1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: Cháu của ấy

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Ngủ cả ngày đêm, Trưởng Tôn Ngưng mới phấn chấn tỉnh dậy, nếu quyết chí phải gả cho Hoa Tử Ngang, nhất định phải phải quen đối mặt với việc chung đụng ít mà xa cách nhiều, còn có chia tay bất ngờ giống như ngày hôm qua vậy. Khá tốt là việc sống bằng sức mình vốn xa lạ với .

      mình đường, giống như phục hồi lại độc kiếp trước, nhưng tâm tình lại khác xa, giờ có thể thoải mái hưởng thụ niềm vui giải trí khi dạo phố, mà nhất định phải lo lắng có súng bắn tỉa ở phía xa nhắm vào đầu mình.

      Trưởng Tôn Ngưng định mua điện thoại di động, tuy rằng lúc này di động thực rất quê mùa tệ hại, chức năng cũng đơn giản, rất ghét bỏ, nhưng lại bất tiện, về sau phải làm rất nhiều chuyện, thể thiếu chỗ dùng nó, chỉ có thể chịu đựng thôi. Diễn đàn le quý đôn.

      vào cửa hàng chuyên buôn bán đồ điện tử cỡ lớn, có đầy đủ các loại đồ điện gia dụng, trong cùng là khu vực chuyên về máy tính, điện thoại di động. Lúc này điện thoại di động chính là đối tượng hiếm có, những người dùng được cũng đều có thân phận tầm thường. Trái ngược với khu vực chuyên về điện, bên này hết sức vắng vẻ, chỉ có lẻ tẻ mấy người nhìn nhưng cũng mấy người có ý muốn mua.

      Trưởng Tôn Ngưng hết sức sảng khoái mua ba cái Nokia 8250 ở trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên tiêu thụ, hề thích dùng sản phẩm của nước ngoài, nhưng lúc này hàng nội cũng chỉ là tạm được mà thôi. Sống trong thời đại số lượng sản phẩm dùng được 3G quay đầu lại có thể dùng ngón tay để đếm, hết sức ghét bỏ, nhưng mà có cách nào, cứ mua ba cái cho người nhà mình mỗi người cái ráng dùng trước .

      muốn rời khỏi, chợt nghe giọng trẻ con trong trẻo gọi mình: "Chị Điềm Tâm, chúng ta lại gặp mặt, hì hì." Đúng là muốn với mẹ ruột ở cửa hàng tổng hợp ngày ấy.

      "Là em à, em ." Trưởng Tôn Ngưng ngồi xổm xuống, sau khi sống lại càng ngày càng thích gần gũi trẻ con rồi.

      "Chị Điềm Tâm, em là Hoa San San, chị gọi em là San San . Ông nội, bà nội, cha, chú đều gọi như vậy." Trẻ con nhìn thấy người mình thích, luôn luôn nhiều.

      Ôi mẹ nó! Họ Hoa, phải là họ hàng gì của Hoa Tử Ngang chứ? Người họ Hoa nhiều lắm, ở thành phố X lại chỉ nhà, hơn phân nửa là đúng rồi, trong lòng khỏi 'hồi hộp', dâng lên cảm giác kỳ quái phen."Được, vậy cho chị, làm sao em lại ở đây mình vậy?"

      " phải, bà nội với ông nội đều họp ở lầu, em buồn chán nên tự mình chơi, sau đó gặp được chị Điềm Tâm, có phải chúng ta rất có duyên hay đây!"

      "Phải đó, em cái đồ tiểu quỷ linh tinh này." Trưởng Tôn Ngưng xoa bóp khuôn mặt nõn nà hồng hào của bé.

      Hoa San San tránh trái tránh phải, trốn tránh nanh vuốt ma quỷ của Trưởng Tôn Ngưng, cười khanh khách, "Chị Điềm Tâm chị hư hỏng, chị lại vặn mặt San San, San San lớn lên đẹp."

      "Được, vậy em cho chị, cha em tên là gì, chị đảm bảo về sau vặn mặt của em nữa, có được hay ?" Người nào đó rất vô sỉ lừa gạt đứa trẻ, để có thể chứng thực suy đoán trong lòng. Trong lòng rất hối hận, sớm biết rằng có thể sống lại, gặp được Hoa Tử Ngang, nhất định điều tra ràng tổ tông mười tám đời của , đỡ phải dọa người như tại vậy, tại muốn tra cũng có điều kiện thuận tiện.

      "Vì sao, em còn biết chị Điềm Tâm tên gì mà?"

      còn có tính cảnh giác rất cao, hổ là người nhà họ Hoa, "Em cho chị biết, cha em tên là gì, chị cho em chị tên gì, như thế nào?"

      Nghĩ nghĩ, Hoa San San gật đầu, dù sao bé vẫn còn , cảm thấy tên đổi tên rất công bằng."Tốt, cha em tên Hoa Tử Nghiêu."

      Quả nhiên, là trai ruột của Hoa Tử Ngang, quân y nổi danh cả nước. như thế, Hoa San San chính là cháu Hoa Tử Ngang. Vị phu nhân cực kì có khí chất ngày đó nhìn thấy ở cửa hàng tổng hợp là mẹ Hoa Tử Ngang, ruột của Văn Dục. Trời ạ, trong lúc vô tình, lại gặp nhiều người liên quan đến nhà họ Hoa như vậy, chẳng lẽ đời này thực có duyên phận với nhà họ Hoa sao?

      "Chị Điềm Tâm chị nghĩ cái gì đó, cũng cho em biết tên chị là gì?" Hoa San San chu miệng , cực kỳ so đo vừa ý rồi. *******************.

      "Chị tên Trưởng Tôn Ngưng."

      "Trưởng Tôn Ngưng ... tên nghe hay, nhưng mà hay là em thích gọi chị là chị Điềm Tâm." Hoa San San cảm thấy quan hệ của hai người ngày càng thân thiết gần gũi, từ đầu đến cuối đều lôi kéo Trưởng Tôn Ngưng buông tay.

      "Được, tuỳ em thích gọi như thế nào gọi như thế. Gần đây có nghe lời hay , có ăn nhiều hoa quả rau dưa !" Trưởng Tôn Ngưng phát mình càng ngày càng có kiên nhẫn đối với đứa trẻ này rồi.

      "Đương nhiên là có, kể ra cả nhà chỉ có em ăn nhiều nhất." Hoa San San vỗ bộ ngực , rất kiêu ngạo .

      "Ngoan như vậy à! Vậy bây giờ tay chị tốt hơn rồi, hôm nào làm cho em cái bánh ga-tô Hessen để khen thưởng, có được hay ?" Vốn tưởng rằng thích ăn đồ ngọt vui tươi hớn hở gật đầu, nghĩ tới bé lại hết sức kiên quyết lắc đầu."Làm sao nữa? thích ăn bánh ngọt chị làm rồi sao?" Trưởng Tôn Ngưng nhíu mày, bộ dạng cực kỳ tổn thương mất mát.

      nóng nảy, " phải, phải đâu, bánh ngọt chị Điềm Tâm làm ăn ngon nhất, ăn thế nào cũng ngấy, nhưng mà . . .."

      "Làm sao nữa?" Tâm hồn của đứa trẻ trong gia đình đơn thân đều rất mẫn cảm, cũng trưởng thành sớm hơn đứa trẻ nhà người bình thường, Hoa Tử Nghiêu lại gần như quanh năm ở bộ đội, mặc dù vẫn còn người thân khác thương, nhưng trong lúc ở chung ngắn ngủi, Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy trong lòng dấu ít bí mật, cho nên càng thêm kiên nhẫn đối với bé.

      " có gì đâu! có gì. Chị Điềm Tâm, em quyết định về sau hàng năm chỉ ăn cái bánh ngọt ở lúc sinh nhật thôi, chờ tới lúc em sinh nhật, chị Điềm Tâm em có thể làm cho em ?" Hoa San San rất cẩn thận hỏi, giống như việc này rất quan trọng với bé vậy.

      "Đương nhên có thể chứ! Chị học ngành nông học đại học Đế Hoa, chờ lúc sinh nhật em có thể gọi điện thoại cho chị, muốn ăn cái gì chị đều làm cho em, có được hay ?" biết vì sao giấu diếm suy nghĩ , nhưng Trưởng Tôn Ngưng cũng ép bé, tự mình viết số điện thoại mới giấy rồi đưa cho bé.

      "Tốt quá, cám ơn chị Điềm Tâm."

      "Ngoan! Nhưng mà, vì khen thưởng em ngoan như vậy, nghe lời như vậy, chị quyết định, tặng con gấu may mắn này cho em. Về sau có chuyện gì vui vẻ, vui đều có thể với nó, sau khi chị nghe được đến với em." Con gấu bông là quà được tặng lúc mua điện thoại di động, lông cừu mọc đầy thân cừu, có hứng thú, nhưng cũng cầm rồi.

      "Cảm ơn chị Điềm Tâm." vui tươi hớn hở ôm con gấu bông còn cao hơn người bé vào trong ngực, mặc dù trong nhà có rất nhiều rồi, nhưng đây là do chị Điềm Tâm đưa đến, bé thích nhất.

      "Đúng rồi San San, chị còn có chuyện phải gấp, hôm nay lại thể chơi với em rồi, em chờ lúc nữa ngoan ngoãn tìm bà nội, biết ?"

      "Ừm, biết, em lên lầu đây. Chị Điềm Tâm, khi nào em muốn em lập tức điện thoại cho chị, được ?" Hoa San San cực kì lễ phép, cũng cũng rất cẩn thận nghiêm túc hỏi.

      "Đương nhiên, chào đón em gọi điện thoại đến bất cứ lúc nào." Trưởng Tôn Ngưng vô cùng thân thiết xoa xoa tóc của bé.

      " tốt quá, tạm biệt chị Điềm Tâm!" Hoa San San xoay người chạy lên lầu, cười đến vô cùng vui vẻ, Trưởng Tôn Ngưng cũng tự giác cong lên khóe môi.

      Sau đó, Trưởng Tôn Ngưng cũng nhanh chóng rời khỏi, biết có phải tâm lý con dâu xấu hay , muốn chạm mặt với cha mẹ Hoa Tử Ngang, ít nhất tại là muốn. Cùng với muốn, càng phải biết đối mặt bọn họ như thế nào. Suy nghĩ đến cảnh tượng kia, lập tức cảm giác tay chân biết nên đặt chỗ nào, vẫn là từ từ rồi sau!
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: Giúp hay giúp

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Từ cửa hàng chuyên buôn bán đồ điện tử ra, lúc ngang qua chỗ trung tâm môi giới bất động sản, Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ mua nhà. Tiếp tục ở chỗ Hoa Tử Ngang, ra nghe cũng xuôi tai, hơn nữa mình mua nhà, ngày sau người nhà đến cũng thuận tiện hơn chút.

      Vừa động lòng, lập tức hành động.

      Trung tâm môi giới bất động sản Bảo Hoa, nhìn bề ngoài xem ra rất quy mô, chỉ là có chỗ... Chao ôi ... Bảo Hoa? Tên này quen tai? Đúng rồi,dường như chỗ chuyên buôn bán điện tử vừa mới cũng gọi là chuyên doanh điện tử Bảo Hoa. Bảo Hoa ... Bảo Hoa ... Á! Công ty nhà họ Hoa tên là tập đoàn Bảo Hoa. Trời ạ! Sao lại có thể khéo như vậy, những chỗ vô ý là tiến vào, cũng đều là sản nghiệp nhà Hoa Tử Ngang.

      Thôi, tục ngữ phải , nước phù sa để chảy ra ruộng người ngoài sao, nếu như nhìn trúng cần gì để cho người khác được lợi?

      Nghĩ như vậy, Trưởng Tôn Ngưng liền đẩy cửa vào trung tâm mua môi giới bất động sản.

      "Quý khách mạnh khỏe! mua nhà hay là tìm phòng cho thuê, tôi có thể giới thiệu cho xem thử chút."

      Nam nhân viên mua bán nhà đất tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi hết sức khách sáo lễ độ, người gầy ốm, hơi đen chút, toàn thân lộ ra khí chất cương nghị, hề có vẻ khéo đưa đẩy như những người quen trôi nổi trong xã hội. Từ việc những nhân viên mua bán nhà đất khác tụ cùng chỗ chỉ vào phía sau lưng ta thầm khó nhìn ra, ta chỉ là người mới, mà còn là người mới thích hợp làm công việc tiêu thụ. Bảng nghiệp vụ viết tên của ta là Lưu Nghệ, nếu Trưởng Tôn Ngưng đoán sai, hẳn là ta từng lính, mới vừa vào xã hội, nhưng những điều này vốn quan hệ với mục đích của .

      "Mua nhà."

      "Vậy cần nhà như thế nào?"

      ta thực thích hợp làm người nhân viên mua bán nhà đất dựa vào mồm mép mà kiếm ăn, bởi vì mỗi câu ta đều lưu loát, giống y như rập khuôn sách giáo khoa đọc ra vậy."Tốt nhất là biệt thự nơi có hoàn cảnh thanh tịnh đẹp đẽ, có nhà như vậy hay ?"

      "Có, cứ xem ở đây." Lưu nghệ cũng giới thiệu, mà chỉ đứng ở bên, giống hệt như bức tượng.

      Cộng thêm giọng châm biếm che dấu của những nhân viên mua bán nhà đất khác, làm Lưu nghệ xấu hổ thôi, trong mắt bọn họ Trưởng Tôn Ngưng vốn cũng giống người có thể mua nổi biệt thự, chỉ có tên lính ngu ngốc mới đồng ý tiếp đãi.

      Trưởng Tôn Ngưng nâng lông mày, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua lượt, mọi người lập tức im bặt. "Hai căn này tệ, tại có thể xem nhà chưa?" Hai căn biệt thự chọn đều khoảng hơn ba trăm mét vuông, kế bên khu đại học, phương tiện sinh hoạt chung quanh đầy đủ hết, hoàn cảnh cũng tệ. *******************.

      "Đương nhiên có thể."

      Lưu nghệ lập tức lấy chìa khóa, mang Trưởng Tôn Ngưng xem phòng. Bên trong hai căn hộ cũng đều được trang hoàng tinh xảo, phong cách khác xa nhau, vừa thấy biết là xuất từ tay chuyên gia có khác. Cân nhắc đến muốn phòng cho cả gia đình, cuối cùng Trưởng Tôn Ngưng chọn căn có tổng thể dùng màu sắc tự nhiên ấm áp kia, tổng cộng tất cả phí tổn mất 260 vạn.

      Trở lại trung tâm môi giới bất động sản, Trưởng Tôn Ngưng nghĩ nghĩ, tạm thời quyết định cũng mua luôn tòa nhà mang phong cách đại bên cạnh, ra cho oai chính là lưu trữ chờ đồng tiền tăng tỉ giá. Tổng cộng hai căn có giá ưu đãi là năm trăm vạn, lập tức quét thẻ chuyển khoản, lại thấy khóe miệng những nhân viên mua bán nhà đất khác ngừng co rút. Năm trăm vạn chứ đâu phải 500 nguyên( 1 vạn = 10000 nguyên), vậy mà ngay cả chút chần chờ Trưởng Tôn Ngưng cũng có. khỏi đều kêu đau vì nhìn nhầm, sao có thể hối hận chứ! Chỉ là có thuốc chữa hối hận đâu.

      Toàn bộ thủ tục xong xuôi, lúc rời khỏi trung tâm môi giới bất động sản là hơn 2 giờ chiều.

      Nhà cửa có rồi, nên phối với xe, nhưng mà Trưởng Tôn Ngưng phải người thích coi trọng phô trương, dù sao xe của Hoa Tử Ngang cũng rảnh rỗi có việc làm, về sau lại lo lắng cũng muộn.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trưởng Tôn Ngưng trở về huyện Dương Nhạc, bắt đầu làm chuyện nhận thầu đất đai núi hoang, cũng phác thảo sơ bộ hợp đồng nhận thầu. Dọc theo đường , lại ngừng suy nghĩ, làm sao để lần thành công ngay, ở trong vòng dự toán giá cả của mình lấy được hợp đồng nhận thầu. Đất đai muốn nhận thầu ít, đành tìm đến những nghành liên quan trong huyện, nhưng quan chức càng lớn lại càng thông minh lanh lợi, tới cùng phải làm như thế nào để cho bọn họ đóng dấu ký tên ở hợp đồng đây?

      Nghĩ tới nghĩ lui, Trưởng Tôn Ngưng quyết định tìm Trưởng Tôn Hoài An, có chút tài nguyên thế này thôi, cần lãng phí. Ông ta là cục trưởng cục lâm nghiệp, tất nhiên đều có việc liên hệ với lãnh đạo những nghành khác. Để ông ấy ra mặt, so với chính bản thân như người mù tìm trong đêm thuận tiện hơn rất nhiều, còn dễ được việc.

      Quyết định xong là hành động ngay, vừa lúc vào đến thị trấn Dương Nhạc, Trưởng Tôn Ngưng lại thẳng đến cục lâm nghiệp.

      "Dừng xe dừng xe." Ông lão bảo vệ cửa cục lâm nghiệp từ phòng bên cửa của ông ấy ra, hô về phía Trưởng Tôn Ngưng.

      Trưởng Tôn Ngưng lái xe ghé vào bên, cất bước lập tức vào trong trụ sở cục lâm nghiệp, đây là thói quen đời trước. Thân là đặc công, bán mạng vì quốc gia, ngược lại, cũng được hưởng rất nhiều đặc quyền. Ở trong phạm vi điều lệnh cho phép, muốn chỗ nào chỗ đó, ai có thể ngăn cản.

      "Này! làm gì vậy, đứng lại đó?" Giọng điệu ông lão rất tốt lớn tiếng trách móc.

      "Tìm người." Trưởng Tôn Ngưng nhíu nhíu mày, ánh mắt trong suốt hàm chứa hơi lạnh quét về phía ông ta.

      "Tìm ai?" kiêu ngạo của ông lão bỗng ít, ngoan ngoãn hơn nhiều! ánh mắt của trẻ này thực đáng sợ, lạnh như băng, sắc bén như dao.

      "Trưởng Tôn Hoài An."

      "Qua đây đăng ký."

      Trưởng Tôn Ngưng thực rất vui, nhưng mà muốn so đo với ông lão bảo vệ cửa, mình còn là đặc công năm đó nữa, chỉ là người dân bình thường thôi, lập tức ngoan ngoãn viết tên mình xuống danh sách.

      "Vào , trong lầu chính, văn phòng phía trong cùng lầu ba."

      Trưởng Tôn Ngưng trả lời, cất bước vào trong, thầm nghĩ: Thái độ thực đáng bỏ , lúc vừa thấy người lãnh đạo cũng biết ra làm sao.

      Vào lầu ba, mở cửa văn phòng cục trưởng ra. Có hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi trò chuyện với Trưởng Tôn Hoài An, dù sao cũng phải đề tài công việc nghiêm túc, bởi vì thỉnh thoảng bọn họ còn cười hết sức thoải mái.

      Trưởng Tôn Ngưng trực tiếp vào, Trưởng Tôn Hoài An thấy hơi kinh ngạc, sau đó lập tức đứng dậy đón, "Tiểu Ngưng? Sao cháu lại tới đây, nhanh ngồi ." Thái độ cực kì nhiệt tình, gấp N+1 lần so với khi ở nhà Trưởng Tôn Thu, biết có phải vì có người ngoài ở đây hay . *******************.

      Trưởng Tôn Ngưng thẳng vào vấn đề, : "Để cho bọn họ ra ngoài , tôi có chuyện muốn với ông."

      Nghe xong, hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, chủ động đứng dậy ngay lập tức, "Cục trưởng, chúng tôi ra ngoài trước có việc, lát nữa chúng ta lại tán gẫu tiếp nhé." Hai người ra ngoài, cũng đóng luôn cửa văn phòng.

      "Tiểu Ngưng, đột nhiên tới tìm cậu có chuyện gì vậy?" Trưởng Tôn Hoài An ngồi trở lại ghế vừa rộng lớn vừa thoải mái của mình, hỏi.

      Hai tay Trưởng Tôn Ngưng cắm ở trong túi áo, dựa vào lưng ghế sofa bằng da chứ ngồi, làm cho người ta loại cảm giác mạnh mẽ lạnh lùng."Yên tâm, phải tìm ông vay tiền."

      "...." Trưởng Tôn Hoài An bị mà mặt mũi có chút nhịn được, ánh mắt nhìn Trưởng Tôn Ngưng mang theo áy náy, "Tiểu Ngưng, cậu biết mình là người cậu xứng chức, thẹn với mẹ con ba người, mấy năm nay mọi người chịu khổ rồi. Cháu trách cậu, là phải" Trưởng Tôn Hoài An giống như diễn trò, nhưng cho dù như vậy sao, phải Trưởng Tôn Ngưng lúc đầu, cảm động, cũng trách cứ.

      "Ông áy náy cái gì?" Có lỗi với mẹ con ba người Trưởng Tôn Ngưng cũng phải Trưởng Tôn Hoài An ông, lại cho dù có nữa làm được gì, giờ ở trong thân thể Trưởng Tôn Ngưng, cần thương hại của ông ấy."Đây là số mệnh." Nhưng chưa bao giờ tin vào số mệnh.

      "Cháu thay đổi rồi." Trầm mặc hồi lâu, Trưởng Tôn Hoài An cảm khái . Đầu năm lúc vừa thấy chỉ biết trầm ổn, sắc bén hơn rất nhiều. chỉ đứng ở đàng kia, bình tĩnh làm gì, khí chất ngạo nghễ tự động phát ra từ trong xương, làm cho người ta dám bỏ qua."Thay đổi như vậy rất tốt."

      "Tôi đến, phải để nghe ông áy náy, cũng phải tham thảo biến hóa của tôi với ông."

      "Ừ, đúng đúng đúng, vậy cháu đến vì chuyện gì vậy?"

      "Tôi muốn ông ra mặt, mở tiệc chiêu đãi chủ tịch huyện, cục tài nguyên đất đai, cục nông nghiệp, cục chăn nuôi, cục công nghiệp và thương mại, cục thuế vụ và các lãnh đạo liên quan, đương nhiên ông cũng phải tiếp khách." Những người này, ngày sau đều có chỗ cần dùng đến, trước tiên cứ kéo quan hệ tốt sai được.

      Trưởng Tôn Hoài An nghe xong, có chút nghi hoặc, cũng có chút kinh ngạc, "Tiểu Ngưng, cháu tìm nhóm người họ làm gì chứ?"

      "Ông cần phải xen vào, việc này của tôi ông giúp, hay là giúp?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng vẫn rất lạnh nhạt như cũ, im lặng, cũng có ỵ́ ép buộc. Nếu Trưởng Tôn Hoài An giúp việc này, tự nhiên cũng có biện pháp khác để đạt được mục đích, nhưng mà phiền toái chút.

      Đương nhiên, về sau cửa họ hàng này cũng xem như tồn tại.
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Nhân viên tạm thời đầu tiên

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Giúp, hay là giúp? giờ trong lòng cháu bên ngoại này nghĩ cái gì, người làm cậu này chút cũng đoán ra, thậm chí cũng dám dò xét. Mấy năm nay cho dù mẹ con ba người bọn họ từng chịu bao nhiêu khó khăn chăng nữa, cũng chưa từng mở miệng với mình, nếu như lần này từ chối, hậu quả như thế nào, ông cũng mơ hồ có thể đoán được chút.

      "Được, cậu cố gắng hết sức thử xem." Thành công hay thành công ông dám đảm bảo, chưa chắc lãnh đạo mỗi nghành có thời gian, cũng nhất định bọn họ đều có thể nể mặt ông.

      " phải cố gắng hết sức, là nhất định phải được." Chỉ là cố gắng hết sức thôi, tự chạy tìm từng người được sao, còn phải nhờ tới ân tình của người khác làm gì?

      "Ặc ... Này ...." Ông thực nắm chắc mười phần, lãnh đạo các nghành dễ , nhưng Huyện trưởng cũng phải mời là có thể mời tới được. *******************.

      "Ông chắc nắm thôi." Trưởng Tôn Ngưng cũng ép buộc, xoay người ra bên ngoài, lại nghĩ biện pháp khác là được.

      Trưởng Tôn Hoài An vội vàng ngăn cản, "Đợi chút, cậu đồng ý với cháu, đều mời bọn họ đến cho bằng được."

      "Tốt lắm, sau khi làm thỏa đáng điện thoại cho tôi, nhớ là phải nhanh!" Trưởng Tôn Ngưng thuận tay với lôi ra giấy bút bàn công tác, viết số di động của mình xuống, giao cho Trưởng Tôn Hoài An. Sau đó, bước ra văn phòng, rời khỏi đó.

      Trưởng Tôn Hoài An nhìn bóng lưng rời của , trầm mặc lâu, biết suy tư cái gì.

      Trước khi hợp đồng được kí kết xong, về nhà cũng có việc gì để làm, Trưởng Tôn Ngưng nghĩ nghĩ, quyết định tới thị trường vật liệu xây dựng với máy móc nông nghiệp dạo trước, rất nhanh là có thể dùng tới, muốn tìm hiểu giá thị trường trước chút.

      Sau khi tự mình đảo quanh vòng, Trưởng Tôn Ngưng đành phải kết luận ra hai chữ*: Thực nghèo nàn! (từ này trong tiếng trung là 真穷 nên chỉ có 2 từ nhưng khi dịch ra mới là 4 nhé!)

      Đêm đó, Trưởng Tôn Ngưng ở lại khách sạn Trường Hồng lớn nhất huyện Dương Nhạc. Lúc hơn 10 giờ, định tắt TV, chuẩn bị ngủ, chợt nghe trận tranh cãi ầm ĩ, còn có tiếng động đập bể gì đó.

      Làm cái gì vậy, hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay đây, muốn chết à!

      Trưởng Tôn Ngưng bực bội dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ra là có người gây trước cửa hàng chuyên sửa chữa máy móc sau lưng khách sạn. bọn người ăn mặc hết sức lưu manh, tay cầm gậy gộc, thỉnh thoảng có người đập bể gì đó, rất kiêu ngạo hung hãn . đám người bọn họ vây quanh người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trong đó có người cổ đeo vòng vàng, giống như là thủ lĩnh đám lưu manh mặc cả cái gì cùng ông ấy? Cuối cùng có thể là hài lòng, bọn côn đồ đập phá bậy trận, phát tiết đủ rồi mới rời , người đàn ông nắm chặt quyền thầm chịu đựng phát tác.

      Cửa hàng sửa chữa vốn rất lộn xộn, sau khi bị bọn côn đồ tàn phá bừa bãi lại càng trở nên bừa bãi thêm, người đàn ông đứng ngốc hồi rất lâu, thở tiếng dài, mới bắt đầu khom lưng thu dọn cục diện rối rắm. Sau khi chỉnh lý đơn giản, lại bắt đầu nhờ vào ngọn đèn, sửa chữa chiếc xe ba bánh bị hỏng.

      Trời tháng hai còn rất rét lạnh, sắp sửa mười giờ rưỡi đêm, phần lớn người đều sớm tiến vào giấc mơ, nhưng người đàn ông kia vẫn còn làm việc, vì sao ông ấy lại liều mạng như vậy? Còn nữa, tài nghệ sửa xe của ông ấy rất đặc biệt, giống như là xuất thân từ . . .. Nghĩ đến đây, Trưởng Tôn Ngưng lập tức mặc quần áo tử tế xuống lầu. *******************.

      Trong đêm yên tĩnh, tiếng bước chân đặc biệt lanh lảnh, Trưởng Tôn Ngưng tới từ giữa ngọn đèn tối mờ, người đàn ông ngẩng đầu nhìn , nghi ngờ nhăn mày lại.

      Người đàn ông này có mày rậm mắt to, mặt chữ quốc, làn da hơi đen, làm cho người ta loại cảm giác chính nghĩa, đàng hoàng, khuôn cách trung thành, dũng cảm. Toàn thân mặc quần áo lao động lây dính dầu máy càng làm nổi bật thêm lên phong cách ngông nghênh của ông ấy. Lúc trước ở lầu, Trưởng Tôn Ngưng từng nhìn thấy ông tức giận sai, nhưng ông ấy lại có thể thầm chịu đựng, bình phục được cảm xúc dao động trong tức khắc. Người như vậy, nên ở trong này sửa máy móc hỏng.

      "Có chuyện gì sao?"

      Trưởng Tôn Ngưng trả lời, chỉ đến trước mặt ông ấy, hết sức chắc chắn : "Chú từng lính, hơn nữa còn có xuất thân là đặc chủng." Chỉ có đặc chủng sau khi từng quét mìn trước tiền tuyến mới có kỹ xảo thành thạo như vậy, hai tay linh hoạt giống như đàn dương cầm vậy."Tôi là Trưởng Tôn Ngưng, xưng hô như thế nào?"

      "Tần Ngũ." Mặc dù lời ông muốn bị chắn trở về, nhưng vẫn sảng khoái ra họ tên mình, quả nhiên là người thẳng thắn.

      "Ừm, chú Tần, xưng hô như vậy hẳn là chú để ý chứ?" Tần Ngũ lắc đầu, " cần nghi ngờ vì sao tôi lại nhìn ra thân phận của chú, bởi vì tôi có chút sâu xa với bộ đội."

      " đến có chuyện gì?" giống như muốn sửa gì đó, trễ thế này, xuất tại nơi này cách nào giải thích được. *******************.

      Trưởng Tôn Ngưng lại trả lời vấn đề Tần Ngũ hỏi, chỉ hỏi ngược lại: "Người nào vừa mới gây vậy?"

      "Chủ cho thuê nhà tìm đến." đến chỗ này, ràng trong mắt Tần Ngũ lên vẻ tối tăm, nhưng cũng giấu diếm, bởi vì cặp mắt Trưởng Tôn Ngưng tựa như Tấm gương chiếu Càn Khôn, khiến ông cảm thấy dù có giấu diếm cũng lừa được .

      "Ông nợ ta tiền thuê nhà?" Giọng điệu Trưởng Tôn Ngưng rất lạnh nhạt, hề làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

      Tần Ngũ gật gật đầu, thở dài tiếng, "Mẹ tôi bệnh nặng nhiều năm dứt, mới qua đời lâu. tại trong nhà chỉ còn lại tôi với đống nợ nần, mấy người bọn họ ba ngày hai bữa đến làm ầm ĩ, tôi cũng quen rồi."

      "Chú muốn đổi công việc khác sao?"

      Tần ngũ cười khổ, "Muốn học lại bằng cấp, muốn làm chỗ tốt lại có qua hệ, chỉ có lúc còn trong bộ đội học biết được chút tay nghề như vậy, còn có thể làm gì nữa chứ." Ở trước mặt Trưởng Tôn Ngưng, ông hề cảm giác được hai người vốn quen tình cờ gặp nhau, mà giống như bạn cũ sớm quen biết.

      "Lái xe, làm ruộng, chú có biết ?"

      biết ỵ́ Trưởng Tôn Ngưng, nhưng Tần Ngũ vẫn gật đầu. Ông chính là dân quê, làm ruộng là nghề chính, lái xe lại càng chơi, lúc còn trong bộ đội, ngay cả xe tăng, xe địa hình đều từng lái. Nếu biết lái xe, sao lại có thể sửa xe chứ?

      "Tôi định thành lập nông trang của mình, cần nhân công. Nếu chú đồng ý qua giúp đỡ, tôi rất vui." Trưởng Tôn Ngưng mạo hiểm đêm đen giá lạnh xuống lầu tới chính là có chủ ý này, Tần ngũ từng lính, từ lời đến cử chỉ đều có thể thấy được con người ông ấy tệ, chân thành, ổn định. Quan trọng nhất là ông ấy độc mình, thể an tâm làm việc. Chờ sau khi khai giảng, lại giao chút chuyện cơ bản cho ông ấy sắp xếp, có trợ thủ đắc lực này, có thể nhàn rỗi ít."Làm việc cho tôi, đãi ngộ cực tốt. Nếu Chú Tần có ý định làm, tất cả nợ nần, tôi trả trước cho chú, sau này lại từ khấu trừ trong tiền lương của chú theo giai đoạn, cho nên chú cần có gánh nặng trong lòng."

      "Này . . .." Tần Ngũ có chút ngại ngùng, ông có ý muốn, cũng phải bởi vì Trưởng Tôn Ngưng trả nợ thay ông, mà là vì lúc đối mặt với Trưởng Tôn Ngưng ông bỗng có cảm giác như mới quen thân, cảm giác khiến ông tin phục cách kì lạ. Trước kia ông muốn đổi công việc khác, nhưng lại đau khổ vì có cách nào, tại cơ hội đặt ở trước mắt, dĩ nhiên phải tận dụng thời cơ, khi để mất rồi cơ hội cũng trở lại nữa. Tuy rằng Trưởng Tôn Ngưng cũng nhiều lời có lực hấp dẫn, nhưng ông cảm thấy, với , được trải qua cuộc sống mới vô cùng đặc sắc.

      "Trong vòng hai ngày có lẽ tôi đều ở thị trấn, chú Tần có thể cân nhắc ràng lại rồi trả lời cho tôi. Đây là số điện thoại của tôi, nếu chú Tần nghĩ xong rồi, báo cho tôi biết tiếng. Cứ như vậy trước , chú trở về nghỉ ngơi sớm chút !"

      xong, Trưởng Tôn Ngưng trở về thẳng khách sạn.
      thuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo các ngành

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Ngày hôm sau, Trưởng Tôn Ngưng vừa ngủ dậy là 10 giờ rưỡi. Mới vừa rửa mặt xong, chuẩn bị xuống lầu ăn cái gì đó nhận được điện thoại của Trưởng Tôn Hoài An, là buổi tối có thể tập hợp đầy đủ người. Trưởng Tôn Ngưng bảo ông ta dẫn tất cả mọi người đến 'nhà hàng Thảo Nguyên Phong Toàn Dương ', còn lại để sắp xếp. Thảo nguyên Phong Toàn Dương là quán rượu đặc sắc nổi tiếng nhất huyện Dương Nhạc, rất được những những vị quan chức này thích, mời khách ở đó là lựa chọn thích hợp nhất thể nghi ngờ.

      Lấp đầy bụng xong, vốn định tới 'quán Toàn Dương ' chuẩn bị sắp xếp trước, lúc này lại nhận được điện thoại của Tần Ngũ, ông ngỏ lời sẵn lòng theo Trưởng Tôn Ngưng. Trưởng Tôn Ngưng hơi cảm thấy bất ngờ, nghĩ tới ông ấy đưa ra quyết định nhanh như vậy, hổ là người xuất thân từ binh đoàn đặc chủng, dứt khoát quyết đoán, mạnh mẽ vang dội. Trưởng Tôn Ngưng vui vẻ, lại trả hết nợ nần cho ông ấy dựa theo giao hẹn lúc trước, tổng cộng ba vạn 3000 nguyên. Đối với Tần Ngũ mà , đây là con số thiên văn, nhưng đối với Trưởng Tôn Ngưng lúc này mà quả thực chỉ như chín trâu mất sợi lông - đáng kể. Nếu dùng số tiền này, mua được người trợ thủ khiến mình thuận mắt lại yên tâm, như thế xem như nó cũng có giá trị.

      Tần Ngũ biết ơn, Trưởng Tôn Ngưng cũng thêm với ông nữa, trực tiếp báo cho ông ấy buổi tối đến quán 'Thảo nguyên Phong Toàn Dương ' sớm chút hội hợp với mình, tiện đà sắp xếp trước.

      tới năm giờ, Tần Ngũ tới rồi, ông thay đổi phong cách cả người mặc trang phụ thoải mái màu đen, tóc tai chỉnh tề, râu cạo sạch , cả người mười phần phấn chấn, giống như trẻ hơn cả mười tuổi.

      "Chú Tần, lúc chú tuổi còn trẻ chắc chắn mê đảo cả mảng lớn người đẹp đó!" Trưởng Tôn Ngưng nhịn được đùa chế nhạo Tần Ngũ.

      thích yên tĩnh, nhưng cũng phải người mặt than (người ít biểu lộ cảm xúc, thường chỉ có vẻ mặt), trái lại chính là kiểu người chuyên môn gặp người người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ, nếu trước kia sao có thể được xưng hô là 'Thiên diện Tử Thần'? Nếu Tần Ngũ là người cộng muốn hợp tác lâu dài do lựa chọn, hi vọng giữa bọn họ bầu khí sung sướng thoải mái.

      "Tiểu Ngưng, cháu cũng đừng đùa cợt lão già trung niên như chú chứ, những thứ này phải đều vì sợ làm mất mặt cháu sao." Tần Ngũ bị có chút xấu hổ, gãi gãi đầu.

      "Chú Tần trăm ngàn lần cũng đừng tự coi mình, chú vẫn còn trong độ tuổi cường tráng dồi dào lực mạnh mẽ, chuyện về sau còn phải dựa vào chú bỏ ra nhiều tâm tư hơn nữa." Trưởng Tôn Ngưng coi như là chích ngừa sớm cho ông, để bản thân ông có thể chuẩn bị tâm lý trước.

      "Bị con bé như cháu nhìn trúng, chú Tần tôi đây tự nhiên dốc hết toàn lực là được. Cũng đừng chế nhạo chú, cháu mới đúng là người đẹp hiếm có trời khó thấy, mặt đất khó tìm. Lúc hóa trang giống như hoa sen mới nở, trang điểm xong rồi lại giống như cây tường vi thơm ngát diêm dúa lẳng lơ, sức quyến rũ thể đỡ đó!"

      Tần Ngũ là người có tính cách phóng khoáng, sảng khoái, sau khi quen thuộc với Trưởng Tôn Ngưng, cũng hề chuyện câu nệ nữa, hi hi ha ha giống bạn già làm bạn nhiều năm mang theo thương của bậc cha chú. Điểm ấy khiến Trưởng Tôn Ngưng hơi có chút vui mừng, nếu bởi vì ông ấy thiếu ân tình của mà khúm núm khắp nơi, thực phải suy xét thay đổi người rồi.

      "Vậy mượn lời hay của chú Tần, hi vọng chuyện đêm nay có thể thành công mỹ mãn. Nhưng mà, bốn chữ 'người đẹp hiếm có' này cháu thích, hồng nhan bạc mệnh, đại hung ( từ chỉ số mệnh tốt trong bói toán), tốt. Nhưng nếu chú gọi là tiểu nữ, cháu rất vui vẻ đó." Diễn đàn lê qý đôn.

      "Cháu đó!" Tần Ngũ chỉ Trưởng Tôn Ngưng, sang sảng cười ha hả.

      Hai người tán gẫu xong, cũng nhanh chóng đến sáu giờ tối, Trưởng Tôn Hoài An đúng hẹn dẫn người vào phòng lớn bao số 1. Bên trong phòng bao trang hoàng rất có phong cách, hơi thở mạnh mẽ hào hùng của thảo nguyên, đặc biệt bàn ăn cỡ lớn chuyên thiết kế cho những cuộc tụ họp. Thời gian lên món ăn vừa khớp, trước đó mười lăm phút, Trưởng Tôn Ngưng mới dặn dò lấy bàn tiệc Toàn Dương(cừu đủ món), mà mỗi loại đồ ăn đều ấy hai phần giống nhau như đúc.

      "Huyện trưởng Lý, các vị cục trưởng, mọi người cứ tùy ý ngồi, trăm ngàn lần đừng khách khí." Trưởng Tôn Hoài An bắt chuyện, mọi người lần lượt ngồi xuống.

      "Hoài An, phải ông chơi bóng thua, phải mời chúng ta ăn cơm sao, hai người này là?"

      Những người khác cũng nghi hoặc, ngừng đánh giá Trưởng Tôn Ngưng với Tần
      [​IMG]
      Last edited: 28/10/16
      Phương Lăng, thuytthienbinh2388 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36: Hợp đồng tới tay

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Hoàn cảnh nhà Tiểu Ngưng quả rất khó khăn, con bé vẫn còn người em trai ruột hai chân tàn tật. sợ các vị cười nhạo, em số khổ kia của tôi mình nuôi chị em bọn họ lớn lên, đến bây giờ ngay cả nơi nương thân ra hồn còn chưa có. giờ Tiểu Ngưng lớn rồi, lại học ở ngành nông nghiệp Đế Hoa, muốn trồng trọt cải thiện cuộc sống thêm, Huyện trưởng, cục trưởng Chu các người xem có thể để cho con bé thuê thêm chút đất hay ?" Trưởng Tôn Hoài An ở bên cạnh hát đệm, tương đối khách sao, dù sao việc này cũng có ở trong phạm vi chức trách của bản thân.

      Trừ Huyện trưởng Lý Việt, cục trưởng Chu Khai Nam cục tài nguyên quốc gia bị Trưởng Tôn Hoài An điểm đến ra, những người khác đều thở ra, tốt quá, có chuyện gì liên quan tới bọn họ, tạm thời cứ như vậy .

      Hồi lâu, hai người cũng mở miệng vàng, Trưởng Tôn Hoài An có phần xấu hổ, nhìn trộm Trưởng Tôn Ngưng. Có ôn ? Người ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi đến mức thành giống y như người liên quan vậy.

      Trưởng Tôn Ngưng bình tĩnh ngồi, trong đầu lại nhàn rỗi. Lý Việt với Chu Khai Nam chưa lên tiếng hỏi tiếp, mà là trầm mặc, khiến ý thức được tình chỉ sợ thuận lợi, nhưng hợp đồng nhất định phải lấy được. Vấn đề ném ra, lấy được giải đáp, lý nào lại bị đứt đoạn rồi tự mình thu hồi. lời nào, chờ đến khi bọn họ chuyện mới thôi, muốn so kiên nhẫn, có, xem ai là người thiếu kiên nhẫn trước.

      Trong lúc, trong phòng yên lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở.

      Suy nghĩ của hai người thực giống như Trưởng Tôn Ngưng đoán trước, nhưng hiển nhiên họ xem độ trầm ổn của . Mấy người ngốc, trốn là tránh thoát, đêm nay Trưởng Tôn Ngưng là chủ, vẫn còn Trưởng Tôn Hoài An ở bên cạnh, bất kể như thế nào cũng phải đưa ra cách giải quyết.

      " muốn thuê đất, cứ việc tìm chính quyền xã là được, làm sao lại tìm đến tận trong huyện?"

      Cuối cùng, cục trưởng Chu Khai Nam cục tài nguyên quốc gia mở miệng được, ông là cán bộ duy nhất được thuyên chuyển đến. Chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, hơi mập, bộ dạng ngay thẳng thà phúc hậu, tựa như raccoon bé (đại khái là nhân vật hoạt hình ý) vậy.

      "Trong xã làm chủ được, đến lúc đó còn phải phiền toái Chu cục trưởng, bằng dứt khoát bước đến đúng chỗ." Trưởng Tôn Ngưng nhanh chậm.

      "Chuyện này do bọn họ quản, bọn họ làm, tại sao lại làm chủ được?"

      "Bởi vì lượng đất tôi muốn nhận thầu hơi nhiều, bọn họ dám tự ý quyết định."

      " muốn Thuê bao nhiêu mẫu?" Chu Khai Nam dằn lại tính tình hỏi lại, trong giọng của Trưởng Tôn Ngưng tự giác tản mát ra cuồng ngạo, khiến ông ta cảm giác thực thoải mái.

      "Chú Tần." Tần Ngũ lập tức hiểu ý, chuyển bản đồ đến, Trưởng Tôn Ngưng tiếp nhận bày ra, đưa tới trước mặt đối diện Chu Khai Nam, "Trong phạm vi đường vòng màu hồng bản đồ đều là vùng tôi muốn nhận thầu."

      Thân là cục trưởng cục tài nguyên quốc gia, Chu Khai Nam tự nhiên hiểu tình huống tài nguyên đất đai hạt dưới như bàn tay. bản đồ, phạm vi Trưởng Tôn Ngưng vòng bao hàm núi hoang, đất cát, đều là đất hoang chưa bị khai phá sử dụng. Y theo tỉ lệ xích bản đồ, tính sơ ra diện tích cũng chừng 3000 mẫu, phí tổn nhận thầu phải số lượng , tuổi còn trẻ, khẩu khí . Có số tiền này, còn dám đến trước mặt bọn họ than đau khổ nghèo nàn?

      "Gần 3000 mẫu . . .." Chu Khai Nam đưa bản đồ đến trước mặt Lý Việt nghiêng nghiêng, những người khác nghe được cũng lại gần, vẫn luôn dùng loại ánh mắt quái dị nhìn Trưởng Tôn Ngưng.

      "Tiểu Ngưng, đừng làm liều, chỗ nào mà cháu tìm đủ tiền thuê nhiều đất như vậy? Hơn nữa, nếu cháu có số tiền này làm gì cũng tốt, cần gì làm ruộng vất vả như thế?" người khác, ngay cả Trưởng Tôn Hoài An đều bị dọa đến rồi, thể tin được, càng thêm thể tưởng tượng.

      Trưởng Tôn Ngưng vẫn bình tĩnh như cũ, chim yến nào biết chí lớn của thiên nga? Điều mong muốn, số tiền này vẫn còn chưa nhất định có thể đủ. "Tiền bạc dù có thêm bao nhiêu nữa, tồn tại trong ngân hàng, ngày nào đó bị giảm giá trị, biến thành đống giấy bỏ. So với điều đó, bị người ta tiêu xài , hoặc là công bị giảm giá trị, chẳng bằng làm chút chuyện muốn làm. Nếu cẩn thận bị tôi lăn qua lăn lại thành công, chừng huyện Dương Nhạc cần phải đội cái mũ 'Nghèo khó' nữa, con đường thăng quan tiến tước của các vị cũng sắp tới. Có tiền mọi người cùng kiếm, mọi người cùng được lợi tốt, huyện trưởng Lý, các vị cục trưởng, tôi có đúng ?"

      Đúng, quá đúng, quả thực chính là quá sâu sắc. Huyện Dương Nhạc là huyện nghèo khó nổi danh toàn tỉnh, thậm chí cả nước, nhân khẩu nhiều, đất trồng trọt lại thiếu, khắp nơi đều là núi hoang, đất đai cằn cỗi, tài nguyên thiếu thốn, gọi ai đến khai phá bán, dẫn được đầu tư từ bên ngoài. thế kỷ hai mươi mốt, nhưng thu nhập hàng năm của người toàn huyện đều đến ngàn nguyên. Đương nhiên, đây là số liệu chia đều nhận được, trong đó còn tồn tại chênh lệch giàu nghèo , tình huống thực tế lại càng lạc quan.

      Lúc trước mấy người bọn họ cũng đều ôm ấp mộng tưởng, chuẩn bị triển khai nguyện vọng, ý chí thanh niên hăng hái sôi nổi, dấn thân
      [​IMG]
      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :