1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57.11
      Editor: nhungchuoi

      Vừa vào đến cửa lớn nhìn thấy bóng dáng khẩn trương của Vân Cảnh, vội vội vàng vàng đến bên người : "Sở Sở, em thế nào rồi?"

      Hôm nay Vân Sở mặc chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo lông rất dày, chiếc quần mỏng khéo léo bao bọc xung quanh cái mông quyến rũ của , cả người trông rất có sức sống, bởi vì người còn có thêm mấy phần trưởng thành khiến Vân Cảnh nhìn vào trái tim cũng đập rộn cả lên...
      Vân Sở lạnh nhạt quét mắt qua nhìn cái, cười : " có việc gì, tôi đến chỗ bạn chơi, Liên ca ca với sao?"

      gặp phải chuyện như vậy lại chữ với bản thân, xem ra còn tin tưởng bản thân nữa, thậm chí đến mức đối nghịch với bản thân.

      Trong lòng Vân Cảnh có chút đau đớn, cười với Vân Sở: "Sở Sở, có phải em còn thích trai rồi nữa đúng ? Chịu ủy khuất như vậy mà sao chịu với trai?"

      Khóe miệng Vân Sở co rút, trai? .... ta coi bản thân là em sao? Cướp đoạt của bản thân, cướp tất cả của bản thân, còn hãm hại bản thân ở khắp nơi, mọi chuyện ta đều có thể làm ra được, vậy mà ta còn trai ?

      Vân Sở cười châm biếm: " trai sao? A, trai tôi sao?"

      xong, thèm nhìn vẻ mặt kinh ngạc và thống khổ của Vân Cảnh, lên lầu đến phòng bản thân.

      Vừa mới vào cửa, Vân Hàn và Mộc Ngân vội vàng chạy vào, lo lắng nhìn Vân Sở đêm về, khi nhìn thấy dáng vẻ tinh thần hưng phấn của khỏi sửng sốt chút.

      "Sở Sở, tối hôm qua đâu vậy?" Mộc Ngân hiểu hỏi.

      " có gì, uống nhiều quá nên qua đêm ở nhà đại thúc thôi." Vân Sở cầm lấy cái cốc rót cốc nước, vừa uống vừa trả lời.

      Đại thúc? Nghe thấy hai từ này, Vân Hàn nhíu mày, trong lòng có chút rầu rĩ.

      Mộc Ngân lại cười gian đến bên người , dùng tay chọc vào vai : "Nha đầu chết tiệt kia, , và đại thúc nghiệt kia có gian tình có đúng hay ?"

      Chính tai nghe thấy thiếu gia Thượng Quan Duệ kia gọi tiếng chị dâu, nếu phải là người như Thượng Quan Duệ làm sao có thể gọi ấy là chị dâu được chứ?..
      đến vị thiếu gia này, chính là nam thần trong lòng Mộc Ngân nha. Khi còn chưa đến trường từng nghe đến phong thái của , nghe rất nhiều người chỉ vì thích thiếu gia nên mới vào học ở đại học Lập Thượng. ..nhungchuoiDĐLQĐ...Nhưng mà thiếu gia này rất ít khi xuất , cũng rất ít khi học, Mộc Ngân còn tưởng rằng mình có cơ hội được nhìn thấy thiếu gia, thể tưởng tượng được ngày hôm đó lại có thể khiến thiếu gia phải đưa về.

      Khụ khụ, được rồi, ngày hôm đó vì thể diện, lúc đầu còn cự tuyệt Thượng Quan Duệ đó, ha ha.

      Vân Sở trợn mắt liếc nhìn cái, thuận tay ném con gấu bông lớn giường vào trong lòng Mộc Ngân, miễn cưỡng : " chuyện cũng ai bảo bảo câm đâu, này, cho đó."

      "Oa, con gấu đáng ." Mộc Ngân ôm con gấu bông lớn màu trắng vào trong lòng, hai mắt sáng lên, cười tươi lên như đóa hoa nở.

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, chỉ biết Mộc Ngân thích mấy cái này nên chuẩn bị rất chính xác. Tuy nhiên, hình như ngày hôm đó đại thúc từng ôm qua cái này.......

      Tròng mắt Vân Sở xoay xoay, dùng tay cướp lại con gấu bông về, rồi sau đó ho khan hai tiếng: "Tôi lấy nhầm rồi, cái này thể cho , xem trong tủ của rồi chọn con mà thích."

      Ngân nghe thấy cho bản thân, vừa định chuẩn bị trở mặt lại nghe thấy bảo bản thân đến tủ chọn con, trong lòng như nở hoa, vui vẻ đánh cướp trong tủ của ấy. ...Phải biết rằng là trước kia những con gấu bông này đều là bảo bối của Vân Sở, muốn ấy ra những lời này hoàn toàn hề dễ dàng.

      Vân Sở ngước mắt nhìn Vân Hàn hỏi: "Tiểu Hàn, gần đây có chuyện gì xảy ra hay ?"

      Vân Hàn vẫn chưa chấp nhận xưng hô như vậy của Vân Sở, ho khan hai tiếng : "Lưu trưởng lão bên kia cố gắng lôi kéo lòng người, tuy rằng danh tiếng của ông ở trong bang cao lắm nhưng vẫn có thể lôi kéo được ít người tương đối bảo thủ...... Tiếp theo chỉ sợ có chuyện tự phải đến bang xử lý mới có thể ổn định được đám người đó lại."

      Vân Sở gật đầu, giọng sắp đặt: "Mấy ngày nay chú ý kĩ động tĩnh của Vân Cảnh, còn cái tên Âu Dương Tự kia........" đến đây, dừng lại, cắn môi : "Vân Hàn, tìm thông tin về Âu Dương Tự cho tôi."

      Nghe thấy vậy, Vân Hàn nhíu mày, lắc đầu : "Tôi đặc biệt điều tra về người này, hoàn toàn tìm thấy thông tin cụ thể nào của ta. Chỉ biết phía sau ta có thế lực rất mạnh mẽ, là địch hay là bạn."

      Nghe thấy lời của Vân Hàn, Vân Sở nhíu mày, điều tra ra?

      ra vốn dĩ cũng có nghi ngờ gì cả, nhưng mà, cái tên Âu Dương Tự này, số lần gặp phải nhiều lắm nhưng mỗi lần gặp được đều lạnh nhạt liếc mắt nhìn bản thân cái, sau đó khinh thường bước , có đôi khi giúp đỡ chút nhưng sau đó tiếng nào mà xoay người bỏ .

      Đối với người như vậy, thể nghi ngờ. Hoặc có thể là Âu Dương Tự là người kỳ lạ, thích xuất quỷ nhập thần, hoặc có thể là ta có mục đích để tiếp cận bản thân. ...Đương nhiên Vân Sở tự kỷ mà cho rằng người đó thích bản thân, cho nên rất có thể Âu Dương Tự có mục đích......

      tại là thời điểm nguy hiểm nhất cũng là thời điểm mấu chốt nhất của , cho phép xuất sai lầm nào. Mỗi nhân vật khả nghi đều phải được chú ý, để đề phòng rắc rối có thể xuất bất cứ lúc nào.

      Hành động của Vân Cảnh nhanh hơn, người bang Huyễn Dạ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi coi Vân Cảnh là người thừa kế duy nhất, nếu hành động nhanh chút, đến lúc thế lực của Vân Cảnh mọc rễ sâu có muốn hành động cũng càng khó khăn hơn.

      Vân Hàn lạnh lùng và Mộc Ngân vui vẻ ôm con thỏ bông cười khép miệng được ra ngoài, Vân Sở cầm điện thoại lên, bấm máy gọi cho Lương Hạo. Đây là số điện thoại ta lưu lại ngày hôm qua, vốn dĩ tưởng rằng nó cần thiết, vậy mà ngờ lại nhanh chóng có tác dụng như vậy, tại rất thiếu người nha.........

      Nhận được điện thoại của Lượng Hạo vô cùng kinh ngạc, nghe thấy chuyện sắp đặt, lập tức đồng ý, cũng đồng ý mấy ngày nữa đưa tin tức cho .

      tại đối với đây chính là kỳ sát hạch mà dành cho Lương Hạo, người này, đột nhiên muốn làm thủ hạ của mình, đến rất bất ngờ cũng rất dễ dàng, đương nhiên thể tin tưởng. tại bảo ta điều tra về Âu Dương Tự, coi như là khảo sát đối với ta , nếu ta có thể làm tốt chuyện này cần lo lắng mà tin tưởng .

      Đương nhiên, nếu Vân Sở biết Lương Hạo là do bị lời của Thượng Quan Duệ chế ngự hao tổn tâm sức mà thăm dò nữa.

      Ở nhà nghỉ ngơi buổi sáng, buổi chiều có tiết Vân Sở bảo Vân Hàn lái xe đưa và Mộc Ngân đến trường..

      Bởi vì lo lắng Vân Sở xảy ra chuyện gì nên sau khi Vân Hàn đưa hai người đến trường vội vã rời theo bên cạnh Vân Sở, cùng lên lớp.

      Vân Sở biết tâm tư của , cũng đuổi về, ba người đến phòng học thấy trong phòng học im ắng, yên tĩnh cách lạ thường.

      Vân Sở chú ý, vừa định vào bỗng nhiên nghe thấy giọng quen thuộc: "Vân Sở, còn mặt mũi mà đến trường sao?"

      Vân Sở ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng dừng lại người đứng bục giảng trong phòng học kia, cười nhạt : "Vì sao tôi lại có mặt mũi đến trường?"

      Người đó phải là ai khác mà chính là Kim Lan Nhược - người tối hôm qua bị cho ăn tát trong Đào Nguyên, hôm nay mặc dù có trang điểm nhưng vẫn che được hoàn toàn hai má sưng đỏ.

      Cont......

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57.12
      Editor: nhungchuoi

      Kim Lan Nhược nheo mắt lại cười cười, lấy bức ảnh từ tay ra, lập tức trong phòng học bắt đầu phát ra những tiếng thét chói tai.

      "Oa, người đàn ông kia là ai?"

      " ngờ Vân Sở lại có thể lẳng.........."

      "Chậc chậc, tôi còn tưởng rằng ta là người thuần khiết, quả nhiên là biết người mà biết lòng."



      "Đúng vậy, nhìn ta mà xem, ghê tởm."

      "Hình như bọn họ ở trong quán bar, biết người đàn ông này là ai..........."

      "A a, thể tưởng tượng là bạn học Vân lại cởi mở như vậy, biết khi nào mới mời em chúng ta cùng chơi đùa........."

      "Ha ha, đúng vậy đúng vậy, em chúng tôi nhất định tiếp đãi tốt."

      Trong lúc nhất thời, cả trai lẫn trong phòng học đều đồng thời phát ra những tiếng bàn tán và cười nhạo, trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy khinh thường khi nhìn Vân Sở.

      Nhìn thấy tấm hình này, mặt Vân Sở đỏ lên, bình tĩnh đứng yên tại chỗ hề lên tiếng.

      Người tấm hình kia đương nhiên là và Thượng Quan Triệt, tối hôm qua khi bị bỏ thuốc, khi Thượng Quan Triệt đến đón , hình như giữa hai người cảnh như vậy.

      Nhưng mà Mộc Ngân lại nhịn được mà kêu lên: "Kim Lan Nhược, chụp linh tinh ở đâu cái ảnh rồi ra đây làm loạn, cho là tùy tiện chụp bức ảnh mà có thể lừa gạt được người khác sao?"

      Còn Vân Hàn ở phía sau Vân Sở toàn thân trở nên lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Kim Lan Nhược, tràn đầy phẫn nộ. Nếu phải Vân Sở bảo được hành động thiếu nghĩ có lẽ Vân Hàn nhịn được mà xông lên rồi.

      Kim Lan Nhược nghe thấy lời của Mộc Ngân, cười lạnh, gằn từng chữ : "Mộc Ngân, đừng có chó điên cắn loạn, Vân Sở từng làm cái gì trong lòng ta biết ràng nhất."

      Hừ, muốn cướp người đàn ông của sao, cho Vân Sở biết thế nào gọi là biết tự lượng sức mình. Nhà bị Vân Sở phá hủy, mặt cũng bị phá hủy, tại ngoại trừ Đường Dịch Phong ra còn cái gì nữa. có chứng cớ nên thể bảo cảnh sát đến bắt Vân Sở nhưng tuyệt đối buông tha ta dễ dàng đâu.

      Tối hôm qua, ở Đào Nguyên bị Đường Dịch Phong làm tổn thương, vô cùng đau khổ rời khỏi Đào Nguyên nhưng mới được bao lâu phát cái nhẫn trước kia Đường Dịch Phong tặng thấy đâu nữa. Đó là vật coi như trân bảo, là quà tặng duy nhất Đường Dịch Phong tặng cho , vì sao lại có thể để ý đến nó chứ?

      vội vội vàng vàng chạy về câu lạc bộ, muốn tìm chiếc nhẫn của bản thân, kết quả, wow, ngờ lại được nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đặc biệt?

      Vân Sở ngồi ghế tựa cao cao trước quầy bar, ôm hôn người đàn ông, vì ánh sáng ràng nên nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đó, nhưng khuôn mặt đỏ bừng cùng với bàn tay an phận liên tục làm loạn thân thể người đàn ông kia của Vân Sở lại nhìn thấy rất ràng.

      Kim Lan Nhược cắn răng, nhìn chằm chằm vào bọn họ, lộ ra nụ cười tà ác.

      cũng tin, tấm hình như vậy mà xuất nơi hỗn tạp như ở trường học này liệu Vân Sở còn có thể tiếp tục giả vờ thuần khiết nữa được hay . Nhất định phải xé rách mặt nạ của ta ra, khiến tất cả mọi người biết Vân Sở là đồ đê tiện.

      Nếu biết Vân Sở là người như vậy, cũng tin Đường Dịch Phong có thể tiếp tục thích ta, còn có thể che chở ta ở khắp nơi nữa. Hừ!

      Nghĩ đến đây, trong mắt Kim Lan Nhược tràn đầy đắc ý!

      Vân Sở cười khẽ thành tiếng, nâng đôi chân thon dài lên, bước từng bước về phía Kim Lan Nhược, đưa tay ra tiếp nhận lấy tấm ảnh, gật gật đầu, cười : "Kỹ thuật chụp ảnh của Kim tiểu thư tệ, cám ơn giúp tôi có được bức ảnh kỷ niệm có giá trị như vậy. Nếu tự mình đưa đến đây tôi khách khí mà nhận nó."


      Dứt lời, bỏ tấm ảnh vào trong túi của mình rồi cười với những người ở đây: "Tấm hình nghệ thuật này so với tấm hình tôi chụp ở studio nhìn còn tốt hơn, chân hơn."

      "Ảnh nghệ thuật? Cái này phải là ảnh đồi bại sao?"

      "Tuy nhiên nhìn qua hình như cũng có chút nghệ thuật......"

      "Đúng vậy, ánh sáng cùng với hiệu quả thị giác này, quả rất có tính nghệ thuật."

      "Vân Sở nhìn thế nào cũng thấy giống loại người này nha, ở trong lớp phải rất ngoan ngoãn sao?"

      " sai, ảnh nghệ thuật là sở thích của người ta, cũng phải là điều gì quá đồi bại."



      Người xung quanh lại bắt đầu bàn tán, ánh mắt nhìn Vân Sở còn chán ghét như lúc đầu, ngược lại còn có thêm mấy phần mơ màng hiểu.

      Thậm chí có vài người còn hỏi Kim Lan Nhược, có phải có chuyện như vậy hay , khiến Kim Lan Nhược tức gần chết, được câu phản bác nào.


      HẾT CHƯƠNG 57

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58.1: Hôn tôi cái, tôi nhận thua.
      Editor: nhungchuoi

      Vân Sở cười, lại lấy tấm ảnh ra, đưa đưa lại trước mắt mọi người, : "Các bạn, nếu như vừa rồi còn chưa nhìn thấy ràng bây giờ có thể nhìn lại lần nữa, bức ảnh này ra tôi dựa vào thân người kia, còn về nụ hôn, đương nhiên cũng phải là , mọi người đều biết ảnh nghệ thuật mà chụp ở những góc máy khác nhau cho ra hiệu quả giống nhau. Cái này gọi là đánh lừa thị giác, có thể như là rất nhiều người cũng có thể chụp ra được bức ảnh gần giống như thế này."
      Vừa rồi, khi mọi người thấy Kim Lan Nhược lấy ra bức ảnh này đều cảm thấy hoảng sợ, bắt đầu bàn tán xôn xao, cũng chưa kịp nhìn thấy ràng, còn Vân Sở từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh nhìn kỹ bức ảnh này. Bởi vì ảnh được chụp trong Đào Nguyên, ánh sáng đủ hơn nữa còn bị ánh sáng lấp lánh của số bóng đèn huỳnh quang chiếu vào nên khiến cho toàn bộ bức ảnh nhìn qua được ràng lắm. tại Vân Sở lại như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy mọi chuyện giống như là như vậy.
      Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Mộc Ngân cũng phối hợp : "Sở Sở chỉ chụp bức ảnh nghệ thuật thôi mà, thể tưởng tượng được lại có người lấy nó ra để biêu xấu người khác."

      "Đúng thế, bức ảnh này nhìn thế nào cũng thấy rất giả, nếu như nam nữ hôn mãnh liệt tư thế của bọn họ hình như hẳn là như vậy."

      "Vân Sở sai, tôi cũng là người rất thích chụp ảnh, quả có kiểu đánh lừa thị giác như vậy." giọng thà vang lên, toàn bộ phòng học đều trở nên yên tĩnh.

      Vân Sở xoay người nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơmi màu đỏ đứng phía sau, khuôn mặt có chút mũm mĩm, giữa mùa đông vậy mà lại ăn que kem. Còn bên cạnh là mặc chiếc váy đỏ.

      Đây phải là Hà Thuần bạn của Thượng Quan Duệ và bạn Tiểu Cầm sao?

      Nhìn thấy Hà Thuần, những người xung quanh đều kích động kêu lên: "Oa, mau nhìn mau nhìn, học trưởng Hà Thuần rất đẹp nha."

      "Đúng vậy, nghe ấy là bạn tốt của thiếu gia, tôi luôn rất sùng bái học trưởng Hà Thuần, thể ngờ là hôm nay có thể nhìn thấy ấy."

      "Nghe Vân Sở quen biết thiếu gia, có phải thiếu gia cũng đến đây hay ......"

      Hà Thuần để ý những tiếng bàn tán của những người đó, cười với Vân Sở rồi sau đó với Kim Lan Nhược: " ngờ là vị Kim tiểu thư này lại nghiên cứu đến nhiếp ảnh, có cơ hội chúng ta tìm thời gian để chuyện chút về chụp ảnh nghệ thuật này."

      Nghe thấy Hà Thuần như vậy, lại nhìn thấy chú ý của mọi người xung quanh chuyển đến người Hà Thuần, Kim Lan Nhược tức đến tái mặt. biết, chuyện ngày hôm nay làm thất bại, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ khiến bản thân càng thêm mất mặt.

      Hà Thuần và Đường Dịch Phong đều là bạn tốt của thiếu gia, vẫn chưa muốn bị Hà Thuần khinh thường.

      Kim Lan Nhược cố nặn ra nụ cười, cười gượng : "Học trưởng Hà Thuần đùa rồi, cái này chỉ do tôi nhàn rỗi mà chụp thôi, nào có thể so sánh với kỹ thuật của học trưởng được chứ?"

      Điều khiến Vân Sở càng ngạc nhiên hơn chính là Tiểu Cầm bên người Hà Thuần luôn thích chuyện Vân Sở giờ phút này lại chớp chớp mắt, sau khi Kim Lan Nhược nghịch ngợm cười : "Kim tiểu thư khiêm tốn rồi, bức ảnh này chụp rất tốt, biết còn giữ lại tác phẩm nào tốt như vậy , bằng chúng ta ra ngoài thảo luận chút , tại cũng nên quấy rầy đám người Sở Sở lên lớp."

      Dứt lời, đợi Kim Lan Nhược phản kháng mà lôi , ba người cùng nhau rời khỏi phòng học náo nhiệt, chỉ còn đám học sinh ngổn ngang trong gió, cùng với vẻ mặt cảm kích của Vân Sở.

      Vừa mới đến trường gây náo loạn như vậy, tâm trạng Vân Sở cũng rất kém. Tuy rằng Kim Lan Nhược có chỗ nào tốt nhưng hiểu rằng, người như Kim Lan Nhược nếu như thực được ý đồ tìm cơ hội khác, chắc chắn cắn bản thân phát. Người như thế thể giữ lại.
      số người, nếu thể trở
      thành đồng bọn của bản thân thể trừ bỏ người đó. Kim Lan Nhược thuộc loại người này, nhất định phải nghĩ cách để Kim Lan Nhược thể tiếp tục uy hiếp bản thân nữa.

      Ngồi ở trong phòng học, Vân Sở hề nghe lời giảng của giáo viên bục giảng, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện sắp tới phải xử lý.

      Sau khi tan học, muốn đến bang Huyền Dạ chuyến, nghe gần đây bang Huyền Dạ xảy ra vài chuyện, Vân Cảnh quá bận rộn có thời gian xử lý, bởi vì ý kiến của các trưởng lão thể thống nhất nên chuyện vẫn chưa được giải quyết.

      Chuyện này là do cố ý bảo trưởng lão Lưu đối nghịch với những người đó nên mới có thể kéo dài thời gian đến bây giờ, vì chỉ chờ tự mình ra tay xử lý, tại thời cơ đến, nếu còn tiếp tục như vậy bang Huyền Dạ phải tiếp nhận những tổn thất cần thiết.

      nghĩ đến làm sao để xử lý chuyện này cho tốt đột nhiên trước mặt bị bóng đen che phủ.

      Mộc Ngân ngồi bên cạnh cắn môi, lấy tay cẩn thận chọc vào Vân Sở, lúc đó Vân Sở mới phát có gì đó thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt trầm của giáo viên ngữ văn đứng trước mặt mình.

      Giáo viên dạy ngữ văn là nữ, nhìn vẻ bề ngoài khoảng 26 tuổi, mặt trái xoan, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen được buộc lại gọn gàng đầu, người mặc chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo khoác khiến trông vô cùng già dặn.

      Giáo viên ngữ văn Dương Tinh Tinh là nữ thần ở trong lòng của toàn bộ nam sinh trong lớp, thậm chí là toàn bộ nam sinh trong trường, chỉ vì dáng vẻ xinh đẹp mà còn bởi vì dáng vẻ nghiêm khắc trong lớp của , học vấn uyên thâm, lại rất thân thiết với khóa sau, có ít nam sinh khóa sau mỗi khi có vấn đề gì khó đều tìm giảng giải.

      Bởi vậy luôn luôn nhận được hoan nghênh của nam sinh.

      Vân Sở ngờ là lớp học đại học lại nghiêm túc như vậy, hóa ra chỉ vừa mới tập trung mà khiến bị giáo viên mỹ nữ này bất mãn, ngượng ngùng nhìn , dùng ánh mắt xinh đẹp hỏi xem xảy ra chuyện gì rồi.

      khuôn mặt Dương Tinh Tinh vẫn là nụ cười nhàn nhạt, tay nâng sách giáo khoa lên, hỏi: “Bạn học Vân, câu hỏi giáo viên vừa mới hỏi , hề nghe thấy sao?’

      Vân Sở cười nhạt, lắc đầu: “ xin lỗi, giáo, có thể phiền nhắc lại lần được ?”

      Nhìn thấy bình tĩnh như vậy, trong mắt Dương Tinh Tinh xẹt qua tia khinh thường, đọc lại câu hỏi lần nữa, bảo Vân Sở phân tích chỗ hay trong bài văn vừa rồi.

      Vừa khéo, trong bài văn này lại nhắc đến chuyện trong quân đội, cái khác Vân Sở hiểu nhưng hiểu biết đối với quân đội lại vô cùng thấu đáo, bởi vì có chút nhớ nhung cuộc sống trong quân doanh mà trong quyển sách này lại nhắc đến những điều trong quân đội mà từng đọc qua. Nghe thấy câu hỏi của giáo xinh đẹp, cười yếu ớt, đứng lên, mở miệng thao thao bất tuyệt .

      Nhìn ánh mắt khinh thường lúc đầu của Dương Tinh Tinh từ từ biến thành kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành tức giận, Vân Sở biết dừng lại đúng lúc, cười : “ giáo, em có đúng ?”

      Dương Tinh Tinh cố gắng duy trì nụ cười khuôn mặt nghiêm túc, gật đầu : “Trả lời tốt lắm, chỉ là lần sau học đừng có tập trung như vậy nữa.”

      Nghe thấy như vậy, Vân Sở cũng cho bậc thang để xuống, gật đầu trả lời lễ phép: “Vâng, cám ơn giáo dạy bảo.”

      Tuy rằng Dương Tinh Tinh có chút cam lòng, nhưng trước mặt nhiều học sinh như vậy, cũng muốn bảo vệ hình tượng của chính mình, đành phải tức giận trở lại bục giảng tiếp tục giảng bài.

      Vân Sở ngồi xuống, Mộc Ngân quay sang, kích động hỏi: “Sở Sở, lợi hại! Làm sao mà biết được nhiều như vậy?”

      Vân Sở trừng mắt liếc cái: “ phải trong sách giáo khoa có viết sao?”

      vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học, Vân Sở mang theo Vân Hàn và Mộc Ngân hướng về phái bang Huyền Dạ.

      Năm giờ chiều ở bang Huyền Dạ có cuộc họp mà phải tham gia. Tuy rằng tiếp theo còn tiết văn học phải học nhưng hết giờ học cũng năm giờ, từ nơi này đến bang Huyền Dạ còn phải mất tiếng, cũng thể để ý nhiều chuyện như thế.

      Trong khoảng thời gian vừa qua, gần như học lớp văn học này, ngay cả giáo viên là người như thế nào cũng biết. Lúc vừa bắt đầu vì xin phép giáo viên văn học nghỉ, nhưng sau này lại thay đổi giáo viên văn học khác mà lại thường xuyên trốn học nên biết được vị giáo viên kia mới là lạ.

      Ba người ra khỏi phòng học, vội vội vàng vàng về phía cổng trưởng.

      ngờ còn chưa kịp ra đến cổng trưởng, Vân Sở đụng phải người.

      Cont…
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58.2
      Editor: nhungchuoi

      "Ôi........" Vân Sở kêu lên tiếng, theo bản năng lời xin lỗi nhưng lời xin lỗi của còn chưa kịp ra thấy người đó lạnh lùng trừng mắt nhìn : " đường kiểu gì vậy?"

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, ngước mắt lên nhìn người mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm trước mắt này, vì có gió lớn nên tóc của hơi lộn xộn, gương mặt trắng nõn mà lại cương nghị là cặp mắt lạnh lẽo, cái mũi cao thẳng, đôi môi khép chặt, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng ý bảo người khác chớ lại gần.

      Nhìn thấy người đàn ông này, Vân Sở run rẩy, hôm nay mùa đông trời vô cùng lạnh nhưng xem ra vẫn còn kém xa người đàn ông dọa người trước mắt này.

      Nhưng mà, hai người va phải nhau cũng đâu phải lỗi của mình , cái tên khối băng này cũng quá vô lễ rồi .

      Vân Sở nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình cái đầu, bình tĩnh trả lời: " mới chính là người đường kiểu gì đó! Ai có thể chứng minh là tôi va phải chứ phải là va phải tôi chứ?"

      Nghe thấy vậy, hơi thở lạnh lẽo người đàn ông đó lại mạnh thêm vài phần, đôi môi khép chặt khẽ mấp máy, phát ra thanh lạnh như băng: "Ý của là tôi va phải đúng ?"

      Được rồi, ra cũng là bởi vì mải suy tư nên Vân Sở để ý kỹ đường, lúc này người lại cũng phải quá nhiều, cúi đầu nên cũng thể là vừa rồi ai va phải ai?

      "Đương nhiên là va phải tôi rồi, tôi nhìn thấy đường chẳng lẽ cũng nhìn thấy sao? nhìn thấy mà lại còn va phải tôi, đương nhiên là đúng rồi." Đừng tưởng rằng bản thân có dáng người cao lớn, lại còn là khối băng có thể ỷ thế ức hiếp người nha, Vân Sở chịu thiệt thòi đâu.

      Lam Băng Tuyền dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đánh giá chỉ có mười bảy mười tám tuổi trước mắt này, vậy mà lại dám tranh cãi cùng với bản thân, lá gan cũng .

      cười lạnh, tay vươn ra nâng cằm lên, định cho bài học. Ai ngờ lại lùi về phía sau hai bước, giơ tay lên, hành động nhanh chóng đẩy tay ra, vẻ mặt khinh bỉ nhìn : "Thế nào, có phải tự biết mình đuối lý nên muốn giết người diệt khẩu rồi hả?"

      Lam Băng Tuyền ngờ Vân Sở lại có chút công phu, kinh ngạc nhìn thân thể nhắn này, lạnh lùng : "Bằng sao, tôi còn khinh thường việc ra tay."

      xong, ra vẻ người đàn ông tốt đấu với phụ nữ, tiêu sái bước . Vân Sở trừng mắt nhìn bóng lưng của , tức giận đến mức cái mũi cũng muốn lệch .

      Mẹ nó! sống ngần ấy năm rồi mà chưa bao giờ bị người nào coi thường như vậy, đáng chết, nếu phải vội chắc chắn buông tha cho người đàn ông kiêu ngạo này dễ dàng như vậy.

      Mộc Ngân đợi ở phía trước mà mãi nhìn thấy bóng dáng Vân Sở, quay trở lại tìm nhìn thấy ấy đứng đối diện với bóng lưng cao lớn, cười trộm : "Ai lại trêu chọc rồi hả?"

      Vân Sở khó chịu xoay người, tức giận : " có việc gì, gặp phải kẻ vô lại thôi, thôi."

      Vân Hàn lái xe đến cổng trường, hai người lên xe, thẳng đến cổng trường.

      Xe chạy băng băng đường lớn, hơi ấm trong xe bốc lên, cửa sổ xe đóng chặt, thoải mái khiến cho người ta muốn lười biếng.

      Vân Sở cắn môi, bắt đầu bàn bạc chuyện trong bang với Mộc Ngân và Vân Hàn.

      Lần này bang Huyễn Dạ vì tiểu huynh đệ đánh bậy đánh bạ mà đắc tội tổ chức hắc ám lớn mạnh, bởi vì biết người đó nên mới tuyên bố bản thân là người bang Huyễn Dạ, ngày tiếp theo còn mang theo người đến gây chuyện. Nếu phải vì vị tiểu huynh đệ này biết phân biệt nên mới khiến toàn bộ bang Huyễn Dạ đều bị làm phiền.

      Tuy rằng cảm thấy những người đó khá ngu xuẩn, nhưng Vân Sở thể cảm kích vài tiểu huynh đệ ngu ngốc này, nếu phải do bọn họ kiêu ngạo, coi ai ra gì như vậy cũng có cơ hội như ngày hôm nay.

      Nghĩ đến đây, mỉm cười, trong mắt lóe lên kiên định. Cho dù tổ chức hắc ám kia có đáng sợ đến đâu chắc chắn lần này muốn dành được thắng lợi, nếu sau này mà muốn cướp lại bang Huyễn Dạ càng khó khăn hơn.

      Xe thẳng vào cửa lớn bang Huyễn Dạ, dừng lại cái sân nhìn qua vô cùng cổ kính.

      Xuống xe, Vân Sở hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt nhìn cửa lớn, khóe miệng mang theo nụ cười tự tin, nhấc chân vào bên trong, phía sau, Mộc Ngân và Vân Hàn vẫn luôn theo sát sau lưng .

      Hội nghị chuẩn bị bắt đầu, trong phòng họp người ngồi đầy đủ. Vị trí trung tâm vốn dĩ là chỗ ngồi của Vân Cảnh, vì Vân Sở có lòng sắp đặt nên hôm nay Vân Cảnh bị chuyện ở công ty quấn lấy thân, có khả năng đến tham dự cuộc họp.

      Phòng họp là nơi dùng để quyết định các vấn đề trọng đại của bang Huyễn Dạ, nằm ở trung tâm bang Huyễn Dạ. Để đảm bảo an toàn cho phòng họp nên bình thường cửa lớn phòng họp được đóng chặt, ngoại trừ những lúc tổ chức cuộc họp thường niên hàng tháng hoặc có những công việc quan trọng mới mở ra còn lại những lúc khác đều cho bất kì ai vào.

      Cho nên, đây là lần đầu tiên Vân Sở bước vào phòng họp. Vừa vào cửa nhìn thấy từng dãy chỗ ngồi, cùng với đồ nội thất trang nghiêm làm cho người ta có cảm giác vô cùng nghiêm túc.

      Khóe miệng Vân Sở vẫn luôn hơi mỉm cười, nhìn phòng họp cổ kính này, có cảm giác như được xuyên qua thời gian để đến những năm 70,80. Phong cách kiến trúc cổ xưa, nền đá màu xanh đen làm cho người ta có cảm giác rất nghiêm túc.

      Vân Sở vừa bước vào phòng họp ngay lập tức toàn bộ hội đồng như nổ tung, tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng nhắn mặc người chiếc áo khoác màu đen rộng rãi với chiếc quần mỏng bó sát thân mình, bàn tán xôn xao.

      "Đây phải là đại tiểu thư sao? Sao ta lại đến đây?"

      "Tôi nghe gần đây đại tiểu thư thay đổi rất nhiều, lần trước đến còn tuyên bố bản thân là người thừa kế hợp pháp duy nhất."

      " ta phải là đến thay thiếu gia chủ trì cuộc họp đấy chứ?"

      "Chỉ bằng ta mà còn muốn khống chế chúng ta, biết tự lượng sức mình........."

      "Bang Huyễn Dạ chúng ta sao có thể để bị hủy hoại trong tay phụ nữ yếu đuối chứ?"

      Những tiếng bàn tán vang lên dứt bên tai khiến Mộc Ngân và Vân Hàn đứng bên cạnh Vân Sở nghe thấy được nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa tiến lên gây gổ với đám người đó,nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười vô cùng lạnh nhạt của Vân Sở phía trước bọn họ lại cố nhịn.

      Chủ nhân còn chưa cái gì bọn họ kích động làm gì chứ? tại Vân Sở còn là Vân Sở lúc trước nữa rồi, bọn họ tin tưởng nhất định có thể ứng phó được những kẻ ai coi ai ra gì này.

      Chỉ thấy Vân Sở bước từng bước vào trong phòng họp, phía trong cùng là đài cao hơn hai bậc thềm, đài cao có đặt bảy cái ghế. Cái ghế ở giữa là vị trí dành cho lão đại bang Huyễn Dạ, ba vị trí hai bên ở mỗi bên có ba vị trưởng lão ngồi.

      Lúc này, Vân Sở đứng trước cái ghế ở chính giữa, ánh mắt mỉm cười nhìn sáu vị trưởng lão, đến khi nhìn đến Lưu trưởng lão khóe miệng Vân Sở cong lên, khẽ gật đầu với ông.

      Lưu trưởng lão nhìn thấy Vân Sở cũng thở dài nhõm hơi, gật đầu với ý bảo có thể ngồi xuống.

      Vân Sở nhìn lướt qua sáu vị trưởng lão này, ngoại trừ Lưu trưởng lão năm trưởng lão khác tuổi tác cũng cách biệt nhau lắm, nhìn qua thấy vẻ mặt rất nghiêm túc, dường như rất vừa lòng với xuất của bản thân.

      Vân Sở nhìn bọn họ, tự nhiên ngồi xuống cái ghế ở chính giữa, dựa lưng vào phía sau, hai chân bắt chéo vào nhau, lạnh lùng liếc nhìn những người đứng phía dưới.

      Những người đó nhìn thấy động tác của Vân Sở, nhao nhao đứng lên kháng nghị.

      Người đứng hàng thứ nhất là người mặc toàn đồ đen, gương mặt to lớn là hai hàng râu quai nón dài, kêu lên: "Đại tiểu thư, chỗ đó phải chỗ có thể ngồi, cuộc họp này cũng phải nơi có thể đến chơi đùa. Bình thường ở bên ngoài quậy tung trời chúng tôi cũng để ý nhưng chỗ này là phòng họp, phải giữ vững nghiêm túc."

      Ý tứ rất ràng, muốn đuổi Vân Sở ra ngoài.

      Vân Sở liếc người đó cái, khóe miệng khẽ cong lên, cười mà . biết chỉ cần có người dám lên tiếng nhất định còn những người khác vừa lòng.

      Quả nhiên, có người đàn ông cao cao gầy gầy đứng bên cạnh phụ họa: "Chương đại ca sai, đại tiểu thư, chỗ này là chỗ để chúng tôi bàn chuyện quan trọng, phải là chỗ chơi đùa của trẻ con, mời cần đến quấy rầy chúng tôi họp."

      "Đúng thế, lúc trước lão đại dung túng khắp nơi, tại lão đại mất, cũng thể cứ tiếp tục như vậy được nữa."

      "Đại tiểu thư, nếu còn muốn đùa giỡn vẫn nên ra ngoài , chuyện liên quan đến tồn vong của bang chúng ta, nên ở lại làm khổ chúng tôi."

      Vân Sở cười lạnh, nhìn những người trái câu phải câu thể vào nơi này, hoàn toàn khơi dậy hứng thú làm người tốt trong lòng . là trẻ con sao? thể đến nơi này? Mẹ nó, lúc nữa cho bọn họ nhìn thấy lợi hại của tiểu nương này!

      Vân Sở rất kiên nhẫn, yên tĩnh ngồi ghế, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người phía dưới. còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ chờ, chờ bọn họ xong, đến mệt mỏi.

      Cho đến khi có người cảm thấy có cái gì đó thích hợp, ngước mắt lên nhìn Vân Sở cái, khi nhìn thấy nụ cười kỳ lạ miệng Vân Sở, lúc này miệng mới ngừng lải nhải.

      Nhất thời, toàn bộ phòng họp rơi vào yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút dọa người, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Vân Sở, trong mắt có phẫn nộ, có hiểu, có kinh ngạc, có cả tìm tòi........
      lhngan0401 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 58.3
      Editor: nhungchuoi

      Từ đầu đến cuối Vân Sở vẫn chỉ cười nhàn nhạt, ngón tay nhàng xoa xoa tay vịn ghế, phát ra những tiếng "lách cách", trong gian yên tĩnh của phòng họp có vẻ trở nên vô cùng lạ thường.

      Thấy cuối cùng bọn họ cũng yên tĩnh trở lại, Vân Sở cười lạnh, miễn cưỡng : "Thế nào? xong rồi hả? xong rồi có phải chúng ta nên bắt đầu cuộc họp rồi đúng ? phải là chuyện này rất gấp gáp, thể chậm trễ sao? Tôi nhìn dáng vẻ của các người dường như hề sốt ruột nha."

      Nghe thấy giọng lười biếng mà lại êm tai của , các trưởng lão cau mày, còn nhóm cấp dưới cả đám đều kinh ngạc há hốc miệng.

      Người này là đại tiểu thư nghịch ngợm, thích gây mà bọn họ biết sao? , làm sao có thể trở nên dứt khoát như vậy? ràng chỉ là đứa bé mười bảy tuổi nhưng khi ngồi chiếc ghế kia lại mang đến cho con người ta loại áp lực vô hình.

      Cảm giác như vậy chỉ chợt lóe lên trong lòng mọi người, kinh ngạc trong đáy lòng mọi người tan rất nhanh, khinh thường nhìn Vân Sở ngồi ở ghế.

      Người lên tiếng đầu tiên vẫn là cái người đàn ông cao lớn họ Chương: "Đại tiểu thư, đây là có ý gì? Chẳng lẽ định chủ trì cuộc họp ngày hôm nay của chúng tôi?"

      Vân Sở nghiêng đầu cười khẽ, giọng vẫn lười nhác như cũ: "Thế nào, các người có ý kiến sao?" xong, hít sâu hơi, tiếp tục : "Tôi còn nhớ nhầm Vân Sở tôi mới chính là người thừa kế duy nhất của các người chứ? Qua mấy tháng nữa tôi trưởng thành, đến lúc tôi chính thức tiếp nhận bang Huyễn Dạ chúng ta, trước để mọi người thích nghi chút, cũng phải là phạm tội gì chứ?"

      Nghe thấy lời của Vân Sở, có người im lặng, có người cảm thấy có đạo lý, cũng có người khinh thường , lạnh lùng giễu cợt .

      "Đại tiểu thư, đừng đùa, tuy rằng lúc trước lão đại rằng tương lai tiếp nhận bang Huyễn Dạ chúng tôi, nhưng mà cũng thấy rồi đấy, bang Huyễn Dạ chúng tôi là bang phái đệ nhất thành phố I, phụ nữ như làm sao có thể gánh vác được gánh nặng này?"

      "Tuy rằng thiếu gia phải là con ruột của lão đại, nhưng làm việc luôn có chừng mực, cũng có thể khiến chúng tôi tin phục, cần gì phải chiếm nhà vệ sinh mà sử dụng chứ?"

      "Đúng thế, muốn làm chủ nhân của chúng tôi cũng phải bộc lộ ra chút khả năng chứ, chẳng lẽ muốn mấy ngàn người trong bang chúng tôi theo uống gió tây bắc sao?"

      Đủ loại lời khinh thường được truyền ra, thậm chí có lời còn thẳng ra rất ràng.

      Mộc Ngân cắn răng, nheo mắt lại lạnh lùng nhìn những người đó, quát: "Láo xược, cho dù đại tiểu thư có như thế nào trước sau gì ấy cũng là đại tiểu thư của chúng ta, các người sao thể chửi bới ấy như vậy."

      Nghe thấy lời của Mộc Ngân, người đàn ông họ Chương cười : "Mộc Ngân, chẳng lẽ còn muốn theo đại tiểu thư mà tiếp tục xuống sao?"

      Người đàn ông họ Chương này tên là Chương Triển, từng là người được Vân Ngạo Thiên sắp xếp huấn luyện Mộc Ngân, vì Mộc Ngân tư chất thông minh, học tập tiến bộ rất nhanh nên ấn tượng của Chương Triển đối với cũng tệ.

      tại nhìn thấy Mộc Ngân cứng đầu như vậy, Chương Triển chỉ hơi tiếc rèn sắt thành thép.

      Nghe thấy lời của Chương Triển, Mộc Ngân cũng rất tức giận, lúc trước khi lão đại còn sống, lão Chương này đối xử với bản thân và Vân Sở đều rất tốt, thế nào mà khi lão đại vừa mới ông ta phản bội luôn được rồi? May mà còn chưa lao thẳng vào cái người từng đối xử giống như sư phụ mình vậy.

      Mộc Ngân cười lạnh: "Hoang đường sao? Người hoang đường chính là nhóm người các ngươi......."

      Giọng Mộc Ngân vừa phát ra, xung quanh trở nên yên tĩnh, mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vân Sở, dường như muốn được.

      Vân Sở nhìn Mộc Ngân bằng ánh mắt yên tâm, đứng dậy, từ cao nhìn xuống người đàn ông vừa nên ra khỏi đây, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, phát ra giọng êm tai: "Tôi đương nhiên thể chút khả năng cho các người xem, cũng cho các người nhìn thấy theo tôi dù ăn khí nhưng vẫn bước lên trời. Còn về phần các người có thể theo tôi hay còn phải xem biểu của các người."

      Giọng của lớn, vừa đủ để mỗi người ở đây đều có thể nghe thấy được, thái độ vô cùng kiêu ngạo, giọng này giống như cho bọn họ, có rất nhiều khả năng, cũng chắc tài trí bình thường của bọn họ có đủ tư cách theo hay .

      Trưởng lão lớn tuổi nhất bên cạnh Vân Sở Hồng An Khang lập tức vỗ tay liên tiếp vào tay vịn ghế, đứng lên, vẻ mặt khinh thường nhìn Vân Sở: "Hay cho phụ nữ kiêu ngạo, chỉ bằng mà muốn thống trị chúng tôi sao, nằm mơ!"

      Vân Sở đợi những tiếng châm chọc bản thân từ những người dưới đài xoay người nhìn Hồng An Khang hơn sáu mươi tuổi với mái tóc trắng xóa, cười : "Hồng gia gia dạy bảo rất chính xác, vừa đúng lúc tôi cũng cần cấp dưới như ngài, ngài cố gắng ngồi vị trí của ngài thêm vài ngày nữa ."

      Ngụ ý chính là, ông khinh thường bản thân, bản thân còn khinh thường ông là lão già đó. Tuổi lớn như vậy mà còn cố chiếm lấy vị trí này, đây mới là chiếm nhà vệ sinh mà sử dụng. Những lời này của Vân Sở có ý tứ rất ràng, chỉ cần có thể ngồi lên vị trí này lão Hồng nhất định phải hạ vị.

      Nghe thấy lời của Vân Sở, Hồng An Khang tức đến mức mặt cũng tái , hai chòm râu dưới mũi cũng rung lên, dáng vẻ vô cùng buồn cười.

      Vân Sở cố nhịn cười, quay đầu thèm nhìn ông ta nữa, ngược lại hướng về phía những người bên dưới đài : "Trong lòng phục tôi cũng sao. Hôm nay tôi dám đến đây chắc chắn để các người thất vọng."

      Dứt lời, đưa ngón tay trỏ ra chỉ về phía người đàn ông bảo rời khỏi nơi này, giọng yếu ớt lại vang lên: ", có dám tỷ thí chút với tôi hay ?"

      Người đàn ông bị điểm danh có thân hình cao lớn, cao hơn Vân Sở cả cái đầu, dáng vẻ cũng rất cường tráng, người mặc áo khoác màu xanh lá cây, nhìn qua trông vô cùng dũng mãnh, ngược lại với khuôn mặt tương đối phổ thông là khí chất kiêu ngạo.

      Người đàn ông này gọi là Trịnh Tề, là vị đội trưởng có uy tín rất cao trong bang Huyễn Dạ, tại vẫn chưa đến ba mươi tuổi nhưng có địa vị khá cao trong bang Huyễn Dạ.

      Trong bang Huyễn Dạ bên cạnh bang chủ và sáu vị trưởng lão, còn có bốn vị đội trưởng, trong đó, Chương Triển và Trịnh Tề là hai trong số bốn vị đó, người đàn ông gầy tong teo bên người bọn họ cũng là trong số những đội trưởng. Còn có vị đội trưởng luôn luôn giấu mình, từ khi Vân Cảnh tiếp nhận bang Huyễn Dạ đến nay cũng có người nào biết thân phận của vị đội trưởng này, nghe là trợ thủ đắc lực nhất của Vân Cảnh.

      Bên dưới đội trưởng là phó đội trưởng cùng với tiểu đội trưởng, đội trưởng và phó đội trưởng, cùng với bang chủ và trưởng lão chính là bộ máy chính quyền của bang Huyễn Dạ.

      Người đội trưởng luôn giấu mình này là ai Vân Sở cũng thèm để ý, tại cái phải làm là khiến phần lớn đám người trong bang này quy thuận bản thân, tuy rằng thế lực của Vân Cảnh trong bang thể là thâm căn cố đế nhưng cũng tạm thời thể quét sạch, cũng thể sốt ruột.

      Nghe thấy Vân Sở muốn khiêu chiến với Trịnh Tề, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Đùa sao, tuy rằng đội trưởng Trịnh phải là người lợi hại nhất trong bang nhưng cũng tuyệt đối phải là người mà người bình thường có thể so sánh, đại tiểu thư này vẫn cho rằng mình vẫn là đại tiểu thư trước kia có lão đại chống đỡ để có thể sợ trời sợ đất sao? Đùa sao, có kiêu ngạo cũng chỉ có mức độ nào đó thôi chứ, cho rằng mình là chủ nhân bang Huyễn Dạ nên mới có thể cố tình đến đây gây rồi hả?

      Bị đứa bé như Vân Sở nhìn bằng ánh mắt miệt thị và khiêu khích bất kỳ người nào cũng chịu nổi, huống hồ lại là người như Trịnh Tề luôn cho rằng thực lực của bản thân mình hề kém cỏi chứ?

      hừ lạnh tiếng, đánh giá thân thể bé của Vân Sở, khinh thường nở nụ cười: "Đại tiểu thư, có muốn chơi đùa cũng nên làm quá như vậy, đánh với tôi sao? A, người biết còn cho rằng tôi bắt nạt bé đó."

      Vân Sở nhấc chân lên, đôi chân thon dài bước từng bước xuống dưới đài, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Tề: "Ai bắt nạt ai cũng chưa biết được, thế nào, dám."

      Bị tiểu nha đầu miệng còn hơi sữa khiêu khích bản thân dám, Trịnh Tề nào có thể chịu được? Tiến lên bước, nheo mắt lại độc ác nhìn Vân Sở: "Đại tiểu thư muốn đánh với tôi? hối hận chứ?"

      Vân Sở cười vô cùng mê người, dùng sức gật đầu: "Lỗ tai Trịnh thúc thúc tốt sao? Có cần tôi lặp lại lần nữa ?"

      khinh thường trắng trợn này khiến Trịnh Tề vô cùng tức giận, cắn răng: "Được, đại tiểu thư muốn như vậy chúng ta so chiêu, nếu như vậy cũng đừng trách tôi khách khí. Các vị trưởng lão và đội trưởng ở đây đều có thể làm chứng, lúc nữa nếu đại tiểu thư bị thương mà ăn vạ cũng đừng oán tôi."

      Trong cặp mắt xinh đẹp của Vân Sở xẹt qua tia châm biếm: " yên tâm, bản tiểu thư được làm được, tuyệt đối ăn vạ. Nhưng mà Trịnh thúc thúc, nếu như tôi dùng khả năng của mình mà đánh bại được định làm như thế nào?"

      Nghe thấy vậy, trong phòng họp ngoại trừ Vân Hàn và Mộc Ngân bên cạnh Vân Sở cùng với trưởng lão Lưu ra những người khác đều nở nụ cười, liên tục nhìn cách khinh thường, xoi mói . Chỉ bằng mà cũng đòi thắng đội trưởng Trịnh sao? mạnh miệng nên cần nháp ra trước, vô cùng buồn cười.
      lhngan0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :