1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Sư Vương Phi - Tùy Phong Thanh (90c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25: Thổ lộ tình cảm.

      Thấy Ngạo Quân nhìn , Cẩn Hiên gợi cười lên : “Lạnh lùng, vô tình, phụ lòng……”

      “Phụ lòng?” Ngạo Quân có phản ứng gì nhưng khi nghe đến từ này hơi hơi nhíu mi chút, lạnh lùng, vô tình…… Tuyết thường xuyên với nàng, nàng sớm thấy nhưng thể trách, nhưng từ phụ lòng này ở đâu mà đến, nàng còn chưa biết luyến ái da!

      “Mạc quân sư mau quên quá! Lúc trước ngươi vô tình như thế vứt bỏ người kêu là Mạc Tình nương, tựa hồ là vì thích thượng nương khác, sau khi Mạc gia thôn bị giết, Mạc Tình chết, ngươi chỉ thương tâm, còn cùng Nguyệt Oánh nương hi diễn ngoạn nháo[Lệ Nguyệt: "Giống như diễn tuồng ý"], tựa hồ hoàn toàn đó quên Mạc Tình. Ngươi , này phải phụ lòng là cái gì?” Cẩn Hiên lớn tiếng ép hỏi , có điểm như muội tử là nhà mình bị lừa, sau đó chất vấn phụ lòng lang.

      “A? Như thế nào lại là chuyện này, Vương gia……” Ngạo Quân lúc này nâng tay lên nhu nhu huyệt Thái Dương , chuyện này, như thế nào còn nhớ a! Hơn nữa còn lớn tiếng vào lỗ tai nàng, muốn giải thích cũng giải thích được?

      Chính là Ngạo Quân còn chưa xong, Cẩn Hiên sửa lại lãnh nhan tàn khốc lúc nãy, ngược lại mang theo ngữ có thâm ý cười : “Bất quá trải qua cuộc trò chuyện với nhau tối nay, bổn vương biết, lúc trước mọi điều ta nhìn nhận Quân sư đều là sai. Quân sư mặc dù mặt ngoài lạnh lùng vô tình, nhưng thực tế là ngoài lạnh trong nóng, cũng phải phụ lòng nhân, chỉ là do thói quen che dấu cảm tình chân của mình mà thôi.” Ngạo Quân có điểm kinh ngạc những đánh giá của Âu Dương Cẩn Hiên đối với nàng, rất giống Tuyết, nàng cùng tiếp xúc rất ít, trừ bỏ tại, cơ hồ bọn họ hảo hảo mà chuyện nhiều, lại có thể hiểu nàng như thế.

      Nhưng Ngạo Quân còn chưa kinh ngạc xong, câu tiếp theo của lại làm cho nàng thiếu chút nữa hộc máu: “Kỳ quân sư chính là đa tình, hoa tâm mà thôi.”

      Đa tình? Hoa tâm? Nàng khi nào biến thành hoa hoa công tử? Nàng chưa từng trêu nghẹo bất luận kẻ nào a! Âu Dương Cẩn Hiên chết tiệt đó vậy còn dám quá cho nàng, hảo, vậy đừng trách nàng![ Lệ Nguyệt: "Haiz!! Cẩn huynh như thế nào lại chọc vào Quân tỷ a!]

      “Vương gia, muốn biết Mạc Quân đối với Vương gia ấn tượng ra sao ?” Ngạo Quân cười xấu xa hỏi.

      “Muốn.” Cẩn Hiên cần nghĩ ngợi liền thốt ra, xem nụ cười của y chỉ biết là có mưu, nhưng nội tâm rất muốn biết, ở trong lòng y là người như thế nào?

      Ngạo Quân thanh thanh yết hầu, vẻ mặt lãnh nghiêm : “Vương gia tuấn dật bất phàm, tài trí hơn người, minh cơ trí, võ công trác tuyệt, là địch thủ khó gặp trong thiên hạ, trù quân có cách, thưởng phạt phân minh, binh pháp mưu lược giỏi biết, là rường cột nước nhà, là trượng phu tối lý tưởng trong mộng của ngàn vạn trong thiên hạ, là đối tượng hùng thiên hạ sùng bái, là vạn dân mẫu……” Nhịn xuống, nhịn xuống, thể cười, thể cười, bất quá nghẹn hảo vất vả a!

      Cẩn Hiên nghe những lời xu nịnh này biết đó nghe bao nhiêu lần, hơn nữa điều khinh thường nhất là người với những lời này. Nhưng tại từ trong miệng Mạc Quân ra, lại cảm thấy vui vẻ dị thường, giống như nghe những thanh hay nhất đời này, ca ngợi của y làm cho có điểm lâng lâng .

      Nhưng Ngạo Quân lời còn chưa xong a! Những lời kế tiếp làm cho Cẩn Hiên mây thẳng tắp bị đạp thẳng xuống đất, chỉ thấy Ngạo Quân mặt vẫn như cũ thay đổi : “Những lời này là trước khi Mạc Quân biết Vương gia nghe được người ta như vậy.” Cẩn Hiên khóe miệng bắt đầu run rẩy, Ngạo Quân ngừng cố gắng kiềm nén: “ Nhưng sau khi gặp Vương gia, mới phát nguyên lai phải như vậy!”

      “Đó là như thế nào?” Cẩn Hiên lăng lăng hỏi, hướng đến Cẩn Vương gia cơ trí như thế nào biết rừ có cạm bẫy, còn ngây ngốc nhảy xuống,

      “Khụ khụ…… Vương gia cả ngày bộ mặt người chết, thích lấy ánh mắt dọa người, nhàm chán xuyên thấu, dong dài hơn người, giống như lão nhân, thích tìm phiền toái, toàn những lời kì lạ khó hiểu, oan cho người khác, thích ngậm máu phun người, cả ngày mang theo lỗ tai, động chút liền phát giận, ỷ mình có điểm võ công liền khi dễ người, còn cầm quyền thế áp người, bổn đắc tượng trư……” Ngạo Quân mói dứt, tất nhiên chú ý tới người nào đó mặt càng ngày càng đen. Nàng là tới Cẩn Vương gia sao?[ Mọi người: phải, người này có bệnh, đừng để ý nàng.] [ Lệ Nguyệt: *Cưới đến ngó ghế* "Đó bảo Cẩn huynh đừng chọc tới nàng mà, tự chuốc hậu quả, hắc hắc."]

      “Mạc, quân, sư, còn, có, sao?” Cẩn Hiên chữ chữ nghiến răng nghiến lợi . trong lòng y chính là người như vậy sao? đường đường là Cẩn Vương gia là người như vậy sao? Cho tới bây giờ trầm mặc ít lời nhưng lại bị thành lão nhân dong dài, già như vậy sao? Chẳng phải luôn bình tĩnh nhưng khi vừa nhìn thấy y lại rối như tơ vò sao? Còn giống trư?……

      sai biệt lắm.” Ngạo Quân giống như còn lo lắng chút, lẩm bẩm , đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì, bổ sung : “A! Đúng rồi, còn có chính là giống như kẻ lỗ mãng, hay trêu đùa người khác. Tạm thời nghĩ đến đây thôi. Chờ nghĩ ra tái cho ngươi.”

      “Mạc Quân!” tiếng rống to vang tận mây xanh.

      tiếng này có thể so với sư tử hống, Ngạo Quân gãi gãi lỗ tai, vụ tội : “Ta nghe được, ngươi cần lớn tiếng như vậy. Đúng rồi, còn có, ta nghĩ ra rồi, Vương gia ngươi thường thường còn thích rống to, hại lỗ tai hảo hảo của người khác rất nhanh bị điếc.” Nàng quyết định chú ý, mặc kệ tức giận đến chết khiếp, ha ha, kỳ nàng cười đến ác liệt, xem ra nàng quả vẫn được di truyền gien chỉnh nhân ác liệt của Lăng gia, chính là trước kia chưa phát ra mà thôi.

      “Ngươi……” Cẩn Hiên tức giận Ngươi tiếng sau còng nữa, Ngạo Quân nghi hoặc nhìn , chỉ thấy từ tức giận chuyển sang cười, cười đến Ngạo Quân lông dựng đứng cả lên a!

      “Mạc quân sư, cám ơn hảo ấn tượng của ngươi, bổn vương dù thế nào còng phải cấp cái đáp lễ chứ!”

      cần khách khí, là Vương gia có hảo ấn tượng trước với Mạc Quân, Mạc Quân này chính là tạ lễ mà thôi, Vương gia còng cần khách khí.” Ngạo Quân rất lễ phép từ chối hậu lễ của Cẩn Hiên, tuy rằng nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia của Cẩn Hiên, chỉ biết lễ này tuyệt đối , nhưng Mao chủ tịch dạy ta làm người thể có lòng tham, cho nên nàng quyết thể nhận.

      được, quân sư tương trợ bổn vương như thế, bổn vương sao có thể keo kiệt như thế, nhận quà tặng này!” Cẩn Hiên cười tà tà, quyền nhanh như thiểm điện đánh tới Ngạo Quân.

      Ngạo Quân mỉm cười: “Vương gia lễ quá nặng.” Ngay khi Cẩn Hiên tay muốn đánh đến, nàng rất nhanh chợt lóe, tránh thoát .

      nặng, quân sư vẫn là tiếp hảo.” Cẩn Hiên còng để ý Ngạo Quân cự tuyệt quyền kia, vừa bên rất nhanh lại ra quyền.

      Ngạo Quân lại lần nữa linh hoạt né tránh, đồng thời còng xuất thủ: “Vương gia đó hai lần tặng hậu lễ, Mạc Quân còng thể đáp lại! Vương gia, thỉnh nhận.”

      “Khách khí, khách khí.” Cẩn Hiên ngoài miệng xong, tay còng nhàn rỗi, tay trái chặn Đến lễ của Ngạo Quân, tay phải lại xuất ra lễ thứ ba.

      Trong lúc hai người lễ đến ta trả, còng biết rốt cuộc đưa ra bao nhiêu Lễ, chính là song phương phần Lễ còng chịu nhường. Cẩn Hiên biết Ngạo Quân tuy rằng thân thủ nhanh nhẹn, nhưng chút nội lực còng có, bởi vậy còng dụng nội lực, hơn nữa sợ đả thương y, còng đem hết toàn lực ra. Kỳ đó quá lo lắng, khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, Ngạo Quân có nội lực, nhưng tại của Ngạo Quân nội lực có thể gần bằng , hơn nữa tháng qua, nàng còng bắt đầu tu luyện Thiên Khôn thần công, về phần bản Thiên Kiền Viêm du ký kia bên trong còn ghi chộp các môn phái võ công khác, nàng cùng đó muốn nắm như lòng bàn tay. Chỉ là, nàng tích cực che dấu, muốn cho người nào biết nàng có võ công, bằng làm cho Thánh Xích kia tìm tới cửa, đến lúc đó nàng chỉ có phiền, tu luyện cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Cho nên nàng cũng chỉ dùng triệt quyền đạo, thủ đạo Tặng lễ mà thôi.

      Bất tri bất giác đó đến đêm khuya, ánh trăng cũng trốn , hai người Tặng lễ còng mệt mỏi dừng lại, nhìn bộ dỏng đối phương hơi thở phì phò, nhìn nhau, rất ăn ý cười ha hả.

      Nở nụ cười chút, Cẩn Hiên giống như nghĩ đến cái gì đó, thể tin ngơ ngác nhìn Ngạo Quân lúc này cười diễm như hoa đào, tiếng cười của y giống như…… Giống như Tiên tử dưới ánh trăng[ Vô nghĩa, căn bản chính là cùng người thôi!], ở dưới ánh trăng, Cẩn Hiên khỏi đưa quân sư của cùng thân ảnh Tiên tử dưới ánh trăng kia đánh dồng thành , nụ cười của y là mĩ như vậy, chấn động lòng người như vậy, cùng nụ cười mị hoặc lòng người lúc trước rất bất đồng, nụ cười kia làm cho người trong đầu trống rỗng, mà nụ cười này lại làm cho người ta thanh tỉnh cảm giác được vẻ đẹp của y, thanh tỉnh bị y hấp dẫn như vậy.

      “Vương gia?” Ngạo Quân phát giác Âu Dương Cẩn Hiên có điểm thích hợp, khỏi nghi hoặc ra tiếng hỏi.

      “Gọi ta Cẩn Hiên.” Phục hồi tinh thần lại Cẩn Hiên mỉm cười . Lắc lắc đầu, vừa nãy nhất định là có quỷ thân , như thế nào hội tưởng quân sư cùng Tiên tử dưới ánh trăng là cùng người? Tuy rằng y mĩ làm cho …… Tâm động, nhưng…… Thanh tỉnh thanh tỉnh, nếu cho quân sư biết đem y tưởng thành nữ tử, chắc chắn giết .

      “Cẩn Hiên, hảo, ngươi cũng gọi ta Quân.” Ngạo Quân cũng chân thành cười với Cẩn Hiên.

      Hai người lại nhìn nhau liếc mắt cái, trong lòng lẫn nhau hiểu được, câu Cẩn Hiên, câu Quân, rốt cuộc là cái gì?

      “Quân, trở về ! Lạnh.” Cẩn Hiên cảm thấy trời càng ngày càng lạnh, đem áo choàng người Ngạo Quân kéo chặt chút, giọng .

      “Ân, thôi!” xong dẫn đầu đứng lên, cùng Cẩn Hiên về hướng quân doanh.

      Lúc này ánh trăng ở cao xa, xa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa đem thân ảnh hai người trải ra dài, thoạt nhìn như chặt chẽ gắn bó cùng chỗ, phảng phất ý muốn gắn bó cùng nhau vĩnh viễn mới buông tay.

      Trước doanh trướng Ngạo Quân, Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân nhìn nhau, hết thảy đều , coi như bạn trai đưa bạn về nhà sau, hai người lưu luyến ngóng nhìn đối phương. Ngạo Quân lắc lắc đầu, ý nghĩ này sao lại vụ duyên vô cớ xuất .

      Thấy Ngạo Quân ngừng lắc đầu, Cẩn Hiên đánh vỡ trầm mặc : “Quân, sao vậy?”

      có gì, ngươi về trước !” Ngạo Quân rất nhanh liền khống chế suy nghĩ miên man trong đầu, bình tĩnh .

      “Ân, tốt, sớm nghỉ ngơi chút.” Thấy Ngạo Quân gật đầu, Cẩn Hiên xoay người hướng doanh trướng mình mà .

      Thẳng đến Cẩn Hiên thân ảnh to lớn biến mất trong bóng đêm, Ngạo Quân mới thu hồi ánh mắt: Kỳ nàng cũng phải chán ghét như vậy, Cẩn Hiên, lâu có vui vẻ như hôm nay, cám ơn ngươi.

      Kéo áo choàng người chút, Ngạo Quân xoay người vào doanh trướng của mình, nội trướng mảnh tối đen. đúng, nội trướng có người, nàng cảm giác được có hơi thở khác tồn tại, hơn nữa hơi thở này có điểm nguy hiểm.

      Ngay khi Ngạo Quân muốn đốt đèn lên, thanh quỷ mị dị thường ở nội trướng tối đen vang lên: “Mạc Quân sư, đợi đó lâu.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: tieunapi.

      Chương 26: ăn máng khác.

      Ngay khi Ngạo Quân muốn đốt đèn lên, thanh quỷ mị dị thường ở nội trướng tối đen vang lên:“Mạc Quân sư, đợi đó lâu.”

      Ở địa bàn của người khác lại với chủ nhà là đợi đó lâu, khỏi rất bừa bãi a! Kỳ dị Ngạo Quân lúc này lại sợ hãi, vẫn có thể suy nghĩ như vậy, ngay cả chính nàng cũng khỏi bội phục mình.


      để ý tới thanh này, Ngạo Quân tiếp tục thắp đèn, nháy mắt nội trướng tối đen loe loét xuất mảng sáng, Ngạo Quân mới chậm rãi mở miệng : “Các hạ có việc gì sao?” Vừa , bên vừa xoay người lại.

      Người tới thân cẩm y, ung dung thanh thản ngồi ở giường của nàng, đáng giận, dám ngồi ở giường nàng? Tầm mắt chậm rãi hướng lên , rốt cục thấy rừ bộ dạng tên kiêu ngạo này được tôn vinh như thế nào. Là xinh đẹp, là xinh đẹp, là tuấn mỹ…… Ngạo Quân suy nghĩ chút nhưng vẫn biết nên dùng từ gì để hình dung nam tử trước mắt thoạt nhìn thực tà khí này, chỉ thấy làn da trắng như tuyết, mi như mực họa, mặt như cánh hoa đào, tà mị diễm, đầu tóc dài màu đỏ nhạt tùy ý buông xỏa, bên miệng lộ vẻ tà ác cười, còn đôi mắt hồng kia giống như đến từ Địa ngục nhân gian, đợi chút…… Ánh mắt màu đỏ?

      “Ngươi là Gia Luật Ưng!” Ngạo Quân khẳng định . chính là người đó diệt Mạc gia thôn Thái tử Thương Liêu quốc Gia Luật Ưng, giờ phút này xuất tại đây là muốn làm gì?

      “Ha ha…… hổ là thiên hạ đệ nhất quân sư, đủ bình tĩnh, đủ thông minh.” Gia Luật Ưng bừa bãi cười lớn, tuyệt sợ bị người nghe thấy.

      Trong mắt kinh diễm, tán thưởng hề che dấu tất cả đều hiển lộ ra: Đẹp quá a! Khuôn mặt hoàn mỹ trắng nõn trơn bóng, lông mi dài, lông mi dài như ánh trăng sáng tỏ trong bầu trời đêm, đôi mắt to đen láy như nước, trong suốt sáng ngời mà lại bình tĩnh làm cho người ta nhìn thấu, có vẻ như sâu lường được, lại làm cho người ta tự giác hãm sâu vào, phía dưới cái mũi thẳng thắn, là đôi môi màu hồng tự nhiên, môi phấn nộn giống như cánh hoa hồng, làm cho tự giác muốn nếm thử, ngũ quan xinh đẹp càng có vẻ nắm được, cũng càng làm cho muốn xem xét càng sâu, đây là người đó hại tổn thất năm vạn nhân mã Thiên hạ đệ nhất quân sư, quả thực mĩ giống như nữ nhân, , là so với nữ nhân còn đẹp hơn, cho dù đó quen nhìn các mỹ nữ nhưng cũng khỏi thất thần, đáng tiếc, người như vậy lại là nam nhân, nếu là nữ tử…… Bất quá người đẹp như vậy càng tăng thêm dục vọng muốn chinh phục của .

      “Thái tử rảnh rỗi đến nơi này của Mạc Quân để mà dạo chơi?” Ngạo Quân bộ có việc mau, có việc gì cút đứng trước bộ dáng tà nghễ của Gia Luật Ưng. Tự dưng xâm phạm Long Hiên hoàng triều còn có chuyện Mạc gia thôn, nàng còn nhớ ! Nếu như nàng có ý muốn giết người, vừa nãy sau khi biết người trước mắt là , liền kiếm chém .

      “Mạc Quân sư tựa hồ thích nhìn thấy bản Thái tử?” Gia Luật Ưng cứ như vậy nằm ở giường Ngạo Quân, miễn cưỡng hỏi. Ân, hảo hảo a! thể tin được Mạc Quân này lớn lên giống nữ tử như vậy giường cũng thoải mái, có cỗ hương trúc thơm ngát thản nhiên, kia hẳn là của y lưu lại! vậy người y cũng rất hảo a!

      Vụ nghĩa! Ngạo Quân lời nào, chính là bắn ánh mắt sắc bộn xuyên qua ràng tỏ vẻ ý tứ này. Thế nhưng còn thản nhiên nằm ở giường nàng như vậy, cũng biết có bệnh gì , ngày mai chắc chắn phải tiêu độc!

      “Thực có lỗi, bản Thái tử thực muốn nhìn thấy Mạc Quân công tử! Cho nên liền nhịn được đến xem, quả nhiên làm cho bản Thái tử thất vọng!” Gia Luật Ưng vừa , bên vẻ mặt ái muội cười tà nhìn về phía Ngạo Quân, đột nhiên ngữ khí lại chuyển: “Chính là, Mạc Quân sư đối với bản Thái tử có thái độ làm cho người ta thương tâm a!” xong suy sụp hạ mặt xuống, bộ dáng kiều diễm sắp khóc, đúng là chỉ có thể dùng từ Tiện để hình dung a! Rất giống Ngạo Quân phụ .

      “Thái tử muốn Mạc Quân lấy thái độ như thế nào đối với ngươi? Là trợn mắt tướng hướng sao? Hay là rút kiếm đánh nhau?” Ngụ ý là bằng hành động tùy tiện của ngươi, ta đối với ngươi như vậy, coi như khách khí lắm rồi! Dù thế nào, còn thỏa mãn a! Ngạo Quân nhịn xuống để lộ ra chút xúc động, nàng còn muốn biết mạo hiểm tới nơi này là vì mục đích gì!

      “Ha ha…… , bản Thái tử đúng là muốn nhìn bộ dáng tức giận của Mạc Quân sư chút! Từ lúc mới gặp mặt tới giờ cũng thấy Mạc Quân sư trừ bỏ vẻ ngoài lạnh lùng ra còn có biểu tình khác! Đến đây ! Tức giận ! Bản Thái tử chờ.” Gia Luật Ưng thân nằm nghiêng nghiêng, đôi mắt màu đỏ thẳng nhìn Ngạo Quân ngoắc ngoắc, thoạt nhìn mười phần giống như Đến đây ! Comeon, baby!

      “Có bệnh!” Ngạo Quân lạnh lùng , Gia Luật Ưng này đúng là quá biến thái. Thuận tiện ở bên ghế ngồi xuống, giường bị chiếm lấy, nàng thể đứng mãi được! Kia thực xin lỗi chính mình a!

      “Nhĩ hảo đại lá gan.” Gia Luật Ưng cả giận , đôi mắt màu đỏ hơi hơi nheo lại, này tỏ vẻ thực sinh khí, nhưng bên miệng vẫn như cũ lộ vẻ cười tà làm cho Ngạo Quân rất muốn đánh cho quyền. Cho tới bây giờ ai dám chuyện với như vậy, Con mồi này dám khiêu chiến quyền uy của .

      Hoàn toàn nhìn thấy mang theo tức giận cùng áp lực cường thế, Ngạo Quân nhàn nhã ở ghế hảo hảo nằm, thuận tiện cầm lấy áo choàng của Ngụy Tử Tề đắp lên, vẫn như cũ chỉ dùng ngữ khí lạnh lùng : “Thái tử có gì mau, Mạc Quân mệt nhọc, quấy rầy người khác ngủ là đạo đức.” Như thế nào Vương gia, Thái tử này cũng chỉ toàn những lời này, buồn bực!

      “Ngươi……” Gia Luật Ưng lại có điểm nuốt ngữ, nhất thời biết đối với những lời này của y nên phản ứng ra sao. Trước đây đừng khi tức giận chỉ cần liếc nhìn cũng đó làm cho tất cả mọi người phải e ngại, nhưng y lại có thể nhàn nhã như vậy ở trước mặt cừu nhân mà nằm ngủ, còn quấy rầy y ngủ là đạo đức, ha ha…… Đạo đức, nam nhân này lại dám giảng đạo đức với ‘Phệ diễm tà quân’ , là điều tức cười nhất đời.

      “Ha ha…… Có ý tứ, có ý tứ……” Con mồi này càng ngày càng thích.

      Người này tuyệt đối có bệnh! Ngạo Quân trong lũng tự với chớnh mình. Lười để ý đến , Ngạo Quân trực tiếp đem ánh mắt nhắm lại, nhìn xem đến tột cùng có thể đợi đến khi nào.

      Nửa ngày, ngay khi Ngạo Quân sắp theo Chu công nhập hội, Gia Luật Ưng tiếng mị hoặc lại vang lên: “Mạc Quân sư hận ta, nghĩ vì Mạc gia thôn báo thù sao?” thể chịu đựng được thái độ thờ ơ của y, thể chịu đựng được ngạo khí của y cao giống , nhưng thể bội phục mỹ nam nhân này, ở trước mặt , y vẫn có thể vào giấc ngủ như vậy.

      Nghe được lời của , Ngạo Quân mới từ từ mở to mắt, thả bồ câu Chu công, lãnh đạm vô ba : “Hận là như thế nào, hận là như thế nào, về phần báo thù? Thái tử hôm nay đến, muốn cho Mạc Quân báo thù sao? Ngươi hội đứng bất động cho ta giết sao?”

      Hận sao? Muốn giết báo thù sao? Có lẽ lúc trước có! Nhưng trải qua chiến dịch hôm nay, nàng có tư cách hận sao? Hơn hai vạn binh Thương Liêu đó chết kia nên hận ai? Thôn nhân bọn họ nên tìm đến báo thù sao? Đây là chiến tranh bất đắc dĩ, nhưng thôn dân Mạc gia thôn lại vô tội a! Còn có cha mẹ, bọn họ cũng là vật hi sinh của chiến tranh, đến đây, hết thảy đều là bi kịch do chiến tranh mang đến. Mà tại nàng cũng còn muốn báo thù, giết được Gia Luật Ưng hay cũng còn quan trọng, nàng thầm nghĩ mau chúng chấm dứt chiến tranh lần này, thầm nghĩ muốn Gia Luật Ưng, Thương Liêu quốc cam đoan xâm phạm Long Hiên hoàng triều, khơi mào chiến tranh.

      “Nếu bản Thái tử đứng cho ngươi giết, ngươi có giết ?” Gia Luật hứng thú . rất muốn xem người thoạt nhìn như thư sinh gầy yếu lạnh lùng vô tình này hội như thế nào giết .

      .” Ngạo Quân gọn gàng dứt khoát .

      “Nga?” Gia Luật Ưng nhíu mày, có điểm thể tin được y hội thẳng thắn như vậy đó ra, lại tiếp tục : “Mạc Quân sư nghĩ vì Mạc gia thôn báo thù, giết bản Thái tử?”

      nghĩ.” Vẫn như cũ là ngắn gọn hai chữ.

      Gia Luật Ưng mang theo đôi mắt trầm tư thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngạo Quân. Nhưng chút cũng nhìn thấu con người này, giết phụ mẫu y, diệt gia viên của y, y trợ Âu Dương Cẩn Hiên phải là vì giết để báo thù sao?

      “Ngươi đến đây làm quân sư, phải là vì trợ Âu Dương Cẩn Hiên đả bại bản Thái tử, phải là muốn giết bản Thái tử báo thù cho Mạc gia thôn sao?” Gia Luật Ưng giống như tò mò rất mạnh hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

      “Đúng, nhưng cũng phải.” Ngạo Quân hàm hồ đáp.

      “Có ý tứ gì?” Gia Luật Ưng nổi giận, nhảy dựng lên, hướng thẳng đến trước mặt Ngạo Quân, từ cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Ngạo Quân, chán ghét loại thái độ chuyện này, chán ghét loại cảm giác thể nắm giữ này, chán ghét loại mơ hồ thể đoán ra này, hơn nữa đối phương là Con mồi của .

      có ý tứ gì cả.” Hoàn toàn nhìn ra Tu La trước mắt, Ngạo Quân ngáp ngắn cái : “Thái tử rốt cuộc tìm Mạc Quân có chuyện gì? mau, trời sắp sáng, Mạc Quân mệt nhọc.” phải dối, nàng thực buồn ngủ, trời sáng, Oánh nhi nhất định đến kêu nàng, đến lúc đó nàng muốn ngủ cũng được .

      Nhìn Ngạo Quân vẻ mặt mơ hồ, bộ dáng thẳng ngáp, Gia Luật Ưng lửa giận đột nhiên hoàn toàn tiêu tán, tâm tình tốt, y thực đáng , thực làm cho người ta…… Tâm động, tâm động bằng hành động, ma chưởng lại hướng về phía mặt Ngạo Quân, ân, xúc cảm tốt lắm, thực dễ chịu, so với chạm qua nữ nhân còn muốn dễ chịu hơn, Gia Luật Ưng hoàn toàn say mê .

      Ba, Ngạo Quân tay đánh vào quái ma chưởng vuốt ve ở mặt nàng, biểu tình vẫn như cũ có biến hóa, khẩu khí cũng vẫn lạnh như vậy : “ mau.” Vô duyên vô cớ sờ mặt nàng để làm chi? Có bệnh!

      Cái đánh kia thực dùng sức, hồng hồng , tay rất nhanh đó sưng lên, Gia Luật Ưng nhìn tay mình chút, rồi vung tay áo lên : “Nếu Mạc Quân sư hận bản Thái tử, rất tốt. Rất đơn giản, chính là muốn Mạc Quân sư làm quân sư bản Thái tử.”

      Rốt cục đó vào vấn đề chính, Ngạo Quân cũng thèm nhìn tới Gia Luật Ưng, miễn cưỡng : “Ngươi muốn ta ăn máng khác?”

      ăn máng khác?” Gia Luật Ưng lại phát ra tinh thần tò mò, nghi vấn .

      “Chính là ngươi muốn ta phản bội Vương gia?” Lần này, Ngạo Quân tâm địa tốt lắm mới vì giải thích nghi hoặc. Cùng cổ nhân chuyện chính là phiền toái.

      “Ha ha…… Đúng vậy, chính là muốn ngươi…… ăn máng khác.” Gia Luật Ưng vốn hiểu những vẫn lập lại.

      có khả năng.” Gọn gàng dứt khoát, liền ba chữ, nàng từ trước đến đây đều thích dong dài.

      Lần này Gia Luật Ưng cũng náo, ngăn cái tươi cười dụ dỗ tiểu hài tử, du thuyết : “Làm quân sư của Âu Dương Cẩn Hiên, bất quá vĩnh viễn cũng là quân sư mà thôi, mà làm quân sư bản Thái tử, chờ đả bại Âu Dương Cẩn Hiên, trong Thương Liêu quốc ngươi chính là dưới người vạn người, vàng bạc mỹ nữ hưởng dụng vô cùng.”

      A, ra đến để lợi dụng nàng a! Nghe đúng là sai, quyền lực, tiền tài, mỹ nữ, đều là những thứ nam nhân tha thiết muốn có.

      Ngạo Quân sửa lại vẻ lạnh lựng vừa nãy, mỉm cười : “Nghe là mê người , ân…… Ta đây liền……”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 27: Ngươi là của ta.


      Giống như tự hỏi chút, ngay khi Gia Luật Ưng nghĩ rằng y đáp ứng, Ngạo Quân lại lạnh lùng : “Ta liền…… Ta đương nhiên tiếp thụ, quyền lực, địa vị, tiền tài, mỹ nữ…… Ta tuyệt hiếm lạ, cũng thích.”

      “Kia vậy biết Mạc Quân công tử nghĩ muốn cái gì, bản Thái tử nhất định có thể cho ngươi thỏa mãn.” Gia Luật nhẫn tức giận, tiếp tục du thuyết núi.

      “Muốn cái gì? Rất đơn giản, Thái tử nhất định cũng có thể làm được. Thái tử ngươi phải tự mình giải thích với các thôn dân Mạc gia thôn đó chết, thề vĩnh viễn khơi mào chiến tranh, vĩnh viễn xâm nhập Long Hiên hoàng triều.” Ngạo Quân đưa ra cầu.

      “Nga, như vậy Mạc công tử cũng là người dân nước, nhưng theo bản Thái tử biết, Mạc Quân công tử cũng phải là người Mạc gia thôn, có lẽ căn bản phải là người Long Hiên quốc. như bây giờ, bản Thái tử có thể cho rằng ngươi đây là lấy lui mà tiến, càng muốn nhiều thứ hơn thế.” Sau khi Luật Ưng nghe xong cầu của Ngạo Quân, nhướng mi chút .

      đó sớm kêu người điều tra Mạc Quân, cũng mặc kệ tra như thế nào, cũng thể tra ra y đến từ nơi nào, giống như là từ trung xuất , mọi thứ của y hết thảy đều là mơ hồ. Điều duy nhất có thể xác định chính là y vốn phải người Mạc gia thôn, mà là hai tháng trước mới đến Mạc gia thôn, lúc sau mới xuất tại đây, là ngoài ý muốn hay là có mục đích?

      “Ta quả phải người Mạc gia thôn, cũng phải người Long Hiên hoàng triều.” Dừng chút, kiên định : “Nhưng ta cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới Long Hiên hoàng triều.”

      Mặc dù kinh ngạc Ngạo Quân thẳng thắn thành khẩn thừa nhận mình phải người Long Hiên hoàng triều, Gia Luật Ưng vẫn là bất động thanh sắc : “Nếu phải người Long Hiên hoàng triều, vậy Long Hiên hoàng triều có quan hệ gì với ngươi đâu, nếu ngươi muốn vang danh thiên hạ, trợ ta, cùng bản Thái tử cùng nhau giành quyền lực, ta có thể cho ngươi hết thảy.”

      “Ta mặc dù phải người Long Hiên hoàng triều, nhưng thế giới này, người tối trọng yếu với ta tại là người Long Hiên hoàng triều. Bởi vậy ta cho bất cứ thứ gì hủy quốc gia này. Về phần vang danh thiên hạ gì đó, ta cũng có hứng thú.”

      “Người trọng yếu? Ai?” Gia Luật Ưng truy vấn hỏi, nghe được y có người trọng yếu, trong lòng liền nổi lên cỗ lửa giận, nhưng nghĩ tìm lý do vì cái gì lại có phản ứng này.

      quan hệ với ngươi.” Ngạo Quân lạnh lùng .

      “Như thế nào cùng ta quan hệ , chờ ta giết người tối trọng yếu kia của ngươi, ngươi có thể có vướng bận đến trợ ta.” Gia Luật Ưng mỵ cười, mang theo mê hoặc.

      “Ngươi giết được nàng.” Ngạo Quân tự tin . Có Âu Dương Chính Hiên, Tuyết hội tuyệt đối an toàn, tuy chưa thấy mặt tỷ phu này, nhưng nàng rất tin tưởng .

      “Tự tin như vậy? Chẳng lẽ là……” Âu Dương Cẩn Hiên? Gia Luật Ưng biết vì cái gì hội nghĩ đến Âu Dương Cẩn Hiên, ràng hai người đều là nam tử, vì cái gì hội cho rằng người tối trọng yếu của Mạc Quân là Âu Dương Cẩn Hiên? .”[Lệ Nguyệt: "Cái này ta giải thích chút, vì ta edit từ bản cv nên ta cũng biết mặt chữ hoa như thế nào, nhưng theo Băng Nguyệt , vì trong tiếng hoa từ 'tâ' ( pinyin) được hiểu theo nghĩa là ' ấy' hoặc ' ấy' nên lúc này ý của Quân tỷ muốn chỉ là ' ấy', nhưng Gia Luật Ưng lại hiểu theo nghĩa ' ấy'.]

      còn chưa kịp đem Âu Dương Cẩn Hiên bốn chữ ra, Ngạo Quân liền lạnh lùng ngắt lời : “ cần đoán, cho dù đoán được cũng vô dụng. Nếu ngươi có khả năng giết nàng, ngay sau đó, kiếm của ta đâm thủng thân thể của ngươi.” Sát khí sắc bén làm cho Gia Luật Ưng trong lòng chấn động, Mạc Quân phải đơn giản như tưởng, nhưng vẫn bộc lộ ra ngoài : “Giết ta, ngươi giết được sao? Vẫn là đáp ứng bản Thái tử !”

      “Giết được hay , thử qua mới biết được, bất quá, ta hy vọng chuyện này phát sinh. Ta cũng thích giết người.”

      “Ha ha…… Khẩu khí hảo đại!” Gia Luật Ưng giống như nghe được lời chê cười hay nhất đời ngửa mặt cười ha hả, sau lại cười tà : “Mạc công tử, ngươi phải biết rằng, ở bên người bản Thái tử chỉ có hai loại người, phải bằng hữu bản Thái tử, chính là địch nhân, mà làm địch nhân bản Thái tử kết cục tuyệt đối hội sống bằng chết. Ngươi là người tuyệt đại thông minh như vậy, cần chọn cho mình con đường thể quay về.”

      “Ta cũng cho rằng ta là người thông minh, hơn nữa bất luận làm bằng hữu của ngươi hay là địch nhân của ngươi, ta cũng muốn làm. Ta chỉ muốn ngươi đình chỉ chiến tranh, nếu ngươi đáp ứng, quân đội Long Hiên hoàng triều có thể lập tức rút về.” Ngạo Quân hứa hẹn . Nàng biết kỳ trong lời của Cẩn Hiên, cũng muốn chiến tranh, cho nên nàng thay làm hứa hẹn lần này, chỉ cần Gia Luật Ưng đáp ứng khơi mào chiến tranh.

      có khả năng, đả bại Âu Dương Cẩn Hiên, bản Thái tử vĩnh viễn đánh tiếp.” Gia Luật Ưng trực tiếp từ chối. Ngày mai, ngày mai là có thể đả bại Âu Dương Cẩn Hiên, làm cho khắp thiên hạ phải nhìn với cặp mắt khác xưa, y cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

      “Ngươi chọn lựa khởi mào chiến tranh, là vì Cẩn Hiên.” Ngạo Quân khẳng định .

      “Cẩn Hiên?” Gia Luật Ưng tỏ vẻ kỳ quái khi y biết ý tưởng của , bởi vì cũng quá che dấu, nhưng câu Cẩn Hiên lại làm cho thập phần khó chịu, hồng mâu lại nheo lại “Xem ra Mạc công tử cùng Âu Dương Cẩn Hiên cảm tình tốt! với ngươi hình như chỉ là quan hệ chủ soái cùng quân sư!” Với ngữ khí ái muội kia người ngu ngốc cũng có thể nghe được đây là chỉ ý tứ gì.

      Bất quá có người ở phương diện này chính là so với ngu ngốc còn ngu ngốc hơn.

      “Ta cùng Cẩn Hiên quan hệ quả chỉ là quan hệ chủ soái cùng quân sư, tính sao? Vì nguyên nhân như thế, ngươi cho rằng ta phản bội Cẩn Hiên, theo ngươi sao?” Ngạo Quân tuyệt hiểu ngữ ý trong lời Gia Luật Ưng vẫn tiếp. Là đúng vậy a! Trải qua trò chuyện với nhau đêm nay, ở trong lòng của nàng, Cẩn Hiên chính là bằng hữu của nàng.[Lệ Nguyệt: "Haiz! Ông gà bà vịt."]

      Nhưng điều Gia Luật Ưng vừa nghe vào trong tai lại được hiểu như vậy. Gia Luật Ưng nghĩ y hội thẳng thắn như vậy ra quan hệ tầm thường của hai người bọn họ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười ha ha, chính là cười thấy đáy mắt, bên cười bên : “ nghĩ tới a! Âu Dương Cẩn Hiên lại như vậy, trách được gần nữ sắc, nguyên lai…… Ha ha……” Nở nụ cười trận, ngay khi Ngạo Quân hoài nghi có thể bị cười đến chết hay , đột nhiên ngừng lại, cười tà ác, tay lại cố ý vô tình cọ xát mặt Ngạo Quân, mềm : “Tuy rằng ta tốt như người kia, nhưng nếu đối tượng là ngươi, bản Thái tử vẫn rất thích.” Cười tà tiến đến bên tai Ngạo Quân, cả giận thổi: “Ta so với Âu Dương Cẩn Hiên càng ôn nhu hơn.”

      Ngạo Quân bị thổi đến cảm thấy ngứa ngáy, bên đẩy ra bên : “Ta nghe thấy, ngươi cần dựa vào gần như vậy, hảo nhột a!” xong còn xoa lỗ tai chút, bất quá đối với lời , mặc dù cảm thấy có điểm kỳ lạ hiểu, cái người kia là người nào, nhưng trong lòng đó có trực giác nam nhân này rất nguy hiểm, nên cách xa chút.

      Đối với phản ứng của Ngạo Quân, Gia Luật Ưng lại là ha ha cười, lui bước, tự tin : “ ngày nào đó, ngươi vì ta mà phản bội Âu Dương Cẩn Hiên, ngươi phải cầu tới ta, cầu ta cho ngươi theo.”

      Ngạo Quân còn chưa kịp , Gia Luật Ưng liền lập tức biến mất trong doanh trướng, nội trướng yên tĩnh chỉ truyền đến dư của : “Mạc Quân, ngươi là của ta, nhớ kỹ, ngươi là của ta……”

      Ngươi là của ta…… Ngươi là của ta…… những lời này ngừng quanh quẩn trong đầu Ngạo Quân, đuổi mãi .

      “Có bệnh. Cái gì là của ngươi? Kỳ lạ khó hiểu……” Ngạo Quân lẩm bẩm tự nhủ . Trong lời , cho dù người nghe được là người thiếu tình thương như Ngạo Quân, tâm vẫn hội nổi lên gợn sóng. Lúc này Ngạo Quân vẫn đem những lời kỳ lạ của giảo phiền trong lòng, suy nghĩ mông lung rồi đắp chăn ngủ, đúng là đừng gì, hảo khốn a!

      Thái dương đó lờn cao hơn cả đỉnh đầu, ánh sáng ấm áp chiếu vào nội trướng, chiếu vào mặt người ngủ như con heo chết.

      Mạc Nguyệt Oánh vẻ mặt ngọt ngào nhìn tuấn mỹ vô song, thông minh nhất thiên hạ Mạc Quân ca, mặt ngay cả lúc ngủ thoạt nhìn cũng đẹp như vậy, muốn cứ cả đời đứng nhìn như vậy, nhưng do chức trách.

      “Ca, ngươi lại ngủ quên, mau dậy, Vương gia tìm ngươi có việc.” Nguyệt Oánh bên xốc chăn của Ngạo Quân lên, bên kêu to.

      Ngạo Quân mơ mơ màng màng : “Oánh nhi, cho ta ngủ tiếp , lúc nãy, trời sắp sáng ta mới ngủ, hảo khốn a!” xong nhắm mắt lại lại ngủ xuống. Tối hôm qua nàng cùng Cẩn Hiên hàn huyên hơn nửa đêm, vốn đó buồn ngủ muốn chết, sau đó lại vì Gia Luật Ưng đến đây gây , lại đụng chạm lâu, còn những lời làm cho nàng thực thoải mái, làm hại nàng trời sắp sáng mới được ngủ.

      Thấy Ngạo Quân rất muốn ngủ, Nguyệt Oánh cũng muốn cho y ngủ! Nhưng, được a! Vương gia tìm ca rất gấp, y thể chậm trễ, bằng ca hội bị mắng.

      “Ca, Vương gia đó cho người ta tới tìm ngươi hai lần, giống như có việc gì đó xảy ra, ngươi mau dậy a!” có biện pháp, Nguyệt Oánh bên phe phẩy Ngạo Quân, bên lớn tiếng .

      “Vương gia? Vương gia có chuyện gì?” Ngạo Quân nghe được Cẩn Hiên có việc tìm nàng, thế này mới thanh tỉnh chút, mở mắt ra hỏi. Bất quá vẫn còn ý tứ muốn ngủ.

      “Ta biết, nhưng giống như đó xảy ra chuyện gì vậy.”

      “Nga! Có chuyện gì đâu?” Ngạo Quân bên chậm rãi khởi động, bên lẩm bẩm.

      “Thương Liêu quốc đưa thư khiêu chiến tới.” Lúc này thanh ôn hòa trả lời Ngạo Quân.

      Ngạo Quân cùng Nguyệt Oánh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngụy Tử Tề mỉm cười đứng ở cửa trướng, ánh mặt trời chiếu xuống, phảng phất giống như thiên sứ.

      Ngạo Quân mỉm cười : “Tử Tề, ngươi đó đến rồi. Thương Liêu quốc lần này lại ra chiêu gì ?”

      Nghe được Ngạo Quân ngữ khí sao, Ngụy Tử Tề mày lại nhíu lại: “Lần này là tới , Thương Liêu quốc đưa tới thư khiêu chiến, muốn Vương gia tự mình xuất chiến, bởi vì, Gia Luật Ưng cũng tự mình ra trận.”

      “Nga? Kia tại Vương gia……” Ngạo Quân vẫn như cũ bình tĩnh dò hỏi. Theo tối hụm qua Gia Luật Ưng đến đây, nàng chỉ biết nội trong mấy ngày nay nhất định phát sinh, chính là thể tưởng được hội nhanh như vậy, lần này mưu gì?

      “Vương gia cùng sở hữu tướng lĩnh đều đó đến chủ trướng nghị , cũng chỉ chờ ngươi, Vương gia cho ta tới gọi ngươi.” Ngụy Tử Tề ràng vốn như Ngạo Quân lạc quan như vậy, mặt mày nhăn cả lên, xem ra tình huống rất tệ!

      “Khụ…… Tử Tề, ngươi chờ chút, ta ngay.” Ngạo Quân có điểm ngượng ngùng . Xem ra Cẩn Hiên bọn họ đó đợi nàng rất lâu, vừa nãy Oánh nhi có núi Cẩn Hiên gọi người đến kêu hai lần, tại ngay cả Tử Tề cũng xuất mã, cho dự buốn ngủ đến mấy cũng phải biết xấu hổ mà dậy.

      “Nhưng ca, ngươi còn chưa ăn cơm?” Nguyệt Oánh thấy Ngạo Quân còn chưa ăn cơm mà đó muốn , chạy nhanh nhắc nhở .

      có việc gì, ta trở về ăn.” Quay đầu với Ngụy Tử: “Có thể, thôi!”

      Ngạo Quân cùng Ngụy Tử sóng vai ra ngoài, nàng có dự cảm: Gia Luật Ưng lúc này đây nhất định sử ra ngoan chiêu

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28: Tâm linh tương thông.

      “Vương gia, thể a!” Vừa đến cửa trướng, thanh Triệu Chi Dương tráng như hồng chung liền truyền đến, có thể thấy được bên trong có bao nhiêu phần náo nhiệt.

      Lại cái thanh tráng kiện đồng dạng truyền đến: “Vương gia, nhất định có mưu, cân nhắc a!”

      Đối mặt với phản đối của mọi người, Cẩn Hiên chỉ sửa lại biểu tình nghiêm túc, ngẩn đầu cười cười : “Quân sư đến!”

      Nhất thời nội trướng náo nhiệt trầm tĩnh xuống, mọi người sửng sốt chút, thấy đúng là Ngạo Quân mới cung kính : “Quân sư.”

      Ngạo Quân vuốt vuốt cằm, lập tức vào, ngồi ở vị trí phía gần Cẩn Hiên nhất, còn chưa chuyện, Triệu Chi Dương liền vội vàng với nàng: “Quân sư, khuyên nhủ Vương gia ! Lần trước Thương Liêu quốc bị quân ta làm cho thảm bại, lần này Gia Luật Ưng còn muốn Vương gia tự mình ra trận nhất định có mưu, Vương gia là chủ tâm trong quân, thể mạo hiểm a!”

      “Các vị tướng quân cũng muốn Vương gia ra trận?” Ngạo Quân biết còn cố hỏi .

      “Dạ.” Sở hữu tướng lĩnh bao gồm Ngụy Tử Tề đều đáp.

      “Vậy, Vương gia ngươi quyết định xuất chiến ?” Ngạo Quân lại quay đầu hỏi Cẩn Hiên.

      “Ừ, bổn vương quyết định, nhận khiêu chiến của Gia Luật Ưng.” Cẩn Hiên cười đáp. biết y minh bạch, cũng đồng ý. Quả nhiên……

      khi đó như vậy, Mạc Quân đồng ý Vương gia xuất chiến.” Ngạo Quân hiểu ý cười với Cẩn Hiên.

      Cẩn Hiên cũng mỉm cười đáp lại, nhìn lầm y, Quân hiểu được .

      “Cái gì? Quân sư, ngươi đồng ý Vương gia xuất chiến?” Triệu Chi Dương thể tin trừng lớn mắt hỏi, hiển nhiên chịu tin Ngạo Quân hội để cho Cẩn Hiên xuất chiến, vốn nghĩ y nhất định giống như bọn cùng khuyên nhủ Vương gia, dù sao quân sư cũng là mưu trí, nhất định biết Gia Luật Ưng đó thiết lập cạm bẫy chờ bọn họ nhập vòng, càng nghĩ đến, quân sư cái gì cũng hỏi, liền tán thành Vương gia xuất chiến.

      “Ân.” Ngạo Quân , chỉ nhàng mà gật đầu cái. Nàng biết bọn họ lo lắng, nhưng Cẩn Hiên biết nguy hiểm cũng kiên trì xuất chiến, có thể thấy được trận chiến này phải bọn họ muốn đánh là có thể đánh, đây là trận đánh thể tránh khỏi, cho dù biết là bại, cũng phải xuất chiến, có lẽ chủ động nghênh chiến, còn có thể tính đến điểm thắng.

      “Nhưng, quân…… Quân sư, Gia Luật Ưng lúc này đây chỉ tự mình ra trận, hơn nữa còn xuất động toàn quân, xem ra là muốn quyết chiến, với tài năng của Gia Luật Ưng, nếu hội xuất động toàn quân như vậy, nhất định đó chuẩn bị chu toàn, mà quân ta căn bản đối phương ra chiêu gì, như thế……” Ngụy Tử Tề vẻ mặt lo lắng .

      “Tử Tề, ngươi có tin tưởng Vương gia ?” Ngạo Quân khóe miệng cong lên chút, cười hỏi.

      “Tin tưởng.” Ngụy Tử Tề chút nghĩ ngợi gật đầu . Vương gia là người trong cuộc đời tối bội phục.

      Ngạo Quân lại nhìn về phía các tướng quân, mọi người đồng loạt nhận được ánh mắt dò hỏi của Ngạo Quân, đều chút do dự gật đầu : “Tin tưởng Vương gia.”

      Nghe được đáp án vừa lòng, Ngạo Quân thế này mới cười nhìn thoáng qua Cẩn Hiên cũng mỉm cười đồng dạng nhìn nàng, sau đó lại đối với mọi người : “ khi đó như vậy, Vương gia đó quyết định xuất chiến, các vị tướng quân nên tin tưởng Vương gia đó có chủ trương, phải sao?”

      “Này……” Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Quân sư rất đúng a! Nhưng……

      “Vương gia, quân sư, Tử Tề tin tưởng Vương gia sai, Tử Tề chỉ thỉnh cùng Vương gia xuất chiến.” Tử Tề đứng ra đầu tiên . Dù sao hai người tối tín nhiệm đều quyết định xuất chiến, còn do dự cái gì? Hơn nữa với năng lực Vương gia vốn là thiên hạ đệ nhất, tại lại có quân sư tương trợ, như hổ thêm cánh

      “Mạt tướng đồng ý xuất binh, cũng thỉnh xuất chiến.” Triệu Chi Dương thấy Tử Tề đó như vậy, lập tức cũng còn do dự, cũng thỉnh xuất chiến.

      “Mạt tướng đồng ý.”

      “Mạt tướng đồng ý.”

      ……

      Thấy mọi người từ phản đối đến bây giờ lại cảm xúc trào dâng cầu thỉnh đồng ý xuất chiến như vậy, Cẩn Hiên thu hồi ý cười, khôi phục vẻ uy nghiêm của Cẩn Vương gia, vẻ mặt chính sắc đứng lên : “Hảo, nếu các vị tướng quân đều đồng lòng như thế, chiến trận này, chúng ta cùng nhau đánh, làm cho Gia Luật Ưng phải hối hận vì xâm nhập Long Hiên hoàng triều.”

      “Vâng.” Mọi người đồng dạng vẻ mặt nghiêm túc đứng lên ôm quyền . Rốt cục đó đến lúc quyết chiến.

      “Mạc Quân sư, ngươi giúp bổn vương trấn thủ trong doanh.” Cẩn Hiên quay đầu với Ngạo Quân.

      Ngạo Quân còn chưa kịp , Ngụy Tử Tề đó phát ra nghi vấn: “Vương gia, vì sao cho quân sư theo chúng ta xuất chiến?” Theo đạo lý mà , trận chiến này trọng yếu như thế, lại hung hiểm như thế, nếu Quân cùng xuất chiến phải có phần thắng sao? Vì sao Quân phải ở lại trong doanh? Chẳng lẽ Vương gia còn chưa hoàn toàn tín nhiệm Quân sao? Nhưng là đúng a! Trải qua trận chiến lần trước, toàn doanh từ xuống dưới đều bị Quân làm cho bội phục như thế, Vương gia cũng ngoại lệ.

      Cẩn Hiên đáp, ngược lại với Ngạo Quân: “ý quân sư như thế nào?” xong gợi cười lên, tất cả mọi người nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi, từ lúc quân sư đến đây, Vương gia luôn luôn bao giờ biết đùa bây giờ lại cười thiệt nhiều a! Cơ hồ mỗi lần vừa thấy bóng quân sư, đều phải cười lần.

      Ngạo Quân vẫn như cũ bình thản : “Mạc Quân nghe theo mệnh lệnh của Vương gia.”

      xong nhìn về phía Cẩn Hiờn, bốn mắt nhìn nhau, Cẩn Hiên thấy tuy ngữ khí Ngạo Quân có phần lãnh đạm nhưng đáy mắt lại ra chút sáng tỏ, còn có hơi hơi ý cười. Ngạo Quân ở trong mắt Cẩn Hiên đó thấy được hai người đều rất ăn ý, nhưng lại vì nàng suy nghĩ chu đáo như vậy, biết nàng thích nhìn thấy chiến tranh, biết nàng thích thấy chết chóc, biết nàng thích nhìn thấy máu tươi, nhưng mà chiến trường, đây là điều thể tránh khỏi, cho nên đem nàng lưu lại, chỉ sợ cũng có nguyên nhân khác chính là chiến trường hung hiểm, đối với nàng thư sinh văn nhược mà , chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, suy nghĩ này cũng là vì an toàn của nàng. Cẩn Hiên, bằng hữu này lần lượt đó thay đổi, lúc trước như thế nào nhìn liền vừa mắt? Ngạo Quân trong lòng tự hỏi với chính mình.

      “Tử Tề, Vương gia làm như vậy đều có thâm ý.” Thấy Tử Tề còn muốn hỏi, Ngạo Quân lại . Ngụy Tử Tề thấy thế chỉ có thể đem nghi hoặc nuốt vào trong lòng.

      Cẩn Hiên cùng Ngạo Quân lại nhìn nhau ăn ý liếc mắt cái, thế này mới hạ lệnh, toàn doanh chuẩn bị nghênh chiến.

      Đây là chiến dịch lớn nhất từ lúc hai quân giằng co tới nay, thậm chí là chiến dịch lớn nhất từ lúc Gia Luật Ưng xâm nhập Long Hiên hoàng triều tới nay, lấy mười lăm vạn đại quân Thương Liêu đánh với mười vạn đại quân Long Hiên, hai quân chủ soái toàn doanh tướng lĩnh đều xuất động, nhất định quyết sinh tử trận.

      đại quân đông nghìn nghịt làm cho bình nguyên vốn nhìn thấy giới hạn bây giờ lại có vẻ chật chội, trước hai quân, hai người phong hoa tuyệt đại giống nhau nhưng lại bất đồng giằng co, người giống như bình thường bên miệng vẫn lộ vẻ tươi cười tà tà, nhìn như thập phần nhàn nhã, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, phát giống như đến từ Địa ngục Tu La, khi hồng mâu nhìn người trước mắt, lại tràn ngập rất nhiều hận thù; người khác lại gợn sóng sợ hãi mà đối diện đại trận trước mắt, mặt chỉ duy trì vẻ Lãnh diệnlùng, trong mắt thâm thúy nhìn ra cảm xúc.

      “Ha ha…… Âu Dương Cẩn Hiên, bất quá ngươi cũng có như thế, biết là chỉ còn đường chết, còn ngoan ngoãn tìm cái chết, hừ, phụ hoàng đánh giá ngươi quá cao.” Gia Luật Ưng dẫn đầu mở miệng , khẩu khí cuồng vọng kiêu ngạo kia, làm cho toàn quân tướng sĩ Long Hiên đều hận nghiến răng.

      “Gia Luật Ưng, ngươi câu này khỏi quá sớm ! Ngươi tự dưng xâm phạm Long Hiên ta, giết quân dân ta, hôm nay, đó đến lúc ngươi nên trả giá.” Âu Dương Cẩn Hiên mặt vẫn như cũ hé ra lạnh lùng , ngữ khí cũng có gì bốn bề súng dậy, nhưng thanh trầm ổn kia lại làm cho hai tướng quân sĩ đều nghe được ràng, có uy nghiêm như thế. ràng nhìn thấy được khi Gia Luật Ưng nhắc tới phụ hoàng , đáy mắt hận ý càng sâu, trong mắt hỏa diễm hừng hực thiêu đốt như muốn đem đốt thành tro. Xem ra, lần này Gia Luật Ưng xâm nhập Long Hiên nhất định cùng Thương Liêu vương có quan hệ rất lớn, Cẩn Hiên trong lòng suy đoán.

      “Ha ha…… Phải ? Âu Dương Cẩn Hiên, nếu ngươi phải ôm quyết tâm đánh trận tử chiến, như thế nào ngay cả người âu yếm Mạc quân sư cũng có tới? Theo lý thuyết, xem năng lực thiên hạ đệ nhất quân sư , nếu đến, ít nhất còn có thể bảo toàn thi thể cho ngươi, ha ha……” Gia Luật Ưng ái muội mà lại cuồng vọng với Cẩn Hiên, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ Âu yếm.

      Lần này nhìn thấy Mạc Quân, thực ngoài dự kiến của , lần này chỉ huy toàn thể đại quân xuất động, có khả năng Âu Dương Cẩn Hiên biết đây là trận đánh ác liệt, mà Mạc Quân là quân sư tối đắc lực của , coi biểu của , nếu Âu Dương Cẩn Hiên muốn thắng, Mạc Quân nhất định phải tùy quân xuất chiến, mà cũng có thể thừa dịp này, cho Mạc Quân nhìn xem, ai mới là Chiến thần chân chính, ai mới đáng cho y phụ tá? Thế nhưng y xuất , chẳng lẽ Âu Dương Cẩn Hiên y như thế, tình nguyện hy sinh toàn quân tướng sĩ, thậm chí là toàn bộ Long Hiên hoàng triều, cũng muốn bảo hộ chu toàn cho y? Hừ, nếu như vậy, Âu Dương Cẩn Hiên xứng là đối thủ của .

      Cẩn Hiên thông minh như vậy, sao lại biết suy nghĩ cái gì. Thế nhưng cùng Quân…… Hừ, ngẫm lại, hai người bọn họ đều là đại nam nhân, như vậy chỉ ô nhục , cũng ô nhục Quân, nghĩ đến Quân bị ô nhục như vậy, Cẩn Hiên liền cảm thấy khí dâng lên đỉnh đầu, so với ô nhục càng làm cho cảm thấy phẫn nộ, Gia Luật Ưng dựa vào đâu vô duyên vô cớ hội tưởng cùng Quân như thế? căn bản là biết Quân, như thế nào hội…… Hơn nữa bộ dáng vừa nãy của , lại làm cho Cẩn Hiên cảm thấy có điểm giống như…… Đố kỵ.

      “Ha ha…… lời nào chính là thừa nhận ? thể tưởng được a! thể tưởng được, đường đường ‘Lãnh diện chiến thần’ đúng là…… Bất quá cho dù y tới, ngươi cũng vô pháp bảo hộ y chu toàn.” Gia Luật Ưng đến điểm mấu chốt đột nhiên dừng lại, sau đó híp mắt trầm giọng . Cẩn Hiên trầm mặc, làm cho Gia Luật Ưng cảm thấy chính là cam chịu, cũng làm cho trong lòng biết là lửa giận hay là lòng đố kị càng cháy càng mạnh.

      “Gia Luật Ưng, bổn vương đó qua, lời này của ngươi khỏi quá sớm , phải đánh mới biết được.” Cẩn Hiên ngăn lại đề tài . Khi Gia Luật Ưng nhắc tới Quân, trong mắt thoáng ra tia sáng, làm cho trong lòng linh cảm mãnh liệt: có hứng thú với Quân.

      “Hảo, vậy nhìn xem, ai mới là người cười cuối cùng, đáng tiếc a! Mạc Quân sư nhìn thấy chiến dịch phấn khích như vậy.” Thông minh như Gia Luật Ưng sao lại biết Cẩn Hiên cố ý ngăn chặn đề tài, cố tình lại đem đề tài cấp dẫn trở lại người Mạc Quân.

      Cẩn Hiên cố ý sửa lại Lãnh diệntrên chiến trường, gợi lên nụ cười yếu ớt : “, Quân hội đến nhìn .”

      Cẩn Hiên cười yếu ớt làm cho Gia Luật Ưng càng cảm thấy thập phần chói mắt, Quân?

      Kêu thực thân thiết a! Tuy rằng trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở ngoài mặt lại vẫn như cũ tà mị cười : “Có ý tứ gì? Nguy hiểm như vậy, Mạc Quân sư có thể tùy quân xuất chiến sao? Ha ha…… Coi phong thái tuyệt sắc như thế, nếu có đến, bản Thái tử có khả năng nhìn thấy.”

      “Y quả tùy quân xuất chinh, nhưng, lúc này y lại ở nơi mà ngươi biết để quan sát trận chiến này.” Chiếu theo lời của Gia Luật Ưng, chẳng lẽ đó gặp qua Quân? Nhưng…… Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng Cẩn Hiên vẫn cười yếu ớt , mặc dù biết Quân ở đâu? Nhưng trong lòng đó có cảm giác rất mãnh liệt: Y chắc chắn đứng ở nơi phụ cận nào đó, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hai quân, có khả năng y ở lại trong doanh.

      Lúc này cách bình nguyên xa ngọn núi , bạch y tung bay theo gió, dung nhan tuyệt sắc lạnh lùng lạnh nhạt, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn chằm chằm dưới , dáng người ngạo nghễ đứng thẳng làm cho thiên địa lâm vào thất sắc.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29: Khói thuốc súng chiến trường.
      Sau khi đại quân xuất chiến, Ngạo Quân liền lên ngọn núi phụ cận chiến trường, đúng là nàng thích nhìn thấy chiến tranh, nhưng dĩ nhiên nàng là quân sư Long Hiên, mà lần này lại là chiến dịch trọng yếu như thế, nàng há có thể quan tâm sao? Huống hồ vừa nãy đại quân vừa xuất phát, loại bất an liền nổi lên trong lòng nàng, giống như bọn họ rồi thể quay trở về, tuy rằng nàng đối với Cẩn Hiên rất tin tưởng, nhưng theo những lời tối hôm qua của Gia Luật Ưng, còn có thái độ tự cao tự đại của làm cho nàng cảm thấy trận chiến hôm nay, Gia Luật Ưng nhất định sử ra kì chiêu .
      Quả nhiên, loại cảm xúc bất an này, sau khi nhìn thấy đại quân Thương Liêu, lại càng ràng hơn, đội hình như vậy có điểm kỳ quái, ngay cả nàng đó xem qua nhiều binh pháp như vậy cũng chưa thấy qua trận hình kỳ quái như thế, nhưng lại có cảm giác quen thuộc, giống như đó gặp qua ở đâu? Nhất thời nghĩ ra đó gặp qua ở đâu trận hình tương tự như thế.
      Khi Ngạo Quân cố gắng tự hỏi, dưới núi hai quân cũng rục rịch giằng co, sắp sửa khai chiến.
      “Nếu Mạc Quân sư có thể nhìn thấy trận phấn khích này, vậy phải tốt hơn sao. Âu Dương Cẩn Hiên, hôm nay, thần thoại Chiến thần bất bại của ngươi bị Gia Luật Ưng ta đánh vỡ.” Gia Luật Ưng ngẩng đầu nhìn chung quanh vòng cũng thấy thân ảnh màu trắng kia, nhưng đó có cảm giác, người nọ chỗ nhìn chăm chú vào nơi này, khi đó như vậy, rất tốt, từ giờ trở , cũng nên chấm dứt, tay chậm rãi đem Hỏa Vân kiếm giơ lên, phát ra mệnh lệnh tiến công.
      “Hảo, vậy để bổn vương xem ‘Phệ diễm tà quân’ ngươi chung quy có bao nhiêu bản lĩnh. Công.” Cẩn Hiên cũng đồng dạng giơ lên bội kiếm của mình — Long Ngâm kiếm, nhất thời chỉ nghe Đinh…… tiếng, giống như có con rồng mềm mại phát ra thanh bay lên, đứng ở Thiên Nhật Pha Y Thiên nhận được mệnh lệnh, tức khắc bắt đầu đánh trống trận, nhắn gửi mệnh lệnh tiến công, bên Y Hàn, vung quân kỳ, chỉ huy quân đội thay đổi trận hình.
      Cẩn Hiên hổ là Chiến thần, điều binh bố trận là quỷ thần khó lường, Ngạo Quân đứng nhìn ở tiểu sơn tâm nhịn được tán thưởng, chỉ thấy bên dưới cát vàng nổi lên cuồn cuộn, ba vạn bộ binh Long Hiên ở phía trước, bày ra trận hình tam giác, lấy sườn đông làm tiên phong, bất ngờ mãnh công khu vực trung tâm làm cho quân Thương Liêu kịp phòng thủ trận phân tán.
      Nguyên lai trận hình hoàn hảo của quân Thương Liêu sau trận mãnh công này, trận hình liền loạn, trung gian bị mũi nhọn xộ mở ra cỏi khe, binh Thương Liêu hướng hai bên lui lại lại bị quân Long Hiên trận hình tam giác khác vây chặn hai bên sườn, mắt thấy trận giác đại loạn.
      Lúc này Thiên Nhật Pha cùng Thiên Nguyệt Pha nhìn ra xa, tướng quân Thương Liêu Thân Đồ Sở Phi trong lúc này chỉ huy vung cờ đỏ tươi, bày ra trận hình kì biến, theo trống trận Thương Liêu đánh vang, bốn vạn kỵ binh Thương Liêu xếp thành hàng chia thành hai cánh trì nhập chiến trường, mang theo khói thuốc súng cuồn cuộn, làm cho người ta thấy tình hình chiến đấu, đợi khói thuốc súng tán , kỵ binh Thương Liêu đó hảo hảo bày ra Công Tiêm trận, bốn vạn kỵ binh chữ sắp xếp hình thành dãy số, nhưng có điều lại giống với Công Tiêm trận, cờ tay Thân Đồ Sở Phi lát lại thay đổi, tín hiệu cờ tái biến, kích trống lúc khác, tướng quân Thương Liêu mồ hôi đầm đìa chiếu theo tín hiệu cờ nhắn gửi mệnh lệnh, theo cờ thưởng vung lên, tiếng trống ù ù, theo sau bốn vạn kỵ binh Thương Liêu đột nhiên xuất mấy vạn cung thủ, Thân Đồ Sở Phi hạ cờ thưởng xuống, nhất thời vạn mũi tên phát ra, ba vạn bộ binh Long Hiên đều bị trúng tên mà ngã xuống đất, nhất thời quân lính trận hình tam giác tan rã.
      Gia Luật Ưng quả nhiên thể khinh thường, Phệ diễm tà quân quả nhiên danh phải giả, thay đổi linh hoạt như thế, bình tĩnh bày ra trận hình mới quả nhiên thập phần chi diệu, , cũng là nhân tài hiếm có, so sánh với năng lực của Cẩn Hiên, hẳn hơn kém nhau bao nhiêu! Ngạo Quân mặc dù có hảo cảm gì với Gia Luật Ưng vừa chính vừa tà này, nhưng có thể bày ra trận tinh diệu như thế cũng làm cho nàng thể bội phục Gia Luật Ưng vài phần.
      lúc Ngạo Quân hết sức thất thần, phía dưới chiến trường chiến cuộc lại lần nữa thay đổi. Y Hàn nhận được mệnh lệnh do Cẩn Hiên phát ra, lập tức vũ động minh hoàng quân kỳ, Y Thiên cũng chậm chậm thay đổi tiết tấu kích trống. Minh hoàng quân kỳ theo các động tác mà biến ảo, tiếng trống chậm rãi mà thôi thúc, trong phút chốc trận hình tam giác hỗn loạn chậm rãi phát sinh biến hóa, binh lính nhanh chóng di động, trận hình tam giác biến thành hình thoi, quân kỳ tái huy, tín hiệu cờ tái biến, trung gian doanh trận hình thoi vỡ ra cái phựng, mấy vạn thuẫn binh [*]bên trong hình thoi rất nhanh xuất , nhằm ngăn trở cung thủ Thương Liêu, theo sau thuẫn binh, là đội kỵ binh Long Hiên trang bị khí giới hoàn mỹ sáng ngời, trận mãnh công hướng vào trận hình Thương Liêu, theo sau tiến công của kỵ binh, toàn bộ doanh trận hình thoi đội hình chỉnh tề, hành động rất nhanh di chuyển tiến về phía trước, nhanh chóng nhảy vào trung tâm trận hình của đối phương.
      Hảo! Gia Luật Ưng đôi mắt màu đỏ nháy mắt sáng ngời, trong mắt che dấu tán thưởng, Âu Dương Cẩn Hiên là thiên cổ tới nay ít có tướng soái tài, ‘Lãnh diện chiến thần’ đúng là cái tên xứng đáng, ứng đối cực nhanh, bố cục chi diệu, đối với tinh thần tướng sĩ nắm giữ cực ổn, là làm cho người ta kinh hãi a! Cũng làm cho người ta bội phục, nhưng…… Hồng mâu nháy mắt nhíu lại: Từ nay về sau còn có Chiến thần, Âu Dương Cẩn Hiên mói mãi biến mất.
      Minh hoàng quân kỳ trong tay Y Hàn lại vung lên vài cái, doanh trận hình thoi nhảy vào trong trận Thương Liêu nháy mắt phân thành trận hình tam giác bất đồng với trận hình lúc nãy, hình thành trận hình tam giác mới bộ phận mũi nhọn tấn công đều bị thuẫn binh thay thế, mặt sau theo sát là cung thủ Long Hiên tinh thần chấn hưng, người người đều giữ khoảng cách ngang nhau nhanh chóng lần lượt đứng thẳng bên cạnh nhau, trong tay nắm lấy cung tiễn đen nhánh, tên dài đó lắp sẵn cung, phía sau lưng đeo túi tên dài, ở dưới mặt trời chói chan chiếu rọi xuống phản xạ ra hàn quang làm cho người ta sợ hãi.
      Thân Đồ Sở Phi cả kinh: Tấm chắn ở phía trước, cung thủ tiến sát theo sau, kỵ binh áp trận, bộ binh chốt ở phía sau. Trận pháp tinh diệu như vậy, nên phá như thế nào đây? Thân Đồ Sở Phi vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Thái tử Gia Luật Ưng của bọn họ, hy vọng Thái tử có thể cho biết nên làm gì bây giờ, chỉ thấy Thái tử bọn vẫn như cũ cười nhìn vào trận hình tinh diệu của quân Long Hiên, nửa phần cũng có ý tứ muốn hạ đạt chỉ thị. Này khỏi làm gấp đến độ mồ hôi lạnh đầm đìa. Nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ngay cả Thái tử cũng có biện pháp phá giải? Vậy mấy vạn huynh đệ này……?
      Bên này biết làm sao, bên kia, Y Thiên tiết tấu kích trống lại biến đổi, Y Hàn trong tay minh hoàng quân kỳ vung lên, ở trung xẹt qua đạo minh hoàng lưu quang. Cùng lúc đó trong trận tam giác, cung thủ cầm trong tay cung tên tràn đầy, nhất thời tên tựa như mưa thể đỡ hướng vào bên trong quân Thương Liêu thập phần kinh hãi, kỵ binh Long Hiên ở sát gận cũng xung phong liều chết làm cho quân Thương Liêu bất ngờ kịp phòng thủ ở, đều ngó xuống, cho dự có tấm chắn ngăn trở, nhưng vẫn ngừng có người bị trúng tên rồi ngó xuống.
      Trong nháy mắt, chiến trường vang lên từng trận thanh nhân mã gào thét, mấy vạn tướng sĩ Thương Liêu lâm vào nơi sinh tử, thắng bại như con đường treo lơ lửng.
      Gia Luật Ưng mắt lạnh nhìn tướng sĩ của mình ngã xuống ở ngay trước mắt , nhưng phát ra chỉ thị gì, tựa như đó nhận thua mặc cho thủ hạ tướng sĩ bị giết. Nhưng ánh mắt nhìn theo binh lính Thương Liêu ngã xuống lại càng phát ra trầm, hồng mâu khủng bố lại tràn ngập hận ý sâu: Bản Thái tử cho các ngươi phải chết oan, rất nhanh, rất nhanh Âu Dương Cẩn Hiên cùng mười vạn binh sĩ Long Hiên kia đến với các ngươi, rất nhanh thôi.
      Rất nhanh, rất nhanh, mấy vạn tướng sĩ Thương Liêu cứ như vậy bị nhốt bên trong doanh trận Long Hiên, bình nguyên binh lính Thương Liêu nằm chết trận, đứt tay đứt chân, chết vô cùng thống khổ.
      Nhìn màn này, Ngạo Quân có loại cảm giác muốn ói, nhưng thái độ hờ hững của Gia Luật Ưng lại dẫn dắt chú ý của nàng: như thế nào có thể đối diện với mấy vạn đại quân của mình bị giết, mà thờ ơ? Có tính toán gì sao?
      “Âu Dương Cẩn Hiên, có bản lĩnh đến đây đánh trận với bản Thái tử, nếu , bản Thái tử cho ngươi cùng mấy vạn đại quân này đền mạng cho dũng sĩ Thương Liêu ta vừa mới chết trận.” Ánh mắt Gia Luật Ưng vốn là màu đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn giống như nhóm lửa đến từ Địa ngục đối với Cẩn Hiên quát, hai chân kẹp mạnh cái, rất nhanh phóng vào trong doanh trận Long Hiên, mười vạn đại quân phía sau cũng theo, vọt tới.
      Cẩn Hiên nghĩ tới Gia Luật Ưng lại hề do dự mang binh nhằm phía doanh trận đánh tới như vậy, lập tức hạ lệnh tướng sĩ trong chiến trường lui lại, nhưng còn kịp rồi, quân đội Gia Luật Ưng đó vây quanh mọi phía, Gia Luật Ưng càng giống như bị điên, bày ra trận hình gì, liền lấy mười vạn đại quân trận chém giết với mấy vạn nhân mã Long Hiên, trận hình tam giác tinh diệu bị đánh bất ngờ kịp phòng thủ nhanh chóng bị đánh hạ, miễn cưỡng bảo trì trận hình, nhưng kiên trì được bao lâu .
      Lúc này, cờ thưởng trong tay Y Hàn rất nhanh huy động vài cái, trận hình tam giác bị quân Thương Liêu vây quanh lại bắt đầu thay đổi, lấy kỵ binh ở phía trước, mặt sau rất nhanh hình thành hình thoi, từ kỵ binh nhắm ngay vào chỗ hổng của quân Thương Liêu ý đồ phá vây.
      Nhưng Gia Luật Ưng là người ra sao? Rất nhanh liền thấy được ý đồ của Cẩn Hiên, trong lúc doanh trận Long Hiên chưa thành hình, liền trước làm gương, trong tay Hỏa Vân kiếm vung lên, ở tiền phương mở đường kỵ binh Long Hiên toàn bộ ngã xuống, làm cho quân Long Hiên thể lui về phía sau, vô luận Cẩn Hiên thay đổi trận hình như thế nào, Gia Luật giống nhau là ôm quyết tâm đồng quy vu tận, bất luận trả giá bao nhiêu cũng cho quân Long Hiên phá vây, huống chi, quân Thương Liêu mặc dù nhìn như có trận hình gì, nhưng kì thực là tiến thoái đều có trật tự, chút nào hỗn độn, nhất thời, làm cho quân Long Hiên bị nhốt trong trung tâm phải chết vô số.
      “Vương gia, làm sao bây giờ?” Ngụy Tử Tề đuổi ngựa tiến lên lo lắng hỏi. Nhìn huynh đệ trong doanh bị chém giết như vậy, mặc dù đau lòng nhưng chỉ bất lực, bởi vì biết, cho dù lao ra cứu viện cũng vô dụng, tại chỉ mong Vương gia có thể cho chỉ thị phá giải.
      “Gia Luật Ưng ngươi nghĩ cùng bổn vương đánh trận như vậy, bổn vương đánh với ngươi.” Cẩn Hiên trả lời Tử Tề, ngược lại giống như tự với mình. Vừa nãy lời Gia Luật Ưng với , ràng khiêu chiến với , vì mấy vạn tướng sĩ Long Hiên này buộc phải xuất chiến.
      Ngụy Tử Tề nhất thời phản ứng kịp, vừa định hỏi có ý tứ gì, chỉ thấy Vương gia như tên rời cung lao , Ngụy Tử Tề cũng chỉ có thể nuốt vào nghi hoặc, truyền lệnh toàn quân tiến công.
      Nhất thời cát vàng cuồn cuộn, mấy vạn đại quân rất nhanh dâng tới, ngay cả đại địa đều nhịn được mà chấn động.
      Thấy Âu Dương Cẩn Hiên mang theo toàn doanh hướng lại đây, Gia Luật Ưng khóe miệng tươi cười tà tà trở nên bí hiểm: Âu Dương Cẩn Hiên, ngươi tới vừa đúng lúc, bản Thái tử chờ ngươi đây! Kế tiếp, mới là thời điểm chân chính bản Thái tử ra chiêu.
      núi Ngạo Quân thấy Cẩn Hiên lao , cảm xúc bất an trong lòng càng lúc càng dâng trào, nhất là sau khi nhìn thấy Gia Luật Ưng kia giống như thấy con mồi đó rơi vào cạm bẫy mưu được thực liền cười tà, trong lòng lộp bộp chút, dự cảm bất hảo cơ hồ bao phủ quanh nàng……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :