1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: có người sao?

      "Gần đây ông ấy coi trọng mảnh đất Tây Thành kia, nhưng mà công ty Bảo Úc nắm được, gần đây tìm người hợp tác, cũng là người trong giới kinh doanh, có tìm được người nào thích hợp để hợp tác , đề cử cho tôi với?"

      Vấn đề này nếu Đường Minh Lân chịu giúp tay, vậy cũng còn cần thiết hỏi nữa , hỏi nhiều ngược lại có vẻ lúng túng, cầu xin đại gia cũng khiến cho cảm thấy rất thấp kém.

      "Ngươi là mảnh đất Tây Thành kia sao! Mảnh đất Tây Thành kia lớn lớn, cũng , lấy thực lực công ty Bảo Úc mà người ngựa chính xác thực rất khó nắm được. Còn nữa, Tây Thành sớm có nhiều công ty nhòm ngó, ba nếu như muốn nắm được mảnh đất kia mà , nhất định cần thiết tìm công ty lớn mạnh hợp tác, tối thiểu ở phương diện tài chính phải có ưu thế tuyệt đối mới được."

      "Cái này tôi hiểu , chỉ là gần đây ông ấy tìm mấy công ty cũng đều là tình thế bắt buộc đối với Tây Thành, hợp tác có chút khó khăn. Tôi cũng khuyên ba tôi nên đuổi nước đục lần này, ông ấy cũng biết lại cố chấp như vậy, trong lúc mấu chốt này ông ấy chuyển giao, chẳng khác gì là lót đáy cho bọn họ rồi, chính xác là già rồi nên hồ đồ!"

      Đặt cái ly xuống, nhíu mày nhìn , gương mặt tuấn tú vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Ba của mặc dù hiểu nhiều về ông ấy lắm, nhưng mà có điều nghe thấy, , ông ấy quá mức thành , cũng thích hợp làm thương nhân."

      "Tục ngữ đúng, vô thương bất gian, ba tôi quả thích hợp làm thương nhân, chỉ là công ty Bảo Úc là ông ấy và mẹ tôi cùng nhau thành lập, sau khi mẹ , ông ấy vẫn luôn rất nỗ lực muốn bảo vệ phần cơ nghiệp này, chỉ tiếc ông ấy có thiên phú này."

      Làm như nhớ tới điều gì, khẽ nghiêng đầu, khẽ cười tiếng, " ra ba tôi cố gắng kiếm tiền như vậy, cũng là vì để cho tôi trải qua những ngày tốt nhất, chỉ cần mỗi ngày cuộc sống áo cơm của tôi vô ưu vui vui vẻ vẻ ông ấy liền vui vẻ, trong mắt của tôi tiền nhiều hơn nữa ngược lại quan trọng như vậy, người nhà ở chung chỗ so với núi vàng núi bạc gì cũng trân quý hơn. Chỉ tiếc. . . . . . Ông ấy nghĩ giống với tôi nghĩ."

      "Nhìn ra được, ông ấy quả rất thương người con bảo bối này." Gật đầu cái, gọi nhân viên phục vụ mang giấy bút tới, cúi đầu ghi lên mấy tên công ty có thể hợp tác được lên phần ghi chú, sau đó đưa cho , "Mấy công ty này bảo cha của thử chút, nếu như thể đồng ý, cũng có thể tới tìm tôi."

      xong, lấy danh thiếp màu đen từ trong ví ở tay ra, nghiêng người đưa cho , "Đây là danh thiếp của tôi, đưa danh thiếp ra bọn họ dẫn tới tìm tôi."

      "Ừ, cám ơn!" Nhận lấy danh thiếp, Úc Tử Ân nhìn thiết kế đơn giản phía chút, hàng tên hàng địa chỉ, có bất kỳ danh hiệu và chức vị gì, vô cùng đơn giản rồi.

      Màu đen là màu sắc tôn quý, nhưng mà rất thích hợp với phong cách của , có bất kỳ tước hiệu gì, tính tình khiêm tốn giống cách làm người của .

      Lật danh thiếp lại, nửa cười trêu chọc , "Danh thiếp có bất kỳ chức vụ, bình thường thân phận chủ nhân của danh thiếp đều đơn giản, càng ngày càng hiếu kỳ rốt cuộc là thân phận gì!"

      "Thân phận của tôi ra rất đơn giản, về sau biết." Hình như là muốn phá hỏng khí như vậy, cũng có giải thích thêm thân phận của mình, vẫn duy trì phần cảm giác thần bí nhàn nhạt như cũ.

      Thưởng thức bánh Tiramisu trước mặt, nghiêng đầu nhìn ra cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, hưởng thụ khắc yên tĩnh khó có được như vậy.

      Ban đêm như vậy, yên tĩnh mà đơn, nhìn về phía cả thành phố khói lửa, luôn dễ dàng nhớ tới những người rời khỏi cuốc sống của mình.

      "Dịch thiếu, có người ?" Quay đầu, nửa hí mắt, khép hờ lông mi che đậy ưu thương nhàn nhạt ở đáy mắt.

      Nỗi ưu thương của mặt kia, mà là ở đáy mắt sáng chói như ngọc lưu ly kia, ánh đèn lộng lẫy chiếu sáng, sáng lạng đến mức khiến người ta đau lòng.

      ". . . . . ." Chưa bao giờ nghĩ tới hỏi bản thân vấn đề như vậy, khẽ vúi đầu, khẽ cười tiếng, làm như suy nghĩ làm như thế nào trả lời vấn đề này.

      "Xin lỗi, vấn đề tôi hỏi có chút đường đột." Cười cười xấu hổ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tư vị ngọt ngấy trong miệng dần dần phân biệt ra chocolate cay đắng.

      " thể đường đột, chỉ là cái vấn đề này tôi rất lâu có nghĩ qua rồi."

      "Ách. . . . . . có thể cần trả lời." Sợ hiểu lầm, vội vàng cười giải thích: "Tôi có ý tứ gì khác, chẳng qua là cảm thấy tình cảnh này dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến những chuyện kia. . . . . . cố nhân*."

      *: người xưa

      "Đúng vậy nha, trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm (bao nhiêu người), bỗng nhiên quay đầu, nhưng người ở dưới ngọn đèn tàn đợi như vậy. Có lúc cảm thấy, duyên phận có thể ngộ nhưng thể cầu." quay đầu nhìn về phía phồn hoa ngoài cửa sổ, "Nếu , vậy từng có sao?"

      nghĩ, hẳn là có , nếu toát ra đơn bi thương như vậy, thế giới bi thương như vậy, khiến cho cảm thấy cũng vào được.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47:: để ai vào trong mắt

      đến chuyện rất xa xôi.

      Tuy xa xôi, nhưng tưởng tượng lại thời điểm đó, cảm thấy thời gian 5 năm cũng có mang cái gì, rất nhiều thứ vẫn ở chỗ cũ gần trong gang tấc.

      "Có lẽ. . . . . . từng có đoạn thời gian trôi qua như vậy! Chỉ tiếc, bây giờ tăng thêm hai chữ gì đó, là tiếc nuối kết thúc." Cười nhạt tiếng, ở trước mặt nhắc lại chuyện cũ qua, đột nhiên khiến cảm thấy thở phào nhõm như vậy.

      "Đứng ở góc độ thương nhân mà , thời điểm có con đường thông phải lập tức thay đổi con đường khác, có lẽ được tốt hơn."

      "Ừ, đạo lý này tôi hiểu." Gật đầu cái, buông cái nĩa trong tay, nhìn thời gian điện thoại di động chút, "Thời gian còn sớm, chúng ta trở về thôi!"

      "Được." Gọi nhân viên phục vụ đem giấy tính tiền, cùng bước vào thang máy.

      Cửa Hoa Đình màu xanh lá, sau khi Úc Tử Ân cảm ơn rồi bước xuống xe, nghe được tiếng đóng cửa ở chỗ tài xế ngồi, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, nghe được cất tiếng gọi khẽ: "Ân Ân."

      "Hả?" Dừng bước chân, ngước mắt nhìn , khẽ cười tiếng, "Chuyện gì?"

      " có gì." Lời ra đến khóe miệng mà vẫn thể ra, khẽ lắc đầu, nhàn nhạt giương môi: "Trở về thôi! Ngủ ngon!"

      "Ừ, ngủ ngon! Lúc trở về lái xe cẩn thận chút!"

      "Được." Đáp tiếng, khoát khoát tay với , đứng lặng người nhìn từ từ rời xa tầm mắt của mình.

      ——《 quân môn sủng hôn》——

      Úc Bảo Sơn cho người tiến hành soạn thảo mấy hợp đồng hợp tác với các công ty, bản thân cũng hỏi quá nhiều những tài liệu này là từ đâu tới, ông rất nghe lời tìm mấy quản lý cùng Tổng giám đốc mấy công ty cùng nhau bàn bạc, quyết định chia nhau hành động.

      Chỉ tiếc, nhóm người bận rộn cả ngày, vẫn có bất kỳ công ty nào nguyện ý cùng công ty Úc Bảo Sơn hợp tác, khâu tiền bạc dự định đầu tư cho dự án quá lớn, hơn nữa công ty của Úc Bảo Sơn ở tài chính còn bị túng quẫn, tất cả mọi người lo lắng thành công dã tràng, bị công ty này kéo chân, nên công ty nào nguyện ý chìa tay giúp đỡ hợp tác.

      được lợi cùng lui, Úc Bảo Sơn ủ rũ cúi đầu gọi điện thoại cho Úc Tử Ân, có đạt tới hiệu quả dự trù, Úc Tử Ân cũng cảm thấy tiếc nuối, chuẩn bị khuyên nhủ Úc Bảo Sơn buông tha trong đầu đột nhiên thoáng qua bóng dáng.

      "Cha, cha đừng vội, con còn có người bạn cũng làm trong giới kinh doanh, biết có thể giúp được cho chúng ta hay , bây giờ cha hãy đem mấy phần tài liệu fax cho con...con tìm ấy chuyện chút, nếu như có thể hợp tác, con lại điện thoại cho cha?"

      "Ai, tình thế bây giờ là mất còn, tại cũng chỉ có thể như vậy, con hãy thử chút ! Nếu mệnh trời định cha thể lấy mảnh đất kia, cha đành chịu!" Bên đầu kia điện thoại, Úc Bảo Sơn than thở, trừ tiếc nuối ra hơn nữa là rối rắm.

      Lúc này dường như có thể tưởng tượng bộ dáng ủ rũ cúi đầu của Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân bất đắc dĩ lắc đầu, "Chờ xem, con giúp cha chuyện chút, nếu như ấy chịu giúp cha, vậy hẳn là có vấn đề."

      người đàn ông giống như Dịch Khiêm, có thể quản lý rất tốt Thập Tam Lâu, còn khiến cho Đường Minh Lân cùng cả đám người tôn kính, như vậy thân phận tất nhiên đơn giản, hôm nay cũng chỉ có thể tìm ta nhờ hỗ trợ!

      Nhận được mấy phần tài liệu, sắp xếp chuẩn bị tìm Tổng giám bàn bạc, nhưng vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy Diệp Tư Mẫn về phía mình.

      "Phó tổng Diệp!" Dừng bước chân, chậm rãi đứng thẳng người, mặt đổi sắc mở miệng.

      Hơi liếc Úc Tử Ân cái, Diệp Tư Mẫn chau mày, vẻ mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc: "Thế nào, muốn ra ngoài? tại hình như là trong giờ làm việc?"

      "Tôi biết bây giờ là giờ làm việc, nhưng có việc gấp, xin lỗi tiếp được rồi !" muốn cùng ta nhảm nhiều, Úc Tử Ân xoay người bước nhanh tới phòng làm việc của Tổng giám.

      Diệp Tư Mẫn nghĩ mình lại bị thái độ lạnh lùng của Úc Tử Ân kích thích, đột nhiên ta kêu tên Úc Tử Ân cách bén nhọn: " đứng lại đó cho tôi!"

      Giọng bén nhọn của ta nhất thời gây chú ý cho các đồng nghiệp trong khu vực lân cận——

      Dừng bước chân, Úc Tử Ân quét mắt bốn phía nhìn những con người chờ xem kịch vui, đồng thời bày ra vẻ mặt lành lạnh: "Phó tổng Diệp còn có việc sao?"

      "Úc tiểu thư, dầu gì bây giờ tôi cũng là cấp của , nhưng thái độ này xem ra cũng thèm để tôi vào trong mắt ? !"

      "Ưm, tôi đối với việc công sai, chỉ là tôi đối đãi với bất luận kẻ nào đều giữ thái độ như vậy, nếu như phó tổng Diệp cảm giác trong mắt tôi , vậy xấu hổ, bình thường thói quen của tôi cũng chú ý tất cả mọi người những cũng thấy bọn họ có ý kiến gì. Nếu như phó tổng Diệp cảm giác về sau đối với tôi cần phải a dua nịnh hót tôi cũng có thể, tối thiểu mặc kệ như thế nào, trong công việc vẫn là chủ, còn tôi là nhân viên, phải sao?"

      ". . . . . . Úc Tử Ân, đây là có ý gì? tôi mọn sao?"

      "Tôi cũng như vậy, phó tổng Diệp nghĩ hơi nhiều rồi. Nếu như có việc gì lớn, vậy tôi tới xin nghỉ với Tổng giám!" Lạnh nhạt trừng mắt nhìn, xoay người, liếc nhìn cửa phòng làm việc của Tổng giám, Hạ Khương Tuyết đứng đó hơi sững sờ.

      "Tổng giám." Tiếng gọi khẽ, khẽ cắn môi, thầm mắng mình mới vừa ham vui nhất thời.

      "Bây giờ là giờ làm việc, ai làm việc nấy!" Quay đầu, Hạ Khương Tuyết quét mắt nhìn đám người xung quanh đứng xem kịch vui, ánh mắt lạnh bạc rơi vào mặt Diệp Tư Mẫn, "Phó tổng Diệp cũng mau lên! Ân Ân, tới phòng làm việc của tôi chuyến!"

      "Được, tôi biết rồi!" Gật đầu cái, Úc Tử Ân đuổi theo sau nên nhìn thấy sắc mặt Diệp Tư Mẫn ở sau lưng vô cùng vặn vẹo.
      Chương 48:: Mạo muội

      Trong phòng làm việc, Hạ Khương Tuyết liếc nhìn Úc Tử Ân cái, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu ngồi lại ghế làm việc.

      "Ân Ân, nơi này là công ty, mà em luôn luôn là người làm chuyện có chừng mực, mặc kệ em và phó tổng Diệp có hiểu lầm gì, cũng nên đem chuyện cá nhân xen lẫn vào chuyện công ty, biết ?"

      "Ừ, em hiểu!" Gật đầu cái, cũng muốn giải thích quá nhiều vì chuyện này, hít hơi sâu, "Tổng giám, em muốn xin nghỉ mấy giờ, có chút chuyện riêng."

      "Ừ, được rồi, làm việc của em ! Điều chỉnh thái độ tốt, nơi này là công ty, có lúc có rất nhiều việc bất đắc dĩ, em phải hiểu được như thế nào gọi là nghịch cảnh sinh tồn."

      "Cám ơn Tổng giám, em hiểu rồi, có chuyện gì vậy em trước!" Khẽ cúi đầu, gì thêm nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

      Người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, bây giờ giữa và Diệp Tư Mẫn có hiềm khích, cũng phải là hai câu là có thể ràng, hôm nay ta là cấp của , thân là cấp dưới, chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng số việc vẫn là có thể nhẫn nạị.

      lái xe đường chạy thẳng tới địa chỉ được ghi trong danh thiếp, dừng xe xong ra ngoài, đứng ở dưới tòa Cao ốc, ngước mắt nhìn tòa nhà màu đen sừng sững chọc vào mây trời mơ hồ nhận ra màu đen này thích hợp với người đàn ông đó, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, hít hơi sâu nhấc chân vào.

      Lầu , quầy phục vụ bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía tiếp tân được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, "Xin chào, tôi tìm Dịch Khiêm à Dịch tiên sinh."

      "Tiểu thư khỏe, xin hỏi họ gì, có hẹn trước ?" tiếp tân lễ phép hỏi thăm.

      "Tôi tên là Úc Tử Ân, có hẹn trước, Dịch tiên sinh chỉ với tôi, nếu tìm ấy tới nơi này là được rồi." xong, đem tấm danh thiếp Hắc Kim trong tay đưa cho .

      Đột nhiên nhìn thấy đưa ra tấm danh thiếp Hắc Kim, tiếp tân ngẩn người, chợt nhớ tới lời tổng giám đốc nhắc nhở, vội vàng cười biểu đạt áy náy: " ra là Úc tiểu thư, xin mời tiểu thư, Dịch tiên sinh ở tầng 55, tôi dẫn lên!"

      xong, đem danh thiếp trả cho , sau đó lễ phép làm tư thế mời, dẫn tới thang máy cá nhân.

      "Được, cám ơn!" Gật đầu cái, Úc Tử Ân cũng còn nghi ngờ thái độ nhiệt tình phục vụ đó, nhấc chân đuổi theo.

      Tầng 55, dẫn tới cửa phòng thư ký, trùng hợp đụng phải thư ký Văn Khâm từ văn phòng ra ngoài.

      "Thư ký Văn, vị này là Úc tiểu thư."

      Văn Khâm nhìn Úc Tử Ân đột nhiên đến, gật đầu với tiếp tân cái, "Tôi biết rồi, xuống trước !"

      "Văn Khâm, tùy tiện tới chơi, quấy rầy rồi!" Tử Ân từng thấy Văn Khâm, ta là thư ký nam bên cạnh Dịch Khiêm.

      "Úc tiểu thư, boss họp, trước tiên hãy ở phòng làm việc của ấy chờ chốc lát! Mời tới bên này!" Nửa nghiêng người sang, Văn Khâm lễ phép thay mở cửa phòng làm việc, rồi thuận thế bảo trợ lý bưng cho ly trà hoa lài.

      "Thư ký Văn mặc kệ tôi, tôi ở nơi này chờ lát là được rồi, cứ làm việc của mình !"

      "Được rồi!" Văn Khâm lễ phép gật đầu, ôm xấp tài liệu xoay người ra khỏi phòng làm việc.

      Trong phòng làm việc to như vậy lại tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây, là mùi thơm quen thuộc.

      Phòng làm việc này rất lớn vượt ra khỏi tưởng tượng của , cho dù cha là nhà giàu mới nổi, cố ý chọn lựa căn phòng làm việc cực lớn, nhưng so với căn phòng làm việc này cũng coi như là gặp phải sư phụ rồi.

      Phong cách trắng đen hài hòa làm tan cứng nhắc trong căn phòng, cửa sổ hình cung sát đất có thể giúp phóng tầm nhìn ra xa, đặc biệt là cách thiết kế này làm cho cả phòng làm việc trở nên sáng ngời sạch , trang trí đơn giản lại quá cầu kỳ, từ giá sách đến khay trà rồi đến bàn làm việc, dường như là liền mạch.

      Hơi thở xa hoa, vẻ đẹp khiêm tốn hoa lệ tràn ngặp khắp căn phòng, chỉ cần nhìn phòng làm việc này cũng có thể đoán ra cá tính của con người, nhưng trái lại rất phù hợp với tính cách khiêm tốn của .

      Trợ lý Khải Lâm theo lời dặn bưng ly trà hoa lài vào, sau đó đợi trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn lại, bóng dáng ngạo mạn đến gần trong tầm mắt.

      Tây trang màu lam phối hợp với cà vạt màu rượu đỏ, trong hơi thở nồng đậm thương vụ(hơi thở của người làm ăn), khó nén được tính cách thanh nhã bẩm sinh, khuôn mặt tuấn tú loáng thoáng còn lưu lại nghiêm túc trong hội nghị qua, làm cho cả người thêm nhiều hơn mấy phần thành thục hấp dẫn.

      "Úc tiểu thư, để cho phải chờ lâu!" đặt cặp hồ sơ xuống, đột nhiên Dịch Khiêm xoay người về phía ghế sa lon bên này, ưu nhã cởi ra chiếc áo khoác trang trọng người.

      "Cũng có bao lâu." Đứng lên, Úc Tử Ân cười cười xấu hổ, "Tùy tiện tới chơi, quấy rầy rồi!"

      " quấy rầy, mời ngồi!" Khay trà bên cạnh, lễ phép dùng tay làm dấu mời , thuận thế ngồi xuống, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

      "Ừ, đúng là có chuyện tìm , hi vọng để ý tôi mạo muội."

      " biết tôi có thể đến giúp gì, nhưng đó cũng là vinh hạnh của tôi, mời !"

      "Vậy tôi cũng quanh co lòng vòng làm gì, lần trước có giới thiệu cho cha tôi mấy cái tên công ty để hợp tác, nhưng cha tôi cũng thử qua rồi, kết quả vẫn quá lạc quan, sai, công ty của cha tôi có thể quá thích hợp tham dự dự án đấu thầu mảnh đất tây thành kia, chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là ông ấy muốn buông tha?" Biết được dụng ý của , đột nhiên Dịch Khiêm nhàn nhạt nhíu mày, quét mắt nhìn thấy xấp tài liệu đầu gối của , khẽ cười tiếng, " đưa tài liệu cho tôi xem chút , nếu như điều khoản trong đó quá hà khắc trùng hợp công ty chúng tôi cũng có thể giúp được tay!"

      "Éc. . . . . . có thể làm chủ sao?" do dự ngước mắt nhìn về phía , có chút xác định được ý tứ trong lời đó.

      Nghe khẩu khí trong lời của , nghĩ ắt người này phải là cán bộ quản lý cấp cao mới có thể dứt khoát quyết định như vậy, nhưng mà chuyện này lớn lớn cũng , quyết định sau cùng nhất định phải là ý kiến của tổng giám đốc công ty mới phải, vậy phải là nên hỏi thân phận của ta trước chút hay sao?!
      khockhocBilly Nguyễn thích bài này.

    3. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91
      chuyện j a cũng biết là sao o_O

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Truyen hay, tinh tiet dien bien nhe nhang. Thanks ban •﹏•

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48:: Mạo muội

      Trong phòng làm việc, Hạ Khương Tuyết liếc nhìn Úc Tử Ân cái, bất đắc dĩ thở dài, quay đầu ngồi lại ghế làm việc.

      "Ân Ân, nơi này là công ty, mà em luôn luôn là người làm chuyện có chừng mực, mặc kệ em và phó tổng Diệp có hiểu lầm gì, cũng nên đem chuyện cá nhân xen lẫn vào chuyện công ty, biết ?"

      "Ừ, em hiểu!" Gật đầu cái, cũng muốn giải thích quá nhiều vì chuyện này, hít hơi sâu, "Tổng giám, em muốn xin nghỉ mấy giờ, có chút chuyện riêng."

      "Ừ, được rồi, làm việc của em ! Điều chỉnh thái độ tốt, nơi này là công ty, có lúc có rất nhiều việc bất đắc dĩ, em phải hiểu được như thế nào gọi là nghịch cảnh sinh tồn."

      "Cám ơn Tổng giám, em hiểu rồi, có chuyện gì vậy em trước!" Khẽ cúi đầu, gì thêm nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

      Người ở dưới mái hiên thể cúi đầu, bây giờ giữa và Diệp Tư Mẫn có hiềm khích, cũng phải là hai câu là có thể ràng, hôm nay ta là cấp của , thân là cấp dưới, chỉ cần chạm đến ranh giới cuối cùng số việc vẫn là có thể nhẫn nạị.

      lái xe đường chạy thẳng tới địa chỉ được ghi trong danh thiếp, dừng xe xong ra ngoài, đứng ở dưới tòa Cao ốc, ngước mắt nhìn tòa nhà màu đen sừng sững chọc vào mây trời mơ hồ nhận ra màu đen này thích hợp với người đàn ông đó, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, hít hơi sâu nhấc chân vào.

      Lầu , quầy phục vụ bên cạnh, đưa mắt nhìn về phía tiếp tân được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, "Xin chào, tôi tìm Dịch Khiêm à Dịch tiên sinh."

      "Tiểu thư khỏe, xin hỏi họ gì, có hẹn trước ?" tiếp tân lễ phép hỏi thăm.

      "Tôi tên là Úc Tử Ân, có hẹn trước, Dịch tiên sinh chỉ với tôi, nếu tìm ấy tới nơi này là được rồi." xong, đem tấm danh thiếp Hắc Kim trong tay đưa cho .

      Đột nhiên nhìn thấy đưa ra tấm danh thiếp Hắc Kim, tiếp tân ngẩn người, chợt nhớ tới lời tổng giám đốc nhắc nhở, vội vàng cười biểu đạt áy náy: " ra là Úc tiểu thư, xin mời tiểu thư, Dịch tiên sinh ở tầng 55, tôi dẫn lên!"

      xong, đem danh thiếp trả cho , sau đó lễ phép làm tư thế mời, dẫn tới thang máy cá nhân.

      "Được, cám ơn!" Gật đầu cái, Úc Tử Ân cũng còn nghi ngờ thái độ nhiệt tình phục vụ đó, nhấc chân đuổi theo.

      Tầng 55, dẫn tới cửa phòng thư ký, trùng hợp đụng phải thư ký Văn Khâm từ văn phòng ra ngoài.

      "Thư ký Văn, vị này là Úc tiểu thư."

      Văn Khâm nhìn Úc Tử Ân đột nhiên đến, gật đầu với tiếp tân cái, "Tôi biết rồi, xuống trước !"

      "Văn Khâm, tùy tiện tới chơi, quấy rầy rồi!" Tử Ân từng thấy Văn Khâm, ta là thư ký nam bên cạnh Dịch Khiêm.

      "Úc tiểu thư, boss họp, trước tiên hãy ở phòng làm việc của ấy chờ chốc lát! Mời tới bên này!" Nửa nghiêng người sang, Văn Khâm lễ phép thay mở cửa phòng làm việc, rồi thuận thế bảo trợ lý bưng cho ly trà hoa lài.

      "Thư ký Văn mặc kệ tôi, tôi ở nơi này chờ lát là được rồi, cứ làm việc của mình !"

      "Được rồi!" Văn Khâm lễ phép gật đầu, ôm xấp tài liệu xoay người ra khỏi phòng làm việc.

      Trong phòng làm việc to như vậy lại tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây, là mùi thơm quen thuộc.

      Phòng làm việc này rất lớn vượt ra khỏi tưởng tượng của , cho dù cha là nhà giàu mới nổi, cố ý chọn lựa căn phòng làm việc cực lớn, nhưng so với căn phòng làm việc này cũng coi như là gặp phải sư phụ rồi.

      Phong cách trắng đen hài hòa làm tan cứng nhắc trong căn phòng, cửa sổ hình cung sát đất có thể giúp phóng tầm nhìn ra xa, đặc biệt là cách thiết kế này làm cho cả phòng làm việc trở nên sáng ngời sạch , trang trí đơn giản lại quá cầu kỳ, từ giá sách đến khay trà rồi đến bàn làm việc, dường như là liền mạch.

      Hơi thở xa hoa, vẻ đẹp khiêm tốn hoa lệ tràn ngặp khắp căn phòng, chỉ cần nhìn phòng làm việc này cũng có thể đoán ra cá tính của con người, nhưng trái lại rất phù hợp với tính cách khiêm tốn của .

      Trợ lý Khải Lâm theo lời dặn bưng ly trà hoa lài vào, sau đó đợi trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn lại, bóng dáng ngạo mạn đến gần trong tầm mắt.

      Tây trang màu lam phối hợp với cà vạt màu rượu đỏ, trong hơi thở nồng đậm thương vụ(hơi thở của người làm ăn), khó nén được tính cách thanh nhã bẩm sinh, khuôn mặt tuấn tú loáng thoáng còn lưu lại nghiêm túc trong hội nghị qua, làm cho cả người thêm nhiều hơn mấy phần thành thục hấp dẫn.

      "Úc tiểu thư, để cho phải chờ lâu!" đặt cặp hồ sơ xuống, đột nhiên Dịch Khiêm xoay người về phía ghế sa lon bên này, ưu nhã cởi ra chiếc áo khoác trang trọng người.

      "Cũng có bao lâu." Đứng lên, Úc Tử Ân cười cười xấu hổ, "Tùy tiện tới chơi, quấy rầy rồi!"

      " quấy rầy, mời ngồi!" Khay trà bên cạnh, lễ phép dùng tay làm dấu mời , thuận thế ngồi xuống, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

      "Ừ, đúng là có chuyện tìm , hi vọng để ý tôi mạo muội."

      " biết tôi có thể đến giúp gì, nhưng đó cũng là vinh hạnh của tôi, mời !"

      "Vậy tôi cũng quanh co lòng vòng làm gì, lần trước có giới thiệu cho cha tôi mấy cái tên công ty để hợp tác, nhưng cha tôi cũng thử qua rồi, kết quả vẫn quá lạc quan, sai, công ty của cha tôi có thể quá thích hợp tham dự dự án đấu thầu mảnh đất tây thành kia, chỉ là. . . . . ."

      "Chỉ là ông ấy muốn buông tha?" Biết được dụng ý của , đột nhiên Dịch Khiêm nhàn nhạt nhíu mày, quét mắt nhìn thấy xấp tài liệu đầu gối của , khẽ cười tiếng, " đưa tài liệu cho tôi xem chút , nếu như điều khoản trong đó quá hà khắc trùng hợp công ty chúng tôi cũng có thể giúp được tay!"

      "Éc. . . . . . có thể làm chủ sao?" do dự ngước mắt nhìn về phía , có chút xác định được ý tứ trong lời đó.

      Nghe khẩu khí trong lời của , nghĩ ắt người này phải là cán bộ quản lý cấp cao mới có thể dứt khoát quyết định như vậy, nhưng mà chuyện này lớn lớn cũng , quyết định sau cùng nhất định phải là ý kiến của tổng giám đốc công ty mới phải, vậy phải là nên hỏi thân phận của ta trước chút hay sao?!

      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :