòng . Ký túc xá công ty còn giữ lại, dọn qua cũng dễ, ngày mai tôi và Tiểu Kha dọn là được.”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “Ý tôi phải vậy, cậu cần chuyển .”

      “Hả?”

      phải ngày nào tôi cũng cần qua đó. Tiểu Kha chỉ ở vào cuối tuần, bình thường phải trống phòng à. Thỉnh thoảng đến là được. phải sao?”

      Khúc Đồng Thu lại có cảm giác vui mừng lẫn lộn: “Phải, phải, ngại là tốt rồi.”

      Hai cha con về đến nhà, Khúc Kha lấy dưa hấu được chạm trổ thành hình con phượng hoàng xinh đẹp mang từ khách sạn về đặt lên bàn, nhìn trái nhìn phải, trông mới mẻ và lạ lùng quá, nhìn hồi rồi : “Ba mau nhìn xem, đẹp quá.”

      Khúc Đồng Thu cười dõi theo con bé chơi, có chút đau lòng. Lúc này cảm giác rằng bản thân phải người cha tốt, những thứ cho con có hạn quá. trái dưa hấu để cho bé vui vẻ ăn như thế, căn phòng ngủ để con bé có thể an tâm, tất cả đều là nhờ Nhậm Ninh Viễn.

      “Ba, phải ba rất muốn với các chú ấy ra ngoài uống rượu sao? ra ba cần lo lắng, con có thể tự chăm sóc bản thân. Lần tới có người hẹn như vậy, ba phải đó.”

      “Hắc, ba thích uống rượu, ba thích ở nhà xem ti vi.”

      hả ba?”

      “Ừ, .”

      Lập gia đình quá sớm, tất nhiên phải từ bỏ và hy sinh rất nhiều thứ. Nhưng nghĩ đến mình còn trẻ, về sau có thể thuận lợi nhìn thấy con kết hôn, sinh con, thậm chí có thể có phúc nhìn thấy cả cháu kết hôn sinh con. Như vậy thôi cũng là quá may mắn và thỏa mãn.

      Khúc Kha ngồi ghế sa lon, xoay người lại: “Ba, nếu ba sinh con ra trễ hơn chút tốt hơn phải ? Ba có thể chơi cùng nhóm của chú Nhậm.”

      Khúc Đồng Thu cười : “Sinh con sớm mới là chuyện tốt.”

      “Tại sao ạ?”

      “Như vậy lúc con thành gia lập nghiệp, lúc cuộc sống phải chịu áp lực nhất, vất vả nhất, ba vẫn còn khỏe mạnh, thân thể cũng tốt, và chưa về hưu. Như vậy làm con bị liên lụy.”

      Khúc Kha “Sao cơ chứ, ba sao lại liên lụy con được” xong trề môi, đến bên cạnh , ôm chặt lấy cánh tay .

      Khúc Đồng Thu vỗ vỗ đầu con . Nhớ tới lần đầu tiên ẵm lấy đứa bé oa oa khóc lớn từ tay y tá, trong lòng bàn tay nhóc con xíu chỉ cần động tác bất cẩn thôi là rất dễ bị thương. biết làm như thế nào mới là đúng, làm như thế nào mới là an toàn, ở giữa biết bao sợ hãi nuôi nó lớn lên.

      tại tuy thời trai trẻ của bản thân già , nhưng đổi lại là sinh mệnh khỏe mạnh, hoạt bát. Đây là tài sản thời gian để dành lại cho , tài sản quý giá nhất.

      Khúc Kha rồi, những ngày kế tiếp là thời gian làm việc bận rộn. Mỗi ngày đều ăn cơm tại quán nơi công ty, về đến nhà quét dọn xung quanh chuẩn bị cho việc Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng có thể đại giá quang lâm.

      Nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn chưa xuất , mỗi đêm lúc ngủ đều sinh ra chút cảm giác trống rỗng.

      Tối hôm đó ngồi đối diện ti vi xem tin tức xã hội, lúc buồn ngủ, đột nhiên chuông reo inh ỏi. Khúc Đồng Thu lập tức nhảy dựng lên, dám chậm trễ, ngay cả dép lê cũng kịp mang liền ra mở cửa.

      “Lão…”

      Thanh phát ra nửa liền vội nuốt trở lại. Người đứng ngoài cửa cao gầy, mặt lúc nào cũng là biểu vừa lòng rất , mang đôi giày khiến có vẻ càng thêm cao, nhíu mày nhìn từ cao xuống theo thói quen.

      “Hắc, Trang Duy, sao cậu lại tìm được nơi này?”
      sanone2112 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 26:

      (1)

      Thời tiết còn chưa lạnh, người nọ mặc vào chiếc áo khoác màu đen dài, quần áo bên trong ôm sát người và đẹp đẽ, ống quần nhét vào trong giầy bốt, làn da trắng, đôi mắt đen láy, hơn nữa vẻ lạnh lùng, kiễn nhẫn kia vào buổi tối khiến Khúc Đồng Thu nổi da gà, liên tưởng đến công tước hút máu.

      “Nghe cậu ở đây, ngang qua thuận đường tới xem.” Trang Duy trừng mắt liếc , “ hoan nghênh phải ?”

      Khúc Đồng Thu vội mời Trang Duy vào nhà, ngồi xổm người lấy dép lê bên trong cho Trang Duy mang. Vào phòng, Trang Duy với vẻ mặt có phần xoi mói nhìn nhìn khắp nơi, : “Phòng cũng tệ lắm. Ninh Viễn có thu tiền thuê nhà ?”

      “Hả? À, có…”

      Trang Duy giương mắt nhìn : “Sao? Quan hệ hai người tại tốt đến vậy à?”

      “Ừm, cũng phải.” Khúc Đồng Thu thành thành , “Nhậm Ninh Viễn chỉ là có lòng giúp đỡ, với bạn bè ấy rất quan tâm.”

      Trang Duy gì chỉ “Hừ” tiếng, ngồi xuống ghế sa lon. Khúc Đồng Thu rót nước mời khách, gọt táo, nhìn sắc mặt vui của Trang Duy nhất thời chẳng biết gì, có chút xấu hổ.

      cảm giác được Trang Duy bất mãn với cách làm của Nhậm Ninh Viễn. Kỳ có thể mượn được phòng của Ninh Viễn mà ở lại chỉ là bởi đến thành phố T đúng dịp, mới có vận may kia. Muốn cách làm của Nhậm Ninh Viễn rất đúng, vậy tất nhiên là chỉ có Trang Duy với cá tính và tài hoa tầm thường.

      tại tiếp đãi khách, còn có loại cảm giác khách trọ chiếm món lời từ chủ phòng, đột nhiên bị bà chủ tìm tới, khỏi có chút chột dạ gò bó.

      “Cậu thích ở đây?”

      “Đúng vậy… nơi này rất tốt…”

      “Nhưng dù gì đây cũng là chỗ của Nhậm Ninh Viễn. Chẳng lẽ cậu vẫn tự nhiên ở được sao?”

      Khúc Đồng Thu có vẻ hổ thẹn: “Việc này… Đúng vậy, tôi chỉ là mượn trước, ở lâu…”

      “Có nghĩ tới đổi chỗ khác ?”

      “Có…”

      vừa như thế, sắc mặt Trang Duy bèn nhìn tốt hơn. Khúc Đồng Thu rót thêm chút nước ấm vào ly, lại chợt nghe Trang Duy hỏi: “Nơi này có rất nhiều chỗ vui chơi, buổi tối cậu cũng ra ngoài sao?”

      “Hết giờ làm tôi ở nhà xem ti vi và phim DVD.”

      Kẻ thường thường phải tăng ca, người về đến nhà có sẵn đồ ăn, cũng ai dọn phòng ở, chờ đem bản thân ăn no rồi, dọn dẹp phen, chỉ muốn xem ti vi lúc và ngủ, hoàn toàn có chuyện nhàn nhã tìm hoan mua vui.

      “Vậy có gì vui?”

      “Có vài phim cũng tệ lắm, cậu muốn lấy về xem hay ?”

      Sở thích của cách đàn ông chính là mấy bộ phim điện ảnh 2D, 3D gì đó tạp chí, Khúc Đồng Thu cũng sưu tầm ít. Phần lớn phim chiếu ở rạp nên chắc Trang Duy hơn phân nửa là xem qua, phim chưa chiếu ở rạp cũng có vài cái. Gặp Trang Duy có ý từ chối, liền đứng dậy đến trước kệ chọn phim.

      “Phim này cũng được… Chà, phim này…” Mặc dù có hai đĩa DVD nhìn quen, nhưng sưu tầm rất đáng đề cử, “Phim này chắc cũng hay, lúc cậu nhàn rỗi có việc gì có thể từ từ xem.”

      Trang Duy nhận đĩa phim, liếc : “Cậu sao phải mua DVD, tiếc tiền rạp chiếu phim?”

      “Cũng hẳn. Hiệu ứng nơi rạp chiếu tốt hơn, nhưng người xem ở nhà tiện hơn.”

      “Hóa ra là do cậu có bạn à.”

      “. . . . . .”

      “Coi cậu đáng thương chưa kìa, thôi vầy ,” Trang Duy nhướng mày, “Đêm mai chiếu phim mới, vừa đúng lúc tôi rảnh, tôi xem với cậu.”

      “A?” Khúc Đồng Thu vui quá hóa sợ, “Vậy sao? Cậu rảnh tốt quá.”

      “Tôi đặt vé trước. Coi xong vừa lúc có thể ăn cơm chiều.”

      “Được đó…”

      Hai người bàn luận, ngoài cửa truyền đến tiếng vang rất khẽ, rồi sau đó liền có người đẩy cửa tiến vào. Con người cao lớn ấy rất tự nhiên bỏ giầy ra dép lê, sau đó thong thả vào phòng khách. Nhìn thấy hai người ngồi ghế sa lon, mỉm cười : “Khách đến à.”

      Khúc Đồng Thu thấy Nhậm Ninh Viễn xuất , vô cùng bất ngờ và vui mừng, vội vã đứng lên: “Đúng vậy, vừa lúc Trang Duy rảnh nên ghé qua. trễ thế mới hết giờ làm sao?”

      “Ừ, hôm nay đến quán chuyến.” Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác, móc nó lên. Dù sao đây chính là phòng mình, nên tất cả làm rất thuần thục và thoải mái. “Trang Duy, đêm nay cậu rảnh? Sao đến quán uống rượu, tôi còn muốn giới thiệu cậu quen với Diệp Tu Thác nữa.”

      “Tôi cũng phải quá rảnh, tiện đường thôi. Lần tới rồi gặp.” Trang Duy nhìn Nhậm Ninh Viễn cởi nút tay áo, cau mày hỏi, “Buổi tối ngủ nơi này?”

      “Đúng vậy, ngày mai ở đây có vài việc.” Nhậm Ninh Viễn mở ra tủ rượu, lấy chai rượu đỏ, “Uống chút ?”

      mặt Trang Duy có chút cứng ngắc: “ cần. Tôi đến đây nửa ngày, uống nước nhiều lắm rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn nâng mắt, cười với Khúc Đồng Thu: “Sao cậu lại lấy nước lọc tiếp đãi khách? Sơ suất vậy sao.”

      Khúc Đồng Thu cuống quít đồng ý. Rượu này đều là do Nhậm Ninh Viễn cất, người khách ở trọ, ngoại trừ đôi lúc mở ngăn tủ lau bụi, làm sao mà dám tự tiện đụng vào.

      Nhậm Ninh Viễn chiêu đãi chu toàn, cũng quan sát thấy hai người kia trong lúc ấy có gì đó rất mờ ám. Trong lòng mơ hồ cảm thấy được nếu làm tốt, Trang Duy phải ở cùng chỗ với Sở Mạc, thực biến thành ‘bà chủ’ của nơi này.

      “Đúng rồi, cậu cho nước vào bồn tắm .”

      Khúc Đồng Thu “Ừm” tiếng, vội tới phòng tắm cho nước vào bồn lần nũa, chỉnh độ ấm của nước, pha thêm muối. Chờ ra, phát trong phòng khách chỉ còn mình Nhậm Ninh Viễn.

      “A? Trang Duy đâu?”

      “Về trước rồi.”

      “Ừm…” Khúc Đồng Thu cảm thấy có rất nhiều việc biết, hỏi cũng tốt, chỉ phải , “Trang Duy có vẻ như được vui.”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “Cậu ấy là như vậy. Áo choàng tắm treo trong tủ quần áo, lấy ra chưa?”

      “A, chờ chút, lập tức xong ngay.”

      Vừa giúp Nhậm Ninh Viễn chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, vừa nhịn được nghĩ tuy Nhậm Ninh Viễn thích phụ nữ, nhưng nếu như là người đàn ông như Trang Duy, chừng hai người ở cùng nhau. Rồi nhớ tới thời học sinh Sở Mạc công khai theo đuổi Trang Duy, nhất thời có chút rối bời.

      Chẳng qua nhiều năm như vậy thành quá khứ, mặc kệ quan hệ giữa ba người kia phức tạp đến thế nào chăng nữa, chỉ có , gã hầu nhoi mãi mãi chẳng thay đổi.

      Nhậm Ninh Viễn vào phòng tắm, Khúc Đồng Thu trong phòng khách nhìn ti vi đến ngẩn người.

      Bỗng chuông điện thoại réo ầm ĩ. Rất ít khi có buổi tối bận rộn như thế, Khúc Đồng Thu cầm ống nghe, giọng con hoang mang rối loạn bên kia đầu dây hô to: “Ba!”

      “Ừ? Sao vậy?”

      “Ba, ba có thấy con để quên thứ gì ở nhà ?”

      Khúc Đồng Thu thở phào cái: “Đồ gì? Con cần gấp sao?”

      “Á , nhưng là mượn của mấy chị lớp … bỏ tốt…”

      “Ừ, là gì vậy? Ba tìm cho.”

      “À … cũng phải thứ quan trọng… chỉ là đĩa phim DVD mà thôi…” Khúc Kha ấp a ấp úng, “Ba, ba tìm được sao hết. Tìm được rồi cũng đừng hủy , cái đó là, à ừ, đĩa phát hành có hạn, nên phải giữ cẩn thận, lại dễ làm hư đầu đĩa. Ba mà tùy tiện bỏ vào coi, lỡ mà bị hư được đâu…”

      Khúc Đồng Thu trấn an : “Đừng lo mà, ba làm hỏng đồ của con.”

      Con lúc này mới yên lòng dặn : “Tên của DVD là ‘Tấm lòng cao thượng của người phụ nữ’. Ba có thấy ? Ba đừng là hủy rồi nha.”

      “A…” Khúc Đồng Thu lúc này mới nhớ tới, “Hóa ra đó là đĩa phim của con sao. Ba mới vừa cho bạn mượn rồi”

      Khúc Kha lập tức rít vào tiếng.

      “Hửm… Tiểu Kha? có gì chứ? Phim DVD kia tuy phải rất nổi tiếng nhưng có vẻ cũng khó mua. Lỡ như bị hư ba mua lại để con đền cho người ta, được ?”

      Khúc Kha gần như hóa đá, qua nửa ngày mới run rẩy : “Ba… Con, con ngủ đây…”

      “Được, ngày mai ba mua lại cho con.”

      , cần đâu ba, chị lớp vừa mới bên trong phải phim đó, phim ấy có gì hay ho, ra là rác rưới, ba nếu thấy ném … coi như con cái gì cũng chưa qua…”

      Khúc Đồng Thu nghe con bé rối bòng bong cúp điện thoại, cũng phần nào hiểu được. Có lẽ trưởng thành, mướn phim ảnh người lớn.

      Làm cha của đứa con mười bốn tuổi đối với việc này tuy chịu đả kích rất lớn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, trẻ em ngày nay đều trưởng thành sớm, hơn nữa con bé lớn rồi, nếu cứ tưởng rằng nó hẵng còn là con nhóc mới được mẹ sinh ra khỏi khờ dại quá mất. Nên sớm hay muộn con bé cũng trưởng thành, chỉ là từ nay về sau cũng phải quan tâm nhiều hơn, nghĩ vậy khỏi thở dài.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (2)

      “Phim này cũng được… Chà, phim này…” Mặc dù có hai đĩa DVD nhìn quen, nhưng sưu tầm rất đáng đề cử, “Phim này chắc cũng hay, lúc cậu nhàn rỗi có việc gì có thể từ từ xem.”

      Trang Duy nhận đĩa phim, liếc : “Cậu sao phải mua DVD, tiếc tiền rạp chiếu phim?”

      “Cũng hẳn. Hiệu ứng nơi rạp chiếu tốt hơn, nhưng người xem ở nhà tiện hơn.”

      “Hóa ra là do cậu có bạn à.”

      “. . . . . .”

      “Coi cậu đáng thương chưa kìa, thôi vầy ,” Trang Duy nhướng mày, “Đêm mai chiếu phim mới, vừa đúng lúc tôi rảnh, tôi xem với cậu.”

      “A?” Khúc Đồng Thu vui quá hóa sợ, “Vậy sao? Cậu rảnh tốt quá.”

      “Tôi đặt vé trước. Coi xong vừa lúc có thể ăn cơm chiều.”

      “Được đó…”

      Hai người bàn luận, ngoài cửa truyền đến tiếng vang rất khẽ, rồi sau đó liền có người đẩy cửa tiến vào. Con người cao lớn ấy rất tự nhiên bỏ giầy ra dép lê, sau đó thong thả vào phòng khách. Nhìn thấy hai người ngồi ghế sa lon, mỉm cười : “Khách đến à.”

      Khúc Đồng Thu thấy Nhậm Ninh Viễn xuất , vô cùng bất ngờ và vui mừng, vội vã đứng lên: “Đúng vậy, vừa lúc Trang Duy rảnh nên ghé qua. trễ thế mới hết giờ làm sao?”

      “Ừ, hôm nay đến quán chuyến.” Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác, móc nó lên. Dù sao đây chính là phòng mình, nên tất cả làm rất thuần thục và thoải mái. “Trang Duy, đêm nay cậu rảnh? Sao đến quán uống rượu, tôi còn muốn giới thiệu cậu quen với Diệp Tu Thác nữa.”

      “Tôi cũng phải quá rảnh, tiện đường thôi. Lần tới rồi gặp.” Trang Duy nhìn Nhậm Ninh Viễn cởi nút tay áo, cau mày hỏi, “Buổi tối ngủ nơi này?”

      “Đúng vậy, ngày mai ở đây có vài việc.” Nhậm Ninh Viễn mở ra tủ rượu, lấy chai rượu đỏ, “Uống chút ?”

      mặt Trang Duy có chút cứng ngắc: “ cần. Tôi đến đây nửa ngày, uống nước nhiều lắm rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn nâng mắt, cười với Khúc Đồng Thu: “Sao cậu lại lấy nước lọc tiếp đãi khách? Sơ suất vậy sao.”

      Khúc Đồng Thu cuống quít đồng ý. Rượu này đều là do Nhậm Ninh Viễn cất, người khách ở trọ, ngoại trừ đôi lúc mở ngăn tủ lau bụi, làm sao mà dám tự tiện đụng vào.

      Nhậm Ninh Viễn chiêu đãi chu toàn, cũng quan sát thấy hai người kia trong lúc ấy có gì đó rất mờ ám. Trong lòng mơ hồ cảm thấy được nếu làm tốt, Trang Duy phải ở cùng chỗ với Sở Mạc, thực biến thành ‘bà chủ’ của nơi này.

      “Đúng rồi, cậu cho nước vào bồn tắm .”

      Khúc Đồng Thu “Ừm” tiếng, vội tới phòng tắm cho nước vào bồn lần nũa, chỉnh độ ấm của nước, pha thêm muối. Chờ ra, phát trong phòng khách chỉ còn mình Nhậm Ninh Viễn.

      “A? Trang Duy đâu?”

      “Về trước rồi.”

      “Ừm…” Khúc Đồng Thu cảm thấy có rất nhiều việc biết, hỏi cũng tốt, chỉ phải , “Trang Duy có vẻ như được vui.”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “Cậu ấy là như vậy. Áo choàng tắm treo trong tủ quần áo, lấy ra chưa?”

      “A, chờ chút, lập tức xong ngay.”

      Vừa giúp Nhậm Ninh Viễn chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, vừa nhịn được nghĩ tuy Nhậm Ninh Viễn thích phụ nữ, nhưng nếu như là người đàn ông như Trang Duy, chừng hai người ở cùng nhau. Rồi nhớ tới thời học sinh Sở Mạc công khai theo đuổi Trang Duy, nhất thời có chút rối bời.

      Chẳng qua nhiều năm như vậy thành quá khứ, mặc kệ quan hệ giữa ba người kia phức tạp đến thế nào chăng nữa, chỉ có , gã hầu nhoi mãi mãi chẳng thay đổi.

      Nhậm Ninh Viễn vào phòng tắm, Khúc Đồng Thu trong phòng khách nhìn ti vi đến ngẩn người.

      Bỗng chuông điện thoại réo ầm ĩ. Rất ít khi có buổi tối bận rộn như thế, Khúc Đồng Thu cầm ống nghe, giọng con hoang mang rối loạn bên kia đầu dây hô to: “Ba!”

      “Ừ? Sao vậy?”

      “Ba, ba có thấy con để quên thứ gì ở nhà ?”

      Khúc Đồng Thu thở phào cái: “Đồ gì? Con cần gấp sao?”

      “Á , nhưng là mượn của mấy chị lớp … bỏ tốt…”

      “Ừ, là gì vậy? Ba tìm cho.”

      “À … cũng phải thứ quan trọng… chỉ là đĩa phim DVD mà thôi…” Khúc Kha ấp a ấp úng, “Ba, ba tìm được sao hết. Tìm được rồi cũng đừng hủy , cái đó là, à ừ, đĩa phát hành có hạn, nên phải giữ cẩn thận, lại dễ làm hư đầu đĩa. Ba mà tùy tiện bỏ vào coi, lỡ mà bị hư được đâu…”

      Khúc Đồng Thu trấn an : “Đừng lo mà, ba làm hỏng đồ của con.”

      Con lúc này mới yên lòng dặn : “Tên của DVD là ‘Tấm lòng cao thượng của người phụ nữ’. Ba có thấy ? Ba đừng là hủy rồi nha.”

      “A…” Khúc Đồng Thu lúc này mới nhớ tới, “Hóa ra đó là đĩa phim của con sao. Ba mới vừa cho bạn mượn rồi”

      Khúc Kha lập tức rít vào tiếng.

      “Hửm… Tiểu Kha? có gì chứ? Phim DVD kia tuy phải rất nổi tiếng nhưng có vẻ cũng khó mua. Lỡ như bị hư ba mua lại để con đền cho người ta, được ?”

      Khúc Kha gần như hóa đá, qua nửa ngày mới run rẩy : “Ba… Con, con ngủ đây…”

      “Được, ngày mai ba mua lại cho con.”

      , cần đâu ba, chị lớp vừa mới bên trong phải phim đó, phim ấy có gì hay ho, ra là rác rưới, ba nếu thấy ném … coi như con cái gì cũng chưa qua…”

      Khúc Đồng Thu nghe con bé rối bòng bong cúp điện thoại, cũng phần nào hiểu được. Có lẽ trưởng thành, mướn phim ảnh người lớn.

      Làm cha của đứa con mười bốn tuổi đối với việc này tuy chịu đả kích rất lớn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, trẻ em ngày nay đều trưởng thành sớm, hơn nữa con bé lớn rồi, nếu cứ tưởng rằng nó hẵng còn là con nhóc mới được mẹ sinh ra khỏi khờ dại quá mất. Nên sớm hay muộn con bé cũng trưởng thành, chỉ là từ nay về sau cũng phải quan tâm nhiều hơn, nghĩ vậy khỏi thở dài.

      Về phần Trang Duy cũng chẳng sao, đàn ông ở tuổi này rồi, xem hay hai đĩa phim A[1] cũng là chuyện bình thường. Để Trang Duy xem cũng tốt, về sau cũng giễu cợt chuyện cần’ nữa.

      [1] Nguyên văn AV – Adult video: phim dành cho người lớn

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 27:

      “Đồng Thu, quần tôi đâu?”

      Nghe Nhậm Ninh Viễn vọng ra từ phòng tắm, Khúc Đồng Thu vội trả lời: “Tôi nghĩ ra rồi mới mặc.”

      chuẩn bị đồ dùng tắm rửa cũng có lá gan lục lọi quần lót của Nhậm Ninh Viễn.

      “Trong ngăn kéo bên trái ở tủ ấy. Lấy giúp tôi cái.”

      Khúc Đồng Thu vội mở ngăn kéo lớn kia ra. Nhậm Ninh Viễn cho đụng vào thứ riêng tư như thế làm cảm giác dường như mình càng được coi trọng. Đó coi như cũng là loại mục tiêu phấn đấu của kẻ làm người hầu như .

      Người mở quán ngưu lang nhưng màu sắc của quần trong lại rất nhã và dịu, thiết kế quá sặc sỡ màu mè, sạch , ngắn nắp. Chẳng qua bản thân Nhậm Ninh Viễn làm những chuyện kia, mắc mấy loại quần giống như thế. Tưởng tượng như vậy rất an lòng.

      Khúc Đồng Thu lấy cái, vào phòng tắm chỉ thấy Nhậm Ninh Viễn ngồi dựa vào bồn tắm lớn chờ, nước chưa tới ngực nhưng rất trong. Lần đầu tiên nhìn thấy phần thân trần trụi của Nhậm Ninh Viễn, chính mắt mình nhìn đường cong nơi ngực, nơi bụng, lưng Khúc Đồng Thu khỏi khẽ run.

      quen thấy Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng áo mũ chỉnh tề, đến khi ý thức được người này cũng có lúc toàn thân mảnh vải che thân có cảm giác mới mẻ và kỳ lạ. Cầm lòng đặng muốn nhìn dưới nước xem, lại sợ mạo phạm đến Nhâm Ninh Viễn, chỉ phải kiềm lại, dời ánh mắt ra ngoài mặt nước.

      Dáng người Nhậm Ninh Viễn lúc mặc quần áo là rất đẹp. Cũng giống như tính cách vậy đó, kiêu ngạo, hướng nội, tao nhã nhưng rất ‘lợi hại’.

      thầm tự so sánh với bản thân, nhưng xuất phát từ lòng tự trọng bản năng của gã đàn ông, Khúc Đồng Thu vẫn phải hướng tầm mắt về nơi khác. Rốt cuộc đến lúc Nhậm Ninh Viễn gọi đưa khăn tắm qua, chuẩn bị đứng dậy lau khô.

      Tò mò nửa ngày, cơ hội cuối cùng cũng tới. Trong nháy mắt, lúc Nhậm Ninh Viễn đứng lên mang theo cả tiếng nước chảy ấy, toàn bộ con tim Khúc Đồng Thu nảy lên. Vội dời tầm mắt, dám nhìn thẳng vào.

      Dường như cảm thấy được tự nhiên, Nhậm Ninh Viễn quấn khăn bên hông, chờ Khúc Đồng Thu đưa áo khoác tắm mới ném khăn , thắt chặt dây lưng lại. Nhậm Ninh Viễn rất để tâm đến cảm thụ của người bên cạnh, bao giờ làm người ta thoải mái. Lịch , khách sáo đến vô cùng.

      Khúc Đồng Thu hiểu sao vẫn cứ mãi khẩn trương, lưng mất cảm giác, sau lưng Nhậm Ninh Viễn ra khỏi phòng tắm. hiểu tại sao lại có cảm giác ngượng ngùng.

      “Nhậm Ninh Viễn, muốn tối ngủ phòng bên này, tôi ngủ phòng Tiểu Kha , hay là muốn khác?”

      Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày: “Ngủ giường Tiểu Kha vậykhông phải kỳ lạ sao? Con bé cũng trưởng thành rồi.”

      Khúc Đồng Thu vốn dĩ vẫn cảm thấy con nhà mình và nhóc con chưa mọc răng chẳng có gì khác nhau, nhưng bị đĩa phim kia kích thích nhiều lắm, thế là đành thừa nhận con bé xem như là người lớn mất rồi. Cứ như vậy, cảnh tượng ba nó hoặc người đàn ông khác nằm giường con bé ngủ có chút đáng khinh đáng sợ, tránh vẫn hơn.

      “Vậy… bằng lòng ngủ chung với tôi?”

      “Ừ, sao.”

      Trước khi ngủ Nhậm Ninh Viễn thường phải xem sách trong chốc lát. Khúc Đồng Thu cũng bắt chước dựa lưng vào đầu giường, cũng cố sức đọc mấy đoạn tối nghĩa trong sách văn chương. Đọc được vài tờ, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy buồn tẻ và vô vị, mở mắt ra nổi: “Ừm, tại sao thích đọc loại sách này?”

      Nhậm Ninh Viễn cười nhìn : “Thấy mệt ?”

      “Mệt…”

      phải hiệu quả lắm sao?”

      Mất phút Khúc Đồng Thu mới ý thức ra vừa rồi Nhậm Ninh Viễn dường như chọc , thế là vừa mừng vừa lo sợ. Nhưng Nhậm Ninh Viễn tiếp tục chăm chú vào đọc sách.

      Hai người dựa vào gần nhau lắm, nghe được cả hơi thở lẫn nhau, ngay cả hương khí nóng hổi cũng cảm giác được. Khúc Đồng Thu cảm thấy như thế này thoải mái quá. Bất giác chợt ảo tưởng nghĩ, phải chi có thể chồm người qua, cù lét kẻ bên cạnh. Hai người có bao giờ chạm vào nhau đâu.

      Chẳng qua thể làm càn. Nhậm Ninh Viễn phải người có thể chọc giỡn, ầm ĩ làm ồn. Chỉ được nằm cạnh bên thôi, kỳ cũng vượt quá thế giới của rồi.

      “Nhậm Ninh Viễn, tôi tính thời gian ngắn nữa dọn .”

      “Chuyện gì vậy?” Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày, gấp sách lại, “Nếu lại bàn chuyện tiền thuê nhà, vậy đừng nữa. Lời khách sáo tôi thích nghe.”

      , phải tôi khách sáo,” Khúc Đồng Thu rất ngốc nghếch đối với cảm giác của người nọ, vì cho tới bây giờ cũng chẳng biết người đó muốn nghe điều gì, “Lúc tôi mới tới lạ nước lạ cái, cho tôi mượn chỗ để tôi an ổn lâu như thế, vậy đủ rồi. tại Sở Mạc và Trang Duy về, bạn bè của nhiều lắm, đây là thời điểm đúng dịp. Cho tôi mượn mà cho họ mượn, như vậy cũng phải. khó xử. Lúc mới vừa gặp mặt, tôi còn phải giống trước kia hầu hạ . Kết quả xem, mấy ngày nay tôi chẳng giúp được gì cả. thể mang thêm phiền phức cho nữa.”

      hơi, Nhậm Ninh Viễn chăm chú nghe xong, chỉ cười: “Có thể cho họ mượn, sao thể cho cậu mượn. Cậu nghĩ thế kỳ lạ.”

      “Bọn họ với tôi khác nhau mà…”

      “Tôi tùy tiện đem phòng cho người khác mượn. Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa. Ở .”

      Nhậm Ninh Viễn trời sinh tính tình có phần lạnh nhạt, chuyện cũng thích dùng lời ngon tiếng ngọt, càng biết khách khí. Khúc Đồng Thu cảm thấy cả ngực đều nóng lên, mặt cũng nóng, trái tim rộn ràng nhảy loạn:

      “Lão Đại…”

      “Ừ?”

      cũng coi tôi là bạn sao? Ý tôi là, bạn giống như Sở Mạc…”

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “Bằng cậu nghĩ tôi coi cậu là gì.”

      Khúc Đồng Thu vẻ mặt đỏ bừng, môi run rẩy, quả thực là xiết bao vui mừng, nhất thời thể ra.

      “Lão, lão Đại…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn cười : “Nghe cậu gọi như vậy giống như trở lại mười mấy năm trước.” Ngừng lại chút còn : “Đáng tiếc tôi và cậu cũng giống nhau.”

      Khúc Đồng Thu tưởng như phải rơi nước mắt: “Lão Đại, giống nhau, giống nhau mà. Tôi vẫn kính trọng và quý như trước, mặc kệ bao nhiêu năm nữa đều giống nhau. Cả đời này bằng lòng hầu hạ …”

      Nhậm Ninh Viễn nở nụ cười: “Chuyện đó cần đâu.”

      Nhìn đôi mắt hoe đỏ của Khúc Đồng Thu cũng cảm thấy buồn cười. Nhiều năm như vậy chớp mắt cái là quá khứ, vậy mà cái con người trung niên này vẫn đa cảm như cũ.

      “Trước kia chưa kịp tụ họp cho đàng hoàng. Khó có được cơ hội cậu ở đây, tôi và cậu làm bạn .”

      Buổi tối Khúc Đồng Thu nhanh chóng ngủ cạnh bên Nhậm Ninh Viễn. Tính lại đây là lần thứ tư ngủ cùng giường với Nhậm Ninh Viễn, nhớ lại lời ‘làm bạn’, nghĩ về sau có thể lâu dài theo Nhậm Ninh Viễn, cảm thấy vui mừng, an tâm.

      đêm mộng, khi tỉnh lại hết sức thần thanh khí sảng, thoải mái tràn ngập trong lòng. Nhậm Ninh Viễn dậy sớm hơn , ở trong phòng tắm. Khúc Đồng Thu mang dép lê mơ mơ màng màng đến cạnh cửa đứng nhìn, nhìn người nọ đánh răng, rửa mặt. Việc bình thường thế thôi, ấy vậy mà chỉ cần là để Nhậm Ninh Viễn làm, đều cảm thấy rất đẹp.

      Gặp Nhậm Ninh Viễn dự định cạo râu, mặt thoáng có vẻ mệt mỏi, Khúc Đồng Thu liền : “Lão Đại, để tôi giúp cạo râu.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn , mỉm cười đưa dao cho . Khúc Đồng Thu cẩn thận thoa lớp kem lên, cẩn thận cạo phần mặt nghiêng, cằm. Dường như Nhậm Ninh Viễn cũng thoải mái, khẽ nheo mắt.

      Đợi cạo xong rồi, Nhậm Ninh Viễn nhìn gương, mỉm cười : “Được lắm.”

      “Vậy sau này tôi giúp cạo râu được ?”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “Được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :