1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Alice Nguyen

      Alice Nguyen Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      45
      Mới đọc văn án thấy thích rồi! Thanks nàng!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58.4
      Editor: nhungchuoi

      Vân Sở hoàn toàn để ý đến ánh mắt châm biếm của mọi người xung quanh, chỉ là mở to mắt ra nhìn Trịnh Tề.

      Trịnh Tề bị ánh mắt cương quyết và lạnh lẽo trong ánh mắt của dọa sợ, hơi nhíu mày, có dự cảm xấu dâng lên trong lòng, cảm thấy đại tiểu thư này hình như còn giống với trước kia nữa.

      Nhưng rất nhanh Vân Sở khôi phục dáng vẻ thuần khiết như lúc đầu, trong mắt chỉ còn lại ý cười đơn thuần, hoàn toàn thể nhận ra nguy hiểm.

      Trịnh Tề có chút tự giễu, có phải là bản thân lâu lắm rồi đánh giá người khác nên mới cảm thấy tiểu nha đầu này rất lợi hại. Nhiều năm trôi qua, từ tên côn đồ trở thành đội trưởng bang Huyễn Dạ, nhưng mà hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân mà lên, hoàn toàn dựa vào quan hệ với bất kỳ kẻ nào. cách khác, có rất nhiều bản lĩnh, vậy sao lại phải sợ tiểu nha đầu chứ?

      Lúc này, Trịnh Tề ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng cười : "Ha ha, nếu đại tiểu thư tự tin như vậy tôi đường đường là nam tử hán có cái gì mà phải sợ chứ, nếu hôm nay tôi bại dưới tay sau này tùy ý đại tiểu thư xử lý. Nhưng nếu đại tiểu thư thua mời ra khỏi cuộc họp này, từ nay về sau được bước vào đây bước."

      Lời vừa ra, toàn bộ ồ lên, tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay, bày tỏ ủng hộ đối với Trịnh Tề. Đồng thời, cũng rất bội phục đánh cược mũi tên trúng hai con chim của Trịnh Tề. Cái này thứ nhất cho chính uy nghiêm, thứ hai có thể loại bỏ cái đinh trong mắt Vân Cảnh, chốc lát khi Vân Sở thua được bước vào phòng họp nữa, còn có ý nghĩa tước tư cách tham dự chuyện chính trong bang của , sau này khi Vân Cảnh biết địa vị của Trịnh Tề chỉ sợ lại được bước lên cao ít.

      Nhưng mà, nếu Vân Sở thắng? Chẳng phải bọn họ mất nhân tài rồi sao?

      , ngay từ đầu bọn họ cho rằng vị đại tiểu thư ngông cuồng này thắng, bởi vì căn bản là có khả năng. Chuyện có khả năng đương nhiên bọn họ cần lo lắng.

      tại chỉ cần đứng mà xem kịch vui là được rồi.......

      Tất cả mọi người đều nhìn Vân Sở bằng ánh mắt châm biếm, tất cả đều cảm thấy biết tự lượng sức mình.
      Nhưng Vân Sở lại gật đầu: "Được, lời định, nếu thua sau này trở thành thủ hạ dưới trướng của tôi, theo tôi, vĩnh viễn phản bội."

      Nghe thấy vậy, người ở đây cười phá lên: "Ha ha, quả nhiên là biết tự lượng sức mình."

      "So tài với đội trưởng Trịnh, còn muốn thắng, cũng chịu nhìn xem mình đứng ở đâu."

      "Đội trưởng Trịnh, chút nữa cần phải hạ thủ lưu tình chút, đừng đánh đại tiểu thư đến khóc nha.........."

      "Đúng vậy, nếu lúc nữa lại có người chúng ta bắt nạt ấy tốt lắm đâu!"

      "Ha ha ha, ha ha ha. . . . . ."

      Nghe thấy mấy câu như thế, Trịnh Tề ngẩn người, sau đó cũng cười phá lên: "Ha ha, được, nếu có bản lĩnh có thể đánh bại tôi, sau nay tôi theo , vĩnh viễn phản bội."

      Nghe thấy lời bản thân muốn nghe, khóe miệng Vân Sở cong lên thành nụ cười xinh đẹp, vừa lòng gật đầu, nhìn khoảng trống trong phòng họp: "Đến đây , tốc chiến tốc thắng."

      Trịnh Tề thấy Vân Sở hề sợ hãi, trong mắt càng kinh thường hơn.Tiểu nha đầu này còn chưa đủ lông đủ cánh mà còn dám to mồm với bản thân, nếu sớm giết chết nhuệ khí của biết cái gì gọi là biết tự lượng sức mình.

      Trịnh Tề đứng ở giữa, ánh mắt dừng lại thân thể nhìn qua khá yếu đuối của Vân Sở, cười vô cùng tự tin: "Đại tiểu thư, để cho công bằng, tôi chấp ba chiêu, thế nào?"

      Ai nha? Còn nhường sao? Vân Sờ cười xinh đẹp, có thể bị thương mà hạ được người này đó là tốt nhất, nếu đối phương tự tin như vậy đương nhiên cự tuyệt ý tốt của , gật đầu, cảm kích : "Đây chính là do Trịnh thúc thúc , thể giữ lời nha."

      Trịnh Tề gật đầu: "Đó là đương nhiên, nếu có bản lĩnh đánh bại tôi tôi chắc chắn bội ước."

      "Vậy phải cám ơn Trịnh thúc thúc rồi."

      Vân Sở xong thân thể vọt đến chỗ Trịnh Tề, động tác của nhanh, chuẩn, độc, giống như luồng ánh
      Văn Sở xong thân thể vọt đến chỗ Trịnh Tề , động tác của nhanh, chuẩn , độc giống như luồng ánh sáng , rất nhiều người còn chưa kịp nhìn thấy ràng như thế nào đôi chân thon dài của nâng lên, đá liên tiếp vào bụng Trịnh Tề.
      Bản thân Trịnh Tề đồng ý nhường Vân Sở ba chiêu , mặc dù lúc này cũng cảm nhận được sát khí dày đặc của Vân Sở nhưng cũng tránh ra , cơ thể rắn chắc tiếp nhận công kích của
      ngờ Sở Vân đánh được chiêu như ý nhưng vẫn chưa dừng lại, mà giơ tay lên , chuôi con dao đánh thẳng vào lưng Trịnh Tề , sau đó nhanh chóng rút chân về , mượn lực nhảy lên , cả người xoay lại đá liên tiếp vào lưng Trịnh Tề . dùng toàn bộ sức lực vào cú đá này , Trịnh Tề chịu nổi , thân thể đỗ về phía trước , ngã bùm tiếng mặt đất .
      Vân Sở thu hồi sát khí , lùi về phía sau hai bước , đứng vững vàng mặt đất , động tác liền mạch dứt khoát , liên tục mà lại vô cùng hoàn mỹ khiến toàn bộ người ở đây nhìn đến choáng váng .
      Ngay cả Vân Hàn và Mộc Ngân cũng bị biểu kinh người này của doạ sợ , hai người trợn mắt há hốc mồm , quả thể tin được hai mắt mình . Bọn họ cùng nhau lớn lên với Vân Sở , Vân Sở có bao nhiêu khả năng bọn họ biết ràng , lần trước bị Kim Lang Nhược ám hại , bọn họ hề nhìn thấy Vân Sở chiến đấu , lúc đó chỉ cho rằng lúc đó nổi điên nên mới có thể chống đỡ được đến lúc bọn họ đến . Sau này bọn họ có cùng nhau đến đơn vị bộ đội của Thượng Quan Triệt nhận huấn luyện , nhưng huấn luyện chỉ nhìn thấy rất chịu khó, rất nỗ lực chứ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ dũng mãnh như vậy của
      Trưởng lão Lưu dường như cũng đóan được Vân Sở có biểu kinh người như vậy , nên vẫn tương đối bình tĩnh , nhưng khi nhìn thấy động tác thuần thục như thế này của Vân Sở vẫn cảm thấy vô cùng bội phục và kinh ngạc đối với . chỉ có mười bảy tuổi mà có khả năng như vậy , như chỉ trong mấy tháng luyện thành , đánh chết ông cũng tin .
      Đại tiểu thư này chỉ sợ còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ xem ra Vân Ngạo Thiên cực kỳ thương đứa con này nếu sớm dạy dỗ Vân Sở như vậy
      Nếu ông biết Vân Ngạo Thiên căn bản dạy Vân Sở cái gì , tất cả những điều này đều do linh hồn Vân Sở trùng sinh đến thì nhất định tức đến hộc máu cũng nên ?
      Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này , cho đến khi Vân Sở vỗ tay , cười tươi như hoa trở về mới phục hồi lại tinh thần . Chuyện vừa mới xảy ra giống như bọn họ nhìn thấy ảo giác , hề chân chúc nào . Nhưng mà hình ảnh Trịnh Tê ̀ nằm mặt đất chứng minh chuyện vừa xảy ra hoàn toàn là .
      Chỉ nghe thấy Vân Sở vẫn dùng giọng đơn thuần mà lại êm tai : " Các vị, Trịnh thúc thúc mệt mỏi, phiền mọi người dìu ấy trở về nghĩ ngơi lúc , phải có việc gấp hay sao? Chúng ta bắt đầu họp thôi "
      Nghe thấy lời của Vân Sở , phòng họp vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên bùng nổ , tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Vân Sở và Trịnh Tề , có người vẫn tin , kích động tiến lên đỡ Trịnh Tê ̀.
      Khi phát bị đánh đến ngất xỉu đều phải hít vào hơi . trước mắt thoạt nhìn vô cùng thanh thuần này là đại tiểu thư điêu ngoa , bốc đồng , vô dụng mà bọn họ biết trước kia sao? sử dụng bao nhiêu sức lực mới có thể chỉ trong ba chiêu mà đánh ngã được người đàn ông cao lớn như Trịnh Tê ̀ vậy?
      Song song với ngạc nhiên cũng có người bắt đầu phản ứng
      " Đại tiểu thư làm gì đội trưởng Trịnh vậy? " Người chính là phó đội trưởng Lưu Hoa Tân của Trịnh Tê ̀ , trong những trợ thủ đắc lực của Vân Cảnh , chức vị phó đội trưởng này là sau khi Vân Cảnh lên nắm quyền mới có, luôn vô cùng chán ghét Vân Sở, lúc này còn nhân cơ hội đả đảo Vân Sở còn đợi đến lúc nào?
      Nghe thấy lời của , những thủ hạ khác của Trịnh Tê ̀ cũng bắt đầu nhao nhao lên chất vấn: "Đại tiểu thư, , phải là đánh lại đội trưởng của chúng tôi nên ra tay ám toán trước ?"
      " Đúng thế, thân thể của đội trưởng luôn rất cường tráng , làm sao có thể chỉ trong ba chiêu mà bị đánh bại được"
      "Rốt cuộc làm cái gì...."
      "Nếu hôm nay cho chúng tôi lời giải thích hợp lý chúng tôi tuyệt đối từ bỏ ý định đâu"
      Từng tiếng chất vấn , từng tiếng khiến những người xung quanh vốn dĩ bất mãn với Vân Sở giờ lại càng sôi sục lên. trường trở nên náo loạn, tất cả mọi người đều nhìn Vân Sở bằng ánh mắt lạnh lùng , mặt mọi người đều mang theo phẫn nộ.
      Chỉ có Vân Sở vẫn ngồi yên tĩnh ghế, lạnh lùng nhìn đám người rối tinh rối mù phía dưới , khóe miệng cong lên, lời.
      Last edited by a moderator: 20/10/14
      lhngan0401 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58.5
      Editor: nhungchuoi

      Nhưng mà Vân Hàn cười lạnh, tức giận : "Các người có bản lĩnh thử ở trước mặt đội trưởng Trịnh giở trò xem có được ."

      "Nơi này có nhiều người như vậy, tay đại tiểu thư cũng chưa từng lấy ra cái gì, dựa vào cái gì mà các người ấy giở trò sau lưng." Mộc Ngân cũng thèm nhìn những người đó, vẻ mặt khinh bỉ.

      Những người này chỉ biết lấy lòng người khác, hoàn toàn bịa đặt, Mộc Ngân cực kỳ khinh thường những người như vậy.

      Nghe thấy lời của Mộc Ngân, Lưu Hoa Tân lập tức kêu lên: "Đội trưởng Trịnh nhường đại tiểu thư ba chiêu,com nếu đại tiểu thư muốn động tay động chân trong ba chiêu này chẳng phải chúng ta cũng nhận ra điều gì sao?"

      "Đúng thế, đội trưởng Trịnh có lòng tốt nhường ta mà ta lại biết phân biệt như vậy."

      "Rất đê tiện........"

      "Quả là người phụ nữ độc ác!"

      Mọi người lại bắt đầu gây gổ, những thanh truyền vào tai Vân Sở khiến tức giận lan tràn trong lòng , giơ tay lên, liên tiếp đập vào tay vịn, lạnh lùng : "Tất cả im lặng cho tôi! Nhìn.....nhìn xem các người như thế nào? Xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết đứng ở đó to mồm, chuyện còn chưa tìm hiểu ràng bắt đầu kết luận, khó trách bang Huyễn Dạ của chúng ta lại bị người khác bắt nạt như vậy, có những người ngu xuẩn như các vị ở đây bang Huyễn Dạ bất bại mới là lạ đó!''

      Giọng của rất nghiêm khắc, biểu cảm của rất nghiêm túc, động tác và giọng điệu của khiến những người ở đây đều phải run lên cái, cả người tản ra khí phách khiến tất cả mọi người ở đây phải ngây ngẩn cả người.

      loại áp lực vô hình bao phủ lên tất cả mọi người, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vân Sở, thể tin những lời vừa mới nghe là .

      Còn Vân Sở vẫn ngồi ghế, tay đẩy cái, chiếc ly trà vốn dĩ nằm bàn bị ném ra ngoài, "keng" tiếng, cái chén rơi xuống đất, vỡ nát, còn nước trong chén dừng lại chính xác mặt Trịnh Tề bất tỉnh nhân mặt đất, đổ toàn bộ lên mặt .

      Giữa mùa đông, vì nước được bày ra khá lâu nên trở nên mát lạnh, khi đổ lên mặt Trịnh Tề, Trịnh Tề vốn dĩ ngã bất tỉnh mặt đất khẽ cử động, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, ngồi dậy từ mặt đất.

      Tay lau lau mặt, Trịnh Tề tức giận : "Ai hắt nước lên người lão tử hả?"

      tiếng rống này khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, cả đám người quay qua nhìn Vân Sở vô cùng uy nghiêm đài rồi lại nhìn qua Trịnh Tề sinh khí dồi dào, kinh ngạc nên lời.

      Khóe miệng Vân Sở cong lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Là bản tiểu thư, thế nào, đội trưởng Trịnh tỉnh ngủ rồi hả?"

      Trong giọng của mang theo châm biếm, khiến Trịnh Tề nổi giận, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Vân Sở ngồi ngay ngắn đài, mới giật mình nhớ ra chuyện tỷ thí ngày hôm nay, khuôn mặt đỏ trắng bệnh ra, nào còn tức giận như vừa nãy chứ!

      Chỉ thấy quỳ gối xuống, cung kính với Vân Sở: "Dám chơi dám chịu, sau này Trịnh Tề tôi là người của đại tiểu thư, chết là ma của đại tiểu thư, từ bây giờ xin nguyện trung thành với đại tiểu thư, tuyệt đối phản bội."

      Trịnh Tề liền mạch, lời có khí phách chỉ dọa đến những người xung quanh mà còn khiến Vân Sở vô cùng kinh ngạc.

      Mọi người đều biết đến Trịnh Tề là người rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng trong ấn tượng của người đàn ông này còn có cả kiêu ngạo nữa, tự cho mình là siêu phàm, nhưng cũng nghĩ hôm nay làm ra hành động đầy nghĩa khí như vậy. Xem ra, chuyến ngày hôm nay của thu hoạch .

      Vân Sở cười đứng dậy, xuống dưới đài, ánh mắt dừng lại người Trịnh Tề, tuy rằng thấy có chút cam lòng nhưng dáng vẻ hề dối trá, lúc này mới yên lòng. Đưa tay ra đỡ Trịnh Tề dậy, gật đầu vừa lòng: "Được, tôi nhớ kỹ những lời này của đội trưởng Trịnh, sau này bản tiểu thư nhất định bạc đãi ."

      Những người xung quanh nghe thấy lời của Vân Sở mới hồi phục lại tinh thần, đại trưởng lão Hồng An Khang lạnh lùng quát: "Trịnh Tề, câu có biết cậu vừa cái gì ?"

      Từ bây giờ nguyện trung thành với đại tiểu thư sao? Cái này phải là quang minh chính đại cho người khác biết là Trịnh Tề muốn phản bội Vân Cảnh sao?

      Từ trước đến nay đại trưởng lão đều luôn ủng hộ Vân Cảnh, nghe thấy có người trực tiếp muốn phản bội như vậy,ông tức giận đến ria mép cũng vểnh hết cả lên: "Chẳng lẽ câu nhớ mình từng gì với thiếu gia rồi hả?"

      Trịnh Tề đứng lên, nhìn thoáng qua Vân Sở còn thấp hơn mình cả cái đầu nhưng toàn thân lại tỏa ra khí phách uy nghiêm, nhớ đến lời công kích vừa rồi của Vân Sở, cảm giác bội phục tự nhiên sinh ra. Đối mặt với chất vấn của đại trưởng lão, lạnh nhạt trả lời: "Đa tạ đại trưởng lão nhắc nhở, tôi nhớ rất bản thân cái gì, làm cái gì. Trịnh Tề tôi tự nhận mình là nam tử hán, nếu như đại tiểu thư có bản lĩnh đương nhiên tôi ra những lời này."

      dừng lại chút, liếc mắt cái đánh giá lại Vân Sở : "Vừa rồi tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, tại đại tiểu thư còn giống như lúc trước, tiếp được ba chiêu này của ấy, Trịnh Tề thua tâm phục khẩu phục. Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, trước khi tỷ thí tôi đồng ý với đại tiểu thư rồi, sau khi thua làm gì có lý do để đổi ý chứ.Lúc trước, tôi từng với thiếu gia, sau này làm tùy tùng của ,quả tôi cũng làm rất nhiều chuyện giúp thiếu gia, cho nên, tôi biết là bản thân phản bội ai."

      "Cậu.........cậu...............cậu là tên phản đồ!" Đại trưởng lão tức giận đến mức gần như đứng nổi, giọng cũng hơi run run.

      Vân Sở cũng thèm nhìn đại trưởng lão, vừa lòng nhìn Trịnh Tề, nghĩ thầm, Trịnh Tề này thậm chí còn hơn nhiều trong tưởng tượng của , là nhân tài hiếm có, khó trách khi nghe thấy muốn đầu quân cho mình mà đại trưởng lão lại tức giận như vậy.

      Trịnh Tề tiếp: "Đại tiểu thư vốn dĩ được chỉ định là người thừa kế duy nhất của bang Huyễn Dạ chúng ta, lúc trước đại thiếu gia đại tiểu thư còn , chưa có năng lực nên chúng ta mới có thể đề cử đại thiếu gia. tại tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, đại tiểu thư tuy tuổi còn nhưng công phu so ra cũng kém tôi bao nhiêu."

      Lời này vừa ra, đám người vốn dĩ còn trách cứ Vân Sở dối trá nay lại há hốc mồm, thể tin nhìn Vân Sở.

      Đội trưởng bọn họ , khả năng vừa rồi Vân Sở là ? Là công phu ?

      Nghĩ đến đây, ít người cảm thấy hơi sợ hãi, đội trưởng Trịnh là người như vậy mà còn bị đánh ngã như vậy, nếu đổi lại là bọn họ chỉ sợ chỉ đơn giản là ngã xuống như vậy thôi.......

      Nghe thấy lời của Trịnh Tề, đại trưởng lão tức đến run người: "Chỉ vì ta có thể đánh bại cậu mà có thể chứng minh ta có bản lĩnh sao?"

      Lúc này trưởng lão Lưu mới : "Đại trưởng lão rất đúng, phải đại tiểu thư muốn chủ trì cuộc họp của chúng ta sao?Nếu mọi người muốn chứng xem đại tiểu thư có có bản lĩnh hay , để ấy thử lần, xem ý kiến của ấy có ích hay , đó chẳng phải là cách chứng minh tốt nhất sao?"

      Bề ngoài lời này của trưởng lão Lưu đồng ý với đại trưởng lão nhưng thực tế lại tạo cơ hội cho Vân Sở, ông tin tưởng, chỉ cần cho sân khấu nhất định có thể khiến toàn trường kinh ngạc.

      Từ lần đầu gặp thấy có dáng vẻ vô cùng giống người mẹ chết của , trưởng lão Lưu khẳng định, bé này chắc chắn có khả năng khiến bản thân phải khiếp sợ.

      Tam trưởng lão ngồi bên cạnh trưởng lão Lưu cũng gật đầu : "Tứ trưởng lão Lưu có lý, nếu như đại tiểu thư có bản lĩnh đương nhiên chúng ta cứng đầu nữa."

      Đại trưởng lão trừng mắt liếc nhìn trưởng lão Lưu và tam trưởng lão cái, tuy rằng bất mãn với lời của bọn họ nhưng cũng phản đối, chuyện này xảy ra được nửa tháng,✣ nếu còn giải quyết tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng với bang. Ông gật đầu, nhìn Vân Sở đầy khinh thường: "Nếu trưởng lão Lưu như vậy hẳn chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, nếu như đại tiểu thư có bản lĩnh đương nhiên chúng ta bài xích ."

      Vân Sở cảm kích liếc mắt trưởng lão Lưu cái, rồi sau đó ánh mắt dừng lại người tam trưởng lão bên cạnh ông. Tam trưởng lão mặc quần áo màu đen, bề ngoài khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ giống như con chuột gian xảo, miệng còn mang theo nụ cười hiểm.

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, tưởng tam trưởng lão này cũng muốn giúp bản thân, thể ngờ được lại vì muốn đẩy bản thân vào chỗ khó.✣di♐en♔dan※lequy๖ۣۜdⓛn。com Tốt lắm, hôm nay nhìn thấy hết thái độ của những người này đối với , sau này muốn xử lý bọn họ thế nào cũng dễ dàng hơn tí.

      gật đầu, với đại trưởng lão: "Cảm ơn đại trưởng lão thành toàn."

      Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng quét lượt qua đám người dưới đài: " nghe thấy là sắp họp hay sao? Còn ngẩn người làm cái gì? Các người cứ nhanh nhẹn, có tố chất như vậy làm sao có thể phát triển bang Huyễn Dạ lớn mạnh hơn được chứ?"

      Nghe thấy lời của Vân Sở mọi người mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng quay cổ ra liếc nhìn Vân Sở cái, cảm thấy những lời này rất phù hợp với hình tượng của .

      Trong cái nhìn này, có người kinh ngạc, có người mơ màng, có người oán hận, có người bất mãn, có người thưởng thức, mỗi loại ánh mắt đều rơi vào tầm mắt của Vân Sở.

      Muốn thu phục những người này chỉ trong chốc lát là điều có khả năng, Vân Sở cũng nóng nảy, chỉ là thầm ghi nhớ số người có thể dùng.

      Cont.....

      Chương 58.6
      Editor: nhungchuoi

      Cuộc họp chính thức bắt đầu, Vân Sở ngồi ghế, nghe 4 đội trưởng bên dưới báo cáo, thỉnh thoảng gật đầu cái, dáng vẻ lười nhác lúc đầu được thay đổi hoàn toàn, khuôn mặt non nớt là biểu cảm nghiêm túc khiến người ta nhìn vào cảm thấy có chút chân .

      Đây là biểu cảm mà mười bảy tuổi nên có sao? khó có thể tin. . .

      Sau khi nghe những người bên dưới báo cáo xong, rồi lại tiếp tục nghe bọn họ phân tích thảo luận,từ đầu đến cuối Vân Sở vẫn lời nào, cho đến khi Chương Triển hỏi: "Đại tiểu thư, chuyện này, cho rằng phải giải quyết như thế nào?"

      Về vấn đề liên quan đến tổ chức hắc ám này bọn họ thảo luận rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết, hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ hạn mà tổ chức đó đặt ra, nếu bọn họ tiếp tục thể bàn bạc ra đối sách gì chỉ sợ đến lúc đó hai bên tránh khỏi việc khai chiến.

      Khai chiến phải là vấn đề quan trọng nhất, quan trọng hơn là thực lực của bang Huyễn Dạ bằng đối phương, khi khai chiến chắc chắn tổn thất rất nghiêm trọng. Hơn nữa, từ ngày bang Huyễn Dạ vô ý đắc tội lão đại phía sau tổ chức hắc ám này công ty Vân Cảnh cũng xảy ra chuyện, ngày nào cũng bận tối mày tối mặt.

      Mặc dù mọi người ra, nhưng trong lòng đều hiểu , chỉ sợ chuyện ở công ty Vân Cảnh cũng thể thoát mối liên quan đến tổ chức hắc ám này. Tổ chức hắc ám này luôn giấu mình rất kín, ai biết thực lực của họ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu đó là nơi họ tuyệt đối thể trêu chọc vào.

      Vân Cảnh kinh doanh ở công ty phần lớn là dùng để chống đỡ cho chi tiêu của bang Huyễn Dạ,bởi vì gần đây bang Huyễn Dạ đầu tư cả ở bạch đạo nên mới dính phải thủ đoạn của mấy người đó, nếu Vân Cảnh cũng thể rời ở thời điểm quan trọng như vậy.

      Vân Sở đương nhiên cũng biết điều đó, cũng bởi vì biết cho nên mới lựa chọn thời điểm này để đến nơi này, cho những người này nhìn thấy, Vân Sở phải là kẻ vô dụng nữa, khả năng của hề kém Vân Cảnh chút nào.

      Tay Vân Sở gõ từng nhịp xuống tay vịn bên cạnh người, trong gian im ắng của phòng họp chỉ có những tiếng ''lách cách'' này vang lên, có vẻ trống trải mà lại quỷ dị.

      Tất cả mọi người đều kiên nhẫn đợi Vân Sở lên tiếng, nhưng mà bọn họ đợi năm phút mà Vân Sở vẫn tiếng nào, khóe miệng Chương Triển cong lên lộ ra nụ cười khinh thường rồi hỏi: " phải đại tiểu thư muốn chứng minh bản lĩnh cho chúng tôi xem sao? Nếu thể nghĩ ra biện pháp chúng tôi cũng trách , dù sao chúng tôi bàn bạc chuyện này lâu như vậy rồi mà cũng vẫn có kết quả."

      Lời của Chương Triển nghe qua rất khách khi nhưng ý nghĩa châm biếm giữ nhưng câu chữ lại rất ràng.

      Vân Sở cũng tức giận, chỉ là gật đầu, cười : "Đội trưởng Chương đùa rồi, hôm nay tôi dám đến đây chắc chắn có cách xử lý chuyện này, sở dĩ tôi còn chưa lên tiếng chỉ vì chờ người thôi."

      xong, ngước mắt lên nhìn cánh cửa khép chặt của phòng họp, cho đến khi nghe thấy loạt tiếng bước chân đến gần, mới đứng lên, miễn cưỡng nhìn mọi người bên dưới với vẻ mặt mơ màng khó hiểu, cười : "Khách quý đến đây, chúng ta ra ngoài nghênh đón ."

      Nhìn thấy Vân Sở ra ngoài, mọi người đều biết là xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.

      Cửa lớn phòng họp mở ra, đường ánh sáng mặt trời ấm áp dừng người Vân Sở, ánh nắng chiều khoác lên thân hình nhắn của tầng ánh sáng màu vàng dịu dàng.

      Chỉ thấy, đối diện phòng họp có khoảng hai ba mươi người đàn ông mặc quân phục màu xanh chỉnh tề,trong tay mỗi người đều cầm cây gậy, chỉ đứng ở nơi đó thôi cũng thấy được uy phong lẫm liệt, sát khí bức người.

      So sánh với đám trưởng lão và tinh của bang Huyễn Dạ bên này của Vân Sở đứng lung tung, sắc mặt cả đám người tái nhợt, khí thế thua nửa.

      Vân Sở lắc đầu bất đắc dĩ, nghĩ thầm, nếu hôm nay muốn thắng chỉ sợ phải dùng trí, sáu bảy mươi người phía sau này làm sao có thể là đối thủ của hai ba mươi người này chứ.

      Vân Sở cười tươi như hoa nhìn đội ngũ chỉnh tề trước mắt, tiến lên hai bước : " biết vài vị khách khí hạ cố đến bản bang là có chuyện gì muốn làm?"

      Nghe thấy lời của Vân Sở, đám người tản sang hai bên, người đàn ông mặc áo khoác quân nhân đỏ thẫm bước từng bước lên phía trước, ngũ quan của hoàn mỹ, dưới ánh mặt trời sáng rọi là đôi phượng mâu hàm chứa ý cười, mái tóc màu đen tỏa ra vầng ánh sáng bóng dưới ánh mặt trời, cả người chói sáng, ánh sáng rực rỡ.

      khuôn mặt hoàn mỹ như nghiệt của , đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp, khí phách tỏa ra từ người giờ phút này lại có thêm vẻ xinh đẹp mà lại cao quý, đẹp vô cùng.

      Vân Sở vừa nhìn thấy người nọ khóe miệng run rẩy.

      đùa sao? vì để đối phó với người đứng đầu tổ chức hắc ám này phải suy nghĩ đối sách cả tuần qua mới tìm ra được biện pháp tốt nhất. Nhưng, vừa rồi khi nhận ra khí thế người phía sau mình quá yếu, lại cảm thấy biện pháp đó thích hợp, lại vội vàng bắt đầu nghĩ biện pháp khác, tại lại cho biết kẻ địch của lại chính là ......

      Nhìn biểu cảm run rẩy ngừng của Vân Sở, người đàn ông khẽ cười, dưới ánh mặt trời bước từng bước về phía Vân Sở. Động tác này cực kỳ phù hợp với bề ngoài cực kỳ hoàn mỹ của ,dáng vẻ bước đó cực kỳ giống tên côn đồ đường phố. Nếu phải Vân Sở quen biết chỉ sợ cũng bị lừa, cho rằng chỉ là cái loại lưu manh đó.

      Tuy nhiên, quả rất lưu manh, ít nhất là lưu manh đối với .......

      Người phía sau Vân Sở, ngoài Mộc Ngân và Vân Hàn đồng loạt lùi về phía sau bước, nhìn thân hình cao lớn này, còn cả khí phách người đó, chỉ cảm thấy trong nháy mắt bản thân trở nên rất nhiều.

      Chỉ có Trịnh Tề nhíu mày, tiến lên hai bước lên chắn trước mặt Vân Sở, lớn tiếng hỏi người đàn ông trước mắt: "Các người là ai?"

      Người của tổ chức hắc ám này luôn như rồng thấy đầu thấy đuôi, Trịnh Tề cũng chưa từng nhìn thấy, tại nhìn thấy những người này, tuy rằng cảm thấy áp lực rất lớn nhưng hề lùi bước. Vừa rồi hứa với Vân Sở, vì sao có thể hứa xuông được chứ? Trịnh Tề làm nổi loại người đó.

      Nghe thấy vậy, người đàn ông đối diện nheo mắt lại, liếc mắt lườm Trịnh Tề cái, sau đó đưa ánh mắt dừng lại người Vân Sở, giọng lạnh lùng mà lại có phần ngả ngớn: "Gọi lão đại của các người ra ngoài."

      Trịnh Tề thấy đối phương thèm nhìn mình như vậy, tức giận đến tái cả mặt, định bùng nổ thấy Vân Sở vỗ vỗ vai , rất vừa lòng với biểu của Trịnh Tề. về phía trước hai bước, nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông nghiệt trước mắt này: "Vị đại thúc này, tôi là lão đại của bọn họ, mang nhiều người đến đây như vậy, chẳng lẽ muốn hỏi tội gì sao?"

      Đại thúc? Xưng hô của Vân Sở khiến mọi người sau lưng kinh ngạc kêu lên, mấy trong bang còn nhìn Vân Sở bằng ánh mắt khinh thường.

      Vậy mà lại gọi người đàn ông đẹp trai ngời ngời, uy phong lẫm liệt, trẻ tuổi lại hoàn mỹ, cười còn đẹp hơn hoa là đại thúc, bị ngốc hay sao?

      Vân Sở nhìn những ánh mắt phía sau, chỉ là trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tức giận kiềm chế nổi.

      Người đàn ông cười, cố kiềm chế cảm xúc muốn vươn tay ra sờ đầu Vân Sở, cười : "Người bang Huyễn Dạ các người đắc tội lão đại của chúng tôi, vốn định dẫn người đến hỏi tội, tuy nhiên......"

      xong, trong mắt xẹt qua ý cười giảo hoạt, tay đưa ra nâng cằm Vân Sở lên, cười gian: "Tuy nhiên, nếu lão đại bang Huyễn Dạ là tiểu muội muội đáng như vậy bỏ qua phần hỏi tội . Chỉ cần theo tôi trở về, làm ấm giường vài ngày cho tôi tôi bảo lão đại chúng tôi tha cho các người, như thế nào?"

      Vân Sở cắn răng, dùng thanh chỉ có hai người nghe thấy, : "Thượng Quan Triệt, muốn chết sao!"

      vất vả mới tạo được chút uy nghiêm ở trong này, tại lại bị tên khốn này dùng câu "tiểu muội muội đáng " "trở về làm ấm giường" hủy đến mức bột cũng còn, có thể thể tức giận sao?

      Vân Sở cũng ngờ là kẻ địch của lại là Thượng Quan Triệt, khoảnh khắc khi nhìn thấy ,trong lòng là kích động, nhưng mà, ngoài kích động ra còn có chút hoài nghi.

      khéo như vậy sao, người bang Huyễn Dạ chọc đến là Thượng Quan Triệt sao? Nếu phải, chẳng lẽ là Thượng Quan Triệt ở trong bóng tối giúp đỡ bản thân? Nhưng mà chưa từng gì với nha.........

      "Ha ha, thân ái, tôi sai rồi, đừng nóng giận." Giọng Thượng Quan Triệt nhàng, thoải mái, êm tai, trong giọng hàm chứa ý cười, truyền vào lỗ tai mỗi người khiến mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

      Tình huống gì đây, hai người bọn họ, quen biết sao?

      Vân Sở ho khan hai tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ xin lỗi cũng thể tiếng chút được sao? Tất cả mọi người nghe được, ai biết là có hiểu lầm gì chứ?

      Tay Thượng Quan Triệt dừng lại đầu Vân Sở, nhàng xoa tóc , : "Nếu nơi này là bang phái của chuyện này coi như hết."

      Cái gì? Cứ như vậy thôi sao?

      Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chuyện này đè nặng bang Huyễn Dạ vẻn vẹn nửa tháng qua,tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, sợ đối phương làm cái gì đó, tại đại tiểu thư này vừa ra mặt mà xong rồi sao? Đây phải là rất kỳ lạ sao?

      Thượng Quan Triệt cũng phải kẻ ngốc, đương nhiên biết chuyện này mà chỉ kết thúc như vậy những người khác nhất định cho rằng Vân Sở và bản thân thông đồng với nhau, để chế tạo ra cơ hội diễn xuất xoay chuyển tình thế cho Vân Sở cho nên, lại bổ sung thêm câu: "Chỉ cần đại tiểu thư các người làm hầu nữ tháng cho tôi tôi bảo lão đại buông tha cho các người, như thế nào?"

      "Hầu - - nữ - -!" Nghe thấy lời của Thượng Quan Triệt, Vân Sở nghiến răng nghiến lợi câu sau đó nâng đôi chân thon dài lên đá vào Thượng Quan Triệt.

      biết là do võ thuật tốt hơn hay là Thượng Quan Triệt vốn dĩ yếu ớt, cú đá này của Vân Sở đá ngã Thượng Quan Triệt mặt đất.

      Chỉ thấy Thượng Quan Triệt ngã mặt đất, ôm ngực, lớn tiếng ho khan: "Khụ khụ, khụ khụ khụ. . . , bắt nạt người."
      Sắc mặt của Vân Sở thay đổi, có chút khẩn trương nhìn Thượng Quan Triệt, Hình như hề dùng sức mà, làm sao lại có thể..........

      Sau khi nhìn thấy nụ cười giảo hoạt ở khóe miệng Thượng Quan Triệt Vân Sở mới thở dài nhõm hơi, người này căn bản chỉ diễn kịch.

      HẾT CHƯƠNG 58

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59.1: còn nợ tôi nụ hôn.
      Editor: nhungchuoi

      Trong bang Huyễn Dạ, đột nhiên bị đoàn quân mặc quân phục màu xanh, cả người mang theo sát khí xông vào, loạn thành đoàn.

      Thủ vệ canh cửa bị đánh ngã liên tục, nhưng hình như cũng bị thương, nhận ra được đối phương cũng muốn đả thương người, chỉ là muốn vào.

      Đến khi nhóm thủ vệ tỉnh lại đội quân trước mắt nào còn thấy đâu nữa? Vì thế hốt ha hốt hoảng chạy vào bên trong, định cho người bên trong biết là kẻ địch đến rồi.

      Tuy nhiên, bọn họ còn chưa chạy đến phòng họp nhìn thấy Vân Sở và Thượng Quan Triệt giằng co với nhau khu đất trống kia, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Này............ này này đây là có chuyện gì? Sao đại tiểu thư lại đánh nhau với kẻ địch?

      Vốn dĩ bởi vì thất trách của bản thân, nhóm thủ vệ lo lắng khiến cho bang phải nhận tổn thất lớn, giờ liên tục nhìn Vân Sở cách đầy cảm kích, trong khoảnh khắc này bọn họ cảm thấy Vân Sở là nữ thần trong lòng bọn họ, bởi vì Vân Sở làm cho khuyết điểm của bọn họ xuống đến mức thấp nhất có thể.

      Vân Sở ngờ mình đánh nhau với Thượng Quan Triệt mà vẫn có chút thu hoạch, nhưng ngay lập tức lại bị giọng đầy ngả ngớn của Thượng Quan Triệt làm cho tức giận.

      Tên háo sắc, biến thái này trong đầu toàn những cái gì biết? Suốt ngày chỉ biết đùa giỡn , đáng giận.

      Vân Sở đương nhiên đồng ý với lời của Thượng Quan Triệt, muốn hôn tình nguyện đánh đến phút cuối luôn.

      Vân Sở bị Thượng Quan Triệt chọc giận phải đến mức mất hết lý trí, biết tại cũng phải là lúc để thể , vốn dĩ Thượng Quan Triệt muốn trêu đùa , nếu sớm bị Vân Sở đánh ngã.Nếu đối phương cố ý muốn gây khó khăn chắc chắn thể đánh lại, dù thế nào cũng phải uổng phí sức lực
      sao lại đánh sảng khoái .

      Thượng Quan Triệt buồn cười nhìn dáng vẻ liều chết đánh nhau với bản thân của Vân Sở, dễ dàng đúa giợn xoay quanh, nhìn Vân Sở cam chịu đến mức tức giận, tâm trạng của cảm thầy vô cùng tốt.

      Khi tức giận, hai mắt trợn tròn, phồng miệng, gò má trắng hồng, chỗ nào mà Thượng Quan Triệt thấy đáng , thậm chí có cảm giác thích muốn buông tay.

      Nếu lúc này Vân Sở biết được dáng vẻ của bản thân khiến Thượng Quan Triệt hưởng thụ như vậy có lẽ tức đến hộc máu.

      Hai người đánh trong nửa tiếng, thắng bại vẫn thể phân biệt, tuy rằng Thượng Quan Triệt nắm giữ thế cục trong tay nhưng vẫn ra tay, vẫn luôn chỉ né tránh, còn Vân Sở tuy rằng luôn tấn công nhưng lại đều thể đánh được Thượng Quan Triệt, cảnh tượng này ở trong mắt người khác chính là hoàn toàn thể hiểu nổi.

      Hai người kia, đánh nhau sao?

      Mộc Ngân và Vân Hàn biết quan hệ của bọn họ, nhìn thấy Vân Sở bị Thượng Quan Triệt đùa giỡn quay vòng vòng, vẻ mặt hai người có chút khó coi.

      Mỗi lần gặp được Thượng Quan Triệt, Vân Sở vẫn luôn rơi vào thế hạ phong, người đàn ông này chắc chắn là khắc tinh của .

      Còn Vân Hàn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Triệt, nếu có thể rất muốn tiến lên so tài với người đàn ông này chút. Nhưng biết , thực lực tại của bản thân tuyệt đối tốt hơn so với Vân Sở bao nhiêu, nếu đánh nhau với Thượng Quan Triệt chắc chắn thua rất thảm.

      Nửa tiếng sau, Vân Sở thở hổn hển còn tinh thần Thượng Quan Triệt vẫn sảng khoái như cũ, nhân cơ hội dựa vào bên tai : “Nha đầu, đừng lãng phí sức lực, phải là đối thủ của tôi.”

      Vân Sở cắn răng, giọng : “Sĩ khả sát bất khả nhục.” (kẻ sĩ có thể chết nhưng thể chịu nhục)

      Thượng Quan Triệt giương ra khuôn mặt khổ sở, ai oán : “Chúng ta cũng chưa phải là chưa từng hôn, tại sao lại thành làm nhục vậy?”

      Mặt Vân Sở đỏ lên, định trút giận lại nghe thấy Thượng Quan Triệt cười : “ nghĩ cho ràng, hôm nay nếu thua dưới tay tôi phải làm hầu nữ trong tháng cho tôi, chỉ như thế mà còn mất hết mặt mũi. So sánh chút hôn tôi cái vẫn thoải mái hôn nhiều…”

      Vân Sở hơi sửng sốt, nhìn Thượng Quan Triệt cười giảo hoạt, cắn chặt răng, hận thể đánh chết tên khốn này.

      Nhưng mà, hiểu , Thượng Quan Triệt có lý, nếu cố tình muốn đùa giỡn bản thân ngoại trừ việc phải đồng ý với cầu của ra căn bản còn lựa chọn nào khác.

      Người thông minh đều biết lúc này còn chịu thỏa hiệp chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

      Hai người đánh thêm hai chiêu, cuối cùng Vân Sở vẫn chọn thỏa hiệp, có việc nên làm, vì kế hoạch của , vì tương lai tốt đẹp của , cố gắng hi sinh chút cũng phải là thể. Dù sao cũng giống như lời Thượng Quan Triệt , đây cũng phải là lần đầu tiên…

      Vân Sở rít từ trong kẽ răng ba chữ: “Tôi đồng ý…”

      Sau đó giơ tay lên có chút tức giận đánh quyền vào ngực Thượng Quan Triệt.

      Nghe thấy lời của Vân Sở, khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, gương mặt vốn dĩ vô cùng tuấn mĩ nghiệt lúc này lại nở ra nụ cười đẹp như hoa, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm thất sắc.

      vừa lòng gật đầu, cố ý để Vân Sở đánh trúng bản thân, sau đó dùng sức lùi về phía sau, đụng liên tiếp vào đám thủ hạ phía sau, sau đó há miệng thở dốc.

      Vân Sở cũng lùi ra phía sau hai bước, nhìn dáng vẻ khoa trương này của Thượng Quan Triệt, có chút lo lắng biết có phải mình xuống tay quá nặng hay , sau đó nghe thấy giọng xen lẫn với tiếng thở hổn hển của Thượng Quan Triệt: “, lại đánh tôi.”

      Lời này vừa ra, toàn bộ khí phách trong lúc đánh nhau khiến người ta phải ngưỡng mộ vừa rồi của hoàn toàn mất sạch, nhìn dáng vẻ giờ phút này chính là dáng vẻ của tên côn đồ đường phố bị bắt nạt. Khiến những người phía sau Vân Sở nhìn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

      Vân Sở vỗ vỗ tay, hít sâu, điều chỉnh hô hấp của bản thân, nhìn Thượng Quan Triệt bằng ánh mắt khinh thường: “ thua, có thể lăn được rồi.”

      Thượng Quan Triệt đứng lên, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Vân Sở, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại thể cười, chỉ có thể gật gật đầu, cam lòng : “Hừ, lúc này tôi bỏ qua cho . Tuy nhiên, hãy nghe cho kĩ, tôi vì nên mới buông tha cho bang Huyền Dạ, nếu ngày nào đó, bị hạ vị tôi thể cam đoan Ám Sát sau lưng tôi có tìm đến các người gây phiền toái hay .”

      xong, còn bày ra dáng vẻ oai vệ, nghênh ngang mang theo hai ba mươi người của từ từ ra ngoài.

      Cont…
      Last edited by a moderator: 24/10/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59.2
      Editor: nhungchuoi

      Cho đến khi đám người Thượng Quan Triệt hoàn toàn biến mất ở ngoài cửa lớn bang Huyễn Dạ mọi người bang Huyễn Dạ mới phục hồi lại tinh thần, cả đám phát ra những tiếng kêu hoảng sợ.

      "Ám Sát, những người mang theo sát khí vừa rồi chính là người của Ám Sát trong truyền thuyết sao?"

      "Ám Sát phải là tổ chức hắc ám đáng sợ nhất trong truyền thuyết hay sao?"

      "Chẳng trách chúng ta lại thể tìm ra thông tin cụ thể của đối phương, chỉ biết là tổ chức hắc ám, thể ngờ được đó lại có thể là Ám Sát."

      "Ít nhiều chúng ta cũng có đại tiểu thư, nếu phải là đại tiểu thư mà để chúng ta chống lại Ám Sát quả đây chính là con đường chết."

      "Đúng vậy, đại tiểu thư quá tuyệt vời, đánh bại cái tên ỷ thế ức hiếp người khác rồi."

      "Đại tiểu thư vạn tuế. . ."

      "Đại tiểu thư vạn tuế. . ."

      Hoàn toàn nhớ là lúc trước còn muốn đuổi Vân Sở ra, mọi người ở đây bắt đầu hô to tên Vân Sở, trong ánh mắt nhìn tràn đầy sùng bái.

      Vân Sở biết nhiều thông tin về Ám Sát cho lắm, bởi vì Ám Sát căn bản chính là mê cung.

      Ở thành phố I, Ám Sát là tổ chức rất mạnh, tất cả mọi người chỉ biết Ám Sát có huấn luyện nghiêm khắc nhất, quy củ nghiêm khắc nhất, có trật tự, giết người chớp mắt, chỉ cần Ám Sát muốn giết người hoặc muốn làm cái gì đó có gì là làm được.

      Quy định của bọn họ còn nghiêm ngặt hơn cả quân đội, hơn nữa còn mạnh hơn cả quân đội, ở thành phố I chính là Tử Thần.

      Nhưng mà, từ khi nào mà Thượng Quan Triệt lại biến thành người của Ám Sát? Hơn nữa, Vân Sở nhận ra được,Thượng Quan Triệt chắc chắn thể chỉ là nhân vật trong Ám Sát, người đàn ông như sao có thể chỉ làm tiểu lâu la trong Ám Sát được chứ?

      Trực giác cho biết, Thượng Quan Triệt rất có khả năng chính là người đứng phía sau Ám Sát.

      Hít sâu hơi, nhìn đám người kích động phía sau, Vân Sở lộ ra nụ cười mệt mỏi, lớn tiếng : ''Các vị, chuyện hôm nay đến đây thôi, vẫn là câu kia của tôi, tôi Vân Sở là người thừa kế duy nhất của bang Huyễn Dạ, đây là thể chối cãi, mặc kệ các người suy nghĩ như thế nào, thấy như thế nào sau này tôi dùng cách của bản thân lấy lại những thứ thuộc về tôi!"

      xong, nhìn đám người rơi vào im lặng, khóe miệng Vân Sở khẽ cong lên: "Tôi ép các người phải quyết định ngay lập tức, nhưng tôi hi vọng các người hiểu được chuyện, đó chính là Vân Sở tôi tuyệt đối hề kém hơn Vân Cảnh."

      Chuyện hôm nay đến đây coi như chấm dứt, thể gấp gáp ép buộc đám trưởng lão ngoan cố này, nếu kết quả hoàn toàn ngược lại.

      Còn nữa, hôm nay hiển nhiên Thượng Quan Triệt cố ý đến giúp , thắng cũng coi là quá vinh quang, cần thiết tiếp tục tạo áp lực với bọn họ.

      Vì thế, trong ánh mắt sùng bái của đám người, Vân Sở lạnh lùng mang theo Vân Hàn và Mộc Ngân, uy phong lẫm liệt ra cửa lớn bang Huyễn Dạ.

      ra khỏi bang Huyễn Dạ, vẻ mặt Vân Sở thay đổi ngay lập tức, bởi vì ngay khi vừa ra khỏi cửa nhìn thấy chiếc Lamborghini màu tím vô cùng nổi bật. Nhớ đến chuyện vừa mới đồng ý với Thượng Quan Triệt, ai oán cúi đầu, với Mộc Ngân và Vân Hàn ở bên cạnh: "Tiểu Ngân, Tiểu Hàn, hai người về trước ."

      Mộc Ngân và Vân Hàn cũng nhìn thấy được xe của Thượng Quan Triệt, hiểu muốn tìm Thượng Quan Triệt cho nên hề lên tiếng.

      Tuy rằng biết quan hệ giữa Thượng Quan Triệt và Vân Sở là như thế nào nhưng người đàn ông này vẫn luôn đối xử rất tốt với Vân Sở, bọn họ có thể khẳng định Thượng Quan Triệt làm hại Vân Sở, nên đương nhiên ngăn cản Vân Sở.

      Sắc mặt Vân Hàn có chút khó coi, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Vân Sở khi về phía Thượng Quan Triệt, đưa tay ra giữ lại.

      "Hả?" Vân sở quay đầu, khó hiểu nhìn Vân Hàn, dùng ánh mắt hỏi có phải có việc gì đúng .

      Vân Hàn chỉ là nhất thời xúc động, nhìn thấy biểu cảm của Vân Sở, cảm thấy hình như hơi sợ Thượng Quan Triệt, muốn cho , nếu muốn tìm Thượng Quan Triệt đừng , nếu Thượng Quan Triệt dám đến làm phiền còn có ở đây, bảo đừng lo lắng.

      Nhưng mà khi nhìn thấy hai mắt ngập nước của Vân Sở cùng với đơn thuần trong mắt , Vân Hàn vội vàng buông tay, lắc đầu: " có việc gì, cẩn thận chút, có chuyện gì liên lạc ngay lập tức với chúng tôi."

      Vân Sở gật đầu, nhìn Vân Hàn đầy cảm kích: "Ừ ừ, yên tâm , tôi sao."

      chỉ muốn tìm Thượng Quan Triệt để thực điều hứa mà thôi, muốn về việc này cũng là Thượng Quan Triệt bị phi lễ, có thể có chuyện gì chứ? Tuy nhiên chỉ là muốn phi lễ tên khốn này mà thôi.

      Nếu Vân Hàn biết suy nghĩ của Vân Sở chỉ sợ tức đến hộc máu mất.

      Bước những bước chậm như sên đến trước chiếc xe kia, Vân Sở cười gượng nhìn Thượng Quan Triệt nhô đầu ra khỏi xe: "Ha ha, đại thúc, còn chưa về sao?"

      Nhìn thấy dáng vẻ tình nguyện của Vân Sở, khóe miệng Thượng Quan Triệt cong lên, cười : "Tôi vẫn chưa lấy lại được phúc lợi sao có thể về trước được chứ, có phải hay ?"

      Vân Sở trừng mắt liếc nhìn , trong lòng mắng: Phúc lợi cái đầu ý, chỉ biết bắt nạt, áp bức .

      Nhưng mặt lại là nụ cười tươi như hoa: "Đúng đúng đúng, phải tôi đến đây rồi sao."

      Thượng Quan Triệt sao lại biết suy nghĩ trong lòng chứ? ràng trong lòng hận đến mức muốn đòi mạng nhưng mặt vẫn là nụ cười tươi sáng lạn như vậy, xem ra nha đầu này vẫn rất sợ bản thân.Ừm, xem ra, tạo uy nghiêm thành công rồi.

      Đắc ý sờ sờ mũi, Thượng Quan Triệt bĩu môi, cười : " định trả xe sao? Chẳng lẽ đợi tôi xuống xe, trực tiếp ở trước mặt nhiều huynh đệ bang Huyễn Dạ như vậy mà hôn tôi sao?"

      Vân Sở cắn răng, tức giận mở cửa xe ngồi vào vị trí lái phụ, sau đó trừng mắt hỏi Thượng Quan Triệt: "Tại sao lại đến đây?"

      Thượng Quan Triệt ngồi bên ghế lái miễn cưỡng nhìn cái, chậm rãi trả lời: "Nếu như tôi đến định xử lý như thế nào?"

      Chỉ câu của Thượng Quan Triệt khiến Vân Sở thể phản bác nổi.

      Nếu là lúc trước chắc chắn cho Thượng Quan Triệt biết suy nghĩ của , nhưng chỉ là trước khi biết đối phương là Ám Sát, tại biết những người đó là Ám Sát chút kỹ xảo của nào còn đất dụng nữa?

      Bĩu môi, cam chịu tiếng: "Cảm ơn ."


      Cont.....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :