1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: ĐỐI THỦ MẠNH

      được dụ dỗ đại thiếu gia, để tôi ngủ, khi Úc Tử Ân muốn đứng dậy, người giường đột nhiên đưa tay kéo trở về, người nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên mở mắt ra, có lẽ bởi vì bị bệnh, gương mặt tuấn giờ lại thêm mấy phần yếu ớt, "Ân Ân, đừng được . . . . . ."

      ". . . . . ." Liếc nhìn cái bộ dáng đáng thương kia, Úc Tử Ân nhẫn tâm cự tuyệt, vỗ vỗ tay "Được, tôi có thể , chỉ là phải buông tay tôi ra, nếu tôi ngồi chồm hổm giường ngày đêm, ngày mai chân của tôi tê cứng!"

      "Vậy. . . . . . Em lên đây ! Giường của khá lớn, chia cho em phân nửa!" Nhìn vặn lông mày, sợ lại suy nghĩ nhiều, vội mở miệng giải thích: " làm loạn!"

      "Coi như làm loạn, tôi cũng thể leo lên, vào thời điểm này định kéo tôi vào hưởng phúc chung sao? Chính xem như xong rồi, đừng kéo tôi vào chung!" tại mạo hiểm nguy cơ có thể bị lây bệnh đến chăm sóc , đại gia đúng là gì kiêng kỵ.

      Từ cao nhìn xuống, người đàn ông nằm bên dưới có chút thất vọng "Nằm xuống, nhắm mắt, ngủ! Nếu tôi ngay!"

      "Được. . . . . ." Trừng mắt nhìn, thận trọng quan sát , cuối cùng vẫn còn chịu được tác dụng phụ của thuốc, ngoan ngoãn ngủ.

      Vắt khăn lông ra đắp lên cái trán nóng bỏng của , Úc Tử Ân nhìn đồng hồ, khẽ thở dài cái, ngồi ở ghế quý phi, suy nghĩ phiền loạn.

      Khi trời gần sáng, điện thoại trong túi rung lên, giùng giằng đứng dậy, bị giày vò đến ba giờ đêm, chẳng có giấc ngủ ngon, mặc dù cái ghế khá lớn, nhưng làm sao có thể thoải mái bằng ngủ giường cơ chứ, lúc thức dậy vừa đau lưng lại vừa nhức đầu

      Liếc nhìn bóng dáng của người ngủ giường, lên kiểm tra nhiệt độ trán của , xác định còn nóng nữa, lúc này mới xoay người thả bước chân xuống lầu, cầm theo chìa khóa đặt ở đầu giường giúp mua thức ăn.

      Bữa ăn sáng mới vừa mua về, vừa mở cửa thấy trong phòng khách có bóng người nóng như kiến bò chảo, vẻ mặt gấp gáp, lo lắng cầm lấy điện thoại, nghe được tiếng cửa mở, chợt xoay người lại, con ngươi vốn ảm đạm nhất thời sáng lên.

      "Ân Ân. . . . . ." lên trước, cúi đầu nhìn túi xách trong tay , vẻ mặt hơi tái nhợt, tỏ ra mừng rỡ, "Em mua bữa sáng cho ."

      "Sáng sớm có thể đến đâu! Bây giờ còn chưa đến giờ tôi làm! Trong nhà này cái gì cũng có, nghĩ muốn chết nhưng tôi chưa muốn đói chết!" Im lặng liếc cái, Úc Tử Ân cầm theo bữa sáng về phía phòng , thái độ lạnh nhạt chút nào ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của người kia.

      Đường Minh Lân theo phía sau bước vào phòng khách, Đường Minh Lân xoay người ngồi vào vị trí giữa bàn, nhìn ngừng bận bịu, trong lòng đột nhiên cảm thấy có loại thỏa mãn chưa bao giờ có.

      thể dùng chung bữa sáng, lúc trước chưa từng biết quý trọng hình ảnh này, hôm nay mất mới biết hối hận.

      Nhìn tô cháo nóng đặt trước mặt , ngẩng đầu cười với , "Ân Ân, cám ơn em đến đây chăm sóc cả đêm."

      " có gì, cần để trong lòng." Kéo cái ghế qua, tự nhiên ăn bữa sáng mình vừa mua về "Ăn điểm tâm xong gọi điện thoại cho thư ký của , để cho ta đến đây chăm sóc , hoặc là gọi điện thoại về nhà lớn, để cho mẹ đến đây chăm sóc , tôi còn phải làm, có thời gian rãnh."

      ". . . . . ." lời của giống như chậu nước lạnh dội tới đây, nhất thời khiến Đường Minh Lân cảm thấy cõi lòng trở nên lạnh lẽo.

      đối với vẫn giống như trước kia, lạnh lùng và có tình cảm.

      Hít hơi sâu, gật đầu cái, đáp tiếng: "Được, biết rồi."

      khí bàn ăn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, ai cũng chuyện nữa, Đường Minh Lân cũng nhún nhường tự đòi thú vị, uống chút cháo liền để muỗng xuống, đứng dậy, " ăn no rồi, chút nữa tiễn em, em hãy lái xe cẩn thận."

      lên tiếng, ngẩng mắt nhìn bóng dáng chậm rãi đỡ bàn đứng lên, đột nhiên cảm thấy có xương mắc tại cổ họng, rất là thoải mái, thức ăn thơm phức bàn cũng làm Úc Tử Ân ăn vô.

      Người đàn ông này, dám cùng chơi khổ nhục kế sao? Cũng ly hôn rồi, tại sao thể bỏ qua cho ?

      Khẽ thở dài cái, có lẽ bữa sáng này nuốt trôi nữa rồi, đứng dậy dọn dẹp.

      Lúc ra cửa, còn liếc nhìn cái, có dừng lại lâu, mở cửa lên xe, lái xe rời khỏi biệt thự xa hoa.

      Tại cửa sổ sát đất lầu hai, bóng dáng cao to cứ đứng lặng lẽ nhìn chiếc xe rời , khổ sở cười cười, gương mặt tuấn trở nên tái nhợt, còn khó coi hơn cả khóc

      thủy chung nghĩ ra, tại sao ở trước mặt Dịch Khiêm có thể vui vẻ như thế, nhưng khi ở trước mặt , lại hận thể cách xa thêm chút, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng lạnh lẽo của , tim của cũng lạnh !

      Ngay cả có muôn vàn lỗi lầm trong quá khứ, nhưng phải có câu : con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng sao? Tại sao lại thể cho cơ hội để bắt đầu lại?

      đối xử vô cùng nhân từ với mọi người, nhưng cố tình đối xử tàn nhẫn với !

      ——《quân môn sủng hôn》——

      hội nghị với các chủ quản cấp cao cứ như vậy mà kéo dài cả buổi sáng, Dịch Khiêm đột nhiên cầm lấy điện thoại di động bàn nhìn chút, điện thoại tối đen hề có tin tức gì, an tĩnh giống như có gì cả xảy ra .

      Lúc chuẩn bị rời , bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Văn Khâm, dừng chút, thu tay lại ngẩng đầu lên: "Vào !"

      "Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài muốn, còn có. . . . . . tiểu thư Lâm đợi ngài ở trong phòng khách, nếu như muốn gặp tôi với ấy tiếng." Đặt tài liệu xuống, Văn Khâm mực cung kính mở miệng.

      "Để cho ấy vào !" Thu hồi điện thoại di động, khẽ tựa vào ghế dựa, thở dài cái.

      "Được!"

      Đợi Văn Khâm ra cửa, lúc này lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, điều tra mã số tiệm bánh ngọt gọi tới, sau khi mấy câu, mới cúp điện thoại, bóng dáng màu trắng liền xuất ở cửa phòng làm việc.

      Chiếc áo đầm bằng vải tơ xuyên hấu, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh xinh đẹp của

      lộ ra cỗ tinh nguyên, thân là người mẫu, phẩm vị Lâm Tiểu Uyển phải thấp, mà bắt đầu hiểu được sở thích của Dịch Khiềm, đơn giản thanh nhã và màu trắng thuần khiết vào lòng , sau đó tự tin kiêu ngạo về phía .

      Trải qua khó khăn khi sinh tồn trong giới thời thượng, hiểu rất việc Dịch Khiềm thành công như thế này tự dưng trở thành người đàn ông thành thục, những người phụ nữ đeo đuổi ít, có hồn nhiên thanh khiết, có quyến rũ măn mà….đây cũng là nguyên nhân thích Úc Tử Ân. Nếu so sánh với Úc Tử Ân, có lẽ ít phần đơn thuần, cũng hiểu thế đời thuần khiết. Nhưng hiểu tâm tư Dịch Khiềm hơn Úc Tử Ân.

      Cũng có thể là, hiểu suy nghĩ của hai người bọn họ, dù sao chung đụng lâu, vẫn nên hiểu nhau tốt hơn, Úc Tử Ân quá mức mềm lòng, đây là ưu điểm của cũng hoàn toàn có thể khiến bị lợi dụng—trở thành vết thương trí mệnh.

      Khẽ tựa vào ghế dựa, Dịch Khiềm đột nhiên nhàn nhạt nhìn về phía người tới, khóe miệng khẽ cong lên, gương mặt tuấn lười biếng và lạnh nhạt như cũ. “ là khó được đến tìm tôi.”

      “Thế nào, hoan nghênh em đến sao? Đây là lần đầu tiên em đến công ty của đó?” Nhìn quanh bốn phía, Lâm Tiểu Uyển cười cười, gương mặt xinh đẹp mang theo lớp trang điểm mong manh, đủ để biến thành đóa hoa rực rỡ, nhưng thanh lệ đủ khiến hấp dẫn đàn ông.

      Cả gian phòng làm việc xa hoa hơn tưởng, nhưng lại có phần kín kẽ và khiêm tốn, giống như tác phong làm việc của vậy, khiêm tốn nhưng lại tỏa ra phong cách tôn quý, điều này cũng khó trách dù gặp qua rất nhiều người đàn ông giàu có cũng có loại si mê giống như gặp .

      người , vĩnh viễn đều có phong vị khiến cho người phụ nữ phải động lòng, mấ năm gặp, phát người có nhiều hơn cỗ lắng đọng và thành thục được tích lũy theo năm tháng, nó làm cho người ta bị mê hoặc.

      “Công ty là nơi để chuyện công việc, nếu như đến đây để bàn công việc tôi rất hoan nghênh. Nếu như phải thế thời gian riêng tư của tôi có nhiều, nhưng có thể cho năm phút, đem tất cả lời muốn , cho xong.”

      “Nghe lời cứ như xa cách ngàn dặm vậy? Tiểu Dịch, năm năm thấy chán ghét em vậy sao? vẫn còn ghi hận chuyện em tự ý rời hay sao?” Lâm Tiểu Uyển lên trước, đối mặt với , giữa hai người chỉ cách cái bàn làm việc, trong khí mang theo hơi thở nặng nề.

      Chuyện năm xưa, với còn gì nữa, ghi hận người cần phải tốn thời gian và tinh lực như thế, mà là thương nhân, tiêu hao quá nhiều thời gian vào những chuyện tình cảm như vầy.

      Thấy đáp, to gan suy đoán: “Hay là bởi vì chuyện hôm qua mà giận em? ra em đâu có gì sai, em thường hay nhắc tới MR Right trước mắt Ân Ân, mà người đó là , cũng chỉ có . Tấm lòng của em đối với sau năm năm vẫn thay đổi, cái này hiểu chứ? Ân Ân là bạn bè của em, mà em cũng ngờ đến chuyện, ấy lại là bạn của . xem cái này là trùng hợp mới đúng chứ, sao lại trách em? Tiểu Dịch, trước kia phải là người rất có đạo lý sao.”

      nghĩ quá nhiều rồi, tôi có ghi hận , chuyện qua cái gì cũng thể thay đổi được. Về phần Ân Ân, chuyện của tôi và ấy liên quan đến .” Dừng chút, nhàn nhạt ngước mắt, con người thâm mang theo lạnh lùng: “Nếu như hôm nay tới đây là vì chuyện này, như vậy xong rồi. Tôi còn nhiều việc bận.”

      “Cũng dến bữa trưa rồi, còn phải làm việc sao? Vậy em chờ , em vừa trở về rất nhiều nơi đều biết, đợi lát nữa chúng ta cùng ăn cơm ?” trừng mắt nhìn, vẻ mặt thành nhìn , ánh mắt chuyên chú lại vô tội như vậy, để cho có chút hoảng hốt, loáng thoáng nhớ lại kia cũng hay dùng ánh mắt đó nhìn .

      Bắt được ánh mắt sợ sệt của , Lâm Tiểu Uyển vội mở miệng: “ bảo có việc làm em đồng ý! Em ở phòng khách đợi , làm xong việc rồi gọi em!”

      xong, cũng quản có đồng ý hay , xoay người tiêu sái khoát tay áo. “ cứ làm việc , em chờ !”

      Cửa phòng làm việc cạch tiếng đóng lại, Dịch Khiềm đột nhiên chậm rãi hồi hồn, ánh mắt chìm mấy phần.

      Năm năm thấy, Lâm Tiểu Uyển còn thông minh hơn tưởng tượng của , thậm chí còn biết quan sát sắc mặt người khác hơn trước kia, chuyện này với biết là tin tốt hay tin xấu.

      Người này làm đối thủ mạnh bên cạnh Ân Ân sao, ngược lại cảm thấy đây phải là chuyện tốt.
      Last edited: 18/12/14
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 105: OAN GIA NGÕ HẸP!

      Nhận được điện thoại hẹn ăn cơm của Thẩm Bùi Bùi, vừa đúng Úc Tử Ân tan việc đầu tiên là chạy tới phòng thiết kế, đúng lúc cách chỗ hẹn ăn cơm xa, mặc dù bận rộn hơn nữa, Thẩm Bùi Bùi hẹn ăn cơm, cũng cự tuyệt, trừ phi là làm kỳ đà cản mũi.

      Từ Cao ốc ra ngoài, quét mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen, hơi sững sờ, liếc nhìn bảng số xe khá quen thuộc, giày cao gót lên trước, gõ cửa sổ xe, cửa sổ xe chỗ tài xế hạ xuống, Thẩm Bùi Bùi thấy , vội vẫy vẫy tay, "Bảo bối, lên xe lên xe ~"

      ". . . . . ." Quay đầu , nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế, do dự chút, "Hai người các cậu ăn cơm, cần kéo tôi làm kỳ đà cản mũi đâu"

      Cái này là tâm trạng gì, mặc dù chị em bọn họ rất thân thiết, nhưng cũng thể kéo xuống nước cùng, quay đầu lại Lăng Thiếu Phong gật đầu nhìn , cái gì mà kéo theo người làm bia đỡ đạn! là!

      Biết ngại điều gì, Thẩm Bùi Bùi quay đầu liếc nhìn người đàn ông chỗ tài xế, trầm mặc gì, ra bộ dáng việc lớn phải do bà đây làm chủ, đẩy cửa xe xuống, " có việc gì á..., hôm nay phải hai chúng ta ăn cơm, mà là mời người bạn của ấy cùng, tớ muốn dẫn cậu gặp chút."

      ". . . . . . Xem mắt?!" Im lặng liếc Thẩm Bùi Bùi cái, Úc Tử Ân có chút nhức đầu, "Bà à, tôi có bạn trai rồi đó! đừng có với tôi như thế, biết !"

      "Tớ biết , phải là Dịch thiếu sao! Ai , chúng ta tung lưới ở nhiều chỗ, bồi dưỡng trọng điểm, buông tha bất kỳ con cá nào, nếu biết đến khi nào cậu mới gả được! tại tớ nổ lực giúp cậu tìm người đàn ông tốt!"

      "Cậu, cậu còn chưa tính gả mình tớ việc gì phải gấp chứ! Hơn nữa, phải tớ lấy chồng lần rồi sao? Chuyện này vội, vội. . . . . ." Nha đầu này đúng là chỉ sợ thiên hạ loạn, biết rất ràng có bạn trai, còn dính vào, là hết cách với bạn tốt!

      "Ai , phải là gặp mặt ăn bữa cơm thôi sao, có việc gì! Biết thêm nhiều bạn bè, đối với cậu mà cũng có nhiều chỗ tốt!" xong, Thẩm Bùi Bùi mở cửa xe ra, "Lên xe , tớ đói đến chóng mặt rồi!"

      ". . . . . ." Do dự chút, chuyện nữa, xoay người lên xe.

      Xe chậm rãi chạy nhanh lên đường lớn, Úc Tử Ân ngước mắt liếc nhìn người đàn ông ngồi chỗ tài xế ngồi, cười cười xấu hổ, "Lăng thiếu, xin lỗi, gây phiền toái cho rồi!"

      " phiền toái, Bùi Bùi của chúng ta vui là tốt rồi, tiểu thư Úc cần lo lắng, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, coi như là xã giao thôi." Khẽ nghiêng đầu, Lăng Thiếu Phong liếc nhìn của của , khẽ cười tiếng, ánh mắt mang theo cưng chiều và dịu dàng.

      Dịch thiếu là người thể chọc nổi, người phụ nữ của ta lại càng chọc đến, thay vì đắc tội Dịch thiếu chớ đắc tội với của , hai người chọn mà thôi, vậy chỉ có thể đắc tội với Dịch thiếu.

      "Ừ, được!" Gật đầu cái, nếu mở miệng, cũng nhiều làm gì, dù sao chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, nhiều bạn bè cũng tốt.

      Về phần chuyện tình cảm, bây giờ rất rối loạn, rất ảnh hưởng đến công việc của , định cái gì cũng nghĩ đến, tất cả thuận theo tự nhiên, hoặc là, để cho trốn tránh qua đoạn thời gian này.

      Chỗ ăn cơm là Lăng Thiếu Phong chọn, dĩ nhiên là chỗ đẳng cấp nhất thành phố C, bởi vì tới chỗ này mấy lần, Úc Tử Ân cũng hiểu chỗ này bình thường chỉ tiếp đãi những người thuộc tầng lớp thượng lưu, hoặc là cao quan, chính khách, phí phục vụ khá cao bù lại cách phục vụ rất tốt khiến nhiều người cảm thấy địa vị của mình được nâng cao, Úc Bảo Sơn cũng rất thích chỗ này, quan tâm đến tiền, chỉ cần có thể cấp đủ mặt mũi cho ông là được.

      Lên phòng khách quý, Thẩm Bùi Bùi kéo Úc Tử Ân ở phía sau, hành lang vắng tanh hai người đủ mọi chuyện.

      Vậy mà, khiến Úc Tử Ân ngờ chính là, ở chỗ này lại đụng người muốn gặp

      Khi vào đại sảnh, Lâm Tiểu Uyển liền thấy bóng của nhóm người bọn họ, tính toán chờ mọi người đến gần vẫy tay chào "Ân Ân!"

      Nghe được giọng của , Úc Tử Ân ngẩn người, ngước mắt nhìn về bóng dáng hai người ngồi ở trước, cuối cùng đem tầm mắt rơi vào người Lâm Tiểu Uyển, tay nắm Thẩm Bùi Bùi tự chủ mà nắm chặt hơn.

      "Tiểu Uyển, trùng hợp như thế!" Lễ phép đáp tiếng, Úc Tử Ân xé ra nụ cười cứng ngắc " ngờ lại gặp ở chỗ này!"

      "Đúng vậy! Tớ và Tiểu Dịch đến đây dùng cơm, các người sao?" Lâm Tiểu Uyển nhìn đôi nam nữ đứng bên cạnh chút, ánh mắt tự chủ rơi vào người Lăng Thiếu Phong.

      Tựa hồ cảm giác được quan sát mình, Lăng Thiếu Phong nhàn nhạt liếc cái, mang theo bất cứ tia cảm tình nào, quay đầu nhìn về phía bên người đứng bên cạnh , gật đầu cái, "Dịch thiếu, trùng hợp như thế!"

      "Là rất khéo!" Lễ phép gật đầu, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn về phía bóng dáng núp sau lưng Thẩm Bùi Bùi, ánh mắt thâm thúy, sắc mặt lạnh nhạt, hình như cũng nghĩ giải thích được sao trùng hợp như vậy.

      Mơ hồ ngửi ra mùi vị lúng túng của người nào đó, Thẩm Bùi Bùi nhìn người phụ nữ bên cạnh chút, lại nhìn bên cạnh Dịch Khiêm chút, nghe Ân Ân gọi, hai người hình như biết, nhưng chỉ ăn bữa cơm đơn giản, quan hệ chỉ sợ cũng chẳng phải đơn giản thế!

      Nhíu chân mày, nửa cười nhìn sắc mặt lạnh tanh của Dịch Khiêm, nhịn được nhạo báng: "Ơ, ra là Dịch thiếu à! có mỹ nhân ở bên cạnh rồi, như vậy tôi nên mang Ân Ân ra ngoài xem mắt cho xong, dù sao nhiều chỗ cũng rất tốt, chừng có thể tìm được người đàn ông tốt! phải ?"

      Khẽ cười tiếng, Dịch Khiêm đột nhiên giương môi, tính khí rất tốt, coi thường lời của Thẩm Bùi Bùi, chuyển con mắt nhìn về phía Úc Tử Ân, lời lại như với Thẩm Bùi Bùi: "Tiểu thư Thẩm đây là mượn Ân Ân của tôi sao?"

      "È hèm, nếu đây? Sao có thể ra ngoài ăn cơm với người phụ nữ khác, Ân Ân thể ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác? Dịch thiếu, làm như vậy rất công bằng! có đúng hay ?" đưa ánh mắt cợt nhã nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển, hình như nhiều hơn mấy phần khiêu khích và khinh thường, Thẩm Bùi Bùi giương mắt lên, động thân đứng trước mặt Úc Tử Ân, bộ dáng bao che cho người khác.

      Nghe giọng khiêu khích ràng của , Lăng Thiếu Phong khẽ vặn lông mày, nhịn được mở
      miệng: “Bùi Bùi, theo như em , chuyện phải chú ý đúng mực, cần phải xem hai người kia là tội nhân, quay đầu lại còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm.”

      Quay đầu, Thẩm Bùi Bùi tức giận trợn mắt nhìn Lăng Thiếu Phong cái: “ là đàn ông, dọn dẹp cục diện rối rắm này ai dọn dẹp!”

      “……” Lời này mặc dù thích nghe, nhưng mà ở trường hợp như vầy, cũng thể nào cảm động được.

      Khẽ hừ tiếng, Thẩm Bùi Bùi sợ hãi quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm, “Nếu Dịch thiếu lời nào, tôi liền cho rằng đồng ý!”

      “Nếu như mà tôi đồng ý? Có phải tiểu thư Thẩm cho người ở lại ?” Dịch Khiêm đột nhiên cười , nghiêng đầu nhìn về bên cạnh phó thác việc liên quan đến mình, ánh mắt tối tăm mấy phần.

      Vào thời điểm này còn có tỏ vẻ sao cả sao, để cho chẳng có cảm giác gì.

      “Lưu lại làm kỳ đà cản mũi hai người sao? Dịch thiếu, chân đứng hai thuyền, kỹ thuật Ân Ân có, dễ dàng lật thuyền đấy!”

      “Những lời như thế, tôi cũng nguyện ý đưa cho , tôi cũng thích chân đứng hai thuyền, dù sao kỹ thuật của tôi cũng có!” xong, quay đầu nhìn về quản lý phòng ăn, vẫy vẫy tay, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, “Nếu hôm nay trùng hợp như thế, bằng mọi người cùng nhau dùng cơm! Nhiều người náo nhiệt, Lăng thiếu cảm thấy thế nào?”

      “Ừ, có thể.” Gật đầu cái, Lăng Thiếu Phong liếc nhìn có chút bất mãn, khẽ vặn lông mày cảnh cáo.

      “……” Thẩm Bùi Bùi còn muốn thêm cái gì, Úc Tử Ân đứng bên cạnh lôi kéo tay , lắc đầu cái để cho tiếp tục lên tiếng nữa.

      Khẽ hừ tiếng, Thẩm Bùi Bùi gì thêm nữa, ánh mắt sắc bén nhịn được trừng mắt về phía người phụ nữ đối diện, “Ân Ân, ấy là ai vậy!”

      “Trước đây tớ với cậu, Lâm Tiểu Uyển, bạn bè của tớ.” câu đơn giản, quá nhiều tu từ, nhưng cũng khiến Thẩm Bùi Bùi hiểu ý tứ trong đó.

      Nếu là bạn bè, lại cùng Dịch Khiêm dính vào chỗ, chắc chắn bên trong có mờ ám, người sáng suốt cũng nhìn ra được, suy nghĩ chút, từ đầu tới cuối Ân Ân cũng có mở miệng gì, định câm miệng sao.

      lúc quản lý dẫn mọi người tới phòng ăn, bóng dáng hai người bên trong ra, nhìn đến bọn họ, khỏi ngẩn người.

      thể , vào lúc này đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp!

      Thấy Lâm Tiểu Uyển, Lâm Quân Dao kéo tay Đường Minh Lân ánh mắt sáng rực, ngọt ngào hô lên: “Chị!”

      “Dao Dao.” Lâm Tiểu Uyển gật đầu cái, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, khẽ vặn lông mày, “Dao Dao, làm sao em lại cùng ta?”

      “Chúng ta tới dùng cơm! Minh Lân bệnh, lại chịu ăn cái gì, cho nên mới kéo đến đây dùng cơm, nghe đầu bếp nơi đây nấu nướng tệ, ngờ lại gặp các người ở đây!” Hỏi đằng, trả lời nẻo, Lâm Quân Dao cười đến ngọt ngào ngán người, thời điểm ngước mắt nhìn đến Thẩm Bùi Bùi và Úc Tử Ân đứng bên cạnh ta: “Tiểu thư Úc cũng ở đây ạ! Hôm nay thổi trúng ngọn gió nào, náo nhiệt như thế!”

      Tới tới lui lui nhìn này hai chị em họ cái, Thẩm Bùi Bùi thét lên tiếng, “Các người là chị em? Tôi tại sao lại ở chung nơi, ra là chị em……”

      Khó trách hai hợp thành , gương mặt hồ ly lẳng lơ!

      Làm như nghe được châm chọc của , Lâm Quân Dao cũng tính toán, kéo cánh tay Đường Minh Lân mặt khiêu khích nhìn , cái dáng vẻ khoe thắng lợi đó khiến Thẩm Bùi Bùi chỉ biết cắn răng nghiến lợi, muốn mở miệng vì Úc Tử Ân lấy lại công đạo, Úc Tử Ân lại đột nhiên đưa tay giữ lại, hơi híp mắt lắc đầu cái.

      Quay đầu , tiến lên thầm bên tai Thẩm Bùi Bùi: “ cần mất mặt chúng ta, cứ để ta làm gì ta thích ! Dây dưa tiếp tục ngược lại làm cho người ta xem chuyện cười.”

      Mãi tốn hơi thừa lời, Thẩm Bùi Bùi hít hơi sâu, mặc dù có cam lòng, vẫn nhịn xuống.

      Nhàn nhạt quan sát sắc mặt của Đường Minh Lân, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ vặn lông mày, “Bị bệnh sao? Có bệnh viện ?”

      sao, chuyện này phải cảm ơn Ân Ân bỏ cả đêm chăm sóc tôi, nếu tôi đây sợ phải bị viêm phổi nằm bệnh viện rồi!” Ngước mắt, Đường Minh Lân nhìn về phía Úc Tử Ân nở nụ cười, vẻ mặt tái nhợt ít mấy phần bất cần đời du “Nếu mọi người đều tới đây dùng cơm, bằng cùng nhau ăn ! Tôi cũng muốn cảm ơn ấy!”

      “……” khí có chút trở nên lúng túng, Úc Tử Ân ngẩng đầu nhìn Dịch Khiêm cái, chống lại đôi mắt thâm thúy của , đáy mắt sóng gió, an tĩnh để cho cảm thấy kinh sợ.
      Last edited: 19/12/14
      xixon thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 106: Đủ loại trùng hợp


      Quản lý đổi ghế lô lớn nhất trong hội sở, tám chín người làm thành bàn, cũng có vẻ sôi nổi. Lúc ngồi xuống, Thẩm Bùi Bùi cố ý kéo Úc Tử Ân tới cạnh mình, nhường chỗ cho người đàn ông còn chưa tới xem mắt, khiến tất cả đàn ông ngồi bên cạnh có cơ hội đụng tới chỗ bên cạnh, khí thế bá đạo giết tất cả đàn ông ở đây trở tay kịp.

      Thẩm Bùi Bùi khiến Úc Tử Ân có cách nào, chỉ cười cười. Lúc ngước mắt lên thấy Dịch Khiêm Mạch và Đường Minh Lân ngồi đối diện nụ cười lúng túng của cứng ở mặt.

      Chỉ lát sau, người đàn ông tới xem mắt bị trễ gõ cửa vào, nhìn thấy tình thế xem mắt khổng lồ trong phòng bao khỏi hơi sững sờ. tìm được bóng dáng của Thẩm Bùi Bùi gật đầu lễ phép, sau đó về phía .

      "Học trưởng, ngồi đây này!" Thẩm Bùi Bùi vẫy vẫy tay với người tới, chỉ chỗ bên phải của Úc Tử Ân cho , chống tay bàn, hơi im lặng mà nhìn , " vậy là được rồi. Bảo xem mắt mà lại tới muộn! Dù gì cũng là đàn ông! Sao có thể để nữ sĩ chờ chứ?"

      "Ấy, Bùi Bùi, đường tới đây gặp tai nạn, bị chặn hơn nửa tiếng nên tới muộn mấy phút, xin lỗi!" Cố Tri Niên cười cười đầy xấu hổ. khuôn mặt trẻ trung ngoài áy náy khi tới muộn ra còn lộ ra bình tĩnh,

      " cũng nên xin lỗi Ân Ân nhà em mới phải. Em sao cả!" Dứt lời, khoác tay lên tay Úc Tử Ân, giới thiệu với , "Đây là khuê mật Úc Tử Ân của em, từng nhắc với . Ân Ân, đây là học trưởng đại học của mình, sinh viên tài cao của khoa điện công trình kiêm tiến sĩ hải quy, Cố Tri Niên."

      " Úc, xin chào! Rất hân hạnh được biết !" Quay sang, Cố Tri Niên liếc sơ qua thanh nhã yên tĩnh trước mặt, tia sáng kinh diễm thoáng qua trong mắt, sau đó mặt khôi phục nụ cười khách sáo như cũ, khong quên vươn tay ra bắt tay cách lễ phép đầy thân sĩ với .

      "Xin chào, Úc Tử Ân." Bắt tay hờ hững, Úc Tử Ân quay sang, thầm trừng Thẩm Bùi Bùi, làm tư thế mời với Cố Tri Niên: "Ngài Cố, mời ngồi!"

      "Được!" Gật đầu, Cố Tri Niên ngồi vào chỗ, lúc này mới ngước mắt quan sát đám khách, nhìn thôi, vừa nhìn đúng là dọa giật mình.

      Lúc nhìn tới người thưởng thức trà, khỏi cau mày, lúng túng tới mức cười nổi, cuối cùng đứng lên, chào hỏi cách lễ phép: "Boss, ngờ lại trùng hợp thế!"

      "Ừ, tôi cũng ngờ." Gật đầu cách, Dịch Khiêm Mạch cười khẽ, uể oải khoát tay với , "Ngồi ! Hôm nay mọi người ăn cơm với nhau bữa, đừng mất tự nhiên."

      xong, mở thực đơn người phục vụ đưa ra, bắt đầu gọi món, hề e dè những ánh mắt đánh giá mình của người khác.

      Lúc nghe Cố Tri Niên gọi Dịch Khiêm Mạch tiếng boss, rốt cuộc nụ cười mặt Thẩm Bùi Bùi cứng lại, sững sờ quay sang trợn mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Sao ai cho em biết ấy làm ở QM vậy?"

      "Em hỏi à? ấy là học trưởng của em mà!" Lăng Thiếu Phong tỏ vẻ quan tâm tới việc liên quan tới mình, lập tức chọc Thẩm Bùi Bùi giận, cười khẽ, vội vàng dán vào tai , mềm giọng trấn an: "Bảo bối, sau này giới thiệu bạn trai cho người khác nhớ phải tra hộ khẩu trước, nếu thành trò cười đấy. Cố Tri Niên là cấp dưới của Dịch thiếu. Em xem nếu ta biết Úc là người của Dịch thiếu ta còn dám động tâm tư ?"

      "Hèn hạ!" Hừ khẽ tiếng, chẳng muốn phản đối lời , quay sang nhìn Úc Tử Ân cười tới mức bí , cau mày, hơi xấu hổ: "Ân Ân, mình biết ấy làm ở QM !"

      " sao đâu. Nếu cậu biết chắc chắn tìm tới mình!" Rất nhiều việc hôm nay đúng là trùng hợp tới mức cảm thấy hơi dở khóc dở cười.

      Về phần Cố Tri Niên vừa vào này, muốn có liên quan gì tới , nếu Dịch Khiêm Mạch mất hứng lôi ra làm thịt, thành người có tội mất.

      Nhìn hình bóng trước mặt đầy trêu ghẹo, Đường Minh Lân cười khẽ, khuôn mặt hơi tái thoáng chút hăng hái, " Thẩm giới thiệu vị khách này cho chúng tôi chút à?"

      Trùng hợp như vậy dễ. Hôm nay mọi người chạm mặt ở đây, là bất ngờ nhưng cũng bất ngờ, cũng khiến nhìn ra chút mờ ám. Dịch Khiêm Mạch dẫn phụ nữ tới chỗ xa hoa như vậy ăn cơm, còn bắt quả tang Úc Tử Ân, mà người thứ ba còn là bạn của , đủ phức tạp! Càng khiến bất ngờ hơn là Thẩm Bùi Bùi có việc gì làm lại tìm đàn ông vội vàng xem mắt với ấy, đối tượng hẹn hò lại còn là cấp dưới của Dịch Khiêm Mạch, mối quan hệ này loạn quá!

      Liếc mắt, Đường Minh Lân nhìn Dịch Khiêm Mạch chăm chú lật xem thực đơn, cười khẽ. Vào lúc này mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên được như vậy là tính trước mọi việc hay chột dạ?

      "Tôi giới thiệu người xem mắt cho Ân Ân sao? Đường tam thiếu có ý kiến gì à? Tôi nhớ hình như bây giờ có quyền can thiệp vào chuyện riêng của Ân Ân mà?" Hừ khẽ tiếng, Thẩm Bùi Bùi im lặng liếc ta, "Vừa rồi học trưởng giới thiệu, dù sao cũng có qua lại làm ăn với , biết hay biết có gì quan trọng! Tôi còn lo giới thiệu học trưởng cho biết, dạy hư người ta đó! Học trưởng chúng tôi là người hiền lành, được như mấy play boy các đâu."

      "Chậc chậc, Thẩm chuyện vẫn sắc bén trước sau như , khiến người ta tìm được bậc thang. Nếu giám đốc mà công ty chúng tôi phái đàm phán có tài ăn như , còn có vụ làm ăn nào mà bắt được?"

      "Quá khen!" Hừ khẽ tiếng, Thẩm Bùi Bùi sợ hãi mà liếc Lâm Quân Dao nhìn mình lom lom bên cạnh ta, cười đến mức châm chọc, kiềm chế.

      "Có đôi khi Ân Ân nhà tôi chuyện cũng rất có thể tức chết người. Vậy có tính là gần mực đen gần đèn sáng ?" Đường Minh Lân ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân, đôi mắt tà tứ mang theo ý cười nhàng, dường như thấm đầy dịu dàng vậy.

      "Ân Ân là Ân Ân, tam thiếu , đừng chập vào ! Dù Ân Ân nhà tôi có lời ác độc nữa cũng độc tới !"

      "Bùi Bùi..." Úc Tử Ân nhìn đầy bất đắc dĩ, hơi cau mày, lắc đầu với , "Đủ rồi, tránh cho lại chọc Lăng thiếu bực bội."

      Thẩm Bùi Bùi luôn luôn quan tâm tới tình cảm của bất kỳ ai, chuyện đắc tội với người ta cũng là thường xảy ra. Tất cả mọi người cũng nể mặt Lăng Thiếu Phong nên tính toán với . Nhất là sau khi Lăng Thiếu Phong tuyên bố với bên ngoài là dung túng cho được cưng chiều mà kiêu ngạo này của càng phát huy ưu thế này tới cực hạn. Ba ngày hai lượt gây rắc rối cho Lăng Thiếu Phong dọn dẹp. Điều khiến mọi người rơi vỡ kính là người đàn ông này còn dọn dẹp tới mức trông rất vui vẻ!

      Vì thế, ai dám làm mất lòng bà này nữa. lời ác độc cũng tốt, châm chọc cũng được, nếu có ác ý cũng ai thèm chấp .

      "Đúng đó, Ân Ân nhà tôi luôn dịu dàng quan tâm, biết đạo lý, đâu như Tam thiếu !" Nhếch mày, Lâm Tiểu Uyển cũng xen vào, giọng ngọt ngào mềm mại rất êm tai.

      bảo vệ như thế chỉ đổi lại tiếng cười giễu cợt của Thẩm Bùi Bùi quay đầu đầy khinh thường, căn bản muốn tiếp tục với Thẩm Bùi Bùi.

      "Được rồi, nhiều thế em đói bụng à?" Lăng Thiếu Phong bên cạnh thấy vậy đưa thực đơn tới trước mặt , "Gọi món ! Em đói nhưng Úc đói, đừng quên ấy có chứng tụt huyết áp, đói chóng mặt!"

      "Á á, suýt chút nữa em quên mất!" Nhận lấy thực đơn, Thẩm Bùi Bùi xoay người, kéo Úc Tử Ân bắt đầu thảo luận về chất lượng các món ăn thực đơn mà sợ người khác làm phiền.

      Thành công dời chú ý của Thẩm Bùi Bùi, Lăng Thiếu Phong cười khẽ, lúc này mới ngước mắt nhìn người đàn ông ở đối diện, "Bùi Bùi bị tôi làm hư, chuyện mau miệng chẳng kiêng dè ai, nếu có đắc tội xin hai vị tha lỗi."

      " sao, tính tình Thẩm chân thành, đáng ." Hờ hững nhếch môi, Dịch Kiêm Mạch cũng để ý, hơi cụp mắt, yên lặng thưởng thức trà Minh Tiền Long Tĩnh trong tách, tỏ vẻ lạnh nhạt phóng khoáng.

      Đợi tới lúc món ăn được bưng lên, Úc Tử Ân hơi nhíu mày. Có hai phần ba chỗ thức ăn đầy bàn này là món thích. khỏi quay sang nhìn Thẩm Bùi Bùi, khẽ hỏi: "Hình như chúng ta gọi nhiều món vậy mà?"

      "Có người muốn lấy lòng thôi!" Thẩm Bùi Bùi ngước mắt liếc hai người đàn ông ngồi đối diện rồi nhìn lại mấy món mà mình gọi nhưng lại xuất bàn. Ngoài hai người họ ra còn có thể là ai?

      "..." Khẽ nhíu mày, lúc Úc Tử Ân quay sang, lơ đãng nhìn thấy mâu quang lạnh nhạt của Dịch Khiêm Mạch rơi người mình. chỉ lạnh nhạt liếc cái rồi dời ngay dường như trốn tránh gì đó, hồi hộp mà bối rối.

      Hôm nay giữa bọn họ còn cách Lâm Tiểu Uyển. hy vọng giữa bọn họ chẳng liên quan gì, vậy cũng khiến lúng túng như vậy, cũng khó chịu như thế.

      Thẩm Bùi Bùi cầm đũa, gắp cho Úc Tử Ân miếng sườn xào chua ngọt mà thích ăn, cười tới mức mặt rực rỡ, dụ dỗ: "Cục cưng ăn nhiều chút. Nếu cậu đói quá có người đau lòng đấy!"

      "..." Còn chưa kịp lên tiếng thấy Thẩm Bùi Bùi lại tiếp tục gắp đồ ăn vào chén mình khiến nó đầy ụ, mới cười khổ ngăn cản.

      "Bùi Bùi, tự cậu ăn ! Đừng quan tâm tới mình. Mình phải trẻ con!" nhóc này cũng là. Hóa ra hôm nay là đối phó với bọn họ à? Thế nào cũng muốn khiến đối phương khó chịu.

      "Mình có người chăm sóc, cậu có ai nên đương nhiên mình phải chăm sóc cậu! Ngoan, ăn nhanh !" Dứt lời, lột con tôm đặt vào chén Úc Tử Ân, cười đến mức rất nịnh nọt.

      Khiến Úc Tử Ân có cách nào, chỉ có thể ngước mắt xin Lăng Thiếu Phong giúp đỡ.

      "Được rồi, em để Úc ăn cho ngon . Ăn xong rồi em gắp thêm cũng muộn." Gắp món thích ăn bỏ vào chén , dụ dỗ, "Dạ dày của Úc tốt, tới lúc ăn no quá chẳng phải người đau lòng là em à?"

      Hôm nay là người phụ nữ của chứa tâm tư để hai người kia sống dễ chịu, sao nhìn ra được. để trút giận chút lại quay sang trút giận lên , cũng muốn bị xui xẻo.

      "Cũng đúng!" Gật đầu, Thẩm Bùi Bùi quay sang nhìn Úc Tử Ân, "Cục cưng, cậu ăn chút gì . Gần đây cậu bận việc, cũng ăn uống cho tốt."

      "..." Úc Tử Ân 囧 rồi lại 囧, rút rút khóe môi đầy lúng túng. Lời buồn nôn như vậy khiến nổi da gà.
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương107: Bảo vệ!

      "Cũng được!" Gật đầu cái, Thẩm Bùi Bùi quay đầu nhìn Úc Tử Ân, "Bảo bối ăn chút đồ , gần đây công việc bận rộn, em cũng ăn ngon bữa nào."

      ". . . . . ." Úc Tử Ân 囧囧, lúng túng giật giật khóe miệng, lời buồn nôn như vậy nghe nổi da gà.

      Cái gì mà ăn ngon, trong khoảng thời gian này Dịch Khiêm ngày ngày mang ăn cơm, có nhìn chằm chằm, làm sao có thể ăn ngon? !

      Nghĩ đến , nghĩ đến quan hệ bây giờ giữa bọn họ, trong lòng đau xót, cái gì cũng ra.

      Cúi đầu, chú ý món ăn Thẩm Bùi Bùi gắp vào trong bát, rủ thấp con mắt lời nào cũng nhìn người khác, an tĩnh giống như là lúc nào cũng có thể bị người coi thường.

      Ngược lại Thẩm Bùi Bùi rất có kiên nhẫn, ấy ăn xong rồi ấy lại tiếp tục gắp cho , chủ động lại khoe khoang, giống như là khoe khoang quyền lợi đặc biệt của ấy lúc có hai người khác, Úc Tử Ân thấy vậy im lặng.

      Lăng Thiếu Phong bên cạnh tính tình dễ chịu cũng rất phối hợp săn sóc, ấy phục vụ ấy, ấy phục vụ , phối hợp này khiến người quanh mình thấy cũng phải há hốc mồm.

      Quay đầu , Úc Tử Ân tiến tới bên tai Thẩm Bùi Bùi, giọng mở miệng: "Bé con, có chừng có mực là tốt rồi, cậu ràng lấy lòng, người nào nhìn ra, đừng làm cho người ta thấy mình như có thù oán với bọn họ, đến lúc đó Lăng thiếu cũng khó xử. Tớ cảm thấy uất ức hay gì, cậu cần vội vã xả giận thay tớ, phải cậu cũng lôi kéo tớ xem mắt à, cũng vậy thôi!"

      "Đàn ông có ai là tốt hết!" Nghe giải thích rộng lượng, Thẩm Bùi Bùi chỉ tiếc rèn sắt thành thép liếc cái, khẽ hừ tiếng: "Bảo bối em quá nhân từ!"

      Giọng này , gian phòng vốn yên tĩnh, bị câu bất thình lình của ấy đánh vỡ khí lúng túng, những người khác bên cạnh bàn rối rít nhìn sang ấy, bé con vốn lòng đầy căm phẫn, càng chút kiêng kỵ: "Nhìn tôi làm cái gì! Tôi bậy, bảo bối nhà tôi vốn rất nhân từ, cho nên mới luôn bị người ta khi dễ!"

      "Bùi Bùi." Lăng Thiếu Phong bên cạnh tức giận khẽ gọi ấy tiếng, "Em ăn , từ lúc vào đến bây giờ luôn chuyện, em mệt sao?"

      " mệt!" khách khí liếc ấy cái, Thẩm Bùi Bùi quay đầu lại đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Úc Tử Ân, cam nguyện ngậm miệng lại.

      "Nếu mệt, vậy đổi là em phục vụ vậy!" sang chuyện khác, Lăng Thiếu Phong đem đũa trong tay đặt vào trong tay , "Em đối với Úc tiểu thư quá tốt, ghen, cho nên thể nặng bên này bên kia."

      "Lúc nào em đối với nặng bên này bên kia, lòng em thương nương nhà em cũng được sao? !"

      "Chuyện đau lòng, vẫn lưu cho đàn ông làm ! Trong tâm thương là tốt! Cũng mấy ngày ăn cơm ngon, sao em quan tâm đến chứ?"

      "A, phải ha! Sao em lại quên vụ này nhỉ!" xong, Thẩm Bùi Bùi vội vàng xoay đầu, lúm đồng tiền như hoa nhìn Cố Tri Niên, "Học trưởng, chủ động nhé!"

      "Éc. . . . . . Bùi Bùi, ăn cơm , có chuyện gì chúng ta cơm nước xong lại !" Lúng túng giật giật khóe miệng, Cố Tri Niên vất vả xé ra nụ cười tươi tắn, trong hoàn cảnh làm cho người ta lúng túng như vậy, cũng còn khó coi hơn so với khóc.

      ". . . . . ." Chỉ sợ thiên hạ loạn, Úc Tử Ân vẫn nhịn được, quay đầu trợn mắt nhìn nhìn về phía Thẩm Bùi Bùi, "Cậu ăn , chớ linh tinh!"

      "Tốt thôi!" Nhún nhún vai, Thẩm Bùi Bùi chuyển biến tốt, cũng còn càn rỡ nữa, ấy thể ràng, ở trong trường hợp này, nếu phải có Lăng Thiếu Phong làm chỗ dựa cho ấy, ấy quả quyết dám càn rỡ như vậy, dù sao ấy chửi mèo đánh chó cái người phải người bình thường, cả hai đều là nhà giàu ở thành phố C, chọc bọn họ, đến lúc đó chỉ làm cho Lăng Thiếu Phong khó chịu cũng làm cho mình khó chịu mà thôi!

      Nhìn màn kịch hay, Đường Minh Lân và Dịch Khiêm ai cũng chuyện, phải là nguyện ý đứng ra bảo vệ, mà là người nào đứng ra, Thẩm Bùi Bùi đều có khả năng để cho bọn họ khó xuống đài, định ai cũng mở miệng, đợi ấy mắng đủ rồi tự nhiên cũng bớt giận.

      "Minh Lân, bệnh của còn chưa khỏe, ăn chút nhé!" Nhàn nhạt liếc Úc Tử Ân cái, Lâm Quân Dao múc muỗng cháo đặt trong bát Đường Minh Lân, săn sóc mà dịu dàng cười, bộ dáng hài lòng mà vừa lòng, giống như là tuyên bố với người khác là giờ phút này hạnh phúc.

      Nhưng có người cố tình thấy ngứa mắt, chính muốn trong lúc mấu chốt dội cho ta gáo nước lạnh, quay đầu , Thẩm Bùi Bùi đè ép giọng chuyện với Úc Tử Ân: "Ân Ân, tớ nhớ có người dị ứng đối với ngao đúng ? Bệnh cảm mạo còn chưa khỏi, lại thêm dị ứng, biết có chết người hay nhỉ!"

      Tay nắm cái muỗng khẽ run, tiếng cái muỗng sứ leng keng rơi vào trong bát, xoay mặt, Lâm Quân Dao tức giận trừng mắt về phía Thẩm Bùi Bùi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, giống như hận thể nhào lên cắn chết ấy.

      "Bùi Bùi." Uống hớp trà, Úc Tử Ân im lặng trợn mắt nhìn Thẩm Bùi Bùi cái, nghiêng đầu về phía nhân viên phục vụ dặn dò: "Làm phiền phòng bếp nấu phần cháo trứng muối thịt nạc, cám ơn."

      Nhân viên phục vụ ứng tiếng rời , thời điểm quay đầu, Úc Tử Ân trùng hợp thấy con mắt Đường Minh Lân cười như cười, mặt vẻ gì khẽ hừ tiếng, làm như muốn phản ứng.

      bữa cơm ăn đến giương cung bạt kiếm, từ đó về sau, Dịch Khiêm , ánh mắt tối tăm thỉnh thoảng rơi vào người phụ nữ đối diện, khó lường mà thâm trầm, Úc Tử Ân cũng ngẩng đầu, cố tự ăn gì đó trong bát mình, nhai kỹ nuốt chậm hết sức ưu nhã, giống như đếm xỉa đến.

      Lúc ăn cơm, Lâm Tiểu Uyển tìm mấy đề tài tán gẫu cùng , Dịch Khiêm chỉ nhàn nhạt câu ăn ngủ , trả lời, giống như ý định cũng người ta.

      Cho đến sau nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đem phần cháo trứng muối thịt nạc lên, Úc Tử Ân mở miệng bảo nhân viên phục vụ đưa đến trước mặt Đường Minh Lân, khí ngột ngạt trong phòng mới dần dần lên cao tới các loại hiểu lầm ngờ vực ái muội.

      Thẩm Bùi Bùi tò mò lại gần
      đầu tiên, mặt hiểu nhìn . “Bảo bối, mềm lòng rồi hả? Tớ cũng muốn đối xử đặc biệt!”


      “Cậu là bệnh nhân sao? bao nhiêu tuổi, muốn đối xử đặc biệt cũng thể tìm tớ, phải Lăng thiếu ở đó sao!”


      “Thiên vị!” Khẽ hừ tiếng, Thẩm Bùi Bùi xoay người cầm chiếc đũa chém giết thức ăn trong bát Lăng Thiếu Phong, còn bộ chuyện đương nhiên nhìn ấy. “Em cũng muốn đối xử đặc biệt!”


      là hết cách với ấy, Lăng Thiếu Phong cười, săn sóc gắp thịt cua đặt ở trong bát ấy. “Ngoan ngoãn cho , ngày ngày đều có đối xử đặc biệt.”


      “……….”


      Nếm thử miếng cháo trứng muối thịt nạc đưa lên, Đường Minh Lân vừa lòng nheo mắt lại, nhưng vẫn nhịn được bắt bẻ. “ nấu ngon bằng Ân Ân!”


      uống tách trà, ta vừa như thế, Úc Tứ Ân nhất thời sặc!


      “Khụ khụ……….” hớp nước trà sặc ở trong lỗ mũi, đau đến mức lệ nóng doanh tròng!


      Đối diện bàn, hai bóng người gần như đồng thời đứng lên, muốn cất bước tới bên này, Thẩm Bùi Bùi xuống tay trước, khẩn trương vỗ lưng cho Úc Tử Ân. “Uống nước nhanh như vậy làm gì, lại ai giành với cậu!”


      Vừa vỗ, vừa quay đầu liếc nhìn bóng dáng đứng dậy, giống như là nắm được chuôi của hai nhân vật lớn, cười cười. “Thế nào, hai vị khẩn trương vì ai đó?”


      “……………..” khí trong phòng nhất thời lúng túng, Dịch Khiêm và Đường Minh Lân liếc nhìn nhau, ai cũng lên tiếng, mặt căng cứng ngồi lại chỗ.


      Lập tức làm giảm khí thế của hai người đàn ông này, Thẩm Bùi Bùi nhất thời tìm về cảm giác thành tựu, lúc này mới xòa tay ra phía hai người bọn họ. “Hôm nay ăn cũng sắp xong rồi, từ đâu tới về chỗ nào đó, chúng ta cũng trở về thôi!” Lôi kéo Úc Tử Ân đứng dậy, Thẩm Bùi Bùi nháy mắt hướng Lăng Thiếu Phong. “ , giấy tính tiền!”


      “Tôi thanh toán!” Đứng dậy từ ghế ngồi, Dịch Khiêm nhàn nhạt nhìn Úc Tử Ân cái, xoat người dẫn đầu ra khỏi phòng.


      Cửa đại sảnh, Dịch Khiêm tính tiền xong, đưa tay qua ngăn lại Úc Tử Ân từ trong tay Thẩm Bùi Bùi, gương mặt tuấn tú kiêu căng ưu nhã bình tĩnh mà thong dong, lễ phép nhìn hướng Thẩm Bùi Bùi mở miệng : “Thẩm tiểu thư, tôi có lời muốn với Ân Ân, xin thành toàn.”


      “Tại sao…….” Thẩm Bùi Bùi còn chưa hết, Lăng Thiếu Phong bên cạnh đưa tay kéo ấy vào trong lòng, thở dài bất đắc dĩ. “Bùi Bùi, chuyện giữa họ em cũng đừng nhúng vào, chúng ta về trước đí”


      xong, mặc kệ Thẩm Bùi Bùi có đồng ý hay , bá đạo ôm ấy nhét vào xe về nhà.


      vài bước xa, Lăng Thiếu Phong cúi đầu nhìn qua người phụ nữ trong ngực vui, cười cười. “Dịch thiếu cho em mặt mũi rồi, em còn muốn như thế nào? Vừa nãy ở trong phòng bao riêng, nếu phải nể mặt Úc Tử Ân, cậu ấy có thể để em tùy ý làm loạn? Bảo bối, có chừng có mực là được, người ta cho em lối thoát, em cũng nên nhận lấy! Chuyện hai người bọn họ, thế nào chúng ta đều là người ngoài, nhúng tay vào được.”


      “Nhưng cũng thể để tùy bọn họ khi dễ Ân Ân!”


      “Em vẫn còn coi Úc Tử Ân là chim non dễ khi dễ à?” Xì khẽ tiếng, Lăng Thiếu Phong dở khóc dở cười vì người phụ nữ đơn thuần của mình. “Người phụ nữ Úc Tử Ân kia…………. ấy cũng dơn giản như em nghĩ, giả trư ăn cọp hiểu ? ấy mới là cao thủ, đừng tưởng rằng ấy dễ khi dễ, người ta cũng chỉ muốn chấp nhặt với em mà thôi. với em rất nhiều lần rồi, chó sủa cắn người, sủa mới lợi hại!”


      ai là chó! Có thể ví dụ hay ! Còn tốt nghiệp nhiều nước, tìm từ cũng biết!” Mới nghe đến từ hình dung này, Thẩm Bùi Bùi nhảy dựng lên, bộ dáng bao che cho con làm Lăng Thiếu Phong bụng nước chua.


      “Được được, ví dụ của được! thôi, về!” Mở cửa xe, Lăng Thiếu Phong vất vả mới dụ dỗ ấy lên xe.


      Cuối cùng giải quyết chiến tranh trong hòa bình, ấy còn lo lắng bị ấy náo loạn, hôm nay ai cũng xuống đài được, ngờ Dịch Khiêm cho Úc Tử Ân mặt mũi nên câu nào, đúng là khiến ấy lau mắt mà nhìn!


      Ngồi ở trong xe, Úc Tử Ân khẽ nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, trong xe an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng động cơ.


      nhét bọn họ vào trong phòng, cũng sợ thất lễ à.” Qua lúc lâu nhìn ngoài cửa sổ xe chờ đèn đỏ đầu đường, nhàn nhạt mở miệng .


      “Nếu là thất lễ, hôm nào tự mình tạ lỗi. Những thứ kia đối với đều quan trọng, tại quan trọng nhất là muốn cho em lời giải thích.” Quay đầu , an tĩnh nhìn gò má lạnh lùng của , giọng êm ái: “Ân Ân, nguyện ý nghe giải thích chứ?”
      Last edited: 20/12/14
      xixon thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :