1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Bị bắt
      Editor: nhungchuoi


      Ngồi ở sàn lành lạnh, Vân Sở cố gắng duy trì tỉnh táo của bản thân.

      Nhìn Vân Hàn cố gắng đánh nhau với bốn người kia, trong lòng chút cảm xúc ràng. Nếu phải có việc gì mang theo bọn họ ra ngoài, nếu phải có việc gì lại giáo huấn Kim Lan Nhược kia tại bọn họ phải vất vả như vậy.

      chỉ biết tự trách mình vô dụng, tại quan trọng là phải nghĩ ra cách để thoát khỏi đám người này, rời khỏi chỗ này rồi sau đó tính sau.

      Vân Sở hiểu , nếu Kim Lan Nhược kia muốn giết bản thân chắc chắn ta cũng hiểu rất khả năng của Vân Hàn và Mộc Ngân, cho nên mới phái toàn cao thủ đến đây. Giết , chẳng những Kim Lan Nhược có thể hoàn toàn giữ được Đường Dịch Phong, hơn nữa bị Vân Cảnh trách cứ, ngược lại, ta còn có thể kể công với Vân Cảnh, đây chính là công đôi việc, ta biết như vậy rất ngu ngốc sao.

      Tuy nhiên, Kim Lan Nhược, cứ chờ xem, chỉ cần hôm nay Vân Sở tôi có thể sống sót rời khỏi đây ngày mai chính là ngày chết của .

      Ý thức của Vân Sở từ từ mất , dựa vào cạnh tường, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Rất mệt, cảm giác này, con mẹ nó khó chịu. là quân nhân nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng phải chịu cảnh chật vật như ngày hôm nay.

      Vân Hàn bị bốn người này dây dưa, đánh mãi cũng chưa có cách để dứt ra, lúc thấy năm phút qua, biết Vân Sở còn có thể chống đỡ trong bao lâu, bởi vì lo lắng nên động tác của cũng nhanh hơn rất nhiều.

      Vân Sở dùng tay cố gắng cấu mạnh vào đùi mình, gắng duy trì tỉnh táo của bản thân.

      Nhưng mà, có đôi khi tỉnh táo cũng phải là chuyện tốt, thể nhìn thân thể gầy của Vân Hàn bị những người đàn ông áo đen kia đánh lên từng quyền từng quyền, thể nhìn dáng vẻ của người đàn ông kia vì mà bất chấp tất cả để chiến đấu.

      Tuy rằng mới biết Vân Hàn và Mộc Ngân, nhưng mà, bởi vì thân thể này vẫn còn giữ lại trí nhớ nên cũng có cảm tình với bọn họ, cũng trở nên rất lâu, rất sâu rồi. Nhìn thấy bọn họ cố gắng vì bản thân, vừa cảm động cũng đồng thời càng thêm kiên định hơn với quyết tâm trở nên lớn mạnh hơn.

      Chỉ khi bản thân đủ mạnh mới bị người khác bắt nạt.......

      Vân Sở lại cắn nát môi, máu đỏ tươi chảy ra ngoài, nhưng dường như còn cảm giác gì nữa, chỉ ngồi ở đó chờ Vân Hàn giải quyết xong đám người kia, chờ Mộc Ngân ra.

      Nhưng mà, người chờ phải là Mộc Ngân mà chính là hai người đàn ông áo đen đến từ cửa trước.

      Vân Sở mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, có thể cảm giác được ràng có người đến gần mình, nhưng mà nhúc nhích được, thân thể của rất mệt, mệt mỏi.

      rất muốn lớn tiếng gọi Vân Hàn, bảo cẩn thận, bảo cứ chạy trốn trước mà cần lo cho . Nhưng mà thể ra được cái gì.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhịp tim của Vân sở cũng càng lúc càng nhanh hơn, tay vẫn cố gắng cấu mạnh vào đùi mình, nhưng cuối cùng thân thể này cũng thể động đậy được nữa.

      Hơi thở xa lạ ngừng xông vào đầu óc , kịp kháng cự bị người ta cầm lấy cổ áo xách lên.

      Tiếp theo, nghe thấy giọng đáng khinh thường xa lạ truyền ra từ đỉnh đầu bản thân: "Tiểu tử phía trước, nếu dừng tay tiểu thư nhà ngươi chắc chắn mất mạng đó."

      Nghe thấy như vậy, Vân Sở biết bản thân bị người ta bắt được, nhưng mặc dù vậy có cách nào để tỉnh táo lại. nghe thấy tiếng đánh nhau phía trước dừng lại, sau đó nghe thấy tiếng hô hấp vội vàng cùng với thanh run rẩy của Vân Hàn: "Buông ấy ra, tiểu nhân đê tiện, có bản lĩnh qua đây so tài cao thấp với ta."

      Người đàn ông cười lạnh: "Đánh, đương nhiên là phải đánh ngươi, nhưng đó phải là chuyện của mình ta. Hừ!" xong, chỉ về phía người đàn ông theo phía sau : "Nếu ta muốn đánh nhau như vậy, ngươi và bốn người bọn họ giáo huấn tốt vào."

      Người đàn ông phía sau gật đầu, mặt lộ ra nụ cười khát máu: "Vâng, đại ca."

      "Sở Sở. . . . . ." Vân Hàn nhìn bị người đàn ông đó bắt lấy, lại hôn mê bất tỉnh, Vân Sở động đậy chút nào, lo lắng gọi lên thành tiếng.

      Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi của Vân Hàn, cười to: "Ha ha, ngươi yên tâm , ta đưa Vân đại tiểu thư về, bảo các huynh đệ chiêu đãi ấy tốt, về phần ngươi, cứ đánh bại huynh đệ của ta rồi hẵng ."

      Người đàn ông đó xong đưa Vân Sở lên vai rồi nhanh ra ngoài.

      "Sở Sở, Sở Sở. . . . . . Chờ tôi, tôi lập tức đến cứu ." Vân Hàn lớn tiếng gọi, nhưng có cách nào bước lên nửa bước bởi vì năm người đàn ông bao vây bắt đầu ra tay rồi.

      Vân Sở mơ mơ màng mang nghe thấy tiếng gọi của Vân Hàn, tay nắm chặt lại thành nắm tay, nhưng cho dù có cố gắng đến đây nhưng vẫn chút tác dụng nào cả, cuối cùng hoàn toàn ngất .

      Cũng biết là trải qua bao lâu, bên người truyền đến tiếng cười thô bỉ, ý thức của Vân Sở dần dần hồi phục.

      Tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì lòng bàn tay nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt truyền đến đau đớn nhè , giúp Vân Sở càng hiểu được tình cảnh lúc này của bản thân hơn.

      Mắt còn chưa mở ra nhưng ý thức của tỉnh táo hơn. Nhưng mà khi còn chưa kịp mở mắt cằm bị người ta nắm lấy, sau đó nghe thấy tiếng cười tà ác: "Hắc hắc, hẳn cũng đến lúc tỉnh lại rồi, trước tiên cho ta thứ tốt , sau lúc chơi đùa mới vui vẻ được."

      Vân Sở sợ run cái, ngay lập tức hiểu "thứ tốt" trong miệng người đó là cái gì, đột nhiên mở mắt ra, thân thể nhanh chóng xê dịch ra sau, duy trì khoảng cách với người đàn ông phía trước, động tác này cũng đồng thời khiến tránh được bàn tay nắm lấy cằm của mình.

      Dường như ngờ tỉnh lại nhanh như vậy, người đàn ông chớp chớp mặt, ngạc nhiên chút sau đó giương gương mặt mọc đầy râu ra cười khinh bỉ: "Ôi. tỉnh rồi sao? Ha ha .............."

      Ánh mắt Vân Sở trở nên vô cùng sắc bén, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, cả người đều căng thẳng.

      Người đàn ông này cao khoảng 1m7, cằm mọc đầy râu, ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người có phần mập mạp, mặt nhọn mắt chuột, vừa nhìn biết phải là người tốt lành gì.

      Vân Sở nhíu màu, nhớ lại chuyện xảy ra ở cửa sau câu lạc bộ Đào Nguyên, hiểu ra người đàn ông này là người của Kim Lan Nhược, còn mình bị người đàn ông này bắt được.

      chút lo sợ đánh giá xung quanh lần, phát ra đây là kho hàng bỏ hoang, bốn phía là vài cái bàn cũ nát, bụi bặm tích đầy khắp nơi. Giờ phút này ngồi mặt đất lạnh như băng, tay bị người ta trói về phía sau, ngược lại miệng và hai chân vẫn được tự do.

      ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, gian bên ngoài đen kịt, là đêm khuya........

      Kiểm tra xong hoàn cảnh xung quanh cũng chỉ mất vài giây, quay đầu lại nhìn thẳng vào cặp mắt chuột của người đàn ông trước mắt.

      Người đàn ông cười gian, với mấy tên phía sau: "Các huynh đệ, này tỉnh rồi, lão tử đến trước, ai rồi cũng có phần."

      "Được rồi, đại ca, ở đây tiểu đệ còn có thuốc........" Phía sau người đàn ông kia có người đàn ông gầy tươi cười đưa lên cái chai nho .

      Tên mắt chuột gật đầu vừa lòng, nhận lấy cái chai, vỗ vỗ lên bả vai người kia như tên trộm rồi nở nụ cười: " tệ tệ, huynh đệ tốt, ngươi thứ hai."

      Hai mắt người đàn ông gầy sáng lên, kích động gật đầu: "Cám ơn đại ca."

      Mặt Vân Sở càng đen , nghe thấy lời đối thoại của hai người đàn ông này hiểu luôn ra mục đích của bọn họ, khuôn mặt đỏ lên rồi tái , hận thể dùng mộ đao xử lý mấy tên đáng khinh bỉ này.

      HẾT CHƯƠNG 14
      thuythonglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Người ta còn chưa kêu mà ngươi kêu cái gì.
      Editor: nhungchuoi


      Mười phút, cửa sau câu lạc bộ Đào Nguyên.

      Vân Hàn vẫn đánh nhau với năm người đàn ông này. người bị thương nhiều chỗ, thân thể vốn dĩ gầy gò nay lại sắp lảo đảo muốn ngã, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên quyết, động tác của cũng hề dừng lại chút nào.

      Trong số năm người đàn ông, ba người ngã xuống, còn lại hai tên cũng bị thương, đánh đến mức thở hổn hển.

      Lúc Mộc Ngân từ cầu thang xuống nhìn thấy màn khổ chiến của Vân Hàn với mấy người kia, thể lực của cũng cạn kiệt, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng tìm thấy bóng dáng với chiếc váy đen nào, thân thể run vài cái, cắn môi hỏi: "Vân Hàn, Sở Sở đâu?"

      Vân Hàn bị hỏi như vậy, ngây người chút, ngước mắt, trong mắt tràn đầy thống khổ nhìn Mộc Ngân.

      "Uhm........." Bởi vì phân tâm nên bụng bị kẻ địch đánh quyền, vốn dĩ thân thể khổ sở chống đỡ lúc này nặng nề ngã xuống mặt đất.

      Mộc Ngân nhìn biểu cảm của Vân Hàn, hốc mắt đỏ lên, lớn tiếng hỏi: "Tôi hỏi , Sở Sở ở đâu?"

      Vân Hàn lau vết máu đỏ tươi ở khóe miệng, đứng lên khỏi mặt đất, song tiết côn trong tay hướng về phía hai người đàn ông kia. Chỉ trong vài giây, hai người đàn ông vốn dĩ cũng mệt mỏi này bị đánh ngã xuống mặt đất. Còn , cũng mất sức lực, ngã xuống mặt đất, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi : "Do tôi vô dụng nên Sở Sở bị người ta bắt rồi."

      Nghe thấy vậy, nước mắt Mộc Ngân chảy xuống, mở to hai mắt nhìn, hề chớp lấy cái, chỉ là nhìn Vân Hàn cách trống rỗng.

      màn này vừa khéo được người đàn ông áo tím vừa ra từ cửa sau nhìn thấy, nghe thấy. nheo mắt lại, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo.

      Nhất là khi nghe thấy câu kia của Vân Hàn: "Do tôi vô dụng nên Sở Sở bị người ta bắt rồi.", tay nắm chặt lại thành nắm đấm, các khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc. đứng trong bóng đêm, cả người tỏa ra tức giận, lạnh lẽo mà tràn đầy lực uy hiếp.

      Vân Hàn chìm trong đau khổ, ngã ngồi ở đó, nhúc nhích cũng phát ra mấy người đàn ông vừa bị đánh ngã lại bò dậy, hướng về phía .

      "Muốn chết!" Người đàn ông áo tím ở phía sau Mộc Ngân lạnh lùng câu, thân thể xông lên như trận gió, chỉ trong vài giây, mấy tên đàn ông muốn xuống tay với Vân Hàn bị đá ra xa vài mét, ngã xuống mặt đất, cuối cùng thể động đậy được nữa.

      Vốn dĩ còn có kẻ địch có ý đồ đứng lên nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, thân thể khẽ run lên vài cái, sợ hãi muốn chạy trốn nhưng muộn rồi.

      Hai chân thon dài của người đàn ông áo tím nhàng giờ lên, mấy người bị đá vừa kịp đứng lên lại liên tục ngã xuống, sau đó, giày da của dẫm lên ngực người, lạnh lùng hỏi: "Vân Sở ở đâu?"

      chỉ có người đàn ông bị dẫm lên kia, nghe thấy câu như vậy, cả Mộc Ngân và Vân Hàn cũng ngây ngẩn cả người.

      lúc lâu sau, người đàn ông mặt đất mới kinh hoàng phun ra câu: "Ở ngoại ô. . . . . ." Giọng này, giống như khi gặp phải quỷ dữ vậy, mang theo sợ hãi khiến Mộc Ngân và Vân Hàn cũng có chút khó hiểu.

      Người đàn ông cũng chỉ hỏi câu thôi mà người kia sợ đến mức như vậy sao? Dĩ nhiên, nếu hai người bọn họ thấy được biểu cảm của của người đàn ông áo tím khi ra câu đó hẳn còn nghi vấn nữa.

      . . . . . .

      Cái tên mặt chuột ngồi xổm xuống trước mặt Vân Sở cười : "Tiểu nha đầu, nhìn dáng vẻ cũng còn khá , yên tâm đây thương em."

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, đại thúc này cũng lớn tuổi rồi mà còn xưng ? khiến người ta buồn nôn.

      Nhưng mặc dù trong lòng ghê tởm đến mức muốn nôn nhưng vẫn để lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, nũng nịu : "Đại ca, ......... muốn làm cái gì, Sở Sở sợ."

      Nghe thấy giọng đầy sợ hãi của Vân Sở, người đàn ông này cười càng thêm dâm đãng, nâng cằm Vân Sở lên: "Ngoan, đừng sợ, đây khiến em thoải mái."

      Tay Vân Sở bị trói ra sau lưng, rất bình tĩnh di chuyển, bởi vì giãy dụa nên tay bị đứt ra, nhưng cảm thấy đau, tay vẫn ngừng vặn vẹo, muốn cởi bỏ dây thừng này. Bởi vì cần kéo dài thời gian nên cần tiếp tục chuyện với người đàn ông này.

      "Sở Sở hề thoải mái chút nào, có thể cởi dây thừng cho Sở Sở được , tay Sở Sở đau quá." Giọng của non nớt hoàn toàn giống với dáng vẻ mười bảy tuổi, bày ra vẻ mặt yếu ớt, phù hợp với giọng mềm mại của , nhìn kiểu gì cũng thấy tiểu nha đầu yểu điệu, hoàn toàn vô hại.

      Tên mắt chuột cười gian, cảm thấy nha đầu này thể trốn thoát nên có cởi bỏ dây thừng của cũng sao, gật đầu: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời của cởi ra cũng thành vấn đề."

      "Sở Sở nghe lời." vừa nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ hồn nhiên vô tội như vậy càng khiến cho người ta đành lòng cự tuyệt.

      Cứ như vậy người đàn ông này giải thoát cho hai tay , nhìn hai vết máu cổ tay , cầm lấy cái ghế cũ nát bên cạnh ném về phía sau: "Người nào, con mẹ nó buộc dây thừng chặt như vậy, thấy tay tiểu bảo bối của chúng ta bị buộc chặt đến mức chảy cả máu sao?"

      đám đàn ông phía sau cúi đầu, dám lên tiếng, chỉ sợ khiến người đàn ông này tức giận bọn họ chết có chỗ chôn.

      Người đàn ông quay đầu, hàm răng màu vàng lộ ra, cười với Vân Sở: "Tiểu bảo bối, đừng sợ, đây lập tức đến thương em." xong, ta vươn cái tay dơ dáy bẩn thỉu lên định kéo quần áo Vân Sở ra.

      Dây thừng tay được cởi bỏ, hai tay Vân Sở tự do, nheo mắt lại, phát phía sau người đàn ông này có con dao găm, vì thế, nịnh nọt dựa vào bên người đàn ông, : "Đại ca, tốt........"

      Người đàn ông này bị giọng mềm nhũn của làm cho thất điên bát đảo, tay dang ra muốn ôm tiểu mỹ nhân vào trong lòng lại cảm thấy đau đớn truyền đến từ phía sau lưng, Vân Sở nắm lấy được con dao găm và đâm vào phía sau lưng người đàn ông đó.

      "Phốc. . . . . ." Vân Sở nhanh chóng rút con dao găm ra, máu tươi phun ra từ sau lưng người đàn ông, nheo mắt lại, tiếp tục đâm thêm nhát nữa vào ngực.

      "A. . . . . ." Cuối cùng đau đớn khiến người đàn ông nhịn được phát ra tiếng kêu bi thảm.

      Năm người đàn ông cao lớn phía sau bởi vì vừa bị tên mắt chuột trách cứ, vốn dĩ cúi đầu, lúc này lại nghe thấy tiếng kêu, kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì.

      Lại nhìn thấy Vân Sở ôm lấy bả vai tên kia, che miệng vết thương phía sau lưng hờn dỗi : "Ôi, đại ca, người ta còn chưa có kêu mà kêu gì thế............"

      Nghe thấy giọng của Vân Sở, mấy người đàn ông phía sau tưởng hai người kia làm cái gì đó, lộ ra nụ cười tà ác rồi lại dời tầm mắt .

      Còn Vân Sở rút con dao ra, đẩy người đàn ông này ra, đứng lên lao về phía năm người đàn ông phía trước.

      Chờ đến khi mấy người này phục hồi lại tinh thần con dao của Vân Sở đâm vào đùi của hai người trong số đó, hơn nữa vì dáng người Vân Sở nhắn, động tác lại nhanh chóng mà nhàng nên nhảy ngang qua bên cạnh bọn , chạy về hướng cửa chính của kho hàng.

      "Mẹ nó, tiểu tiện nhân, lại dám ám toán lão tử." Tên mắt chuột gầm tiếng rồi đứng lên, thấy huynh đệ của mình vẫn còn đứng yên, nơm nớp lo sợ nhìn bản thân, rống to: "Còn nhìn cái gì, đuổi theo cho lão tử!"

      HẾT CHƯƠNG 15
      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: hùng cứu mỹ nhân
      Editor: nhungchuoi


      Đêm khuya, khắp khu vực ngoại ô đều là cỏ dại, dáng người nhắn cả người nhuộm đỏ máu tươi chạy chân đám cỏ dại kia.

      Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống mặt đất, chiếu lên bóng dáng chạy ngừng, dát lên người tầng ánh sáng bạc nhàn nhạt. Còn , tóc dài rối tung, khuôn mặt nhắn tái nhợt dính máu đỏ tươi, bàn tay trắng nõn cầm con dao, vội vàng chạy thảm cỏ.

      Trước mắt bỗng sáng ngời lên, đột nhiên phía trước xuất bốn năm người đàn ông áo đen, khi bọn họ nhìn thấy Vân Sở, khuôn mặt lộ ra nụ cười tà ác, kẻ trong số đó : "Nha đầu chết tiệt, còn muốn chạy sao?"

      Vân Sở ngơ ngác đứng yên tại chỗ, lúc này phát ra phía sau có vài tên cũng đuổi đến nơi, nhanh chóng bao vây xung quanh mình.

      Vân Sở cười lạnh, nhìn nhóm người vây xung quanh mình : "Tránh ra!"

      Tên cầm đầu có chút sửng sốt rồi sau đó cười to: "Ha ha, ha ha, ngươi bảo chúng ta tránh ra? Ngươi cho là ngươi bảo tránh ra chúng ta tránh ra sao?"

      Vân Sở lẽ lưỡi liếm máu đỏ tươi đôi môi đỏ mọng, biểu cảm có chút khát máu, ràng giọng vẫn mềm mại nhưng lúc này lại có phần u hơn: "Nếu tránh nãi nãi bước qua thi thể các ngươi mà qua."

      Nghe thấy vậy, mọi người ở đây hoàn toàn ngây ngẩn cả người, bọn họ mở to hai mắt nhìn, ánh mắt dám tin nhìn bóng dáng nhắn hiu quạnh trong gió đêm này, hít thở khó khăn.

      Lời uy hiếp từ miệng ra như vậy vốn dĩ có lực uy hiếp gì nhưng giờ phút này khi ra lại có vẻ vô cùng đáng sợ.

      Những người đàn ông xung quanh khỏi rùng mình cái, vì câu đơn giản, gọn gàng của mà có thể dọa đến cả đám người.

      Nhưng sau khi phục hồi tinh thần, nhìn thiếu nữ vị thành niên trước mắt này có vẻ như thể chịu nổi kích bọn họ lại cảm thấy vừa rồi bản thân buồn cười. Chỉ là đại tiểu thư vô dụng, vì sao bọn họ phải sợ chứ? Vừa rồi bọn họ - những đấng mày râu vậy mà có thể bị thiếu nữ dọa nạt? Đùa sao, nếu bị truyền ra ngoài còn bị cười chết sao?

      Vì thế, đám mày râu thẹn quá hóa giận, nhiều lời, xông đến : "Con đàn bà chết tiệt, muốn chết!"

      Những người đàn ông xung quanh nghe thấy giọng như vậy cũng tỉnh táo lại, sau đó hơn mười người cùng nhau xông lên.

      Vân Sở nhìn đám đàn ông này, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo, biết là do thời tiết mát mẻ hay là do độc tố trong cơ thể này còn chưa được loại bỏ hết mà cảm thấy thân thể mình có chút cứng ngắc, hoạt động có vẻ chậm chạp.

      Con dao trong tay xẹt qua bắp đùi, thân thể Vân Sở run lên cái, ngay lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, cắn răng, lạnh lùng nghênh đón kẻ địch kéo đến ùn ùn, nhanh chóng vung con dao trong tay lên.

      Chiếc váy ngắn màu đen dính đầy máu bay bay trong gió đêm, đứng giữa đám đàn ông, thân thể nhắn giống như nhảy múa vũ điệu động lòng người, lúc cao lúc thấp, lúc trước lúc sau, lúc xoay tròn, lúc nhảy lên, nhanh nhẹn giống như con cá vui vẻ bơi lội trong nước.

      đám đàn ông bên cạnh ngã xuống, thân thể Vân Sở cũng từ từ run lên. Tuy rằng kiếp trước là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, sức chiến đấu rất mạnh nhưng dù sao thân thể này cũng là của Vân đại tiểu thư, thân thể mảnh mai này có thể chống đỡ đến lúc này cũng đến giới hạn rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cho dù bị đám người này đánh chết cũng bị mệt chết.

      Nhưng mà, thể dừng lại, nhớ được khi bản thân bị bọn họ mang Vân Hàn có vài lời, tin tưởng nhất định bọn họ đến cứu , vì vậy chỉ cần chống đỡ thêm lúc có lẽ giây sau bọn họ xuất thôi.

      Con dao trong tay Vân Sở vung lên chút lưu tình xẹt qua thân thể mấy người kia, động tác nhanh, chuẩn xác, độc ác nhưng lại càng ngày càng chậm ............

      phút, hai phút, ba phút trôi qua............

      Thời gian dài kiên trì chờ đợi lấy hết sức lực của , kiên định trong lòng cũng bắt đầu có chút dao động.

      Bọn họ, đến đây sao? Bị nhiều người vây đánh như vậy liệu bọn họ có thể thoát thân hay .........

      Vân Sở cắn răng, cả người đều là máu tươi, đứng giữa đám người, trong mắt lộ ra tia tuyệt vọng. Tuyệt vọng qua là châm biếm vô biên.

      Ông trời ơi, ông để tôi sống lại trong thân thể này, chẳng lẽ lại muốn tôi chết chật vật như vậy lần nữa hay sao? Trò đùa này hề buồn cười chút nào a!

      Vân Sở cắn môi, đột nhiên ngửa mặt lên cười to: "Ha ha, ha ha ha. . . . . ."

      Đám người xung quanh ngẩn người, cho rằng này điên rồi, trải qua trận chiến vừa rồi, bọn họ cũng biết nhìn có vẻ yếu đuối này thực tế rất mạnh mẽ, nếu ta trở nên điên loạn, nhỡ đâu trở nên độc ác hơn mười người bọn họ cũng phải là đối thủ của !

      Đúng lúc này, bóng dáng màu tím xẹt qua bầu trời đêm, vô cùng chuẩn xác dừng bên người Vân Sở. Đám người xung quanh chỉ thấy có bóng người lướt qua trước mắt, còn chưa kịp phản ứng cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm, sau đó thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất.

      Hơn mười người đàn ông, nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ ngã xuống mặt đất, đám mở to hai mắt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, thể động đậy.

      Vân Sở nhíu mày, quay đầu nhìn về phía người phía trước mình mét. Dưới bầu trời rực rỡ đầy sao, trong đám cỏ dại có bóng người cao lớn và khí phách đứng đó.

      Chỉ thấy mặc chiếc áo màu tím nhàn nhã đứng đó, tóc ngắn đong đưa trong gió, khuôn mặt nghiệt khó phân biệt nam nữ tràn đầy lo lắng, cặp mắt phượng hẹp dài lóe ra tia đau lòng, nhưng mà vẫn di chuyển khóa chặt người Vân Sở.

      Vân Sở đứng yên tại chỗ, hơi ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng cao lớn đứng cách đó xa, trong gió đêm, giống như ngọn núi lớn, im lặng đứng ở nơi đó, vững chắc như vậy, cao lớn như vậy...........

      biết vì sao, giờ phút này, đột nhiên trong lại có cảm giác an toàn chưa bao giờ xuất , người đàn ông trước mặt này mới chỉ gặp mặt hai lần lại có thể cho cảm giác yên tâm ràng.

      Khóe miệng cong lên, tay lau máu tươi ở khóe miệng, màu đỏ tươi khắp người di chuyển theo động tác của , càng lộ ra ràng hơn, chỉ là biết máu này là của hay là của người khác, có lẽ, đều có cả.

      Giọng của Mộc Ngân và Vân Hàn truyền đến từ phía sau, loại bỏ điều lo lắng duy nhất trong lòng Vân Sở lúc này.

      nhìn hai trợ thủ đắc lực của bản thân mà giơ tay lên, cười trêu chọc người đàn ông cao lớn trước mắt kia: "Dáng vẻ tệ nha, trời lạnh rồi, bản tiểu thư thiếu người làm ấm giường, người đâu, mang ."

      Trêu đùa cách công khai, từ trong miệng , giọng thoải mái mà tùy ý này phát ra khiến hai người chạy đến từ phía sau ngã cái rầm.

      Nhưng người đàn ông áo tím phía trước này lại lộ ra nụ cười tao nhã mà nghiệt. Nụ cười này mang theo máu tươi, mang theo hơi thở ban đêm, giống như ánh sáng chói mắt rọi vào trái tim Vân Sở khiến trái tim u ám của cũng được chiếu sáng.

      Chỉ thấy người đàn ông này nhíu mày, há miệng dường như muốn cái gì, còn Vân Sở vốn dĩ đứng trong gió, tư thế oai hùng hiên ngang lại đột nhiên nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn tươi cười như cũ, hướng về phía , từ từ ngã xuống.

      Người đàn ông cau mày, bước cái đến bên người Vân Sở, tay dang ra ôm chặt lấy thân mình ngã xuống của , miệng cười tiếng như rồi thở dài: "Nha đầu chết tiệt kia, như vậy rồi mà còn muốn bản soái ca làm ấm giường cho sao, chờ tỉnh lại vừa hay có thể đến làm ấm giường cho bản soái ca."

      xong quay đầu với Vân Hàn và Mộc Ngân vừa mới đứng lên từ mặt đất: "Tôi đưa tiểu thư của các người , các người cứ về trước ."


      HẾT CHƯƠNG 16
      thuythonglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Tôi có hứng thú với đại thúc
      Editor: nhungchuoi


      Ngày thứ hai, trong khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố I.

      Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống cửa sổ, xua đuổi khí lạnh đêm qua, chỉ còn lại ấm áp vô biên.

      thân hình nhắn nắm dưới ánh mặt trời ấm áp, chiếc giường lớn rộng rãi, thoải mái. người chỉ mặc bộ áo ngủ bằng bông mỏng manh, dây lưng áo ngủ được buộc lại quá chặt, chỉ cần xoay người cái càng lỏng lẻo ra, dường như bất kì lúc nào cũng có thể tuột ra.

      Dưới người là ga giường màu xanh nhạt, người là chăn màu xanh nhạt, à, còn có bàn tay to, thon dài, mạnh mẽ, giờ phút này dừng ở ngang hông , cố định lại thân hình nhắn của vào trong ngực, để rơi xuống giường.

      Vân Sở xoay người, dựa vào nơi ấm áp mà thoải mái, chép chép cái miệng nhắn, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, tiếp tục im lặng ngủ say.

      Nhưng, bên cạnh , người nào đó đột nhiên bị ôm lấy, khóe miệng giật giật, trong mắt bốc lửa, trừng mắt nhìn chằm chằm vào an phận trong lòng.

      Đáng chết, ngày hôm qua khi vừa nhận được tin tức từ câu lạc bộ là nha đầu Kê Vĩ Tửu kia lại đến nữa, vội vội vàng vàng kết thúc hội nghị tiến hành, lời nào lái xe hướng về phía câu lạc bộ.

      Bình thường từ đơn vị đến câu lạc bộ mất ít nhất 30 phút, nhưng hôm nay cần đến 20 phút đến nơi. Nhưng mà nhớ đến bản thân vẫn mặc quân trang, phù hợp khi đến câu lạc bộ, trở lại xe đổi bộ quần áo khác, soi gương, nhìn gương mặt tuấn tú của bản thân mới vừa lòng xuống xe.

      Vừa mới vào đại sảnh câu lạc bộ, cảm giác khí có phần khác thường, định hỏi phục vụ có chuyện gì xảy ra nghe thấy có tiếng ầm ầm truyền đến từ cầu thang phía cửa sau, sau đó phục vụ run rẩy, lo sợ với là Vân tiểu thư bị người ta vây đánh rồi.

      Nghe thấy câu kia, thân thể khẽ run lên cái, nhiều lời thẳng ra cửa sau, phía sau cầu thang có bốn người đàn ông bị ngã nhưng có bóng dáng Vân Sở, trái tim khỏi có chút khẩn trương. Lao xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy Vân Hàn và Mộc Ngân, trái tim lạnh thêm vài phần khi nghe thấy đoạn đối thoại dang dở của họ.

      Từ trước đến giờ chưa bao giờ lo lắng cho người khác như vậy, nhưng lúc này, trái tim níu chặt lại, chạy đến ngoại ô. Nhưng, vất vả mới mới tìm được , lại cảm kích mình như dự đoán mà còn có mặt mũi bảo làm ấm giường cho , đúng là tiểu nha đầu có lương tâm.

      Cái này còn chưa tính, trăm cay nghìn đắng mới đưa được về nhà, còn phải giúp rửa sạch máu toàn thân, vất vả mới giúp rửa xong, vừa tỉnh lại cho quyền, là đồ háo sắc, cảm thấy rất oan uổng nha.

      Được rồi, những cái này đều có thể nhịn, xoa xoa đôi mắt hơi có vòng đen, ngồi trước giường bôi thuốc băng bó cho hôn mê, lăn lăn lại khiến toàn thân đều đau nhức. Ngược lại còn duỗi bàn tay bé ra, còn chưa kịp chuẩn bị bị kéo ngã xuống giường, sau đó đầu gối và bả vai đều đau nhức, còn tự nhiên tiếp tục ngủ say..........

      Ngủ là ngủ, tuy nhiên tiểu nha đầu này vẫn chưa trưởng thành, còn là quân tử nên để ý đến nha đầu còn chưa phát triển hoàn toàn này. Nhưng mà, tiểu nha đầu có thể đừng lộn xộn nữa a? người đàn ông, còn là người đàn ông hai mươi lăm tuổi, ở trong lòng cứ nhích lên nhích xuống, còn thỉnh thoảng ra vài câu rên rỉ mê hồn, quả là muốn hành hạ chết người mà.

      thừa nhận quân tử bằng Liễu Hạ Huệ, thể ngồi yên mà lòng loạn. Cho nên, hậu quả của rối loạn chính là cả đêm ngủ được.............

      Đến sáng sớm, cuối cùng nha đầu đáng chết này cũng ngoan ngoãn hơn, mới có thể nhắm mắt vào ngủ lát, nhưng chỉ vừa mới ngủ con mẹ nó lại rúc vào trong lòng.............

      người đàn ông nào đấy phải nhịn cả đêm, rốt cuộc thể nhịn được nữa, tay vươn ra muốn đẩy này sang bên đột nhiên tỉnh giấc.

      "Uh............" Vân Sở lấy tay xoa xoa cặp mắt lim dim vì buồn ngủ, sau đó mở to hai mắt, liếc mắt cái là có thể nhìn thấy gương mặt nghiệt chỉ gần trong gang tấc, nằm bên cạnh , dùng cặp mắt phượng dài hẹp kia nhìn , trong mắt dường như còn có chút tức giận.

      Vân Sở nhíu mày, nhìn tình hình của bản thân chút. Đột nhiên há mồm, thét ra tiếng hét chói tai.

      "A --! Khốn kiếp, khốn kiếp, làm sao có thể ở giường của tôi! Biến, lăn xuống .............." bật lên khỏi giường, lấy gối đầu giường đánh xuống người đàn ông nào đó tức giận ở phía đối diện.

      Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, duỗi bàn tay to ra, dùng sức kéo lấy cái gối, thân thể nhắn của Vân Sở cũng theo đó mà rơi vào trong lòng . nhanh chóng xoay người, nhìn từ cao xuống, gằn từng chữ : "Nha đầu chết tiệt kia, nếu còn tiếp tục ầm ĩ có tin lão tử cho biết hậu quả như thế nào ."

      Giờ phút này, toàn thân người đàn ông này tỏa ra khí thế bức người, chỉ là ánh mắt nhưng cũng hoàn toàn có thể khiến người ta sợ hãi.

      Nhưng mà chỉ trong giây, Vân Sở tỉnh táo lại, cắn răng trừng mắt nhìn người đàn ông phía , kêu lên: "Tôi cứ ầm ĩ sao nào, đại thúc, dù sao người chịu thiệt cũng là cảnh sát như thôi, sao lại xuống tay với thiếu nữ vị thành niên như vậy, tôi đại diện cho nhân dân cả nước khinh bỉ ."

      Khóe miệng Thượng Quan Triệt run rẩy, tay nắm chặt lấy khuôn mặt vừa trắng vừa mềm của Vân Sở, nheo mắt lại cười : "Phải ? lại lần nữa thử xem?"

      Cảnh sát? Đáng chết, nha đầu này còn dám gọi là cảnh sat? Đáng chết, nếu như là cảnh sát ngày hôm qua nên để bị cái đám người kia hành hạ cho đến chết luôn. Đỡ được đêm ở trong này tra tấn bản thân.

      Lúc này Vân Sở mới nhớ ra, đại thúc này có vẻ là quân nhân, hơn nữa, lần trước có để ý đến gạch thẳng đánh dấu quân trang của , có vẻ địa vị hề thấp. Cũng khó trách lại khó chịu như vậy khi nghe thấy người khác bảo là cảnh sát.

      Vân Sở chu môi, phát quần áo người vẫn hoàn hảo, tuy rằng thân thể rất đau nhức nhưng cũng có lẽ vì trận đánh nhau ngày hôm qua. Nhìn dáng vẻ của đại thúc này cũng giống kẻ bỉ ổi, vậy coi như cứu bản thân nên tha thứ cho .

      Vân Sở cầm lấy tay đặt mặt mình kéo xuống, cười lấy lòng: "Hì hì, đừng động tay động chân nha. Tôi sai rồi, thân ái, là do người ta có thói quen vừa tỉnh dậy là có soái ca làm bạn. Tôi biết vì muốn làm ấm giường cho tôi nên mới có thể nằm ở đây, là lỗi của tôi, là tôi sai."

      Trong miệng ra ba từ sai nhưng dáng vẻ hề giống người nhận sai, ngược lại cái câu "tôi biết vì muốn làm ấm giường cho tôi nên mới có thể nằm ở đây" kia hoàn toàn dẫm lên lòng tự ái của mỗ soái ca rồi.

      Thượng Quan Triệt cười tươi như hoa nhìn , nhíu mày : "Phải ? biết sai rồi, có phải nên làm cái gì đó để thể chút thành ý của hay ?"

      Vân Sở chớp chớp hai mắt, nhìn cái người nhìn từ cao xuống với bản thân, quả là người đàn ông đẹp trai đến mức khiến người ta thể dời mắt được, cười gian : "Nếu muốn thành ý của người ta như vậy từ sau là người chuyên làm ấm giường cho bản tiểu thư ............."

      ra rất muốn là làm nam sủng chuyên làm ấm giường cho bản tiểu thư . Nhưng mà suy nghĩ chút có khả năng đại thúc này thích hai chữ "nam sủng" cho nên mới bỏ bớt .

      Nhưng mà, cho dù có cố ý bỏ bớt hai chữ này vẫn chọc giận đến Thượng Quan Triệt, cắn răng, nhìn con lợn chết sợ nước nóng dưới thân mình này, cúi đầu đến gần : "Chuyên làm ấm giường? Ý của Vân đại tiểu thư là nhìn trúng tại hạ rồi hả?"

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, ném cho người đàn ông nào đấy cái nhìn xem thường: "Đại thúc suy nghĩ nhiều rồi, tôi hoàn toàn có hứng thú với đại thúc."


      HẾT CHƯƠNG 17
      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Có phải mơ thấy bản soái ca đúng ?
      Editor: nhungchuoi


      buổi sáng tinh mơ, Thượng Quan Triệt nhiều lần bại trận dưới tay Vân Sở, tâm tình vô cùng xấu.

      Tối hôm qua bị tra tấn cả đêm ngủ ngon, sáng sớm tinh mơ lại tiếp tục chịu trận của , Thượng Quan Triệt lòng cảm thấy đây là bản thân mình có việc gì tự đến chịu tội.

      Nếu phải lần trước tìm người điều tra, biết này là con Vân Ngạo Thiên còn lâu mới để ý đến .

      Nghĩ như vậy nhưng Thượng Quan soái ca đưa bữa sáng được chuẩn bị tốt đến trước vị đại tiểu thư nào đó ngồi sofa xem tivi, vui : "Ăn sáng ."

      Vân Sở quay đầu, nhìn gương mặt khó chịu của Thượng Quan Triệt ở bên cạnh, tâm tình tốt lên rất nhiều, gật đầu nhìn đĩa rau xanh trước mặt mình, quá để ý, cười hì hì : "Thơm quá, cám ơn nha, đại thúc."

      Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, liếc cái, nhịn được : "Nếu còn tiếp tục gọi đại thúc đừng nghĩ được ăn cái gì nữa." Dứt lời, tay phải đưa ra định cướp lấy cái bát trước người .

      Vân Sở ăn được miếng, hương vị này thơm ngon, có cảm giác giống như gia đình, tuy rằng phối hợp nhiều nguyên liệu nhưng ăn ngon giống như được làm từ những gia vị ngon nhất đời.

      Thấy Thượng Quan Triệt đưa tay muốn cướp , nuốt nhanh vào miệng, che chở cái bát, vội vàng : "Soái ca, a đúng, Triệt ca ca, đừng hẹp hòi như vậy, nếu ăn chỗ đồ ăn này lạnh đó."

      Thượng Quan Triệt ngờ đến chỉ tiện tay nấu món ăn mà có thể khiến nha đầu này quý trọng như vậy, khẩn trương như vậy, khỏi có chút ngạc nhiên. Nhìn cúi đầu, dáng vẻ vui vẻ ăn, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười mê hoặc lòng người ngồi xuống phía đối diện , lấy chiếc đũa gõ lên cái đầu sắp chôn vào trong chén của cười : "Ăn từ từ thôi, cũng có ai giành với ."

      Giọng của có chút sủng nịnh, còn mang theo tia dịu dàng, nghe vào hết sức thoải mái.

      Nhưng Vân Sở lại trợn mắt nhìn : "Vừa rồi cũng biết là có người nào đó muốn cướp của tôi đấy."

      Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, dở khóc dở cười. Thôi, thích ăn ít vài câu vậy. Hai mươi mốt tuổi bắt đầu nhập ngũ, từ đó chỉ có mình, nấu cơm hay cái gì đó cũng đều biết ít, nhưng chưa từng có người nào giống như , quý trọng đồ ăn làm ra như vậy.

      Tay nghề của như thế nào cũng biết, nhưng ít ra trước kia sau khi mọi người ăn xong đều câu: "Khó có cơ hội đến nhà mà lại cho tôi ăn đồ như vậy sao?" Chỉ có , coi đó như là trân bảo, say sưa ăn ngon lành như vậy.

      Ăn xong, Vân Sở thoải mãn duỗi thắt lưng, cười hì hì : " lâu được ăn bữa sáng ngon như vậy rồi."

      Kiếp trước, trẻ mồ côi, bị người có tiền nhận nuôi, nhưng mười bảy tuổi bị ném vào quân đội, bắt đầu vật lộn giữa đống đàn ông. Mãi cho đến năm hai mươi lăm tuổi, trở thành át chủ bài của bộ đội đặc chủng mới chiếm được tin tưởng từ người nhận nuôi bản thân.

      Nhưng mà, thể phủ nhận rằng, đối với những người nhà này mà chỉ là quân cờ, bọn họ ném vào quân đội cũng chỉ muốn đẩy ra ngoài, sau đó để cố gắng gả cho sĩ quan cao cấp, như vậy thế lực nhà bọn họ được nâng cao thêm bậc.

      Trong ấn tượng, cho đến bây giờ chưa từng được người thân hoặc bạn bè nào làm cho bữa sáng cho , đây coi như là lần đầu tiên.

      Thượng Quan Triệt cất bát đũa , nhìn khuôn mặt nhắn thỏa mãn của , trêu chọc: " là Vân đại tiểu thư còn cái gì chưa từng ăn chứ, đương nhiên chỉ là lâu rồi chưa ăn như vậy thôi.............."

      Vân Sở nhín vai : "Dừng, hiểu đâu."

      Thượng Quan Triệt hiểu, bởi vì căn bản biết nha đầu tùy hứng chỉ mười bảy tuổi này ra có linh hồn hai lăm tuổi đầy tang thương. Cho nên, hiểu cũng thể hiểu.

      Ăn xong bữa sáng, Vân Sở nằm ghế sofa tiếp tục xem tin tức. Ngày hôm qua bởi vì trúng thuốc mê nên đùi chỉ bị cấu mà còn bị bản thân cắt vài nhát, vô cùng thê thảm, tại nếu lại đều vô cùng khó chịu, hề muốn nhúc nhích.

      Vân gia là nơi đầy áp lực, tràn ngập tính toán và tâm cơ, tạm thời muốn trở về. Thượng Quan Triệt nhìn qua giống người xấu nên tạm thời cứ ở nơi này .

      Nghĩ như vậy, càng yên tâm thoải mái ở lại biệt thự của Thượng Quan Triệt. Hơn nữa, Thượng Quan Triệt cũng đuổi , mình nhiều năm, đột nhiên bên cạnh lại xuất thêm người mà cảm thấy cảm giác cũng tồi, cho nên ngồi trong phòng khách xem tivi và đấu võ mồm với .

      Trong phòng khách, khí vô cùng hòa hợp, trong khí có vài hơi thở ái muội trôi bồng bềnh, rất ấm áp.

      Có lẽ là bởi vì ở cùng với Thượng Quan Triệt khiến cảm thấy rất nhàng, buông lỏng cảnh giác, dựa vào bả vai Thượng Quan Triệt, mơ mơ màng màng ngủ.

      Thượng Quan Triệt quay đầu, nhìn mới vừa rồi còn chuyện líu ríu giờ lại ngủ say, khóe miệng còn mang theo nụ cười tươi, nơi yếu đuối nhất trong lòng đột nhiên bị chạm vào.

      nhìn sâu, ngón tay chạm vào khuôn mặt mềm mịn của , đầu ngón tay truyền đến cảm giác nhẵn nhụi khiến cảm thấy rất hưởng thụ. Khóe miệng tươi cười càng sâu, cúi đầu, nhàng hôn lên mặt cái, cười : "Vẫn là dáng vẻ khi ngủ đáng hơn."

      Lúc tỉnh lại quả chính là nữ ma đầu, có thể hành hạ người ta đến chết. Tuy nhiên ngược lại khi ngủ lại rất yên tĩnh, mê người.

      Vị này vẫn luôn cảm thấy thế giới này còn tồn tại người con có thể khiến bản thân động lòng nên mắc chứng tự bản thân, nay chính là lần đầu tiên động lòng với .

      Nhưng mà, lần động lòng này cũng chỉ duy trì được trong vài giây, nào đó rất giỏi sát phong cảnh đột nhiên có nước miếng chảy ra từ khóe miệng, khiến Thượng Quan Triệt nảy sinh loại cảm xúc khác.

      sai rồi, tại sao cảm thấy nha đầu này đáng được chứ, quả là mắt bị mù rồi.

      Có chút bất đắc dĩ cầm lấy khăn giấy lau nước miếng ở khóe miệng , bản thân Thượng Quan Triệt cũng phát , trong mắt tràn ngập ôn nhu, giọng cũng vô cùng sủng nịnh: "Đồ háo sắc, có phải là lại nằm mơ thấy bản soái ca đúng , thích tôi cứ việc thẳng."

      Vân Sở ngủ mơ mơ màng mang nâng tay lên, đột nhiên đánh Thượng Quan Triệt quyền, Thượng Quan Triệt thét lớn tiếng, nhìn nào đó tìm vị trí thoải mái trong lòng bản thân rồi tiếp tục ngủ say, thiếu chút nữa bị kích động mà bóp chết .

      May mắn là đúng lúc này cuộc điện thoại gọi đến, giải cứu tức giận của Thượng Quan Triệt.

      nhíu mày, cầm lấy di động, nhìn thấy dãy số quen thuộc kia, có chút đau đầu rồi nhấc máy.

      "Thượng Quan Triệt, con coi lời của lão nương như gió thổi bên tai có đúng hay ? Triệu tiểu thư ngồi ở quán cà phê đợi con hơn nửa giờ, con còn chịu đêm nay lão nương đến đó, đánh con rồi cho vào bao tải ném vào Triệu gia."

      cần hoài nghi, người gọi điện cho Thượng Quan Triệt phải là ai khác mà chính là người mẹ lòng muốn được sớm ôm cháu trai của - An Linh Nguyệt.

      Thượng Quan Triệt đau đầu xoa xoa cái trán : "Mẹ, hôm nay con có việc được, chút nữa con tự mình gọi điện đến xin lỗi Triệu tiểu thư, ngày khác hẹn ấy ra ngoài ăn cơm có được ?"

      ra, lần trước qua với mẹ , có cảm giác với cái Triệu Nhược Nghiên này, bảo người đừng phí công nữa. Nhưng mà người lại rống lên câu: "Con chỉ cần ngày mang con dâu về cho lão nương lão nương vẫn an bài đối tượng xem mắt cho con."

      ra Thượng Quan Triệt rất muốn tìm cơ hội đưa Vân Sở đến cho mẹ nhìn chút, để tránh người cứ suốt ngày ầm ĩ, giống như cứ sợ lấy được vợ vậy. Dù sao lần trước đưa đến để lừa Triệu Nhược Nghiên, có lẽ Triệu Nhược Nghiên cũng tin cho nên mới đến làm phiền nhiều lần như vậy.

      Nhưng mà, nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy Vân Sở còn quá , còn mẹ già của lại muốn cháu trai, mới mười bảy tuổi, cho dù có đưa đến cũng thể sinh con cho trong vòng hai năm, cho nên mới bỏ qua ý định đó.


      HẾT CHƯƠNG 18
      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :