1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng thiên kim hắc đạo - Huân Tiểu Thất(76.1/102) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57.6
      Editor: nhungchuoi

      Thượng Quan Triệt đóng cửa phòng tắm lại, cẩn thận cởi quần áo Vân Sở ra, đặt vào trong nước lạnh, trái tim.............đột nhiên rất đau rất đau..

      Nhưng mà, thể làm như vậy, vì để nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ có thể làm như vậy.

      "A. . . . . ." Thân thể vốn dĩ nóng như lửa, đột nhiên bị nước lạnh như băng bao vây, Vân Sở phát ra tiếng thét kinh hãi, Thượng Quan Triệt nghe thấy trái tim cũng phải run lên...nhungchuoi
      Thượng Quan Triệt cầm tay , nhìn mơ màng trong mắt dần dần biến mất, giọng : "Nha đầu, sao đâu, lúc nữa là tốt rồi."

      "Rất lạnh, hu hu. . . . . . Thượng Quan Triệt, là đồ biến thái, giữa mùa đông mà lại đặt tôi trong nước lạnh như vậy, muốn đông chết tôi sao." Thân thể Vân Sở vẫn rất yếu ớt, giọng lớn nhưng lại ngập tràn tức giận.

      Thượng Quan Triệt cười khổ, bàn tay nhàng xoa lên khuôn mặt đầy phẫn nộ của : "Ngoan, lạnh, tôi cũng rất đau lòng, lát nữa bác sĩ Liên đến, lúc đó có thể ra ngoài rồi."

      "Hu hu. . . . . . Được, rất lạnh. . . . . ." Vân Sở rụt cổ, hai hàm răng bắt đầu đánh nhau, cái lạnh thấu xương này khiến cảm thấy máu trong cơ thể cũng bị đông cứng lại rồi.

      Vốn dĩ Vân Sở định ra khỏi nước lạnh, đột nhiên nhớ ra bản thân dường như bị bỏ thuốc, phút trước thân thể còn nóng như lửa, hình như còn ngừng cọ cọ lên người Thượng Quan Triệt......

      Nghĩ đến đây, mặt lại trở nên đỏ bừng. Xấu hổ chết mất, trời ạ, vậy mà lại công khai phi lễ Thượng Quan Triệt, này, này này...........

      thể ra, cho dù có bị chết rét cũng thể giống như lúc trước được, như vậy, chính là đưa dê vào miệng cọp nha.

      Nhìn thấy Vân Sở ngừng run lên, răng ngừng va vào nhau, phát ra những tiếng "cốp cốp cốp", trái tim Thượng Quan Triệt cũng như bị cái gì đó giữ lại, vô cùng khó chịu...nhungchuoi

      Nhưng mà, Vân Sở lại nụ cười, cho dù có lạnh muốn chết nhưng nụ cười của vẫn cực kỳ kiều diễm: "Đại……. đại thúc, tôi phải ở trong này bao lâu."

      từng nghe qua, khi người bị dục vọng quá mạnh mẽ mà thể khống chế được có thể dùng nước lạnh để hạ hỏa. Ví dụ như ở cổ đại sau khi bị bỏ thuốc bị bỏ vào trong nước lạnh. cũng muốn ngâm trong này cả ngày? Nếu như vậy chuẩn bị đến nhặt xác là vừa.

      Thượng Quan Triệt đau lòng nhìn : " lúc là được rồi, lúc nữa tôi làm ấm giường cho , lúc đó có thể nghỉ ngơi tốt rồi."

      Vân Sở nhếch miệng cười: ", , làm ấm giường, cho tôi................"

      Thượng Quan Triệt nắm tay chặt, nhìn khuôn mặt chuyển sang màu xanh tím vì lạnh của , vô cùng đau lòng, tình nguyện muốn , giúp giải độc chứ muốn nhìn thấy phải chịu đựng khó chịu như vậy.

      Nhưng biết, hi vọng bản thân làm như vậy, thanh cao hơn bất kỳ kẻ nào, cũng thích bản thân chạm vào . ..nhungchuoiDĐLQĐ...Ít nhất, trước khi trưởng thành, đánh mất trong sạch của bản thân. Còn cũng muốn để phải chịu ủy khuất.

      Cũng may đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa vội vàng của Liên Thanh Ngôn: "Thuốc chuẩn bị xong, ôm Sở Sở ra ngoài ."

      Thượng Quan Triệt thở dài nhõm hơi, lấy cái khăn tắm trắng tinh bên cạnh ra, đưa Vân Sở ra ngoài, dùng khăn tắm bao bọc lấy thân thể của . Ôm , cảm giác được thân thể ngừng run rẩy của , Thượng Quan Triệt cắn chặt môi, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường lớn trong phòng nghỉ, kéo chăn qua che phủ cực kỳ chặt chẽ.

      Liên Thanh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thượng Quan Triệt cùng với dáng vẻ Vân Sở được bọc trong tầng khăn tắm, cau mày, đưa thuốc được điều chế vào trong kim tiêm, lấy viên thuốc khác đưa cho Thượng Quan Triệt: "Rót ly nước, bảo ấy uống viên thuốc này vào."

      Thượng Quan Triệt gật đầu, hoàn toàn để ý đến việc Liên Thanh Ngôn sai bảo , dịu dàng với Vân Sở vẫn run cầm cập giường: "Ngoan, lát rồi lạnh nữa, tôi rót cho ly nước."

      Vân Sở gật gật đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Triệt, trong lòng có dòng nước ấm áp chảy vào.

      Liên Thanh Ngôn cho thuốc vào kim tiêm, cầm lấy kim tiêm, nhìn dáng vẻ cả người run run của Vân Sở, giọng cũng nhàng hơn rất nhiều: "Duỗi tay ra."

      Lúc này Vân Sở mới nhìn thấy bác sĩ trước mắt, hóa ra là Liên Thanh Ngôn, mặt đỏ lên, run run rẩy rẩy vươn tay ra, sợ trách cứ bản thân giống như lúc trước.

      Liên Thanh Ngôn nhìn dáng vẻ sợ hãi của , thở dài, kéo lấy cánh tay bé mảnh khảnh của , cắm kim tiêm vào mạch máu bàn tay , sau đó dùng băng dính dính lại, lúc này mới thản nhiên : " thể để cho người khác yên tâm chút sao? chọc phải loại người nào mà lại bị người ta bỏ loại thuốc này."

      Vân Sở ủy khuất bĩu môi, ràng: "Tôi, tôi cũng muốn người khác bớt lo chứ, nhưng những người đó muốn nhằm vào tôi, tôi, tôi cũng có cách nào khác." cũng biết, Liên Thanh Ngôn này rất dài dòng, thể trách mắng chút.

      Khi cho rằng Liên Thanh Ngôn tiếp tục trách mắng bản thân lại chỉ thở dài, trong khoảnh khắc xoay người trong mắt tràn ngập lạnh lùng. Dám làm ra chuyện này với , vậy đừng trách Liên Thanh Ngôn khách khí.

      Thượng Quan Triệt rót cốc nước ấm mang đến, cầm thuốc Liên Thanh Ngôn đưa cho vào trong tay, để ở bàn, cẩn thận đỡ Vân Sở dậy: "Nha đầu, uống thuốc nào."

      Vân Sở bị chăn quây chặt, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Thượng Quan Triệt, trong lòng vô cùng cảm động...nhungchuoiDĐLQĐ...

      Vẫn là đại thúc tốt nhất, bản thân bị bắt nạt cũng tức giận, hơn nữa còn đau lòng cho bản thân như vậy, như thế này mới giống tên khốn Liên kia chỉ biết mắng chửi người.

      gật đầu, đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn .

      Thượng Quan Triệt lấy cốc nước lên, cho uống hai ngụm để làm trơn cổ họng, sau đó mới bỏ viên thuốc vào trong miệng , bưng cốc nước lên, cẩn thận giúp uống nước.

      Uống thuốc xong lại đỡ nằm xuống, giúp đắp lại chăn. Nhìn ánh mắt của còn mơ màng mới thở dài nhõm hơi.

      Có thể là vì bị bỏ thuốc nên giọng của Vân Sở trở nên rất mềm yếu: "Đại thúc, cám ơn ."

      Thượng Quan Triệt cười khẽ, khuôn mặt nghiệt trở nên vô cùng động lòng người: "Cảm ơn thế nào?"

      Vân Sở trừng mắt liếc cái, quyết định thèm nhìn tên khốn bước muốn bước này, nhìn về Liên Thanh Ngôn : "Liên ca ca, cũng cám ơn ."

      Liên Thanh Ngôn thản nhiên liếc cái, mặt có cảm xúc gì: "Từ sau ít gây chuyện dẫn đến bị thương tôi phải cảm tạ trời đất rồi."

      Vân Sở chép miệng, thầm: " già rồi mà còn hung dữ như vậy, từ sau tôi bị thương cũng dám đến tìm nữa."..nhungchuoiDĐLQĐ...

      Nghe thấy lời của , khóe miệng Liên Thanh Ngôn giật giật, cúi người, gõ lên đầu : "Ngoài tôi ra còn ai có thể chịu nổi chứ, suốt ngày chỉ có làm bác sĩ tư cho ."

      Mùi thuốc nhàn nhạt người tỏa ra truyền vào mũi Vân Sở, hương thơm tươi mát khiến mặt hơi đỏ lên, bĩu môi : " phải cũng ghét tôi phiền toái sao."

      Liên Thanh Ngôn thuận tay véo mặt , cảm giác mềm mại khiến trái tim phải run rẩy, nhưng khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của sưng lên trong nháy mắt sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Được rồi, nghỉ ngơi , truyền xong hai chai này sao nữa rồi."

      Vân Sở ngoan ngoãn gật đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của Liên Thanh Ngôn từ từ ra khỏi phòng nghỉ, dừng lại ở cửa, với Thượng Quan Triệt ở trong phòng: " ấy cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền đến ấy."


      Cont......

      P/s: đoạn sau 2 so chiêu với nhau.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57.7
      Editor: nhungchuoi

      Thượng Quan Triệt nhíu mày, trong lòng vốn dĩ rất bất mãn với hành động thân mật của Liên Thanh Ngôn đối với Vân Sở vừa rồi, tại lại nghe thấy Liên Thanh Ngôn hạ lệnh đuổi khách, càng thích hơn rồi.

      Khóe miệng cong lên, cười : "Yên tâm, tôi quấy rầy ấy, cảm ơn bác sĩ Liên."

      Liên Thanh Ngôn nhíu mày, nhận ra được ý tứ trong lời của Thượng Quan Triệt, : "Tôi nhìn Sở Sở lớn lên, ấy giống như em của tôi, người nên cảm ơn là tôi mới đúng."

      Thượng Quan Triệt thèm để ý đến Liên Thanh Ngôn, mà quay đầu nhìn về phía Vân Sở ở giường: "Nha đầu, khá hơn chút nào chưa?"

      "Ừm.........Đại thúc, phải bảo làm ấm giường cho tôi sao? Tôi buồn ngủ quá." Vân Sở mơ màng trả lời
      Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của , cười : "Tôi sợ nào đấy bị bỏ thuốc ăn tôi luôn, cho nên chờ khỏe hơn tôi lại làm ấm giường cho ."

      Vân Sở bĩu môi, kéo tay : "Thôi bỏ , tôi muốn ngủ........" xong, liền nhắm hai mắt lại.

      "Ngủ , nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở trong này canh giữ, đừng sợ." Thượng Quan Triệt dịu dàng , cúi đầu hôn lên cái trán của .

      "Khốn kiếp, lại chiếm tiện nghi của tôi........" Vân Sở mơ màng câu rồi nhanh chóng truyền ra những tiếng hít thở đều đều.

      Yên lặng ngồi xuống bên người , nhìn chìm vào giấc ngủ, khóe miệng Thượng Quan Triệt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      Nhìn dung nhan yên tĩnh khi ngủ của , mệt mỏi mấy ngày qua cũng biến thành hư , chỉ còn lại hạnh phúc tràn đầy khiến trái tim Thượng Quan Triệt ấm áp.

      Nắm lấy tay chặt, vài ngày chưa được nghỉ ngơi nên Thượng Quan Triệt cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, dựa vào mép giường , yên lặng nhắm mắt lại, cũng ngủ thiếp .

      Ngọn đèn êm dịu chiếu rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của , khiến da thịt vốn dĩ trắng nõn của càng trở nên trong suốt, mái tóc được cắt ngắn lười biếng rơi mặt , lộn xộn mà làm mất mỹ cảm. cứ cầm lấy tay như vậy, yên lặng ngủ bên người , khi ngủ say, khóe miệng hơi cong cong lên, dường như cho người khác biết, rất thỏa mãn.

      Còn , hai mắt nhắm chặt, lông mi dài dài như hai cái quạt , phác họa lên khuôn mặt xinh xắn của , ngủ rất say, rất an ổn, đôi môi đỏ mọng sưng lên khẽ di động, dáng vẻ đáng càng khiến cho người ta thương tiếc.

      Hơn nửa giờ sau, khi Liên Thanh Ngôn tự mình vào đổi thuốc cho Vân Sở vừa đúng lúc nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.

      Tay tự giác nắm chặt, mày nhíu lại, nhìn cảnh tượng hài hòa ấm áp này, vậy mà lại nhịn được muốn phá hỏng cảnh tượng này. Tay nhàng gõ cửa, từ từ bước vào phòng.

      Thượng Quan Triệt ngủ sâu, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén dừng người Liên Thanh Ngôn.

      Lập tức Liên Thanh Ngôn cảm thấy có lực áp bách vĩ đại khó , vốn dĩ định để ý đến Thượng Quan Triệt nhưng giờ phút này cũng phải nhìn bằng ánh mắt khác trước...nhungchuoiDĐLQĐ... Người đàn ông này, trời sinh nghiệt nhưng lại mang theo lực uy hiếp thể , thầm nghĩ người này phải là người bình thường.

      Nhưng, điều này cũng có quan hệ gì với .

      nhàng gật đầu với Thượng Quan Triệt: "Tôi đến đổi thuốc cho Sở Sở." xong là tự nhiên làm việc.

      Còn Thượng Quan Triệt, sau khi nhìn thấy người đến là Liên Thanh Ngôn cũng thu hồi khí phách mãnh liệt, gật đầu với : "Làm phiền rồi."

      ra, khi đưa Vân Sở đến đây cũng có tính toán riêng. Thứ nhất, thân phận của Vân Sở có chút đặc thù, nên đến bệnh viện bình thường, dù sao loại thuốc uống phải phải là loại bình thường, làm tốt bị người có lòng lợi dụng, có thể gây ra chuyện gì đó...nhungchuoiDĐLQĐ... Thứ hai, biết được mối quan hệ của Liên Thanh Ngôn và Vân Cảnh, cũng biết chuyện Liên Thanh Ngôn là bác sĩ tư của Vân Sở, Vân Sở uống phải loại thuốc này đến tìm Liên Thanh Ngôn là lựa chọn hợp lý nhất. Còn thứ ba Liên Thanh Ngôn là bác sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất thành phố I, loại thuốc Vân Sở uống phải cũng chỉ Liên Thanh Ngôn có cách giải quyết, cũng yên tâm hơn.

      Nhưng mà, vội vàng và thái độ quan tâm quá mức của Liên Thanh Ngôn đối với Vân Sở khiến cảm thấy có chút vui.

      Cùng là đàn ông, có thể cảm nhận được Liên Thanh Ngôn có địch ý với mình, chẳng lẽ, Liên Thanh Ngôn cũng có ý với nha đầu này?

      Thượng Quan Triệt ngẩn người, vì sao lại dùng từ "cũng" chứ? Chẳng lẽ cũng........

      lắc lắc đầu, muốn suy nghĩ miên man nữa, cúi đầu mới phát Vân Sở mở mắt.

      Liên Thanh Ngôn đổi thuốc cho Vân Sở xong, nhìn thấy Vân Sở cũng tỉnh lại, đồng thanh với Thượng Quan Triệt: "Đánh thức rồi hả?"

      xong, hai người nhíu mày, liếc nhau cái, tia lửa bắn ra bốn phía, khí cũng trở nên khẩn trương hơn.

      Vân Sở chớp chớp mắt, biết hai người kia là như thế nào, sao hình như lại cảm thấy trong khí có mùi thuốc súng vậy nhỉ? Tay xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, chép chép miệng lắc đầu : " phải, tôi tỉnh ngủ rồi."

      Thượng Quan Triệt nghe thấy giọng của , tay sờ vào trán : "Thuốc được loại bỏ, thân thể còn có chỗ nào khó chịu hay ?"

      Vân Sở lắc đầu, " có việc gì, chỉ là có chút vô lực, hơi mệt mà thôi."

      Thượng Quan Triệt gật gật đầu, dịu dàng : " có việc gì là tốt rồi, mệt nghỉ ngơi thêm lúc nữa, sau nửa tiếng nữa tiêm xong chúng ta trở về."

      Vân Sở gật đầu, biết điều giống như cục cưng ngoan ngoãn khiến Thượng Quan Triệt cảm thấy vô cùng đau lòng...nhungchuoiDĐLQĐ...

      Nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, Liên Thanh Ngôn nhíu mày, thản nhiên : "Buổi tối Sở Sở phải về nhà, tôi tiện đường đưa ấy về là được rồi, vị tiên sinh này nếu mệt cứ về trước ."

      Thượng Quan Triệt nghe xong, nhíu mày, nhìn Liên Thanh Ngôn mà quay ra hỏi Vân Sở: "Nha đầu, muốn về nhà ?"

      Vân Sở nhíu mày, nhớ đến căn nhà đầy áp lực kia, vụng trộm liếc mắt nhìn Liên Thanh Ngôn cái, lắc đầu: "Liên ca ca, đêm nay tôi theo Triệt ca ca, phiền với trai tôi tiếng."

      muốn về Vân gia, vừa trở về lại phải đối mặt với đủ loại ngươi lừa ta, ta lại gạt ngươi, khiến cảm thấy rất mệt mỏi...nhungchuoiDĐLQĐ... Đừng nhìn vào mạnh mẽ thường ngày của , dù sao cũng chỉ là , thích cuộc sống quá vội vàng như vậy, nếu phải vì để bản thân mạnh hơn, để bản thân bị người khác bắt nạt để bản thân phải chịu uất ức như vậy, hi vọng bản thân có thể đơn thuần chút cần phải tính toán cái gì nữa.

      Cho nên, mỗi lần bản thân trở nên yếu ớt là theo bản năng lại muốn trở về, muốn trốn tránh áp lực này, cho dù ngày mai khi trở về có muốn hay vẫn phải đối mặt với những người đó, tại cũng muốn để những người đó nhìn thấy mặt yếu ớt của bản thân.

      Thượng Quan Triệt giống như thế, ở trước mặt có thể cố tình gây giống như đứa trẻ, yếu ớt cũng được, khóc thút thít cũng được, dù sao những lúc chật vật nhất đều bị nhìn thấy, cần quá để ý...nhungchuoiDĐLQĐ...

      Nghe thấy lời của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn cau mày, : "Sở Sở, như sao lại có thể về nhà người đàn ông xa lạ chứ?"

      Cont......
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57.8
      Editor: nhungchuoi

      Vân Sở chớp chớp mắt, ngờ Liên Thanh Ngôn hỏi như vậy. ra, cũng nghĩ đến vấn đề này, nếu Thượng Quan Triệt là người mưu đồ bất chính sớm bị ăn sạch sành sanh rồi. Vừa rồi bản thân còn chủ động cọ cọ vào người , còn bày ra vẻ mặt như vậy với còn động đến bản thân, cho nên, tin tưởng Thượng Quan Triệt.

      Nếu Thượng Quan đại thúc có nhân tính như vậy cho dù phải là thiếu nữ vị thành niên cũng khinh thường .

      Thượng Quan Triệt cười khẽ, lạnh nhạt nhìn Liên Thanh Ngôn, hơi khiêu khích : "Bác sĩ Liên, lời của đúng rồi, tôi và Sở Sở sao có thể là người xa lạ được chứ? Những chuyện thân mật nhất chúng tôi cũng đều làm, làm sao có thể coi là xa lạ được chứ?"

      Dứt lời, nhìn Vân Sở cách ái muội, trong mắt là nụ cười giảo hoạt.

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, người này cũng quá phúc hắc rồi, phải mới chỉ kiss với thôi sao?. Chuyện thân mật nhất, dễ khiến người ta hiểu lầm.

      Tuy nhiên, Liên Thanh Ngôn phải là gì của , cũng lười giải thích, chỉ căm giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, rồi quay ra với Liên Thanh Ngôn: "Liên ca ca, đêm nay tôi muốn về nha, cứ yên tâm , Triệt ca ca bắt nạt tôi đâu."

      Nghe thấy câu trả lời kiên định của Vân Sở, Liên Thanh Ngôn cau mày, cũng lên tiếng nữa, nhàn nhạt gật đầu, : " kiên trì muốn như vậy tôi cũng có gì để , nghỉ ngơi cho tốt, lúc nữa tôi đến lấy kim tiêm ra cho ."

      Liên Thanh Ngôn xoay người, bóng lưng có vẻ vô cùng đơn, chiếc áo bác sĩ màu trắng mặc người khiến trông giống như vị tiên động lòng người.

      Vân Sở nhìn bóng lưng của , cảm thấy hình như hề vui vẻ, nhưng mà, vì sao chứ?

      bĩu môi, quay ra thấy Thượng Quan Triệt đưa mặt đến, cười : "Nha đầu, tôi rất lạnh."

      Lúc này Vân Sở mới phát Thượng Quan Triệt này lại chỉ mặc chiếc áo sơmi màu tím mỏng manh, người chiếc áo khoác nào, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức, kêu lên: "Sao lại mặc ít như vậy?"

      Phương nam có máy sưởi, cho dù có ở trong phòng chỉ mặc chiếc áo như vậy cũng cảm thấy rất lạnh, tên khốn này, chẳng lẽ sợ sinh bệnh sao?

      "Ai bảo có việc lại làm chuyện ái muội với người đàn ông khác, tôi ghen tị, cho nên tức giận quá mà quên mặc quần áo tử tế." Thượng Quan Triệt trả lời đầy ý, gương mặt quyến rũ tràn đầy ủy khuất.

      Khóe miệng Vân Sở giật giật, nhớ đến hình ảnh bản thân và Đường Dịch Phong hôn nhau ở Đào Nguyên, mặt đỏ lên, cắn môi : " phải là do tôi tỉnh táo hay sao, cái này mà cũng so đo."

      Thượng Quan Triệt ai oán nhìn : "Tôi sao có thể so đo được chứ? Lão bà tương lai của tôi bị heo hôn, tôi rất đau lòng."

      Heo? lại còn Đường Dịch Phong là heo? Ha ha. . . . . .

      Vân Sở trợn mắt liếc nhìn cái, kêu lên: " đừng có gọi quá sớm, ai là lão bà tương lai của chứ."

      "Đương nhiên là nha, nha đầu, phải định trở mặt nhận đấy chứ? tay vẫn còn đeo tín vật đính ước bà nội tôi đưa cho đấy nhé." Thượng Quan Triệt cười giảo hoạt, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.

      Vân Sở ho khan hai tiếng: "Làm ơn , đây là do bảo tôi nhận, chờ đến ngày tìm được bạn , tôi cho đưa lại cho ấy. Hừ!"

      bĩu môi, ra vẻ đại tiểu thư thèm so đo.

      Nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng vì Thượng Quan Triệt, nhìn quần áo mỏng manh người , dịch thân mình ra : " vẫn nên nằm vào trong chăn , nếu bị cảm ai chăm sóc tôi chứ."

      Hai mắt Thượng Quan Triệt sáng ngời, tiến lại gần , ái muội : "Nha đầu đau lòng vì tôi rồi hả?"

      Vân Sở lấy tay đẩy đẩy gương mặt nghiệt của ra, bất mãn kêu lên: "Đứng đắn chút , muốn vào thôi, tôi muốn ngủ tiếp." xong nhắm mắt lại, muốn để ý đến tên khốn được bước lại muốn tiến thêm bước này nữa.

      Thượng Quan Triệt cười khẽ, vén góc chăn lên, lách người vào trong, cánh tay dài lạnh như băng lôi vào trong lòng, tham lam cảm thụ ấm áp người , giọng cũng trở nên lười biếng hơn: " ấm, nha đầu, tại làm ấm cho tôi, tối về tôi làm ấm giường cho ."

      Đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ phía sau, Vân Sở run lên cái, sợ nhất là lạnh, vừa rồi bị ném vào trong nước lạnh lâu như vậy nên tại lại càng mẫn cảm với cái lạnh. Hơn nữa, tại người chỉ quấn lớp khăn tắm, thân thể hai người dựa vào nhau thân mật như vậy cũng khiến có chút được tự nhiên.

      Nhưng cho dù có lạnh cũng kêu lên, Thượng Quan Triệt vì nên mới phải chịu lạnh như vậy.

      xoay người, vươn cánh tay ra nhàng ôm lấy eo , cười híp mắt : "Đại thúc, là lạnh nha."

      ràng bản thân rất sợ lạnh nhưng giờ phút này lại ghét bỏ bản thân, ngược lại lại dùng cánh tay bé ấm áp khi ôm chặt lấy , khoảnh khắc này, trái tim đóng băng nhiều năm của Thượng Quan Triệt từ từ nứt ra, bắt đầu tan ra.........

      Trong trí nhớ của chưa từng có người nào đau lòng vì bản thân như vậy.

      Khi còn quân doanh cần , sau khi ra khỏi đó cũng giống nhau, ở trong mắt gia đình, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, còn ít tuổi có thành tựu, tuổi còn trẻ mà trở thành thượng tá, ở trong quân đội có địa vị khiến người ta phải kính ngưỡng. Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy mặt chói lọi của , chỉ nhìn thấy dáng vẻ uy phong khi đứng trước người khác, nhưng đâu có ai biết, cái gọi là vinh quanh này là do phải dùng sinh mệnh của bản thân mà tranh giành lấy chứ?

      Khi mình chiến đấu hăng hái đâu có ai nhìn thấy nước mắt trong mắt , khi phải tiếp nhận cuộc huấn luyện ma quỷ dành cho người đâu có ai biết bất lực và tuyệt vọng của ?

      Cho dù cả người cũng chưa từng quan tâm giống như vậy. biết, là hi vọng của cả gia tộc, phải gánh trách nhiệm của cả gia tộc, cho dù phải đối phó với loại khó khăn gì cũng được lùi bước, trừ bỏ việc kiên trì lựa chọn nào khác.

      Nhưng mà cũng là người nhà, cuộc sống của con người có lúc phải chịu thống khổ.

      Nhiều năm trôi qua như vậy, mình người chiến đấu hăng say, vô số lần té ngã, vô số lần bò dậy, từ từ trở thành con người đứng nhiều người, nhìn những kẻ bên dưới phải chảy nước mắt thấp giọng cầu xin, càng về sau ánh mắt càng lạnh lùng, trời sập xuống cũng hoảng sợ, cho rằng trở thành người biết đau, cho rằng trái tim này chết từ lâu.

      Nhưng trong khoảnh khắc đó khi nhìn thấy ấy mới hiểu được, ra cũng là người yếu ớt, cũng có lúc cần có bờ vai để dựa vào, giống như bây giờ. Chẳng phải chỉ là câu đơn giản, ánh mắt, hành động nhưng đều có thể khiến cảm động..

      nghĩ, tìm được người mà mình muốn tìm, nhiều năm trôi qua như vậy, luôn giữ chặt trái tim này, những người khác đều coi trọng bề ngoài và thân thế của , đều là những kẻ dối trá khiến cảm thấy ghê tởm, cho nên muốn kết giao với những người đó.

      Nhưng giống như vậy, luôn có thể cho những bất ngờ vui vẻ........

      "Nha đầu, cám ơn .........." Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của , cảm thụ ấm áp tỏa ra từ người , ngửi mùi hương thơm ngát đặc trưng người , trong mắt Thượng Quan Triệt tràn đầy ôn nhu.

      Dịu dàng như vậy chỉ là trong nháy mắt, chớp mắt bị lạnh lùng thay thể, bởi vì lại nghĩ đến nhưng người biết tốt xấu. Vân Cảnh, Triệu Nhược Nghiên, dám làm tổn thương ấy, nhất định làm cho bọn họ phải chịu thống khổ.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57.9
      Editor: nhungchuoi

      Khi Liên Thanh Ngôn vào trong phòng phát hai người nằm cùng nhau, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên tái nhợt.

      lạnh lùng nhìn Thượng Quan Triệt: "Thượng Quan tiên sinh, đây là............"

      Mặc dù rất tức giận nhưng vẫn cố đè thấp giọng , sợ làm ầm khi Vân Sở ngủ say.

      Thượng Quan Triệt cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dừng khuôn mặt trắng nõn của Vân Sở: "Bác sĩ Liên, truyền xong rồi, phiền dọn dẹp chút. Nha đầu mệt mỏi rồi, tôi muốn đưa ấy trở về nghỉ ngơi."

      tức giận trong mắt Liên Thanh Ngôn càng sâu, nhìn Thượng Quan Triệt coi như nhìn thấy bản thân, trong giọng lại nhiều hơn vui: "Thượng Quan tiên sinh, Sở Sở còn , làm sao có thể............."

      Thượng Quan Triệt cười khẽ, ngước mắt lên liếc nhìn Liên Thanh Ngôn cái, ngắt lời , : " yên tâm, trước khi ấy trưởng thành tôi động đến ấy, nhưng hi vọng bác sĩ Liên nhớ kỹ, ấy sớm hay muộn cũng đều là của tôi."

      xong, có chút nỡ rời khỏi cái chăn, cầm lấy áo khoác của bản thân rơi xuống mặt đất, ngồi xuống trước giường, dường như đợi Liên Thanh Ngôn rút kim tiêm ra khỏi tay .

      Liên Thanh Ngôn cười lạnh, thản nhiên : " phải Thượng Quan tiên sinh quá tự tin rồi hay sao, ấy là của , ấy đồng ý rồi hả?"

      Thượng Quan Triệt cũng cười: " là của tôi, chẳng lẽ là của ."

      Tay Liên Thanh Ngôn rút kim ra run chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, dính băng dính vào tay Vân Sở, nhàng nắm cái tay hơi lạnh của , có chút chua sót trả lời: " ấy phải là của bất kỳ người nào, ấy là của chính ấy."

      Thượng Quan Triệt hề để ý đến Liên Thanh Ngôn, xốc chăn lên, dùng áo khoác của bản thân trùm kín lấy , cẩn thận ôm lên, gật đầu với Liên Thanh Ngôn: "Làm phiền bác sĩ Liên rồi, tiền thuốc men tối nay tôi gọi người đến trả."

      xong, ôm lấy Vân Sở rời khỏi văn phòng của Liên Thanh Ngôn.

      Trong văn phòng, Liên Thanh Ngôn nhìn bóng lưng cao lớn của Thượng Quan Triệt, cùng với Vân Sở ngoan ngoãn ngủ say trong lòng Thượng Quan Triệt, rốt cuộc cái gì.

      nên cái gì chứ? cũng phải là người nào của , có tư cách gì để nhiều lời? Thậm chí ngay cả lý do để đối địch với Thượng Quan Triệt cũng có.............

      Trong lòng Liên Thanh Ngôn có chua xót nhè dâng lên, bắt đầu từ khi nào lại trở nên để ý đến nha đầu kia rồi hả? phải vẫn luôn rất chán ghét nha đầu phiền toái kia sao?

      Xoay người, cầm lấy đồ dùng của bản thân, dọn dẹp văn phòng chút, đến phòng tắm nhìn thấy đồ rơi đầy mặt đất, là quần áo của con .

      nhíu mày, nhớ đến việc người đàn ông kia làm sao có thể cởi quần áo người , trong mắt cũng có chút buồn bã. Tay nhặt mấy cái quần áo rơi mặt đất, váy trắng sớm lạnh tanh, nhưng khi cầm tay lại dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của .

      Đặt lên chóp mũi nhàng ngửi, đó còn có mùi hương của , đó là hương vị khiến mê luyến, vậy mà đến giờ phút này mới hiểu được.

      Bỗng nhiên nhớ đến bản thân làm hành động gì, Liên Thanh Ngôn biến sắc, vội vàng cầm lấy quần áo, xếp lại gọn gàng, tự trách mình suy nghĩ quá nhiều. chỉ là em của , tại sao lại có thể có suy nghĩ khác đối với tiểu nha đầu đó chứ?

      Nhưng mà, khi nhìn thấy chiếc quần lót của còn sót lại mặt đất khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng.

      Màn đêm đen yên tĩnh có chút dọa người, Vân gia, lầu ba cửa phòng Vân Cảnh vang lên tiếng gõ nhàng.

      Vân Cảnh mở cửa nhìn thấy Liên Thanh Ngôn với bộ quần áo màu trắng, nhíu mày hỏi: "Thanh Ngôn, muộn thế này, sao cậu còn đến đây."

      Bận rộn cả ngày, Vân Cảnh vừa mới tắm xong, uống rượu giải sầu mình. Nhìn thấy Liên Thanh Ngôn đến đúng lúc này, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.

      Liên Thanh Ngôn vào trong phòng Vân Cảnh, cầm lấy cái cốc, tự nhiên rót cho mình ly rượu, buồn bã uống ngụm rồi mới : " có việc gì, chỉ là đến cho cậu tiếng, hôm nay Sở Sở về nhà."

      "Sở Sở?" Vân Cảnh cau mày, vội vàng hỏi Liên Thanh Ngôn: " ấy đâu rồi hả?"

      Liên Thanh Ngốn lạnh nhạt liếc Vân Cảnh cái, khóe miệng lộ ra nụ cười chua sót: " ấy muốn về nhà."

      muốn về nhà..........

      Vân Cảnh ngơ ngác ngẩn người, lúc lâu vẫn chưa thể hồi hồn lại.

      muốn về nhà, hơn ai hết biết rất nguyên nhân là vì sao. ..... Bởi vì nên khiến gia đình này biến thành như bây giờ, ngay cả chính cũng muốn trở về cái nơi mà ngay cả khí để hô hấp cũng sạch này, vậy ấy làm sao lại có thể muốn về chứ?

      sớm biết, còn giống trước kia, bây giờ trở nên thông minh, sắc bén. cũng biết tất cả những điều đó đều là do ép , vốn dĩ là tiểu nha đầu hồn nhiên ngây thơ, chính biến thành người như bây giờ........

      Vân Cảnh có chút thống khổ, nhắm mắt lại, lúc lâu sau cúi đầu cười tự giễu: "Có đúng thế ? ấy đâu?"

      Liên Thanh Ngôn nhìn Vân Cảnh sâu, bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào khuôn mặt , nghe thấy lời hỏi, mới : "Đêm nay ấy bị người bỏ thuốc ở Đào Nguyên, người đàn ông đưa ấy đến bệnh viện của tôi. Sau khi giải trừ được thuốc ấy trở về cùng với người đàn ông đó.”

      Giọng của rất lạnh nhạt, giống như miêu tả kiện hoàn toàn liên quan đến bản thân, nhưng mà đau đớn nhè trong lòng lại rất ràng.

      "Thuốc? Đàn ông?" Vân Cảnh kích động đến bên người Liên Thanh Ngôn, hỏi: " xảy ra chuyện gì rồi hả?"

      Liên Thanh Ngôn nhún nhún vai: " biết, có lẽ là có người nào đó muốn đối phó với ấy cũng nên." xong, nhìn Vân Cảnh cách đầy ý tứ.

      Vân Cảnh lập tức cười lạnh, lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt thể tin nhìn Liên Thanh Ngôn: "Cậu nghi ngờ tôi?"

      Liên Thanh Ngôn biết bản thân nên nghi ngờ, nhưng mà, quan hệ của Vân Cảnh và Vân Sở biết rất , dã tâm của Vân Cảnh khiến thể nghi ngờ.

      Vân Cảnh cúi đầu, cười khổ: "Thanh Ngôn, ngay cả cậu cũng tin tưởng tôi sao?"

      "Tai nạn xe cộ lần trước do người của cậu làm, còn đúng sao?" Liên Thanh Ngôn lạnh lùng hỏi, trong mắt mang theo tia trách cứ.

      Vân Cảnh gật đầu: "Đó là sai lầm của tôi, A Tự hiểu sai ý, cho nên..........." Vân Cảnh cắn môi, giải thích: "Tôi chưa bao nghĩ đến chuyện làm tổn thương ấy cả."

      "Vậy cậu muốn làm cái gì?"

      "Thanh Ngôn, chỉ cần cậu tin tưởng tôi hề muốn làm tổn thương ấy là tốt rồi." Vân Cảnh kiên định nhìn Liên Thanh Ngôn.

      Liên Thanh Ngôn thở dài, gật đầu : "Như vậy là tốt nhất, dù sao ấy cũng là em của cậu. Tôi muốn nhìn thấy cảnh hai người trở mặt với nhau."

      Dứt lời, Liên Thanh Ngôn bưng ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ từ từ vào trong cổ họng, cảm giác ấm áp truyền ra từ bên trong khiến cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

      "Tôi về trước, về chuyện bỏ thuốc tốt nhất cậu nên điều tra chút." Liên Thanh Ngôn xong bước ra khỏi phòng, để lại Vân Cảnh uống rượu mình, ly rồi lại ly.

      sai lầm rồi sao? Nếu phải như vậy tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy.............
      lhngan0401 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 57.10
      Editor: nhungchuoi

      Bóng đêm mê người, đêm khuya, đường chỉ có duy nhất chiếc xe chạy như bay, vô cùng im ắng.

      Trong chiếc xe ô tô màu đen xa hoa, Vân Sở từ từ tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiệt của Thượng Quan Triệt, miễn cưỡng duỗi thắt lưng ra, cười : "Đại thúc, tôi đói bụng."

      Thượng Quan Triệt cúi đầu, sủng nịch nắm lấy khuôn mặt nhắn của : " lúc nữa về đến nhà, muốn ăn cái gì?"

      "Mì" Vân Sở cười tươi, trả lời cách kiên định.

      "Mèo tham ăn, lúc nữa trở về làm cho ."

      "Ừ ừ, hì hì, Triệt ca ca là tốt nhất." Vân Sở làm nũng cọ cọ vào người , đột nhiên cảm thấy ra Thượng Quan Triệt đối xử với rất tốt, tốt hơn so với bất kỳ người nào khác.

      Trở lại biệt thự, Thượng Quan Triệt mới nhớ ra mình cầm theo y phục của Vân Sở về, nhìn thấy thân hình lung linh của chỉ được bao phủ bằng lớp khăn tắm cổ họng nhất thời có chút khô khốc.

      ho khan hai tiếng, đưa Vân Sở vào trong chăn, cầm lấy di động dặn dò Tiểu An vừa mới rời vài câu, sau đó mới trở lại phòng bếp bắt đầu nấu mì cho Vân đại tiểu thư.

      Chờ đến khi mùi thơm ngào ngạt của mì bốc lên Tiểu An cũng đưa bộ quần áo đến tay Thượng Quan Triệt.

      Hai người ăn như hổ đói, sau khi ăn xong Vân Sở ngoan ngoãn tắm rửa, trước khi tắm còn lớn tiếng ra lệnh cho Thượng Quan Triệt: "Đại thúc, đêm nay làm ấm giường cho tôi, hừ hừ, làm nhanh , lúc nữa bản tiểu thư muốn nghỉ ngơi."

      Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ bị Vân Sở đẩy lên giường, nhìn đắc ý chạy vào phòng tắm, sờ sờ mũi, thầm: "Nha đầu kia nghĩ mình làm ấm giường cho , chẳng lẽ sợ mình ăn sao?"

      Nhớ đến thân thể mềm mại của cùng với hương vị tốt đẹp của nó là khóe miệng Thượng Quan Triệt lại cong

      lên, lộ ra nụ cười mê người......

      Tắm rửa xong ra nhìn thấy Thượng Quan Triệt ngoan ngoãn nằm giường làm ấm chăn cho , trong lòng ấm áp, vừa dùng khăn lau khô tóc vừa chế nhạo Thượng Quan Triệt: "Đại thúc, chăn ấm hay chưa?"

      Thượng Quan Triệt vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, cười : "Ấm rồi, lại đây."

      Vân Sở hấp ta hấp tấp chạy đến, ngồi xuống bên giường: "Ừ, có thể tắm rửa, tôi lau khô tóc xong ngủ."

      Thượng Quan Triệt đưa tay ra lấy cái khăn của , tươi cười như hoa nhìn : "Để tôi giúp ."

      "Cái gì?" Vân Sở ngẩn người, lập tức cảm giác được ngón tay thon dài của Thượng Quan Triệt xuyên qua tóc dài của , nhàng vò vò tóc cho , dùng khăn lông nhàng lau khô tóc cho .

      cảm giác khác lạ dâng lên trong đáy lòng , cúi đầu, khuôn mặt nhắn hơi đỏ lên.

      Thượng Quan triệt đứng dậy, cầm lấy cái khăn đứng sau lưng , cứ như vậy mà giúp lau khô 3000 sợi tóc đầu ...nhungchuoiDĐLQĐ... Động tác của rất dịu dàng, miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngửi mùi thơm tóc trong lòng vẫn thể yên tĩnh được.

      Khóe miệng Vân Sở khẽ cong lên, nhàng dựa vào trong lòng Thượng Quan Triệt, híp mắt lại, hưởng thụ dịu dàng truyền của truyền đến từ phía sau, cảm giác thoải mái, khiến cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ.

      Chờ đến khi Thượng Quan Triệt lau khô tóc cho Vân Sở xiêu vẹo dựa vào trong lòng Thượng Quan Triệt mà ngủ......

      Thượng Quan Triệt nhìn cách bất đắc dĩ, cẩn thận ôm lên giường, cúi đầu, nhàng đặt lên trán nụ hôn, sau đó mới cầm khăn vào phòng tắm.

      Sau khi tắm xong, Thượng Quan Triệt lau khô tóc, nhìn dáng vẻ ngủ say của Vân Sở, trong lòng khẽ động, sau đó trèo lên giường nằm xuống bên cạnh , ôm chặt lấy ở trong ngực, dịu dàng : "Ngủ ngon, bảo bối."

      Buổi tối này Vân Sở ngủ cực kỳ an tâm, từ khi đến thế giới này trải qua rất nhiều chuyện, cũng từ từ thích ứng được hoàn cảnh và cuộc sống như vậy, nhưng lại chưa bao giờ có ngày nào như hôm nay, được ngủ cách yên ổn như vậy.

      Ngày thứ hai sau khi thức dậy, vốn dĩ Thượng Quan Triệt muốn đưa Vân Sở về nhưng mà vừa mới đứng dậy bị cuộc điện thoại gọi đến bắt buộc phải . Tuy nhiên Thượng Quan Triệt vẫn hết sức thương , để Tiểu An đưa về.

      "Cám ơn , An đại ca." Xuống xe, Vân Sờ cười ngọt ngào với Tiểu An.

      Mặt Tiểu An đỏ lên, vội vàng xua tay: "Vân tiểu thư khách khí rồi, đây là chuyện tôi phải làm.".....

      Vân Sở vẫy tay tạm biệt Tiểu An, sau khi nhìn rời mới xoay người chuẩn bị vào nhà. Kết quả vừa mới xoay người lại bắt gặp Đường Dịch Phong.

      "Sở Sở. . . . . ." Đường Dịch Phong nhìn thấy Vân Sở bước xuống từ chiếc xe sang trọng, cau mày, có chút khẩn trương nhìn .

      Nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, mặt Vân Sở lại đỏ bừng, cười gượng với Đường Dịch Phong: "Đường thiếu, tại sao lại ở trong này?"

      trán Đường Dịch Phong vẫn còn dán băng cá nhân, có lẽ là vết thương lúc Thượng Quan Triệt đá văng ra tối hôm qua tạo thành. Lúc này mặt cũng hơi đỏ, cúi đầu, có chút bất an nhìn , cuối cùng vẫn chống lại được nghi vấn trong lòng, hỏi: "Sở Sở, tối hôm qua em đâu vậy?"

      Vân Sở cười khẽ, lạnh nhạt trả lời: "Chuyện này hẳn là có quan hệ với Đường thiếu?".....

      Thân thể Đường Dịch Phong khẽ run lên cái, nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Vân Sở, biết trách bản thân hôm qua quá xúc động, cắn môi, vội vàng trả lời: "Sở Sở, , tối hôm qua là đúng, hề cố ý......."

      rất muốn là chính hôn trước, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của được chữ nào ra cả.

      Vân Sở hiểu nhìn Đường Dịch Phong, cười : "Tối hôm qua? Tôi biết cái gì, có lỗi, tôi còn có việc phải về trước, nếu Đường thiếu có việc gì mời trở về ."

      Vân Sở xong vòng qua Đường Dịch Phong vào trong nhà, Đường Dịch Phong đứng yên tại chỗ, nhìn qua bên người bản thân, đột nhiên trái tim co rút đau đớn.

      bỏ lỡ ư, cuối cùng vẫn có cách nào cứu vãn được sao?

      Nhìn bóng lưng lạnh lùng của , Đường Dịch Phong nhắm mắt lại, trong mắt tràn ngập đau khổ. Sở Sở, nếu thời gian có thể quay trở lại, thề nhất định rời bỏ em trong lúc em khó khăn nhất, cho dù có nhiều áp lực đến đâu cũng nhất định bất chấp tất cả mà ở bên cạnh em.

      Đây có lẽ là trừng phạt mà ông trời dành cho ? Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như thế........

      Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại này, rốt cuộc nước mắt hối hận rơi xuống tiếng động, Đường Dịch Phong đứng ở trong gió, nhìn bóng lưng rời của Vân Sở, thẫn thờ lúc lâu.

      Cont......
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      lhngan0401 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :