1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Khai hoang làm đất

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      ngày sau đó, cửa hàng 4S thông báo cho Trưởng Tôn Ngưng đến lấy xe, toàn bộ thủ tục được thực hoàn tất. Vừa vặn lúc này Tần Ngũ cũng trở về, Trưởng Tôn Ngưng liền trực tiếp đến huyện Dương Nhạc hội họp với ông.

      Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng ở lại khách sạn, mua chút thức ăn làm sẵn, chuyện tình hình mua sắm máy móc nông nghiệp với Tần Ngũ ở trong phòng, khỏi lại có thêm vài phần kính nể đối với năng lực làm việc của ông ấy. Toàn bộ từ máy cày - bừa, máy gieo hạt, máy tưới nước, máy thu gặt, thiết bị nghiền nhiều công năng, dụng cụ ép dầu ăn từ lương thực, thiết bị chăm rau quả. . . , toàn bộ thiết bị máy móc nông nghiệp có thể sử dụng đến đều mua hết mà tổng cộng chỉ tiêu mất 78.6 vạn, mà tính năng cũng đều là cao cấp tiên tiến nhất, thêm mua sách, ăn ở nữa, hết tất cả là 3000 nguyên, tổng cộng 78.63 vạn nguyên, còn xa mới tới mức dự đoán. Nhập chi phí từng món vào sổ sách, Trưởng Tôn Ngưng rất vui vẻ, chi hai vạn cho Tần Ngũ coi như tiền thưởng vì tiết kiệm phí tổn cho , cho ông từ chối.

      "Chú Tần vất vả rồi. Trưởng Tôn Ngưng rót rượu cho Tần Ngũ, còn mình dùng trà.

      “Vất vả gì, cần phải vậy. Chú trở về trước bước, những máy móc nông nghiệp này trễ nhất là xế chiều ngày mai có thể vận chuyển vào trong huyện."

      "Ừm, đến lúc đó trực tiếp kêu bọn họ vận chuyển đến trong thôn ."

      "Được, chú bàn bạc cùng bọn họ sau, còn sớm nữa, chú phải trở về, cháu cũng nghỉ ngơi ."

      "Ừm, chú Tần cũng ngủ sớm chút ." Ở bên ngoài bôn ba, tất nhiên được nghỉ ngơi tốt.

      Buổi sáng hôm sau, máy móc nông nghiệp đúng hạn vận chuyển đến, Trưởng Tôn Ngưng để cho bọn họ trực tiếp đưa đến cửa nhà, máy móc nông nghiệp mới tinh dàn hàng, lần đầu tiên khe núi vắng vẻ có vẻ chật chội. Làm việc đến hơn chiều 2 giờ, mới tiễn bước mấy người lái xe vận chuyển hàng hóa trong khi Trưởng Tôn Thục Nhã với Trưởng Tôn Mặc vẫn còn cứng họng, Tần Ngũ cũng ở lại.

      "Hai người đó, tròng mắt rơi xuống mặt đất luôn rồi kìa."

      "Những thứ này . . . Đều dùng để làm gì?"Trưởng Tôn Thục Nhã chỉ vào những máy móc mình gần như hề biết, giật mình nhìn con . Trưởng Tôn Mặc lại nhận ra, cậu kinh động vì nhà mình thoáng cái bỗng có những thiết bị này, càng ngày càng bội phục người chị này rồi.

      “Về sau mẹ biết." Trưởng Tôn Ngưng muốn giải thích thêm, dù sao ngày sau khi dùng đến tự nhiên bà hiểu được, quay sang giới thiệu: "Mẹ, vị này chính là Tần Ngũ, trợ thủ mà con mời, về sau lúc con với Tiểu Mặc có ở đây, công việc trong đất đều do chú Tần xử lý. Chú Tần, đây là mẹ cháu Trưởng Tôn Thục Nhã, em trai cháu Trưởng Tôn Mặc."

      "Ừm, mọi người khỏe, về sau mong được chiếu cố nhiều." Đánh giá người phụ nữ trước mắt, dịu dàng như nước, năm tháng để lại tang thương vô tận ở mặt bà, còn có thiếu niên thông minh khéo léo như ánh mặt trời, chân của cậu. . .. còn có hang động đổ nát, nhà chỉ có bốn bức tường, tới cùng là thời gian trước kia cả nhà này vượt qua như thế nào chứ! Bỗng nhiên trái tim ông như bị tảng đá lớn đè ép, đau xót.

      Trưởng Tôn Mặc lễ phép cất tiếng gọi chú Tần, Trưởng Tôn Thục Nhã gật gật đầu, có vẻ mất tự nhiên, hai má khỏi nổi lên vệt ửng hồng, ràng lắm, lại bị Trưởng Tôn Ngưng bắt được. Tựa như , Tần Ngũ là người rất có mùi vị đàn ông(manly). " Vào trong phòng ngồi ."

      "Chú Tần cũng đừng chê cười, nhà cháu nghèo nàn, hơi thiếu thốn."

      Tần Ngũ hừ tiếng, để ý , "Ai , dám bà địa chủ là cháu này nghèo nàn, lão già này liền xử người đó." Hơn ngàn mẫu đất, lần thuê chính là vài thập niên, mua máy móc nông nghiệp đều là mua lần đống, như vậy mà còn gọi là nghèo nàn, như thế nào mới xem như giàu có? Có lẽ này nhà trước kia hết sức nghèo nàn, nhưng về sau tuyệt đối nghèo nàn nữa.

      “Cháu này, chú Tần hình như còn nóng nảy hơn cháu phải!"

      "Cháu… cái con bé kia."

      Khi chuyện, tất cả đều vào hang động, Trưởng Tôn Thục Nhã vội vàng pha trà nóng, bưng hoa quả lên. Bắt đầu vẫn là Trưởng Tôn Ngưng chuyện với Tần Ngũ, hai người nghe, tính Tần Ngũ dí dỏm hài hước, lại cởi mở, khiến Trưởng Tôn Thục Nhã với Trưởng Tôn Mặc cũng nhanh chóng gia nhập, từ từ đều bắt đầu quen thuộc.

      "Mẹ, chuyện phòng ở với thuê nhân công sắp xếp như thế nào rồi?" Ngày đó tức giận suốt đêm về thành phố X, bàn giao cho bọn họ nhất định phải làm tốt, đầy đủ chu đáo, diễn
      [​IMG]
      thienbinh2388, Phương Lăngthuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Gặp lại bạn thân

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Về sau, mỗi ngày Tần Ngũ tiếp nhận chỉ huy mọi người khai hoang cày bừa, rất nhanh, đỉnh núi hoang, bãi bùn đất cát ngày xưa bị khai khẩn chỉnh lý đàng hoàng. Những lao động do Trương Xảo chọn đều là người ổn định giỏi giang trong thôn, bọn họ đồng ý làm, Trưởng Tôn Ngưng cũng chút keo kiệt, cơm trưa mỗi ngày đều có ba món mặn món canh, quan tâm đầy đủ. Đều là bà con ở quê nhà, Trưởng Tôn Ngưng để ý chút thức ăn này, chỉ cần mấy người họ làm việc tốt, so với bất kì cái gì cũng đều tốt hơn, hơn nữa về sau còn phải thu nhận rất nhiều công nhân địa phương, dùng người địa phương ổn định hơn.

      Cây chặt xuống từ núi, những thân cây trưởng thành to lớn lưu trữ dự phòng, còn những chạc cây khác giữ lại phần nhóm lửa cho nhà mình, còn lại nhận lời người trong thôn, trong nhà ai củi lửa có thể tự mình kéo về. Củi lửa phải cái gì hiếm lạ, nhưng thông qua việc này mọi người đều nhìn thấy tính tình Trưởng Tôn Ngưng rộng rãi lại biết cảm thông, thái độ đối với người nhà bọn họ bắt đầu chuyển biến từ từ. Trước kia Trưởng Tôn Thục Nhã trong thôn ai muốn để ý bà, tại cách rất xa chào hỏi, ngay cả hai người già Trưởng Tôn Thu đều cười hề hề chạy tới nơi này mỗi ngày.

      Thời gian nhoáng lên cái, học kỳ mới sắp khai giảng rồi.

      Trưởng Tôn Ngưng bàn giao mọi chuyện trong nhà cho Tần Ngũ với Trưởng Tôn Thục Nhã, xe cũng để lại cho bọn họ, đưa Trưởng Tôn Mặc thành phố Tân Hải trước, bởi vì ngày trước nhận được điện thoại của cửa hàng 4S, chiếc xe khác của được đưa đến rồi, gọi lấy xe. Biểu trong khoảng thời gian này của Trưởng Tôn Ngưng sớm trở thành người trụ cột trong nhà, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng dặn dò hết lần này tới lần khác giống thường ngày nữa, chỉ đưa bọn họ lên xe, vội vàng trở về rồi.

      Trước kia, vì trong nhà khó khăn, chân Trưởng Tôn Mặc cũng thuận tiện, thành phố X là đô thị duy nhất cậu từng tới. Lần này, Trưởng Tôn Ngưng đồng ý đến cửa hàng 4S lấy xe, chính là muốn mang cậu tham quan chút, khai thác tầm nhìn, làm giàu thêm hiểu biết. Em trai của , dù cả đời đều chỉ có thể ngồi xe lăn, cũng nhất định phải là thiếu niên ngồi xe lăn ưu tú nhất.

      Sau khi đến lấy xe xong, Trưởng Tôn Ngưng chở Trưởng Tôn Mặc đến trước biển lớn, đại dương vô biên vô hạn, đường chân trời, bọt sóng cuồn cuộn, giống như thoáng cái cuồn cuộn đến trong lòng cậu, kích động hồi lâu thôi. Phía Bắc bốn mùa ràng, lúc này hoa cỏ cây cối vẫn còn chưa trổ cành đâm chồi, Trưởng Tôn Ngưng hỏi thăm, Trưởng Tôn Mặc quyết định thế giới dưới đáy biển, 'Quốc gia' thần bí mà cậu vẫn tha thiết ước mơ.

      Thời gian hai ngày nhàn rỗi trước khi vào học nhanh chóng trôi qua trong quãn thời gian vui vẻ của hai người. Trưa hôm khai giảng đó, hai người mới chạy về thành phố X, khoan thai đến chậm. Chị em hai người sớm là 'Danh nhân' của trường học. Vừa vào cửa lớn, học sinh lui tới, hoặc là cha mẹ đưa học sinh đến bắt đầu nghị luận nhao nhao, có tiếc hận, có đồng tình, có tán thưởng, có hèn mọn, cũng có quan tâm. . .

      Nếu là Trưởng Tôn Ngưng trước kia, gặp phải loại tình hình này sớm đẩy Trưởng Tôn Mặc trốn vào trong góc, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, ngược lại Trưởng Tôn Mặc còn trấn định thoải mái hơn so với , luôn luôn an ủi khuyên bảo . Nhưng tại còn là Trưởng Tôn Ngưng ngày trước, đẩy xe lăn, lững thững bước vào, trong nhàn nhã còn mang theo tự tin, vừa vừa cười với Trưởng Tôn Mặc, giống như hoàn toàn để toàn bộ mấy người chung quanh vào mắt, hề ảnh hưởng tới hai người các chút nào.

      Trưởng Tôn Mặc mặc áo lông ngắn tay màu trắng, đùi phủ chăn lông màu xám bạc, khăn quàng cổ màu đỏ, nón len kiểu Hàn màu xám đậm, thời thượng mới lạ. người Trưởng Tôn Ngưng mặc áo khoác ngắn màu vàng nhạt, dễ thấy nhất trong đám người, bên trong là áo màu phớt hồng màu dài qua mông, quần ôm, giày bó tới gối màu đen. Hoàn toàn phá vỡ hình tượng quê mùa của bọn họ trước kia, nam tràn đầy tinh thần phấn chấn, nữ thanh thuần xinh đẹp, so với minh tinh TV còn mốt hơn, thậm chí rất nhiều người thể tin được hai mắt của mình, ngừng xoa mắt.

      "Tiểu Ngưng? Tiểu Mặc? là các cậu hả!" Liễu Diệp đột nhiên nhảy ra, dọa hai người nhảy dựng, "Trời ạ! Quả thực dám nhận, hình tượng hai các cậu thay đổi giống như trời
      [​IMG]
      thienbinh2388, Phương Lăngthuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Người nào chỉnh người nào


      "Đồ hèn hạ, quỷ nghèo, đây là nơi có thể tới sao?"

      Ai, biết nên trái đất càng ngày càng hay là oan gia ngõ hẹp đây, ăn bữa cơm cũng có thể đụng mặt mấy kẻ ghê tởm, phải chỉ là nhà hàng buffet nho thôi sao, thể tới, là khiến người ta ngán ngẫm, chỉ có điều, có người muốn chơi đành vui đùa theo chút có làm sao đâu, coi như làm nóng người trước khi ăn vậy.

      Thuộc Ninh, Từ Hàng, Quách Huy, Phùng Lâm Lâm, hai em Trưởng Tôn Như Ca, còn có hai người lạ hoắc, bao gồm nhóm người ở sau lưng, ra những công tử tiểu thư này là ngưu tầm ngưu, mới khai giảng thể chờ đợi mà tụ tập chung chỗ.

      Mới vừa mắng chửi Trưởng Tôn Ngưng chính là Phùng Lâm Lâm, mấy cái răng được trồng lại, bên ngoài nhìn ra cái gì, giọng của ta bén nhọn mà the thé, vô cùng có lực xuyên thấu, câu đưa tới chú ý của ít người bên này.

      "Họ Phùng kia, mắng chửi ai, có gan chửi thêm câu nữa thử xem!"

      Liễu Diệp xắn tay áo nhảy ra ngay lập tức, còn tức giận hơn so với bản thân bị chửi, vung mạnh cánh tay muốn bạt tai Phùng Lâm Lâm, đây chính là Liễu Diệp, ngay thẳng trọng nghĩa, lúc có phiền toái tới cửa luôn cần suy nghĩ ngăn ở trước mặt bảo vệ chị em bọn họ, mặc kệ đối phương cường ngạnh như thế nào, hoặc người đứng sau hùng mạnh cường đại đến đâu!

      Trong lòng Trưởng Tôn Ngưng ấm áp, bước nhanh tới phía trước bắt lấy cổ tay của Liễu Diệp, l.e-q.u.y-d.o.n trước kia Trưởng Tôn Ngưng cần Liễu Diệp bảo vệ, tại tự bảo vệ mình, người nào bắt nạt , nhất định từng chút từng chút bắt nạt trở lại, càng để Liễu Diệp vì mình mà bị bất cứ thương tổn gì, mấy trăm đôi mắt trong nhà hàng nhìn chằm chằm, dưới ánh mắt của mọi người, cũng cần để ý tới những điều đáng giá, là người nhen là ngọn cỏ tầm thường nhất trong xã hội, kiêng kỵ nhất chính là đắc tội với người quyền quý, Phùng Lâm Lâm bọn họ có nhiều người, hơn nữa, mỗi người đều có bối cảnh tầm thường, cứng đối cứng với , đối với Liễu Diệp mà , thậm chí ngay cả người nhà của Liễu Diệp cũng tốt, nhưng có biện pháp giúp bản thân hả giận.

      "Diệp Tử, giơ cao đánh khẽ."

      " ta mắng cậu, cậu còn cầu cạnh cho ta, cậu bị ngu à." Liễu Diệp nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Ngưng, quát.

      "Mình sợ tay cậu đau." Lời này nghe thế nào cũng tràn ngập mùi gian tình, Trưởng Tôn Ngưng còn nhìn Liễu Diệp nháy nháy mắt, góc độ rất tốt, khóe miệng lại cong cong.

      "Tùy cậu." Thu tay lại, Liễu Diệp thụt lùi đứng lặng yên sau lưng Trưởng Tôn Ngưng can thiệp vào nữa, sắc mặt bình tĩnh nhìn Trưởng Tôn Ngưng, khỏi tràn đầy lòng tin đối với .

      "Trưởng Tôn Ngưng, dù có giả bộ thiện lương hiền thục Thuộc Ninh cũng thích , tự mình đa tình, nằm mơ giữa ban ngày." Trưởng Tôn Y Y chế giễu, từ sau tai nạn xe cộ Trưởng Tôn Ngưng thay đổi, trở nên mạnh mẽ, nhanh mồm nhanh miệng, còn càng ngày càng xinh đẹp, ta ghen tỵ và cam lòng, hơn nữa, mầm móng này điên cuồng sinh trưởng.

      "Mắc mớ gì đến , chẳng lẽ thích ta?" Trưởng Tôn Ngưng phản bác, giọng lạnh nhạt cũng quá nhiều lời, đối với Thuộc Ninh vô cảm, nhưng dám khẳng định, nếu có Trưởng Tôn Như Ca, sợ là ngay cả bóng lưng của Trưởng Tôn Y Y, Thuộc Ninh cũng muốn nhìn, Trưởng tôn Y Y lời châm chọc , chính là thích hợp cho chính ta.

      " đừng có càn." Trưởng tôn Y Y vội vàng phủ nhận, mắt len lén nhìn Thuộc Ninh, thấy mặt ta vẫn lạnh như băng, ánh mắt ta thoáng thất vọng, quay lại hung hăng trừng Trưởng Tôn Ngưng, ta tự cho là động tác của mình kín đáo, nhưng người sáng suốt nhìn cái là biết tâm trạng của ta.

      " càn hay tự hiểu lòng mình hơn ai hết." Trưởng tôn Y Y giấu giếm vì sợ Thuộc Ninh xa lánh ta, Trưởng Tôn Ngưng lại càng muốn làm .

      ". . . . . . ." Trưởng Tôn Y Y còn muốn giải thích, hoàn toàn biết chui vào bẫy của Trưởng Tôn Ngưng, càng tô càng đen.

      "Bớt tranh cãi chút ." Trưởng Tôn Như Ca khiển trách, kéo Trưởng Tôn Y Y ra phía sau mình, ánh mắt sâu xa nhìn Trưởng Tôn Ngưng, lại chuyển hướng nhìn Phùng Lâm Lâm, là ta trêu chọc Trưởng Tôn Ngưng trước, nhưng bây giờ lại đứng ở bên cạnh Thuộc Ninh giống như có liên quan gì đến mình, tâm tư của này. . . . . . , cùng với biểu thường ngày trời vực, Y Y bị bán còn thay người đếm tiền, lại khỏi nhìn về phía Trưởng Tôn Ngưng.

      Trưởng Tôn Ngưng tự nhiên cũng chú ý tới điểm này, ánh mắt hai người gặp nhau, lần đầu tiên tiếng động có chung nhận thức, xem thường nàng Phùng Lâm Lâm này, ta ‘lớn tiếng doạ người’, tiếp đó lại ‘mượn đao giết người’ để các tổn hại lẫn nhau, sau cùng là ‘ngư ông đắc lợi’, tâm tư kín đáo thể khinh thường nha! ta làm thế, hiển nhiên là vì thuộc Ninh, có tốt đến vậy sao?

      Xin lỗi, thấy cái bánh này có bao nhiêu hương thơm!

      Phùng Lâm Lâm nghĩ lừa được người khác, Trưởng Tôn Ngưng lại để cho ta được như ý, tất nhiên Trưởng Tôn Y Y ngu xuẩn khiến người ta ghét, nhưng người con có tâm cơ sâu nặng lại càng làm cho người ta chán ghét hơn, hơn nữa còn mang tâm tư đánh tới người .

      Trưởng Tôn Ngưng hơi nhếch khóe môi, trong vẻ ưu nhã lộ ra cương quyết, thái độ khác thường, chủ động mở miệng : "Phùng đại tiểu thư ‘thân thiết’ chào hỏi tôi, là có chuyện gì muốn sao? A đúng rồi, thương thế của Phùng đại tiểu thư tốt rồi à, đúng là đại mỹ nữ nha, nếu để thiếu hai cái răng đáng tiếc, lần trước là hai cái răng hàm, chừng lần sau té lại rớt đúng hai cái răng cửa trắng noãn nha, Phùng đại tiểu thư nên chú ý, đứng cẩn thận chút, đừng chỉ nhìn trời nhìn phía dưới." Nếu là người hiểu Trưởng Tôn Ngưng trước kia nhìn thấy tình cảnh này, nhất định có thể chạy được bao xa chạy, có thể chạy nhanh bao nhiêu chạy, hận thể mọc ra hai cánh sau lưng, bởi vì lúc này tâm tình của rất tốt, bình thường, thời điểm tâm tình của tốt là lúc người khác gặp họa, dĩ nhiên, thời điểm tâm tình tốt người khác càng thêm kiếp nạn, cho nên được gọi Thiên Diện Tử Thần.

      Chuyện Phùng Lâm Lâm té rớt hai cái răng ở siêu thị chỉ có nhà ba người biết, ngay cả Quách Huy cũng biết, nghe Trưởng Tôn Ngưng xong hẹn mà cùng nhìn về phía ta, cũng rối rít suy đoán giữa hai người xảy ra chuyện gì? Phùng Lâm Lâm căm tức nhìn Trưởng Tôn Ngưng, cảm thấy mất mặt, đặc biệt là ở trước mặt Thuộc Ninh, khỏi thẹn quá hóa giận.

      "Quả nhiên là đồ hạ tiện này ám toán sau lưng tôi!" Phùng Lâm Lâm gào lên, nếu phải vì giải phẫu viêm ruột thừa làm ta trễ nãi mất tháng, sao có thể lại bị lợi dụng sơ hở? Nếu phải là quyến rũ Thuộc Ninh, hai người như thế nào lại dây dưa , xôn xao huyên náo? Trưởng Tôn Y Y đúng là đồ ăn hại vô dụng, đối phó được , vậy ta tự mình ra tay tiết lộ diện mạo giả nhân giả nghĩa của , để Thuộc Ninh hoàn toàn chán ghét , dù biết Thuộc Ninh thích cũng thể có chút khinh thường nào, càng thể dễ dàng bỏ qua cho .

      Lại bị mắng, Trưởng Tôn Ngưng vẫn tức giận, nhún nhún vai: "Trời đất chứng giám, tôi đâu có đụng , là sơ suất té ngã, camera cùng khách hàng ở siêu thị cũng có thể làm chứng."

      " phải là đồ hạ tiện như còn có ai, ai biết sử dụng pháp gì?" Phùng Lâm Lâm cam lòng giải thích, ta nhận định chính là Trưởng Tôn Ngưng động tay động chân nên ta mới bị té ngã rơi hai cái răng, nửa tháng trời dám ra khỏi phòng, nhưng tìm được chứng cớ, giận đến ngủ cũng mơ ghim hình nhân.

      "Phùng đại tiểu thư nghĩ mình sống ở thế giới huyền huyễn à, ưu ái tôi như thế, làm tôi sợ hãi nha." Trưởng Tôn Ngưng nở nụ cười thản nhiên, cho ta cơ hội mở miệng, ngay sau đó : "Hạ tiện, hình như Phùng đại tiểu thư hết sức thích cái từ này, cũng đúng thôi, phải có câu tục ngữ sao, như thế nào kìa, . . . .. . . A, đúng rồi, cây có vỏ hẳn là chết thể nghi ngờ, người đê tiện là thiên hạ vô địch, tôi chịu thua." Giọng của thanh thúy, lạnh nhạt mang theo nhu hòa, nhanh chậm, thẳng lưng đứng giữa mọi người, ngẩng đầu cao quý cúi đầu ưu nhã, lời như ngâm thơ nhả ra hai chữ ‘hạ tiện’ hoàn trả nguyên gốc cho Phùng Lâm Lâm, lại khiến người khác tìm ra chút thô tục nào.


      Người khởi xướng Phùng Lâm Lâm trái lại, trong cơn giận dữ siết chặt hai nắm tay, hai mắt trừng trừng, nghiến răng ‘kèn kẹt’ vang dội, trưng ra tư thế muốn liều mạng, càng giống con gà trống lông xanh bị thua trận và cam lòng, mọi người nhàm chán xem náo nhiệt đều nhìn ra cửa, bởi vì mới vừa rồi còn nghe lời Phùng Lâm Lâm mà bắt nạt Trưởng Tôn Ngưng, nghe xong lời của ....., rối rít nhìn nhau, say sưa lặng yên nhìn hai kẻ gây với Trưởng Tôn Ngưng và Liễu Diệp, mặc kệ là thái độ của Phùng Lâm Lâm hay là Trưởng Tôn Ngưng, cũng ảnh hưởng đến bọn họ.

      "Trưởng Tôn Ngưng, dám chửi tôi." Phùng Lâm Lâm cắn răng nghiến lợi , hiển nhiên là tức đến choáng váng đầu, mắng cũng mắng, còn hỏi có dám hay , đúng là vô ích khiến người ta càng thấy hài hước, đúng là ngu ngốc gì bằng, nhưng chính ta lại biết.

      Trưởng Tôn Ngưng thản nhiên cười tiếng, nhún nhún vai, giống như ..., mắng thế nào? Phùng Lâm Lâm từ được nang niu như ngôi sao sáng, đâu khi nào bị chửi qua, lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy, lập tức càng giận hơn, quên ‘người đứng tại chỗ, giơ nắm đấm chạy tới đánh Trưởng Tôn Ngưng.

      "Chị, cẩn thận!"

      "Tiểu Ngưng. . . . . . ."

      Lời Liễu Diệp còn chưa dứt, chỉ thấy Trưởng Tôn Ngưng theo bản năng lui về sau bước, Phùng Lâm Lâm dùng sức quá lớn, đánh trúng Trưởng Tôn Ngưng, thân thể mất thăng bằng, té ‘bịch’ như chó gặm cứt, đưa tới trận cười: "Trưởng Tôn Ngưng, đáng chết! Lại bẫy tôi!" Phùng Lâm Lâm vừa thẹn vừa tức, nhưng vẫn quên quấn lấy Trưởng Tôn Ngưng thả.

      "Hừ! Đúng là biết xấu hổ, chưa từng thấy qua người biết xấu hổ thế này, mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm trường, cũng dám khoác lác vô sỉ ngậm máu phun người, đừng tưởng ba là cục trưởng công an là có thể ấn tội danh lung tung, người khác sợ uy của , bà đây sợ, nhà họ Liễu chúng tôi chính là hậu thuẫn kiên cố của Tiểu Ngưng." Càng nhìn Trưởng Tôn Ngưng càng khiến Phùng Lâm Lâm giận đến giơ chân, Liễu Diệp ăn no thỏa mãn sớm kềm chế được, tiến lên giơ tay khoác lên vai , ngôn từ chính đáng, ba của Liễu Diệp và ba của Phùng Lâm Lâm hợp nhau, đó cũng là chuyện trước khi quen biết Trưởng Tôn Ngưng, liên quan gì tới chuyện này, chính mắt thấy bạn tốt thay đổi Liễu Diệp rất vui mừng, nhưng Phùng Lâm Lâm ngang ngược càn rỡ thành tính, sợ thua thiệt nên mới đứng ra cùng chung mối thù, có Liễu Diệp ở đây, muốn động đến Trưởng Tôn Ngưng cũng phải cân nhắc suy nghĩ chút đến phân lượng của nhà họ Liễu.

      Liễu Diệp lật mặt Phùng Lâm Lâm là kẻ giật dây, người xem náo nhiệt càng thêm khinh thường, còn hứng thú kích động luôn miệng phỉ nhổ, ỷ vào trong nhà có bối cảnh mà bắt nạt người ta, phi, biết xấu hổ, hèn hạ trong hèn hạ.

      "Phùng đại tiểu thư, chuyện hay làm việc gì cần phải dựa vào lương tâm, đừng để bị quả báo giống như lần trước, ràng là muốn đánh tôi lại tự mình ngã xuống, còn cứng rắn vu khống tôi bẫy , chẳng lẽ tôi có dị năng nên cách núi cũng đánh được trâu sao, ngay cả chính bản thân tôi thế nào cũng biết? Phùng đại tiểu thư, chút, tôi làm thế nào bẫy ? được tôi mặc cho xử phạt, nếu được sao đây, ở trước mặt mọi người xin lỗi tôi ngay lập tức!" Giọng của Trưởng Tôn Ngưng nóng nảy mấy phần, bén nhọn mấy phần, người ngoài nhìn ra tức giận, đây là chuyện hợp tình hợp lý ai cảm thấy ổn, đối với người sỉ nhục khiêu khích mình, chỉ cầu xin lỗi rất khoan dung, khỏi có ấn tượng tốt đối với Trưởng Tôn Ngưng, nhưng, chỉ có Trưởng Tôn Ngưng cùng Phùng Lâm Lâm là trong lòng ràng, chuyện nào có trùng hợp như vậy, đúng là Trưởng Tôn Ngưng bẫy Phùng Lâm Lâm nhưng ta có chứng cớ, thậm chí ta cũng hoài nghi bản thân mình, chính là muốn loại hiệu quả này, tức chết ta, tức đến xuất huyết bên trong , hừ.

      Phùng Lâm Lâm cắn răng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Ngưng, Quách Huy tiến lên đỡ ta dậy, lại bị ta giận dữ đẩy ra, vừa lúng túng vừa phẫn nộ, trước đó, ta ra mặt cũng bởi vì vị đại tiểu thư này hận nhất là người khác nhúng tay việc của ta, nhưng rốt cuộc cũng là em họ, chuyện đến mức này ta thể trấn định xem cuộc vui giống như Thuộc Ninh và Từ Hàng.

      "Trưởng Tôn Ngưng, chuyện lần trước bản thiếu vẫn còn chưa tính sổ với , nên càn rỡ quá mức."
      Xương ngón chân bị giẫm gãy hai đốt, hơn mười ngày cách nào đứng bình thường, đè nén cơn tức đến bây giờ mới bẻ lại , món nợ này phải để cho Trưởng Tôn Ngưng nhớ kỹ.

      "Xin lỗi Quách thiếu! Lần trước là chuyện gì?"

      ". . . . . . ."

      "Oh! Nhớ rồi, nhớ rồi." Trưởng Tôn Ngưng cố ý ngắt lời của Quách Huy, để ta cũng nếm thử chút mùi vị có lời mà ra được: "Lần trước ở cửa trung tâm thương mại đột nhiên có con gián nhảy ra, tôi sợ quá nên đạp cước. . . Á. . . ." tiếp, sợ hãi nhìn mọi người chung quanh mặc cho bọn họ suy đoán.

      " mắng bản thiếu là con gián!"

      " có, có, chẳng qua cẩn thận mà thôi, bằng tôi cho đạp lại là được." Trưởng Tôn Ngưng hào phóng , mọi người cũng nghe ra là Trưởng Tôn Ngưng ‘ cẩn thận’ mới đạp phải chân của Quách Huy, cho nên bị ta ghi hận.

      Có phải là đàn ông , chút chuyện này cũng muốn so đo, Quách Huy nghe mọi người nghị luận chỉ trích, mặt ‘vọt’ đỏ dữ dội, hận thể bóp chết đổi trắng thay đen này, ta nhìn về phía Thuộc Ninh và Từ Hàng, lúc ấy hai người bọn họ cũng có ở đó, ánh mắt tỏ ý bảo bọn họ câu, đừng có giả bộ câm, đặc biệt là Từ Hàng, bọn họ cũng coi như thân thích.

      Hai người suy nghĩ có nên mở miệng hay có người lên tiếng trước: "Chuyện gì xảy ra?"
      thuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44: Bắt quả tang tại trận


      Trong nháy mắt yên lặng, mọi người rối rít nhìn về phía người đàn ông xuất đột ngột, vóc người thon dài, dung mạo tuấn mỹ, mặc áo khoát dài màu đen, cổ áo sơ mi trắng noãn lộ ra bên ngoài, mang găng tay da màu đen, cầm cặp công văn cùng màu, cả người nhìn qua lão luyện nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, giọng của như lưỡi kiếm quét qua, hùng hậu mang theo sắc bén, cảm giác bị áp bức vô hình tràn ngập bốn phía.

      Mấy người Quách Huy, Phùng Lâm Lâm phải là con cháu nhà bình thường, nhìn thấy người tới theo bản năng cụp đuôi, ngay cả người lời là Từ Hàng và Thuộc Ninh sắc mặt cũng hơi thay đổi, thầm nghĩ, sao ấy lại tới đây?

      Người vừa tới phải là ai khác, chính là ‘Ngọc Diện Phán Quan’ Văn Dục, theo lý thuyết, bọn họ có phạm pháp, nhiều lắm cũng là va chạm ma sát giữa những người trẻ tuổi, có chuyện gì e ngại, nhưng chính là tự kìm chế được mà khẩn trương.

      Văn Dục đến trước mặt Trưởng Tôn Ngưng, chính là vì đến: " sao chứ?"

      Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu: " có việc gì, sao lại ở chỗ này?" Giọng của bình tĩnh trở lại, giống như đầm nước sâu gợn sóng tràn bờ, mát mẻ mà trầm tĩnh, vui buồn giận hờn.

      " công việc ngang qua, tình cờ thấy ở đây nên tới nhìn chút, mấy ngày trước tôi có tìm ."

      "Tôi biết, Tiểu Mặc cho tôi biết." Chiều cao chênh lệch, Trưởng Tôn Ngưng phải ngẩng đầu chuyện cùng Văn Dục, nhưng chút nào bị khí thế của đánh bại, vẫn là dáng vẻ tự tại thoải mái câu chấp như ngày thường.

      "Cậu ấy rất lo lắng cho ." Vì thế mới bắt buộc tôi nhìn xem có mạnh khỏe hay , nửa câu sau Văn Dục , thông minh như , tin rằng hiểu.

      ". . . . . . ."

      Trưởng Tôn Ngưng trầm mặc khiến Văn Dục nhíu mày: "Cậu ấy kêu tôi cho. . . . . . ."

      "Tôi muốn nghe, có lời gì kêu ấy trở lại tự mình với tôi." Cắt đứt lời Văn Dục, trong giọng kèm theo mấy phần lửa giận, Hoa Tử Ngang kêu Văn Dục đến tìm , trong lòng quan tâm, vui mừng, thế nhưng chuyện xảy ra, dễ dàng tha thứ cho .

      Đàn ông thể dung túng, nhất định phải để cho ý thức của khắc sâu được tính nghiêm trọng của sai lầm, rút ra bài học, nếu , trăm hay bằng tay quen, rất có thể trở thành thói quen tổn thương phụ nữ.

      "Được rồi, tôi chuyển lời cho cậu ấy." Chuyện giữa bọn họ cũng tiện tham dự vào, số điện thoại của Trưởng Tôn Ngưng cả Văn Dục và Hoa Tử Ngang đều biết, bằng cũng cần vòng vo thế này, Văn Dục ngước mắt lên nhìn bốn phía, ánh mắt lại rơi vào người Trưởng Tôn Ngưng: "Cần giúp tay ?"

      " cần, làm việc ." Thân là kiểm sát trưởng, công vụ nặng nề, đồng thời còn là con trai duy nhất của chủ tịch tỉnh, biết có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, muốn vì chút chuyện khiến người ta bắt được nhược điểm của , huống chi, cãi vả với những người này là thú tiêu khiển tệ.

      "Vậy tốt, có chuyện cứ tìm tôi."

      "Ừm."

      Mọi người nghe hai người đối thoại xong, trong lòng đều muôn biến vạn hóa, ánh mắt nhìn Trưởng Tôn Ngưng có phần tìm tòi nghiên cứu, lại có thể quen biết nhân vật lớn như vậy, quan hệ còn giống như tầm thường, Văn Dục là ai, đó chính là thái tử gia của tỉnh L, hơn nữa còn là kiểm sát trưởng cao cấp trẻ tuổi nhất, có danh xưng ‘Ngọc Diện Phán Quan’, chuyện lên thiên đường hay xuống địa ngục chỉ dựa vào câu của , đồn đãi cương trực công chính, ‘lục thân nhận’, trừ phi vì công vụ, nếu cực ít xuất tại các trường hợp công cộng, hơn nữa, lời với bất kỳ ai cũng đều nghiêm túc sắc bén giống như đối với phạm nhân, làm cho người ta sợ hãi, rất khó chung đụng, nhưng vừa rồi nghênh ngang xuất tại phòng ăn, ở trước mặt mọi người ân cần với Trưởng Tôn Ngưng lật nghiêng ‘truyền thuyết’, còn có chuyện, Văn Dục chưa lập gia đình vẫn là quý tộc độc thân, chẳng lẽ hai người họ léng phéng?

      Mặt Từ Hàng mang theo nụ cười, hứng thú đối với Trưởng Tôn Ngưng lại nhiều thêm, nhưng nhìn Trưởng Tôn Ngưng nụ cười của ta có chút mất mát, vẻ mặt của những người khác lại khác nhau, tâm tư của Thuộc Ninh là phức tạp nhất, biết có phải ảo giác hay , người mà Văn Dục gọi là ‘cậu ấy’, khiến ta ghen tỵ, hiểu sao, trong tim lại dâng lên chua xót.

      "Wow! Tiểu Ngưng, cậu lại quen thân với Văn Dục như vậy, là tầng lớp trí thức cao cấp nha, phải nhìn cậu với cặp mắt khác hẳn!"

      "Bình thường thôi, chỉ là bạn bè, nhìn cái gì, chẳng lẽ mặt mình nở hoa?" Ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng quét qua mọi người, trong lúc bọn họ vẫn còn chấn động vì Văn Dục tới đây, lên tiếng kéo họ trở về thực tại: "Phùng đại tiểu thư, rốt cuộc có muốn tôi làm như thế nào bẫy hay , nếu như ra được, hãy xin lỗi!"

      Phùng Lâm Lâm bị điểm tên thân thể run lên, vốn tưởng rằng Văn Dục quấy rối quên chuyện này, ngờ còn níu thả, con đáng chết, được tiện nghi còn ra vẻ, tốt nhất là vĩnh viễn đừng để ta bắt được cái đuôi, nếu . . . Hừ hừ. . . , ta lại biết suy nghĩ trong lòng mình toàn bộ viết ở mặt.

      "Phùng đại tiểu thư cười khúc khích gì vậy?"

      Bị giọng trong trẻo lạnh lùng của Trưởng Tôn Ngưng thức tỉnh, Phùng Lâm Lâm có chút bối rối, "Tôi. . . . . . ."

      "Trưởng Tôn Ngưng, đừng khinh người quá đáng!" Quách Huy nhịn được, -lê-quý-đôn- Phùng Lâm Lâm là con duy nhất của nhà họ Quách, được cưng chiều vô cùng, nếu ta giúp, khi về tránh khỏi bị phê bình, đồng thời Quách Huy cũng suy nghĩ sâu sắc, Trưởng Tôn Ngưng còn là người trước kia chỉ biết yên lặng chịu đựng khi bị ta đùa giỡn, trở nên bén nhọn, học được phản kích, nếu ai còn muốn bắt nạt , đến cùng chỉ có bị ức hiếp trở lại mà thôi, ta và Phùng Lâm Lâm chính là ví dụ tốt nhất, nhưng ta tuyệt đối vì vậy mà từ bỏ ý đồ.

      "Lỗ tai tôi có điếc, rống lớn tiếng như vậy làm gì, cũng hù sợ bảo bảo nhà người ta rồi." Trong đám người đứng xung quanh có mấy người ôm trẻ con, mấy đứa bé đều chưa tới ba tuổi, rất phối hợp gào khóc loạn xạ, giọng Trưởng Tôn Ngưng trách cứ Quách Huy lớn nhưng mọi người đều nghe , rối rít tán dương tâm địa thiện lương, chính trực chánh nghĩa: "Quách thiếu, còn Phùng đại tiểu thư nữa, tôi ức hiếp mấy người cũng sợ chém gió to quá gãy lưỡi hay sao, là ai vừa vào cửa liền nhục mạ tôi, cũng là các người tự cho chỗ dựa sau lưng mình kiên cố, tôi chỉ là dân đen nên đành im hơi lặng tiếng, đáng đời bị các người nhục mạ, tính khí tôi tốt, nhưng có nghĩa là biết tức giận."

      "Còn nữa, có liên hệ thế nào với họ Thuộc, có tư cách gì chỉ trích tôi? Lúc trước các người làm gì với tôi, lòng dạ mọi người biết , tôi chưa bỏ qua truy cứu." Ngày nào đó tâm tình được thoải mái, chừng đưa bọn họ vào ngục giam làm khách, hơn nữa, Trưởng Tôn Ngưng có cảm giác mình đối với họ Phùng, còn có họ Quách, mang theo loại bản năng tựa như chán ghét giải thích được, điều này làm cho cũng cảm thấy nghi ngờ.

      Lời Trưởng Tôn Ngưng giống như cái búa tạ, hung hăng nện vào ngực mấy người Quách Huy, chột dạ lại kinh hãi, chuyện bọn họ làm trong lòng ràng, đây chính là trách nhiệm hình , chỉ bằng cùng Văn Dục quen biết, truy cứu tới nơi tới chốn là tuyệt đối bỏ qua được, tính tình Thuộc Ninh trầm ổn, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm sóng lớn cuồn cuộn, nhiều hơn là hối hận tự trách, Trưởng Tôn Ngưng nhắc tới chuyện cũ, ta mới tỉnh táo hơn, càng sâu sắc biết chuyện mình làm cỡ nào phải là con người, bởi vì cuộc cá cược hoang đường thiếu chút nữa xảy ra mạng người, ta làm sao mà biết được, Trưởng Tôn Ngưng chân chính, bị hại chết.

      "Trưởng Tôn tiểu thư, có thể nể cái mặt mỏng của tôi mà tha thứ cho bọn họ lần này hay ." Lúc này, Từ Hàng đứng ra làm người hòa giải, ta xem như là nửa con trai của chủ tịch thành phố X Quách Trường Giang, tương đương là nửa họ của Phùng Lâm Lâm, cầu cạnh cũng hợp tình hợp lý.

      Trưởng Tôn Ngưng liếc nhìn ta cái: " là ai? Mặt mũi của đáng giá mấy đồng tiền? Tôi có quen sao? Nếu đổi lại là tôi, có thay tôi cầu cạnh hay ?" Cái phiền toái này, trương cái mặt bánh bao ra cho là thể diện lớn, nhiều nhất coi như lương khô thôi.



      Bốn câu hỏi liên tiếp nện xuống, khiến Từ Hàng nhất thời bí lời, phẫn nộ cười cười, quả bọn họ quen biết, chỉ là từng thấy mặt, là ta tự làm mình mất mặt, nhưng dễ dàng buông tha cũng phải là phong cách của ta: " lần lạ, hai lần là quen, làm người phải có lòng khoan dung, Trưởng Tôn tiểu thư thiện lương xinh đẹp như vậy sao nỡ lòng làm khó người khác đúng ?"

      Nghe xong, Trưởng Tôn Ngưng cười cười, nụ cười sáng lạng như đóa hoa tường vi tỏa hương mê hoặc, thiện lương? hài hước, sống hai đời, lần đầu tiên có người dùng cái từ này để hình dung , biết ngây thơ hay là dối trá.

      "Là bọn họ đuối lý, nên xin lỗi."

      Theo tiếng nhìn sang, người là Thuộc Ninh, ngờ ta lại ở phía bên mình, nở nụ cười sâu xa, muốn nhìn Phùng Lâm Lâm chọn thế nào? Thú vị.

      "Cuối cùng cũng có người tiếng người, họ Phùng, mau xin lỗi , bà phải ăn tiệc lớn đây, đừng làm trễ giờ." Liễu Diệp thúc giục.

      Bọn họ tranh luận, người xem náo nhiệt cũng rối rít nghị luận, mặc dù biết giữa những người trẻ tuổi này có hiểu lầm rắc rối gì, nhưng lời của Trưởng Tôn Ngưng rất được lòng họ, câu, chị câu chỉ trích Phùng Lâm Lâm.

      Mặt Phùng Lâm Lâm hết xanh lại hồng, lúc đỏ, cực kỳ đặc sắc, uất ức cam lòng càng thêm tức giận, nhưng Thuộc Ninh lên tiếng, ta chỉ đành nhắm mắt xin lỗi.

      chưa ăn cơm à, lớn chút."

      Giọng của Liễu Diệp vốn trong trẻo, giờ lại kêu lớn tiếng, hù dọa Phùng Lâm Lâm giật mình cái: " xin lỗi, tôi sai rồi." Trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Trưởng Tôn Ngưng, cũng hận cả Liễu Diệp, hai bà tám chết dầm, chờ đó.

      Mặc kệ ta lòng hay giả vờ, hôm nay ta cũng chịu xuống nước, tâm tình của Trưởng Tôn Ngưng rất tốt, vung tay lên: ", ăn."

      "Đợi chút.” Bỗng nhiên Từ Hàng lên tiếng gọi ba người.

      " còn muốn như thế nào nữa?" Theo thói quen Liễu Diệp lại đứng ra, Từ Hàng này cũng phải cùng đẳng cấp với bọn Phùng Lâm Lâm, cực kỳ khó dây dưa.

      "Đừng hiểu lầm." Từ Hàng cười làm lành: " Tính khí Lâm Lâm được tốt, quấy rầy hào hứng của ba vị, là ấy đúng, mọi người đều là bạn học cần thiết giống như kẻ thù, bằng để tôi mời khách chúng ta cùng nhau tụ tập, vụ này xem như bỏ qua, như thế nào?"

      Trưởng Tôn Ngưng nheo nheo nhìn Từ Hàng, biết ta muốn chơi trò thiêu thân gì, nhưng ràng tên này để mắt tới mình, mặc dù biết là vì sao, vậy, sao chủ động xuất kích? Có người mời ăn uống miễn phí, ăn cũng uổng, ăn cũng có hứng, nghĩ nghĩ rồi : "Được thôi, nhưng bạn bè của chúng tôi còn chưa tới."

      " sao, cứ gọi bọn họ tới đây." Từ Hàng buột miệng .

      "Cám ơn nhiều." Xoay người lại, ở bên tai Liễu Diệp dặn dò mấy câu, sau đó đẩy Trưởng Tôn Mặc dẫn đầu vào.

      Thấy mặt Liễu Diệp cười gian ra bên ngoài gọi điện thoại, đột nhiên Từ Hàng có loại cảm giác bước lên thuyền giặc, trong lòng sợ hãi.

      "Trưởng Tôn Ngưng."

      vào trong, quay đầu lại nhìn, là Thuộc Ninh: "Có chuyện gì sao?"

      "Cái đó, chuyện trước kia, xin lỗi, hi vọng tha thứ cho tôi lần." Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Thuộc Ninh giọng khép nép.

      Trưởng Tôn Ngưng nâng mắt lên, à tiếng cũng câu nào, trái lại tìm chỗ ngồi, là Thuộc Ninh có lỗi với Trưởng Tôn Ngưng trước kia chứ phải , những chuyện kia cũng chưa từng muốn so đo, ta xin lỗi cũng sao, chỉ cần về sau chọc tới là được, Trưởng Tôn Ngưng chút để ý, nhưng ở trong mắt Thuộc Ninh lại là chịu tha thứ, ta đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu.

      Liễu Diệp điên cuồng gọi điện thoại trận, gọi tới Đế Hoa hơn 100 người, là làm thịt người, Từ Hàng quan tâm chút đỉnh tiền lẻ này, cũng thể tự đánh miệng mình, cuối cùng thể bao hết tất cả món ăn, bữa cơm này Trưởng Tôn Ngưng ăn sảng khoái được trận, bởi vì chỉ thức ăn ngon, còn là miễn phí, lại có tiết mục trở mặt đặc sắc, biết Trưởng Tôn Ngưng cố ý bẫy mình, nhưng Từ Hàng cũng tức giận, ngược lại, như vậy càng làm cho ta ghé mắt.

      Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng đưa Liễu Diệp tới biệt thự mình mới mua, Liễu Diệp lại điên cuồng cảm khái trận, Trưởng Tôn Ngưng có ý định ở túc xá nữa, Liễu Diệp cũng la hét muốn chuyển về nhà ở, ngày hôm sau là học kỳ mới chính thức vào học, khóa học đầu tiên của bọn họ chính là tiết của ông nội Liễu Diệp, ba người đơn giản ăn điểm tâm xong liền đến trường.

      Trong giờ nghỉ giữa khóa, Trưởng Tôn Ngưng tới căn tin trường mua nước, ra cửa thấy Từ Hàng đứng dựa vào chiếc xe thể thao phong cách của ta, tay nâng bó hoa hồng đỏ, dẫn đến hâm mộ ngừng của sinh viên, mọi người nghị luận ầm ĩ.

      Trưởng Tôn Ngưng cũng tự đa tình cho là ta chờ mình, đường mình mình , lại bị ngăn trở, Từ Hàng cầm 999 đóa hồng cười mím chi nhìn , hai ngày trước còn thân thiết ôm người đẹp nóng bỏng, tại lại cầm hoa đứng trước mặt , ta ngại ngùng, lại có cảm giác vô cùng buồn nôn, nhưng giờ phút này, ánh mắt hai người giao nhau, nhìn cực kỳ giống như thâm tình nhìn nhau.

      "Trưởng Tôn Ngưng!"

      Vừa muốn mở miệng nghe giọng như pháo nổ, ngay sau đó, cơn gió lốc thổi qua, Trưởng Tôn Ngưng cảm giác thân thể bay lên.

      "Khốn kiếp, buông tôi ra, thả tôi xuống, tên khốn kiếp, buông tay. . . . . . !"

      Hết chương 44
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45: Vậy mà cũng có thể ngủ?


      Có lá gan vác Trưởng Tôn Ngưng sợ trả thù, trừ Hoa Tử Ngang còn có ai? Quỷ mới biết sao lại đột ngột xuất , phải ở đơn vị cùng ‘tiểu tam’ sao?

      Con bà nó, tên khốn kiếp số dưới gầm trời này, giặc cỏ, bọn cướp.

      Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!

      Choáng nha, tên đàn ông đáng chết có khuynh hướng bạo lực, bắt người đến nghiện hay là thế nào? Lần trước là ngay trước mặt hương thân, tuy rằng mình là phú bà nho , là cây rụng tiền của bọn họ, mặc kệ họ có nghị luận hay , nhưng thể cho phép bát quái sau lưng, lần này là ở trong trường học, ban ngày công khai cướp người, hai chân ở phía trước đầu hướng về sau cũng coi như xong, còn đánh mông của , nha nha, mắc cỡ chết người, ôi hình tượng của , về sau còn làm người thế nào nha, ô ô. . . . . .

      Mặc cho Trưởng Tôn Ngưng quyền đấm cước đá, mắng chửi ngừng, Hoa Tử Ngang đều giống như nghe được, cũng cảm thấy đau, trực tiếp nhét người vào trong xe chạy , hành động như gió, vừa mới đó, trong sân trường Đế Hoa chỉ lưu lại hình ảnh thoáng qua, học sinh bị kinh sợ, còn có tên con trai tay nâng bó hoa hồng.

      Tốc độ nhanh, là mạnh mẽ khí thế, là khí phách đàn ông.

      Từ Hàng xoay người lại, thuận tay ném bó hoa hồng kiều diễm vào thùng rác, khỏi đưa tới trận tiếc hận, ta làm như nghe thấy, ưu nhã ngồi vào xe thể thao, lao như tên bắn, nên nhớ, ta là Từ Hàng ----- người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố X, chinh phục vô số người đẹp, cũng từng đào chân tường người khác, hôm nay lại bị người đào tường, kế hoạch theo đuổi người đẹp vừa mới lập chưa kịp áp dụng chết từ trong trứng nước, sỉ nhục!

      Người đàn ông kia là ai ? Sao lúc này thành phố X có nhiều nhân vật số thế, vậy mà ta lại biết, Từ Hàng day day huyệt thái dương, vất vả mới đụng phải ưa ta, kích thích dục vọng chinh phục của ta, nhưng hiển nhiên người có cảm giác hứng thú với chỉ có mình ta, đối thủ này rất mạnh mẽ nha! Chỉ có điều, xứng đáng là mình nhìn trúng, có người tranh đoạt mới chứng minh đó là bảo bối, trước mắt, đầu tiên là cần phải thăm dò lai lịch ‘tình địch’, biết người biết ta, mới có thể ôm người đẹp về, nghĩ tới đây mặt ta thoáng nở nụ cười ‘ăn chắc’.

      Nửa giờ sau, nhà Hoa Tử Ngang, vào cửa, khóa lại.

      ‘Bịch’, quăng Trưởng Tôn Ngưng lên salon, dĩ nhiên salon đủ mềm mại, té tuyệt đối đau, càng thể rớt xuống sàn, Trưởng Tôn Ngưng chống tay ngồi dậy, điều chỉnh tư thế, rất có hình tượng mà xoa xoa cái mông, hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Tử Ngang, con bà nó, xuống tay cũng biết chút, biết thương hương tiếc ngọc, đáng thương cái mông của , khẳng định là tựa như mông đít của Tôn Đại Thánh, còn nữa, còn nữa, dựa vào cái lông mao nào mà đánh , là chọc giận , người đáng đánh phải là , càng nghĩ càng tức, tại sao phạm sai lầm mà vẫn còn cây ngay sợ chết đứng, biết sai sửa, còn đánh phụ nữ, tội thêm bậc, nhất định tội phải thêm bậc.

      "Em muốn thế nào?" Hoa Tử Ngang ngồi cái ghế salon khác, đốt điếu thuốc, giọng của khàn đặc đến cơ hồ mất tiếng, trong đó có tức giận, nghe rất dữ tợn, tiếng của Satan chẳng qua cũng như thế, nếu kết hợp với hình tượng lúc này của , đột nhiên nửa đêm nghe được chuyện, đoán chừng mười người phải có tám người bị hù chết tại chỗ, người còn lại tinh thần hỏng mất điên loạn, còn người trực tiếp ở trong ác mộng tỉnh lại.

      Mẹ nó, có lầm hay , còn định chất vấn nghĩ như thế nào đây!

      Giọng khàn đặc còn hút thuốc lá!

      Trưởng Tôn Ngưng vô cùng ghét mùi thuốc lá, lúc ngửi được liền buồn nôn nghiêm trọng, bàn tay
      [​IMG]
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :