1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 57.1


      Đại thúc tôi nóng quá


      Sân bay, người đến người , mặc dù là buổi tối nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.

      bóng dáng màu tím xuống từ máy bay, vội vã bước ra khỏi sân bay, lên chiếc xe màu đen.

      “Thiếu gia, giờ về nhà sao?” Lái xe chính là Tiểu An - lái xe kiêm cấp dưới đắc lực của Thượng Quan Triệt. chỉ là trợ thủ đắc lực trong quân đội của Thượng Quan Triệt mà còn là con trai của lão quản gia trong nhà , cho nên bình thường đều gọi Thượng Quan Triệt là thiếu gia.

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhớ đến cuộc gọi của Thượng Quan Duệ lúc trước, khóe miệng khẽ cong lên, lắc đầu : “Đến Đào Nguyên.”

      “Vâng, thiếu gia!” Tiểu An nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Thượng Quan Triệt, chỉ biết là lại nhớ đến Vân tiểu thư rồi. Những năm gần đây, cũng chỉ có mỗi Vân tiểu thư mới có thể khiến thiếu gia lộ ra biểu cảm như vậy.

      Bởi vì quan hệ trong gia đình nên từ thiếu gia rất hiểu chuyện, trong khi tất cả mọi người chơi đùa ngồi đọc sách mình trong thư phòng, trong khi đám người bọn họ học sơ trung học xong tất cả sách giáo khoa trung học, đợi đến khi mọi người học xong trung học học xong chương trình đại học.

      Bởi vì có trí thông minh trời phú, lại vô cùng chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp trung học vào quân doanh, bắt đầu nhận huấn luyện trong quân đội.

      Hai, ba năm sau trở ra, ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh, tại mới hai mươi lăm tuổi nhưng tiến sĩ nổi tiếng ở đại học nước ngoài.

      Ngay từ đầu Tiểu An hiểu: thiếu gia có gia đình tốt như vậy mà vì sao còn phải liều mạng như vậy? Nhưng mà, sau này mới từ từ hiểu ra, thiếu gia làm như vậy, hoàn toàn dùng sức lực của người để chống đỡ toàn bộ gia đình này.

      Ở bên ngoài, Thượng Quan gia thanh danh hiển hách, nhưng chỉ có người bên trong mới biết sức mạnh của nó còn lớn như lúc trước nữa rồi. Năm đó ông nội bà nội Thượng Quan Triệt gây dựng được cả thiên hạ nhưng tại sớm bị chia cắt, thế lực của Thượng Quan gia bọn họ suy yếu rất nhiều. Mặc dù Thượng Quan Triệt luôn luôn nỗ lực chống đỡ nhưng vẫn đủ.

      Cho nên, Thượng Quan Triệt mới có thể trưởng thành sớm như vậy, chỉ có trưởng thành mới có thể gánh được gánh nặng của gia đình.

      ra Thượng Quan Triệt cũng là người rất đáng thương, ràng là người ưu tú như vậy nhưng lại mất nhiều vui vẻ mà người bình thường đều có thể cảm nhận được.

      Tiểu An yên tĩnh lái xe, bao lâu sau đến câu lạc bộ Đào Nguyên.

      Xe dừng lại, thấy Thượng Quan Triệt nhắm mắt ở phía sau, ngồi xe chợp mắt được lúc, khỏi cảm thấy có chút đau lòng.

      Bởi vì cự tuyệt Triệu tiểu thư, con của Triệu thủ trưởng mà mấy lần thiếu gia bị Triệu thủ trưởng xoi mói. Cái này chưa là gì, tuần trước còn sắp xếp cho thiếu gia vài công việc tào lao khiến thiếu gia phải chạy khắp thế giới.

      Cũng biết do năng lực làm việc của thiếu gia quá mạnh hay là do trong lòng quá mong nhớ Vân tiểu thư, mà vốn dĩ phải tốn mười ngày để hoàn thành công việc mà có thể hoàn thành trong vòng tuần, hơn nữa, khi công việc vừa được hoàn thành giống như ngựa dừng vó ngồi máy bay trở về. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của có lẽ là do mấy ngày qua được nghỉ ngơi tốt?

      Tiểu An do dự biết có nên đánh thức hay thấy Thượng Quan Triệt mở mắt ra, nhìn thoáng qua gương mặt muốn lại thôi của Tiểu An, hỏi: “Đến rồi?”

      “Đúng vậy, thiếu gia.” Tiểu An bị ánh mắt sắc bén của dọa sợ, vội vàng trả lời.

      Đột nhiên nhịp tim Thượng Quan Triệt đập có chút theo quy luật, trong lòng đầy bất an, cảm thấy dường như có chuyện gì xảy ra, khiến cảm thấy thoải mái.

      bước nhanh xuống xe, ngay cả áo khoác cũng mặc, nhanh về phía câu lạc bộ Đào Nguyên.

      Vừa mới đến cửa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, người đó mặc cái váy màu đỏ tươi, đứng dưới ngọn đèn, vô cùng dễ thấy.
      Last edited: 5/10/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Re: [Trùng sinh - Hắc bang] Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất (Chương 57.1)
      Chương 57.2
      Editor: nhungchuoi

      Thượng Quan Triệt chỉ liếc nhìn người đó cái, định vòng qua rồi vào bên trong.

      Đúng lúc này, người đó lại gọi .

      "Thượng Quan ca ca? , về rồi............." Trong giọng của Triệu Nhược Nghiên mang theo vui sướng, bước chân tao nhã mà lại có chút dồn dập đến trước mặt Thượng Quan Triệt......

      Thượng Quan Triệt gật đầu với , thản nhiên : "Ừ, có chuyện gì sao?"

      Triệu Nhược Nghiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , trong lòng vô cùng khổ sở, ở trước mặt Vân Sở hề như thế này, ràng có thể cười thoải mái như vậy, sáng lạn như vậy, giống như là người hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng vì sao, khi đến trước mặt lại vĩnh viễn lạnh nhạt như vậy, thậm chí còn vô cùng lạnh lùng?

      Triệu Nhược Nghiên cảm thấy cam tâm, lúc còn khi biết đến Thượng Quan Triệt trong bữa tiệc, có lẽ còn nhớ nhưng coi việc trở thành vợ tương lai thành mục tiêu duy nhất của mình.

      cố gắng học tập, cố gắng để bản thân trở nên tao nhã, cao quý, thậm chí còn vào cả quân đội, tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu thêm về những nỗi khổ mà phải chịu qua. mà trả giá nhiều như vậy, vất vả mới có thể khiến cha đề cập hôn với , mẹ cũng đồng ý, chỉ thiếu chút nữa có thể quang minh chính đại trở thành người phụ nữ của , trở thành người mà nhất lại bị tiểu nha đầu đột nhiên xuất phá hủy, có thể cam tâm mới là lạ đó.

      Triệu Nhược Nghiên đứng chặn trước mặt Thượng Quan Triệt, mặt là nụ cười nhàn nhạt, mặc dù trong lòng hận muốn chết nhưng vẫn biểu vô cùng tao nhã: "Thượng Quan ca ca, muộn thế này, còn định uống rượu có đúng hay ? Hôm nay có duyên gặp mặt ở đây bằng chúng ta cùng nhau uống chén ?"

      xong, Triệu Nhược Nghiên lôi kéo Thượng Quan Triệt về hướng ngược lại Đào Nguyên, đến Hải Các......

      Hải Các là nửa còn lại của câu lạc bộ Đào Nguyên, bên trong giống với các quán bar khác, có đèn flash chói mắt, có DJ chơi nhạc cùng với đám ăn chơi trác táng điên cuồng ở trong đó. Hoàn toàn trái ngược với thanh tĩnh và ấm áp của Đào Nguyên, bên trong Hải Các vô cùng náo nhiệt, xa hoa đồi trụy.

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, bỏ tay Triệu Nhược Nghiên ra, thản nhiên , " có lỗi, Triệu tiểu thư, hôm nay tôi còn có việc, hôm khác rảnh mời uống hai chén."

      xong, nhấc chân về phía Đào Nguyên.

      Thấy Thượng Quan Triệt nể mặt như vậy, Triệu Nhược Nghiên tức giận. Hôm khác…….hôm khác, vĩnh viễn chỉ với mấy chữ hôm khác, cái gọi là hôm khác này là vĩnh viễn bao giờ. Ở trong mắt , rốt cuộc là cái gì?

      Tuy nhiên, nghĩ lại hẳn thuốc bắt đầu phát tác người Vân Sở, nhưng bây giờ còn chưa đến lúc, Thượng Quan Triệt vẫn chưa thể vào. Nếu vào lúc này chẳng phải nhìn thấy bộ mặt xấu xí của Vân Sở hay sao, hơn nữa còn khả năng chính vì xuất của Thượng Quan Triệt mà Vân Sở được cứu.

      cố gắng như vậy mới có thể khiến Vân Sở mắc mưu, sao lại có thể để mọi chuyện thất bại trong gang tấc như vậy được?

      Triệu Nhược Nghiên cắn răng, nhiều lời, bước nhanh về phía Thượng Quan Triệt, miệng kêu lên: "Thượng Quan ca ca, đợi em với. . . . . . A!" Giọng của thấp dần rồi phát ra tiếng thét chói tai, sau đó Triệu Nhược Nghiên ngã về phía Thượng Quan Triệt......

      Thượng Quan Triệt cau mày , biết vì sao khi nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên ở đây dự cảm xấu trong lòng lại càng mãnh liệt hơn, có lẽ là lâu gặp nên rất nhớ tiểu nha đầu kia, cũng vội vàng muốn vào nhìn có mạnh khỏe hay .

      Theo bản năng nghiêng người, tránh khỏi Triệu Nhược Nghiên ngã về phía mình, Thượng Quan Triệt nhìn Triệu Nhược Nghiên ngã xuống mặt đất, phát ra loạt thanh kiều, trong lúc nhất thời biết có nên đến đỡ hay mới tốt.

      Cũng may đúng lúc này, giọng Thượng Quan Duệ truyền đến: ", trở về sao? Tốc độ tốt, đến em còn chưa gặp mà đến nhìn chị................."

      Lời của Thượng Quan Duệ còn chưa hết Thượng Quan Triệt ngắt lời , chỉ vào Triệu Nhược Nghiên mặt đất: "A Duệ, phiền em đưa Triệu tiểu thư về, có việc, phải trước."

      xong bóng người biến mất còn thấy đâu nữa.

      dự cảm xấu, cảm thấy Vân Sở xảy ra chuyện, lúc đầu còn có thể bình tĩnh được nhưng khi nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên cứ cố đứng ngoài cửa ngăn cản bản thân thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.

      Thượng Quan Duệ chớp chớp mắt, nghĩ thầm, trai như thế nào vậy nha, chẳng lẽ là do lâu lắm rồi gặp nha đầu Vân Sở kiaa nên cỏ dại tương tư mọc tràn lan rồi hả? Nhìn dáng vẻ sốt ruột này của , người biết còn tưởng lão bà của bị người khác cướp cũng nên.

      Thượng Quan Duệ bất đắc dĩ bĩu môi, cười gượng, đỡ Triệu Nhược Nghiên từ mặt đất dậy: "Triệu tiểu thư, sao chứ?"

      Triệu Nhược Nghiên nhìn bóng lưng vội vàng của Thượng Quan Triệt, trong mắt tràn ngập độc ác. Tuy rằng giờ phút này xuất của Thượng Quan Triệt phá hủy kế hoạch của , nhưng mà, nếu như Thượng Quan Triệt để ý đến Vân Sở khi nhìn thấy ta ở cùng với người đàn ông khác, nhất là lại ở cùng với bạn trai trước kia có lẽ để ý cũng nên?

      Trong lòng Triệu Nhược Nghiên cười lạnh, nghĩ thầm, chỉ cần Thượng Quan Triệt để ý thành công nửa rồi. Gieo vào trong lòng Thượng Quan Triệt mầm mống tin tưởng Vân Sở, còn sợ tìm được cơ hội chia rẽ hai người bọn họ sao?

      Vân Sở, hừ, cứ chờ xem, người đàn ông của Triệu Nhược Nghiên tôi, tôi nhất định tự tay cướp trở về.

      Thượng Quan Duệ đoán sai, quả lão bà của Thượng Quan Triệt bị cướp hơn nữa còn hoàn toàn bị cướp đoạt.


      Cont.........

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 57.3
      Editor: nhungchuoi


      Khi Thượng Quan Triệt sốt ruột bước vào Đào Nguyên nhìn thấy mặc váy trắng ngồi ghế tựa trước quầy bar.

      Nhưng mà còn chưa kịp vui vẻ bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.

      Tay nắm chặt thành nắm đấm, trong nháy mắt móng tay đâm vào lòng bàn tay.

      Trước quầy bar yên tĩnh kia, kia ngồi vị trí vẫn thường xuyên ngồi, người chiếc váy màu trắng, ôm người đàn ông, hất cằm lên, ôm hôn say đắm tình cảm với người đó

      chỉ có thể, bàn tay trắng nõn bé của còn làm loạn người đàn ông kia, dường như cố gắng cởi bỏ quần áo của người đó. ôm nhanh như vậy, hôn sâu như vậy, trong nháy mắt khiến máu toàn thân đông lại.

      Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, vốn dĩ vô cùng tức giận, có thôi thúc muốn tiến lên đánh mạnh người nọ nhưng lúc này hiểu sao lại chỉ cảm thấy đau thương.

      Gió lạnh thổi vào từ ngoài cửa, vốn dĩ chỉ mặc chiếc áo sơmi mỏng manh, nhịn được run lên chút.

      Lạnh, rất lạnh, thân thể lạnh, nhưng so ra còn kém xa lạnh lẽo trong đáy lòng.

      từng nghe , vì theo đuổi Đường Dịch Phong kia mà trở nên vô cùng điên cuồng, nhất là khi Đường Dịch Phong vứt bỏ , liền tuyệt thực mấy ngày, khóc hai nháo ba thắt cổ, toàn bộ đều trải qua rồi. Lúc đó vẫn còn là vị đại tiểu thư vô dụng, cũng từng vì vậy mà trở thành trò cười ở thành phố I.

      Nhưng mà, sau khi gặp , mới cảm thấy dường như giống với những gì trong lời đồn , thay đổi rất nhiều, người tỏa ra sức quyến rũ mạnh mẽ hấp dẫn , cũng khiến dần dần quên lời đồn này

      Tại sao lại có thể dễ dàng quên chuyện giữa và Đường Dịch Phong như vậy được? từng người kia như vậy, đến mức vì ta mà chấp nhận liều lĩnh sao lại có thể đột nhiên buông tay được chứ?

      Sở dĩ thân mật với bản thân như vậy là chỉ muốn mượn bản thân đến kích thích Đường Dịch Phong, khiến Đường Dịch Phong trở lại bên người ấy cũng nên? Còn tại, được như ý nguyện, có phải bản thân còn giá trị lợi dụng, đối với chính là có cũng được mà có cũng sao rồi đúng ?

      Lần đầu tiên trong đời, Thượng Quan Triệt cảm thấy có chút mất mát, cũng là lần đầu tiên cảm thấy bản thân bất lực, hiểu sao có cảm giác tự ti xâm nhập vào con người , khiến trái tim đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.

      làm sao thế này? Cho đến bây giờ ấy cũng phải người nào của , cùng lắm cũng chỉ là bạn giả của , vì sao khi nhìn thấy ôm nhau với người khác mà lại cảm thấy đau lòng?

      Trong lúc Thượng Quan Triệt giãy dụa trong đau khổ, trái tim bị thống khổ xâm chiếm giọng kiều rất truyền đến bên tai: "Thượng Quan Triệt, đại thúc. . . . . . Nóng quá. . . . . ."

      gọi ?

      Thượng Quan Triệt ngẩng đầu lên, phát Vân Sở còn hôn Đường Dịch Phong nữa mà tựa vào trong lòng Đường Dịch Phong, ngừng cọ cọ trong lòng ta. Cảm giác tự ti trong lòng trong nháy mắt hóa thành phẫn nộ.

      làm cái gì? Tại sao khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà lùi bước rồi hả? Thượng Quan Triệt, đây là ngươi sao? Đáng chết, thiếu chút nữa tự tay đẩy cho người khác.

      Nghĩ đến đây liền cảm thấy vô cùng đau lòng, sải bước về phía bọn họ, dường như Đường Dịch Phong an ủi Vân Sở cái gì đó, câu cũng thèm nghe, duỗi bàn tay to ra, nhấc Đường Dịch Phong lên, "ầm" tiếng, ném vào trong góc khuất.

      "Ưm.......'' Vân Sở vốn dĩ ngồi ổn đinh, mất chỗ dựa là Đường Dịch Phong, thân thể nghiêng về phía

      Thượng Quan Triệt bước lớn đến đỡ , ôm lấy cái eo của , đỡ ngồi vững ghế dựa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn , mở miệng mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, làm cái gì?"

      "Đại thúc. . . . . ." mở to đôi mắt mơ màng lên, khi nhìn thấy Thượng Quan Triệt, hai mắt sáng lên, ôm lấy cổ , cọ xát lên người .

      "Đại thúc, , tôi cứ tưởng là tôi nhìn nhầm, hu hu. . . . . . Tôi nóng quá, là khó chịu. . . . . ."

      Giọng của mềm yếu, còn mang trong đó tiếng khóc nức nở khiến hô hấp của Thượng Quan Triệt trở nên đình trệ.

      Giờ phút này Thượng Quan Triệt mới phát , nha đầu này rất thích hợp. Thân thể của rất nóng, cả người mềm yếu dựa vào trong lòng , còn ngừng cọ cọ vào ngực , bàn tay yên phận xuyên qua áo sơmi mỏng manh của , vuốt ve lồng ngực kiên cố của . Hơn nữa còn giơ cái miệng nhắn lên nhàng cắn vào bờ vai của , cảm giác ẩm ướt khiến thân thể cũng có chút cứng ngắc

      phải là loại người tùy tiện sao có thể ở nơi công cộng làm ra chuyện mất mặt như vậy? Trước kia, cho dù chỉ hôn cái thôi nhưng cũng náo với cả buổi sáng, mặt còn đỏ như mông khỉ. tại sao lại có thể có việc gì mà hôn môi với Đường Dịch Phong ở trong này, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ phóng đãng như vậy chứ?

      Đáng chết, vậy mà đến lúc này mới phát ra có vấn đề.

      nâng khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, nhìn ánh mắt si mê của trái tim Thượng Quan Triệt co rút đau đớn.

      "Nha đầu, làm sao vậy?" Tay Thượng Quan Triệt lành lạnh, nhàng vuốt ve mặt , cố gắng khiến tỉnh táo lại.

      Quả Vân Sở có tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Thượng Quan Triệt, cắn môi, trong mắt tràn ngập nước mắt: "Đại thúc, tôi bị bỏ thuốc, tôi rất khó chịu. . . . . ."

      Nhưng mà, tỉnh táo của cũng chỉ có thể duy trì trong vài giây, loại thuốc này quá bá đạo, nhanh chóng dựa vào trong lòng Thượng Quan Triệt, ngừng dùng thân thể cọ cọ, trong miệng kêu lên: "Nóng quá, Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt. . . . . . Hu hu. . . . . . Cứu tôi. . . . . ."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 57.4

      Nghe thấy kêu tên bản thân, chút khúc mắc còn lại trong lòng Thượng Quan Triệt cũng biến thành hư .

      Còn đúng lúc này, Vân Sở ngẩng đầu lên, hôn mạnh vào đôi môi khuôn mặt Thượng Quan Triệt. Những tiếng “ong ong ong” vang lên trong đầu Thượng Quan Triệt. ngơ ngác nhìn dáng vẻ mê người của , suýt nữa khống chế được.

      Nhưng biết, tại thể làm điều gì xằng bậy nếu chỉ càng khiến thêm khó chịu hơn. còn , tuyệt đối thể làm ra chuyện khiến mình phải hối hận…

      nhàng đẩy ra, ôm lên, nhìn dáng vẻ mê loạn của , vội càng có việc gì, nha đầu, có tôi ở đây có việc gì nữa, cố nhịn chút, tôi lập tức đưa đến bệnh viện.”

      Vừa vừa ôm lên, vội vội vàng vàng ra bên ngoài.

      Bởi vì sốt ruột nên Thượng Quan Triệt hề để ý đến ở góc xó nào đấy có cầm di động trong tay, chụp lại màn hôi môi của bọn họ.

      Đường Dịch Phong bị Thượng Quan Triệt vứt sang bên, đầu chạm phải góc bàn, lúc tỉnh lại mở to mắt ra phát người đàn ông đó ôm lấy Vân Sở, sốt ruột, vội vàng đứng lên khỏi mặt đất lên ngăn cản bọn họ.

      “Đứng lại, là ai, buông ấy ra.” Đường Dịch Phong lớn tiếng kêu lên, trong lòng vô cùng khẩn trương.

      Bởi vì ánh sáng nơi này mờ mờ, nhìn thấy mặt Thượng Quan Triệt nhưng theo bản năng coi người đàn ông này là kẻ địch.

      tại mới nhớ ra, Vân Sở có chỗ thích hợp, quen biết lâu như vậy, ở cùng nhau cũng hơn năm, mặc dù bản thân nhưng chưa từng bao giờ chủ động hôn bản thân, thậm chí còn chưa từng hôn môi với . cuồng vọng, kiêu ngạo, tùy hứng nhưng trong phương diện tình cảm cũng quá chủ động. Trừ bỏ việc nhiều khi quá chủ động theo đuổi bản thân ra những lúc khác giống như đứa trẻ, cả ngày đều cần đến bảo vệ của

      Nhưng vừa rồi lại chủ động hôn , tuy rằng chỉ là cổ nhưng cũng đủ để kinh ngạc. Chỉ là ngay từ khi bắt đầu bị hương vị tốt đẹp của làm cho mê hoặc, suy nghĩ trống rống, thầm nghĩ ôm chặt lấy , khiến hoàn toàn thuộc về bản thân.

      tại mới hiểu ra, nhất định bị bỏ thuốc, từ trước cho dù có bản thân nhưng cũng chưa từng chủ động như vậy, huống chi tại sớm cần bản thân nữa?

      Nhưng mà, chính bởi vì bị bỏ thuốc nên càng thể để người khác mang , cho dù thương bản thân cũng tuyệt đối để người đàn ông khác bắt nạt .

      Đường Dịch Phong còn chưa kịp đuổi theo bị Thượng Quan Triệt đạp cước bay vào trong góc, sau đó, ôm lấy Vân Sở như trận gió bước lên xe. Từ đầu đến cuối thèm liếc nhìn Đường Dịch Phong lấy cái.

      “Tiểu An, lái xe.” Thượng Quan Triệt ôm Vân Sở, vội vàng ra lệnh.

      “Vâng, thiếu gia.” Từ lúc chào đời cho đến nay đây là lần đầu tiên Tiểu An nhìn thấy Thượng Quan Triệt khẩn trương như vậy, trời có sập xuống Thượng Quan Triệt cũng thèm liếc mắt lấy cái, vậy mà lần lại lộ ra giọng hoảng sợ như vậy. Nhìn ôm Vân Sở ở trong lòng, biết là xảy ra chuyện, trong lòng Tiểu An cũng vội cuống lên, vội vàng lái xe, hỏi: “Thiếu gia, Vân tiểu thư bị sao vậy?”

      Thượng Quan Triệt ôm chặt lấy người trong lòng, còn phủ quần áo bản thân lên cho , lạnh lùng : “ ấy bị bỏ thuốc, đến bệnh viện…”

      xong, nhướng mày, bổ sung thêm câu: “Đến bệnh viện Liên gia.”

      Tiểu An nhận ra được sốt ruột trong giọng Thượng Quan Triệt, cũng dám hỏi lại cái gì, chỉ là nhấn mạnh chân ga hơn, hi vọng có thể đưa bọn họ đến bệnh viện nhanh chút.

      “Thượng Quan Triệt…” Đôi môi đỏ mọng của Vân Sở khẽ nhếch lên, phát ra thanh mê người.

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, ôm chặt hơn, dịu dàng vỗ vào lưng : “Tôi ở đây, có việc gì, có tôi ở đây.”

      Vân Sở mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn Thượng Quan Triệt cau mày ở bên cạnh, tay ôm chặt lấy cổ , hơi thở ấm áp của mang theo hương thơm ngát nhàn nhạt truyền vào trong thân thể

      cắn môi, giọt nước mắt chảy xuống.
      Last edited: 9/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 57.5
      Editor: nhungchuoi


      Tuy rằng bị dược tính làm cho đầu óc tỉnh táo nhưng vẫn nhớ được những điều bản thân vừa mới làm. vùi đầu vào trong lòng Thượng Quan Triệt, vừa nức nở vừa : " xin lỗi. . . . . ."

      cũng hiểu vì sao muốn xin lỗi, nhưng nhớ đến khi ở Đào Nguyên, dáng vẻ nổi giận đùng đùng chạy đến lại cảm thấy khó chịu.

      sao lại có thể đúng mực như vậy chứ? Chỉ là chút thuốc mà có thể khiến phân biệt được nam bắc, cũng để ý đến người đó là ai mà làm loạn. Cũng may Thượng Quan Triệt đến đúng lúc, nếu , biết chính mình làm ra chuyện gì nữa

      Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì với Đường Dịch Phong nhất định hối hận cả đời............

      Nghe thấy giọng xin lỗi, thân thể Thượng Quan Triệt khẽ run lên cái, nhớ đến dáng vẻ của trong lòng Đường Dịch Phong, trong lòng vẫn có chút tức giận.

      Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của lúc này của , sao còn có thể trách cứ được nữa chứ?

      Bàn tay thô ráp nhàng mơn trớn cái trán trơn bóng của , Thượng Quan Triệt cố gắng khống chế xúc động của bản thân, hạ thấp giọng : "Nha đầu ngốc, tôi trách , cố chịu đựng thêm chút nữa, chút nữa là đến bệnh viện rồi."

      "Ừ..............." Vân Sở giọng trả lời, cả người như có vô số con kiến cắn cắn, vừa đau vừa ngứa lại vừa nóng, khiến cảm thấy rất thoải mái.

      Thân thể ngừng cọ cọ vào người Thượng Quan Triệt, hai tay ôm chặt lấy cổ , mặt dính lên ngực , ma sát nhàng

      Thân thể của mềm mại xương, mềm yếu dính lên người , thân thể lại ngừng vặn vẹo khiến hai mắt Thượng Quan Triệt cũng bốc lửa tình dục. Tay ôm lấy thắt lưng của , bắt đầu di chuyển nhàng lên .

      "Ưm.........." Cuối cùng Vân Sở thể chịu được hành hạ thống khổ này, ngẩng đầu lên, bất chấp tất cả hướng về phía miệng Thượng Quan Triệt mà hôn lên.

      Thượng Quan Triệt có chút sững sờ, nhìn gương mặt màu đỏ giống quả táo gần trong gang tấc của , ánh mắt mê ly, cùng với thanh kiều phát ra ra từ cái miệng mê người, tất cả đều khiến trái tim đập rộn lên.

      môi là đôi môi vô cùng mềm mại của , hàm chứa mùi thơm xa lạ khiến nhớ đến cảnh tượng vừa mới xảy ra ở Đào Nguyên. Nhớ đến việc vừa hôn môi với người khác là tức giận lại bùng nổ trong mắt Thượng Quan Triệt.

      đè lại đầu , cảm thụ cảm giác tốt đẹp mà đôi môi đỏ mọng ngừng di chuyển của truyền đến, há miệng, nghênh hợp với nụ hôn ngốc nghếch của , đảo khách thành chủ. Nghĩ đến vừa rồi ở trong lòng người đàn ông khác mà hôn môi say đắm là tức giận của Thượng Quan Triệt lại thể kiềm chế được.

      ôm chặt lấy , hôn sâu lên cái miệng nhắn sưng lên của , giống như cố tẩy hương vị của kẻ khác đọng lên , hoàn toàn in lại dấu ấn của bản thân đó.

      hôn cách điên cuồng như vậy, hoàn toàn mất bình tĩnh lúc trước, hôn sâu như vậy, giống như thưởng thức cao lương mỹ vị.

      Bởi vì tác dụng của thuốc nên Vân Sở nên ý loạn tình mê, ngửi thấy mùi hương quen thuộc người Thượng Quan Triệt, thân thể cùng từ từ thả lòng, ý thức cũng từ từ tan rã, để lại toàn bộ chi phối cho bản năng.

      Bàn tay luồn vào bên trong quần áo , vuốt ve từ xuống dưới, thân thể ấm áp giống như có ma lực hấp dẫn khiến ngừng muốn đến gần.

      Cái miệng nhắn khẽ nhếch lên, nghênh đón nụ hôn của Thượng Quan Triệt, giống như uống say vậy, đẹp khiến người ta phải đau lòng, cũng đẹp khiến người ta phải say mê.

      "Nha đầu. . . . . . Sở Sở. . . . . ." Thượng Quan Triệt thể khống chế mà phát ra tiếng rên rỉ, tay cũng bắt đầu nghe lời di chuyển người .

      Lái xe Tiểu An ở phía trước nghe thấy thanh truyền đến từ phía sau, nuốt từng ngụm nước miếng, thể tin người đàn ông động tình này lại có thể là thiếu gia nhà bọn họ

      Nếu đổi lại là trước kia đánh chết cũng tin Thượng Quan Triệt lại như vậy, nhưng mà tại ra trước mắt cũng chỉ còn lại kinh hãi mà thôi.

      Cũng may, vừa đúng lúc đến bệnh viện.

      Tiểu An dừng xe lại, do dự biết có nên nhắc nhở Thượng Quan Triệt hay , nhưng khi nhớ đến dáng vẻ lo lắng vừa rồi của Thượng Quan Triệt lại có dũng khí, lên tiếng nhắc nhở: "Thiếu gia, đến bệnh viện."

      Thượng Quan Triệt chìm đắm trong tốt đẹp của Vân Sở, cảm thụ thân thể ngừng cọ cọ người bản thân, thiếu chút nữa khống chế được bản thân. Nghe thấy giọng của Tiểu An, mới phục hồi lại được tinh thần, nhìn vô cùng mê người trong lòng, đau lòng vuốt ve khuôn mặt , dịu dàng : "Nha đầu, chúng ta , lúc nữa còn khó chịu nữa."

      làm cái gì, nha đầu còn chưa trưởng thành, sao lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ?

      Nhưng mà, phản ứng của thân thể lại cho biết rất muốn , bất chấp tất cả.

      Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ, có việc luôn luôn phải suy nghĩ lại, trước khi trưởng thành tuyệt đối thể động đến , tuyệt đối thể để trong cuộc sống của có những tiếc nuối và trọn vẹn được lưu lại.

      Thượng Quan Triệt hít sâu, cố gắng khống chế tâm trạng kích động của bản thân, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó cầm lấy áo khoác của bản thân phủ lên người , rồi ôm lấy đến cửa lớn của bệnh viện

      cực kỳ nhanh, rất vội vàng, Vân Sở ở trong lòng vẫn chịu an phận mà vươn tay đốt lửa người , cái miệng nhắn còn hôn lên ngực , thiếu chút nữa khiến Thượng Quan Triệt lại thể khống chế được.

      vất vả mới ôm được đến lầu, Thượng Quan Triệt cũng kịp nhiều lời, dùng chân đá văng cửa của văn phòng viện trưởng.

      Trong văn phòng viện trưởng, Liên Thanh Ngôn kết thúc ngày làm việc, thu dọn linh tinh, chuẩn bị về nghỉ ngơi.

      Đột nhiên thấy cửa văn phòng bị đá văng, người đàn ông cao lớn ôm xông vào văn phòng của , mở miệng lớn tiếng ra lệnh: "Viện trưởng Liên, mau khám cho ấy."

      Nửa đêm xông vào phòng làm việc của , còn chưa gì mà vừa đến lại còn kiêu ngạo như vậy, điều này làm cho Liên Thanh Ngôn rất bất mãn, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng nay càng trở nên lạnh lùng hơn, ngước mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông có lễ phép này : " có lỗi, tôi tan tầm. . . . . . Sở Sở. . . . . ."

      Lời lạnh lùng của Liên Thanh Ngôn còn chưa kịp xong nhìn thấy Vân Sở với khuôn mặt đỏ rực, hơi thở gấp gáp, nhiều lời mà xông lên, kéo lấy tay , : "Sao lại thế này, ấy bị thế nào vậy?"

      Thượng Quan Triệt nhìn dáng vẻ lo lắng của Liên Thanh Ngôn, mày nhíu lại, thản nhiên : " ấy bị bỏ thuốc, nhanh chóng giải độc cho ấy."

      Tay Liên Thanh Ngôn đặt tay Vân Sở, rất nhanh chóng, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt dấy lên phẫn nộ: "Ai lại có thể nhẫn tâm lại dùng loại thuốc này như vậy."

      xong, lo lắng nhìn Thượng Quan Triệt : " ở lại đây chờ chút, tôi đến phòng tắm chuẩn bị ít nước, lúc nữa để Sở Sở vào trong nước lạnh chút, để ấy duy trì tỉnh táo."

      Dứt lời, Liên Thanh Ngôn thả tay Vân Sở ra, xoay người vào phòng tắm trong phòng nghỉ xả nước lạnh vào bồn tắm lớn, trong thời tiết mùa đông giá rét, nước lạnh xả ra mang theo lớp sương mù khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh.

      Nhưng mà, Thượng Quan Triệt cũng chỉ hơi nhíu mày, ra lệnh với Liên Thanh Ngôn: "Nơi này cứ giao cho tôi, lấy thuốc ."

      Liên Thanh Ngôn do dự lúc, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Vân Sở, cuối cùng vẫn xoay người .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :