1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55:: Về nhà ăn cơm!

      Lần đầu tiên mời ấy ăn cơm ở Thập Tam Lâu, bởi vì gặp phải Lam Mộ Duy, bữa cơm này vô vị tẻ nhạt, cuối cùng đành nhếch nhácthoát ra.

      Lần này muốn cảm ơn giúp cha mộttay, lại thể mời đến nhà hàng cao cấp dùng cơm tầm thường, suy nghĩ trước sau lâu, lúc này mới nghĩ tới mời đếnmột chỗ đặc biệt.

      Sau khi chạy qua cầu vượt nội thành, vẫn bình thản lái xe đến vùng ngoại ô trống trải,đường xá có hơi xa, đến nơi trời tối rồi, ánh đèn rực rỡ mới lên đốt sáng màn đêm baophủ xuống đô thị phồn hoa.

      Dọc theo đường , vì lý do an toàn, Dịch Khiêm cũng chuyện với , sợ láixe phân tâm.

      Ngược lại tâm trạng của Úc Tử Ân rất tốt, sợ nhàm chán, thỉnh thoảng lại tìm đề tàihàn huyên chút, giờ lái xe bất tri bấtgiác trôi qua, xe chạy qua mấy con đường hẻm cũ, cuối cùng dừng ở bên ngoài con phố.

      Bước xuống xe, xa xa nhìn lại, thị trấn mang phong cách cổ xưa được xây dựa vào núi rất yên tĩnh, thưa thớt vài ngọn đèn dầu dìudịu trong nhà.

      Quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, có chút xấu hổ cười cười, "Xe vào được,chúng ta chỉ có thể tự qua."

      "Ừ, sao, chút cũng tốt, phong cảnh tươi đẹp ấm áp này bình thường dễ gì thấy được." Khẽ cười tiếng, ngước mắt nhìn , ánh sáng mờ nhạt phát ra từ ngọn đèn, trong ánh mắt tối tăm ấy lại thấy chút ánhsáng lóe lên, cùng chỗ với ánh sáng ngọnđèn dầu, cuối cùng hợp hai làm .

      "Vậy chúng ta !" xong, xoay người dẫn đường phố cũ.

      Đá lát đường hơi ươn ướt, mặt đường lồi lõm trải qua biết bao năm tháng sương gió,hai bên cửa đèn lồng đỏ lớn treo cao, thỉnhthoảng còn có thể thấy mấy du khách qua bêncạnh, tất cả hình ảnh ấy đều mang loại cảm giác an bình hiền hòa, giống như xuyên qua thời, từ đô thị phồn hoa trở về đến thế giới cổ kính.

      Hai bóng người song song nhau, vang vọng trong khí là tiếng bước chân hài hòa của hai người nền đá cũ, ăn ý mà ấm áp.

      "Dịch thiếu, tới chỗ này rồi sao?" Nơi này cách nội thành có đoạn, bình thườngcũng chỉ vào thứ bảy mới có thời gian trở lại,về sau khi kết hôn phải phải về nhà họĐường, cho nên số lần trở lại nơi này cũng dần dần ít .

      " tới mấy lần, nhưng chỉ tới vào ban ngày,chưa có xem qua cảnh đêm đẹp như vậy." Nhìn những ngọn đèn dầu lan tràn nơi xa, khẽnghiêng đầu nhìn , gương mặt tuấn dịu dàng tràn ngập vẻ an tĩnh chưa từng có.

      Vào giờ phút này, cùng đường, mơ hồ cảm giác dường như mình được trở vềnhà.

      "Nơi này đến buổi tối đặc biệt xinh đẹp! Đợi látnữa ăn xong bữa tối tôi dẫn dạo chút!" xong, dẫn quẹo vào ngõ hẻm, chưa được mấy bước dừng lại trước căn nhà.

      "Mời vào!" Đứng ở cửa, đẩy cửa ra, lễ phépnhìn , mặt đẹp khó nén nụ cười nhõm.

      kinh ngạc liếc nhìn , kinh hoảng trongchốc lát, biết lâu như vậy nhưng hình nhưanh chưa từng nhìn thấy nụ cười sáng lán nhưvậy xuất gương mặt , xé vẻ nhẫn lạnh nhạt, trở lại vẻ ngây thơ hồn nhiên dễ lộ ra ngoài này.

      như vậy, thừa dịp như vậy bóng đêm yên tĩnh, vẻ đẹp rung động lòng người.

      Chợt bừng tỉnh, đuổi theo bước chân của bước vào ngôi nhà cũ sáng ánh đèn dầu, trongphòng khách, nghe được thanh bà lão đãđứng lên, tươi cười tới phía bọn họ.

      "Bà ngoại, chúng con đến!" Chờ ở trong phòng khách, Lý Phức gật đầu cười, khuônmặt chất đầy nếp nhăn cười nhàng.

      hơn 70 tuổi, nhưng bà cụ vẫn khỏe mạnhhiền lành như cũ, tóc xám trắng búi lên, trênsống mũi chống đỡ khung kính lão, quần dài, áovải chiffon xanh đậm cài nút, trang phục cất giữvẻ cũ kỹ mấy chục năm.

      Sáng sớm có gọi điện thoại tới đây trước, mang người khách đến ăn cơm, bà còn nhiều chuyện hỏi thêm câu là nam hay là nữ, nghe là nam mà còn phải là chồng con bé, bà cho là nó chỉ giỡn, ngờđem người mang đến .

      "Dịch thiếu, đây là bà ngoại của tôi, bà ngoại,đây là Dịch Khiêm, là. . . . . . bạn bè." Quay đầu,Úc Tử Ân ho tiếng, mang bộ mặt phớt tỉnh giới thiệu.

      "Bà ngoại khỏe! Cháu theo Ân Ân gọi bà như vậy, hi vọng bà cảm cháu quá đườngđột." nghĩ tới dẫn mình vềnhà ăn cơm, ngoài ý muốn.

      Ngay cả lúc chưa chuẩn bị tâm tư, biết cácloại trường hợp, trường hợp như vậy vẫn cóthể ứng phó qua được .

      Sau khi lễ phép làm lễ ra mắt, cười nhìn côgái bên cạnh cái, có chút bất đắc dĩ, "Cháukhông biết Ân Ân dẫn mình tới nơi này ăn cơm,nên ngay cả món quà lễ ra mắt cũng có,mong rằng bà ngoại đừng chê!"

      Nghe tiếng quay đầu, Lý Phức quan sát ngườiđàn ông ôn nhu trước mặt, hài lòng gật đầu mộtcái.

      số người chỉ cần nhìn cái là có thểnhìn ra được tính tình như thế nào, còn cậu thanh niên lễ phép này quả giốngngười khác, cho dù là Đường Minh Lân cũng tốt, nhưng lấy hai người so sánh với nhau, ngườinày càng thêm thành thục nho nhã, chững chạc, thấy thế nào cũng giống là người bìnhthường.

      Chương 56:: Chung thủy trongtình cảm

      Sống nhiều năm như vậy, gặp qua nhiều loại người, những năm trước đây bà cũng hay giớithiệu bạn trai cho Ân Ân xem mắt, nhưng chỉ có người đàn ông này khiến cho bà có ấn tượng đặc biệt.

      Phong cách bẩm sinh được tu dưỡng, nhìn qua nhất cử nhất động của cậu ta có thể thấy được đứa bé bày phải sanh ra trong gia đình bình thường.

      Thu hồi tầm mắt, Lý Phức khỏi khẽ cảm thán, Ân Ân nhà bọn họ làm sao lại thểgặp gỡ người đàn ông tốt như vậy chứ?

      Gả cho cậu thanh niên Đường Minh Lân kia,ngày ngày đều ôm ôm ấp ấp với những người phụ nữ khác tạo xì căng đan kỳ cục, nhưnghôn nhân này là do tiểu nha đầu nhà mình chọn,cái này bà cũng tiện thêm cái gì.

      Con đường này là con bé kiên trì phải , hiệntại hy vọng duy nhất của bà chính là kẻ phonglưu này cải tà quy chính, đối xử tốt với ÂnÂn, bà cũng có gì tiếc nuối.

      "Làm sao biết chứ, trong nhà khó được cókhách đến chơi, bình thường cũng chỉ có hai người ăn cơm, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy Ân Ân mang bạn bè về nhà ăn cơm ! Đến đây, vào !" Lý Phức hòa ái nhìn bọn họ cái, cười xoay người dẫn hai người vào phòng khách.

      "Biết hôm nay Ân Ân dẫn khách về nhà ăn cơm, dì Bình nấu rất nhiều món ăn đó!" ở đằng trước, bà cụ lẩm bẩm , quay đầu nhìn về trong phòng bếp với dì Bình làm thức ăn, giọng ôn hòa trong tràn đầy vuisướng: "Tiểu Bình, khách đến, chuẩn bị ăn cơm!"

      "Yes Sir!" Trong phòng bếp dì Bình ghé đầu liếcnhìn hai người trong phòng khách, xoa xoa tayđáp tiếng.

      Dì Bình là bảo mẫu Úc Tử Ân mời về làm bạnchăm sóc cho Lý Phức, vẫn chưa tới năm mươi tuổi, nên vẫn còn thùy mị, đối nhân xử thế rấtthân thiện tỉ mỉ, năm xưa khi chồng chết, dì ấy vẫn ở vậy nuôi con trai.

      Tuy là bảo mẫu, nhưng mọi người cũng coi dì như người ngoài, Lý Phức càng thêm coi dì ấy như con của mình, cóviệc gì liền tác hợp dì Bình với cha Úc Bảo Sơn, chỉ tiếc Úc Bảo Sơn chết sống nhìn ra được điểm tốt ở người ta, ngay cả Úc Tử Âncũng cách nào hiểu được cách chọn phụ nữ của người cha này.

      "Dịch thiếu, ngồi ! Tôi đến phòng bếpgiúp tay!" xong, nháy mắt với cái, chống lại vẻ mặt bình tĩnh là vẻmặt cười tự nhiên, quẹo vào phòng bếp.

      Trong phòng khách, Lý Phức di chuyển khay trà, vẫy vẫy tay với cậu thanh niên đứng bên cạnh, "Tiểu tử, ngồi !"

      "Vâng, bà ngoại!" Dịch Khiêm nhàn nhạt thu hồiánh mắt, nghiêng người ngồi vào ghế bành bên trái.

      Phòng khách được trang hoàng theo phongcách cũ kỹ mấy chục năm, ghế bành được khắc hoa Trác Đài, sau lưng tấm bình phong,vẫn cất giữ được hơi thở cổ kính thời xưa.

      "Tiểu tử cậu làm nghề nghiệp gì đây?" Sau khi rót chén trà Phổ Nhỉ, Lý Phức ôn hòa hỏi cậu thanh niên ngồi thẳng tắp phía đối diện.

      " tại chủ yếu cháu làm bên nghiên cứu phát triển các sản phẩm khoa học kỹ thuật." tập đoànQM làm trong ba lĩnh vực, tại điềuhành bên nghiên cứu và phát triển sản phẩm khoa học kỹ thuật, Thụy Nhĩ tạm thời do Lam Mộ Duy xử lý, còn phương diện kinh doanh bấtđộng sản vẫn luôn để người quản lí phụtrách.

      Quyết sách cuối cùng của công ty cuối đều doanh bày mưu đặt kế, thân là người phụ trách củatập đoàn, trừ việc có thể khống chế quyền lợikiên quyết ở ngoài, nhiều hơn còn cần giỏi trongcác thủ đoạn giao tiếp, nếu công ty khó có thể ở cạnh tranh sống còn với các đốithủ ngoài thị trường.

      " ra là làm nghiên cứu khoa học, là Hậu Sinh Khả Úy a!" Đôi mắt này rất thâm thúy sắcbén, có thể nhìn lòng người, có lẽ chức vị nhưvậy cũng thấp chút nào.

      Ha ha, Lý Phức quay đầu liếc nhìn bóng dángđang bê thức ăn ra từ phòng bếp, “Ân Ân nhà chúng ta rất ít khi mời khách về nhà ăn cơm, dù là đưa bé Tiểu Đường kia, cũng chỉ tới có mộtlần, bà còn lo lắng nha đầu này chơi đượcvới bạn bè!"

      "Bà ngoại, con đây người gặp người thích hoagặp hoa nở, làm sao lại chơi được với bạn bè!" hạ cái mâm xuống, nghe bà ngoại trêu ghẹomình, Úc Tử Ân tức giận dậm chân, giận dỗi xoay người trở về phòng bếp.

      "Đứa này. . . . . ." Lý Phức bất đắc dĩ lắcđầu, quay đầu nhìn về Dịch Khiêm ngồi bên, "Ân Ân nha đầu này là như vậy, có lúc đốivới ít chuyện rất cố chấp, khuyên thế nàocũng quay đầu lại."

      "Có lúc cố chấp cũng đại biểu lòng, như vậy thường thường rất chung tình." Dứt lờithì chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía bóng dáng ra từ phòng bếp, an tĩnh mà thâm trầm.

      Hình như là nghe được lời mình mới vừa , nhìn thấy tức giận trừng mắt liếc cái, có mấy phần nũng nịu mấy phần quyến rũ, khỏi cười tiếng, quay đầu ra nhìn lạiánh mắt như có điều suy nghĩ của Lý Phức, đáymắt thâm trầm lần nữa trở nên thản nhiên giónhẹ nước chảy: "Bạn bè cần nhiều, cả đờichỉ cần có vài người tri kỉ cũng đủ đủ rồi, bàngoại có đúng ?"

      "Ừ, tiểu tử sai!" Lý Phức gật đầu cái, đứng dậy với Dịch Khiêm rửa tay dùng cơm.

      Trong phòng bếp, đột nhiên Dịch Khiêm đứng ởtrước kệ bếp, nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, nửa cười nghiêng người qua giọng : "Hômnay dành cho tôi bất ngờ cũng quá lớn chứ? Về sau trước tiên có thể chuyện trướcvới tôi được ?"

      " theo rồi chẳng phải là có gì ngạcnhiên hay sao?" Quay đầu, Úc Tử Ân bày ra vẻmặt vô tội nhìn , hai bóng người cách được xa, tư thế quay đầu cách gương mặt tuấn tú ấy quá mức gần, trong hơi thở đều mang mùi hương cỏ cây nhàn nhạt.

      Khoảng cách mập mờ như vậy, khỏisững sờ, theo bản năng bừng tỉnh, vội quay đầura, khuôn mặt nóng bỏng, lúng túng ra câu: " ra ăn cơm !"

      "Được. . . . . ." Sau lưng, Dịch Khiêm nhàn nhạtđứng thẳng người dậy, khóe miệng nhịnđược nở nụ cười êm ái.

      Thức ăn bàn đơn giản nhưng cũng khôngthiếu đặc sắc, năm món ăn món canh,dường như đều hợp khẩu vị của , ngay cảcanh cũng là rất ấm dạ dày , bình thường khó có được bữa ăn ở nhà như vậy, ngồi ở trước bàn ăn, dường như Dịch Khiêm có chút cảmđộng.

      Ngẩng đầu, cảm kích gật đầu cái với ÚcTử Ân ngồi đối diện, cảm ơn hôm nay có thịnh tình muốn mời.

      Ăn cơm xong, hai người cùng ngồi chuyệnvới Lý Phức trong đình viện lúc lâu, tới vội vàng, nên phòng khách kịp dọn dẹp, LýPhức cũng có để cho bọn họ ngủ lại.

      đường trở về, hai người sóng vai trêncòn đường đá an tĩnh, bên tai loáng thoáng cóthể nghe thấy tiếng phim tryền hình ở nhà bêncạnh truyền tới, trời đầy sao, thân thể đượcánh đèn sưởi ấm, vừa lòng mà tự tại.

      Trong tầm mắt trống trải, Úc Tử Ân dừng bướcchân, ngửa đầu nhìn khắp trời đầy sao, thế nàymới ý thức được, hình như chính mình lâurồi có an tĩnh như vậy rồi.

      "Dịch thiếu. . . . . ." Cúi đầu, lẳng lặng nhìnanh, cất tiếng gọi khẽ.

      "Hả? Muốn cái gì với tôi sao?" Dưới áng đèn sáng chói, ánh mắt thâm thúy giống như xuyênqua thời gian, chuyên chú mà dịu dàng.

      " có cảm thấy cảm giác đó hay , ngay cả có khi cảm thấy, cái bóng của mình nhanh hơn bước chân của mình?" tin tưởng suy nghĩ biểu đạt của mình, ấy nhấtđịnh hiểu được .

      "Nếu như cảm giác bóng dáng mình theokịp bước chân của mình, vậy hãy dừng lạinghỉ ngơi chút, đừng làm cho nó lạc mất."

      Nghe giải thích của , nhàn nhạt cười khổ, "Vậy nếu như tìm được nơi nghỉ ngơi sao?"

      nơi, trái tim lại hướng về nơi khác, có người có thể dựa vào, làm thế nào có thể dừng lại được?

      "Chỉ cần nguyện ý, ra có rất nhiều thứ, chỉ cần xoay người lại đoạn mà thôi. quá mạnh mẽ rồi, thỉnh thoảng nên mềm yếu chút, chừng đón nhận đượcnhiều hơn."

      " sao?" nhìn , chớp chớp mắt chua xót, nhàng cười tiếng, gì thêm nữa.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56:: Chung thủy trong tình cảm

      Sống nhiều năm như vậy, gặp qua nhiều loại người, những năm trước đây bà cũng hay giới thiệu bạn trai cho Ân Ân xem mắt, nhưng chỉ có người đàn ông này khiến cho bà có ấn tượng đặc biệt.

      Phong cách bẩm sinh được tu dưỡng, nhìn qua nhất cử nhất động của cậu ta có thể thấy được đứa bé bày phải sanh ra trong gia đình bình thường.

      Thu hồi tầm mắt, Lý Phức khỏi khẽ cảm thán, Ân Ân nhà bọn họ làm sao lại thể gặp gỡ người đàn ông tốt như vậy chứ?

      Gả cho cậu thanh niên Đường Minh Lân kia, ngày ngày đều ôm ôm ấp ấp với những người phụ nữ khác tạo xì căng đan kỳ cục, nhưng hôn nhân này là do tiểu nha đầu nhà mình chọn, cái này bà cũng tiện thêm cái gì.

      Con đường này là con bé kiên trì phải , tại hy vọng duy nhất của bà chính là kẻ phong lưu này cải tà quy chính, đối xử tốt với Ân Ân, bà cũng có gì tiếc nuối.

      "Làm sao biết chứ, trong nhà khó được có khách đến chơi, bình thường cũng chỉ có hai người ăn cơm, nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy Ân Ân mang bạn bè về nhà ăn cơm ! Đến đây, vào !" Lý Phức hòa ái nhìn bọn họ cái, cười xoay người dẫn hai người vào phòng khách.

      "Biết hôm nay Ân Ân dẫn khách về nhà ăn cơm, dì Bình nấu rất nhiều món ăn đó!" ở đằng trước, bà cụ lẩm bẩm , quay đầu nhìn về trong phòng bếp với dì Bình làm thức ăn, giọng ôn hòa trong tràn đầy vui sướng: "Tiểu Bình, khách đến, chuẩn bị ăn cơm!"

      "Yes Sir!" Trong phòng bếp dì Bình ghé đầu liếc nhìn hai người trong phòng khách, xoa xoa tay đáp tiếng.

      Dì Bình là bảo mẫu Úc Tử Ân mời về làm bạn chăm sóc cho Lý Phức, vẫn chưa tới năm mươi tuổi, nên vẫn còn thùy mị, đối nhân xử thế rất thân thiện tỉ mỉ, năm xưa khi chồng chết, dì ấy vẫn ở vậy nuôi con trai.

      Tuy là bảo mẫu, nhưng mọi người cũng coi dì như người ngoài, Lý Phức càng thêm coi dì ấy như con của mình, có việc gì liền tác hợp dì Bình với cha Úc Bảo Sơn, chỉ tiếc Úc Bảo Sơn chết sống nhìn ra được điểm tốt ở người ta, ngay cả Úc Tử Ân cũng cách nào hiểu được cách chọn phụ nữ của người cha này.

      "Dịch thiếu, ngồi ! Tôi đến phòng bếp giúp tay!" xong, nháy mắt với cái, chống lại vẻ mặt bình tĩnh là vẻ mặt cười tự nhiên, quẹo vào phòng bếp.

      Trong phòng khách, Lý Phức di chuyển khay trà, vẫy vẫy tay với cậu thanh niên đứng bên cạnh, "Tiểu tử, ngồi !"

      "Vâng, bà ngoại!" Dịch Khiêm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nghiêng người ngồi vào ghế bành bên trái.

      Phòng khách được trang hoàng theo phong cách cũ kỹ mấy chục năm, ghế bành được khắc hoa Trác Đài, sau lưng tấm bình phong, vẫn cất giữ được hơi thở cổ kính thời xưa.

      "Tiểu tử cậu làm nghề nghiệp gì đây?" Sau khi rót chén trà Phổ Nhỉ, Lý Phức ôn hòa hỏi cậu thanh niên ngồi thẳng tắp phía đối diện.

      " tại chủ yếu cháu làm bên nghiên cứu phát triển các sản phẩm khoa học kỹ thuật." tập đoàn QM làm trong ba lĩnh vực, tại điều hành bên nghiên cứu và phát triển sản phẩm khoa học kỹ thuật, Thụy Nhĩ tạm thời do Lam Mộ Duy xử lý, còn phương diện kinh doanh bất động sản vẫn luôn để người quản lí phụ trách.

      Quyết sách cuối cùng của công ty cuối đều do bày mưu đặt kế, thân là người phụ trách của tập đoàn, trừ việc có thể khống chế quyền lợi kiên quyết ở ngoài, nhiều hơn còn cần giỏi trong các thủ đoạn giao tiếp, nếu công ty khó có thể ở cạnh tranh sống còn với các đối thủ ngoài thị trường.

      " ra là làm nghiên cứu khoa học, là Hậu Sinh Khả Úy a!" Đôi mắt này rất thâm thúy sắc bén, có thể nhìn lòng người, có lẽ chức vị như vậy cũng thấp chút nào.

      Ha ha, Lý Phức quay đầu liếc nhìn bóng dáng bê thức ăn ra từ phòng bếp, “Ân Ân nhà chúng ta rất ít khi mời khách về nhà ăn cơm, dù là đưa bé Tiểu Đường kia, cũng chỉ tới có lần, bà còn lo lắng nha đầu này chơi được với bạn bè!"

      "Bà ngoại, con đây người gặp người thích hoa gặp hoa nở, làm sao lại chơi được với bạn bè!" hạ cái mâm xuống, nghe bà ngoại trêu ghẹo mình, Úc Tử Ân tức giận dậm chân, giận dỗi xoay người trở về phòng bếp.

      "Đứa này. . . . . ." Lý Phức bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về Dịch Khiêm ngồi bên, "Ân Ân nha đầu này là như vậy, có lúc đối với ít chuyện rất cố chấp, khuyên thế nào cũng quay đầu lại."

      "Có lúc cố chấp cũng đại biểu lòng, như vậy thường thường rất chung tình." Dứt lời chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía bóng dáng ra từ phòng bếp, an tĩnh mà thâm trầm.

      Hình như là nghe được lời mình mới vừa , nhìn thấy tức giận trừng mắt liếc cái, có mấy phần nũng nịu mấy phần quyến rũ, khỏi cười tiếng, quay đầu ra nhìn lại ánh mắt như có điều suy nghĩ của Lý Phức, đáy mắt thâm trầm lần nữa trở nên thản nhiên gió nước chảy: "Bạn bè cần nhiều, cả đời chỉ cần có vài người tri kỉ cũng đủ đủ rồi, bà ngoại có đúng ?"

      "Ừ, tiểu tử sai!" Lý Phức gật đầu cái, đứng dậy với Dịch Khiêm rửa tay dùng cơm.

      Trong phòng bếp, đột nhiên Dịch Khiêm đứng ở trước kệ bếp, nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, nửa cười nghiêng người qua giọng : "Hôm nay dành cho tôi bất ngờ cũng quá lớn chứ? Về sau trước tiên có thể chuyện trước với tôi được ?"

      " theo rồi chẳng phải là có gì ngạc nhiên hay sao?" Quay đầu, Úc Tử Ân bày ra vẻ mặt vô tội nhìn , hai bóng người cách được xa, tư thế quay đầu cách gương mặt tuấn tú ấy quá mức gần, trong hơi thở đều mang mùi hương cỏ cây nhàn nhạt.

      Khoảng cách mập mờ như vậy, khỏi sững sờ, theo bản năng bừng tỉnh, vội quay đầu ra, khuôn mặt nóng bỏng, lúng túng ra câu: " ra ăn cơm !"

      "Được. . . . . ." Sau lưng, Dịch Khiêm nhàn nhạt đứng thẳng người dậy, khóe miệng nhịn được nở nụ cười êm ái.

      Thức ăn bàn đơn giản nhưng cũng thiếu đặc sắc, năm món ăn món canh, dường như đều hợp khẩu vị của , ngay cả canh cũng là rất ấm dạ dày , bình thường khó có được bữa ăn ở nhà như vậy, ngồi ở trước bàn ăn, dường như Dịch Khiêm có chút cảm động.

      Ngẩng đầu, cảm kích gật đầu cái với Úc Tử Ân ngồi đối diện, cảm ơn hôm nay có thịnh tình muốn mời.

      Ăn cơm xong, hai người cùng ngồi chuyện với Lý Phức trong đình viện lúc lâu, tới vội vàng, nên phòng khách kịp dọn dẹp, Lý Phức cũng có để cho bọn họ ngủ lại.

      đường trở về, hai người sóng vai còn đường đá an tĩnh, bên tai loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng phim tryền hình ở nhà bên cạnh truyền tới, trời đầy sao, thân thể được ánh đèn sưởi ấm, vừa lòng mà tự tại.

      Trong tầm mắt trống trải, Úc Tử Ân dừng bước chân, ngửa đầu nhìn khắp trời đầy sao, thế này mới ý thức được, hình như chính mình lâu rồi có an tĩnh như vậy rồi.

      "Dịch thiếu. . . . . ." Cúi đầu, lẳng lặng nhìn , cất tiếng gọi khẽ.

      "Hả? Muốn cái gì với tôi sao?" Dưới áng đèn sáng chói, ánh mắt thâm thúy giống như xuyên qua thời gian, chuyên chú mà dịu dàng.

      " có cảm thấy cảm giác đó hay , ngay cả có khi cảm thấy, cái bóng của mình nhanh hơn bước chân của mình?" tin tưởng suy nghĩ biểu đạt của mình, ấy nhất định hiểu được .

      "Nếu như cảm giác bóng dáng mình theo kịp bước chân của mình, vậy hãy dừng lại nghỉ ngơi chút, đừng làm cho nó lạc mất."

      Nghe giải thích của , nhàn nhạt cười khổ, "Vậy nếu như tìm được nơi nghỉ ngơi sao?"

      nơi, trái tim lại hướng về nơi khác, có người có thể dựa vào, làm thế nào có thể dừng lại được?

      "Chỉ cần nguyện ý, ra có rất nhiều thứ, chỉ cần xoay người lại đoạn mà thôi. quá mạnh mẽ rồi, thỉnh thoảng nên mềm yếu chút, chừng đón nhận được nhiều hơn."

      " sao?" nhìn , chớp chớp mắt chua xót, nhàng cười tiếng, gì thêm nữa.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Gây khó khăn
      Trong buổi họp sáng, Hạ Khương Tuyết báo cáo nhiệm vụ, dự án mùa thu hợp tác với công ty Y.JO vốn do Úc Tử Ân dẫn đoàn sang Hồng Kông đàm phán, nhưng đích thân phó tổng Diệp Tư Mẫn mở miệng, thuận nước đẩy thuyền nhúng chân vào, dự án liền từ trong tay Úc Tử Ân vòng qua tay ta, do ta toàn quyền phụ trách.

      Hạ Khương Tuyết cũng tiện dày mặt, chỉ có thể lùi bước, để cho Úc Tử Ân cùng Diệp Tư Mẫn cùng đàm phán.

      Dự án nổ lực hơn cả tuần lễ, trong lúc mấu chốt của cuộc đàm phán lại để người khác cướp công, tất nhiên là có người tức giận mà dám . Úc Tử Ân cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Diệp Tư Mẫn, gì thêm, gật đầu đồng ý.

      Nếu Diệp Tư Mẫn thích giật đồ của , nếu phải quá quý giá có thể để cho ta, nhưng nếu chạm vào ranh giới cuối cùng, vậy cũng cần phải đến thể diện và tình cảm.

      Dự án hợp tác lúc mới bắt đầu chính là do cùng hai thiết kế khác cùng nhau sửa chữa, vì các số liệu thống kê mà phải chạy lui chạy tới Bộ Tài chính dưới 20 lần, dự án hợp tác này là case lớn mùa thu của Thụy Nhĩ, nếu như có thể thuận lợi nắm được, tiền thưởng quý của có thể tăng thêm vài lần.

      cầu của Hạ Khương Tuyết đối với cũng rất cao, liên tục hủy bỏ ba lần mới miễn cưỡng đồng ý với phương án cuối cùng, cũng là trải qua nhiều lần sửa đổi kết quả mới có được.

      Sau khi tan họp, Úc Tử Ân trở lại chỗ ngồi, mở hộp thư điện tử, những người cùng phụ trách chung dự án bu lại, có chút giận thay bất bình, “ chị Ân Ân, chị có phải phó tổng Diệp cũng quá mặt dày nhỉ, chúng ta trăm ngàn cực khổ mới có được thành quả, ta biết xấu hổ đoạt từ tay chúng ta, là tức chết người mà!”

      “Phó tổng Diệp giữa chừng thay đổi cũng sợ đạp phải đinh!” Tiểu Nhạn hừ lạnh tiếng, đối với hành động giữa đường chen chân cướp công lao của bọn họ của Diệp Tư Mẫn rất là khinh thường.

      “Tốt lắm, tổng giám Hạ phải để cho chúng ta cùng phối hợp với phó tổng Diệp sao? Dự án đàm phấn cũng thỏa đáng rồi, công lao cũng thiếu phần chúng ta. Mấy ngày nay mọi người cũng cực khổ rồi, chờ ký xong hợp đồng, chúng ta cùng nhau đến tiệm Hỏa Oa mới khai trương ăn lẩu.”

      “Ặc, chị Ân Ân à, trời nóng như vậy mà ăn lẩu, có thể hay bị nóng chết à?”

      Vấn đề này cũng cũng nghĩ quá nhiều, nhưng hai ngày trước thấy quán kia kinh doanh rất thuận lợi, trời nóng vẫn có người ăn, cũng là chuyện tốt.

      “Chị nghe kem ở quán đó cũng tệ, chúng ta có thể thử chút.” Vỗ vỗ bả vai Tương Tương, quay đầu liếc nhìn flat screen TV, “Cũng nên chuân rbij chút thôi, 10 giờ chúng ta còn phải Thịnh Thiên cùng Tổng giám đốc Y.JO đàm phán! Tài liệu cần mang theo cũng nên chuân rbij kỹ, chớ để sai sót!”

      “Được rồi!” Tương Tương bất đắc dĩ nhún vai, mới vừa ngồi vào chỗ chỗ, điện thoại nội bộ vang lên, nhẫn nhịn nghe đầu bên kia phân phó, sau đó phanh tiếng cup điện thoại.

      Hành động lớn như vậy, Úc Tử Ân ở trong đống tài liệu cũng ngẩng đầu lên nhìn ấy, “Sao vậy?”

      “Phó Diệp lệnh em mang bản chính của hợp đồng lên đưa cho ta xem, chưa thấy ai gặp chuyện như vậy còn chạy ôm chân phật đấy!”

      Cười khẽ, Úc Tử Ân rút nhanh tập tài liệu bàn đưa qua cho Tương Tương, “ , tránh ta chờ đợi lại nóng nảy!”

      “Biết!” Tương Tương rất tình nguyện cầm lấy tập tài liệu, xoay người về hướng phòng phó tổng.

      Khách sạn Thịnh Thiên là khách sạn nổi tiếng của thành phố C, rất nhiều công ty lớn đều tổ chức hội nghị ở nơi này, nơi đây cung cấp chỉ có phòng họp cao cấp, mà tốt nhất chính là hoàn cảnh hội nghị được tổ chức khiến cho người khác rất thư tâm.

      Tổng giám đốc Lý bên kia từ Hong Kong bay qua đàm phán, Thụy Nhĩ là chủ nhà, chiêu đãi khách tất nhiên thể quá mức mộc mạc.

      Khi nhóm bốn người đến khách sạn, quản lý khách sạn truyền lại tổng giám đốc Y.JO còn chưa rời giường nên để bọn họ chờ ở phòng họp.

      Úc Tử Ân nghe điện thoại từ hành lang vào, liền nhìn thấy Tương Tương cùng Tiểu Nhạn rối loạn, nghe lúc mới hiểu được hai người loạn cái gì, ra là Diệp Tư Mẫn để quên phần tài liệu quan trọng nhất của dự án ở phòng làm việc, lại đem theo phần tài liệu vô dụng khác tới đây.

      Bước lên, quay đầu nhìn Diệp Tư Mẫn giả bộ vô tội đứng bên vặn lông mày, “Phó tổng Diệp, có phải là nên giải thích chút hay ?”

      Diệp Tư Mẫn vô tội nhìn về phía Tương Tương, sau nhìn về Úc Tử Ân, dáng vẻ liên quan đến mình, “Giải thích cái gì, tôi nghĩ chuyện này hẳn phải là trách nhiệm của tôi chứ? Tới đây đàm phán, chẳng lẽ mấy người chuẩn bị trước tài liệu sao? Tôi chỉ là vô tâm sai lầm, cũng thể đem hết trách nhiệm đẩy tới người tôi chứ?”

      Nghe vậy, Úc Tử Ân cười lạnh, muốn nhiều lời cùng ta nhảm, có tâm hay vô tâm, đoán chừng trong lòng mỗi người đều ràng.

      “Nếu phải trách nhiệm của chính là trách nhiệm của tôi!” Cúi đầu, nhìn thời gian, khoảng cách bắt đầu hội nghị còn nửa tiếng, quay về lấy nhất định kịp, trong lúc quan trọng này Diệp Tư Mẫn lại ném cho vấn đề , ràng muốn gây khó khăn để xuống đài!

      Hai công ty đàm phán, nếu có tập tài liệu chính có con dấu của công ty Thụy Nhĩ, coi như bọn họ in ra phần lưu email cũng có tác dụng, nếu đàm phán đến thuận lợi ký hợp đồng, tài liệu có con dấu cũng có hiệu lực pháp lý.

      Diệp Tư Mẫn là cố ý, ra chiêu đúng thời điểm, ràng chính là nhắm về phía đấy!

      Dự án ổn, chưa Hạ Khương Tuyết nhìn như thế nào, mà cũng có mặt mũi về công ty nhìn đông đảo đồng nghiệp, nếu như bây giờ nghĩ ra biện pháp giải quyết, vậy là để cho ta xem thường bản lãnh của mà!

      Xoay người, cẩn thận suy nghĩ chút, dưới tình huống có biện pháp gì, cũng chỉ có thể là chết ngựa chọn ngựa sống trước mắt là được rồi!

      Cái này khó, cho dù như thế nào đều phải lao theo, quay đầu vẻ mặt thành trợn mắt nhìn về phía Tương Tương, “Tương Tương em lập tức chạy về công ty đến phòng phó tổng cầm tài liệu! Mặc kệ kịp hay , em đều phải quay về đây!”

      “Nhưng mà, cách hội nghị còn tới nửa giờ, làm sao có thể…” Tương Tương khổ sở nhìn , dụng ý của .

      sao, bên kia Lý tổng chị cố kéo dài, em nhanh nhanh về! Chị chờ em ở phòng họp!” tới phút cuối cùng, buông tha!

      “Được…” Nhìn ánh mắt kiên định của Úc Tử Ân, Tương Tương gật đầu cái, xoay người nhanh chân chạy mất.

      Hít hơi sâu, nắm chặt tay, lạnh lùng liếc Diệp Tư Mẫn cái, “Nếu Diệp phó luôn muốn xem kịch vui, vậy mời đến phòng hội nghị chờ !”

      “Tôi xem các người làm sao dọn dẹp cục diện rối rắm này!” Khẽ hừ tiếng, Diệp Tư Mẫn bước cao chân đẩy cửa phòng họp vào.

      Bên phía hành lang, đột nhiên truyền đến thanh huyên náo, Úc Tử Ân theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng của người dẫn đầu bên kia tới, hơi sững sờ.

      nhóm nhân sĩ thương giới trong đó phần lớn là người ngoại quốc, hình như vừa mới họp xong mặt mỗi người còn treo nụ cười nhàn nhạt, sau đó quên dùng tiếng lưu loát để trò chuyện với nhau.

      khỏi nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu, thân trang phục màu đen xám, áo sơ mi màu tím nhạt, cà vạt màu tím đậm, hơi thở trang trọng trầm ổn, khó nén ưu nhã của quý tộc, cổ áo bốn lá kim băng sáng chói, nụ cười ôn hòa, có thể là hào quang rực rỡ.
      Last edited by a moderator: 15/9/14
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: Kéo dài thời gian

      Bước chân dừng chút, sau khi Dịch Khiêm vài câu với mấy người ngoại quốc bên cạnh, thư ký Văn Khâm dẫn bọn họ về phía bên ngoài.

      lên trước, an tĩnh nhìn , cười nhạt, vẫn cứ lạnh nhạt như vậy, “Úc tiểu thư.’

      “Dịch thiếu, làm sao lại ở chỗ này?” Lại ở chỗ này gặp , cũng cảm thấy khéo.

      Nhìn cổ áo của , chợt nhớ tới hôm lựa chọn bộ quần áo này, từng với là muốn tham gia hội nghị quốc tế, nghĩ tới phải tới đây họp chắc
      sai.

      “Tôi dự hội nghị” trả lời lạnh nhạt, nhất thời khiến cho cảm thấy mình hỏi vấn đề vừa rồi là ngốc.

      Liếc thấy có vẻ lúng túng, cũng trêu chọc ,chuyển đề tài: “Làm sao cũng ở đây?”

      “Chúng tôi tới đây họp, chỉ là xuất chút vấn đề ”. Quay đầu nhìn Tiểu Nhạn bên cạnh, đem tài liệu tay đưa cho ấy “Em vào phòng họp trước chờ chị”

      “Vâng!” Tiểu Nhạn liếc nhìn người đàn ông ôn nhã trước mặt, xoay người đẩy cửa vào.

      Lơ đãng thấy dáng vẻ chau mày của , hỏi nhiều câu: “Xảy ra vấn đề gì? Tôi có thể giúp tay ?”

      “Tài liệu hội nghị quên ở phòng làm việc” Cưởi khổ tiếng, hít hơi sâu, ngẩng đầu lên “ có việc gì, tôi có thể giải quyết, tôi cho người quay về lấy, biện pháp duy nhất bây giờ chỉ có thể trì hoãn thời gian”

      Quan niệm thời gian trong công việc của người Hong Kong rất mạnh, kế hoạch trì hoãn của chưa hẳn hữu dụng, hôm nay chỉ xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa chạy, trước cứ nghĩ biện pháp trước !

      Khẽ vặn lông mày, nghĩ nghĩ, khỏi hỏi “Người tới đàm phán với là ai?”

      “Hả? Thế nào?” hiểu nhìn , hỏi cái này làm gì, phải công ty ở đây, chỉ sợ cũng giúp được gì đâu?

      Tuy là nghĩ như vậy, vẫn người phụ trách đàm phán cho , lại nghĩ lại có thể biết Tổng giám lý của YJO

      biết Tổng giám lý của YJO? Sao lại có thể khéo như vậy?” kinh ngạc nhìn , ánh mắt lưu ly lóe lên, giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng

      “Tôi tham gia mấy lần họp báo của công ty YJO, cùng với Lý Tổng của họ sớm quen biết”. thực tế, mấy đối tượng hợp tác dự án của Thụy Nhĩ lần này vẫn do bổ nhiệm,nhưng ngờ Lam Mộ Duy lại chọn YJO để hợp tác.

      Thực lực YJO biết, trong giới danh tiếng rất lớn, nhưng nếu Thụy Nhĩ có thể hợp tác cùng họ, tuần lễ thời trang mùa thu tất nhiên thể quá kém, muốn xem chút Thụy Nhĩ dưới quản lý của Lâm Cảnh Nguyệt Mộ Duy có thể làm nên những việc gì.

      “Tôi nghĩ như vậy , đợi lát nữa tôi giúp giữ , chờ các mang tài liệu đến đây lại đàm phán, xem như thế nào?”

      Biện pháp như vậy đối với chỉ là hạ sách, nhưng hạ sách này vừa vặn giúp giải quyết vấn đề khẩn cấp, cũng ngại lãng phí chút thời gian, chỉ sợ vì chuyện này lại thêm phần cung kính với , đây cũng phải tượng tốt gì.

      càng đối với cung kính, như vậy kéo tăng cự ly thân phận, khiến cảm thấy có vật ngăn cản giữa , thế nào cũng thể vượt qua

      vốn là đóa hồng trắng kiêu ngạo, muốn nhìn thấy số người mà có dáng vẻ cúi đầu

      “Chuyện này…” Nhớ tới nhóm thân sĩ thương giới mới qua mình, có chút do dự “ có việc bận nên thôi! Tôi thể để chuyện của mình làm trễ nãi thời gian của

      “Hội nghị xong rồi, thời gian còn lại là giải lao, bọn họ còn có Văn Khâm chăm sóc, tối nay tôi lộ mặt là được rồi, cần lo lắng, trễ nãi thời gian của tôi” dịu dàng trấn an , giọng êm ái vang vọng , rất dễ nghe.

      “Vậy làm phiền rồi” Luôn phiền toái giúp tay, ngại, vốn cần phải chật vật trước mặt như vậy, nghĩ tới vẫn cứ thể chật vật chịu nổi

      “Giữa chúng ta cần phải khách khí như vậy” , quay đầu nhìn về phía hành lang, nhìn cái liền thấy phụ tá của Tổng giám Lý quay đầu, sau khi nháy mắt với , liền bước đến phía trước người đàn ông mới đến.

      “Lee, lâu gặp!” Đối với ánh mắt kinh ngạc của người kia, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng chào hỏi.

      Chợt nhìn , Lý Tổng giám ngẩn người, tiếp theo liền kinh hô tiếng, dùng tiếng phổ thông thành thạo chào hỏi Dịch Khiêm, “Dịch lâu gặp! Trùng hợp như thế, sao cũng ở nơi đây?”

      “Tôi vừa lúc tới đây họp!” Đưa tay qua, Dịch Khiêm lạnh nhạt cùng bắt tay, hai người vui mừng đến quên cả người xung quanh

      “Tôi cũng tới đây họp, tối nay hội nghị kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm chứ?”

      thành vấn đề” Gật đầu cái, Dịch Khiêm nghiêng người sang, giới thiệu với : “Đây là bạn hữu của tôi Úc Tử Ân, cũng là đối tượng đàm phán lần này”

      “Hả? Các người… các người quen biết?!” Nhìn người con thân trang phục tri thức trước mắt, Tổng giám Lý có chút kinh ngạc.

      “Chúng tôi là bạn hữu” quay đầu nhìn Úc Tử Ân cái, cũng muốn giấu diếm , “Bên Thụy Nhĩ có chút vấn đề ổn, có thể cần vài phút xử lý, còn có chút thời gian, Lee, chúng ta trước chuyện?”
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59: Ngại chết tôi rồi!

      Có lẽ là nhìn thấy mặt Dịch Khiêm, tổng giám Lý đúng là hào phóng cho Thụy Nhĩ thời gian, nếu là ôn chuyện, Úc Tử Ân cũng tiện có mặt ở đây, có ý định trở về phòng họp, chờ đợi Tương Tương đưa tài liệu tới.

      Thấy vào, Diệp Tư Mẫn ngước mắt nhìn cái, bộ dáng kiêu ngạo nhìn , trong ánh mắt có mấy phần hả hê.

      Nhìn thời gian laptop sắp tới giờ hội nghị bắt đầu, ngược lại ta phát Úc Tử Ân càng trấn định tự nhiên, ngược lại có nóng nảy cùng luống cuống mới vừa rồi.

      Cho đến khi thời gian hội nghị bắt đầu, còn thấy Tổng giám Y•JO tới đây họp, lúc này ta mới nhìn về phía gương mặt trấn định của Úc Tử Ân: "Tổng giám Lý đâu? Tại sao còn chưa tới?"

      "Tổng giám Lý mới vừa gặp người quen ở bê ôn chuyện ở phòng họp khác! Ngài ấy cũng đồng ý cho Thụy Nhĩ chúng ta thêm thời gian nửa tiếng nên hoãn hội nghị!”

      “Người quen? Người quen nào?” Mới nghe đến nửa đường bỗng nhảy ra người quen trì hoãn thời gian, giọng của Diệp Tư Mẫn nhất thời trở nên bén nhọn, thậm chí thêm mấy phần chất vấn tức giận.

      Úc Tử Ân làm như thấy ta khiêu khích cùng gây khó khăn cho mình, Tiểu Nhạn bên cạnh sớm nhìn được, khẽ hừ tiếng chen vào : “Phó tổng Diệp, đây là ông trời giúp chị Ân Ân!?

      Hài hước liếc Diệp Tư Mẫn cái, Tiểu Nhạn nhìn ta khiêu khích, “Là Thụy Nhĩ chúng ta phạm sai lầm trước, nếu bên tổng giám Lý chịu cho chúng ta thời gian kéo dài hội nghị, vậy chờ xem! Ai bảo lỗi này là phạm đâu!”

      “…” Diệp Tư Mẫn tức giận quay đầu trợn mắt nhìn Úc Tử Ân, ai ngờ lại cúi đầu tự nhiên nhìn tài liệu dành riêng, căn bản nhìn ta, ý thức được mình bị xem thường, ta đột nhiên cảm thấy tức giận chặn ở cổ họng, phun ra, nuốt trôi!

      Hình như là bấm đúng thời gian ôn luyện, trong chốc lát, Tương Tương vừa vặn cầm tài liệu tới phòng họp, Úc Tử Ân muốn đứng dậy qua đó xin tổng giám Lý tới đây họp, tiếng gõ cửa phòng họp vang lên, hai bóng người từ bên ngoài vào.

      Nhìn người đàn ông dẫn đầu, Diệp Tư Mẫn hơi sững sốt, chợt quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, cuối cùng cũng hiểu Trình Giảo Kim xuất giữa chừng là ai, lại nghĩ rằng cư nhiên là ông cậu!

      “Cậu , tại sao là cậu…” Nhìn ông cậu tới đây, Diệp Tư Mẫn vội vàng cười, đứng dậy nghênh đón.

      Ai ngờ người khác cảm kích chút nào đối với việc ta khách sáo, gương mặt tuấn tú là nguội lạnh nhàn nhạt, giọng xa cách: “Diệp tiểu thư gọi tiếng cậu này làm tôi dám nhận, chờ sau này và Mộ Duy kết hôn, lấy lễ nghi xưng cũng muộn!”

      xong, nghiêng người sang nhìn tổng giám Lý phía sau, “Lee, tôi quấy rầy các cậu họp, sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, cũng để cho tôi tận nghĩa chủ nhà lần!”

      “OK! thành vấn đề!” Tổng giám Lý gật đầu, nhìn về phía Úc Tử Ân, “Úc tiểu thư, vấn đề của các giải quyết sao rồi?”

      Úc Tử Ân cảm kích nhìn về phía Dịch Khiêm, quay đầu mở miệng nghiêm túc: “ sao rồi, tổng giám Lý, vậy chúng ta bắt đầu thôi!”

      “Tốt!” Tổng giám Lý hướng trợ lý gật đầu, “Dịch, đợi lát nữa chúng ta bàn lại.”

      “Được, vậy tôi về công ty chuyến trước , đợi lát nữa các cậu kết thúc, tôi lái xe tới đây!”Cười hòa nhã, quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, gật đầu khích lệ, xoay người ra khỏi phòng họp.

      Ngồi trở lại bên cạnh bàn hội nghị, tổng giám Lý bất ngời chỉ đích danh Úc Tử Ân chuyện với ta, điều này làm cho Diệp Tư Mẫn chợt cảm thấy thể diện mất sạch, vì có người ngoài ở đây nên chỉ có thể thầm nhịn xuống.

      Liếc nhìn tài liệu trong tay, Úc Tử Ân rốt cuộc tìm lại tự tin, cuộc đánh giằng co y hệt bày ra văn kiện giảng hòa, cuối cùng cố chấp kiên trì cũng chịu thối lui chuyện.

      Thời điểm ký tên ở hợp đồng, giờ mới hiểu được, việc khiến tổng giám Lý chịu hạ bút ký hai hợp đồng, tất cả đều là bởi vì cố chấp cùng kiên trì.

      Có thể kiên trì cùng dẻo dai nào đó chinh phục ta, cuối cùng thuận lợi ký hợp đồng.

      Ký hợp đồng xong, Diệp Tư Mẫn bày ra khuôn mặt tươi cười, bắt tay với tổng giám Lý, lạnh lùng trợn mắt nhìn Úc Tử Ân, xoay người dẫn đầu ra khỏi phòng họp.

      “Tương Tương, Tiểu Nhạn, trước tiên các đem hợp đồng mang về công ty ! Tôi cùng tổng giám Lý chuyện lát.”

      “Dạ, vậy chúng em về trước! Lý tổng giám, tạm biệt!”

      “Tạm biệt.”

      ra thang máy, tổng giám Lý nửa cười nhìn về phía Úc Tử Ân, “Úc tiểu thư, kiên trì khiến tôi rất bội phục, ở trong giới mới, chỉ có người kiên trì cuối cùng, mới có thể được xa hơn.”

      “Tổng giám Lý khen nhầm rồi, tôi chỉ muốn dễ dàng buông tha mà thôi. Cũng cám ơn tổng giám Lý cho Thụy Nhĩ chúng tôi cơ hội, chúng tôi nhất định đảm nhận tốt hạng mục này!”

      “Tôi tin tưởng các có thực lực này!” Gật đầu cái, ta lễ phép mời ra cửa xoay tròn trước.

      Ở bên ngoài cửa, nhìn bọn họ ra ngoài, Văn Khâm lễ phép tiến lên đón, “Tổng giám Lý, Úc tiểu thư, Dịch tiên sinh ở Thập Tam Lâu chờ hai người qua đó!”

      “Hả, tôi?” Cho là mình nghe lầm, Úc Tử Ân nhìn ta hiểu, “ phải Dịch tổng muốn ôn chuyện cùng tổng giám Lý à, tôi…”

      “Đây là ý của Dịch tiên sinh, hai vị, xin mời!” Nghiêng người sang, Văn Khâm mở cửa xe, lễ phép chờ.

      Dịch thiếu có ý tốt nên tiện cự tuyệt, Úc Tử Ân thả lỏng vai, theo lên xe.
      Last edited: 23/9/14
      khockhocChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :