1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Người nhà gần gũi.

      "Chị, chị nghĩ cái gì mà hai mắt cứ nhìn đăm đăm vậy?" Trưởng Tôn Mặc bưng cái bát sứ trắng, bên trong đựng cây thuốc đập nát màu đen tuyền. Bởi vì tuổi thơ ấu của cậu gặp bất hạnh khiến hai chân tàn tật, cho nên cậu đặc biệt cảm thấy hứng thú với ngành y học, ước muốn ngày kia có thể trị được hai chân của mình, có thể sinh hoạt giống như người bình thường.

      Lúc trước ghi danh Đại học Đế Hoa, thành tích của cậu đứng đầu toàn tỉnh, nhưng thành tích của Trưởng Tôn Ngưng lại tốt lắm, chỉ có thể ghi danh ngành nông nghiệp. Sau khi Trưởng Tôn Thục Nhã suy xét nhiều lần, cuối cùng lại để cậu cũng ghi danh viện nông nghiệp, đáng tiếc.

      "Chị giúp em." Hiệu quả cây thuốc Trưởng Tôn Mặc hay tự mình tìm tòi tệ, đặc biệt đối với vết thương bên ngoài, thêm chút phương pháp đặc biệt của Trưởng Tôn Ngưng nữa, tin tưởng rất nhanh có hiệu quả tốt."Tiểu Mặc, em cùng mẹ gần đây như thế nào? Trừ bỏ ba cái thằng khốn kia có phải còn có những người khác tới quấy rối ?" Trong trí nhớ trước kia, nhà này thường xuyên bị bắt nạt.

      " có đâu, bọn em có việc gì." Trưởng Tôn Mặc dùng sức lắc đầu, cố ý muốn nhấn mạnh,.

      "Đừng lộn xộn, nếu để lại sẹo sau này đẹp trai nữa"

      "Chị, em cảm giác chị trở nên khác trước rồi."

      "Là sao, có chỗ nào khác trước hả ?" Trước kia nghe thai song sinh thường có cảm ứng tâm linh, biết có phải Trưởng tôn Mặc cảm giác được chị của cậu mất hay , dù sao cũng định thêm cái gì.

      "Trở nên lợi hại hơn, cũng đẹp hơn, phong cách cũng thế, còn có rất nhiều cái ra được."

      "Vậy em có còn nhận ra người chị này của em hay ?"

      "Chị vốn là chị của em mà, em có nhận ra hay cũng thế thôi!"

      "Tên láu cá." dám chắc có phải Trưởng Tôn Mặc thực cảm ứng được cái gì hay , nhưng cũng chăm sóc bọn họ.

      Hai chị em vừa bôi thuốc, vừa trò chuyện.

      Lúc này, Trưởng Tôn Thục Nhã ôm củi trở về từ bên ngoài, nhóm lửa bên trong bếp qua đây hỏi: "Tiểu Ngưng, sao bây giờ con mới trở về, sáng mai qua năm mới rồi, phải là gặp chuyện gì chứ? Còn có quần áo này của con, cách ăn mặc này, còn có xe bên ngoài nữa, đều là chuyện gì?"

      " có việc gì, chỉ là cuối năm trong tiệm khá bận rộn. Mẹ, mẹ cũng biết, ông chủ luôn luôn rất chăm sóc con, con cũng thể có tình nghĩa như thế! Hơn nữa, cuối năm buôn bán tốt, còn có thể lấy tiền lì xì. Năm mới hoàn cảnh mới, con cũng đem quà về cho hai người. Chờ đó, con lấy cho."

      Trong thời gian Trưởng Tôn Thục Nhã vẫn còn chưa kịp phản ứng Trưởng Tôn Ngưng chạy bốn chuyến, đồ đạc xe gần như đều lấy hết lại đây."Mẹ, Tiểu Mặc, đây là quần áo mua cho hai người, những thức ăn này có rất nhiều là do bạn bè tặng, có cái con mua, bình thường chúng ta cũng hay ăn, giữ lại từ từ ăn ." Trưởng Tôn Ngưng quả thực mua rất nhiều, gạo và mì lương thực dầu ăn, rau dưa hoa quả, ước chừng xếp thành núi . Mà cái người gọi là bạn bè, chính là Hoa Tử Ngang, số loại hải sản tốt nhất đều là mua. Biết hoa Tử Ngang vẫn chưa động tâm với mình, nhiều lắm cũng chỉ tính là tò mò, đặt ở bên người cũng vì muốn ở bên cạnh quan sát, biết mua những thứ này là cái ý gì? Nhưng mua, bọn nhận, toàn bộ coi như quà tặng cho mình.

      "Con bé này, lại xài tiền bậy bạ." Trưởng Tôn Thục Nhã nhìn quần áo mới trong tay, hốc mắt khỏi nóng lên, kí ức chua xót mấy năm nay đồng loạt trào lên trong lòng, cảm thấy đặc biệt có lỗi với con cái của mình.

      "Mẹ, kiếm được tiền phải là vì xài à? giờ là thế kỷ hai mươi mốt, Chúng ta cũng cần phải có dáng vẻ của người thế kỉ mới, nên sống theo thời đại." Trưởng Tôn Ngưng lau nước mắt cho Trưởng Tôn Thục Nhã, an ủi .

      "Mấy thứ này tốn ít tiền bạc phải ?"

      "Cũng có mấy, qua năm mới cửa hàng cũng đều đưa ra khuyến mãi, hàng thanh lí rẻ, con mua nhiều chút. Yên tâm , học phí của con với Tiểu Mặc cũng đều chuẩn bị rồi. Mẹ con trưởng thành, về sau chăm sóc mẹ với em trai, để mọi người có thể có cuộc sống hạnh phúc."

      "Mẹ cầu cuộc sống sung sướng cái gì, chỉ hy vọng hai người các con đều bình an khỏe mạnh là được." Nguyện vọng của mẹ lúc nào cũng gắn người con cái, mãi mãi cầu lợi cho riêng mình.

      Kiếp trước biết tình thương của mẹ là như thế nào, cũng phải nhi cha mẹ, chẳng qua cha mẹ đều là đặc công, là cấp của , lúc mười tuổi lần lượt hy sinh trong nhiệm vụ. Giữa bọn họ có tình thân, chỉ là quan hệ phụ thuộc giữa cấp với cấp dưới.

      Giờ học đầu tiên trong cuộc đời đặc công của , cái người gọi là cha chỉ báo cho , thân là đặc công có thể có cảm tình, nhưng tuyệt đối thể động tình, càng thể làm theo cảm tính, nếu chết có chỗ chôn. Những điều đó luôn luôn ghi nhớ trong lòng, bởi vì đó là điều mà cha dạy, hình ảnh của mẹ đối với hết sức mờ nhạt, chỉ nhớ bà rất đẹp, rất đẹp.

      "Chị, phải chị định cho em biết, chị phát tài lớn, nên kích động, tự mình mua chiếc xe đó chứ? Đó đúng là xe hàng hiệu nhé!"

      "Phải ! Tiểu Ngưng, xe kia ở đâu ra, hẳn phải là con mua chứ?" Trưởng Tôn Thục Nhã biết giá trị của chiếc xe kia, nhưng vừa thấy là biết đồ tốt, toàn bộ huyện Dương Nhạc có mấy chiếc đều có thể tính ra.

      "Đừng nghe Tiểu Mặc bậy." Trưởng Tôn Ngưng giơ ngón tay chỉ chỉ đầu em trai mình, quay lại giải thích với Trưởng Tôn Thục Nhã, "Xe kia của bạn con, ta về nhà ăn tết cũng dùng được, nên cho con mượn mà nhờ có xe của ấy, bằng chắc là con thể trở về rồi, mọi người thấy được đâu! Nhà ga người đông nghìn nghịt, đơn giản là vé cũng khó cầu." Trưởng Tôn Ngưng sinh động như , kết hợp kể người ta đưa con cháu chơi xuân rầm rộ, hai người đều là người thành , hề nghi ngờ gì.

      "Chị, chị biết lái xe hồi nào?"

      "Lái xe tự học, bằng lái bạn làm giúp, làm sao! Em còn có vấn đề gì nữa ?" Trưởng Tôn Ngưng giơ ngón tay chọt trán cậu, Tên nhóc thối, luôn chọn vấn đề trọng điểm mà hỏi, biết có phải nó cố ý nữa.

      " có, có nữa!" Trưởng Tôn Mặc vội vàng che trán mình lại, người chị này của cậu hoàn toàn thay đổi thành người khác, có điều chị hoạt bát vui tươi như vậy cậu cực kỳ thích.

      Trưởng Tôn Ngưng bỏ qua cho cậu, cũng xem như hoà mình với đứa em trai hời này, "Con đói bụng, mẹ, khi nào ăn cơm ạ?" Thói quen ỷ lại là nuôi ra ở chỗ Hoa Tử Ngang mấy ngày nay, diễn đàm lê quý đon, kiếp trước mình đến mình , bất cứ việc gì cũng đều tự mình bắt tay vào làm. có người để ỷ lại, cũng thể ỷ lại bất luận kẻ nào, khi đó,ỷ lại chính là mở đầu của cái chết.

      "Mẹ làm ngay, lập tức có liền, con ngồi chuyện với Tiểu Mặc ." Trưởng Tôn Thục Nhã xong đứng dậy làm việc.
      Last edited: 6/5/16
      Dionthuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Tết lịch đơn giản

      Người nhà ăn xong bữa cơm đơn giản ấm áp, ngồi vây quanh ở đầu giường có lò sưởi trò chuyện hồi về tình hình gần đây của nhau, sau đó Trưởng Tôn Ngưng ngủ sớm. Thân thể này phải thân thể kim cương làm bằng sắt giống như trước kia, lái xe ngày, tại cảm thấy mệt mỏi dứt.

      Ngày hôm sau, là tết lịch, người nhà dậy sớm. Sau khi ăn qua bữa sáng, Trưởng Tôn Thục Nhã lại bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, bởi vì Trưởng Tôn Ngưng mua về đủ loại đồ ăn tốt, năm nay cơm tối tất niên phong phú hơn nhiều so với trước kia, có thể xem như cái tết phong phú nhất trong mười mấy năm qua.

      Hai chị em Trưởng Tôn Ngưng cũng nhàn rỗi, ăn ý phối hợp với nhau, dán tốt câu đối xuân, treo đèn lồng đỏ thẫm lên, làm nổi bật lên nhà độc trong núi lớn này, trong cảnh tuyết, khí có vẻ đặc biệt vui mừng, từ xa nhìn lại, lộ ra cỗ hơi thở nghệ thuật lãng mạn. Trưởng Tôn Ngưng càng xem càng cảm giác thú vị, khỏi hăng hái đột ngột, tìm giấy bút tới, lưu loát, chải quét chấm, chỉ chốc lát sau bức tranh “Nhà nông đón xuân mới” xuất giấy, Trưởng Tôn Mặc nhìn thấy trực tiếp khen ngợi, do cậu cất giữ.

      Kỳ , trong nhà cơ bản là có điện, đèn pin được tính là đồ điện gia dụng tân tiến, cho nên Trưởng Tôn Ngưng đặc biệt mua đèn lồng dùng bộ pin khô, trong lòng lo lắng, việc cấp bách tại là nhất định phải giải quyết vấn đề điện với nhà cửa trước.

      "Tiểu Mặc, chị có quà muốn tặng cho em, đoán xem là cái gì?" Xong việc, Trưởng Tôn Ngưng ra vẻ thần bí .

      " phải ngày hôm qua đều tặng quà hết rồi sao?"

      "Ngày hôm qua tính, tất cả mọi người đều có phần, kế tiếp muốn đưa chính là đặc biệt tặng cho em, đoán thử xem?"

      "Đoán ra, chị, chị cho em biết ." Trưởng Tôn Mặc biết điều lắc đầu, trong mắt lại lóe ra nghi ngờ, chị hôm nay phát tài lớn sao?

      Trưởng Tôn Ngưng cũng giả vờ thần bí nữa, xoay người ra khỏi hang động, chỉ chốc lát sau tiến vào đẩy theo cái xe lăn hoàn toàn mới, cầm trong tay quyển “Bản thảo cương mục” (danh mục các loại thảo dược) mà mình liều mình cướp về kia.

      "Thích ?"

      "Chị. . . Này. . . ?" Trưởng Tôn Mặc vừa nghi ngờ, vừa kích động, nhìn xe lăn, cầm “Bản thảo cương mục” biết phải cảm nhận trong lòng mình lúc này như thế nào.

      "Đừng khóc nhé, nước mắt đàn ông dễ rơi, cũng đừng bảo chị của em có khả năng." Trưởng Tôn Ngưng cầm cái mũi của Trưởng Tôn Mặc, đùa, muốn làm hâm nóng bầu khí.

      "Đáng ghét." Trưởng Tôn Mặc đẩy tay ra, nước mắt trong mắt rơi xuống nở ra từng đóa hoa , lau cái, nín khóc mỉm cười với Trưởng Tôn Ngưng: "Cảm ơn chị, chị!" Giọng điệu cực kỳ trịnh trọng.

      "Tên nhóc thối, còn khách sáo với chị, từ nay về sau chị để cho bất luận kẻ nào ức hiếp em, dù em thể so sánh với người bình thường, chị cũng giúp em đứng ở độ cao người có thể với tới, quan sát thế giới này." Trưởng Tôn Ngưng hứa hẹn như vậy, trong lòng sớm có quyết định của chính mình.

      "Chị, như vậy mệt mỏi nhiều lắm đó!" Trưởng Tôn Mặc cũng đùa Trưởng Tôn Ngưng.

      "Tên nhóc thối, tư tưởng tiến bộ chút được hay ." Trưởng Tôn Ngưng gõ cái ót cậu.

      "Ha ha. . . ." Trưởng Tôn Mặc cười ngây ngô, gương mặt treo hai cái lúm đồng tiền nông sâu vừa phải, đây là điểm khác nhau gương mặt giữa cậu với Trưởng Tôn Ngưng. Cũng bởi vì hai cái lúm đồng tiền này, cậu trông càng giống như đứa trẻ chưa lớn lên.

      "Cái dáng vẻ ngu ngốc này." Túm lấy “Bản thảo cương mục” Trưởng Tôn Mặc thích buông tay, đặt ở giường đất, đỡ cậu ngồi xe lăn."Em tự mình thử thích ứng chút, chờ khai giảng chị lập tức với trường học xin phép, chuyển phòng em ở xuống lầu , như vậy nếu sau này lúc chị có ở đó, tự em ra ngoài cũng thuận tiện hơn rất nhiều."

      chuyện, Trưởng Tôn Thục Nhã từ bên ngoài tiến vào, liếc thấy xe lăn mới tinh: "Tiểu Ngưng, lại là con mua à, con lấy nhiều tiền bạc như vậy từ chỗ nào?" phải bà trách Trưởng Tôn Ngưng xài tiền bậy bạ, huống hồ xe lăn đối với Trưởng Tôn Mặc rất hữu dụng, bà là lo lắng nguồn gốc tiền bạc này tốt. Nhà họ nghèo, nhưng tuyệt đối trong sạch, nếu nguồn gốc tiền bạc này tốt, bà thà rằng nghèo nàn đến chết đói, cũng dùng phần những thứ đồ đó.

      Trưởng Tôn Ngưng tâm tư Nhanh nhẹn, sao có thể biết suy nghĩ của Trưởng Tôn Thục Nhã, tiến lên kéo bà cánh tay : "Mẹ, mẹ yên tâm , những tiền này tuyệt đối phải cướp đoạt, lừa gạt trộm, nhiều lắm tính là vận may của con tốt chút mà thôi."

      "Hử?" Trưởng Tôn Thục Nhã vặn mi hỏi tới, rất có tư thế con ra nguyên do mẹ thề cam lòng.

      "Chính là sau khi ông chủ chúng con phát xong tiền lì xì, mấy cái nhân viên cửa hàng chúng con cùng mua gì đó, sau đó gặp phải hoạt động rút thưởng cuối năm của cửa hàng, nghĩ tới lại rút phải giải thưởng trong đó." Vừa , Trưởng Tôn Ngưng vừa an ủi mình, cái này xem như dối có ý tốt, sao.

      " sao?" Trưởng Tôn Thục Nhã còn nửa tin nửa ngờ, bà cũng biết thế giới bên ngoài là cái dạng gì, nhưng cảm thấy được Trưởng Tôn Ngưng quá thoải mái dễ dàng rồi.

      " , bảo đảm so với vàng còn hơn, tin mẹ thử luyện xem." Trưởng Tôn Ngưng vỗ ngực đảm bảo, đường đường là vua đặc công, vậy mà ngay cả phụ nữ trong thôn đều lừa dối được dứt khoát đập đầu vào đậu hủ cho xong.

      "Ba hoa." có biện pháp tóm Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Thục Nhã cảm thấy con mình thay đổi thành người khác, trở nên ngay cả bà cũng hoàn toàn nhìn thấu rồi."Tiểu Ngưng, mẹ có thể với con, bên ngoài nơi phồn hoa hấp dẫn, chúng ta nghèo nàn nghèo nàn, con cũng thể làm ra những chuyện nhận ra người, biết ?" Trưởng Tôn Thục Nhã cực kỳ nghiêm túc, bà lo lắng con ở bên ngoài chịu thiệt, nhưng đứa trẻ lớn, bà lại thể buộc chúng ở nhà nữa, mâu thuẫn.

      " biết, mẹ yên tâm ." Cho Trưởng Tôn Thục Nhã ăn viên thuốc an thần, muốn như thế nào sống vẫn là chuyện của chính , ai cũng quản được."Mẹ, đêm nay con xuống bếp, để mọi người nếm thử tay nghề của con." Trưởng Tôn Ngưng vội vàng chuyển hướng đề tài.

      "Được, tại thời gian còn sớm, con với Tiểu Mặc cứ đợi trước . Trong khoảng thời gian con ở nhà này, nó buồn bực muốn chết rồi."

      "Được."

      Tán gẫu sao, cái này rất thành thạo. từng có chiến tích đấu khẩu chiến thắng huy hoàng, mình hạ gục mười người. Đương nhiên, tất cả đều là tự mình tìm vui vẻ, ở bên ngoài cũng ra.

      Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng làm tám món ăn canh, phối bốn đĩa dưa muối mà Trưởng Tôn Thục Nhã tự mình muối, xem như cơm tối tất niên phong phú nhất của nhà bao năm qua, mọi người đối với tài nấu nướng của cũng khen thôi. Sau khi thu dọn xong, trời bên ngoài tối đen, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ truyền đến, ba người chưa từng có hứng thú này. Nhà kẻ có tiền mới có thể dùng pháo để chúc mừng ngày tết, thứ đó là quá mức xa xỉ đối với nhà . Trưởng Tôn Ngưng cũng hiểu được pháo là thứ hàng giải trí có ý nghĩa nhất, pháo hoa sáng lạn nháy mắt biến mất, chỉ càng tăng thêm buồn phiền mà thôi.

      Trong hang động có đèn điện, chỉ có ánh sáng lờ mờ. Ba người chơi bài hồi, lại nằm ngủ giống như thường ngày.

      Trưởng Tôn Ngưng nằm ở đầu giường lò sưởi, suy nghĩ khỏi bay tới ngoài trăm dặm thành phố X, biết Hoa Tử Ngang qua tết lịch như thế nào, có thể nghĩ đến hay ? Ài, có điện thoại vẫn bất tiện.

      Ngày hôm sau.

      Mặt trời đỏ rực đẩy đám mây bên chân trời ra, bướng bỉnh bắn ra ánh sáng vàng rực rỡ xa tít tắp, lộ ra khuôn mặt tươi cười lâu. Trưởng Tôn Ngưng chạy bộ, ở trong nắng sớm, mặc dù kiếp này muốn làm đặc công, cũng cần phải có bản lĩnh bên thân mới có cảm giác an toàn.

      Mùng đầu năm, theo như truyền thống phải chúc tết cho người lớn. Ba người ăn bữa sáng đơn giản, sau đó Trưởng Tôn Thục Nhã dẫn chị em hai người chúc tết ở nhà mẹ đẻ trong thôn Vĩnh An.
      Last edited: 6/5/16
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Họ hàng cực phẩm (phần đầu)

      "Tiểu Ngưng, con muốn lái xe sao?" Trái ngược với vẻ mặt chờ mong của Trưởng Tôn Mặc, Trưởng Tôn Thục Nhã có vẻ vô cùng lo lắng. Xe này chính là thứ đồ xa xỉ, nhà bà nghèo như vậy, đột nhiên lại lái xe tốt rêu rao khắp nơi, rất dễ rước lấy lời ong tiếng ve.

      "Mẹ, cần lo lắng, người khác thích cái gì cứ cái đó, dù sao xe này cũng phải do trộm cướp mà đoạt tới. Hơn nữa, xe phải là dùng để thay cho việc bộ dùng à, có xe là lãng phí tài nguyên, nhanh lên xe ."

      Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng cho phép tiếp tục phản đối, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng dám cái gì nữa, vẫn cảm thấy người con để lộ ra loại khí phách, khiến người khác phải ngoan ngoãn nghe theo, bà ngồi xe mà tâm tình yên suốt cả đoạn đường.

      Nhà Trưởng Tôn là hộ đến từ bên ngoài, chỉ có nhà này hề có bảy tám dì họ hàng nào khác nữa. Trong kí ức của có biết Trưởng Tôn Thu từng là giáo sư, hoàn cảnh gia đình còn đến nỗi tệ, nhưng chứng kiến cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt này, khiến trong lòng khỏi sinh ra phản cảm. Bọn họ ở nhà cửa như vậy, lại mặc cho con mình mang theo con cái phiêu bạt đến chỗ trú rét khổ trong núi, thực là 'Đáng thương nhất đời là lòng cha mẹ', đúng là châm chọc đến cực điểm.

      Bốn bề tường vây ngay ngắn bằng đá, nhà lầu cao cửa rộng, cửa lớn hai cánh bằng gỗ màu đen, bên rộng mở. Ba phòng ngói ở giữa, vợ chồng già ở dư dả, hai căn phòng thấp bằng gạch vuông ở phía tây, bên ngoài căn phòng buộc con lừa lông xám, bên trong còn đút cỏ khô cho lừa.

      Ở giữa hai cánh cửa lớn đứng khối đá, có cách nào lái xe vào, chỉ có thể dừng ở cửa, ba người xuống xe. Trưởng Tôn Ngưng đẩy Trưởng Tôn Mặc, theo Trưởng Tôn Thục Nhã vào trong viện. Con chó vàng lớn trông cửa nhìn thấy, chạy chậm đến cọ xát ở ống quần, giống như chào hỏi thân thiết. bà lão hơn sáu mươi tuổi cho gà ăn ở phía đông căn nhà, xanh xanh đỏ đỏ mảnh, ít nhất có hơn hai mươi con. Đúng là bà ngoại của Trưởng Tôn Ngưng, nhìn thấy xe có rèm che dừng ở cửa nhà mình, cất bước muốn ra cửa nhìn, lại nhìn thấy ba người Trưởng Tôn Thục Nhã, lập tức thu bước chân về, vẫn chút hoang mang tung hạt ngô ra như cũ, có ý tứ thân thiết.

      Trong mắt Trưởng Tôn Thục Nhã lên đau thương, ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng tối sầm, chao ôi này, những con này phải là do mẹ nuôi lúc trước sao! Nuôi nhiều gà như vậy, cũng thấy cho bọn ăn đến cái trứng gà, ngay cả con chó vàng lớn trung thành còn nhận người quen, trái tim bà ngoại ruột này chẳng lẽ là làm từ tảng đá, thân nhân máu mủ còn cao bằng mấy con gà sao?

      Trưởng Tôn Ngưng rất hối hận, cái này phải tiêu biểu cho ăn no tự tìm mất mặt, mặt nóng dán mông lạnh sao? Cái gọi là người thân, là quan tâm lẫn nhau, bảo vệ cho nhau, người thân giống như trước mắt vậy, mà còn chúc tết, lạy cọng lông á!

      Lúc Trưởng Tôn Ngưng khó chịu, ông lão cũng hơn sáu mươi tuổi thân thể cường tráng, tinh thần sung mãn, hai má còn hơi hồng, xác nhận là vừa uống rượu từ trong nhà ra đón,.

      "Thục Nhã, Tiểu Ngưng, Tiểu Mặc, mau vào nhà , đầu giường đặt gần lò sưởi nóng hổi đấy." Ông lão này nhất định là cha của Trưởng Tôn Thục Nhã, giọng điệu mặc dù có thân thiết bao nhiêu, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy ấm áp. Bởi vì Trưởng Tôn Thục Nhã bị nhà chồng đuổi ra cho nên bọn họ cảm thấy rất mất mặt, mấy năm nay vẫn luôn đối xử nóng lạnh với ba người.

      "Ba, năm mới tốt lành."

      "Ông ngoại năm mới tốt lành." Ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng lành lạnh, giọng điệu nhàn nhạt, mở miệng lại khiến Trưởng Tôn Thu khỏi kinh ngạc sửng sốt phen.

      "Ông ngoại năm mới tốt lành." Trưởng Tôn Mặc cũng biết điều theo.

      "Tốt tốt, đều tốt. Tiểu Ngưng tay con đây là làm sao vậy, còn có trán Tiểu Mặc sao lại băng bó thế này?"

      " có việc gì, cẩn thận va trúng. Tiểu Mặc cũng vậy, ông ngoại cần lo lắng."

      "A..., các con đúng là cẩn thận, mau vào nhà này." Trưởng Tôn Thu thời gian gặp Trưởng Tôn Ngưng, cảm giác thay đổi rất nhiều, quả thực trông giống như hai người so với trước kia. Trở nên kín đáo hơn, khiến người khác nhìn thấu, cũng đoán ra tâm tư, nếu phải con bé theo con mình, ông cũng dám thừa nhận. Còn có quần áo của bọn họ, tất cả đều là mới từ đầu đến chân, khiến ông khỏi nghi hoặc?

      Trong phòng còn có bốn người nhà Trưởng Tôn Hoài An. Trưởng Tôn Hoài An là cục trưởng cục lâm nghiệp huyện Dương Nhạc, là trong số ít những nhân vật có uy tín danh dự trong thôn, ông ta ngồi dùng trà bên kháng, thấy em với cháu ngoại , cháu ngoại trai tiến vào chào tiếng, rồi yên lặng pha nước trà.

      Người nằm úp sấp ở đầu giường lò sưởi là mợ Phương Linh Linh, y tá trưởng bệnh viện huyện cùng tuổi với Trưởng Tôn Hoài An, nhìn qua còn trẻ hơn so với Trưởng Tôn Thục Nhã. Thấy ba người đến ngồi dậy chuyện, trong mắt lập tức khinh thường. Bên cạnh có ngồi, từng gặp qua trong bệnh viện thành phố X, là con Trưởng Tôn Hoài An Trưởng Tôn Y Y, áo màu hồng nhạt nổi bật lên tinh thần tràn trề phấn chấn của ta, càng giống nụ hoa sắp nở, sinh ra có vẻ ngoài giống bà ta, làn da trong trắng xen hồng, lông mi cong lá liễu, mắt hạnh tròn, môi đỏ thắm, nhìn thoáng qua cũng là người đẹp.

      ta giống như mẹ mình, đều khinh thường nhà giản dị của Trưởng Tôn Ngưng, gặp mặt em chồng chỉ hề có nửa câu ân cần thăm hỏi, còn rụt rụt vào trong kháng*, giống như bọn họ là vi khuẩn bệnh độc vậy. người nữa cũng từng gặp qua là Trưởng Tôn Như Ca, con lớn nhất của Trưởng Tôn Hoài An, đơn giản chào hỏi sau đó dùng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào người có biến đổi rất lớn Trưởng Tôn Ngưng. Trưởng Tôn Ngưng cũng nhìn ta nhiều thêm hai cái, khuôn mặt đẹp trai, có cỗ phong độ của người trí thức, có tinh thần mạnh mẽ của người trẻ tuổi, cảm giác về ưu việt tự động trong mắt. Ví như trải qua phen thất bại khó thành châu báu, ta cũng coi như Sinh viên đại học cực kỳ quý báu, tuy nhiên qua vài năm nữa, lầu rớt chậu hoa đều có thể nện trúng đống sinh viên đại học chưa tốt nghiệp đó.

      "Cũng đều đừng đứng đó nữa, nhanh lên kháng, đường xa như vậy chắc chắn bị đông lạnh rồi." Trưởng Tôn Hoài An mở miệng gọi, tâm tình có chút phức tạp, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía vợ của mình."Tiểu Ngưng, Tiểu Mặc sao hai đứa đều bị thương vậy?"

      " cẩn thận bị thương." Trưởng Tôn Ngưng nóng lạnh, thờ ơ .

      Ánh mắt đầu tiên nhìn ông ta còn cảm thấy có vấn đề gì, đối với em ruột của mình có chút tình nghĩa, nhưng lại nhìn bộ dáng ông ta cẩn thận liếc Phương Linh Linh, làm cho Trưởng Tôn Ngưng xem người cậu này vài phần từ trong nội tâm. Tốt xấu gì cũng là cục trưởng, lớn cũng là quan chức nhà nước lại sợ vợ giống như chuột thấy mèo, ở trước mặt cha mẹ nhà mình còn phải thở sâu nhìn sắc mặt người ta như vậy. Người đàn ông phải có khí phách của người đàn ông, đội trời đạp đất, ý chí kiên cường, giàu lòng hi sinh, dịu dàng tình cảm, mới gọi là đàn ông, người cậu này có tiền đồ. Nhà em khó khăn đến nỗi này, ông ta đường đường là cục trưởng, ràng dám, nhưng ngầm giúp đỡ phen cũng đến mức khiến người ta 30 tết tới cửa nhà em ép trả nợ.

      "Gà đất vẫn gà đất, mặc thêm bộ lông cũng tưởng mình biến thành Phượng Hoàng sao." Miệng Trưởng Tôn Y Y chua chát phát ra câu, giơ lên khuôn mặt nhắn, cao ngạo giống như khổng tước của mình, ta cực kì ghen tị với cặp mắt bình tĩnh sâu sắc kia của Trưởng Tôn Ngưng.

      Trưởng Tôn Ngưng lạnh nhạt lườm ta cái, khinh thường so đo với đứa con lừa đảo nông cạn như ta, có bộ dáng tốt sao, bộ dáng tốt lại như thế nào, chẳng qua là cái xác mà thôi. Phụ nữ sinh ra xinh đẹp là ưu thế, sống xinh đẹp mới đúng là bản lĩnh. Còn nữa, cũng cho rằng mình kém hơn so với Trưởng Tôn Y Y, chẳng qua là hoàn cảnh sinh trưởng làm cho giống như trân châu bị phủ bụi trần, nhưng trân châu vẫn trân châu, Ánh sáng rực rỡ đó hạt cát vĩnh viễn cũng thể sánh bằng.

      Phương Linh Linh nhìn thấy Trưởng Tôn Ngưng hề che dấu ánh mắt châm chọc chút nào nhìn họ, thần kinh cao ngạo lập tức chịu nổi, giống như mèo bị nhổ râu, mở miệng đâm chọc người khác."Nông dân vẫn chỉ là nông dân thôi, có kiến thức cũng có lễ phép, thấy người lớn cũng biết ân cần chào hỏi." Giọng giống như đường núi vòng vèo mười tám vòng, khiến người nghe qua đều thấy xoắn xuýt.
      Last edited: 6/5/16
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Họ hàng cực phẩm (phần giữa)

      Trực tiếp châm chọc như vậy, hai người Trưởng Tôn Thu với Trưởng Tôn Hoài An đều giả vờ câm điếc, ngay cả Trưởng Tôn Thục Nhã cũng bác bỏ, Trưởng Tôn Ngưng nén giận trong lòng, cả nhà này đều có tiền đồ, xứng đáng bị người cưỡi ở cổ bạt tai.

      "Như nhau thôi, mợ là người thành phố quý giá thế này, chẳng phải cũng giáo dục ra con lớn lên giống như thôn trong núi à, thấy ruột biết chào hỏi chúc tết,còn né tránh làm ra vẻ ghét bỏ nông thôn bẩn sao, biết tự trọng!" Trưởng Tôn Ngưng càng trực tiếp, Phương Linh Linh để mâu thuẫn bị bới móc đến đây, cũng cần khách sáo, càng chẳng muốn mất công quanh co lòng vòng tức giận. Lỡ như chỉ số thông minh của nhóm người bọn họ nghe hiểu, chẳng phải uổng phí tâm tư rồi sao.

      "Tiểu Ngưng." Trưởng Tôn Thục Nhã gọi Trưởng Tôn Ngưng lại, liếc trộm nhìn hai với cha, thấy bọn họ đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn con của mình, vội vàng giải thích với Phương Linh Linh, "Chị dâu đừng so đo với Tiểu Ngưng, con bé hiểu chuyện." Lần này sau khi trở về, con mình lập tức đổi tính, ngay cả bà cũng mò ra được tính tình của con bé, lại càng khống chế được, trong lòng yên, cầu nguyện trăm ngàn lần đừng trêu chọc tai vạ cho hai mới tốt.

      Phương Linh Linh khi nào từng bị sỉ nhục như vậy, bình thường chồng cưng chiều, y tá, người bệnh trong bệnh viện nịnh bợ lấy lòng, bà ta gây khó dễ cho người ta tệ rồi. Trưởng Tôn Ngưng mắng con bà trước mặt mọi người, con mình bị coi thường, cũng lôi cả mình vào, hơi thở bà ta nghẹn lại, trong lòng ngay cả ý muốn liều chết với Trưởng Tôn Ngưng cũng đều có, vốn là gương mặt trắng nõn, lại tức giận đến mức giống như tờ giấy trắng, tôn lên làn môi đỏ sẫm bên , trông khác gì quỷ treo cổ. Chỉ vào cái mũi Trưởng Tôn Thục Nhã, trách cứ : " dạy con mình tốt, miệng mồm quả sắc như dao cạo, ta hiểu chuyện, ta 20 rồi mà vẫn còn hiểu chuyện." Trưởng Tôn Ngưng qua hết năm vừa vặn hai mươi tuổi.

      "Chị dâu chị đừng tức giận, là Tiểu Ngưng đúng. . . ."

      " tức giận cái con quỷ ". đợi Trưởng Tôn Thục Nhã xong, Phương Linh Linh đập quả táo qua, may mà Trưởng Tôn Ngưng đón được."Tôi trở lại là trở lại, ông lại phải quậy ầm ĩ muốn trở về, đầu năm mùng để cho con bé lừa đảo đến chọc nghẹn tôi, Trưởng Tôn Hoài An, có cái tâm tư gì."

      Tình cảm sớm thuận lòng, chỉ còn thiếu nước tìm cớ phát tác, coi như có tìm được. Trưởng Tôn Ngưng nhìn xem Trưởng Tôn Hoài An, vợ ném quả táo về phía em , ông ta lại còn có thể tiếp tục giả vờ làm đà điểu, con mắt sáng trong suốt lộ ra hèn mọn, nhìn Trưởng Tôn Hoài An với Trưởng Tôn Thu, trái tim giống như bị con dao nhọn đâm.

      Quả táo vừa lớn vừa đỏ, lấy nước trà rửa qua, cắn ngụm, mùi vị tệ."Chẳng lẽ mợ biết quân tử động khẩu động thủ(quân tử chỉ nên dùng lời nên dùng bạo lực), mặc dù mợ chỉ là phụ nữ, nhưng cũng là người từng học, thành phần tri thức từng học văn minh thành thị, nếu như bị người ngoài nhìn thấy ngài dùng quả táo đập em chồng của mình, kẻ dọa người cũng phải là chúng tôi." Phương Linh Linh càng bưng dáng vẻ kiêu ngạo bản thân là dân thành thị, Trưởng Tôn Ngưng lập tức lấy cái này ra châm chọc bà ta, bà ta là thành phần tri thức đều là bôi đen cho toàn thể giới tri thức."Mợ, nếu là bởi vì chúng ta chưa chúc tết cho bà mà xoi mói, vậy cũng dễ xử lý, tôi lời thiếu suy nghĩ, xin hỏi bà chuẩn bị tiền lì xì chưa?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng lạnh nhạt, trắng trợn châm chọc với khiêu khích, tốc độ lại rất chậm, còn có tiếng ăn quả táo giòn giã, nghe giống như phán quan quen thói giày vò, làm cho người ta nhịn được run lên trong lòng.

      Mặt Phương Linh Linh xanh hết trận này đến trận khác, tức giận đến mức đầu óc ngưng trệ, nhất thời biết phản bác như thế nào mới tốt, ". . . . . . ."

      "Mẹ, mẹ xem mẹ lớn như vậy còn so đo với trẻ con làm cái gì, đừng nóng giận nữa, tức giận đẹp." Trưởng Tôn Như Ca lúc ở ngoài luyện thành bản lĩnh quan sát sắc mặt, nghe lời sắc bén của Trưởng Tôn Ngưng, lập tức dám chọc vào, khuyên giải cha mẹ mình.

      Phương Linh Linh oán hận liếc mắt trừng Trưởng Tôn Ngưng cái, nhưng chút để ý, ánh mắt lại thể giết người, vẻ mặt cười như cười sâu lường được. Phương Linh Linh bị nhìn đến toàn thân thoải mái, lửa giận vừa mới áp chế lại từ từ bốc lên.

      ", sao lại chỉa cùi chỏ ra ngoài (ý bênh vực người ngoài, giúp người trong nhà), che chở con tinh này, . . . ."

      "Y Y, được bậy." Trưởng Tôn Như Ca vội vàng đưa mắt ra hiệu cho em .

      "Xem ra có cách nào ở lại nhà này tiếp được nữa." Phương Linh Linh mở miệng ồn ào, tìm giầy xuống giường, dáng vẻ muốn .

      Trưởng Tôn Thu thân là Người đứng đầu trong nhà, mắt thấy tình phát triển vào phương hướng cứng nhắc, bất chấp khó khăn đứng ra giảng hòa, "Linh Linh con làm gì, dưới đất rất lạnh nhanh đến giường đất ngồi . Đừng so đo với Tiểu Ngưng, con bé bé này đúng là miệng kịp cản mà, đều là đùa, cần gì để ở trong lòng."

      "Phải rồi, chị dâu chị cũng đừng tức giận." Trưởng Tôn Thục Nhã cũng vội vàng hưởng ứng theo lấy lòng, vẻ mặt cười làm lành: "Tiểu Ngưng, còn mau xin lỗi, chào hỏi mợ của con."

      "Được thôi, lấy tiền lì xì, chúc tết ra đưa đây." Trưởng Tôn Ngưng đâu dễ bị người gây khó dễ, *******************, dựa vào cái gì mọi người đều nhìn sắc mặt Phương Linh Linh, xoay chung quanh bà ta, chúc tết nhận tiền lì xì chính là đạo lí hiển nhiên. Con nhà bọn họ chào hỏi chúc tết với mẹ , phải là sợ có tiền lì xì để lấy sao.

      "Con bé này." Trưởng Tôn Thục Nhã nghiêm mặt lên, thấy có cách nào với Trưởng Tôn Ngưng, trong lúc đó ánh mắt khó xử chuyển động ở giữa cha già với hai.

      "Tiền lì xì, tiền lì xì, chị nghèo nàn đến điên mắt ." Trưởng Tôn Y Y xông về phía Trưởng Tôn Ngưng gào thét, tức giận đến mức hai má hồng phát tím giống như trúng độc.

      "Hừ, đồ có dạy dỗ, cho , chào hỏi cũng cần nữa" Phương Linh Linh tức giận ném ra tờ tiền giá trị lớn trăm nguyên (đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, tương tự đồng của VN, nguyên xấp xỉ 3000 VNĐ), giống như đuổi người ăn xin, chỉ còn thiếu phun nước bọt về phía Trưởng Tôn Ngưng.

      Ài! Có vài người, vợ vã con làm ầm ĩ như vậy, ngay cả cái rắm đều thả, quả nhiên thực đạt tới danh hiệu cực phẩm.

      Tờ tiền giá trị lớn trăm nguyên chậm rãi từ từ bay xuống, khi đổ nước cẩn thận bị vẩy vào trong vũng nước, Trưởng Tôn Ngưng nhướng mày cười chậm rãi : "Chí sĩ (người có khí khái, phẩm hạnh) uống trộm nước suối, người trong sạch nhận của ăn xin, có công nhận lộc, 100 nguyên này bà cứ giữ lại bổ sung thêm chút chỉ số thông minh cho mình ." Dù thế nào cũng là họ hàng, nếu như lời và hành động của Phương Linh Linh vênh mặt hất hàm sai khiến sỉ nhục người khác như vậy, Trưởng Tôn Ngưng cũng chuyện chừa đường lui như thế.

      ". . . ." Phương Linh Linh tức giận đến nỗi cảm giác huyết áp tăng mạnh, có nguy cơ té xỉu, thầm nghĩ con bé lừa đảo kia trước đây mấy cân mấy lượng bà ta ràng nhất, sao hôm nay lại hung hăng như vậy, từng cái từng cái đều là học với ai?

      "Em họ em cũng đừng có quá đáng, được đằng chân lân đằng đầu." Trưởng Tôn Như Ca giận dữ, bảo vệ cha mẹ mình.

      "Có sao? Chẳng qua người ta đến trước, tôi chỉ lại thôi" đời nào có đạo lý ức hiếp người còn cho phép đánh trả, diễn đàn le quý đôn Trưởng Tôn Ngưng vẫn giọng cười yếu ớt, lộ ra vẻ cao quý tao nhã, tự nhiên thoải mái giống như công chúa hoàng gia, so sánh với , Phương Linh Linh mới đúng là bà bác nông thôn rắm chó cũng hiểu.

      "Tiểu Ngưng con ít hai câu được sao?" Giọng điệu Trưởng Tôn Thục Nhã mang theo ý trách cứ, cũng phải thường xuyên gặp mặt, cần gì làm ầm ĩ khiến trong lòng mọi người đều thoải mái.
      Last edited: 6/5/16
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17.1: Họ hàng cực phẩm (phần cuối)

      Theo Trưởng Tôn Ngưng thấy, nhường nhịn của Trưởng Tôn Thục Nhã phải khoan dung rộng lượng, mà là bất lực, chỉ làm cho người ta càng xem thường hơn mà thôi. Người sống nếu là chút mạnh mẽ này, có khác gì đống thịt nhão đâu. Nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu của Đại Đường xem, lưu danh thiên cổ, cùng là họ Trưởng Tôn, có thể năm trăm năm trước còn là người nhà, sao lại chênh lệch vậy lớn như vậy chứ?

      Bầu khí trong phòng trở nên cứng nhắc, lúc này nhân vật lớn - bà ngoại của thân thể này rốt cục cũng chịu lộ diện, d kỳ Trưởng Tôn Ngưng sớm biết bà ta nghe ở ngoài chân tường. Bà ngoại tên là Lưu Nguyệt, là bà lão nông thôn điển hình, thân thể bà cao, lúc tuổi còn trẻ nhất định cũng là người phụ nữ xinh đẹp, mặc dù tuổi già, nhưng lúc làm việc vẫn còn tràn đầy sinh lực.

      Bà lão đẩy cửa vào nhà, ý cười đầy mặt: "Làm sao rồi, sao lại yên lặng như vậy, Linh Linh giường đất có đủ nóng , có cần đốt thêm lửa nữa hay ." Bà lão trực tiếp ân cần hỏi, nhưng người ta vốn có để ý đến bà, chỉ trắng trợn liếc xéo bà lão cái, khiến bà ta khỏi xấu hổ.

      "Mẹ." Trưởng Tôn Thục Nhã thấp giọng kêu, chịu đựng trận ầm ĩ của Phương Linh Linh xong, bà cũng còn lòng dạ nào mà nhớ đến việc chúc tết, may mà bà lão Lưu Nguyệt cũng có xoi mói.

      "Đến rồi à." Lưu Nguyệt nhàn nhạt câu, ánh mắt phức tạp.

      "Bà ngoại, tình huống nhà cháu bà cũng ràng, lễ mừng năm mới có gì tốt để hiếu kính hai ông bà, cá này là con mang từ thành phố X về cho mọi người nếm thử chút." Trưởng Tôn Ngưng đưa sợi dây vẫn để ở bên người cho Lưu Nguyệt, như thế nào bà ta cũng là mẹ ruột của Trưởng Tôn Thục Nhã, thể đối xử giống như Phương Linh Linh, lời mặc dù thân thiết, nhưng rất khách khí, khiến người ta khác cảm giác rất có lễ độ.

      Lưu Nguyệt thấy có đưa đồ đến, sắc mặt mới tốt hơn chút: "Vẫn lo lắng mọi người qua năm mới có thịt ăn, muốn đến tặng chút, chỉ là ngày trời tuyết đường trơn nên vẫn chưa thể , mấy đứa cũng trở về lấy. Giờ thấy các con có đồ tươi mới này, cũng coi như yên tâm rồi." xong nhận lấy sợi dây, đến phòng ngoài cất kỹ, cũng hỏi tiếp nữa.

      "Mẹ cần lo lắng cho bọn con."

      Trưởng Tôn Ngưng ở bên cạnh cực kì khinh thường, nếu như thực có lòng, bão tuyết còn có thể đưa , xem bọn họ như người tồn tại, giả mù sa mưa, còn cố làm ra vẻ đối với mình con mình như vậy, cũng là người cực phẩm.

      "Tiểu Mặc cũng cùng theo nữa à?"

      "Bà ngoại" Trưởng Tôn Mặc biết điều kêu câu.

      "Hừ, chính là người què, còn khắp nơi làm mất mặt xấu hổ." Trưởng Tôn Y Y ghen tị với thông minh, thành tích tốt của Trưởng Tôn Mặc, mỗi lần gặp nhau lại lôi chuyện chân của cậu ra .

      "Phải lắm, chân Tiểu Mặc đúng là què, nhưng đầu óc hoàn mỹ, giống người nào đó, chân là vững vàng, đầu óc lại kém cỏi, thiểu não bẩm sinh." Trưởng Tôn Ngưng phản kháng lại, thay Trưởng Tôn Mặc đấu võ mồm.

      Nhà bọn họ có ai ra hồn, Trưởng Tôn Thục Nhã là của ta, Trưởng Tôn Mặc là họ ta, ta lại dám mở miệng biết chừng mực sỉ nhục trước mặt họ như vậy, phải thiểu não là cái gì?

      "Mày người nào thiểu não?" Trưởng Tôn Y Y nghiêm mặt, muốn nhào lên cào Trưởng Tôn Ngưng, Phương Linh Linh cũng bày ra khí thế muốn cấu xé Trưởng Tôn Ngưng, *******************, còn có Trưởng Tôn Như Ca nắm chặt quả đấm, ba người hẹn mà lại đồng lòng.

      "Tôi có điểm danh họ chưa, mọi người cần gì cố tình tự nhận như vậy." Trưởng Tôn Ngưng cười hề hề, tràn đầy châm chọc . Nhà Trưởng Tôn này chỉ có nhánh họ hàng thân thích, hẹp hòi giả tạo với nhau như vậy, nếu là nhiều thêm chút nữa, còn phải Trưởng Tôn Thục Nhã sớm đau lòng đến chết?
      Last edited: 6/5/16
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :