1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5:

      Khúc Đồng Thu bắt đầu gọi Nhậm Ninh Viễn là “Lão Đại”.

      Bởi vì nếu phải gọi thẳng tên riêng, cậu có can đảm, hơn nữa bị Sở Mạc mạnh mẽ “Ai cho phép mày kêu như vậy”; phải cùng mấy bậc đàn em kêu “ Nhậm”, biết sao cảm giác cũng rất buồn nôn, huống chi Nhậm Ninh Viễn căn bản nhận cậu làm thủ hạ.

      Gọi “Lão Đại” có thể phản ánh chân cảm tưởng của cậu đối với Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn đối với hành động ấy chỉ cười, tỏ ý kiến, chẳng qua Khúc Đồng Thu kiên định cảm thấy cách gọi ấy là thích hợp nhất.

      Tuy bộ dạng của Nhậm Ninh Viễn nhã nhặn, vẻ mặt phần nhiều là khoan dung hòa khí, nhưng đâu ai quy định lão Đại của bang phái phải có vẻ mặt dữ tợn như giết heo đâu chứ. Đó chính là loại khí chất.

      Khúc Đồng Thu làm chân người hầu cũng có thể làm rất vui sướng, mà Trang Duy được những người họ tán thưởng biết làm gì đắc tội Sở Mạc.

      Hôm nay vốn là sinh nhật Sở Mạc, đoàn người ra khỏi trường vào nhà Sở Mạc chúc mừng. Trang Duy tất nhiên nhận lời mời tham gia. Mà Khúc Đồng Thu do bởi gần đây làm hết phận của tên hầu, cũng nhờ phúc của Nhậm Ninh Viễn có thể theo giúp vui.

      Khúc Đồng Thu lâu chưa từng được ăn no, khó có cơ hội đối mặt với nhiều thức ăn đa dạng như thế nên cố gắng ăn nhiều hơn. Sau khi thấy ánh mắt chán ghét của Sở Mạc liền đến góc người, hết sức chuyên chú lắp đầy bụng mình.

      Chuyện của Trang Duy bên kia tiến triển như thế nào, Khúc Đồng Thu ở trong góc chỉ lòng hướng về ăn uống hoàn toàn biết, mãi cho đến lúc nghe tiếng rối loạn mới phát những người khác tan tác như ong vỡ tổ từ lúc nào.

      Khúc Đồng Thu ngơ ngác, biết mình rốt cuộc bỏ qua cái gì, lại hoảng sợ bắt gặp Sở Mạc vẻ mặt sát khí, ra khỏi cửa. Mà Trang Duy thấy đâu.

      nghi hoặc nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đá ầm ầm ầm, còn kèm theo tiếng chửi bậy.

      Khúc Đồng Thu hoảng sợ, nhưng bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất mất rồi, trong phòng chỉ còn vài người, trong tay cậu còn cầm cái bánh ngọt, ngừng nhìn trộm Nhậm Ninh Viễn cùng Sở Mạc chuyện, cũng được, ở lại cũng dám.

      “Nhậm… Lão Đại…”

      “Kêu la cái gì? Lo ăn của mày ,” Sở Mạc mắng, “sau đó câm miệng!”

      Nhậm Ninh Viễn thấy cậu sợ tới mức nhanh chóng bỏ bánh ngọt vào miệng, nghẹn lại, khỏi mỉm cười: “Cậu về trước .”

      Sở Mạc giật phăng áo của chính mình, cáu kỉnh : “Mấy người cũng có thể được rồi!”

      “Tôi khuyên tốt hơn đừng làm vậy.”

      “Dù sao cũng bức đến mức này rồi, làm hay đâu có gì khác biệt!”

      Nhậm Ninh Viễn cười : “ vậy được, còn có thể chia ra phá lớn và phá .”

      “Tôi mặc kệ,” Sở Mạc nghiến răng nghiến lợi, “là do tình thế bắt buộc.”

      tại rất bình tĩnh, để tránh cho về sau hơn phân nửa phải hối hận, đến lúc đó muốn gì mà ‘hối hận nên làm’ chẳng còn kịp nữa.” Nhậm Ninh Viễn cười , “ bằng hãy cùng với bọn tôi. bên ngoài dạo vòng. Tôi dạy cho biện pháp, đợi tim đập thấp hơn bảy mươi lần phút hẵng quyết định lần nữa. Nếu vẫn nghĩ giống tại cứ . Dù sao cậu ấy cũng ở trong lòng bàn tay .”

      Sở Mạc nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là thở hồng hộc, trừng mắt: “Nếu cậu ta nhân cơ hội chạy sao?”

      Hai người đối diện nhìn nhau hai giây, cùng đưa mắt về phía Khúc Đồng Thu nơm nớp lo sợ.

      “Này, mày đó! Ở lại trông chừng, cho cậu ta chạy, biết ? phải mày thích việc ăn nhất sao? Trước khi ăn hết đồ ăn trong phòng này được về!”

      Khúc Đồng Thu vội dời ánh mắt xin giúp đỡ về phía Nhậm Ninh Viễn: “Lão Đại…”

      “Cậu cứ làm theo lời ấy là được.” Nhậm Ninh Viễn ôn hòa , “Đừng lắm miệng, cũng đừng nhiều chuyện.”

      Nghe thanh hai người đóng cửa bên ngoài rời , trong phòng chỉ còn mình cậu canh chừng Trang Duy trong phòng ngủ, Khúc Đồng Thu cảm thấy sợ hãi, lại quả quyết dám , chỉ hãi hùng ở trong phòng khách bắt đầu ăn.

      Vốn dĩ đoán Trang Duy vẫn còn ở cửa tức giận mắng, dần cũng nghe tiếng nữa.

      Điều ấy làm cho Khúc Đồng Thu càng cảm thấy đáng sợ.

      Lấy cá tính của Trang Duy, kêu cậu ta vờ đưa tiền bảo vệ để thoải mái hơn, cậu ta còn chịu phối hợp. Chuyện lớn bằng hạt đậu xanh, hạt mè cậu ta cũng đều có thể muốn làm cho đến khi bị đánh mới thôi.

      Vậy nếu như chuyện lớn bằng trái dưa hấu… Trang Duy bị Sở Mạc làm kết quả cuối cùng chính là…

      Khúc Đồng Thu rùng mình.

      Khiến Sở Mạc dựng lông bị chỉnh thảm hại lắm, việc đó đứng hàng thứ ba trong danh sách những điều đáng sợ nhất.

      Nhưng hình ảnh bị người cùng ký túc xá chỉnh, cúi đầu thấy ngày ngẩng đầu lên bất giác bày ra trước mặt cậu, điều này cũng tuyệt đối có tên bảng.

      Chọn thế nào trái tim cậu vẫn còn tranh luận.

      Cậu chưa bao giờ dám trổ tài hùng, lá gan chỉ lớn cỡ hạt đậu xanh.

      Khúc Đồng Thu sợ hãi ngồi ghế sa lon, trầm tư suy nghĩ đến ngay cả tóc đều đau. Nhiệm vụ Sở Mạc giao có hai việc, là trông chừng Trang Duy, hai là ăn sạch đồ ăn.

      Dù sao mệnh lệnh thứ hai tuyệt đối có cách nào hoàn thành.

      Khúc Đồng Thu bất chấp đành bước tới cửa, thử gọi tiếng thăm dò: “Trang Duy?”

      Bên trong tiếng động, Khúc Đồng Thu kinh hồn táng đảm gõ cửa lần nữa: “Trang Duy?”

      Vẫn có tiếng đáp lại, Khúc Đồng Thu kích động, biết Sở Mạc trước khi làm gì với Trang Duy, lỡ như Trang Duy bị chém đao, nằm đổ máu ngừng sao?

      Khúc Đồng Thu cảm thấy sợ hãi, dùng hết sức, nhàng vặn tay nắm cửa từ bên ngoài, mở ra. Phòng ngủ bật đèn, nương nhờ ánh đèn phòng khách nhất thời cũng thấy bên trong là tình huống gì, Khúc Đồng Thu bước tới hai bước, sờ soạng tìm công tắc mở đèn tường.

      Đèn bật sáng, thấy Trang Duy nằm giường, dáng vẻ vô cùng khó chịu.

      Khúc Đồng Thu lấy tay huých vai cậu ta cổ tay bị chộp lấy, mạnh đến mức khiến cậu hoảng sợ. Nhưng ý thức được Trang Duy còn có thể khỏe như vâm, đầy sức sống như thế, nghĩa là bị gì, vì thế nhàng thở ra.

      Chưa kịp thở phào nhõm cảm thấy tay căng thẳng, bị kéo đến lảo đảo, ngã sầm lên giường.

      Chưa kịp phản ứng, môi bị chận lại.

      Khúc Đồng Thu “A” tiếng, thanh kinh hãi đều nghẹn lại ở yết hầu, nhất thời tứ chi vùng vẫy, khó khăn hít hơi, căng cổ họng hô to: “Trang Duy, là tớ…” Hét được nửa bị áp lại.

      nghĩ tới Trang Duy hèn hạ như vậy, bị đặt giường, trước mắt Khúc Đồng Thu biến thành màu đen, quả thực hoài nghi Trang Duy bị quỷ ám vào, chỉ phải liều mạng giãy giụa kêu la.

      “Cứu với, cứu tôi với…”

      “Ồn ào quá!”

      “Là tớ là tớ mà, cậu nhận sai người rồi! Tớ là Khúc… Oa a a, cứu với…”

      Vùng vẫy cả nửa ngày cũng vô ích, bị Trang Duy đè như heo, trái hôn phải gặm, cuối cùng Khúc Đồng Thu ý thức ra Trang Duy là người hay là quỷ.

      Hơn phân nửa là Sở Mạc cho cậu ta uống thuốc gì đó nên mới có thể toàn bộ động dục, nam nữ đẹp xấu cũng chẳng phân.

      Khúc Đồng Thu cảm thấy hoảng hốt, Trang Duy còn cố tình bày ra tư thế cường bạo vô tội, phen xé áo sơ mi cậu, vừa liếm vừa cắn vào cổ, còn kiên quyết để đầu gối chen vào hai chân cậu.

      cắn tiếp nữa, nhưng bị đầu gối kia thúc vào, Khúc Đồng Thu sợ đến ra tiếng.

      “Trang, Trang Duy, tớ phải phụ nữ…”

      Trang Duy thuần thục cởi quần cậu ra.

      Khúc Đồng Thu chưa bao giờ sợ như thế, sợ muốn chết, khóc ra nước mắt: “Cứu… cứu tôi với… Cậu cởi nữa cũng vô dụng, tớ có cái kia đâu…”

      Trang Duy hai mắt đỏ ngầu, dáng vẻ dục hỏa đốt người ép chặt cậu, sờ soạng ở hạ thân cậu trong chốc lát, quả nhiên là có cửa để vào. Trang Duy hấp tấp tùy tiện tìm chỗ, tiến thẳng vào trong.

      Vốn dĩ Khúc Đồng Thu nghĩ cậu ta phát kẻ mình đè là thằng con trai buông tha, vậy nên việc này xảy ra quá sợ hãi, thiếu chút nữa ngất , vừa đá vừa : “Nơi đó được! chết người đó, cứu mạng…”

      May mắn là Trang Duy cũng cách nào thành công, giằng co nửa ngày, nôn nóng khó nhịn, nên phải xoay người cậu lại, kẹp chặt đùi cậu, rồi sau đó ở giữa hai chân cậu mà cuồng loạn muốn vào.

      Khúc Đồng Thu bị ôm chặt cứng, bị Trang Duy ngồi lưng cử động, da ở đùi cảm giác được ma xát thô rát, nhất thời toàn thân nổi da gà, tai nghe tiếng Trang Duy ồ ồ thở dốc như tiếng sấm ngừng đánh qua.

      May là phương thức phát tiết như vậy làm cậu đau, tuy cảm thấy khủng bố và ghê tởm, nhưng Khúc Đồng Thu thể động đậy, sợ hãi nghĩ thôi coi như hy sinh đùi mình giúp cậu ta kẹp là được, thế nên cắn chặt răng, chau mày, sống ngày như thể bằng năm, chờ Trang Duy chấm dứt.

      Giữa hai chân đột nhiên cảm giác dinh dính. Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy nổi da gà, rồi ở phía sau xông ra như măng mọc sau cơn mưa vào mùa xuân.

      Tủi thân nghĩ thầm rằng cuối cùng cũng xong. Ai ngời Trang Duy càng đánh càng hăng, xoay cậu tới lui, thở hồng hộc, gặp cậu giật mình mở lớn miệng liền cúi xuống hôn.

      Nụ hôn lần này lâu lắm, hơn nữa phải chỉ đơn giản là môi chạm môi, vì đầu lưỡi cẩn thận dò xét vào, liền biến thành lời lẽ giao triền chân chính, tiến tới cấp bậc xâm nhập khoang miệng.

      Rất nghiêm trọng rồi. Khúc Đồng Thu liều mạng giãy giụa, lại bị đè ép chặt hơn. Đầu lưỡi ở chính mình miệng xằng bậy thôi , hạ thân còn kề sát cùng chỗ.

      Tiếp xúc với căng cứng ràng kia, Khúc Đồng Thu cảm thấy được việc nổi da gà đều dùng hết vào đêm nay.

      Cho dù biết Trang Duy là uống thuốc mới dựng đứng như thế, nhưng đối mặt trực tiếp với dục vọng bừng bừng phấn chấn vẫn quỷ dị đến mức làm kẻ khác lông tóc dựng đứng, biểu tình mặt biến thành hình “囧”.

      Trang Duy tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, nhưng tuyệt giống con , cậu cũng chưa từng nghĩ Trang Duy ẻo lả, hơn nữa Khúc Đồng Thu cậu đây đời này hoàn toàn muốn làm gay.

      “Trang Duy, cậu tỉnh lại mau! Bằng tự lấy tay mà giải quyết lấy!!!”

      Của hai người đều bị nắm ma xát cùng chỗ, Khúc Đồng Thu khiếp sợ đến mức trước mắt đều tối đen.

      Cậu rất ít khi làm việc ‘tự an ủi’ bản thân như vậy (sợ ảnh hưởng đến trí nhớ), loại tình này vượt quá phạm vi tưởng tượng. Trang Duy kề sát vào chuẩn bị lặp lại lần nữa, nhất thời tâm trí cậu trống rỗng, cả người cứng ngắc như đá.

      Là, là đàn ông con trai mà cũng được sao?

      biết cương cứng đến bao lâu, đột nhiên chỉ cảm thấy khoái cảm phóng thẳng ra, bụng cũng ướt, là Trang Duy người cậu phun ra chất lỏng dinh dính.

      Khúc Đồng Thu sợ ngây người, chờ sau khi run rẩy hiểu chuyện gì xảy ra, kịp nghĩ gì lập tức hét thảm tiếng, đẩy Trang Duy, nhảy dựng kéo quần lên, tông cửa xông ra ngoài.

      Bên trong cuối cùng yên ắng lại, Trang Duy cũng ý thức được vừa làm với ai, làm chuyện gì, nhất thời giẫm lên thứ mình phát ra kêu thảm thiết.

      Từ buổi tối đó trở về sau, Khúc Đồng Thu luôn co đầu rụt cổ, đường cũng sát chân tường, giống như chuột chạy qua đường.

      Nằm ác mộng cả đêm, lăn qua lộn lại toàn thân mồ hôi lạnh.

      Ngày hôm sau cậu lại nghỉ lớp buổi sáng, nằm ì trong chăn, muốn đem phần ký ức chịu nổi ấy ra khỏi đầu.

      Đến giữa trưa, đói bụng đến chịu nổi, rốt cục cậu mò đến căn tin, mua thức ăn, rồi ngồi ở góc sáng sủa mà kinh hồn táng đảm thưởng thức.

      cúi đầu ăn cơm, đột nhiên bị ai đó xách cổ áo kéo lên, sau đó bị ném xuống đất.

      Khúc Đồng Thu chẳng biết tại sao, kịp phản ứng, bị quyền đấm cước đá liên tiếp, đánh cho chỉ có thể ôm đầu mặt đất quay cuồng. Bàn ghế cũng ngã chổng chơ. quá giờ dùng cơm, nhưng căn tin vẫn còn vài sinh viên, chỉ là ai cũng đứng xem, ai tiến lên ngăn cản.

      “Đừng đánh… Đừng đánh mà…”

      Cảm giác được máu mũi chảy ra, Khúc Đồng Thu vừa che phía sau cổ, vừa suy yếu cầu xin tha thứ.

      Sở Mạc tức giận vô cùng, lại dùng sức đá cậu đá: “Con heo mập chết tiệt! Mày còn dám xuống đây ăn cơm? Hả? Tao cho mày ăn!”

      Kỳ câu ấy cũng hơi oan uổng. Thời điểm này Khúc Đồng Thu sụt hơn mười kg. Cuộc sống dễ dàng, lại càng như ý muốn, suốt ngày lo lắng hãi hùng, làm chân chạy vặt rồi còn bị mắng, tiết kiệm tiền ăn. Hơn nữa cơ thể phát triển chậm hơn người bình thường của cậu cuối cùng cũng bắt đầu cao lên, xương cốt dãn ra, thêm vài vết sẹo rải rác đến đáng thương, ngay cả chữ ‘mập’ bình thường cũng thể dùng.

      Bị đánh kinh khủng quá, xuất phát từ bản năng sinh tồn, Khúc Đồng Thu liều mạng trốn dưới cái bàn gần đó, máu trào ra khỏi miệng, chỉ có thể cầu xin: “Tha, tha cho tôi , lần sau tôi dám…”

      Cậu biết để Trang Du chạy, Sở Mạc nhất định phát hỏa, nhưng nghĩ tới mức như thế này.

      Sở Mạc ném cái bàn , nhìn cậu sợ tới mức liều lĩnh lùi ra sau bèn kêu người đè cậu lại, dùng sức đá vào chân, vào ngực cậu khiến cậu muốn la cũng la được.

      “Mẹ nó, tao cho mày món hời có sẵn vậy sao!”

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6:

      Đến giờ vẫn có bất kỳ ai đứng ra ngăn cản, mọi người vây quanh, chỉ trỏ xem.

      Đám đông ai cũng già chuyện, chen lấn nhau xem náo nhiệt, e sợ bỏ qua dù chỉ chi tiết, sau đó còn kể lại cho người khác sót bất cứ gì. Nhưng sau đó sợ trường học kiểm chứng, tất cả đều nhất trí phát , nhớ .

      Cho dù có người cảm thấy bất mãn cũng có dũng khí ra. Dù cá tính ngay thẳng như Trang Duy cũng chẳng có năng lực làm gì khác.

      Khúc Đồng Thu bị đánh vô cùng thê thảm, cảm thấy muốn rụng cả răng. Chỉ có thể co ro rụt người lại, hy vọng ngất sớm hơn, ngất rồi còn biết đau đớn gì nữa. Vậy nhưng vẫn tỉnh táo, mỗi cú đánh giáng xuống đều khiến lỗ tai đau đến kêu ong ong.

      Đau đến toàn thân đều nóng lên, quyền cước ấy như thể mang theo cả lửa. mặt đầy máu, nước mắt và nước mũi, chật vật chịu nổi. Rồi ẩu đả trong nháy mắt dừng lại hề báo trước, bốn phía lặng im.

      Khúc Đồng Thu nằm sấp, mặt hướng xuống, lùi lại dám động, nghe thấy thanh lạnh như băng : “Đủ rồi.”

      Trong đám người nổi lên loạt tiếng hô kinh hãi. Khúc Đồng Thu nâng đôi mắt sưng phù, thấy chủ nhân giọng kia đứng trước mắt mình,vung tay đánh Sở Mạc, thụi đấm cầm gã.

      Thoạt nhìn tựa hồ dùng chút lực, nhưng Sở Mạc lảo đảo hơi lùi về phía sau.

      “Cậu ấy hiền lành như thế, còn muốn thế nào.” Người nọ vẫn giận dữ phát hỏa, nhưng trong phòng ăn lại trở nên lặng ngắt như tờ, “Sở Mạc, việc gì cũng phải có giới hạn.”

      Tuy mới vữa nãy còn nhiều người xem rất náo nhiệt, Nhậm Ninh Viễn đấu với Sở Mạc náo nhiệt ầm ĩ hơn nữa, nhưng ai dám quây vanh xem tiếp, tất cả mọi người vội vàng tản . Căn tin to như thế, ngoại trừ người bán cơm, những người khác cơ hồ đều dần dần lủi sạch .

      Trong tầm mắt mơ hồ lay động của Khúc Đồng Thu, Nhậm Ninh Viễn dường như khom người xuống nhìn.

      “Cậu còn được ?”

      bàn tay khoác vai cậu, cậu dần thấy Nhậm Ninh Viễn cau mày: “Nghiêm trọng đấy, kêu xe cứu thương .”

      Khúc Đồng Thu cảm thấy làm như thế khoa trương quá, trong ấn tượng của cậu, người vào xe cứu thương là người có bệnh tình nguy kịch, vì mức độ bị đánh của mình chưa đủ kêu xe cứu thương nên sợ hãi, vội lắc đầu liên tục.

      “Vậy tôi đưa cậu bệnh viện.”

      tay đặt dưới cổ cậu, tay vòng qua dưới chân, động tác của Nhậm Ninh Viễn như muốn bế cậu lên. Chỉ ẵm con nít hoặc bồng phụ nữ mới có động tác như vậy, Khúc Đồng Thu cảm giác tay Nhậm Ninh Viễn dùng sức, hoảng sợ, nhất thời trợn tròn mắt nhìn.

      Nhậm Ninh Viễn hơi dùng sức rồi thu lực lại, lấy tay về, cười : “Chà, cậu quả cũng nặng mà.”

      Khúc Đồng Thu khỏi xấu hổ. Nhưng nghe Nhậm Ninh Viễn trêu chọc cũng hiểu được tình huống thảm như vậy, tâm tình thoải mái chút, người tựa hồ còn đau như cũ.

      Nhậm Ninh Viễn nâng cậu dậy, rồi sau đó xoay người, ý bảo cậu leo lên. Khúc Đồng Thu thể tưởng được người nọ muốn cõng cậu, nhất thời vừa mừng vừa vui, nơm nớp lo sợ lấy tay khoác lên đôi vai ấy.

      Lúc này Nhậm Ninh Viễn thoải mái đứng lên, cõng cậu ra ngoài, còn có thể dùng tay gọi điện thoại kêu xe.

      Vào xe, dìu cậu ngồi xong, Nhậm Ninh Viễn cho cậu mượn vai mà dựa, Khúc Đồng Thu đột nhiên sợ đầu cậu rất nặng, liền nửa dựa nửa chống đỡ. Nhậm Ninh Viễn nhìn cậu, khẽ ấn đầu cậu xuống, để cậu nằm chân mình, cười : “Yên tâm, cậu chưa đến mức vậy đâu.”

      Khúc Đồng Thu kinh sợ nằm trong chốc lát, ngập ngừng : “Lão Đại…”

      “Ừ? Đau lắm sao?”

      , đau.”

      Đây là học kỳ thứ hai vào đại học, bị bắt nạt lâu quá thành quen. ai vì cậu mà trò chuyện nhiều như thế.

      Người đầu tiên chính là Nhậm Ninh Viễn.

      Khúc Đồng Thu nghĩ tới bản thân có mặt mũi lớn như vậy, vận khí tốt như vậy. chỉ vừa mừng vừa vui, còn thấy cảm động và cảm kích hơn bao giờ hết.

      Nhậm Ninh Viễn là người cậu mãi mãi ở cạnh bên.

      bệnh viện cùng Nhậm Ninh Viễn nên cảm thấy hết thảy đều thuận lợi, hơn nữa còn nhanh và tiện, kiểm tra hết từ xuống dưới, từ trong ra ngoài. Máu ứ đọng ở hốc mắt nhưng làm thương tổn mắt, răng cỏ cũng việc gì, chỉ lung lay chút thôi, chảy nhiều máu như vậy xương mũi cũng gãy. Vết thương người cũng vô số, nhưng may mắn chính là có vế thương nào chí mạng hay để lại di chứng.

      là vận may của cậu mà.

      Khúc Đồng Thu biết mình chết được, bắt gặp Nhậm Ninh Viễn có ý lập tức dẫn cậu rời , yên lòng : “Lão Đại…”

      “Nếu cậu đặc biệt nhớ nhung việc chạy trở về học thành nằm viện .”

      , tình trạng của tôi đến mức ấy…”

      Nghĩ đến tốc độ đốt tiền ở bệnh viện cậu liền sợ hãi. Bị đánh tính còn gặp rủi ro, họa vô đơn chí, tay liền lạnh lẽo.

      Nhậm Ninh Viễn cũng gì, chỉ vươn ngón tay, nhàng ấn vào ngực cậu, Khúc Đồng Thu lập tức đau đến “Ối” tiếng, cúi gập người.

      “Cậu xem, đến mức đó mà. Trở về cũng lên lớp được, cũng ai hầu hạ cậu. bằng ở trong này tĩnh dưỡng vài ngày.”

      “Lão Đại, tôi…”

      “Viện phí để tôi lo.” Nhậm Ninh Viễn cười , “Cậu cần lo lắng, cậu nợ tôi. Mỗi xu tôi đòi lại từ Sở Mạc.”

      đề cập tới đau đớn người, Khúc Đồng Thu trải qua những ngày tươi đẹp.

      Người trong ký túc xá và các bạn học trong lớp lục tục tới thăm cậu, lúc hỏi về thương tích nhân cơ hội phát tiết oán hận chất chứa, cùng tức giận mắng chửi Sở Mạc, thoải mái vô cùng.

      Lúc có người đến thăm, bên cạnh cũng có ít tạp chí và sách Nhậm Ninh Viễn đưa cho, cậu có thể an bình xem giết thời gian.

      Ngay cả Lữ Dương cũng đến, chỉ mỗi Trang Duy xuất qua. Cậu ta đến cũng tốt, khỏi phải xấu hổ. Khúc Đồng Thu đúng là biết phải làm sao đối mặt với cậu ta mà mặt run rẩy.

      Như vậy bình yên qua thời gian ngắn, ngoại trừ miệng vết thương đau đớn cũng có thể gọi là ăn ngon ngủ ngon. Cứ việc nằm ăn thức ăn trong bệnh viện, Khúc Đồng Thu cũng hiểu được bản thân có hơi béo trở lại.

      Lúc Nhậm Ninh Viễn đến thăm cậu có mang theo ít kẹo, khiến Khúc Đồng Thu vui mừng đến điên lên. Gần đây người khá hơn nhiều, khi giảm ốm đau muốn ăn trở lại, nhưng hộ sĩ chỉ cho cậu ăn kẹo đậu nho dành cho con nít, khiến cậu rất thèm ăn.

      Nhậm Ninh Viễn ngồi cạnh giường, quan sát cậu trong chốc lát, dùng ngón trỏ và ngón cái véo má cậu cười : “Ừm, có khởi sắc, thoạt nhìn tốt hơn nhiều, ở đây quen ?”

      Khúc Đồng Thu vội đáp: “Tôi cũng khỏe rồi, muốn ra viện.”

      Nhậm Ninh Viễn gật gật đầu: “Cũng phải, bệnh viện chung quy cũng phải nơi tốt. Vậy chào mừng cậu xuất viện.”

      Dọn dẹp đồ vào trong túi , làm thủ tục xong, lúc ra cửa bệnh viện, Khúc Đồng Thu phát chiếc xe ngừng trước mặt, như muốn đón hai người nhưng phải là tắc xi bình thường.

      Nhậm Ninh Viễn gõ gõ kính xe, rồi cửa hạ xuống, người ở vị trí người lái phía trước cũng bỏ mũ ra, lúc này Khúc Đồng Thu mới thấy ràng đó là Sở Mạc.

      Cảnh tượng quả kinh hãi, Khúc Đồng Thu trong lòng run rẩy, thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy, lại bị giữ chặt.

      “Đừng như vậy,” Nhậm Ninh Viễn có chút biết nên khóc hay cười, “ ấy tới đón chúng ta.”

      “. . . . . .”

      “Nhà Sở Mạc cách bệnh viện xa, lái xe tới cũng tiện.”

      Khúc Đồng Thu sợ vô cùng, người cứng ngắc, cười cách đáng thương, chết sống chịu ngồi vào xe.

      “Đừng sợ, Sở Mạc còn muốn giải thích với cậu.”

      Lời vừa ra, chỉ có Khúc Đồng Thu biểu tình như bị sét đánh, Sở Mạc cũng cứng người, đông cứng : “ thể nào, đó là do thằng đó tự chuốc lấy.”

      “Cậy ấy nhiều lắm chỉ coi như là quản việc liên quan đến mình. có tư cách làm vậy với cậu ấy.”

      Giằng co trong chốc lát, cuối cùng Sở Mạc cũng : “Xin lỗi. Ngày đó xuống tay quá nặng.”

      Khúc Đồng Thu cứng họng, hóa đá, bị Nhậm Ninh Viễn nửa lôi nửa kéo vào xe, vẫn ôm chặt đồ trong tay, cảnh giác và mù tịt.

      Sở Mạc cực kỳ thoải mái, vừa khởi động xe vừa lớn tiếng : “Ninh Viễn, cậu che chở thằng ấy quá mức rồi. Lúc tôi đánh kẻ khác cậu cũng phiền phức như vậy. Thằng mập này là cái gì chứ. Cứ theo tiêu chuẩn của cậu, biết tôi còn phải giải thích với bao nhiêu người nữa đâu!”

      Nhậm Ninh Viễn cười: “Việc đó cần. Người như cậu ấy nhiều.”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7:

      Từ sau khi xuất viện, Khúc Đồng Thu phát giác vận may của cậu dường như tốt hơn.

      Ở trong trường học ai đánh cậu nữa, ngay cả lúc giao đủ tiền, các bậc đàn cũng khách sáo, sau đó thậm chí quên cả đòi tiền cậu.

      Người bên cạnh cũng trở nên dễ ở chung hơn, còn động cái là đẩy cậu, nắm cổ áo cậu, đánh vào cổ cậu. Muốn cậu nhường đường cũng nhắc nhở cậu tiếng.

      Cách gọi ‘Đồ heo mập chết tiệt’ thời gian dài cũng chưa nghe, tất cả đều gọi thẳng tên ra, khiến phải thời gian cậu mới quen.

      Hôm nay Khúc Đồng Thu bưu điện nhận tiền sinh hoạt trong nhà gửi tới, trong đó còn tiền lương làm công. Trước khi về trường cậu còn vô cùng vui vẻ mua xâu thịt dê, gõi kỹ lại, định mang trở về cho Nhậm Ninh Viễn.

      Lúc về, bất chợt cậu phát giác có người theo dõi mình.

      Cậu mình đường, hành động lại chậm chạp, tướng mạo hèn nhát dễ bắt nạt, có thể lúc nãy lấy tiền ra thoạt nhìn có giá, lập tức thành con dê béo trong mắt các bọn côn đồ ngoài trường.

      Đối phương nguyên bản tính toán tốc chiến tốc thắng, trong phút dồn cậu vào ngõ hẻm, trong ba mươi giây lấy hết tiền của cậu. Ai ngờ cậu nhìn chậm vậy nhưng phản ứng cũng chậm, còn làm động tác giả chạy mất. Bọn kia khinh địch lập tức bắt được cậu, chỉ có thể đuổi theo phía sau.

      Vài kẻ trông xa như người lương thiện đuổi theo người chạy đường, miệng hô to cái gì: “Đứng lại, lấy tiền của bọn tao còn dám chạy!” thoạt nhìn như tranh chấp giữa mấy tay chị, người qua đường đều tránh như tránh bệnh dịch.

      Khúc Đồng Thu cũng nghĩ được hóa ra mình có thể chạy trốn mau như vậy, kỹ năng biết khi nào tiến bộ đến thế. Tuy vẫn dứt được đám kia, lúc thấy được cổng trường phía xa cánh tay bị người từ phía sau tóm lấy, giãy giụa chạy hai bước về phía trước vẫn bị thô bạo kéo lại.

      “Đồ heo mập chết tiệt! Coi mày còn chạy nữa !”

      “Mau giao tiền ra đây.”

      Khúc Đồng Thu dù thế nào cũng chịu thua như vậy, vùng vẫy : “ được! Tại sao phải đưa cho mấy người!”

      “Mẹ nó, hại bọn tao chạy xa như vậy, đưa tiền uống nước được sao? đòi mày đòi ai? Hả?!”

      Vài người ba chân bốn cẳng bước tới bịt miệng, lục túi cậu. Khúc Đồng Thu liều mạng phản kháng, tay chân bị chế trụ, nóng vội há miệng cắn bậy, ‘chát’ tiếng trúng bạt tai.

      “Mẹ nó, mày yên cho tao.”

      Lại ‘bốp’ tiếng nữa, nếu nghe theo tiếng phải đau lắm, nhưng Khúc Đồng Thu chút cảm giác cũng có.

      Ngẩng đầu lên giữa lúc giãy giụa đầy hỗn loạn mới phát ra, cái tát kia là đánh vào cái đầu bóng lưỡng của tên lấy túi tiền cậu.

      “Lão, lão Đại!”

      Nhậm Ninh Viễn chỉ đánh cái rồi thu tay lại, cau mày, đút tay vào túi. Bên cạnh tự nhiên có người lên làm tiếp việc, giúp cho đám kia biết sinh viên bây giờ phải đều là những cậu chàng yếu đuối, kéo đám ấy qua góc đánh đến khi bọn chúng chết khiếp.

      “Lão Đại…” Khúc Đồng Thu nhận lại ví tiền, cảm động đến mức gần như rơi nước mắt.

      Nhậm Ninh Viễn mỉm cười : “Nhìn đoán ra cậu chạy trốn nhanh như vậy.”

      Khúc Đồng Thu hoảng hồn phủ định, vội ân cần đưa tay ra : “Lão Đại, đây là mua cho .”

      Xâu thịt xuất phát từ bản năng mà cậu vẫn còn nắm trong tay, chẳng qua chạy mạch, vừa nãy lúc vùng vằng còn lấy làm vũ khí sử dụng, nên tại chỉ còn lại mấy miếng.

      Thấy ràng hình dạng, Khúc Đồng Thu vừa đau lòng vừa thất vọng, cũng sợ Nhậm Ninh Viễn phát hỏa. Hôm nay nhận được tiền cậu mới mua thịt, trước đây vì có tiền nên nửa tháng toàn ăn rau củ.

      Nhậm Ninh Viễn “Ừm” tiếng, lấy miếng ăn, cười : “Ừ, tôi nhận tấm lòng là được rồi. Đa tạ.”

      Thấy Khúc Đồng Thu lại lộ ra thần sắc cảm động đến rơi nước mắt, Nhậm Ninh Viễn vừa cười vừa : “ cần như vậy. Nếu cậu bị cướp sạch, ai mua đồ ăn sáng cho tôi đây.”

      Khúc Đồng Thu cảm ơn thôi, theo sát Nhậm Ninh Viễn còn hơn cả trước kia, quả thực biến thành cái đuôi của Nhậm Ninh Viễn, biến thành kẻ tùy tùng bên người, ngay cả khi Nhậm Ninh Viễn vào toilet, cậu cũng chờ ở ngoài.

      Mà chỉ cần Nhậm Ninh Viễn thoáng có ý bảo trở về , cậu cũng biết điều ngoan ngoãn rời , hiểu được lúc nào tiến lúc nào lùi. Huống chi cậu nhiều chuyện, đáng ghét, ít biết nghe lời, tay chân chịu khó, quan trọng nhất là trung thành và tận tâm. thời gian ngắn sau, cậu cũng được công nhận là đàn em tùy thân của Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn cười, với Sở Mạc rằng sở dĩ che chở cậu vĩ cậu chịu uất ức đến mức độ nhất định rồi, tiếp tục chịu uất ức nữa làm người khác đành lòng. Khúc Đồng Thu nghe thấy, cảm giác ngạc nhiên. Cậu chưa bao giờ nghĩ ‘uất ức’ của bạn thân cũng có công dụng. Và cậu cũng có thể dựa vào đành lòng’ của người khác mà có được ưu đãi.

      Mặc dù người như cậu cũng hiểu, uất ức phải là phẩm chất thằng con trai nên có. Đàn ông con trai là phải giống Nhậm Ninh Viễn, như Nhậm Ninh Viễn mới là hình tượng đầy nam tính, là mục tiêu thần tượng mà cậu khát khao.

      Giống như các bè bạn cùng ký túc xá khác lấy hình của ngôi sao báo, bí sử thành công của các ông trùm xí nghiệp làm gối đầu, cậu cũng đem cất những tin báo liên quan đến Nhậm Ninh Viễn (tin tức về người đoạt giải quần vợt liên trường), còn đặt ảnh Nhậm Ninh Viễn vào ví.

      Từ khi nhờ vào tinh thần bền gan vững chí mà trở thành tay sai đắc lực cho Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu cảm thấy bản thân mình dường như quen biết nhiều người hơn. Những kẻ trước kia là bạn học quan tâm đến cậu, giờ cũng rủ cậu uống cùng.

      thằng sinh viên, tất nhiên về phương diện đối với con ai cũng ngây thơ. Trong học viện của Khúc Đồng Thu, nữ sinh ít đến đáng thương. Thế là đến bên văn khoa quan hệ hữu nghị với nữ sinh, hoạt động đó cũng diễn ra thuờng xuyên. Thời điểm mong mỏi mà được vào cửa, lấy danh bạ điện thoại của trường gọi đại cho nữ sinh cũng rất phổ biến.

      Người gọi cậu uống rượu quen biết rất nhiều nữ sinh hệ Trung văn, biết sao lại gọi cậu. dám nghĩ rằng bản thân có nhân duyên với phụ nữ có nghĩa là Khúc Đồng Thu cậu muốn. Ôm ý niệm có xem cũng chẳng chết ai, cậu liền theo.

      Hai nhóm gặp nhau, đám nam sinh bọn họ ngoại trừ miệng lưỡi trơn tru cũng chẳng có gì đáng , Khúc Đồng Thu lại càng ở mức trung bình.

      Cố tình mấy bên đối phương đều xinh đẹp xuất chúng, đám nam sinh nếu có biểu gì xuất sắc cơ bản ngay cả hy vọng có được số điện thoại cũng chẳng thành.

      Chẳng qua Khúc Đồng Thu thấy mấy người kia đoán trước được, hiển nhiên là chuẩn bị. Tán gẫu bao lâu, tên nam sinh đến tìm cậu liền : “Lại tiếp, thằng nhãi Nhậm Ninh Viễn hôm nay vốn cùng . tới làm quen với các em là tổn thất của mà.”

      Khúc Đồng Thu hoảng sợ, mà phản ứng của các nữ sinh so với cậu còn nhanh hơn.

      gạt người!”

      “Ý đến hội trưởng hội sinh viên của trường sao?”

      quen thân với ấy hả?”

      “Cũng tàm tạm, chẳng qua là em tốt thôi. Có chuyện gì tìm cũng giống như tìm ta.”

      Khúc Đồng Thu vừa nghe vừa hoảng sợ, nghĩ rằng, cho dù Sở Mạc là hội trưởng tiền nhiệm cũng tuyệt đối dám dùng loại khẩu khí này về Nhậm Ninh Viễn, gọi Nhậm Ninh Viễn là ‘thẳng nhãi’. biết gã nam sinh cạnh mình dấu diếm điều gì.

      “Làm sao như vậy được! Em thường dõi theo Nhậm Ninh Viễn đường, nhưng chút ấn tượng với cũng có.”

      “Chỉ giỏi khoác lác, bọn con trai các đều như vậy.”

      “Hoài nghi người khác bậy bạ là tốt đâu nha.” chàng kia tóm lấy Khúc Đồng Thu, “Chẳng qua cấp bậc thấp mà thôi, em nhìn cậu ta , quen ?”

      Khúc Đồng Thu thế mới biết công dụng của bản thân mình là gì, nhưng phủ nhận còn kịp nữa. Các nữ sinh đều tỉ mỉ ngắm cậu.

      ra , giống… tiểu mập mạp…”

      “Người luôn theo bên cạnh Nhậm Ninh Viễn.”

      “Nhìn gần trông cũng rất được mà.”

      khí rốt cuộc náo nhiệt lên.

      Khúc Đồng Thu tuy luôn luôn biết Nhậm Ninh Viễn chỉ có thủ đoạn rất cao khiến các nam sinh thần phục, lại được ngưỡng mộ của cánh chị em phụ nữ, những mãi đến sau đó mới nhận ra, tên ‘Nhậm Ninh Viễn’ này có khả năng biến dở thành hay.

      Nhờ phúc của ‘Nhậm Ninh Viễn’, bọn họ thành công lấy được số điện thoại, có được tin tức về cuộc hẹn tiếp theo.

      Chẳng qua Khúc Đồng Thu có phần đó. Vì cậu cứ mãi lải nhải “Như vậy tốt đâu, mượn danh nghĩa Nhậm Ninh Viễn, còn lừa mấy ấy…” nên kết quả bị mọi người nhất trí quyết định đá ra khỏi các buổi tình hữu nghị.

      Sau đó Khúc Đồng Thu cũng quên chuyện ấy, thời gian bữa tối vừa đến, cậu như cũ nhanh chân chạy đến quán ăn mới mở được các sinh viên rất thích giành chỗ giúp Nhậm Ninh Viễn. Nhậm Ninh Viễn thích chỗ tốt gần cửa sổ để ngắm phong cảnh.

      Mới vào phát Sở Mạc ngồi cạnh cửa sổ. Khúc Đồng Thu khi bị rắn cắn, lập tức nổi lên da gà, cứng ngắc qua, thừa dịp gã chú ý đến mình, chạy nhanh chọn chỗ rồi đặt cặp sách xuống tỏ vẽ có người ngồi. Tiếp đó chuẩn bị kêu món ăn Nhậm Ninh Viễn thích.

      “Này, tiểu mập mạp.” Sở Mạc đột nhiên đập bàn cái, hung ác . “Mày lại đây, có chuyện muốn hỏi.”

      Khúc Đồng Thu sợ tới mức lập tức về hướng ngược lại, mắt thấy Nhậm Ninh Viễn cũng tới, Khúc Đồng Thu như thấy cứu tinh, vội vàng chạy lên trước: “Lão Đại!”

      Sở Mạc trào phúng : “Chà, mày làm như Ninh Viễn là vệ sĩ vậy.”

      Nhậm Ninh Viễn tỏ ý kiến, cười, qua ngồi đối diện Sở Mạc, với Khúc Đồng Thu: “ cần giành chỗ, tôi ăn cùng Sở Mạc.”

      Khúc Đồng Thu vội đáp lời “Vâng”, ôm cặp sách trở về.

      Sở Mạc gắp đũa đồ ăn: “ này, tiểu mập mạp mày lá gan lớn . Mang chiêu bài là Ninh Viễn tán ? Mày gan dạ nhiều hơn so với tưởng tượng của .”

      Khúc Đồng Thu lập tức sợ tới mức mặt như màu đất.

      “Lại đây lại đây, lấy trà thay rượu, mời mày ly. còn tưởng rằng lá gan mà chỉ lớn cỡ hạt đậu xanh mà, nhìn sai mày rồi. Thế nào, nhờ tên tuổi Ninh Viễn mà bên ngoài nở mày nở mặt lắm phải , nhất định mọi việc đều thuận lợi, đúng ?”

      Nhậm Ninh Viễn gõ gõ đũa: “Đừng làm rộn nữa. khi nào chuyện cũng như mang súng mang côn theo vậy. Ăn cơm .”

      Khúc Đồng Thu thấy Nhậm Ninh Viễn dường cũng so đo, thoải mái hơn chút, nhưng nghe Nhậm Ninh Viễn chuyện với mình, vẫn là yên lòng, đứng tại chỗ dám .

      lát sau mà, Nhậm Ninh Viễn vẫy tay, gọi cậu lại.

      Khúc Đồng Thu lòng tràn đầy vui mừng chạy tới, nghe được Nhậm Ninh Viễn : “Mua bốn chai bia ướp lạnh lại đây.”

      Khúc Đồng Thu lập tức chạy mua. Cầm bia lại, hai người kia vừa uống vừa chuyện phiếm, ai cùng cậu chuyện nữa, Khúc Đồng Thu liền dõi đôi mắt chờ mong đợi họ ăn xong.

      Lúc cả hai rời khỏi quá ăn, Khúc Đồng Thu vẫn phía sau Nhậm Ninh Viễn như cũ. Lúc xuống lầu gặp vài sinh viên mới toanh, Sở Mạc cần phải , Nhậm Ninh Viễn và Khúc Đồng Thu tại là năm hai nên cũng là đàn của người ta. Mấy nam sinh còn non nớt đều cung kính chào, còn gọi “ Khúc”.

      Khúc Đồng Thu vui mừng thôi, khó được người khác tôn kính lần, nhịn được cao hứng : “Lão Đại, bọn chúng cũng rất lễ phép với tôi kìa.”

      Nhậm Ninh Viễn cười: “Cậu học qua câu ‘cáo mượn oai hùm’ sao?”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8:

      Dù Nhậm Ninh Viễn lặng lẽ gì, Khúc Đồng Thu cuối cùng cũng cảm thấy mất hứng của người nọ.

      Mượn danh nghĩa Nhậm Ninh Viễn giả danh lừa bịp là tội lớn, bị trách phạt như thế nào đều xứng đáng. Chỉ có thể trông cậy vào Nhậm Ninh Viễn đại nhân đại lượng, cơn tức qua rồi so đo với mấy tên tầm thường bé như cậu nữa.

      Trời dần trở nên nóng hơn, cả lớp tính toán tổ chức ra biển chơi tập thể lần vào cuối tuần. Khúc Đồng Thu rất háo hức, thành phố C ở đất liền, lớn như vậy rồi nhưng cậu vẫn chưa thấy qua biển bao giờ. Du lịch biển xanh là ảo mộng rất mê người, nhất thời cả người tràn trề năng lượng, kích động giúp đỡ việc thu xếp. Nào là liên hệ thuyền, thuê lều trại, việc lớn vụn vặt gì cơ hồ đều giao cho cậu làm.

      Giữa trưa ngày rời bến, mọi người bị triệu tập, lớp trưởng vẻ mặt nghiêm trọng, tuyên bố: “Các bạn, có tin tức xấu, số lượng chỗ ngồi thuyền thay đổi, tiền chúng ta giao tính theo giá sinh viên nên có chỗ cho việc thảo luận, họ bàn lại, tại thiếu chỗ.”

      Nhất thời mọi người lặng ngắt như tờ.

      “Hoặc ít hơn người, hoặc tất cả đều được . Tôi cho rằng thể từ bỏ như thế được.”

      Mọi người đều đồng thanh ‘“Đúng vậy đúng vậy” trả lời.

      “Cho nên chỉ có thể coi có em nào vì lớp hy sinh thôi. Có ai tình nguyện ? Phát huy chút tác phong nào.”

      Tất cả mọi người im lặng lên tiếng. Tất cả đều chờ mong lần rời bến này nhiều lắm, có ngốc mới vào lúc này ‘phát huy tác phong’.

      tự nguyện sao, vậy đề cử .”

      Lời này ra chẳng khác nào . Toàn bộ tụ tập cùng chỗ, ai cũng bằng lòng đắc tội với kẻ khác, cũng bằng lòng để bản thân bị đắc tội.

      Đột nhiên lớp trưởng , có nửa phần đùa giỡn: “Khúc Đồng Thu, phải gần đây cậu túng thiếu sao? Vậy thôi đừng , coi như tiết kiệm tiền.”

      Có mấy người cười phải. Nhặt quả hồng tất nhiên phải chọn quả mềm, Khúc Đồng Thu là kẻ yếu mềm nhất, đắc tội cậu cũng có gì phải sợ.

      Khúc Đồng Thu nghe vậy kinh ngạc : “Nhưng tớ rất muốn .”

      “Ai mà chẳng muốn đúng . Nhưng dù sao cũng phải có kẻ ở lại.” Lớp trưởng cười, dùng giọng điệu thương lượng: “Bằng cậu cảm thấy ai ở lại thích hợp hơn?”

      Câu này liền khéo léo đem nhiệm vụ khoai nóng phỏng tay giao cho cậu, tất cả mọi người lập thức nhìn cậu chằm chằm, sợ từ miệng cậu phát ra tên mình.

      Lớp trưởng cổ vũ : “ sao, cậu cứ , ra tham khảo thôi. Chúng ta cân nhắc.”

      Toàn trường lặng yên, Khúc Đồng Thu thể chủ động bỏ việc này , trong đám người phải có kẻ bị nêu tên, ai biết kẻ đó có thể là bản thân mình hay .

      là vừa khéo, Khúc Đồng Thu bỗng phát mỗi người còn lại đứng đối diện như có chung mối thù, ai cũng cũng hy vọng cậu rời .

      “Đúng đó, cậu coi như xong, cũng cần phải đóng nhiều tiền như vậy,”

      “Nhìn cậu gầy như bị bỏ đói, đáng thương quá mà, đảo có gì hay đâu, bằng giữ tiền mua thức ăn ngon .”

      Cuối cùng Khúc Đồng Thu chỉ phải mình mang theo đồ đạc, có chút thương tâm trở lại ký túc xá. Càng nghĩ cũng hiểu được, ràng cậu rất cẩn thận, ai cũng chưa từng đắc tội qua, tại sao lại biến thành kẻ địch của mọi người.

      Đẩy ra cửa ký túc xá, liếc mắt cái thấy Trang Duy ở bên trong.

      Khúc Đồng Thu lắp bắp kinh hãi, vì lâu lắm chưa chạm mặt với Trang Duy tại nơi này. Có lẽ là hai người đều cố ý tránh đối phương, ở cùng dưới mái nhà cũng có thể gặp gỡ.

      Nhưng tại cậu căn bản có tâm tư suy nghĩ đến việc xấu hổ khi ở cùng Trang Duy, chỉ rầu rĩ ngồi lên giường, bắt đầu lấy đồ đạc chơi đảo ra ngoài.

      Trong phòng im lặng. Khúc Đồng Thu dọn đồ, đột nhiên nghe Trang Duy : “ phải mấy cậu phải rời bến sao.”

      “Chỗ thuyền đủ.” Khúc Đồng Thu xong cảm thấy khổ sở, xoay người đặt cái túi trống rỗng nơi đầu giường, cậu cũng muốn cùng Trang Duy nhiều lời.

      Trang Duy lập tức hiểu ra: “ đủ? Vậy làm sao quyết định ai ? Rút thăm?”

      “. . . . . .”

      “Đừng là trực tiếp chọn cậu, kẻ coi tiền như rác chứ? Cậu đúng là quá vô dụng!”

      Khúc Đồng Thu thất vọng đến mức có hơi mà tranh cãi với cậu ta, lấy gà mên chuẩn bị mua cơm ăn.

      tới cửa lại đột nhiên nghe giọng Trang Duy: “Này, muốn đảo H chơi .”

      cần.”

      Trang Duy rất hài lòng: “Tại sao?”

      nơi đó mắc lắm.”

      “Tiền tôi bỏ ra phải được rồi sao.”

      Khúc Đồng Thu giật mình lắm, quay đầu lại nhìn: “Hả?”

      Trang Duy thoáng xấu hổ, nhưng điệu vẫn rất kiêu ngạo: “Hừ, với tôi mà cũng phải nhiều. Coi như tôi giải thích với cậu, xóa bỏ việc kia.”

      Câu cuối cậu ta nhanh như bay, nhưng Khúc Đồng Thu nghĩ tới chuyện đêm hôm đó da gà liền dựng thẳng lên, mặt cũng túng quẫn đến nóng ran.

      “Tớ, tớ .”

      Trang Duy tức giận : “Ý cậu là gì? Ý cậu là muốn xóa bỏ, còn muốn theo tôi liên lụy sao?”

      Khúc Đồng Thu vội vàng lui về phía sau liên tục, : “Bỏ, tất nhiên là gạch bỏ hết.”

      chuyện, có người đẩy cửa tiến vào. Là Sở Mạc. Khúc Đồng Thu bị hù đến nhảy dựng lên, may là Sở Mạc căn bản coi cậu là người vô hình, tính toán gây phiền toái cho cậu, chỉ chuyện với Trang Duy, thần thái còn pha vẻ ân cần: “Cậu quyết định xong chưa? đảo H với ?”

      Trang Duy chỉ làm như thấy gã, mắt nhìn trần nhà, gì.

      Khúc Đồng Thu thầm nghĩ, kẻ làm đầy tớ giống như thế, cậu nếu tự cao tự đại như vậy sớm bị đánh cho chết khiếp. Nhưng Trang Duy như vậy, chỉ có bày ra tư thế đẹp, mà Sở Mạc còn a dua thôi: “Trang Duy, buổi triển lãm của nhiếp ảnh gia bậc thầy ngày mai là ngày cuối cùng, vé cũng khó kiếm, nếu lúc này cậu còn cơ hội nữa.”

      Vẻ mặt Trang Duy lạnh nhạt, thận trọng, thần khí kiêu ngạo, cuối cùng mở miệng: “Được, tôi , chẳng qua tôi muốn dẫn cậu ấy theo.” Cậu ta lấy tay chỉ chỉ Khúc Đồng Thu.

      “Thằng đó?” Sở Mạc vẻ mặt như giẫm lên phân chó. “Giỡn cái gì vậy!”

      “Tùy thôi, vậy tôi cũng .”

      Vẻ mặt Sở Mạc phức tạp: “Thôi được rồi, cậu theo đảo H, mua vé máy bay cho thằng ấy đến chỗ khác. Được rồi chứ?”

      Trang Duy cười lạnh : “ muốn tôi và du lịch hai người?”

      Khúc Đồng Thu hơi xấu hổ, lỗ tai nóng lên, Sở Mạc trừng mắt liếc cậu, tiếp tục vận động hành lang: “Nhưng chỉ đặt hai phòng, vé cũng chỉ có hai vé, bây giờ thêm người nữa phải làm sao?”

      “Đơn giản thôi, cậu ấy ở khách sạn với , tôi xem triển lãm ảnh.”

      Khúc Đồng Thu cảm thấy được nơi này nên ở lâu, triển lãm ảnh của nhiếp ảnh gia bậc thầy chờ Trang Duy đến hưởng thụ, mà hưởng thụ của Sở Mạc chính là đánh cho cậu trận, cậu có phải ngốc đâu.

      Nhưng mới vừa lẳng lặng bước ra ngoài hai bước, bị Trang Duy túm lấy cổ áo: “Cậu đứng lại đó cho tôi!” còn Sở Mạc lớn tiếng mắng: “Mày mau cút cho !”

      Khúc Đồng Thu tiến thoái lưỡng nan, bị đẩy đẩy xô xô, hai người đều đem cơn tức xả lên người cậu, khiến cậu đầu óc choáng váng, chỉ có thể kêu “Á Á”. Loại thời điểm này chỉ có ý nghĩ tràn ngập trong lòng, nếu có Nhậm Ninh Viễn ở đây tốt rồi.

      biết có phải là lời kêu gọi có hiệu lực hay , cánh tay bị nắm đến mức kêu thôi, đột nhiên chợt nghe đắc Sở Mạc : “Ninh Viễn, tới đúng lúc lắm, mau dẫn tiểu mập mạp của cậu !”

      Khúc Đồng Thu hiểu có phải mình lại bị đánh trúng hay , nghe thấy tên Nhậm Ninh Viễn cảm thấy giống như nghe tên vị thiên thần quá bộ xuống, lập tức quay đầu hô to: “Lão Đại!”

      Trang Duy lại cười lạnh : “ dựa vào cái gì mà dẫn ? Cũng phải nuôi chó.”

      “Cậu nhìn thằng đó vừa mắt, vậy mang theo làm gì?”

      “Bởi vì tôi nhìn lại càng vừa mắt hơn.”

      Nhậm Ninh Viễn nghe bọn họ tranh cãi trong chốc lát, mỉm cười : “Điều này cũng cãi nhau được sao? Hai người hỏi cậu ấy có muốn hay phải xong rồi?”

      xong lại nhìn Khúc Đồng Thu: “Cậu đồng ý ?”

      Khúc Đồng Thu vô duyên vô cớ bị bắt nạt đến mặt xám mày tro, mà hai người kia căn bản tính đến việc nghe cậu , gặp Nhậm Ninh Viễn hỏi, ngực bỗng nhiên ấm áp. Chỉ cảm thấy đối với Nhậm Ninh Viễn, cậu tuyệt đối , thế là chẳng kịp suy nghĩ, bật thốt lên : “Tôi .”

      Nhậm Ninh Viễn cười, với Sở Mạc điên lên: “ tức cái gì, tôi cũng , bốn người chẳng phải tốt sao.”

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9:

      Lần đầu tiên trong đời Khúc Đồng Thu ngồi máy bay, hoàn toàn chẳng biết gì, cũng ai giải thích với cậu, chỉ có thể bắt chước làm theo ba người kia. May mà cậu ngồi cùng chỗ với Nhậm Ninh Viễn, có thể ngồi cạnh Nhậm Ninh Viễn, cậu cũng an tâm.

      Cầm phần cơm ăn máy bay, thức ăn và cơm đều được phân thành ô vuông ngay ngắn, đẹp đẽ, so với thức ăn ở căn tin tốt hơn nhiều lắm. quen có thứ tốt giữ lại cho Nhậm Ninh Viễn, vì thế đưa hộp cơm qua: “Lão Đại.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn, cười : “Tôi ăn hết hai hộp đâu, cậu ăn .”

      Khúc Đồng Thu lúc này mới thoải mái mà ăn. Với cậu mà , cơm máy bay hương vị rất ngon, nhưng khẩu phần đủ, ăn hết phần vẫn còn đói. Mà Nhậm Ninh Viễn chỉ ăn ít cơm và miếng cá liền đặt xuống, bắt gặp đôi mắt trông mong của cậu, lại hỏi: “Còn muốn ăn sao? Tôi chỉ mới ăn nhiêu đây, cậu ăn tiếp là được.”

      Khúc Đồng Thu để ý đến nước miếng và kiêng dè, nhận lấy, còn hăng hái vô cùng, ăn sạch phần cơm của Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn khẽ khụ tiếng rất , bắt đầu cúi đầu xem tớ báo mới vừa lấy, đọc hồi liền dựa ra sau, nhắm mắt lại, hơi thở vững vàng như thể vào giấc ngủ.

      Khúc Đồng Thu nhìn gương mặt nhìn nghiêng tuấn lại trầm ổn ấy, nghĩ thầm rằng làm đàn ông con trai phải giống như vậy đó, lợi hại mà kiêu ngạo, uy nghiêm mà hung ác, ôn hòa mà thể mạo phạm, bản thân mình có phần mười như vậy cũng đủ lắm rồi.

      Trong lòng tràn đầy thành kính và ngưỡng mộ, chợt thấy Sở Mạc tới: “Này, tiểu mập mạp.”

      Khúc Đồng Thu vội giơ ngón tay lên, khẽ suỵt, rồi chỉ vào Nhậm Ninh Viễn nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Sở Mạc mắng: “Mày thằng chết dẫm.” nhưng vẫn hạ giọng: “Mày lại đây cho .”

      Khúc Đồng Thu tuy sợ gã, nhưng muốn gã lớn tiếng ồn ào quấy rầy giấc mộng của Nhậm Ninh Viễn Thanh, liền kinh hồn táng đảm theo gã vào buồng vệ sinh.

      cho mày biết, lần này mày cách xa Trang Duy ra cho , bằng là tự tìm chết, biết chưa hả?”

      “…”

      được ở mình với cậu ấy, cũng được phép chuyện với cậu ấy, hiểu ?!”

      “…”

      “Mày dám với cậu ấy câu, trở về liền đấm cho mày đấm, hai câu đấm hai đấm, nhớ cho .” Sở Mạc lưu tình chút nào cốc đầu cậu, rồi sau đó đẩy Khúc Đồng Thu sợ tới mức ngẩn người ra, “Mau cút. muốn vệ sinh.”

      Khúc Đồng Thu trở lại chỗ ngồi, có phần sợ hãi cảnh tượng sau khi máy bay chạm đất, bốn người đồng hành. Cậu hy vọng máy bay mãi đừng ngừng lại, cậu chỉ cần ngồi cạnh Nhậm Ninh Viễn, làm vệ sĩ bé bảo vệ cho giấc ngủ của lão Đại là tốt rồi.

      Nhưng máy bay vẫn đúng giờ hạ xuống, ra cửa khoang mới phát ngoài trời mưa rơi. Vậy là mọi người lục tục xuống thuê xe, rất nhanh mưa càng rơi càng lớn, xe nơi sân bay lại chậm chạp chưa xuất , đám người chỉ phải đứng tại chỗ, vừa mắng vừa nghĩ cách trốn mưa.

      Sở Mạc có chuẩn bị, còn Khúc Đồng Thu xa nhà thỉ dù sắc trời như thế nào cũng đều mang theo cây dù cũ của chính mình. Người trước tìm Trang Duy xum xoe, mà Khúc Đồng Thu vô cùng tự giác hai tay đưa dù cho Nhậm Ninh Viễn: “Lão Đại!”

      Nhậm Ninh Viễn khẽ mỉm cười nhận lấy, mới vừa bung ra, Trang Duy bên kia liền mắng Sở Mạc, : “Ai muốn chung dù với !” Nhưng cuối cùng muốn ai bị ướt, liền bước đến dưới dù cùng Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy qua cũng cự tuyệt, đối với bất kỳ ai cũng ôn hòa giống nhau như đúc.

      Sở Mạc tức giận đến giậm chân, lại thể làm gì hai kẻ kia, chỉ lấy Khúc Đồng Thu ra trút giận. Lúc Khúc Đồng Thu đầu trúng vái cú đánh lập tức trốn , vậy nhưng cũng bị trúng thêm cú khác nữa, chỉ có thể theo phía sau Nhậm Ninh Viễn, nhìn người nọ và Trang Duy hòa thuận cùng dưới ô dù cũ, bản thân mình cúi thấp đầu ướt mèm.

      Chờ đến khi rốt cuộc cũng lên xe, toàn thân Khúc Đồng Thu ướt hết, quần áo rộng thùng thình dính cả vào người, tóc cũng chỉ có thể tùy tiện hất ra sau. Chỉ có mắt kính là đáng buồn thôi, lấy quần áo sũng nước lau cả nửa ngày cũng sạch được, may là cậu chỉ cận hai độ, đeo cũng sao lắm.

      Tầm mắt Trang Duy chán ghét đảo qua cậu, bỗng dưng liếc mắt nhìn cậu cái, lại liếc mắt nhìn lần nữa, như là có hơi bất ngờ, nhịn trong chốc lát mới mở miệng : “Gầy nhiều quá vậy.”

      Nhớ tới lời uy hiếp của Sở Mạc, Khúc Đồng Thu dám lên tiếng.

      Trang Duy thấy cậu đáp lại, hừ lạnh tiếng, dường như có việc gì nhìn chăm chú mưa ngoài cửa sổ trong chốc lát, lại nhịn được quay đầu, lại nhìn nhìn: “Mắt cậu cũng phải là mở ra đâu.”

      Cậu ta vừa như thế, ngay cả Sở Mạc vẫn làm mặt nghiêm cũng hướng mắt về phía cậu, chỉ có Nhậm Ninh Viễn chẳng ừ hử gì.

      Trang Duy : “Gầy nhiều mà.”

      Sở Mạc cũng phụ họa: “Đúng vậy, thay đổi hẳn. Nhưng vẫn khó coi như nhau.”

      Khúc Đồng Thu chưa bao giờ có kinh nghiệm trở thành tâm điểm trong mắt người khác, sợ hãi thôi, hấp tấp cười theo.

      Trang Duy lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét, đưa ánh mắt ra chỗ khác.

      Tới khách sạn, đoàn người tạm thời đem đồ vật toàn bộ bỏ vào phòng. Nhậm Ninh Viễn cười : “ đường đều vất vả, cùng tắm , làm mát xa toàn thân, thuận tiện nghỉ ngơi chút.”

      Khúc Đồng Thu vội : “Lão Đại, tôi đâu.” Chi phí giao thông, nơi ở là do Trang Duy giúp cậu gánh, nhưng những chi tiêu khác cậu lo nổi.

      “Cùng , tôi mời.” Nhậm Ninh Viễn cười, “Tôi cũng ăn bữa sáng của cậu ít.”

      Bất giác, Khúc Đồng Thu cảm thấy có hơi bất an. Nhậm Ninh Viễn cứ như muốn phân quan hệ với cậu, chẳng khác nào xa lạ.

      Cậu từng đắc tội qua Nhậm Ninh Viễn, nhưng tấm lòng hết sức chân thành của cậu năm tháng hoàn toàn có thể chứng minh. Nếu từ nay về sau Nhậm Ninh Viễn còn phản ứng với cậu nữa, cậu cũng chẳng biết làm thế nào mới tốt.

      theo ba người lấy phòng, có lẽ Khúc Đồng Thu là kẻ duy nhất chưa gặp qua loại cuộc sống này. Cho tới bây giờ, cả đời cậu cũng chưa từng đau nhức, chưa từng thoải mái đến thế. Tắm sạch toàn thân, ngâm mình, tắm hơi qua, rồi nằm gục ở đây cho người mát xa, lúc được dùng sức vuốt ve đau đến mức kêu oai oái, qua rồi dễ chịu nên lời.

      Nghe tiếng rên rỉ của cậu, Sở Mạc nhịn được mắng: “Kêu cái mắc toi gì vậy, tiếng như quỷ! giọng cho .” Khúc Đồng Thu lập tức ngậm chặt miệng. Hiếm khi Trang Duy gia nhập hàng ngũ mắng cậu, mà Nhậm Ninh Viễn chỉ trước sau như nhắm mắt lại, dáng vẻ như ngủ.

      Mát xa qua , toàn thân thả lỏng, Khúc Đồng Thu buồn ngủ thôi, híp mắt với ba người chỉnh sửa tóc tai. Lúc cậu buồn ngủ, thợ làm tóc cũng thuận tiện cắt cho cậu, thổi sạch tóc con mặt cậu. Sau đó cậu liền dọ dẫm quay về phòng mát xa cách vách, tìm giường mà ngủ.

      có khách, ánh sáng trong phòng mát xa mờ tối, rất nhanh Khúc Đồng Thu liền ngủ say. Chưa hết, cậu còn nằm mơ nhiều giấc mộng rất kỳ lạ, những giấc mộng hỗn loạn mà cảm giác lại chân vô cùng. Chẳng hạn như mơ thấy hôn môi cùng người khác.

      Người trong mộng chẳc hẳn là xinh đẹp, nhưng khuôn mặt mơ hồ quá. Thế nên lúc sau cũng cách nào hồi tưởng lại hình dáng ấy. Nhưng những hôn môi dường như rất giống nhau. Tuy cậu chưa từng hôn nữ sinh nào, biết cảm giác hôn môi chật đến bao nhiêu, nhưng trong mộng kia, va chạm có vẻ thô lỗ ấy lại khiến cậu nghĩ rằng mình tỉnh. Thậm chí khi cho rằng trả hết nợ, đứng dậy ra ngoài, phát thấy ba người nọ, bèn hoảng loạn tìm kiếm. Người làm tóc vẻ mặt lạ kỳ chỉ lạnh lùng : “Cậu chậm rồi, ai bảo ngủ mãi tới giờ còn dậy nổi.”

      ràng ngủ đến tận giờ còn dậy nổi!”

      tiếng như sấm ấy hoàn toàn đánh thức cậu. Mở bừng mắt, Khúc Đồng Thu bắt gặp gương mặt Sở Mạc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :