1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Sư Vương Phi - Tùy Phong Thanh (90c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20: Cẩm nang diệu kế

      Triệu Chi Dương dẫn theo năm ngàn bộ binh ấn theo mệnh lệnh của Ngạo Quân toàn lực truy kích, nhưng bởi vì binh dẫn dắt là bộ binh, cho nên hành trình chậm chạp, khi bọn đuổi tới khe sâu, đó thấy bóng dáng quân địch.
      Triệu Chi Dương nhìn địa thế chung quanh, quay đầu đối với năm ngàn binh lính hô lớn: “Nơi này địa thế nguy hiểm, quân địch khả năng mai phục tại khe sâu này, các vị huynh đệ cẩn thận.” xong hạ lệnh tiếp tục tới.
      Lúc này vị phó tướng khi nãy lại lập tức thúc ngựa tiến lên, từ trong lòng lấy ra túi gấm màu trắng, đưa cho Triệu Chi Dương : “Triệu tướng quân, đây là Mạc Quân sư trước khi xuất chiến cùng với túi gấm màu vàng vừa nãy giao cho mạt tướng, Mạc Quân sư dặn dò, quân địch rút lui tức giao cho tướng quân túi gấm màu vàng, quân địch biến mất giao túi gấm màu trắng cho tướng quân.”
      “Y lại muốn làm gì? Làm cho nhóm ta chịu chết còn chưa đủ, còn muốn đùa giỡn chúng ta. Làm nhiều việc như vậy để làm chi?” Triệu Chi Dương vừa nghe Ngạo Quân lại lưu lại túi gấm, tức giận đến bên thầm oán, bên thô lỗ mở túi gấm, nhìn xem bên trong rốt cuộc để lại cho cái gì?
      “Này……?” Vừa thấy bên trong viết vài chữ, Triệu Chi Dương mê hoặc , biết Ngạo Quân trong đó đó ghi cái gì, từ lúc cầm quân tới nay, lần đầu tiên thượng cấp hạ mệnh lệnh rốt cục là có ý tứ gì, nhưng lại thể làm theo.
      Đó muốn như thế, còn có thể hại như thế nào? Triệu Chi Dương suy nghĩ tương thông, hề do dự tiến lên phía trước, ra lệnh tiếng: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, hướng tả lui lại.”
      Nhất thời, lại nổi lên từng trận cát bụi, bao lâu, miệng khe sâu vốn dĩ huyên náo bây giờ lại yên tĩnh tiếng động.
      Quân Thương Liêu mai phục trong khe sâu lâu ngày đợi hồi lâu cũng thấy binh sĩ Long Hiên quốc vào cốc, Thác Bát Lộc khỏi nghi hoặc lẩm bẩm: “Như thế nào còn chưa đến, ràng đó thấy Triệu Chi Dương đuổi theo, tại sao lâu như vậy còn chưa thấy người?”
      lúc Thác Bát Lộc nghi hoặc khó hiểu, thám tử Thương Liêu thúc ngựa tới báo lại: “Báo, bẩm tướng quân, quân Long Hiên tới cửa cốc đột nhiên quay đầu lui lại.”
      “Cái gì? , lão tử đợi lâu như vậy, thể cho bọn họ bỏ chạy, truy.” Thác Bát Lộc tức giận đến mặt nổi gân xanh, cưỡi ngựa đuổi theo.
      “Tướng quân thỉnh cân nhắc a! Binh Long Hiên đó biết chiến lược của ta, biết có trá, còn đuổi theo, nhưng khi đuổi tới cửa cốc đột nhiên lui lại, chắc chắn có vấn đề.” phó tướng bên cạnh Thác Bát Lộc khuyên nhủ.
      “Vấn đề? Có vấn đề gì? Triệu Chi Dương phải là người mưu lược, về phần Mạc Quân gì đó lại càng có uy hiếp gì. Huống chi bọn họ chỉ có năm ngàn người, nếu cứ cho bọn họ chạy như vậy, bản tướng quân còn coi vào đâu, bản tướng quân về sau còn có mặt mũi sao? Nhất định bị người cười, lấy năm vạn binh mã cũng gây thương tổn nổi đối phương chỉ có năm ngàn. gì nữa, bằng để bọn họ hồi doanh khốn, truy.” Thác Bát Lộc hoàn toàn nghe lọt tai những lời phú tướng vừa , cũng coi như lời của Gia Luật Ưng như gió thoảng mây bay. bên ra sức thúc ngựa phóng về phía trước, bên hạ lệnh tướng sĩ mai phục đuổi theo.
      Thấy chủ tướng thúc ngựa lao ra khe sâu, lại nghe thấy mệnh lệnh, binh lính Thương Liêu mặc dù phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn như cũ theo chủ tướng hướng vào khe sâu.
      Bởi vì Thác Bát Lộc nóng lòng muốn tiêu diệt Triệu Chi Dương cùng với năm ngàn binh lính, lập hạ công lớn, bởi vậy chỉ lo mình thúc ngực truy kích, theo sát phía sau là vạn kỵ binh, mà còn lại bốn vạn bộ binh, bị bỏ rơi ở phía sau rất xa. Thác Bát Lộc cũng để ý, tin tưởng chỉ cần vạn kỵ binh của cũng có thể tiêu diệt Triệu Chi Dương cùng năm ngàn bộ binh.
      Khi tới hiểm địa rộng lớn, bốn vạn bộ binh Thương Liêu đó nhìn thấy bóng dáng chủ tướng cùng vạn kỵ binh, vốn vì muốn mai phục mà phán tán đội hình, còn chưa tập hợp lại, liền vội vàng theo Thác Bát Lộc lao vào khe sâu, mắt thấy thân ảnh chủ tướng càng ngày càng xa, rất nhanh đó nhìn thấy, tất cả binh lính tâm cũng vì thế mà bối rối dứng lên, đội ngũ lại loạn giống như loạn dân bạo động. Hành quân tối kị nhất là rắn mất đầu, mà đường đường đại tướng Thương Liêu lại phạm vào sai lầm tối thiểu như thế.
      “Xông lên!” lúc bộ binh Thương Liêu loạn như cào cào tranh nhau hướng nơi chủ tướng biến mất mà chạy tới, đột nhiên từ bốn phía cao truyền đến từng đợt tiếng la, chỉ thấy tại bốn phía binh lính Long Hiên mai phục cất lên từng đợt tiếng la, di chuyển từ bốn phía cao tràn xuống quy về hướng, vây quanh bốn vạn bộ binh Thương Liêu.
      Tuy rằng binh tướng Long Hiên nhiều lắm, nhưng vì tập kích bất ngờ, dự là trường hợp vững vàng cũng khó khống chế được, binh Thương Liêu chống cự trận sống chết, nhân số tuy nhiều thập bội, nhưng vẫn thể phá vòng vây.
      Trái lại bên Triệu Chi Dương, chiếu theo chỉ thị của Ngạo Quân hướng bên trái thối lui. Thấy thoái lui đó được ngàn dặm, Triệu Chi Dương trong lòng dần dần khú hiểu sâu sắc: y rốt cuộc muốn bọn họ thối lui đến khi nào?
      lúc Triệu Chi Dương còn do dự có nên hỏi vị phú tướng kia Mạc Quân còn đưa ra cái gọi là quân lệnh hay , chỉ thấy binh lính tiến lên đưa tin:“Bẩm tướng quân, binh Thương Liêu đuổi tới.”
      Lúc này phó tướng lại tới, còn chưa kịp chuyện, Triệu Chi Dương liền ngữ khí tốt : “Có phải lại có túi gấm gì đó hay ? Đưa ra đây.” là, có gì mà thể trực tiếp ràng với ? Thế nào cũng phải phiền toái như vậy, dùng túi gấm?
      “Ách?” Phó tướng bị dọa, nhất thời biết nên phản ứng như thế nào, thẳng đến Triệu Chi Dương kiên nhẫn lại quát, thế này mới phản ứng lại, nhanh chóng lấy ra cái túi gấm màu tím giao cho Triệu Chi Dương.
      Nhìn túi gấm cái, lại nhìn chung quanh chút, Triệu chi mặt giận giả điên rốt cục lộ ra tí khí vui mừng, tinh thần rung lên : “Các vị huynh đệ nghe lệnh, đội thứ nhất mai phục đường biên bên trái, đội thứ hai biên bên phải, đội thứ ba ở đường phía trước, đội thứ bốn chặn đường lui, đội thứ năm theo bản tướng quân nghênh chiến quân địch Thương Liêu, quyết cho chạy thoát dù chỉ là binh địch.”
      “Tuân lệnh.”
      Chiếu theo mệnh lệnh của Triệu Chi Dương, binh lính Long Hiên rất nhanh theo chỉ định đó mai phục xong, chỉ chờ Thác Bát Lộc nhập vòng.
      Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Thác Bát Lộc liền dẫn binh đuổi tới, dù sao cũng là lão tướng chiến trường, càng tiếp cận nơi này, càng cảm thấy đúng, địa hình nơi này biết rất , tâm tình đột nhiên chùng lại, mới phát giác tình huống rất quỷ dị, rất xúc động, vừa định hạ lệnh rút lui, nhưng đó còn kịp rồi.
      “Thác Bát tướng quân, đợi đó lâu.” Thanh trào phúng giống như hồng chung ở con đường hẹp này càng thêm đinh tai nhức óc.
      Triệu Chi Dương trào phúng, đội nhân mã do Triệu Chi Dương dẫn dắt xuất ở trước mặt quân Thương Liêu, rồi sau đó lập tức có đội nhân mã chặt đứt đường lui, chân chính đem quân Thương Liêu vây ở chính giữa.
      “Triệu Chi Dương, ngươi bỉ ổi.” Mắt thấy đó vào cạm bẫy, Thác Bát Lộc tức giận đến miệng thốt ra toàn những lời khó nghe .
      “Ha ha…… Binh bất yếm trá (binh pháp lừa người), Thác Bát tướng quân ngài phải hiểu chứ! Ha ha……” Bộ dáng Thác Bát Lộc kia tức cười, làm cho Triệu Chi Dương tâm tình sảng khoái vụ cùng, rốt cục có thể lấy lại sĩ diện.
      “Ngươi…… Hừ, ngươi cho là ngươi như vậy là có thể đả bại bản tướng quân sao? Ngươi cũng quá mơ tưởng ?”
      “Vậy thử xem. Các huynh đệ, chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ chết, sát.” Triệu Chi Dương đem thanh đao bên hông rút ra, chỉ về phía trước, hạ lệnh .
      “Sát.” Thác Bát Lộc cũng rút ra khoái đao bên hông, hạ lệnh nghênh chiến.
      Nhất thời con đường hẹp , kiếm ảnh đao quang, tiếng kêu rên liên tiếp, tiếng vang thông tới tận trời. Binh lính Thương Liêu tuy chỉ có vạn nhân mã, nhưng bởi vì đều là kỵ binh, nên trong con đường hẹp này căn bản là thể hoạt động, mà quân Long Hiên tuy khác biệt nhiều lắm chỉ có hai ngàn nhân mã, nhưng đều là bộ binh y phục nhàng, tại gian hẹp lại có thể linh hoạt hoạt động, lấy chọi mười, quân Thương Liêu rất nhanh dần dần bại trận.
      “Rút, mau bỏ , rút về bên trái.” Mắt thấy tình huống đúng, Thác Bát Lộc chạy nhanh hạ lệnh lui lại, bởi vì đường lui bị phong nên chỉ có thể lui về hướng trái.
      Ai ngờ vừa vào tả lộ, binh Long Hiên mai phục tại tả lộ lại đột nhiên vọt ra, chặn đứng lại, Thác Bát Lộc lại hạ lệnh lui về phải, binh lính Long Hiên mai phục tại hữu lộ cũng chặn đứng lại.
      Quân Thương Liêu chính là đường thối lui , tất cả mọi con đường đều đó bị Quân Long Hiên vững vàng khống chế, cho dự Thác Bát Lộc có binh lực gấp đôi cũng làm được việc gì, mặc kệ phá vây như thế nào, thủy chung làm nên chuyện gì.
      Ánh nắng chiều tà chiếu vào mặt sĩ binh tê sát lâu ngày, chiếu rọi mặt bọn họ hoặc chính mình hoặc là máu kẻ địch, có vẻ làm cho người ta thập phần sợ hãi. Binh mã Thác Bát Lộc chỉ còn lại rất ít ỏi, bị Quân Long Hiên vây khốn ở bên trong, chỉ có thể hận mắt trừng mạnh Quân Long Hiên vây khốn.
      “Thác Bát Lộc, đầu hàng ! Ngươi đó còn đường thối lui.” Triệu Chi Dương mặt dính đầy máu tay cầm đại đao đối với Thác Bát Lộc giãy dụa hô.
      “Đầu hàng? Ha ha…… Trong từ điển của Thác Bát Lộc ta có hai chữ đầu hàng. Triệu Chi Dương, lần này trúng kế, là ta quá khinh thường, làm hại chúng huynh đệ chết trận sa trường, ta dù có chết muôn lần cũng khó có thể cứu vãn được. Nhưng ngươi cũng đừng quá đắc ý, quân Thương Liêu ta còn có bốn vạn nhân mã sắp tới rồi, đến lúc đó các ngươi cũng chạy được, ha ha……” Thác Bát Lộc quệt lau vết máu mặt, mắt đỏ hồng hướng Triệu Chi Dương quát.
      “Chỉ sợ bốn vạn nhân mã của ngươi đến đây.” thanh ôn hòa ở tại lúc sinh tử này cực thích hợp từ phía sau Triệu Chi Dương vang lên, thanh mặc dù lớn, nhưng có thể làm cho mọi người ở đây nghe được rành mạch.
      “Tử Tề? Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Chi Dương kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Tử Tề ngồi lưng ngựa chậm rãi hướng , vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
      “Phụng quân sư chi mệnh, đến đây để trợ ngươi a!” Ngụy Tử Tề ôn hòa cười , đúng như dự kiến, Triệu Chi Dương nghe xong, lại thể tin trừng to mắt nhìn , ràng viết: là y kêu ngươi đến tương trợ ?
      Ngụy Tử Tề cười cười quay đầu, nhìn về phía Thác Bát Lộc mà từ lúc xuất luôn theo dõi , tiếng nhã nhặn ràng vang lên: “Thác Bát tướng quân, tại hạ Ngụy Tử Tề, cửu ngưỡng đại danh.”
      “Ít nhảm, câu lúc nãy của ngươi là có ý tứ gì?” Thác Bát Lộc lúc này chỉ muốn biết bốn vạn huynh đệ của ra sao?
      “Ha ha…… có ý tứ gì, chính là, đó bị quân ta tập kích bất ngờ, có khoảng vạn quân chết trận, còn lại đều quy hàng. Cho nên, tướng quân nên chờ bọn họ nữa.” Ngụy Tử Tề thanh như gió ra làm cho Thác Bát Lộc tức đến hộc máu. Quả nhiên là ở chiến trường lăn lộn , bắt được nhiều mạng người như vậy, cho dù là Ngụy Tử Tề ôn hòa, cũng có chút vụ tình ra như vậy.
      “Phun……, cái gì…… Cái gì?” Thác Bát Lộc hộc ra miệng máu to.
      “Tướng quân.” Phó tướng bên cạnh thấy Thác Bát Lộc hộc máu, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
      “Ha ha ha…… Thác Bát Lộc ta nhung mã cả đời, đánh vô số trận chiến, nhưng lại ở trận chiến cuối cùng này bị bại thảm như vậy? Ha ha…… Ta thực xin lỗi năm vạn huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, ha ha……” Thác Bát Lộc lau quệt vết máu bên miệng, ngửa mặt lên trời điên cuồng cười to.
      lúc mọi người nghĩ sắp điên, đột nhiên đình chỉ cười to, trừng mắt Ngụy Tử : “Ta muốn biết, ta rốt cuộc là bại dưới tay ai, có khả năng là Triệu Chi Dương, có phải là Âu Dương Cẩn Hiên?” Nếu là Âu Dương Cẩn Hiên, chết cũng uổng.
      “Là quân sư Mạc Quân của quân ta.” Ngụy Tử Tề nhàng mà ra Thần nhân vận trù chiến dịch lần này.
      “Mạc Quân, Mạc Quân…… Ha ha…… Đáng tiếc Thác Bát Lộc ta thể chính mắt nhìn thấy người trí tuệ này rốt cuộc là người như thế nào. Ha ha……” Thác Bát Lộc lại ngửa mặt lên trời cười to, sau đó nhân mọi người còn chưa kịp phản ứng liền rút đao tự vận .
      “Tướng quân. Thuộc hạ hộ tống ngươi.” Các tướng sĩ còn lại của Thương Liêu thấy tướng quân mình tự vận, cũng tự vận theo .

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21: Trận chiến thành danh

      “Ai, đáng tiếc thế hệ đại tướng a!” Ngụy Tử Tề thở dài tiếng, thấy Triệu Chi Dương còn chưa hoàn hồn, lại khỏi cười : “Hoàn hồn, Chi Dương.”
      “Ách? Tử…… Tử Tề, chúng ta toàn thắng?” Triệu Chi Dương vẫn có điểm tin, vốn nghĩ là chiến dịch tất bại, nhưng lại thắng đẹp như thế?
      “Ừ, chúng ta thắng, toàn thắng.” Ngụy Tử Tề buồn cười lặp lại , giơ tay lên, hướng về phía toàn quân tướng sĩ hô: “Chúng ta thắng, chúng ta toàn thắng .”
      “Úc úc…… Thắng, thắng, Long Hiên hoàng triều vạn tuế! Vương gia vạn tuế! Mạc Quân sư vạn tuế!……” Theo sau lời Ngụy Tử Tề vừa hạ xuống, toàn quân bộc phát ra từng trận tiếng hoan hô.
      “Thắng…… Thắng……” Triệu Chi Dương thào lặp lại tự , nhìn thủ hạ binh lính hoan hô, như bừng tỉnh ở trong mộng níu Ngụy Tử lại : “Tử Tề, đây là có chuyện gì? Bốn vạn nhân mã Thương Liêu kia ……?”
      “Ân, ta nhận lệnh Mạc quân sư, mang năm ngàn nhân mã mai phục Ngũ Vân Pha, chờ bốn vạn bộ binh Thương Liêu vừa đến, phát động tập kích bất ngờ. Quân Thương Liêu mặc dù nhiều người, nhưng rắn mất đầu, căn bản là quân lính tan rã, bởi vậy rất nhanh liền bị quân ta khống chế.” Ngụy tử trong lòng thập phần sung sướng .
      “Nga, nhưng, Mạc Quân như thế nào biết…… Còn có cái kia……?” Triệu Chi Dương tại có rất nhiều nghi vấn, làm cho biết hỏi từ đâu.
      “Ha ha…… Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì? Nhưng cụ thể là thế nào ta cũng , ta cũng chỉ là chiếu quân lệnh của quân sư mà làm việc. Có thể thắng đẹp như thế cũng là ngoài dự kiến của ta, kỳ ta cũng có rất nhiều nghi vấn, xem ra chúng ta vẫn là trở về thỉnh giáo quân sư !” Ngụy Tử Tề đồng dạng vẻ mặt nghi hoặc cười ha ha.
      “Ngươi cũng biết? Sao có thể như vậy, kia……” Triệu Chi Dương chưa tin tưởng , trong doanh ai mà chẳng biết Tử Tề cùng Mạc Quân tối thân thiết, kế hoạch lần này, Tử Tề hội biết? Bất quá Tử Tề cũng cần lừa a? Hảo loạn a! Triệu Chi Dương sợ đến tâm thần bấn loạn.
      “Tốt lắm, đừng hỏi nữa, khi nào tthì trở nên dong dài như vậy ? Hồi doanh trước !” Ngụy Tử Tề ngắt lời . Xoay người đối mặt toàn quân tướng sĩ hạ lệnh : “Hồi doanh.”
      “Tuân lệnh.” Tiếng vang cao vút vang tận mây xanh, vạn binh lính Long Hiên động tác tự có tập kết hồi doanh, trong miệng vẫn ngừng hoan hô.
      Sau khi Triệu Chi Dương lính binh truy kích lâu, trong nội trướng quân doanh chủ, Âu Dương Cẩn Hiên mặt trầm nhìn chằm chằm Ngạo Quân vẫn an nhàn ngồi ở ghế, các tướng quân còn lại tthì tạo thành bộ dáng hận thể đem nàng thiên đao vạn quả gắt gao trừng mắt nhìn nàng, mà Ngạo Quân ràng hoàn toàn để ý tới những cái nhìn nhiệt liệt như vậy, vẫn như cũ híp mắt lại, khí trong chủ nội trướng là thứ nàng thích nhất .
      Rốt cục Hồng tướng quân tính cách dễ xúc động nhịn được, hoắc mắt cái đứng lên, vẻ mặt đau xót tức giận chỉ vào Ngạo Quân : “Ngươi là hung thủ, năm ngàn huynh đệ đó bị ngươi hại chết, ngươi cao hứng? Vương gia, thỉnh vì Triệu tướng quân cùng năm ngàn huynh đệ mà báo thù, chém tên gian tế này.” xong liền quỳ xuống.
      Hồng tướng quân này vừa quỳ xuống, là châm ngòi dẫn đầu, nhất thời, sở hữu tướng lính đều quỳ xuống cùng kêu lên : “Thỉnh Vương gia chém Mạc Quân, vì các huynh đệ báo thù.”
      “Các vị tướng quân xin đứng lên.” Cẩn Hiên vẫn như cũ dùng ngữ điệu với mọi người. Thấy bọn họ đều đứng lên, Cẩn Hiên mới dùng ngữ điệu trầm với Ngạo Quân: “Mạc Quân, ngươi còn gì để ?” Trận này chẳng lẽ thua sao? Mà cái giá phải trả cho trận thua này chính là Triệu tướng quân cùng năm ngàn huynh đệ?
      Nửa ngày, Ngạo Quân mới chậm rói phun ra chữ: “Chờ.” Những người này tính tình như thế nào gấp như vậy a? phải còn chưa truyền tin tức tới sao?
      chữ này lại chọc giận tất cả mọi người ở đây, Hồng tướng quân lập tức mắng: “Chờ, chờ cái gì chờ…… Chờ thi thể Triệu tướng quân cùng bọn họ bị đưa trở về sao? Biết đối phương có cạm bẫy, ngươi còn bắt Triệu tướng quân lính binh đuổi theo, này phải kêu bọn họ chịu chết sao? Ta…… Ta muốn giết ngươi.” xong liền mạng hướng Ngạo Quân đánh tới.
      Đối mặt hán tử khôi ngô thế tới rào rạt, Ngạo Quân nửa phần kinh hoảng nhưng bộ dáng lại có động đậy đến nửa điểm, điều này làm cho Cẩn Hiên tự chủ được kêu lên: “Hồng tướng quân dừng tay.”
      Tay sắp đánh tới Ngạo Quân đột nhiên ngừng lại:“Vương gia?”
      Cẩn Hiên mặt vẫn như cũ bình tĩnh : “Bổn vương chờ.”
      Ba chữ này làm cho Ngạo Quân hơi hơi mở mắt ra, mỉm cười gật gật đầu với Cẩn Hiên, tiếp theo lại ưu nhàn nhắm mắt dưỡng thần.
      Rốt cục sau khi ánh nắng chiều tà chiếu tới nội trướng, sĩ binh hoang mang rối loạn trương trương chạy vào, thở hổn hển:“Báo…… Báo…… Quân ta……”
      Sở hữu tướng quân đều đằng đứng lên, vẻ mặt khẩn trương chờ nghe, thấy tiểu binh báo nửa ngày cũng chưa báo ra được nữa chữ, Hồng tướng quân tay duỗi ra, đem tiểu binh nắm lên, quát: “ mau, quân ta như thế nào rồi?”
      “Ách…… Toàn quân bị diệt ” Tiểu binh vốn khí đó thông, hơn nữa lại bị Hồng tướng quân dọa, liền năng lộn xộn.
      “Toàn quân bị diệt……” Hồng tướng quân vừa nghe, tay chậm rói buông, vụ lực ngồi ở ghế, lẩm bẩm .
      Những người khác vừa nghe cũng cùng khuôn mặt bi thống căm tức nhìn hung thủ giết người, Cẩn Hiên đồng dạng vô lực ngồi xuống: Là hại bọn họ a! nên kỳ vọng vào Mạc Quân, nên tin tưởng y.
      “Ta giết ngươi.” Hồng tướng quân đột nhiên như mãnh thú xuất lồng đánh tới Ngạo Quân cho bây giờ vẫn như cũ phản ứng nhiều lắm.
      Lần này Cẩn Hiên tái ngăn cản , vốn tưởng rằng nhất định có thể giết y, chính là nghĩ tới nhìn Mạc Quân nhu nhược như vậy lại có thể dễ dàng tránh kích trí mệnh của , làm cho có điểm thể tin được nhìn Ngạo Quân vẫn như cũ ngồi bình yên vụ .
      Ngạo Quân hề để ý đến bọn , chỉ lạnh lùng ở bên tiểu binh đó muốn nghẹt thở : “ ràng.” Tuy rằng mặt ngoài nhìn nàng như có việc gì, kỳ trong lòng Ngạo Quân khỏi nghi hoặc: toàn quân bị diệt? Kế sách của nàng vô dụng? Kia Tử Tề đâu? có khả năng, nàng rất tin tưởng, nàng nắm rất binh pháp, mặc dự là lần đầu tiên ứng dụng thực tế, nhưng đối với chiến dịch như vậy nàng đó sớm nắm chắc phần thắng có khả năng toàn quân bị diệt .
      “A?” Tiểu binh bị Ngạo Quân hỏi, có điểm thông, suy nghĩ chút mới hiểu được, thế này mới vội vàng :“, phải, là quân ta lấy được toàn thắng, tiêu diệt hơn hai vạn quân địch, bắt hơn ba vạn tù binh, quân ta thương vong quá ngàn, Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân hồi doanh!”
      ? Điều này sao có thể? Quân địch là năm vạn nhân mã da! Quân ta chỉ có năm ngàn, khả năng như thế nào? Ngươi lặp lại lần nữa.” Hồng tướng quân vừa nghe lại lập tức nắm áo tiểu binh thể tin hỏi, tất cả mọi người đều bính trụ hô hấp (nín thở) chờ tiểu binh kia .
      Đối mặt với trận trận lớn như vậy, tiểu binh chỉ có thể run run đem tình hình chiến đấu lặp lại lần nữa.
      “Ha ha…… Đẹp a! Thắng đẹp a! Ha ha……” Tiểu binh vừa dứt lời, chủ nội trướng bộc phát ra từng đợt tiếng cười to mừng như điên.
      Thấy các tướng quân nổi tiếng chiến trường lúc này cao hứng giống như đứa ôm nhau, mỗi người cũng ngừng cuồng hô: “Đẹp……”, Ngạo Quân Lãnh diệnlùng dần dần lên ý cười: Kỳ bọn họ cũng rất đáng ! [ Hón]
      Cẩn Hiên gương mặt vẫn buộc chặt cũng nháy mắt nhàng thở ra, khuôn Lãnh diệnlùng cũng chậm chạp nhu hòa trở lại, trong mắt vẻ mừng như điên chút nào che dấu đều triển lộ ra.
      “Ngụy tướng quân là Mạc Quân sư an bài sao?” hổ là Âu Dương Cẩn Hiên, nhanh như vậy đó tỉnh táo, nắm được chi tiết tối mấu chốt: phải chỉ phái Triệu tướng quân cùng năm ngàn nhân mã sao? Khi nào tthì Ngụy Tử Tề cũng mang theo năm ngàn nhân mó chạy lên chiến trường?
      “Ân.” Ngạo Quân khẽ lên tiếng, coi như đối với thắng lợi lần này đó sớm định liệu trước .
      “Ha ha…… Trách được từ lúc bắt đầu xuất binh đó thấy Ngụy tướng quân, nguyên lai là quân sư phái đánh bất ngờ , diệu a!” Hồng tướng quân sau khi biết Triệu Chi Dương cùng năm ngàn huynh đệ chiến thắng trở về, còn trợn mắt tướng hướng, ngược lại vẻ mặt kính nể khen.
      “Mạc Quân sư quả là kỳ tài, đánh trận này làm cho ngay cả bổn vương cũng phải mặc cảm, bổn vương đó hoài nghi quân sư. Thỉnh quân sư chớ trách.” Cẩn Hiên đứng lên đối với Ngạo Quân vái chào . Trận này thắng, thắng được rất đẹp…… Mạc Quân, quân sư của , là kỳ tài ngút trời a!
      “Vương gia cần khách khí! Mạc Quân chớnh là làm việc mình nên làm.” Ngạo Quân thấy Cẩn Hiên lại khách khí với nàng như thế, nhất thời có điểm hoảng, phải bởi vì đối phương là Vương gia mà làm cho nàng cảm thấy chịu nổi, chính là người thường thường cùng nàng đối nghịch, vừa thấy mặt phải châm chọc khiêu khích tthì là trợn mắt tướng hướng đột nhiên lại hữu hảo với nàng như vậy, đúng là làm cho nàng có điểm chân tay luống cuống .
      “Quân sư.” Phanh tiếng, trong trướng sở hữu tướng quân đều ở trước mặt Ngạo Quân quỳ xuống.
      “Các ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên!” Cái này đến cả Ngạo Quân vốn lạnh nhạt lạnh lùng có điểm hoảng, đột nhiên nhiều người như vậy ở trước mặt nàng quỳ xuống, làm cho thân là người đại của thế kỷ hai mươi mốt, có điểm cảm thấy bọn họ làm giảm thọ của nàng.
      , là ta đó hoài nghi Mạc Quân sư rắp tâm bất lương, thậm chí còn muốn giết quân sư, rất hổ thẹn. Quân sư túc trí đa mưu, bày mưu nghĩ kế, là thần nhân, ta mắt phàm nhìn được thực ngọc, làm cho quân sư chịu ủy khuất, thỉnh quân sư trách phạt.” Quỳ mặt đất các vị tướng quân cùng vẻ mặt hối hận cúi đầu, dám nhìn Ngạo Quân, đột nhiên cảm thấy chính mình chỉ là phàm nhân nho , dám nhìn thẳng quân sư giống như Thần nhân.
      “Các ngươi đều đứng lên ! Ta trách các ngươi, dù sao cẩn thận cũng đúng, Mạc Quân quả lai lịch , cũng thể trách các vị.” Ngạo Quân bên nhàng , bên thân thủ nâng Hồng tướng quân cách nàng gần nhất. thể để cho bọn họ quỳ xuống nữa, đầu gối đau sao? Bất quá thái độ bọn họ trước sau khác nhau quá lớn, là do quá ngạc nhiên sao?
      , quân sư tha thứ cho chúng ta?” Mọi người đứng lên nghe Ngạo Quân như vậy đều cao hứng hỏi.
      .” Ngạo Quân nặng nề mà gật đầu cái, tỏ vẻ chính mình trách bọn họ .
      “Cám ơn quân sư.” xong lại muốn quỳ xuống, lại bị Ngạo Quân nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy. Cổ nhân này như thế nào thích quỳ như vậy a?
      “Toàn quân tướng sĩ nghe lệnh.” Thấy các vị tướng quân sám hối với Ngạo Quân xong rồi, Cẩn Hiên tiếng đầy từ tính hạ lệnh với mọi người :“Đêm nay bãi yến, cho quân sư Long Hiên ta túc trí đa mưu, khánh công quân sư liệu như thần, khánh công vì hôm nay lấy được toàn thắng, khánh công vì Ngụy tướng quân, Triệu tướng quân cùng vạn huynh đệ dũng giết địch.”
      “Khánh công, khánh công…… Vương gia vạn tuế…… Mạc Quân sư vạn tuế……” Toàn doanh tướng sĩ khi nhận được quân lệnh này đều nhảy nhót hoan hô, nhất thời sĩ khí đại chấn, ánh mắt nhìn về phía Ngạo Quân đều tràn ngập kính nể, tràn ngập ngưỡng mộ, từ giờ khắc, ở trong lòng bọn họ, Mạc Quân quân sư cùng Vương gia là thần của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ.
      Mạc Quân chữ này từ nay về sau đó chôn sâu ở trong lòng các tướng sĩ, vô luận là quân Long Hiên, hay là quân Thương Liêu đều đối với Mạc Quân kính nể thôi. Từ trận chiến dịch này, Mạc Quân tên này, từ người ai biết đến, chỉ cần là tướng sĩ chiến trường, người nào biết trong quân Long Hiên có vị liệu như thần, Mạc Quân sư đệ nhất thiên hạ.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22: Giải thích khó hiểu

      Hướng đến quân doanh vốn tràn ngập khí xơ xác tiêu điều lúc này lại tràn ngập tiếng động sung sướng. Trong quân doanh, quân đội Long Hiên hoàng triều bãi yến khánh công, chủ soái Cẩn Vương hạ lệnh khao thưởng chi thần có công, cùng các tướng sĩ ăn uống, vui đùa.

      Cẩn Hiên ngồi ở trong gian tối bên , Ngạo Quân ngồi bên cạnh, mà Mạc Nguyệt Oánh còng ngồi ở bên cạnh Ngạo Quân, kế tiếp là các vị tướng quân, Ngụy Tử Tề cùng Triệu Chi Dương ngồi ở phía trước, chung quanh các binh lính vây nhau vui vẻ ăn mừng .

      “Đêm nay nhân vật chính của chúng ta là Mạc quân sư, mọi người kính y ly, mời.” Cẩn Hiên dẫn đầu cầm lấy chén rượu đối với Ngạo Quân .

      “Mạc Quân sư mời.” Toàn doanh tướng sĩ đều cầm lấy chén rượu với Ngạo Quân.

      “Mời.” Ngạo Quân bưng chén rượu lên còng đáp lễ với mọi người, sau đó uống hơi cạn sạch. Đối mặt với các nam nhi chiến trường này, Ngạo Quân đột nhiên cảm thấy hào hùng ngàn vạn.

      Uống xong kính rượu của mọi người, Ngạo Quân vừa định tọa hạ, chỉ thấy Triệu Chi Dương ngồi bên phải có điểm nhăn nhó nhìn về hướng của nàng, làm thành bộ dáng muốn nhưng lại biết như thế nào, vẫn là nghẹn lại. Ngạo Quân đương nhiên biết đây là vì cái gì, buồn cười hỏi: “Triệu tướng quân, có phải muốn ra suy nghĩ của mình?”

      “Ách? Này……” Triệu Chi Dương có điểm kinh ngạc nhìn Ngạo Quân hội hòa khí như vậy với , nhất thời kinh ngạc ngay cả lời mình muốn đều biến mất.

      “Chi Dương, có cái gì ra a? Khi nào trở nên đàn bà như vậy ?” Hồng tướng quân cá tính thẳng thắn giống như Triệu Chi Dương quen nhìn Triệu Chi Dương bộ dáng nhăn nhó như vậy, thúc giục .

      Triệu Chi Dương còng phản bác Hồng tướng quân trào phúng, mặt đến mức đỏ bừng, cuối cùng cắn răng cái, chưởng nặng nề mà đập bàn ở phía trước, mọi người sợ tới mức nhảy dựng, được xưng là Kẻ dở hơi trong doanh Vương tướng quân lại khoa trương vỗ mạnh ngực, nhìn Triệu Chi Dương liếc mắt cái : “Chi Dương, ngươi có gì bất món ra , đừng ở chỗ này lại dọa to dọa (tiểu nhân), lá gan người ta bị ngươi dọa phá.”

      “Ha ha……” Mọi người đều bị Vương tướng quân này trưng ra bộ dáng tiểu nữ tử có mặt mũi cười to ha hả. Cẩn Hiên còng nhếch môi nở nụ cười, Ngạo Quân biểu tình lạnh lùng còng sắp phá công , bên cạnh Mạc Nguyệt Oánh lại chút hình tượng thục nữ cười lớn.

      Bị mọi người cười như vậy, Triệu Chi Dương mặt càng đỏ hơn, hướng đến vốn thẳng thắn vẫn là ở trong tiếng cười của mọi người ra chỗ ngồi, phanh quỳ xuống trước mặt Ngạo Quân, Ngạo Quân còn chưa kịp phản ứng, đó hung hăng tát mình cái, hối hận : “Mạc Quân sư, Chi Dương lúc trước hiểu lầm ngươi, còn chửi ngươi như vậy, Chi Dương ở đây cho ngài bồi tội, quân sư muốn đánh muốn phạt muốn giết, Chi Dương quyết nửa lời oán hận, chỉ thỉnh quân sư có thể tha thứ cho Chi Dương.” xong lại đánh thêm tát.

      Ngạo Quân phản ứng lại vội vàng xuống, nâng Triệu Chi Dương dậy, tận lực cho thanh kêu y đứng lên lạnh như vậy : “Triệu tướng quân, lúc trước Mạc Quân đó qua cùng các vị tướng quân, ta trách bọn họ, đồng dạng, Mạc Quân cũng trách ngươi, lại càng đánh hoặc giết ngươi, huống chi hôm nay nếu như có Triệu tướng quân, trận chiến này muốn thắng dễ dàng như vậy!”

      “Quân sư tuy rộng lượng, trách Chi Dương, nhưng Chi Dương vẫn là……” Triệu Chi Dương còn muốn sám hối, nhưng bị Ngạo Quân cấp đánh gãy: “Mạc Quân biết Triệu tướng quân trung quân ái quốc, sao lại đối với người thẳng thắn như ngươi mà tâm sinh oán hận! Triệu tướng quân như vậy, chẳng phải cho rằng Mạc Quân bụng dạ hẹp hòi, là tiểu nhân tính toán chi li sao?” có biện pháp, đối phó loại người như khúc cây này, chỉ có thể lấy lui mà tiến vào.

      Quả nhiên nghe được Ngạo Quân như vậy, Triệu Chi Dương vội vàng xua tay : “, phải, Mạc Quân sư độ lượng ai có thể sánh bằng, Chi Dương……”

      “Tốt lắm, Triệu tướng quân, nếu Mạc quân sư đó đại lượng như thế, trách tội ngươi, ngươi liền cảm tạ quân sư cái, như vậy được , quân sư?” Cẩn Hiên nhân cơ hội nhanh chân hoà giải .

      Ngạo Quân chính là ước gì nghe được câu này, liền gật đầu ngừng. Cẩn Hiên buồn cười nhìn Ngạo Quân lạnh lùng lúc này lại giống như hài đồng, nhìn ra được Ngạo Quân đối với tướng quân làm sai này nhận sai rất là đau đầu, vốn định nhìn xem bộ dáng của y có khác bình thường đáng bao nhiêu, nhưng ngẫm lại vẫn y quyết định cấp y cái bậc thang để xuống.

      “Dạ, Vương gia, quân sư, tái xin nhận Chi Dương ……” Từ lạy còn chưa ra khỏi miệng, Ngạo Quân vội vàng bước lại, : “ Thỉnh tội của ngươi ta tiếp nhận rồi, nhưng có điều kiện, đừng quỳ xuống nữa.” Thực hiểu nổi, cổ nhân này, như thế nào thích quỳ như vậy a? Động chút liền tự đánh mình, là, này phải ràng muốn cho nàng giảm thọ sao!

      Triệu Chi Dương đầu tiên là sửng sốt, sau sang sảng cười ha hả:“Ha ha……Vâng, Chi Dương cẩn tuân quân lệnh, ha ha……”

      Ngạo Quân có điểm cho nên nhìn Triệu Chi Dương cười đến vui vẻ như thế, mà những người khác, bao gồm Âu Dương Cẩn Hiên, Ngụy Tử Tề, Mạc Nguyệt Oánh cũng thực khách khí cười ha hả. Có chuyện gì mà cười tốt như vậy? Chính nàng lại biết, vẻ mặt nàng khi nãy như gặp quỷ chứng sợ hãi quỳ xuống, có bao nhiêu khôi hài.

      “A…… Quân sư, bổn vương có mấy vấn đề hiểu lắm, muốn thỉnh giáo quân sư.” Nở nụ cười trận, Cẩn Hiên chậm rãi thu hồi cười to, nhưng bên miệng vẫn như cũ mà dẫn dắt ý cười, nháy mắt nhìn quân sư của tài trí hơn người, khiêm tốn thỉnh giáo . biết vì cái gì, sau khi xác định Mạc Quân phải gian tế rắp tâm bất lương, tâm tình của lại thả lỏng, loại vui sướng chính mình cũng , tình cảm ngọt ngào tràn đầy chiếm cả trong lòng .

      “A? Vương gia mời .” Ngạo Quân nghe vậy mất tự nhiên . thích ứng, thập phần thích ứng, đến bây giờ Ngạo Quân đối với Cẩn Hiên này đột nhiên thay đổi thái độ mười vạn phần thích ứng.

      “Bổn vương muốn biết quân sư như thế nào vận trù chiến dịch lần này, thắng được đẹp như thế?” Cẩn Hiên hỏi ra vấn đề tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.

      “Đúng vậy! Đúng vậy! Mạc Quân sư vì cái gì biết Thác Bát Lộc thấy quân ta lui lại hội đuổi theo đến khe sâu, lại vì sao Chi Dương phải lui về phía trái, còn có……” Triệu Chi Dương thấy Vương gia hỏi như thế, thế này mới nhớ ra còn có thiệt nhiều nghi vấn chưa hỏi! Vội vàng giống như pháo châu chuỗi xuyến hỏi.

      “Chi Dương, ngươi lập tức hỏi nhiều vấn đề như vậy, quân sư trả lời như thế nào?” Ngụy Tử Tề buồn cười , tuy rằng cũng muốn biết: Quân là như thế nào đoán chắc bốn vạn bộ binh kia khi tới Ngũ Vân Pha bị Thác Bát Lộc bỏ rơi hoàn toàn, mà biết trước tình mà mang binh mai phục?

      “Ta…… Ta rất muốn biết! Các ngươi biết ? Hôm nay ta……” Triệu Chi Dương gãi gãi đầu ngượng ngùng , tiếp theo khẩn cấp đem chiến dịch hôm nay phấn khích từ đầu tới đuôi lần, còn thường thường giống như tiểu hài tử, vui sướng hoa chân múa tay.

      Mọi người chăm chú nghe, thường thường phát ra tiếng tán thưởng, ngay cả Cẩn Hiên trong mắt thâm trầm cũng chớp động sợ hãi cùng thể tin, Mạc Nguyệt Oánh vẻ mặt càng thêm sùng bái thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào Mạc Quân ca của nàng, có thể chỉ có Ngạo Quân tối hợp quần, hiểu được ý, cũng có ngượng ngùng, vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh nghe Triệu Chi Dương giảng thuật công tích vĩ đại của nàng.

      “Diệu a! Rất đẹp, quân sư, ngươi mau a! Tại sao ngươi lại kết luận Thác Bát Lộc hội mai phục ở khe sâu kia?” Hồng tướng quân vừa nghe xong tán thưởng Ngạo Quân thần cơ diệu toán cũng rất nhanh xuất ít nghi vấn, lập tức thúc giục hỏi.

      Thấy mọi người vẻ mặt đều chờ mong nàng dạy học, Ngạo Quân nhìn Cẩn Hiên liếc mắt cái, thế này mới thanh thanh cổ họng : “Kỳ bất quá Mạc Quân chỉ bắt được tính tình trong lòng của tướng sĩ song phương mà thôi, Mạc Quân biết lúc trước Triệu tướng quân căn bản là tín nhiệm ta. Huống chi ta biết đối phương phái ra năm vạn nhân mã, là Thác Bát Lộc đại danh đỉnh đỉnh lãnh binh, nhưng lại cho Triệu tướng quân chỉ mang năm ngàn bộ binh ra nghênh đón địch. Triệu tướng quân nhất định hội cho rằng ta là vì việc tư báo thù, cố ý muốn đưa cùng năm ngàn binh lính vào chỗ chết.” Thấy Triệu Chi Dương đỏ mặt vừa muốn gì, Ngạo Quân cười cười với , lại tiếp tục : “Bởi vậy lúc hai quân quyết chiến, quân Thương Liêu tuy người nhiều, nhưng quân ta từng người đều cho rằng mình hẳn phải chết thể nghi ngờ, bởi vậy lại muốn sống nghênh chiến, vì nguyên nhân như thế, đối phương quyết khả năng nhanh chóng chiếm được tiện nghi, trí đây là dùng tử rồi sau đó mới sinh. Thác Bát Lộc thấy quân ta sử dụng đấu pháp muốn sống như thế, nhất định tưởng trò cũ có thể dùng, Mạc Quân lúc trước đó phân tích qua địa hình kia, cũng tự mình xem qua, liền đoán được quân Thương Liêu nhất định lựa chọn mai phục ở khe sâu kia, bởi vậy túi gấm đầu tiên Mạc Quân cho Triệu tướng quân trong đó viết là chữ Truy.”

      “Nhưng quân sư dựa vào đâu mà kết luận Triệu tướng quân hội tuân lệnh làm việc? Dù sao khi đó mặc cho ai nữa đều cho rằng đuổi theo là chỉ còn đường chết, Triệu tướng quân có khả năng nghe theo quân lệnh của người cho rằng rắp tâm bất lương, mà làm cho năm ngàn tướng sĩ chịu chết.” Cẩn Hiên nghi vấn .

      “Bởi vì Vương gia ngươi.” Thấy vẻ mặt Cẩn Hiên ra biểu tình đâu có chuyện gì liên quan tới ta, Ngạo Quân giải thích : “Triệu tướng quân mặc dù tin Mạc Quân, nhưng quân lệnh của Vương gia đối giống như thánh chỉ, đó cũng là vì sao trước khi xuất chiến Mạc Quân có quân lệnh của bản quân sư giống như quân lệnh của Vương gia.”

      “Quân sư, mạt tướng có nghi vấn, vì sao phái ta nghênh chiến, mà phải người khác.” Triệu tướng quân lại có nghi vấn, Triệu tướng quân là người tối xúc động, quân sư dùng cái gì hội……

      “Chính là bởi vì Triệu tướng quân là người tối xúc động, hơn nữa lúc trước cùng Thác Bát Lộc từng có ân oán.” Ngạo Quân cao thâm cười, lại : “Cho nên khi cho Triệu tướng quân dẫn binh truy kích, Thác Bát Lộc hoài nghi, dù sao quân ta sớm biết được đây là cạm bẫy. Biết cạm bẫy mà vào trừ bỏ là vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đó mất lý tính.” Thấy mọi người đồng bộ dáng ra là thế, Ngạo Quân lại : “Đồng dạng, bởi vì hai người có ân oán, hơn nữa Thác Bát Lộc tuy là đại tướng dũng mãnh, nhưng trời sanh tính cuồng vọng tự đại, hiếu chiến hỉ công, cũng là người có tính xúc động, nhất định cho Triệu tướng quân cùng năm ngàn binh lính bình yên vụ thu binh hồi doanh, cho nên khi biết được Triệu tướng quân đó nhập vào cạm bẫy, khi vào cửa khe sâu lại đột nhiên dẫn binh rời , tất làm mất lý trí, liều lĩnh vội vàng truy kích, mà binh lính mai phục nhất định hội trận hỗn loạn.”

      “Bởi vậy, quân sư cấp ta cái túi gấm thứ hai viết Tả triệt (lui về phía bên trái).” Triệu Chi Dương bừng tỉnh đại ngộ , lại đột nhiên nhíu mi chút, khó hiểu : “Kia vì sao là hướng tả triệt? Ta nhớ bên phải tựa hồ có chỗ càng hiểm trở.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23: Thiên hạ đệ nhất quân sư

      “Đúng vậy, bên phải có nơi rất hiểm trở, nhưng chính bởi vì địa phương kia hiểm trở, cho nên đối với Thác Bát Lộc vốn quen thuộc địa hình mà , thực dễ dàng nhận thấy được. Huống hồ nơi đó mặc dù hiểm trở, nhưng thể kiềm chế kỵ binh Thương Liêu, mà bên trái biến kỵ binh Thương Liêu dũng mãnh thành trói buộc lớn nhất, mà bộ binh quân ta lại có thể có được gian tốt nhất để phát huy, cũng thích hợp quân ta phục kích.” Ngạo Quân tiếp tục giải đáp . Ngạo Quân thường ngày nhiều lời, khó được hôm nay lại phiền hà trả lời vấn đề của mọi người như thế, việc này cũng làm cho nàng có điểm hoang mang, có thể bởi vì những người này đều thẳng thắn như vậy, làm cho nàng khỏi đối với bọn họ rất hảo cảm ?
      “Cho nên cái túi gấm thứ ba quân sư viết Phục.” Triệu Chi Dương bổ .
      Ngạo Quân gật đầu cái, với Ngụy Tử Tề: “Mà Ngụy tướng quân phục binh ở Ngũ Vân Pha cũng là quan trọng nhất, nếu thừa dịp kia bốn vạn bộ binh nhất thời trận cước đại loạn khi phát động đánh bất ngờ, chờ bọn đuổi tới trợ giúp, đến lúc đó toàn bộ tình huống cũng nghịch chuyển.”
      Ngụy Tử Tề nhận thấy được mọi người nhìn mình rất chăm chú, ôn hòa cười : “Mạt tướng cũng là phụng quân sư chi mệnh, sau khi Chi Dương xuất binh, liền mang năm ngàn nhân mã xuất phát Ngũ Vân Pha mai phục trước tại đó. Quả nhiên như quân sư sở liệu, sai chút nào, chỉ sau ba canh giờ, đó thấy Thác Bát Lộc dẫn đến vạn kỵ binh qua Ngũ Vân Pha, mạt tướng ấn theo mệnh lệnh quân sư, cho Thác Bát Lộc qua, bao lâu sau, quả gặp quân Thương Liêu còn lại bốn vạn bộ binh trận hỗn loạn đuổi theo Thác Bát Lộc. Quân ta tuy chỉ có năm ngàn người, nhưng do tập kích bất ngờ, thành công tiêu diệt hơn vạn quân địch, còn lại hơn hai vạn liền khí giới đầu hàng .”
      “Quân sư chiêu này rất khéo, thời cơ cũng tính rất chuẩn, liệu như thần như thế, là từ cổ kim đến nay là người duy nhất!” Cẩn Hiên sau khi nghe xong, chút nào keo kiệt tán dương. Trong lòng đối với Ngạo Quân đó gây cho liên tiếp kinh hỉ này lại khiếp sợ sâu.
      “Vương gia quá khen.” Ngạo Quân thản nhiên . Kỳ nàng chẳng qua chỉ dùng tôn tử của tiên hiền cổ đại [ Tôn Tử binh pháp ] vận dụng địa hình trong chiến lược mà thôi, nhiều nhất cũng cùng thực tế mà kết hợp, hơn nữa cộng với tâm lý học của thế kỷ hai mươi mốt.
      “Quân sư quá mức khiêm nhường, Vương gia sai, trận này lấy ít thắng nhiều thắng quả là rất đẹp, Mạc quân sư là thiên hạ đệ nhất quân sư cũng đủ a!” Triệu tướng quân tiếp lời Cẩn Hiên . Trong mắt ý kính nể hề giữ lại truyền ra.
      “Đúng vậy, thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư……” Triệu Chi Dương đột nhiên đứng lên, hướng về phía toàn doanh tướng sĩ hô lớn.
      tiếng kêu này, lập tức được toàn doanh tướng sĩ đáp lại: “Thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư……” Trõ bỏ Cẩn Hiên, Ngạo Quân, Nguyệt Oánh, tất cả mọi người đều đứng lên, tay cầm trung đao hoặc trường mâu giơ lên cao hô to: “Thiên hạ đệ nhất quân sư.”
      Thiên hạ đệ nhất quân sư — Mạc Quân công tử, từ nay về sau được sinh ra ……
      Sau chiến dịch, có thắng tất có bại, thắng bãi yến khánh công, bại như thế nào? Là mây đen sương mù sao? Hay là lửa giận tận trời?
      Trong doanh trướng chủ soái Thương Liêu, nghĩ giống như trong mây đen sương mù, cũng có lửa giận tận trời, Gia Luật Ưng ngồi ở chủ vị, mặt vẫn lộ vẻ cười tà mị như cũ, ngay cả đôi mắt màu đỏ cũng chớp động ý cười quỷ dị, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắc y nhân quỳ gối phía trước.
      lâu lâu sau, lâu đến hắc y nhân nghĩ đến chủ tử cho cả đời quỳ gối như vậy, Gia Luật Ưng thế này mới lấy tiếng dày đặc mị hoặc lòng người của : “Thiên hạ đệ nhất quân sư, cáp, thiên hạ đệ nhất quân sư……” Trong mắt kia như nhìn thấy con mồi làm cho ánh mắt càng sâu .
      “Minh, ngươi về trước, việc này bản Thái tử đó có chủ trương.” Gia Luật Ưng vẫn như cũ bảo trì nguyên lai tư thế, khoát tay .
      “Dạ.” Thân ảnh màu đen lập tức biến mất ở nội trướng.
      “Xem ra Mạc Quân này rất lợi hại.” Ngữ khí trào phúng coi việc như có gì.
      “Là lợi hại, như vậy mới có ý tứ, phải sao? Xích.” Gia Luật Ưng vẫn như cũ cười tà nhìn về phớa người ngồi ở trước mặt , người mang theo thiết mặt nạ.
      “Ha ha…… Là có ý tứ! Bất quá Thái tử ngài cần lo lắng, hôm nay tổn thất năm vạn nhân mã sợ mới chỉ là bắt đầu.” Mặc dù như vậy, nhưng thiết mặt nhân thản nhiên giơ lên nụ cười tự cao tự đại tự tin, tựa hồ Âu Dương Cẩn Hiên cùng Mạc Quân trong mắt chỉ là cái tiểu sửu (trâu ) nhảy nhót, cấp ngắm cảnh, người thắng cuối cùng vẫn như cũ là .
      “Năm vạn nhân mã a? Đó là dũng sĩ Thương Liêu ta a! Còn có Thác Bát Lộc, đó là viên mãnh tướng duy nhất dưới trướng của bản Thái tử, nhưng lại bị Mạc Quân lấy vạn nhân mã liền thoải mái như thế mà diệt. Ha ha…… Bản Thái tử xuất chiến tới nay, còn chưa gặp qua loại tình này? Hoặc là khó nghe là chưa bao giờ gặp qua. thể tưởng được hôm nay bản Thái tử lại hân hạnh có cơ hội đó, hảo, khá lắm Mạc Quân, khá lắm thiên hạ đệ nhất quân sư……” Gia Luật Ưng cười tà mị rốt cục có điểm buông lỏng, trong mắt rất nhanh lên tia bi thống.
      mặc dù ngoan độc lạt, lãnh khốc vô tình, nhưng đối với những tùy tùng trung thành với , cùng vào sinh ra tử, vẫn đối xử thiệt tình với bọn họ, thậm chí cảm thấy bọn họ so với thân huynh đệ còn thân hơn, bằng bọn họ cũng ủng hộ như thế, ở trong mắt bọn họ chính là thần, lần chiến dịch này, cảm thấy có điểm đau lòng.
      “Thái tử đau lòng, ha ha…… Vậy phải chuẩn bị như thế nào để báo hận này?” Thiết mặt nhân vẫn như cũ bày ra bộ dáng sao cả, vừa nãy trong đôi mắt Gia Luật Ưng kia rất nhanh lên bi thống, vẫn là bị bắt giữ, ha ha…… tình càng ngày càng có ý tứ, Gia Luật Ưng a Gia Luật Ưng, ngươi còn chưa đủ vô tình!
      Đắm chìm hồi trong chiến dịch do Mạc Quân vận trù Gia Luật Ưng cũng chú ý tới thiết mặt nhân trong mắt đầy vẻ thú vị, nghe được ý tứ trong lời của thiết mặt nhân, Gia Luật Ưng nháy mắt lại khôi phục bộ dáng thư thả, cười tà mị nhìn thiết mặt nhân : “Ha ha…… Hai quốc giao chiến lâu như vậy, cũng chưa chân chính cùng giao thủ với Âu Dương Cẩn Hiên, tại đó đến lúc, Xích, ngươi cảm thấy sao?”
      Thiết mặt nhân tay hơi xoay xoay, nhún nhún vai : “Ta sao cả a! Thái tử muốn khi nào động thủ khi đó động thủ, bất quá, Thái tử nhanh như vậy đó muốn chơi nữa sao?”
      “Xem ra Thánh môn chủ đối với chính mình rất tin tưởng a! Nhưng ngươi đừng quên, Âu Dương Cẩn Hiên đó khó đối phó, tại lại có thêm Thiên hạ đệ nhất quân sư, muốn đánh thắng trận dễ dàng như vậy.” Gia Luật Ưng nhướng mi chút . Đối với bộ dáng Xích bây giờ quá mức tự tin, rất chán ghét, trải qua chiến dịch lần này, vẫn muốn nhìn qua Mạc Quân này, Mạc Quân phải như tưởng tượng đơn giản như vậy.
      Đả bại Âu Dương Cẩn Hiên là giấc mộng từ của , bởi vậy mới tìm đến Xích, tin tưởng lấy năng lực hai người bọn họ, Âu Dương Cẩn Hiên tuyệt đối trở thành thủ hạ bại tướng của . Nhưng thể tưởng được, Âu Dương Cẩn Hiên so với trong tưởng tượng của càng khó đối phó hơn, mới có thể làm cho trong trận ở Lạc Vân thành bị thảm bại như vậy. Hận mới lại thêm hận cũ, vốn tưởng rằng tại Xích đó trở lại, hai người liên thủ, nhất định có thể trận liền hoàn toàn đả bại Âu Dương Cẩn Hiên, thể tưởng được nửa đường lại xuất Mạc Quân, người được xưng làThiên hạ đệ nhất quân sư kia đến bây giờ vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt là sâu lường được.
      “Bản môn chủ đối với chính mình xưa nay đều rất tin tưởng, nhưng ra đường đường ‘Phệ diễm tà quân’ ngay cả ‘Chiến thần’ còn sợ, sao lại sợ Mạc Quân nho kia?” Thiết mặt nhân cuồng vọng tà nghễ Gia Luật Ưng .
      “Sợ? Ha ha…… Xích, xem ra ngươi còn chưa đủ hiểu biết về bản Thái tử, chưa từng có người dám chuyện với bản Thái tử như vậy, cho dù ngươi ta là minh hữu.” Gia Luật Ưng hơi hơi khuynh về phía trước, ánh mắt màu đỏ nửa hơi híp lại, cười tà tà, thanh cực phú dụ hoặc nhàng . Cho dù là thiết mặt nhân tự phụ như vậy vẫn ở dưới áp lực khí phách vương giả kia của Gia Luật Ưng run lên nhè chút, nhìn thấy kết quả vừa lòng, Gia Luật Ưng lại ngồi trở lại chỗ ngồi phía , tiếp tục dùng ngữ điệu thông thả : “Còn có đời này có cái gì có thể làm cho bản Thái tử sợ, trõ bỏ Âu Dương Cẩn Hiên, bản Thái tử cũng cho rằng có ai có thể làm đối thủ của ta, bao gồm Thiên hạ đệ nhất quân sư.” mặc dù nắm điểm mấu chốt của Mạc Quân, nhưng cũng tin, trí tuệ của y có thể vượt qua cùng Âu Dương Cẩn Hiên, hội như vậy, chính là đối với Con mồi kia càng ngày càng cảm thấy hứng thú mà thôi.
      “Ha ha……Phệ diễm tà quân hổ là Phệ diễm tà quân, xem ra là lỗi của bổn tọa, bổn tọa nên đối với Thái tử có ý tứ vô lễ, chính là cảm thấy Thái tử tựa hồ có nhiều điểm lo âu mà thôi.” Thiết mặt nhân bộ dáng cười ha ha, mặc dù chút cũng nhìn ra là nhận sai, nhưng ràng khẩu khí còn cuồng vọng như vừa rồi. Trong lòng vẫn là hận nghiến răng nghiến lợi, nếu phải thời cơ còn chưa tới, cần gì phải ở trong này xem sắc mặt Gia Luật Ưng? Đều do hai lão nhân chết tiệt kia, bằng , đừng là Gia Luật Ưng, Âu Dương Cẩn Hiên, chính là toàn bộ thiên hạ cũng ai dám với từ , tại đó thống trị khắp thiên hạ.
      “Lo âu? Ha ha…… Hy vọng là vậy! Bản Thái tử cũng nắm chắc, mà trận này lại có tình quan trọng như vậy. Về phần Mạc Quân, hừ, đến cuối cùng, ai là chủ tử của Thiên hạ đệ nhất quân sư kia còn chưa được a?” Mạc Quân là con mồi mà khó có được cảm giác hứng thú như vậy, dễ dàng buông tay, huống chi, tại Âu Dương Cẩn Hiên đó tín nhiệm y, người có thể làm cho Âu Dương Cẩn Hiên khâm phục như thế lại càng bỏ qua. Đây là kết quả mà cùng Âu Dương Cẩn Hiên trong hồi ám chiến, mà chiến lợi phẩm chính là Thiên hạ đệ nhất quân sư này, ai kêu y làm cho Âu Dương Cẩn Hiên xem trọng làm chi.
      “Thái tử là muốn……” Thiết mặt nhân cố ý kéo dài giọng , đúng ở chỗ kia , bởi vì trong lòng lẫn nhau đều biết ràng.
      “Đúng vậy. Xích, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Đây chính là từ lúc ngươi ta kết minh tới nay, lần đầu tiên hợp tác đánh chiến.” Gia Luật Ưng có thâm ý khác cười .
      “Ha ha…… Bổn tọa đó sớm chờ mong, tựy thời mà xuất chiến. Đến lúc đó cho dù Âu Dương Cẩn Hiên, binh pháp Mạc Quân, mưu lược cao tới đâu, chung quy bổn tọa bất quá…… Ha ha……” Thiết mặt nhân cuồng vọng cười lớn, che dấu dưới lớp mặt nạ mặt có vẻ tàn khốc thị huyết như vậy, giống như lúc này đó đứng ở đỉnh thắng lợi, nhìn xuống người bị lòng bàn chân dẫm nát.
      “Hảo, Âu Dương Cẩn Hiên, bản Thái tử lúc này đây đòi lại tất cả những gì ngươi thiếu của ta.” Gia Luật Ưng chưởng đánh về phía bàn thư phía trước, giống như đó chính là Âu Dương Cẩn Hiên. Tuy bàn thư được làm từ gỗ hương mộc tốt nhất cũng chịu nỗi chưởng nhàng như vậy, lập tức tan xương nát thịt .
      “Bổn tọa chúc Thái tử sớm ngày đả bại Âu Dương Cẩn Hiên, đến lúc đó với kiến thức của Mạc Quân so với Thái tử cơ trí, minh, nhất định hiểu được người nào mới là Minh quân nên phụ tá.” Thiết mặt nhân lá mặt lá trái . Võ công Gia Luật Ưng xem ra lại tinh tiến ít, hơn nữa Hỏa vân kiếm pháp của quỷ thần khó lường, vô công cũng dưới , là người cực độ nguy hiểm, xem ra càng thêm cẩn thận mới được.
      “Ha ha…… Xích, đến lúc đó bản Thái tử quên đáp ứng chuyện của ngươi. Muốn đánh bại Âu Dương Cẩn Hiên, thiếu ngươi thể được a!” Gia Luật Ưng tuy rằng cười lớn, nhìn như thực sung sướng, nhưng có ai có thể nhìn ra được nội tâm đến tột cùng là hỉ hay là…… Bi?
      “Hảo, chúng ta liền chuẩn bị cho Âu Dương Cẩn Hiên lễ vật to, cái gọi là lễ thượng vóng lai, mà đáp lễ chính là……” Thiết mặt nhân lại ngừng chút.
      Gia Luật Ưng cười tà tiếp:“Là mười vạn đại quân Long Hiên, còn có những gì Âu Dương Cẩn Hiên có được, thậm chí là toàn bộ Long Hiên hoàng triều…… Ha ha.”
      “Ha ha……”
      Thanh mang theo mưu cuồng tiếu rất nặng ở trong quân doanh Thương Liêu bồi hồi lâu, chỉ là, bọn họ tự cho là thắng lợi có thể như ý nguyện sao? Lần trước đưa Lễ vật cho Cẩn Hiên làm cho được thiên hạ đệ nhất quân sư, mà lễ vật lần này sao?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 24: Tâm dưới ánh trăng

      Đêm lạnh như nước, hơn nữa tại biên giới Thương Liêu rét lạnh này, người vốn dĩ sợ lạnh nhất tại lại ngồi ở sườn , ngẩng đầu nhìn lên trời, đối với ánh trăng sáng tỏ trở nên si ngốc.

      Ánh trăng chiếu vào người nàng, càng làm cho nàng vốn nghiêng nước nghiêng thành mặt càng thêm tầng mĩ thần bí, cả người thoạt nhìn như hư ảo, tựa hồ sắp biến mất. Làm cho Cẩn Hiên ở xa xa nhận thấy như vậy bất giác trong lòng căng thẳng, chân lại chịu được khống chế về phía nàng.

      Ai, dưới ánh trăng Ngạo Quân đột nhiên phát ra tiếng thở dài, này là trăm năm khó gặp a! Hướng đến kẻ đối với loại tình gì bất luận như thế nào đều chỉ có bộ việc liên quan đến ta, tự cao tự đại, nếu theo lời Tuyết về Lăng Ngạo Quân nàng chính là có lương tâm nhưng lại ở đây ngắm trăng mà thở dài, nếu bị Tuyết biết, nàng nhất định lập tức nhìn Ngạo Quân giống như nhìn người ngoài hành tinh, sau đó tuyệt đối hỏi câu Ngươi có phải phát sốt ? ngẫm lại Ngạo Quân bất giác ha ha cười rộ lên .

      “Cử đầu vọng Minh Nguyệt, đê đầu tư cố hương.”[*] Dưới ánh trăng sáng Ngạo Quân thản nhiên truyền ra những câu thơ đầy đơn, trơ trọi, trận gió lạnh thổi qua, làm cho nàng bất giác buộc chặt cánh tay.

      Áo choàng ngay sau đó liền phi đến người nàng, cảm giác được người ấm áp, Ngạo Quân quay đầu lại, chính là cười cười : “Oánh nhi, đó trễ thế này tại sao còn chưa ngủ a?” Tay cầm áo choàng ngừng chút, Ngạo Quân cũng để ý.

      Người ở phía sau nửa ngày cũng phản ứng, Nguyệt Oánh khi nào trở nên trầm lặng như vậy? Ngạo Quân nghi hoặc quay đầu, lại ngoài ý muốn chống lại đôi ngươi đen thâm thúy, thâm trầm, rất nhanh lên tia kinh ngạc, bất quá Ngạo Quân vẫn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại, nhìn ánh trăng trời, thản nhiên : “Vương gia, là ngươi a?”

      Lạnh lùng của Ngạo Quân làm cho có điểm bị thương, phải đó muốn hòa hảo rồi sao? Như thế nào còn lạnh nhạt với như thế? Là tính cách của y cho phép? đúng, y đối với Mạc Nguyệt Oánh cùng Ngụy Tử Tề cũng như vậy, cho dù là với Triệu Chi Dương, cũng hảo hơn so với , xem ra y còn chưa tha thứ cho hoài nghi của , tín nhiệm của .

      Trầm mặc, trõ bỏ trầm mặc vẫn là trầm mặc, Ngạo Quân cũng để ý tới người đứng bên cạnh đường đường là Vương gia, vẫn như cũ ngắm trăng, mà Cẩn Hiên lại mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Trích tiên trước mắt đắm chìm dưới ánh trăng.

      “Thực xin lỗi.” Rốt cục, vẫn là Cẩn Hiên đánh phá trầm mặc, xem ra vẫn là Ngạo Quân công phu hơn chút.

      “Cái gì?” Ngạo Quân đắm chìm trong nỗi nhớ nhà liền bị ba chữ này chấn động kéo lại suy nghĩ, vẻ mặt là ta nghe lầm, cũng là ngươi sai rồi biểu tình ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm mê người.

      “Thực xin lỗi.” Cẩn Hiên lại lần nữa lập lại, biểu tình thành khẩn mãnh liệt truyền đạt Ngươi có nghe lầm, ta cũng chưa sai.

      “Ách? Vương gia vì sao lại giải thích với Mạc Quân?” Ngạo Quân cảm thấy lẫn lộn hỏi.

      Trong lòng càng thâm khẳng định ý tưởng: nam nhân này có bệnh, hơn nữa bệnh cũng . Có phải bị Tuyết vứt bỏ đả kích quá lớn hay , biến thành thần kinh bình thường. Bằng để làm chi trong lúc nàng hảo hảo ngắm trăng, đột nhiên lấy áo choàng cho nàng, còn kỳ lạ Thực xin lỗi với nàng, nàng mặc dự phải người Long Hiên hoàng triều, nhưng cũng biết ở cổ đại, đừng giống như Vương gia tay cầm trọng binh, chính là tùy tiện hoàng thất nào đó chỉ sợ cũng có người nào nhận được ba chữ này? Nhưng lại với nàng đến hai lần da, này phải có bệnh là cái gì?

      “Lúc trước là ta phân tốt xấu liền hoài nghi quân sư.” Thực hiển nhiên, Cẩn Hiên cũng biết giờ phút giải thích, đối tượng này suy nghĩ cái gì, bằng , phỏng chừng phải Ngạo Quân bị cắt đứt cổ, chính là Cẩn Hiên bị tức chết.

      “Về phần này, Mạc Quân đó qua, ta trách bọn ngươi.” Ngạo Quân bình thản vụ ba trả lời. Nội tâm lại buồn bực đến chết: Nguyên lai là vì chuyện này a! Người này như thế nào so với lão bà còn muốn dong dài hơn, đó với bọn họ trăm ngàn lần, tha thứ, tha thứ, tha thứ…… rốt cuộc có mang theo lỗ tai hay ?

      tha thứ ?” Hỏi lại lần. Trời ạ! đường đường là Vương gia mặt lạnh, nhưng lại vì quân sư có tha thứ cho hay , tại đây tâm lại bất an yên , sợ y phải thiệt tình tha thứ , phải bị bệnh rồi sao?

      .” Gật đầu mạnh, khẩu khí tựa hồ có điểm nghiến răng nghiến lợi. Hỏi lại lần, nếu hỏi lại lần, nàng nhất định dùng triệt quyền đạo của nàng mà hảo hảo tiếp đón , quản là võ công cao cường.

      “Nếu quân sư đó hề trách bổn vương, kia vì sao đối với bổn vương lãnh đạm như thế?” Cẩn Hiên đến bên người nàng tọa hạ hỏi. Nếu phải trách , sao lại chán ghét ? để ý thái độ y đối với , cảm giác này tương tự như lúc trước để ý Vũ Tình đối với ra sao.

      “Lãnh đạm? Có sao?” Ngạo Quân nghi hoặc hỏi lại. Như thế nào nghe lời của , làm nàng tự giác nghĩ đến trượng phu hội chất vấn lão bà vì cái gì vắng vẻ ? Vẫy vẫy đầu, như thế nào hội nghĩ như vậy?

      có sao? Vừa nãy nhìn thấy bổn vương xuất phải rất lãnh đạm sao? Cũng để ý tới bổn vương.” Cẩn Hiên như trước lên án .

      “Vương gia hiểu lầm, Mạc Quân trời sanh tính đó như thế, cũng phải nhằm vào Vương gia.” Ngạo Quân xúc động có điểm muốn nhu nhu huyệt thái dương, đây là Cẩn Vương gia mà Vũ Tình trầm mặc ít lời, hỉ giận ra mặt sao?

      “Trời sanh tính như thế? Bằng ? Lúc quân sư gặp Mạc nương, phải thực vui vẻ sao!” Cẩn Hiên ngữ khí có điểm là lạ . Lời vừa ra khỏi miệng, Cẩn Hiên liền thấy ổn, ngữ khí này như thế nào nghe như có hương vị ê ẩm. Nhưng chính là khó chịu Mạc Quân đối đói Mạc Nguyệt Oánh so với hảo hơn, đừng tưởng rằng vừa nãy y xoay người, biết y cười, vừa quay đầu lại nhìn thấy người đến là , lại lập tức lónh nghiêm mặt, đãi ngộ cần khác biệt lớn như vậy ?

      “Oánh nhi là muội muội Mạc Quân, nhìn muội muội của mình, vui vẻ có gì đúng?” Ngạo Quân càng ngày càng mê hoặc . Này lại cùng Oánh nhi có quan hệ gì, người này như thế nào dùng ngữ khí có chút là lạ chuyện, nàng cũng hiểu được rốt cuộc cái gì?[ Ai, quả nhiên là ngu ngốc tình thương.]

      “Ha ha, có gì đúng, bổn vương chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Cẩn Hiên cười cho qua. Y đúng, đó là muội muội của y, khó chịu vì cái gì.

      Ngạo Quân nhìn Cẩn Hiên kia pha trò càng thêm nam nhân này rốt cuộc muốn biểu đạt ý tứ gì. biết cũng đừng quản, đây là nguyên tắc Lăng Ngạo Quân luôn luôn xử , trừ phi tất yếu, nếu nàng quyết như Cục cưng tò mò kia truy hỏi kỹ càng việc.

      Thấy Ngạo Quân lại trầm mặc ngẩng đầu nhìn lên trời, Cẩn Hiên cũng học theo bộ dáng của nàng, nhìn ánh trăng trời. Trăng như vậy, thực dễ dàng làm cho người ta nhớ tới chuyện cũ: Vũ Tình, nữ tử đầu tiên làm cho động tâm, tại? Hẳn là sắp sinh rồi! biết thai nhi trong bụng có giống nàng tốt như vậy hay ? Chuyện cũ màn nảy lên trong lòng, có ngọt ngào , có chua sót …… Nhưng vô luận là điểm nào, đều là Vũ Tình gây cho .

      trời sao tựa hồ rất nhiều ?” Lời giống như hỏi lại giống như tự nhàng mà dật ra từ miệng Ngạo Quân, thanh tuy lại đủ để đánh vì trầm mặc của hai người trong lúc đó.

      “Ngôi sao?” Lời của Ngạo Quân làm Cẩn Hiên trong hồi tưởng bị kéo về tại, nhìn về phía bầu trời đầy sao, y những lời này là có ý gì.

      “Đúng vậy! Có người , người sau khi mất biến thành ngôi sao, ở trời nhìn chúng ta.” Ngạo Quân đột nhiên có chút thương cảm .

      Nghe được Ngạo Quân như vậy, Cẩn Hiên quay đầu lại, nhìn Ngạo Quân hỏi: “Quân sư ở đây vì các huynh đệ tử trận hôm nay cảm thấy khổ sở sao?”

      Ngạo Quân có trực tiếp trả lời, chính là từ từ thở dài : “Chiến tranh thực tàn khốc, bất luận là binh lính Long Hiên hay binh lính Thương Liêu, bọn họ đều có người nhà chờ bọn họ trở về. Nhưng từ hôm nay trở , bọn họ trở về được. Ha ha……Đáng thương vạn dặm quan ải , hàng năm chiến cốt nhiều thu thảo a!”

      “Đáng thương vạn dặm quan ải , hàng năm chiến cốt nhiều thu thảo……. Từ xưa có quốc gia là có chiến tranh, đây là điều thể tránh, quân sư cần thương cảm như thế.” Cẩn Hiên an ủi , muốn nhìn y thương cảm như thế.

      Kỳ cũng chán ghét chiến tranh, nhưng có biện pháp, ta đáng nhân, nhân lại phạm ta, vì Long Hiên hoàng triều, thể mặc giáp thượng chiến, vì bảo hộ càng nhiều người vô tội. Nhưng thể tưởng được nhìn y lạnh lùng vô tình như thế lại có tâm địa thiện lương, là người từ bi như thế. Y binh pháp mưu lược hơn người, điểm ấy sớm đó lĩnh giáo rồi, nhưng chỉ dùng câu thơ ngắn ngủn đó đem chiến tranh tàn khốc miêu tả ràng như thế, tài hoa tự nhiên cũng nhiều lời, nhất định có thể trở thành Trạng Nguyên đương triều. Y còn có bao nhiêu tài năng biết, y còn chuẩn bị mang đến cho nhiều kinh hỉ, nhiều kinh ngạc!

      “Ta giết bỏ nhân, bỏ nhân lại vì ta mà chết, điều này sao có thể làm cho ta dường như có việc gì!” Nàng tự nhận phải là người thiện lương gì, nhưng hơn hai vạn người, liền vì mưu kế của nàng mà ly khai nhân thế, điều này làm cho nàng vốn thừa hưởng nền giáo dục của thế kỷ hai mươi mốt vẫn khó có thể chấp nhận .

      “Mạc quân sư, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình, đồng tình địch nhân, đành lòng, ở chiến trường là điều tối kỵ.” Cẩn Hiên đột nhiên nghiêm mặt , thân là quân sư, chủ soái, nếu ở thời điểm quyết chiến tâm đành lòng, chết chỉ có mình, còn có nhiều huynh đệ vào sinh ra tử, có lẽ lãnh khốc vụ tình chính là luyện được ở chiến trường như vậy.

      “Ha ha…… Điểm ấy, ta hiểu được, ngươi cũng yên tâm, người đánh ta, ta đánh người, khi giao chiến, ta nhân từ nương tay .” Ngừng chút, lại kiên định : “Ta cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng, bất luận kẻ nào.” Cho dù muốn lấy mạng của nàng, nàng cũng cho bất luận kẻ nào xâm phạm Long Hiên hoàng triều, cho Tuyết trở thành hoàng hậu mất nước, cho nàng bị thương.

      “Nàng? Là người rất trọng yếu của quân sư sao?” Cẩn Hiên giống như hỏi Ngạo Quân, lại giống như tự hỏi mình.

      “Ân, trọng yếu, rất trọng yếu, nàng là người tối trọng yếu đối với ta thế giới này.” Cũng là người đối với ngươi rất trọng yếu, Ngạo Quân trong lòng bổ sung .

      “Là Mạc nương sao?” Trong lòng ờ ẩm .

      “Nàng đối với ta cũng rất trọng yếu, nhưng, phải nàng.” khi nghĩ tới Tuyết, Ngạo Quân đôi mắt bình tĩnh nổi lên ánh sấng nhu hòa, thời gian vui vẻ lúc còn thơ ấu dần dần lên.

      “Kia……” Trong mắt y chưa bao giờ thấy qua ánh sáng nhu hòa như thế làm cho cảm thấy thập phần chói mắt, cũng làm cho tỉnh táo lại, cho dù y là quân sư của , cũng có tư cách hỏi y vấn đề tư nhân — ai là người tối trọng yếu? Ngược lại dùng ngữ khí thoải mái để che dấu nội tâm chua xót của mình: “ vậy người nọ là hồng nhan tri kỷ của quân sư!”

      Ngạo Quân cười mà đáp, lại làm cho Cẩn Hiên nghĩ đến y cam chịu, trong lòng càng khó chịu, nhưng ngữ khí cũng càng trêu tức: “Mạc Quân sư biết lúc trước ngươi cấp bổn vương ấn tượng như thế nào ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :