1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Làm hộ vệ của , nhận sai khiến của .
      Editor: nhungchuoi

      Vân Sở trừng mắt nhìn cái : "Em là ai? là con cháu của ai?" Quấy rầy việc sưởi ấm nên tâm trạng rất khó chịu, tại vẫn còn dài dòng như vậy, thể kiên nhẫn được.

      Nghe thấy lời đầy kiêu ngạo của Vân Sở, người đàn ông tên là Lương Hạo tức giận đến mức mặt mũi cũng tái , vung bàn tay to lên, kêu to: "Hay cho con đàn bà biết phân biệt phải trái, hôm nay phải để cho đây giáo huấn chút. Các huynh đệ, lên!"

      Vân Sở nhìn Lương Hạo và bốn người đàn ông phía sau từ từ tiến về phía mình, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, huấn luyện lâu như vậy vừa hay muốn xem tiến bộ của bản thân, vậy chơi đùa với bọn họ chút vậy, cứ cho là làm nóng người chút vậy.

      Vân Sở nhún vai, bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn những người vây xung quanh , cả đám người đều nhìn bằng ánh mắt khinh thường...

      Hôm nay Vân Sở mặc chiếc áo khoác len dạ màu hồng nhạt, bên trong là chiếc đầm màu trắng, mái tóc xoăn được buộc lại gọn gàng đằng sau, khăn quàng cổ hoa văn bao xung quanh cổ trắng nõn của . Tất chân màu đen phủ bên ngoài đôi chân thon dài, đôi giày màu nâu càng làm nổi bật dáng người cao gầy xuất chúng của . Khuôn mặt trắng nõn nhắn, hai mắt to ngập nước, trong gió lạnh, thân mình bé bỏng của càng có vẻ tươi đẹp động lòng người.

      Những tên côn đồ này nhìn , ánh mắt đầy dâm đãng khiến Vân Sở cảm thấy vô cùng chán ghét...

      đợi bọn họ ra tay, Vân Sở bay người lên, quét nhanh qua. Hai tiếng "Bốp, ầm" vang lên, có hai gã đàn ông ngã xuống mặt đất, Vân Sở nắm chặt hai tay, lời nào tiếp tục hướng về phía hai người còn lại.

      Khi hai người này vừa kịp phản ứng lại cảm thấy mặt đau nhói, người bị trúng quyền của Vân Sở, lập tức hai người mặt đất có nhiều hơn con mắt gấu mèo.

      Nhìn thấy thủ hạ của bản thân mấy lần giải quyết được Vân Sở, Lương Hạo nổi giận: "Ngu xuẩn, để lão tử tự mình đến thu thập ta."

      xong, Lương Hạo vứt tàn thuốc trong tay mình , giơ quả đấm lên hướng về phía Vân Sở.

      Vân Sở cười lanh, ngay lập tức bắt được nắm tay của , kéo ra phía trước, sau đó đột nhiên con dao dừng lại cổ Lương Hạo. Thân thể Lương Hạo cũng nặng nề ngã xuống mặt đất, phát ra những tiếng kêu rên rỉ đầy thống khổ.

      Vân Sở vỗ vỗ tay, miễn cưỡng : " cho các người thử chút tài nghệ các người biết vì sao hoa hồng lại có gai."

      Bỏ lại năm người đàn ông khí thế to lớn nhưng lại chịu nổi đòn này lại, Vân Sở từ từ bước vào câu lạc bộ Đào Nguyên, chỉ để lại cho năm người đàn ông này bóng lưng động lòng người...

      Năm người đàn ông từ từ đứng lên khỏi mặt đất, cam lòng nhìn Vân Sở, nghiến răng nghiến lợi : "Đáng chết, nha đầu đáng chết vậy mà lại dám đánh tôi, các huynh đệ..........."

      Lời của còn chưa kịp xong bị người đạp cái, sau đó lại ngã xuống mặt đất.

      "Ai, ai dám đãnh lão tử." Người đàn ông lớn tiếng kêu, đen mặt đứng lên, vẻ mặt đầy tức giận.

      Nhưng mà, khi nhìn thấy người đàn ông khoác chiếc áo khoác màu đỏ, tươi cười nhìn chính mình máu trong thân thể cũng phải đông lại. Hai chân run run, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

      "Lão, lão, lão đại. . . . . ." lắp bắp, mặt là nụ cười lấy lòng.

      Chỉ thấy người đàn ông kia với mái tóc màu vàng óng, trong mắt hàm chứa ý cười, nhưng lại khiến người khác cảm giác được cái rét lạnh thấu xương.

      "Hả? quen tôi sao? Ha ha......................" Người đàn ông cười khẽ, ràng là gương mặt vẫn còn trẻ con, nhìn qua điểm nào có thể dọa người nhưng Lương Hạo vẫn sợ đến mức thiếu chút nữa đái ra quần.

      "Biết, có biết, lão, lão đại, thế nào mà người lại ở trong này vậy, ha ha." Lương Hạo cười lấy lòng hỏi.

      Người đàn ông gật đầu, ngoắc ngón tay với , cười : "Lại đây."

      Lương Hạo sợ hãi nuốt nước miếng cái, chậm rãi đến bên người đàn ông, chỉ cảm thấy người đàn ông cúi đầu, từ cao nhìn xuống , gằn từng chữ : "Giao cho nhiệm vụ, làm tốt có thưởng, làm tốt.....hắc hắc........"

      Nghe thấy lời của người đàn ông, Lương Hạo gật đầu như giã tỏi: "Lão đại ngài, chuyện ngài cho dù là lên núi đao xuống biển lửa tiểu nhân nhất định chối từ."

      Người đàn ông cười khẽ, mặt là biểu cảm vô hại, giọng cũng vô cùng trong trẻo, vô cùng êm tai: " cứ yên tâm, tôi bắt lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần từ hôm trở trở thành hộ vệ cho vừa rồi, luôn luôn để ý sai khiến là được rồi."

      Lương Hạo choáng váng, ngơ ngác nhìn người đàn ông yên nghiệt trước mắt này, nuốt nước miếng : "Chỉ cần như vậy thôi sao?"

      Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, thôi, nhớ là phải nhất định ngoan ngoãn nghe lời ấy, nếu để tôi biết lười biếng hoặc làm sai cái gì đó biết chừng tôi bị mất thủ hạ như đó."

      Nghe thấy câu như thế, Lương Hạo lùi ra phía sau vài bước, thân thể run lên nhưng mặt vẫn tươi cười: "Lão, lão đại cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định làm như ngài ."

      Lúc này người đàn ông mới gật đầu vừa lòng, nhàng lắc lắc mái tóc màu vàng kim của mình, bổ sung thêm câu: "Nhớ kỹ, cố gắng làm việc cho tốt, cho đến khi ấy cấn đến nữa mới thôi. À.....Nếu ấy cần cũng cần trở về chỗ của tôi nữa."

      Ý nghĩa chính là, nếu làm tốt tính mạng bị lão đại lấy , hơn nữa cho dù có làm tốt mà Vân Sở lại vừa lòng đuổi cũng thể trở lại bên người lão đại, thể trở lại bên người lão đạo có nghĩa là............

      xong, người đàn ông nhấc chân lên, tao nhã bước qua người Lương Hạo, vừa vừa gọi điện thoại, khuôn mặt tươi cười chuyện với đầu điện thoại bên kia: ", cứ yên tâm, lão bà chính là chị dâu của em, người trong nhà cả, ở đây em bảo vệ ấy tốt."

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Tuyệt đối phản bội.
      Editor: nhungchuoi


      Câu lạc bộ Đào Nguyên, Vân Sở ngồi ở quầy bar, bỏ áo ngoài ra người chỉ còn chiếc đầm trắng, dáng người xinh đẹp, ngồi dưới ánh đèn mờ mờ trở nên vô cùng xuất chúng, hấp dẫn ít người đến bắt chuyện trước.

      chỉ cười nhàn nhạt, kiêu ngạo cũng nóng nảy, khéo léo cự tuyệt những người đến bắt chuyện

      nhạc tao nhã vang lên trong vùng đất bé ấm áp này tạo cho con người ta cảm giác rất hưởng thụ. Vân Sở ngồi ở quầy bar, nghe lời của những người xung quanh, ngẫu nhiên trả lời hai câu, tìm kiếm tin tức bản thân cần.

      Đột nhiên, nhạc dừng lại, ngọn đèn sân khâu cũng tối chút, ở sân khấu hình tròn nằm giữa câu lạc bộ có người đàn ông mặc áo sơmi bước lên. Chỉ thấy đầu người đàn ông kia đội cái mũ, mắt đeo chiếc kính có gọng màu đen, trong tay ôm chiếc đàn ghi-ta màu đen, ngồi xuống ghế dựa ở giữa sân khấu.

      Vân Sở cảm thấy người này có chút quen thuộc, quay đầu nhìn sang, vừa đúng lúc người đó cũng nhìn về , nhất thời sửng sốt chút, người đàn ông kia là ai? Tại sao lại cho cảm giác quen thuộc như vậy?

      Vì ánh sáng của đèn nên nhìn được mặt người đó, nhưng để phải suy nghĩ nhiều giọng đầy nịnh nọt của người đàn ông truyền đến bên người: "Vân tiểu thư, ha ha. . . . . ."

      Nghe thấy vậy, Vân Sở quay đầu nhìn thấy khuôn mặt bị đánh đến bầm dập của người đàn ông, phía sau có bốn người theo cúi đầu, cười hì hì nhìn bản thân.

      Người này phải là Lương Hạo mà vừa bị đánh ngã sao? ta đến đây làm chi?

      Vân Sở nhíu mày, bưng ly Kê Vĩ Tửu lên, bình tĩnh nhấp ngụm, miễn cưỡng hỏi: "Thế nào, vẫn chưa biết vì sao hoa hồng lại có gai hả?"

      "A, phải phải phải................Vân tiểu thư, tôi, chúng tôi vô cùng kính nể dũng của , cho nên sau này chúng tôi muốn theo lăn lộn." Lương Hạo thấy định động thủ, vội vàng xin khoan dung.

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, : "Đùa sao, cho bản tiểu thư là bãi rác, cái gì cũng thu nhận sao? Đứng sang bên."

      vừa mới nhớ ra, người đàn ông bắt nạt em , nghĩ thầm, bắt nạt người họ Lương, hình như là Lương Tâm Duyệt kia, cho nên, ta hẳn là trai của Lương Tâm Duyệt. Lương gia ở thành phố I tuy rằng phải là đại gia đình nhưng dượng của Lương Hạo cũng là cục trưởng cục cảnh sát, vì vậy mọi người trong Lương gia nhờ đó mà đều được oai phong theo.

      Đương nhiên, là Vân đại tiểu thư cũng cần phải sợ cục trưởng cục cảnh sát này, cho nên người như Lương Hạo càng khinh thường hơn. Hơn nữa, vài phút trước người này còn là muốn dạy dỗ bản thân, tại lại chạy đến xin đầu quân vào, chuyện này chắc chắn có vấn đề.

      cần thu thêm tai họa ngầm bên người đâu.

      Nghe thấy lời của , Lương Hạo trương ra vẻ mặt đay khổ, cầu xin : "Vân tiểu thư, van xin đón nhận tôi , chỉ cần thu nhận tiểu đệ sau này tiểu đệ nhất định làm trâu làm ngựa cho ."

      Nếu cần sau đó nhất định phải chết, người vừa rồi chính là thủ lĩnh của tổ chức hắc ám lớn nhất thành phố I bọn họ, cũng là lão đạo Ám Sát của bọn họ. Người ngoài có khả năng biết đến Ám Sát, nhưng Lương Hạo thành viên của Ám Sát nên vô cùng ràng đáng sợ của lão đại bọn họ.

      để bị lão đại thu thập cho dù có bắt làm trâu làm ngựa cho Vân Sở đều có thể.

      Vân Sở buồn cười nhìn người này, : "Làm trâu làm ngựa? thử làm cho tôi xem nào."

      Lương Hạo cắn môi, trương ra vẻ mặt khổ sở, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống cầu xin Vân Sở

      Nhìn thấy vẻ mặt này của , con ngươi Vân Sở xoay tròn, đột nhiên thay đổi ý kiến: " muốn theo tôi cũng được thôi, nhưng mà, chưa bao giờ tôi muốn thu nhận người vô dụng, cũng muốn những người khả nghi."

      Ngay lập tức tinh thần Lương Hạo sáng sủa hơn, : "Vân tiểu thư yên tâm, chỉ cần thu nhận Lương Hạo tôi, sau này chính là chủ nhân của tôi, tôi tuyệt đối phản bội."

      "Lý do đâu? Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng ?" Vân Sở nhíu mày, cằm khẽ nhếch lên, vẽ nên đường cong xinh đẹp.

      Lương Hạo cắn răng, lấy khẩu súng từ người, đưa cho Vân Sở, nghiêm túc : "Nếu tôi phản bội , cứ dùng khẩu súng này bắn chết tôi. yên tâm, đây là khẩu súng có khắc tên tôi, dùng nó bắn chết tôi có kẻ nào dám tìm gây phiền toái."

      Lúc này, đến lượt Vân Sở kinh ngạc, tiếp nhận khẩu súng trong tay Lương Hạo, quả nhiên nhìn thấy mặt của khẩu súng có khắc chữ Hạo, nghĩ đến lời của Lương Hạo là . tại đúng lúc thiếu người, có người tự đưa đến cửa nên chắc chắn từ chối. Cho nên............

      gật đầu, khóe miệng xinh đẹp cong lên, cười : "Được, tôi cố gắng tiếp nhận lấy vậy. Nhớ kỹ lời của , nếu dám phản bội tôi chỉ đơn giản là khẩu súng này thôi đâu."

      vừa dứt lời sân khấu truyền đến điệu nhạc quen thuộc.............

      Trong câu lạc Đào Nguyên tao nhã, khắp phòng đều là hoa đào xinh đẹp, chẳng phân biệt được mùa cũng chẳng phân biệt được thời tiết, hoa đào ở nơi này lúc nào cũng xinh đẹp như vậy.

      Ngọn đèn mờ mờ bao phủ cả căn phòng, ánh sáng sáng nhất tập trung lại sân khấu, ở nơi đó có người đàn ông mặc áo sơmi trắng, cúi đầu, ngón tay nhàng gảy đàn ghi-ta trong tay, nhạc bắt đầu truyền ra.

      Trong căn phòng lớn, cũng có dòng suối phát ra thanh ào ào, hòa với nhạc sân khấu càng làm nổi bật lên tươi đẹp, khiến cho người ta cảm thấy như được nhìn cảnh đẹp hiếm có

      Dựa theo tiếng đàn ghi-ta êm tai, nhạc đệm từ piano cũng vang lên, sau đó là loạt tiếng trống dễ nghe.

      Vân Sở quay đầu, nhìn về phía sân khấu, trong mắt vô cùng kinh ngạc.

      Bài hát này. . . . . . Rất quen thuộc. . . . . .

      cắn môi, nhịp tim cũng trở nên có chút quy luật.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Cảm tạ em kiếp này có .
      Editor: nhungchuoi

      Chỉ thấy, người đàn ông mặc áo sơmi trắng ở giữa sân khấu, mở miệng hát ra những ca từ đầy tình cảm.

      " quý trọng nỗi đau này.

      Nhưng lại thể khống chế được em xông vào giấc mộng của

      ngày ngang qua thành phố gặp em

      Đừng vì cảm giác xa lạ mà bỏ qua nụ cười

      Nghe bạn bè từng em từng hỏi thăm

      Nhưng có dũng khí mở miệng hỏi thăm

      Đến mình trong lần đầu tiên hẹn gặp nhau chiếc ghế dài

      Chọn bài tình ca khiến trái tim run run mắt rơi lệ cho ."

      nhạc trôi chảy cùng với những ca từ đầy tình cảm, hát ra từ tiếng dịu dàng mà lại mượt mà này, giống như trận gió xuân, lập tức khôi phục lại đất trời, vạn vật cũng trở nên bừng bừng sức sống.

      Ca từ có phần hơi ưu thương, kèm với tiết tất nhàng, giống như loại tình cảm được phát ra từ đáy lòng, từng câu từng chữ, đánh vào trái tim Vân Sở, khiến thân thể hơi run lên chút.

      Từ giai điệu đẹp đẽ đó, trí nhớ nằm sâu bị đào lên. vầng sáng nhàn nhạt vây xung quanh , nhìn khuôn mặt quen thuộc của người nọ sân khấu, thần thái quen thuộc, tình cảm quen thuộc...........

      mở miệng, tự chủ mà theo tiết tấu của người nọ, nhàng hát ra đoạn điệp khúc của ca khúc.

      "Cảm tạ kiếp này có em.

      xin lỗi vì em khóc đau khổ.

      Muốn đưa hạnh phúc này vào cuộc sống của .

      Có mấy lời muốn
      CHƯƠNG 54

      Với nhưng đều là lời xin lỗi.

      Cảm tạ kiếp này có em

      Buông tay phải là kết quả em muốn.

      Làm bạn bè vẫn tốt hơn người nhìn khói lửa.

      cái gì đều có thể .”

      Đúng vậy, bài hát này chính là tiếng chuông điện thoại của Vân Sở “Cảm tạ kiếp này có em”, là ca khúc mà từng nghe vô số lần, giờ phút này được người sân khấu hát ra nên có loại cảm xúc thành lời.

      là ai vậy, cảnh tượng này, rất quen thuộc…

      Vân Sở bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo trắng sân khấu, giờ phút này, tầm mắt của người đàn ông dừng thân thể , giọng dễ nghe vang lên: “Bài hát này, dành tặng cho từng tôi nhưng lại bị tôi làm tổn thương sâu sắc, thay tôi gửi lời chúc phúc đến ấy…”

      Trong đầu Vân Sở, trí nhớ của Vân đại tiểu thư trước khi chết tràn về như thủy triều, hô hấp của chậm lại, nhìn người sân khấu, ánh mắt vô cùng phức tạp.

      Người sân khấu phải là ai khác mà chính là bạn trai trước của thân thể này – Đường Dịch Phong.

      ra, sở dĩ thân thể này thích bài hát này như vậy lại là vì ta…

      Trong trí nhớ, hai năm trước Vân Sở và Đường Dịch Phong gặp nhau ở câu lạc bộ Đào Nguyên. Thời điểm đó Vân Sở mới có mười lăm tuổi là nha đầu nghịch ngợm thích gây , vô cùng điêu ngoa tùy hứng. Người khác cho vào quán bar dùng tiền đánh ngất nhân viên phục vụ, sau đó nghênh ngang cầm thẻ hội viên vào.

      Lần đầu tiên đến quán bar, nhìn thấy môi trường tao nhã như vậy cũng vừa kinh ngạc, vừa vừa lòng. Mà, vào đúng lúc đó, người luôn rất thích nhạc là Đường Dịch Phong sân khấu, hát bài hát này.

      Lần đầu tiên Vân Sở nghe thấy ca khúc tình cảm êm tai như vậy, ngay lập tức bị Đường Dịch Phong mê hoặc. Đúng lúc này, tính tình đại tiểu thư bùng phát, xông lên sân khấu, với Đường Dịch Phong: “Hát rất hay, tôi nhìn trúng rồi, làm bạn trai tôi .”

      Lời kinh hãi thế tục như thế chỉ có Vân đại tiểu thư mới dám ra. Nhưng Đường Dịch Phong chỉ liếc mắt nhìn Vân Sở cái, cười : “Cảm ơn, nhưng mà xin lỗi, tôi thích tiểu nương.”

      xong, Đường Dịch Phong ôm lấy đàn ghi – ta rời khỏi sân khấu, Vân đại tiểu thư lớn như vậy rồi nhưng luôn được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, nào có ai dám dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn , nhìn bóng lưng Đường Dịch Phong, lớn tiếng kêu lên: “ cứ chờ xem, ngày nào đó, tôi khiến phải giống như ca khúc này, cảm tạ tôi kiếp này từng .”

      Sau hôm ấy, bên người Đường Dịch Phong có nhiều thêm cái đuôi, cả ngày Vân Sở có việc gì là đều quấn quit bên người Đường Dịch Phong, chẳng những thể khiến Đường Dịch Phong , ngược lại còn khiến Đường Dịch Phong bắt đầu trốn tránh , chán ghét .

      Cho đến nửa năm sau, khi Đường Dịch Phong gặp phải đám côn đồ, Vân đại tiểu thư để ý đến an toàn của bản thân, tiến lên đỡ phát súng thay

      Lúc đó Đường Dịch Phong nhìn Vân đại tiểu thư với ánh mắt khác xưa, rồi từ đó bắt đầu tiếp nhận vị đại tiểu thư tùy hứng này…

      Khi Vân Sở phục hồi lại tinh thần sân khấu yên tĩnh trở lại, Đường Dịch Phong với chiếc áo sơ mi trắng, ánh mắt sáng ngời dừng người Vân Sở, buông đàn ghi – ta trong tay ra, bước từng bước về phía .

      Lại có người khác bước lên sân khấu, nhạc lại vang lên, nhưng Vân Sở nghe thấy bất kỳ cái gì, nhìn Đường Dịch Phong bước từng bước về phía bản thân, cắn môi, do dự biết có nên coi như nhìn thấy gì mà chạy trốn hay .

      Dù sao, chuyện giữa hai người bọn họ là quá khứ, ngựa tốt cũng nhai lại cỏ, huống hồ tại phải là Vân Sở lúc trước nữa, đối với người đàn ông này chút thiện cảm nào cả.

      Khi Vân Sở còn do dự Đường Dịch Phong đến trước mặt , nhìn cách nghiêm túc: “Sở Sở, có nhớ ? Lúc trước, em từng , ngày nào đó giống với những ca từ trong ca khúc này, cảm tạ em từng . tại muốn với em, em đúng rồi. Nếu có thể…”

      nhìn Vân Sở cách say đắm, mỗi câu chữ vô cùng nghiêm túc, vô cùng êm tai, nhưng Vân Sở lại sợ đến mức phải lập tức ngắt lời , cười : “Cái kia, Đường thiếu, lầm đối tượng rồi. Giữa chúng ta sớm kết thúc.”

      Vừa đúng lúc này, Kim Lan Nhược với lớp trang điểm dày đậm giẫm đôi giày cao gót 10 cm, thở phì phì đến, trừng mắt nhìn Vân Sở, hai lời, nâng tay tát cái tát: “Tiện nhân, Dịch Phong cần , quấn quit lấy ấy tha.”
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: sạch ấy có còn muốn nữa hay ?
      Editor: nhungchuoi


      Vân Sở chuẩn bị, sau khi trúng cái tát của Kim Lan Nhược, khuôn mặt trắng nõn truyền đến cảm giác nóng bừng đau rát.

      cắn môi, lạnh lùng nhìn Kim Lan Nhược, khóe miệng lộ ra nụ cười nguy hiểm: "Kim Lan Nhược, có bản lĩnh đánh thêm lần nữa thử xem!"

      Mẹ nó! Con mắt nào của ta nhìn thấy quấn quít lấy Đường Dịch Phong vậy, tại người bị quấn quít lấy là Vân Sở mới đúng chứ? Vân Sở nổi giận, cả người tỏa ra hơi hơi thở lạnh lùng

      Kim Lan Nhược bị dáng vẻ của Vân Sở làm cho hoảng sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười khinh thường : "Được, hôm nay tôi đánh chết tiện nhân biết xấu hổ như ." Dứt lời, giơ tay rồi lại hạ xuống. Chỉ có điều có động tác còn nhanh hơn so với ta.

      Chỉ nghe thấy "Bốp, bốp, bốp, bốp. . . . . ." Bốn cái tát vang lên thành bốn tiếng, khiến toàn bộ Đào Nguyên đều trở nên yên tĩnh.

      Tầm mắt mọi người đều dừng lại trước quầy bar, kinh ngạc nhìn cảnh tượng kia.

      Vân Sở thổi thổi bàn tay bé có chút đau đớn, nhìn Kim Lan Nhược ngây ra như phỗng, giọng trong trẻo ra từ trong miệng: "Bốn cái tát này, cái thứ nhất để trừng phạt bảo tôi là tiện nhân, cái thứ hai cái thứ ba là để trả lại cho gấp đôi, còn cái thứ tư, ngại quá, lỡ tay.........."

      "A --!" Kim Lan Nhược phát ra loạt tiếng kêu như giết heo vậy, những lớp phấn dày rơi ầm ầm xuống, lộ ra khuôn mặt bị hủy dung, nhìn qua vô cùng chấn động.

      Dưới ánh đèn mờ mờ, trong Đào Nguyên vốn dĩ yên tĩnh lại bộc phát ra loạt tiếng gào rất lớn

      "Vân Sở, đồ tiện nhân, tôi liều mạng với ." Dường như Kim Lan Nhược trở nên điên cuồng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Vân Sở.

      Nhưng mà đợi đến khi Vân Sở phải động thủ, Đường Dịch Phong vốn dĩ đứng ngây ra như phỗng kịp thời kéo Kim Lan Nhược lại: "Kim Lan Nhược, đủ rồi, nháo đủ chưa?"

      Kim Lan Nhược cắn môi, nước mắt nóng bỏng chảy ra khỏi hốc mắt, gương mặt vốn dĩ bị hủy dung nay lại bị ăn bốn cái tát của Vân Sở trở nên vô cùng dữ tợn: "Đường Dịch Phong, có còn là đàn ông ? ta đánh tôi…. ta đánh tôi….. đừng quên, tôi mới là người phụ nữ của ."

      "Đủ rồi, Kim Lan Nhược, sao lòng dạ của lại có thể độc ác như thế, tôi đúng là bị mù rồi nên mới có thể tin tưởng câu chuyện hoang đường của , để cho Sở Sở phải nhận tổn thương lớn như vậy." Đường Dịch Phong dùng sức kéo khiến Kim Lan Nhược ngã ngồi mặt đất, cũng đến kéo dậy, chỉ lạnh lùng nhìn : "Tôi và Sở Sở hoàn toàn còn quan hệ, còn chưa vừa lòng sao? Chẳng lẽ muốn ép tôi đến mức ngay cả làm bạn của ấy cũng được hay sao?"

      Vân Sở đặt hai tay trước ngực, miễn cưỡng ngồi quầy bar, dáng vẻ như xem kịch vui.

      " cái gì? Đường Dịch Phong, ra trong mắt tôi chính là người thể chịu nổi như vậy sao? Nếu như vậy vì sao lúc trước còn muốn lên giường với tôi!" Lời của Kim Lan Nhược khiến tất cả mọi người ở đây đều phải ngây ngẩn cả người.

      Nhất là Vân Sở, kinh ngạc nhìn bọn họ, trong mắt ngập tràn ánh sáng. ra Đường Dịch Phong này từng xài qua Kim Lan Nhược, khó có thể trách vì sao ta lại có mắt nhìn lại lựa chọn Kim Lan Nhược như vậy

      Sắc mặt Đường Dịch Phong trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cắn môi : "Đúng như ý , nếu phải do chuốc say tôi tôi làm sao có thể coi là Sở Sở........."

      xong, vẻ mặt khẽ đỏ lên, bất an liếc mắt nhìn Vân Sở cái.

      Khắp người Vân Sở nổi đầy da gà, khóe miệng co rút, nghĩ thầm, tên Đường Dịch Phong này, vậy mà dám có ý tưởng như vậy đối với bản thân? Cũng may Kim Lan Nhược này cũng có ý với Đường Dịch Phong, nếu cái thân thể này có khả năng sớm bị Đường Dịch Phong giẫm lên rồi.

      Nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của , bóng dáng màu đỏ ngồi cách bọn họ xa đột nhiên cười lạnh, ánh mắt độc ác nhìn Vân Sở. vẫy vẫy tay, lập tức từ phía sau có người tiến lên hỏi, chỉ thấy cúi đầu câu nào đó bên tai người kia, người nọ kinh ngạc nhìn bóng dáng màu đỏ này, rồi sau đó vội vàng rời , sau đó khi trở về trong tay người nọ nhiều hơn bọc và đưa cho mặc đồ đỏ đó.

      Người nọ gật đầu vừa lòng, nhìn thấy dáng vẻ xem kịch vui của Vân Sở, đôi môi đỏ mọng của khẽ mở, giọng vô cùng êm tai nhưng lại độc ác vang lên: "Hừ, để xem còn có thể duy trì được dáng vẻ xem kịch vui đó đến lúc nào? Vân Sở, ngược lại tôi muốn nhìn xem, sạch ấy có còn muốn hay !"

      Vân Sở nhìn Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong kẻ đến người rất ầm ĩ, đột nhiên cảm thấy còn hứng thú, duỗi thắt lưng, nghĩ thầm tối nay thăm dò được tin tức tốt nào, vẫn nên về trước hơn.

      xoay người, định vòng qua hai người sát phong cảnh ngu ngốc này nhưng lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc khác

      Người mới xuất mặc chiếc váy bó sát màu đỏ như lửa, với tính chất thượng hạng của chiếc váy này nên thể ra được cách hoàn mỹ toàn bộ thân hình vốn dĩ hoàn hảo của , dáng người lồi lõm có trước sau, vô cùng xinh đẹp. Mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp được buộc gọn sau đầu, gương mặt trắng nõn như ngọc kia có cặp mắt hàm chứa ý cười, đôi môi gợi cảm đầy đặn phun ra giọng động lòng người.

      "Đây phải là Vân Sở muội muội sao? thể ngờ là cũng đến đây, chúng ta có duyên nha."

      Muội muội? có quan hệ này từ khi nào vậy? Vân Sở thể bội phục bình tĩnh của ta, ràng là cảnh tượng tình địch gặp mặt tức đỏ con mắt vậy mà cứ thế bị ấy làm cho như là chị em tốt gặp nhau vậy.

      sai, có dáng vẻ vô cùng xinh đẹp này chính là Triệu tiểu thư Triệu Nhược Nghiên.

      Nếu đối phương gọi bản thân tiếng muội muội Vân Sở cũng khách khí, nở nụ cười tươi như hoa cười với : " ra là Triệu tỷ tỷ, khéo nha."

      Triệu Nhược Nghiên cười xinh đẹp, trong tay bưng hai ly rượu, với Vân Sở: "Đúng vậy, hôm nay có thể gặp mặt muội muội ở đây, âu cũng là loại duyên phận, nào, chúng ta cùng nhau uống ly."

      Uống ly? ta tốt bụng như vậy sao, lại mời bản thân uống rượu ư?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Thông minh quá bị thông minh hại
      Editor: nhungchuoi


      Khóe miệng Vân Sở khẽ cong lên, nhìn Triệu Nhược Nghiên đưa ly Kê Vĩ Tửu ra trước mặt, phát những người xung quanh vốn dĩ nhìn Đường Dịch Phong và Kim Lan Nhược lúc này lại đặt ánh mắt lên người . Xem ra, đêm nay nếu uống ly rượu này chỉ sợ bị khinh thường.

      Ngẫm lại, cũng có cái gì mà phải sợ, phải chỉ là ly rượu thôi sao? cũng tin Triệu Nhược Nghiên này có thể làm cái gì với trước mặt công chúng như thế này

      Nhưng cẩn thận vẫn hơn, tay Vân Sở tiếp nhận ly rượu đỏ bên người Triệu Nhược Nghiên, đó là ly rượu mà Triệu Nhược Nghiên muốn để lại cho bản thân uống.

      "Tôi vẫn thích uống rượu đỏ hơn, biết tỷ tỷ có thể bỏ thứ mình thích hay ?" Vân Sở cười hồn nhiên, khiến mọi người xung quanh phải hít thở thông.

      Trong mắt Triệu Nhược Nghiên chợt lóe lên tia sáng lạnh lùng, sảng khoái đưa ly rượu đỏ cho Vân Sở, sau đó nâng ly Kê Vĩ Tửu trong tay, chạm vào cái ly của Vân Sở: "Vì duyên phận của chúng ta, cạn ly."

      Duyên phận? Giữa các có duyên phận gì đáng chứ? Khóe miệng Vân Sở cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Mời..........."

      Nhìn Triệu Nhược Nghiên ngửa đầu, uống ly rượu đó vào trong, Vân Sở mới nhíu mày, há miệng nhấp ngụm rượu, sau đó uống cạn trong ngụm.

      muốn để Triệu Nhược Nghiên biết, Vân Sở phải là kẻ đầu đường xó chợ nên hoàn toàn cần phải sợ ta. Nhưng mà, ngờ đến phô trương như vậy là khiến phải nhận đau khổ

      khuôn mặt Triệu Nhược Nghiên vẫn tươi cười như cũ, đứng sát bên cạnh Vân Sở lôi kéo chuyện, nhìn qua giống như tỷ tỷ thân thiết vậy, nhưng mà trong lòng Vân Sở lại có dự cảm xấu dâng lên. Triệu Nhược Nghiên là tình địch của bản thân, hoàn toàn hiểu điều đó, lúc này lại đột nhiên xuất , tuyệt đối có mưu, cần phải đề phòng hơn.

      Nhưng mà, hơn mười phút sau, Triệu Nhược Nghiên nhận được cú điện thoại, sau đó rời , cho đến khi ta rời Vân Sở hề xảy ra chuyện gì, khiến khỏi cảm thấy mình quá đa nghi, suy nghĩ quá nhiều.

      Lúc này, Đường Dịch Phong và Kim Lan Nhược cũng cãi nhau xong, Kim Lan Nhược vô cùng đau khổ chạy ra khỏi Đào Nguyên, còn lại Đường Dịch Phong nắm chặt hai tay, nhìn bóng lưng Kim Lan Nhược rời , trong lòng rất phức tạp.

      Đúng lúc này, đột nhiên Vân Sở cảm thấy hoa đầu chóng mặt, ngồi ghế tựa cao cao, thân thể khẽ lung lay, suýt nữa ngã từ ghế xuống.

      đôi tay ôm chặt lấy lưng của , ổn định lại thân thể cho , Vân Sở lắc lắc đầu, câu: "Cám ơn", sau đó chuẩn bị rời . cảm giác rất lớn rằng nhất định vừa rồi Triệu Nhược Nghiên làm cái gì đó với , thể tiếp tục ở lại chỗ này.

      Nhưng mà người phía sau lại giữ lại, vội vàng hỏi: "Sở Sở, em làm sao vậy?"

      Vân Sở nhìn cũng thèm nhìn Đường Dịch Phong, chỉ khẽ cười : "Tôi sao, còn sớm nữa, tôi về trước."

      xong vội vàng muốn rời , nhưng vừa mới được hai bước thân thể vô lực ngã xuống. Đường Dịch Phong lại tiến lên, đỡ lấy : "Sở Sở, có phải có chỗ nào thoải mái đúng ?"

      bàn tay lành lạnh đặt lên cái trán của , giọng dễ nghe của truyền vào trong tai : "Sắc mặt của em rất tốt, cái trán cũng có chút nóng, có phải bị bệnh rồi đúng ?"

      biết vì sao, khi nghe thấy giọng của Đường Dịch Phong, cảm thụ dịu dàng khi chạm vào của , cỗ dục vọng mãnh liệt dâng lên trong lòng Vân Sở, dựa vào trong lòng Đường Dịch Phong, dán vào lồng ngực kiên cố của , giọng vô cùng mềm mại, mê hoặc lòng người: "Đường thiếu, đưa tôi trở về, nhanh chút."

      phải rời khỏi nơi này, lập tức, ngay lập tức, nếu nhất định gặp chuyện may. thay đổi trong thân thể , có thể cảm nhận được cách ràng dục vọng mãnh liệt này, nó khiến gần như kiềm chế được muốn dính vào người Đường Dịch Phong

      có cảm giác gì đối với Đường Dịch Phong, nhưng thân thể này lại từng mê luyến, thương người đàn ông này, hơn nữa với tác dụng của thuốc, cho dù có kiên cường đến đâu cũng có chút thể chịu nổi được nữa.

      Mặc dù vẫn cẩn thận nhưng vẫn dính kế của Triệu Nhược Nghiên, hơn nữa, thuốc này chắc chắn phải là loại thuốc bình thường, mỗi lần phát tác gần như muốn lấy mạng người.

      "Được, đưa em về." Đường Dịch Phong vội vàng trả lời, bế lên, chuẩn bị rời lại cảm giác được ngực đột nhiên ấm áp, cúi đầu mới phát Vân Sở giơ khuôn mặt nhắn đỏ hồng lên hôn vào cổ của .

      "Ầm." Đột nhiên đầu óc của Đường Dịch Phong vang lên những tiếng ong ong, cảm giác ấm áp ngực khiến mất khả năng suy nghĩ. Theo bản năng ôm chặt lấy Vân Sở, nâng đầu lên, nhìn vào ánh mắt quyến rũ của , hô hấp dồn dập hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của .........

      Vân Sở trong cơn ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy đột nhiên thân thể trở nên bẫng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bay lên. Thân thể rắn chắc bên cạnh tỏa ra hương vị khiến cảm thấy vô cùng quen thuộc, gần như hề suy nghĩ mà tiếp nhận nụ hôn này.

      Nóng quá. . . . . . Thân thể giống như bị hỏa thiêu, toàn thân đều khô nóng, bất an. Thân thể giống như bị cái gì đó khống chế, hô hấp dồn dập, tay bắt đầu làm loạn người Đường Dịch Phong.

      Cảm giác này, xa lạ, nhưng mặc dù xa lạ cũng biết ý nghĩa của chuyện này là gì.

      Quả nhiên, đột nhiên Triệu Nhược Nghiên xuất mời uống rượu chỉ đơn giản như vậy, cho dù có cố gắng đề phòng nhưng vẫn trúng phải kế sách khéo léo của đối phương, chẳng lẽ, đây chính là thông minh quá bị thông minh hại trong truyền thuyết hay sao?

      Sợ hãi Triệu Nhược Nghiên động tay động chân vào ly rượu của bản thân, cự tuyệt cái ly mà Triệu Nhược Nghiên đưa đến mà lựa chọn cái ly khác, kết quả lại vẫn bị trúng kế.

      Đáng chết, Vân Sở cố gắng duy trì lý trí, nhưng trong lúc hôn môi nồng cháy với Đường Dịch Phong ý thức từ từ mất ...........

      , thể. . . . . .

      Khóe mắt Vân Sở đột nhiên chảy ra hàng nước mắt, trong đầu, dường như ra khuôn mặt của người khác. Đó là gương mặt thuộc loại nghiệt của Thượng Quan Triệt........

      Thượng Quan Triệt, đại thúc, ở nơi nào. . . . . .


      HẾT CHƯƠNG 56
      Vậy là trong rượu có bỏ thuốc mà lại còn là dạng giống xuân dược cổ đại..... Liệu Triệt có kịp đến đúng lúc hay là Vân Sở cứ như vậy mà đánh mất mình....mọi diễn biến có ở chương 57. Mọi người cùng đón đọc nha!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :