1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu hu lau rroi moi dc doc chuong moi

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11.1: Tới cửa ép trả nợ

      Edit: Lãnh Nguyệt Dạ

      Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, bão tuyết rơi xuống liên tục hết trận này đến trận khác, tuyết đọng khó tan. Dõi mắt nhìn lại, cả vùng đất tuyết phủ kín mít, trắng xóa miên man.

      Gió Bắc lớn gào thét, từng cơn gió giống như lưỡi hái, thổi qua mặt đau rát, ngay cả nhánh cây trụi dường như cũng chịu nổi mà kêu két két.

      Rời khỏi thành phố X, tình trạng mặt đường càng ngày càng tệ hại, cũng may kỹ thuật lái xe của Trưởng Tôn Ngưng cao siêu, cũng làm lỡ mất bao nhiêu thời gian, nhanh chóng tới được huyện Dương Nhạc. Đến trạm xăng dầu lớn nhất đổ đầy dầu, lại mua chút thức ăn mừng lễ mừng năm mới rồi mới lập tức tiếp tục lên đường.

      ra , sớm biết xe có vật làm việc, vốn có ý định để ý tới, cũng làm như biết, dù sao bản thân và gia đình đều trong sạch, chắc chắn vượt qua được kiểm tra. cũng trách Hoa Tử Ngang,
      .bởi vì cho dù làm như vậy, nếu muốn gả cho , thân phận của vẫn còn ở đó, cũng phải qua cửa kiểm tra chính trị nữa.

      Đường thông từ huyện Dương Nhạc đến thôn Vĩnh An gần như đều bị băng tuyết bao trùm, cả đoạn đường Trưởng Tôn Ngưng đều vừa đùa giỡn vừa lái, vừa mạo hiểm lại kích thích, quá đủ nghiện. Chừng hai giờ chiều, cuối cùng tới bên ngoài thôn Vĩnh An, có vào thôn, dựa vào đường trong trí nhớ cứ thẳng đường về hướng bắc tiến tới.

      Dưới chân núi lớn, rãnh sườn dốc có hang động, đó chính là nhà của sao?

      Hàng rào rách nát vây quanh đất trống, coi như là sân, trừ mấy thứ nông cụ đơn giản đồ vật nào khác nữa, miệng hang động treo mấy chuỗi hột tiêu hồng đung đưa theo gió, có vẻ rất đột ngột, nóc hang tuyết đọng hòa tan rũ xuống kết thành băng nhũ, trong cơn gió Bắc, chịu nổi sức nặng, thỉnh thoảng lại rớt xuống, vỡ vụn.

      Trưởng Tôn Ngưng có chút dám tin tưởngvào những thông tin trong trí nhớ, mặc dù chuẩn bị tâm lý xong, nhưng vẫn bị bất ngờ.Mẹ nó, ông trời, em ông ( câu chửi của người trung quốc)! Ông có thể tìm ra người nghèo hơn như thế này nữa , thế kỷ hai mươi mốt, phải là thế kỷ thứ hai. Dầu gì cũng phải cho gian nhà lá che gió che mưa chứ, hang động, cũng thực đủ tự nhiên, đủ bảo vệ môi trường, đủ vườn tược đó. Mẹ nó, coi từ trong núi ra sao!

      Quá nghèo!

      Trưởng Tôn Ngưng vất vả mới bình tĩnh được tâm trạng của mình, bước xuống xe.

      Chờ chút, vùng đất trống phía trước hang động, bên cạnh người phụ nữ gầy yếu và người có khuôn mặt giống mình bốn năm phần mặt đất trùng khít với hình ảnh trong trí nhớ, còn dư lại ba người là ai? Trước kia Trưởng Tôn Ngưng có đoạn trí nhớ này.

      "Chết tiệt, Bố mày cũng thời gian mà tốn với các người. Hôm nay là đêm 30 mà, Bố mày phải thu tiền rồi còn gấp gáp nhậu bữa."

      Trưởng Tôn Ngưng nhìn sang, mắt phượng nhiễm nồng nặc sát khí, ánh mắt sắc như đao. Tên đàn ông thứ ba trước mặt chuyện hơi gầy, lỗ mũi quặp, mắt tam giác, miệng con cóc, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi, áo da người ngược lại tệ, trị giá chút tiền. Giơ lên cây dài thước trong tay, cánh tay thô vung cây gậy gỗ, vung trúng đầu chắc chắn nổi u ngay lập tức, còn dính máu, phù hợp với vết thương trán Trưởng Tôn Mặc.

      Tên bên trái cao tầm mét tám, gương mặt lưu manh gian xảo, lưng hùm vai gấu, bộ mặt toàn là thịt, mập giống như Kim Tam vậy. Tên bên phải hơi lùn, ngũ quan(các bộ phận gương mặt) đứng đắn đàng hoàng, đẹp trai nhất trong ba người, đầu ngốc, mang theo cái mũ da chó, nhìn qua là biết hai người chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ra tay bắt nạt kẻ yếu.

      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Trưởng Tôn Ngưng tiến lên, vội vàng kiểm tra cái trán bị thương của Trưởng Tôn Mặc, "Tiểu Mặc, có đau hay ?"

      " đau! Bị thương ngoài da. Chị, chị cuối cùng trở lại, em với mẹ đều lo lắng gần chết." Bọn họ là thai long phượng (chắc ai cũng biết rồi: sinh đôi khác trứng), *******************, từ tình cảm hai người cực kì tốt, khi còn bé Trưởng Tôn Ngưng lúc nào cũng cõng Trưởng Tôn Mặc đây đó, dẫn cậu học, đưa cậu rời khỏi vùng núi thẳm này, nhận biết thế giới bên ngoài. ra , trước kia Trưởng Tôn Ngưng cũng là người con hết sức cứng cỏi, nhìn thấy Trưởng Tôn Mặc, những ký ức này cũng từ từ ràng.
      Last edited: 28/2/16
      PhongVy, Phương Lăng, Dion2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11.2

      Edit: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Tiểu Ngưng, sao tới tận bây giờ con mới trở về, làm mẹ nóng ruột muốn chết, tay này của con bị làm sao vậy?" Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng lại gần.

      "Mẹ, có việc gì, di chuyển đồ đạc cẩn thậnbị trật khớp. Chúng ta chờ chút tiếp, bọn họ là ai, tới đây làm gì vậy?"

      Trưởng Tôn Mặc lén cho biết, người đàn ông mắt tam giác tên là Hoàng Thế Lương, là tên lưu manh du côn, hai người bên cạnh kia là tay sai của ông ta. Tổ tiên nhà Hoàng Thế Lương cũng giàu có, để lại món tiền, nguyên nhân cũng là do nạn hạn hán ầm ĩ năm trước, mẹ của Trưởng Tôn Ngưng vay nặng lãi hai ngàn nguyên(nguyên: đơn vị tiền tệ của trung quốc) với ông ta sau đó lãi chồng chất lãi, tới nay thành hơn ba ngàn nguyên tiền nợ, ngày hôm nay chủ nợ tới cửa đòi nợ.

      "Như thế nào, đều câm điếc hết rồi, trả tiền nhanh lên!"

      "Ông Hoàng, ông hãy thư thả chút thời gian , trước mắt tôi có tiền, ông hãy thư thả thư thả chút, cầu xin ông đó" Giọng của Trưởng Tôn Thục Nhã run rẩy, khổ sở cầu xin. Vẻ mặt lại xấu hổ, *******************, dù sao chuyện nợ tiền trả này cũng vẻ vang gì, mùa đông tháng chạp này lương thực có thể bán cũng sớm bán rồi, cách nào kiếm ra tiền bạc tới trả nợ.

      Hoàng Thế Lương là ai? Là kẻ nổi danh lưu manh vô lại, sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy, lương tâm của tên này sớm bị chó hoang ăn rồi. Ông ta lại là cái người biến thái, nhìn người khác nằm sấp cầu xin ở trước mặt mình, trong lòng lại càng hưng phấn.

      "Bớt lời vô ích con mẹ nó, trả tiền được lúc trước còn mượn làm cái gì, hãy vì đứa con trai vô dụng tàn phế kia của bà, nếu là bố dứt khoát cắm đầu xuống đụng chết cho rồi, đỡ phải liên lụy người khác theo chịu khổ chịu tội." Hoàng Thế Lương miệng mắng, ngón tay chỉ về phía Trưởng Tôn Mặc vẫn quỳ mặt đất."Người đàn bà góa thối tha, bớt cùng bố đây dây dưa nữa, trả tiền!"

      "Ông Hoàng, tại tôi thực có tiền."

      " Các người từng có tiền khi nào chứ." Lời của Hoàng Nhân Lương châm chọc chút nào che dấu, ông ta cố ý cuối năm tới cửa ép trả nợ, lúc này mới đủ kích thích, đủ sảng khoái." có tiền? có tiền lấy con này gán nợ." Hoàng Thế Lương có danh là lưu manh, *******************, trước kia hãy biết Trưởng Tôn Ngưng, nghĩ tới lớn xinh được như vậy xinh đẹp, lại nổi lên khác ý tưởng.

      " được." Thân hình gầy yếu của Trưởng Tôn Thục Nhã mạnh mẽ che trước mặt Trưởng Tôn Ngưng." Ông thể đụng đến con tôi, tôi có chết cũng để ông động vào con của tôi." Đây là cái gọi là mẹ sao? Trưởng Tôn Ngưng chớp chớp mắt, mê mang khó hiểu.

      "Bà, cái người đàn bà góa ai muốn chết tiệt này, từ trước đến nay toàn là chuyện bố có muốn làm hay , có chuyện dám hay , có thể hay ." Hoàng Thế Lương nhìn nhà ba người giống như sói xám lớn thấy con cừu , hung hăng cười to."To xác, trọc đầu, lên cho tao. Lôi bé này cho tao, đồ gì có thể đập bể cũng đều đập bể cho tao, hơn nữa nhớ đốt lửa. Nhớ , thêm nhiều củi hơn, lửa phải mạnh, phải lớn, như vậy năm sau mới có thể náo nhiệt rực rỡ."

      Trưởng Tôn Ngưng thờ ơ lạnh nhạt quan sát hết thảy, sớm nhìn thấy ánh mắt dâm tà của Hoàng Thế Lương. Quả thực là khinh người quá đáng, coi Ngân Nguyệt đoạt hồn là quả hồng mềm sao, ánh mắt nhìn ba người Hoàng Thế Lương càng ngày càng lạnh.

      ai có thể cưỡi ở đầu , quá khứ có, tại có, tương lai cũng có, bởi vì là Ngân Nguyệt đoạt hồn.

      " thể, các người thể làm như vậy, các người đây là muốn chết bức chúng tôi, ép tới đường cùng." Trưởng Tôn Thục Nhã muốn ngăn hai người đàn ông lại trước khi họ bắt được Trưởng Tôn Ngưng, nhưng năng lực lại cách quá xa , người cũng ngăn được, nhưng cho dù vậy bà vẫn chưa bỏ hi vọng muốn bảo vệ con ."Ngưng Nhi, chạy mau!"

      "Người đàn bà góa chết tiệt này, cút ngay cho bố!" Hoàng Thế Lương đá giẫm Trưởng Tôn Thục Nhã ngã xuống đất, tiến lên muốn túm tóc Trưởng Tôn Ngưng, nhưng bị nghiêng đầu nhàng né tránh, hề có chút sợ hãi nào.

      "Tôi liều mạng với các người." Trưởng Tôn Thục Nhã bò dậy, nhặt tảng đá xông lên trước, nhưng khi đứng trước mặt hai người đàn ông vạm vỡ, Trưởng Tôn Thục Nhã trông bé giống như cây đậu nành, nhưng bà vẫn liều chết xuống tay, thân thể lại nhanh nhẹn, làm cho ba người tiếc mạng bên này trong chốc lát bỗng luống cuống tay chân, gào khóc ôm đầu nhảy lên như chuột.

      Tiếng đánh nhau ngừng, tình cảnh hỗn loạn chịu nổi.
      Last edited: 6/5/16
      PhongVy, Dion, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.1: Hung ác trừng trị lưu manh

      Edit: Lãnh Nguyệt Dạ

      Ba người Hoàng Thế Lương là lưu manh vô lại nổi danh khắp mười dặm tám thôn, đánh lộn đánh lạo, bụng dạ độc ác. Bởi vì có chút bối cảnh, ngay cả đồn công an cảnh sát nhân dân địa phương cũng dám quản, còn phải thường xuyên bị bọn họ chèn ép. Trưởng Tôn Thục Nhã nào có thể là đối thủ của bọn họ đâu, dựa vào liều mạng đánh hề có quy luật cũng chỉ có thể đánh cho người của bọn họ trở tay kịp trong lúc mà thôi. Chờ bọn họ phản ứng lại, ba đánh , khác gì giẫm đạp miếng thịt thớt. Đối phó với loại mặt hàng này, phải càng độc hơn, ác hơn, để cho bà ta phải sợ hãi từ trong lòng.

      "Đánh cho bố mày, đánh cho chết, hung hăng đánh. To xác, xử tên bỏ kia, phải đó là con trai quý báu của bà ta sao. Bố mày xem hôm nay bà ta có gan muốn đánh chết ông, sau đó bà ta tuyệt đối phải sống bằng chết, khà khà... . Đầu hói, đốt lửa, đốt tất cả nơi này cho bố mày, cọng lông cũng được lưu lại con mẹ nó. Dám đánh bố mày, xem bố mày đánh chết bà, đánh chết bà... ."

      Trưởng Tôn Ngưng phiền chán nhắm mắt lại, đôi mắt trong suốt tỏa ra sát khí, mặc dù phải Trưởng Tôn Ngưng , *******************, nhưng nếu chiếm cỗ thân thể này, cũng thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình bị đánh chết như vậy được.

      "Dừng tay." Tiếng lạnh lẽo quát lên đồng thời thân hình như gió, chân quét vòng cực đẹp, đá tên to xác với đầu hói ngã lăn xuống đất, hai người bất ngờ ngã xuống, hừ hừ tự mình bò dậy nổi. dùng toàn lực nhưng lại chỉ có thể đạt tới trình độ này, mặc dù thân thể này của Trưởng Tôn Ngưng đến mức lung lay trong gió, nhưng lại vẫn đủ mạnh mẽ. Ví như nếu lúc này vẫn là thân thể thực của Ngân Nguyệt mà , chỉ sợ hai người sớm ruột gan vỡ tan mà chết rồi.

      "Con bé thối tha, muốn chết." Mới vừa rồi Hoàng Thế Lương cách khá xa, chưa bị đánh tới, mắt thấy trợ thủ đắc lực của mình nằm ở mặt đất rên rỉ đau đớn, cây gậy gỗ lập tức quay vòng đập về phía đỉnh đầu Trưởng Tôn Ngưng .

      Trưởng Tôn Ngưng lùi mà tiến tới, tay phải nắm thành đấm, hung hăng cho Hoàng Thế Lương quyền trực tiếp, lập tức làm gãy mất hai cái răng, miệng đổ đầy máu, đau đến mức phải oa oa kêu lớn. Bởi vì rớt răng, gió lùa mọi nơi, vốn nghe ồn ào cái gì. Nhưng mà, thế này vẫn còn chưa tính là xong, chậm, mà xảy ra nhanh, Trưởng Tôn Ngưng lại cất bước tiến lên, làm cái ném qua vai, 'Rầm' cái đổ luôn mặt tường, biết đánh gãy mất bao nhiêu cái xương sườn, làm ông ta trực tiếp đau đến mức phải 'Gào khóc' thảm thiết, giống như dã thú mắc kẹt trong cạm bẫy của thợ săn.

      Bàn chân đẹp đẽ chút lưu tình giẫm lên mặt to của Hoàng Thế Lương, từ cao nhìn xuống giống như nữ vương khinh thường hỏi: "Muốn chết hay là muốn sống?" Giọng của Trưởng Tôn Ngưng lạnh buốt, mang theo sát khí khát máu tiêu điều. Đó là vẫn còn thủ hạ lưu tình, ví như theo tính tình trước kia của , ra tay thôi, ra tay hẳn là phải chết.

      Trước mắt vừa mới đến, gia đình này cũng bối cảnh gì, ba người này tuyệt đối thể chết ở chỗ này, rất phiền toái.
      Last edited: 6/5/16
      PhongVy, Dionthuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.2

      Edit: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Thả. . . bố mày ra. . . Chết tiệt, nếu . . . . . . Mày cứ chờ đó." Hoàng Thế Lương cam lòng la hét, vùng vẫy, ý đồ muốn xoay người đẩy Trưởng Tôn Ngưng vào chỗ chết, ánh mắt hung ác giống như lang sói tức giận.

      Trưởng Tôn Ngưng cười tàn khốc, quyền tay mạnh mẽ nhanh chậm nặng nề đánh vào lồng ngực Hoàng Thế Lương, cầm cái xương ngón tay của ông ta vặn lệch, cứ như vậy tiếp tục lặp lại, tay đứt ruột xót, khiến ông ta đau đớn - đến mức muốn chết mà được, lại còn để lại vết thương bên ngoài, cũng thể chết người."Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mày còn chưa đủ tư cách chơi trò ngoan độc với bà này đâu. Rất thích ức hiếp người phải , hôm nay bà này thay trời hành đạo, để mày nếm thử tốt xem mùi vị của bị đánh là như thế nào!" Mỗi chữ Trưởng Tôn Ngưng ra, lại đánh Hoàng Thế Lương quyền, chuyên chọn vị trí yếu ớt nhất người dùng hết sức đánh, nghe tiếng kêu thảm thiết như giết heo đâm vào màng nhĩ, cũng rất sảng khoái.

      "Đúng rồi, mày vẫn cực kỳ thích đốt này nọ, muốn náo nhiệt rực rỡ phải , để bà này giúp mày." biết Trưởng Tôn Ngưng lấy đâu ra cái bật lửa bắt đầu châm, lay động hai bên trước mắt Hoàng Thế Lương, "Mày , nên đốt tóc đầu trước, hay là quần áo trước tốt hơn, hử?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng hỏi nhàng như gió lướt qua lỗ tai, lại giống kịch độc được tôi luyện, chữ chữ có thể lấy mạng người.

      Hoàng Thế Lương bị Trưởng Tôn Ngưng đánh cho toàn thân co rút, sớm sợ hãi, ông ta vốn là người chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nhìn cái bật lửa trong tay Trưởng Tôn Ngưng, tựa như thấy lưỡi hái Tử Thần, khỏi sợ đến mức tiểu trong quần, "Xin. . . Thả. . . Thả. . . tôi. . . Rốt cuộc. ..Nữa. . dám. . . Dám nữa . . ."

      Ghê tởm chết, chán ghét buông Hoàng Thế Lương ra, "Hừ, cút!" Hoàng Thế Lương giống như được đặc xá, cũng mặc kệ hai tên đồng lõa kia, bò ra bên ngoài."Nhớ kỹ! Tiền bạc, bà này tự mình trả lại thiếu đồng, trước khi bà này chưa tìm mày, đừng đến phiền bà này nữa, nếu này ngại đốt hết thảy ,đốt nhóm các người thành tro."

      Trưởng Tôn Ngưng bất thình lình phát cáu, khiến mẹ con Trưởng Tôn Mặc đều u mê mà nhìn, ba người Hoàng Thế Lương vừa lăn vừa bò mất dạng cả nửa ngày, hai người vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, "Này! Hồi hồn. chứ" Trưởng Tôn Ngưng vỗ tay , tinh nghịch hiếm thấy.

      "Chị, chị quả thực là thần tượng của em đó!" Trưởng Tôn Mặc giơ ngón tay cái lên, nhếch miệng cười.

      Trưởng Tôn Ngưng lạnh nhạt quét mắt vòng, thấy người hai người chủ yếu đều là vết thương bên ngoài, dưỡng vài ngày là được, cũng yên tâm."Chúng ta vẫn còn ở bên ngoài đông lạnh nãy giờ đó!"

      "A.... . . Trở về nhà . . . Trở về nhà." Trưởng Tôn Thục Nhã hoảng hồn chưa kịp bình tĩnh lại, ngừng liếc về phương xa, nhìn xem ba người Hoàng Thế Lương có quay trở lại hay . Trong lòng ngừng lo lắng, đuổi bọn họ như vậy có ổn , lỡ bọn họ trở lại trả thù phải làm sao bây giờ? Ngoài miệng cũng dám , dù sao bà vẫn cảm giác đứa con này của mình giống thay đổi thành người khác, ánh mắt nhàn nhạt trong suốt giống như có thể hiểu càn khôn, khiến người ta cách nào nhìn thẳng, hành động tàn nhẫn, tính tình khác xa với lúc trước, tại sao lại biến thành như vậy? Còn có cách ăn mặc của cũng trở nên đẹp hơn, tự tin hơn nhiều, như vậy thân là mẹ bà cũng vui mừng cho , bà nghĩ như vậy.

      Suy nghĩ của Trưởng Tôn Thục Nhã, đồng thời cũng là khúc mắc trong lòng Trưởng Tôn Mặc, Trưởng Tôn Ngưng biết nhưng cũng làm như biết, cũng định giải thích, loại chuyện kiểu này có giải thích cũng cách nào giải thích ràng được.

      theo Trưởng Tôn Thục Nhã chui vào hang động, thuận tiện mang luôn chiếc xe lăn bị phá triệt để tan xương nát thịt của Trưởng Tôn Mặc. Bên trong Hang động cũng coi như ấm áp, nhưng quá ẩm ướt, hề thấy có bếp lò hay cái gì để sưởi ấm. Ánh sáng bên trong Hang động lờ mờ, toàn bộ hang động chỉ có cửa sổ thông khí quá lớn.

      Hang động tính là cao, cao nhất cũng chỉ hơn hai mét, khiến người ta có cảm giác cảm giác như bị đè nén. gian rộng chừng 50 mét vuông, phía ngoài cùng là phòng bếp giản dị, bên cạnh bếp đào ra cái tủ chén từ tường, cái bàn vuông, bốn cái ghế hẹp dài, bàn có cái phích nước nóng, mấy cái ly trà.

      Lại hướng vào bên trong nữa có bày ra cái bàn học bằng gỗ, là thứ duy nhất trong này giống như vật dụng trong nhà, mặt bàn bày ít sách vở được thu dọn hết sức ngăn nắp. Góc bên phải tận cùng bên trong hang có cái hố dàn hàng ngủ được tầm bốn năm người, bên cũng đào ra 'Ngăn tủ' từ tường, để chăn đệm và quần áo.

      Trưởng Tôn Ngưng nhìn chung quanh vòng,cảm thán từ trong đáy lòng, ngờ thời đại này còn có nơi nghèo nàn đến mức như vậy! Trừ bỏ hơi thở của người, gà vịt ngan ngỗng, súc vật trong nhà, *******************, vật còn sống cũng có, có thể so với ăn xin, à mà cũng có thể tính là hơn ăn xin vì có chỗ ở cố định! được, tuyệt đối được, vua đặc công như , làm sao có thể nào ở chỗ đơn sơ lạc hậu như vậy?

      Nhất định phải nghĩ biện pháp làm giàu mới được!
      Last edited: 6/5/16
      Phương Lăng, Dionthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :