1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: XÌ CĂNG ĐAN BAY ĐẦY TRỜI


      Cho đến hôm nay, rốt cuộc Úc Tử Ân cảm nhận được cái gì gọi là lời rất đáng sợ, xì căng đan bay đầy trời.

      Ngày hôm qua tại phi trường nhận cuộc điện thoại kia, lại được đám báo chí truyền thông thêm dầu thêm mỡ đem theo đủ loại phiên bản tung ra làm tin giật tít ở trang đầu, vợ chồng Đường Tam công tử lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông, rồi nhân vật mới ra trường cũng nhận được chú ý.

      "Vợ của Tam công tử và tiểu tam mới ra trường PK tại sân bay!"

      "Vợ của Tam công tử địch lại người mới, hôn nhân Hào Môn lâm vào cục diện bế tắc."

      "Mối tình đầu của Tam Thiếu trở về, vợ của con đường nào?"

      ". . . . . ."

      Nhìn những tiêu đề đặc sắc báo mà Úc Tử Ân cảm thấy vô cùng buồn cười, tiện tay lật qua trang, tùy ý quét mắt, bất đắc dĩ gấp tờ báo lại, tiếp tục sửa sang lại bảng báo cáo quý.

      Khó trách việc sáng sớm nay đến công ty, đông đảo đồng nghiệp rất có ăn ý mà đem trở thành mục chú ý, ra là màn ở phi trường kia trở thành đề tài của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.

      Hôn nhân của và Đường Minh Lân, cho tới bây giờ cũng thiếu hụt những chuyện cười, lần nữa trở thành tiêu điểm cho tất cả mọi người, ngược lại chẳng thấy đó là điều đáng tức giận, chắc hẳn đây chính là hiệu quả mà Đường Tam thiếu muốn, khua chiêng gióng trống thông báo cho thiên hạ thế cũng tốt, gần đây giữa bọn họ thiếu đề tài mới để bàn tán!

      Phòng giải khát vẫn náo nhiệt như cũ, rót ly trà cũng có thể nghe được đủ loại thảo luận.

      " xem đầu năm này, làm sao lại xuất thêm hoa hoa công tử, Ân Ân chúng ta gặp gỡ người đàn ông kia đúng là xui xẻo cực kỳ!"

      "Tôi rồi, con dâu nhà giàu có chẳng dễ làm đâu, cho rằng công tử nhà giàu đều là người tốt hết hả!"

      "Tôi này, bây giờ Tiểu Tam rất ngông cuồng, được voi liền đòi tiên! Các người nhìn thấy những màn ôm ôm ấp ấp sao, làm người buồn nôn rồi quá rồi!"

      ". . . . . ." nhóm người thảo luận vô cùng náo nhiệt, từ bàn thủy tinh bên cạnh nhìn thấy Diệp Tư Mẫn cầm tờ báo cười lạnh rồi để tờ báo xuống, ưu nhã bưng tách trà lên thưởng thức: " thể khống chế được người đàn ông của mình, đó là người phụ nữ thất bại, hôn nhân có tình đó là điều đáng buồn!"

      "Phó tổng Diệp, ra cũng thể như vậy!" Nghe ra ý châm chọc trong lời nên Tiểu Trịnh bất mãn phản bác: "Ngày đó ở dưới lầu, hai vợ chồng bọn họ phải rất ân ái sao?! Nếu là giữa bọn họ có tình cảm, Ân Ân còn có thể ba ngày hai bữa náo loạn với ta sao!"

      "Chỉ có thể là người đàn ông kia chẳng biết điều gì cả!" Tiểu Đàm ngồi bên chen vào trò chuyện.

      "Khụ. . . . . . Chị Ân Ân. . . . . ." Có người mắt tinh thấy Úc Tử Ân đứng ở cửa, vội mở miệng cắt đứt cuộc trò chuyện của mọi người

      "Hôm nay phòng nước khá náo nhiệt nhỉ!" Khẽ cười tiếng, Úc Tử Ân xoay người rót cho mình chén nước, nhàn nhạt quét mắt xem kịch vui của Diệp Tư Mẫn, khẽ nhíu chân mày, "Phó tổng giám đốc Diệp cũng ở đây à!"

      "Ân Ân, chuyện tờ báo là sao? Đường Tam thiếu là xuất quỹ à?" Cầm tờ báo lên, Diệp Tư Mẫn kiêu ngạo nhìn , giọng bén nhọn mang mùi vị châm chọc.

      "Như thấy, xì căng đan qua báo chí mọc ra đủ loại phiên bản, biết muốn thông qua tôi nghe đáp án gì?"

      Bị sẵng giọng, Diệp Tư Mẫn có chút xấu hổ, tiếp theo đổi qua giọng quan tâm: "Chúng tôi cũng chỉ là quan tâm !"

      "Quan tâm cũng cần rồi, tôi sao cả, tốt vô cùng, cám ơn mọi người quan tâm! Những xì căng đan như thế ba ngày hai bữa đều có, nếu mọi người thích chú ý các tin bát quái cùng xì căng đan kia, có thể mua thêm vài phần tạm chí nữa. Về phần bản thân tôi, mọi người cũng cần quan tâm! Thôi tôi có chuyện vội rồi!"

      Lễ phép gật đầu cái, thêm gì nữa, xoay người trở về bàn làm việc của mình, tiếp tục sửa sang bảng báo cáo.

      đám người sau lưng liếc nhìn nhau, ai cũng gì thêm.

      Diệp Tư Mẫn quét mắt nhìn bóng lưng người vừa , hài hước giật giật khóe miệng.

      Điện thoại bàn làm việc vang lên, Úc Tử Ân giơ tay lên nhận, đầu bên kia truyền đến giọng êm ái của Lam Mộ Duy "Ân Ân, tới phòng làm việc của chuyến."

      "Được, tôi biết rồi!" Bây giờ là thời gian làm việc, Phó tổng giám đốc Lam triệu tập, có lý do gì , nếu , ngược lại càng khiến cho bọn họ trở nên mờ ám hơn.

      Trước cửa phòng làm việc, lễ phép giơ tay lên gõ cửa, sau khi lấy được đồng ý của người bên trong, lúc này mới đẩy cửa vào.

      Lần đầu tiên tới phòng làm việc của Lam Mộ Duy, quét mắt nhìn chung quanh, tìm được bóng dáng sau bàn công tác, nhấc chân lên trước, bàn làm việc là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Phó tổng giám đốc Lam, tìm tôi?"

      "Ừ, Ân Ân." Từ trong tài liệu ngước mắt lên, liền nhìn thấy , Lam Mộ Duy nâng ra nụ cười rồi khép tài liệu lại, "Mời ngồi!"

      Kéo ghế ra, Úc Tử Ân lạnh nhạt ngồi xuống, ngước mắt an tĩnh chờ chỉ thị của người đàn ông đối diện

      " đọc tin tức ngày hôm nay rồi." Nghiêng người sang, Lam Mộ Duy cầm tờ báo lên, nhìn chằm chằm vào mắt , dịu dàng mà chuyên chú: "Em. . . . . . có sao chứ?"

      Chau mày, Úc Tử Ân vô tội trừng mắt nhìn, "Tôi sao! Có chuyện gì ạ? phải ba ngày hai bữa báo chí đều có những tin bát quái như vậy sao? bây giờ tôi đối với với những tin tức này tập thành thói quen rồi."

      Cho đến tại cuộc sống của và Đường Minh Lân chưa có gì gọi là bí mật riêng tư, tất cả đều được đem ra ánh sáng cho mọi người biết, dần dà tập thành thói quen cũng được.
      khockhoc, Chrislyly thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Ho ly tinh dang ghet, ta giet nguoi hu` hu`. Hong chap sau qua ╮(╯▽╰)╭

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Ghen?
      khí có chút lúng túng.
      Nhìn người phụ nữ trước mặt, Lam Mộ Duy đột nhiên cảm thấy Úc Tử Ân đối với vô cùng lạnh nhạt và xa lạ.
      Chuyện qua nhiều năm rồi, có lẽ năm tháng làm kiên cường và mạnh mẽ hơn. năm năm gặp, gặp lại người của nhiều hơn vẻ lạnh lẽo, lạnh được độ khiến chẳng thể đến gần được.
      càng lạnh nhạt quan tâm, càng cảm thấy cự ly giữa chẳng thể nào vượt qua được.
      "Hôn nhân cần kinh doanh, lại gây ra nhiều chuyện như thế đối với em cũng tốt. Cho dù hai vợ chồng sống qua ngày, cũng nên làm ầm ĩ như vậy, nhớ được em từng , bình yên mới là , phải sao?"
      Dừng chút, châm chước dùng từ, ánh mắt tối tăm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , "Ân Ân, chỉ hy vọng em sống tốt, có ý tứ gì khác."
      "Cám ơn Phó tổng giám đốc quan tâm, tại tôi thấy mình vẫn sống rất tốt! Thỉnh thoảng giữa vợ chồng có những cãi vã nho , giai điệu tình có chút thăng trầm cũng khiến cuộc sống thêm gia vị, nhưng chung đó là chuyện riêng tư của tôi có liên quan đến phó tổng giám đốc!"
      đứng lên, nhìn cách chăm chú, "Nếu như có việc gì, vậy tôi trước đây."
      "Ân Ân. . . . . ." Lam Mộ Duy đột nhiên mở miệng gọi lại.
      Úc Tử Ân dừng bước, xoay người nhìn , an tĩnh chờ tiếp.
      "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm ! trở về lâu như thế, chúng ta cũng chưa lần nào trò chuyện." theo , cố ý hạ thấp thân phận để chuyện với , cũng chẳng muốn đem mình đặt vào ghế cấp mãi.
      Úc Tử Ân do dự chốc lát, gật đầu cái, "Được."
      "Vậy Ngự Uyển được chứ? Chỗ đó có rất nhiều món ăn em thích." Thấy đồng ý, mặt Lam Mộ Duy ra vẻ vui mừng, nụ cười thản nhiên giương lên ở khóe miệng, gương mặt tuấn tú khó nén được tâm tình rực rỡ, "Cứ như vậy , hết giờ làm việc sáng chờ em ở lầu dưới."
      "Ừ." đáp tiếng, thêm gì nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
      Trước bàn làm việc, Lam Mộ Duy nhìn thời gian máy vi tính, khẽ cười tiếng, buổi sáng dài văng vẳng đột nhiên trở nên ngắn ngủi.
      Mới vừa xuống phòng làm việc, điện thoại di động trong túi chợt vang lên, tới cửa sổ sát đất, liếc nhìn cái tên hiển thị bên , do dự lát rồi trực tiếp nhấn phím tắt.
      Ánh mặt trời sáng rỡ từ bên ngoài cửa sổ sát đất truyền tới, híp mắt nhìn con đường phía dưới, cái nóng ran giữa trưa hè xuyên qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho ta có thể cảm thụ nó ràng.
      Trong chốc lát, điện thoại di động lần nữa vang lên, cầm điện thoại lên và nhìn vào, vẫn là số của Đường Minh Lâm
      Tính kiên nhẫn của người ở đầu dây bên kia tốt, lần lượt tắt máy, lại lần nữa gọi lại, ra nhận điện thoại buông tay.
      Thời điểm điện thoại reo lần thứ N, lúc này Úc Tử Ân mới nhận điện thoại, xoa xoa cái trán đau buốt của mình, giọng lạnh lạnh nhạt: "Xin hỏi Tam Thiếu gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì sao?"
      "Bà xã. . . . . ." Người ở đầu dây điện thoại bên kia như vừa sặc tiếng, lời vừa ra khỏi miệng kéo trở về, "Bà xã, cái đó. . . . . ."
      "Có lời gì muốn , tôi nghe, có chuyện nhàm chán gọi đến đây tán gẫn, tôi còn rất bận, cúp."
      "Haizzz, bã xã em chờ chút!" Người đầu dây bên kia nghe vậy liền nóng nảy, "Bã xã, những chuyện báo viết thấy rồi, em. . . . . . Có thể nghe giải thích được ? Chuyện này phải như lời cánh truyền thông đâm thọt!"
      "À, gọi điện thoại đến cho tôi là vì chuyện này sao? Trước kia xì căng đan như vậy chẳng phải là chuyện như cơm bữa sao? Thế vì sao hôm nay lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ là làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi?"
      "Bà xã, em nghe lời này, gần đây có tạo ra xì căng đan nào cả? Chuyện ở sân bay chỉ là trùng hợp ngẫn nhiên mà thôi, cũng ngờ là đám nhà báo lại bắt gặp! Bà xã, và Dao Dao chỉ là vô tình gặp nhau máy bay mà thôi, mọi chuyện như em nghĩ đâu."
      "Tôi nghĩ như thế nào? Tam Thiếu, tôi là tôi muốn nhắc lại chuyện ngày hôm qua rồi? Tôi nghĩ suy nghĩ quá nhiều rồi, là Đường Tam thiếu đào hoa ai cũng biết, có phải vì những lúc tôi phối hợp khiến cho thoải mái? Thiếu gia, hôm nay gọi điện thoại tới chỉ có dụng ý này sao? Trách cứ tôi là vợ nhưng lại biết chăm sóc chồng? Nếu như là vậy xin lỗi rồi, gần đây tôi có tâm tình gì để cùng gây náo loạn, ngại quá! Về sau tôi nhất định phối hợp, OK?"
      "Bã xã . . . . ." Liên tiếp nhiều vấn đề ập tới như thế, giọng của kẻ gây Đường Tam Thiếu nhất thời trở thành ấp úng biết nên gì.
      "Còn chuyện khác sao?" tính khí Đường Tam thiếu vô cùng khó đoán, lại còn là thông qua điện thoại, nên càng muốn phí công dò xét, hôn nhân giữa bọn họ, mặc dù phải là thực, nhưng cứ mãi đè nặng vai khiến thở nổi.
      "Bà xã, buổi tối em về nhà ăn cơm ?" Đầu dây được thoại bên kia, dường như đổi người khác trò chuyện, giọng dịu dàng, dù sao cũng là kẻ có lỗi
      "Em. . . . . ." Chợt nhớ tới chuyện hẹn ăn tối cùng với Dịch Khiêm, vội bừng tỉnh, "Hôm nay em có hẹn ăn cơm với người khác rồi, trở về được, tìm người khác ăn cơm cùng ! Người thanh mai trúc mã của trở về rồi đó, đừng lo mình chết đói"
      "Bà xã, lời này của em làm thấy chua chát qua? Chẳng lẽ em muốn ăn dấm chua của Dao Dao sao?" Nghĩ đến khả năng này, trong đầu của hai người ở hai đầu dây điện thoại có những thái độ khác nhau, khẽ cười nụ cười thản nhiên
      Còn Úc Tử Ân hỏi ngược lại: "Ghen?" Làm sao lại xảy ra chuyện buồn cười như thế chứ, Úc Tử Ân khẽ cười tiếng, "Tam Thiếu, quá nể mặt tôi rồi, ngoan, tìm khác chơi !"
      "Bà xã, vậy lúc nào em về?" Lúc sắp cúp điện thoại, đầu kia người đột nhiên hỏi lớn.
      "Tạm thời trở về, tuần này tôi rất bận, trở về nhà được, ba mẹ cũng rất quý người bạn thanh mai trúc mã của kia mà, mang ấy trở về là tốt rồi!"
      "Bà xã, lời này của em có ý gì? Trở về nhà lớn là bổn phận cuả con dâu nhà họ Đường, làm sao mang Dao Dao trở về!"
      "Vậy thôi, chuyện của , quan hệ với tôi. Cứ như vậy , tôi rất bận rộn, có thời gian hãy !" đợi người ở đầu dây bên kia thêm lời nào, trực tiếp cúp điện thoại.
      Nắm chặt điện thoại di động trong tay, hít hơi sâu, vừa mới xoay người liền thấy Diệp Tư Mẫn, khẽ dừng bước, tiếp theo mặt đổi sắc tiến nhìn ánh mắt khiêu khích của ta, "Phó tổng giám đốc Diệp."
      "Ân Ân, thương ta, tại sao còn phải gả cho ta?"
      Đây cũng là vấn đề mà Diệp Tư Mẫn hiểu, năm đó ta và Lam Mộ Duy nhau đến độ thề sống chết, hôm nay bọn họ trở lại, ta gả cho người khác, nếu ta thương Lam Mộ Duy là phải, nhưng Úc Tử Ân cho cảm giác xa lạ
      "Phó tổng giám đốc Diệp, bây giờ là giờ làm việc, rất có hứng thú với chuyện riêng của tôi sao, hôm nào chúng ta có thể rút thời gian rãnh ngồi chuyện buổi." Dừng chút, lên trước, dùng vẻ mặt lạnh nhạt như tráng sĩ so tài, "Hôn nhân là chuyện của hai người, về sau phó tổng giám đốc Diệp kết hôn rồi cũng hiểu."
      Khẽ cười tiếng, quay đầu nhìn về phía hành lang, " có việc gì nữa, tôi trước!"
      Nhìn bóng dáng xa, Diệp Tư Mẫn xì khẽ tiếng, hài hước chau mày lại, xoay người bước vào thang máy.
      Chris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      rất mong chờ chương tiếp tiếp nữa hehe, thanks nàng @banglangtrang123
      banglangtrang123 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Trái tim bị thương tổn

      Thời gian tan việc vừa đến, mấy Cật Hóa (người tham ăn) phòng làm việc liền bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, thường là buổi chiều có nhiệm vụ đặc biệt nặng nề, mỹ nữ cả tòa lầu cũng tìm tìm phòng ăn thuận tiện lại có món ngon giải quyết thời gian bữa trưa nhàn nhã.

      Sửa sang xong phần bản thảo cuối cùng, Úc Tử Ân dọn dẹp cái bàn bừa bộn, liếc nhìn thời gian màn hình vi tính, nhớ tới Lam Mộ Duy hẹn ăn trưa cùng nhau, vội tắt máy vi tính cầm túi lên chạy ra ngoài.

      Mới từ phòng làm việc ra ngoài, Diệp Tư Mẫn cái liền thấy bóng dáng kia vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, khẽ sửng sốt chút, theo bản năng theo bước vào thang máy khác.

      Ở cửa công ty, Lam Mộ Duy luôn luôn chú ý cửa bóng dáng ra từ tòa nhà, rốt cuộc thấy được bóng dáng quen thuộc kia lên, mặt mỉm cười đẩy cửa xe ra xuống, động tác nhanh chóng cơ hồ có chút thể chờ đợi.

      Nhìn thấy , Úc Tử Ân thả chậm bước chân lên trước, mà lúc này, Lam Mộ Duy thân sĩ thay mở cửa xe ghế lái phụ ra, lễ phép mà ưu nhã chờ lên xe.

      "Cám ơn!" Khẽ gật đầu, ngồi vào trong xe, nhanh chậm thay mình nịt chặt dây an toàn.

      Lên xe, Lam Mộ Duy quay đầu nhìn cái, khóe miệng khó nén ý cười, nhanh chóng khởi động xe chạy nhanh ra đường cái ồn ào.

      Cửa cao ốc công ty, Diệp Tư Mẫn nhìn bóng xe xa như vậy, khuôn mặt trang điểm tinh sảo hung ác, tay phải tự chủ nắm chặt cặp tài liệu, tài liệu trắng tinh, nhất thời nhăn thành đoàn.

      Úc Tử Ân, được lắm đấy, kết hôn còn có lá gan bắt cá hai tay, vậymaf có đủ bản lĩnh!

      Chỉ tiếc, Diệp Tư Mẫn tôi cũng phải là dễ khi dễ, thứ thuộc về tôi, coi như chừa thủ đoạn nào tôi cũng nắm chặt ở trong tay!

      ——《 quân môn cưng chiều cưới 》——

      Ánh mắt buông xuống, Úc Tử Ân nhìn lên mấy món ăn mình thích nhất trước mặt, trong hơi thở vẫn là mùi thơm quen thuộc này, vậy mà, ở thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện, lại đột nhiên cảm thấy cỗ xa lạ chưa bao giờ có.

      Chỉ là thời gian 5 năm mà thôi, những thứ kia mực cẩn thận từng chút đụng vào gì đó, hôm nay hoàn toàn thay đổi.

      "Em thích nhất thủy tinh sủi cảo tôm, nếm thử chút xem." Cầm đôi đũa bàn lên, Lam Mộ Duy giơ tay lên thay gắp miếng sủi cảo tôm óng ánh trong suốt đặt ở trong khay trước mặt , yên tĩnh nhìn vẻ dịu dàng mặt này.

      Chung đụng như vậy, trong mấy năm quá khứ kia, từng luyện tập qua vô số lần, nhưng mặc kệ nhớ nhung thế nào, nhớ mãi quên thế nào, người bên cạnh kia cuối cùng cũng phải .

      Nhớ tới thời điểm, ngực nén thành khối, cũng hầu như khống chế được đau nhói.

      " ăn , cần lại chuẩn bị thức ăn cho tôi, tôi trưởng thành, cũng kết hôn, hề cần chăm sóc chu đáo như vậy nữa." Ngẩng đầu lên, yên tĩnh nhìn , con mắt lưu ly vốn là gợn sóng vui mừng vô cùng dần dần bình tĩnh lại.

      "Được. . . . . ." Đáy mắt của lạnh nhạt, khiến cho trái tim cuồng nhiệt của bỗng lạnh đoạn, tay khẽ run để chiếc đũa xuống, khổ sở bưng ly lên uống ngụm nước.

      bữa cơm ăn vô vị tẻ nhạt, giữa hai người yên tĩnh giống như là rất có ăn ý với nhau, từ đầu đến cuối cũng vượt qua được cái khe, dám vượt qua, mà cũng cách xa.

      Bữa trưa ăn được, đau bụng cả buổi chiều, chịu đựng được qua giờ làm việc khá dài, đột nhiên nhớ đến cuộc hẹn với Dịch Khiêm, chịu đựng đau bụng hoàn thành công việc trước thời gian, chờ lúc tan việc vừa đến, trước giờ cao điểm ở trước của công ty QM.

      Mời khách ăn cơm mà trễ tóm lại được, những biểu có mấy thành ý, còn có thể đánh mất nguyên tắc của mình, nhất là ở trước mặt người đàn ông ưu nhã vả lại vô cùng tu dưỡng như Dịch Khiêm vậy, càng hy vọng mình luôn là thu hoạch chật vật như vậy.

      Mặc dù lái xe trước thời gian, đường vẫn là bị tắc đường gần nửa giờ, thời điểm chạy tới công ty QM vừa đúng sáu giờ, sợ mình đến muộn, xe mới vừa dừng hẳn liền cầm điện thoại gọi.

      Sau khi nhận được điện thoại, Dịch Khiêm từ công ty ra ngoài, dừng ở cửa xe, thuận thế nhìn về phía bóng dáng đứng bên cạnh xe.

      Cúi đầu, nhìn thời gian, sáu giờ năm phút, hẹn chính là sáu giờ, năm giờ tan việc tới đây nếu như kẹt xe tối thiểu phải mất nửa giờ, khoảng thời gian này còn có thể chuẩn như vậy vẫn là khó khăn.

      Dụng tâm của , xem hiểu, lồng ngực bình tĩnh xẹt qua tia rung động .

      Khẽ cười tiếng, nhấc chân lên trước, nhàn nhạt dừng bước chân lại, bóng dáng cao to ở dưới trời chiều vàng rực kéo đến dài, gương mặt tuấn tú nụ cười êm ái, "Úc tiểu thư."

      "Ặc, Dịch thiếu, tôi hẳn có tới trễ chứ?" Cúi đầu nhìn qua thời gian điện thoại di động, qua năm sáu phút, lại cũng chậm chút rồi.

      " có, rất đúng giờ, con có thể chuẩn giờ như vậy bây giờ nhiều lắm." Híp mắt cười tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Volkswagen Beetle màu trắng phía sau , "Hôm nay chuẩn bị mời tôi đâu ăn cơm?"

      "Ừ. . . . . . Nếu là mời khách ăn cơm, vậy thể loại khách sạn? Nếu , nghe cha tôi đề nghị, chỗ đắt tiền nhất?" ngẩng đầu lên, nửa cười nhạo báng .

      Mặt trời chiều ngả về tây, cảnh tượng hai người mặt đối mặt đứng như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp.

      "Được, hôm nay là chủ nhân, tôi là khách, khách tùy chủ tiện (khách tùy ý chủ)." Gật đầu cái, cũng phản bác, nửa cười thừa nhận nhạo báng của , gò má dịu dàng ở dưới ánh mặt trời vàng rực, lưu luyến mà triền miên.

      "Này Dịch tổng xin mời!" xong, qua bên cạnh tự mình thay mở cửa xe, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.

      "Cám ơn!" Khẽ cười tiếng, xoay người ngồi vào ghế lái phụ.

      !
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :