1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: chính là thuốc gây tê tốt nhất của tôi.
      Editor: nhungchuoi


      Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện Liên Hoa, Vân Sở cùng với đám y tá phụ giúp định đưa Thượng Quan Triệt vào bên trong.

      Đúng lúc này cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, vị bác sĩ mặc áo dài trắng, mặt đeo khẩu trang, đầu đội mũ bác sĩ bước ra nhanh.

      Dường như rất mệt, vừa ra khỏi cửa cúi đầu về phía trước, trong đôi mắt kia còn có những vệt tơ máu đỏ tươi.

      Nhưng mà khi Vân Sở nhìn thấy , lại giống như cây cỏ nhìn thấy người đến cứu mạng, vội vàng kéo lại.

      "Liên ca ca, ra rồi." Giọng của Vân Sở trong trẻo, ngọt ngào khiến yên tĩnh trước cửa phòng cấp cứu có thêm vài hơi thở vui sướng.

      Bước chân Liên Thanh Ngôn chậm lại chút, quay đầu nhìn người lôi kéo tay mình, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Vân Sở chân mày mới giãn ra, tay cởi khẩu trang, cười nhàn nhạt: "Sở Sở, làm sao vậy?"

      Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, trong lòng Liên Thanh Ngôn vẫn còn nguyên sợ hãi, lo lắng biết nhóc con này có phải lại gặp rắc rối hay là lại bị người xấu làm bị thương.

      Liên Thanh Ngôn tươi cười giống như bông hoa sen thanh khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, mặc dù rất lạnh nhạt nhưng lại rất đẹp khiến tất cả các y tá xung quanh đều phải hoa đầu chóng mặt, hô hấp thông, suýt nữa chảy máu mũi.

      Nhưng Vân Sở lại có tâm trạng thưởng thức nụ cười xinh đẹp của , mím môi, cầm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của Liên Thanh Ngôn: ''Liên ca ca, Thượng Quan Triệt bị thương, ấy bị thương vì chắn phát súng cho tôi, van xin cứu ấy."

      Biểu cảm đầy lo lắng của Vân Sở khiến vui sướng khi nhìn thấy lúc đầu của Liên Thanh Ngôn biến thành hư , chỉ còn lại lo lắng và bất an.

      Nghe thấy vậy, Liên Thanh Ngôn ngước mắt, nhìn thấy gương mặt tái nhợt nằm giường ở bên cạnh, gương mặt của người đàn ông này từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười xinh đẹp, cau mày, vỗ vỗ tay Vân Sở, giọng an ủi: "Yên tâm , có tôi ở đây, ta sao."

      " vậy sao? Liên ca ca......" Nhìn dáng vẻ như sắp khóc của Vân Sở khiến Liên Thanh Ngôn cảm thấy có chút đau lòng lý do.

      Nhưng mà khi nhớ đến lo lắng, sợ hãi vì người khác lại có chút cảm giác ê ẩm. Sờ đầu , giọng của lạnh nhạt: "Ừ, ngoan ngoãn ở ngoài cửa chờ tôi lát, tôi vào cấp cứu cho ta."

      Vân Sở gật đầu, với Thượng Quan Triệt: "Có Liên ca ca ở đây chắc chắn sao, tôi ở cửa chờ ."

      Miệng Thượng Quan Triệt khẽ mấp máy, dùng khẩu hình ra câu: "Lại đây...."

      Lại đây? Vân Sở chớp chớp mắt, hiểu rốt cuộc người muốn làm cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đến, cúi đầu, ghé tai vào chỗ chờ lên tiếng.

      Hơi thở ấm áp của Thượng Quan Triệt phun lên mặt , giọng trầm thấp, khàn khàn mà lại êm tai: " vào với tôi, tôi sợ đau."

      Khóe miệng Vân Sở co rút, nhìn bằng ánh mắt nhìn quái vật. Người này mà sợ đau sao? Đùa à!

      Nhưng mà, mặc dù biết sợ đâu Vân Sở cũng cảm thấy đau lòng. Nhìn thấy kỳ vọng trong mắt , nhìn Liên Thanh Ngôn bằng ánh mắt cầu xin: "Liên ca ca, tôi có thể vào được ?"

      Đương nhiên Liên Thanh Ngôn muốn để Vân Sở vào, lần trước ở trong phòng nghỉ trong văn phòng của , hình ảnh hai người nằm cùng nhau chiếc giường đến bây giờ vẫn chưa thể quên. tại, nếu Vân Sở theo bọn họ vào bên trong, thể nhìn thấy hình ảnh quan tâm đến Thượng Quan Triệt, nếu có thể, cực kỳ muốn cho theo vào.

      Nhưng mà vì sao lại dùng ánh mắt đầy hi vọng kia nhìn chứ? Còn biết bắt đầu từ khi nào trở nên thể chống đỡ được cầu xin như vậy của ?

      Sắc mặt Liên Thanh Ngôn trở nên có chút khó coi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: " có thể vào nhưng chỉ có thể yên tĩnh đứng bên, được quấy nhiễu tôi."

      Vân Sở gật đầu mạnh, cười tươi như hoa: "Được, chắc chắn tôi ngoan ngoãn."

      Liên Thanh Ngôn có thể cho vào trong là rất biết ơn rồi đương nhiên là thể quấy nhiễu , hơn nữa, quấy nhiễu Liên Thanh Ngôn chính là làm lại đến Thượng Quan Triệt nha. Thượng Quan Triệt vì mà bị thương nên nào dám làm chuyện gì xằng bậy chứ?

      Vì thế, Vân Sở theo y tá cùng nhau đưa Thượng Quan Triệt vào phòng cấp cứu, sau đó Liên Thanh Ngôn cũng vào trong.

      Dụng cụ ở trong phòng cấp cứu được chuẩn bị đầy đủ, Liên Thanh Ngôn bảo Thượng Quan Triệt nằm sấp xuống giường, nhìn cái lỗ nho chảy máu phía dưới bả vai , nghĩ đến Vân Sở đây là do Thượng Quan Triệt chặn giúp , trong lòng khỏi cảm thấy may mắn.

      dám tưởng tượng nếu vết súng này bắn trúng người Vân Sở mọi chuyện biến thành như thế nào?

      Liên Thanh Ngôn đeo găng tay màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phía sau lưng Thượng Quan Triệt, định bảo y tá tiêm thuốc gây tê lại nghe thấy Thượng Quan Triệt thản nhiên ra câu: " cần tiêm thuốc tê, cứ gắp thẳng viên đạn ra."

      Nghe thấy câu này, Vân Sở thể bình tĩnh được nữa, vội vàng đến trước giường : "Như vậy sao được chứ?"

      " chính là thuốc gây tê tốt nhất của tôi, lại đây." Thượng Quan Triệt cười với Vân Sở, tay vươn ra ý bảo Vân Sở lại gần.

      Kẻ lưu manh này, tự nhiên trước mặt Liên Thanh Ngôn cùng với nhiều y tá như vậy lại dám công khai đùa giỡn . Vân Sở đỏ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa gần vào người , nắm lấy bàn tay như băng của , mím môi tiếng nào.

      "Tôi sao, cần lo lắng." Thượng Quan Triệt nắm chặt lấy tay Vân Sở, với Liên Thanh Ngôn ở phía sau: "Bắt đầu ."

      Liên Thanh Ngôn thể kính trọng Thượng Quan Triệt thêm vài phần, lấy viên đạn ra phải là chuyện đơn giản, cái cảm giác đau đớn thấu xương này nếu là người bình thường chắc chắn thể chịu được. Vậy mà ta lại cần tiêm thuốc tê....

      Tuy rằng thích việc người đàn ông luôn chiếm tiện nghi của Vân Sở nhưng cũng phải thừa nhận rằng, người đàn ông là nam tử hán chân chính.

      Liên Thanh Ngôn cũng chậm chạp, tay chân nhanh nhẹn tiếp nhận dụng cụ y tá đưa cho, bắt đầu làm việc lưng Thượng Quan Triệt.

      Vân Sở dám nhìn vào lưng Thượng Quan Triệt, chỉ cố gắng nắm tay Thượng Quan Triệt chặt, cúi đầu mím môi lời nào.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Liên Thanh Ngôn vẫn nghiêm túc xử lý miệng vết thương của Thượng Quan Triệt, trán rịn ra tầng mồ hôi. Còn Thượng Quan Triệt vẫn cắn răng, trán cũng có những giọt mồ hôi chảy xuống.

      Vân Sở cẩn thận cầm khăn tay lau mặt cho Thượng Quan Triệt, dịu dàng an ủi: "Cố gắng chịu đựng chút, tốt lên ngay thôi."

      "Đau cứ kêu ra, tôi kêu cùng ."

      "Thượng Quan Triệt, nếu rất đau để tôi bảo Liên ca ca tiêm thuốc mê cho , mở to mắt ra, đừng ngủ."


      Cont.....
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.2
      Editor: nhungchuoi


      Sau khi Liên Thanh Ngôn nghỉ ngơi xong, Vân Sở cùng Liên Thanh Ngôn đến thăm Thượng Quan Triệt ngay mà còn lôi Liên Thanh Ngôn ra ngoài ăn, sau đó hỏi Liên Thanh Ngôn những món mà Thượng Quan Triệt được ăn, rồi sau đó mới đóng gói đồ ăn chuẩn bị hầu hạ Thượng Quan Triệt ăn bữa chiều.

      Lúc ra khỏi cửa hàng, Liên Thanh Ngôn rất tự nhiên cầm lấy cặp lồng cơm trong tay Vân Sở, theo bản năng cầm lấy bàn tay bé của , dắt qua đường.

      Vân Sở luôn muốn Liên Thanh Ngôn trở thành trai của mình, dù sao Liên Thanh Ngôn đối xử với tốt hơn Vân Cảnh rất nhiều, cho nên cũng cảm thấy có gì là ổn.

      Nhưng mà ở trong mắt người khác vô cùng chói mắt.

      Kim Lan Nhược nổi giận đùng đùng ra khỏi bệnh viện, khi nhìn thấy Liên Thanh Ngôn và Vân Sở tay trong tay há miệng mắng: "Vân Sở, tôi biết chỉ là kẻ tiện nhân, là phụ nữ biết xấu hổ, ngày hôm qua còn thân thiết với đàn ông trong quán bar, hôm nay lại nắm tay với người đàn ông khác."

      Vân Sở nghe thấy vậy, chẳng những bỏ tay khỏi tay Liên Thanh Ngôn mà ngược lại còn kéo chặt lại hơn, khiêu khích lườm Kim Lan Nhược, cười : "Thế nào, tôi thân thiết với ai, cầm tay ai còn phải cần cho phép của Kim đại tiểu thư sao?"

      Mặt Kim Lan Nhược đỏ lên, mấy vết sẹo mặt cũng trở nên dữ tợn hơn, chỉ vào Vân Sở, tực giận mắng: "Tiện nhân, đừng có chịu thừa nhận, nhất định là biết tôi gần đây phải nhờ vả viện trưởng Liên làm phẫu thuật loại bỏ sẹo cho tôi nên mới quyến rũ , để ấy để ý tôi có phải hay ? Vân Sở, quả là người đàn bà biết xấu hổ!"

      Cái gì? Kim Lan Nhược nhờ Liên Thanh Ngôn phẫu thuật loại bỏ sẹo mặt sao? Sau đó Liên Thanh Ngôn cự tuyệt rồi hả? Khà khà ha, khà khà. . . Kim Lan Nhược, cũng có ngày hôm nay.

      "Kim tiểu thư, chuyện phải có chứng cớ, con mắt nào của nhìn thấy quyến rũ Liên ca ca để ấy trị bệnh cho hả?" Vân Sở vừa vô tội nhìn Kim Lan Nhược, vừa tiếp tục : "Ai biết bình thường có phải Kim đại tiểu thư làm chuyện gì đó có lỗi hoặc đắc tội với Liên ca ca nên ấy mới trị bệnh cho , nào có chuyện liên quan đến tôi chứ?"

      Liên Thanh Ngôn lạnh lùng nhìn Kim Lan Nhược, giọng lúc này còn rét lạnh hơn cả thời tiết vài phần: "Kim tiểu thư, tôi là bác sĩ, đương nhiên vì chuyện riêng mà cự tuyệt điều trị cho . là do tôi tài hèn sức mọn, có cách loại bỏ được vết sẹo mặt , đành mời phải mời người tài giỏi khác."

      ngờ là Liên Thanh Ngôn lại cũng có lúc phúc hắc như vậy, Vân Sở nghe thấy lời của Liên Thanh Ngôn thiếu chút nữa nhịn được mà vỗ tay khen ngời.

      Giỏi câu tài hèn sức mọn, khà khà, nếu bác sĩ Liên mà cũng thể loại bỏ vết sẹo mặt ta chỉ sợ thế giới này còn vài người có thể làm được.

      Nhìn khuôn mặt ngày càng trở nên khó coi của Kim Lan Nhược, khóe miệng Vân Sở càng tươi cười sáng lạn, vô cùng thân thiết khoác tay Liên Thanh Ngôn: "Liên ca ca, chúng ta về , vẫn còn công việc chưa làm xong mà."

      Liên Thanh Ngôn cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực rỡ của Vân Sở, cười nhàn nhạt: "Ừ, thôi."

      Vì thế, hai người tay trong tay bước qua người Kim Lan Nhược, nghênh ngang vào bệnh viện.

      Cửa bệnh viện, từng đợt gió lạnh thổi qua, Kim Lan Nhược mặc chiếc măng tô màu vàng, đứng trong gió rét hiu quạnh, ánh sáng độc ác tỏa ra từ trong đôi mắt kia hề kém cạnh so với thời tiết bên ngoài.

      "Vân Sở, Liên Thanh Ngôn, các người cứ chờ xem!" Nghiến răng nghiến lợi bỏ lại câu độc ác, Kim Lan Nhược cam lòng rời .

      Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào con mắt Âu Dương Tự theo dõi trước cổng bệnh viện, khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, nhìn Kim Lan Nhược rời , từ từ theo.

      Trong con ngõ u, đột nhiên có người đàn ông xuất trước mặt, Kim Lan Nhược lạnh lùng hỏi: " là ai?"

      Người đàn ông toàn thân màu đen, tóc dài che khuất nửa gương mặt, nhìn Kim Lan Nhược cách lạnh lùng: "Tôi là ai quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp ."

      Kim Lan Nhược bị Vân Sở và Liên Thanh Ngôn làm cho tức giận, giờ phút này lại nghe thấy có người như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng sau đó vẫn cảnh giác : "A? Giúp đỡ thế nào?"

      Người đàn ông đến gần Kim Lan Nhược, cười lạnh: " phải là hận thể khiến Vân Sở xuống địa ngục hay sao? Chúng ta có cùng mục tiêu."

      Nghe đến đó, Kim Lan Nhược biết người đàn ông này cũng là kẻ địch của Vân Sở, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của ta hẳn cũng hận Vân Sở đến tận xương, nhưng mà.......

      nhíu màu: "Điều kiện là gì?"

      ta đột nhiên đến tìm mình hợp tác, chắc chắn là có điều kiện, Kim Lan Nhược hề ngốc đương nhiên vừa nghe đến việc hợp tác là gật đầu đồng ý ngay lập tức.

      Người đàn ông cười cười, môi mỏng khẽ mở ra, thản nhiên : "Đưa người của cho tôi, nghe lời tôi ."

      Lần trước, mình tính kế Vân Sở, động tay động chân vào xe Vân Sở, đưa bom vào, kết quả chẳng những giết được Vân Sở mà còn hại bị Vân Cảnh mắng trận, cảnh cáo sau này được động vào Vân Sở nữa.

      trách Vân Cảnh, nhưng lại cực kỳ hận Vân Sở. Nếu phải do Vân Sở, Vân Cảnh cũng thể quyết đoán như vậy mục đích của bọn họ đạt được từ lâu rồi.

      Nhưng mà nha đầu Vân Sở kia từ sau khi bị Đường Dịch Phong cho đả kích dường như thay đổi thành người khác, chỉ thông minh lên rất nhiều mà còn xoay Vân Cảnh vòng. Nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ mục đích của bọn họ vĩnh viễn thể đạt được. tuyệt đối cho phép chuyện như vậy xảy ra, Vân Cảnh phải trả giá nhiều như vậy mới có thể đến ngày hôm nay, bọn họ còn đường lui nữa rồi.

      Nếu Vân Cảnh hạ được quyết tâm vậy cũng chỉ có thể để giúp đỡ trừ bỏ Vân Sở, chỉ cần Vân Sở chết tin rằng chắc chắn Vân Cảnh tỉnh táo lại.

      Nhưng mà, sau chuyện lần trước, Vân Cảnh bắt đầu bảo giúp đỡ chuyện công ty, chuyện trong bang gần như cho tiếp xúc, dưới tay cũng chỉ có thể điều động vài người cho nên mới muốn lợi dụng Kim Lan Nhược. Dù sao trong lòng Kim Lan Nhược hận Vân Sở muốn chết, tin ta cự tuyệt cầu của bản thân.

      Kim Lan Nhược cười lạnh, vừa định cự tuyệt người đàn ông lại tiếp tục : "Theo như tôi được biết thủ hạ có thể sử dụng của cũng chỉ có vài người thôi. có thể từ chối, tôi khẳng định, giúp đỡ của tôi với mấy người của cũng làm được cái gì."

      Dứt lời, Âu Dương Tự xoay người, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Nếu phải do tình huống ép buộc thèm vào mà hợp tác với Kim Lan Nhược. Tuy rằng rất thích Vân Sở nhưng còn chán ghét Kim Lan Nhược hơn. Nhưng mà vì lợi ích nên mới cần hạ mình như vậy.

      Thấy Âu Dương Tự quay người , Kim Lan Nhược cắn môi, vội vàng gật đầu: "Tôi đồng ý cho sử dụng người của tôi, nhưng tốt nhất đừng có giở trò gì, nếu ......"

      Âu Dương Tự quay đầu, lạnh lùng lườm Kim Lan Nhược cái: "Tối mai, Đào Nguyên Hải Các phòng 108."

      .....


      Cont.....

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60.3
      Editor: nhungchuoi

      "Đại thúc, khỏe chưa?" Vân Sở mang cơm vào phòng bệnh, thấy Thượng Quan Triệt tỉnh, cười hỏi.

      Thượng Quan Triệt liếc nhìn Vân Sở cái, trong mắt tràn ngập oán khí, nhất là khi nhìn thấy Liên Thanh Ngôn theo phía sau , ánh mắt càng trở nên ai oán hơn.

      Nhóc con chết tiệt này đúng là đồ có lương tâm, bản thân ngại sống chết chặn giúp viên đạn, tốt rồi, viên đạn vừa được gắp ra bỏ bản thân lại mà với người đàn ông khác. đúng là tức chết mà.

      Vì thế, Thượng Quan Triệt nhắm hai mắt lại, nhìn Vân Sở, thèm để ý đến .

      Vân Sở ngẩn người, quay đầu liếc nhìn Liên Thanh Ngôn cái, biết như thế này là sao ta.

      Liên Thanh Ngôn cười với Vân Sở, bất đắc dĩ đến bên người Thượng Quan Triệt, giọng lạnh nhạt: "Sắc mặt khá tốt, xem ra sao nữa rồi."

      Tay Thượng Quan Triệt để dưới chăn nắm chặt, nghĩ thầm, quả nhiên Liên Thanh Ngôn này có tâm tư với con nhóc Vân Sở chết tiệt kia.

      Vân Sở thở dài nhõm hơi: " sao là tốt rồi, phù phù....."

      "Ôi, nhóc con, vết thương của tôi đau quá......" Vân Sở vừa dứt lời Thượng Quan Triệt cau mày, đau đớn kêu lên.

      Vân Sở kinh ngạc tiến lên: "Sao thế?"

      "Vết thương của tôi đau quá, bụng cũng đói nữa, quả là con nhóc nhẫn tâm, chút lương tâm nào, bản thân ra ngoài ăn uống no say xong rồi mới nhớ đến tôi." Thượng Quan Triệt ai oán trừng mắt nhìn Vân Sở, dáng vẻ như oán phụ khiến khóe miệng Liên Thanh Ngôn co rút mạnh mẽ.

      Nếu phải nhìn thấy tận mắt Liên Thanh Ngôn thể tin được, người đàn ông nhìn qua rất vô lại này là Thượng tá Thượng Quan Triệt Đại công tử vô cùng nổi tiếng của nhà Thượng Quan đâu. Xem ra lời đồn bên ngoài quả thể tin, nghiệt này ngoại trừ vẻ bề ngoài giống như trong lời đồn ra cái gì mà khí chất phi phàm, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, cao ngạo, lạnh lùng linh tinh đều là nhảm mà thôi!

      Kho khan hai tiếng, Liên Thanh Ngôn với Vân Sở: "Sở Sở, tôi có việc trước, có chuyện gì cứ gọi tôi."

      Vân Sở gật đầu: "Vâng, Liên ca ca mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi , tôi có việc tìm chị y tá là được rồi."

      Nghe thấy lời quan tâm của Vân Sở, khóe miệng Liên Thanh Ngôn hơi cong lên, mặc dù muốn để cho hai người bọn họ có cơ hội ở chung chỗ nhưng thể rời .

      Liên Thanh Ngôn vừa khỏi, ngay lập tức Thượng Quan Triệt kêu lên: "Nhóc con chết tiệt kia, tự do tự tại, tôi vì mà vào sinh ra tử, ở sau lưng tôi tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, bỏ mặc mình tôi ở trong này. Tôi sao có thể đáng thương như vậy a....."

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, mở cặp lông cơm ra, cẩn thận đỡ ngồi dậy, cười : "Tôi sai rồi được chưa? Đại thúc, đừng tức giận nữa, nào, ăn cơm thôi."

      Đỡ Thượng Quan Triệt ngồi ổn định, Vân Sở bưng cặp lồng cơm đưa đến trước mặt .

      Ai biết được đại gia Thượng Quan Triệt hề cảm động, tiếp tục lên mặt với Vân Sở, quay đầu thèm nhìn Vân Sở: "Hừ, đồ ăn thừa của sao? ăn."

      Vân Sở chán nản, mất lúc để áp chế tức giận, dịu dàng : "Đại thúc, Triệt ca ca, ngoan nào, ăn cơm thân thể làm sao chịu đựng được chứ?"

      "Hừ, ăn với Liên ca ca của , đừng tiếp tục ở đây cho tôi bực mình." Thượng Quan Triệt vẫn thèm nhìn Vân Sở.

      Vân Sở tức giận: "Này, .... có thể biết lý lẽ chút hay đấy, Liên ca ca mệt mỏi như vậy rồi mà còn bị tôi kéo vào chữa cho , đương nhiên tôi phải cảm ơn ấy rồi."

      "Cảm ơn ta rồi theo ta ăn uống no say, bỏ lại tôi ở trong này hả?"

      "Tôi ăn với Liên ca ca ở bên ngoài
      còn phải muốn hỏi ý là có cái gì thể ăn hay sao? Thượng Quan Triệt, vừa vừa thôi, ăn hay tùy ." Vân Sở nổi giận đùng đùng lèo, xong quẳng cặp lồng cơm lên bàn, định ra ngoài.

      Nghe thấy lời giải thích của Vân Sở, khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, nở nụ cười vô cùng quyến ru, giữ chặt tay Vân Sở ra vẻ tức giận : "Đút cho tôi, nếu tôi ăn."

      Vân Sở cố gắng nhịn xuống tức giận, nếu phải là do đau lòng cho thân thể chạy sớm rồi. Tên khốn này vì mà bị thương, lúc này mà chạy trốn chắc chắn lương tâm cắn rứt nha.

      Tức giận ngồi xuống ghế, Vân Sở bưng cặp lồng cơm lên, dùng thìa múc miếng đưa đến lên bên miệng , lạnh lùng ra lệnh: "Há miệng."

      Thượng Quan Triệt tươi cười xinh đẹp, há miệng để Vân Sở đút cơm, sau đó : "Đúng là cơm nhóc con đút cho có khác, ăn ngon."

      Vân Sở buồn cười nhìn , nhìn ăn ngon như vậy, tức giận cũng giảm nhiều sau đó ngồi xuống trước giường, đút từng miếng từng miếng cho .

      Bóng đem kéo xuống, ngoài cửa sổ khoảng trời tối om, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Dưới ánh sáng đèn, Vân Sở mặc chiếc áo khoác màu đen, ngồi ngay ngắn trước giường, cười dịu dàng, đút từng miếng từng miếng cho Thượng Quan Triệt.

      Còn trong mắt Thượng Quan Triệt hoàn toàn là vui vẻ, Vân Sở đút miếng, ăn miếng, ánh mắt chăm chú theo dõi khuôn mặt trắng nõn của .

      Buổi tối, Vân Sở nhận được cuộc điện thoại của Mộc Ngân, là hôm nay truyền tin tức trong bang đến tai Vân Cảnh, Vân Cảnh có phản ứng rất lớn đối với chuyện này nhưng vẫn chưa có hành động gì.

      Vì phải trở về đối phó với Vân Cảnh nên Vân Sở thể rời khỏi bệnh viện,

      ra vết thương của Thượng Quan Triệt cũng phải quá nặng, nhưng cũng thể di chuyển tùy tiện, Vân Sở liên tục dặn dò khuyên cố gắng nghỉ ngơi tốt, được đâu cả rồi mới rời khỏi bệnh viện.

      Lúc trở lại Vân gia là hơn mười giờ tối.

      Vân Sở vừa mới bước vào cửa lớn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vân Thăng. Vân Sở căn bản thèm để ý đến Vân Thăng, ta dù sao cũng chỉ là con chó bên người Vân Cảnh, ngày mệt mỏi nên đấu trí với con chó.

      Nhưng Vân Thăng lại châm chọc khiêu khích trước: "Đại tiểu thư có bản lĩnh."

      Vân Sở nhíu mày, cười với ta: "Tôi là đại tiểu thư của Vân gia, nếu tôi có bản lĩnh, chẳng lẽ có sao?"

      câu đánh đổ Vân Thăng hoàn toàn, khiến ta thốt ra được lời nào.

      Nhắc đến ba chữ "đại tiểu thư" chính là nhắc đến điểm yếu của Vân Cảnh. Vân Cảnh lớn hơn Vân Sở sáu tuổi, đến Vân gia năm trước khi Vân Sở được sinh ra, nhưng vì lúc Vân Sở mới sinh mẹ của Vân Sở là Lan Hiểu Nguyệt qua đời vì khó sinh nên Vân Ngạo Thiên dành toàn bộ thương cho Vân Sở. vừa sinh ra tuyên bố với toàn bộ Vân gia và bang Huyễn Dạ, Vân Sở là đại tiểu thư duy nhất cảu Vân ga, cũng là người thừa kế duy nhất trong tương lai.

      Chỉ vì câu của Vân Ngạo Thiên là địa vị của Vân Sở ngay lập tức bay lên cao, cho dù là ở Vân gia hay ở bang Huyễn Dạ đều ai dám đăc tội với . Điều này cũng trực tiếp tạo nên tính cách kiêu ngạo, ương ngạnh coi ai ra gì của Vân Sở.

      Vân Thăng trừng mắt nhìn Vân Sở lúc lâu rồi mới cam lòng bỏ lại câu: "Thiếu gia bảo đến thư phòng tìm cậu ấy."

      Vân Sở cười lạnh: "Nếu ta muốn gặp tôi, vì sao muốn tôi tìm ta?" Dứt lời, thèm nhìn Vân Thăng mà bước chân về thẳng phòng.

      Phòng Vân Sở rất to, bên trong ngoài chiếc giường lớn màu hồng nhạt còn có cái tủ quần áo cũng rất to, bên trong chứa rất nhiều gấu bông, là quà mà Vân Cảnh và Vân Hạo Thiên tặng cho từ đến giờ. Vốn dĩ Vân Sở rất thích Vân Cảnh nên chỉ cần ta tặng cho cái gì đều cất giữ cẩn thận.

      Phía trước cái tủ là bộ sofa và bộ bàn tràn , bên cạnh là bàn trang điểm lớn. Cả căn phòng lấy màu hồng làm màu chủ đạo, rất nữ tính, cũng rất ngây thơ.

      Ngay từ đầu Vân Sở quen sống ở nơi như vậy, nhưng cũng hiểu là sở thích thể thay đổi dễ dàng cho nên dù thích nhưng vẫn chịu đựng, tại cũng quen rồi.

      Vân Sở vào phòng lấy quần áo, cầm bộ áo ngủ vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa ngủ lại nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.

      Biết người đến là Vân Cảnh, Vân Sơ vứt ảo ngủ sang bên, mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy ngay khuôn mặt có chút tiều tụy của Vân Cảnh.

      Vân Sở lạnh nhạt nhìn : " tìm em có việc gì sao?"

      Cont....
      Last edited: 31/1/15
      honglak thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 60.4
      Editor: nhungchuoi

      Vân Sở lạnh nhạt, người lại mang theo hơi thở người sống chớ có lại gần khiến Vân Cảnh cảm thấy có chút khó chịu. Nhất là câu buổi sáng: " trai của tôi sao?" khiến cảm thấy vô cùng đau lòng.

      cố nặn ra nụ cười: "Sở Sở, nghe hôm nay em đến giúp bang, chỉ muốn đến nhìn em chút xem em có làm sao ."

      " tại thấy rồi đó, tôi rất tốt, sao cả, có thể được rồi." lạnh lùng , định đóng cửa.

      Vân Cảnh vội vàng giữ cửa, ngăn cản động tác của Vân Sở: "Sở Sở, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải làm cái gì sai rồi ."

      Làm cái gì sai? Chẳng phải ta biết rất sao......

      Vân Sở tự biết bản thân khỏe bằng ta, cũng muốn đóng cửa nữa, lười biếng dựa vào bên cạnh cửa, nở nụ cười vô cùng dị: " làm cái gì sai? trai, biết sao? Ai nha, hình như tôi sai rồi, phải là biết mà căn bản là cho rằng đó là sai. Chính vì vậy, đối với đây là sai, cho nên sai."

      Vân Cảnh cúi đầu nhìn chằm chằm vào Vân Sở, tay giữ lấy bả vai , đau khổ nhìn : "Sở Sở, em biết điều gì sao? Vì sao gần đây em luôn bài xích vậy?"

      Vân Sở cười nhạo: " trai..... làm cái gì còn sợ tôi biết sao?"

      Bỏ cái tay của Vân Cảnh để bả vai ra, Vân Sở xoa xoa cái trán, muốn tiếp tục chơi trò trốn tìm với Vân Cảnh nữa. Đến lúc này chuyện giữa bọn họ còn cái gì có thể che giấu nữa rồi.

      là người như vậy, hoặc là hận, hoặc là quanh minh chính đại mà hận. chán ghét nhất kiểu người giống như Vân Cảnh, ràng là hận đối phương chết được mà vẫn còn ra vẻ ngụy quân tử quan tâm đối phương.

      Trong mắt Vân Cảnh lóe lên đau khổ, ánh mắt cũng trở nên do dự hơn dừng lại lúc khuôn mặt Vân Sở.

      Chẳng lẽ cái gì cũng biết rồi sao? Cho nên mới trở nên như ngày hôm nay, mới có thể nghĩ cách cứu Vân Hàn và Mộc Ngân ra, mới có thể phá hỏng máy tính của vào lúc đó, mới có thể thuận lợi thoát khỏi cái bẫy Âu Dương Tự giăng ra và cũng mới lạnh lùng với giống như bây giờ vậy.

      Vân Cảnh nhìn Vân Sở đứng gần ngay trước mặt, chính là em từ rất ghen tị, rất hâm mộ nhưng cũng rất thương. trưởng thành, bao giờ còn là nhóc con cứ hễ bị bắt nạt là chui vào lòng khóc lóc kể lể, còn cần bảo vệ nữa rồi.

      Còn , lại biết bắt đầu từ lúc nào thay đổi cách nhìn về ? phải luôn rất chán ghét cái đuôi này, chán ghét con sên luôn bám dính lấy bản thân này sao? hận tốt số, vừa sinh ra được hào quang bao quanh, cần làm cái gì cũng trở thành người thừa kế của bang Huyễn Dạ. hận có thể vô lo vô nghĩ, có ai ép phải phấn đấu, cũng cần phải cố gắng, chỉ cần ngoắc ngón tay là toàn bộ thế giới đều phải xoay quanh . hận, hận tất cả những điều đó của .

      Nhưng lại biết, hận thế này bắt đầu thay đổi từ lúc nào.

      Thậm chí vì thay đổi này mà kế hoạch của cũng thay đổi theo. Kế hoạch được định sẵn đối với bang Huyễn Dạ giờ ở trước mặt trở nên đáng đồng.

      Giờ phút này, Vân Cảnh lại có suy nghĩ vô cùng điên cuồng, nếu như, nếu như mối quan hệ của và Vân Sở có thể trở lại hòa thuận như lúc trước nguyện buông tha tất cả, đấu với , tranh với nữa.

      Nhưng mà, có phải tất cả đều kịp nữa phải ? tại cho dù có làm cái gì cũng thể thay đổi quan hệ của bọn họ nữa rồi.

      "Sở Sở....em hận sao?" hỏi ra câu mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng vẫn mong chờ câu trả lời hận hay đại loại như thế.

      Nhưng Vân Sở lại cười chế giễu: "Hận sao? , tôi chỉ khinh thường mà thôi."

      Vân Sở xong, tiếp tục nhìn Vân Cảnh nữa, xoay người bước vào trong phòng, hạ lệnh đuổi khách: " trai, còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, nếu việc gì có thể đóng giúp tôi cái cửa được ."

      Nhìn bóng lưng tuyệt tình của Vân Sở, Vân Cảnh nắm chặt tay lại, nhàng câu: "Vậy em nghỉ ngơi sớm chút ." Thuận tay đóng cửa lại, dựa vào cửa nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng rối rắm.

      nên làm cái gì bây giờ..... Vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? cho rằng, chỉ là có hứng thú với mấy chuyện bang phái, cho nên lúc trước mới có ý định thâu tóm bang Huyễn Dạ.

      Nhưng mà, tại có thể thấy dường như rất hận việc bản thân cướp cái gì đó của . Thậm chí vì chuyện này mà bắt đầu xa lánh bản thân. tại, ngay cả tiếng trai, nghe cũng cảm thấy như giễu cợt.

      Có lẽ, sai rồi. Cho dù thích bang Huyễn Dạ nhưng dù sao nó cũng thuộc về , dựa vào cái gì mà lại lấy cái thuộc về chứ?

      Đúng vậy, tuy rằng Vân Cảnh luôn cảm thấy rất ghen tị với Vân Sở, hâm mộ có thể làm mà hưởng, còn bản thân thể liều mạng mà phấn đấu. Nhưng nhiều năm trôi qua, cũng coi là em , cũng rất thương . Lúc trước vì đồng ý với người kia, nên mới muốn ra tay thâu tóm bang Huyễn Dạ báo thù cho người, tuy nhiên cũng phần là vì Vân Sở để ý đến bang Huyễn Dạ nên mới hạ quyết định.

      tại, còn có thể quay đầu được sao?

      lúc lâu sau, Vân Cảnh xuống lầu, lấy xe của mình thẳng ra cửa, hướng về phía câu lạc bộ Đào Nguyên.

      Điều ngờ là đêm hôm nay người có tâm trạng tốt cần đến rượu chỉ có mình , nhưng càng bất ngờ khi đó lại chính là người bạn tốt nhiều năm qua của , hẹn mà gặp cùng đến nơi mà bọn họ thường xuyên đến uống rượu, ngồi mình uống rượu.

      Vân Cảnh cười khổ, gọi ly rượu, ngồi xuống bên cạnh người đó, chậm rãi : " khó có dịp nhìn thấy bác sĩ Liên ngồi ở đây uống rượu mình giữa đêm khuya, người biết còn tưởng cậu thất tình đó."

      Người ngồi bên cạnh Vân Cảnh phải là ai khác mà chính là Liên Thanh Ngôn. Nghe thấy giọng của Vân Cảnh, nhíu mày, lạnh nhạt trả lời: "Thất tình cái gì chứ, còn chưa kịp thất tình mới đáng sợ."

      Vân Cảnh ngẩn người, nhìn Liên Thanh Ngôn mặc chiếc áo sơmi trắng tinh, uống từng ngụm từng ngụm, dáng vẻ rất giống như cần tiền. Vân Cảnh cười : "Ha ha.... Lời này phát ra từ miệng cậu, thế nào tôi cũng cảm thấy thích hợp, cậu thử xem, có phải cậu nhìn trúng ai rồi đúng ?"

      Liên Thanh Ngôn ho khan hai tiếng, nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Vân Cảnh, câu: "Còn cậu cũng để ý đến ai rồi hả? Lúc này mà còn đến đây uống rượu, đừng có với tôi là trong nhà cậu có rượu."

      Vân Cảnh sửng sốt, nhớ đến đoạn đối thoại hôm nay với Vân Sở, trong mắt xẹt qua đau khổ, ngửa đầu uống liên tục vài ngụm rượu rồi mới cười khổ : "Tôi có thể nhìn trúng ai được chứ, thể là vì chuyện khác được hay sao?"

      Liên Thanh Ngôn hiểu ra gật đầu, cười có chút châm chọc, ra lời có thể khiến người khác ngừng kinh ngạc: "Chắc là Sở Sở, chỉ có ấy mới có thể khiến cho cậu đau khổ như vậy." Và cũng chỉ có mới có thể khiến tôi đau khổ như vậy. Nhưng câu sau hề ra.

      Thân thể Vân Cảnh có chút cứng ngắc, nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, nở nụ cười khổ.

      Đúng vậy, Liên Thanh Ngôn sai, thế giới này, ngoại trừ Vân Sở còn ai có thể khiến đau lòng như vậy, thương tâm như vậy.

      Trước đây, chỉ cảm thấy Vân Sở là kẻ phiền toái, suốt ngày chỉ biết gặp rắc rối, mang đến cho đống phiền toái. Còn thân làm trai của , phải dịu dàng nhất, quan tâm nhất, là người quý nhất, cho dù có làm cái gì đều phải ra mặt giải quyết giúp .

      Lúc đầu vẫn còn có thể kiên nhẫn mà giải quyết, nhưng càng về sau càng thể kiên nhẫn, hiểu mình bắt đầu chán ghét nhóc con kiêu ngạo này, nhưng biết bắt đầu từ lúc này lại trở nên để ý như vậy?

      tại có thể hoàn toàn làm chủ được cảm xúc và tâm trạng của .....

      Lúc này nghĩ kĩ lại, Vân Cảnh cảm thấy đáng sợ. Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng ngày hoàn toàn thua trong tay . Nếu người kia biết trở nên như thế này, chắc chắn cảm thấy rất thất vọng với cũng nên?

      Chẳng lẽ nhất định và Vân Sở phải là kẻ địch sao, nhất định phải xung khắc như nước với lửa sao?

      Khổ sở uống rượu, ly rồi lại ly, uống ngừng, so với dáng vẻ vừa rồi của Liên Thanh Ngôn còn hung tàn hơn.

      Liên Thanh Ngôn mới uống xong ly thứ hai mà Vân Cảnh uống xong ly thứ ba rồi, cau mày, suy nghĩ kỳ quái xẹt qua trong lòng , khiến thân thể run lên cái.

      "Cảnh, giữa cậu và Sở Sở xảy ra chuyện gì rồi...." Giọng của có chút khàn khàn, nghe qua rất thoải mái.

      Vân Cảnh cười khổ: " có việc gì." xảy gì chuyện gì ư? nên như thế nào đây? bị Vân Sở chán ghét sao? Tuy rằng đây là , nhưng mà, đây vốn dĩ nên là lý do khiến đau lòng, sao có thể lý do này ra miệng được chứ.

      "A......." Liên Thanh Ngôn cười có chút trào phúng, nhưng biết là cười Vân Cảnh hay là cười chính bản thân mình.

      có thể nhìn thấy ràng ở người Vân Cảnh bóng dáng của bản thân. Điều này làm cho cảm thấy hơi sợ hãi.

      Nếu Vân Cảnh có suy nghĩ gì đó với Vân Sở, vậy có phải cũng đúng như vậy hay ......

      Liên Thanh Ngôn dám suy nghĩ nhiều, cùng với Vân Cảnh, hai người mỗi người ly, uống cho đến tận đêm khuya, cho đến khi say khướt, cho đến khi nhớ được lý do khiến họ đau khổ, nhớ ra phiền não cùng với đấu tranh này!

      Đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến thê lương.....

      HẾT CHƯƠNG 60
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Chỉ bằng tôi là người đàn ông của .
      Editor: nhungchuoi


      Ngày hôm sau, sáng sớm Vân Sở đến bệnh viện, mang bữa sáng đến cho Thượng Quan Triệt, bảo Mộc Ngân ở bên dưới chờ lát rồi tự mình mang bữa sáng lên phòng cho Thượng Quan Triệt.

      Nhưng ngoài dự đoán của Vân Sở, giữa buổi sáng tinh mơ này vẫn có người đến thăm Thượng Quan Triệt sớm hơn cả .

      Cửa phòng bệnh của Thượng Quan Triệt chỉ khép hờ, Vân Sở đẩy cửa ra nhìn thấy ngay ngồi gọt táo trước giường cho Thượng Quan Triệt, người này phải là ai khác mà chính là người khiến Thượng Quan Triệt trúng viên đạn - Triệu Nhược Nghiên.

      Nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên, vẻ mặt của Vân Sở thay đổi ngay lập tức. ngờ là da mặt của này lại có thể dày như vậy, biết liệu đạn bắn vào có bị thủng hay ?

      Cố nặn ra nụ cười, Vân Sở mang theo bữa sáng bước vào trong phòng, cười tươi như hoa: "Thân ái, đói bụng chưa? Tôi mang đến cho cháo trứng muối thịt nạc thích ăn nhất đây."

      Nhìn thấy Vân Sở, Thượng Quan Triệt vốn dĩ hào hứng lập tức nở nụ cười: "Nhóc con đến đúng lúc, tôi đói sắp chết rồi."

      Vân Sở cười hì hì ngồi xuống bên kia giường, kéo cái bàn giường ra, đặt cháo xuống mặt bàn, sau đó mới tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Nhược Nghiên ngồi ngay ngắn phía đối diện: "Đây phải là Triệu tiểu thư sao? đến lúc nào vậy? Ai nha, ngại quá, tôi mải lo lắng biết A Triệt đói hay nên cũng để ý là trong phòng có thêm người."

      A Triệt?

      câu của Vân Sở khiến hai vị ngồi ở đây đều ngây ngẩn cả người, người là vui sướng, cuối cùng nhóc con này gọi là đại thúc nữa, lần đầu tiên nghe thấy gọi tên bản thân, thể ngờ được là chỉ cách xưng hô thôi cũng có thể khiến trong lòng cảm thấy ngọt ngào như vậy.

      Còn hai chữ này vào lỗ tai Triệu Nhược Nghiên chính là rất khó nghe. Vân Sở này gọi Thượng Quan Triệt là cái gì vậy? Đáng chết, cách xưng hô này chỉ có mới được gọi, tại lại bị nhóc con miệng còn hơi sữa giành mất. Nhưng đau khổ nhất vẫn là bây giờ bản thân thể gọi như vậy, vì để bảo toàn hình ảnh hoàn hảo của bản thân nên chỉ thể gọi Thượng Quan Triệt là Thượng Quan ca ca....

      Nghĩ đến đây, Triệu Nhược Nghiên tức đến mức cái mũi cũng muốn lệch , nhưng vẫn cố gắng đè nén tức giận mà cười : " ra Thượng Quan ca ca vẫn chưa ăn sáng? Tại sao lại ăn muộn như vậy chứ?"

      Ngụ ý chính là Vân Sở làm thế nào mà lại muộn như vậy mới mang bữa sáng đến cho Thượng Quan Triệt.

      "Tôi đúng là rất đói, thơm quá, nhóc con đút cho tôi." Thượng Quan Triệt cười với Vân Sở, vẻ mặt chờ mong nhìn Vân Sở.

      Vân Sở bưng bát lên, múc muỗng cháo, đưa lên môi thổi cho bớt nóng rồi mới đưa đến bên miệng Thượng Quan Triệt, còn rất khoa trương : "Há miệng ra, a....."

      "A. . ." Vậy mà Thượng Quan Triệt rất phối hợp, há miệng ra, còn a tiếng giống như đứa bé. Sau khi được thưởng thức mỹ bị còn mở miệng thúc giục: ''Ăn ngon lắm, tôi muốn nữa."

      "Ăn ngon ăn nhiều chút." Vân Sở cười, đút từng miếng từng miếng cho Thượng Quan Triệt, hai người kẻ tung người hứng, hoàn toàn coi Triệu Nhược Nghiên là khí.

      Nhìn thấy hình ảnh hài hòa, ấm áp của bọn họ khi ở cạnh nhau, tay Triệu Nhược Nghiên nắm chặt, móng tay găm chặt vào lòng bàn tay. Thượng Quan Triệt là loại người như thế nào, biết ràng hơn bất cứ ai. Phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, lãnh khốc, lạnh lùng...... Nhưng mà khi ở trước mặt này ấy lại bỏ tất cả những điều đó xuống, giống như đứa trẻ vậy.......

      Đây ấy sao? Hay là, đây mới ấy?

      thực hiểu, rốt cuộc kém chưa trưởng thành như Vân Sở ở điểm nào, chẳng lẽ lớn lên đủ xinh đẹp hay sao? Dáng người đẹp sao? Biểu lòng mình với Thượng Quan Triệt chưa đủ ràng hay sao? Vì sao lại nhìn thấy điểm tốt của vậy?

      Triệu Nhược Nghiên mím môi, trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ, hận thể đá văng kẻ sát phong cảnh là Vân Sở kia, có lẽ khi làm điều đó Thượng Quan Triệt chú ý đến bản thân hơn.

      Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Nhược Nghiên càng trở nên độc ác hơn.

      Tất cả điều này đều thể thoát khỏi ánh mắt của Thượng Quan Triệt. thu hết tất cả thay đổi biểu cảm của Triệu Nhược Nghiên vào trong mắt, trong lòng cũng nghĩ cách đối phó với Triệu Nhược Nghiên. tuyệt đối cho phép này ra tay với Vân Sở lần nữa.

      Vân Sở đút cháo cho Thượng Quan Triệt ăn xong, Triệu Nhược Nghiên mới nhận ra bản thân gọt táo, cúi đầu đưa quả táo gọt sạch tay cho Thượng Quan Triệt, tươi cười vô cùng sán lạn: "Thượng Quan ca ca, sau khi ăn xong ăn thêm chút trái cây ."

      Thượng Quan triệt nhíu mày, vừa định cự tuyệt nghe thấy Vân Sở mở miệng trước: "Triệu tiểu thư, ngại quá, bác sĩ có dặn là ấy được mấy thứ này, tốt đối với vết thương."

      Dứt lời, đón lấy quả táo trong tay Triệu Nhược Nghiên, cười vô cùng gian trá: "Tuy nhiên, tôi ăn cũng giống như ấy ăn. Cám ơn Triệu tiểu thư. Triệu tiểu thư hiền lành như vậy, tương lai nếu có ai lấy được chắc chắn rất hạnh phúc."

      "Vân tiểu thư đùa rồi." Triệu Nhược Nghiên cố gắng nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi trả lời. Trong lòng cũng hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại thể tức giận, dù sao vừa rồi Vân Sở cũng những lời nhàng như vậy, nếu lúc này mà tức giận chẳng phải danh tiếng tốt đẹp những năm gần đây của đều bị hủy hoại rồi hay sao.

      Đối với Triệu Nhược Nghiên mà danh tiếng là quan trọng nhất, cái gì bằng được danh tiếng, ánh mắt chán ghét của người khác có thể giết chết .

      Vân Sở ăn ngon lành, nhưng vẫn quên chế giễu Thượng Quan Triệt: "Tôi này A Triệt, là có phúc đó, tốt như Triệu tiểu thư mà cũng cần, chắc chắn hối hận đó."

      Thượng Quan Triệt làm sao có thể biết ý đồ của nhóc con này chứ. Vươn tay ra ôm vào trong lòng, nhân hội đó hôn xuống mặt cái: "Có gì mà phải hối hận, nhóc con của tôi là tốt nhất đời này, có thể lấy được mới là phúc khí của Thượng Quan Triệt tôi."

      Khóe miệng Vân Sở co rút, bất chấp việc Triệu Nhược Nghiên vẫn còn ở đây, lập tức phản bác: " bậy bạ gì đó, tôi gả cho khi nào chứ?"

      " tại gả nhưng có nghĩa là tương lai gả, chính là con dâu là Thượng Quan gia chúng tôi nhận định, trừ ra còn có ai có tư cách làm vợ Thượng Quan Triệt tôi chứ." Thượng Quan Triệt vừa lòng nhìn gò má hồng hồng của Vân Sở, mắt liếc qua nhìn vẻ mặt Triệu Nhược Nghiên, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt độc ác của ta.

      này biết tỉnh ngộ gì cả, nếu cứ tiếp tục nhường nhịn như vậy có lẽ ngày nào đó Vân Sở bị giết chết mất. Trước tiên đến thân phận cao quí của ta, cho dù phải là cái gì muốn đối phó với Vân Sở cũng phải là chuyện khó, tại Vân Sở có rất nhiều kẻ địch, chỉ Vân Cảnh thôi cũng khiến nhóc con này phải bận rộn rồi.

      Nghĩ đến vận mệnh của Vân Sở, trong lòng Thượng Quan Triệt khỏi thở dài.

      Nếu như chỉ là bình thường ở độ tuổi này vẫn còn vô lo vô nghĩ, chỉ cần hưởng thụ và chơi đùa, nhưng được như vậy, phải gánh vác toàn bộ hưng thịnh của cả bang phái. Vì bang phái, vì sinh tồn, cuộc sống của gian khổ hơn người bình thường gấp bội, cơ hội gặp phải nguy hiểm cũng nhiều hơn người bình thường rất nhiều.

      Mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy đau lòng, nếu có thể hi vọng chỉ là đơn giản, cái gì cũng vô dụng, chỉ cần ở trong lòng mỉm cười và làm nũng mà thôi.

      Nhưng nếu như như vậy vẫn là sao? còn có thể thích "" như vậy sao?

      Cúi đầu nhìn nhóc con mang vẻ mặt cam lòng ở trong lòng, nơi mềm mại nhất trong lòng Thượng Quan Triệt nhàng bị chạm vào, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

      Giờ phút này, cuối cùng cũng hiểu , thế giới này, chỉ cần là việc muốn làm, mặc kệ là việc gì cũng ủng hộ , cho bờ vai khỏe mạnh, vòng tay ấm áp, để đến khi mệt mỏi còn có chỗ để dừng lại nghỉ ngơi.

      "Miệng chó mọc ra ngà voi, hãy còn chưa xem bát tự đâu." xong, Vân Sở cũng phát ra ánh mắt độc ác của Triệu Nhược Nghiên, khóe miệng cong lên, cọ cọ vào trong lòng Thượng Quan Triệt, làm nũng : "Muốn cưới tôi đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy, những người theo đuổi tôi cũng được cả tiểu đội rồi, dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi lựa chọn ."

      Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn , véo véo khuôn mặt , vẻ mặt dịu dàng: "Dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào dáng vẻ đẹp trai của tôi, còn dựa vào tôi là người đàn ông của ."

      Nghe thấy vậy, Vân Sở nở nụ cười khanh khách: "Ha ha.... rất tự tin, uhm..... Vẫn là câu kia." Vân sở xong, ghé vào bên tai Thượng Quan Triệt, câu mà chỉ có hai người bọn họ mới nghe thấy được: "Nếu trẻ lại năm tuổi có lẽ tôi xem xét chút."

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, nhân cơ hội cắn vành tai của , khóe miệng khẽ nhếch lên, cười ái muội: "Nhóc con, trốn thoát đâu, chỉ có thể là của tôi."

      Tim Vân Sở đập lỡ nhịp, giọng của Thượng Quan Triệt, nghe rất êm tai, truyền vào trong tai , vào trong lòng , khiến trái tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng.

      chỉ có thể là của sao? Ý của có nghĩa là cũng thích ?

      Hai người vẫn duy trì tư thế mập mờ, người cười dị, người đỏ mặt sững sờ, khí có chút mờ ám, có chút khẩn trương, có chút bất an, còn có chút - trầm.

      Hai mắt Triệu Nhược Nghiên trừng bọn họ như muốn nứt ra, giờ phút này nhìn bọn họ vui vẻ như vậy trong lòng có bao nhiêu oán hận và cam lòng. chắc chắn, chắn chắn khiến bọn họ thể ở cùng nhau, chết cũng thể.


      Cont.....
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :