1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quân tử chi giao - Lam Lâm

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 42

      Khúc Đồng Thu nửa ngày cũng lên tiếng.

      Tin tức người đàn ông này mang đến, tin sau so với tin trước càng làm kinh ngạc hơn, trước mắt tất cả đều mơ hồ, đầu óc mông lung sau lúc lâu mới có phản ứng: “Nhưng Dương Diệu ấy… rất sợ …”

      biết chuyện giữa chúng tôi.” Thức ăn đưa lên, Richard ý bảo lấy dao nĩa, “Trước khi Dương Diệu đến thành phố S, chúng tôi quen biết nhau, cũng sớm có quan hệ qua lại.”

      “…”

      “Tôi biết ấy có cảm giác đối với tôi, nhưng lúc bắt đầu, quan hệ giữa chúng tôi tốt lắm, bên trong lại có rất nhiều hiểu lầm, tuy trong lòng ấy tôi, nhưng vẫn chẳng chịu tha thứ và thừa nhận.”

      Khúc Đồng Thu nắm dao nĩa, lại thể ăn vô bất kỳ thứ gì, trong mắt chỉ có đôi môi người đối diện há ra ngậm lại.

      ấy quyết định kết hôn với là đả kích lớn nhất trong đời tôi. Trong hai năm ấy tôi rất chán nản, cũng làm rất nhiều chuyện cực đoan. May mắn thay cuối cũng ấy vẫn trở về cạnh bên tôi.”

      “…”

      “Tôi biết phục. Nhưng quá khứ giữa tôi và ấy thể tưởng tượng đâu, cũng chẳng có cách nào tham gia vào. Chúng tôi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. ấy chọn phải vì thương , mà vì trốn tránh tôi.”

      đừng bậy!” Khúc Đồng Thu quẳng nĩa xuống, run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, “ ấy chọn tôi vì giữa chúng tôi trong lúc ấy có tình lòng, ấy còn sinh con cho tôi! lòng , lòng vì sao ấy kết hôn với tôi!”

      “Sorry, tôi chỉ chân tướng với mà thôi. Đúng vậy, Dương Diệu từng thích , nhưng người ấy nhất là tôi.”

      Tay Khúc Đồng Thu khống chế được, run lên: “…Dù sao Dương Diệu cũng trở lại bên cạnh , thắng rồi, bây giờ đến những lời này với tôi làm gì?”

      Loại chân tướng này cần. thà rằng làm thằng ngốc chẳng biết gì với hạnh phúc qua.

      vẫn cảm thấy khoảng thời gian hôn nhân ngắn ngủi kia bản thân đường đường chính chính là diễn viên chính, vậy mà kết quả lại chính là tên diễn viên phụ trong tình của kẻ khác. Công dụng của chính là giúp diễn viên chính nhận tình đích thực của đời mình.

      Richard khẽ do dự: “Tôi vô cùng có lỗi với , nhưng chuyện này tôi phải .”

      Khúc Đồng Thu trừng đôi mắt hồng lên, nhìn gã.

      “Là chuyện về Khúc Kha.”

      Khúc Đồng Thu lập tức mở to hai mắt. Liên tưởng đến việc gã sắp khiến lông dựng đứng, phẫn nộ đến mức toàn thân đều căng thẳng, cắn răng: “Rất xin lỗi, tôi phải .”

      Đối phương đè lại vai : “Hãy nghe tôi xong. Tôi biết rất khó chấp nhận. Nhưng căn cứ vào sinh nhật con bé mà đoán ra khoảng thời gian kia, tôi và Dương Diệu có phát sinh quan hệ, cũng có thể là…”

      Khúc Đồng Thu thông suốt, hất tay gã đứng lên, hai mắt đỏ, mặt cũng đỏ đến mức muốn xuất huyết: “Đừng nữa! Tiểu Kha con bé là con tôi! Con bé cũng chỉ nhận mỗi tôi là ba nó! hề có quan hệ gì với !!”

      tỉnh táo lại trước …”

      “Cho dù quấn quít lấy tôi, tôi cũng cho gặp con bé!”

      “Tôi gặp nó.”

      Khúc Đồng Thu nhìn gã, đồng tử mở lớn.

      Richard bình tĩnh khẳng định: “Dương Diệu vẫn cho tôi biết ấy có đứa con , nhưng ấy đưa Tiểu Kha chơi chỉ lần, bị tôi phát , cho nên chúng tôi cũng gặp nhau. Tiểu Kha con bé đáng quá đỗi, cũng nhận tôi là cha dượng, hoàn toàn chối bỏ tôi.”

      Đầu Khúc Đồng Thu lại ong vang, thể tin được lỗ tai mình: “Tiểu, Tiểu Kha gặp Dương Diệu?”

      biết sao?”

      “…”

      Richard nghiền ngẫm vẻ mặt : “Xem ra, tuy Tiểu Kha tuổi nhưng rất hiểu chuyện, con bé có thể tự đưa ra quyết định.”

      Khúc Đồng Thu đứng đó có phần mờ mịt.

      Chỉ là chút bất tri bất giác mà thôi, con cao hơn, lớn hơn, còn gạt cả nữa. Vậy mà chưa từng phát .

      Rốt cuộc còn có thứ gì cảm nhận thấy nữa đây?

      Richard tiếp tục : “Tôi muốn làm xét nghiệm DNA. Nếu con bé là con tôi, chúng tôi nhất định có thể cho nó cuộc sống tốt hơn so với . Tất nhiên cứ yên tâm, tôi cho bồi thường khiến vừa lòng.”

      Mắt Khúc Đồng Thu quả thực muốn nứt ra: “ đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.”

      “Chúng tôi có quyền lợi làm xét nghiệm này.”

      “Tôi đồng ý!”

      “Thế tôi chỉ có thể mời luật sư đến đây.”

      Khúc Đồng Thu với đôi mắt đỏ nhìn về phía con người cơ bắp từng rất sợ hãi trong đời: “Tùy !”

      Khúc Đồng Thu rời khỏi nhà ăn nhưng trở về, người lẻ loi độc ở đầu đường đến nửa đêm. cảm thấy cáu kỉnh quá, trong dạ dày giống như bị thiêu cháy, chỉ có thể càng ngừng tới lui, người cũng lạnh lẽo, lạnh đến mức phát run.

      Con là do vợ ngoại tình, còn lấy làm vật thay thế, lừa niều năm lòng chăm sóc dùm, bây giờ còn muốn tới, cướp thứ duy nhất còn sót lại của .

      uất ức biết bao nhiêu. luôn sợ hãi để Nhậm Ninh Viễn biết chịu nổi.

      Lần đầu tiên hạ quyết tâm gọi điện cho Dương Diệu, hẹn . Trong năm này còn cùng thư từ qua lại liên lạc, thậm chí hề biết tới thành phố T.

      Cách nhiều năm như vậy, giọng Dương Diệu vẫn quen thuộc mà lại xa lạ như thế, chỉ là thanh kia gợi lên nhiều việc quá, khiến có chút hốt hoảng, thương tâm.

      Tưởng như ngay lập tức trở lại rất nhiều năm trước.

      khi đó cái gì cũng biết. Cuộc sống đơn giản, đủ đầy thế thôi.

      Chẳng qua trong nháy mắt biến thành như bây giờ, hợp hay hợp cũng vậy, chẳng biết phải trách ai nữa.

      Dương Diệu mình lái xe đến chỗ hẹn. gần bốn mươi nhưng chăm sóc cho bản thân rất tốt, thậm chí so với còn trẻ hơn, có da có thịt hơn mười sáu năm trước, sắc mặt tươi tắn. Tuy vội, nhưng quần áo và tóc tai đều đẹp đẽ, xinh đẹp và khéo léo. Trong nháy mắt khi xuống xe, Khúc Đồng Thu cơ hồ nhận ra.

      vốn nghĩ chẳng bao giờ gặp lại nữa, thậm chí thể tưởng tượng được trường hợp gặp lại này. Lại thể tưởng được khi mặt đối mặt lại dễ dàng như vậy. ở chung với , ngược lại còn tốt hơn.

      Như vậy nên vì mà vui mừng, nhưng trong lòng giống bị khoét lỗ lớn.

      Hai người đứng ở bể phun nước nơi quảng trường, vẫn là Dương Diệu mở miệng trước: “ gầy nhiều quá.”

      Khúc Đồng Thu ăn ngay : “Em càng ngày càng đẹp.”

      “Mấy năm nay, vất vả cho .”

      rất tốt…”

      Đứng lặng yên trong chốc lát, Khúc Đồng Thu lấy lại bình tĩnh: “Chồng em tới tìm .”

      Dương Diệu cũng có chút xấu hổ: “Đúng vậy, ấy cho em biết, có lỗi với nhiều rồi.”

      Khúc Đồng Thu chắc như đinh đóng cột: “ ta chịu nghe, muốn em chuyển lời lại, giao Tiểu Kha.”

      “Em biết, em rất xin lỗi, mấy năm nay mình nuôi Tiểu Kha vất vả lắm, so với , em và ấy tranh được.” Dương Diệu cúi đầu, “Chỉ là đừng trách Richard quá, ấy cũng có nỗi khó xử của mình. Sau khi cơ thể bị thương, em và ấy ở chung mười mấy năm vẫn cách nào có con nữa.”

      Khúc Đồng Thu có phần sững sờ.

      “Cho nên khi ấy biết được tồn tại của Tiểu Kha liền khống chế được bản thân mình. ấy kích động như vậy, xin hãy thông cảm cho.”

      “…”

      “Em hy vọng đồng ý để Tiểu Kha và Richard làm xét nghiệm DNA. Nếu hai người ấy phải cha con, Richard dây dưa với nữa.”

      “…” Vậy nếu…

      Khúc Đồng Thu nhanh chóng ngậm miệng, nên lời.

      “Tiểu Kha thoạt nhìn cũng có dáng vẻ con lai. Em nghĩ, kỳ cũng có nhiều khả năng đâu. Nhưng đối với Richard mà , chẳng sợ hy vọng chỉ có phần vạn, ấy cũng buông tha. Chi bằng cứ để ấy làm xét nghiệm , để ấy hoàn toàn hết hy vọng mới tốt.”

      Khúc Đồng Thu suy nghĩ trong chốc lát, dám chuyện nhóm máu, vì vừa như thế chẳng khác nào con phải con .

      “Nhưng… phải tất cả con lai đều có dáng vẻ như con lai…”

      “Điều này cũng đúng.” Dương Diệu lặng yên, cũng có phần khó mở miệng, “Nếu… hai người họ là cha con, lấy tính cách của Richard, ấy trăm phương nghìn kế nắm lấy trong tay.”

      “Cho nên hẹn em ra đây. Em là vợ ta, cảm thấy ta rất em.” Khúc Đồng Thu xong cảm thấy khó khăn quá, “ ta nhất định nghe lời em. Em với ta , nuôi Tiểu Kha đến những mười hai năm, chỉ có con bé, tình cảm hai cha con tốt lắm, con bé cần người ba thứ hai đâu, bọn thể tách ra…”

      “Đồng Thu.” “Dương Diệu bắt lấy tay , “ hãy nghe em , vô ích thôi, tranh lại ấy đâu. Em hy vọng có thể giải quyết riêng, đừng ra tòa án. Đây là tốt cho thôi, em thuyết phục ấy cố hết sức bồi thường cho , cho nửa đời sau của có thể sống rất sung túc, Đồng Thu…”

      Dường như dự cảm được điều gì, có phần hoảng sợ: “Em cho ta biết , hai người cướp Khúc Kha cũng vô dụng thôi, con bé nhất định chấp nhận. Cho dù bị tòa phán giao cho hai người, chừng con bé vẫn tìm về với , đừng miễn cưỡng nữa mà…”

      “Đồng Thu, hãy chấp nhận , ra Tiểu Kha ở chung với bọn em rất tốt.”

      “…”

      đừng mắng con bé. Em và con bé chỉ vô tình gặp nhau. Nó biết em tại thế nào, nhưng em biết nó, chạm mặt lần đầu liền nhận ra ngay. Trước kia em cũng biết con bé và tới thành phố T. Sau đó con bé chơi với bạn ở thành phố M, em vừa lúc cũng có chuyện làm ăn ở đó, lại gặp con bé, chở nó về. Em nghĩ đây là duyên phận… Cầm lòng được em trường học tìm nó, ra nó phải hoàn toàn có ấn tượng với em, rất nhanh chấp nhận.”

      “…”

      “Đồng Thu, huyết thống là thứ thể phai nhạt, con bé vẫn luôn muốn gia đình đầy đủ. Việc đó em và ấy có thể cho con bé, mà lại làm được. Hơn nữa, ai lại chẳng muốn điều kiện cuộc sống tốt hơn? Cuộc sống sau này của con bé, bọn em có thể giúp đỡ nó rất nhiều, mà làm được. Những việc này em nghĩ con bé cũng rất ràng. Tâm tư con hẳn như nghĩ đâu. Cũng phức tạp lắm.”

      Khúc Đồng Thu còn có thể ra lời, chỉ sững sờ nhìn .

      “Nếu Richard kiên trì muốn đưa ra tòa, em ngăn được, cũng nhất định giúp. ấy mới là chồng em.”

      rũ vai xuống, mắt hoe đỏ mất rồi.

      “Em xin lỗi. , cảm tình giữa và Tiểu Kha rất tốt, nhưng con bé cũng rất thích em và ấy, chưa hẳn nó chọn . Vậy nên cũng mất ưu thế về phương diện tình cảm, hơn nữa bọn em có thể cho Tiểu Kha hoàn cảnh tốt hơn. Phán quyết của tòa đều suy tính vì con cái, nên phán quyết Tiểu Kha về với cha mẹ ruột của nó là tương đối lớn. Đến lúc đó cũng chưa chắc có được bồi thường hợp lý. Đồng Thu, là người thành , đừng để chịu mệt mỏi như vậy nữa…”

      Dương Diệu nắm chặt đôi bàn tay run rẩy của : “Em rất xin lỗi, nhưng dù có Tiểu Kha, vẫn còn có thể có đứa con khác, Rrichard còn hy vọng gì nữa rồi. Nên hãy thông cảm cho ấy.”

      Khúc Đồng Thu muốn rằng, đây chẳng phải là thứ lấy ra trong vườn rau nhà mình, chỉ cần bỏ là có thể tặng cho người khác.

      và Khúc Kha sống nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, trong mắt người khác có lẽ chẳng là gì, có lẽ ngay cả trong mắt Khúc Kha trưởng thành cũng vậy. Nhưng ai có thể trả lại cho đây?

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 43

      Ngày nghỉ Khúc Kha trở về, Khúc Đồng Thu giặt sạch đống quần áo rất nặng con bé mang tới, nấu đồ ăn con bé thích cho nó ăn.

      vốn ít , cũng phải người biết khuyên giải, chỉ ngồi nhìn con vô cùng cao hứng ăn thịt heo kho tàu và cá hấp. Bản thân gắp phần thịt béo và đầu cá, đuôi cá, da mà con bé sợ ăn, chờ con bé ăn no rồi lấy phần nước sốt còn lại ăn với cơm. Sau khi ăn xong lấy hoa quả cho con ăn, còn dọn dẹp rửa bát. Hết thảy đều giống những ngày bình thường.

      “Ăn ngon ?”

      “Dạ ngon.”

      “Vậy chúng ta thôi.”

      Hai cha con mặc áo khoác rời nhà. Khúc Đồng Thu choàng khăn quàng cổ cho con , đeo bao tay cho con bé. Đêm nay gặp Dương Diệu và người kia, chưa gì với Khúc Kha. gì cũng là dư thừa cả thôi, đợi tới nơi rồi tự nhiên ràng.

      Khúc Kha đường còn nắm tay đầy sôi nổi, vào quán cà phê dần có vẻ buồn bực, tới lúc đến gần bàn Dương Diệu và người nọ, thấy ở đó có hai người chờ sẵn sắc mặt liền thay đổi. Con bé ngẩng đầu nhìn ba nó, lại nhìn mấy người kia, có phần kích động.

      “Ba…”

      Dương Diệu dịu dàng chào con bé: “Tiểu Kha, con ngồi .”

      Khúc Kha nhìn , lại nhìn Khúc Đồng Thu, chột dạ lui về sau, nhất thời dám ngồi.

      Khúc Đồng Thu xoa đầu con bé: “ có việc gì đâu, ba biết con gặp qua mẹ và chú ấy, hai người họ với ba cả rồi.”

      Gương mặt bé con đỏ lên, vai cũng co lại: “Ba, con phải muốn gạt ba đâu, chỉ là con nhớ mẹ… Con biết ba giận… ra họ tốt với con lắm…”

      “Tiểu Kha, ba con giận đâu, là ba mẹ có chuyện muốn với con.”

      Khúc Kha ngồi xuống bên cạnh ba nó, khí này dù sao cũng làm con bé bất an, hai tay cầm ly nước trái cây, nhìn qua ba người lớn có phần cảnh giác.

      “Tuy rằng đây là chuyện của người lớn, nhưng con trưởng thành rồi nên có quyền được biết.” Dương Diệu xong cũng cần xấu hổ, “Năm đó mẹ chỉ có mình ba con là bạn trai. Cho nên chú Richard cũng có thể là ba con.”

      Khúc Kha mở to hai mắt nhìn.

      Trong yên lặng bối rối ấy, Dương Diệu lại hỏi: “Mẹ vậy con hiểu ?”

      “…”

      “Mẹ biết việc này dễ dàng chấp nhận. Nhưng con cũng đừng quá khẩn trương, đó chỉ là khả năng, kỳ cũng lớn. Nhưng ba mẹ muốn con và chú Richard làm xét nghiệm DNA nhận cha con, như vậy mọi người mới có thể biết ràng.”

      Richard cũng dỗ con bé: “Đúng vậy đó, Tiểu Kha, xét nghiệm này rất đơn giản, cháu cần làm gì cả đâu.”

      Khúc Kha nhìn trái nhìn phải, ba người lớn này con bé chẳng ghét ai, nhưng dự cảm nào đó khiến con bé như con nhím : “Tại sao phải biết chứ?”

      “…”

      “Biết với biết có gì khác nhau sao? Mọi người muốn làm gì?”

      Đôi mắt Dương Diệu đỏ lên, thở dài: “Tiểu Kha…”

      Richard trấn an ôm vai vợ: “Vì tất cả đều muốn biết chân tướng. Chẳng lẽ cháu muốn biết sao? Đến tột cùng ai mới là cha ruột cháu?”

      “…”

      “Huyết thống rất quan trọng. ai có thể để ý.”

      bé con vừa kích động vừa nhìn những người bên cạnh vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại người Khúc Đồng Thu. chỉ cúi đầu nhìn chiếc ly trước mắt, hệt như mất hồn, chẳng lời nào.

      “Cho dù cháu muốn biết, ba cháu cũng muốn biết.”

      Rời khỏi quán cà phê, đêm khuya, Khúc Kha vẫn về nhà theo Khúc Đồng Thu, từ phía sau , chỉ là chẳng nắm lấy đôi tay phía trước mà thôi.

      “Ba ơi…”

      “…”

      “Ba ơi, con làm xét nghiệm được ?”

      Khúc Đồng Thu lắc đầu.

      Hai bóng người lớn trước sau vẫn im lặng đoạn, Khúc Kha hỏi: “Ba ơi, nếu con phải con ruột của ba, ba cần con nữa sao?”

      Khúc Đồng Thu lại lắc đầu, quay đầu nhìn con bé, gió thổi qua, đèn đường chiếu xuống gương mặt vất vả của người đàn ông con đường , gương mặt ấy, đôi mắt ngập nước mất rồi.

      Khúc Kha nhanh chóng nắm lấy tay , : “Tại sao phải làm xét nghiệm chứ…” rồi giọng khóc suốt quãng đường về nhà.

      Richard phải mất ba ngày mới có kết quả. Khúc Đồng Thu vừa cảm thấy chẳng thể đợi kịp, vừa cảm thấy chừng ấy thời gian là quá ngắn.

      chuyện này cho Nhậm Ninh Viễn.

      Sau khi cùng Richard trò chuyện, cũng biết có rất nhiều việc Nhậm Ninh Viễn kể cho . nghĩ có lẽ Nhậm Ninh Viễn phải cố ý giấu , chỉ là cảm thấy cần thiết phải với mà thôi.

      Quan hệ giữa họ tới bây giờ giống như có tấm rèm chắn ngang, đều có thể nghe thấy động tĩnh lần nhau, nhưng vẫn giới hạn rất ràng.

      Cho nên cũng phải chẳng biết xấu hổ mà việc vụn vặt gì đều hết với Nhậm Ninh Viễn.

      Chuyện Tiểu Kha là chuyện nhà , muốn nhờ Nhậm Ninh Viễn giúp đỡ. Vì sao phải nhờ giúp chứ, bản thân cũng là gã đàn ông kia mà.

      Tuy Nhậm Ninh Viễn giúp ít, nhưng kỳ cho tới bây giờ chưa dám chủ động mở miệng cầu xin Nhậm Ninh Viễn bất cứ điều gì. dám, cũng muốn Nhậm Ninh Viễn động tay, càng muốn Nhậm Ninh Viễn cảm thấy kẻ phiền toái.

      người mạnh mẽ như thế chẳng thích có trói buộc đâu.

      Khúc Đồng Thu tự mình tìm luật sư cố vấn, người ta chi tiết cho biết, theo điều kiện cung cấp, phần thắng lớn.

      Nhưng lớn có nghĩa là có. Khúc Đồng Thu ở nhà tìm tất cả những thứ có thể chứng minh tình cảm hai cha con . Những chiếc răng sữa từ đến lớn của con , những bức tranh hai cha con cùng dùng bút chì màu vẽ nên, bài tập làm văn ‘Người ba của con’ con bé viết khi còn , món quà thủ công con bé tặng nhân ngày lễ của cha… Tất cả, đều cất giữ rất cẩn thận, từng thứ từng thứ .

      Những thứ khác có ưu thế chẳng làm gì, cũng mua nổi thứ tốt. chỉ có thể đưa những thứ có cho họ xem, hy vọng đời này có thứ công lý thuộc về người nghèo.

      Nhìn sắc trời tối, sáng sớm nay Khúc Kha được Richard đón ra ngoài, tại cũng sắp trở về. Khúc Đồng Thu ngăn cản họ gặp mặt, chỉ làm cơm đợi con về nhà ăn.

      Hôm nay có kết quả xét nghiệm. Hai người kia khẩn trương cũng là lẽ thường tình.

      Chỉ có mỗi là bình tĩnh. Trong lòng hơn ai khác, như con chó đợi bị giết thịt ngơ ngác chờ cạnh bàn.

      Điện thoại vang lên, Khúc Đồng Thu chờ mong nên cả người chấn động, vội nghe máy: “A lô?”

      “Ăn cơm chưa?”

      Đầu dây bên kia là giọng Nhậm Ninh Viễn. Mấy ngày nay người nọ ra ngoài làm việc, lúc này hẳn là sáng sớm ở Los Angeles, thanh nghe có vẻ chẳng ràng.

      “Hôm nay tôi về, xong việc còn thời gian rảnh, cậu muốn gì tôi mua giúp cho.”

      cần gì đâu.” Khúc Đồng Thu liên tục cám ơn, “Làm khó rồi, còn khiến nhớ tới…”

      “Được rồi.” Giọng Nhậm Ninh Viễn ôn hòa, “Tiểu Kha mặc quần áo cỡ 2 hay cỡ 4?”

      “…”

      “Cậu làm sao vậy?”

      vẫn đứng đó, đôi mắt đỏ hồng, môi run rẩy, cổ họng lại chẳng thể phát ra thanh.

      Nhậm Ninh Viễn cũng im lặng trong chốc lát, như lắng nghe điều gì, rồi sau đó : “Đừng lo lắng. Tôi lập tức trở về. Có chuyện gì cứ cho tôi, tôi giúp cậu.”

      Mấy ngày liên tiếp sống trong thất vọng não nề, bị phản bội và vứt bỏ nhiều quá, lần đầu tiên có cảm giác an ủi đến ấm lòng. Mắt của Khúc Đồng Thu ướt.

      “Nhậm Ninh Viễn…”

      Cánh cửa “rầm” cái bị mở ra từ bên ngoài, Khúc Kha trở lại, đem cả hơi lạnh toàn thân vào nhà, thở ra cả khói, trong mắt có nước lưng tròng.

      Khúc Đồng Thu cố nhiều lời, vội qua loa cúp điện thoại, xoay người nhìn con bé.

      bé con hai mắt sưng phù, chỉ thút thít khóc, nghẹn ngào khôn xiết, bước bước về phía , dúi tờ giấy vào tay .

      Khúc Đồng Thu cũng hiểu ra, chẳng nên lời. sớm có chuẩn bị, nhưng mà giây phút ‘rốt cuộc đến’ này khiến lòng kẻ làm cha như chua xót biết bao nhiêu.

      run rẩy nhận tờ giấy, Khúc Kha liền “Oa” cái khóc nhào vào lòng ngực , ôm chầm lấy thắt lưng . Khúc Đồng Thu vội vã xoa đầu con bé: “ có việc gì, có việc gì…”

      “Ba, ba ơi…”

      sao, có việc gì, có việc gì cả đâu…”

      vẫn có thể an ủi con bé, biết sớm hơn nó, lặp lại tự thuyết phục mình, nghĩ tới biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có thể hiểu được đôi vợ chồng kia.

      Khúc Kha vùi đầu trong lòng ngực , nghẹn ngào : “Ba ơi… con cùng ông ấy… khớp…”

      Đôi tay run lên của cứng lại.

      “Cho nên… con là con ba mà…” bé khóc đến mức vai run cả lên, “Tốt quá… ba ơi…”

      Khúc Đồng Thu cứng ngắc trong chốc lát, ôm con , dần dần run rẩy đến tận xương.

      nghĩ tới Nhậm Ninh Viễn, rất muốn hỏi người nọ, rốt cuộc Dương Diệu là loại phụ nữ gì.

      Rốt cuộc vì sao lại giới thiệu Dương Diệu cho .

      Lần đầu tiên suy nghĩ, có lẽ có vài việc Nhậm Ninh Viễn cho biết.

      Lần đầu tiên cảm thấy được, có hoài nghi rất .

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 44

      Lúc Khúc Đồng Thu đến quán cà phê vẫn còn sớm so với giờ hẹn, Dương Diệu cũng tới trước. Trong quán có khách, thấy đến gần, liền tươi cười với .

      Khúc Đồng Thu ngồi xuống đối diện , thoáng được tự nhiên, vẫn là chỗ ngồi cũ, tâm tình so với lần ấy càng mơ hồ hơn.

      Dương Diệu mở miệng trước: “Kỳ em cũng nghĩ đến chuyện hẹn ra.”

      “Dương Diệu…”

      nghe em trước , em xong điều này là được rồi. Mấy ngày nay phải với .” Dương Diệu dừng chút, “, phải mấy ngày nay, em vốn dĩ nợ rất nhiều. hận em thế nào cũng được.”

      “Nhưng có vài việc em muốn với . Em phải người phụ nữ tốt, nhưng khi cùng chỗ với , em toàn tâm toàn ý.”

      vẫn như thế, vẫn dáng vẻ chuyện dịu dàng mà bao năm trước ngây ngốc mê say, dịu dàng đến mức khiến nhói lòng.

      “Khi đó em rất thích . Tuy tuổi còn nhưng chăm sóc em rất dịu dàng, còn có thể bảo vệ em nữa. Người như em có kết quả tốt phải dễ. Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, muốn kết hôn với em. Lúc ấy em vui mừng lắm.”

      Khúc Đồng Thu ngồi cúi đầu, hạnh phúc quá bé mười mấy năm trước sớm mơ hồ, nhắc tới khiến lòng có phần chua xót.

      “Dù em có phụ đến mức nào chăng nữa, em cũng chưa từng làm chuyện phản bội . Sau khi chúng ta cùng chỗ, em rất cẩn thận với khách, luôn trung thành với .”

      Trong lặng yên chỉ có tiếng vang rất khẽ của lò sưởi.

      “Đứa bé là con ai, tuy thể xác định, nhưng trực giác em rằng đó là của , em cũng hy vọng đó là con .” Đôi mắt đỏ. “Em rất muốn sinh nó ra, cho dù chờ học xong chúng ta kết hôn trễ cũng được, nhưng chuyện sau đó…”

      Khúc Đồng Thu lấy khăn tay trong túi đưa , thấp giọng lời cám ơn, dùng nó lau nơi khóe mắt ướt: “ vẫn mãi dịu dàng như thế.”

      Người đàn ông chất phát ấy có cảm giác được khen, trong mắt Dương Diệu khuôn mặt vẫn quá u sầu, mang theo chút lo sợ, nghi hoặc.

      “Đồng Thu, muốn hỏi gì cứ hỏi . Em giấu .”

      do dự: “Trước khi chúng ta cùng chỗ, ngoài và Richard… có phải em cũng với những khách khác…”

      Dương Diệu trả lời ngay, đôi mắt hoe đỏ nhìn ngón tay.

      Tại giây phút im ắng đó, dần dần Khúc Đồng Thu cảm thấy con tim sao lạnh quá, thào: “Em, việc của em là rót rượu thôi mà, tại sao em phải tự ái như vậy…”

      nhìn với đôi mắt chứa nước: “ khờ quá.”

      “…”

      “Kiếm ăn có dễ dàng như vậy đâu, làm sao chỉ có thể rót rượu chứ. Là em gạt , sợ ghét bỏ em. Sao có thể ngốc đến mức ấy.”

      Khúc Đồng Thu ngơ ngác nhìn , bất giác cảm thấy rối rắm, rồi sau đó cà lăm, lầm bầm lầu bầu: “Nhậm Ninh Viễn… giới thiệu em… cho … phải là người thích hợp nhất ấy mới có thể giới thiệu cho , ấy là lão Đại của …”

      Thấy nước mắt Dương Diệu bất chợt lập tức trào ra, càng lúng túng, luống cuống hơn nữa: “, có ý gì khác đâu, em, em cũng… là người phụ nữ tốt… Chỉ là nghĩ tới…”

      Nhìn kỹ gương mặt người phụ nữ ấy, dù gìn giữ tốt đến đâu cũng chẳng che dấu được tang thương, chảy nước mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt rốt cuộc vẫn ra: “, , là em xứng với . Lẽ ra em đừng nên lừa như vậy, cũng phải uổng phí những năm tháng bên em.”

      sao cả mà… Em rất tốt, mà, bằng Nhậm Ninh Viễn giới thiệu em cho …”

      Khúc Đồng Thu khẽ run, nhưng vẫn nắm lấy tay an ủi.

      Dương Diệu nghẹn ngào : “Đồng Thu, sao… Sao vẫn ngốc quá vậy…”

      ngồi chung với , để khóc lóc hồi. áy náy tra tấn , mà chẳng biết phải gì với người phụ nữ hối hận khóc.

      Sau đó đưa lên xe, lúc đóng cửa, Dương Diệu kêu tiếng: “Đồng Thu.”

      Khúc Đồng Thu quay đầu lại nhìn .

      “Nhậm Ninh Viễn ta…”

      Khúc Đồng Thu có phần lo sợ yên nhìn , mà rốt cục nữa, chỉ nhìn với đôi mắt hồng chứa đầy suy nghĩ: “ nhớ phải chăm sóc tốt bản thân mình, đừng nghĩ quá tốt cho người khác.”

      Khúc Đồng Thu mình chậm rãi trở về. cũng hiểu mình hận Dương Diệu. Tuy rằng những chuyện trải qua hoang đường quá.

      Mỗi người đều có phần bất đắc dĩ, luôn cần có người hy sinh, nhượng bộ, cảm thông cho họ.

      Chỉ là vừa đúng lúc người đó luôn là mà thôi.

      Chẳng qua hiểu Dương Diệu, nhưng thể nào hiểu Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn trở về, dẫn hai cha con ăn cơm, tặng Khúc Kha rất nhiều đồ, cũng tặng cho Khúc Đồng Thu chiếc khăn quàng cổ.

      Khúc Đồng Thu từ chối: “ cần phải phí tiền vậy đâu, thường Mỹ làm việc, cần cố tình mua mấy thứ này…”

      phải cố ý. Chuyến bay trễ, ở sân bay có gì chuyện làm nên thuận tiện mua.” Nhậm Ninh Viễn mỉm cười , “Tiểu Kha cũng nên có nhiều đồ chút, con phải có đồ phong phú.”

      hiểu sao Khúc Đồng Thu có chút bất an. Nhậm Ninh Viễn vẫn quan tâm tới hai cha con , nhưng với cá tính đạm mạc mà như thế này là tốt quá mức.

      Khúc Kha vô cùng vui mừng chơi với mấy món trang sức mới, Nhậm Ninh Viễn uống ngụm trà, hỏi : “Hôm ấy cậu gặp chuyện gì?”

      Khúc Đồng Thu vội : “, có chuyện gì quan trọng đâu, chuyện của công ty thôi, qua hết rồi.”

      biết tại sao dối với Nhậm Ninh Viễn, tuy trong lòng kích động nhưng hề lắp.

      Nhậm Ninh Viễn gật đầu: “Có việc gì cũng đừng lo lắng, cùng lắm làm nữa.”

      Thức ăn lục tục đưa lên, mỗi người phần canh hải sản. Khúc Đồng Thu yên lòng uống ngay hai muỗng, ngẩng đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn và con , hai người đều gắp thức ăn như nhau, đều có sở thích giống nhau.

      Động tác ấy khiến khẽ run. Bất chợt ý tưởng mơ hồ đến đáng sợ.

      Nhậm Ninh Viễn cái gì cũng biết, là người đưa Dương Diệu đến cho , vậy có phải ấy cũng từng qua tay Nhậm Ninh Viễn ?

      Trong nháy mắt sống lưng tê dại, Khúc Đồng Thu vội vã run rẩy cầm chén lên, bị hoang đường của bản thân dọa đến hãi hùng.

      Biết đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, nhưng hệt như thấy cảnh tượng kinh hoàng trong phim kinh dị, cho dù là giả cũng đủ làm người khác phải sợ. sợ quá.

      Gần cuối năm, công ty cũng nghỉ đông, Khúc Đồng Thu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về quê mừng năm mới với Khúc Kha. dự định cho Nhậm Ninh Viễn, biết tại sao, trong lòng sinh ra hãi sợ.

      Những thứ Nhậm Ninh Viễn nửa mượn nửa cho đều bỏ vào túi, tay còn cầm chìa khóa khu nhà của Nhậm Ninh Viễn, biết Nhậm Ninh Viễn có nhà, liền mở cửa vào.

      Cất kỹ đồ nơi có thể nhìn thấy trong phòng khách, chìa khóa cũng để lại. Càng nghĩ Khúc Đồng Thu càng cảm thấy nên ghi lại vài dòng. suy nghĩ, chưa viết xong chợt nghe thanh mở cửa.

      Là Nhậm Ninh Viễn trở lại, cùng nhau vào cửa còn có Sở Mạc, thấy cả hai đều sửng sốt.

      “Là mày sao, vừa nãy Ninh Viễn còn tưởng trộm chứ.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn : “Cậu lại đây làm gì?”

      “Tôi đến đưa vài món đồ.” hiểu sao Khúc Đồng Thu thoáng sợ hãi, “Đều là đồ tôi mượn của , ra tôi cũng dùng được, nên sớm trả lại , còn cả chìa khóa này nữa.”

      Nhậm Ninh Viễn cầm, bàn tay còn quấn băng gạc, vừa nhìn thấy chỉ : “Cậu bày vẽ quá.”

      Người nọ gì, loại khí ấy càng khiến Khúc Đồng Thu ngay cả lông đều dựng thẳng, da đầu như phải nổ tung, lát sau cổ họng mới lỏng ra, nơm nớp lo sợ hỏi: “ bị thương?”

      “Gặp chuyện ngoài ý muốn thôi.” Nhậm Ninh Viễn mở ngăn tủ lấy chai rượu, ý bảo : “Cậu ngồi .”

      Khúc Đồng Thu dám ngồi xuống.

      Sở Mạc : “Ngoài ý muốn? Là phiền toái mới đúng, hai thằng vệ sĩ kia quả là đồ bỏ , làm cậu bị chảy máu còn tốn tiền nuôi bọn chúng làm gì. Cậu giống người khác, bị thương tất cả đều lo lắng. Người như thế còn dùng làm gì.”

      sao đâu. Hôm nào có người tốt tuyển vào sau.”

      Khúc Đồng Thu nghe được có phần thấp thỏm yên: “Việc đó… là sao?”

      “Ninh Viễn truyền máu dễ, chỉ sợ cậu ấy bị thương hay là mổ. Ninh Viễn, cậu tốt nhất nên cẩn thận cho , đừng động tay động chân.”

      Khúc Đồng Thu hiểu: “A? dễ?”

      Nhậm Ninh Viễn vừa định mở miệng, Sở Mạc “phực’ mở nút bình rượu ra: “Đúng vậy, nhóm máu của Ninh Viễn là nhóm máu hiếm RH(–).”

      Nhậm Ninh Viễn ngừng tay.

      Khúc Đồng Thu cảm thấy nháy mắt cứng ngắc, trong yên tĩnh ngắn ngủi ấy nổi cả tầng da gà, lưng như có rắn bò, lạnh ngắt đến đáng sợ.

      “Tôi trước.”

      Nhậm Ninh Viễn gọi lại: “Đồng Thu.”

      Khúc Đồng Thu vẫn đứng lên, cảm thấy toàn bộ căn phòng trở nên khác biệt. Ánh sáng lạ lùng, gương mặt con người cũng vậy. Cảnh trong cơn ác mộng cũng tương tự thế thôi. muốn nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy ra khỏi cơn ác mộng này.

      Nhậm Ninh Viễn ngăn lại, bị bao phủ trong thân hình to lớn ấy, tựa hồ chỉ như con kiến.

      Toàn thân Khúc Đồng Thu đều căng thẳng, giống bị kẹt trong ác mộng, giọng kỳ lạ đến mức nên lời: “Tôi muốn về.”

      “Cậu hãy ngồi xuống trước.”

      Sở Mạc cũng quan sát thấy khác thường, hỏi: “Chuyện gì vậy?” rồi sau đó lập tức lấy tay đè lại con người bị hoảng sợ chiếm giữ ấy giúp Nhậm Ninh Viễn.

      Nhậm Ninh Viễn chỉ đơn giản : “Cậu ấy biết.”

      Con người ấy với sắc mặt tái nhợt bị Sở Mạc ấn ngồi ghế sa lon, Nhậm Ninh Viễn đứng đối diện : “Đồng Thu, chúng ta cần chuyện.”

      “…”

      Giọng Nhậm Ninh Viễn vẫn ôn hòa lắm: “Cậu cho tôi biết trước, cậu biết được những gì?”

      “Tôi… cũng biết…”

      đích xác cái gì cũng biết, chẳng ai cho bất cứ gì, tất cả chỉ là đoán thôi, đủ để lên gì cả.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn trong chốc lát, chân Khúc Đồng Thu cũng run lên.

      “Vậy cậu muốn biết chuyện gì?”

      có…”

      Chuyện gì cũng dám biết.

      Chân tướng hủy cuộc sống của . thà rằng để bản thân làm thằng ngốc. Lừa người nên lừa cả đời , hãy để ngốc nghếch cả đời cũng được. Chỉ là đừng nửa đường thức tỉnh .

      “Chuyện Tiểu Kha…”

      Sống lưng Khúc Đồng Thu run lên, vội vã cướp lời: “Tôi nuôi con bé, mặc kệ thế nào tôi cũng nuôi nấng nó.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn thẳng vào mắt : “Trước kia cậu hỏi qua tôi thân thế của con bé.”

      “Tôi muốn biết,” Khúc Đồng Thu run rẩy đứng lên, “Tôi cần biết nữa, đừng điều tra giúp tôi. Ngày mai tôi mang con bé về nhà mừng năm mới, còn công việc về sau …”

      tại cảm thấy Nhậm Ninh Viễn đúng là chào đón đến thành phố T.

      nên ở nơi địa phương sống tốt cuộc sống của mình, chứ nên xộc chân tiến vào thế giới này.

      làm chẳng cách nào thừa nhận được.

      mà, ngày mai tôi , hành lý tôi cũng dọn xong cả rồi, lần này tôi trở lại nữa, mà…”

      truy cứu, biết khó mà lui. Lừa gạt hay bí mật gì cũng chẳng sao, chỉ cầu xin đừng để biết.

      Chỉ cần để có thể duy trì khát khao cùng con sống trọn quãng đời còn lại, chỉ cần giả dối để sống tốt mà thôi. chẳng dám cầu xin thứ gì xa xôi đâu.

      Nhậm Ninh Viễn chăm chú nhìn trong chốc lát: “Phải, tôi từng phát sinh quan hệ với Dương Diệu.”

      như bị trúng phát súng, run rẩy kịch liệt, rồi sau đó cứng người. Qua hồi lâu mới run lẩy bẩy hít vào từng hơi, ánh mắt nhìn thẳng.

      Trước khi có thể động đậy, Sở Mạc chặn lại: “Cậu hãy bình tĩnh nào, đừng kích động. tình phải như cậu nghĩ. Ninh Viễn chạm vào ta là chuyện trước khi ta trở thành vợ cậu. Dương Diệu khi đó là vũ nữ, việc này khi đó chẳng là gì, thể trách cậu ấy.”

      Tiếng răng va lập cập vào nhau như người vừa sốt cao đột ngột: “Vậy tại sao, tại sao đưa ấy cho tôi…”

      mặt Nhậm Ninh Viễn có biểu tình, chỉ có thanh trở nên trầm thấp: “Tôi đoán trước được chuyện sau đó. Tôi chỉ muốn bồi thường cho cậu.”

      Khúc Đồng Thu run rẩy : “Bồi thường cho tôi… cái gì?”

      Gương mặt người đàn ông bị khuất nửa trong bóng tối, nửa nửa mờ ảo vô cùng. Trong yên lặng kéo dài ấy, Sở Mạc cũng chỉ ngậm miệng, ra tiếng.

      “Đồng Thu.”

      “…”

      “Người năm đó là tôi.”

      Khúc Đồng Thu có phần sợ hãi lại mờ mịt nhìn người nọ.

      Lần đầu tiên Nhậm Ninh Viễn dường như rất giống dỗ dành , giọng : “Tôi rất xin lỗi, là tôi làm cậu bị thương.”

      Đột nhiên Khúc Đồng Thu hiểu được.

      Ngay cả Sở Mạc cũng giữ nổi , như con thú bất ngờ bị lột da gần chết, đau đớn và điên loạn đến mức giãy dụa kịch liệt.

      “Sở Mạc, đừng cản cậu ấy.”

      Sở Mạc buông lỏng tay, như còn đầu óc toàn thân lao về phía trước mà đánh, tất cả tấn công của dùng vào Nhậm Ninh Viễn đều chẳng theo thứ tự gì, loại thù hận này rất khó hình dung, như thể tự phá hủy mình.

      Nhậm Ninh Viễn chế trụ hai tay hai chân , cố hết sức dùng đầu dùng mặt mà tấn công, chảy máu mũi cũng hoàn toàn cảm thấy đau.

      Nhậm Ninh Viễn muốn mở miệng, đột nhiên cằm bị đánh trúng, cắn phải lưỡi, kêu lên tiếng đau đớn lấy tay che miệng, bụng liền trúng đấm mạnh, rồi sau đó là hai chân, phải đỡ lấy bàn mới đứng vững. Ẩu đả hỗn loạn thế mà cũng đánh bại được người nọ.

      Hai mắt đỏ ngầu, tóc tai xốc xếch, vẻ mặt thoạt nhìn rất đáng sợ, quơ được con dao gọt hoa quả bàn, thèm nghĩ liền đâm loạn.

      Sở Mạc mắt thấy tình thế khống chế được, vội bắt lấy cổ tay , chế trụ từ sau lưng: “Khúc Đồng Thu cậu hãy bình tĩnh lại , Ninh Viễn thượng cậu là sai lầm của cậu ấy. Nhưng cậu ấy tốn rất nhiều tâm tư bồi thường cậu. Chuyện Dương Diệu cũng phải tất cả lỗi là của Ninh Viễn, ai nghĩ tới cậu nghiêm túc chứ, còn muốn kết hôn. Đám cưới của cậu Ninh Viễn cho ít tiền thu xếp, bằng cậu cho là đồ cưới của ta từ đâu mà tới?”

      Phải, Nhậm Ninh Viễn cho ân huệ.

      Ân huệ đó ban ra liền mua được con người còn sống. Giống mua con chó.

      Khúc Đồng Thu phát cuồng, giãy giụa, chém lung tung, rốt cục rạch vệt dài vết thương nơi cánh tay Nhậm Ninh Viễn, chảy máu cũng ngừng lại. Sở Mạc thậm chí có cách nào lấy con dao ra khỏi tay , chỉ có thể cố hết sức.

      Tiếng cổ tay bị trật khớp vang lên ‘rắc’ cái, con dao rơi xuống đất, nhưng hoàn toàn chẳng biết đau, còn liều mạng vung tay, như con quái vật mất tâm trí.

      Sở Mạc sớm quen nhìn phản ứng tuyệt vọng của , thấy thế lại có phần kinh hãi: “Ninh Viễn, như vậy được, cậu ta điên rồi.”

      Vệ sĩ ngoài cửa xông tới, hai gã cao to vạm vỡ được huấn luyện bài bản rốt cuộc làm thể giãy dụa. Cả góc tay áo Nhậm Ninh Viễn đỏ thẫm, cúi đầu ôm lấy cánh tay sắc mặt trắng bệch. Sở Mạc vội vàng lại xem vết thương, cầm máu băng bó, rất hỗn loạn.

      vẫn còn giãy giụa cách vô ích, công kích, chẳng thành lời, trong cổ họng chỉ có thanh khò khè khàn khàn, khiến người khác biết được đau đớn biết bao nhiêu.

      Nhưng nào có ai đứng cạnh bên . rất bé.

      Chờ Nhậm Ninh Viễn băng bó tốt rồi, nhắm mặt lại ngồi trong chốc lát mới đến trước mặt Khúc Đồng Thu. Tay chân bị đè nặng, mất vẻ kích động, ánh mắt cũng dần dại ra.

      Chỉ tại thời điểm Nhậm Ninh Viễn cúi xuống gần, đôi mắt ngây ngốc ấy mới chấn động, rồi sau đó dùng hết sức lực phun vào gương mặt như thiên thần mà mình từng hết sức kính trọng, thương.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 45.1

      “Chú Nhậm, chừng nào ba cháu mới trở về?”

      “Ừm, sớm thôi.” Người đàn ông to lớn đỡ lấy , để nhóc thuận lợi leo xuống ngựa, “Thêm vài ngày nữa, chờ tâm tình ba cháu tốt .”

      “Ba sao lại nhiều ngày thế mà chẳng với cháu tiếng…”

      “Ít nhất ba cháu nhớ nhờ chú chăm sóc cháu.” Người đàn ông an ủi bé. “Đừng lo lắng.”

      “Dạ vâng…”

      “Sao lại vui thế, thích cưỡi ngựa sao?” Người đàn ông cười, nhận lấy dây cương, “Còn muốn chơi gì cứ với chú.”

      Khúc Kha khẽ cúi đầu, giẫm giẫm cây cỏ đất: “Cháu nhớ ba…”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn con bé.

      “Chú Nhậm, chú thử xem, có phải cháu làm ba cháu tức giận nên ba cần cháu phải …”

      “Tất nhiên phải rồi.” Nhậm Ninh Viễn xoa đầu con bé, “Ba hiểu cháu nhất. Gần đây do ba cháu chịp áp lực quá lớn nên ra ngoài giải sầu thôi. Việc của người lớn phức tạp lắm, liên quan đến cháu đâu.”

      mình ba cháu ở bên ngoài có vấn đề gì ?”

      “Cháu đừng lo, ba cháu là người lớn, ngay cả cháu ba còn có thể chăm sóc tốt như vậy, tất nhiên biết tự chăm sóc bản thân.”

      bé dụi mắt. “Vậy ba còn nhớ về tìm cháu ?”

      Nhậm Ninh Viễn đặt tay lên đầu con bé: “Ba cháu nhớ.”

      Từ nơi đua ngựa trở lại biệt thự, quà mừng năm mới phần lớn đưa tới. Những năm trước Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng luôn gởi ít cho Khúc Đồng Thu, mỗi lần đều cảm ơn thôi, chẳng biết phiền mà viết thư lại miêu tả con thích đến mức nào, thích ra sao.

      tại lượng lớn đồ ăn cuối cùng cũng khiến bé con vui vẻ, Nhậm Ninh Viễn mở hộp sô la Godiva cho con bé. Khúc Kha ăn viên, hương vị thơm lừng ấy làm con bé vui, vậy mà nó ăn nữa, đóng nắp cất kỹ.

      “Sao vậy? thích sao?”

      “Ăn ngon lắm, cháu muốn để dành cho ba.”

      Nhậm Ninh Viễn ngồi cạnh con bé: “ có gì đâu, còn nhiều lắm. Ba cháu cũng phải chưa từng ăn.”

      có, chút ba cũng chưa ăn nữa. Đồ hàng năm chú tặng, toàn bộ đều là cháu ăn hết.”

      Khúc Kha ngồi nơi ấy, nước mắt lưng tròng, “Là cháu rất tham ăn nên ba mới có thể cần cháu mà. Bằng tại sao ba mang cháu cùng chứ?”

      Nhậm Ninh Viễn lấy khăn tay lau mặt giúp con bé: “ có chuyện ba cần cháu đâu, đừng suy nghĩ lung tung.”

      “Vậy,” con bé khóc thút thít, “khi nào ba trở về tìm cháu?”

      “Chắc rất nhanh thôi.”

      Ăn cơm xong, Dung Lục đúng hẹn tới đón Khúc Kha đến nhà họ Tiếu chơi. Nhà họ Tiếu có bốn thiếu gia tiểu thư xấp xỉ tuổi Khúc Kha, mỗi người thông minh xinh đẹp, bản thân Dung Lục cũng là gã lớn xác bắng nhắng như con nít, rất biết tạo niềm vui cho đám trẻ.

      Nhậm Ninh Viễn đưa mấy người họ lên xe, mỉm cười, vẫy tay từ biệt. Để cho chúng chơi vui náo nhiệt, có lẽ Khúc Kha còn hỏi ba nó chừng nào trở về.

      Nhậm Ninh Viễn chẳng có cách nào khác trả lời con bé.

      Trẻ con là sinh vật mẫn cảm nhất đời. Nhậm Ninh Viễn chỉ dẫn theo con bé vài ngày như thế mà cũng sắp ứng phó được rồi, vậy mà biết người kia như thế nào sống qua mười mấy năm.

      Nhậm Ninh Viễn nghĩ kêu tài xế chuẩn bị xe để làm, ra cửa, nghe người nào đó gọi từ phía sau.

      “Nhậm Ninh Viễn.”

      Quay đầu lại, Trang Duy biết khi nào đứng đó, bên trong chiếc áo khoác màu đen sẫm là gương mặt trắng bệch, giày lắm lem bùn.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn, hỏi: “Có chuyện gì?”

      Hai ngày sau khi Khúc Đồng Thu gặp chuyện may, Trang Duy trở về nước. Vì chuyện người kia, Trang Duy trong khoảng thời gian này cơ hồ cũng trở mặt với Nhậm Ninh Viễn, ngay cả Sở Mạc cũng thể ở giữa giảng hòa.

      “Còn chuyện gì nữa.” Trang Duy hừ lạnh tiếng, “Đương nhiên là chuyện về Khúc Đồng Thu.”

      “Trang Duy, chuyện này tôi và cậu có gì để .” Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày, “Tôi trả lại công bằng cho cậu ấy, nhưng chẳng cần làm thế với cậu, cậu phải là gì của cậu ấy. Chúng ta cũng chẳng có kết quả gì. Huống chi tranh chấp tốt, tôi cũng muốn tranh chấp với cậu. Muốn chờ cậu vơi tức rồi hẵng . Trong khoảng thời gian này cúng ta liên hệ tốt hơn, để khỏi phải phá huỷ giao tình.”

      Trang Duy nở nụ cười: “Khi nào trở nên nhiều lời như thế?”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy.

      “Muốn nhanh chóng đuổi tôi sao, sợ gì chứ? Sợ tôi gây trở ngại cho , hay là sợ tôi vạch trần ?”

      Nhậm Ninh Viễn vẫn thản nhiên: “Cậu muốn gì?”

      “Vài ngày nay tôi đều tìm nhưng thấy cậu ấy. Tôi nghĩ ra rốt cuộc cậu ấy nơi nào. Cậu ấy làm gì có bản lĩnh đó, có thể nhanh và xa như vậy.”

      “Đó là chuyện của cậu.”

      “Nhưng căn bản tìm cậu ấy. Sao có thể lạnh lùng bình tĩnh như thế?”

      “Trang Duy, cậu ấy là người trưởng thành.”

      đừng vờ vịt.” Trang Duy thể nhịn được nữa, “Cậu ấy vốn dĩ chẳng đâu hết, đừng ra khỏi thành T, ngay cả nội thành cậu ấy cũng chưa từng rời ! hơn ai hết cậu ấy ở nơi nào, rốt cuộc làm gì cậu ấy?!”

      Hai người giằng co, khí cứng ngắc, khó xử. Nhậm Ninh Viễn nhìn Trang Duy trong chốc lát: “Trang Duy, cậu cho người theo dõi tôi vẫn tìm được cậu ấy, vậy chứng tỏ là cậu nghĩ quá nhiều. Mời cậu trở về .”

      Nhậm Ninh Viễn xoay người, Trang Duy hô to phía sau: “Nhậm Ninh Viễn! Khúc Đồng Thu nợ cái gì mà phải đối xử với cậu ấy như vậy?! Sao chịu buông tha? Cậu ấy có bản lĩnh tranh với , càng có bản lĩnh tìm báo thù, sao cứ phải làm khó cậu ấy?!”

      “Cậu ấy cho dù là con chó cũng theo nhiều năm đến thế, tại cũng nên thả rồi! Hay phải giết chết cậu ấy mới cam lòng?! Thả cho cậu ấy con đường sống khó đến vậy sao?!”

      Trước khi trở về phòng, Nhậm Ninh Viễn vòng qua xem vườn hoa phía sau. Dù là mùa đông, vậy nhưng trong vườn vẫn có hoa. Người làm vườn rất cần mẫn, từ cửa sổ lầu nhìn xuống vẫn là cảnh đẹp khiến lòng người thanh thản. Chẳng qua rèm cửa buông, hiển nhiên người bên trong tại cũng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức.

      Nhậm Ninh Viễn lên lầu, vào phòng khách, biệt thự quá lớn, nơi này rất ít người đến, chỉ có bác sĩ là người bạn còn ở đây, lật tạp chí.

      “Thế nào rồi.”

      tại kiểm tra, cũng chưa có vấn đề gì, nhưng đó là chuyện sớm hay muộn thôi, cậu ta quá yếu ớt.”

      Nhậm Ninh Viễn như có điều suy nghĩ: “Cậu ấy vẫn chịu ăn sao.”

      phải chịu ăn, mà là có phản ứng với thức ăn.”

      Người trong phòng khách kia im lặng quá, chẳng cần thấy hai vệ sĩ bên ngoài canh chừng dùm. Phần lớn thời gian đều ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng lại thào chuyện mình. Muốn cho ăn cơm cũng phải được, chỉ cần nhét mạnh thức ăn, buộc nuốt vào là được thôi. sặc vài lần, cũng chỉ có thể giật mình nuốt xuống, chẳng qua dáng vẻ bất lực và bị bắt buộc ấy quá đỗi đáng thương.

      “Tôi cảm thấy cậu ấy bây giờ sống trong thế giới riêng của mình, đối với những thứ bên ngoài đều nhìn thấy…”

      Nhậm Ninh Viễn cắt ngang: “, nghĩ nhiều rồi. Cậu ấy thấy được. Cậu ấy thấy được tôi.”

      Nhậm Ninh Viễn vừa xuất , như mắc bệnh tâm thần, như con thú bị vây hãm mà giãy giụa kích động, hại người hại mình, ngay cả trói cũng vô dụng, cuối cùng đành phải tiêm mũi.

      “Ninh Viễn, tôi chỉ có thể trị liệu cho thân thể cậu ta. Có lẽ cần mời bác sĩ tâm lý…”

      Nhậm Ninh Viễn lạnh lùng: “Tô Chí Du, cậu ấy phải bệnh nhân tâm thần.”

      “Rất xin lỗi, là tôi lắm miệng.”

      Lặng yên trong chốc lát, Nhậm Ninh Viễn hỏi: “Hôm nay cậu ấy thế nào?”

      “Tốt hơn so với hôm qua. còn muốn vào gặp ?”

      Nhậm Ninh Viễn trả lời ngay, ngừng trong chốc lát mới : “Tình hình cậu ấy tại tốt ?”

      “Hôm nay tiêm thêm mũi nữa để giữ bình tĩnh vẫn được. Nếu ngại.”

      “… Thôi khỏi, tôi vào.”

      Cơ thể người nọ chịu nổi nữa rồi.

      Trước khi rời , Nhậm Ninh Viễn quay đầu lại lần nữa: “Cậu ấy chịu ăn cũng đừng ép, hãy tiêm chất dinh dưỡng vào .”

      Tô Chí Du nhìn, : “Ninh Viễn, tiếp tục như vậy phải cách tốt đâu. Cậu ấy phải người bệnh của tôi. Có thể tôi là trong những bác sĩ tốt nhất thành phố T này, nhưng tôi chữa được cho cậu ấy.”

      “Tôi cũng biết.” Nhậm Ninh Viễn quay lưng, “Nhưng có thể giúp cơ thể cậu ấy suy sụp. Làm tốt chuyện này .”

      “… Được.”

      Ngày hôm sau Nhậm Ninh Viễn lại đến, dụng cụ theo dõi gắn xong, có thể nhìn thấy màn hình máy tính người trong phòng ngủ. Người nọ vẫn ngồi ngay ngắn giường, hai tay đặt đầu gối, nhìn vách tường, vẻ mặt biết gì và ngoan ngoãn.

      Nhậm Ninh Viễn nhìn trong chốc lát: “… Cậu ấy im lặng quá.”

      “Đúng vậy, an phận hơn so với mấy ngày trước.”

      Ngày đó xúc cảm người nọ hoàn toàn khống chế được, gần như sụp đổ. Muốn tỉnh táo lại phải dùng hết biện pháp, vì Nhậm Ninh Viễn biết chỉ có bình tĩnh mới có thể chuyện được với mình mà thôi.

      tại cuối cùng cũng bình tĩnh rồi.

      Nhậm Ninh Viễn nhàng thở ra, đột nhiên nhìn thẳng vào màn hình, thẳng lưng ghế sa lon: “Chí Du, cậu ấy chuyện với ai?”

      Tô Chí Du cũng có phần bất ngờ: “… Là xuất ảo giác.”

      “…”

      “Lúc kiểm tra hôm qua còn chưa đến mức ấy.”

      Nhậm Ninh Viễn nhìn màn hình: “Tôi kêu chăm sóc tốt cho cậu ấy.”

      “Ninh Viễn, tôi rồi, tôi chỉ có thể chăm sóc cơ thể cậu ta.”

      Nhậm Ninh Viễn nữa, lúc lâu sau mới mở miệng: “ trở về .”

      Lúc Sở Mạc tới, trong phòng khách bật đèn, trong bóng tối đen sẫm chỉ có ánh sắt hắt ra từ màn hình máy tính. Người có gương mặt gầy gò qua lại trong phòng, tới lui, chẳng khác nào đồng hồ quả lắc.

      Nhậm Ninh Viễn ngồi ghế sa lon, Sở Mạc đứng cạnh bên lúc, : “Cậu muốn mời bác sĩ khoa tâm thần ?”

      “Cậu ấy phải bệnh nhân tâm thần.”

      “Vậy để cậu ta , ở trong này tốt đâu.”

      “Để cậu ấy ra ngoài, với tình trạng này làm sao cậu ấy chăm sóc bản thân?”

      Sở Mạc nhìn : “Ninh Viễn, cậu thừa nhận . Cậu xem, ngay cả chính cậu cũng biết, cậu ta bị ép đến điên rồi.”

      lát sau Nhậm Ninh Viễn mới trả lời: “Thêm thời gian nữa cậu ấy khỏe.”

      “Ninh Viễn, cậu đừng lừa gạt mình. Cậu chính là bệnh của cậu ấy.”

      Người màn ảnh gầy trơ cả xương, thần sắc lo sợ yên, dường như giống vội vã muốn lo liệu việc gì, nắm chặt tay hấp tấp từ đầu này đến đầu kia, rồi lại từ đầu kia đến đầu này.

      Sở Mạc cũng bỏ . Nhậm Ninh Viễn vẫn ngồi đó nhúc nhích, nhìn cả đêm.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 45.2

      Chiếc xe chạy vững vàng trong mưa chậm rãi ngừng lại.

      “Chuyện gì vậy?”

      “Thưa ngài Nhậm, phía trước kẹt xe.”

      Người ngồi phía sau “Ừ” tiếng, cúi đầu nhìn. Còn người gầy gò được khăn quấn lại ấy vẫn cuộn người chẳng nhúc nhích.

      Nhậm Ninh Viễn để gối đầu lên chân mình mà ngủ. đường luôn rất im lặng, đó là do tác dụng của thuốc, cũng vì vậy mà được an ổn, trong giấc ngủ bị bắt buộc dường như biết đau, cau mày, khẽ run.

      Nhậm Ninh Viễn lấy tay sờ trán , cũng nóng, môi khô nứt. Người nọ biết trong lòng bị cháy rụi rồi.

      Trong xe tiếng di động ầm ĩ vang lên, đột ngột cắt ngang yên tĩnh. Nhậm Ninh Viễn bắt máy rất nhanh, thấp giọng : “A lô?”

      “Vẫn còn đường, chờ chút .” Nhậm Ninh Viễn đặt tay lên tóc . “Ở đó chuẩn bị tốt hết chưa?”

      “Phải có gian riêng và đủ lớn, hơn nửa phải cách ly với các bệnh nhân tâm thần khác, được có tiếp xúc. chấp thuận của tôi, ai cũng thể thăm hỏi. Còn nữa, đừng lưu lại bản ghi chép.”

      “Cho dù có người đến hỏi, cũng chưa từng nghe qua tên này… Phải, có ai là Khúc Đồng Thu.”

      Cúp máy, lúc đặt di động xuống, Nhậm Ninh Viễn thấp đầu, đối diện với người mở mắt phía dưới. Trong đôi mắt người nọ vẫn hỗn loạn, vì đỏ ngầu mà có vẻ hết sức hoang mang, nhưng vẻ mặt dần có sợ hãi khi tỉnh táo.

      đợi Nhậm Ninh Viễn chuyện, vùng vẫy trong trạng thái bị hạn chế hành động, như con sâu xanh buồn cười và đáng thương muốn chạy trốn ra ngoài.

      Nhậm Ninh Viễn tóm lấy : “Đồng Thu.”

      Trong tuyệt vọng, sức bộc phát ra rất mạnh, miễn cưỡng lắm Nhậm Ninh Viễn mới có thể khống chế kháng cự điên cuồng của . Có phần chật vật, Nhậm Ninh Viễn chỉ có thể dùng đầu gối kềm lại hai chân run rẩy từ , đặt dưới thân: “Cậu đừng sợ, tôi chỉ là đưa cậu gặp bác sĩ mà thôi.”

      bị đè quá chặt, hai gò má đỏ lên vì sợ, giãy giụa như chẳng muốn sống, trong cổ họng phát ra thanh khàn khàn.

      Nhậm Ninh Viễn đè , khiến cơ hồ thể động đậy: “Cậu đừng sợ, tôi để mắt đến cậu. Chờ cậu khỏe rồi đón cậu ra.”

      Trong giãy dụa vô ích đó, dùng hết sạch sức lực nên nức nở, lần đầu tiên lộ ra vẻ cầu xin.

      Những phần của có thể bị sử dụng cũng bị lấy hết, chỉ còn cái thể xác khô quắt vô giá trị này thôi, vậy mà cũng bị đưa vào trong bệnh viện tâm thần sao. Thế là tương lai ai tìm thấy , ngay cả dấu vết cũng chẳng lưu lại, tiếng nào liền biến mất thế giới này.

      “Đừng sợ, có việc gì đâu, bác sĩ nơi ấy chăm sóc tốt cho cậu…”

      Nhậm Ninh Viễn vẫn còn dỗ , rất kiên định và bình tĩnh. Khúc Đồng Thu run rẩy, như con ngựa già gần chết, trong mắt đầy những nước.

      Chẳng biết bỗng lấy sức từ đâu, ngẩng phắt đầu, cắn vào chiếc cổ để gần của kẻ phía .

      Lần này Nhậm Ninh Viễn rốt cuộc buông tay ra, chỉ trong nháy mắt, hoảng sợ chạy trốn về phía cửa xe.

      “Ngài Nhậm!”

      Cửa xe mở rộng, giữa mưa bụi và gió thổi vào, Nhậm Ninh Viễn có phần lảo đảo vì mất máu.

      “Ngài Nhậm, tôi lập tức đưa ngài bệnh viện.”

      Lái xe vội vàng giúp Nhậm Ninh Viễn cầm máu, đóng kỹ cửa xe. Giao thông cản trở trong nhất biết khi nào trở lại bình thường, các xe phía sau kiên nhẫn bóp còi inh ỏi. lát sau Nhậm Ninh Viễn mới ý thức được người kia cuối cùng rời khỏi gian khép kín, chạy trốn ra bên ngoài. cần nhìn, Nhậm Ninh Viễn cũng biết hết thảy mọi việc xảy ra ngoài xe đều bị người nhìn thấy.

      Nhậm Ninh Viễn vẫn như trước có biểu tình gì, chỉ ngồi trong xe phát ra tiếng vang khởi động rất nhắm mắt lại.


      ~*~
      Phải ở giữa những dãy nhà cao tầng đồ sộ và những người áo mũ chỉnh tề tìm được người ướt đẫm, hoảng sợ, cho dù người nọ co ro lại cũng phải chuyện khó.

      đôi giày dính nước và bùn chậm rãi tới gần, người mặc áo khoác đen dài miễn cưỡng khen thầm, ngồi xổm xuống bên cạnh góc u nơi người nọ thân: “Khúc Đồng Thu.”

      Con người cuộn tròn lại ấy hai hàm răng vẫn còn khắc chế được va vào nhau, biết là do lạnh hay do thứ gì khác.

      “Là tôi.”

      “…”

      “Nhận ra tôi ? Trang Duy đây.”

      “…”

      Trang Duy thử gỡ ra những ngón tay lạnh lẽo nắm chặt lấy ống quần, cầm lấy đôi bàn tay ướt sũng, dường như dỗ: “ theo tôi ?”

      Người nọ chỉ dùng ánh mắt khờ khạo đỏ bừng mà nhìn, trong mắt ngoại trừ tơ máu và chút nước mắt, cái gì cũng chẳng có.

      Hai người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Trang Duy cởi áo khoác, rồi bao phủ lấy , thấp giọng : “ thôi nào.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :