Chương 57: Gây khó khăn
Trong buổi họp sáng, Hạ Khương Tuyết báo cáo nhiệm vụ, dự án mùa thu hợp tác với công ty Y.JO vốn do Úc Tử Ân dẫn đoàn sang Hồng Kông đàm phán, nhưng đích thân phó tổng Diệp Tư Mẫn mở miệng, thuận nước đẩy thuyền nhúng chân vào, dự án liền từ trong tay Úc Tử Ân vòng qua tay ta, do ta toàn quyền phụ trách.
Hạ Khương Tuyết cũng tiện dày mặt, chỉ có thể lùi bước, để cho Úc Tử Ân cùng Diệp Tư Mẫn cùng đàm phán.
Dự án nổ lực hơn cả tuần lễ, trong lúc mấu chốt của cuộc đàm phán lại để người khác cướp công, tất nhiên là có người tức giận mà dám . Úc Tử Ân cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Diệp Tư Mẫn, gì thêm, gật đầu đồng ý.
Nếu Diệp Tư Mẫn thích giật đồ của , nếu phải quá quý giá có thể để cho ta, nhưng nếu chạm vào ranh giới cuối cùng, vậy cũng cần phải đến thể diện và tình cảm.
Dự án hợp tác lúc mới bắt đầu chính là do cùng hai thiết kế khác cùng nhau sửa chữa, vì các số liệu thống kê mà phải chạy lui chạy tới Bộ Tài chính dưới 20 lần, dự án hợp tác này là case lớn mùa thu của Thụy Nhĩ, nếu như có thể thuận lợi nắm được, tiền thưởng quý của có thể tăng thêm vài lần.
cầu của Hạ Khương Tuyết đối với cũng rất cao, liên tục hủy bỏ ba lần mới miễn cưỡng đồng ý với phương án cuối cùng, cũng là trải qua nhiều lần sửa đổi kết quả mới có được.
Sau khi tan họp, Úc Tử Ân trở lại chỗ ngồi, mở hộp thư điện tử, những người cùng phụ trách chung dự án bu lại, có chút giận thay bất bình, “ chị Ân Ân, chị có phải phó tổng Diệp cũng quá mặt dày nhỉ, chúng ta trăm ngàn cực khổ mới có được thành quả, ta biết xấu hổ đoạt từ tay chúng ta, là tức chết người mà!”
“Phó tổng Diệp giữa chừng thay đổi cũng sợ đạp phải đinh!” Tiểu Nhạn hừ lạnh tiếng, đối với hành động giữa đường chen chân cướp công lao của bọn họ của Diệp Tư Mẫn rất là khinh thường.
“Tốt lắm, tổng giám Hạ phải để cho chúng ta cùng phối hợp với phó tổng Diệp sao? Dự án đàm phấn cũng thỏa đáng rồi, công lao cũng thiếu phần chúng ta. Mấy ngày nay mọi người cũng cực khổ rồi, chờ ký xong hợp đồng, chúng ta cùng nhau đến tiệm Hỏa Oa mới khai trương ăn lẩu.”
“Ặc, chị Ân Ân à, trời nóng như vậy mà ăn lẩu, có thể hay bị nóng chết à?”
Vấn đề này cũng cũng nghĩ quá nhiều, nhưng hai ngày trước thấy quán kia kinh doanh rất thuận lợi, trời nóng vẫn có người ăn, cũng là chuyện tốt.
“Chị nghe kem ở quán đó cũng tệ, chúng ta có thể thử chút.” Vỗ vỗ bả vai Tương Tương, quay đầu liếc nhìn flat screen TV, “Cũng nên chuân rbij chút thôi, 10 giờ chúng ta còn phải Thịnh Thiên cùng Tổng giám đốc Y.JO đàm phán! Tài liệu cần mang theo cũng nên chuân rbij kỹ, chớ để sai sót!”
“Được rồi!” Tương Tương bất đắc dĩ nhún vai, mới vừa ngồi vào chỗ chỗ, điện thoại nội bộ vang lên, nhẫn nhịn nghe đầu bên kia phân phó, sau đó phanh tiếng cup điện thoại.
Hành động lớn như vậy, Úc Tử Ân ở trong đống tài liệu cũng ngẩng đầu lên nhìn ấy, “Sao vậy?”
“Phó Diệp lệnh em mang bản chính của hợp đồng lên đưa cho ta xem, chưa thấy ai gặp chuyện như vậy còn chạy ôm chân phật đấy!”
Cười khẽ, Úc Tử Ân rút nhanh tập tài liệu bàn đưa qua cho Tương Tương, “ , tránh ta chờ đợi lại nóng nảy!”
“Biết!” Tương Tương rất tình nguyện cầm lấy tập tài liệu, xoay người về hướng phòng phó tổng.
Khách sạn Thịnh Thiên là khách sạn nổi tiếng của thành phố C, rất nhiều công ty lớn đều tổ chức hội nghị ở nơi này, nơi đây cung cấp chỉ có phòng họp cao cấp, mà tốt nhất chính là hoàn cảnh hội nghị được tổ chức khiến cho người khác rất thư tâm.
Tổng giám đốc Lý bên kia từ Hong Kong bay qua đàm phán, Thụy Nhĩ là chủ nhà, chiêu đãi khách tất nhiên thể quá mức mộc mạc.
Khi nhóm bốn người đến khách sạn, quản lý khách sạn truyền lại tổng giám đốc Y.JO còn chưa rời giường nên để bọn họ chờ ở phòng họp.
Úc Tử Ân nghe điện thoại từ hành lang vào, liền nhìn thấy Tương Tương cùng Tiểu Nhạn rối loạn, nghe lúc mới hiểu được hai người loạn cái gì, ra là Diệp Tư Mẫn để quên phần tài liệu quan trọng nhất của dự án ở phòng làm việc, lại đem theo phần tài liệu vô dụng khác tới đây.
Bước lên, quay đầu nhìn Diệp Tư Mẫn giả bộ vô tội đứng bên vặn lông mày, “Phó tổng Diệp, có phải là nên giải thích chút hay ?”
Diệp Tư Mẫn vô tội nhìn về phía Tương Tương, sau nhìn về Úc Tử Ân, dáng vẻ liên quan đến mình, “Giải thích cái gì, tôi nghĩ chuyện này hẳn phải là trách nhiệm của tôi chứ? Tới đây đàm phán, chẳng lẽ mấy người chuẩn bị trước tài liệu sao? Tôi chỉ là vô tâm sai lầm, cũng thể đem hết trách nhiệm đẩy tới người tôi chứ?”
Nghe vậy, Úc Tử Ân cười lạnh, muốn nhiều lời cùng ta nhảm, có tâm hay vô tâm, đoán chừng trong lòng mỗi người đều ràng.
“Nếu phải trách nhiệm của chính là trách nhiệm của tôi!” Cúi đầu, nhìn thời gian, khoảng cách bắt đầu hội nghị còn nửa tiếng, quay về lấy nhất định kịp, trong lúc quan trọng này Diệp Tư Mẫn lại ném cho vấn đề , ràng muốn gây khó khăn để xuống đài!
Hai công ty đàm phán, nếu có tập tài liệu chính có con dấu của công ty Thụy Nhĩ, coi như bọn họ in ra phần lưu email cũng có tác dụng, nếu đàm phán đến thuận lợi ký hợp đồng, tài liệu có con dấu cũng có hiệu lực pháp lý.
Diệp Tư Mẫn là cố ý, ra chiêu đúng thời điểm, ràng chính là nhắm về phía đấy!
Dự án ổn, chưa Hạ Khương Tuyết nhìn như thế nào, mà cũng có mặt mũi về công ty nhìn đông đảo đồng nghiệp, nếu như bây giờ nghĩ ra biện pháp giải quyết, vậy là để cho ta xem thường bản lãnh của mà!
Xoay người, cẩn thận suy nghĩ chút, dưới tình huống có biện pháp gì, cũng chỉ có thể là chết ngựa chọn ngựa sống trước mắt là được rồi!
Cái này khó, cho dù như thế nào đều phải lao theo, quay đầu vẻ mặt thành trợn mắt nhìn về phía Tương Tương, “Tương Tương em lập tức chạy về công ty đến phòng phó tổng cầm tài liệu! Mặc kệ kịp hay , em đều phải quay về đây!”
“Nhưng mà, cách hội nghị còn tới nửa giờ, làm sao có thể…” Tương Tương khổ sở nhìn , dụng ý của .
“ sao, bên kia Lý tổng chị cố kéo dài, em nhanh nhanh về! Chị chờ em ở phòng họp!” tới phút cuối cùng, buông tha!
“Được…” Nhìn ánh mắt kiên định của Úc Tử Ân, Tương Tương gật đầu cái, xoay người nhanh chân chạy mất.
Hít hơi sâu, nắm chặt tay, lạnh lùng liếc Diệp Tư Mẫn cái, “Nếu Diệp phó luôn muốn xem kịch vui, vậy mời đến phòng hội nghị chờ !”
“Tôi xem các người làm sao dọn dẹp cục diện rối rắm này!” Khẽ hừ tiếng, Diệp Tư Mẫn bước cao chân đẩy cửa phòng họp vào.
Bên phía hành lang, đột nhiên truyền đến thanh huyên náo, Úc Tử Ân theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng của người dẫn đầu bên kia tới, hơi sững sờ.
nhóm nhân sĩ thương giới trong đó phần lớn là người ngoại quốc, hình như vừa mới họp xong mặt mỗi người còn treo nụ cười nhàn nhạt, sau đó quên dùng tiếng lưu loát để trò chuyện với nhau.
khỏi nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu, thân trang phục màu đen xám, áo sơ mi màu tím nhạt, cà vạt màu tím đậm, hơi thở trang trọng trầm ổn, khó nén ưu nhã của quý tộc, cổ áo bốn lá kim băng sáng chói, nụ cười ôn hòa, có thể là hào quang rực rỡ.
Last edited by a moderator: 15/9/14