1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Va chạm kích tình


      A, đầu óc nhóc con này xoay chuyển rất nhanh, thể lừa gạt, theo bản năng Hoa Tử Ngang sờ mũi cái, cười như cười, trong lòng lại lên kế hoạch, lập tức ngồi xuống bên cạnh Trưởng Tôn Ngưng xem ti vi cùng nhau, nhưng cũng nhìn ti vi, tay gõ gõ bàn, tính toán kế hoạch của mình.

      thực tế, Trưởng Tôn Ngưng cũng nhìn thấy, thỉnh thoảng len lén liếc Hoa Tử Ngang cái, nhưng ngờ lại bị lặng lẽ thu vào đáy mắt, thầm hả hê, làm sao bây giờ? Sao cứng đầu như vậy, thấy sắp thuốc nguội lạnh, thuốc mà nguội hiệu quả giảm, làm thế nào đây, đắng chút chết hay sao ông lớn! Nhìn ủ rũ như thế, khẳng định rất khổ sở, cổ họng bị sưng tính là bệnh nhưng cũng đau muốn chết, ăn cũng là chỗ đó uống cũng là chỗ đó, ngay cả hô hấp cũng dính líu đến nó, khụt khà khụt khịt, trong lòng dễ chịu, tại, mỗi khi hít thở chút đều tựa như bị gia hình vậy! Thôi, trước tiên dụ dỗ uống thuốc rồi sau.

      "Này. . . . . . ."


      "Ông xã. . . . . . ."

      Trưởng Tôn Ngưng vừa lên tiếng vừa dò xét người bên cạnh, Hoa Tử Ngang thủy chung hình như nghe thấy, cúi đầu, mắt hơi lim dim, co người ở góc ghế sa lon, dáng vẻ rất khổ sở.

      "Ông xã. . . . . . ." giơ tay lắc lắc, có phản ứng, ngủ rồi sao?

      "Ông xã ngồi dậy uống thuốc." . . . . . .

      "Ông xã, uống hết thuốc tối nay em ngủ chung với ."

      Trưởng Tôn Ngưng chỉ là thuận miệng , còn cho là có kết quả, cũng chút để ý luôn miệng ngớt lời, tại thể so với mười mấy năm sau, giữa nam nữ có thoáng như vậy, cho tới nay, hành động của Trưởng Tôn Ngưng ở trong mắt Hoa Tử Ngang thể nghi ngờ là nhiệt tình lớn mật, thậm chí là có phần phóng đãng, thử hỏi có người đàn ông nào thích phụ nữ ôm ấp thương? Ở giường lẳng lơ mê người? Đó là nguyên do mà Trưởng Tôn Ngưng ra miệng, nhưng mà, nhưng mà, tuyệt đối là vô tâm mới lỡ miệng.

      Vậy? Còn chưa dứt lời, Hoa Tử Ngang ‘vọt’ đứng dậy, bưng chén thuốc lên, ừng ực mấy cái nuốt hết chén thuốc đắng ngét vào bụng, túm Trưởng Tôn Ngưng dậy vào phòng ngủ, chỉ sợ chậm giây là hối hận, tất cả động tác làm liền mạch, giống như diễn tập qua hàng trăm hàng ngàn lần nên mới thuần thục như thế.

      Má ơi, tình huống gì thế này? May mà tư duy của Trưởng Tôn Ngưng nhanh nhẹn, chỉ là đầu óc nhất thời hơi mơ hồ, chờ phản ứng được rơi trong ổ sói, a a, khốn kiếp, bị lừa rồi, ràng từ lúc bắt đầu chính là sói xám lớn đặt bẫy, thỏ trắng đáng thương lòng dạ quá mềm yếu, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời thể lung tung, đúng là kinh nghiệm đẫm máu! câu sai giữ được mình rồi.

      "Hoa Tử Ngang, là đại sắc lang, buông em ra." Vốn là áo ngủ người vừa to vừa rộng, lại còn giãy giụa, trượt xuống nửa, bộ ngực sữa mềm mại áp trong ngực, có tên ngu mới buông tay.

      "Cử động nữa trần truồng luôn." Đáng lẽ giọng của Hoa
      [​IMG]
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: với em


      Tay Hoa Tử Ngang xấu xa đặt ở giữa hai khối mềm mại, Trưởng Tôn Ngưng xù lông ngay lập tức, hung hăng chụp lấy móng vuốt của , hận thể trừng chết , lúc này coi như là hoàn toàn tỉnh táo, Hoa Tử Ngang rút về cánh tay sớm bị mất tri giác, lại nhìn dấu tím bầm mu bàn tay kia, nở nụ cười khổ, vô ý có được hay , nếu lộn xộn cũng muốn đẩy ra chút nào, ai ngờ, đột nhiên quay qua, nếu thực muốn chiếm tiện nghi hoặc là muốn làm gì đó, ngủ giống heo chết như , còn chỗ nào trong sạch để mà ?

      "Cũng phải là chưa có sờ qua." Hoa Tử Ngang cười gian, cứ như , đương nhiên trong lòng oán trách để cho biết, sau đó thong thả ung dung di chuyển cơ thể, đung đưa cánh tay bị tê cứng, ánh mặt trời màu vàng kim vẩy vào ngực, càng thêm nổi bật làn da màu mật ong, khiến người ta kìm hãm được mà chảy nước miếng.

      " lưu manh, vô sỉ, biết xấu hổ." Vừa bọc chăn vừa quyền đấm cước đá hồi, Trưởng Tôn Ngưng tức phồng má, Hoa Tử Ngang khốn kiếp, tay xức thuốc gì thế, chỗ bị sờ qua giống như bị bàn ủi ủi qua, có cảm giác đau nhưng lại nóng hừng hực, giây thần kinh giựt giựt kiềm hãm được hưng phấn.

      thấy Hoa Tử Ngang có nửa điểm vui, ngược lại còn nhướng mày cười khẽ, ánh mắt sáng quắc: "Có gì mà mắc cỡ, nếu đói khát cứ nhào lên ăn là được, chồng em phải loại người hẹp hòi." xong, giơ tay lên, tựa như để cho Trưởng Tôn Ngưng thấy bạo hành . mang truyện xin ghi nguồn dd lequydon

      "Đói khát cái đầu quỷ , cút!" Tâm tư bị bại lộ, Trưởng Tôn Ngưng thẹn quá hóa thành giận để che giấu ngượng ngùng vô tận của , tiện tay cầm gối đầu lên đánh về phía Hoa Tử Ngang.

      Hoa Tử Ngang trốn tránh, mặc cho gối đầu nện ở đầu vai, sau đó kéo xuống đè ở phía dưới: "À? ra là hiểu lầm, ái chà, cũng biết là người nào thừa dịp ngủ thiếp . . . . . . ." Ánh mắt mập mờ liếc liếc người Trưởng Tôn Ngưng, muốn tiếp bị ngắt lời. truyện chỉ đăng dd lê quý đôn

      "Câm miệng." Tên khốn kiếp này, thế nào mà tính tình khác với lúc trước nhiều như vậy, chỉ có lời ít ý nhiều, tác phong đơn giản, còn chủ động trêu chọc , Chỉ là. . . . . thể thừa nhận, thế này càng làm cho người ta nhịn được mà thích, có điều là để cho biết, nếu cái đuôi của vểnh đến tận trời.

      "Được rồi, chọc em nữa, đứng lên ." Có lẽ thấy bộ dáng giận dỗi của Trưởng Tôn Ngưng đáng , Hoa Tử Ngang thỏa hiệp.

      Chiến hữu cho biết, vợ là để thương, thể bắt nạt, thỉnh thoảng trêu chọc chút chứ tuyệt đối thể chọc giận, nếu có quả ngon để ăn, Trưởng Tôn Ngưng biết, lần này Hoa Tử Ngang trở về hề giống như cọc gỗ nữa, là bởi vì len lén mời ‘quân sư’, nghe lời người ta khuyên, muốn ăn no phải trong thực tiễn rút ra kinh nghiệm, xác định là sai đâu được.

      Buổi sáng thể uống thuốc đúng
      [​IMG]
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Tiểu Mặc gặp chuyện may


      Được rồi, muốn cùng thôi! Dù sao cũng hơn là buộc chân ở nhà, còn rất nhiều chuyện phải làm, giống như , chỉ bị nhiễm trùng mà thôi, người hàng năm bôn ba ở bên ngoài khẳng định là có thói quen ngây ngốc ở nhà, mặc dù cho theo rất có thể dẫn tới phiền toái cần thiết, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chung quy thể luôn che giấu.

      " thôi."

      Mặc dù thông báo cho Trưởng Tôn Mặc, nhưng khó bảo đảm nhóc con kia yên lòng, chắc là lo lắng đến độ vò đầu bứt tai, vả lại Liễu Diệp cũng biết, với tính tình bao che của ấy xảy ra chuyện gì, hơn nữa, bắt đầu từ lúc ăn cơm, biết tại sao mí mắt liên tục nháy, vô cùng lo lắng.

      Hoa Tử Ngang cũng nhìn ra tinh thần của Trưởng Tôn Ngưng yên, gật đầu cái, an ủi sờ sờ gò má : " thay quần áo, rất nhanh."

      Câu nhanh chóng khác thường dùng người Hoa Tử Ngang tuyệt đối chuẩn cần chỉnh, hơn nữa được phát huy vô cùng tinh tế, thay quần áo vừa dứt lời, Trưởng Tôn Ngưng chỉ thấy trước mắt thoáng qua bóng người, nhìn kỹ thấy mặc quần áo thoải mái cả người đẹp trai đứng ở trước mặt, khác với lúc mặc quân trang uy nghiêm oai hùng, áo vét tông màu đen, phối hợp với sơ mi trắng, hai nút nơi cổ áo tùy tiện cài, xương quai xanh như như , cởi mở thoải mái gò bó mà lại hấp dẫn, quần tây màu đen, hai chân thon dài mà thẳng tắp, toàn thân hoàn mỹ, hai màu trắng đen đơn giản mặc người lại lộ ra loại khí chất cao quý gì sánh kịp, trong cao quý hòa lẫn chút tùy tiện của ‘hiệp khách’, lại để cho người ta cảm thấy lôi thôi lếch thếch. *lequydon*

      Quả nhiên, người so với người chết, hàng so với hàng quăng, đấng mày râu thường ngày hào hoa phong nhã như thế này, có phụ nữ nào động tâm? Trời sanh là móc treo quần áo coi như xong, nhưng cái vẻ tôn quý như đế vương kia kết hợp cùng phong cách ‘hiệp khách’, chỉ mâu thuẫn, còn dung hợp ra vẻ lẳng lơ đỏm dáng, người như vậy tới đâu cũng đều chói sáng, coi như làm gì, cũng thể che giấu vẻ rực rỡ, làm cho người ta chú ý là chuyện , trộm trái tim thiếu nữ khiếnb phải đối phó với tình địch sau lưng là mới là chuyện lớn.

      Trưởng Tôn Ngưng hối hận nhướng chân mày lên, chu chu cái miệng nhắn, hướng về phía Hoa Tử Ngang trừng mắt, giống như sinh ra có tướng mạo đẹp là ‘thiên lý khó dung’, sai lầm thể tha thứ, vào lúc này, chỉ lo lắng dẫn cùng làm cho người ta dòm ngó, mà còn là ghen tỵ, bằng cái gì mà dáng dấp của đấng mày râu lại khiến phụ nữ bọn cũng cảm thấy tự ti mặc cảm? Còn để cho người ta sống hay ? Mang truyện xin ghi nguồn dd lê quý đôn

      ra Trưởng Tôn Ngưng chỉ là bị vẻ trời sinh của Hoa Tử Ngang đả kích, bản thân cũng là người đẹp hiếm có, mặc dù thể xưng là tuyệt sắc trời khó thấy dưới đất khó được, nhưng quý ở chỗ có ‘tâm hồn’, đôi mắt của chính là cửa sổ ‘tâm hồn’, trong biển người, vượt qua phù phiếm, tìm hiểu trần duyên, khi biển cả hóa nương dâu, lắng đọng trong trái tim chính là tâm hồn trong sạch! Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vui giận buồn thương, chỉ có trải qua khó khăn, khổ đau, sinh tử nơi trần thế, cùng với khảo nghiệm mới có được phần ung dung bình tĩnh kia, cúi đầu ngẩng đầu trong trời đất, ngày dài lại đêm thâu đều ở tại lòng ta, sông núi thiên nhiên xanh đẹp động lòng người như thế, trần gian phàm tục có thể so sánh sao?

      “Nước miếng rớt sàn kìa!” Hoa Tử Ngang quơ quơ tay trước mặt Trưởng Tôn Ngưng, cười khanh khách vui vẻ, thầm nghĩ ‘đẹp đến mức này sao?’ Cũng đâu phải là ngày đầu tiên nhìn thấy, lúc mặc quần áo cũng thấy qua, chẳng lẽ còn mê người hơn lúc mặc quần áo?

      "Hả?" là Trưởng Tôn Ngưng nhìn đến ngây dại, theo bản năng quẹt quẹt dưới miệng: "Gạt người, nghiệt!" Đánh vào ngực cái, bất mãn phàn nàn .

      Hoa Tử Ngang cười đến càng sung sướng hơn, nếu phải cổ họng còn đau, xác định là ở ngoài đường cũng có thể nghe được tiếng cười sang sảng thoải mái của : " nghiệt, tinh, vừa khéo tuyệt phối!"

      Trưởng Tôn Ngưng biết là ở trong mắt Hoa Tử Ngang mê hoặc biết bao nhiêu, phần này khắc sâu trong tim , có , khi làm nhiệm vụ chỉ vì đất nước mà chiến đấu, càng là vì gia đình - vì gia đình của mình mà phấn đấu, hận thể thời thời khắc khắc đều làm bạn ở chung chỗ cùng , che giấu tất cả mọi tốt đẹp của chỉ để mình nhận biết, chung đụng với , thân phận của có thời gian tự do thuộc về mình, khiến lòng sinh ra chút tự tin nho , cho nên muốn dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi dính sát , để lòng mọc rể nảy mầm lớn lên thành đại thụ che trời, cho bất kỳ người nào khác chen vào giữa bọn họ, ích kỷ cũng tốt, bá đạo cũng được, chỉ biết, nếu tương lai cuộc sống của có cục diện đáng buồn, sớm muộn gì cũng có ngày mùi hôi thối bay khắp trời.

      " làm sao vậy?" Thấy Hoa Tử Ngang cũng nhìn mình chằm chằm ngây ngẩn, Trưởng Tôn Ngưng nhéo nhéo mặt của .

      " có việc gì, bị em mê hoặc." Lời này cũng coi là miệng lưỡi ngon ngọt, đúng là suy nghĩ về .

      Mắt phượng của Trưởng Tôn Ngưng cong lên, cười ngọt ngào, sâu kín : " nên mê luyến chị, chị đây là truyền thuyết."

      Hoa Tử Ngang cười hì hì vui vẻ, cái câu này nghe mới mẻ: "Thú vị, phải em nôn nóng ra ngoài à, bây giờ vội nữa sao?" Hai người mè nheo nửa ngày ở cửa.

      "Gấp chứ! Sao mà gấp? tay xách cái gì?"

      xong, Trưởng Tôn Ngưng nghiêng đầu qua nhìn, Hoa Tử Ngang tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra sau lưng, nín được cười, ràng ngoài miệng gấp lại còn nhớ thương đồ trong tay , bé ăn ở hai lòng.

      " nhìn nhìn, hẹp hòi." Trưởng Tôn Ngưng vui hừ tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay cả dáng vẻ ưỡn ẹo được tự nhiên cũng đáng .

      Thấy bé bĩu môi, biết phải là tức giận, Hoa Tử Ngang cũng dám chậm trễ, tranh thủ thời gian giải thích: "Tạm thời giữ bí mật."

      "Thôi , thần thần bí bí, giờ muốn biết nữa, nhanh !" Trong lòng tò mò, ngoài miệng lại cố ý giống như lơ đễnh, được hai bước, vừa tới cạnh cửa, Trưởng Tôn Ngưng chợt quay lại: "Đợi chút."

      "Sao vậy, quên đồ à?"

      Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, hôm qua có đeo theo balô, có làm rơi đồ, còn Hoa Tử Ngang ngăn nắp đâu ra đấy, nghiêm túc hỏi: "Có biết tam tòng tứ đức hay ?"

      Hoa Tử Ngang gật đầu, lại lắc đầu, tam tòng tứ đức tất nhiên biết, nhưng nghe giọng của Trưởng Tôn Ngưng lại giống như tam tòng tứ đức truyền thống, cho nên lắc đầu:
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Tiểu Mặc gặp chuyện may


      Được rồi, muốn cùng thôi! Dù sao cũng hơn là buộc chân ở nhà, còn rất nhiều chuyện phải làm, giống như , chỉ bị nhiễm trùng mà thôi, người hàng năm bôn ba ở bên ngoài khẳng định là có thói quen ngây ngốc ở nhà, mặc dù cho theo rất có thể dẫn tới phiền toái cần thiết, nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chung quy thể luôn che giấu.

      " thôi."

      Mặc dù thông báo cho Trưởng Tôn Mặc, nhưng khó bảo đảm nhóc con kia yên lòng, chắc là lo lắng đến độ vò đầu bứt tai, vả lại Liễu Diệp cũng biết, với tính tình bao che của ấy xảy ra chuyện gì, hơn nữa, bắt đầu từ lúc ăn cơm, biết tại sao mí mắt liên tục nháy, vô cùng lo lắng.

      Hoa Tử Ngang cũng nhìn ra tinh thần của Trưởng Tôn Ngưng yên, gật đầu cái, an ủi sờ sờ gò má : " thay quần áo, rất nhanh."

      Câu nhanh chóng khác thường dùng người Hoa Tử Ngang tuyệt đối chuẩn cần chỉnh, hơn nữa được phát huy vô cùng tinh tế, thay quần áo vừa dứt lời, Trưởng Tôn Ngưng chỉ thấy trước mắt thoáng qua bóng người, nhìn kỹ thấy mặc quần áo thoải mái cả người đẹp trai đứng ở trước mặt, khác với lúc mặc quân trang uy nghiêm oai hùng, áo vét tông màu đen, phối hợp với sơ mi trắng, hai nút nơi cổ áo tùy tiện cài, xương quai xanh như như , cởi mở thoải mái gò bó mà lại hấp dẫn, quần tây màu đen, hai chân thon dài mà thẳng tắp, toàn thân hoàn mỹ, hai màu trắng đen đơn giản mặc người lại lộ ra loại khí chất cao quý gì sánh kịp, trong cao quý hòa lẫn chút tùy tiện của ‘hiệp khách’, lại để cho người ta cảm thấy lôi thôi lếch thếch.

      Quả nhiên, người so với người chết, hàng so với hàng quăng, đấng mày râu thường ngày hào hoa phong nhã như thế này, có phụ nữ nào động tâm? Trời sanh là móc treo quần áo coi như xong, nhưng cái vẻ tôn quý như đế vương kia kết hợp cùng phong cách ‘hiệp khách’, chỉ mâu thuẫn, còn dung hợp ra vẻ lẳng lơ đỏm dáng, người như vậy tới đâu cũng đều chói sáng, coi như làm gì, cũng thể che giấu vẻ rực rỡ, làm cho người ta chú ý là chuyện , trộm trái tim thiếu nữ khiếnb phải đối phó với tình địch sau lưng là mới là chuyện lớn.

      Trưởng Tôn Ngưng hối hận nhướng chân mày lên, chu chu cái miệng nhắn, hướng về phía Hoa Tử Ngang trừng mắt, giống như sinh ra có tướng mạo đẹp là ‘thiên lý khó dung’, sai lầm thể tha thứ, vào lúc này, chỉ lo lắng dẫn cùng làm cho người ta dòm ngó, mà còn là ghen tỵ, bằng cái gì mà dáng dấp của đấng mày râu lại khiến phụ nữ bọn cũng cảm thấy tự ti mặc cảm? Còn để cho người ta sống hay ?

      ra Trưởng Tôn Ngưng chỉ là bị vẻ trời sinh của Hoa Tử Ngang đả kích, bản thân cũng là người đẹp hiếm có, mặc dù thể xưng là tuyệt sắc trời khó thấy dưới đất khó được, nhưng quý ở chỗ có ‘tâm hồn’, đôi mắt của chính là cửa sổ ‘tâm hồn’, trong biển người, vượt qua phù phiếm, tìm hiểu trần duyên, khi biển cả hóa nương dâu, lắng đọng trong trái tim chính là tâm hồn trong sạch! Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vui giận buồn thương, chỉ có trải qua khó khăn, khổ đau, sinh tử nơi trần thế, cùng với khảo nghiệm mới có được phần ung dung bình tĩnh kia, cúi đầu ngẩng đầu trong trời đất, ngày dài lại đêm thâu đều ở tại lòng ta, sông núi thiên nhiên xanh đẹp động lòng người như thế, trần gian phàm tục có thể so sánh sao?

      “Nước miếng rớt sàn kìa!” Hoa Tử Ngang quơ quơ tay trước mặt Trưởng Tôn Ngưng, cười khanh khách vui vẻ, thầm nghĩ ‘đẹp đến mức này sao?’ Cũng đâu phải là ngày đầu tiên nhìn thấy, lúc mặc quần áo cũng thấy qua, chẳng lẽ còn mê người hơn lúc mặc quần áo?

      "Hả?" là Trưởng Tôn Ngưng nhìn đến ngây dại, theo bản năng quẹt quẹt dưới miệng: "Gạt người, nghiệt!" Đánh vào ngực cái, bất mãn phàn nàn .

      Hoa Tử Ngang cười đến càng sung sướng hơn, nếu phải cổ họng còn đau, xác định là ở ngoài đường cũng có thể nghe được tiếng cười sang sảng thoải mái của : " nghiệt, tinh, vừa khéo tuyệt phối!"

      Trưởng Tôn Ngưng biết là ở trong mắt Hoa Tử Ngang mê hoặc biết bao nhiêu, phần này khắc sâu trong tim , có , khi làm nhiệm vụ chỉ vì đất nước mà chiến đấu, càng là vì gia đình - vì gia đình của mình mà phấn đấu, hận thể thời thời khắc khắc đều làm bạn ở chung chỗ cùng , che giấu tất cả mọi tốt đẹp của chỉ để mình nhận biết, chung đụng với , thân phận của có thời gian tự do thuộc về mình, khiến lòng sinh ra chút tự tin nho , cho nên muốn dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi dính sát , để lòng mọc rể nảy mầm lớn lên thành đại thụ che trời, cho bất kỳ người nào khác chen vào giữa bọn họ, ích kỷ cũng tốt, bá đạo cũng được, chỉ biết, nếu tương lai cuộc sống của có cục diện đáng buồn, sớm muộn gì cũng có ngày mùi hôi thối bay khắp trời.

      " làm sao vậy?" Thấy Hoa Tử Ngang cũng nhìn mình chằm chằm ngây ngẩn, Trưởng Tôn Ngưng nhéo nhéo mặt của .

      " có việc gì, bị em mê hoặc." Lời này cũng coi là miệng lưỡi ngon ngọt, đúng là suy nghĩ về .

      Mắt phượng của Trưởng Tôn Ngưng cong lên, cười ngọt ngào, sâu kín : " nên mê luyến chị, chị đây là truyền thuyết."

      Hoa Tử Ngang cười hì hì vui vẻ, cái câu này nghe mới mẻ: "Thú vị, phải em nôn nóng ra ngoài à, bây giờ vội nữa sao?" Hai người mè nheo nửa ngày ở cửa.

      "Gấp chứ! Sao mà gấp? tay xách cái gì?"

      xong, Trưởng Tôn Ngưng nghiêng đầu qua nhìn, Hoa Tử Ngang tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra sau lưng, nín được cười, ràng ngoài miệng gấp lại còn nhớ thương đồ trong tay , bé ăn ở hai lòng.

      " nhìn nhìn, hẹp hòi." Trưởng Tôn Ngưng vui hừ tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngay cả dáng vẻ ưỡn ẹo được tự nhiên cũng đáng .

      Thấy bé bĩu môi, biết phải là tức giận, Hoa Tử Ngang cũng dám chậm trễ, tranh thủ thời gian giải thích: "Tạm thời giữ bí mật."

      "Thôi , thần thần bí bí, giờ muốn biết nữa, nhanh !" Trong lòng tò mò, ngoài miệng lại cố ý giống như lơ đễnh, được hai bước, vừa tới cạnh cửa, Trưởng Tôn Ngưng chợt quay lại: "Đợi chút."

      "Sao vậy, quên đồ à?"

      Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, hôm qua có đeo theo balô, có làm rơi đồ, còn Hoa Tử Ngang ngăn nắp đâu ra đấy, nghiêm túc hỏi: "Có biết tam tòng tứ đức hay ?"

      Hoa Tử Ngang gật đầu, lại lắc đầu, tam tòng tứ đức tất nhiên biết, nhưng nghe giọng của Trưởng Tôn Ngưng lại giống như tam tòng tứ đức truyền thống, cho nên lắc đầu:
      [​IMG]
      thuytPhương Lăng thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54: Người tới là ai!


      Két!

      tiếng thắng xe bén nhọn phá vỡ buổi trưa yên tĩnh của sân trường, ở bãi đậu xe lân cận, mấy con chim nghỉ ngơi cây bị kinh sợ bay lên, cuống quít bay tán loạn về hướng phương xa, học sinh tới lui lại càng hoảng sợ hơn, rối rít nhìn qua, có bất mãn, có tò mò, cũng có người lộ vẻ sao cả.

      Trưởng Tôn Ngưng chú ý tới chuyện khác, mở cửa xe chạy thẳng tới phòng y tế, Hoa Tử Ngang theo sát phía sau, phòng y tế của trường đại học Đế Hoa và khoa y ở cùng tầng lầu, vị trí hơi vắng vẻ, chung quanh cũng vô cùng tĩnh mịch.

      "Tiểu Mặc!"

      Người chưa tới mà tiếng tới trước, trong phòng y tế Trưởng Tôn Mặc nghe được đáp lại tiếng, lúc này cậu ngồi dựa lưng giường, mặt mày, cánh tay và người có nhiều chỗ bị thương, đều sát trùng qua có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏe lại, thấp thỏm trong lòng Trưởng Tôn Ngưng buông xuốngk, nhưng lửa giận lại tăng giảm, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào, ngay cả người tàn tật cũng xuống tay được, quả là cặn bã đến súc sinh bằng, tốt nhất là đừng để cho bắt được, nếu , nhất định cho ta biết hai chữ ‘hối hận’ viết như thế nào.

      Nhìn thấy Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Mặc nhếch miệng nở nụ cười, chạm đến vết thương, kết quả là cười còn khó coi hơn so với khóc: "Còn có mặt mũi cười à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, yên lành sao lại bị thương thành như vậy?" Ngoài miệng khiển trách nhưng trong lòng Trưởng Tôn Ngưng cũng dễ chịu, biết, Trưởng Tôn Mặc vẫn luôn thông minh hiểu chuyện, gặp chuyện lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, tủm tỉm cười mà đối mặt, là do cậu sợ người nhà quan tâm lo lắng, nếu bị bắt nạt khẳng định là trước hết muốn dàn xếp ổn thỏa, có thể nhẫn nên nhẫn, thế nhưng bàn tay nắm thành quả đấm bán đứng cậu, cậu cam lòng, nhưng có năng lực nên thể nhẫn nhịn.

      Lúc này, trong phòng y tế, ngoại trừ Trưởng Tôn Ngưng và Hoa Tử Ngang chỉ có Trưởng Tôn Mặc và Liễu Diệp cùng giáo khoa y, giáo hơn 40 tuổi, mặt mũi hiền lành, vừa nhìn biết là người có lòng nhiệt tình, ở Đế Hoa, chuyện hai chị em Trưởng Tôn Mặc hiếm khi có người biết, giáo này cũng nghe qua, thấy dung mạo của Trưởng Tôn Ngưng cùng cậu thanh niên bị thương giường có tám phần tương tự liền đoán được thân phận của họ, giáo làm xong bổn phận, kiên nhẫn dặn dò mấy câu chú ý vết thương vội vàng làm chuyện khác, Hoa Tử Ngang biết Trưởng Tôn Mặc và Liễu Diệp, sau khi vào cửa đứng dựa cửa sổ, tin tưởng Trưởng Tôn Ngưng có thể xử lý tốt.

      "Tính chuyện gì xảy ra sao?" Trưởng Tôn Ngưng vui, nhìn chằm chằm hai người. dđ lê quý đôn

      "Khụ. . . Việc này, Tiểu Ngưng, bộ dạng như muốn ăn thịt người của cậu quá dọa người." Đây là lần đầu tiên Liễu Diệp thấy bộ dáng đằng đằng sát khí của Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Ngưng thích đánh nhau thích gây gỗ, mặc dù phải làm Trưởng Tôn Mặc bị thương, nhưng vẫn có cảm giác bỡ ngỡ, sau lưng lại như có gió mát: "Chỉ là ‘khốc’ (tàn bạo) chết được."

      Trưởng Tôn Ngưng liếc Liễu Diệp, chằm chằm nhìn : "Tiểu Mặc , Diệp Tử, cậu ." thể
      [​IMG]
      thuytPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :