1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: Tôi có chuyện muốn


      "Lão đại, cuối cùng cũng xuất ." Vẻ mặt viên cảnh sát kích động, nếu phải có nhiều người, lại mặc cảnh phục, sợ làm hỏng hình tượng nhân viên cảnh vụ, nhất định tiến lên ôm cái chặt, sau đó là phen thổ lộ ‘nỗi nhớ nhung’.

      "Khụ, làm việc chính trước." Hoa Tử Ngang nghiêm trang : ‘ Gọi cậu tới cũng phải để chơi, hôm nay xử lý việc này xong, về sau xem tôi thế nào trừng trị cậu.” Cũng quên cấp cho viên cảnh sát ánh mắt cảnh cáo.

      Theo bản năng viên cảnh sát kia đáp tiếng dạ, giọng vang dội, chỉ còn thiếu cái quân lễ nữa là hoàn mỹ, nhưng phải là quân nhân.

      Bây giờ Trưởng Tôn Ngưng hiểu ra, tất cả đều là Hoa Tử Ngang an bài, nhưng ra lệnh lúc nào? ràng vẫn luôn ở phòng y tế cũng có lên tiếng, nhìn cái miệng lải nhải của Hoa Tử Ngang, mắt cong lên bày tỏ rất cảm kích.

      Rốt cuộc Trưởng Tôn Mặc và Liễu Diệp cũng chú ý tới người nào đó cố ý hạ thấp tồn tại của mình, hình như cùng Trưởng Tôn Ngưng, là ai vậy, có thể để cảnh sát phải cung cung kính kính, còn là lão đại của ta? Nhưng bây giờ phải là thời điểm hỏi điều này, vì thế hai người cũng đè xuống lòng hiếu kỳ, tất nhiên những người khác cũng bởi vì thái độ của cảnh sát mà đặc biệt chú ý tới Hoa Tử Ngang, rối rít suy đoán thân phận của , làm gì ở chỗ này? Nhất là Từ Hàng, nhìn cái là nhận ra, chính là người đàn ông ngày đó cướp Trưởng Tôn Ngưng từ trong tay mình, ánh mắt nhìn sang khỏi mang theo mấy phần địch ý, nhưng chỉ chợt lóe lên, cảm xúc được khống chế rất tốt.

      "Dẫn người tới." Cảnh sát kia phân phó tiếng, hai người cảnh viên bên cạnh lui ra ngoài.

      lâu sau, áp giải hai người đàn ông bị còng tay vào, cảnh giác ngồi ở bên cạnh, tầm mắt của Trưởng Tôn Mặc bị Liễu Diệp cản trở, cho nên Liễu Diệp là người đầu tiên nhận ra đây chính là hai tên cướp cặn bã, nếu phải Trưởng Tôn Ngưng lôi kéo, xông lên tẫn cho bọn trận để tiêu tan mối hận trong lòng, mẹ, chạy thế nào, còn phải là bị cảnh sát bắt được, gây ra nghiệp chướng nặng nề ông trời cũng muốn thu thập bọn chúng.

      Nhìn thấy hung thủ đánh em trai mình bị thương, Trưởng Tôn Ngưng đặc biệt tỉnh táo, đây cũng là thói quen trước khi ra tay của khi xưa, che giấu sát khí trong mắt, nhìn chòng chọc hồi mới di chuyển ánh mắt, lại vừa vặn đụng vào tầm mắt của Phùng Lâm Lâm, nhìn thấy hai người bị cảnh sát giải tới trong mắt ta lộ ra vẻ hốt hoảng, để lại dấu vết lui về phía sau hai bước, tận lực giấu mình trong đám đông, ngay lập tức Trưởng Tôn Ngưng hiểu ra cái gì đó, khỏi cười lạnh trong lòng, chắc chắn là có mưu, Tiểu Mặc gặp chuyện may sợ rằng cùng người phụ nữ này có liên quan, hai lần dạy dỗ còn chưa học được ngoan ngoãn, hừ hừ. . . Thời gian còn dài. . .

      "Ái chà! Cục trưởng Tôn, ngọn gió nào thổi tới đây?" Khoan thai đến, Đỗ Hải Lâm - chủ nhiệm giáo vụ của Đế Hoa chen qua đám người vào, hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn, lưng hùm vai gấu, nếu phải có công việc đàng hoàng, nhìn ông ta giống như đầu lĩnh thổ phỉ

      Cục trưởng Tôn trong miệng Đỗ Hải Lâm chính là viên cảnh sát kia, tên Tôn Gia Nhạc, lúc này bị cắt đứt nửa chừng, rất vui, đường đường là chủ nhiệm giáo vụ, để học sinh gặp chuyện may ở phụ cận trường học, thôi, biết trễ còn hơn , hơn nữa lão đại dặn dò phải chiếu cố kỹ lưỡng, làm tốt cuốn gói cút xéo, để ý chim chóc gì ông ta.

      "Chủ nhiệm Đỗ, đừng trở ngại tôi làm việc, đợi lát nữa chúng ta mới thảo luận về trị an trường học, vấn đề an toàn của học sinh." Trước kia từng có tiếp xúc, cho nên Tôn Gia Nhạc nhận ra Đỗ Hải Lâm.

      "Dạ, được, cậu làm việc ." Đỗ Hải Lâm vội vàng biết điều lui ra, học sinh trường mình gặp chuyện may, ông ta là người chịu trách nhiệm chủ yếu, nào dám vâng lời người trước mặt, trong mắt học sinh, chủ nhiệm giáo vụ hệt hung thần ác sát, ở trước mặt Tôn Gia Nhạc lại giống như chuột thấy mèo,
      [​IMG]
      thuytPhương Lăng thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :