1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61.1
      Editor: nhungchuoi

      "Khụ khụ. . . , chị dâu, hai người cho dù muốn thân thiết cũng nên đóng cửa cẩn thận chứ?"

      giọng lười nhác truyền từ cửa vào, ngay lập tức Vân Sở đẩy Thượng Quan Triệt ra, vội vàng đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt Thượng Quan Duệ với nụ cười đùa giỡn từ cửa vào, cười khan : "Tiểu Duệ, vào sao chịu gõ cửa thế."

      Khóe miệng Thượng Quan Duệ giật giật, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vân Sở, cười : "Chị dâu, cửa hề đóng nha, tôi thấy Triệu tỷ tỷ ở bên trong nên mới trực tiếp vào, ngờ là có người lại có thể biết xấu hổ như vậy, dám ở trước mặt....."

      "Khụ khụ, tiểu Duệ phải đến đây để thăm trai mình hay sao? Mau qua chuyện với trai ." Vân Sở vươn tay ra, kéo tay Thượng Quan Duệ, cố ý ngắt lời , đẩy đến trước giường bệnh Thượng Quan Duệ.

      Thượng Quan Duệ xấu hổ, vốn dĩ định gì đó nhưng khi đối mặt với khuôn mặt cười như cười của Thượng Quan Triệt lại nhịn xuống.

      Thôi, ở trước mặt trai vẫn nên lung tung, nếu .... .....

      "Khụ khụ, , nghe bị thương, đúng là khó có dịp được thấy nha." Thượng Quan Duệ ngồi xuống trước giường, khuôn mặt trắng nõn mềm mại còn hơn cả trẻ con nở nụ cười rực rỡ.

      Thượng Quan Triệt lạnh nhạt liếc mắt nhìn : " phải chú suốt ngày ầm ĩ muốn nhìn thấy dáng vẻ khi bị thương của hay sao, lần này, có người giúp chú thực nguyện vọng, giúp chú nhìn thấy còn gì nữa."

      Giọng Thượng Quan Triệt lạnh nhạt, nhận ra cảm xúc trong đó nhưng lại khiến thân thể Triệu Nhược Nghiên phải run lên cái.

      Vân Sở buồn cười nhìn Thượng Quan Duệ cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, cùng với thân thể đầy sửng sốt của Triệu Nhược Nghiên, cười : " như vậy tiểu Duệ còn phải cảm ơn tôi đó, nếu phải là vì tôi trai ở trong này đâu. Haizz, đều tại vì trai quá tôi, nếu sao có thể chấp nhận hy sinh lớn như thế chứ."

      Nghe thấy vậy, khóe miệng của mọi người ở đây đều run rẩy, nhất là Thượng Quan Duệ, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Vân Sở, nghĩ thế nào thể tưởng tượng được là da mặt của này lại có thể dày đến mức này. đúng là vô tiền khoáng hậu nha.

      câu này bay vào trong tai An Linh Nguyệt mẹ Thượng Quan Triệt vừa đúng lúc ôm bó hoa tươi vào, khiến chân bà lảo đảo cái, nhìn Vân Sở bằng ánh mắt kính nể, nhất thời cảm thấy mặc cảm. Phải là da mặt bà cũng khá dày, lúc trước khi ở trước mặt cha Thượng Quan Triệt cũng thiếu những tình huống thối tha, nhưng khi so sánh với con dâu này vẫn phải chịu kém xa.

      Tuy nhiên, tính cách này ……. bà thích, khà khà.

      Nhất là khi An Linh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt độc ác của Triệu Nhược Nghiên lại càng cảm thấy thú vị.

      Người bình thường đều có thể nhận ra được tâm ý của Triệu Nhược Nghiên với Thượng Quan Triệt, nhưng mà Vân Sở đối với Thượng Quan Triệt như thế nào bà vẫn hoàn toàn hiểu , hôm nay nghe được câu như thế này người làm mẹ như bà cũng yên tâm. Nếu Vân Sở thích Thượng Quan Triệt sao có thể nhân cơ hội này mà trêu chọc Triệu Nhược Nghiên chứ? Còn Thượng Quan Triệt lại vì Vân Sở mà tiếc tính mạng đỡ giúp con bé viên đạn.

      Nghĩ đến điều này, An Linh Nguyệt tươi cười cầm bó hoa bỏ xuống bàn, gật đầu : "Nhóc con Sở Sở này còn tự kỷ hơn cả ta năm đó, tuy nhiên, dì rất thích, khà khà! Con nha, sau này phải quản A Triệt chặt vào, nếu tên tiểu tử này biết đến bao giờ mới hiểu biết hơn đó."

      Lúc này Vân Sở mới nhìn thấy An Linh Nguyệt, mặt đỏ lên, vội vàng kéo An Linh Nguyệt ngồi xuống, rót cho bà và Thượng Quan Duệ chén nước, nửa đùa: "Dì à, người cứ yên tâm, nhất định cháu để Triệt ca ca bị thương vì cháu nữa."

      Tuy rằng An Linh Nguyệt hề trách cứ nhưng đời này nào có người mẹ nào thương con chứ, cho dù An Linh Nguyệt có trách trong lòng cũng rất tự trách.

      An Linh Nguyệt gật đầu, vừa lòng nhìn Vân Sở: "Nhóc con ngốc nghếch, con cũng đừng tự trách, dì phải là loại người hiểu chuyện. Nếu như A Triệt tự nguyện vì con mà bị thương có thể hiểu được vị trí của con trong lòng nó. tại dì chỉ hi vọng hai đứa nhanh chóng kết hôn rồi sinh ra đứa bé mập mạp mà thôi."

      trán Thượng Quan Triệt và Vân Sở đều toát ra mồ hôi, cười gượng dám tiếp.

      Chỉ có Thượng Quan Duệ chỉ sợ thiên hạ loạn mà bồi thêm câu: "Mẹ, người muốn bế cháu đến điên rồi, chị dâu vẫn còn là vị thành niên đó, muốn
      Sinh cháu cho người cũng phải hai năm nữa.”


      Nghe vậy, sắc mặt Văn Sở lập tức thay đổi.


      Vị thành niên, bí mật của cứ như vậy mà bị Thượng Quan Duệ vạch trần rồi sao. Nếu An Linh Nguyệt biết bản thân lừa bà, biết bà thấy bản thân như thế nào?


      Văn Sở đưa mắt nhìn Thượng Quan Triệt, thấy vẫn tươi cười như cũ, cũng vì những lời này mà có chút biến hoá gì, khỏi cảm thấy bối rối.


      An Linh Nguyện lại nở nụ cười, vỗ vỗ vào đầu bản thân: “Ai nha, đúng thế, con xem trí nhớ của dì này, sao lại có thể quên vụ này được chứ? Sở Sở còn , tuy nhiên sao, trước tiên vẫn có thể đính hôn mà.”


      Văn Sở nhíu mày, kinh ngạc nhìn An Linh Nguyệt, rồi lại quay qua nhìn Trương Quan Triệt, thấy vẻ mặt của bọn họ đều rất bình thản, nhất thời hiểu ra sao.


      Thượng Quan Triệt gõ đầu , cười : “Nhóc con ngốc nghếch, mẹ tôi là người thích nhất là điều tra hộ khẩu, từ lúc tôi ra tên baf nắm được tất tần tật dữ liệu về trong tay rồi.”


      Khoé miệng Văn Sở giật giật, trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Triệt cái, nheo mắt lại tức giận : “Vậy sao lúc trước còn tôi như vậy....” Lúc trước khi lần đầu tiên đến Thượng Quan gia, tên khốn này dặn dặn lại bảo phải dối tuổi. tại lại cho là An Linh Nguyệt sớm biết mọi thông tin của , có thể tức giận sao?


      Thượng Quan Triệt ho khan hai tiếng, có chút tự nhiên : “Tôi còn phải muốn qua được cửa bà nội tôi hay sao, tôi dụng tâm lương khổ như vậy đó nhóc con.”


      Văn Sở cố nhịn xuống cảm giác muốn bóp chết , nghiến răng nghiến lợi : “Đúng thế sao, vậy tôi đây phải cảm ơn rồi.”


      Thượng Quan Triệt xấu hổ mà gật đầu, tươi cười : “Đúng vậy, chó nên phải đối xử tốt với tôi mới đúng.”


      Nhìn thấy dáng vẻ làm nũng như vậy của con trai mình, An Linh Nguyệt thể tiếp tục nhìn nữa, ho khan hai tiếng, lôi kéo Văn Sở cười : “Hai đứa trẻ này cũng là, dì còn ở đay mà hai đứa lại bắt đầu ân ái rồi.”


      Văn Sở lập tức trưng lên khuôn mặt tươi cười, làm nũng bên người An Linh Nguyệt: “Dì ơi, cháu nào dám ân ái ở đây chứ. ràng vừa rồi người là muốn cháu giáo huấn A Triệt chút, người nhìn xem ấy như vây.....”


      An Linh Nguyệt nghe thấy câu này của Văn Sở cũng biết nên tiếp cái gì cho phải, chỉ có thể dùng biểu cảm tự cầu phúc nhìn Thượng Quan Triệt, còn ở trong lòng cầu nguyện thằng bé có thể nhanh chóng tóm gọn nhóc con Văn Sở này, nếu thằng bé có thể chịu được đến bao giờ.


      Bốn người ở trong phòng trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn coi Triệu Nhược Nghiên là khí.


      Vốn dĩ ấn tượng của An Linh Nguyệt với Triệu Nhược Nghiên cũng khá tốt, nhưng lần trước sau khi nghe Thượng Quan Duệ chuyện ấnn tượng hoàn toàn thay đổi. Triệu Nhược Nghiên này là có dã tâm, dù sao Văn Sở vẫn còn qua non, chưa đủ để làm đối thủ của ta.


      Nhất là khi biết Thượng Quan Triệt trúng đạn là do Triệu Nhược Nghiên phái người đối phó Văn Sở, An Linh Nguyệt càng thích vị tiểu thư của Triệu gia này rồi. Thậm chí, bà còn cảm thấy may mắn là lúc trước Thượng Quan Triệt chọn Triệu Nhược Nghiên, nếu bà mẹ chồng này trong tương lai cũng có khả năng phải chịu tội.


      Triệu Nhược Nghiên nhìn hình ảnh người nhà vui vẻ của bọn họ, trong lòng đương nhiên có biết bao nhiêu khó chịu. Nhưng mà, cũng thể cái gì, chỉ có thể xấu hổ ngồi bên nhìn bọn họ tán gẫu.


      Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của người nhà Thượng Quan đối với Văn Sở, cùng với khuôn mặt cười tươi như hoa của Văn Sở, lúc này mặt còn đên hơn cả đáy nồi.


      Tất cả điều này vốn dĩ nên thuộc về . Thượng Quan Triệt thuộc về . thương của Thượng Quan Triệt là của . quan tâm của người nhà Thượng Quan cũng là của . Tất cả những điều này đều là của , tại lại con nhóc Văn Sở này cướp tất cả, bị như vậy sao có thể cam tâm được chứ?


      vốn là Triệu đại tiểu thư, sinh ra ngậm thìa vang, lớn lên trong yên thương của cha mẹ, cho đến bây giờ chỉ cần muốn cái gì là được cái đó. Cho dù có muốn ánh trăng trời cha cũng nghĩ cách hái xuống cho .


      Từ Triệu Nhược Nghiên nhận được muôn vàn sủng ái, từ từ trở nên tự phụ, vì thế đương nhiên cho rằng chỉ cần là cái muốn tất cả cũng là của .


      Triệu Nhược Nghiên cúi đầu, lúc này Văn Sở vui vẻ bao nhiêu trong lòng oán hận bấy nhiêu. thề, nhất định cướp về tất cả những thứ thuộc về mình.


      Văn Sở, tôi Triệu Nhược Nghiên thề, chắc chắn để cho vui vẻ lâu đâu, cứ chờ đó....
      Last edited by a moderator: 11/3/15
      dunggg thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61.2
      Editor: Nhungchuoi

      Vân Sở vừa tán gẫu với An Linh Nguyệt vừa để ý phản ứng của Triệu Nhược Nghiên, nhìn thấy ánh mắt của ta dừng khuôn mặt mình, trong mắt mang đầy oán hận, trong lòng khỏi giật mình.

      Xem ra, mặc dù lần này khiến Thượng Quan Triệt bị thương nhưng Triệu Nhược Nghiên vẫn biết giác ngộ, Vân Sở dám khẳng định, Triệu Nhược Nghiên chắc chắn còn tìm đến gây phiền toái cho bản thân.

      Tuy nhiên, cũng cảm thấy có gì mà phải sợ hãi, cố gắng tranh giành tình cảm, cho dù có độc ác hơn nữa cũng chỉ tự hủy hoại bản thân mình mà thôi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ cần bản thân nâng cao cảnh giác trúng kế của độc ác này.

      chuyện nửa ngày, An Linh Nguyệt dặn dò xong rồi mang theo Thượng Quan Duệ rời khỏi đây.

      Nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên hề có ý muốn về, vốn dĩ Vân Sở định đưa An Linh Nguyệt ra ngoài, nhìn thấy như vậy nhịn được mà lên tiếng: "Triệu tiểu thư, đến đây sớm như vậy, tại cũng mệt mỏi rồi. cứ yên tâm, A Triệt ở đây có tôi chăm sóc, có việc gì đâu, cần phải chú ý đến thân thể mình chút, trở về nghỉ ngơi ."

      Lời của thoạt nhìn tỏ vẻ quan tâm đến Triệu Nhược Nghiên, nhưng thực tế chính là hạ lệnh đuổi khách, ám chỉ Triệu Nhược Nghiên nên về.

      Triệu Nhược Nghiên sao có thể hiểu ra ý tứ của Vân Sở chứ? Hơi nheo mắt lại, cắn răng, đứng lên cười : "Vân Sở muội muội vừa thế làm tôi nhớ ra chút nữa còn có hẹn, ha ha, bằng chúng ta cùng ra ngoài ."

      Vốn dĩ Vân Sở muốn đưa An Linh Nguyệt ra ngoài nên đương nhiên cũng phản đối.

      Phòng bệnh náo nhiệt, sau khi mọi người rời khỏi yên tĩnh trở lại.

      Vân Sở đưa An Linh Nguyệt xuống dưới lầu, Triệu Nhược Nghiên rất tự giác lái xe , Thượng Quan Duệ cũng có việc vội vội vàng vàng rời . Chỉ còn lại An Linh Nguyệt và Vân Sở.

      Vốn dĩ Vân Sở định trở lại phòng bệnh mà học với Mộc Ngân, ngờ lúc này An Linh Nguyệt lại kéo lấy tay , biểu cảm có chút nghiêm túc: "Sở Sở, chuyện của con dì cũng có biết đôi chút, tuy rằng A Triệt bảo dì được xen vào nhưng dì cũng thể nhìn con dâu dì bị bắt nạt."

      Vân Sở ngẩn người, biết An Linh Nguyệt muốn gì nên chỉ có nhìn bà cách nghiêm túc.

      An Linh Nguyệt thở dài, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vân Sở, bật cười: "Nhóc con ngốc nghếch, đừng lo lắng, ra cũng có chuyện gì." Bà dừng lại chút rồi tiếp: "Con hẳn biết trước kia dì làm gì rồi đúng ?"

      Tuy vẫn hiểu An Linh Nguyệt muốn cái gì nhưng Vân Sở vẫn gật đầu: "Con biết."

      Khi An Linh Nguyệt còn trẻ vô cùng nổi tiếng ở thành phố I, tuy rằng vào thời điểm đó Vân Sở vẫn chưa đến thế giới này nhưng muốn tìm hiểu cũng khó. Tổng hợp những lời về An Linh Nguyệt trước kia bà là thế hệ trong hắc đạo, từng thành danh trong giới hắc đạo.

      An Linh Nguyệt luôn làm việc tùy tâm, vui vẻ làm cái gì làm cái đó nhưng kì lạ ở chỗ là rất trọng nghĩa khí, hơn nữa, bởi vì cha của bà là lão đại Tiền Nhậm, võ công của bà lại rất cao cho nên xung quanh luôn có đống lớn huynh đệ tỷ muội theo, ai ai cũng đều rất tôn trọng bà. Nếu phải là gặp gỡ cha Thượng Quan Triệt có lẽ giờ phút này bà vẫn còn tung hoành trong giới hắc đạo.

      "Con biết cũng hẳn là hiểu dì muốn gì rồi." An Linh Nguyệt khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng Vân Sở, hỏi: "Con cũng có thể tưởng tượng được, bang Huyễn Dạ này chuyên giao du với người xấu, con muốn tiếp quản nó?"

      Vân Sở sửng sốt, mím môi, nửa ngày mới trả lời: "Vâng, dì ạ, con thể quản."

      Bang Huyễn Dạ vốn là của , cho dù muốn giao cho người khác người đó cũng phải do chính lựa chọn, còn Vân Cảnh có tư cách thừa kế bang Huyễn Dạ.

      Chuyện năm đó hiểu, cũng muốn hiểu, Vân Ngạo Thiên chết, cũng tìm Vân Cảnh để truy cứu chuyện này, nhưng chuyện sau này, thể quan tâm. Đây là trách nhiệm của , cũng là sứ mệnh của .

      An Linh Nguyệt vừa lòng vỗ vai Vân Sở, thở dài: "Tính cách này của con giống hệt dì năm đó, tâm trạng của con dì cũng hiểu, dì biết A Triệt cũng phản đối, nhưng dì vẫn muốn cho con biết. Con muốn thu hồi lại bang Huyễn Dạ

      phải là chuyện dễ dàng. Dì giúp gì được cho con nhưng cũng hy vọng con vì việc này mà bị thương.”

      Nghe thấy lời của An Linh Nguyệt, trong lòng Vân Sở ấm áp. An Linh Nguyệt với nhiều như vậy cũng chỉ muốn cho , dù có thế nào cũng phải bảo vệ bản thân mình tốt, đừng khiến mình bị thương.

      sống hai kiếp, chưa từng được hưởng thụ tình thương của mẹ, lúc này lại có thể cảm nhận nó người An Linh Nguyệt. có thể cảm động sao?

      Vân Sở cúi đầu, cho dù bình thường rất mạnh mẽ nhưng lúc này hốc mắt cũng có chút ươn ướt: “Cảm ơn quan tâm của dì, con chăm sóc tốt bản thân, nhất định cậy mạnh mà để bản thân gặp chuyện may.”

      “Ha ha, vậy là tốt rồi, tuy nhiên, mặc dù con có hứa dì vẫn thấy lo lắng. Đây, con cầm lấy.” An Linh Nguyệt mỉm cười, lấy cái nhẫn từ tay xuống, đeo lên ngón tay Vân Sở.

      “Dì, người đây là…” Vân Sở hoảng hốt, vội vàng rụt tay lại.

      Nhớ đến lời vừa rồi của An Linh Nguyệt cùng với thái độ của bà, Vân Sở hiểu , cái nhẫn này của An Linh Nguyệt chắc chắn phải là vật bình thường. gây nhiều phiền toái cho Thượng Quan Triệt như vậy, lại còn khiến Thượng Quan Triệt bị thương, An Linh Nguyệt truy cứu là thấy cảm kích lắm rồi. tại lại đưa cho thứ quan trọng như vậy, sao có thể nhận được chứ?
      “Dì, cái này con thể nhận.” Vân Sở vội vàng lắc đầu.

      An Linh Nguyệt nghiêm túc : “Sở Sở, đây là lễ vật mà người làm mẹ chồng như dì tặng cho con. Con là bạn của A Triệt cũng chính là người nhà Thượng Quan chúng ta, người nhà cần gì phải khách khí như vậy? Chẳng lẽ con coi dì là người thân, còn muốn tiếp tục khách khí với dì hay sao?”

      Vân Sở nghẹn lời, nhìn chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay, lại nhìn sang khuôn mặt có vẻ tức giận của An Linh Nguyệt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Dì à, ý của con phải là thế, con biết người thương Sở Sở, nhưng mà…”

      “Được rồi, nhưng gì nữa, thứ này ở chỗ dì cũng có tác dụng gì nữa, tại vào tay con có thể phát huy được tác dụng của nó. Cho nên con cứ nhận .” An Linh Nguyệt cười, vỗ vỗ tay Vân Sở, lời đầy thấm thía, “Đây là vật lúc dì còn ở trong hắc đạo vẫn hay mang, nhiều năm trôi qua, tại bang phái năm đó của dì cũng gần như tan rã, cơ bản những người đó đều gia nhập vào các bang phái khác, muốn bảo họ rời khỏi đó là có khả năng. Nhưng chiếc nhẫn này từng là tín vật duy nhất khi ở trong bang của dì, nếu con gặp được người trong bang dì lúc trước, nhìn thấy vật này bọn họ chưa chắc theo con nhưng ít ra cũng làm khó con.”

      Vân Sở mím môi, cảm động nên lời, hốc mắt hồng hồng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

      liên tục gật đầu: “Cảm ơn dì, nhất định Sở Sở khiến người thất vọng.”

      An Linh Nguyệt nhìn dáng vẻ cảm động của Vân Sở, thở dài, lôi vào trong ngực: “Nhóc con ngốc nghếch, năm đó dì cũng từng giao đấu với cha con, ông ấy lại sớm, chỉ để lại đứa trẻ như con, nhất định con phải bảo vệ tốt bản thân.”

      Vân Sở vô cùng cảm động, liên tục gật đầu, dựa vào trong lòng An Linh Nguyệt, nước mắt chảy ra.

      Nhưng đúng vào lúc này, An Linh Nguyệt lại thêm câu: “Nếu con xảy ra chuyện gì đâu để tìm cháu trai đây. Nửa năm nữa là con trưởng thành rồi, đến lúc đó sớm đính hôn với A Triệt, chờ đến khi con hoàn thành nguyện vọng kết hôn, sau đó nhanh chóng sinh cháu trai cho dì. Dì đợi đứa cháu trai này lâu lắm rồi, nếu phải Sở Sở còn sớm nghĩ cách để A Triệt cưới con về nhà rồi…”

      Nghe thấy lời này của An Linh Nguyệt, khóe miệng Vân Sở giật giật… Người phụ nữ này, có thể đừng sát phong cảnh như vậy được , vừa khiến cảm động rơi nước mắt mà lúc này lại bị câu này dọa ngược trở lại.

      Vân Sở tạm biệt An Linh Nguyệt, trở lại bệnh viện tìm Mộc Ngân lại phát Mộc Ngân, vốn dĩ ngồi chờ dưới đại sảnh lại chẳng biết đâu rồi. Bản năng cho biết là ấy có việc gấp phải rời , Vân Sở cũng vội tìm mà vội vàng đến phòng bệnh Thượng Quan Triệt.

      Trong phòng bệnh, Thượng Quan Triệt ngồi ở đầu giường, thấy Vân Sở vào, khóe miệng cong lên, vẫy tay với .

      Vân Sở nhìn đầy nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn đến.

      Trước khi ngồi xuống giường vốn dĩ Vân Sở muốn với Thượng Quan Triệt là muốn đến trường, giờ học buổi sáng của 10h bắt đầu, nếu còn kịp nữa.

      Nhưng lại nhìn thấy Thượng Quan Triệt cười xinh đẹp, ôm lấy vai , dựa vào bên tai , dịu dàng : “Thân ái, gọi thêm lần .”

      Cont…
      Last edited: 20/3/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61.3
      Editor: nhungchuoi

      "Hả?" Vân Sở choáng váng, chớp chớp hai mắt mơ màng nhìn Thượng Quan Triệt, hiểu lời này có ý nghĩa gì.

      Thượng Quan Triệt cười càng tươi, tay vân vê mái tóc dài của , đôi môi ghé lỗ tai : "Tên của tôi, gọi thêm lần nữa, sau này, cứ gọi như vậy cho tôi."

      Tên.....

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, cảm giác ấm áp truyền đến từ vành tai, ấm áp, mềm mềm, lướt qua như chuồn chuồn nước nhưng lại có thể rung động lòng người.

      Trái tim Vân Sở cũng bắt đầu run lên, hơi dịch thân mình ra, ho khan hai tiếng, cúi đầu: "Nhàm chán, ai muốn gọi như vậy chứ, tôi cũng phải là mẹ ."

      Lời này vừa ra, thiếu chút nữa Vân Sở cắn phải đầu lưỡi mình, cái gì vậy? Lời này sao lại kì lạ như vậy nhỉ.

      Quả nhiên, nghe thấy câu này, trong nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Triệt trở nên đen sì, tiến lại gần , hơi thở ấm áp phun lên mặt , khiến Vân Sở cảm thấy ngứa, có chút khó chịu.

      "Nhóc con, thử lại lần nữa xem!" Giọng của Thượng Quan Triệt có phần kìm nén, Vân Sở có thể cảm nhận được ràng tức giận của .

      Hình như lời vừa nãy của rất phù hợp, ràng chính gọi tên , nhưng lúc này lại ra câu: "Tôi cũng phải mẹ ." Ý phải là trước đây đóng vai trò là mẹ nên mới gọi như vậy sao?

      Tự biết mình đuối lý, Vân Sở lập tức cười lấy lòng: "Tôi sai rồi, A Triệt, Triệt ca ca, đừng tức giận....."

      Nhưng mà, lúc trước khi gọi tên , nghe vào cảm thấy rất thoải mái, tại khi nghe thấy lại cảm thấy khó chịu thành lời.

      Sắc mặt Thượng Quan Triệt lại càng thay đổi, trực tiếp kéo Vân Sở ngã xuống giường, đè lên nửa người , cúi đầu, nheo mắt nhìn : " sai, phải bị phạt."

      Mặt Vân Sở đỏ lên, chuyện trở nên lắp bắp: ", muốn làm gì, đứng lên ."

      Thượng Quan Triệt chẳng những đứng lên mà ngược lại còn giữ chặt đôi tay vung lên đầy bất an của , khóe miệng khẽ cong lên. Vân Sở bị dáng vẻ mê người này của Thượng Quan Triệt mê hoặc, thừ người nhìn , hơi thở dồn dập, nhất thời trong phòng bệnh yên tĩnh đến dọa người.

      Lại đến Mộc Ngân, ở dưới sảnh bệnh viện đợi Vân Sở cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy nhóc con này xuống, rồi lại thấy Thượng Quan Duệ và An Linh Nguyệt lên, trong lòng khỏi có chút buồn rầu.

      Cả nhà người ta đến đông đủ sao con nhóc Vân Sở kia còn chưa xuống, chẳng lẽ léng phénh với Thượng Quan Triệt sao?

      Nếu giữa bọn họ có chuyện gì có đánh chết cũng tin. Trong khoảng thời gian này, tuy rằng Vân Sở và Thượng Quan Triệt vẫn duy trì khoảng cách nhưng Thượng Quan Triệt thương Vân Sở như vậy còn Vân Sở cũng từ từ ỷ lại vào Thượng Quan Triệt, đây chính là minh chứng tốt nhất.

      Nhất là lần trước khi xe hỏng phanh, Vân Sở gần như cần nghĩ ngợi mà gọi điện ngay cho Thượng Quan Triệt, điều này cho thấy trong lòng ấy Thượng Quan Triệt có vị trí rất quan trọng.

      Nghĩ đến đây, Mộc Ngân cũng lên quấy rầy Vân Sở, lấy điện thoại ra, định hỏi Vân Sở xem có muốn đến trường nữa hay .

      Vừa nhìn vào điện thoại di động, vừa phía cửa bệnh viện, bởi vì lực chú ý đều đặt lên chiếc điện thoại nên Mộc Ngân để ý có người từ cửa chính vào bên trong. Người nọ khá nhanh, trong tay cầm giỏ trái cây, dường như là đến thăm ai đó trong bệnh viện.

      Chỉ thấy mặc bộ tây trang màu đen, tóc ngắn gọn gàng, dưới ánh sáng mặt trời nhàn nhạt, nổi bật lên gương mặt trắng nõn cùng với ngũ quan hoàn mỹ.

      vừa mới vào, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, thân mình cao 1m8, dáng người hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo.

      Ánh mắt mọi người ở đây đều dừng thân người đàn ông kia, Mộc Ngân còn mải nhìn vào điện thoại thấy đột nhiên trước mắt tối sầm lại, sau đó cả người đều bị bao phủ trong bóng đen.

      Theo bản năng của sát thủ, nheo mắt lại, lập tức cất điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn người đàn ông phía trước.

      Mộc Ngân dồn toàn bộ chú ý vào phía trước, khoảnh khắc nhìn thấy hình dáng cao lớn của người đàn ông kia lại ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn người đàn ông đó, trong đầu tập trung suy nghĩ.

      Người đàn ông này là ai? Rất đẹp trai.... hơi há mồm, nhìn có chút say mê, trong lòng cảm thấy mình gặp người đàn ông này ở nơi nào đó.

      Nhưng mà, ở đâu nhỉ?

      Mộc Ngân cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng nghĩ được gì, cho đến khi.... .......

      "A, cẩn thận.... ......"

      y tá ở phía sau Mộc Ngân đẩy xe thuốc, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn mỹ nam, ngẩn ngơ lúc, buông tay ra, chiếc xe vốn dĩ nằm trong tay trôi thẳng phía Mộc Ngân.

      Mộc Ngân vẫn còn trầm tư suy nghĩ, nghe thấy tiếng hô mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu, nhìn thấy xe đẩy tiến đến
      gần bản thân, đột nhiên trong đầu lên cảnh tượng đường lớn mấy tháng trước.


      Lập tức hô lên: "Tôi nhớ ra rồi, là ta.... ....." Người đàn ông đẹp trai vừa rồi, phải chính là chàng đẹp trai thiếu chút nữa đâm phải đường lớn mấy tháng trước khi bị Vân Sở bỏ lại vì theo Thượng Quan Triệt về gặp tộc trưởng sao?


      còn nhớ là chàng đẹp trai này đưa danh thiếp cho , hình như ta là tổng giám đốc trẻ tuổi nổi tiếng nhất thành phố I....


      Nghĩ đến đây, hai mắt Mộc Ngân sáng ngời, định cái gì đó nhìn thấy chiếc xe đẩy tiến đến gần bản thân. Còn y tá liều mạng đuổi theo xe đẩy, muốn giữ xe đẩy lại nhưng vẫn muộn.... ...


      Bằng khả năng của Mộc Ngân, muốn tránh ra khi vừa thấy chiếc xe đẩy là chuyện rất dễ dàng, nhưng chỉ vì mải suy nghĩ nên lúc này chiếc xe đến trước mặt , gần như còn khả năng để tránh khỏi nữa.


      Cảnh tượng này khiến tất cả các y tá và bệnh nhân ở đây đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn chiếc xe đẩy, lại nhìn thấy Mộc Ngân cũng ngơ ngác, trái tim cũng muốn nhảy cả ra.


      chậm mà xảy ra rất nhanh, chỉ thấy bóng dáng thon dài nhảy sang, trong nháy mắt đến trước mặt Mộc Ngân.


      Mộc Ngân cảm giác được thân thể của mình rơi vào vòng tay ấm áp, mùi hương thơm ngát nhàn nhạt phả vào mũi , kịp suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt thân thể trở nên nhàng, sau đó bị người ôm đến chỗ trống.


      Chỉ trong vài giây, chiếc xe đẩy qua vị trí Mộc Ngân vừa đứng mà thẳng ra ngoài, cuối cùng đụng phải cái cột rồi mới dừng lại.


      Nguy hiểm qua , tất cả mọi người đều thở dài nhõm hơi, nhất là vị y tá kia, cảm kích nhìn người đàn ông ôm Mộc Ngân, hai mắt tỏa sáng.


      Di chuyển nhanh chóng, lưu loát. Lúc người đàn ông này đứng yên cũng đủ để khiến người ta ngạc nhiên, còn loạt động tác liền mạch vừa rồi càng khiến mọi người lóa mắt.


      " sao chứ?" giọng đầy từ tính truyền đến từ đỉnh đầu, thân thể Mộc Ngân khẽ run lên cái, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt kia. Trong đôi mắt kia mang đầy quan tâm, hai mắt trong trẻo nhưng lại giống như hồ sâu, vô cùng tối tăm.


      ta, Mộc Ngân hoàn toàn có thể khẳng định, người đàn ông này là người gặp lần trước. Lần trước chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ để cảm thấy rung động lòng người, bây giờ lại nhìn ở khoảng cách gần như vậy, trái tim đập loạn giống như con nai chạy nhảy.


      Nhìn thấy Mộc Ngân ngơ ngác nhìn bản thân đến xuất thần, khóe miệng Niên Cẩm Hạo khẽ cong lên, giọng êm tai giống như được chảy ra: "Bị dọa sao?"


      Theo lý thuyết, nên bị dọa sợ mới đúng, lần trước tận mắt nhìn thấy này nhảy lên cái là có thể tránh được chiếc ô tô phóng nhanh, hôm nay là bị sao vậy?


      Nghe thấy giọng êm ái của người đàn ông này, mặt Mộc Ngân đỏ lên, lúc này mới nhận ra người đàn ông này vẫn ôm mình, vội vàng đẩy ra, hai mắt tránh , kiểu gì cũng dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của , chỉ có thể ấp úng: ", làm gì vậy."


      Niên Cẩm Hạo ngẩn người, nhìn thấy mặt Mộc Ngân đỏ bừng, cúi đầu nhìn hai tay bản thân, khẽ cười ra tiếng: "A, tôi có ác ý."


      Mộc Ngân chợt nhớ ra chuyện vừa rồi, biết người đàn ông này là vì cứu bản thân nên khỏi cảm thấy có chút tự trách.


      Vừa rồi làm sao vậy? ràng là vì bản thân mình thất thần nên mới khiến người đàn ông này đến cứu bản thân, người ta đến cứu mình mà mình lại còn hung hăng với người ta, quả là vô cùng thất lễ.


      "Đúng, xin lỗi, cái kia, vừa rồi, cám ơn ." Mộc Ngân căng thẳng khiến lắp, nhìn vào ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả của Niên Cẩm Hạo kia có chút biết làm sao.


      Mộc Ngân vô cùng căng thẳng, ngón tay nắm chặt vào nhau, gương mặt trắng nõn đỏ rực, biết thế nào mà lại ra những lời ngốc nghếch nhưng rất đáng .


      Niên Cẩm Hạo nhìn dáng vẻ lo lắng của , khóe miệng càng cong hơn: " cần khách khí, sao là tốt rồi.'' xong, hai con ngươi lại xoay xoay, tiếp tục : "Chuyện lần trước tôi vẫn chưa có dịp để cảm ơn , nếu rảnh, tôi có thể mời ăn bữa được ?"


      Nếu là bình thường chắc chắn Niên Cẩm Hạo ra những lời như vậy. Tổng giám đốc trẻ tuổi của Niên thị Niên Cẩm Hạo, nhìn qua dịu dàng hiền hòa, bình dị gần gũi nhưng chỉ có những người ở bên cạnh mới biết đối xử dịu dàng với người khác là có điều kiện, có mức độ nhất định. dịu dàng nhiều thêm chút, cũng ít chút, biểu cảm này gần như bao giờ thay đổi, lại càng thể chủ động mời người khác ăn cơm để cảm ơn.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 62: Chẳng lẽ, tôi.
      Editor: nhungchuoi

      Trong phòng bệnh Thượng Quan Triệt, Vân Sở và Thượng Quan Triệt vẫn duy trì tư thế ái muội nam nữ dưới.

      Vân Sở ngơ ngác nhìn Thượng Quan Triệt, khuôn mặt xinh đẹp của , nụ cười yếu ớt mê người, cùng với đôi mắt màu nâu kia đều khiêu chiến sức chống cự của .

      ra, vốn dĩ có nhiều thích đối với mĩ nam, nhiều nhất cũng chỉ là thấy đẹp mắt nhìn đến lần thứ hai, sướng mắt là tốt rồi. Nhưng cái tên Thượng Quan nghiệt này luôn khả năng khiến thể khống chế cảm xúc của mình, cho dù chỉ đơn giản nhìn thẳng vào mắt có thể khiến si mê.

      Bắt đầu từ khi nào mà lại mê luyến Thượng Quan Triệt, thậm chí đến mức khó có thể khống chế như thế này? Đây phải dấu hiệu tốt. phải mọi người thường là, phải để đối phương mình nhiều hơn mình mình hạnh phúc sao. tại, hình như bị lún quá sâu, liệu còn có thể ra hay ?

      Thượng Quan Triệt cũng nhìn Vân Sở sâu, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của , muốn đáng bao nhiêu có bấy nhiêu đáng , mỗi khi nhìn đều nhịn được muốn đánh bại . đúng, tại dường như đánh bại rồi, hơn nữa chỉ còn thiếu bước ăn sạch sành sanh.....

      Nghĩ đến đây, dường như lại có chút ảo não. Vì sao nhóc con này vẫn chưa trưởng thành chứ? Vì sao lại còn phải chờ thêm nửa năm nữa mới trưởng thành chứ? Nếu có thể lớn nhanh chút tốt.... ...

      Hai người đối mặt, suy nghĩ khác nhau, ai cũng biết đối phương nghĩ cái gì.

      Nhìn chút, mặt Thượng Quan Triệt từ từ tiến lại gần Vân Sở, cho dù thể ăn cũng có thể uống chút canh chứ? nhận ra, càng ngày càng mê luyến cái miệng của rồi.

      Khóe miệng cong lên thành nụ cười dị, nhìn giống như bông hoa hồng đỏ nở rộ, xinh đẹp mà đầy nguy hiểm.

      Khoảnh khắc bốn cánh môi này chạm vào nhau, thân thể hai người đều run lên chút, dường như lúc này mới tỉnh lại từ trong thế giới của mình, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

      Vân Sở nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nụ hơn mãnh liệt hơn, nhưng mà.... ......

      Có lẽ do bọn họ quá ngọt ngào khiến ngay cả ông trời cũng vừa mắt, muốn phản đối, ngay khi bọn họ chuẩn bị vùi đầu vào nụ hôn ngọt ngào đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra.

      Ngay lập tức, giọng vô cùng sát phong cảnh truyền vào.

      "Sở Sở, sao chứ? Mau lên muộn.... ..."

      Nghe thấy vậy, trong nháy mắt mặt Thượng Quan Triệt đen , còn Vân Sở nhanh tay đẩy Thượng Quan Triệt ra, cũng thèm để ý vết thương người , đẩy ra, vội vàng ngồi dậy, hô hấp dồn dập nhìn về phía cửa, mặt đỏ lên.

      Mộc Ngân vẫn còn đứng ở cửa, vừa tiến vào nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt cũng đỏ lên, lan xuống cả cổ, trợn mắt há hốc miệng nhìn hai người giường, mồ hôi lạnh chảy ra liên tục. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đáy nồi của Thượng Quan Triệt cùng với hai mắt có thể phun lửa của nuốt nước miếng cái rồi cười gượng, xua tay: "Cái kia, ngại quá, tôi vào nhầm phòng, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục.... ....."

      xong, xoay người, vốn dĩ định bỏ trốn trước khi Thượng Quan Triệt và Vân Sở nổi giận lại ngờ......

      "Bùm" tiếng, Mộc Ngân vào cái ôm rắn chắc.

      "A....." Mộc Ngân phát ra tiếng, vốn dĩ sợ hãi và xấu hổ lúc này lại hóa thành tức giận, ngẩng đầu lên chuẩn bị mắng chửi người, ngờ ngẩng đầu lên lại nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ, những lời mắng chửi người cứ như vậy mà bị mắc kẹt ở trong cổ họng, lên nổi cũng thể xuống, bị nghẹn lại khiến khuôn mặt nhắn của đỏ bừng.

      Còn người đàn ông bị đụng vào lúc này lại tươi cười rực rỡ, giọng có chút ngả ngớn, hỏi: "Vị tiểu thư này, vừa rồi mới cự tuyệt lời mời ăn cơm của tôi, bây giờ lại ngã vào lòng tôi như vậy, tôi có thể lý giải hành vi của là....lạt mềm buộc chặt ?"

      "Khụ khụ, khụ khụ khụ. . ." Mộc Ngân nghe như thế, nước miếng bị sắc, cúi đầu, ho khan.

      "Thế nào vậy? Chẳng lẽ là rất kích động khi nhìn thấy tôi sao? Đừng nóng vội......." biết vì sao khi nhìn thấy dáng vẻ biết phải làm sao của Mộc Ngân, đột nhiên Niên Cẩm Hạo có suy nghĩ muốn bắt nạt , luôn là người dịu dàng nhưng đôi khi vẫn ra những lời mang theo ý đùa giỡn.

      Tay vỗ vỗ vào lưng , giúp nhuận khí, miệng vẫn là nụ cười tươi chói mắt khiến ít y tá ngang qua đều vội vàng quăng ánh mắt ái mộ đến.

      Nhìn thấy cảnh tượng ở cửa, khóe miệng Vân Sở giật giật, mặt vẫn là nụ cười tim phổi.

      "Tiểu Ngân, chạy nhanh như vậy chẳng lẽ muốn giới thiệu bạn trai mới của cho tôi sao? Ừm...... muốn có bạn trai phải qua vòng kiểm duyệt của tôi nữa đó nha." Vân Sở buồn cười nhìn Mộc Ngân mặt đỏ tai hồng, nhìn dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng cười càng lớn tiếng hơn.

      ra, có thể nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Mộc Ngân quả hề dễ dàng chút nào. Cho nên, nhân cơ hội này thổi thêm chút gió, thêm chút lửa có lỗi với chính mình rồi.

      Quả nhiên, khi nghe thấy lời của Vân Sở, sắc mặt Mộc Ngân càng thêm khó coi, tay đẩy Niên Cẩm Hạo ra, xoay người trừng mắt nhìn Vân Sở: "Sở Sở, nhóc con chết tiệt, bậy bạ gì đó. ta phải là bạn trai tôi."

      "A, phải sao.... Như vậy đáng tiếc , tôi thấy dáng vẻ ta cũng tệ. Nếu cần tôi ra tay nha." Nhìn dáng vẻ kích động của Mộc Ngân, nụ cười của Vân Sở càng thêm tà ác.

      Tiếng của Vân Sở vừa dứt, Niên Cẩm Hạo ngước mắt nhìn phía Vân Sở ngồi trước giường, mặc chiếc váy xinh đẹp cười tươi như hoa. thể thừa nhận là này rất xinh đẹp, da thịt mềm mại trắng giống như sứ, óng ánh giống như loại ngọc thạch thượng đẳng, đôi mắt ngập nước vô cùng có thần, gương mặt còn có nụ cười đầy giảo hoạt.

      Tuy rằng nhìn qua vẫn còn là vị thành niên nhưng có thể tưởng tượng được, trong tương lai này có thể khiến vô số chàng trai điên cuồng vì mình.

      Nhưng mà, Niên Cẩm Hạo còn chưa kịp phát biểu ý kiến của bản thân Thượng Quan Triệt vốn dĩ vừa bị Vân Sở đẩy ra sau, đụng phải vết thương giờ lại dùng tay kéo Vân Sở vào trong ngực, cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng, trong giọng mang theo cảnh cáo: " muốn ra tay với người khác còn phải nhận được đồng ý của bản soái ca mới được."

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, cảm giác người đàn ông phía sau này tức giận, cũng biết sao lại tức giận, khinh thường trả lời: "Đại thúc, lời này của đúng rồi, thứ nhất phải cha mẹ tôi, thứ hai cũng phải là trai tôi, ngay cả là họ hàng cũng phải, tôi muốn ra tay với ai cần gì đồng ý của chứ?"

      Mặt Thượng Quan Triệt lại đen thêm vài phần, cánh tay ôm Vân Sở từ từ siết chặt, cúi đầu, dựa gần vào tai nghiến răng nghiến lợi : "Nhóc con, xem ra trí nhớ của tốt nha, tôi là người đàn ông của , xem tôi có tư cách can thiệp vào chuyện của hay ?"

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghe thấy những lời này của Thượng Quan Triệt, chẳng những hề tức giận mà trong lòng còn có vài phần vui sướng. Nhưng mà biểu cảm mặt vẫn như cũ: "Này, vậy ý của là chỉ cần đồng ý tôi có thể ra tay với ta, đúng ?"

      Thượng Quan Triệt nheo mắt lại, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm, giọng cũng trở nên nguy hiểm hơn: " sai, rất đúng."

      Khóe miệng Vân Sở cong lên, xoay người, nhìn Thượng Quan Triệt bằng vẻ mặt chờ mong: "Vậy , tôi muốn đối với.......cái kia..... trước mặt Tiểu Ngân.... ..." Ra tay ... đàn ông. Còn chưa kịp hết câu bị Thượng Quan Triệt ngắt lời.

      " có cửa đâu, muốn tôi đồng ý, nằm mơ." Giọng Thượng Quan Triệt mang theo nồng đậm uy hiếp và cảnh cáo, khiến khuôn mặt nhắn hưng phấn của Vân Sở xụ xuống.

      Bĩu môi, Vân Sở bất mãn kêu lên: "Nếu đồng ý sao sớm, làm hại tôi mừng hụt."

      "A...? Mừng hụt, ý của là, nhìn thấy ta, rất vui vẻ sao?" Giọng của Thượng Quan Triệt lại thay đổi, nghe qua vô cùng khủng bố. Vươn ngón tay ra chỉ thẳng vào Niên Cẩm Hạo.

      Còn Vân Sở vẫn tươi cười nhìn , chớp chớp hai mắt sáng rực rỡ, gật đầu: "Đúng thế."

      Mặt Thượng Quan Triệt gần như đen hơn cả đáy nồi, đôi mắt màu nâu phun lửa giận, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi hỏi: "So với tôi càng vui vẻ hơn?"

      Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Thượng Quan Triệt, Vân Sở cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn cười, chớp chớp mắt, giả vờ vô tội hỏi: "Đại thúc, sao lại kích động như vậy? Chẳng lẽ. . . ghen?"

      Nghe thấy lời của Vân Sở, dường như Thượng Quan Triệt cũng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, lập tức tiến lại gần tiếp tục hỏi: "Đừng sang chuyện khác, trả lời tôi."

      "Phốc, khà khà, khà khà. . ." Cuối cùng Vân Sở nhịn được mà bật cười, vốn dĩ gò má vô cùng đáng giờ phút này lại càng hồng hồng, nhìn qua vô cùng mê người.

      cười xong, nhìn vào vẻ mặt khó coi của Thượng Quan Triệt, đến gần bên tai , giọng hỏi: "Đại thúc, khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ, tôi rồi hả ?"

      Trong mắt Thượng Quan Triệt xẹt qua ý cười, ôm chặt , nhàng hôn lên mặt , giọng có chút tà ác hỏi: " thử xem?"

      Vân Sở nhàng run lên cái, giật mình nhớ ra hai bóng đèn siêu lớn còn đứng ở cửa, vội vàng đẩy Thượng Quan Triệt ra, đỏ mặt trợn mắt nhìn , hẵng giọng: "Khốn kiếp, vẫn còn có người ở đây."

      Thượng Quan Triệt cười cười, biết nhóc con Vân Sở này da mặt mỏng, cũng làm khó nữa, nhưng mà, nhìn về phía Mộc Ngân và Niên Cẩm Hạo đứng ngoài cửa, khóe miệng giật giật, rồi sau đó ái muội hỏi: "Hạo, cậu quyến rũ người hầu của nhóc con nhà tôi từ khi nào vậy hả?"

      Niên Cẩm Hạo xấu hổ nhìn Thượng Quan Triệt, để giỏ trái cây ở trong tay lên mặt, miễn cưỡng trả lời: "Thị lực của cậu giảm xuống hay là thính lực bị thoái hóa rồi hả?"

      Thượng Quan Triệt vẫn tiếp tục cười tươi như cũ: "Tôi đây rất bình thường, người bình thường chính là cậu. là đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Niên Tổng giám đốc đùa giỡn đó."

      xong, Thượng Quan Triệt lại bổ sung thêm câu: "Trước kia hình như đều là người khác đùa giỡn cậu phải?"

      Niên Cẩm Hạo cố nhịn xuống cảm giác muốn bóp chết Thượng Quan Triệt, nhìn thoáng qua Vân Sở pha trà bên cạnh, nở nụ cười: "Vậy sao? Cậu vậy làm tôi chợt nhớ ra, hình như trước kia Thượng Quan Trưởng quan kính nhi viễn chi đối với phụ nữ mà......"

      (Kính nhi viễn chi: tôn kính mà thể gần gũi; kính trọng nhưng gần gũi; kính trọng từ xa)

      Động tác rót nước của Vân Sở dừng lại chút, sau đó vờ như nghe được cái gì, cười hì hì rót cho Niên Cẩm Hạo chén nước: "Mời uống trà."

      Niên Cẩm Hạo gật đầu, tiếp nhận ly trà của Vân Sở, mỉm cười câu: "Cảm ơn."

      Cont....
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 62.1
      Editor: nhungchuoi

      Mộc Ngân đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn hề nghe thấy câu "người hầu " kia của Thượng Quan Triệt. Chỉ là giật mình hiểu ra chuyện, đó chính là, Niên Cẩm Hạo lại trùng hợp, trùng hợp là bạn của Thượng Quan Triệt....

      Vốn dĩ Niên Cẩm Hạo muốn mời ăn cơm, cảm thấy hai người quen, mà đột nhiên ăn cơm với người ta, khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên mới kiếm cớ mình còn có việc, sau đó từ chối.

      Bởi vì ở trong bệnh viện nên có chỗ nào để trốn, nghĩ đến việc Niên Cẩm Hạo xách theo giỏ hoa quả, dám chắc là đến thăm ai đó. Vì để tránh cho xấu hổ, vội vội vàng vàng đến phòng bệnh Vân Sở từng , định vào đó trốn, nhưng ngờ lại trùng hợp như vậy, người đàn ông này lại là, lại là bạn của Thượng Quan Triệt....

      Sao có thể đen đủi như vậy a.... Trong lòng Mộc Ngân thầm kêu lên, sau đó nhìn Vân Sở bằng ánh mắt khẩn cầu, dùng mắt hỏi xem còn có ý định lên lớp hay .

      Hình như Vân Sở có chút do dự, nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Mộc Ngân, cuối cùng vẫn đành lòng, gật đầu, sau đó với Niên Cẩm Hạo và Thượng Quan Triệt ngồi tán gẫu với nhau: "Đại thúc, tôi còn phải lên lớp, trước tiên học , đến trưa muốn ăn cái gì vậy? Tôi mang đến cho."

      Dù sao Thượng Quan Triệt cũng vì nên mới bị thương, chung quy lại vẫn nên chăm sóc tốt Thượng Quan Triệt, cho nên, lúc này Vân Sở rất tự giác.

      Thượng Quan Triệt gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Sở: "Được, tôi chờ ."

      Chỉ ba từ ngắn ngũi nhưng lại khiến trái tim bé của Vân Sở phải run lên.

      Tôi chờ .... ...

      Ba từ kia, có thể có rất nhiều ý nghĩa, ba từ kia, chỉ muốn cho biết chờ mang cơm trưa đến thôi sao?

      Vân Sở muốn suy nghĩ nhiều, cũng dám nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt cười cười, gật đầu, sau đó mang theo Mộc Ngân rời khỏi phòng bệnh.

      Trong phòng bệnh, thiếu tiếng ồn ào của con , nhất thời trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Niên Cẩm Hạo bưng ly trà Vân Sở vừa mới rót cho lên, nhàng uống hai ngụm, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Thượng Quan Triệt: "Triệt, cậu nghiêm túc sao?"

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, cười : "Cậu thấy tôi giống đùa lắm sao?"

      "Thủ trưởng Triệu bên kia, cậu chắc chắn phải đắc tội rồi?"

      Niên Cẩm Hạo từng là chiến hữu của Thượng Quan Triệt, hai người từng cùng nhau lính, cùng nhau chịu khổ, cùng nhau chịu hành hạ tra tấn, cho nên tình cảm vẫn luôn rất tốt.

      Chỉ là sau này Niên Cẩm Hạo lựa chọn rời khỏi quân đội sau đó trở về thừa kế gia nghiệp, còn Thượng Quan Triệt lại lựa chọn ở lại quân đội, chỉ nháy mắt cái mà qua nhiều năm như vậy rồi.

      Thượng Quan Triệt cười lạnh: "Cậu cho rằng tôi sợ ông ta sao?"

      "Tôi biết cậu sợ, nhưng mà, nếu tại đối nghịch với ông ta, cậu cũng chút lợi thế nào, hơn nữa, ngay cả bạn của cậu cũng có khả năng bị cuốn vào chuyện này....." Vẻ dịu dàng biến mất mặt Niên Cẩm Hạo, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

      tia ánh sáng lạnh xẹt qua trong mắt Thượng Quan Triệt, nở nụ cười trào phúng: "Cho dù tại rời khỏi ấy cũng kịp nữa rồi. Triệu Nhược Nghiên đưa ấy vào danh sách tình địch rồi, nếu như tôi ở bên ấy ấy càng gặp nguy hiểm hơn."

      Niên Cẩm Hạo yên lặng mà thở dài, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thượng Quan Triệt, biết chuyện quyết định thể thay đổi, cho dù có khuyên bảo như thế nào chăng nữa: "Cũng đúng, nhiều năm như vậy, cũng đến lúc cậu phản kích rồi, nếu những người đó còn tưởng rằng Thượng Quan Triệt cậu dễ bị bắt nạt."

      "Đúng vậy, bị bắt nạt nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng chịu đựng đủ rồi.'' Thượng Quan Triệt cười cười, quay đầu nhìn về phía Niên Cẩm Hạo: "Chuyện bên kia cậu xử lý như thế nào?"

      Sắc mặt Niên Cẩm Hạo khẽ biến, nhíu mày: "Trước mắt vẫn còn vài hạng mục vẫn hợp tác với thủ trưởng Triệu, tuy nhiên ông ta cũng rất khôn khéo, những tài sản kia phải đứng tên con ông ta cũng phải đứng tên ông ta, trước mắt thể ra tay."

      "Vậy nghĩ cách, đánh sụp hẳn ....." Thượng Quan Triệt xong, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lùng.

      . . .

      Lúc đến trường học đến giờ vào lớp. Hơn nữa giờ học này còn là giờ được đồn đại rằng học được chết tử tế, nhưng Vân Sở chưa từng đến lớp vào giờ văn học này. Nghe giờ văn học hôm qua có người lên lớp nên được chuyển sang hôm nay. Cũng biết nguyên nhân là cái gì.

      Khi Vân Sở và Mộc Ngân vội vội vàng vàng chạy vào phòng học thầy giáo văn học đứng bục giảng, chỉ thấy viên phấn cầm tay viết rất nhanh cái gì đó bảng đen.

      Vân Sở và Mộc Ngân liếc nhìn nhau, sau đó khom lưng, định nhân lúc thầy để ý lén lút lẻn vào từ cửa sau. Chỉ là, khom người, vừa mới bước vào phòng học, còn chưa kịp ngồi xuống chỗ trống, đột nhiên, viên phấn bay thẳng từ phía bục giảng đến, tiến thẳng vào đầu Vân Sở.

      Tính cảnh giác của Vân Sở và Mộc Ngân đều rất cao, nhất là lúc này khi các chuyện xấu tính cảnh giác lại càng phải được tăng cường, cảm giác được có cái gì đó bay vút về phía đầu bản thân, Vân Sở vội vàng nâng tay lên, "bốp" tiếng, đón được viên phấn này, nắm lại trong lòng bàn tay.

      Chỉ là, ngờ là viên phấn này lại lợi hại như vậy, viên phấn mang theo mười phần sức lực, khoảnh khắc vào lòng bàn tay Vân Sở, lập tức trong lòng bàn tay xuất điểm màu đỏ, tiếp sau đó là cảm giác đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay ra.

      "Đáng chết!" Tại sao lại biết trong số giáo viên trong trường học lại có nhân vật lợi hại như vậy? Thầy giáo ném viên phấn này nếu là người thường có đánh chết cũng tin. Cho dù phải là người giả mạo chắc chắn cũng từng được huấn luyện.

      Nghĩ đến đây, Vân Sở ngẩng đầu, cặp mắt trong suốt nhìn về phía bục giảng.

      Chỉ thấy bục giảng, người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh đậm, vẫn đưa lưng về phía bản thân như lúc trước, phấn nắm trong tay, vẫn liên tục viết cái gì đó, dáng vẻ kia gần như là căn bản hề phát ra hai người Vân Sở. Nhưng mà nếu thế này vừa rồi là người nào ném viên phấn, là ai chứ?

      Vân Sở quét mắt nhìn phòng học vòng, có nhóm người nghiêm túc nghe giảng, có nhóm người giọng chuyện, có số người cố gắng ghi chép, nhưng cái chính là có ai nhìn phía bọn , cách khác, những người ở phía dưới bục giảng có khả năng để nhân cơ hội ném phấn về phía . Hơn nữa, phấn được để ở bục giảng, cách khác, chỉ có thầy giáo kia mới có thể ném viên phấn lại đây. Cho nên, Vân Sở khẳng định, viên phấn này là do người bục giảng ném xuống.

      Nhưng nếu là do ném xuống điều này lên nhìn thấy bản thân, hơn nữa cảm thấy vô cùng bất mãn đối với hành vi đến muộn lại còn cố gắng chuồn vào êm của , nếu như thế vì sao tại lại coi như nhìn thấy bọn , thậm chí ngay cả đầu cũng thèm quay xuống nhìn chút chứ?

      Vân Sở bối rối, nhìn bóng lưng thẳng đứng cùng với hàng chữ chỉnh tề bảng đen của người đàn ông kia, khóe miệng giật giật.

      Mặc kệ, nếu ta lên tiếng coi như biết cái gì, việc cấp bách trước mắt là tìm vị trí để ngồi xuống. Đến lúc vị giáo sư này còn muốn tức giận cũng thể biết người mới vào là ai.

      Vân Sở và Mộc Ngân liếc nhìn nhau cái, đương nhiên, suy nghĩ của Mộc Ngân cũng giống , vì thế, hai người gật đầu, tiếp tục bước về phía chỗ ngồi ở phía kia.

      Ngay khi Vân Sở bước đến chỗ ngồi, chuẩn bị đặt mông ngồi xuống người đàn ông bục giảng vẫn xoay người nhưng đột nhiên lạnh lùng câu.

      "Ra ngoài!"

      Chỉ hai chữ ngắn gọn, thanh lớn nhưng đủ để khiến tất cả mọi người phải đứng yên. Lực uy hiếp này, chắc chắn vô cùng khổng lồ.

      Vân Sở ngẩn người, ngước mắt, nhìn người đàn ông vẫn tiếp tục đưa lưng về phía mình, khóe miệng run rẩy.

      Đùa sao, rốt cuộc người đàn ông này loại người nào vậy? Vừa rồi lúc nhìn chằm chằm vào , ràng xoay người, vì sao biết được vào, sau đó gọi ...... ra ngoài?

      Vân Sở và Mộc Ngân liếc nhìn nhau cái, mặt hai người đều để lộ ra biểu cảm gặp phải quỷ.

      Thầy giáo kia, "nhìn thấy" bọn sao? Đùa sao, cho dù luyện tập qua nhưng cũng thể lợi hại như vậy được?

      Giờ phút này, phòng học vốn dĩ có chút tranh cãi ầm ĩ đột nhiên trở nên yên tĩnh trở lại, nghe thấy lời của thầy giáo, các sinh viên vội vàng tôi nhìn , nhìn tôi, cuối cùng, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn đến Vân Sở và Mộc Ngân vẫn còn chưa kịp ngồi xuống.

      Vân Sở xấu hổ, khóe miệng giật giật, chuẩn bị bất chấp tất cả mà ngồi xuống người bục giảng kia lại thêm câu: " lại lần nữa, ra ngoài."

      Lúc này, Vân Sở và Mộc Ngân xác định được, người đó với các . Nhưng mà cứ như vậy mà ra ngoài chẳng phải rất mất mặt sao?

      Sắc mặt của Vân Sở thay đổi, đối mặt với ánh mắt giống như nhìn quái vật của sinh viên trong phòng học, há miệng, định chút gì đó kháng nghị, đột nhiên ngồi ở bàn phía trước liên tục lắc đầu, mở miệng dùng khẩu hình với : "Mau ra, thầy giáo tức giận, rất đáng sợ!"

      Vân Sở ngẩn người, đáng sợ sao? Thầy giáo này, rốt cuộc là loại người nào vậy?

      Khi nghi ngờ với vẻ bề ngoài vô cùng nhắn giọng : "Vân Sở, Mộc Ngân, mau ra , vào từ cửa chính."

      này Vân Sở biết, tên là Diệp Vi Vi, lúc trước khi bắt đầu học ở đây, chính này đưa đến nhà ăn. Bên cạnh tên là Trịnh Vân La vừa dùng khẩu hình với , là bạn tốt của Diệp Vi Vi, hai người này gần như là như hình với bóng.

      Ấn tượng của với hai này cũng khá tốt, cảm thấy hẳn bọn họ hại bản thân, cho nên....

      Vân Sở gật đầu, sau đó kéo Mộc Ngân ra ngoài.

      Hai người đến phía cửa chính, nhìn thoáng qua thầy giáo vẫn cặm cụi viết gì đó bục giảng, gò má này giống như được tạc nên, cương nghị mà vẫn chứa dịu dàng. Mái tóc màu nâu được cắt ngắn, khuôn mặt trắng nõn mà lại tuấn, chỉ cần quay mặt cái có thể nhận ra người đàn ông này là soái ca.

      Chỉ là, Vân Sở nhíu mày, cảm thấy hình như nhìn thấy người đàn ông này ở đâu đó. Nhưng nhất thời lại nhớ ra, đành phải bĩu môi, đồng thanh cùng với Mộc Ngân: "Báo cáo thầy giáo, chúng em đến muộn."

      Người đàn ông bục giảng hình như vẫn chưa nghe thấy giọng của các , vẫn liên tục viết cái gì đó, khuôn mặt tuấn mĩ này có biểu cảm gì cả, lạnh lùng có chút dọa người.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Vân Sở và Mộc Ngân cùng với ánh mắt đồng tình của toàn bộ bạn học, đứng yên tĩnh ở cửa, sắc mặt càng ngày càng đen, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Lúc này, Vân Sở cảm thấy các giống như Môn thần giữ cửa vậy......

      Nhưng mà, thầy giáo kia vẫn chưa lên tiếng, liên tục viết cái gì đó, giống như là hoàn toàn nhìn thấy các .

      Diệp Vi Vi vừa rồi bảo các vào từ cửa chính nhìn ra với vẻ mặt xin lỗi, mím môi, nhìn Vân Sở và Mộc Ngân đứng ở cửa khoảng 3 phút, thầy giáo vẫn tiếp tục có phản ứng, trong lòng hơi sốt ruột, định mở miệng nhắc thầy giáo bục giảng rốt cuộc thầy giáo cũng chịu lên tiếng.

      "Hai người, hoàn thành đề bài bảng đen cho tôi."

      Ngón tay người đàn ông đó cực kỳ thon dài, nhìn qua chỉ tùy ý chỉ cái nhưng lại vô cùng chuẩn xác hướng về phía Vân Sở và Mộc Ngân đứng ở cửa.

      Hơn nữa, bởi vì xoay người qua, rốt cuộc Vân Sở cũng nhìn thấy mặt mũi người đàn ông này. gương mặt trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ như được các vị thần khắc nên, tuấn mỹ vô song. Hai mắt lạnh lùng, có cảm xúc gì, thể nhìn ra hỉ nộ ái ố, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mỏng manh, đường cong tuyệt đẹp, tạo cho người ta cảm giác muốn phạm tội.

      Tuy nhiên, lúc này chẳng những Vân Sở bị sắc đẹp của người đàn ông này hấp dẫn mà mở to hai mắt ra, há miệng kêu: "Là !"
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :