1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Đại tiểu thư tùy hứng.
      Editor: nhungchuoi


      sàn nhà ẩm ướt u ám, Vân Sở cẩn thận nằm sấp, nghe thấy từ bên phải truyền đến giọng có chút kích động của người đàn ông, càng khẳng định nơi này giam giữ hai người cũng chính là người muốn tìm.

      Khóe miệng Vân Sở cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó từ trong tay ném ra hai tờ giấy, nhanh chóng len qua khe hở bay trực tiếp vào hai căn phòng trái phải.

      Giờ phút này, người đàn ông đưa cơm cũng chạy vào, Vân Thăng cũng kích động vọt đến.

      "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, như thế nào rồi?" khuôn mặt Vân Thăng lộ ra chút bất an, vội vàng chạy đến đưa tay ra nâng Vân Sở dậy.

      Bởi vì vừa rồi ngã sấp xuống lại còn lăn nhiều vòng như vậy, thân thể bé của Vân Sở quả có phần chịu nổi, toàn thân đều đau nhức, nhất là ở đầu gối, truyền đến cơn đau đớn bừng bừng khiến suýt nữa đứng dậy nổi.

      kêu lên cách khoa trương: "Ôi, đau quá, đau chết ta rồi, hu hu. . . . . . Đám người khốn nạn các ngươi, thế này mà cũng đòi chăm sóc bản tiểu thư sao, biết ngày mưa đường trơn sao?"

      phút trước còn khóc lóc ầm ĩ, ngay sau đó há mồm bắt đầu mắng chửi, chỉ có mắng còn giơ tay tát cho cái tên đưa cơm kia cái: "Ngươi lén lút trốn ở đây làm gì? Nếu phải đột nhiên ngươi mở cửa bản tiểu thư thê thảm vậy sao?"

      "Còn có ngươi, Vân Thăng. . . . . . Bốp. . . . . ." Nhìn bàn tay bé vô cùng mềm mại tưởng có lực kia nhưng cái tát xuống lại khiến mặt hai người đàn ông bị lệch , hai khuôn mặt có vết dấu tay, hồng hồng, vô cùng dễ thấy.

      Đánh xong, Vân Sở lại há mồm khóc rống lên: "Hu hu, oa oa oa........ . Đau quá, đau quá, đùi ta, đùi ta sắp đứt đến nơi rồi, hu hu, ta muốn cho trai là các người bắt nạt ta, các ngươi đều là kẻ vô dụng..........."

      vừa khóc vừa nháo lại còn đánh người, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn tính cách tùy hứng của đại tiểu thư.

      Giờ phút này, Vân Cảnh vừa đúng lúc ra khỏi phòng, chuẩn bị ra ngoài tham dự hội nghị, nghe thấy trong vườn hoa có tiếng ầm ỹ, dường như xảy ra chuyện gì đó, nhíu mày, bước nhanh đến đó.

      Người còn chưa đến gần nghe thấy tiếng khóc, tiếng la, tiếng bạt tai của Vân Sở, sau đó phát ra giọng bọn họ truyền đến từ căn phòng kia, sắc mặt Vân Cảnh lạnh .

      bước nhanh đến, tay đẩy Vân Thăng ra, ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đưa cơm, thấy người đàn ông kia lộ ra cho biểu cảm yên tâm Vân Cảnh mới nhõm thở ra hơi, dịu dàng nâng Vân Sở dậy.

      "Sở Sở, sao thế này? Xảy ra chuyện gì sao?"

      Vân Sở khịt khịt mũi, hai mắt to ngập nước, tràn đầy nước mắt, ôm lấy thân mình cao lớn của Vân Cảnh, sau đó khóc lớn: " trai, bọn họ bắt nạt Sở Sở, hu hu, đau quá, chân Sở Sở sắp đứt đến nơi rồi..........."

      Thân hình mềm mại mà bé bỏng dựa vào người , khóc đến mức nước mắt nước mũi rơi ra đống, người lại mang theo hương thơm ngát nồng đậm khiến nhất thời Vân Cảnh có chút thất thần.

      do dự chút, tay bế lên, thấy bên ngoài chiếc váy ngắn đầu gối bị tàn phá, trong lòng bàn tay phấn nộn cũng chảy ra vào giọt máu vì ma sát với sàn. biết tại sao trái tim Vân Cảnh có chút căng thẳng, nhiều lời, ôm lấy bước ra khỏi căn phòng, với Vân Thăng ở phía sau: "Vân Thăng, mời bác sĩ Liên đến đây."

      Vân Thăng nhíu mày, nhìn Vân Cảnh vội vàng bế Vân Sở ra ngoài, hiểu lắm vì sao lão đại lại làm như thế, vì sao lại phải vội vàng như vậy vì tiểu nha đầu này?

      Có lẽ chính là đóng kịch thôi, dù sao, trong mắt mọi người Vân Cảnh vẫn là người con có hiếu, vẫn là trai tốt rất thương em .

      Trong phòng Vân Sở, Vân Cảnh vén váy lên, nhìn cặp đầu gối bắt đầu đổ máu của , trong lòng có chút đau đớn. lấy hòm thuốc ra, lấy mảnh vải sạch lau vết máu chân , sau đó cúi đầu, thổi thổi cho , hỏi: "Có đau lắm Sở Sở?"

      dịu dàng nhìn , đây là khuôn mặt vĩnh viễn thay đổi trước mặt , đúng vậy, ở trước mặt , ta vĩnh viễn dịu dàng, vĩnh viễn ôn nhu như vậy.

      Trong lòng Vân Sở vô cùng khinh bỉ Vân Cảnh, người đàn ông này, trong lòng ràng muốn hại bản thân mà trước mặt lại có thể biểu dịu dàng như vậy, quả rất giỏi đóng kịch!

      khịt khịt mũi, vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn Vân Cảnh, mắt mở to, nước mắt lại chảy ra.

      gật đầu, mím môi : "Đau lắm, ơi......."

      "Ngoan, lúc rồi đau nữa, đừng lo lắng, Liên ca ca đến băng bó cho em ngay, để lại sẹo đâu." Vân Cảnh dịu dàng ôm Vân Sở vào trong ngực, bàn tay to nhàng xoa tóc .

      ta thường xuyên làm động tác như vậy, từ trước đến nay, đứa em này rất ỷ lại vào , có việc gì đều thích ở gần , trước khi mười ba tuổi còn thường xuyên chui vào trong chăn của rồi chen chúc nằm ngủ cùng giường với . Sau này lớn lên chút mới bớt phóng túng hơn ít.

      Nhưng mà, trước kia khi ôm vào lòng, Vân Cảnh chỉ cảm thấy đó là tiểu nương, có cảm giác gì. Sở dĩ phải ôm người lúc nào màu hồng như vậy chẳng qua là vì muốn tiếp cận , lợi dụng . Nhưng mà, lúc này đây biết vì sao, dường như cảm nhận thấy người hương vị như có như .

      Hương vị này nhàn nhạt, mang theo hơi thở mê người khiến tâm trạng yên.

      cúi đầu, nhìn thấy gò má hồng hồng của , bởi vì vừa mới khóc nên mặt nước mắt vẫn còn đọng lại, đôi mắt có chút hồng hồng, thân váy hồng, khi đứng lên có cảm giác đáng giống như con thỏ vậy.

      Ngón tay Vân Cảnh nhàng xẹt qua mặt , lòng ngón tay có chút thô ráp ma sát với gò má phấn nộn của khiến trái tim Vân Cảnh rung lên hồi. Có phần hoảng loạn lau nước mắt cho , đặt ra, né tránh để ánh mắt nhìn vào nữa: "Sở Sở, còn có việc, tạm thời thể ở đây với em, em ở đây chờ Liên ca ca nhé, có được ?"

      Có việc sao? Nhìn dáng vẻ vội vàng muốn của Vân Cảnh, Vân Sở cảm thấy có thể có chyuện gì đó rất quan trọng thể chậm trễ, cho nên muốn vội vàng rời khỏi đây như vậy. Chuyện thể trì hoãn càng muốn khiến phải trì hoãn...........

      Vân Sở kéo cánh tay Vân Cảnh lại: "Đừng , ơi, Sở Sở muốn ở lại..........."

      Giọng mềm yếu, giống như làm nũng khiến Vân Cảnh càng cảm thấy bất đắc dĩ.

      Cũng may đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa khiến Vân Cảnh như trút được gánh nặng. đẩy tay Vân Sở ra : "Vào ."

      Ngoài cửa, người đàn ông mặc quần áo màu trắng mang theo hòm thuốc từ từ vào, ánh mắt hỡ hững của quét qua Vân Sở và Vân Cảnh trong phòng, giọng lạnh lùng nghe ra cảm xúc của : "Tiểu công chúa lại nghịch ngợm rồi hả?"

      Vân Cảnh ho khan hai tiếng : "Thanh Ngôn, cậu đến, Sở Sở ngã chân bị thương, cậu mau vào nhìn chút ."

      Liên Thanh Ngôn gật đầu, quay đầu nhìn Vân Sở ngồi ở giường lộ ra đôi chân thon dài, nhíu mày: " làm sao có thể mà cứ cách tháng lại bị thương lần vậy?"

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm người đàn ông độc mồm độc miệng, vừa đến đả kích người ta. Được rồi, cái này cũng phải lỗi hoàn toàn của , Vân đại tiểu thư này trời sinh hiếu động, đừng nhìn vào việc ấy luôn mặc đồ màu hồng, ra dường như nàng rất ít khi vượt qua được tháng mà bị thương lần.

      Hơn nữa, cũng bởi vì liên tục gây phiền phức, nên cái vị Liên Thanh Ngôn bạn tốt của Vân Cảnh này gần như trở thành bác sĩ tư của ...........

      HẾT CHƯƠNG 7

      Lời của editor: xuất thêm 1 nhân vật mới, bác sĩ này cũng đáng lắm mọi người ạ! Hị hị!
      Chương 8: Háo sắc, nước miếng chảy ra.
      Editor: nhungchuoi


      Vân Cảnh vừa thấy Liên Thanh Ngôn đến, ngay lập tức rất nghĩa khí mà chạy mất.

      Hôm nay Vân Sở có chút kì lạ, đúng, chính xác là gần đây Vân Sở đều có chút kì lạ. ràng vẫn chỉ là tiểu nương mười bảy tuổi nhưng mỗi lần đến gần , đều cảm thấy có chút khẩn trương.

      Cánh tay bé mảnh khảnh của chạm vào rất mềm mại, người tản mát ra hương thơm ngát nhàn nhạt, hơn nữa khi làm nũng đều khiến cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi cái gì? Đương nhiên là sợ hãi bản thân có những suy nghĩ an phận như những người đàn ông bình thường.

      Đây chỉ là em của mà còn là kẻ địch của , nếu như đánh mất trái tìm kết cục sau này hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.

      Vân Cảnh lý trí rời khỏi, để lại Liên Thanh Ngôn ở đó xử lý vết thương cho Vân Sở.

      Da thịt Vân Sở mềm mịn, chỉ cần vấp ngã chút đầu gối có thể bị rớt lớp da, máu ngừng chảy ra, khiến người xem phải đau lòng.

      Liên Thanh Ngôn có thiện cảm gì với Vân Sở, y thuật của lại rất giỏi, nên hề để ý đến cảm nhận của tiểu nương này. Bôi thuốc tiêu viêm lên đầu gối, cho dù Vân Sở có mạnh mẽ đến đâu vẫn nhịn được kêu lên thành tiếng.

      "A, a! Đau quá, này, chút........." Trong trí nhớ, mỗi lần người đàn ông này trị bệnh hoặc băng bó vết thương cho đều giương ra gương mặt lạnh lùng, có biểu cảm gì, cũng chút thủ hạ lưu tình nào.

      Vân Sở nghĩ nghĩ, biết là người đàn ông này có thù với hay ? Nếu vì sao lại mạnh tay như vậy? biết vẫn chỉ là hay sao? cũng có thể chà đạp vậy sao?

      Vân Sở cắn răng, cố gắng chịu đựng đau đớn truyền đến từ đùi. Còn Liên Thanh Ngôn cúi đầu, tự nhiên cầm máu cho , tiêu viêm, băng bó, động tác thành thạo, vô cùng lưu loát, mặc dù vậy vẫn khiến Vân Sở đau đến mức nhe răng trợn mắt.

      Băng xong chân, đặt đùi lên đầu gối mình, nhưng bởi vì Vân Sở mặc váy nên khi giúp băng bó, váy của bị vén lên, động tác này của khiến cảnh xuân dưới váy..........

      màu hồng mê người ra, Liên Thanh Ngôn ngẩn người, rồi sau đó đỏ mặt, cuống quít bỏ đùi ra, trừng mắt nhìn Vân Sở: "Đưa tay ra."

      Vân Sở cắn răng, biết vì sao đột nhiên người đàn ông này lại trở nên thô lỗ như vậy, trợn mắt nhìn , vì để tay mình có vết sẹo nên vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.

      Liên Thanh Ngôn lật tay lên, nhìn mặt bị trầy da, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.

      Lúc này bởi vì là tay nên Vân Sở kêu càng to hơn: "A. . . . . . Đau quá, này, đến cứu người hay là giết người vậy............."

      Đáng chết, trước kia khi là bộ đội đặc chủng, cũng thường xuyên bị thương, nhưng lúc đó động tác của các tỷ tỷ y tá trong quân đội vô cùng dịu dàng, nào có ai băng bó vết thương như làm cho người ta vậy.

      "Tôi mà cứu sớm chết rồi." Liên Thanh Ngôn .

      nhiều, nhưng mỗi câu đều đến điểm quan trọng, mỗi câu đều vô cùng độc ác, chung quy vẫn khiến cho người ta thể phản bác được.

      Nhưng mà, hôm nay Vân Sở cũng phải là đại tiểu thư ngày xưa nữa. cắn răng mắng: "Có bác sĩ như tôi mới chết nhanh hơn."

      Liên Thanh Ngôn quay đầu, nhìn Vân Sở đau đến mức nhe răng trợn mắt, cười lạnh: " khi như vậy, chỗ còn lại tự xử lý ." xong, quăng tay băng nửa ra, đứng dậy thu dọn đồ đạc rời .

      Vân Sở biết tức giận, nếu bởi vì là bạn tốt của Vân Cảnh chắc chắn người này trở thành "bác sĩ tư" cho bản thân, hơn nữa, phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố I này cũng rất khó để tìm được bác sĩ tốt như . Nếu đổi lại mà người đàn ông này rất đặc biệt hơn nữa còn là nét đặc biệt riêng.

      Hảo hán để ý thiệt thòi trước mắt, Vân Sở nhìn vết thương còn đổ máu tay kia, lập tức nở nụ cười, bổ nhào vào ôm chặt lấy eo Liên Thanh Ngôn, khiến máu tay dính vào quần áo trắng noãn người , cười : "Liên ca ca, em sai rồi, em sai rồi, đừng , băng bó cho em, em chết............."

      Liên Thanh Ngôn dùng tay đẩy ra, nhìn chiếc áo sơmi trắng noãn của bản thân có hình bàn tay máu do móng vuốt in lại, quay đầu, lạnh lùng nhìn Vân Sở: "Đây là lần cuối cùng, lần sau nếu còn dám làm bẩn quần áo của tôi đừng trách tôi khách khí.........

      Éc.............

      Vân sở sửng sốt, khó hiểu nhìn Liên Thanh Ngôn nổi giận. Được rồi, biết thích sạch nhưng mà lại ngờ đến nghiêm trọng đến mức như vậy, tức giận thế sao?

      vừa định thêm chút gì đó nghe thấy Liên Thanh Ngôn hừ lạnh tiếng, cầm lấy hòm thuốc của bản thân bước nhanh ra ngoài.

      Vân Sở há hốc mồm, nhìn bóng lưng lạnh như băng của Liên Thanh Ngôn, khóe miệng giật giật, trợn trừng mắt : "Quỷ hẹp hòi."

      Cúi đầu, nhìn vết máu còn dính lại tay bản thân, Vân đại tiểu thư đành phải nhịn đau, lấy hòm thuốc của bản thân ra, tự bôi thuốc cho bản thân.

      Bôi thuốc dễ dàng nhưng mà lúc muốn băng bó lại cảm thấy rất buồn bực, bởi vì miệng vết thương nằm bên tay phải, đành phải dùng tay trái để tự băng bó cho bản thân, cố gắng cả nửa ngày cũng băng được khá tốt, nhưng mà tay bên phải cũng biến thành cái bánh tét rồi.

      Mười phút sau, khi Liên Thanh Ngôn trở lại phòng Vân Sở là lúc vẻ mặt như đưa đám, dùng cánh tay và cánh tay giống hệt cái bánh tét liều mạng cầm lấy quả quýt, muốn bóc lại thể bóc được, mồ hôi ra đầy đầu.

      vừa làm làm lại nhiều lần vừa mắng: "Liên Thanh Ngôn đáng chết, Vân Cảnh đáng chết, các người đều bắt nạt tôi, hu hu....... Quả quýt đáng chết, ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta."

      "Phốc. . . . . ." Dù Liên Thanh Ngôn có là người nghiêm túc đến đâu cũng thể nhịn được mà bật cười.

      "Hả?" Nghe được tiếng cười, Vân Sở ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén dừng lại người Liên Thanh Ngôn, lại đúng lúc nhìn thấy nụ cười tươi như hoa khuôn mặt , nhìn đến mức ngây ngốc ngây ngẩn cả người.

      Cái quái gì thế này, người đàn ông độc miệng lạnh lùng khi cười rộ lên đúng là rất được. chữ thôi, đẹp..........

      Được rồi, thứ lỗi cho lúc này mà vẫn còn tâm tư đánh giá Liên Thanh Ngôn. ra, người ta cũng là mỹ nam tử mà, nhưng mà ban đầu khi xuất trong lòng buồn bực nên có tâm tình mà nhìn.

      tại nhìn lại mới cảm thấy làn da trắng nõn như ngọc, tóc ngắn , gặp gió hơi hơi lay động, đôi mắt lạnh nhạt mà lạnh như băng mang theo ánh sáng màu hổ phách, thân mặc áo sơmi trắng noãn, dáng cao 1m80, dáng người cân đối càng tôn lên biểu cảm lạnh nhạt của , chữ thôi, đẹp trai.

      Vân Sở ngây ngốc nhìn Liên Thanh Ngôn, cảm thấy thế quái nào mà người đàn ông này càng nhìn càng thấy đẹp trai, khiến lại nhớ đến cái lúc gặp được cảnh sát thúc thúc nghiệt kia, phải là sau khi biến thành Vân đại tiểu thư có nhiều diễm phúc, được nhìn thấy nhiều đại soái ca nhất đẳng như vậy.

      Vân Cảnh bên ngoài dịu dàng nội tâm phúc hắc, Thượng Quan Triệt nghiệt lạnh lùng, còn Liên Thanh Ngôn lại là mỹ nam băng sơn độc miệng. Tưởng tượng chút, nếu có thể chinh phục được tất cả đám đàn ông này là nữ vương rồi, ha ha.........

      "Háo sắc, nước miếng chảy ra rồi kìa." Nụ cười mặt Liên Thanh Ngôn được thu lại rất nhanh, khinh thường nhìn chất lỏng trong suốt ở khóe miệng Vân Sở, khóe miệng giật giật, rồi vẫn vào phòng lấy chiếc khăn tay ném đến người : "Lau , dọa người quá!"


      HẾT CHƯƠNG 8
      thuythonglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Đàn ông dùng khăn tay làm gì, tịch thu.
      Editor: nhungchuoi


      Nghe vậy, mặt Vân Sở đỏ lên, định giơ tay lên tự lau nước miếng của bản thân nhưng lại phát hai cái tay đều mất linh nghiệm, đành vội vàng dùng khăn tay Liên Thanh Ngôn ném đến lau khóe miệng sạch , sau đó còn biết hổ thẹn câu: "Thời đại gì rồi mà còn có đàn ông dùng khăn tay, tịch thu."

      Bên này, bạn học Liên Thanh Ngôn bị mất khăn tay nhưng mắt cũng buồn chớp cái nào chỉ lạnh lùng câu: " dùng xong nó, có trả lại tôi cũng cần."

      Đúng vậy, vị bác sĩ này có tính thích sạch nghiêm trọng, ra lại luôn vô cùng khinh thường Vân Sở, chịu để ý đến vị đại tiểu thư tùy hứng này đến cùng cũng chỉ vì Vân Cảnh.

      Động tác của nhanh chóng tháo băng bánh tét của ra, cau mày, giật luôn tay kia ra, sau đó bánh tét của trở về tay bình thường.

      Vân Sở nhìn tay bản thân linh hoạt hơn rất nhiều, cười hì hì: "Thần y chính thần y, khéo léo nhanh nhẹn."

      Dứt lời, cũng thèm để ý đến khuôn mặt lạnh như băng của Liên Thanh Ngôn, nắm lấy quả quýt bắt đầu bóc, kết quả quýt vừa được lột vỏ, còn chưa kịp ăn đột nhiên bị cướp rồi. Liên Thanh Ngôn cầm lấy quả quýt ngon mắt này, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt: " bị thương thể ăn cái này."

      Vân Sở chớp chớp mắt, lúc lâu sau mới hồi phục lại được tinh thần, lập tức đỉnh đầu như mọc thêm cặp sừng trâu ác ma, cắn răng hỏi: " thể ăn, vì sao chịu sớm." A, bóc quýt ra rồi ta lại thể ăn? Đùa sao!

      Liên Thanh Ngôn bóc múi ra, ném vào miệng, gật đầu: "Hương vị cũng tệ. Biết bóc vỏ quýt hiếu kính cho ca ca, xem ra cũng trưởng thành hơn, uổng công ca ca cả ngày làm bác sĩ tư nhân cho ."

      Vân Sở tức đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt vui vẻ ăn quýt, cuối cùng nhịn được quát: "Cút! Ai muốn hiếu kính nhà chứ!"

      Hai ngày nay, bởi vì tay chân bị thương nên Vân Sở ngoan ngoãn ngồi trong nhà dưỡng thương, gần như ra đến cửa.

      Vân Cảnh rất vừa lòng hành động này của , chỉ bảo Vân Thăng đứng cửa trông coi , cần để ý quá nhiều.

      hề biết, nhiều ngày nay Vân Sở căn bản được nhàn rỗi, vừa nghiên cứu tình hình gần đây của Vân Cảnh, vừa xem các video clip thu thập được trong khoảng thời gian này, thầm làm đủ loại phân tích ở trong lòng.

      Từ sau khi Vân lão đại chết , Vân Cảnh lấy lý do Vân Sở còn tuổi, chưa trưởng thành nên bắt đầu tiếp nhận các hạng mục công tác của bang Huyễn Dạ. chỉ có thế, từ trước khi Vân lão đại chết, Vân Cảnh bắt đầu thu thập lòng người, dùng hình tượng tốt của mình mà lừa được ít người.

      Còn Vân Sở, những năm gần đây ỷ vào thương của Vân lão đại mà tự kiêu tự đại, coi ai ra gì, lại là kẻ vô dụng, cái gì cũng biết nên thanh danh ở trong bang rất kém. Tuy rằng lúc trước Vân lão đại tuyên bố giao bang Huyễn Dạ cho Vân Sở, nhưng khi Vân Cạnh tiếp nhận bang vẫn có nhiều người phản đối.

      Bang Huyễn Dạ cũng là bang phái lớn nhất thành phố I, cũng là tổ chức hắc ám có tiếng trong nước, cơ cấu tổ chức khổng lồ như vậy mà lại phải nghe lời chưa trưởng thành yếu đuối quả rất thực tế, huống hồ thanh danh của Vân Sở cũng tốt càng thêm gian nan rồi.

      Vân Sở vừa ăn đồ ăn vừa tính toán, hai ngày trước ném cho Vân Hàn và Mộc Ngân tờ giấy , nếu như hai người trong phòng kia nghe lời tại cũng nên có hành động rồi chứ?

      tại cái thiếu nhất chính là con người, nếu mà chỉ dựa vào mình thể làm xong chuyện gì, cho nên, chỉ có thể trông đợi vào hai người có thể ra ngoài kia rồi.

      Cũng may, hai người này bắt phải đợi quá lâu.

      Ngày hôm sau, Vân Sở tiếp tục tản bộ trong vườn hoa nhìn thấy hai cái bóng màu đen bị người mang , vào phòng Vân Cảnh.

      Hai mắt Vân Sở lóe sáng, tiếp tục tản bộ nữa mà kích động chạy về phòng, mở máy ra bắt đầu theo dõi tình hình.

      Trong thư phòng Vân Cảnh, Vân Cảnh mặc chiếc áo sơmi màu xám ngồi ghế tựa cúi đầu xử lý này nọ. Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo hai nam nữ mặc quần áo màu đen bị mang vào thư phòng.

      Sau khi hai người vào, sắc mặt đều có chút lạnh như băng, người lạnh lùng, người cười cười nhìn Vân Cảnh.

      Mộc Ngân tương đối thẳng thắn, cười cười với Vân Cảnh: "Đại thiếu gia, lần trước người hỏi nhóm chúng tôi, tôi suy nghĩ ràng, tiểu thư yếu đuối vô dụng, theo ấy ngoại trừ ăn uống tôi chẳng thể làm được chuyện gì cho nên sau này tôi theo thiếu gia."

      Vân Cảnh nhíu mày: "A?" tiếng rồi : " suy nghĩ kĩ rồi hả? sợ nghĩa phụ dưới suối vàng đến tìm tính sổ sao?"

      Mộc Ngân ho khan hai tiếng : "Lão đại mất, tiểu thư lại là người thể làm chuyện lớn, còn đại thiếu gia lại là người thấu tình đạt lý như vậy, nhất định có thể quản lý tốt bang Huyễn Dạ, hướng về bên này lão đại dưới suối vàng biết được cũng thể trách cứ chúng tôi."

      Còn Vân Hàn bên cạnh mặc biểu cảm chỉ gật đầu: " sai, hi vọng đại thiếu gia lời giữ lời, sau khi chúng tôi quy thuận có thể cho chúng tôi cơ hội phát huy sở trường."

      Vân Cảnh nhìn biểu cảm chân thành mặt bọn họ, vẫn có chút nghi ngờ. Theo như ý đương nhiên hai người bọn họ đầu hàng, bọn họ bị giam giữ cùng tháng mà chịu đầu hàng, lúc này mới đồng ý mới có vấn đề. Nhưng mà tại đột nhiên bọn họ đầu hàng trong lòng lại cảm thấy có chút bất an.

      Thở dài, Vân Cảnh cười thầm, bản thân quả quá đa nghi rồi, gật đầu : "Các người có thể nghĩ được như vậy đương nhiên còn gì có thể tốt hơn. Sở Sở còn , có nhiều việc thể làm tốt mà cũng thể làm được, thân làm trai, tôi cũng vì ấy mà mới ra tay. Các người giúp tôi nhưng ra cũng chẳng khác nào là giúp Sở Sở."

      Trước màn hình, khóe miệng Vân Sở giật giật, ôi chao, Vân Cảnh này rất biết cách ăn nha, nhìn vào những lời này , đừng đến Mộc Ngân và Vân Hàn ngay cả cũng bị cảm động rồi.

      Tuy nhiên, tuy rằng Vân Cảnh làm người có chút ghê tởm nhưng tại ta tiếp nhận Mộc Ngân và Vân Hàn thành công được nữa rồi.

      Tiếp theo, dựa vào tính tình của Vân Cảnh hẳn là thả lại Vân Hàn và Mộc Ngân lại bên cạnh , thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm khiến hoàn toàn trở thành con rối của Vân Cảnh.

      Cái chờ đợi chính là điều này, chỉ cần Vân Hàn và Mộc Ngân trở lại còn là người nữa, có thể bắt đầu chuẩn bị hành động lật đổ Vân Cảnh được rồi.

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Vân Sở cong lên, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén.

      Tốt lắm, ngày Vân Sở xuất đầu lộ diện còn xa nữa rồi. ra, mấy ngày này giống như phạm nhân bị nhốt trong cái phòng này cũng nhàm chán đến phát ngấy rồi, sắp chịu được nữa rồi. thiếu nữ hoạt bát hiếu động, tại sao lại có thể bóp chết thiên tính này được chứ?

      được, trong khoảng thời gian này rất ngoan, nếu cứ tiếp tục như vậy thành đứa ngốc mất.

      Vân Sở nằm giường, nghĩ thầm trong khoảng thời gian này mình phải làm cái gì đó, trong mắt phát ra tia sáng tà ác.

      Vân ác ma cười tà ác, dường như nghĩ đến cái tên xui xẻo biết nào đó, vị đó lại sắp gặp xui xẻo rồi.

      Còn cái tên xui xẻo kia, giờ phút này ngồi mình trong thư phòng, dùng kỹ thuật tiên tiến nhất để tu sửa lại nhưng vẫn tìm được tài liệu mất trong máy tính, trong mắt đầy hoang mang.

      thể nghĩ ra Vân Sở làm như thế nào để máy tính của xảy ra vấn đề, Vân Sở có khả năng cũng có tâm cơ làm chuyện như vậy. Hơn nữa cho dù có lợi hại chỉ có gõ lên bàn phím hai lần sao có thể làm ra cái gì? Vì thế Vân Cảnh chuyển chú ý đến tài liệu của Đường gia này, chẳng lẽ, tài liệu này có virut sao?


      HẾT CHƯƠNG 9
      thuythonglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10: béo rồi, nên giảm béo.
      Editor: nhungchuoi


      Quả nhiên ngoài dự liệu của Vân Sở, ngày hôm sau, Mộc Ngân và Vân Hàn rất thuận lợi trở về bên người .

      Bọn họ vẫn mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc ngắn của Mộc Ngân dài ra rất nhiều, đuôi tóc dài khá nóng nên được buộc lên, khuôn mặt nhắn bị vây lại ở giữa, nhìn qua rất có sức sống, hề có dáng vẻ bị giam giữ hơn nửa tháng.

      Còn gương mặt Vân Hàn vẫn lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng chỉ khi dừng lại người Vân Sở mới lộ ra chút dịu dàng.

      Bọn họ đồng loạt xuất lúc Vân Sở ăn sáng trong phòng khách, vừa nhìn thấy Vân Sở, Mộc Ngân xúc động vọt lên, nhào vào người Vân Sở kêu lên: "Nha đầu chết tiệt kia, tôi trở về, có nhớ tôi ."

      Vân Sở ngước mắt nhìn thấy thấy thân áo da màu đen, nhìn qua có thể thấy khí chất cùng với chút giảo hoạt của Mộc Ngân, sau đó cũng ôm lấy cười : "Nhớ muốn chết a, , mấy ngày nay chết ở đâu hả? A, để tôi đoán xem, phải là nhìn thấy soái ca rồi bị bắt cóc, hay là nhìn thấy đống đồ ăn ngon rồi bị đồ ăn chôn luôn."

      thế giới này, có người nào hiểu Mộc Ngân hơn Vân Sở. Ngoại trừ tham ăn thích nhất chính là nhìn soái ca, chỉ có hai thứ này mới có thể khiến sa đọa.

      Nhưng mà, Vân Sở cũng hiểu rất , nhất định mình phải khiến Mộc Ngân từ bỏ những điều này, nếu sau này ấy trở thành nhược điểm lớn nhất của bản thân.

      Nghe thấy vậy, sắc mặt Mộc Ngân có chút thay đổi, ho khan hai tiếng, thấp giọng : "Người hiểu ta chỉ có Sở Sở thôi."

      Vân Sở dùng tay nhéo nhéo mặt , cắn răng, chỉ để hai người bọn họ nghe thấy: "Về sau mà còn háo sắc, tham ăn như vậy tôi ném vào kỹ viện đó."

      Mộc Ngân rụt cổ, sắc mặt trở nên có chút khó coi, còn Vân Sở cười hì hì nhìn Vân Hàn, vẫy tay với : "Vân Hàn, gầy , ăn sáng chưa? Ngồi xuống cùng ăn ."

      xong quay ra với dì Lưu quản gia đứng phía sau : "Dì Lưu, chuẩn bị thêm phần bữa sáng ."

      Dì Lưu gật đầu, định thấy Mộc Ngân xụ mặt xuống trừng mắt nhìn Vân Sở: "Sở Sở, tôi cũng chưa ăn............"

      Vân Sở nhún nhún vai: "Gần đây béo lên, nên giảm béo."

      Mộc Ngân chịu liền đứng dậy làm ầm với Vân Sở, Vân Sở cũng có thiện cảm với Mộc Ngân nên cũng đứng dậy làm ầm lên với giống như những người bạn với nhau vậy.

      Đúng lúc này, Vân Cảnh với thân tây trang từ lầu xuống, nhìn thấy hai làm loạn trong đại sảnh cùng với Vân Hàn đứng yên lặng bên cạnh, hơi nhíu mày.

      Vân Sở vừa thấy Vân Cảnh đến liền lớn tiếng kêu lên: " ơi, tiểu Ngân bắt nạt em, hu hu............."

      Vân Cảnh có chút đau đầu nhìn em này, thở dài : "Thôi nào Sở Sở đừng náo loạn nữa, ngoan ngoãn ăn sáng ."

      Vân Sở nữa, trong lòng biết Vân Cảnh cảm thấy bản thân phiền hà, gật đầu với dì Lưu: "Dì Lưu, bưng bữa sáng của trai ra , à, thuận tiện chuẩn bị thêm phần cho tiểu Ngân nữa."

      Dì Lưu vẫn quá thích đại tiểu thư kiêu ngạo bốc đồng này, nhưng được nghe sai bảo của , ngước mắt liếc nhìn Vân Cảnh cái, thấy Vân Cảnh gật đầu mới ngoan ngoãn ra.

      Vân Sở nhìn thấy hết tất cả, nghĩ thầm, địa vị của vị đại tiểu thư này biết có còn hay nha? Ngay cả bà dì nấu cơm nho cũng dám nghe lời , xem ra những người dưới này đều phải đổi hết.

      Cặp đồng tử của Vân Sở xoay tròn, chăm chú nhìn bữa sáng trước mặt mình, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.

      Vân Cảnh biết nghĩ cái gì, cho rằng nghĩ đến bản thân mới lộ ra nụ cười như vậy, trong lòng khỏi cảm thấy có chút buồn bã. Gần đây em này có chút kì lạ, nhưng điều duy nhất thay đổi chính là vẫn mê luyến bản thân như cũ, điều này khiến cảm thấy buồn rầu.

      Vân Sở cũng biết ý nghĩ trong lòng Vân Cảnh, nếu chỉ sợ nhảy cẫng lên rồi hét lớn tiếng: tự kỷ con mẹ nó vừa thôi, tỷ tỷ có thích ai chứ tuyệt đối thích tên đàn ông dối trá như .

      Vân Cảnh làm, trước khi rời ánh mắt như có như dừng người Vân Hàn và Mộc Ngân.

      Vân Sở cũng để ý, khi Vân Cảnh vừa rời cũng gọi theo hai người này vui vẻ ra khỏi cửa.

      Vân Thăng vẫn theo , thèm để ý đến , có Mộc Ngân và Vân Hàn ở đây nên muốn bỏ lại đám người đó càng dễ dàng hơn rồi.

      hơn tuần, lần trước ra ngoài, đến câu lạc bộ Đào Nguyên chuyến mà tìm được người bản thân muốn tìm nên quyết định lại đến lần nữa. Bất kể có như thế nào cần tìm thêm giúp đỡ từ nhiều người mới có thể bắt đầu hành động được.

      Nhưng mà, vì thời gian ra khỏi cửa còn sớm nên quyết định kéo Mộc Ngân bắt đầu dạo phố.

      Dạo phố chính là sở thích trời phú của phụ nữ, vậy mới hai người phụ nữ mà cùng dạo phố có thể khiến trời đất mù mịt. Rất nhanh chóng, tay Vân Hàn đầy các túi lớn túi , còn Vân Sở nhân lúc mua quần áo bàn bạc đối sách với Mộc Ngân.

      Mộc Ngân biết là Vân Sở bảo bọn họ cứ chấp thuận theo Vân Cảnh, mục đích cũng là để giúp bọn họ rời khỏi nhà giam đó, nhưng mà, hoàn toàn thể nghĩ ra, quen biết Vân Sở rất lâu rồi nhưng mà cũng biết từ khi nào ấy lại trở nên thông minh như vậy.

      Nhất là khi nghe Vân Sở thầm kế sách bên tai , cảm thấy quả dường như Vân Sở biến thành người khác vậy. Tuy nhiên, với cách nhìn của Mộc Ngân Vân Sở trở nên như vậy tuyệt đối là chuyện tốt. Mục đích của Vân Cảnh bọn họ đều rất ràng, nếu Vân Sở mạnh mẽ đứng lên mà cứ tiếp tục mơ mơ màng màng xuống, cuối cùng chỉ có kết cục là chết lúc nào cũng biết.

      Hai người dạo phố đến khoảng bốn năm giờ chiều, Vân Sở nhìn thời gian, cũng đến lúc nên bỏ lại mấy cái đuôi phía sau này, cười cười với Vân Hàn: "Vân Hàn, đưa quần áo cho Vân Thăng cầm, chúng ta ăn uống nào."

      Vốn dĩ Vân Hàn và Vân Thăng hợp nhau, Vân Thăng lớn hơn Vân Hàn hai ba tuổi, lại là trợ thủ đắc lực bên người Vân Cảnh nên từ bọn họ là đối thủ mất còn với nhau. Nghe thấy lời Vân Sở , lập tức những món đồ Vân Hàn cầm được ném thẳng sang cho Vân Thăng.

      Tuy rằng trong lòng Vân Thăng có bất mãn nhưng khi Vân Cảnh bảo đến bảo vệ Vân Sở cho dù Vân Sở có sai bảo thế nào cũng được phản kháng nên giờ chỉ có thể nhịn.

      Thấy Vân Thăng và hai người phía sau đều bị lấp đầy bởi đống đồ kia, khóe miệng Vân Sở cong lên, cầm theo cái túi quần áo duy nhất còn lại trong tay rồi kéo Mộc Ngân cùng vào trong toilet, sau đó, ném cho Mộc Ngân dựa vào bên cạnh cái nhìn xem thường rồi bắt đầu hành động.

      Dưới kinh ngạc của Mộc Ngân, Vân Sở thay quần áo bản thân xuống, đeo kính lên, lấy đồ trang điểm trong túi ra, soi gương rồi bắt đầu trang điểm tỉ mỉ.

      Mộc Ngân ở bên cạnh nhìn động tác thuần thục của , trợn mắt há hốc mồm.

      Tại sao biết Vân Sở lại biết trang điểm nhỉ? nhớ rằng bởi vì Vân Sở sở hữu vẻ đẹp trời sinh, dáng vẻ hồng hào, mỗi khi ra cửa rất ít khi trang điểm, hơn nữa, cũng ngại trang điểm vì phiền toái, cũng chịu học, tại sao mà..............

      đợi Mộc Ngân suy nghĩ nhiều, Vân Sở thu dọn đồ đạc, quay sang cười với Mộc Ngân: "Tiểu Ngân, tôi ra ngoài trước, có biết nên như thế nào ?"

      Mộc Ngân gật đầu, nhìn lên mới phát Vân Sở hoàn toàn thay đổi thành dáng vẻ khác, há hốc mồm, ngốc ngếch kêu lên: "Sở Sở, , . . . . . ."

      phút trước vẫn là tiểu nha đầu phấn nộn, chỉ trong chớp mắt biến thành thiếu nữ quyến rũ thành thục, đầy khí chất tao nhã............. Nếu phải tận mắt nhìn thấy có đánh chết Mộc Ngân cũng tin trước mặt và Vân Sở cùng lớn lên với , cái này, cái này quá cao thủ rồi..............

      Thấy Mộc Ngân sững sờ vì bản thân, Vân Sở gõ gõ đầu : "Ngẩn người cái gì thế, tôi biết tại tôi rất xinh đẹp, nếu thích lúc về tôi dạy trang điểm."

      xong, tao nhã giẫm lên đôi giày cao gót 10cm, tiêu sái ra khỏi toilet.

      HẾT CHƯƠNG 10
      Cảm ơn mọi người ủng hộ truyện trong suốt thời gian qua nha! Từ chương 11 đến chương 20 của truyện mình tổ chức trò chơi , rất đơn giản, rất dễ chơi và phần thưởng cũng chính là "up luôn chương mới" (Bất kể ngày hôm đó up bao nhiêu chương rồi)! Luật chơi vô cùng đơn giản: Sau mỗi chương mới đăng lên chỉ cần có 4 comment liên quan đến truyện mình up luôn và ngay chương tiếp theo lên. Rất đơn giản phải ạ! Hìhì! Trò chơi kết thúc sau khi chương 20 được up lên! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Và mở màn bằng chương 11 luôn ạ!


      Chương 11: Ngẫu nhiên gặp lại bạn trai trước.
      Editor: nhungchuoi


      Ánh mặt trời buổi chiều ôn nhu chiếu xuống, rơi xuống những người đường cái, tạo ra đường ánh sáng chói mắt.

      Bên cạnh ngã tư đường, gần nhà vệ sinh công cộng, với váy đen bó sát thân mình, tóc dài buộc lên cao để lộ ra đôi khuyên tai to cùng với lỗ tai trắng noãn. mặt trang điểm tinh xảo, lộ ra khuôn mặt chỉ to bằng khoảng bàn tay, tôn lên cái trán bướng bỉnh, càng làm tăng thêm cao quý tao nhã của , hơn nữa còn mang theo cảm giác thần thánh thể xâm phạm.

      cứ như vậy mà ra từ nhà vệ sinh công cộng, thèm liếc nhìn đám người Vân Thăng lấy cái, dẫm lên đôi giày cao gót kia xuống vui vẻ mà bước .

      Vân Thăng chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời lên, nhìn này qua bên người , cảm thấy người có mùi nước hoa nhàn nhạt, cảm giác có chút quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời nhớ ra từng ngửi thấy ở đâu.

      Đến khi với thân váy ngắn màu đen xinh đẹp này qua Vân Thăng mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ thầm, đại tiểu thư và Mộc Ngân vào lâu như vậy rồi, cũng nên ra rồi chứ?

      Ngay lập tức Mộc Ngân xuất nhưng mà chỉ thấy ấy chạy đến hít sâu hơi rồi cười với Vân Thăng, hỏi: "Tiểu thư ra hay chưa?"

      Vân Thăng lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó thích hợp, nhưng lại là thích hợp chỗ nào.

      Mộc Ngân nhìn xung quanh rồi hỏi: "Tiểu tử Vân Hàn này chạy đâu rồi hả?"

      Vân Thăng cần suy nghĩ : " phải đại tiểu thư bảo mua cái gì đó sao?"

      Mộc Ngân gật đầu: "Ngươi ở đây chờ Sở Sở, ta xem Vân Hàn thế nào." Dứt liền nghênh ngang tiêu sái mà . Ngoài cửa nhà vệ sinh công cộng chỉ còn lại Vân Thăng và hai cái đuôi đau khổ chờ đại tiểu thư của bọn họ ra ngoài.

      Nhưng mà, đại tiểu thư của bọn họ biết toilet kiểu gì mà vào cả nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy ra? phải là rơi xuống hầm cầu rồi chứ?

      Nghĩ đến đây, Vân Thăng cười trộm, nhưng mà còn chưa kịp cười xong thể cười nổi nữa. Sắc mặt của thay đổi, nhìn khắp xung quanh, thấy Vân Hàn và Mộc Ngân đâu, thầm nghĩ ổn, chỉ sợ là lại bị lừa, đại tiểu thư căn bản sớm rời .

      Trong khi còn dẫn theo mấy cái đuôi lớn như thế này, thầm nguyền rủa tiếng: "Đáng chết." xong muốn đuổi theo lại phát bản thân cầm đống túi lớn túi , căn bản tiện hành động, nếu vứt bỏ sau khi đại tiểu thư trở về tức giận, chỉ sợ.............

      Vân Thăng cắn chặt răng, ném đống đồ trong tay cho hai người phía sau: "Các người cầm về trước, trở về cho đại ca biết, là đại tiểu thư lại trốn." xong bắt đầu đứng lên tìm kiếm xung quanh.

      Còn lúc này Vân Sở sớm mang theo Vân Hàn và Mộc Ngân bỏ trốn mất tiêu rồi.

      Ngồi xe taxi, Vân Sở nhìn gương mặt lạnh lùng của Vân Hàn và gương mặt hưng phấn của Mộc Ngân : "Như thế nào, được ra ngoài cùng với bản tiểu thư, thích chứ."

      Mộc Ngân gật đầu, " là sướng, lâu lắm rồi mới có dịp ra ngoài mà bị người khác theo như thế này."

      Ngược lại Vân Hàn rất bình tĩnh nhìn Vân Sở, nhíu mày, trong lòng nghĩ ra, đại tiểu thư vô dụng này từ khi nào mà trở nên thông minh như vậy? Trước kia cho dù có bị người ta theo cũng thể kháng nghị, nhiều nhất cũng chỉ là nảy sinh lòng ác độc đuổi đám người bên cạnh , nhưng lần nào cũng thể đuổi người . tại lại thực như vậy quả giống với tác phong của .

      Vân Sở và Mộc Ngân cứ chuyện liên tục khắp đường , xe chỉ toàn là tiếng ồn ào của hai người, ngừng lại chút nào.

      Bọn họ đến ăn tối tại nhà hàng bên cạnh câu lạc bộ Đào Nguyên, đến khi trời hoàn toàn tối nghênh ngang tiêu sái vào câu lạc bộ Đào Nguyên.

      Trước kia Mộc Ngân và Vân Hàn cũng thường đến đây với Vân Sở, nhưng mà, trước kia mỗi lần đến Vân Sở đều chỉ tìm Đường thiếu kia. Còn tại Vân Sở bị Đường thiếu kia bỏ rồi, còn đến đây làm gì?

      Mộc Ngân và Vân Hàn hiểu nhìn , nhưng cũng hỏi gì, thân là sát thủ đệ nhất bang Huyễn Dạ, bọn họ hiểu số việc nên hỏi, có số việc nên hỏi.

      Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hai người bên cạnh, Vân Sở cười khẽ: "Đừng lo lắng, qua bên kia uống chút rượu , có gì đáng ngại đâu."

      mang theo hai bảo tiêu, ngồi xuống trước quầy bar, cũng giống với lần trước, với nhân viên pha chế rượu: "Cho ly Kê Vĩ Tửu"

      Vẫn là nhân viên pha chế rượu lần trước, nhìn thấy Vân Sở, nghe thấy lời của , cau mày hỏi: "Tiểu thư, ngươi muốn loại rượu này sao?"

      Vân Sở gật đầu: "Đúng thế, làm nhanh lên."

      Nhân viên pha chế rượu gật đầu, động tác nhanh chóng đưa ly Kê Vĩ Tửu cho Vân Sở, sau đó làm cho Mộc Ngân và Vân Hàn mỗi người ly giống vậy. Sau đó xoay người, ấn xuống cơ quan nào đó phía sau, giọng câu để người khác nghe thấy.

      Vân Sở vừa lòng nhìn động tác của nhân viên pha chế rượu, nghĩ thầm, lúc này cái tên Kê Vĩ Tửu đáng chết kia cũng nên nhìn thấy rồi chứ? Nếu còn chịu ra cần phải trở mặt rồi.

      Nhưng mà, đợi trở mặt thanh có gai truyền đến từ phía sau.

      "Ôi, thân ái, xem đó là ai?" Đây là giọng có phần sắc nhọn, có phần chói tai: "Đây phải là Vân đại tiểu Vân Sở sao? lâu nhìn thấy nha..............."

      Vân Sở nhíu mày, trong trí nhớ dường như đây là giọng của bạn đương nhiệm Đường thiếu, chính là Kim Lan Nhược bạn tốt thân thiết trước kia của Vân đại tiểu thư.

      tại trang điểm thành như thế này, theo lý thuyết người bình thường thể nhận ra, nhưng mà lại bao gồm Kim Lan Nhược, ta chỉ có quan hệ rất tốt với Vân Sở mà còn rất quen thuộc Mộc Ngân và Vân Hàn. Cho nên, khi vừa nhìn thấy hai người Mộc Ngân và Vân Hàn cho dù ta nhận ra Vân Sở nhất định cũng có thể đoán ra được.

      Vân Sở cảm thấy có chút ghê tởm giọng này, khóe miệng giật giật, xoay người, chống lại ánh mắt của Kim Lan Nhược: "Ruồi bọ ở đâu kêu vậy? ồn ào."

      Hôm nay Kim Lan Nhược mặc chiếc đầm đỏ thẫm, giày cao gót màu trắng, mặt được trang điểm kĩ càng, nhất là đôi môi đỏ mọng quyến rũ, ướt át kia, vô cùng mê người.

      Nhưng vào mắt Vân Sở lại cảm thấy cứ ghê tởm thế nào ý.

      Nghe thấy lời Vân Sở , gương mặt xinh xắn của Kim Lan Nhược trở nên có chút dữ tợn: "A, Sở Sở, đến đây để tìm Đường thiếu sao? xin lỗi nha, đêm nay Đường thiếu muốn dẫn tôi tham gia yến hội quan trọng của giới thượng lưu, chỉ sợ có thời gian tiếp đãi rồi."

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghe thấy lời chua loét của này cảm thấy rất thoải mái. Nhưng cũng lười so đo với ta, có cảm giác gì đối với tên Đường thiếu kia, ta thích như thế nào cứ , chỉ cần vẫn ở trong phạm vi thể nhịn bọn ta mặc kệ.

      Nhưng mà, giờ phút này, bên người Kim Lan Nhược, ánh mắt nóng bỏng dừng thân thể , theo bản năng Vân Sở muốn để ý nhưng ánh mắt này lại quá nóng bỏng, đành phải nhíu mày nhìn về phía người nọ.

      Chỉ thấy đó là người đàn ông thanh tú, cao khoảng 1n78, dáng người gầy teo, người mặc bộ vest trắng, những sợi tóc bay tà tà trán khiến khuôn mặt vô cùng thanh tú của càng trở nên tuấn hơn, càng thêm vẻ mê người.

      Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, Vân Sở chẳng những thấy đẹp trai mà ngược lại còn thấy có phần buồn nôn. Bởi vì, người này phải là ai khác mà chính là người đàn ông từ bỏ , Đường thiếu, Đường Dịch Phong.

      Nhìn thấy Vân Sở nhìn về phía bản thân, trong mắt Đường Dịch Phong lóe lên tia sáng kinh diễm, có phần dám tin câu: "Sở Sở, là em..........."

      HẾT CHƯƠNG 11
      thuythonglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Ngươi xứng để ta động thủ.
      Eidtor: nhungchuoi


      Trong đại sảnh yên tĩnh, nhạc tao nhã vang lên, hòa cùng với tiếng nước chảy trong trẻo trong đại sảnh khiến khí vô cùng thoải mái.

      Nhưng mà, đúng lúc thoải mái như vậy lại gặp phải người đáng ghét, Vân Sở cảm thấy rất khó chịu. bưng ly rượu lên, tao nhã uống rượu, dời ánh mắt khỏi người Đường Dịch Phong, cười : "Nếu hai vị vội đến tham gia yến hội, vậy để chậm trễ thời gian của hai vị nữa."

      xong, Vân Sở nhấp ngụm Kê Vĩ Tửu, vừa lòng gật đầu: "Rượu ngon, giỏi ..........."

      Mộc Ngân bên cạnh cũng ưa Kim Lan Nhược, lại càng khinh thường cái loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ như Đường Dịch Phong, cũng uống ngụm rượu, ngắm nghía đồng tiền xu trong tay rồi nhàng bắn ra, đập chính xác lên người Kim Lan Nhược.

      "A. . . . . ." Kim Lan Nhược đau, hét lên tiếng, thân thể lùi về phía sau hai bước, nếu có Đường Dịch Phong đỡ chỉ sợ ngã xuống đất.

      Sau khi ta đứng vững thân mình, trừng mắt nhìn Vân Sở kêu lên: "Vân Sở, có ý gì?"

      Vân Sở vô tội chớp chớp mắt : "Cái gì mà có ý gì? Tôi làm gì rồi hả?"

      Kim Lan Nhược cắn răng, trừng mắt nhìn Vân Sở: " có dám bảo Mộc Ngân làm gì tôi............"

      Vân Sở càng thêm vô tội chớp chớp mắt, nhìn Mộc Ngân : "Tiểu Ngân, làm gì rồi hả?"

      Mộc Ngân vô tội lắc đầu: "Làm cái gì chứ? Tôi làm cái gì sao?"

      Vân Sở lại nhìn sang Vân Hàn: " làm gì sao?"

      Vân Hàn lạnh lùng câu: "Loại phụ nữ này xứng để tôi ra tay."

      Vân Sở cười, vô cùng đồng ý với lời của Vân Hàn, : "Tôi cũng cảm thấy loại phụ nữ này xứng để tôi ra tay." xong quay ra nở nụ cười với Kim Lan Nhược: "Kim tiểu thư, tôi đoán là vị kim chủ nào đó thưởng tiền cho thôi! Tôi thấy trước mặt đồng tiền xu đó............."

      Kim Lan Như nhìn đồng tiền xu dưới chân mình, nghe thấy lời khó nghe này của Vân Sở, tức giận thiếu chút nữa hộc máu.

      Nhưng mà Đường Dịch Phong cũng cái gì, kéo Kim Lan Nhược : "Thời gian còn sớm nữa, Nhược Nhược, chúng ta nên tham gia yến hội rồi." xong, ánh mắt có chút áy náy nhìn Vân Sở, há miệng thở ra hơi, lúc lâu sau mới : " xin lỗi Sở Sở........."

      Vân Sở khinh thường hừ lạnh : "Đường thiếu cái gì vậy? phải xin lỗi tôi vì chuyện gì hả? Tôi còn muốn cám ơn đó, cám ơn giúp tôi nhìn thấu được bộ mặt dối trá của người phụ nữ nào đó, cũng nhìn thấu được con người của Đường thiếu ..........."

      xong vênh váo tự đắc xoay người , bước sang hướng khác, thèm để ý đôi mắt đầy hận thù của đôi nam nữ.

      Kim Lan Nhược lạnh lùng nhìn Vân Sở, tình nguyện ra khỏi Đào Nguyên với Đường Dịch Phong, lúc dừng lại ở cửa vài câu với người đàn ông phía sau.

      Trong mắt người đàn ông đó lóe lên tia hàn ý, gật đầu nhìn theo hướng Kim Lan Nhược và Đường Dịch Phong rời , sau đó xoay người vào Đào Nguyên, ánh mắt sắc bén liên tục dừng người Vân Sở.

      Vân Sở vừa uống rượu vừa chờ vị Kê Vĩ Tửu, đột nhiên có ánh mắt sắc bén truyền đến từ phía sau khiến cảm thấy có phần thoải mái, còn Vân Hàn buông cái cốc xuống, với Vân Sở câu: "Tiểu thư, tôi toilet chút."

      Vân Sở biết Vân Hàn muốn làm cái gì, gật đầu cười : "Đừng lâu quá."

      Vân Hàn gật đầu, lạnh lùng về phía sau Vân Sở, đến gần người đàn ông nhìn chằm chằm vào Vân Sở.

      Vân Sở ngồi ghế tựa, nhàm chán chuyện trời dưới đất với Mộc Ngân, sau lúc Mộc Ngân cũng ầm ỹ muốn toilet, lúc này toilet.

      Vân Sở bất đắc dĩ bĩu môi, thúc giục nhanh về nhanh, sau đó xoay người ngồi mình uống rượu ở quầy bar.

      Nhưng mà, vừa mới uống được hai ngụm cảm thấy có chút thích hợp, rượu này có mùi lạ.

      nhanh chóng nhả ngụm rượu vừa mới uống vào ra, đột nhiên lại bị người va vào từ phía sau, ngụm rượu còn chưa kịp nhổ ra lại bị ép uống vào.

      Vân Sở biến sắc, hai lời lập tức về phía toilet, trực giác cho biết có người muốn gây chuyện với , hơn nữa lại vừa uống phải chỗ rượu có vấn đề này, tại rất nguy hiểm, nhất định phải tìm được Mộc Ngân trước...........

      nghiêng ngả lảo đảo về phía toilet, còn chưa kịp xông vào nhìn thấy có hai người đàn ông cao lớn đứng ở ngoài cửa toilet, còn người bạn tốt kiêm trợ thủ đắc lực của Mộc Ngân đánh nhau với đám đàn ông mặc tây trang màu đen.

      Trong lòng Vân Sở biết ổn, những người này đều là sát thủ, nhất định là do Kim Lan Nhược tìm đến.

      Nếu Kim Lan Nhược là thiên kim của bang Hồng Nghiệp nhất định những kẻ này là người bang Hồng Nghiệp, đáng chết!

      Vân Sở thầm mắng mình quá sơ suất, tại sao nhớ ra Kim Lan Nhược lại là kẻ tiểu nhân đê tiện độc ác chứ.

      Dường như là đồng thời, ý thức của từ từ rời rạc, những vật trước mắt từ từ trở nên mơ hồ.

      Nhất định là do ngụm rượu vừa rồi có vấn đề. Vân Sở nghĩ thầm, cắn răng, hàm răng cắn nát cả môi truyền đến chút đau đớn mới khiến tỉnh táo lên chút.

      Còn giờ phút này, hai tên đàn ông cao lớn canh giữ cửa toilet bước từng bước về phía .

      Vân Sở cười lạnh, nâng tay lên vuốt ve sợi tóc bên tai, ánh mắt xinh đẹp như trêu tức hai người đàn ông này.

      Kim Lan Nhược này nhất định còn tưởng rằng là Vân Sở trước kia cũng nên? Hừ, bây giờ để cho bọn họ ức hiếp, để bị bọn họ tính kế nữa.

      Hai người đàn ông mặc đồ đen này khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Vân Sở lộ ra nụ cười tà ác, sau đó bước nhanh về phía .

      Vân Sở nheo mắt lại, vọt đến trước mặt hai người đàn ông này giống như con nai linh hoạt. tránh sang phía so với bọn họ, nâng tay lên đánh xuống lưng người đàn ông trong số đó. Sau đó ngay lập tức thân thể xoay tròn cái, nâng chân lên, "bốp" tiếng đánh vào người gã đàn ông còn lại. Hai tên đó đều ngã về phía trước.

      Vân Sở biết bản thân vừa uống phải loại thuốc mê có dược tính rất mạnh, cho dù có cắn nát môi cũng thể chống đỡ được bao lâu, cho nên thể quá ham chiến, nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây trước.

      Người phụ nữ Kim Lan Nhược kia quá đáng sợ, thể chỉ vì người phụ nữ như vậy mà để rối loạn trận tuyến.

      Vân Sở bỏ lại hai người kia chạy về phía Mộc Ngân. Ngay từ đầu Mộc Ngân lo lắng cho Vân Sở nhưng lại thể ngờ ấy lại có thể giải quyết được hai người đàn ông to lớn này, khỏi có chút sửng sốt.

      Bởi vì sửng sốt mà kẻ địch xông đến, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nắm tay đó dừng người Mộc Ngân.

      Mộc Ngân kinh hãi, muốn tránh ra lại phát phía sau vẫn còn kẻ địch cười đắc ý. Mộc Ngân khỏi cảm thấy có chút luống cuống, nhưng ngay tại thời điểm đó Vân Sở tung cước lên, đá văng cái tên đàn ông có ý đồ dùng nắm tay đánh vào người Mộc Ngân.

      lau chút máu tươi chảy ra từ khóe miệng với Mộc Ngân: "Tiểu Ngân, được thất thần, tôi cùng lắm chỉ có thể chống đỡ thêm ba phút nữa, trong vòng ba phút phải giải quyết xong đám người này."

      Giọng của Vân Sở có chút khàn khàn, có chút vô lực, nhưng mà mặc dù như vậy cũng để lộ ra điểm nào là nhận thua, đáy mắt tràn đầy sắc bén.

      Mộc Ngân bị dáng vẻ này của Vân Sở dọa sợ, lần nữa vô cùng ngạc nhiên, thấy kẻ địch đánh về phía ấy Mộc Ngân mới phục hồi tinh thần, tay nâng lên đánh quyền khiến kẻ địch bay ra ngoài.

      HẾT CHƯƠNG 12
      thuythonglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Khổ chiến
      Editor: nhungchuoi


      Mộc Ngân nhìn qua vô cùng bé bỏng, dáng vẻ yếu đuối nhưng khi vào trận lại vô cùng xuất sắc, đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp, lạnh lùng nhìn kẻ địch, nhanh chóng đánh những kẻ đó đến mức hoa rơi nước chảy.

      Vân Sở đứng bên cạnh nhìn Mộc Ngân ra tay, vừa lòng gật đầu, bản lĩnh của Mộc Ngân cũng biết nhưng mà nha đầu này vẫn có phần đơn thuần, sau này cần phải rèn luyện thêm cho ấy mới được.

      Nghĩ đến đây, lần nữa ý thức của Vân Sở lại rời rạc.

      Rốt cuộc đây là thuốc gì mà sao lại lợi hại như vậy, chỉ vô ý uống phải chút mà lại bị giày vò thành như vậy. Xem ra, cái Kim Lan Nhược kia sợ cướp Đường Dịch Phong kia nên mới muốn giết như vậy.

      Nhìn Mộc Ngân ở bên cạnh cũng giải quyết được vô số kẻ địch, Vân Sở thở dài nhõm hơi tự với bản thân, cố gắng chống đỡ thêm chút nữa mọi chuyện tốt lên thôi.

      Nhưng mà ngay đúng lúc này, khi Mộc Ngân vất vả đánh ngã nốt tên cuối cùng, quay lại nhìn về phía Vân Sở lớn tiếng kêu lên.

      "Sở Sở, cẩn thận. . . . . ." ấy kêu cực kỳ lớn, có chút dọa người.

      Nghe thấy giọng này, Vân Sở thầm nghĩ ổn, chỉ sợ là ở phía sau có người tập kích bản thân.

      Nhưng mà, rất mệt mỏi, đầu óc choáng váng mơ hồ, giờ phút này chỉ muốn ngủ. Nếu có thể nhắm mắt lại, cần để ý cái gì mà được ngủ say tốt biết mấy.

      Trong lòng Vân Sở muốn ngủ nhưng hành động lại ngược lại với suy nghĩ.

      Tay cố gắng nắm lấy đùi mình, cấu cái mạnh, móng tay sắc bén tiếp xúc trực tiếp với da thịt lộ ra bên ngoài váy ngắn, nhanh chóng cấu vào da thịt trắng noãn, để lại năm dấu vết sâu, chảy ra máu đỏ tươi.

      Dường như chỉ trong khoảnh khắc tay cấu mạnh vào đùi, bởi vì đau đớn nên đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.

      Cảm giác từ phía sau truyền đến trận gió vút đến, biết, người phía sau bắt đầu đánh lén mình, cúi đầu, xoay người, cái chân thon dài dúng sức đá cái.

      Chỉ nghe thấy "A.............." tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thủng yên tĩnh của góc câu lạc bộ.

      "Phanh" tiếng, Vân Sở cảm thấy đau đớn vì dùng sức quá mạnh, thân thể trùng lại ngã xuống. Còn phía sau, người đàn ông bị đá trúng thân dưới lúc này ôm dưới háng mình ngừng kêu to.

      "Sở Sở. . . . . ." Mộc Ngân cuống quít tiến lên, muốn đến đỡ Vân Sở.

      Nhưng lại ngờ mấy người vừa bị đánh ngã lại đứng lên, vài tên phía sau này ràng vết thương cũng cực kỳ nghiêm trọng nhưng lại cam lòng vẫn tiếp tục chiến đấu.

      Mộc Ngân cắn răng, nhìn Vân Sở ở cách đó xa ngã mặt đất, cũng thể cứu ấy, chỉ có thể cố gắng chiến đấu với mấy người bên này, hi vọng nhanh chóng giải quyết mấy người này xong sau đó ra cứu Vân Sở.

      Nhưng mà tuy rằng khả năng của Mộc Ngân rất được, nhưng dù sao cũng là phụ nữ lại bị nhiều người đàn ông vây đánh như vậy thể lực của cũng nhanh chóng thể chống đỡ nữa, hành động có chút khó khăn.

      cắn răng, cố gắng chiến đấu với mấy người đó, còn thỉnh thoảng nghiêng người nhìn về phía Vân Sở, thấy ấy vẫn nằm ở đó nên cũng yên tâm hơn để đánh nhau với mấy người này.

      Cũng may, lúc này Vân Hàn cũng trở lại.

      ra, cái tên mà ngay từ đầu cứ đứng phía sau bọn họ nhìn chằm chằm bọn họ chỉ là con mồi mà Kim Lan Nhược tìm đến để dẫn dụ Vân Hàn rời . Vân Hàn lại suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm giác có người dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến cảm thấy rất khó chịu, vì thế muốn giải quyết cho xong tên đó.

      ngờ đến những người đó lại nham hiểm như vây. đuổi theo người đó ra rất xa bên ngoài mới cảm thấy thích hợp, nhớ đến Vân Sở vẫn còn ở trong câu lạc bộ mới hiểu ra, ngay lập tức theo dõi nữa mà xoay người chạy hướng về phía câu lạc bộ.

      Nhưng đúng lúc này có vài người đàn ông nhảy ra phía sau , thành công bao vây . Trong lòng Vân Hàn biết bản thân bị trúng kế điệu hổ ly sơn, nhớ đến Vân Sở vẫn còn ở trong đó, cắn răng, lấy vũ khí bị mật của mình ra - song tiết côn, đánh nhau với mấy tên này.

      Mặc dù nghĩ thể quá ham chiến, phải tốc chiến tốc thắng nhưng kẻ địch cũng phải là người dễ đối phó, tiêu tốn hết vẻn vẹn mười phút mới giải quyết xong đám người đó, sau đó bất chấp vết thương người đổ máu, vội vội vàng vàng chạy về phía câu lạc bộ Đào Nguyên.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của , thời điểm trở về Vân Sở và Mộc Ngân còn ở đó nữa, trong lòng sốt ruột, nghe thấy phía toilet bên kia cầu thang có thanh truyền ra, ngay lập tức chạy về phía đó.

      thể tưởng tượng được, có thể nhìn thấy Vân Sở bị ngã mặt đất còn Mộc Ngân bị bốn người đàn ông cao lớn vây đánh, nhìn qua có vẻ sắp thể chống đỡ được nữa.

      Đầu óc Vân Hàn trở nên trống rỗng, hề suy nghĩ chạy đến bên người Vân Sở, nâng dậy, vội vàng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư...............Sở Sở tiểu thư, tỉnh tỉnh............."

      Vân Sở vừa mới dùng toàn bộ sức lực đá kẻ địch cái, bởi vì cố dùng sức, độc tố trong cơ thể lan truyền ngày càng nhanh, giờ phút này khi ngã mặt đất, ý thức trở nên rời rạc, nghe thấy giọng Vân Hàn, tay khẽ chuyển động.

      "Sở Sở..............." Vân Hàn cuống quýt nắm lấy tay , hỏi khẩn trương: "Sở Sở, tỉnh lại , làm sao vậy."

      Nghe thấy giọng Vân Hàn, Mộc Ngân thở dài nhõm hơi, dùng cước đá bay người đàn ông phía sau mình, sau đó vừa đối phó với hai tên phía trước vừa với Vân Hàn: "Sở Sở bị bỏ thuốc, chỗ này giao lại cho tôi, mau đưa ấy khỏi đây."

      Vân Hàn mở to hai mắt nhìn, nhìn Mộc Ngân cố gắng chống đỡ lắc đầu: "Để tôi đối phó với những người này, đưa Sở Sở rời ."

      Mộc Ngân cười lạnh: "Đừng đùa, nếu chúng ta đều nổi, tôi đưa Sở Sở , nếu bên ngoài có người làm sao bây giờ?" tại còn nhiều sức lực, nếu bây giờ đưa Vân Sở mà gặp phải kẻ địch chắc chắn hai người bọn phải nhận lấy cái chết.

      Vân Hàn nhíu mày, cảm thấy Mộc Ngân có lý nhưng mà vẫn có chút lo lắng cho Mộc Ngân, do dự đứng lên.

      Nhìn thấy Vân Hàn do dự, Mộc Ngân trợn mắt lên nhìn , gầm : "Vân Hàn, mẹ nó, còn do dự làm gì nữa, nếu còn Sở Sở bị hại chết đó."

      Vân Hàn cúi đầu, cắn răng : " cố gắng chịu đựng."

      xong, Vân Hàn ôm lấy Vân Sở, xuống cầu thang, ra cửa sau để lặng lẽ rời khỏi đây.

      ngờ đến, chỉ cửa trước có người trông giữ mà cả cửa sau cũng có.

      "Đáng chết!" Vân Hàn thầm nguyền rủa tiếng, nhìn sắc mặt Vân Sở trong lòng có phần tái nhợt, trong lòng rất thoải mái.

      Đúng lúc này Vân Sở tỉnh lại, chỉ xuống sàn nhà rồi với Vân Hàn: "Vân Hàn, thả tôi xuống dưới, giải quyết nhanh đám người này ."

      Vân Hàn hiểu ý , nếu cứ ôm lấy mà chiến đấu chỉ có khả năng khiến bị thương mà càng khiến thể lực bản thân bị tiêu hao hơn, với cả bọn họ phải lấy ít đánh nhiều nên thể khinh thường, thể để Vân Sở rơi vào tay đám người xấu này.

      Lúc này Vân Hàn do dự nữ, đặt Vân Sở bậc cầu thang, kiên định nhìn : "Sở Sở, cho tôi năm phút."

      Vân Sở gật đầu: "Tôi chờ ............" Tuy rằng tại muốn giữ đầu óc tỉnh táo trong phút quả là vấn đề lớn nhưng thể để Vân Hàn phân tâm, nếu bọn họ cầm chắc cái chết.

      Vân Hàn gật đầu, xoay người nhìn bốn người đàn ông xông đến, lấy song tiết côn ra, lao vào đánh nhau với đám người đó.

      Vốn dĩ Vân Hàn cũng bị thương, giờ lại đánh nhau với đám cao thủ lợi hại như vậy nên dù có cố gắng hết sức, nhưng thể từ bỏ, phải nỗ lực kiên trì đến cùng, chỉ vì, phía sau có người mà muốn bảo vệ. Vì , cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng này cũng tiếc.

      HẾT CHƯƠNG 13
      thuyt, honglaklhngan0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :