1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Cảm động lẫn nhau

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Ặc . . . Á!...Ông xã, đừng đánh em…á!" Trưởng Tôn Ngưng ngửa ra sau, tránh né những đòn tấn công cơ thể ngừng ập tới của Hoa Tử Ngang, trong mắt phun lửa, rất đáng sợ!

      "Ông xã . . .." Người nào đó lại giả vờ đáng thương. . .

      Hoa Tử Ngang dừng lại ở chỗ cách chừng 10 centimeter, hai tay chống xuống sô pha, có chút tức giận : "Cái này, rốt cuộc là em lớn lên có đầu óc sao, ngày mùa đông giá rét lại chạy vào trong núi lớn, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ tại lại khiến chính mình thiếu chút nữa bỏ nửa cái mạng, tới cùng là em có tự giác làm bà xã của người ta hay hả? Em là quân tẩu đó, có biết hay ! ?"

      "Có! Biết!" Cái gì khác Trưởng Tôn Ngưng cũng nghe được, chỉ nghe thấy mấy chữ 'Bà xã' 'Quân tẩu', lập tức hưng phấn đến mức cái gì cũng đều quên. Chỉ muốn cho Hoa Tử Ngang cái ôm to, nhưng quên mình bị quấn thành nhộng, kết quả là cái mũi cẩn thận đụng vào trán của : "Ôi! Cái mũi của em! May là là hàng giá ."

      "Em, này . . .." Hoa Tử Ngang vừa bực mình vừa buồn cười lại còn gì để , vội vàng xoa xoa cho , thấy có ra máu mới yên tâm.

      Nhìn lúc băng bó cho người khác rất sạch gọn gàng, chỉnh người chết đền mạng, mượn tên cướp xui xẻo kia mà , chính là dùng tiền mua đường cùng, sao lúc đến trước mặt mình lại xúc động giống như đứa trẻ chịu lớn như vậy? May mà Hoa Tử Ngang thấy được màn trong siêu thị kia, nếu biết đứa “trẻ con chịu lớn” trong mắt tiếng động khiến người đẹp ngã rơi hai cái răng chỉ xúc động lại càng sâu, đồng thời càng thêm cảm thấy may mắn vì mình là người đàn ông bị nhìn trúng, cùng lắm cũng chỉ bị ức hiếp, chứ bị trả thù.

      Kỳ , Hoa Tử Ngang bây giờ còn hiểu, phải Trưởng Tôn Ngưng thay đổi liên tục, mà là ỷ lại vào , tin tưởng, thương, mới thể tính tình chân thực nhất của mình ra.

      "Về sau được mặc kệ thân thể mình như vậy nữa." Hoa Tử Ngang nghiêm mặt , nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên quá nuông chiều này, có thể cho phép ngược đãi người khác, nhưng quyết cho phép ngược đãi chính mình, cho dù là vì cũng được.

      "Ừ! Ừm." Trưởng Tôn Ngưng vội vàng gật đầu, tới gần phía trước, tựa vào trước ngực Hoa Tử Ngang. tức giận, chỉ là vì thương tiếc thân thể mình, trừ bỏ người nhà ra, chưa từng có người nào từng quan tâm sống chết của như vậy, thậm chí còn nổi giận, *******************, là người đầu tiên. Kỳ , trái tim rất mềm, rất cảm động, rất muốn khóc."Ông xã, cầu an ủi!" luôn những lời phổ biến internet sau này, may mà người nào đó đủ thông minh, phản ứng nhanh.

      "Phải an ủi như thế nào, Ừm?" Lời của Hoa Tử Ngang mang tác phong đúng đắn, ôm cả thảy Trưởng Tôn Ngưng kèm thêm chăn, cúi đầu, môi vừa vặn dán trán , lúc mở miệng chuyện, da thịt lại thân thiết.

      "Dù sao, dù sao . . .." phải an ủi em, nửa câu sau giống như mắc kẹt lại, tìm được lối ra, Trưởng Tôn Ngưng thầm giận mình vô dụng.

      "Dù sao cái gì? Em , nghe theo." Hoa Tử Ngang ôm Trưởng Tôn Ngưng, từng cảm xúc, động tác của , đều thu vào đáy mắt, mập mờ .

      Hoa Tử Ngang như vậy, ngược lại khiến cho Trưởng Tôn Ngưng xấu hổ, hồng từ mặt xuống tới cổ. Ru rú ở trong lòng Hoa Tử Ngang, dám ngẩng đầu lên. Ai là người đàn ông ngây thơ trong tình cảm, ràng là mở miệng tán tỉnh dễ như trở bàn tay, đầu tên kia nhất định là bị cửa kẹp rồi.

      "Ông xã, ngày mai hai ta quen biết được mười lăm ngày rồi." Trưởng Tôn Ngưng thực chịu thua kém chuyển hướng đề tài, ngày 1 tháng 2, đúng nửa tháng từ ngày sống lại, cũng là kỷ niệm mười lăm ngày gặp được người đàn ông khiến mình động lòng, đổi lại là trước kia, có chết cũng dám tưởng tượng, có ngày mình có thể trải qua cuộc sống của người bình thường mà mình ước mơ tha thiết, nhất định phải chúc mừng.

      Thân thể đều thành như vậy, còn nghĩ linh tinh, Hoa Tử Ngang lưu loát lên tiếng, có nghĩ cái khác, nghe được tiếng thở dài thất vọng của trong lòng, truy đến cùng : "Có việc gì?"


      [​IMG]
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Kỷ niệm ngày sinh

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Ban đêm, bầu trời đầy sao.

      bầu trời khắp các nơi trong cả nước đều vang vọng cùng câu oán giận: Lữ trưởng phát điên rồi!

      Mà nhà họ hoa lúc này.

      Lấy ông cụ Hoa Kim Tường cầm đầu, bạn già Trịnh Nguyệt, con trai Hoa Hạ, con dâu Văn Thiến, con Hoa Thạc, còn có chắt Hoa San San, nhà vây quanh bàn ăn. phải liên hoan gia đình, cũng phải bàn nhà ông cơm mọc ra thứ gì khác thường, mà là vì con cá Tầm con nặng hơn chín mươi cân kia. Cá Tầm là loài cá duy nhất sống trong trong nước đá thế giới, là loại cá có giá trị dinh dưỡng cao nhất trong tất cả các loại cá, toàn thân của nó đều là báu vật. Còn có củ nhân sâm hoang dã kia, theo như lời Hoa Thạc ít nhất cũng phải hai trăm năm trở lên, cũng phải là thứ có tiền có thể mua được, mà nó còn cực kì có giá trị chữa bệnh.

      "Lão Hồ, những thứ này là do người nào đưa?" Lão Hồ là quản gia kiêm lái xe nhà họ hoa, trước kia là vệ binh của ông cụ Hoa, cùng nhau xuất ngũ sau đó vẫn ở lại nhà họ hoa, tên đầy đủ là Hồ Khấu.d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫

      "Đúng vậy, ông có nghe sai chứ?" Trịnh Nguyệt cũng dám tin tưởng hỏi tới cùng, mặt treo bên tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

      "Cậu Tử Ngang , là cháu dâu tương lai của ngài tặng."

      "Ha ha ha." Ông cụ Hoa thoải mái cười to, còn vui sướng hơn so với lúc đánh thắng trận: " Rốt cục thằng nhóc thối đó cũng thông suốt rồi!"

      Mức độ kích động của những người khác cũng ít hơn ông cụ Hoa bao nhiêu, đặc biệt là Hoa Hạ với Văn Thiến, tay nắm tay, trong mắt hai bên đều tràn đầy nước mắt. Nhà họ hoa có tiền có quyền, đáng tiếc nhân khẩu lại đông đúc, bậc cha chú chỉ có hai chị em Hoa Thạc với Hoa Hạ, Hoa Hạ có hai đứa con trai, con lớn nhất Hoa Tử Nghiêu đường tình nhấp nhô, hôn nhân sớm tan vỡ, chỉ có đứa con Hoa San San. Con trai Hoa Tử Ngang lại lòng dạ nhào vào trong quân đội, vốn chẳng thèm ngó tới phụ nữ, giờ ba mươi tuổi, còn độc thân mình . Đột nhiên nghe được tin tức của , thể nghi ngờ là tin vui cực lớn, sao có thể kích động? hưng phấn cho được?

      " tốt quá, tốt quá, chờ chú cưới thím, lập tức có em trai em chơi với con rồi!" Hoa San San tuổi nhất liên tục vỗ tay, có thể thấy được chuyện lớn cả đời của Hoa Tử Ngang là bao nhiêu nỗi buồn phiền của nhà họ hoa đó!

      Đáng tiếc, ngọn lửa vừa mới bùng lên, giây sau tắt nửa .

      "Cậu Tử Ngang còn ...." Lão Hồ rất khó xử, nhìn mọi người, tình muốn đả kích mấy người bọn họ.

      "Thằng nhóc thối đó cái gì, có phải ngày nào dẫn người trở về hay ." Ông cụ Hoa cướp lời .

      "Cậu Tử Ngang nếu ai dám tự tiện hành động, dọa đến cháu dâu tương lai của ông, cậu ấy ... Cậu ấy cưới cả đời." Lão Hồ đếm xỉa đến, nhắm mắt .

      "Cái gì? Thằng nhóc thối này!" Ông cụ Hoa khẽ trừng mắt, sợ tới mức mọi người im bặt, đều lo lắng thân thể của ông, lại vừa tha thiết mong chờ dám lời nào: " Thằng nhóc thối này cố ý muốn làm tôi nóng ruột muốn chết." Bình tĩnh hồi lâu, ông cụ Hoa dậm chân , cháu trai này là người để cho ông kiêu ngạo, cũng để cho ông quan tâm, càng là người khiến ông biết làm thế nào nhất.

      "Chú Hồ, chú có nhìn thấy người kia hay , bộ dạng thế nào?" Văn Thiến nhịn được hỏi.

      "Phu nhân, tôi gặp, là cậu Tử Ngang giao đồ cho tôi." Lão Hồ càng thanh càng , dư quang ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm ông cụ Hoa.

      " đứa này, ài!" Văn Thiến bất đắc dĩ dựa vào Hoa Hạ.

      "Tôi thấy tám phần là con bé Lộ, làm gì có người nào khác bạo tay như vậy." Trịnh Nguyệt nhưng ai nhận, cũng tiếp nữa.

      "Các người ôm lòng hiếu kỳ
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Ngẫu nhiên gặp mặt, thèm nhìn


      Mặt trời mọc, mặt trời lặn, lại ngày đêm.

      Cuối cùng dì cả của Trưởng Tôn Ngưng cũng làm loạn nữa, cũng đến thời gian cửa hàng tổng hợp lấy đồ rồi. Vốn dĩ định tự mình lấy, xong rồi trở về nhà, sau đó lập tức bắt đầu làm chuyện buôn bán báu vật. năm mới bắt đầu bằng mùa xuân, thời gian cũng chờ người, trong tay có tiền, trong lòng hoang mang.

      Nhưng Hoa Tử Ngang cứ nhất định phải theo bệnh viện làm kiểm tra tay trái lại trước, cái gọi là bệnh lâu thành bác sĩ, cuộc đời đặc công kiếp trước thường xuyên bị thương với xém bỏ mạng, hai cái đôi với nhau, bây giờ chỉ là gãy xương chút, đáng nhắc tới, chính bản thân cũng có thể điều trị tốt. Nhưng Hoa Tử Ngang kiên trì, chống đối lại bị bác bỏ, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo. *******************

      nghĩ tới, người đàn ông đứng đầu khoa chỉnh hình bệnh viện nhân dân thành phố X lại là người mắc bệnh nhiều nặng hiếm thấy. Tay trái của phục hồi rất tốt, tháo thạch cao xuống là được, nhưng lại chịu phen kiểm tra dặn dò của ông ta, khi vào cửa hàng tổng hợp hơn mười giờ. Theo tính tình của Trưởng Tôn Ngưng, vốn sớm rời , để ý tới ông ta nữa, nhưng Hoa Tử Ngang lại giống học sinh tiểu học nghe giảng bài. Bác sĩ nhiều dặn dò, từng câu đều rất để tâm nghe, có thắc mắc chưa chắc chắn, hỏi bỏ qua.

      "Tự em vào lấy là được."

      "Ừm."

      Gặp phải ngày thứ bảy, rất nhiều người, Trưởng Tôn Ngưng xác định mục tiêu, trực tiếp vào quầy chuyên doanh trước mặt, "Chào , xin hỏi hộp quà tôi đặt làm xong chưa?"

      Vẫn là người bán hàng tiếp đón Trưởng Tôn Ngưng lần trước, liếc mắt cái lập tức nhận ra , lập tức vừa nhiệt tình vừa lễ phép : "Quý khách! Là à! làm xong đưa tới rồi, xin chờ lát." xong, dặn dò vài câu với người bán hàng trẻ tuổi khác đeo thẻ thực tập ở bên, người bán hàng thực tập lại vội vàng chạy về phía nhà kho.

      lâu sau, mang hộp giấy hình chữ nhật trở về, "Chị Lưu, lấy ra rồi, Chú Trương bên nhà kho nhắn chị đừng quên trở lại bổ sung tờ khai xuất kho cho ông ấy."

      " biết." Người bán hàng họ Lưu , bên nhanh nhẹn mở hộp giấy ra, lấy hộp quà đặt làm theo cầu ra, kiểm hàng ngay trước mặt." Quý khách kiểm tra chút, nếu có chỗ đúng, chúng tôi mời thợ sửa lại."

      Trưởng Tôn Ngưng gật đầu, nhìn kỹ bên ngoài, chạm trổ tinh xảo, nhìn ra được bỏ ra ít tâm tư. Trong hộp cũng lắp đặt theo ý của , cơ quan xinh xắn có thể lên xuống, khi nắp hộp mở ra, cơ quan cũng tự giác khởi động, nâng bảo vật chậm rãi dâng lên, mãi đến lúc ngang hàng với bờ bên miệng hòm mới thôi.

      " tệ, rất tinh xảo." Trưởng Tôn Ngưng có chút vừa lòng, tốt hơn nhiều so với trong dự đoán.

      "Quý khách vừa lòng là được."

      "Gói vào , tính tiền!"

      "Được, xin chờ." Người bán hàng họ Lưu dặn dò người bán hàng thực tập nhanh chóng gói hộp quà trở về trong thùng lần nữa, chính mình lại bận rộn ra đơn tính tiền." Quý khách, cửa hàng tổng hợp của chúng tôi cũng cung cấp dịch vụ, đưa hàng hóa về tận nhà, nếu cầu, tôi lập tức sắp xếp giúp ." Người bán hàng họ Lưu rất có kinh nghiệm, hết sức chu đáo hỏi . Thứ nhất, hai kiểu hộp quà đặt làm này thực , thứ hai nhớ lần trước lúc Trưởng Tôn Ngưng đến tay trái băng bó thạch cao, quấn băng vải, nên thể nào cầm đồ nặng.

      "Cảm ơn, cần."

      "Được." Người bán hàng họ Lưu nhiều lời nữa, nhanh chóng tổng kết xong sổ sách cho Trưởng Tôn Ngưng.

      Trưởng Tôn Ngưng muốn ôm lấy cái hộp rời khỏi giọng thể xem như quen thuộc, mà lại hết sức đáng ghét bỗng truyền đến.

      "Các người nhìn kìa! Đây phải chị hai chăm chỉ danh tiếng lẫy lừng của ngành nông nghiệp Đế Hoa, Trưởng Tôn Ngưng sao? là người dựa vào ăn mặc, Phật tựa vào dát vàng, ngay cả đồ quê mùa bỏ thay đổi bề ngoài hai lúa đều có thể trở nên duyên dáng như vậy, làm hại ông đây thiếu chút nữa nhận ra được."

      Trưởng Tôn Ngưng hơi hơi nghiêng đầu, vừa nhìn lại theo hướng thanh truyền đến, người chuyện phải hoa hoa công tử (play boy) Chu Huy, còn ai nữa? Hai tay ta xỏ vào túi, híp cặp mắt hoa đào, bước nhanh tới, giống như sợ Trưởng Tôn Ngưng chạy mất, mà giọng thủ thỉ đáng của ta cũng đủ dẫn tới ít người chú ý rồi.

      Cùng với Chu Huy, còn có hai người, người từng nhìn thấy ở bệnh viện là người vốn có liên hệ rất lớn với cái chết của người chủ cũ thân thể này, , Thiệu Ninh. người nữa biết, nhìn qua đều lớn tuổi hơn so với hai người bọn họ, Âu phục màu bạc vừa người tôn lên dáng người cao ngất của ta, khóe miệng từ đầu đến cuối đều chứa ý cười mê hoặc, hết sức đầu độc trái tim phụ nữ, trong đôi mắt trầm ổn hẹp dài lộ ra cơ trí. Làm Trưởng Tôn Ngưng cảm giác được, ta là người rất nguy hiểm, tốt nhất đừng nên tuỳ tiện trêu chọc.

      Nhưng mà vốn là người

      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Phú bà ra đời

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ


      " sai." Hoa Tử Ngang đột nhiên cúi người, tay đỡ cửa xe, cánh tay khác kìm lấy cằm trơn bóng của Trưởng Tôn Ngưng, từ từ tiếp sát tới làn môi đào lóng lánh mọng nước giống như thạch hoa quả của , động tác hết sức khiêu khích, "Lên xe, ngoan!"

      Giọng trầm thấp mạnh mẽ của Hoa Tử Ngang mang theo ma lực khiến người khác cách nào ngăn cản, Trưởng Tôn Ngưng ngoan ngoãn ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế, yên lặng chờ đợi sắp chuyện tốt sắp phát sinh, vừa hồi hộp vừa chờ mong.

      Nhưng mà, Hoa Tử Ngang cười gian xảo, tiện tay đóng cửa xe, chính mình lại nhanh chóng lên xe, khởi động, rời .Diễn~đàn~lê~quý~đôn

      Chuyện gì cũng xảy ra? Trưởng Tôn Ngưng nghiêng đầu nhìn người đàn ông tập trung lái xe hồi lâu mới phản ứng lại. Khốn nạn! Người đàn ông phúc hắc bụng dạ sâu lường được này, lại có thể đùa giỡn mình, quá đáng giận rồi.

      " có thói quen để cho người ngoài nhìn." Hoa Tử Ngang nửa nửa giả giải thích, sớm phát có người nhìn bọn họ chằm chằm, có vẻ như từng gặp qua, thái độ hết sức thân thiện." Trong cửa hàng tổng hợp vừa mới phát sinh chuyện gì, có người đánh nhau sao?"

      " có việc gì đâu, giẫm lên con gián ghê tởm mà thôi." Trưởng Tôn Ngưng chỉnh lại cảm xúc của mình xong, sao cả , kỳ cũng phát có người nhìn chằm chằm vào bọn họ, hơn nữa còn biết là ai, nhưng chẳng quan tâm.

      "Giẫm rất được." nhìn thoáng qua người bị thương kia, bị thương , mà thân phận còn đơn giản, con mèo hoang thích mang thù này, hổ là Hoa Tử Ngang nhìn trúng, móng vuốt đủ sắc bén, miệng đủ độc, lòng dạ đủ ác.

      Tóm lại, ba chữ, tuyệt diệu!

      *chú ý chút trong tiếng trung Tuyệt Diệu được viết thành 3 chữ.

      Thành phố Tân Hải của tỉnh L là thành thị đầu trong mười thành thị lý tưởng hóa 'Dân chúng hạnh phúc An Cư' nổi tiếng cả nước, dựa vào núi bên cạnh biển, phong cảnh như vẽ, dựa vào ưu thế tự nhiên với địa lý được trời ưu ái, ngắn ngủi trong vòng mười năm, phát triển trở thành Đô thị lớn quốc tế hóa phát triển mạnh số trong nước.

      Chỉ sợ, hiếm ai nghĩ tới, chợ đen lớn nhất dưới lòng đất của Đông Nam Á nằm ở dưới hoa viên thành phố, mục đích chuyến này của Trưởng Tôn Ngưng với Hoa Tử Ngang chính là nó.

      Khoảng cách giữa Thành phố X với thành phố Tân Hải cũng tính là gần, lái xe ít nhất phải năm giờ, khi hai người tới là giữa trưa, giao dịch chợ đen tiến hành vào buổi tối, thời gian còn rất dư dả. Bởi vì mang theo báu vật quý giá, bọn họ cũng tiện ra ngoài dạo, ăn cơm trưa xong, lại nghỉ ngơi ở trong phòng khách sạn. Mà trong lúc này, lại đến nhân vật tưởng được.

      "Ngọc diện phán quan* Văn Dục, nghe danh bằng gặp mặt, ngưỡng mộ lâu!"

      Ngọc diện phán quan: Phán quan mặt trắng, vì là biệt danh nên mình để Hán Việt luôn cho hay nhé.

      Nghe Hoa Tử Ngang giới thiệu xong, Trưởng Tôn Ngưng cực kỳ hăng hái chủ động bắt tay với ta. Văn Dục là kiểm sát viên cao cấp trẻ tuổi nhất của Viện Kiểm Sát tỉnh L, trong tay ta chưa từng có người bị oan, sai án, được người bên ngoài giới tôn xưng là 'Ngọc diện phán quan', nhưng người cùng ngành đều gọi ta là ‘Tam Lãng liều mạng’*. Trưởng Tôn Ngưng dĩ nhiên là quen thuộc với danh tiếng của ta, kiếp trước có duyên kết bạn, giờ được nhìn thấy người , lại còn là họ hàng của Hoa Tử Ngang.

      *Hình như là tới nhân vật Vương Lãng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa phải.

      "Gọi họ." Hoa Tử Ngang ở bên nhắc nhở, Trưởng Tôn Ngưng ra được thân phận của Văn Dục hề ngạc nhiên chút nào. Ngay cả thân phận của mình ấy cũng ràng, còn có cái gì đáng ngạc nhiên, nhưng vẫn tò mò làm sao mà biết được, vì sao còn muốn chờ về sau nữa mới nguyên nhân cho biết?

      " họ khỏe!" Trưởng Tôn Ngưng khéo léo gọi, trong ngọt ngào mang theo vẻ đáng .

      Văn Dục là con trai độc nhất của cậu Hoa Tử Ngang, cũng là người tài giỏi, độc thân. Hai người có chút giống nhau, nhưng cuộc sống kiểm sát viên từ năm này qua tháng khác khiến giữa trán ta nhiều thêm mấy phần khí thế sắc bén và nghiêm túc. Nội tâm lộ ra chính trực ngay thẳng tạo nên cương trực công chính của ta, nếu đặt thêm hình trăng lưỡi liềm trán, ta chính là Bao Công thời nay.

      "Chào ."

      Văn Dục còn ít hơn Hoa Tử Ngang, có thể là làm kiểm sát viên lâu ngày, cả người đều trở nên hết sức nghiêm túc, cẩn thận. ta tự nhiên đánh giá Trưởng Tôn Ngưng vài lần, lại thu hồi ánh mắt. Ở trong lòng khỏi cảm thán, đôi mắt trong suốt đẹp đẽ giống như đá quý, ánh mắt thuần khiết có tạp chất như trẻ con, trong mạch máu chảy xuôi lạnh nhạt, gian xảo, vừa giống như hoa sen tinh khiết, lại giống như hoa mai trong tuyết, toàn thân cứng cỏi. Người đẹp như vậy, khó trách cục đá cố chấp này cũng động lòng.

      Thời gian kế tiếp, hai người đàn ông trò chuyện về những đề tài bọn họ cảm thấy hứng thú, Trưởng Tôn Ngưng lại xem phim truyền hình mình, yên lặng hiểu chuyện, khiến người khác nhịn được sinh ra ấn tượng tốt.

      Buổi tối, ở Hoa Tử Ngang với mời người ở giải quyết việc công Văn Dục cũng cùng bọn họ chợ đen 'Thêm kiến thức'. Chợ đen vừa thay đổi nơi khác, rời xa chỗ trước kia, vì ngăn ngừa những

      [​IMG] [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Đột ngột phải li biệt

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ


      Lúc lấy được tiền, ra khỏi chợ đen, hơn mười giờ khuya. Văn Dục vẫn còn công việc chưa xử lý xong, tạm thời thể rời khỏi thành phố Tân Hải, sau khi hai người tiễn ta trở về khách sạn ngủ lại suốt đêm chạy về thành phố X. Trưởng Tôn Ngưng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn sắp xếp, phải tranh thủ hoàn thành trước ngày mùng tháng ba khi khóa học bắt đầu, thời gian có chút gấp gáp, nhiệm vụ lại nặng nề.

      Lúc trở lại trong nhà Hoa Tử Ngang, là 4 giờ sáng. Rửa mặt qua loa xong, cảm thấy mệt mỏi, lại lên giường ngủ, nhưng người từ khi sống lại tới nay vẫn luôn có giấc ngủ chất lượng cực tốt như , lại cách nào ngủ được. Nhắm mắt lại đếm cừu, đếm xong 1000 con cừu, chỉ có ngủ được, ngược lại càng tỉnh táo hơn. Trưởng Tôn Ngưng khỏi buồn bực, kiếp trước lúc còn lo lắng bị người ám sát, dám ngủ, có ngủ cũng chỉ dám ngủ sâu. giờ chẳng qua là người con bình thường, đường cái có rất nhiều, mất ngủ cái gì?

      tuyệt đối tin vì bán báu vật kiếm được nhiều tiền, trong nháy mắt trở thành phú bà hàng tỉ mà mình hưng phấn ngủ được. Đừng tới tiền bạc kiếp trước từng nhìn thấy, đơn giản mà , của cải cuả chính bản thân có được cũng chỉ gấp mười lần tại, món tiền ấy coi là cái gì? Hưng phấn cái cọng lông á, cũng phải đồ nhà quê chưa từng thấy nhiều tiền bao giờ.

      Mặc kệ bởi vì sao, chính là Trưởng Tôn Ngưng lăn qua lộn lại ở giường ngủ được. Thậm chí ngay cả thuật thôi miên cũng đều dùng tới, nhưng chỉ là kiếp trước chưa bao giờ bị thôi miên thành công, lại thất bại rồi. Ài ... , tinh thần quá mạnh mẽ, có đôi khi cũng phải là chuyện tốt gì, đêm nay muốn ngủ mà ngủ được, lúc thôi miên lại mất tác dụng, vô cùng dày vò. *******************.

      Trong bóng đêm, Trưởng Tôn Ngưng nhìn chằm chằm cửa phòng. ở gian phòng cách vách làm cái gì? ngủ rất ngon, hay là lăn lộn khó ngủ giống như mình? Ở trong mộng, có mơ thấy mình , hay cũng nghĩ đến mình? Vì sao lại là người thà chính trực như vậy, nếu giờ phút này chiếc giường này, chừng có thể dựa trong ngực rộng lớn ấm áp của ngủ thiếp , dù ngủ được bọn họ cũng có thể làm chút gì đó với nhau...

      Đêm nay Trưởng Tôn Ngưng mất ngủ nghiêm trọng cách tráng lệ, trong đầu lên đủ loại ý nghĩ giống như đèn kéo quân*. Thời gian thấm thoát trôi qua, căn phòng tối tăm dần dần có thể nhìn thấy mơ hồ, còn sớm rồi!

      *: loại đèn cổ có 2 lớp, lớp bên trong là những hình ảnh có thể quay được, khi đèn sáng lên lớp bên trong quay quanh ngọn đèn khiến những hình ảnh, bức tranh giống như di chuyển gọi là đèn kéo quân.

      Chỉ chốc lát sau, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Hoa Tử Ngang có thói quen sáng dậy sớm, mỗi ngày đều chuẩn bị xong bữa sáng, Trưởng Tôn Ngưng mới lười biếng rời giường, nhưng cho dù vậy hôm nay cũng hơi sớm chút phải sao!

      Trưởng Tôn Ngưng càng nghĩ càng cảm giác bình thường, dù sao cũng ngủ được, dứt khoát đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài. Quả nhiên, Hoa Tử Ngang chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp, mà còn phong phú hơn thường ngày rất nhiều. Bóng lưng của vừa thẳng tắp, cao ngất lại cương quyết vững chắc, cho dù nấu cơm cũng mang theo khí thế uy nghiêm giống người thường.

      Nghe được tiếng động, Hoa Tử Ngang quay đầu, "Dậy sớm như vậy sao?"

      "Lời này là em hỏi mới đúng, gà trống còn chưa có gáy mà, dậy sớm như vậy làm cái gì?" Đến gần bên cạnh , cúi đầu ngửi ngửi cháo thịt nạc nấu, vẫn thơm như cũ, chọc cho nước miếng người ta chảy ròng ròng.

      "Ngủ được." Hoa Tử Ngang nhàng bâng quơ , vốn kì thực cũng ngủ, đợi trời sáng, cũng có chút sợ hãi bình minh đến.

      "Ừ, ra chúng ta lại có thần giao cách cảm như vậy, ngay cả mất ngủ cũng đều giống nhau." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Ngưng cong lên giống như vầng trăng mới nhú, gắt gao ôm lấy cánh tay Hoa Tử Ngang, ngẩng cằm nhìn . biết có phải vì liên quan đến nhận định trong lòng hay , mà mới lát, nén nổi tình cảm nhớ tới Hoa Tử Ngang, ở bên cạnh , cảm giác được an tâm chưa bao giờ có.

      Hoa Tử

      [​IMG]
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :