1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 112: Em muốn, đều có thể thỏa mãn
      Edit: quacauphale


      Tiểu Toa thay Úc Tử Ân dự họp báo tác phẩm tú rốt cuộc cũng trở lại, trừ mang về cúp ra, còn mang theo mấy bộ lễ phục mới nhất ở Paris trở lại, thuận tiện cho cuộc thi thiết kế tới đây.

      Đương nhiên, cà thẻ giấy tính tiền dĩ nhiên là Úc Tử Ân, nhìn ánh mắt tiểu Toa còn soi mói hơn so với , Úc Tử Ân hài lòng gật đầu cái, "Mấy ngày nay cực khổ, đợi lát nữa nghỉ ngơi tốt, điều chỉnh chênh lệch giờ, ngày mai chúng ta tham gia cuộc thi thiết kế."

      "Dạ, lão đại!" Đứng dậy từ ghế sofa, hình như tiểu Toa nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi: "Lần này tìm được người mẫu chính rồi sao?"

      " tìm được, là công ty MME, hình tượng cũng tệ lắm, có thể Hold là chính!"

      "Đàm phán rồi hả? Đối phương có mở giá cao chứ?"

      " có, tôi tìm phải đặc biệt nổi danh, ta còn là người mới, lần này nếu tôi được thưởng, đoán chừng ta cũng có thể được công ty trọng dụng, tôi mới vừa kiểm tra lại trang phục cùng đồ trang sức lần rồi, cũng có vấn đề gì, chúng ta chỉ chờ trận đấu ngày mai thôi." Bận rộn hơn nửa tháng, rốt cuộc có thể thở phào cái.

      "Tốt, vậy tôi về nghỉ trước."

      "Được, tiểu Mễ, em cũng trở về , ngày mai là so tài, mình chị ở chỗ này lát."

      "Tốt, lão đại, chị nên cẩn thận chút, nhớ về sớm, ra ngoài nhớ khóa cửa."

      "Chị biết , trở về thôi!" Đưa mắt nhìn hai chị em họ ra cửa, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía ngọn đèn dầu sáng chói dưới phồn hoa đô thị ngoài cửa sổ, phiền não trong lòng dần dần an tĩnh lại.

      Điện thoại di động bàn vang lên, lấy di động qua nhìn chút, cười nhận, "Sao vậy, vẫn còn xã giao à? Uống rượu?"

      " có, thời điểm tới em dặn dò thể uống rượu, cho nên uống. Bọn họ đoán tâm tình tốt, cũng dám lên mời rượu, tiết kiệm chuyện phiền toái. Em sao? Vẫn còn ở phòng công tác sao?"

      "Ừ, mình em ở chỗ này nhìn cảnh đêm, Dịch thiếu có muốn tới đây cùng nhau hay ?" Ngón tay vẽ ở cửa sổ sát đất, nửa cười nhìn cái bóng của mình in phía , trong đêm đen có vẻ ràng thấu đáo.

      cửa kính, khuôn mặt sáng rỡ tươi cười, là vì người đàn ông này mà nở nụ cười.

      "Được, chờ !" Khẽ cười tiếng, Dịch Khiêm cúp điện thoại trước.

      Nhìn màn ảnh khóa lại, Úc Tử Ân cười , đây là lần đầu tiên cúp điện thoại trước, bình thường hai người điện thoại, ai cũng muốn cúp trước, triền miên ngay cả mình cũng phát ngán.

      tới năm phút đồng hồ, bên ngoài phòng công tác truyền đến tiếng gõ cửa, khẽ sửng sốt chút, nhìn thời gian điện thoại di động, cảnh giác lên phía trước mở cửa.

      Lúc mở cửa ra, chứng kiến bóng dáng đứng bên ngoài, khỏi thở hơi lạnh.

      ". . . . . . Làm sao đến nhanh như vậy?" Mới vừa cùng chuyện điện thoại, còn tưởng rằng vẫn còn bàn xã giao!

      Khẽ nhíu lông mày, ngước mắt nhìn chằm chằm, bốc đồng chất vấn: "Mới vừa cùng em điện thoại ở nơi nào?"

      "Lầu dưới." Thẳng thắn được khoan hồng.

      dịu dàng cười với , nghiêng người sang dắt tay vào phòng công tác, "Đừng kinh ngạc như vậy, chỉ muốn cho em bất ngờ mà thôi."

      "A, thời gian vẫn còn sớm, sao bọn họ chịu thả cho vậy?" tại vừa lúc là thời điểm sống về đêm đặc sắc nhất, tiệc xong rồi còn có các loại hộp đêm hầu hạ, những ông chủ này rất biết hưởng thụ, ngay cả Úc Bảo Sơn cũng ngoại lệ.

      " muốn , bọn họ ai dám ngăn cản?" cười cười, lôi kéo ngồi vào ghế sa lon, thuận thế để cho ngồi lên đùi mình, mới vừa ngồi vững liền nghe được câu hỏi của : "Em có chút tò mò, công tử thế gia như , cùng đám ông chủ kia ở chung chỗ, có thể cảm thấy cuộc sống nhàm chán hay ? Mặc kệ thế nào, em đều cảm thấy hình như là hợp với họ, cho nên rất tò mò."

      "Bình thường rất ít xã giao, trừ phi là người phụ trách dự án hợp tác quan trọng, dự họp được, có thể từ chối hoặc là có thể để cho Văn Khâm đại diện, cậu ấy xử lý tốt giúp ."

      " ra là vậy, em làm sao có thể chống tới đây chứ!"

      "Xác thực là thích trường hợp đó, nhưng hết cách rồi, đây là quy tắc bàn rượu ở Trung Quốc, xã giao ắt thể thiếu mánh khoé."

      " cũng đúng." Gật đầu cái, bất đắc dĩ, có lẽ tất cả đàn ông giới thương nghiệp đều bất đắc dĩ.

      Liếc thấy ánh mắt đau lòng, nhàng cười tiếng, giơ tay lên sờ sờ ở mặt , "Có mệt hay ? mệt, dẫn em nhìn cảnh đêm."

      " nơi nào?" hiểu nhìn .

      Chau chau mày, đề nghị: " nhà ?"

      "Hồ Thánh sơn? Tại sao phải chọn chỗ đó? phải là có mưu đồ bất chính đối với em chứ?" Nửa híp mắt, cảnh giác nhìn , bộ dáng là đáng .

      "Đứa ngốc, có mưu đồ bất chính với em, ở nơi này là được, cần gì chạy xa như thế chứ? Ban đêm hồ Thánh sơn rất đẹp, hơn nữa là chỗ thích hợp ngắm sao, biết tâm tình em bây giờ bề bộn, cần tỉnh táo chút, ngắm sao trái lại rất thích hợp với em đấy."

      "Làm sao biết tại tâm tình em rất loạn?" có thể hiểu tâm tư của , đây cũng khiến cảm thấy ngoài ý muốn.

      "Theo tính tình của em, tranh tài còn chưa kết thúc, em thả lỏng. Mặc dù em muốn thua, cũng phải cho chính mình gian lấy hơi chứ?" xong, mang theo đứng dậy, "Cầm những thứ cần mang , chúng ta thôi! Ngày mai trực tiếp đến nơi tranh tài, thuận tiện mang theo lễ phục, tối hôm nay ở chỗ ."

      ". . . . . ." Nhìn hai thùng lớn y phục tranh tài mình kiểm tra xong, lắc đầu cái, "Những y phục này ngày mai phải dùng khi tranh tài, thể chuyển chỗ."

      "Em muốn mang, đến lúc đó bảo tiểu Mễ tiểu Toa đưa đến chỗ tranh tài là được, hoặc là, ngày mai đưa em tới đây?"

      "Được rồi! Ngày mai em lại từ chỗ tới đây! đem những thứ đồ này
      An toàn đến trường, em yên lòng.” luôn luôn cẩn thận, muốn ở trong lúc mấu chốt xảy ra vấn đề,nếu tha thứ cho sai phạm của mình.

      “Cũng tốt!” Gật đầu cái, nhìn khóa chặt cửa sau ra ngoài kiểm tra tình trạn khóa cửa, cẩn thận đến mức khiến lắc đầu bắt đắt dĩ.

      Có tính cảnh giác là rất tốt, nhưng cũng hiểu, cuộc sống của như vậy, có thể là khổ cực hơn so với người bình thường.

      Nhớ tới công tác của , khẽ trầm mắt xuống, có vài thứ, là đến lúc cần hạ quyết tâm rồi.

      Như quyết định muốn sống cùng , như vậy thể nào để cho đụng vào những thứ nguy hiểm kia, đời này chỉ có Úc Tử Ân, cũng tìm được người thứ hai, cho dù có, đó cũng phải là , bây giờ thể mất , cũng biến thành thua nổi rồi.

      ----- Quân môn sủng hôn------

      Hồ Thánh Sơn, chỗ này vẫn luôn rất thần bí, ngay cả lời quảng cáo cũng có vẻ như tôn quý: “Từ phút chốc mệnh danh kia, là dấu hiệu chỗ ngồi bậc nhất thế giới.”

      Bước vào nơi này mới hiểu được, cái chỗ này đúng là tấc đất tấc vàng chính cống, ở trong thành phố C phồn hoa, còn có thể có kiểu dáng núi gần sông cũng phải là có tiền là có thể mua được, mà vừa hay có người, khiến vật hiếm có này có mới là tôn quý biểu vô cùng tinh tế.

      Lần đầu tiên tới đây, Úc Tử Ân trừ tràn đầy hứng thú ra, hơn nữa là thưởng thức tác phẩm vị trang hoàng trong phòng của Dịch Khiêm, hổ là Dịch Khiêm, cả tòa phòng ốc trnag hoàng thanh lịch lại tầm thường, cả phòng khách cũng thiết kế củ rich giống như khu nhà cao cấp bình thường, quay về cầu thang cùng bài biện phong cách đặc biệt, cùng với thảm Thổ Nhĩ Kì xa xỉ sàn nhà, có thể là xa hoa đến cực hạn!

      Thấy Dịch Khiêm mời khách đến, hơn nữa còn là phụ nữ, quản gia kinh ngạc nhìn về phía Dịch Khiêm, “Tiểu Ngũ, vị này là?”

      Ôm Úc Tử Ân, Dịch Khiêm mở miệng cười giới thiệu: “…. Đây là Úc Tử Ân, Úc tiểu thư, Ân Ân, đây là…”

      “…….. Chào ông.!”

      “Xin chòa, Úc tiểu thư!” quản gia lễ phép gật đầu cái, trong nụ cườ từ ái hình như có chút hơi vui mừng, rốt cuộc tiểu thiếu gia nhà họ Dịch mang phụ nữ trở lại.

      Sau khi mua phòng ốc ở hồ Thánh Sơn, rất ít khi có khách, cho dù là bạn thiếu gia chưa chắc có thể vào, lại nghĩ rằng, hôm nay rốt cuộc có người phụ nữ tới.

      “Được rồi, ….. ông bảo bọn họ nghỉ ngời , ông lầu hai dọn dẹp phòng khách chút, xong cũng sớm nghỉ ngơi, bảy giờ sáng mai, nhớ gọi Úc tiểu thư dậy.”

      “Tốt! vậy hai người cứ từ từ, tôi dọn dẹp trước.” Gật đầu cái, quản gia quay người lên lầu.

      Đợi quản gia lên lầu mới xoay người nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, “Dẫn em ngắm sao, muốn ăn cái gì ?”

      Hai là, uống rượu?”


      uống rượu ,sai rượu rất khổ sở, ngài mai còn phải tham gia thi đấu !” nhìn bộ dạng hăng hái cực tốt kia, hiểu sao đối diện nhìn sao ngây thơ như vậy gặp chuyện nóng tính ,đổi lại là người đàn ông bình thường, khẳng định có hăng hái đó.

      “Thế có đói bụng , muốn ăn chút gì chứ? Phòng bếp có điểm tâm ngọt.”

      “Có phải muốn ăn cái gì đều có thể biến ra hay ?” giảo hoạt híp mắt, cố ý true ghẹo .

      “Chỉ cần em có thể nghĩ ra đều có.” Chút tâm tư của thể gạt được , khoảng thời gian này chung đụng, nhìn cũng hiểu, thứ cần tìm nhiều.

      “Em ăn cơm, có ?”

      “Dĩ nhiên, vị trái cây hay vải?”

      “Trái cây.” Dừng chút, chợt trừng mắt, “ có á!”

      “E hèm, đặc biệt chuẩn bị vì rm.” gật đầu cái, xoay người tới hướng phòng bếp to rộng.

      “Làm sao biết hôm nay em đến?! hóa sớm quyết định chủ ý lừa em đến đây rồi hả?”

      là chuẩn bị vì , ngược lại tò mò, làm sao lại khẳng định bước vào phòng ốc này như vậy?

      “Từ sau khi biết em thích đồ ngọt, đều bảo quản gia ở nhà chuẩn bị phần điểm tâm ngọt, chuẩn bị để em lúc nào cũng đói bụng, kem trong tủ lạnh có đủ 12 loại mùi vị em thích thứ nào cũng có thể tìm được.”

      “….” Vào lúc này coi như là phục vụ luôn rồi, xa xỉ đến mức này, còn có thể cái gì đây?!

      “Thế nào, cảm thấy rất xa xỉ?” Ôm thùng kem ra ngoài, giơ tay đưa cho , nhéo nhéo mặt , ngón giữ loáng thoáng còn lạnh do kem, “ rồi, em muốn, đều có thể thỏa mãn em.”

      “ …..” Lời động lòng người, đột nhiên cảm thấy đáy lòng như mật đường, tràn đầy ngọt ngào.
      Last edited: 28/12/14
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 113: Vợ của

      Phòng ốc ở Hồ Thánh sơn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Úc Tử Ân, Dịch Khiêm đặc biệt trang hoàng căn phòng ở lầu chót thành phòng ngắm sao, bên trái cửa sổ, ống viễn vọng to để ngắm sao, phía bên phải là ban công hình cung, bên cạnh sân thượng còn có cầu thang nghệ thuật, thông sang vườn hoa ở lầu chót.

      Lôi kéo Úc Tử Ân lên lầu, Dịch Khiêm tiện tay lấy áo choàng ở trong ngăn kéo ra phủ thêm cho , cài tốt nút áo, dịu dàng : "Ban đêm lạnh, đừng để bị lạnh."

      Ôm thùng kem, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn người đàn ông dịu dàng trước mặt, dịu dàng cười tiếng, lôi kéo ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu đầy ánh sao, ánh đèn mờ nhạt mái nhà chiếu ra góc ấm áp, nghiêng người qua, tự chủ tựa vào vai , miệng ngừng ăn kem mát lạnh thơm ngon.

      Nghiêng đầu nhìn cái, Dịch Khiêm im lặng cười khẽ, đưa tay ôm vào trong ngực, dựa vào ghế ấm áp từ từ lay động, "Ân Ân."

      "Hả? Sao thế?" Đá chân, giọng hỏi.

      " muốn cứ như vậy, thiên trường địa cửu cùng em." Ngẩng đầu nhìn vài ánh sao chợt lóe đỉnh đầu, trong ngực ôm lấy phần ấm áp, thiên trường địa cửu đối với , lại cũng thành loại xa xỉ.

      "Ừ, em cũng nghĩ vậy." Cứ thế thiên trường địa cửu cũng tốt, cần quan tâm những thứ bề bộn kia, cứ thoải mái ở bên cạnh , vui vẻ cũng tốt, bi thương cũng tốt, chỉ cần ở bên cạnh là quá đủ.

      biết thế nào, mình còn có lúc an tâm thế này, giống như chỉ cần có ở bên cạnh, đó chính là cả thế giới.

      "Em như vậy, thể đem những lời này làm thành câu trả lời, em đồng ý lời cầu hôn của ?"

      ". . . . . ." Cắn cái muỗng, trầm mặc hồi, nghiêng đầu nhìn gò má dịu dàng của , "Nếu như. . . . . . Em là nếu như, nếu như mà lần tranh tài này lấy được vô địch, em đồng ý với !"

      Quay đầu, tròng mắt nhìn , đáy mắt mang theo nụ cười: "Đây chính là em đó, đến lúc đó đừng có đổ thừa!"

      giận dỗi trừng : "Bản nương nhất ngôn cửu đỉnh!"

      "Ừ, tin."

      Quay đầu nhìn ánh mắt nóng bỏng của , nhìn bầu trời đêm đỉnh đầu, trong mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây, "Ngày mai em tranh tài, đến xem chứ?"

      "Em hi vọng tới sao?" cười hỏi ngược lại.

      "Dĩ nhiên, em muốn đạt giải, mà ở dưới đài vui mừng thay em! Nếu lấy được giải thưởng, quay đầu lại em tìm khóc đầu tiên."

      "Được, vậy ngày mai nhất định đến đúng giờ." Nhớ tới còn biết chính là boss phía sau màn của Thụy Nhĩ, nhưng nếu ngày mai đến trường xem, xảy ra điều gì, quay đầu lại chỉ sợ cần cho lời giải thích hợp lý rồi.

      "Lầu dưới có kính viễn vọng, bình thường cũng thích ngắm sao sao?"

      "Thỉnh thoảng lúc ngủ được tới nơi này, khi khí trời nắng ráo, trời có thể nhìn thấy dấu vết Ngân Hà, Ngân Hà mang rất nhiều sao, đặc biệt đẹp."

      "Vậy hôm nay có thể nhìn thấy ?" nhìn sao sáng chói đỉnh đầu, tưởng tượng thấy Ngân Hà.

      Nghiêng đầu liếc nhìn phương hướng đỉnh đầu, xác định tầm nhìn hôm nay cao hay thấp, khẽ mỉm cười, "Hôm nay tầm nhìn đủ cao, nhưng cũng có thể thấy, đợi lát nữa chúng ta xuống nhìn."

      "Ừm!" Gật đầu cái, múc muỗng kem đưa đến bên miệng , " nếm thử xem, mùi vị tệ."

      Vốn tưởng rằng thích đồ ngọt cự tuyệt, lại nghĩ rằng lại mở miệng, thưởng thức kem lành lạnh trong miệng, quay đầu lại chống lại tầm mắt sáng chói của , hình như là chịu nổi đầu độc như vậy, nghiêng đầu hôn lên.

      Đôi môi cùng che, môi man mát, loáng thoáng có thể ngửi thấy mùi trái cây nhàn nhạt, còn có hương thơm đặc biệt người .

      Giờ khắc này, bốn phía tĩnh lặng, lưu luyến triền miên hôn, cuốn theo nhiệt tình sâu nhất đêm này.

      ——《 quân môn sủng hôn 》——

      Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Ân chuẩn giờ nhận được morn¬ing¬call của quản gia, nhanh chóng rửa mặt lượt, thay bộ sườn xám tơ tằm ngắn Tường Vân Phi Hạc màu vàng mình chuẩn bị từ lâu, làn váy phía dưới, từng tầng thêu Tường vân, thiết kế tinh sảo truyền đến ưu nhã và nhàng đặc hữu của người phụ nữ.

      Màu sắc long bào quý phái, giờ phút này in ở sườn xám điển nhã, để cho ngoại hình nhìn nhu nhược nhưng tăng thêm mấy phần tự tin và khí phách.

      Từ phòng ngủ ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu, cửa cầu thang tới bóng người, chậm rãi dừng bước lại, ngước mắt nhìn về phía người tới, hình như là mới vừa chạy bộ sáng sớm trở lại, thân đồ công sở màu trắng hưu nhàn, cả người xem ra nhàng ưu nhã.

      Thấy , Dịch Khiêm cũng dừng bước lại, hơi quan sát lượt, thoả mãn gật đầu, "Rất đẹp! Đẹp để cho người ta muốn. . . . . . cất kỹ!"

      Đây là lần đầu tiên thấy mặc váy phục cổ, xinh đẹp an hòa, như hoa Trường sinh trong năm tháng đều già, tẩy rửa phồn hoa cùng táo bạo, lưu lại ôn hòa như nước chảy đá mòn.

      "Em cũng phải là bình hoa!" Thẹn thùng ngước mắt, trừng mắt liếc cái, cái nhìn kia, như mị như hoặc.

      "Ở trong mắt , cho tới bây giờ em đều phải là bình hoa!" cười cười, nhìn chằm chằm trang phục người , khẽ nhíu lông mày, "Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, em xem mặc tây trang màu gì đẹp đây?"

      " mặc cái gì cũng dễ nhìn!" Tỷ lệ vóc người của thể kém so với người mẫu nam đài T, tất nhiên là mặc cái gì đều đẹp.

      "Mặc cái gì đều dễ nhìn, cũng phải để nổi bật lên khi mặc quần áo chứ? theo , giúp chọn bộ." Xoay người, dẫn lên lầu, Úc Tử Ân ở sau lưng, tròng mắt nhìn chút trang phục người, suy nghĩ nên chọn màu gì cho .

      Bước vào phòng ngủ của , Úc Tử Ân khẽ kinh ngạc, phòng ngủ của



      còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của , thiết kế phục cổ Trung Quốc và phong cách thiết kế lầu dưới hoàn toàn bất đồng, giống như là tiến vào gian khác nhau, phục cổ chạm trổ giường cỡ lớn, đặc biệt là tấm màn thêu hình cung, thảm nhuộm màu xanh dương nhàn nhạt mây tía của Thổ Nhĩ Kỳ, kệ chạm rỗng để đồ sứ và chạm ngọc, duy mỹ đến mức khiến người hơi khó tin!


      Thấy sững sờ tại chỗ, Dịch Khiêm xoay người lại, khẽ mỉm cười, đưa tay kéo đến trước phòng để quần áo.


      "... thích trang hoàng phong cách Trung Quốc cổ, khiến em ngạc nhiên." nay người đàn ông thích phong cách Trung Quốc cổ phần lớn đều thuộc đời ông nội, chuộng vật cổ xưa, mà phẩm vị của khiến kinh ngạc.


      " sao? Những thiết kế cùng trang hoàng phong cách Trung Quốc này, là do người bạn của thiết kế, thấy hình ảnh thiết kế của cậu ta, cảm thấy cũng tệ lắm, rất có ý vị cho nên lúc ban đầu trang hoàng cái phòng này, bảo bọn họ thiết kế thành phong cách này, như thế nào, thích ?"


      Năm đó trang hoàng phong cách này, đơn giản cũng bởi vì câu của cậu ta: "Con thích an tĩnh, chuộng phong cách Trung Quốc gì đó."


      Cho nên, chút do dự đem phòng riêng của mình, trang hoàng thành bộ dáng này.


      Bình thường tan việc trở lại, bước vào nơi này, tâm tình cung tốt hơn rất nhiều, giống như có thể từ trong hoàn cảnh, đổi được phút an tĩnh.


      "Thích, rất đẹp!" Ban đầu Úc Bảo Sơn bảo thiết kế phòng ốc phong cách, cũng từng nghĩ tới biến thành phong cách Trung Quốc cổ, vì thế còn đặc biệt mời mấy nhà thiết kế, đáng tiếc thiết kế ra giấy đều phải là phong cách muốn, hoặc là quá mức phù hoa, hoặc là quá mức đơn giản, có loại trở về tự nhiên, bình thản an bình, quyết định bỏ qua.


      Hôm nay khi đến chô thấy phong cách duy mỹ thế này, chính là loại cảm giác muốn, trừ kinh ngạc ra, nhiều hơn là hâm mộ.


      Nhìn thấu thích dưới đáy mắt , khẽ mỉm cười, giống như là thở phào nhõm, mang theo bước vào phòng để quần áo, kéo ra hộc tủ có chữ "Phúc", "Bên này là tây trang, bên này là quần áo thoải mái, bên này là lễ phục, bên này là quần áo thể thao. Trong ngăn kéo có cà vạt, kẹp cà vạt và khuy măng séc." Xoay người, chỉ vào mặt tường khác, "Nơi này là giầy."


      Giới thiệu xong, kéo ngăn tủ bên cạnh ra lấy bộ áo choàng tắm màu đen ra, "Em từ từ chọn, tắm."


      Đáp tiếng, xoay người tới hộc tủ bên cạnh, cẩn thận chọn màu tây trang, tây trang của phần lớn đều do chuyên gia may, màu sắc thiết kế dày đặc trong ngăn kéo, lơ đãng thấy gian cách ra ngoài, treo mấy bộ y phục, nhìn kỹ chút, đây chẳng phải là mấy bộ lần trước giúp chọn lựa và đưa cho sao?!


      quý trọng như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm, biết nên cái gì cho phải.


      Cảm giác được quý trọng được thích, có lẽ chính là điều nhà thiết kế như vẫn kiên trì!


      Nhìn người trong lòng mặc vào trang phục do chính mình thiết kế, còn đối phương cung có thể quý trọng ngang hàng, đó chính là hồi báo tốt nhất.


      hàng màu xám, cuối cùng chọn bộ cùng màu với làn váy Tường Vân của , đó là tây trang Khổng Tước màu lam, phối hợp với áo sơ mi màu xanh dương và cà vạt đỏ.


      Kéo ngăn kéo ra, nhìn khuy măng séc và kẹp cà vạt phong phú trong ngăn kéo, chọn lựa màu sắc phối hợp đẹp nhất, liền nghe được thanh cửa phòng tắm mở ra.


      đóng ngăn kéo xoay người, nhìn bóng dáng từ phòng tắm ra ngoài, hơi lúng túng quay đầu ra, đợi hơi thở quen thuộc đến gần, theo bản năng lui về phía sau bước, chỉ vào âu phục ghế, " chọn xong rồi, mau thay xong rồi xuống lầu ăn điểm tâm! đến lúc rồi, em xuống trước đây."


      vừa mới xoay người muốn , người bên cạnh kịp thời kéo , bước chân lảo đảo còn chưa kịp đứng vững, rơi vào trong ngực của .


      Hơi đỏ mặt, khẽ cắn răng ngẩng đầu lên, "Làm gì thế, chẳng lẽ thay quần áo còn muốn em ở bên hầu hạ?"


      "Nào dám để cho em phục vụ, ở bên ngoài chờ , đợi lát nữa giúp đẹp caravat, được chứ?" thích bộ dáng giúp đeo caravat, đoạn video Dịch Noãn Noãn thu, nhìn nhìn lại, mặc dù , nhưng lại khiến xem trăm lần ngán.


      màn ấm áp như vậy, đều khiến ảo tưởng sau này khi bọn họ cưới, bình thường vả lại hạnh phúc.


      " sao?" tức giận ngẩng đầu lên.


      " , nhưng mà thích xem bộ dạng em giúp đeo caravat."


      "tại sao?" hiểu hỏi.


      "Bởi vì.... bộ dáng đó của em, giống vợ của ."


      "......" Vợ, từ êm tai cỡ nào.
      Last edited: 31/12/14
      xixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 114: Cầu hôn

      Nhón chân lên, cẩn thận mà nghiêm túc thắt cà vạt cho , bộ dáng chuyên chú khiến gương mặt mềm mại chứa đầy hơi thở an bình.

      Thắt cà vạt xong, thuận thế thay sửa sang lại cổ áo, hài lòng gật đầu cái, "Tốt lắm!"

      "Cám ơn!" Khẽ giương môi, cúi đầu xuống hôn cái ở mặt , mang theo tới trước gương phòng thử đồ, hai người đứng sóng vai, ảnh phản chiếu chiếc gương to, là kiểm chứng câu kia, trai tài sắc.

      Nhìn hai người trong gương, Úc Tử Ân hơi kinh ngạc, hai người xứng đôi như vậy, có thể là do trời đất tạo nên, biết hoá ra mình đứng chung chỗ với , lại hài hòa như vậy.

      Giống như. . . . . . Chính là đôi vợ chồng.

      "Tách tách" tiếng, biết Dịch Khiêm lấy điện thoại di động ra từ lúc nào, chụp hai người soi gương, vào lúc còn chưa bừng tỉnh thu hồi điện thoại di động, đưa tay ôm vào trong ngực, " tại muốn cưới em về nhà ngay."

      Như vậy, mới có thể danh chính ngôn thuận gọi tiếng Dịch phu nhân, hoặc là, cái tên gọi thân mật hơn, bà xã.

      "Chuyện kết hôn thể nhất thời nóng vội như vậy!" Xoay người, giảo hoạt ngước mắt, "Ngay cả lời cầu hôn cũng chưa còn muốn em gả cho ư, Dịch tiên sinh, em có bị hạ giá như thế sao? Mặc dù em từng cưới lần rồi, có chút công bằng đối với , mà em cũng là phụ nữ, phải lãng mạn chút, chừng em bị cảm động."

      "Nếu em dễ dàng bị cảm động như vậy, chỉ sợ vào lúc này em là Dịch phu nhân rồi." Quay đầu , cười cười, đáy mắt tràn đầy cưng chiều: "Em muốn cầu hôn. . . . . . cho em lần cả đời khó mà quên được."

      "Em đùa thôi, đừng có làm !" Từ trước đến giờ chuyện luôn nhất ngôn cửu đỉnh, nghiêm túc cho cam kết, ngược lại khiến luống cuống.

      "Lời em , nhớ." Véo mặt , cười cười đầy cưng chiều, " thôi, xuống lầu ăn điểm tâm, đợi lát nữa đưa em trở về phòng công tác."

      Ăn điểm tâm xong, Dịch Khiêm tự mình lái xe đưa Úc Tử Ân trở về phòng công tác, lúc đến phòng làm việc, tiểu Mễ và tiểu Toa chờ tại chỗ rồi, thừa dịp Úc Tử Ân kiểm tra đồ, Dịch Khiêm gọi tiểu Toa qua bên, nghiêng người sang, tiểu Toa liếc nhìn bóng dáng dọn dẹp ở phòng làm việc, nhàn nhạt mở miệng: "Boss."

      "Hôm nay ở khán đài có rất nhiều người, các chú ý chút, chớ buông lỏng cảnh giác."

      "Tôi biết rồi!" Gật đầu cái, tiểu Toa hiểu được ý tứ của , "Hôm nay ngài tham gia cuộc so tài sao?"

      "Tôi trường, đợi sau khi cuộc tranh tài của ấy kết thúc, tôi còn có việc bận, vệ sỹ của tôi cũng ở gần đó, trường có nhiều ký giả, đừng để bọn họ áp quá gần."

      "Biết!"

      Dặn dò xong, Dịch Khiêm rời phòng công tác trước bước, do tiểu Toa lái xe đưa Úc Tử Ân đến trường.

      Từ ký túc xá xuống, Dịch Khiêm nghiêng người ngồi vào trong xe, cầm lấy điện thoại kệ gọi cú điện thoại cho Hạ Ninh Huân, " với tất cả các toà soạn, bảo bọn họ thông báo ký giả đến trường cuộc thi thiết kế của Thụy Nhĩ."

      "Có tình báo gì quan trọng sao?" Bên đầu kia điện thoại, Hạ Ninh Huân thoải mái nhàn nhã ăn bữa sáng, nhận được điện thoại của Dịch Khiêm vốn cảm thấy kinh ngạc, quả nhiên vô bất đăng tam bảo điện!

      "Cầu hôn!" Đảo quanh tay lái, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng.

      Hình như là Hạ Ninh Huân sửng sốt mấy giây, tiếp theo khẩn trương hỏi: "Người nào cầu hôn?"

      "Tôi, còn lại chính cậu xem mà làm !" người đợi đầu kia lên tiếng kinh hô, bấm cúp điện thoại, tiếp theo gọi điện thoại cho người khác.

      Điện thoại vừa mới tiếp thông, chỉ nhàn nhạt mở miệng câu: "Trước chín giờ, đưa đồ kia tới phòng làm việc của tôi."

      Xe màu đen băng qua ngã tư đường, nhanh chóng tới hướng tập đoàn QM.

      Đến ký túc xá, Dịch Khiêm bước vào phòng thư ký, Văn Khâm vẫn như thường ngày, tới công ty sớm hơn năm phút đồng hồ, gõ cửa kính cái, trầm giọng : "Văn Khâm, với Phó tổng Thụy Nhĩ tiếng, tôi trình diện trong cuộc thi thiết kế hôm nay. Về phần hội nghị sáng hôm nay, hoãn đến xế chiều."

      "Được!" Ngừng tạm, Văn Khâm ngẩng đầu nhìn , "Boss, hôm nay đến trường, tôi cũng cần cùng sao?"

      "Cậu có thời gian cùng !"

      "Dạ, tôi biết rồi!"

      Mới vừa bước vào phòng làm việc, trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, người bên trong đáp tiếng xong, người bên ngoài đẩy cửa vào, trong tay cầm hộp , lễ phép đưa cho người đàn ông sau bàn làm việc, Dịch Khiêm liếc nhìn thời gian laptop, vừa hay chín giờ.

      "Dịch tiên sinh, đây là vật phẩm ngài cần, Yang bảo tôi đưa tới, xin ký tên ở chỗ này." xong, người tới lấy từ trong túi ra tờ ký tên, mực cung kính đưa tới trước mặt Dịch Khiêm.

      "Trở về thay tôi tiếng cảm ơn với Yang, hôm nào mời ta ăn cơm." Nhanh chóng ký tên tờ giấy, Dịch Khiêm cười yếu ớt ngẩng đầu lên chuyển lại.

      "Dạ, tôi thay ngài chuyển đạt chi tiết!" Gật đầu cái, người tới nhận lấy giấy ký tên xong, tiếng cám ơn liền rời , tác phong làm việc giống như nhà thiết kế trang sức liều lĩnh mà lãng mạn.

      Nhìn bóng dáng rời , Dịch Khiêm nhịn được cười khẽ, quả nhiên là có nhiều cấp có nhiều trợ lý!

      Quay đầu lại, lấy hộp quà trong hộp gấm ra, trong hộp gấm, chiếc nhẫn kim cương màu hồng toả ra hào quang rực rỡ, ví như con ngươi sáng trong, lại tựa như mềm mại gò má của , ánh sáng sáng quắc, chiếu lên tâm tư dịu dàng của vào lúc này.

      đợi bừng tỉnh lại từ trong dịu dàng, Hạ Ninh Huân vào, còn chưa kịp lấy hơi liền hỏi: "Ông , phải muốn cầu hôn chứ? Em tung tin ra ngoài, đến lúc đó chỉ toàn bộ ký giả của thành phố C có mặt ở trường đều biết, lại bố trí bọn họ làm quạ!"

      " biết. Tôi nghiêm túc!" Chậm rãi thu hồi hộp gấm trong tay, Dịch Khiêm khẽ tựa vào ghế dựa, khẽ nâng


      con mắt, "Tôi chỉ muốn kết quả, đó chính là ngày mai toàn bộ người của thành phố C đều biết, đối tượng đính hôn với tôi là Úc Tử Ân là đủ rồi."


      "...." Chẳng mấy khi nghiêm túc như vậy, Hạ Ninh Huân hơi sợ, cuối cùng vẫn nhắm mắt gật đầu cái, "Em biết rồi, cuộc thi thiết kế Thụy Nhĩ hôm nay, phải tham dự sao?" có thân phận lão tổng Thụy Nhĩ, sợ rằng Úc Tử Ân còn chưa biết?!


      "Tôi tham dự, cậu cầu hôn thay tôi à?" Chau chau mày, hình như là tâm tình rất tốt, Dịch Khiêm nhịn đươc đùa người khác.


      ", chớ hại em, em muốn dính đến người phụ nữ Úc Tử ÂN kia!" Xinh đẹp xinh đẹp, cũng rất có cá tính, nhưng ta vẫn thích người phụ nữ dịu dàng như nước, mà lại chính là mèo hoang, khụ khụ, dường như thích hợp với con sói phúc hắc Dịch Khiêm.


      "Vậy ít nhảm ." Chậm rãi đứng lên, nhìn thời gian đồng hồ đeo tay, " đến lúc rồi, tôi muốn đến trường, cậu sao?"


      "Có trò hay để xem, tại sao em có thể bỏ qua?!" Lưu manh đứng thẳng thân, Hạ Ninh Huân nửa cười theo phía sau ra khỏi phòng làm việc.


      -- quân môn sủng hôn --


      Trong hội trường náo nhiệt, tụ tập các cao thủ lớn đến từ mode mới, thậm chí Thụy Nhĩ còn mời mấy minh tinh tới đây trường, nơi có mỹ nam mỹ nữ như mây, tiếng người huyên náo, chỗ ngồi hàng cuối cùng tụ tập ít ký giả truyền thông, các khách quý trình diện cũng đều ngồi xuống chuẩn bị sẵn sàng.


      Vừa lúc đó, ký giả truyền thông ngửi được mùi đột nhiên như thủy triều chạy về phía cửa --


      "Mau nhìn, đó phải là tổng tài QM sao? Nhanh, bên này --" Mấy tiếng sợ hãi kêu lên, các ký giả chen chúc tiến lên, lập tức bị an ninh ngăn cách ly ra hai bên đường, giơ máy chụp hình tách tách liên tục.


      Nghe được cái tên đó, khách khứa bốn phía đều nhìn về cửa!


      Lóe lên đèn flash, bóng dáng kiêu ngạo của Dịch Khiêm xuất ở trước mặt mọi người, mặc bộ tây trang Khổng Tước màu lam cắt xén thủ công vừa người, vóc người cao lớn rắn rỏi, khi giơ tay nhấc chân hiển thị người đàn ông thành đạt ưu nhã và tôn quý.


      "Dịch tiên sinh, nghe cuộc thi thiết kế lần này bởi ngài phát động, có chuyện này sao?"


      "Dịch tiên sinh, lần tranh tài này, ngài cảm thấy Thụy Nhĩ có thể giành được vô địch sao?"


      "Dịch tổng...."


      Ký giả giống như thủy triều vấn đáp liên hồi, Dịch Khiêm hành lang được bảo vệ che chắn, quá nhiều vấn đề, trong lúc nhất thời cũng biết nên trả lời câu hỏi nào của ký giả.


      Đến trước khách khứa, chậm rãi dừng lại bước chân, lễ phép cười câu: "Tôi có lòng tin đối với Thụy Nhĩ!"


      Tiếp theo, đợi ký giả hỏi tiếp dẫn thư ký và Hạ Ninh Huân sau lưng ngồi xuống chỗ ngồi ở hàng đầu tiên.


      So sánh với trước đài dần dần an tĩnh lại, phía sau đài đài T ngược lại rối ren thể dàn xếp, ba mươi mấy nhà thiết kế mang tới tác phẩm thiết kế được mặt người mẫu khác nhau, mỗi người khác, phong cách đặc biệt, thợ trang điểm căng thẳng tô vẽ, Tổng giám hậu trường chỉ huy đâu vào đấy ở phía sau đài, chờ trước đài đọc diễn văn kết thúc, nhạc vang lên bắt đầu tấu tú.


      Tiểu Mễ và Tiểu Toa rối rít mời tới minh tinh thay tốt trang phục thiết kế, động tác thợ trang điểm mình thuê tới nhanh nhẹn, kỹ thuật cao siêu, tiểu Mễ khỏi cảm thán, mạnh bạo đạp khoản tiền xuống cũng kém.


      Lần này người mẫu chính là người mẫu mới của công ty tên là Yên Nhi, vì muốn tránh ngoài ý muốn khi tú, Úc Tử Ân tự mình mặc lên giúp ta, từng cái từng cái hết sức cẩn thận.


      Nhìn trang phục người người mẫu, đáy mắt Yên Nhi sáng bừng thoáng qua chút kinh ngạc: "Chị Ân Ân, bộ quần áo này là đẹp!"


      "Ừ, em thưởng thức cái đẹp của nó , chị hi vong đợi lát nữa em ở đài, cũng trình diễn ra vẻ đẹp của nó, còn nhớ chị dạy em bước thế nào chứ? Chi cần em rón rén như người mẫu, cứ bước theo những gì chị dạy em, còn có vẻ mặt, chớ quên."


      "Em nhớ được, lúc trở về em luyện lâu! Trước kia chưa từng như vậy, mới mẻ và rất thú vị đấy!" Nhớ tới Úc Tử Ân dạy bước đặc biệt, Yên Nhi tò mò nheo mắt lại.


      Cài tốt nút áo, Úc Tử Ân ngẩng đầu lên khẽ cười tiếng, "Đợi lát nữa thời điểm lên đài cũng phải là chơi đâu, em phải biểu ra vẻ mặt tốt nhất của em, biết ?"


      "Biết!" Gật đầu cái, mặt mềm mại của Yên Nhi biểu lộ ràng.


      Đây chính là thứ muốn, Giang Nam mềm mại, cùng với phương Bắc bền bỉ.


      Vì đạt tới hiệu quả mình dự tính, trang điểm và kiểu tóc của Yên Nhi đều do Úc Tử Ân tự mình thực , phút chốc lấy mũ phượng từ trong hộp gỗ ra, ràng nghe được tiếng kinh ngạc xung quanh mình
      Last edited: 31/12/14
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 115: Cuộc thi thiết kế!

      Vì đạt tới hiệu quả mình dự tính, trang điểm và kiểu tóc của Yên Nhi đều do Úc Tử Ân tự mình thực , phút chốc lấy mũ phượng từ trong hộp gỗ ra, ràng nghe được tiếng kinh ngạc từ xung quanh mình.

      Nhìn mình trong gương, Yên Nhi hơi há to miệng, trong lúc nhất thời cũng ra được, mũ phượng rất , nặng như trong tưởng tượng, giữa màu vàng kim sáng chói lấm tấm màu hồng san hô, tạo hình mũ phượng khéo lại tinh sảo, thể nghi ngờ là khiến trang phục lửa đỏ sống động!

      "Yên Nhi, tưởng tượng giờ phút này mình là dâu đẹp nhất, đừng có bất kỳ áp lực nào, đợi lát nữa tôi ở dưới đài, xem biểu diễn! Đừng khiến tôi thất vọng đấy!" Bình thường mặc dù cũng có thu hoạch trong tranh tài, nhưng đều cư ở phía sau màn, rất ít khi ở phía sau đài tự mình khích lệ người mẫu, đều là tiểu Mễ và tiểu Toa thay ra mặt.

      Thân phận của , ở trong giới model vẫn luôn là điều thần bí, lần tranh tài này, muốn thắng, có lẽ là để chứng minh năng lực của mình, có lẽ là vì câu dịu dàng của Dịch Khiêm.

      Thắng, gả cho .

      Cho Yên Nhi vẻ mặt vui mừng, Úc Tử Ân ngẩng đầu nhìn tác phẩm của mình trong gương, hài lòng nheo mắt, "Tốt lắm, ở tại chỗ này chờ ra sân , bộ áo liền quần này thích hợp khắp nơi."

      "Được!" Gật đầu cái, Yên Nhi cầm điện thoại di động soi gương chụp mấy tấm, chưa đủ lại còn lôi kéo Úc Tử Ân chụp hình lưu niệm cho .

      Chụp ảnh xong, thời điểm trả điện thoại cho Yên Nhi, vừa mới ngước mắt liền thấy Diệp Tư Mẫn dẫn Lâm Tiểu Uyển và mấy người mẫu từ trong phòng thiết kế khác ra ngoài, đoán chừng chuẩn bị tốt lắm, thứ tự bọn họ ra sân là thứ năm, Úc Tử Ân chính là thứ ba.

      Hơi quan sát mấy người mẫu bên cạnh ta, từ thiết kế tây trang đến lễ phục rồi đến áo cưới, tất cả đều lấy khuy áo làm điểm sáng, nút áo đính ở quần áo, màu sắc khác nhau, lại cực kỳ phong cách trông rất đặc biệt.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

      Nhìn phong cách phục trang cũng khác mấy so với tác phẩm tú ở Paris mấy ngày trước với mình, Úc Tử Ân khỏi khẽ cười, đúng là đánh giá cao năng lực của Diệp Tư Mẫn, vẫn như trước kia, thích dùng thành quả sáng chế của người khác để tranh công.

      Nếu phải còn chưa ra hết thực lực, cuộc thi thiết kế hôm nay có chọn nút cài làm chủ đề, sợ rằng hôm nay hai người bọn họ đụng hàng, khó mà , làm tặc kêu bắt trộm, ta cắn ngược lại miếng chép lại ý tưởng của ta, như vậy là nhà thiết kế chỉ sợ cũng khó chặn được miệng mọi người rồi.

      Tầm mắt rơi vào người mẫu chính của Diệp Tư Mẫn, khéo chính là, ta đều nghĩ giống nhau, tác phẩm tú ở Paris của , cũng dùng làn váy đuôi cá xiên cao, đuôi cá đính nút áo màu trắng bạc, mặc dù hơi nặng, nhưng ảnh hưởng chút nào đến thị giác người xem tác phẩm.

      Hình như là thấy được , Diệp Tư Mẫn dẫn Lâm Tiểu Uyển tới, vậy mà, khi Diệp Tư Mẫn thấy tác phẩm của Úc Tử Ân, cũng khỏi sững sờ ngay tại chỗ!

      ta làm sao có thể nghĩ tới, Úc Tử Ân lại chọn thiết kế phong cách Trung Quốc, ngày đó đụng phải ở thị trường tài liệu, nút cài vãi đầy mặt đất, ta cho là chọn thiết kế nút cài đặc biệt, lại nghĩ rằng, còn chưa ra hết thực lực, thiết kế phong cách phức tạp, nhìn thế nào cũng giống chuẩn bị hơn nửa tháng!

      Như vậy ngày ấy đụng phải ở thị trường nguyên vật liệu, là có tâm diễn trò cho ta nhìn, gạt ta sao? Chính là vì đề phòng ta? !

      thể thừa nhận, tâm tư của , đơn thuần giống như năm đó.

      Con mắt hơi run từ đảo qua hàng người mẫu đứng trước bàn trang điểm, bởi vì là người thứ ba ra sân, mười người mẫu cũng trang điểm xong, mỗi bộ quần áo đều xuất chúng mà đặc biệt, có thiết kế chồng chéo, rồi lại thống nhất biểu đạt cùng lý niệm thiết kế, phục trang cùng tạo hình hoàn mỹ đến mức làm cho người ta kinh ngạc, cũng khiến cho mấy người mẫu mà các tuyển thủ khác mang tới rối rít quăng ánh mắt hâm mộ tới.

      hậu trường vẫn có mấy nhà thiết kế khác cũng lựa chọn thiết kế theo phong cách Trung Quốc, nhưng dưới phong cách hào hùng khí thế rộng lớn hoa lệ của , nghiễm nhiên mất hào quang.

      thể phủ nhận, thiết kế của quả rung chuyển lòng người, thiết kế phong cách Trung Quốc đặc biệt, cho dù là ta, chỉ sợ cũng cách nào tưởng tượng ra, càng thể nào thiết kế ra được, mặc dù ta muốn khen ngợi tài hoa của , nhưng cũng thể phủ nhận, thiết kế của vượt xa mình.

      Cuộc thi thiết kế hôm nay, ta muốn thắng , sợ rằng cũng dễ dàng.

      Làm như cảm thấy kinh ngạc của , Lâm Tiểu Uyển lôi kéo cánh tay của , giọng hỏi: "Sao thế?"

      "À. . . . . . có việc gì!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn. Chợt bừng tỉnh, ta ngước mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Úc Tử Ân, khẽ thở dài cái, "Ân Ân, đợi lát nữa các là người thứ ba ra sân, cố gắng lên!"

      "Cám ơn Phó tổng Diệp khích lệ!" Gật đầu cái, Úc Tử Ân quay đầu liếc nhìn tiểu Toa đầy kinh ngạc, cũng thêm cái gì, cười nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển, "Tiểu Uyển, hôm nay xinh đẹp!"

      "Cám ơn!" Quay đầu nhìn xem thiết kế phong cách Trung Quốc đặc biệt, tò mò trừng mắt nhìn, "Ân Ân, những trang phục này đều do thiết kế sao? là đẹp mắt! Trang phục xinh đẹp như vậy, nhất định có thể được giám khảo ưu ái đấy!"

      " sao? Hy vọng thế!" Nụ cười nhạt nhòa, vốn định ngăn đề tài, lại nghĩ rằng bên ngoài truyền đến tiếng la ở hội trường, kêu tổ thứ ba đến bên đài T chuẩn bị tẩu tú.

      Quay đầu, gật đầu hướng tiểu Mễ tiểu Toa, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Diệp Tư Mẫn, "Phó tổng Diệp, đến phiên tôi, lát nữa lại tán gẫu!"

      "Được, !" Nhìn đỡ người mẫu chính lên bục chữ T, Diệp Tư Mẫn thở dài nặng nề.

      Lâm Tiểu Uyển nghe tiếng xoay đầu lại, hiểu nhìn ta, hỏi "Sao thế?"

      "Xem ra hôm nay tôi muốn thắng cũng dễ

      dàng!"

      "Sao lúc này lại có lòng tin với bản thân mình thế? tới cuối cùng, phải thắng bại chưa định sao?" So sánh với ta tự tin, Lâm Tiểu Uyển ngược lại nắm chắc phần thắng, giữa mặt mày đều đầy hài lòng.

      Sắp xếp xong thứ tự người mẫu ra sân, Úc Tử Ân quay đầu nhìn tiểu Toa chút, giống như là biết nghi ngờ trong lòng ấy vào giờ phút này, khẽ cười vỗ vỗ bả vai của ấy, "Có vấn đề gì, trở về phòng làm việc hỏi, hôm nay quan trọng nhất là tranh tài!"

      "Dạ, lão đại!" Gật đầu cái, tiểu Toa thu lại ý niệm nghi ngờ, mặt lạnh nhạt khôi phục nhàn nhạt nghiêm túc: "Dịch thiếu giữ lại chỗ ngồi trước đài cho chị, chị xuống dưới đài xem !"

      "Được, bên này giao cho em!" Trước khi , Úc Tử Ân mấy câu khích lệ Yên Nhi, nét mặt ấy tự tin xoay người lên bục.

      Từ phía sau đài ra ngoài, Úc Tử Ân nhìn về phía hàng khách khứa, cuối cùng tìm thấy bóng dáng Dịch Khiêm ở hàng đầu tiên bên phải, cúi thấp người tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh .

      Thấy tới đây, Hạ Ninh Huân bên trái lễ phép cười với , nghiên người qua cười : "Bé con, đợi lát nữa đến lượt , khẩn trương ?"

      "Cũng phải là lần đầu tiên tham gia thi đấu, cần gì khẩn trương!" Quay đầu, Úc Tử Ân tức giận trắng mặt nhìn ta cái.

      " khẩn trương là tốt rồi, chỉ sợ lát nữa bọn khẩn trương!" Có điều ngụ ý, đáng tiếc Úc Tử Ân hề nghe được ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời) của ta.

      Nghiêng người sang, nghiêng đầu nhìn người đàn ông lạnh nhạt mỉm cười bên cạnh, loáng thoáng thấy được chút ánh sáng kinh ngạc từ đáy mắt .

      "Nhìn em làm gì?" cười tiến tới bên lỗ tai giọng hỏi, tiếng hờn dỗi khó nén được tâm tình vui thích.

      " có gì, chẳng qua là cảm thấy... hôm nay em rất đẹp!" Lúc mới vừa ra từ phía sau đài, hình như trang điểm xong, tóc dài vòng tại sau ót, cắm trâm cài phỉ thúy, đơn giản mà ưu nhã, trông nhiều hơn mấy phần Giang Nam ưu nhã và dịu dàng.

      Nghe như vậy, Úc Tử ÂN sờ sờ đầu theo bản năng, khẽ cười tiếng, lúc này mới nhớ tới mới vừa ở phía sau đài bảo thợ trang điểm cài tóc cho , phối hợp thiết kết phong cách Trung Quốc hôm nay.

      Khi tiếng nhạc vang lên, nghiêng đầu tiến tới bên tai , "Như thế nào, có lòng tôi đối với mình chứ?"

      "Dĩ nhiên!" Khẽ cười tiếng, quay đầu nhìn về phía đài T, tổ thứ ba bắt đầu tú.

      Ánh đèn từ đỉnh đầu hạ xuống, sáng ngời đài T, người mẫu bắt đầu chậm rãi ra từ hai bên, phối hợp nhạc đàn ông xưa trình diễn, véo von xưa cũ, giống như kéo người vào gian khác.

      Đầu tiên ra sân chính là thiết kế váy dài phục cổ tơ lụa lấy mười danh họa thủy mặc sơn làm sáng ý bối cảnh, rồi tiếp đó ra sân chính là váy công sở lấy hoa văn thanh đồng làm ý tưởng, sau đó là màu sứ men xanh, tiếp nữa là thư pháp, cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía đài T, mắt chớp hình như muốn bỏ qua thứ gì, nhiếp ảnh gia phía sau đài gián đoạn lóe đèn flash, có tân khách bừng tỉnh, thậm chí cầm điện thoại di động chụp hình.

      Lẳng lặng nhìn người mẫu tẩu tú đài T, Dịch Khiêm như có điều suy nghĩ, bước chân những người mẫu này hình như rón rén và chậm hơn so với bình thường, hình như là muốn đem phong cách Trung Quốc ưu nhã biểu lộ ra ngoài, mà những phong cách thiết kế kia, đều có chút tương tự như lần bọn họ thấy ở viện bảo tàng, nghĩ đến đem những danh họa và đồ sứ kia dung nhập vào trong tác phẩm thiết kế của mình, kỳ công đem văn hóa Trung Quốc cổ điển dung hợp với phong cách đại khéo léo, mang đến cảm giác thời trang mới mẻ cho tân khách và giám khảo ở đây.

      Tơ lụa mềm mại, sợi tơ mỏng châu Âu, chiffon trắng noãn, thậm chí da và hoa xa xỉ, ý tưởng phục cổ này, dung hợp với núi sông, tranh hoa và chim, hoặc là nhân vật linh thiêng, sứ men xanh tuyệt hảo, truyền đến chỉ là sống động và lưu loát, trang nhã cùng tinh xảo, hơn nữa là thể con người, thiên nhiên, lịch sử và văn hóa dung nhập hài hòa.

      Trang phục biểu diễn vừa có hiệu quả kích thích thị giác, lại tạo thành lực giống bình thường đánh vào thị giác, hổ là người phụ nữ coi trọng, tài hoa của , hào quang của , sợ rằng vượt xa trói buộc của Thụy Nhĩ.

      Nghĩ tới chỗ này, khỏi ngước mắt nhìn về phía đại biểu đối diện đài T Thụy Nhĩ là Lam Mộ Duy và Hạ Khương Tuyết, vui mừng cười cười, loáng thoáng thấy được khen ngợi mặt bọn họ đối với tác phẩm của .

      Vậy mà, thời điểm bộ thiết kế chính sau cùng ra sân, trong hội trường an tĩnh loáng thoáng có thể nghe được tiếng thán phụ !
      Last edited: 2/1/15
      xixonhitory thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chj oi, co Len! Dam bep nhung con ac quy kia di :yoyo51:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :