1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Mog chuog moi

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 108: CHUYỆN CŨ

      "Nếu là thất lễ, hôm nào tôi tự mình xin lỗi. Những thứ kia đối với tôi mà đều quan trọng, tại quan trọng nhất là, tôi muốn cho em lời giải thích." Quay đầu , an tĩnh nhìn gò má lạnh lẽo của , giọng êm ái: "Ân Ân, nguyện ý nghe giải thích được ?"

      "Giải thích là có thể thay đổi trạng trước mắt sao?" Quay đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt , đáy mắt sóng gió thấy được chút phập phồng nào, giống như chuẩn bị tốt cho việc buông tay

      ra cũng phải là tin , mà là và Lâm Tiểu Uyển có quan hệ cùng người, chỉ làm cho cả hai thêm lúng túng.

      Bởi vì liên lụy đến , mà lại kịp chuẩn bị tình cảm, cho nên giờ phút này chỉ muốn trốn tránh, muốn đối mặt với mối quan hệ phiền toái giữa ba người.

      Đèn xanh sáng lên, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ thở dài cái, đảo quanh tay lái đem xe rời , thả chậm tốc độ xe, mở miệng giải thích với , lần này muốn để cho trốn tránh, mặc dù muốn nghe, cũng muốn ràng mọi chuyện

      "Rất nhiều năm về trước biết Lâm Tiểu Uyển, nhưng tính là thanh mai trúc mã, chỉ là ba mẹ hai người cùng quê, lúc hàng năm hay cùng nhau về quê, nên vô tình gặp ấy. Khi đó còn , cho là sau này gặp mặt lại, ngờ, lúc thi đại học đến Bắc Kinh, trường học cử hành hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, lại gặp ấy, cũng phải là có lòng, có lẽ chỉ là bởi vì khi còn bé ấy cứu , cho nên bản thân sinh lòng cảm ơn đối với ấy mà thôi."

      gặp nhau, có lẽ phải đổ lỗi cho lần ngoài ý muốn kia, nếu như phải cứu , sợ rằng mười mấy năm sau, cũng bao giờ hữu trong suy nghĩ của

      "Ở chung chỗ lâu, cũng từng ngây thơ cho là ấy mãi mãi ở bên cạnh nhau như vậy, lại nghĩ rằng, ấy đến gần , chỉ là bởi vì địa vị và tiền bạc của nhà họ Dịch, còn chưa kịp chất vấn lý do, ta ra nước ngoài học, mà cơ hội du học kia, là dùng để làm lý do bắt buông tay , ngờ bỏ qua để hoàn thành tâm nguyện của ấy. Lại bị ấy phản bội và lợi dụng, cũng cho thấy , nên lựa chọn chia tay. vừa năm năm, thời gian năm năm, hề có bắt cứ liên lạc gì với ấy."

      Những năm kia trẻ người non dạ, tính là có nhiều người , chẳng qua là bị lợi dụng và lừa gạt, để cho có chút cảm thấy mất mặt mà thôi, nhớ kỹ nhiều năm như vậy, cũng oán hận nhiều năm như vậy, nhưng khắc nhìn thấy kia, tất cả tan thành mây khói, giống như chưa từng nhớ lại, lại giống như cũng cần thiết để nhớ, nghĩ đến cũng có chút buồn cười.

      "Thời gian mấy năm qua, đều ở thành phố C, mình ở chỗ này cố gắng, tay thành lập ra đế quốc buôn bán, cho nên chọn chỗ này, phần nguyên nhân là bởi vì mẹ bức hôn, cái nữa đúng là muốn tìm lại ân nhân cứu năm đó. Cũng năm đó khi rời khỏi nước, ta mới cho biết, người năm đó cứu phải là ấy."

      tới chuyện xưa, Dịch Khiêm đột nhiên cười nhạt, khóe môi mơ hồ chứa đựng mấy phần khổ sở, "Quá khứ giữa ấy chỉ có như vậy thôi, có tình cảm oanh oanh liệt liệt, cũng có dây dưa cùng chết cùng sống. Hôm nay ấy trở lại, mặc dù ấy muốn quay lại, cũng thể nào tái phạm sai lầm lần nữa, dù sao phải thằng tiểu tử ngốc năm đó."

      Năm đó lòng quá mềm yếu, năm năm thăng trầm trong giới kinh doanh, đủ làm tâm địa của trở nên mạnh mẽ, cũng đủ để cho biết chuyện người chuyện đời

      " có ngờ đến, ấy lại là bạn bè của em." Đảo quanh tay lái, dừng xe lại trước cửa nhà trọ của , quay đầu nhìn ngồi yên lặng ở ghế phụ, khẽ thở dài cái, "Ân Ân, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt đầu lại với ấy, tụi chẳng có chút tình cảm nào cả. Có vài người khi bỏ lỡ, đó chính là cả đời. Người thích chính là em, phải ấy, em cần bởi vì ấy là bạn bè của em, cho nên trốn tránh , trốn trành tình cảm này. Tình cảm là chuyện hai người, được phép có người thứ ba nhúng tay vào, chỉ muốn đối xử tốt với em, đừng trốn chạy được ?"

      "Đối mặt. . . . . . dễ vậy sao." Nhưng nếu ba người xé rách quan hệ, để ý đến mọi người, tổn thương chỉ sợ là Lâm Tiểu Uyển, mà trở thành kẻ vô tâm

      "Chỉ cần em trốn tránh là tốt rồi!" Khẽ thở dài cái, làm như nhìn thấu tâm tư của , nghiêng người sang đem kéo đến, dịu dàng giải thích: "Lần này Lâm Tiểu Uyển trở về, ấy có chuẩn bị tất cả, ngay trong phòng khách sạn, ra ấy sớm biết quan hệ của chúng ta, nếu MR. Right cũng chỉ là ấy lấy cớ để thị uy với em, ấy là quá khứ, hôm nay thể bình thường hơn việc là bạn bè. ấy biết em là người dễ mềm lòng, cho nên chị cần ấy quan hệ của ấy và , em thói lui, lại quên thích làm kẻ bị lợi dụng."

      Thấy kinh ngạc ngẩng đầu lên, hiển nhiên là tin tưởng lời của , Dịch Khiêm khỏi cười khổ, giơ tay lên khẽ vuốt mặt của , " ấy đem em làm thành đối thủ cạnh tranh, căn bản xem em như bạn bè, cũng chỉ có em mới ngu như vậy, ngu cho là mình thối lui ra khỏi tác thành cho ấy, nhưng biết tất cả đều là tính toán của ấy. Lâm Quân Dao đơn giản, ta cũng đâu có đơn thuần như vậy, em cho rằng ấy để em như trong trí nhớ sao?"

      "Có thể ở nước ngoài sinh tồn được nhiều năm như vậy, còn đưa thân vào giới người mẫu, thể đơn giản như em nghĩ đâu, quá đơn giản làm sao tồn tại được trong thế giới tàn khốc đó."

      Nghiêng thân qua, cầm lấy tập tài liệu đưa đến trước mặt , "Tất cả tài liệu ở đây, em lên đến nhà nhớ xem chút, xem xong rồi hãy nghĩ đến những lời . Ân Ân, ép buộc em, cũng miễn cưỡng em phải làm những việc mà em muốn làm, em chỉ cần suy nghĩ kỹ, nghĩ rồi cho đáp án, mặc kệ là cái gì, mặc kệ phải đợi bao lâu, đều đợi."

      Cúi đầu, Úc Tử Ân do dự nhìn phần tài liệu đưa tới, khẽ run nhận lấy,

      Mặc dù trong lòng có vô vàng nghi vấn, vào giờ phút này các loại suy nghĩ giằng co phức tạp, nhất thời biết nên mở miệng như thế nào.

      “Được rồi, thời gian cũng còn sớm, em về nghĩ ngơi .!” Khó hiểu, đẩy cửa xe ra xuống, vòng qua chỗ cạnh tài xế giúp mở cửa.

      Từ chỗ canh tài xế xuống, ngước mắt nhìn cái, muốn lại thôi, lời ra đến khóe miệng, đúng là vẫn còn thể ra.

      Đóng cửa xe, tự tay ôm vào trong ngực, có kháng cự, chỉ an tĩnh như cũ.

      Khẽ nghiêng đầu, để rơi nụ hôn lên gò má , chậm rãi buông tay ra, hơi thở lạnh lẽo mà nóng rực rơi vào bên tai , “Nghỉ ngơi tốt, chờ em.”

      “Được.” Nhàn nhạ gật đầu, ngước mắt nhìn cái, sau đó xoay người rời .

      Cho đến khi vào trong nhà, cũng dám quay đầu lại nhìn, bởi vì biết, vẫn ơ phía sau , chờ đợi.

      Tựa vào cạnh xe, Dịch Khiêm ngước mắt nhìn lên nhà chút, cho đến khi lầu hai sáng đèn, mới ngồi vào trong xe, lái xe rời .

      Đứng ở cửa sổ, Úc Tử Ân nhìn xe của chậm rãi lái khỏi tầm mắt của lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía tài liệu bàn, buông rèm cửa sổ ra, đến cầm lấy tài liệu ngồi ở ghế sa lon chăm chú nhìn.

      ra Dịch Khiêm sai, Lâm Quân Dao đơn giản như vậy, tất nhiên Lâm Tiểu Uyển phải từng mơ tưởng đến chuyện cố chấp thắng .

      Có lẽ nghĩ những vấn đề kia quá mức đơn giản, cũng là muốn trốn tránh muốn đối mặt với những thứ ấy, nhưng nếu lớn mật chút, sợ rằng chuyện được nhưu nghĩ.

      Liếc nhìn những thứ trong tài liệu, đặc biệt vì mà điều tra những chuyện bí mật kia, mới đầu là kinh ngạc dần dần biến thành thể tin, tay cầm tài liệu tự chủ được mà khẽ run rẩy.

      Quả nhiên… ấy đơn giản như tưởng tượng.!

      có được khả năng này, như vậy muốn tra được việc và Dịch Khiêm có quan hệ cũng phải là việc khó rồi, chị em nhà họ Lâm phải vật trong ao, Lâm Quân Dao có thể vì Đường Minh Lân hãm hại , như vậy Lâm Tiểu Uyển đây? Nhiều năm làm bạn bè như thế, vì Dịch Khiêm liền ngoan cường quyết tâm đối phó sao?

      Lòng phụ nữ ghen tỵ và thủ đoạn, thường thường làm cho đàn ông sợ hãi, nếu lão tổ tong cũng : “Độc ác nhất là nội tâm phụ nữ.”

      Tiện tay đem tư liệu tay ném lên bàn, nghiêng người sang nằm bên ghế salon, dùng hai cánh tay ôm chặt lấy mình, có chút hơi lạnh lan tràn toàn thân, có số việc thậm chí dám suy nghĩ sâu sa.

      Nhớ mang máng chuyện khi còn rất , và Lâm Tiểu UYển là bạn học, hai nhà lại ở gần nhau, cũng có thể đều à gia đình mới phát tài. Úc Bảo Sơn vì xây dựng nghiệp của mình mà phần lớn thời gian đều ở trong ty, cứ thế bỏ mặc , ba của Lâm Tiểu Uyển cũng giống vậy, điều duy nhất giống nhau là Lâm Tiểu Uyển và Lâm Quân Dao phải cùng mẹ, ba của Lâm Tiểu Uyển đứa con sau hơn đứa con đầu, cho nên ném cho bà ngoại ở thành phố C, mà từ đầu đến cuối đều là hòn ngọc quý tay Úc Bảo Sơn.

      Từ mọi việc Lâm Tiểu Uyển đều muốn thắng , bất luận thành tích học tập hay piano, có lẽ bởi vì nguyên nhân gia đình mà tự ti, lại muốn thua , cho nên cứ mãi tranh giành với , cũng so đo những thứ này, dù sao Úc Bảo Sơn cũng đặt cầu quá cao với , chỉ cần chính vui vẻ là được rồi, coi như lấy được thứ hạng cao nhất, Úc Bảo Sơn cũng cao hứng khích lệ : Con bảo bối, cố gắng tốt rồi, lần sau cố gắng nữa.

      Ngày cứ như vậy trôi qua khi chung quang bọn họ tất cả mọi người đều biết, con họ Lâm luôn đứng thứ nhất, còn luôn đứng thứ hai.

      Sau này thi vào đại học nổi tiếng cả nước, còn ta lại ở lại thành phố C, thiếu liên lạc, chỉ nghe ấy ra nước ngoài. Thêm vào đó trong đại học xa lạ, lại quen biết Thẩm bùi Bùi và Sở Tiểu Ninh, sau đó là Lam Mộ Duy.

      Mấy năm này Lâm Tiểu Uyển đều phát điện thư cho rằng, ta trở thành lưu học sinh thành công cách vinh quang. Mà hoàn toàn biết, đều là ấy dùng chính mình để đổi lấy, nhưng nếu hôm nay Dịch Khiêm đưa cho những tài liệu này, sợ rằng vĩnh viễn đều dám nghĩ như thế.

      Thời gian năm năm, thay đổi nhiều như vậy, cũng thay đổi , có vài người như Dịch Khiêm , cái xoay người chính là cả đời, như và Lam Mộ Duy, còn có thể trở lại lúc ban đầu.
      Last edited: 25/12/14
      dungggxixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 109: MẶT TRỜI MỌC Ở PHÍA TÂY SAO

      Lúc Úc Tử Ân tắm xong ra ngoài, chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại tủ đầu giường vang lên, lại cầm lấy, nhìn cái tên bên , thấy mấy chữ “Đường Minh Lân”, tiện tay đặt lại bàn, hề muốn nghe điện thoại của người kia.

      Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại phát huy tính kiên nhẫn và dẻo dai, nhận điện thoại cứ gọi, cho đến khi thể nhịn được nữa, phải nhận điện thoại mới thôi.

      "Đường Minh Lân, có chuyện gì mà thể đến sáng mai, nhất định chọn buổi tối sao? Tôi ngủ, có chuyện gì mai !" Điện thoại vừa mới bắt máy, Úc Tử Ân liền rất khách khí rống giận với người ở đầu dây bên kia điện thoại.

      "Ân Ân, biết em còn chưa ngủ, đèn lầu cũng còn sáng, em ghét chuyện với như thế sao?!"

      Mới nghe như vậy, Úc Tử Ân từ giường đứng dậy, chân trần tới trước cửa sổ nhìn xuống, đèn xe an tĩnh, bóng dáng cao to của người tựa vào cửa xe, thoải mái nhàn nhã chuyện điện thoại với , thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn đèn lầu hai, rất kiên nhẫn khiến người chắc lưỡi hít hà!

      "Hơn nửa đêm tới nhà tôi làm cái gì?" Kéo rèm cửa sổ về, tức giận dậm chân, biết người đàn ông vô lại kia còn dùng đến chiêu này!

      "Nhớ em chứ gì, nếu làm sao tới tìm em?"

      "Cút , tôi muốn gặp em, từ đâu tới về chỗ đó!" Khẽ hừ tiếng, trực tiếp bấm nút chấm dứt cuộc gọi, ném nó lên sofa, vừa muốn xoay người đến phòng tắm đánh răng, điện thoại di động giường lại vang lên, ảo não nắm điện thoại di động lên, tức giận rống với người ở đầu dây bên kia: "Xong chưa?!"

      "Ân Ân, cũng là người, em thể đối xử với như thế. Em nhất định phải gặp , nếu đứng ở chỗ này cả đêm, thế ngày mai có bị viên phổi, em phải chịu trách nhiệm."

      ". . . . . ." Bấm tắt điện thoại, hung hăng trợn mắt nhìn điện thoại di động mấy lần, đúng là vẫn là kẻ có dễ mềm lòng, đứng dậy chụp lấy cái áo khoác bằng ren hồng, xuống lầu mở cửa cho người bên ngoài.

      Nghe được tiếng cửa mở, Đường Minh Lân vội đứng thẳng người tới chô , gương mặt bất cần đời treo nụ cười nhàn nhạt, thấy sắc mặt tái nhợt giờ có thêm mấy phần ửng hồng.

      " đứng đây làm gì, cút !" Khoanh tay trước ngực, lạnh lùng liếc Đường Minh Lân cái, hình như cũng muốn cho vào.

      Buổi tối khuya làm ầm ĩ muốn gặp , khẳng định có chuyện gì tốt, còn chưa có ngu đến dẫn sói vào nhà.

      Đứng ở cửa, Đường Minh Lân cười như cười nhìn , mặt dày mày dạn chịu , "Đừng gấp gáp đuổi mà, bụng của rất đói, muốn đến đây ăn chút gì đó?"

      "Mới vừa rồi ở khách sạn ăn chưa no sao? Sao lại đến nơi đây ăn chực, rất đúng là đủ nhàm chán!"

      " là bệnh nhân, đồ ăn ở khách sạn hợp khẩu vị của , muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc."

      ". . . . . ." Hít hơi sâu, chịu đựng việc buột miệng mắng chửi người, lành lạnh nhìn , "Nếu tôi đồng ý... có phải đứng ở cửa nhà tôi cả đêm hay ? !"

      "Ừ, chỉ muốn đến đây ăn chút gì đó thôi, có ý tứ gì khác." đưa vẻ mặt thành với , vẻ mặt vô hại giống như đứa bé đơn thuần.

      "Ăn xong cút ngay sao?" Do dự, cảnh giác nhìn .

      "Ừ." Gật đầu cái, thấy mặt dường như dãn ra, cũng còn chơi xỏ lá nữa.

      Buổi tối khuya, muốn cứ để đứng ở cửa nhà như thế, Úc Tử Ân suy nghĩ chút, rốt cuộc vẫn phải cho vào.

      Phục vụ đại thiếu gia rất khó khăn, nửa đêm canh ba lại còn bắt rữa tay làm canh, nếu phải băn khoăn đến việc bệnh, chắc chắn mềm lòng như vậy!

      Đứng ở bên cạnh bồn rửa chén, Úc Tử Ân quay đầu liếc nhìn bóng dáng đứng tựa cửa ra vào chờ ăn, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, cắt gọn hành và thịt nạc thả vào trong nồi nấu, trong phòng bếp yên tĩnh chỉ phát ra tiếng nồi lạch cạch.

      "Ân Ân, em biết ? Khi các em mới vừa , tụi cũng liền ra khỏi khách sạn. Cái người bạn kia của em, biết Dịch thiếu đưa em về trước, sắc mặt vô cùng khó coi!" Dừng chút, làm như nghĩ tới điều gì, lại : "Cái người chị của Dao Dao, thế nhưng chưa bao giờ gặp qua!"

      " ta nước ngoài du học, làm sao có thể gặp!"

      "Rất đẹp, thế nhưng ta lại thích Dịch thiếu, nếu ấy thích Dịch thiếu, lại còn là bạn bè bên cạnh em, Ân Ân, em có phải nên buông tay và cùng hay !"

      cầu vô lễ như vậy, nhất thời khiến Úc Tử Ân chê cười ra tiếng, "Trở lại bên cạnh ? Đường Tam, cho rằng tôi là cái gì? Hơn nữa, bên cạnh phải còn có tiểu thư Lâm sao? Chân đứng hai thuyền, chết đuối ai có thể cứu đâu!"

      " và Lâm Quân Dao là quá khứ rồi, chỉ cần em chịu cho cơ hội, chúng ta vẫn có thể bắt đầu sống lại lần nữa, phải sao? Rốt cuộc em trốn tránh cái gì?!"

      "Chính là trốn tránh có quan hệ với ! Việc của và Lâm Quân Dao có liên quan đến tôi. Chuyện này nên nhắc lại, nếu tôi trở mặt!" Khuấy đều cháo trong nồi, đưa lưng về phía , sắc mặt dần dần lạnh xuống.

      khí trong phòng bếp nhất thời cương cứng, thu hồi cái muỗng lại, Úc Tử Ân thuận miệng ngăn đề tài: "Hôm nay trong khách sạn nhiều thức ăn ngon như vậy, thế nào lại ăn ít, buổi tối khuya tới quấy rầy tôi, Đường Tam càng ngày càng có lương tâm!"

      "Ân Ân, thể như thế, biết tính của , thích chưa bao giờ miễn cưỡng mình." Khẽ cười tiếng, nhìn theo bóng dáng mà nấu cạnh, có thỏa mãn trước nay chưa từng có "Đầu bếp ở khách sạn có nấu ngon hơn nữa, cũng tốt bằng em nấu, bởi vì bên trong thiếu vấn đề."

      "Thiếu cái gì?" Lau sạch tay, quay đầu nhìn cái.

      "Tâm

      ý. Thiếu tâm ý, thức ăn có mùi vị gì cả.”

      “…” Làm như nghe được ý trong lời của , Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, mắt lạnh liếc nhìn cái, “Ít tự mình đa tình , buổi tối khuya đến tôi nấu cháo cho, cho rằng tôi tự nguyện sao! Đó là tôi bị ép buộc, lấy ở đâu ra tâm ý! đừng mơ tưởng!”

      “Làm sao có đây? Ân Ân, theo tính tình của em, có phải khi em muốn làm việc ai cũng miễn cưỡng được em… Em nguyện ý nấu cháo cho , mặc dù trong lòng có mấy phần tình nguyện, nhưng tối thiểu em thể tuyệt tình đối với .”

      Với Đường phu nhân này, vĩnh viễn giống như người khác, hoặc là lòng dạ ác độc đến tuyệt quay đầu lại, hoặc là chịu uất ức vì nội tâm lương thiện của mình, cũng hoàn toàn bởi vì như vậy, mới thể buông tay được, bỏ được chỗ tình cảm này.

      Mặc dù từng gây ra muôn vàn lỗi lầm, nhưng vẫn luôn tin tưởng, chỉ cần chịu cho cơ hội bắt đầu lần nữa, chắc chắn bọn họ có cơ hội ở bên cạnh nhau.

      Bây giờ có thể độc ác cự tuyệt , có lẽ tương lai ngày nào đó, cũng như hôm nay vậy, đủ quyết tâm hạ tình cảm.

      Như vậy chờ, chờ thời cơ như vậy.

      “Tôi đem đuổi ra khỏi cửa là vì tôi xem như bệnh nhân, khoan hả hê! Ăn xong rồi cút cho tôi!” Khẽ hừ tiếng, xoay người thả gia vị vào trong nồi, đợi đến cháo nhừ rồi mới múc chén nữa đặt lên bàn.

      “Ăn xong rồi , nhớ khóa cửa!” Đặt đũa xuống, chẳng thèm quay đầu nhìn lại, xoay người lên lầu.

      “…” Cúi đầu nhìn chén cháo thịt nạc thơm nồng, Đường Minh lân nửa cười nhìn về phía bóng dáng lên lầu, kéo ghế ngồi xuống, thoải mái thưởng thức tác phẩm đêm khuya của .

      Ăn gần hơn nửa tiếng mới đứng dậy, rửa bát đũa xong đặt lên kệ, lúc ra cửa chuẩn bị rời , lơ đãng cầm chìa khóa xe, quay đầu nhìn về cầu thang chút, cuối cùng vẫn còn lấy chìa khóa qua, đổi giày.

      Nằm ở giường, Úc Tử Ân nghe động cơ xe khởi động bên ngoài, cho đến khi thanh kia dần, mới từ trong bóng tối mở mắt ra, ánh đèn vàng ở đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt, giống nhau hô hấp hơi yếu của vào lúc này.

      Có quá nhiều chuyện chém đứt để ý càng loạn, bất luận là Đường Minh Luân hay là Dịch, lồng ngực phập phồng lo lắng phiền não.

      ngồi dậy, kéo cửa sổ ra, nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn xung quanh, bị cách ly trong gian , thoáng tìm về chút cảm giác an toàn.

      Cả đêm chưa chợp mắt, ngày thứ hai nhìn chằm chằm quầng thâm mắt, mới vừa xuống lầu liền thấy bóng dáng lắc lư ở dưới phòng khách, đầy bất ngờ, sao mấy chuyện dỡ hơi này cứ xảy ra, thả bước chân xuống lầu, cảnh giác nhìn bóng lưng ở phòng khách, muốn rút bình hoa kệ đánh người, người kia đột nhiên quay lưng lại, thấy , mặt người kia nở nụ cười hạnh phúc.

      “Đường Minh Lân! Tại sao lại là ? Làm sao là được?!” Nhìn cửa chính hoàn hảo kia, vui nhíu mày, trầm giọng chất vấn: “Tối hôm qua ?!”

      “Đừng vội định tội , tối hôm qua , chẳng qua là lúc có cầm theo chìa khóa cửa cho nên sáng nay trở lại.” lên trước, dịu dàng cười với . “ mua bữa sáng rồi, em rửa mặt chưa? đặt sẵn phần ăn trong bếp rồi! chuẩn bị làm!”

      “…” Dụi dụi mắt, có chút tin tưởng người đàn ông trước mặt, mắt ghét quan sát: “Mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Đại gia như lại vui vẻ làm chuyện đó?”

      rồi, nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì em.” Hơi híp mắt lại, giơ tay chỉ vào thời gian đồng hồ đeo tay: “Thời gian còn sớm, vội vàng !”

      Nhớ tới chuyện chính, duỗi tay về phía : “Mau trả chìa khóa lại cho tôi!”

      “Cái chìa khóa đặt ở cửa trước, em ăn điểm tâm ! trước!”

      “…” Im lặng nhìn bóng lưng về phía cửa, Úc Tử Ân gãi gãi đầu, luôn cảm giác mình dùng quyền đánh vào trung, chỗ phát tiết.

      lúc này, tiếng chuông cửa vang lên…

      Úc Tử Ân quay đầu nhìn thời gian ở phòng khách, khẽ nhíu mày, nhấc chân về phía cửa, sáng sớm ai lại đến tìm nữa?!

      Nghe được tiếng chuông cửa, Đường Minh Lân dẫn đầu đến mở cửa, vậy mà, chứng kiến tới dáng người đứng bên ngoài, khỏi sững sốt, động tác mở cửa có phần dừng lại.

      lên trước, Úc Tử Ân liếc nhìn cánh cửa, vừa nhìn thấy tấm thân dịu dàng, gương mặt tuấn, bỗng dừng lại bước chân.

      Trường hợp như vậy, ba người gặp mặt, cẩu huyết, nhưng biết thế nào, lại có chút luống cuống.
      Last edited: 25/12/14
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 110: Dũng cảm đối mặt

      Đứng bên cửa, Đường Minh Lân nhìn người đứng bên cửa, cười , gươn mặt che dấu được hài lòng, “Dịch thiếu, làm sao lại biết tới nơi này?”

      Chậm rãi bừng tỉnh, Dịch Khiêm thu hồi ánh mắt người Úc Tử Ân, hơi liếc nhìn người trước mặt, quan sát tinh tế vài giây, xác định sáng sớm mới xuất ở nơi này cũng phải là ở chỗ này qua đêm, gương mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ, “Tôi tại sao lại ở chỗ này quan trọng, ngược lại là tại sao lại ở nơi này? phải bị ốm hả? Bị bệnh nên ở nhà dưỡng bệnh cho tốt mới đúng.”

      phải bệnh nặng gì, tốt hơn nhiều, ra ngoài hóng mát chút.” Khẽ cười tiếng, liếc nhìn chiếc túi xách trong tay Dịch Khiêm, “Dịch thiếu hôm nay tại sao lại nhàn rỗi đến nơi này đây?”

      “Mỗi ngày tôi đều rãnh rỗi, coi tình huống mà định thôi.” Hình như muốn nhiều, nhấc chân bước vào cửa, ngước mắt nhìn Úc Tử Ân đứng sau lưng Đường Minh Lân, “ đưa bữa sáng tới cho em.” Khi cũng quản saqsc mặt của Đường Minh Lân, đổi giày thẳng tới phòng ăn, quen việc dễ làm khiến Đường Minh Lân chau lông mày.

      chính là lần đầu tiên bước vào căn phòng này, lại ngờ Dịch Khiêm so với còn quen thuộc hơn, hiển nhiên phải lần đầu tiên.

      Vừa nghĩ tới đó, khuôn mặt vốn hả hả liền có chút lo lắng, ngước mắt nhìn Úc Tử Ân, muốn mở miệng chuyện, ai ngờ lên tiếng trước, “ phải là muốn làm sao? thôi!”

      Vừa mở miệng chính là đuổi khách khách khí, Đường Minh Lân sa sầm nét mặt, khẽ hừ tiếng, “Ân Ân, em có phải có chút bên nặng bên hay hả? Dịch thiếu vừa tới liền đuổi tôi ?”

      để ấy hiểu lầm, còn muốn như thế nào?!” nhớ tới ánh mắt lạnh bạc vừa rồi của Dịch Khiêm, đột nhiên cảm thấy có chút đau nhói.

      “Tôi muốn như thế nào chẳng lẽ em biết? Tôi muốn em trở lại bên cạnh tôi lại khó khăn như vậy sao?” làm vậy, khiến cảm thấy khó chịu, hiểu tại sao và Dịch Khiêm lại có thể lần nữa bắt đầu, với chỉ mong nhanh chóng trốn thoát .

      Đều , con hư biết nghĩ quý hơn vàng, quay đầu lại, cũng đổi được chút nào chăm sóc và lưu luyến của .

      thể nào! Đường Minh Lân, tôi và ly hôn, chính là quá khứ của tôi, nhưng ấy chính là tại và tương lai. Đừng để chút tình cảm còn sót lại của tôi đối với cũng bị chính tiêu diệt sạch. Nếu như muốn tốt cho tôi, vậy bỏ qua cho tôi .”

      Nếu như nghĩ đến mục đích ban đầu khi kết hôn với , cũng dễ dàng tha thứ với hành động nhiều lần xâm lấn vào cuộc sống chính của .

      Nếu ly hôn, như vậy cần cắt đứt sạch , mặc dù làm bạn bè bình thường cũng tốt, cần dính dáng tới chút tình cảm nào, nếu đến lúc đó ai cũng có thể quay đầu lại được.

      Mà bây giờ, giữa bọn họ còn có sk, đối với rất tốt, vì mà phục vụ quên mình, ngoài việc khiến xúc động và khuynh tâm, còn khiến cho cảm thấy tự ti và sợ hãi.

      luôn cho rằng, thế giới của chính là trời và vực, Nhược Nhiên cũng đủ dũng khí, cơ bản dám bước vào.

      Hôm nay khó khăn lấy được dũng khí đối mặt, Đường Minh Lân lại thò chân vào, khiến cho tinh thần của bị làm khó.

      “Bỏ qua cho em?” Nhìn dung nhan quyết tuyệt của , Đường Minh Lân hít hơi sâu, hút vào trong phổi ngập tràn đau đớn, khẽ cắn răng, nắm chặt tay, “ thể nào! Trừ khi tôi chết tâm, nếu tôi buông tay!”

      xong, lạnh lùng đạp cửa rời ---- ---

      Cửa phòng phanh tiếng đóng lại, Úc Tử Ân khẽ thở dài tựa vào cửa trước, kiên trì của Đường Minh Lân làm cho rối rắm càng biết phải làm gì.

      Nhớ tới trong phòng còn có người, vội đứng lên thẳng vào phòng ăn, vừa mới ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng xa xa, giống như đứng ở đó rất lâu, ánh mắt canh chừng , vẫn như vậy có chút dịu dàng, lưu luyến.

      …” sợ sệt, gọi thấp, trong hơi thở len vào mùi thơm nhàn nhạt, ánh mắt nhìn bóng dáng đến gần, nhịp tim bỗng lỗi nhịp.

      xác định những lời vừa rồi cùng Đường Minh Lân nghe được mấy phần, chỉ cảm thấy có chút lúng túng.

      “Ân Ân…” đưa tay qua, Dịch Khiêm ôm chặt vào ngực, chặt, giống như nếu buông tay ra biến mất thấy nữa, “Những lời em vừa , là sao?”

      Mặc dù biết dối, nhưng vẫn muốn từ miệng nghe được đáp án chân nhất, trấn an tinh thần xác định của .

      “A…” nàng tựa vào trong ngực , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, trong hơi thở quanh quẩn mùi vị quen thuộc, “câu nào?”

      “Em , chính là tại và tương lai của em.”

      “Ừ, chẳng lẽ đúng sao?” chậm rãi ngẩng đầu lên, đơn thuần sáng rỡ nhìn , “Chẳng lẽ muốn trở thành quá khứ của em ngay lúc này?”

      “Đứa ngốc, làm sao em lại nghĩ như vậy chứ!” khẽ cười, ngheieng đầu hôn lên mặt cái, ánh mắt thâm thúy khó nén được vui vẻ. “ rất vui mừng.”

      “Vui mừng cái gì?” hiểu nhìn , đột nhiên phát , lớn mật đối diện với tình cảm của mình, ra cũng quá khó khăn như tưởng tượng.

      rất vui vì em cuối cùng cũng có thể dũng cảm đối mặt với tình cảm của chúng ta, hề trốn tránh nữa, cũng vì bất cứ ai mà do dự tránh né.” Có lẽ, câu này so với câu đồng ý lời cầu hôn của khiến càng thêm vui mừng, giống như lấy được tất cả vậy, rất thỏa mãn.

      Đồng thời, cungx mang ý nghĩa, chịu để xuống quá khứ, dũng cảm đối mặt với tất cả trong tương lai của hai người.

      cũng biết rằng, khi đứng ở hành lang, khi nghe được hai chữ tương lai, trong lòng vui sướng cỡ nào, hai chữ này có ý nghĩa như thế nào,

      Có thể có ai hiểu hơn so với .

      như vậy cũng sai, nhưng Tiểu Uyển làm thế nào? Em làm như vậy có thể là quá ích kỉ hay ?”

      Tối hôm qua suy nghĩ đêm liền hiểu rất nhiều chuyện, nhưng cũng khiến khó chịu lậu. phật gia có câu, có bỏ mới có được, nhưng khi hành quân ra ngoài, kết quả lại khiến cho người vừa lòng như trong suy nghĩ.

      “Đứa ngốc, trong tình có ích kỉ hay , cùng với ta là quá khứ, giống như em và Đường Minh Lân vậy, có cơ hội để quay về quá khứ nữa. Thay vì bốn người quấn lấy nhau, bằng hai chúng ta ở bên nhau tốt, tiện thể chặt đút ý niệm dây dưa của những người còn lại. Đau dài bằng đau ngắn, có đôi lời vẫn nên , bỏ lỡ chính là cả đời, em và đều giống nhau.”

      “Nhưng…”

      có nhưng nhị gì hết, cũng cần tự trách.” Buông tay, nhìn , ánh mắt dịu dàng, “ chỉ muốn em đối mặt tốt với tình cảm của chúng ta, trốn tránh là tốt rồi, nhưng khứu giác giao cho , hả?”

      “Được.” gật đầu, lúc này có lựa chọn nào nữa, chỉ có thể lệ thuộc vào .

      bên cạnh, cảm thấy rất an toàn, có lẽ đây chính là thiên tính của phụ nữ, có lẽ đây chính là bảo vệ tốt nhất giành cho .

      ….

      Cuộc thi thiết kế chuẩn bị trong tiếng trống của căng thẳng, bởi vì Diệp Tư Mẫn tham gia, khiến cho Úc Tử Ân them mấy phần áp lực, cũng thêm vài phần động lực khiến muốn giành chiến thắng.

      Cùng lúc đó, tuần lễ thời trang paris cũng phát thư mời đến với , muốn mời mấy nhà thiết kế Trung Quốc đến tham gia trình diễn, vốn muốn từ chối, Tiểu Mễ và Tiểu Toa lại đây là cơ hội rất tốt, dù sao lần này cũng mời rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng là cơ hội để học tập.

      Nhớ tới linh cảm xuất mấy ngày trước, Úc Tử Ân do dự chút, cuối cùng vẫn đồng ý, dành cho hai buổi tối để chuẩn bị xong tác phẩm dự triển lãm, còn chuyển toàn bộ tài liệu thiết kế còn dư lại cho Tiểu Mễ và Tiểu Toa, thời gian còn lại, làm xong những công tác chuẩn bị cuối cùng cho cuộc thi đấu.

      “Lão đại, tác phẩm lần này của chị là dùng nút áo làm chủ đề, nhưng nhiều nút như vậy, chúng ta đâu tìm đây?” Nhìn các loại hình nút áo được biên soạn bản thiết kế, Tiểu Mễ khổ sở nhìn Úc Tử Ân, mấy bộ quần áo tiếp theo đều cần tới cả ngàn chiếc nút, hơn nữa kiểu dáng đều giồng nhau, tìm được cũng dễ dàng.

      “Chuyện nút áo giao cho chị là được rồi, bọn em chỉ cần tìm các loại vải mà chị ghi chút, từng cái đều phải kiểm tra, thể có bất kỳ sai lầm nào, hiểu ?”

      “Dạ. bọn em phải đến cửa hàng vải vóc ngay.” Tạm ngưng, Tiểu Mễ đem bản đồ vẻ trang sức chuẩn bị cho cuộc thi đưa tới, “Em kêu bọn họ đem đồ đưa tới, có chút chi tiết cần tự mình làm, chị nhìn lại chút.”

      “Cũng tốt, cực khổ bọn em, ăn trưa xong bọn em hãy lựa vải, cũng quá nóng vội.” , bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Úc Tử Ân nhìn đồng hồ máy tính, mỗi ngày Thập Tâm Lâu đều đưa bữa trưa đến rất đúng giờ.

      Ăn xong bữa trưa, Úc Tử Ân lái xe án theo địa chỉ máy tính mà tìm tới, tìm qua vài cửa hàng, cuối cùng đem toàn bộ các loại hình dáng cần tìm, số lượng rất lớn, ôm vài túi nút từ trong chờ ra ngoài, vừa ra cửa liền đụng thẳng vào người.

      xin lỗi, xin lỗi…” cúi đầu nhìn mặt đất rời đầy nút áo, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn người mình đụng phải, hơi sững sờ, sao cũng ngờ lại gặp phải ta.

      “Ân Ân? Làm sao biết chỗ này?” Thấy , Diệp Tư Mẫn cũng có chút ngoài ý muốn.

      “A, tôi đến tìm vật liệu, ngờ lại trùng hợp như thế, ở chỗ này gặp Diệp phó tổng.” Ngồi xuống, cẩn thận nhặt lên từng chiếc nút mặt đất.

      Diệp Tư Mẫn nhìn chút, ngồi xuống giúp tay. “Tôi tới mua chút vật liệu, còn sao?”

      “A, tôi cũng vậy!” nhanh chóng nhặt nút áo lên, Úc Tử Ân đứng lên cười với ta, “ có chuyện gì tôi trước, quấy rầy bận rộn nữa.”

      “Được.” Gật đầu, Diệp Tư Mẫn nhìn xách theo hai túi lớn, khẽ nheo mắt, ý niệm loáng thoáng lóe lên trong đầu, mà ta chợt bình tĩnh, nhanh chóng bắt được.

      Cười , ta chậm rãi xoay người, hơi quét mắt qua đám tài liệu trong các cửa hang, tự tin vào.

      Ngồi xe, Úc Tử Ân nhìn hai túi lớn nút cài để ở bên ghế bên cạnh, mơ hồ có mấy phần dự cảm xấu.

      Lại ở chỗ này gặp Diệp Tư Mẫn, nhanh chóng nhớ tới chuyện năm đó Diệp Tư Mẫn làm với mình, chợt giật mình thon thót.

      số việc, bị tính kế lần là đủ rồi, bị ngã lần còn ngoan nhìn xa trông rộng, vậy là kẻ ngu rồi.
      Last edited: 26/12/14
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 111: Người phụ nữ

      Trước buổi họp báo tác phẩm cuộc thi thiết kế thời trang ở Paris, Úc Tử Ân nhìn tác phẩm thiết kế trong cuộc thi vẫn chưa xong, vật lộn hồi, chỉ có thể để tiểu Toa thay thế mình dự họp báo.

      Nhìn ít gấm hoa quý bàn do Dịch Khiêm sai người đưa tới, áp lực mới vừa đè xuống lại trở lại, cuối cùng bày gấm hoa ra, muốn thiết kế thành phục trang, sửa đổi chừng mấy ngày, vẫn chưa sửa bản thảo.

      Bởi vì biết nên lấy kiểu dáng gì để diễn tả phong cách cùng Văn hóa này, thứ muốn suy tính chu toàn quá nhiều, muốn dung nhập vào bên trong nhưng cách nào sửa sang lại, chỉ có thể buồn rầu nhìn gấm hoa quý.

      "Lão đại, chị áp trang phục vào mô hình nhưng còn chưa có sửa bản thảo, có thể kịp ?" Cúi đầu nhìn qua tờ lịch mặt bàn, tiểu Mễ lo lắng nhìn cái, "Còn có thời gian năm ngày thôi."

      " có việc gì, đây là bộ cuối cùng, có thể kịp." xong, ngẩng đầu lên nhìn lên bóng dáng đứng trước mặt, "Mũ phượng bảo bọn họ làm theo cầu làm xong chưa?"

      "Còn chưa có, lúc chị phân phó còn chưa có sửa bản thảo, có thể phải sửa đổi kiểu dáng bất cứ lúc nào, cho nên bọn họ dám chuẩn bị, chẳng qua em với họ, khi chị sửa xong bản thảo, đem đồ gửi tới, bọn họ làm suốt đêm."

      "Vậy tốt!" Ném bút, Úc Tử Ân miễn cưỡng dựa vào ghế, khẽ thở dài cái, " gấp nữa, áp lực mấy ngày nay quá nặng, đầu óc hỗn độn nghĩ ra cái gì. Tiểu Mễ, chúng ta ra ngoài uống trà chiều ! Thuận tiện thương lượng xem lần tranh tài này tìm ai tới tú trường mặc bộ gấm hoa kia."

      "Được ạ, lão đại, chúng ta sau giữa trưa à? Em nghe Hồng Trà Tích Lan rất được!"

      "Được, thôi!" Đứng lên, Úc Tử Ân xốc túi bàn, dẫn tiểu Mễ kích động rời phòng công tác.

      Bình thường tiểu Mễ lười biếng quen rồi, rất đúng khẩu vị của ấy, hai người ra ngoài kiếm ăn ngay cả khẩu vị cũng nhất trí!

      So sánh với chị tiểu Toa nghiêm túc hơn nhiều, lần này tiểu Toa thay ra nước ngoài tham gia tác phẩm tú tuần lễ thời trang, yên lòng về mình chỗ này, đặc biệt giữ lại tiểu Mễ, bình thường tiểu Mễ qua loa, biết thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ hay !

      Kéo tiểu Mễ ra cửa, biết là sau giữa trưa, tiểu Mễ xung phong nhận việc ngồi lên ghế lái, Úc Tử Ân cũng miễn cưỡng, tiểu Mễ lợi hại hơn so với , trừ tài lái xe ra, thứ có thể đếm ra thực nhiều lắm.

      Chỉ là có lúc cảm thấy, đơn giản giống như tiểu Mễ sống rất tốt, cuộc sống có quá nhiều thứ phức tạp trộn lẫn, ngược lại sống đơn giản vui vẻ.

      chưa từng tới gian phòng cà phê này, trang hoàng rất cách điệu, giống như thoát khỏi phồn hoa thành thị ồn ào, buổi chiều lười biếng ở nơi này, ngồi ghế sa lon bên cạnh cửa sổ, phẩm ly cà phê hoặc là ly trà, cả buổi chiều cũng trở nên ấm áp mà vừa lòng.

      "Đúng là chỗ tốt!" Ngồi cạnh cửa sổ, Úc Tử Ân nghiêng đầu nhận lấy thực đơn từ trong tay người bán hàng, chọn phần Hồng Trà Tích Lan cùng phần điểm tâm ngọt.

      Thời điểm ngẩng đầu, lơ đãng thấy chỗ ngồi ngay phía trước cách hai bàn, hình như Diệp Tư Mẫn cũng nhìn .

      Khẽ hạ mắt, cuối cùng vẫn còn lễ phép khẽ gật đầu với ta tỏ vẻ lễ phép, Diệp Tư Mẫn an tĩnh nhìn mấy giây, biết cái gì, người phụ nữ ngồi ở đối diện ta chậm rãi xoay đầu lại, thấy ta, Úc Tử Ân bỗng sửng sốt!

      Ngược lại rất khéo, chỉ là để cho ngờ chính là, sao Lâm Tiểu Uyển lại ở cùng chỗ với Diệp Tư Mẫn? Có thể cùng ra ngoài uống trà chiều, sợ rằng quan hệ bình thường chứ?

      Thấy là , Lâm Tiểu Uyển đứng dậy từ chỗ ngồi, bóng dáng cao gầy khêu gợi ở trong quán cà phê an tĩnh rất nhanh đưa tới ít ánh mắt đàn ông.

      Úc Tử Ân thể nín được cười cười, điểm này hình như mặc kệ Lâm Tiểu Uyển sống thế nào cũng đổi, tới chỗ nào ta đều chói mắt nhất.

      "Ân Ân, trùng hợp thế, làm sao ở chỗ này?" Nghiêng đầu liếc nhìn tiểu Mễ ngồi ở đối diện , ta ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân, "Vị này là?"

      "A, đây là học muội của chị, hiếm khi gặp mặt, cho nên cùng ra ngoài uống trà buổi trưa, cùng Phó tổng Diệp của chúng tôi tới đây uống trà sao?"

      "Đúng thế! Lại ấy học tỷ của tôi! Lần này ấy trở lại tham gia cuộc thi thiết kế, muốn mời tôi làm người mẫu chính."

      "Hoá ra là như vậy, xem ra đúng là duyên phận ....! Các người có công cần, vậy tôi quấy rầy các người, chúng tôi uống ly trà ngồi lát liền ! Các người cứ bàn chuyện !"

      "Được, vậy hôm nào chúng ta tụ họp."

      "Tốt!" Gật đầu cái, nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo kia, đúng là vẫn còn cảm thấy, có cái gì giống nữa.

      quá ngu quá ngây thơ, cho là mình đối mặt suy nghĩ nhiều cần chịu đựng những tổn thương kia, ra vẫn tồn tại, mặc dù trốn tránh, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

      "Lão đại. . . . . ." Tiểu Mễ khẽ gọi tiếng, thấy bừng tỉnh, ấy mới đưa tay ra kéo tay của , "Chị sao chứ?"

      " có việc gì!" cười cười, Úc Tử Ân bưng cốc nước lọc bàn nhấp hớp, "Chị sao, chớ quấy rầy chuyện tốt của người ta."

      Khoát tay áo, tiểu Mễ cười đến mặt đơn thuần: "Tâm tình của em nhất định tốt, chịu ảnh hưởng gì đâu!"

      Nhớ tới người phụ nữ kia, tiểu Mễ khẽ nhíu lông mày, người phụ nữ này ra là gặp, cũng từ chỗ Cận Vệ biết được ít chuyện của ta, mặc dù Cận Vệ liên tục dặn dò
      phải đề phòng, nhìn bộ dạng lão đại khá thân quen với ta, sợ rằng có phòng bị gì đối với ta?

      Lắc đầu, phất tay suy nghĩ bề bộn trong đầu, Úc Tử Ân lấy ra ipad từ trong túi mở máy, "Chúng ta thảo luận người mẫu chính lần này !"

      Nhớ tới từng xem qua mấy người mẫu, mặt tiểu Mễ nghiêm chỉnh lắc đầu cái, "Em cảm thấy người mẫu chính nên tìm là dịu dàng thanh nhã, Giang Nam mềm mại như nước, lại có khí rắn rỏi của phương Bắc, nếu được."

      "Chị biết , cho nên phải cố gắng tìm chọn lựa người thích hợp!" Liếc nhìn từng tấm hình màn ảnh, Úc Tử Ân kiên nhẫn quan sát kỹ, cuối cùng từ trong đám người mẫu chọn ra , đem ipad giao cho Tiểu Mễ, "Em cảm thấy cái này như thế nào?"

      "Cũng tệ lắm! Em biết người mẫu này, em có số điện thoại của công ty đại diện bên họ, để em liên lạc lại xem, lão đại chị muốn gặp ta trước hay là chờ y phục thiết kế xong mới gặp?"

      "Gặp gỡ trước , thích hợp chúng ta mới có đủ thời gian tìm tiếp, nếu đến lúc đó chúng ta có bất kỳ chuẩn bị gì, sợ rằng đến lúc đó luống cuống tay chân."

      "Được, em liên lạc lại với bọn họ!"

      -- quân môn sủng hôn --

      Nhận được điện thoại nội bộ của Hạ Khương Tuyết gọi tới, Úc Tử Ân đặt bản vẽ trong tay gõ cửa vào, mới vừa bước vào phòng làm việc, liền thấy bóng dáng ngồi ở trước bàn làm việc, dừng chốc lát đóng cửa lại lên trước, "Tổng giám, Phó tổng Lam!"

      Nghiêng người sang, Lam Mộ Duy nhìn lên bóng dáng trước mặt, yên lặng lát sau mới mở miệng: "Ân Ân, cuộc thi thiết kế chuẩn bị đến đâu rồi? Có lòng tin chứ?!"

      "Cảm ơn Phó tổng Lam quan tâm, chuẩn bị cũng sắp xong, có vấn đề gì." Trả lời giải quyết việc chung, đổi lấy tiếng cười khẽ bất đắc dĩ của Lam Mộ Duy.

      "Vậy tốt, chuẩn bị cẩn thận, Hạ tổng giám đặt hy vọng lên người em đấy!"

      "Tôi biết , tôi nỗ lực!" Gật đầu cái, ngước mắt nhìn Hạ Khuynh Tuyết phía sau bàn công tác trầm mặc , hình như có lời muốn .

      Lam Mộ Duy thấy thế, thức thời đứng dậy rời , đợi rời phòng làm việc, Úc Tử Ân mới mở miệng: "Tổng giám, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, cho đến trước ngày cuộc thi thiết kế bắt đầu."

      "Sao thế, xảy ra chuyện gì à?" Chau chau mày, Hạ Khương Tuyết ngước mắt nhìn .

      "Cũng có chuyện gì, tôi chưa hoàn thành thiết kế chính, tôi muốn chuyên tâm thiết kế, cũng tới công ty làm, muốn xin nghỉ mấy ngày.."

      "A, hóa ra là như vậy, thành vấn đề, tôi vơi phía tiếng, tốt nhất hoàn thành tác phẩm, Ân Ân, tôi đem hi vọng gửi gắm vào người đó, đừng làm cho tôi thất vọng."

      "Tôi biết rồi, cảm ơn Tổng giám ưu ái! Tôi nỗ lực!"

      Hạ Khương Tuyết kỳ vọng về giống như là mẹ với đứa con, đành lòng phụ lòng, cho nên chỉ có thể ngừng cố gắng.

      Từ lúc trở lại công ty, Úc Tử Ân đâm đầu vào trong phòng làm việc, ngựa ngừng vó chuẩn bị cho thiết kế của mình, ba ngày liên tiếp ngựa ngừng vó sửa đổi thiết kế và cắt, cuối cùng bộ gấm hoa chính cắt xén xinh đẹp mặc vào người ma-nơ-canh.

      Nhìn kiệt tác mà mình tốn thời gian phí sức nhất, Úc Tử Ân tê liệt ngã xuống bàn thiết kế, còn hơi sức nhìn bộ đồ, khẽ thở dài cái, cuối cùng cũng hoàn thành!

      Tiểu Mễ bưng ly sữa bò vào, đau lòng nhìn bóng dáng nằm ở bàn ngủ, lại nhìn trang phục ma-nơ-canh, kinh ngạc cười lên.

      Xoay người, nhìn bóng dáng phía sau tiến theo vào, giơ tay lên ly sữa tươi ấm áp đưa tới trong tay, lặng lẽ xoay người đóng cửa lại.

      Ngồi xuống ở bên cạnh , Dịch Khiêm cúi đầu nhìn gương mặt vùi vào cánh tay, dưới hốc mắt hơi xanh đen, hiển nhiên mấy ngày nay thức đêm nghỉ ngơi tốt, đau lòng nhất thời chảy qua ngực.

      Đưa tay qua, nhàng sờ sờ ở đầu , gạt mấy sợi tóc rơi gương mặt động tác êm ái nhưng vẫn thức tỉnh người ngủ quá an ổn trong giấc mộng.

      Mở mắt ra, Úc Tử Ân nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ sửng sốt mấy giây, chớp chớp mắt đau nhức, thấy ràng là , còn hơi sức cười cười, "Là à!"

      Ngồi dậy, đưa tay kéo qua, chui vào ngực tìm vị trí thoải mái, dáng vẻ người phụ nữ lệ thuộc, "Mệt quá mệt quá...."

      "Sao nghỉ ngơi tốt? Dù là vì thiết kế cũng cần liều mạng như vậy, em như vậy làm hại thân thể đấy!" Khẽ thở dài cái tự tay ôm vào trong ngực, êm ái vỗ ở lưng an ủi.

      "Em muốn thua, cho nên phải cố gắng chút... Em nghỉ ngơi ngày là tốt, ngày mai nhất định vui vẻ dự họp báo cuộc thi thiết kế."

      "Em ấy à, là hết cách với em!" biết cố chấp, còn có thể làm gì ?
      Last edited: 27/12/14
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :