1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Thượng Quan Triệt, lão nương để yên cho .
      Editor: nhungchuoi


      Thượng Quan Triệt hết lời, nhưng An Linh Nguyệt vẫn buông tha cho , Thượng Quan Triệt bị ép đến đau cả đầu.

      Mà đúng lúc này, Vân Sở ngủ say bị giọng trong điện thoại Thượng Quan Triệt đánh thức. Vân đại tiểu thư có gì đặc biệt nhưng mà tính khí giường đặc biệt lớn, nếu ai làm ầm ảnh hưởng đến giấc ngủ , kết cục tuyệt đối vô cùng bi thảm.

      mở to mắt, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, thèm để ý xem chuyện điện thoại với ai, lớn tiếng kháng nghị: "Thượng Quan Triệt, có thể sang chỗ khác mà chuyện điện thoại được , ầm ĩ đến giấc ngủ của bản nương."

      Nghe vậy, Thượng Quan Triệt sững sờ, đồng thời, An Linh Nguyệt ở đầu bên kia cũng sững sờ, mất cả nửa ngày mới hồi phục lại được tinh thần, mở to hai mắt, kích động kêu lên: "Phụ nữ? Giọng phụ nữ? Thượng Quan Triệt, con phải con ở biệt thự sao? Thành khai báo, trong nhà con sao lại có thể có phụ nữ?"

      Vốn dĩ Thượng Quan Triệt đau đầu, giờ phút này lại càng thêm khổ sở hơn, trừng mắt nhìn Vân Sở cái, định giải thích lại nghe thấy Vân đại tiểu thư : "Tôi mệt rồi, chuyện điện thoại nhanh chút rồi ôm tôi đến phòng ngủ, chân tôi đau được."

      Vết thuơng chân vẫn chưa khỏi, động chút là đau, cho nên mới có việc gì mà tự chịu tội cả.

      Nghe thấy giọng như thế, An Linh Nguyệt hoàn toàn sững sờ, ôm vào phòng sao? Chân đau được sao?

      Vì có tính cách sôi nổi nên vĩnh viễn Thượng Quan phu nhân vẫn còn chút trẻ con, ngay lập tức nghĩ ra cái gì đó, hai mắt sáng lên với Thượng Quan Triệt: "Tiểu tử chết tiệt kia, có phụ nữ khi nào vậy? Tại sao chịu với lão mẹ của con?"

      Thượng Quan Triệt trừng mắt liếc nhìn Vân Sở cái rồi : "Mẹ, tại con rảnh, khi nào về nhà lại với người, cứ như vậy nhé."

      xong, Thượng Quan Triệt cúp máy, nhíu mày, có chút đắc ý nhìn Vân Sở : "Thân ái, tối nay về nhà chuyến với ta ."

      Vân Sở cảnh giác nhìn : "Về nhà sao?"

      Thượng Quan Triệt cười tà ác: "Đúng vậy nha, phải cũng biết, mẹ tôi ép tôi xem mắt, vừa đúng lúc tôi thuyết phục người lại lên tiếng, tại hẳn người nhận định là người phụ nữ của tôi, nếu về nhà với tôi tôi thể ăn với mẹ tôi rồi."

      Vân Sở nào đâu biết rằng cái tính khí giường đáng chết kia của lại có ngày làm liên lụy đến chính ?

      Cằm rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Triệt: " đùa sao, bản tiểu thư mới có mười bảy tuổi nha, định dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên hay sao?"

      Đùa sao, vất vả mới được sống lại lần này, mới được tự do thời gian, nên cần lập gia đình nhanh như vậy đâu, còn chưa chơi nha. Tuy rằng dáng vẻ đại thúc này tồi, bề ngoài tốt, dáng người đẹp, lại có căn biệt thự lớn để ở, gia đình hẳn cũng rất tốt. Hơn nữa, nhớ lại ngày đó khi đến cứu bản thân, xem ra công phu cũng tồi, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho .

      Nhưng mà, cần đem bán bản thân sớm như vậy đâu.

      Thượng Quan Triệt nhân cơ hội nắm lấy mặt mà xoa xoa bóp bóp : "Vị thành niên cũng sao, chẳng phải chỉ còn nửa năm nữa là trưởng thành rồi, phải sao?"

      Vân Sở trợn mắt nhìn , kích động : "Thượng Quan Triệt, điều tra tôi."

      Thượng Quan Triệt phủ nhận, vừa hưởng thụ cảm giác tốt đẹp truyền đến từ tay vừa cười : "Nếu điều tra tối hôm qua tắt điện luôn rồi."

      Được rồi, Vân Sở bĩu môi, cảm thấy ra bị điều tra cũng sao, thân phận của là Vân đại tiểu thư, cũng phải là người khác giả mạo. Nhưng mà dù sao cảm giác bị người khác điều tra cũng tốt cho lắm.

      Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Vân Sở, Thượng Quan Triệt : "Quyết định như vậy , tối nay trang điểm cẩn thận chút rồi theo tôi về nhà chuyến."

      Về nhà với sao? Đùa sao, lần đó giúp chắn hoa đào chỉ để đuổi đó còn được, nhưng lúc này đây là về nhà ứng phó với lão mẹ. hoàn toàn liên quan!

      Vân Sở tức giận trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Triệt cái : "Làm ơn , đại thúc, muốn tìm tôi chắn hoa đào, tôi thấy cứu tôi nên tôi giúp lại , nhưng lúc này là gặp tộc trưởng nha! có thể bình thường chút được ? Chúng ta mới biết nhau được bao lâu, mẹ mà tin mới là lạ đó!"

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, cảm thấy tuy rằng lời của Vân Sở khó nghe nhưng cũng có vài phần có lý. Đột nhiên dẫn người về nhà như vậy nghe vẻ có hơi gấp rút rồi.

      Nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cho rằng vẫn còn muốn dẫn bản thân về, lập tức lôi kéo quần áo của làm nũng: "Triệt ca ca, xem tại người tôi khắp nơi đều là vết thương, nếu cứ như vậy mà trở về mà bị mẹ nhìn thấy tưởng rằng bắt nạt tôi đó, có đúng hay ? Cho dù có muốn tôi về nhà với cũng phải chờ vết thương của tôi tốt lên chút chứ............"

      Nghe thấy lời của Vân Sở, Thượng Quan Triệt cúi đầu, nhìn nha đầu đáng thương này cách đầy ái muội, gật đầu : "Ừ, cũng đúng, nhỡ đâu mẹ chồng tương lai của tôi biết thương con dâu người chẳng phải tôi rất oan uổng sao?"

      Khóe miệng Vân Sở co rút, trừng mắt nhìn : "Đại thúc thối tha, chiếm được tiện nghi của tôi chết à?"

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, , "Tối hôm qua thân thể của tôi bị người nào đó chiếm hết tiện nghi rồi, tại tôi chỉ ngoài miệng chiếm tiện nghi mà còn bất mãn cái gì?"

      Nhớ lại tối hôm qua, mặt Vân Sở đỏ lên. Hình như, tối hôm qua giống như rất yên tâm dựa vào trong lòng người nào đó mà ngủ say........... Nhưng mà, nghĩ đến bộ quần áo sạch người bản thân cùng với vết thương ở nhiều chỗ được băng bó lại, cau mày, nhìn Thượng Quan Triệt cách khó hiểu: "Cái kia, tắm rửa cho tôi?"

      Trong mắt Thượng Quan Triệt có tia đùa giỡn xẹt qua, đến gần , cười mờ ám: " cho rằng trong căn nhà này còn có người khác sao?"

      Sắc mặt Vân Sở trở nên có chút tái nhợt, trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng nghiệt này, cắn răng hỏi: "Ý của là, sao? Thuốc cũng là bôi?"

      Thượng Quan Triệt gật đầu, tà ác nhìn : "Có vấn đề gì sao?"

      Vân Sở đứng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm quát: "Thượng Quan Triệt, con mẹ nó là tiểu nhân đê tiện, tôi là nữ sinh nha, ........ người đàn ông trưởng thành, sao có thể............."

      Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn dáng vẻ xù lông của người nào đó, nhún nhún vai, khinh thường cười : "Cũng chưa phát triển hoàn toàn, hơn nữa cũng có gì đẹp mắt, kích động cái gì chứ?"

      Cái gì? Chưa phát triển hoàn toàn? có cái gì hay để nhìn?

      Vân Sở nổi giận lôi đình, còn chưa kịp bùng nổ nghe thấy Thượng Quan Triệt biết sống chết quăng vào thêm câu nữa: "Chỉ là cái sân bay, chút cảm xúc nào............"

      "A --! Thượng Quan Triệt, lão nương để yên cho !" Vân Sở tức điên rồi, lập tức nhào qua, bám vào cổ Thượng Quan Triệt, há mồm cắn vào vai , miệng vẫn ngừng mắng : "Đại thúc biên thái, sắc lang, khốn kiếp..............."

      Thượng Quan Triệt khóc ra nước mắt nhìn điên cuồng người này, nhưng cũng đẩy ra, áo ngủ của khẽ mở rộng, vết thương người lộ ra trước mắt Thượng Quan Triệt, khiến cảm thấy có chút đau lòng.

      mới mười bảy tuổi, bởi vì sinh ra trong gia đình kia thể chịu đựng những áp lực kiểu này. Mười bảy tuổi phải đối mặt với cái chết của phụ thân và cục diện rối rắm mà phụ thân bỏ lại sau khi qua đời. Người trai mà luôn ỷ lại coi là cái đinh trong mắt, hận thể diệt trừ , người bạn trai từng cho rằng có thể dựa vào lại vì lợi ích mà vứt bỏ , biết là có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu độc?

      như vậy rất giống bản thân trước kia. Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau nhưng bọn họ cùng sinh ra trong gia đình bình thường, cho nên thể tranh cãi những chuyện này như đối với những người bình thường.

      Vân Sở, ra này rất kiên cường. ngang ngược tùy hứng như trong lời đồn, cũng vô dụng giống như trong lời đồn, , rất kiên cường, rất dũng cảm. Điểm này khiến thưởng thức nhưng cũng khiến đau lòng.............


      HẾT CHƯƠNG 19
      thuythonglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Triệt ca ca, tôi sai rồi.
      Editor: nhungchuoi


      Sáng sớm hôm sau, Vân Sở rời giường từ sớm, tâm tình rất tốt.

      Ngoài cửa số trời trong nắng ấm, gió thu thổi qua mang theo mát mẻ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, rất tỉnh táo.

      đứng dậy, lấy chiếc áo sơmi trắng trong tủ quần áo Thượng Quan Triệt, mặc lên người, soi gương nhìn nhìn, áo sơmi này dài vừa đúng đến đầu gối , có thể để làm váy.

      còn lấy tùy ý cái quần jean bình thường nhất trong tủ, cầm kéo lên, cắt xoẹt hai phát.

      Cắt xong, mặc cái quần này lên người, nhìn dáng vẻ đáng tươi mát của bản thân trong gương, gật đầu vừa lòng, xõa tóc ra, mang theo khuôn mặt tươi cười bước ra khỏi phòng.

      Trong phòng khách, Thượng Quan Triệt làm xong bữa sáng, ngồi ghế sofa chờ . Thấy ra với chiếc áo sơmi trắng, hai mắt sáng ngời lên, trong mắt lên tia kinh diễm.

      Áo sơmi trắng quá to bị cho vào trong quần, chiếc quần jean to bị cắt thành quần đùi, ràng là bộ quần áo phù hợp với thân mình nhưng khi mặc người lại có cảm giác vô cùng đáng .

      Nhưng mà, chiếc quần jean này nhìn thế nào cũng thấy có chút quen mắt?

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, hỏi: " lấy cái quần này ở đâu?"

      Vân Sở vỗ vỗ tay, cười đắc ý : "Đẹp ? Hì hì, tôi lấy trong tủ quần áo của , rồi tự mình gia công lại."

      Trong tủ quần áo? Sắc mặt Thượng Quan Triệt khẽ thay đổi, sau đó mới nhớ ra trong tủ quần áo này có mấy cái quần jean mình vô cùng thích, sắc mặt đen thêm vài phần. đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Sở, chạy nhanh về phòng, 2 phút sau quay lại, nắm lấy quần áo người Vân Sở, cực kỳ tức giận : "Nha đầu chết tiệt kia, đây là chiếc quần jeans mà đây thích nhất, vậy mà lại cắt nó rồi hả!"

      Vân Sở rụt cổ, vô tội nhìn : " thích nhất sao? Thích nhất mà tại sao lại ném nó vào trong góc? Tôi thấy nó bắt mắt nhất nên mới lấy mà........."

      Thượng Quan Triệt cắn răng, tức giận trừng mắt nhìn : "Cũng bởi vì thích nhất nên mới để riêng nó chỗ." Dứt lời, mở rộng bàn tay ra vỗ vào mông Vân Sở: "Bốp bốp. . . . . ."

      "A, a, đau quá a, khốn kiếp, ai bảo keo kiệt chịu mua quần áo cho tôi, tôi đây phải là vì có quần áo để mặc nên mới động đến đồ của sao?" Vân Sở bị đau kêu to, người nào đó cũng bỏ qua luôn chô nhưng lực đánh của bàn tay ràng rất nhiều.

      " giáo huấn chút ngoan ngoãn được." Thượng Quan Triệt đánh hung hăng dừng lại, tức giận buông ra, ngồi xuống cúi đầu ăn sáng.

      Vân Sở tự biết mình đuối lý, cọ cọ vào bên người , cười : "Triệt ca ca, tôi sai rồi, đừng tức giận nữa, cùng lắm tôi đền cho cái." Vân đại tiểu thư có rất nhiều tiền, phải chỉ là cái quần thôi sao? Làm hỏng rồi bồi thường lại cũng được mà?

      Thượng Quan Triệt trừng mắt liếc nhìn Vân Sở cái : " bồi thường được sao? Đó là của mẹ tôi mua cho tôi............"

      ra chiếc quần này cũng phải là quá giá trị nhưng mà, bởi vì đó là chiếc quần đầu tiên mẹ mua cho , cứ theo bản năng mà giấu nó .

      Mẹ từng trà trộn vào hắc đạo, nhưng tính tình còn chút trẻ con, hề có dáng vẻ của người làm mẹ, khó có ngày mà người được khai hóa rồi mua cho con trai người cái quần, đương nhiên thể quý trọng. tại tốt rồi, chiếc quần quý như vậy mà lại bị nha đầu này làm hỏng, sao có thể tức giận chứ?

      Đột nhiên Vân Sở im lặng, cúi đầu, gật đầu : " ra là như vậy, xin lỗi, tôi, tôi cố ý." Tuy rằng chưa từng được hưởng tình thương của mẹ, nhưng cũng biết, những món đồ mẹ đưa cho quan trọng đến mức nào, giờ phút này, cũng có chút tự trách.

      Thượng Quan Triệt có chút quen với dáng vẻ này của , chuyển bữa sáng trước mặt sang trước mặt mình, cười : "Ừ, biết sai rồi phạt được ăn sáng."

      Dứt lời, Thượng Quan Triệt ăn luôn phần của Vân Sở, còn Vân Sở khi vừa nghe thấy cho bản thân ăn sáng, ngay lập tức kéo lấy tay , ra vẻ đáng thương tội nghiệp cười : "Phạt cái khác được , tôi rất đói."

      . . . . . .

      Ở nhà Thượng Quan Triệt hai ngày, Vân Sở biết, nếu bản thân trở về Vân Cảnh sốt ruột. Đương nhiên, cũng ngu ngốc khi cho rằng Vân Cảnh lo lắng cho an toàn của , chỉ là sốt ruột sao chết sớm thôi.

      lại là người thể nhìn kẻ địch quá tiêu sái tự tại, cho nên, quyết định trở về.

      Vết thương người tốt lên rất nhiều, trở về vừa để nghỉ ngơi, vừa tiếp tục sắp xếp mọi chuyện, đương nhiên, quan trọng nhất là trừng trị tốt tiện nhân Kim Lan Nhược kia.

      Lại dám đối xử với như vậy, khiến thiếu chút nữa bị đại thúc ghê tởm vô lễ, hơn nữa còn khiến cơ thể vết thương chằng chịt, nếu có Thượng Quan Triệt dám tưởng tượng đến kết cục ngày đó của mình như thế nào.

      Biết Kim Lan Nhược lâu như vậy rồi, cũng rất hiểu Kim Lan Nhược, nếu muốn giáo huấn ta chỉ cần động tay động chân lên người Đường Dịch Phong là được rồi.

      Hừ, cứ chờ xem, Kim Lan Nhược, đắc tội với bổn tiểu thư, tôi khiến muốn sống được muốn chết cũng xong.

      Thượng Quan Triệt giữ Vân Sở lại mà ngược lại tự mình lái xe đưa về.

      Xe dừng lại trước cửa lớn Vân gia, Vân Sở vươn tay ra vẫy vẫy với bảo vệ, hai mắt người đó sáng ngời lên, lập tức mở cồng ra, xe thẳng vào trong.

      Thượng Quan Triệt dừng xe trong sân lớn trước nhà Vân Sở, Vân Sở mặc chiếc áo sơmi trắng và chiếc quần short jean tự chế, vừa mới xuống xe nhìn thấy Mộc Ngân và Vân Hàn vội vội vàng vàng chạy đến.

      "Sở Sở, có làm sao ? Có bị thương hay ?" Mộc Ngân sốt ruột đến bên người , nhìn lượt từ xuống dưới.

      Vân Sở cười cười với ấy, vỗ vỗ mặt ấy: "Yên tâm, tôi sao."

      Vân Hàn nhìn thấy nụ cười của , thân thể căng thẳng lập tức được thả lỏng ra, cúi đầu tự trách : "Tiểu thư, sao là tốt rồi."

      Vân Sở vỗ vỗ bả vai Vân Hàn : "Yên tâm, tiểu như nhà các ngươi dễ dàng chết như vậy đâu."

      Đúng lúc này, Vân Cảnh nhàn nhã từ lầu xuống, nhìn thấy dáng vẻ Vân Sở tươi cười chuyện với Vân Hàn, cau mày, trong lòng hiểu sao lại thở dài nhõm hơi.

      nhanh đến bên người , kéo lấy tay , vẻ mặt đau lòng nhìn : "Sở Sở, em trở về, hai ngày qua đâu vậy? Có bị thương hay ?"

      Vân Sở nhìn bộ mặt giả dối của Vân Cảnh, khóe miệng giật giật. Nhưng ngay sau đó vẫn nhào vào trong lòng Vân Cảnh, vừa khóc vừa kêu lên: " ơi, hu hu, Sở Sở trở lại. Có người bắt nạt Sở Sở, thiếu chút nữa Sở Sở thể trở về rồi."

      Nhìn Vân Sở bổ nhào vào trong lòng mình, dáng vẻ buồn rầu giống như đứa trẻ, trong mắt Vân Cảnh lên cưng chiều, vỗ vỗ bờ vai , dịu dàng : " sao rồi, Sở Sở, là trai tốt, bảo vệ em tốt, đừng khóc, để xem có bị thương hay ?"

      Nghe thấy lời của Vân Cảnh, ngay lập tức Vân Sở kéo ống tay áo rộng rãi của bản thân lên, chìa tay mình ra, người, thậm chí cả vết thương đùi đều trưng ra cho Vân Cạnh xem. Vừa cho Vân Cảnh xem vừa khóc: " ơi, tiện nhân Kim Lan Nhược kia, lại dám tìm người đánh em, nhất định phải báo thù cho Sở Sở nha."

      Còn vị "cảnh sát thúc thúc" nào đó bị gạt sang bên, nhìn cảnh nhào vào trong lòng người đàn ông kia, lại còn trưng vết thương người ra cho người đàn ông đó xem, mặt đen hơn nửa.

      Rốt cuộc Thượng Quan Triệt thể nhìn được nữa, dùng tay kéo ra: "Bảo bối ngoan, Triệt ca ca báo thù cho em, thân thể em thể đứng quá lâu, ca ca ôm em về nghỉ ngơi có được hay ?" Dứt lời coi ai ra gì ôm lấy thiếu nữ đáng thương này vào phòng của , để xuống giường.

      HẾT CHƯƠNG 20
      thuythonglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Cởi quần áo ra.
      Editor: nhungchuoi


      "Ôi, Thượng Quan Triệt, làm gì vậy?" Vâm Sở sờ sờ cái mông có chút đau đớn của bản thân, bất mãn trừng mắt với nghiệt đứng trước giường nhìn bản thân từ cao xuống.

      Buổi sáng mới bị tên khốn này đánh vào mông, tại lại ngược đãi như vậy, có biết là cực kì khó chịu hả.

      Hôm nay vẫn mặc chiếc áo sơmi màu tím, cởi bỏ bộ quân trang trông thiếu phần cương nghị, nhưng mà nhiều hơn mấy phần mị, ràng là người đàn ông đẹp trai mà lại còn xinh đẹp động lòng người hơn cả phụ nữ.

      Nhưng mà cho dù dáng vẻ của còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ cũng để cho người ta có cảm giác là phụ nữ, bởi vì người tỏa ra loại khí phách của đàn ông, phải đổi lại câu đầu tiên, ra rất có mùi vị của đàn ông.

      Thượng Quan Triệt nhún nhún vai, tự nhiên ngồi xuống giường : "Dáng vẻ giả dạng đáng thương xấu, tôi nhìn nổi."

      Thượng Quan Triệt cũng biết bản thân bị làm sao, vừa gặp phải này là tính tình của đều trở nên kì lạ. Nhớ lại cũng là thượng tá quân đội hai mươi lăm tuổi, tại sao lại ở đây so đo những chuyện này với nhỉ?

      Nhưng, thể cứ đứng nhìn như vậy.

      Vân Sở liếc mắt nhìn cái: "Cũng đâu có ép phải xem, được rồi, tôi về nhà rồi. phải còn định làm hay sao? Còn chưa sao?"

      Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Vân Sở: "Thế nào, định qua cầu rút ván, tôi còn giá trị lợi dụng nữa nên muốn đuổi tôi hả?"

      Vân Sở cười lấy lòng: "Đâu có đâu có, tôi chỉ lo lắng là làm muộn thôi mà? Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho thôi mà, thân ái."

      Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, nhìn Vân Sở nịnh nọt như vậy, bất đắc dĩ đứng dậy: "Đừng có giả vờ, tôi cũng có thời gian đùa giỡn với nữa. Nhớ lấy, cuối tuần theo tôi về nhà, đến lúc đó tôi đến đón ."

      Lúc này đến lượt Vân Sở run rẩy, người đàn ông này, thể đến chuyện khác hay sao? Nhất quyết muốn dẫn về gặp tộc trưởng vậy, người nào biết còn tưởng là bạn của , sợ chạy nên mới đưa về như thế này.

      Nếu muốn muốn làm bạn của càng muốn mình chỉ là người qua đường ất giáp.

      Vân Sở thở dài, gật đầu: "Ừ ừ, tôi biết."

      Cuối cùng Thượng Quan Triệt cũng ra khỏi phòng , Vân Cảnh bày ra vẻ mặt đen sì, sắc mặt tốt đánh giá Thượng Quan Triệt, lúc sau mới lễ phép chào hỏi: "Vị tiên sinh này, cảm ơn hai ngày qua chăm sóc em tôi."

      Thượng Quan Triệt với chiếc áo sơmi màu tím, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Cảnh cái, cười : "Vân thiếu gia khách khí rồi, chỉ là cái nhấc tay mà thôi, đây là chuyện cảnh sát chúng tôi phải làm."

      Vân Sở ở trong phòng nghe thấy Thượng Quan Triệt tự xưng mình là cảnh sát, thiếu chút nữa phì cười. phải người đàn ông này cho mình gọi là cảnh sát sao? Sao lúc này lại tự mình thừa nhận vậy?

      Suy nghĩ chút, Vân Sở rút ra kết luận, hẳn là Thượng Quan Triệt muốn để Vân Cảnh biết thân phận của cũng nên.

      Tuy nhiên để có thời gian suy nghĩ, Vân Cảnh mang theo Mộc Ngân và Vân Hàn chạy vào trong phòng , vội vàng ngồi lên giường, nhìn vẻ mặt uất ức của Vân Sở.

      "Sở Sở, đừng sợ, Liên ca ca lập tức đến đây." Vân Cảnh ngồi xuống giường , đau lòng ôm lấy .

      Vân Sở khịt khịt mũi, tỏ vẻ đáng thương dựa vào trong lòng Vân Cảnh: "Vâng, ơi, tốt nhất, có ở đây, Sở Sở sợ nữa."

      Nghe thấy giọng đáng thương của Vân Sở, Vân Cảnh cảm thấy có chút đau lòng, đột nhiên xúc động đồng ý giúp giáo huấn Kim Lan Nhược: "Em yên tâm, dám bắt nạt em, nhất định bỏ qua đâu, Kim Lan Nhược kia được đằng chân lân đằng đầu, nhất định giúp em giáo huấn ta."

      Trong lòng Vân Sở cười trộm, tốt nhất nên lời giữ lời, đương nhiên, giữ lời cũng sao, Vân Sở tôi cũng có thể thu phục ta. Nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn vô cùng cảm động rồi gật gật đầu: "Em biết là Sở Sở nhất mà."

      Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn mang theo hòm thuốc lớn, vội vội vàng vàng vào, nhìn thấy Vân Sở ngồi giường dựa vào trong lòng Vân Cảnh khóc lóc, nhíu mày, giễu cợt : "Lớn như vậy rồi mà bị thương còn khóc lóc, có bản lĩnh đừng để mình bị thương cho tôi."

      Vân Sở nhìn thấy người đàn ông độc miệng này đến đây, mím môi lại, ai oán trừng mắt liếc nhìn cái, kháng nghị : "Cũng phải là tôi muốn bị thương, người ta bị thương thành như vậy rồi. quan tâm thôi mà lại còn mắng chửi người ta, sau này tôi bóc vỏ quýt cho ăn nữa."

      Nghe thấy vậy, trong mắt Liên Thanh Ngôn khẽ mỉm cười, ngồi xuống giường , với Vân Cảnh bên cạnh: "Vân thiếu, phiền cậu ngồi sang bên cạnh , để tôi nhìn qua Sở Sở chút."

      Vân Cảnh hơi nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.

      Nhìn Vân Sở phồng mồm, dáng vẻ ai oán, khóe miệng Liên Thanh Ngôn hơi cong lên, tay rất tự nhiên nắm lấy khuôn mặt của , : "Từ hôm nay trở , mỗi ngày bóc quýt cho tôi lần, tôi xử lý vết thương cho ."

      Khóe miệng Vân Sở giật giật: " phục vụ cho người bắt nạt người khác như , tôi mặc kệ!"

      Hừ, Thượng Quan đại thúc băng bó vết thương chô , tuy rằng rất chuyên nghiệp nhưng những vết thương lớn người cũng đều được bôi thuốc, hoàn toàn sợ tên khốn kiếp Liên Thanh Ngôn này đâu.

      Nhìn thấy dáng vẻ lợn chết sợ nước sôi của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn nhíu mày, biểu cảm mặt thay đổi : " cần tôi giúp như vậy bắt đầu từ ngày mai đến bệnh viện ở nửa tháng ."

      xong, vỗ vỗ tay, cách miễn cường: "Nếu chẳng may mà mắc phải bệnh uốn ván lúc đó đừng đến tìm tôi khóc lóc."

      Nghiêm trọng như vậy sao? Vân Sở nhíu mày, tay sờ sờ lên vết thương ở đùi, hai ngày trôi qua nhưng chỗ đó vẫn còn rất đau, miệng vết thương cũng khép lại như dự đoán, chẳng lẽ thuốc của đại thúc có hiệu nghiệm sao?

      cũng muốn bắp đùi xinh đẹp thân thể mình để lại vết sẹo, kiếp trước là bộ đội đặc chủng, thân thể có đủ loại vết thương, vô cùng khó nhìn. Đời này khó khăn lắm mới có được thân thể xinh đẹp như vậy, càng muốn phá hủy .

      Nghĩ đến đây, ngước mắt, vô tội nhìn Liên Thanh Ngỗn, cuối cùng vẫn thoải hiệp: "Liên ca ca, người ta biết sai rồi, để tôi bóc vỏ quýt cho còn được sao?"

      Khóe miệng Liên Thanh Ngôn cong lên, quay đầu với Vân Sở: "Mỗi ngày!"

      "Mỗi ngày. . . . . ." cúi đầu, trong lòng ngừng nguyền rủa người đàn ông độc miệng đáng chết này, nhưng mặt vẫn tươi cười hết sức nịnh nọt.

      Lúc này Liên đại thầy thuốc mới vừa lòng gật đầu, nhìn Vân Cảnh ở bên cạnh cùng với Vân Hàn và Mộc Ngân cúi đầu tự trách : "Các ngươi ra ngoài trước, tôi muốn nhìn vết thương của Sở Sở chút."

      Vân Cảnh có chút bất mãn nhìn Liên Thanh Ngôn hỏi: "Có cái gì mà chúng ta thể nhìn sao?"

      Ý tứ của rất ràng, chúng ta thể nhìn chẳng lẽ người đàn ông giống như ta có nhìn sao?

      Lại thấy Liên Thanh Ngôn nhún nhún vai : "Tôi là bác sĩ."

      câu tôi là bác sĩ hoàn toàn đánh gục mọi câu còn chưa kịp ra khỏi miệng của Vân Cảnh, đương nhiên hề tình nguyện nhưng vẫn liếc nhìn Vân Hàn và Mộc Ngân cái rồi sau đó dẫn đầu ra khỏi phòng Vân Sở.

      Mọi người trong phòng ra ngoài, chỉ còn lại Vân Sở và Liên Thanh Ngôn.

      Vân Sở hề nghi ngờ y thuật của Liên Thanh Ngôn, nhưng nhớ đến dáng vẻ thô lỗ của khi băng bó vết thương cho bản thân lại cảm thấy có chút sợ hãi, : "Liên ca ca, tay chút được , người ta rất sợ đau nha."

      Khóe miệng Liên Thanh Ngôn khẽ cong lên, mở hòm thuốc ra : "Biết đau từ nay về sau ngoan ngoãn đừng gây chuyện cho tôi."

      Vân Sở rất muốn phải là muốn gây chuyện mà là do người khác trêu chọc . Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn trừng mắt với , thản nhiên : "Cởi quần áo ra."


      HẾT CHƯƠNG 21
      Trước khi đăng truyện sưu tầm về diễn đàn bạn phải nhắn tin xin phép editor hoặc dịch giả của bộ truyện đó trước, và phải nhận được đồng ý từ phía họ. Nếu , các truyện bạn đăng được tính. Sau khi được cho phép post truyện, bạn nhớ chú ý làm theo cầu của editor đó và đưa lại link post truyện ở diễn đàn cho họ. Còn truyện bạn đăng tại box Sưu Tầ
      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Cũng phải chưa từng nhìn thấy.
      Editor: nhungchuoi


      "Này, muốn làm gì?" Nghe thấy câu cởi quần áo của Liên đại thầy thuốc, Vân Sở lập tức vội vàng kéo chặt cổ áo, khẩn trương nhìn , dáng vẻ kia dường như rất sợ người đàn ông này ăn vậy.

      Mặt Liên Thanh Ngôn đen , nhìn nhìn bản thân giống như nhìn kẻ háo sắc này, giọng lạnh hơn vài phần: " muốn tôi bôi thuốc lớp quần áo cho sao?"

      "Khụ khụ. . . . . ." Mặt Vân Sở đỏ lên, cảm thấy bản thân quá khẩn trương rồi. Giống như Thượng Quan Triệt , chỉ là tiểu nha đầu chưa dậy hoàn toàn, ngay cả bác sĩ Liên khi nhìn thấy bản thân cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng như vậy có suy nghĩ đứng đắn với bản thân đâu.

      Nghĩ như vậy, bĩu môi, sống chết chịu thừa nhận vừa rồi bản thân khẩn trương: "Tôi chỉ muốn hỏi làm gì thôi mà, dữ cái gì mà dữ, làm sao tôi biết được muốn bôi thuốc cho tôi, tôi biết đương nhiên hỏi, muốn bôi thuốc cho tôi sao thẳng luôn ra, tự nhiên bảo người ta cởi áo, ai biết muốn làm gì chứ, là."

      Liên Thanh Ngôn liếc cái: "Còn cằn nhằn nữa tôi về luôn, đừng lãng phí thời gian của tôi."

      để thân hình xinh đẹp của mình có sẹo, Vân Sở vội vàng cởi quần áo bản thân ra, nhưng sau đó lại suy nghĩ, có chút xấu hổ nhìn Liên Thanh Ngôn : "Liên ca ca, xoay người , tôi, tôi đổi bộ quần áo khác để dễ dàng bôi thuốc hơn."

      Lúc ở trong nhà Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt bôi thuốc trong lúc hôn mê, cho nên, mặc dù thân thể có bị nhìn thấy hết cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng tại lại tỉnh táo mà lại bảo bác sĩ Liên bôi thuốc, quả có chút xấu hổ.

      Liên Thanh Ngôn ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn : "Cũng phải chưa từng nhìn thấy, sân bay như có cái gì mà phải che chứ." Tuy rằng ngoài miệng buông tha cho người ta nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người.

      Vân Sở cắn răng, trừng mắt liếc nhìn Liên Thanh Ngôn cái, tức giận : "Sân bay làm sao, bản tiểu thư mới mười bảy tuổi, còn trong thời kì dậy đó, hừ."

      Đáng chết, Liên Thanh Ngôn và Thượng Quan Triệt đều mình là sân bay, có nên cảm thấy khó chịu hay a?

      Được rồi, tuy rằng trước mắt vẫn là cup A, nhưng cam đoan, khẳng định năm sau là cup B, hai năm sau khi hai mươi tuổi có thể lên đến cup C hoặc cup D rồi.

      phải do tự phụ, nhưng tại cả ngày được ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng, chắc chắn thân thể này phát triển hơn nữa. Đến lúc để xem mấy tên khốn kiếp này có còn coi thường được nữa .

      Tức giận nghĩ nhưng Vân Sở vẫn nhanh chóng cởi bỏ áo sơmi người, sau đó mặc chiếc bộ quần áo ngủ của bản thân vào rồi bảo Liên Thanh Ngôn quay lại bôi thuốc.

      Có lẽ bởi vì người Vân Sở có quá nhiều vết thương, nên lúc này khi Liên Thanh Ngôn bôi thuốc cho , động tác tự nhiên rất dịu dàng, dường như sợ làm đau, dáng vẻ cẩn thận như vậy khiến Vân Sở cảm thấy có chút ngưa ngứa.

      nằm giường, thân thể an phận cứ xê dịch, ngay lập tức bị bác sĩ Liên quát lớn: "Đừng lộn xộn, nếu đừng trách tôi khách khí."

      Nhớ đến cái " khách khí" đáng sợ của bác sĩ Liên, Vân Sở rụt cổ, dám cử động nữa.

      Liên Thanh Ngôn cúi đầu, thuốc mỡ dính đầu ngón tay thon dài cân xứng, nhàng bôi lên vết thương làn da trắng noãn như sứ của . Nhìn những vết thương ngổn ngang người , cảm thấy có chút đau lòng, ngón tay dừng lưng cũng có chút run run.

      Trước kia tuy rằng có ham chơi, rất hay bị thương nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này. Hơn nữa, cũng nghe Mộc Ngân và Vân Hàn về chuyện bị thương lần này, nếu phải do Vân Sở thông minh và kiên cường chỉ sợ chỉ bị thương như thế này.

      Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ tiểu nha đầu cố gắng chạy trốn giữa đám đàn ông, hiểu sao lại kích động muốn giải quyết hết đám người đó.

      biết cảm giác xúc động đó đến từ đâu, nhưng thể khống chế được suy nghĩ của mình. ràng rất chán ghét đại tiểu thư ngang ngược, bốc đồng này, biết bắt đầu từ khi nào lại đau lòng vì ?

      Liên Thanh Ngôn vừa bôi thuốc cho Vân Sở, vừa ngừng mắng ngốc, tại sao chịu bảo vệ tốt cho bản thân. Nhưng động tác tay vẫn rất dịu dàng.

      Nhất là lúc nhấc quần lên, khi nhìn thấy vết thương đùi , trong mắt đầy thương tiếc mà ngay cả cũng phát ra.

      dịu dàng bôi thuốc cho , nhưng vẫn độc miệng tiếp tục mắng : "Sau này nếu còn ngu xuẩn như vậy nhất định tôi để lại sẹo cho , để tránh khỏe lại thấy sẹo là quên luôn đau đớn."

      Vân Sở còn có thể gì? bị thương đến mức này mà lại còn phải chịu đựng trách mắng của vị bác sĩ này, rất muốn nổi giận, nhưng mà, còn có thể làm thế nào? là bác sĩ, lớn nhất, cố chịu đựng thôi, cứ coi lời của là gió thổi bên tai .

      vất vả mới bôi xong thuốc để có thể đuổi cái tên đàn ông độc miệng dài dòng này ra khỏi phòng, Vân Sở thở dài nhõm hơi, nằm xuống giường nghỉ ngơi Vân Cảnh lại chạy vào.

      "Sở Sở, có thấy khá hơn chút nào chưa? Còn đau ?" bày ra vẻ mặt đau lòng, ngồi xuống giường , bắt đầu hỏi han ân cần.

      Vân Sở có tâm tình chuyện với Vân Cảnh, mệt mỏi phất tay cái : "Em sao, trai, làm việc , em muốn nghỉ ngơi lúc."

      Vân Cảnh ngu ngốc, nghe thấy lời của Vân Sở, ngay lập tức hiểu hạ lệnh đuổi khách. Nhưng mà, muốn đuổi bản thân sao? Hình như đây là lần đầu tiên nha.

      Những lần trước khi bị thương đều sống chết muốn ở cùng , lần này thế nào mà.............

      Điều này vốn dĩ là mong muốn của , vẫn luôn cảm thấy Vân Sở là người phiền toái, thoát khỏi , thậm chí là đánh đều là mục tiêu cho đến nay của , tại, cả ngày làm phiền bản thân, vốn dĩ phải nên cao hứng mới phải? Vì sao tại lại hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại có chút.........có chút phiền não.

      Nhưng Vân Sở ra như vậy, tất nhiên cũng có chút vui lòng nhưng vẫn gật đầu: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, có chỗ nào thoải mái cứ ra, nhớ phải gọi ."

      Vân Sở gật đầu, mỉm cười nhìn Vân Cảnh rời mới thở dài nhõm hơi, nhìn vẻ mặt áy náy của Vân Hàn và Mộc Ngân ở bên cạnh : "Kim Lan Nhược bên kia thế nào rồi?"

      ngờ đến vết thương của chưa khỏi mà bắt đầu muốn báo thù, Vân Hàn và Mộc Ngân có chút ngạc nhiên, lúc sau Vân Hàn mới cúi đầu : " ta biết trốn được, chỉ sợ từ bỏ ý đồ. Có tin tức gần đây ta rất thường xuyên đến bang Hồng Nghiệp, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với đám cảnh sát bên kia, chỉ sợ là........."

      Vân Sở cười lạnh, khuôn mặt non nớt mà bé bỏng lại lộ ra độc ác tương xứng với số tuổi của : "Hừ, tốt lắm, nếu ta có hành động gì tôi mới cảm thấy bất an. Nếu ta muốn diệt trừ tôi nhanh như vậy......... tôi để cho ta thấy lợi hại của Vân Sở này."

      Nhìn nụ cười đáng sợ của Vân Sở, đột nhiên Mộc Ngân rùng mình cái, nghĩ thầm, biết từ lúc nào mà Sở Sở lại đáng sợ như vậy? là dọa người.........

      Lại nghe thấy Vân Sở tiếp tục : "Tiểu Ngân, trong bang chúng ta, tại có bao nhiêu người mà ta có thể điều động?"

      Mộc Ngân lập tức đứng thẳng lên, nhíu mày : "Ngoại trừ Lưu trưởng lão và hơn mười người khác luôn luôn ủng hộ tiểu thư ra tất cả những kẻ khác đều bị Vân Cảnh thu mua rồi."

      "Ừ, hơn mười người, thế cũng đủ rồi, người nhiều nhưng vẫn có thể sử dụng được." xong, con ngươi xoay vòng tròn, với Vân Hàn: "Vân Hàn, vết thương của thế nào rồi?"

      Vân Hàn cúi đầu áy náy : " tốt hơn nhiều, cám ơn tiểu thư quan tâm."

      Vân Sở cười cười, , "Đừng tự trách, lần này phải lỗi của hai người, hai người kiên trì vì tôi lâu như vậy, tôi rất cảm kích."

      Trong mắt Vân Hàn lóe ra tia kinh ngạc, nhìn Vân Sở rất lâu, dường như bỗng nhiên hề quen biết . Nếu là trước kia nhất định mắng là đồ vô dụng rồi.

      , dường như còn giống với trước kia nữa rồi...........


      HẾT CHƯƠNG 22
      thuythonglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Chỉ là, tôi thích.
      Edtor: nhungchuoi


      Hai ngày tiếp theo, Vân Sở vẫn nghỉ ngơi ở trong nhà. Vừa nghỉ ngơi vừa bảo Mộc Ngân liên hệ với Lưu trưởng lão kia, nắm bắt tình hình gần đây trong bang. Bên cạnh đó bảo Vân Hàn để ý động tĩnh của Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong, chờ đợi cơ hội để xử lý bọn họ.

      Nhưng ngờ, hôm nay người luôn bình tĩnh như Vân Hàn lại kích động chạy đến bên người , cho biết, ngày hôm qua bang Hồng Nghiệp bị cướp sạch, bang mạnh như bang Hồng Nghiệp nhưng ngay cả đối thủ là ai cũng biết , bị cướp sạch còn gì. Chết chết, bị thương bị thương, trong đêm bang Hồng Nghiệp bị hủy diệt còn mảnh. Còn lão đại bang Hồng Nghiệp cũng chính là cha Kim Lan Nhược - Kim Nhất An bị thương nặng, đưa vào bệnh viện, sống chết chưa .

      Còn về phần Kim Lan Nhược, nghe là bị hủy dung, trước mắt cũng nằm trong bệnh viện, cảm xúc có chút khống chế được.

      Nghe thấy mấy tin này, Vân Sở nhíu mày, hả giận nhưng đồng thời cũng có nhiều nghi vấn.

      "Kim Lan Nhược ngoại trừ đắc tội với tôi ra, còn đắc tội với người nào sao?" Vân Sở hỏi.

      Vân Hàn cũng nhíu mày, : "Kim Lan Nhược luôn ngụy trang trước mặt người khác, ngoại trừ từng công khai trở mặt với tiểu thư ra chưa từng có đắc tội với người nào khác, cho dù có đối phương cũng phải là nhân vật độc ác, thể có khả năng lớn đến mức có thể hủy diệt bang Hồng Nghiệp trong vòng đêm."

      Nghe thấy lời của Vân Hàn, Vân Sở lại càng cảm thấy khó hiểu, thầm: "Chỉ từng có liên quan đến tôi, chẳng lẽ có người giúp tôi báo thù sao?" Nghĩ đến đây, theo bản năng nghĩ đến Thượng Quan Triệt, nhưng mà có khả năng, Thượng Quan Triệt và quá thân quen, vì sao lại phải làm chuyện này vì chứ?

      Chẳng lẽ là Vân Cảnh sao? ta có bản lĩnh lớn như vậy sao? đúng, mấu chốt phải là ta có khả năng làm được việc đó hay , mà là cần thiết phải làm như vậy.

      Cho dù ta có đồng ý giúp bản thân giáo huấn Kim Lan Nhược, giáo huấn tùy tiện chút là được rồi, căn bản cần phải mạo hiểm lớn như vậy, san bằng bang Hồng Nghiệp............

      Nghĩ đến đây, hỏi tiếp: "Vân Cảnh biết việc này chưa? Thái độ của ta như thế nào?"

      Vân Hàn gật đầu: "Tôi cũng muốn chuyện này, dường như ta biết chuyện này, khi biết được tin tức rất kinh ngạc, còn hỏi tôi có biết là ai ra tay hay ."

      như vậy có thể chắc chắn là phải Vân Cảnh làm, ta cũng có động cơ làm chuyện này. Vân Sở có chút đau đầu, xoa xoa cái trán : "Ừ, tôi biết rồi, cứ làm việc , chuyện này tôi chú ý."

      Sau khi Vân Hàn ra ngoài, Vân Sở cầm lấy laptop, gõ lên bàn phím, bắt đầu tìm hiểu cụ thể tin tức bang Hồng Nghiệp bị diệt.

      Nhưng kết quả giống như Vân Hàn , bang Hồng Nghiệp bị đạp đổ nhưng biết là ai làm, thậm chí bên ngoài cũng ai biết bang Hồng Nghiệp đắc tội với ai, người nào lại có thể mạnh mẽ như vậy, nhổ tận gốc chỉ trong lần.

      Đường nhiên, có lẽ bởi vì lần trước giữa Kim Lan Nhược và Vân Sở có xảy ra chuyện, đại đa số mọi người đều đoán chuyện này có liên quan đến bang Huyễn Dạ. Hơn nữa, chỉ có bang Huyễn Dạ mới có năng lực như vậy, có thể đá bang Hồng Nghiệp chỉ trong đêm, và cũng chỉ có bang Huyễn Dạ mới có động cơ làm chuyện này.

      Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì những người biết đến chuyện này cũng biết, mặc dù Vân Sở là đại tiểu thư bang Huyễn Dạ nhưng lại vô dụng, có địa vị, thậm chí là cái đinh trong mắt Vân Cảnh, người như làm sao có năng lực đạp đổ bang Hồng Nghiệp chứ?

      Nhìn vào vài nguyên nhân này, rất nhiều người suy đoán việc này có liên quan đến Vân Sở, nhưng ai dám khẳng định.

      Tuy rằng biết là ai làm nhưng trong lòng Vân Sở cũng bội phục người kia, hành động lớn như vậy mà lại có thể làm lặng yên tiếng động, muốn người ta vỗ tay hoan hô cũng khó khăn nha.

      Kim Lan Nhược, cũng có ngày hôm nay, hừ! Tuy nhiên chỉ là hủy dung, cảm thấy có phần đáng tiếc, còn chưa kịp ra tay mà. Để tìm cơ hội, vẽ thêm vài đường lên mặt Kim Lan Nhược để ta vĩnh viễn thể gặp được người khác mới tốt.

      Nghĩ như vậy, Vân Sở lộ ra nụ cười tà ác, vừa tải tài liệu internet, vừa nghĩ xem nên chế tạo ra loại thuốc gì mới hả giận.

      . . . . . .

      Thành phố I, trong phòng làm việc bộ tổng tư lệnh quân khu, thân quân trang, người đàn ông đẹp trai ngồi trước bàn làm việc nghe cấp dưới báo cáo, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười dị.

      Nghe cấp dưới báo cáo xong, cười : "Bang Huyễn Dạ bên kia có tin tức gì ?"

      "Báo cáo cấp , mấy ngày nay Vân đại tiểu thư luôn ở trong nhà dưỡng thương, sau khi Vân Cảnh nhận được tin tức dường như lo lắng là có người làm chuyện bất lợi với ta, hành động của ta bắt đầu nhanh hơn."

      Người đàn ông gật đầu: "Ừ, xuống ."

      Sau khi cấp dưới rời , người đàn ông vuốt cằm, thưởng thức cây bút máy trong tay, nhớ đến tiểu nha đầu nào đấy rất đáng , lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Nha đầu, biết có hài lòng hay ...........''

      Đáp án của vấn đề này, tối ngày thứ hai biết.

      Nghe , ngày đó Kim Lan Nhược đại tiểu thư vừa từ viện ra, đường về nhà gặp vài tên lưu manh. Vì bang Hồng Nghiệp bị đạp đổ nên tại bên người Kim Lan Nhược còn nhiều người.

      Hơn nữa, bởi vì Đường Dịch Phong đón cho nên mang theo nhiều người, hai người bọn họ đường đụng phải vài gã say rượu.

      Kim Lan Nhược thèm để ý vài tên say rượu này, hưởng thụ quan tâm của Đường thiếu đối với , đột nhiên cảm thấy mặt lạnh , nửa gương mặt vốn dĩ bị băng vải quấn chặt lại đột nhiên bị rượu hắt vào, hơn nữa, dường như rượu này phải là rượu............

      đường xuất tiếng thét chói tai, Kim Lan Nhược ôm lấy khuôn mặt bị rượu hắt vào, thiếu chút nữa té xỉu. Kết quả, Kim đại tiểu thư vừa mới từ bệnh viện ra lại được Đường Dịch Phong đưa vào bệnh viện. Bởi vì lo lắng bị hủy dung nên ngay cả mấy kẻ say rượu cũng kịp truy cứu, trong lúc vội vàng khiến mấy tên "hung thủ" này trốn luôn.

      Nhưng mặc dù Đường Dịch Phong dùng tốc độ nhanh nhất đưa Kim Lan Nhược vào bệnh viện tốt nhất thành phố I, bác sĩ lại cho kết quả vô cùng kinh hãi.

      "Trong rượu có lẫn axit sunfuric (H2SO4), tuy rằng nồng độ nhạt nhưng lại trộn lẫn với cồn rồi hắt lên miệng vết thương, khiến miệng vết thương thối rữa. Axit sunfuric này thấm vào da, muốn rửa sạch là cả vấn đề, cho dù có thể rửa sạch mặt cũng để lại sẹo.

      Sau khi bác sĩ xong Kim Lan Nhược lại ngất xỉu thêm lần nữa.

      Còn ở chỗ rẽ bên cạnh ngã tư đường, thiếu nữ nào đấy mặc váy đen nhìn Đường Dịch Phong hoảng hốt ôm lấy Kim Lan Nhược liên tục hét chói tai , nheo mắt lại, lộ ra nụ cười vô cùng tà ác.

      "Ai bảo đắc tội với tôi, hừ, vết thương mặt này vĩnh viễn thể xóa sạch , để tôi xem còn thể kiêu ngạo kiểu gì. Ha ha ha ha. . . . . ."

      Nghe thấy nụ cười kinh sợ này của mỗ nữ, người đàn ông nào đó luôn luôn lạnh lùng ở bên cạnh nuốt ngụm nước miếng, lần nữa phải nhìn vị đại tiểu thư này với ánh mắt khác trước.

      Mà vị sĩ quan nào đó nghe được tin tức này, vừa uống cà phê vừa bất đắc dĩ cười : "Tôi biết ngay là vừa lòng mà, tiểu nha đầu này tâm địa là độc ác. Tuy nhiên, tôi thích..........."

      Dứt lời, cầm lấy di dộng, gọi vào điện thoại của nha đầu gặp vài ngày qua, nhắc nhở , qua ngày nữa là đến ngày hẹn, nên cùng về nhà "gặp tộc trưởng" rồi.

      Còn thiếu nữ nào đấy kiêu ngạo, cảm thấy hài lòng với kiệt tác của bản thân, sau khi nhận được cuộc điện thoại như vậy, lập tức mặt dài ra, bất mãn kêu lên với người đàn ông đầu kia điện thoại: "Thượng Quan đại thúc, đây là ép buộc thiếu nữ vị thành niên có đúng hay !"


      HẾT CHƯƠNG 23
      Chương 24: Thế nào, đau lòng rồi hả?
      Editor: nhungchuoi


      Tuy rằng bị Thượng Quan Triệt uy hiếp, tâm trạng có chút xấu , nhưng khi nhớ đến dáng vẻ hoảng sợ của Kim Lan Nhược, Vân Sở vẫn nhanh chóng cười thành tiếng.

      Trở về nhà, nằm chiếc giường rộng rãi thoải mái, Vân Sở vừa cười đắc ý vừa suy nghĩ xem có nên phóng hỏa Kim Lan Nhược lần nữa hay , để tránh ta còn biết sống chết đến tìm bản thân báo thù nữa.

      Có cái gọi là diệt cỏ phải diệt tận gốc, gió xuân thổi đến vạn vật hồi sinh, đối phó với loại người như Kim Lan Nhược thể nhân từ, nếu cuối cùng người phải đón nhận cái chết là bản thân.

      Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Sở khẽ cười, miệng thầm: "Nếu bạn tốt của tôi bị thương đến mức bị hủy dung dù thế nào tôi cũng nên đến thăm ấy chút mới đúng chứ? Ừ......... Ngày mai sao nhỉ, ngày mai được đó, tôi mua ít quà đến đó nhìn chút.'' Thứ nhất là đến đả kích ta, thứ hai là............... Hắc hắc..........

      Người phạm tôi, tôi phạm người, nếu người phạm tôi, tôi trả lại gấp mười lần. Đây chính là ...............

      Ngày thứ hai, Vân Sở ngủ rồi mới thức dật, nhìn bên ngoài trời trong nắng ấm, trời xanh mây trắng, cảm thấy thời tiết rất phù hợp để thăm "bạn cũ", vì thế vừa ăn sáng xong, cười với Mộc Ngân: "Tiểu Ngân, nghe bạn tốt của tôi Kim tiểu thư bị thương, hôm nay đẹp trời, lúc nữa chúng ta đến thăm ấy ."

      Khóe miệng Mộc Ngân giật giật, nhìn Vân Sở uống xong bát cháo mà chậc chậc, nhớ đến chuyện đêm hôm đó, khỏi phải nuốt nước miếng, gật đầu : "À, được."

      Đắc tội với ai chứ thể đắc tội với Vân Sở, nha đầu kia rất hay mang thù, nếu đắc tội với ấy chỉ sợ ngay cả chính mình chết như thế nào cũng biết.

      Sau bữa sáng, Vân Sở mang theo Mộc Ngân và Vân Hàn nghênh ngang đến bệnh viện trung tâm thành phố.

      Bệnh viện có thể là nơi làm ăn tốt nhất thế giới, vĩnh viễn đều chật kín người hết chỗ. Hôm nay đương nhiên cũng ngoại lệ.

      Ba người Vân Sở, Mộc Ngân và Vân Hàn tiêu sái vào bệnh viện, sau đó thẳng đến trước phòng bệnh Kim Lan Nhược, gõ cửa, vào.

      vào, ngửi thấy trong phòng đầy mùi thuốc sát trùng, Vân Sở có chút vui, nhíu mày, nghĩ thầm, may mắn là bác sĩ tư, nếu cứ suốt ngày bị thương rồi phải chạy đến bệnh viện chẳng phải muốn khó chịu mà chết sao.

      Trong phòng bệnh có cắm lọ hoa bách hợp tươi đẹp, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra trong khí, hòa tan mùi thuốc sát trùng. giường bệnh, quá nửa khuôn mặt Kim Lan Nhược bị băng bó, Đường Dịch Phong ngồi trước giường, dường như an ủi Kim Lan Nhược có chút kích động ở giường.

      Nhìn thấy Vân Sở vào, Đường Dịch Phong ngẩn người, nhíu mày, có chút được tự nhiên nhìn : "Sở Sở. . . . . ."

      Kim Lan Nhược ở giường nghe thấy giọng của Đường Dịch Phong, trong mắt xẹt qua tia độc ác, cắn răng, kích động ngồi dậy, trừng mắt nhìn Vân Sở, la lên: "Vân Sở, tiện nhân như còn dám đến đây hay sao?"

      Vân Sở hoàn toàn thèm để ý đến kích động của Kim Lan Nhược, phất tay, bảo Vân Hàn đưa rổ hoa quả đặt lên bàn trước giường bệnh, cười : "Nhược Nhược, dù sao chúng ta cùng từng là bạn bè, tuy rằng rất chán ghét tôi, còn cướp lấy người đàn ông của tôi. Nhưng trong lòng tôi vẫn coi là bạn bè. Haiz, nghe hai ngày trước nhà gặp cướp, bị diệt môn, cũng bị thương, lại còn bị hủy dung. Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, cho nên mới mặt dày đến thăm ..........."

      giương ra vẻ mặt vô tội nhìn Kim Lan Nhược, tiếp tục : "Nhược Nhược đừng quá lo lắng, Đường thiếu là người đàn ông tốt, cho dù bị hủy dung ấy cũng ghét bỏ đâu."

      Vân Sở hoàn toàn nhập tâm, chúng ta từng là bạn tốt, cho dù có bất nhân nhưng tôi bất nghĩa, bị thương tôi còn nhớ đến thăm , bày ra dáng vẻ lo lắng cho . Mộc Ngân và Vân Hàn nhìn thấy vậy thiếu chút nữa phì cười.

      Còn Kim Lan Nhược nghe thấy hồi như vậy, tức giận đến mức mặt tái cả .

      cắn răng, ngón tay chỉ vào Vân Sở, để ý hình tượng mà la lên: "Vân Sở, tên tiện nhân như , đừng có giả vờ trước mặt tôi, đừng cho là tôi biết, những kẻ đến hủy diệt nhà tôi nhất định có quan hệ với , những người tối hôm qua cũng do sai bảo, có đúng hay ? Loại phụ nữ độc ác như , bây giờ còn dám đến trước mặt giả bộ thuần khiết hay sao?''

      Vân Sở có chút sợ hãi nhìn Kim Lan Nhược, khiếp sợ lùi về phía sau hai bước, ra vẻ đáng thương tội nghiệp : "Nhược Nhược, những lời này là có ý gì? Nhà bị diệt môn đâu có liên quan gì đến tôi chứ? Ai biết đắc tội đến ai chứ..........Hơn nữa, tối hôm qua tôi luôn ở trong nhà chơi trò chơi với Mộc Ngân mà, có đúng thế tiểu Ngân?"

      Vân Sở vô tội xong còn cẩn thận quay sang nhìn Mộc Ngân.

      Mộc Ngân đương nhiên biết Vân Sở dối, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức đến nổ phổi của Kim Lan Nhược, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

      gật đầu: "Đúng vậy, tối hôm qua tôi và Sở Sở luôn ở trong phòng chơi trò chơi, tin có thể hỏi đại thiếu gia."

      Mộc Ngân luôn ở trong phòng chơi trò chơi là hoàn toàn chính xác, nhưng mà Vân Sở sớm chuồn ra ngoài với Vân Hàn, việc này Vân Cảnh cũng biết, hắc hắc. . . . . .

      "Lão nương liều mạng với , tiện nhân. . . . . ."

      Nghe thấy bọn họ kẻ xướng người họa, Kim Lan Nhược tức đến mức muốn nhảy xuống khỏi giường, chuẩn bị ra tay, may có Đường Dịch Phong kịp thời giữ lại.

      "Nhược Nhược, đừng kích động, việc này còn chưa điều tra ràng, em bình tĩnh chút." Đường Dịch Phong kéo Kim Lan Nhược lại, ấn ngồi lại giường.

      Kim Lan Nhược nghiêng đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Đường Dịch Phong: " cũng giúp ta sao? Đường Dịch Phong, tôi nhìn nhầm rồi, phải là còn thích ta đấy chứ? Tôi từ đến lớn chưa từng đắc tội với ai, sau khi tôi xuống tay với Vân Sở Kim gia chúng tôi bị đạp đổ, tôi bị hủy dung, xem như vậy có phải do ta làm hay ?"

      Kim Lan Nhược vì kích động mà tự mình thừa nhận chuyện từng ra tay với Vân Sở, Đường Dịch Phong ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn gương mặt đầy oán giận của Kim Lan Nhược, run run hỏi: " cái gì? Lần trước Sở Sở bị thương là do tìm người làm?"

      Kim Lan Nhược hơi sững sờ, có chút luống cuống.

      Nhưng mà chỉ trong chốc lát, ta nhanh chóng tỉnh táo lại, cười lạnh : "Là tôi đó sao? Thế nào, đau lòng rồi hả? Đường Dịch Phong, tốt nhất nên hiểu thân phận của , là người đàn ông của Kim Lan Nhược tôi, phải là của Vân Sở."

      Đường Dịch Phong bị những lời này của Kim Lan Nhược làm cho gương mặt đỏ lên rồi trắng bệch, tay nắm chặt lại thành nắm đấm, quát lên với Kim Lan Nhược: "Kim Lan Nhược, tôi nhìn nhầm rồi. Bởi vì , Sở Sở bị tôi tổn thương nghiêm trọng như vậy mà còn vừa lòng sao?"

      "Ha ha, ha ha. . . . . . Đường Dịch Phong, đau lòng vì ta sao? ta phá hỏng cả nhà và mặt tôi mà cũng thấy đau lòng như vậy, xem, có phải ta rồi phải ?" Kim Lan Nhược kích động la lên.

      Sắc mặt Đường Dịch Phong khẽ biến, quay mặt lại : "Vẫn còn chưa biết là đắc tội với ai, những người đó hủy diệt nhà đổ hết trách nhiệm lên đầu Sở Sở sao? là ai cũng bụng dạ hẹp hòi như sao?"

      Đường Dịch Phong xong câu này khiến Kim Lan Nhược hoàn toàn ngẩn người, cắn môi, trong mắt ngấn lệ, trừng mắt nhìn Đường Dịch Phong : " sao? Tôi bụng dạ hẹp hòi sao? Đường Dịch Phong, ở trong lòng , tôi chính là người như vậy có phải hay ? Chỉ có Vân Sở mới là người tốt, mới là công chúa của có đúng hay ?"

      Đường Dịch Phong cũng biết câu này của bản thân có chút quá đáng, thở dài : "Được rồi, đừng làm loạn nữa, tôi và Sở Sở chia tay rồi, đừng suy nghĩ miên man nữa."

      Có thích Vân Sở hay biết, nhưng bây giờ vẫn chưa thể đắc tội Kim Lan Nhược, còn có nhược điểm ở trong tay ta.

      Còn đám người Vân Sở đứng ở cửa, bày ra dáng vẻ như xem kịch vui, nhìn hai người bọn họ cãi nhau nội bộ vui vẻ, thoải mái đến mức thiếu chút nữa vỗ tay khen hay.


      HẾT CHƯƠNG 24
      Chương 25: Xem ra rất nhớ tôi
      Editor: nhungchuoi


      ra khỏi bệnh viện, Vân Sở và Mộc Ngân bắt đầu cười ngừng giống như người điên.

      Nhớ đến dang vẻ tức chết của Kim Lan Nhược trong bệnh viện là tâm trạng của trở nên cực kì tốt. Lại được nhìn thấy màn cãi nhau nội bộ của Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong, cảm thấy vô cùng thoải mái.

      "Đường Dịch Phong, tốt nhất nên hiểu thân phận của , là người đàn ông của Kim Lan Nhược tôi chứ phải là của Vân Sở."

      "Kim Lan Nhược, tôi nhìn nhầm rồi. Bởi vì , Sở Sở bị tôi tổn thương nghiêm trọng như vậy mà còn vừa lòng sao?"

      "A, ha ha ha. . . . . . Làm tôi buồn cười chết rồi." Vân Sở và Mộc Ngân cùng nhau bắt chước lại đoạn đối thoại của Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong, lặp lại lần rồi lại lần, vừa diễn lại vừa cười nghiêng ngả.

      Nhớ đến dáng vẻ như bị chó cắn của Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong, Vân Sở lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, mũi tên trúng hai con chim, báo thù hai người bọn họ trong cùng lần luôn.

      Vân Hàn yên lặng đừng cạnh hai người bọn họ, nhìn hai người các cười vui vẻ đến như vậy, câu nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vân Sở sâu.

      Vân Sở chỉ lo cười với Mộc Ngân, gây ồn ào, hề để ý đến ánh mắt đầy ý tứ của Vân Hàn.

      Cho đến khi.......

      "Thân ái, tâm trạng của rất tốt nha........." giọng có phần trêu chọc nhưng lại vô cùng êm tai truyền vào tai Vân Sở.

      Vân Sở nhíu mày, trả lời theo bản năng: " nhảm sao, tâm trạng tốt sao có thể cười như vậy được?"

      xong, sắc mặt khẽ biến, chớp chớp mắt, phát khí bên người có chút kì quái.

      Vốn dĩ cho rằng đây là lời của Vân Hàn, nhưng mà, Vân Hàn phải đứng phía sau sao? Vậy giọng này, hình như đến từ phía trước, hơn nữa có vẻ, có vẻ như là của người nào đó rất quen thuộc.......

      Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt mặt Vân Sở trở nên tái nhợt, xoay người, giữ chặt lấy tay Vân Hàn, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên: "A, Vân Hàn, hình như tôi để quên cái gì đó ở bệnh viện, chúng ta quay lại tìm xem."

      Vân Hàn biết vì sao ấy lại vội vàng như vậy, nhưng cũng phản kháng, để mặc kéo .

      Bàn tay bé mềm mại, kéo bàn tay có chút thô ráp của , truyền đến cảm giác ấm áp, đến thẳng trái tim. Khiến khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm đổi của Vân Hàn đột nhiên đỏ ửng.

      Vân Sở vẫn ngây ngốc chạy về phía trước, nhưng mới chỉ được vài bước bị người khác ngăn cản.

      Vân Sở cúi đầu chạy, đột nhiên có người xuất phía trước, nhất thời chú ý, đâm thẳng vào trong lòng người nọ.

      "Thân ái, mới vài ngày gặp mà nhớ tôi như vậy, vừa gặp mặt ngã vào lòng tôi rồi hả?" Giọng dễ nghe truyền đến từ đỉnh đầu khiến Vân Sở hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      Tay nắm lấy tay Vân Hàn của bị người ta mở ra, sao đó cằm rũ xuống bị người nâng lên, đối mặt với đôi mắt hẹp dài, thâm trầm và xếch lên. Trong đôi mắt kia hàm chứa ý cười, đôi môi xinh đẹp khẽ di chuyển, ra giọng dễ nghe: "Sở Sở, xem ra rất nhớ tôi."

      Vân Sở trưng ra vẻ mặt uể oải, cắn môi, mặt buồn rười rượi : "Đúng vậy nha, Triệt ca ca, tôi rất nhớ ."

      Hu hu hu, khốn kiếp, cứ nghĩ đến là lại hận thể giết . Tối hôm trước khi còn vui vẻ cuộc điện thoại của thành công đưa tâm trạng của rơi xuống mức thấp nhất, hôm nay, khi vất vả mới quên mất lời tối hôm đó của , ra ngoài giáo huấn Kim Lan Nhược trận, tâm trạng cực kì tốt tự nhiên lại chạy đến làm mất hứng........

      Nhưng mà, chính trước kia đồng ý về nhà , nay bị tóm được cho dù muốn đồng ý cũng được. Bây giờ còn có thể như thế nào? Chỉ đành nhắm mắt mà cùng thôi.

      Thượng Quan Triệt nhìn nha đầu đằng nghĩ nẻo này, tay nhịn được xoa nắn gò má phấn nộn của , cười tươi như hoa : "Nhận ra được rất nhớ nhung tôi…… cho nên tôi đến rồi."

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, tên khốn này, lời dễ nghe như vậy sao. phải là do sợ chạy, thể trở về ăn với lão mẹ trong nhà nên mới tích cực như vậy sao? Còn cái gì mà rất nhớ nên đến rồi.

      có nghĩ đến , nhưng mà chỉ nghĩ đến làm sao để có thể né tránh mà thôi.

      "Ha ha, chúng ta quả là tâm linh tương thông nha." Vân Sở cười gượng, nhìn người đàn ông tuấn mĩ nghiệt trước mắt này, cảm thấy bản thân ở trước mặt chỉ là trang giấy trắng, mọi thứ đều bị nhìn thấu.

      Thượng Quan Triệt kéo tay : "Đương nhiên là tâm linh tương thông rồi. thôi, đến nhà tôi vừa đúng lúc ăn cơm trưa."

      rất tự nhiên kéo , về phía trước, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên. Nhưng lại khiến Vân Hàn và Mộc Ngân phải nhíu mày.

      Vẫn là Vân Hàn thiếu kiên nhẫn trước, nhìn dáng vẻ tình nguyện của Vân Sở, đứng chặn lại trước mặt Thượng Quan Triệt: "Vị tiên sinh này, Sở Sở muốn theo , xin đừng miễn cưỡng ấy."

      Nghe thấy giọng Vân Hàn, Vân Sở chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Vân Hàn. Tiểu tử này to gan, vậy mà lại dám chặn trước mặt Thượng Quan Triệt, ha ha, khá lắm, cuối cùng phí công thương .

      Vân Sở liên tục gật đầu, cảm kích : "Vân Hàn, hiểu tôi rất ."

      Thượng Quan Triệt liếc mắt nhìn Vân Sở đầy ý tứ, cười : " muốn theo tôi sao?"

      Vân Sở muốn gật đầu, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của người nào đó, trong mắt lại phát ra tia sáng nguy hiểm, nhớ đến kết cục của Kim Lan Nhược và bang Hồng Nghiệp, nuốt nước miếng cái rồi lắc đầu: ", thể nào. Vân Hàn, và tiểu Ngân về trước , tôi chơi với Triệt ca ca, buổi chiều ấy đưa tôi về."

      Lần này thể trách nhát gan, người đàn ông này có chút đáng sợ, khi ở cùng chỗ với cũng trở nên bé.

      Sắc mặt Vân Hàn lại thay đổi, nhìn Thượng Quan Triệt vừa lòng cầm lấy tay Vân Sở, còn nhân cơ hội cúi đầu hôn lên khuôn mặt : "Thế này mới ngoan, thôi, nếu còn kịp nữa."

      Vân Hàn cũng kịp nghe thấy Vân Sở lớn tiếng mắng Thượng Quan Triệt: "Thối đại thúc, lại chiếm tiện nghi của tôi!" Nhưng dáng vẻ giống như rất tức giận..........

      Vẻ mặt Vân Hàn lập tức trở nên lạnh như băng, trong mắt tràn ngập lửa giận, trừng mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, nếu phải tình huống có gì đó đúng chắc chắn phải đòi theo rồi đánh cho Thượng Quan Triệt trận.

      Nhưng nhìn dáng vẻ nghe lời của Vân Sở trước mặt , nhớ ra người đàn ông này lần trước đến cứu Vân Sở, lại nhẫn nhịn. Vân Sở cũng phản đối, chỉ là cấp dưới có tư cách gì mà phản đối?

      Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt tắt , sau đó cúi đầu : " đến đâu, tôi cũng đến đó."

      Vân Sở ngờ Vân Hàn lại kiên quyết như vậy, chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt kiên định của , thốt ra được chữ nào.

      Nhưng ngờ Thượng Quan Triệt lại gật đầu cười : " có thể theo với điều kiện tiên quyết là có bản lĩnh theo như lời ."

      Dứt lời, tiếp tục nhìn Vân Hàn và Mộc Ngân ở bên cạnh Vân Hàn với khuôn mặt mù mờ, trực tiếp kéo Vân Sở lên chiếc xe Lamborghini màu tím dừng lại bên đường.

      Vân Hàn nhận ra được uy hiếp trần trụi của Thượng Quan Triệt, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, hai lời, chặn chiếc taxi lại rồi nhảy lên. Dường như có thể nghe thấy loáng thoáng câu của : "Tôi được làm được."

      Mộc Ngân chớp chớp mắt, nhìn hai chiếc xe phóng vù vù mới phản ứng được là bị ném lại, vội vàng kêu to, đuổi theo: "Này, Sở Sở, Vân Hàn, đợi tôi với, đợi tôi với........"

      chạy cực kì nhanh, nhưng nào có thể so sánh với tốc độ nhanh như chớp của hai chiếc xe này.

      chạy đoạn, xe Vân Hàn cũng dừng lại, biết bản thân hoàn toàn bị từ bỏ, hai tay chống nạnh, mắng Vân Hàn: "Vân Hàn thối tha, trọng sắc khinh bạn, trở về để xem tỷ tỷ giáo huấn như thế nào. Sở Sở cũng là, nha đầu chết tiệt kia, nhìn thấy soái ca là cần tôi nữa, hu hu......."

      buồn bã đột nhiên bên cạnh có chiếc xe lao nhanh đến. Bởi vì vội đuổi theo Vân Hàn và Vân Sở nên Mộc Ngân nhận ra bản thân mình đứng giữa đường.

      Mà chiếc xe cũng chạy như bay, biết là do vô tình hay cố ý, ràng hề có ý định phanh lại, chỉ trong chốc lát đâm vào .

      HẾT CHƯƠNG 25
      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :