1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 15:

      Cảnh trong mơ nhảy nhót đầy hỗn loạn, hơi thở nồng đậm vị sắc tình. lâu lắm chưa nằm mơ giấc mộng xuân nào ràng, cụ thể đến vậy. Bóng hình người tiếp tục bao phủ lấy như có , cảm giác được tiếng động cởi bỏ áo ngủ ra rệt, xúc cảm nơi đầu môi cũng chân quá. Được vuốt ve, được hôn lấy đôi môi, những âu yếm quá đỗi rệt, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim đập.

      Cảm xúc mơ mơ màng màng bắt đầu bị kích thích, xúc giác ấm áp nơi đầu lưỡi chạm vào nhau quá mức ràng, trong mộng mà cũng cảm thấy mặt nóng tim đập, mơ hồ cảm giác đối tượng mộng xuân nên là người đẹp, vậy tại sao vẫn nhìn . Dù sao vẫn thấy thích, từ đáy lòng dâng lên cảm giác thoải mái sung sướng.

      Nhưng tiếp diễn trong chốc lát, phát giác giấc mộng xuân kỳ quái ấy lại như cao lớn hữu lực, cũng nữ tính, ngược lại chính bản thân mình bị trở thành đối đãi như phụ nữ.

      Hai người dây dưa trong chốc lát, Khúc Đồng Thu khỏi bắt đầu hoài nghi có phải bộ ngực dài ra hay , chứ sao có thể bị ôm hôn môi ngực như vậy?

      Chăng qua nếu là mộng, lạ lùng sao cơ chứ, cũng chẳng có cách nào, chỉ phải tiếp tục tiến hành cảnh trong mơ. Lúc bị người kia chen vào hai chân, cả hai trần trụi, bày ra các loại tư thế đen tối nhất khiến lòng người loạn thôi.

      Trong mộng là hoan ái hề băn khoăn, khoái cảm mãnh liệt đến chỗ cao vút, bản thân đơn giản chỉ vịn lấy người kia, tựa hồ còn ôm lấy thắt lưng đối phương, theo động tác của người đó mà lắc lư, chà xát.

      Chỉ là trong hoảng hốt lúc nào cũng hoang mang nghĩ, sao lại mơ thấy bản thân mình biến thành phụ nữ thế kia.

      Trong mộng còn sót lại phần lý trí, sợ hãi biết đây chính là trong nhà Nhậm Ninh Viễn, lỡ nằm mộng xuân làm dơ giường lớn chuyện. Nhưng tay chân hãy còn trong giao triền nóng hổi, cuối cùng thể khống chế đạt tới cao trào.

      Còn chưa kịp lo lắng cho chiếc giường, đợt âu yếm nữa liên tiếp mà đến. Khúc Đồng Thu nhịn được, nghĩ, mộng xuân vậy mà vẫn dứt, chẳng lẽ là do duyên cớ quá khát khao sao. Nhưng cảnh trong mơ ấy mê người quá, như kẻ đắm chìm trong thủy triểu, trong mộng lại thể cầm giữ, rất nhanh liền trầm say.

      Mơ hồ nhìn gương mặt người nọ, cảm thấy được hình dáng gợi cảm vô cùng, tình cảm mãnh liệt trôi qua, ngờ nhận thấy đó là Nhậm Ninh Viễn. Đây phải là chuyện đùa, khiến ra thân mồ hôi lạnh, cảnh trong mơ lập tức tự động như cúp điện, tối đen.

      Khi tỉnh lại, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, có lẽ là ngủ say, ngủ lâu lắm, nên toàn thân đều là cảm giác mệt nhoài.

      lưng lưu lại chút cảm giác ngưa ngứa nhắc nhở về giấc mộng xuân khao khát đêm qua. Thế nên lập tức bị cảnh lạ lùng được người âu yếm như phụ nữ trong mơ gây hoảng sợ. Vội vã cúi đầu nhìn, may là ngực vẫn bằng phẳng như cũ. Ngẫm nghĩ lại vẫn lo lắng, kéo quần lót xuống cẩn thận xem xét, cuối cùng mới thở phào.

      Trộm kiểm tra giường, dường như cũng hoàn hảo, tơ lụa màu tối nhìn ra dấu vết gì. Lo sợ trong lòng, quay đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn, người kia vẫn còn ngủ say, gương mặt nhìn nghiêng rất trầm tĩnh và tuấn. Xem ra cảm thấy bất cứ gì.

      người mình sùng kính như thế lại biến thành đối tượng mộng xuân. Sợ hãi, Khúc Đồng Thu nuốt nước miếng. còn làm giường người ta bẩn mất, nếu bị biết rồi, sau này cũng còn mặt mũi nữa.

      Thừa dịp Nhậm Ninh Viễn còn ngủ say, Khúc Đồng Thu rón ra rón rén rời khỏi giường, tính toán lén lút rời .

      Nhưng đến phòng khách, lo nghĩ, bỏ mà chẳng chẳng rằng mới là đại bất kính, tội chồng thêm tội. Vậy nên dùng vật liệu trong tủ lạnh nấu bữa sáng giản đơn, như đó là lòng biết khi được ngủ lại. Lúc mở cửa phát tờ báo sáng đưa tới, cũng thuận tay lấy vào trong nhà, đặt cạnh bữa sáng. Rồi mới chuồn mất.

      Cả ngày mệt mỏi, trong bụng đói khát, lại lo sợ biết Nhậm Ninh Viễn tỉnh lại là tình cảnh gì. Chỉ uống nước của công ty cho đỡ đói, đột nhiên nhận được điện thoại Nhậm Ninh Viễn gọi, Khúc Đồng Thu thấp thỏm bắt máy, kêu tiếng “Lão Đại.”

      “Ừ. Cậu làm có muộn .” Giọng Nhậm Ninh Viễn nghe ra vui hay giận, “Cách cũng xa.”

      , , từ nhà lại đây cần đổi tuyến xe, tiện lắm.” Khúc Đồng Thu cúi đầu khom lưng, “Lão Đại, mới tỉnh sao?”

      được lúc. Có chuyện định với cậu tiếng.”

      Khúc Đồng Thu nghĩ đến chiếc giường kia, trong lòng khẽ than, da đầu xấu hổ đến run lên.

      “Điểm tâm cậu làm ngon lắm, vất vả cho cậu.”

      Khúc Đồng Thu lập tức ngồi ngay ngắn, mệt cũng chẳng đói, cả mặt nóng lên, hoàn toàn chỉ còn lại lời khen ngợi và cảm động đến rơi nước mắt: “Ừ ừ ừ. Cần cứ tiếng, lúc nào tôi cũng có thể nấu cho ăn.”

      “Ừm.” Nhậm Ninh Viễn dường như khẽ trầm tư, “Bữa chính cậu có thể làm món gì?”

      “Việc nhà gì tôi cũng làm được, có thức ăn là tôi có thể nấu. Nếu phải chú ý điều gì, tôi cũng chú ý.”

      “Việc nhà thôi là tốt rồi.” Nhậm Ninh Viễn tiếp hết sức tự nhiên. “Buổi tối làm việc xong qua đây . Hôm nay đến tối tôi mới về, cậu cứ chậm rãi mà làm.”

      “Vậy…” Khúc Đồng Thu nghĩ, cũng thể xuyên tường vào chứ.

      “Dưới chậu hoa ngoài cửa có chìa khóa.”

      Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa lo thêm lần nữa. Nhậm Ninh Viễn thích người khác vào địa bàn của mình, mà chìa khóa, thứ quan trong như thế, vậy nhưng có thể hào phóng giao cho , đây quả thực là phần thưởng cao nhất, chắn chắn phải hoàn thành sứ mệnh.

      Dùng chìa khóa vào nhà Nhậm Ninh Viễn, nhớ kỹ lời dặn của Nhậm Ninh Viễn, rằng đồ vật này nọ có thể tùy tiện ăn, nhưng thể tùy tiện xem bậy, gian hoạt động là nơi phòng bếp. Dù Nhậm Ninh Viễn , cũng hiểu thế nào là chừng mực.

      Khúc Đồng Thu tính toán thời gian nấu ăn, rửa vật liệu, cắt cắt thái thái cho xong hết, rồi nấu cơm, đặt món hầm được hấp trước đó vào trong nồi, thịt cắt lát mỏng ướp với nước mắm, còn nấm mèo để đó, đợi Nhậm Ninh Viễn về nhà mới làm, dự dịnh bữa ăn nóng sốt.

      Trong thời gian chờ đun nóng nước dùng, có chuyện gì để làm, liền đơn giản quét dọn, lấy khăn sạch lau từ xuống dưới, lau cả kệ sách nữa. Rồi sau đó lau khô tay, muốn lấy sách xuống để xem.

      Nhậm Ninh Viễn đọc rất nhiều sách kỳ lạ. Nhìn tên từng quyển sách được sắp xếp cũng muốn đọc bất kỳ cuốn nào. Rồi nhìn thấy quyển album.

      Album được bảo quản rất tốt, nhưng nhìn ra là cũ. bàn ở những gia đình bình thường là những khung hình mà họ mừng rỡ sẻ chia với người xem. Đó thường là hình kết hôn, hình đầy tháng con , hình gia đình. Khúc Đồng Thu do dự, biết phương diện này có phải là riêng tư hay , cẩn thận đụng vào là tốt nhất. Nhưng lướt ngón tay qua, chỉ thấy phía là những con chữ to thiếp vàng "Kỷ niệm tốt nghiệp của trường S khóa XX.”

      Nhất thời máu Khúc Đồng Thu đều nóng lên, thể tưởng được nhiều năm như vậy Nhậm Ninh Viễn còn có thể giữ lại thứ được học viện phát cho tốt đến thế, còn chính lại bỏ lỡ. Nghĩ năm đó lúc mọi người tốt nghiệp nhận được album này, còn thể có, thế là khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Ngồi xếp bằng sàn nhã lau khô, bắt đầu lật từng trang. Mở ra, chính là album thoáng xưa cũ khiến con người có hơi thở hoài niệm. Nội dung quả nhiên là hình ảnh trong trường, tấm đầu tiên chính là ảnh chụp chung của toàn bộ học viên tốt nghiệp.

      tấm ảnh là chi chít những gương mặt, nhìn kỹ, có gương mặt của bạn học cùng ngành, có cả những giáo viên mà ấn tượng mơ hồ lắm. Nương theo trang giấy mỏng tang ấy, hình ảnh họ trong trí nhớ bất giác ràng. Lớp trưởng năm đó, bạn cùng ký túc xá. Tất cả đều trong dáng hình tuổi trẻ, chỉ có bản thân ở đó mà thôi.

      Vừa xem vừa nhớ lại, nhất thời có phần cảm thương.

      Mà trong những hình người nho ấy có Sở Mạc, cũng chẳng có Trang Duy.

      Việc này biết. Sở Mạc và Trang Duy năm đó chắc hẳn sang Mỹ du học.

      Tin tức cả nhà Trang Duy phải di dân Mỹ có kẻ nghe ngóng để lộ ra. Đó là thời điểm năm hai sắp chấm dứt.

      Lúc ấy, đây là tình rất trọng đại rất ngạc nhiên, cho nên dù Trang Duy muốn giải quyết cách thầm lặng, việc này vẫn truyền nhanh đến mức toàn bộ học viện đều biết.

      Mấy ngày nay, người nào gặp Trang Duy cũng hỏi cũng chúc mừng phen, Trang Duy ngược lại, chút vẻ vui thích đều có, mắng “Chúc mừng cái quái gì, có gì đáng mừng?” rồi sau đó giận chó đánh mèo lên người Khúc Đồng Thu, đối xử với thô bạo hơn.

      Còn đối với Khúc Đồng Thu mà , đừng di dân, ngay cả người ngoại quốc ràng còn chưa tận mắt thấy qua, tự nhiên cũng hiểu được cuộc sống dọn ra nước ngoài mới lạ và thú vị vô cùng.

      Bởi vậy hoàn toàn hiểu Trang Duy cả ngày tại sao lại tức giận. Chẳng hạn như ràng cẩn thận mới bị nước sôi làm phỏng tay, lại đem ra mắng như tát nước, còn dùng kem đánh răng của bôi vào vết thương, lần dùng đến nửa tuýp.

      Tính tình Sở Mạc yên có thể lý giải. Gã rất có cảm tình với Trang Duy, lần này Trang Duy , tất nhiên gã hiểu đó phải là việc tốt.

      Nhưng cũng chẳng lâu sau, Sở Mạc lớn tiếng tuyên bố gã chuẩn bị Mỹ du học.

      Điều ấy làm cho Khúc Đồng Thu giật mình lắm. Tuy biết Sở Mạc rất thích Trang Duy, nhưng chưa từng nghĩ tới việc lại phát triển đến mức này.

      biết Nhậm Ninh Viễn đối với Trang Duy cũng có thiện cảm, giao tình với Sở Mạc lại rất tốt, đến cuối cùng, chừng cả Nhậm Ninh Viễn cũng cùng họ.

      Nghĩ đến đây, Khúc Đồng Thu lại đột nhiên mất ngủ. Nếu Nhậm Ninh Viễn đến nơi khác trái đất này, có cố gắng đuổi theo đến đâu chăng nữa cũng cách nào với tới được. Mà cuộc sống trong đại học thấy được Nhậm Ninh Viễn trở thành như thế nào thể tưởng tượng, càng khó chấp nhận hơn.

      ngày giúp Nhậm Ninh Viễn nhặt xong banh, lúc ngồi nghỉ ngơi ở sân bóng, rốt cục kiềm lại được lo sợ trong lòng, mở miệng hỏi: “Lão Đại, cũng ra nước ngoài sao?”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn , : “Tôi vì cái gì phải ra nước ngoài vào lúc này? Muốn cũng phải chờ tốt nghiệp đại học rồi mới tính đến.”

      “Nhưng Trang Duy muốn .” Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ, gấp gáp bổ sung, “Sở Mạc cũng muốn .”

      Nhậm Ninh Viễn nở nụ cười: “Tôi giống Sở Mạc.”

      Khúc Đồng Thu đột nhiên cảm thấy yên tâm lắm, lập tức liền vui mừng. Dù những người khác như thế nào, Nhậm Ninh Viễn vẫn ở lại, cùng trải qua bốn năm đại học. Chỉ cần như vậy thôi cũng cảm thấy quá mỹ mãn rồi.

      Chỉ là nghĩ đến sau này, chính là người rời trước.
      sanone2112 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 16:

      Trang Duy lúc ấy ở trường học trở nên vô cùng nổi tiếng vì vẻ ngoài đẹp, thành tích giỏi, gia thế tốt, tác phẩm chụp ảnh còn rinh cả giải thưởng lớn trong nước, thậm chí lên ti vi, chụp quảng cáo. Quả thực chính là chấm được kẻ đẹp trai trong hàng ngàn kẻ.

      Con người có cái vẻ xinh đẹp dù đặt ở bất kỳ đâu đều rất hữu dụng. Vẻ đẹp của Trang Duy là vẻ đẹp có phần nữ tính. Trong hoàn cảnh tỉ lệ nam nữ mất cân đối cách nghiêm trọng, chỉ có nữ sinh bên ngoài học viện ái mộ, mà ngay cả nam sinh trong trường cũng dần dần đuổi theo tán tụng.

      Sở Mạc và Nhậm Ninh Viễn chính là hai người ủng hộ nổi danh nhất sau lưng Trang Duy.

      chở che vượt mức và theo đuổi ràng mà Sở Mạc dành cho Trang Duy là việc người qua đường đều biết. Còn Nhậm Ninh Viễn tuy rằng ung dung thản nhiên, nhưng cũng từng thích cái tính thanh cao và tài hoa hơn người của Trang Duy.

      của đồng tính và những điều cấm kỵ là mảnh đất chăn nuôi cho tin đồn, tất cả mọi người đều xì xà xì xầm thảo luận rằng hai hội trưởng học sinh mới và cũ vì Trang Duy mà ngầm nảy sinh thù ghét nhau. Đồn đãi đầy trời, ngay cả đương cũng tránh được, nghe thấy.

      Nhậm Ninh Viễn đối với lời ấy chỉ cười, trước sau như lộ ra ý kiến gì. Sở Mạc lại mắng to “Nhàm chán”, hành hung hai gã nam sinh nhiều chuyện, Khúc Đồng Thu nhìn mà kinh hồn táng đảm.

      Tuy rằng suốt ngày theo Nhậm Ninh Viễn, nhưng Khúc Đồng Thu cũng con người vui buồn chẳng ra này đối với Trang Duy rốt cuộc là tâm tư gì.

      Thái độ của Trang Duy cũng ràng, hơn nữa lời đồn đãi thịnh hành, tựa như chỉ mới ba kẻ đồn có hổ mà tất cả vội vàng tin, nếu trong tâm Sở Mạc tồn tại khúc mắc, cuối cùng có hai kẻ phản bội, mặc kệ quan hệ tam giác này là màn hỗn loạn thế nào chăng nữa, tuyệt đối muốn nhìn thấy lão đại của chịu thiệt.

      Càng nghĩ, Khúc Đồng Thu cảm thấy bản thân mình nên tình báo giúp Nhậm Ninh Viễn. Vì thế mua ít bia, còn có thịt bò, măng, mang tìm Trang Duy.

      Trang Duy còn ở trong ký túc xá mà tự thuê căn phòng để tiện cho việc rửa ảnh. Lúc Khúc Đồng Thu vào, Trang Duy đính vài tấm ảnh đen trắng lên tường, bắt gặp Khúc Đồng Thu mang theo thứ gì đó, liền hỏi: “Sở Mạc kêu cậu mang tới?”

      phải…”

      “Vậy là Nhậm Ninh Viễn ?”

      Có thể Nhậm Ninh Viễn rất tốt với Trang Duy. Nghĩ vậy, hiểu tại sao, Khúc Đồng Thu bất chợt khổ sở.

      phải, cái này là tớ mua.”

      Trang Duy nhìn đầy kinh ngạc: “Cậu mua? Cậu có chuyện gì?”

      , tớ tiện đường mang đến thôi, cậu cứ ăn là được.”

      Trang Duy “Ừm” tiếng, nhướng bên mày thanh tú, buông ảnh chụp, tựa vào cạnh bàn nhìn .

      Đối với vẻ đẹp xuất chúng như thế, ngay cả bản thân Khúc Đồng Thu cũng hiểu được ngoại trừ quá mức kiêu ngạo, tính tình tốt ra, Trang Duy vẫn rất có sức quyến rũ.

      Vẻ quyến rũ ấy rất khác với vẻ quyến rũ của Nhậm Ninh Viễn. Ở Nhậm Ninh Viễn là kiêu ngạo ôn hòa khiến lòng người nảy sinh kính sợ ngưỡng mộ, hận thể quỳ xuống cúng bái. Mà vẻ lạnh lùng, ngạo mạn của Trang Duy ngược lại dẫn đến việc trêu hoa ghẹo nguyệt. người nào dám có chủ ý đánh Nhậm Ninh Viễn, còn kẻ mơ ước có được Trang Duy rất nhiều.

      Tuy ước ao Trang Duy, nhưng hâm mộ mơ hồ và ấn tượng tốt có. Chẳng qua là Trang Duy vui giận thất thường, cũng có khi tiểu nhân bắt nạt , cãi nhau với Sở Mạc lấy làm tấm bia đỡ đạn. Thế nên cũng thích lui tới cùng Trang Duy.

      “Ngồi .”

      Gặp Trang Duy dõi theo mình, Khúc Đồng Thu mơ hồ cảm giác hơi sợ hãi, lùi hai bước về phía cửa: “ cần đâu.”

      Ngày hôm qua, vừa mới bởi vì hai kẻ kia cãi nhau mà gặp hại. Trang Duy to tiếng mắng Sở Mạc “Tôi thà rằng hôn con chó cũng cho chạm vào.” rồi sau đó túm lấy đứng ngốc ở bên, trước khi kịp phản ứng hôn lấy , hôn xong lại căm ghét đánh bạt tai. còn đầy đáng thương chưa hiểu tình hình gì, liền trúng tiếp bạt tai của Sở Mạc.

      Trong cuộc sống của các diễn viên lúc nào cũng cần vài nhân vật qua đường mờ nhạt, bị sai vặt, làm nền, giận chó đánh mèo, từ từ giá họa. Mà vừa nãy chính là như vậy đó.

      “Này, tôi bảo cậu .”

      Lỗ tai Khúc Đồng Thu bị nhéo mạnh lôi . Trang Duy mạnh tay lắm, đau đến mức oai oái hai tiếng.

      Trang Duy lấy ra cái ghế: “Ngồi , cậu ăn trước.”

      Khúc Đồng Thu được đối xử tốt mà lo sợ, kinh hãi : “Tớ, cần…”

      “Cậu ăn làm sao tôi biết mấy món này có vấn đề?”

      Khúc Đồng Thu chỉ phải xoa lỗ tai ngồi xuống, ăn miếng măng để chứng minh có độc, rồi nghĩ tới phải giúp Nhậm Ninh Viễn hỏi thăm tin tức, liền hỏi: “Trang Duy, cậu có bạn ?”

      Trang Duy gấp miếng thịt bò, “Xì” tiếng: “Tôi có bạn mà cậu có thể thấy sao? Cậu mù chắc?”

      “Vậy có bạn trai ?”

      Mới vừa hỏi xong, Khúc Đồng Thu bị đánh vào đầu, thấy Trang Duy trợn mắt nhìn: “Cậu có ý gì? Tôi giống đồng tính luyến ái lắm hả?”

      … Cậu sao lại giống được…?”

      Trang Duy trừng mắt: “Khẩn trương như vậy làm gì, cậu khinh thường đồng tính luyến ái?”

      Khúc Đồng Thu xua tay loạn xạ: “ …”

      Trang Duy mắng “Cây cỏ đầu tường” rồi thèm để ý đến nữa.

      “Trang Duy, tôi là muốn hỏi, Sở Mạc và Nhậm Ninh Viễn, cậu cảm thấy ai tốt hơn?”

      Trang Duy chút nghĩ ngợi, đáp: “Ai cũng tốt.”

      Khúc Đồng Thu khó xử, loại đáp án này trở về cũng ăn với Nhậm Ninh Viễn được lại nghe hỏi: “Tiểu mập mạp, tôi rồi cậu có luyến tiếc lắm ?”

      “Ừ, có, bọn tớ ai cũng nhớ cậu.”

      Ánh mắt Trang Duy nhìn đầy kỳ lạ, nhìn hồi lâu, đột nhiên : “ nhé, cậu cảm thấy tôi thế nào?”

      Khúc Đồng Thu bị nhìn đến mức toàn thân run lên, cảm thấy đúng lắm, nhưng dám nghĩ tới phương diện kia, chỉ có thể trả lời: “Cậu rất tốt.”

      “Tốt đến mức nào? Hơn Nhậm Ninh Viễn ?”

      Khúc Đồng Thu biết phải trả lời như thế nào, lo nghĩ: “À , lão Đại giống cậu…”

      giống chỗ nào?”

      Trang Duy ngồi sát lại, hai người dựa vào nhau gần quá, Khúc Đồng Thu có cảm giác bị ép buộc, đối diện với đôi mắt Trang Duy cảm thấy hơi hoảng hốt, chỉ phải bất chấp mà : “Cậu tốt hơn.”

      Trang Duy thèm nữa, nhìn trong chốc lát, đột nhiên ra lệnh: “Mở miệng ra.”

      Khúc Đồng Thu rùng mình, chưa kịp mở miệng, vai bị đè lại. kích động vùng ra khỏi đôi tay ấy, thấy gương mặt Trang Duy tới gần, sợ tới mức theo bản năng, nhắm mắt.

      Môi hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt Khúc Đồng Thu nổi da gà, lưng dựng thẳng. Trang Duy còn cố tình ôm, nâng ót , khiêu khích mở khớp hàm , đầu lưỡi dò xét tiến vào.

      Cho dù cùng là đàn ông con trai, vậy nhưng cảm giác đầu lưỡi chạm vào nhau quá mực kích thích. Toàn thân Khúc Đồng Thu co lại, chuếnh choáng chờ Trang Duy đem đầu lưỡi lui ra ngoài. Chẳng hiểu sao sau khi còn hôn nữa, cổ áo bị kéo xốc lên, trúng đấm vào mặt.

      Cú đánh này rất mạnh. Khúc Đồng Thu ngửa mặt lên trời ngã quỵ xuống ghế, đau đến thất điên bát đảo. Tiếp theo lại bị xách áo lên, bụng ăn thêm hai đấm nữa, rồi sau đó bị đá đá bay ra ngoài.

      Trước mắt Khúc Đồng Thu tối sầm, ý thức lại ràng hơn, lỗ tai còn ong ong nghe thấy tiếng Sở Mạc hổn hển ồn ào: “Trang Duy, cậu đừng thử như vậy nữa!”

      “Ai muốn thử ?”

      và con kia căn bản có gì, cậu lấy thứ này ra chọc tức , phải ngây thơ quá hay sao?”

      Khúc Đồng Thu nằm sấp mặt đất, đầu óc choáng váng. Nằm trong chốc lát, thấy hai kẻ kia tranh cãi ầm ĩ, dĩ nhiên coi có mặt của ra cái quái gì, Sở Mạc cũng đánh tiếp, bèn chậm rãi đứng lên, chạy thoát ra ngoài.

      Cho dù từng bị ngược đãi qua như vậy, cũng hiểu được mùi vị làm kẻ hy sinh phối hợp diễn chẳng dễ chịu chút nào.
      sanone2112 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 17:

      Khúc Đồng Thu loạng choạng xuống lầu, trước mặt cũng có người lên. Khi nhìn thấy gương mặt người kia, lập tức đáy lòng toát ra cảm giác an toàn, cao hứng : “Lão Đại.”

      Nhậm Ninh Viễn giương mắt thấy mặt mũi bầm dập, khẽ nhíu mày: “Sao lại bị đánh.” Nhìn thoáng qua giấu dày quần áo : “À, Sở Mạc đến đây? Cậu trêu chọc ấy thế nào nữa vậy?”

      Khúc Đồng Thu dám giấu diếm, thành thành đem nguyên nhân bị đánh ra, Nhậm Ninh Viễn còn nghe rất chăm chú, rồi sau đó cười: “Chuyện của hai người họ, cậu đừng xen vào nữa, để tránh rước lấy họa vào thân.”

      Khúc Đồng Thu đồng ý, thoáng có vẻ oan ức, nhưng nghĩ đến Nhậm Ninh Viễn vào cửa nhìn thấy hai người kia trong phòng dây dưa , lại lo lắng, lúng túng : “Lão Đại, tới muốn tìm Trang Duy à?”

      Nhậm Ninh Viễn “Ừm” tiếng, nhìn , cũng vội vã lên lầu, chỉ lấy tay nâng cằm lên, nghiêng mặt qua bên, nhìn gương mặt sưng phù, cái ót nổi lên cục to.

      Tiếp nữa kêu kéo áo lên, giúp coi vết máu ứ đọng bụng. Rồi sau đó lấy hai ngón tay ấn vào vết thương. Khúc Đồng Thu bật ra tiếng “Ối” khẽ. Nhậm Ninh Viễn lấy tay về, cau mày: “Cậu bệnh viện .”

      Khúc Đồng Thu gật đầu cho có lệ. Nếu hễ bị đánh trúng là phải đến bệnh viện, vậy chắc hẳn mỗi ngày đều chuyến, tiền cơm cũng phải lấy đến hiệu thuốc.

      thôi.” Nhậm Ninh Viễn xoay người xuống cầu thang. Khúc Đồng Thu ngờ được Nhậm Ninh Viễn muốn đích thân cùng , nhất thời vừa mừng vừa lo, liên tục: “ cần, cần đâu.”

      kiểm tra có chỗ nào bị đánh hủy cậu cũng biết.” Nhìn bộ dáng do do dự dự của , Nhậm Ninh Viễn còn thêm: “ cần lo lắng chi phí.”

      Khúc Đồng Thu cảm động đến rơi nước mắt: “Lão Đại…”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “Tôi cũng thể để cậu gọi lão Đại lâu như vậy.”

      Khúc Đồng Thu theo sát ở phía sau, cảm động thôi. Hai người trước sau xuống cầu thang, Nhậm Ninh Viễn lại hỏi: “ được ?”

      “Được mà được mà, tôi sao.”

      “Ừ. Về sau Sở Mạc đánh cậu nữa.”

      Lúc bị đánh Khúc Đồng Thu cũng có cảm giác gì, nhưng vừa nghe ấy lời ấy nước mắt như muốn nhanh chóng chảy ra. Có thể làm người hầu của Nhậm Ninh Viễn là chuyện hạnh phúc nhất khi vào đại học.

      Những ngày sau này, ngoại trừ lòng theo Nhậm Ninh Viễn, ngoài chăm lo cho việc học tập, còn có việc hấp dẫn Khúc Đồng Thu vào cái thời kỳ được gọi là thời kỳ trưởng thành của nam sinh. Đó chính là làm quen bạn .

      Mắt thấy mấy tên bạn cùng ngành đều rục rịch, đều tự có mấy cuộc hẹn hò hoặc xum xoe người , cuối tuần chẳng thèm ở lại ký túc xá đánh bài, hành động cũng trở nên chính chắn hơn, ra vẻ bộ dáng ‘đàn ông’, khiến Khúc Đồng Thu rất hâm mộ.

      Nhưng mà đâu tìm bạn , đó là vấn đề khó khăn . lại cách nào dũng cảm đến gần tiếp cận, ở thư viện trăm phương nghìn kế lấy được số điện thoại của nữ sinh ngồi đối diện như vài tên bạn khác; phạm vi hoạt động cũng chật hẹp, bè bạn của mấy thằng nam sinh chỉ là mấy thằng nam sinh; mà hễ đường tắt là tham gia buổi gặp mặt làm quen thường biến thành liên hoan, sau khi giao tiền vài lần cho mọi người vui chơi giải trí, cũng muốn nữa.

      Mấy gã trong ký túc xá, trừ và Trang Duy, đều có đối tượng gặp gỡ. Trang Duy là bông hoa đẹp nhưng cao ngạo lạnh lùng, có nhiều kẻ nhưng ai có thể hái xuống. Chỉ còn mình đơn.

      Vốn dĩ ngay từ đầu ra cảm thấy gì. Nhưng có ngày như cũ theo Nhậm Ninh Viễn ăn cơm, Sở Mạc lại mắng : “Mày cả ngày theo Ninh Viễn, cậu ấy ngay cả thời gian ở chung mình với bạn cũng có, mày có phiền hay .”

      Khúc Đồng Thu nghĩ tới việc Nhậm Ninh Viễn có bạn , càng nghĩ đến việc mình và tôi tớ bên người có gì khác nhau, nhất thời ngây ra như phỗng, sau lúc lâu mới : “A, lão Đại có bạn a?”

      Sở Mạc xì tiếng: “Con thích Ninh Viễn nhiều lắm, trường học của chúng ta người nào thích cậu ấy? Có bạn có gì ngạc nhiên.”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “Sở Mạc, đừng lung tung.”

      “Cậu đó, công khai tình cảm có gì đâu, cố tình vờ cách thần bí. Nếu phải có hỏa nhãn kim tinh, thiếu chút nữa bị cậu giấu diếm được rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn cười: “Gọi món ăn , có ai ăn thịt dê ?”

      Khúc Đồng Thu cũng ngồi xuống ghế, thỉnh thoảng nhìn Nhậm Ninh Viễn vẻ mặt bình tĩnh. Rốt cuộc Nhậm Ninh Viễn là thích nữ sinh xinh đẹp, hay là có thiện cảm với Trang Duy, hoặc giả là có tình bác ái đối với mọi người, hay có lẽ là lạnh nhạt muốn, dù ở gần như vậy cũng chưa bao giờ biết, sắp hồ đồ đến nơi rồi.

      Sở Mạc : “Thôi quên , nhìn mày đáng thương quá mà, tiểu mập mạp, có sẵn bạn , để giới thiệu giúp mày.”

      Trang Duy cười lạnh tiếng: “ nhiều chuyện làm gì. có biết cậu ta muốn điều kiện gì ?”

      “Thằng đó muốn điều kiện gì chứ, miễn phụ nữ là được.”

      Khúc Đồng Thu thể lên tiếng, nghe thấy mặt hơi hơi đỏ lên, cả chóp mũi cũng ra mồ hôi.

      biết có nàng vội vã muốn tìm bạn trai, Tiểu Vy, học ngành nghệ thuật, gặp qua chưa. Chưa gặp ít nhất cũng phải nghe phải .”

      Khúc Đồng Thu sửng sốt: “ ấy… có vẻ hợp lắm…”

      “Sao lại hợp, con đó tính tình rất hợp với mày, bộ ngực lại to. Chẳng lẽ mày thích con với ngực to?”

      Khúc Đồng Thu quýnh đến mức mặt đỏ rần. Có ngực đương nhiên tốt, nhưng phải chỉ cần có ngực là được. nữ sinh mà tình ái nổi tiếng toàn trường, ngày thiếu đàn ông là được, làm sao có bản lĩnh trấn áp nàng đó cơ chứ.

      “Tính cách hình như hợp lắm…”

      Sở Mạc chửi thề tiếng: “Bằng mày mà còn bày đặt kén cá chọn canh. Như vậy ai mà thèm giúp.”

      Khúc Đồng Thu xấu hổ dám hé răng. Đối với giúp đỡ của người khác nên cảm tạ mới đúng, nhưng Sở Mạc như vậy, làm nhớ tới người bạn trong ký túc xá. Người nọ thường mang mấy chiếc áo mặc đến cũ kỹ rách nát, thức ăn quá hạn lại nở bõ, còn có chai lọ bỏ , tất cả đều đưa đưa , : “Cho nè, còn rất tốt, để đây đó.”

      Đáng lẽ ra được tặng đồ phải tỏ lòng biết ơn mới phải, chỉ là phải kẻ ăn mày, cầm đống rách nát chẳng thể sử dụng ấy, có đôi khi cũng vì trong ấy đến tột cùng là bao hàm bao nhiêu phần thiện ý mà cảm thấy hoang mang.

      Trong lặng ngắt, đồ ăn cũng lục tục đưa lên. Nhậm Ninh Viễn ôn hòa : “Vội vàng làm gì. Mấy chuyện này phải xem duyên phận. Lúc nào tới tự nhiên tới, cưỡng cầu cũng vô dụng.”

      “Nhưng thằng đó sớm quen bạn , mỗi ngày chẳng phải quấn lấy cậu sao? Cậu chịu được hả?”

      Nhậm Ninh Viễn cười: “ đến mức khoa trương như vậy.”

      “Này, mập mạp, Ninh Viễn so đo, nhưng mày cũng nên tự giác chứ nhỉ? Chẳng lẽ Ninh Viễn hẹn lên giường mày cũng ở ngoài cửa canh chừng dùm? Chưa thấy qua kẻ nào đáng ghét như vậy.”

      Nhậm Ninh Viễn nhịp nhịp chiếc đũa, giọng vẫn là ôn hòa: “Đừng làm rộn nữa, mau ăn .”

      Khúc Đồng Thu nhìn Sở Mạc, lại nhìn Nhậm Ninh Viễn vui giận lộ ra ngoài, đột nhiên sợ hãi địa ý thức được, ngay cả nguyện vọng làm người hầu như thế thôi, cũng chẳng cách nào thực được.
      sanone2112 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 18:

      (1)

      Càng lo lắng, càng ám ảnh hơn. Ngày hôm sau, lớp học chung, Khúc Đồng Thu đến muộn, từ cửa sau trộm vào phòng. Liếc mắt cái thấy nhóm ba người, nhưng vị trí bên cạnh Nhậm Ninh Viễn có nữ sinh ngồi.

      Có thể cố định ngồi bên người Nhậm Ninh Viễn là trong những phần thường vinh hạnh của . Vị trí dành lại cho kẻ hầu nhoi như , bình thường để ai khác ngồi. Khúc Đồng Thu nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy bóng dáng yểu điệu của xa lạ quá, phải là bạn học trong ngành, hẳn là trà trộn vào nghe giảng bài cùng Nhậm Ninh Viễn, trong lòng biết rằng vậy đây nhất định là bạn được nhắc đến.

      thể ngồi chỗ cũ, Khúc Đồng Thu chỉ phải tìm chỗ ở hàng ghế cuối cùng, vừa nhanh chóng lật sách ghi lại những dòng chữ bảng đen, vừa dõi theo tấm lưng hai người phía trước.

      hoạt bát hiếu động lắm, thỉnh thoảng nghiêng đầu, chống cằm lặng lẽ chuyện cùng Nhậm Ninh Viễn. Nhậm Ninh Viễn xưa nay lạnh nhạt, lúc nghe giảng bài thích bị người quấy rầy, nhưng rất kiên nhẫn với ấy, dáng vẻ cúi đầu lắng nghe mới dịu dàng làm sao.

      Nhìn trong chốc lát, Khúc Đồng Thu cảm thấy có nỗi thương tâm ỷ, biết rằng Sở Mạc đúng. Nhậm Ninh Viễn , thể giống trước kề cận gần bên.

      Thế giới hai người ngẫu nhiên chỉ có thể chia sẻ với bè bạn, chẳng hạn như chia sẻ cùng Sở Mạc, cùng Trang Duy. Nhưng thể bị thuộc hạ quấy rầy. Về sau thậm chí ngay cả giúp lão Đại quét dọn, mua ba bữa cơm chỉ sợ cũng tới phiên .

      Ngại việc lên chào hỏi, cảm xúc bản thân cũng có phần suy sụp, hết giờ học, trước khi Nhậm Ninh Viễn đứng lên, Khúc Đồng Thu dọn dẹp sách vở, chuồn ra từ cửa sau.

      Hai ngày sau đó Khúc Đồng Thu đều thành thành , lên lớp xong trở về ký túc xá, làm cái đuôi của Nhậm Ninh Viễn, cũng chạm mặt Nhậm Ninh Viễn nữa.

      Tuy rất nhớ Nhậm Ninh Viễn, muốn tiếp tục nhắm mắt theo đuôi phía sau, bưng trà đưa nước hay chân chạy vặt cái gì cũng được, nhưng Nhậm Ninh Viễn có bạn , cần nhiều gian cá nhân và riêng tư hơn. phải tự giác bảo vệ hạnh phúc của lão Đại mới phải.

      Đợi đến ngày thứ ba, hai người tình cờ gặp nhau đường. Nhậm Ninh Viễn chủ động bắt chuyện với , mỉm cười, cũng hỏi hai ngày này tại sao gặp , như thể xuất của có hay cũng đáng quan tâm.

      Hàn huyên hai câu, nhân tiện : “Đúng rồi, tôi muốn đổi ít đồ dùng mới, hôm nay cậu có rãnh hãy đến giúp dọn dẹp.”

      Khúc Đồng Thu vừa nghe thấy bản thân còn có chỗ hữu dụng, lập tức tinh thần hưng phấn, gấp gáp theo. Nhậm Ninh Viễn chủ động giao việc làm cho khiến cao hứng đến mức trống ngực rộn rã.

      Nhà trọ gần đó là thuê ở tạm đến khi tốt nghiệp, nhưng Nhậm Ninh Viễn cũng rất chú ý, giường, sô pha và bức màn chủ cho thuê giữ lại đều được thay đổi, còn thêm vài vật treo tường rất kỳ lạ.

      Phần lớn đồ vật có người của cửa hàng vật dụng giúp dọn xong, chỉ còn vài việc thu dọn vụn vặt phải làm, rất nhanh Khúc Đồng Thu liền hoàn thành hết, rồi sau đó lấy thang, muốn treo đồng hồ báo thức dạ quang lên tường.

      Quần áo người đều là đồ cũ, tại mặc đồ lại quá rộng, thế cho nên quần bị mắc vào cây đinh cũng phát giác. Bước lên nấc thứ nhất, định bước nhanh hơn, nháy mắt chỉ cảm thấy phía sau chợt lạnh, quần lại “Phực” tiếng bị tuột xuống hơn phân nửa.

      Nhất thời Khúc Đồng Thu choáng váng. Việc này còn phải kinh khủng nhất. Do thời tiết quá nóng, chỉ mặc cái quần cotton cũ, bên trong chẳng mặc gì, bị tuột lần này, hơn nửa phần mông đều lộ ra ngoài.

      Nghĩ đến Nhậm Ninh Viễn còn ở sau lưng, Khúc Đồng Thu quẫn đến mức cả người cứng ngắc, vội bước xuống, liền nghe tiếng ‘soạt’, quần bị rách lỗ lớn.

      Khúc Đồng Thu luống cuống tay chân, khó khăn lắm mới lấy được cây đinh ra, cuối cùng xoay người lại, ra mồ hôi đầy đầu. Việc này xấu hổ quá mức, vẻ mặt Nhậm Ninh Viễn cũng có chút mất tự nhiên, hai người mặt đối mặt, cứng ngắc, lặng yên hai giây.

      May mà Nhậm Ninh Viễn giễu cợt, thấy nắm quần biết làm sao, ngược lại ôn hòa : “Đừng nóng vội, đợi tôi tìm cho cậu quần để cậu mặc trước.”

      Rất nhanh, Nhậm Ninh Viễn liền đưa đến cái quần dài chất liệu nhàng khoan khoái, còn kèm theo cả quần lót, cười : “Nhớ mặc bên trong vẫn tốt hơn. có đồ mới, cậu ngại chứ.”

      Khúc Đồng Thu có vẻ xấu hổ, liên tục lời cảm tạ, cảm kích thôi thay, chỉ thiếu quỳ lạy tạ ơn là đủ bộ. Mặc đồ của Nhậm Ninh Viễn, toàn thân cao thấp đều cảm thấy được giống nhau, như được giấy khen, vinh hạnh đến mức toàn thân nóng lên.

      “Vậy, tối nay tôi về giặt sạch, ngày mai trả lại cho .”

      sao cả.” Nhậm Ninh Viễn quan sát chút, “Cậu mặc còn hợp hơn, giữ .”

      Khúc Đồng Thu nhận phần trọng thưởng này, run rẩy : “Lão Đại…”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “Cậu là đến giúp tôi nên mới bị rách quần. Tôi đền cho cậu cái quần cũng là chuyện nên làm. Đừng dọn nữa, nghỉ chút , muốn uống gì ?”

      Ngực Khúc Đồng Thu nóng lên, cảm thấy đủ đầy đến mức chuếnh choáng. Bỗng chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên. Nhậm Ninh Viễn đặt ly nước ô mai ướp lạnh xuống, ra mở cửa. Vào cửa là tóc quăn, mặc chiếc váy tay phồng của công chúa.

      Ngay từ đầu Khúc Đồng Thu cảm thấy lạ mắt, thấy cố ấy giữ chặt tay Nhậm Ninh Viễn, giọng mềm mại ngọt ngào làm nũng: “ Ninh Viễn, ra ngoài dạo phố với em ~” liền nhớ ra ấy là bạn tại của Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn để mặc ấy lôi kéo, mỉm cười : “Ừm, việc này được, có khách.”

      Khúc Đồng Thu bất an nghĩ, rằng mình có phải ra chỗ khác chừa gian cho hai người cùng chỗ hay , thỉ chợt nghe : “Vậy mời khách của dạo cùng chúng ta luôn.”

      Nhậm Ninh Viễn nhàng trấn an ấy, rồi sau đó xoay người giới thiệu: “Đây là Sở Tiêm, em Sở Mạc. Tiểu Tiêm, đây là Khúc Đồng Thu.”

      Khúc Đồng Thu chào hỏi cách khẩn trương, chỉ cảm thấy dáng vẻ vừa ngọt ngào vừa đáng , khó trách Nhậm Ninh Viễn cưng chiều, đắm chìm như vậy. Bản thân mình ở lại chỉ có vướng bận thêm thôi.

      “Lão Đại, tôi trước…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn : “Có việc sao?”

      có.” Khúc Đồng Thu hắc hắc ngây ngô cười, “Hai người, hai người…”

      Nhậm Ninh Viễn “À” tiếng: “ có gì đâu, tôi vốn còn có vài việc, ra ngoài chơi với con bé được.”

      Sở Tiêm làm ra vẻ mặt tủi thân: “ trai em bận, cũng bận, em chạy đến đây từ nơi xa như vậy, sao ai chơi với em hết chứ. Em tự được rồi.”

      được, con buổi tối được mình ra ngoài chơi loạn, ngoan ngoãn trở về , chịu ?”

      Sở Tiêm cong môi, lấy tay chỉ Khúc Đồng Thu: “Vậy ấy theo em cũng được mà.”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “Đừng quậy nữa.” nhưng cũng phải nhìn : “Có rảnh ?”

      Giúp được Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu nào có đạo lý bằng lòng: “Có, có, tôi vẫn nhàn rỗi.”

      Sở Tiêm lập tức cao hứng, phấn chấn lên, Nhậm Ninh Viễn nở nụ cười: “Như vậy cũng tốt, cậu mang con bé dạo , đừng chơi muộn quá.”

      Khúc Đồng Thu nhận nhiệm vụ ra khỏi cửa, trong lòng ngập tràn dự định phải dẫn nhóc nhìn toàn thân là tiểu thư nhà giàu này nơi nào mới tốt, Sở Tiêm vô cùng cao hứng ngoắc tắc xi chạy ngang qua, ló đầu nhìn hướng xe chạy, : “Sư phó, phố hoa.”

      Khúc Đồng Thu hoảng sợ, chỗ đó nơi nào cũng đều là quán bar, tuy rất phồn hoa, xa xỉ đến mức trụy lạc, nhưng nơi thâm sâu cùng hẻm rất bậy bạ, nghe đồn rằng có cả việc buôn bán xác thịt. Muốn cản Sở Tiêm, thấy nhóc linh hoạt biến vào trong xe. Khúc Đồng Thu cũng chỉ phải bước vô, sốt ruột : “ thể nơi đó, em biết chỗ đó sao?”

      “Biết mới muốn chứ.”

      “Như vậy được, Nhậm Ninh Viễn nhất định đồng ý. thể đưa em đến mấy chỗ đó!”

      Sở Tiêm lơ đễnh: “ cũng chẳng sao, em mình cũng được, em trưởng thành rồi. Em chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, muốn chơi trở về nhà , em cho Ninh Viễn.”

      Khúc Đồng Thu sao có thể bỏ nhóc này lại mình, Nhậm Ninh Viễn giao phó cho , như thế nào cũng phải đưa trở về thiếu cọng lông, chỉ phải vô cùng cảnh giác theo sát Sở Tiêm.

      Cách ăn mặc, dáng vẻ của Sở Tiêm rất thu hút chú ý của người khác. Vừa bước vào cửa quán bar, có ít người nhìn chằm chằm. Thấy vẻ khờ dại của được thương nuông chiều mà lớn lên, chỉ biết kiêu hãnh chứ biết ngại ngùng, hoàn toàn chẳng hiểu thế nào là nguy hiểm trục lợi, Khúc Đồng Thu bên cạnh khẩn trương, ra thân mồ hôi.

      “Rượu người kia nhìn ngon quá, em cũng muốn uống.”

      Khúc Đồng Thu chẳng dám xa, nhưng lay chuyển được nhóc, chỉ phải hỏi thăm tên loại rượu ấy, rồi mới chen chúc đến quán bar mua ly thay. Chờ lúc quay về, phát bên cạnh là mấy gã đàn ông cợt nhả.
      sanone2112 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (2)

      Đúng là sợ cái gì cái đó đến mà. Khúc Đồng Thu chỉ phải bất chấp, cầm rượu chen lên trước, che chắn trước bé, cố lấy dũng khí : “Mấy người muốn làm gì?”

      “Mày là ai? có chuyện của mày, xéo ngay.”

      Khúc Đồng Thu gặp kẻ như ác quỷ, hoảng sợ, nhưng chuyện Nhậm Ninh Viễn dặn dò , dù thế nào cũng phải làm tốt. Vì thế to gan : “ ấy cùng tôi. Mấy người có chuyện gì?”

      Vài kẻ hoàn toàn coi chống cự của ra cái quái gì.

      “Mời người đẹp uống rượu thôi, phải căng thẳng như vậy sao.”

      “Người đẹp, em sao lại với thằng như thế, muốn tìm người bảo vệ che chở phải tìm chứ. Theo bọn ra ngoài vui hơn nhiều, em muốn ? Nào uống ly này trước rồi hẵng .”

      “Sao, bọn mời rượu, muốn uống sao?”

      “Đừng làm tao mất mặt nghe chưa.”

      Sở Tiêm cũng hơi sợ hãi, chậm rãi trốn ra phía sau Khúc Đồng Thu. Khúc Đồng Thu thế đơn lực mỏng, nếu ra tay sợ chỉ cái tát bị hất văng, đành phải lớn tiếng : “Mấy người biết trai ấy là ai ? Sở Mạc của trường S mấy người nghe qua chưa?”

      Mèo mù vớ phải chuột chết, tiếng ác của Sở Mạc xem như lan xa, mấy tên kia đều có vẻ kiêng kị, nhìn lẫn nhau, có ý lùi bước, nhưng lại giống như cam lòng. Hai bên giằng co trong chốc lát, rỗi gã đàn ông cười : “Vầy , bọn tao bán cho Sở Mạc phần mặt mũi. Nhưng tụi bây cũng phải bán bọn tao phần mặt mũi. Chén rượu này chính là cố ý mua để kết giao bằng hữu, uống phải bạn chí thân.”

      Khúc Đồng Thu nghe Sở Tiêm ở sau lưng nho : “Em thèm uống.”

      Tửu lượng của chỉ ly là say, hơn nữa rượu này nhìn khiến cho người cảm thấy có ý tốt. Nếu Trang Duy ở đây chắc hẳn là liều mạng cùng bọn chúng, tranh giành hồi cũng tốt. Nhưng nếu trở mặt bị tổn thất lớn, cho dù về sau Sở Mạc trả thù lại gấp mười lần, thiệt hại mà gia đình trải qua là gì bù được, dù có đánh chúng đến nát vụn có còn ý nghĩa gì nữa chứ.

      Khúc Đồng Thu càng nghĩ càng thấy tốt hơn vẫn là nhân nhượng cho khỏi phiền, nâng cốc nhận lấy, nín thở, rồi uống hơi cạn sạch.

      Buông ly cũng bắt đầu cảm giác chông chênh, loạng choạng, tầm nhìn trở nên quái dị, nhiệt độ trong quán như thể cao lên làm khô nóng cực kỳ, tiếng vang bên ngoài chợt xa chợt gần. Ngây ngốc trong chốc lát, nghe được tiếng con tim thình thịch vội vã, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.

      Tri giác sau đó bị cảnh hỗn độn méo mó trong mơ cắn nuốt.

      Mộng đẹp và ác mộng quấn quít lấy nhau, ào ạt kéo đến. Lúc bình thản, ngọt ngào như thiên đường, khi lại khổ đau gian nan như dưới địa ngục. Tiếp nữa như bị đốt cháy trong lửa nóng, dày vò bị lặp lặp lại mà thể tự làm chủ, tưởng như sắp nứt toạc ra.

      Đợi lúc hỗn loạn cuối cùng cũng trôi qua, đột nhiên tỉnh lại trong bóng tối bất tận như thể chỉ mới ngủ yên, vừa mở mắt, trong tầm nhìn là mảnh trắng xóa.

      Tương phản to lớn đến mức khiến Khúc Đồng Thu ngây ngốc, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mới hiểu được mình bệnh viện.

      “Cậu ấy tỉnh rồi.”

      Nghe được tiếng người thế, Khúc Đồng Thu khẽ đảo mắt nhìn lên, phát Nhậm Ninh Viễn, rồi sau đó cũng thấy Trang Duy và Sở Mạc.

      “Lão Đại…”

      Mở miệng liền phát giác yết hầu đau đớn, thanh cũng khàn khàn. Khúc Đồng Thu biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trí nhớ chỉ tới cảnh uống rượu trong quán bar mà thôi, hoàn toàn biết lúc sau xảy ra chuyện gì.

      Mơ hồ cảm thấy được người rất đau, vô cùng thoải mái, bản thân lại ở bệnh viện, liền hỏi: “Tôi bị đánh sao?”

      Biểu tình của ba người đều có chút kỳ lạ và xấu hổ, nhất thời ai trả lời .

      Lặng yên trong chốc lát, Sở Mạc mở miệng trước, khụ tiếng, rồi sau đó : “Lúc ở quán bar mày và em gặp phiền phức. Sau đó cũng . Chẳng qua Sở Tiêm có việc gì, con bé tại rất tốt, nó kêu thay nó cảm ơn.”

      Khúc Đồng Thu vừa nghe cũng rất vui mừng, cuối cùng có thể ăn với Nhậm Ninh Viễn, liền cao hứng : “ ấy có việc gì là tốt rồi. Tôi bị người trong quán rượu đánh sao?”

      Nhậm Ninh Viễn im lặng chuyện, sắc mặt Trang Duy cực kỳ khó coi, hoàn toàn xanh mét, lúc lâu sau qua kẽ răng: “ phải bị đánh! Cậu, cái đồ ngốc!”

      Khúc Đồng Thu ngây người trong chốc lát, lòng tràn đầy nghi hoặc, cố gắng hồi tưởng, phỏng đoán rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đau đớn người quả giống đau đớn như thường ngày bị đánh, tay chân tựa hồ cũng chẳng bị thương, bụng nhưng ra có chỗ thoải mái, xuống chút nữa…

      Đau đớn như xé rách ở nửa người dưới. Cho dù táo bón nghiêm trọng nhất qua , cảm giác đớn đau như lửa so với nay cũng kém đến những phần mười.

      Ngốc nghếch suy nghĩ trong chốc lát, nhìn biểu tình của ba người kia, Khúc Đồng Thu bỗng nhiên hiểu được.

      Đầu tiên là khó có thể tin. căn bản nghĩ tới thế giới có loại chuyện này, hoặc là giữa hai gã đàn ông con trai còn có phương thức này, thậm chí phát sinh cả người . Cảm thấy được căn bản việc này có khả năng là . Điều ấy chẳng khác nào bắt tin đời này có quỷ.

      Rồi sau đó liền hỗn loạn. nên lời, toàn cơ mặt đều thể động đậy, cũng biết mình nghĩ gì, muốn gì, ngay cả những người kia chuyện cũng nghe thấy, chỉ có thể ngơ ngác ngồi đấy.

      May mà cái gì cũng nhớ .

      Ba người ngồi trong phòng bệnh lúc, Nhậm Ninh Viễn lấy nước trái cây cho uống, lại mua cơm bên ngoài thay cơm trong bệnh viện cho , còn để lại vài tờ tạp chí cho xem, còn hỏi có muốn ăn muốn dùng gì , ra mang đến cho .

      Tất cả mọi người hề gì, tránh cho lúc đối mặt nhau xấu hổ. Như vậy cũng tránh làm bị kích thích, chỉ giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.

      Nếu như là Sở Tiêm gặp chuyện may, toàn bộ quán bar ấy có lẽ bị Sở Mạc bay đến, tránh được tinh phong huyết vũ. Nhưng là khác, tình cứ như thế dưới lảng tránh cố ý và hàm hồ bỏ qua mà trôi vào quên lãng. Bản thân cũng tình nguyện theo quy ước này, im miệng gì. Dù sao căn bản hề nhớ, chỉ cần chẳng ai là có thể trở thành chưa ai làm.

      Ba người đến thăm cùng nhau rời , mà vẫn nằm ở bệnh viện. Nguyên nhân cụ thể muốn biết, lúc bác sĩ chuyện nhanh chóng nín thở cho lỗ tai nghe.

      Dù sao có lẽ chỉ là ‘tổn thương’ mà thôi. Bị người tay đánh chân đá cũng là ‘tổn thương’, ‘tổn thương’ có gì đâu chứ, cũng chỉ là đau thôi mà.

      lại thể so với bé Sở Tiêm được chiều chuộng. là đàn ông con trai, vận khí lại tốt, thường xuyên ăn khổ đau da thịt, mỗi lần bị đau so với loại ‘tổn thương’ này còn đau hơn nhiều lắm, chẳng có loại đãi ngộ của người bệnh như vậy đâu.

      Ít nhất Nhậm Ninh Viễn đưa tới cho chen canh cá còn nóng tốt lắm rồi.

      Chỉ là quần áo Nhậm Ninh Viễn đưa thối nát hết, nghĩ vậy rất thương tâm.

      Tối đến, coi tạp chí trong chốc lát, những câu chuyện cũ thế này chẳng hiểu tại sao thể đọc vào dù chỉ chuyện, Khúc Đồng Thu liền tắt đèn, nhắm mắt ngủ. biết nằm bao lâu mà vẫn tỉnh như trước, hoàn toàn buồn ngủ. Mơ hồ nghe tiếng cửa mở, Khúc Đồng Thu dời ánh mắt mở to ra khe hở, nhìn về phía ánh sáng mỏng manh kia.

      Nơi cửa là bóng dáng cao lớn quen thuộc, trong lòng Khúc Đồng Thu bị đè nén, lúc này gặp người kia cũng có chút cao hứng: “Lão Đại.”

      Nhậm Ninh Viễn vẫn bước tới, cũng bật đèn, chỉ ngồi xuống cạnh giường trong bóng tối, ôn hòa : “Tôi làm cậu thức sao?”

      , tôi tỉnh.”

      “Ngủ được?”

      “Ừ.”

      “Là người khó chịu à?”

      quan tâm như vậy, Khúc Đồng Thu lại cảm thấy có cách nào khác trả lời, liền đổi đề tài chuyện: “Lão Đại, ở cạnh Sở Tiêm ư?”

      “Con bé vẫn tốt, lại có Sở Mạc ở cạnh bên. Cậu sao? tại tốt hơn chưa?”

      Những dịu dàng như thế của Nhậm Ninh Viễn khiến cảm kích quá, trong lòng êm dịu đến cay cay: “Tôi sao. Lão Đại, có dịp nên ở cạnh bạn nhiều hơn.”

      “Sao?” Nhậm Ninh Viễn dường như hơi sửng sốt, sau đó cười : “Cậu Sở Tiêm? Con bé phải bạn tôi. Nó là em .”

      Biết được bản thân mình nhận lầm người, Khúc Đồng Thu có chút ngượng ngùng. Nhậm Ninh Viễn tiếp: “Con bé rất cảm tạ cậu. Nếu có cậu, với tính tình của nó bị thiệt hại lớn.”

      Được Nhậm Ninh Viễn khen ngợi là việc vui lớn, chẳng qua tưởng tưởng lại chuyện qua, thế nào cũng cách gì vui mừng được.

      Hai người ngồi đối diện nhau trong chốc lát, Nhậm Ninh Viễn đột nhiên : “Thiệt thòi cho cậu rồi.”

      Khúc Đồng Thu nghẹn cả ngày, giờ đây cuối cùng chẳng kiềm được nữa, bật khóc.

      Nhậm Ninh Viễn vỗ vỗ lưng . Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy lòng bàn tay của người này sao quá đỗi ấm áp.

      “Lão Đại, có thể nào xem thường tôi hay ?”

      so với kẻ bất lực còn bất lực hơn, xảy ra tình này, ngay cả thằng đàn ông mà cũng thượng được.

      Nhậm Ninh Viễn dịu dàng : “Sao tôi có thể xem thường cậu.”

      Khóc thút thít trong chốc lát, Khúc Đồng Thu mắt hoe đỏ hỏi: “Lão Đại, có thể giúp tôi việc ?”

      “Ừ? Cậu cứ việc .”

      “Người kia là ai?”

      “. . . . . .”

      “Lão Đại, nhất định tra ra được phải ?” Khúc Đồng Thu sụt sịt, nhưng xiết chặt nắm tay, “Tôi…”

      Nhậm Ninh Viễn chỉ nhìn : “Cậu biết tốt hơn. Vì cậu chẳng làm gì được . So với cảm thấy chịu nổi, bằng đừng bao giờ biết.”

      “Nhưng mà…”

      Nhậm Ninh Viễn vươn ngón tay ra, như thể trấn an, chạm vào tóc .

      “Đừng lo lắng. Tôi trừng phạt thay cậu.”
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :