1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10:

      Khúc Đồng Thu khiếp sợ, bất chấp việc hồi tưởng mộng xuân kia, vội ngồi dậy: “Lão Đại đâu?”

      Sở Mạc mắng cậu: “Mày chân chó dùng rất đúng chỗ mà. Ninh Viễn tính tiền rồi, ngóng cậu ấy như vậy làm gì, cũng có sữa cho mày uống.”

      Khúc Đồng Thu phải xuống giường mát xa, Sở Mạc lại mắng: “Mày biến thái quá, kéo quần áo ngay ngắn lại ! Muốn cởi ra cho ai xem, đừng làm người khác ghét nhiều thế nữa.”

      Quần áo Sở Mạc chỉnh tề. Mà người Khúc Đồng Thu hãy còn mặc áo choàng tắm, chỉ là biết lúc ngủ dây lưng tuột ra khi nào, chỉ phải buồn bực nhanh chóng thắt lại.

      Chân mới vừa chạm đất, thấy Trang Duy tiến vào, quăng vô đầu cậu bịch gì đó: “ thay.”

      Khúc Đồng Thu bị quăng trúng mặt, cuống quít bắt lấy, mở ra thấy là những quần áo xa lạ, liền hỏi: “Quần áo của tớ đâu? phải nhờ họ hong khô sao?”

      “Mấy thứ ghê tởm như vậy sớm ném rồi.”

      Khúc Đồng Thu muốn cậu sao có thể làm như vậy, đột nhiên gặp sắc mặt Sở Mạc tốt, bất chợt nhớ ra bản thân mình mà mở miệng chuyện bị đấm cho đấm, vội ngậm miệng, cúi đầu xoay người thay quần áo. Thấy kích cỡ, buồn bực : “Cỡ quá, tớ mặc vừa.”

      Hai kẻ Sở, Trang kiên nhẫn, đồng thời mắng: “Đừng dài dòng nữa!”

      “Biết thân biết phận mà mặc .”

      “Muốn cởi hết mà ra ngoài còn sợ bị dơ mắt mà.”

      Khúc Đồng Thu chỉ phải miễn cưỡng thay quần áo, việc ra ngoài ý muốn của cậu chính là cậu mặc vừa khít, toàn bộ khuy áo cũng cài được, cũng có chỗ nào cảm thấy chật chội. Mặc vào được là tốt rồi, liền yên lòng, đẩy cửa ra ngoài.

      Nhậm Ninh Viễn thanh toán xong, ngồi trong tiệm lật tạp chí, thấy cậu chỉ ngẩng đầu cười. Trang Duy chuyện, Sở Mạc có chút kinh ngạc: “Vừa hả, mày mặc vừa sao? Dùng dầu bôi trơn nhiều lắm phải ? Mặc quần áo này vào nhìn rắn chắc mà.”

      Khúc Đồng Thu rất ít soi gương, thứ nhất do là nam sinh nên để ý lắm vẻ bề ngoài, thứ hai do mỗi lần nhìn đều cảm giác thoải mái.

      Lúc này bị Sở Mạc , cậu cũng nhìn vào gương. Bản thân mới vừa cắt tóc, đeo kính, quần áo thay đổi cũng tệ lắm, thoạt nhìn khác hoàn toàn so với trước kia.

      Tuy thể so sánh bằng với ba người nọ, nhưng so với bộ dang tầm thường từ trước tới nay ăn mòn vào lòng người tốt hơn nhiều lắm.

      Có lẽ là do còn sức nặng đè lên mắt, cả gương mặt đều sáng hẳn ra, đôi mắt cứ như chưa tỉnh ngủ có thể mở lớn. Khuôn mặt tròn hơn, thế cho nên Khúc Đồng Thu lần đầu phát vẻ mặt bản thân có thể như vậy. Tuy vuông vức cũng nhọn ra, khác so với ba người họ, còn có phần hơi đô đô, nhưng cũng khó xem.

      Cậu vẫn luôn bị mắng là béo ục à ục ịch, vì tích mỡ nhiều quá mà trông ngốc nghếch. Trải qua mấy ngày nay được thuận lợi lắm, chất béo giảm ít nhiều, vẻ ngu ngơ cũng còn thấy, tuy mắt vẫn còn hơi rũ xuống, nhưng ngược lại thoạt nhìn còn có thể bảo là diện mạo trông dịu dàng.

      Thân thể gầy cậu biết. Mỗi ngày khi tắm đều nhìn cái bụng mập của mình, gần đây còn nhô ra nữa. Đột nhiên ý thức được bản thân trở nên thuận mắt hơn, nhất thời có chút vui sướng.

      Còn chưa sung sướng xong, bị Sở Mạc đánh cái sau ót. “Soi cái gì mà soi? Còn mau !”

      Khúc Đồng Thu ôm đầu nhanh chóng đuổi theo mọi người. Là béo hay gầy ra cũng chẳng khác nhau, chẳng ai vì cậu thiếu mấy chục cân đối xử với cậu khác, dù gì trong xương cốt đều giống nhau.

      Ăn cơm tối xong, mưa vẫn rơi ngừng, buổi tối có cách nào khác ra ngoài, chỉ ở lại trong quán ăn giải quyết kế hoạch hành trình ngày hôm sau và xác định chuyện cần thiết nhất trước mắt. Đó là chia phòng.

      Nhắc tới chủ đề này, bàn liền giương cung bạt kiếm, giằng co thôi. Khúc Đồng Thu nhìn trái nhìn phải, bất an yên, lo lắng giống như lúc bung dù, cuối cùng đá cậu ra ngủ ngoài đường.

      Trang Duy kiên nhẫn, quát: “Việc này có gì khó, đặt thêm hai phòng phải tốt sao.”

      Sở Mạc hơi xấu hổ: “Bốn thằng con trai mà tới bốn phòng, phải kiêu quá à. Hơn nữa vào cuối tuần, khách sạn tốt đảo đều đầy khách, bằng cũng đâu cần đặt trước lâu như vậy.”

      “Vậy cũng được, ngủ với Nhậm Ninh Viễn, tôi cùng phòng với Khúc Đồng Thu.”

      Nghe thế, trừ Nhậm Ninh Viễn ngồi bất động, hai kẻ khác thiếu điều nhảy dựng lên. Khúc Đồng Thu lập tức lớn tiếng phủ quyết: “Tớ ngủ với cậu!”

      “Chà.” Trang Duy liếc cậu cái, “Nếu cậu cảm thấy ngủ với Sở Mạc tốt hơn phải ?”

      Khúc Đồng Thu bị suy nghĩ ấy đập vào, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức lên tiếng.

      Sở Mạc và Trang Duy tranh chấp có kết quả, Nhậm Ninh Viễn vẫn tỏ vẻ gì, chuyển hướng Khúc Đồng Thu: “Tiểu mập mạp, cậu muốn ở chung với ai?”

      “. . . . . .”

      sao hết, cứ . Hôm nay cậu quyết định, vậy được ?”

      Khúc Đồng Thu rơi vào thế khó xử, trong ba người ai cậu cũng sợ, nhưng chỉ có người cậu ngưỡng mộ mà thôi. Hơn nữa đôi mắt người ấy lộ ra hung quang, mà chỉ nhàn nhã đọc tạp chí địa lý quốc gia.

      “Lão Đại.”

      “Ừ?”

      “Tôi muốn ngủ cùng lão Đại.”

      Sở Mạc lập tức lộ ra biểu tình đắc thắng, vui vẻ đưa tiễn : “Được được, mày mau .” Trang Duy quăng đũa ‘bộp’ cái, ra ngoài, Nhậm Ninh Viễn chỉ nhướng mày.

      Mặc kệ Sở Mạc bọn họ bên kia tranh cãi ầm ĩ như thế nào, Khúc Đồng Thu cuối cùng cũng an tâm có chỗ ngủ.

      Phòng khách sạn rất thoải mái, sạch và rộng rãi, máy lạnh vừa đủ. được hoàn mỹ có lẽ là giường hai người ngủ chung có vẻ hơi . Khúc Đồng Thu lên giường trước, phủi rồi lại phủi ra giường rất ngay ngắn, giật bốn góc cho tốt rồi mới cung kính : “Lão Đại.”

      Nhậm Ninh Viễn ngồi ghế dựa tay vịn, cũng nhìn Khúc Đồng Thu, vẫn đọc tạp chí mình mang theo: “Cậu ngủ trước .”

      Khúc Đồng Thu tuân mệnh làm việc, vì thế chỉ nằm góc , đem hơn phân nửa giường để lại cho Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn khi nào lên giường cậu cũng biết. Giường êm quá, hương vị cũng tươi mát, mới nằm xuống ngủ ngay. khi cậu ngủ say dù sét đánh cũng tỉnh. Chi vừa cảm thấy thoải mái ngủ rồi, ngủ giấc rất ngon mộng.

      Khi tỉnh lại, toàn thân thoải mái. Hơi lạnh từ máy tỏa ra cũng nhiều nhưng trong chăn ấm lắm, tay cũng ấm nữa.

      Bỗng, Khúc Đồng Thu ý thức được có gì đúng. Mở bừng mắt phát bản thân ôm thắt lưng Nhậm Ninh Viễn, dụi người vào lòng ngực người nọ, chân cậu còn gác cả bụng kẻ kia.

      Khúc Đồng Thu giật mình, nhất thời kinh ra thân mồ hôi lạnh, càng kinh hãi hơn chính là Nhậm Ninh Viễn sớm tỉnh, nhưng chỉ gối hai tay sau đầu, nheo mắt lại nhìn trần nhà đầy suy nghĩ.

      Cậu xưa nay đối với Nhậm Ninh Viễn cẩn thận cung kính, nghĩ tới trong lúc ngủ mơ mạo phạm như thế. Cuống quít buông tay, Khúc Đồng Thu sợ hãi : “Lão Đại!”

      Nhậm Ninh Viễn hững hờ: “ sao cả, có lẽ cậu ngủ lạnh quá thôi.”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11:

      “Ba, ba ngủ lạnh lắm sao?”

      Khúc Đồng Thu giật mình, đột nhiên mở to mắt, cũng bởi vì choàng tỉnh mà trống ngực đập dồn.

      “Tối hôm qua trời mưa, nhiệt độ giảm. Lạnh thành như vậy cũng biết rời giường tắt quạt.” Khúc Kha dí ngón chân, tắt quạt . “Sao ba ngủ say như chết vậy chứ.”

      Khúc Đồng Thu có phần mù mờ.

      Trong thoáng chốc, ràng vẫn là thời sinh viên trai trẻ, tất cả đều ở thuở thiếu thời, giản đơn, tràn đầy mộng mơ, quá sầu muộn.

      Nhưng mở mắt ra, mười mấy năm liền thành quá khứ.

      tại đều là những gã trung niên dần biết số trời, sống trong mỏi mệt. Nhớ tới, nhất thời có phần sầu não.

      Kẻ làm cha như rời giường nấu cháo, chế biến bữa sáng cũng nhàng khoan khoái.

      Cha và con ăn qua điểm tâm, thời tiết lại nóng bức. Khúc Đồng Thu sợ con bé ra ngoài phơi nắng bị đen, bắt nó ở nhà ngoan ngoãn chơi máy tính, hứa hẹn mua dưa hấu ngon về cho con bé ăn. Sau đó đến công ty báo danh.

      Cùng tiếp đón các đồng nghiệp mới, sau đó tuyến đường T biết ràng, tới trường học dạo vòng, thay con quan sát hoàn cảnh xung quanh.

      đường về nhà mua dưa hấu, xíu mại, còn có vài quả trứng cút, ít rong biển. Đồ ăn vào mùa hè rất dễ hư, trong nhà trọ có tủ lạnh, đồ ăn gì cũng để lâu được. Khúc Đồng Thu dự định mua cái tủ lạnh qua sử dụng còn dùng được, còn những thứ đồ dùng thiết yếu khác nữa đều cần mua thêm cho đủ. Mới nghĩ thôi cũng cảm giác đau đầu rồi.

      Lúc qua nhà ăn, bị vẻ lịch tao nhã nơi tường ngoài hấp dẫn, hai mắt Khúc Đồng Thu khỏi nhìn nhiều lần. Cũng may, chỉ cách tấm thủy tinh lớn, nên liếc nhìn lần có thể thấy người quen ngồi bên trong.
      Đó là người đàn ông nổi bật đến vô cùng, dù trong quán còn nhiều người khác nữa, người nọ ăn mặc cũng phải quá ấn tượng, nhưng lại là người đầu tiên khiến ta phải để mắt. Trở thành thần tượng cả đời của phải có đạo lý.

      Khúc Đồng Thu vui mừng khôn xiết, đẩy cửa vào, đến trước bàn người nọ, nhiệt tình chào hỏi: “Nhậm Ninh Viễn.”

      Nhậm Ninh Viễn cùng người đối diện chuyện, ngẩng đầu bắt gặp , sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.

      Như thể mỗi lần gặp đếu khiến Nhậm Ninh Viễn chẳng mừng vui. Khúc Đồng Thu tự ý thức được chào hỏi quá mức tùy tiện, bất an hàn huyên hai câu suy tính mượn cớ tránh .

      gương mặt Nhậm Ninh Viễn có vẻ hồ hởi, nhưng vẫn gọi lại: “Cậu ngồi .”

      Khúc Đồng Thu cũng chỉ có thể thấp thỏm kéo ghế ngồi xuống.

      Ngồi chung bàn với Nhậm Ninh Viễn là vài người đàn ông dáng vẻ bất phàm, dùng qua cơm, xem bộ dáng là uống nước chuyện phiếm. Nếu lấy thân phận của gã đàn ông ra mà , quần áo của họ quá mức đẹp đẽ, kiểu tóc thời thượng, hoặc nhiều hoặc ít đều mang hoa tai, cổ áo mở rộng lộ ra vòng cổ. Cổ tay đeo vòng, lông mi hiển nhiên cũng được điểm trang qua, vẫn còn dấu vết . Hoàn toàn giống viên chức trong công ty, cảm giác cứ như người mẫu tạp chí.

      Khúc Đồng Thu vẫn cảm thấy công việc tại của Nhậm Ninh Viễn là phải làm trong tập đoàn kinh doanh ưu tú, danh hiệu ít nhất là quản lý hoặc chủ quản, chừng còn làm trong công ty người mẫu.

      Trong lòng Khúc Đồng Thu tràn đầy tò mò, nhưng từ khi ngồi xuống, cuộc
      chuyện bị gián đoạn cũng chỉ tiếp nối dăm ba câu. Mọi người thỉnh thoảng hàn huyên vài câu ngoài lề trở nên tẻ ngắt. Mấy người ấy đều thầm đánh giá , khí rét lạnh. Khúc Đồng Thu vội mở miệng tìm để tài chuyện: “Mọi người đều là đồng trong công ty sao?”

      Nhậm Ninh Viễn thản nhiên gật đầu: “Phải” nhưng có ý tiến thêm bước giới thiệu, chỉ phất tay với họ ý bảo: “Hôm nay cứ như vậy, trước .”
      Vài người đều đứng dậy cáo từ, Nhậm Ninh Viễn kêu ly nước cho uống, nhìn bọc đồ trong tay : “Ngày đầu tiên đến thành phố T, quen rồi phải .”

      “Ừ, đúng thế, nơi này buổi tối mát.”

      “Chỗ ở thế nào?”

      “Công ty có ký túc xá, cũng rất tốt. Chẳng qua giường mua cho Tiểu Kha được chắc lắm, cũng nữa. Hôm qua nghe con bé xoay người, chỉ sợ nó rơi xuống nên phải đổi cái lớn hơn.”

      Nhậm Ninh Viễn nghe vậy, cau mày: “Chẳng lẽ chỉ có phòng ngủ? Cậu ngủ chung với Tiểu Kha?”

      Khúc Đồng Thu lập tức vô cùng xấu hổ. ràng là chuyện rất thuần khiết, bị hỏi giống như hành vi biến thái.

      “Giữa hai giường có màn che mà. Chờ khai giảng, con bé cũng chỉ về vào cuối tuần. phải lo.”

      Giữa cha và con cũng có lúc lẩn tránh, hơn nữa Khúc Kha mới mười bốn tuổi, vẫn còn là trẻ con. Thành phố T tấc đất tấc vàng, gia đình nhà ngủ chung phòng phải có, hai cha con như thế cũng đâu có gì. Nhậm Ninh Viễn cũng phải biết đời sống khó khăn, ngược lại ngạc nhiên.

      Giọng Nhậm Ninh Viễn khẽ nghiêm khắc: “Con bé là trẻ hiểu chuyện, cậu lớn như vậy rồi cũng hiểu chuyện sao?”

      Bị răn dạy, Khúc Đồng Thu dám thêm.

      bàn im lặng trong chốc lát, Nhậm Ninh Viễn mở miệng: “Tôi có căn nhà xa nhà trọ của cậu lắm, tôi còn ở nữa. Cậu và Tiểu Kha đến ở trước thời gian .”

      Khúc Đồng Thu vội chối từ: “ cần cần đâu, tại tôi rất tốt…”

      Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày, đứng lên: “Cậu trở về dọn dẹp trước .”

      Khúc Đồng Thu nghĩ Nhậm Ninh Viễn chỉ thuận miệng , trở về nhà, ngồi xuống cùng ăn dưa hấu, xíu mại với Khúc Kha, ăn được lúc đột nhiên nhận được điện thoại của Nhậm Ninh Viễn.

      “Dọn xong chưa?”

      “Cái gì?”

      “Hành lý của hai người. Vừa tới cũng có nhiều đồ cần dọn phải ?”

      Khúc Đồng Thu trợn mắt há hốc mồm: “Còn, còn chưa dọn…”

      Bên kia dừng lúc: “Hay cậu cần công ty chuyển nhà?”

      Khúc Đồng Thu cuống quít : “A a, cần cần, tôi tự làm được rồi.”

      “Nhanh lên, có người tới dưới lầu đón và chuyển đồ thay hai người. Giường, còn có đồ dùng gia dụng hằng ngày, tất cả đều cần mang.”

      Khúc Đồng Thu lần này dám chậm trễ nữa, nhanh chóng kêu Khúc Kha dọn đồ, đóng gói lại giống ngày trước. Lưu luyến trong chốc lát, cuối cùng vẫn mang màn và nhang xông muỗi mới mua bọc lại.

      Người đến giúp đỡ là hai cậu nhóc cần cù, thà, trẻ tuổi và mạnh khỏe. Khúc
      Đồng Thu khách khí với họ, họ càng khách khí với Khúc Đồng Thu. Giúp mang đồ lên xe, chẳng đợi hai cha Khúc Đồng Thu nhúng tay vào lập tức người khiêng hai bao, đưa hành lý thẳng lên lầu.

      May nơi đây có thang máy nên tiện lợi, mau hơn nhiều. Trong đó có người cầm chìa khóa Nhậm Ninh Viễn giao cho, đưa hai cha con đến làm quen khu nhà Nhậm Ninh Viễn dùng nữa, mở cửa để họ vào xem hoàn cảnh, rồi dặn dò những chuyện phải chú ý, để lại sổ điện thoại của quản lý. Tất cả an bài chu đáo xong mới rời .

      Trước khi , Khúc Đồng Thu cho họ hai gói thuốc lá, khiến cả hai kinh hãi cười ngừng, liên tục chối từ : “Khách khí, khách khí.”

      Lúc Khúc Đồng Thu cảm khái bạn bè Nhậm Ninh Viễn lại nhiệt tình như vậy, Khúc Kha chạy đến bên cạnh cửa sổ phòng khách, “Oa, phong cảnh ở đây đẹp!”

      Khúc Đồng Thu nhìn con bé thích thú như thế, trong lòng cũng cao hứng theo, vừa sửa sang lại đồ vật vừa đánh giá xung quanh. Khu nhà rất có phong cách của Nhậm Ninh Viễn, sắc điệu trầm tĩnh, lộ hết ra vả ngoài. Cánh cửa thủy tinh bị Khúc Kha đẩy ra, bãi cỏ dưới lầu nơi đối diện ban công khiến người vui vẻ, mấy phần gió lạnh làm cái khô nóng của mùa hè nháy mắt tan biến.

      Bên trong rất sạch , khí cũng tốt, hoàn toàn có bụi bặm tích tụ lâu như trong tưởng tượng. Các đồ dùng thiết yếu đều đầy đủ hết, cảnh vật khiến người cảm thấy an tâm và thoải mái.

      Bài trí cũng gọn gàng ngăn nắp, Khúc Đồng Thu tựa như ở chính nhà mình, rất dễ dàng tìm ra máy hút bụi, lấy ra từ trong tủ quẩn áo rồi làm vê sinh, quét dọn phòng, Rồi đem đồ đạc của con đến phòng ngủ gần ban công kia, sau đó mới dọn phòng mình.

      Lúc mở tủ mới phát bên trong có ít quần áo, Khúc Đồng Thu hơi sững người.

      Nhìn kĩ lại phong cách và kiểu dáng đúng là đồ của Nhậm Ninh Viễn. hiểu tại sao, bất giác Khúc Đồng Thu có chút khẩn trương. Nhìn trang phục này, ngay cả chúng nó cũng rất có uy nghiêm của lão Đại, cảm giác chẳng khác nào có Nhậm Ninh Viễn ở nơi đây. Suy nghĩ trong chốc lát mới cẩn thận đem đồ âu phục của bản thân, có bộ dáng như gã đàn em, đặt ở cạnh bên.

      Từ khi sinh ra mới được ở phòng tốt như vậy, Khúc Kha cao hứng phấn chấn chạy quanh phòng, khắc cũng chịu im lặng. Chạy từ phòng này sang phòng khác, thỉnh thoảng vì phát món đồ mới mà hoan hô.

      “Ba ơi, hộp khăn giấy này đáng quá!”

      “Con biết cái này. Đây là kệ đặt trái cây! Bán đắt lắm, con thấy qua trong tạp chí rồi đó!”

      “Ôi, ba ơi, mau lại đây xem, vòi hoa sen có ba cái này! Tắm nhất định rất vui!”

      “A a, dầu tắm siêu dễ ngửi nè!”

      Khúc Đồng Thu cười xem con bé chạy nhảy quanh nhà, cảm giác tràn đầy hạnh phúc. , phòng tuyệt đối giống vẻ lâu có người ở, hết thảy đều để lại cảm giác chủ nhân chỉ ra ngoài mua tờ báo thôi, lúc nào cũng có thể trở về. Lại càng đến việc khắp nơi đều cảm nhận được hơi thở của Nhậm Ninh Viễn.

      Dù Nhậm Ninh Viễn chưa bao giờ từng mở miệng qua, từ nơi ở của người cũng có thể nhìn ra được tính cách của họ.

      Nhậm Ninh Viễn thích tông màu lạnh, chế độ ăn uống lành mạnh, rất chú ý hiệu quả đối với hưởng, quan tâm nhiều đến nhạc, thích việc đọc những tác phẩm vĩ đại, dù vậy vẫn xem vài tranh châm biếm, còn có thói quen dán giấy ghi chú lên tủ lạnh ── Khúc Đồng Thu tò mò, bỏ ra mấy mẩu nam châm, đọc những tờ giấy đó đến nửa ngày. Chưa bao giờ nghĩ chữ viết của
      Nhậm Ninh Viễn là như vậy. Nét bút mạnh mẽ, phóng khoáng đến thế, nhìn xem thậm chí con tim còn khẽ đập dồn.

      Hiểu biết qua nhiều năm với Nhậm Ninh Viễn đến thế, vậy mà cũng chưa có cơ hội quan sát gần như hôm nay.

      Mang theo cảm giác hơi thỏa mãn, Khúc Đồng Thu mở ra ngăn kéo nơi tủ đầu giường, bỏ vào đồ bản thân thường dùng và mắt kính.

      Bên trong cũng có ít đồ của Nhậm Ninh Viễn. Đồng hồ, số tiền, tạp chí địa lý quốc gia. nghĩ ngợi tới việc người lấy loại sách báo này coi trước khi ngủ thể nắm bắt được, giống bình thường, Khúc Đồng Thu khóe mắt dư quang liền bắt gặp vài bao cao su.

      Khúc Đồng Thu đỏ mặt, vội đóng ngăn kéo lại. Rất kỳ lạ, đối với người đàn ông ở tuổi này mà đây là việc rất bình thường. Nhưng loại phóng túng mây mưa thất thường này khó liên hệ cùng chỗ với Nhậm Ninh Viễn bình tĩnh, trầm ổn.
      Dọn dẹp xong trời cũng về chiều, nóng bức vẫn còn đó, hai cha con suy tính phải nấu bữa tối thế nào, chuông cửa lại vang lên. Người tới lúc này là người trẻ tuổi, cầm đưa hộp đồ ăn tươi sống, bên trong ướp đá.

      “Ngài Nhậm chuyển nhà mệt rồi, hôm nay hãy nhanh chóng nghỉ ngơi. Thiếu thứ gì cũng cần ra ngoài mua, gọi số này là được, tôi là người phụ trách việc mua bán.” Chàng trai cười tươi rói khoe hàm răng trắng rất vui vẻ.
      Khúc Đồng Thu cảm kích thôi, vội vàng gọi điện thoại tạ ơn Nhậm Ninh Viễn. Mà người bên kia như bề bộn nhiều việc, cũng hào hứng, chỉ thản nhiên đáp lại vài câu rồi cúp máy.

      Khúc Đồng Thu khỏi buồn bực. Nhậm Ninh Viễn đối với chu đáo mà lạnh nhạt. thân thiện giữa bạn bè với nhau, rồi lại nơi chốn săn sóc cẩn thận; tình nghĩa hơn, chu toàn hơn so với bất kỳ kẻ nào, và cũng mong mỏi nhiều lời cùng .

      Trong tâm trí nho của con rối ren nhiều như thế, nên vừa ăn vừa khen dứt miệng: “Chú Nhậm là người tốt mà!”

      “Đúng vậy, có thể quen biết với chú ấy là may mắn của ba.”

      “Ừ, lập gia đình nên lấy người như vậy.”
      Khúc Đồng Thu ‘phụt’ cái văng dưa hấu ra: “Con nít con nôi đừng suy nghĩ bậy bạ! tại con mới bao nhiêu tuổi!”
      “Con đâu có con, con còn mà, chờ lớn lên kịp nữa rồi. Nếu có người chị hoặc dì tốt quá, có thể lấy người đàn ông tốt như chú Nhậm.”
      Bị con làm ầm ĩ như vậy, buổi tối lúc nằm giường kéo ngăn kéo có bao cao su ra, Khúc Đồng Thu cũng ngăn nổi tò mò. Là người phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho lão Đại gợn sóng sợ hãi dâng trào chứ.
      Học bộ dáng lật lật tờ tạp chí đầu giường của Nhậm Ninh Viễn, bật chiếc radio có vẻ lỗi thời bên cạnh, im lặng nằm nghe câu chuyện cổ tích phát đài.
      Bốn phía đều mơ hồ là hơi thở của Nhậm Ninh Viễn khiến Khúc Đồng Thu ngẩn ngơ, có phần nào cảm giác thể nghĩ ra, dần thiếp ngủ.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12:

      Tuy rằng Nhậm Ninh Viễn chán ghét khách sáo xã giao, nhưng Khúc Đồng Thu lúc này quá mức cảm kích, dù như thế nào cũng muốn tỏ lòng biết ơn, liền cả gan hẹn Nhậm Ninh Viễn ăn cơm.

      biết sở thích của Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu liền chọn nhà ăn lần trước Nhậm Ninh Viễn cho hai cha con đón gió tẩy trần, gọi cũng là gọi mấy món mà lúc ấy Nhậm Ninh Viễn động đũa nhiều. bữa cơm cuối cùng an bài xong, gặp Nhậm Ninh Viễn cũng có vẻ hờn giận, tâm tình dường như còn rất tốt, Khúc Đồng Thu như được cổ vũ, nhất thời toàn thân đều là khí lực, ngoài miệng tay đều sôi nổi hơn vài lần so với ngày thường.

      Khúc Kha vừa ăn tôm lột vỏ, vừa vui vẻ : “Ba, chú Nhậm cho chúng ta mượn chỗ ở, vậy về sau con cần ở ký túc xá trong trường phải ạ?”

      Khúc Đồng Thu lập tức nghiêm mặt : “Việc đó được, ngày mai sau khi đưa tin về hãy ngoan ngoãn ở lại trường, cuối tuần rồi trở về.”

      “Ba, con muốn ở cùng phòng với người lạ. Lỡ hợp sao?”

      “Tuy lúc đầu quen, nhưng cuộc sống tập thể nhất định phải trải qua. Khoảng thời gian học này là cơ hội rất tốt để con học được như thế nào là cuộc sống chung, nếu bỏ qua, chờ sau này con vào đời rất khó làm quen.”

      Khúc Kha có được cho phép, thất vọng vô cùng, bĩu môi: “Cuộc sống thời đại học của ba quá thuận lợi và vui vẻ, tất nhiên ba vậy rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn uống rượu, ngẩng đầu liếc . Khúc Đồng Thu nhất thời có chút xấu hổ.

      Mà Khúc Kha vẫn còn tiếp tục: “Vận may của con có tốt như ba đâu, chừng có cách nào khác có thể kết nhiều bạn như vậy…”

      Bị Nhậm Ninh Viễn nghe nấy lời dối sau lưng này, Khúc Đồng Thu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn trấn an con : “Con hòa nhập được cuộc sống ở trường mất nhiều người bạn tốt. Chính tại trường học, ba mới có cơ hội quen biết chú Nhậm của con mà.”

      “Nhưng con rất nhớ ba…”

      “Dù sao cũng ở gần đây, nếu có chuyện gì, chỉ cần mấy phút là con gặp ba được rồi. Muốn ăn cái gì ngon ba cũng có thể mang qua cho con. Nhưng nhất định phải làm quen với cuộc sống nơi ký túc xá, ít nhất phải thử học kỳ.”

      Khúc Kha còn làm nũng “Ba, ba à”, Nhậm Ninh Viễn ôn hòa : “Ba cháu đúng, ở cùng với mọi người mới có lợi.”

      Nhậm Ninh Viễn vừa như thế, Khúc Kha liền ngoan ngoãn nghe theo.

      Khúc Đồng Thu cười, xoa đầu con : “Con đó, chỉ nghe lời chú, chịu nghe lời ba.”

      Dùng cơm xong, Khúc Kha giống với dáng vẻ nhóc con giả làm người lớn, cầm ví của cha đến quầy tính tiền. bàn cơm chỉ có hai kẻ người lớn ngồi đối mặt. Cuối cùng cũng đến phần khó mở miệng nhất. Cẩn thận, Khúc Đồng Thu lấy ra phong thư chuẩn bị tốt.

      “Nhậm Ninh Viễn…”

      khổ sở biết như thế nào chuyện tiền thuê nhà với Nhậm Ninh Viễn. Cho dù đó là nơi lâu dùng qua, Nhậm Ninh Viễn cũng tốn ít tâm tư an bài thay . ràng lắm về công việc của Nhậm Ninh Viễn, dường như thu nhập tốt lắm, nhưng cho dù tình hình kinh tế tốt đó cũng phải là lý do để lấy lợi cho bản thân.


      giúp đỡ, chiếu cố của đương nhiên thể tính bằng tiền.” Gặp ánh mắt Nhậm Ninh Viễn rơi xuống phong thư, vội vã giải thích, “Đây chỉ là chút tấm lòng, bằng tôi ở cũng an tâm.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn , tỏ vẻ gì, chỉ lấy tay tiếp nhận phong thư.

      Khúc Đồng Thu mới vừa thở phào nghe Nhậm Ninh Viễn gọi: “Tiểu Kha.”

      Khúc Kha quay lại, sôi nổi tới. Nhậm Ninh Viễn dùng ngón tay đưa phong thư ra: “Cái này cho cháu.”

      Khúc Kha vì sao, chỉ phải đưa tay ra, Khúc Đồng Thu vội đoạt lấy, cười với Nhậm Ninh Viễn: “Lão Đại…”

      Nhậm Ninh Viễn gần như đứng dậy, tính toán bỏ , thản nhiên : “Cậu bớt cổ hủ .”

      Khúc Đồng Thu có chút luống cuống, nhất thời dám kiên trì nữa. Nhậm Ninh Viễn rất ít khi tức giận, mặc dù đối với hành động liều lĩnh này cũng rất khoan dung. Mà chỉ lòng muốn duy trì giao tình tốt đẹp của hai người, ngược lại có thể dễ dàng đắc tội Nhậm Ninh Viễn. biết cơ quan tức giận của Nhậm Ninh Viễn đến tột cùng là ở nơi nào.

      Có lẽ việc ngoan ngoãn cảm kích, tự ý chủ trương mới là phương thức tốt nhất lấy lòng Nhậm Ninh Viễn. Nhưng rất muốn vì người bản thân ngưỡng mộ mà làm thêm thứ gì.

      Chỉ là Nhậm Ninh Viễn tại hề cần giúp đỡ mua bữa sáng và cầm giúp cặp sách nữa rồi.

      Hôm con khai giảng học, mình Khúc Đồng Thu trong lòng bất ổn ở nhà trọ mới. Hàng xóm là người ngoại quốc, giảng hơi hồi ngôn ngữ nghe hiểu, chạm mặt nhau chỉ có mỉm cười và dùng tay ra hiệu, cũng quan tâm đến việc cùng quê. Mà công việc của tổng công ty và quan hệ giữa các đồng nghiệp cũng được xử lý thuận lợi: người cần cù và thà, tư thái quen lộ ra vẻ thấp kém, cầu lại cao, luôn sống dễ dàng hơn.

      Việc tại cứ ở mãi trong lòng chỉ có biết đến khi nào, Nhậm Ninh Viễn mới bằng lòng phản ứng lại với thôi.

      Hôm nay Khúc Đồng Thu và đồng khách sạn đàm phán hợp đồng với khách hàng từ nơi xa mà đến, thể tưởng được quá sớm, khách còn chưa rời giường. Hai người chỉ phải ngồi chuyện phiếm nơi đại sảnh, xem khách khứa thưa thớt qua lại và mấy nhân viên tiếp tân xinh đẹp cho qua thời gian.

      chàng đẹp trai, trẻ trung bước ra từ thang máy, thần sắc biếng nhác, bộ dáng như vừa mới tỉnh qua trước mắt hai người. Hai kẻ này chán đến chết, tầm mắt theo chuyển động của người đó, nhìn theo cậu ta xoay tròn cánh cửa, gọi điện thoại, rồi sau đó được chiếc xe đón .

      “Ai, xem đôi giày kia, chiếc xe kia kìa.” Người đồng tính tình thực tế khỏi cảm khái, lắc đầu, “Khi nào chúng ta mới có thể dùng được đây.”

      Khúc Đồng Thu càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, cẩn thận suy nghĩ lại, mới nhớ đó là trong những đồng ngày đó ăn cơm cùng Nhậm Ninh Viễn.

      “Này này, người nọ tôi gặp qua rồi. Là đồng của người bạn tôi quen.”

      Đồng lắp bắp kinh hãi, nhìn : “ nhìn lầm chứ?”

      “Sao vậy?”

      “Người nọ vừa thấy chính là ngưu lang đó! Bạn của làm loại việc này sao?”

      “Hả?” Khúc Đồng Thu hơi sững sờ, cười , “Đương nhiên phải! Bạn tôi làm sao có thể làm loại việc này. nhìn lầm rồi. Người nọ chắc hẳn là người mẫu gì thôi.”

      “Khụ, mắt tôi nhìn sai đâu. ngẫm lại bộ dáng, ánh mắt tên đó . ở thành phố T mấy tháng nữa biết, đàn ông ăn mặc kiểu như thế, mỗi con phố nơi này mỗi đêm xuất phen mà, chỉ là cao cấp như tên kia thôi. Hơn nữa, bây giờ còn sớm nữa, ai lại giờ này mới ra khách sạn, tối qua trong nhà có chỗ ngủ sao?”

      Khúc Đồng Thu bị đến ngẩn người, liều mạng nghĩ đến bộ dáng của Nhậm Ninh Viễn, căn bản thể tin: “ có khả năng! Người bạn kia của tôi như thế nào cũng thể làm loại tình này!”

      Đồng có hơi xấu hổ, dùng ánh mắt có phần cảm thông nhìn : “ thế nào đây, rất nhiều người trước khi đến thành phố T đều nghĩ nơi đây là hoàng kim, kỳ nào có tốt như vậy. Vẫn có vài người được thuận lợi, chậm rãi bước lên con đường kia cũng là chuyện có thể tha thứ. Loại ngành nghề này ở thành T phát đạt lắm. cũng đừng quá để ý.”

      Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang, nghe thanh người nọ.

      “Đồng Thu? sao chứ… Khụ, là tôi lắm miệng. Người kia chắc là muốn mất người bạn như , cũng đáng thương. Giao tình giữa người bạn này cứ bình đẳng thôi, cũng đừng để trong lòng nhiều quá.”

      Khúc Đồng Thu có chút hoảng hốt, chuếch choáng, trong đầu hỗn loạn.

      như thế nào cũng có cách thừa nhận, dù thế nào chăng nữa trong lòng vẫn có thanh cố chấp, rằng đồng này nhất định nghĩ sai rồi.

      Nhưng nhớ tới vẻ mất tự nhiên của Nhậm Ninh Viễn trong phòng ăn ngày đó, nhớ tới hiểu biết của đối với Nhậm Ninh Viễn mỏng manh biết bao nhiêu, biết Nhậm Ninh Viễn làm công việc gì, ở nơi nào, có nhiều bạn bè , có đối tượng kết hôn hay chưa, sống tốt . Thậm chí cho dù Nhậm Ninh Viễn có đám nhóc tì cũng dẫn đến cho xem.

      Nhậm Ninh Viễn cái gì cũng cho biết.

      con người kiêu ngạo lại mạnh mẽ, người làm bằng lòng thành kính cúng bái, thế nhưng lại suy tàn đến loại tình trạng này sao.

      Trải qua việc ấy từng hủy hoại người đó đến mức nào. Và cần nhẫn nại đến bao nhiêu.

      Nghĩ đến mọi chiếu cố, tiền dùng đều là tiền người đó bán mình, cả tay đều run rẩy.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13:

      Khúc Đồng Thu gắng gượng thảo luận xong hợp đồng, nhờ đồng giúp , rồi quay về công ty nữa.

      Con tim hoàn toàn yên tĩnh được, ngực như thể bị chuột cắn, cắn xé ngừng, khó chịu quá mức.

      Nhậm Ninh Viễn chỉ cần cười khẽ thôi, có thể cảm giác hạnh phúc đến hai lần. Nếu Nhậm Ninh Viễn có chút bất hạnh, chẳng khác nào bất hạnh gấp đôi.

      Trong tưởng tượng, đau khổ mà Nhậm Ninh Viễn phải trải qua trong việc thừa nhận bán rẻ tiếng cười, so với bản thân tự trải qua còn mãnh liệt hơn.

      làm việc yếu đuối, lại do vì kính sợ Nhậm Ninh Viễn, xưa nay dám mạo phạm, ngay cả lắm miệng tò mò cũng dám có. Nhưng quay về lần này có cách nào khác ở lại nữa, cho dù đắc tội Nhậm Ninh Viễn, cũng muốn hỏi ràng.

      Đường dây điện thoại vừa kết nối xong, thừa dịp vẫn còn dũng khí, Khúc Đồng Thu nhanh chóng mở miệng: “Lão Đại, tôi có chuyện quan trọng muốn với . Hôm nay gặp mặt được ?”

      Nhậm Ninh Viễn chậm chạp “Ừ” tiếng, thanh hơi mệt mỏi, đúng là nửa mê nửa tỉnh: “Được, cậu đến Tân Trà Hiên , tôi xuống đó uống trả buổi sáng.”

      Loại thời gian này còn chưa rời giường, nghĩ tới nguyên nhân có thể dậy trễ như trong tưởng tượng thoáng qua, Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa thở được.

      Chờ khi thở hồng hộc đuổi tới quán trà, Nhậm Ninh Viễn ngồi cạnh cửa sổ, ăn mặc sạch mà tùy ý, trời nóng bức nhưng giọt mồ hôi cũng có. Thần sắc đạm bạc tự tại, trước mặt ấm trà Ô Long, bánh bao hấp thịt cua, thoạt nhìn vô cùng đơn giản hài hoà.

      Khúc Đồng Thu nhìn thấy lại mắt cay mũi cay. Trong lòng , có thể Nhậm Ninh Viễn là người đàn ông hoàn mỹ nhất, được làm bẩn. Người như vậy chỉ nên tiêu diêu tự tại bị lấy lòng, mà cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào khác, lại càng thể đến lấy sắc hầu hạ người.

      Nhậm Ninh Viễn gật đầu kêu ngồi xuống, thản nhiên : “Hôm nay làm sao?”

      Lúc này mười giờ, rải rác xung quanh chỉ có mấy người già chơi mạt chược ngủ khuya giờ mới dậy uống trà chuyện phiếm, người nào là người làm nghiêm chỉnh ở đây, nhàn hạ thoải mái ngồi rong nơi này cũng chỉ có kẻ rảnh rỗi và người làm việc về đêm.

      Khúc Đồng Thu cảm thấy rối rắm, nghẹn lại trong chốc lát mới buồn bã : “Lão Đại sao, cũng cần làm?”

      Nhậm Ninh Viễn khẽ nhướng mày: “Ừm, công việc của tôi thời gian khác với mọi người.”

      “Lão Đại, cũng chưa từng làm việc gì."

      Nhậm Ninh Viễn uống ngụm trà: “Việc của người làm ăn thôi. có gì đặc biệt.”

      “Làm ăn cái gì?”

      Nhậm Ninh Viễn đặt ly trà xuống, cười : “Sao? Sao lại hỏi vậy, cậu nghe ai gì à?”

      Lúc mở miệng, Khúc Đồng Thu khó chịu: “Lão Đại.”

      “Ừ?”

      “Hôm nay, tôi gặp phải đồng lần trước của .”

      Nhậm Ninh Viễn ngước nhìn, chờ tiếp.

      “Tôi gặp người ấy ở khách sạn. ta làm trong ngành nghề ‘đó’ phải .”

      Nhậm Ninh Viễn khe khẽ nhíu mày, rồi giãn ra, thản nhiên gật đầu : “Đúng.”

      vậy còn thừa nhận cách quá thoải mái, ngay cả chút chần chờ, che giấu đều có. Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, khó khăn lắm mới trở lại bình thường, vừa sợ vừa buồn, luống cuống đập hai tay lên bàn: “ người đàn ông làm gì cũng được, sao phải làm mấy chuyện kia?”

      Nhậm Ninh Viễn tiếp tục uống mấy ngụm trà, hiển nhiên tính toán tranh luận với , qua lúc lâu mới : “Các ngành các nghề đều có lý do tồn tại. Cậu chấp nhận được cũng cần miễn cưỡng nữa. Người cùng chí hướng thể cùng suy nghĩ.”

      Mắt Khúc Đồng Thu hoe đỏ: “Lão Đại, tôi có ý gì khác, mặc kệ làm gì, tôi vẫn mãi coi lão Đại của tôi.”

      “. . . . . .”

      “Nhưng mà sao gặp nạn lại với tôi? chừng tôi có thể giúp đỡ chút.”

      So với vẻ kích động của , Nhậm Ninh Viễn rất bình tĩnh: “Cậu cần giúp tôi. Ngành nghề này cũng có gì tốt, cũng là loại phục vụ thôi. Việc làm được lương cao mà lại quá mệt mỏi, công việc như vậy phải dễ tìm.”

      “Cho dù phiền, chẳng lẽ khổ sao? có tài hoa như vậy, đời này còn thiếu gì việc để làm, tại sao phải ở lại hầm lửa ấy cơ chứ?”

      Nhậm Ninh Viễn lắc đầu: “Chi phí quán chúng tôi kiếm được phải ai cũng có thể kiếm, chất lượng khách hàng lại bảo đảm. Cậu có thể nghĩ chịu nổi. Dù có muôn vàn tốt chung quy cũng là giá niêm yết, tiền lấy sức lao động làm ra, so với cướp của giết người lửa đảo vẫn hơn nhiều.”

      Khúc Đồng Thu nghe thấy “lấy sức lao động kiếm tiền”, cũng sắp bị cảnh tưởng tác động đến tưởng như phải rơi nước mắt: “Lão Đại, coi như tôi van xin , đừng làm việc này nữa.”

      Nếu phải nơi chốn hạn chế, muốn quỳ xuống trước Nhậm Ninh Viễn: “Tiền cho dù kiếm được cũng chẳng thể quan trọng hơn thân thể. Việc này đối với cơ thể rất có hại, về sau sớm hay muộn cũng bị hao mòn tới trống rỗng thôi. Nếu chê, về sau tôi nuôi được ?”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn trong chốc lát, cười : “Cậu nuôi nổi tôi đâu.”

      “. . . . . .”

      “Cậu cũng đừng khẩn trương. Công việc trong quán nhất thiết phải lên giường, cùng uống rượu tán gẫu cũng có, thậm chí cái gì cũng có thể cần làm. Thành phố T người đơn nhiều lắm.”

      Khúc Đồng Thu lòng tràn đầy khó chịu, nhưng tranh luận được, lại càng nhẫn tâm Nhậm Ninh Viễn tốt.

      Trong mắt của , dù làm bất cứ gì chăng nữa, Nhậm Ninh Viễn vẫn mãi rực rỡ đến chói mắt, cho dù hằng ngày bán rẻ tiếng cười cũng là người sùng bái nhất.

      Chính là lần đầu tiên trong cuộc đời, hận bản thân mình bình thường, có tiền đồ, ngay cả bản lĩnh làm việc vì Nhậm Ninh Viễn cũng có. Nên cảm thấy thương tâm, lời sắp nghẹn lại ra, tắc ở nơi cổ họng đến mức chát đắng.

      “Lão Đại, có phải hay là do bởi ông chủ buông tha, mới có thể như vậy? Tôi biết, mở loại làm ăn này đều là thứ chủ hút máu ăn thịt, có lấy kẻ tốt! Khiến người đàn ông phải làm loại việc này mà sống, còn cướp đoạt tiền bán mình của người ta, căn bản là có tính người!”

      Nhậm Ninh Viễn đặt ly trà xuống, khụ tiếng.

      Khúc Đồng Thu thương tâm oán giận đầy mình chỉ có thể phát tiết lên người ông chủ nào đó: “Cái loại người thối nát này, ăn uống đều bằng tiền mồ hôi nước mắt của người khác, nên tống vào tù!”

      Nhậm Ninh Viễn bỗng bình thản cắt ngang : “Cậu đừng mắng nữa.”

      “Tôi phải mắng mỗi mình gã! Để cho tôi gặp gã, tôi nể mặt.” Khúc Đồng Thu buồn giận lẫn lộn, thanh khàn khàn, “Tôi đánh như đánh Kiều Tứ năm xưa…”

      Nhậm Ninh Viễn cười: “Cậu hận như vậy sao.”

      Khúc Đồng Thu đôi mắt đỏ hồng, nhất thời nên lời. Chỉ cần là kẻ thương tổn Nhậm Ninh Viễn, dù có mất mạng cũng muốn kẻ đó ngươi chết ta sống, tựa như năm ấy giống nhau.

      Nhậm Ninh Viễn rũ mắt xuống, rót cho mình ly trà: “Tôi chính là ông chủ.”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 14:

      Trong quán trà chỉ có tiếng huyên náo rất , ngoài cửa sổ ve sầu rỉ rả kêu tăng thêm phần náo nhiệt. Mà hai người bàn hoàn toàn lặng im.

      Khúc Đồng Thu vẫn duy trì tư thế kích động vừa rồi, chỉ là gương mặt run rẩy, cứng ngắc đến mức cách nào có thể hình dung. Nhậm Ninh Viễn tỏ vẻ có gì đặc biệt, tiếp tục bình tĩnh cúi đầu uống trà, còn ăn điểm tâm.

      Đợi cho Nhậm Ninh Viễn ăn hết bữa sáng, Khúc Đồng Thu hóa đá bỗng như được giải đông, nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Nhậm Ninh Viễn vừa muốn mở miệng, ‘rầm’ cái vấp phải ghế, ngã chỏng gọng.

      Tiếng động quá lớn, tất cả mọi người trong quán trà kinh ngạc nhìn . Mấy người phục vụ tính qua đỡ, thấy như được vặn dây cót đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài. Thế là chợt cười ra tiếng.

      Chỉ có Nhậm Ninh Viễn bị chọc cười, lẳng lặng uống hết ly trà. Rồi sau đó lấy điện thoại, nhắn tin cho Khúc Đồng Thu.

      “Cậu cần lo lắng, phòng ấy phải là dùng tiền bán mình mua, ở , đừng chê bẩn.”

      Sau đó tắt máy, cũng ngồi xe, bộ trở về nhà trọ của mình.

      Hôm ấy, Nhậm Ninh Viễn uống trà sáng ở chỗ cũ, sở thích về phương diện ấy của người này rất bảo thủ. Nếu điều kiện cho phép, người nọ vẫn thích đọc báo sớm ở nhà, ăn bữa sáng do vợ mình làm cho. Chỉ là người nấu cơm cho bản thân vẫn biết ở nơi nào, lại chịu dùng người hầu, cảm giác bị người xa lạ xâm nhập gian trong cuộc sống rất khó chịu.

      Ăn hết, xuống quán, đột nhiên nghe được có người ở phía sau hô to: “Lão Đại.”

      Nhậm Ninh Viễn dừng bước, quay đầu nhìn người kia.

      Khúc Đồng Thu có chút câu nệ, dường như muốn cười lại biết cười như thế nào, nhìn Nhậm Ninh Viễn cách ngu ngốc đến nửa ngày.

      Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày: “Có việc sao?”

      Khúc Đồng Thu nhất thời lại cứng lưỡi biết gì, Nhậm Ninh Viễn liền hề để ý đến , bước thẳng tới trước, Khúc Đồng Thu cũng liền nhanh chạy theo sau.

      Tới cửa nhà trọ, Nhậm Ninh Viễn dừng lại, quay đầu nhìn , nhíu mày: “Tôi mời ai vào. tại có gì cậu trở về .”

      Khúc Đồng Thu lại xấu hổ, lại khẩn trương, bộ dáng khúm núm.

      “Lão Đại, lần trước là tôi lỡ lời. Nhất thời hồ đồ liền lung tung. Tôi hiểu, tồn tại của nghề tình dục cũng là hợp lý, luôn luôn có người cần giải sầu, tịch mịnh và gì gì đó…”

      Nhậm Ninh Viễn biểu tình trầm tĩnh, chuyện, chỉ nghe thao thao: “Mọi người đều có sắc dục, việc đó cũng là cách giảm bớt tội phạm linh tinh…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn mặt đất như có điều suy nghĩ, hờn giận.

      “Lão Đại, cũng chính là người làm ăn bình thường thôi. Tổi chấp nhận được.”

      Nhậm Ninh Viễn “Ừ” tiếng.

      Đôi mắt Khúc Đồng Thu trông mong ngước nhìn, “Vậy, chúng ta coi như giảng hòa?”

      Nhậm Ninh Viễn cũng trả lời, lát sau đột nhiên : “ biết cậu nghe qua chưa.”

      “Sao?”

      “Quán tôi chính là quán dành cho đồng tính luyến ái.”

      Khúc Đồng Thu lúc này nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch. Nhậm Ninh Viễn nhìn nghiêng ngả lảo đảo, lúc vọt vào thang máy giống như té cái, cười khổ nghĩ, sớm biết như vậy đem dọa chết lần là được.

      Còn chưa đến cửa nhà, người bạn cũ gọi điện kêu Nhậm Ninh Viễn mất. Người bạn kia là đại cổ đông của quán Narcissism, nhưng mà gần đây làm việc vô cùng đàng hoàng, mất tới vài ngày để chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tình nhân, cũng là kỷ niệm năm ngay hai người gặp nhau. Còn theo cách hạ lưu, là kỷ niệm năm đêm đầu tiên của họ.

      “Ninh Viễn, tới vừa đúng lúc, cậu giúp tôi nhìn xem đèn đóm được .”

      Diệp Tu Thác ngày thường đôi mắt hoa đào, bộ dáng của gã đàn ông tốt đep, dịu dàng với vẻ khôi ngô, cao lớn bắn hormone ra loạn xạ với chàng họa sĩ vẽ tranh biếm họa rất thanh tú, thành . khí hai người cùng chỗ chính là khí màu phấn hồng, khiến cho người ngoài có phần chịu nổi.

      “Ừ, đạt cầu.” Nhậm Ninh Viễn nhìn, “Chỉ là nếu gió thổi qua ảnh hưởng đến hiệu quả.”

      Diệp Tu Thác cười : “Yên tâm , tôi rất quan tâm đến dự báo thời tiết, cũng có phương án hai.”

      Chàng họa sĩ vẽ truyện tranh bé có hơi thẹn, mực quy cũ, mà Diệp Tu Thác cứ làm trò trước mặt mấy thằng bạn, hoàn toàn có liêm sỉ, từ ôm lấy rồi tiến đến hôn, hôn đến mức cậu chàng e lệ phải trốn.

      Chuyện chàng họa sĩ kia đập nồi bán sắt, phen nước mắt nước muỗi muốn ‘chuộc thân’ thay cho Diệp Tu Thác, nuôi cả đời khiến tên này vô cùng kiêu ngạo, thường thường lấy ra giảng giải, hôm nay tránh được lặp lại y chang lần nữa, khoe khoang đặc biệt nhiều.

      Dung Lục cho dù nghe bao nhiêu lần, phản ứng đều giống nhau, hâm mộ đến thở dài thở ngắn. Nhậm Ninh Viễn nhàn nhã : “Việc này cũng có gì giỏi giang, tôi cũng từng có tiểu người hầu đồng ý ở cạnh tôi cả đời.”

      Gương mặt đẹp đẽ của Dung Lục biến sắc: “Tôm tép? sao? Ngay cả cậu cũng có mạng tốt vậy sao?” Diệp Tu Thác giận dữ: “Đừng so mấy tên thuộc hạ nịnh hót của cậu với Lâm Hàn nhà tôi.”

      ra trong mắt bọn họ, những kẻ ngoài cuộc, chàng họa sĩ ấy đặc biệt xuất sắc, hẳn là xứng đôi với Diệp Tu Thác, nhưng Diệp Tu Thác rất rất hạnh phúc.

      Hai người ở chung, cuộc sống hạnh phúc, hòa thuận như đôi vợ chồng , còn nuôi con chó.

      Kỳ , tình cảm mà mọi người mong mỏi chẳng qua chỉ như thế này mà thôi.

      Sinh nhật có rất nhiều người đến, du thuyền vô cùng náo nhiệt, đường bắn pháo hoa, hiệu quả của ánh đèn lúc sau cũng hoàn mỹ sai ly. Cuối cùng Diệp Tu Thác cũng thèm xấu hổ, còn lấy nhẫn ra.

      Dây thần kinh mọi người bị cảnh lãng mạn kia kích thích đến tận đáy lòng, hét hò chói tai, vỗ tay rầm rập, vài tiểu thụ trong quán gần như muốn ngất .

      là.

      Thành phố T ràng có nhiều người độc thân, đơn như vậy đó, họ như thể cũng biết tình thuộc về mình ở đâu trong bể người mù mịt.

      Buổi tối người về đến nhà, đêm khuya. từ thang máy ra, Nhậm Ninh Viễn thấy nơi cửa nhà có người rụt rè đứng.

      “Lão Đại.”

      “. . . . . .”

      “Xin lỗi , hôm nay là tôi giật mình quá. Là do chuyện trước kia, nên tôi…”

      Nhậm Ninh Viễn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, cũng chuyện.

      mở quán gì cũng đều như nhau. Dù là loại người ấy cũng sao, Sở Mạc phải cũng như vậy sao? Tôi có thể chấp nhận được. Mặc kệ thế nào, tôi đều kính trọng và quý như trước.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn trong chốc lát, xoay chìa khóa, mở cửa.

      Người nọ khẩn trương, lại có chút thất vọng: “Lão Đại?”

      Nhậm Ninh Viễn đẩy cửa ra, nhìn : “Vào .”

      Khúc Đồng Thu lần đầu tiên vào nơi Nhậm Ninh Viễn ở, nhất thời vừa mừng vừa vui, theo phía sau vào phòng.

      Bên trong trang hoàng cách điệu như khu nhà hai cha con được cho mượn ở tạm, chỉ là có Nhậm Ninh Viễn ở trước mắt, loại hơi thở riêng biệt ấy càng thêm ràng, Khúc Đồng Thu khỏi hoảng sợ.

      Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác tây trang của người chứng hôn, sau đó bắt đầu cởi cả nút áo cổ tay.

      Dù là thời tiết như thế nào, Nhậm Ninh Viễn mặc cũng đổ nhiều mồ hôi, sạch thanh nhã. Khúc Đồng Thu nhìn động tác cởi nút áo, hiểu tại sao nhìn đến mức tim đập thình thịch.

      là rất có phong độ đàn ông.

      “Cậu ngồi .”

      Khúc Đồng Thu nghe vậy, cuống quít ngồi xuống ghế sa lon.

      Nhậm Ninh Viễn đứng, lấy chai rượu từ giá: “Có chuyện có lẽ cậu hiểu lầm.”

      “Chuyện gì?”

      “Việc buôn bán của quán tôi liên quan đến đồng tính luyến ái có nghĩa là tôi cũng đồng tính luyến ái. Tôi thích phụ nữ.”

      Khúc Đồng Thu ngẩn ngơ, rất ngoài ý muốn. Nhưng hồi tưởng lại, Nhậm Ninh Viễn đúng là từng có vài người bạn , nghĩ đến đây thở phào nhõm.

      Nhậm Ninh Viễn rót rượu, hỏi : “Cậu ở bên ngoài đợi bao lâu?”

      “A, cũng lâu lắm, lâu lắm đâu.”

      Nhậm Ninh Viễn ngẩng đầu, nhìn đồng hồ tường: “Trễ như thế, còn xe điện ngầm nữa.”

      sao hết, hai chuyến xe buýt là được rồi.”

      Nhậm Ninh Viễn thản nhiên : “Phiền như vậy làm gì, ngồi tắc xi .”

      Khúc Đồng Thu có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành trả lời: “Mắc lắm.” Người ở thành Đông kẻ ở thành Tây, tiền xe tắc xi ban đêm còn rất cao, đồng hồ tính tiền nổ mới là lạ. Nhậm Ninh Viễn tới bây giờ như thể cũng quá quan tâm, có thể hiểu được tính tiết kiệm của , hoặc là nghèo kiết xác.

      “Vậy sao.” Nhậm Ninh Viễn buông bình rượu, “Nếu ngại, cậu có thể qua đêm ở đây.”

      Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa vui đến vô cùng, liên tục lời cảm tạ. Khu nhà ở này rộng rãi lắm, nhưng hiển nhiên là thích hợp cho người độc thân sống, nhìn đông nhìn tây cũng chỉ thấy có cái giường.

      “Vây, tôi ngủ sàn nhà sao, hay là…”

      Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày : “Đều là đàn ông, cần gì phải vậy. Cậu tắm trước , áo ngủ trong tủ quần áo ấy, rửa mặt gì đó cũng có, chọn bộ thích hợp .”

      Khúc Đồng Thu lập tức tuân mệnh làm việc, chỉ thiếu cúi chào nữa thôi, cầm đại cái áo choàng tắm mỏng, liền như đánh giặc chạy thẳng đến phòng tắm.

      Chỉ dùng phòng tắm của Nhậm Ninh Viễn thôi cảm thấy rất cảm động, tất cả những thứ ở đây đều là của Nhậm Ninh Viễn, sữa dưỡng làm mát sau cạo râu có hương vị người Nhậm Ninh Viễn, dùng qua hết thảy lần cảm thấy như được rửa tội.

      Khúc Đồng Thu gần như ngoan đạo tắm xong ra, thấy Nhậm Ninh Viễn đem hai ly rượu mới rót vừa rồi vào phòng ngủ, ngồi xem tạp chí, ngẩng đầu thấy , liền : “Uống vang đỏ rồi ngủ. Như vậy mới có lợi cho giấc ngủ.”

      Khúc Đồng Thu và Nhậm Ninh Viễn uống rượu chung, lúc dõi theo Nhậm Ninh Viễn vào phòng tắm, khẩn trương tới mức cả trái tim đều đập loạn.

      nghĩ tới việc cách nhiều năm như vậy rồi, còn có thời đểm nằm cùng giường với Nhậm Ninh Viễn.

      Tâm tình kính sợ thời còn là sinh viên, ngay cả hôm nay là mười mấy năm sau vẫn mãi ràng như cũ.

      Vừa mong mỏi, vừa thấp thỏm yên nằm dưới tấm chăn tơ tằm mỏng manh, lòng muốn chờ cùng chuyện phiếm với Nhậm Ninh Viễn. Cơ hội nằm trò chuyện thâu đêm như thế, hy vọng xa vời đến những mười mấy năm nhưng mãi tới bây giờ cũng chưa thể có.

      Nhưng thanh tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến từ phòng tắm dường như cực kỳ thôi miên, làm cho con người ta hết sức buồn ngủ. đợi được đến khi Nhậm Ninh Viễn tắm xong, liền mơ mơ màng màng rơi vào bóng tối với hương vị đầy ngọt ngào, còn nằm cả mộng nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :