1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: ĐỔI CÁCH GỌI LẠI!

      Vào giữa trưa, trong viện bảo tàng, sau khi ăn cơm hai người trực tiếp trở về khách sạn, trời nóng nực, ai cũng muốn ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng làm việc.

      người ngồi ở ghế salon, an tĩnh nhìn laptop, còn người ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, bể đầu sứt trán xử lý thành quả thu hoạch, mượn ipad sửa sang lại tài liệu.

      Bức tranh bình an như vậy, lại vào giữa trưa, để cho người ta có cảm giác ấm áp khó tả.

      Thời gian đến ngày nộp bài thi còn nhiều, trong thời gian ngắn như vậy muốn đem tất cả đồ án và vải vóc vừa nhuộm vừa thiết kế cắt may, nhất là những loại gấm hoa quý giá căn bản dễ tìm, linh cảm thiết kế liên tục ngừng thoáng qua trong đầu óc, tốc ký cộng thêm tổng hợp sửa sang, liên tiếp vẽ vẽ lại, loay hoay đến cơ bản thở được!

      Quả nhiên, thái độ buông lỏng sau bận rộn, là điểm yếu lấy mạng con người!

      Từ trong hộp mail ngẩng đầu lên, Dịch Khiêm đột nhiên nhìn về bóng dáng bên cửa sổ sát đất, nụ cười dịu dàng giương lên khóe môi.

      rất lâu rồi hưởng thụ cảm giác như thế? Công việc bận rộn, cơ hồ khiến quên mình còn có cuộc sống như thế, mặc dù bây giờ có tất cả, so người khác hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn, nhưng cảm giác những ngày qua dường như thiếu thứ gì đó.

      Hôm nay, có bên cạnh, mặc dù chỉ là nhìn , cũng cảm thấy rất thỏa mãn, giống như hai người quen biết rất lâu, giống như đây chính là hình thức tự suy nghĩ, cho nên chỉ cần bình yên mà bên cạnh nhau cũng có thể làm cho vui vẻ.

      đứng lên, rót chén nước xong lên trước, kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh , bóng dáng cao lớn ngồi cạnh chiếc bàn tinh xảo, nhất thời khiến cho chiếc bàn hẹp rất nhiều.

      Nhận lấy cốc nước đưa tới, mỉm cười với "Cám ơn!"

      " nghĩ ra được hoặc là tâm tình phiền não nghỉ ngơi chút , thiết kế cũng cần linh cảm ở ngoài, cũng cần tâm bình và khí hòa, lắng đọng và phát huy."

      Khẽ thở dài cái, vừa nghĩ tới việc mình phải có tìm số loại vải khá hơn, khỏi có chút ảo não, có chút nóng nảy, "Thời giờ còn lại của em nhiều lắm, hai mươi bộ quần áo thế mà chẳng thiết kế ra nổi bộ, ban đầu nên lôi kéo du lịch, em tự tìm khổ cho mình mà"

      "Có số việc gấp cũng được gì, càng nhanh ngược lại rối loạn. chút xem bây giờ em phiền não cái gì, có lẽ giúp được cho em!"

      "? Thiếu gia à có biết cách ngành nghề như cách ngọn núi ? xác định hiểu những điều em ?" Cũng biết thế nào, nhìn đến vẻ nghiêm túc và tự tin của , liền nhịn được nhạo báng mấy câu.

      "È hèm, chẳng lẽ bây giờ em có lựa chọn tốt hơn sao?" chau mày, tựa vào ghế dựa, bắt chéo hai chân đưa ánh mắt lười biếng nhìn , bộ dáng quý công tự ưu nhã như vậy rất vui tai vui mắt, nhất thời khiến Úc Tử Ân cảm thấy ít mấy phần nóng nảy.

      Chống lại ánh mắt nghiêm túc của , lần nữa đem chủ đề và ý tưởng của cuộc thi thiết kế lần này cho "Ý định của ta lấy Nếp xưa của Trung Quốc làm chủ đề, thiết kế loạt các hình ảnh văn hóa của Trung Quốc cổ đại, thiết kế ra hai mươi bộ quần áo. Chia ra cho tranh Thủy Mặc thời nhà Thanh, sứ men xanh, bảng chữ mẫu, những miếng ngọc bội gốm sứ sơn khắc và được điêu khắc bằng các loại men quý, những thứ này đều là văn hóa bao la của Trung Quốc, em hiểu biết dù phải tất cả về nó, nhưng muốn tìm cảm hứng thiết kế từ đây rồi lan truyền cho mọi người là điều dễ dàng, cho nên em mới xuống Tân Giang, thay đổi phong cách."

      "Trung Quốc có văn hóa hơn năm ngàn năm, em muốn tất cả dung nhập vào hai mươi bộ quần áo là việc dễ dàng, em phải chọn hình ảnh đại diện. Tỷ như về tranh Thủy Mặc, núi Phú Xuân chính là hình ảnh đại diện tốt nhất, nhưng nếu về phương diện dệt nhuộm, gấm hoa Đương Chúc, bảng chữ mẫu chắc cần , Đương chúc thời vua Lan Đình Tự, ngọc bội sứ men xanh là những thứ mang theo bên người, em phải hiểu được việc dung hợp nó với trang phục cùng thời làm nên văn hóa đại diện."

      ". . . . . ." Nhìn dáng vẻ tự tin ưu nhã chầm chậm giải thích cho mình, cơ hồ trùng hợp hoàn toàn với những gì mà suy nghĩ, nhưng tốn nhiều thời gian lắm mới suy nghĩ ra, chỉ cần lắng nghe mà giảng dạy nó đến nơi đến chốn như thế, để cho bội phục cũng được.

      Quả nhiên, người đàn ông này có nhiều kiến thức về văn hóa, đây cũng phải là điều có thể tưởng tượng ra!

      Chống lại ánh mắt hăng hái nhìn của , cười cười, tiếp tục : "Về in nhuộm tranh Thủy Mặc, chắc hẳn em tự mình có những đường dây riêng, đối với em mà cũng khó. Về phần dệt nhuộm vải Thứ Tú, gấm hoa dễ dàng mà tìm được, hơn nữa loại vải vóc này rất đắt, hao phí thờì gian quá dài, chỉ là vận khí của em rất tốt, tên bạn bè của còn dư chút vải loại đó, trở về gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta chừa cho em."

      Dừng chút, như thể nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy ipap lướt qua hộp mail nào đó rồi đưa đến cho trước mặt , "Đây là hình chụp ngày Mộ Ít kết hôn, hôn lễ theo kiểu Trung hoa truyền thống, người Mộ phu nhân là dùng gấm Tú Hoa, trọn bộ trang phục và trang sức người có thể dùng từ giá trị liên thành để hình dung. nhờ người tìm gấm hoa này dự bị cho em, nếu như em muốn dùng gấm hoa đối trục, như vậy phải chuẩn bị trước, thời điểm em cắt may có thể may, nếu cũng thể giúp được em."

      "Có ?" Nghe đến những lời này, chợt trợn to mắt, mặt vui mừng, khắc chế kích động nhào lên, kéo tay , lắc lắc làm nũng, "Cám ơn , Dịch thiếu!"

      Nghe giọng ngọt ngào của , nghe gọi tiếng Dịch Thiếu, nhìn bàn tay nắm lấy mu bàn tay của , làm cho khỏi an tâm, hơi híp mắt lại, khẽ cười tiếng, "Cám ơn cần, nhưng mà cầu."

      " cầu gì?" nháy mắt nhìn , nghiêm túc mà cười vui vẻ, cơ hồ khiến người khác nhìn mê mắt.

      "Về sau được gọi là Dịch thiếu, đổi lại cách gọi." Chuyện này vẫn chưa tìm được lý do để với , hôm nay có cơ hội tốt, làm sao lại tranh thủ quyền lợi của mình.

      " gọi là Dịch thiếu, vậy gọi là cái gì? Cũng giống như cha em, gọi là Tiểu Dịch sao?" Khẽ vặn lông mày, chính cũng cảm thấy khó đọc.

      "Gọi là Tiểu Dịch, chính em cảm thấy dễ nghe sao?" chau mày, nén cười, mặt vô cùng nghiêm túc.

      Lắc đầu cái, mắt nhìn thẳng,nghiêm túc bên trong thêm mấy phần ngu đần bên

      ngoài, “Được gọi là Tiểu Dịch?”

      “…” Ác tâm để cho nổi da gà.

      Nhìn vặn lông mày, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, trừng mắt nhìn, “Tiểu Ngũ, Ngũ Thiếu?”

      “…” Vuốt vuốt cái trán, vặn lông mày nhìn bộ dạng giảo hoạt của , có chút dở khóc dở cười.

      “Nếu gọi là người ?” Ặc, cái này lại khiến nổi da gà!

      “Cũng có thể.” Gật đầu cái, cách xưng hô này làm cho vô cùng hài lòng. “Chờ khi em trở thành Dịch phu nhân, ngại để em gọi như thế.”

      “…” Đổi lại cách gọi, hai người đều hiểu tiếng lòng của nhau, mà người từ trước đến nay hề đỏ mặt như lại đỏ mặt.

      “Được rồi, đùa với em nữa, trước tiên hãy làm tất cả các công việc cho xong, buổi tối dẫn em chợ Sĩ Lâm dạo chơi, chuyến đến Đài Bắc, ăn cái gì, vậy rất tiếc nuối.”

      Nghe đến có ăn, Úc Tử Ân cật lực vui vẻ gật đầu, đôi mắt màu lưu ly giảo hoạt tỏa ra hào quang sáng chói.

      Nhìn bộ dạng ấy của , Dịch Khiêm bất đắc dĩ cười cười, giơ tay lên vuốt vuốt đầu , mặt tràn đầy cưng chìu đứng dậy đến ghế sofa, tiếp tục ngồi đó xử lý các thư từ.

      ------------

      Ban đêm, tại chợ Sĩ Lâm, Đài Bắc, náo nhiệt gấp mấy lần so với trong tưởng tượng của , cả con đường đều là biển hiệu ăn uống, trong khí tràn đầy mùi thơm các món ăn ngon.

      Kéo cánh tay Dịch Khiêm, Úc Tử Ân nhìn trái nhìn phải, tìm mười món ăn ngon trong truyền thuyết tại chợ Sĩ Lâm.

      Rốt cuộc tìm được nơi bán bánh nướng nổi danh nhất, lôi kéo chen vào trong đám người, với ông chủ muốn mua hai cái bánh cả vị ngọt và mặn, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong sóng người náo nhiệt, người đàn ông bên cạnh vô cùng chói mắt, tuấn và thanh nhã, người là bộ quần áo màu trắng, khiêm tốn lại khó nén được ánh sáng tôn quý.

      Từ khi bắt đầu bước vào chỗ này, nhận được ít ánh mắt ngắm nhìn của những xinh đẹp, ngay tiếp theo cũng trở thành người bị chú ý, sóng người ở đây náo nhiệt, lại tận tình che chở và bảo vệ ở trong lồng ngực, chỉ sợ lạc, càng sợ bị thương, bộ dáng thận trọng như vậy, để cho có cảm giác an tâm.

      Giơ lên hai phần bánh, ra ngoài, cố ý đem ít bánh ngọt nhét vào trong miệng , “ nếm thử xem, nghe đây là tiệm bánh ngon nhất ở đây, nếm được.”

      Nhìn kiên trì như thế, Dịch Khiêm chỉ cười cười, cúi đầu xuống cắn cái, cỗ hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, thích ăn đồ ngọt nên vừa ăn vặn lông mày, gương mặt tuấn tú có chút uất ức, “Ngọt!”

      “Hả? phải mặn sao?” giả bộ ngu ngơ cắn khối bánh mặn, rất vô tội nháy mắt, “Là mặn nha!”

      “…” Người khác Im lặng vặn lông mày, cúi đầu xuống hề khách khí mà hôn lên môi của , đem ngọt ngấy trong miệng vuốt ve môi , lúc lâu khắp bốn phíaxột xoạt truyền ra tiếng cười, đem theo chưa thỏa mãn mà kết thúc nụ hôn, đưa đôi mắt nhìn gò má hồng phấn của , cho nên tâm tình khỏi tốt lên: “Như thế nào, có ngọt ?”

      “…” Cắn cắn môi, tức giận trừng mắt liếc cái, bên tai là tiếng cười của những du khách để cho hận đến đào được cái hang mà chui vào, ảo não dậm chân, trái lương tâm hừ giọng : “Mặn !”

      “Được, mặn !” Thời điểm này, là dối cũng nhận.

      tại người mặt đỏ đến trước mặt Úc Tử Ân diễn vở kịch vui cũng có ảnh hưởng đến tâm tình , nhìn các loại đồ ăn vặt, ngược lại thẹn thùng quay đầu , lôi kéo người bên cạnh vào trong tiệm cháo nổi danh nhất chợ đêm Quảng Đông, gọi chén cháo to, hai người cùng ăn.

      Múc muỗng cháo đưa đến trong miệng , Úc Tử Ân rất mong đợi nhìn , “Nếm thử chút xem mùi vị gì.”

      Lướt qua cái, Dịch Khiêm đột nhiên khẽ nheo lại mắt, khó để hưởng thụ đối xử như thế, nhìn nét mặt trước sau lạnh nhạt và nghiêm chỉnh chẳng để lộ cảm xúc gì: “ có cảm giác mình giống như thị vệ thử độc cho Hoàng hậu nương nương.”

      “…. cần như vậy, cũng giống như thị vệ, trong những bộ truyện có tình tiết máu chó thị vệ chỉ được coi là nam phụ, đánh chút hay cầm cờ chạy mà thôi, chẳng lẽ nghĩ mình thích hợp để làm nam phụ sao hả? Hả?!”

      nam phụ quá thích hợp… vẫn làm nam chính tốt hơn.” Khẽ cười tiếng, cầm thìa trong tay mình lên, múc muỗng cháo đưa đến trong miệng , dịu dàng dụ dỗ: “Ăn tí rồi trở về nhà , chúng ta bay chuyến sớm ngày mai!”

      “Ừ, biết!”
      Last edited: 9/12/14
      xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương102:CHỈ LẦN THÔI, LẦN SAU CHIẾU THEO LỆ NÀY (Đầu)

      Sau khi trở về nước, ai bận việc người nấy, vì chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế, Úc Tử Ân càng đâm đầu ở phòng thiết kế với mật độ thường xuyên, mỗi ngày đều làm việc theo đường thẳng: làm, sau đó trở về phòng công tác vẽ thiết kế.

      Ngược lại, trong phòng làm việc có thêm người, người này thường tới thăm , mỗi ngày sau khi tan làm đều tới đón ăn cơm, tùy thời mà ứng biến, đôi khi gọi Thâp Tam Lâu mang đồ ăn đến và dùng bữa tối tại phòng , tháng ngày trôi qua trong vui vẻ và tự tại.

      Hai người chỉ va chạm đơn giản, khắp nơi lại lộ ra tin tức hình ảnh ngọt ngào của hai người, cho đến khi Dịch Khiêm lãng quên việc còn người nữa về nước cùng với hai người.

      Thời điểm nhận được điện thoại của Lâm Tiểu Uyển, vừa lúc Dịch Khiêm kết thúc hội nghị khá dài, ngờ ta lại gọi điện thoại đến cho , cũng ngờ đến việc mình lại nhớ dãy số điện thoại của ta, hài hước khẽ nâng khóe môi lên, lười biếng ứng phó mấy câu sau liền cúp điện thoại.

      Cầm lấy điện thoại nội bộ thông báo cho Văn Khâm: " đến sân bay đón người kia, thuận tiện vì mà làm tiệc tẩy trần, khi nào chọn xong địa điểm tôi tiếng, chậm tí tôi qua."

      "Được!" Dịch Khiêm phải đón người nào, nhưng trước kia nhận được thư của cận vệ, đại khái cũng đoán được là ai.

      Sau khi sửa sang xong tài liệu, Văn Khâm cầm chìa khóa xe chạy tới sân bay.

      Tại đại sảnh của sân bay, Văn Khâm đứng an tĩnh, ánh mắt rơi vào chiếc áo đầm đỏ của người vừa bước ra khỏi cửa kiểm soát, chiếc áo Chanel cổ rộng và chiếc quần dài, trước ngực xẻ rộng để lộ ra đường cong hoàn mỹ, da thịt tuyết trắng, tỷ lệ vóc dáng vô cùng cân đối, tóc quăn xõa vai, cao quý lại mang phong cách ưu nhã khó đoán

      xuất của rất nhanh dẫn đến ánh mắt chú ý của nhiều người, mắt kính rộng vành để cho người ta biết che đẩy bên trong là gương mặt hoàn mỹ, ít người bắt đầu suy đón đó có phải là đại minh tinh nào đó .

      Văn Khâm hơi híp mắt lại, khỏi nghĩ, Lâm Tiểu Uyển của mấy năm trước so với tại, hình như khác nhau cho lắm, chỉ là so với quá khứ có thêm mấy phần thành thục, mấy phần khiêu gợi, cách sống của người nước ngoài rèn luyện cho người ta cách tự sinh tồn, hay cách khác là dần thay đổi chính mình.

      Mặc kệ người kia là Lâm Tiểu Uyển hay là Lâm Quân Dao, hợp thành .

      người phụ nữ có thể sống thuận buồm xuôi gió trong hoàn cảnh như thế, nếu là phải giữ được thuần khiết nhất định đó là điều thể, vì đơn thuần thể nào sống sót được trong thế giới thâm độc này, mà đó còn là giới người mẫu với nhiều cạnh tranh tàn khốc.

      Văn Khâm


      trước, lễ phép nhìn , nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu thư Lâm.”

      Thấy chỉ cho người tới đón, Lâm Tiểu Uyển hơi thất vọng, cũng chỉ là chốc lát, rất nhanh lại khôi phục nụ cười dịu dàng, “Tiểu Dịch đâu? ấy đến sao?”

      “Tổng giám đốc họp, bảo tôi đến đón trước, đợi lát nữa họp xong ấy tới nữa!”

      “A, như vậy sao! Vậy cũng tốt! Chúng ta thôi!” Gật đầu cái, đem toàn bộ hành lý trong tay giao cho Văn Khâm, xoay người kiêu ngạo bước ra khỏi sân bay, để lại sau lưng để ý người đàn ông thổn thức.

      Lúc Dịch Khiêm gọi điện thoại tới, ÚcTử Ân bận sửa sang lại vải vóc cùng sa tanh mỏng đặc biệt làm cho người may những thứ đồ này vô cùng quý giá, nhất là vải sợi bông in nhuộm chất liệu tơ tằm càng hiếm có, những người thi đấu bên cạnh, biết những thứ đồ mà có cho dự án này là những đồ hiếm gặp, càng dám đụng vào vì sợ điều may mắn.

      “A, hôm nay dự tiệc tẩy trần của bạn bè sao, vậy cứ ! Em cũng có chút việc bận nên thể cùng , đừng uống rượu nhé, nếu được lái xe về nhà.”

      “…” Lần đầu tiên nghe dặn dò thao thao bất tuyệt, Dịch Khiêm đột nhiên cười khẽ, giọng êm ái kia mang theo rất nhiều quan tâm, nghe thế nào cũng cảm thấy chán.

      “Em với nhiều như thế, có nghe hay ? Đừng là ngủ thiếp rồi nhé.”

      có, nghe, em cứ !” Hơi híp mắt lại, nhìn thấy những chiếc xe và đường phố dưới chân trở nên rất , gương mặt tuấn chưa dứt nghiêm túc, bị dịu dàng thay thế.

      “Được rồi, em nữa, chính hãy cẩn thận chút! Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em, cứ vậy , em bận rồi, cúp máy trước.”

      nhìn sảng khoái cúp điện thoại của , Dịch Khiêm đột nhiên thể nín được cười, vốn là hôm nay muốn đưa gặp Lâm Tiểu Uyển, nếu vội, vậy để hôm nào khác .

      Từ phòng giải khát ra ngoài, Tiểu Mễ nhìn chút cái dáng của người hành hạ người mẫu kia: “Lão đại, tôi gọi điện thoại thúc giục bên cung cấp đồ trang sức rồi ạ, bọn họ hai ngày nữa có thể làm xong.”

      “Được, cực khổ rồi!” Gật đầu cái, cho người mẫu thay quần áo, chợt nhớ đến vấn đề nào đó, : “Lần này nên chọn người nào làm người mẫu chính tốt đây?”

      Tiểu Mễ liếc nhìn tí bộ trang phục màn hình laptop, trầm mặc tí rồi , “Lão đại, cái này có chút khó khăn ạ! Gấm hoa cũng phải là người nào mặc vào cũng tỏara lực quyến rũ, người nên thận trọng trong việc chọn người!”

      “Cái này phải cho có sao!” Tiểu Toa đứng bên liếc nhìn bản thiết kế, đối với câu trả lời của Tiểu Mễ có chút im lặng, nghiêng đầu qua, cầm bản thảo lên, đưa cho Úc Tử Ân. “Ban nãy em vừa tìm tòi chút, xem những người tham gia dự tuyển này , em tương đối thích người này, lão đại, xem thử ạ.”

      “Được!” Gật đầu cái, Úc Tử Ân cầm giấy lên, kéo ghế qua ngồi xuống, bật laptop lên kiểm tra chút thông tin về người đó.

      lúc ấy , điện thoại di động bàn rung lên, mở ra, đọc tin tức vừa được gửi tới, mã số xa lạ gì, tin tức lại làm cho người ta lập tức vui mừng.

      Đứng lên, cầm lấy túi xách, “Chuyện này làm trước , chờ tôi về rồi quyết định! Tôi phải tham dự tiệc chút, các người cũng về sớm tí, nhớ khóa cửa kỹ càng!”

      “Lão đại, đâu vậy, có muốn chúng tôi cùng ?! Vào lúc này là giờ tan ca, kỹ thuật lái xe của người làm cho chúng tôi có chút lo lắng!” Nhìn vội vàng mang giày ra ngoài, Tiểu Toa nhìn Tiểu Mễ gật đầu cái, cầm chìa khóa xe theo.

      Nhớ tới mình hôm nay có lái xe tới, giờ tan làm có thuê xe cũng bị kẹt, liền gật đầu, cười ngượng ngùng. “Vậy làm phiền hai người đưa tôi ! Khách sạn Nam Thiên.”

      Khi đến nơi, Úc Tử Ân xuống xe, liếc nhìn hai người trong xe, “Hai người cứ ăn bữa tối rồi về nhà , tôi có thể tự về được!”

      “Lão đại, nên cẩn thận chút, điện thoại di động phải luôn mở, có chuyện gì lập tức gọi cho chúng tôi!” Từ khi Lâm Quân Dao xuất bất chợt, hai người bọn họ thể thận trọng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó boss trách tội bọn họ, ai cũng đảm đương nỗi trách nhiệm này.

      “Tôi biết rồi, các người nhớ lái xe cẩn thận!” Khoát tay áo, xoay người bước vào khách sạn, sau khi báo số phòng với người tiếp tân nữ, theo phục vụ đến cửa phòng kia.

      tiếng cảm ơn với người phục vụ rồi gõ cửa vào trong, căn phòng cao lớn, đèn điện sáng ngời, trang trí xa hoa, hổ danh là khách sạn cao cấp nhất thành phố C.
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương102: CHỈ LẦN THÔI, LẦN SAU CHIẾU THEO LỆ NÀY (Kết)


      quét mắt nhìn chung quanh, sau lại thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía ghế sa lon, nhưng nghĩ, có mấy gương mặt quen để cho bất ngờ phải dừng bước.

      Thấy vào, người trong phòng rối rít dừng mọi hành động làm lại, đủ mọi sắc mặt đều tập trung lên người , dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm đặc sắc.

      "Ừ, nơi này!" Trong phòng , Lâm Tiểu Uyển kích động vẫy tay, đột nhiên đứng lên tới bên cạnh Dịch Khiêm, bước nhanh tới trước, choàng tay quanh người , "Em nhớ sắp chết, thấy em trở lại vui mừng sao?"

      Thân thể Úc Tử Ân cương cứng, liếc nhìn sắc mặt trầm của người đàn ông ngồi Salon, khẽ cười tiếng, cổ họng lại có cảm giác khổ sở, nếu như có nhìn lầm vừa rồi là Lâm Tiểu Uyển rúc vào vai , bộ dáng thân mật như thế, để cho liên tưởng đến người đàn ông "MR. Right" kia rồi !

      A. . . . . . đúng là khéo, sao lại trùng hợp như thế!

      Nụ cười cứng ngắc xé thêm chút dịu dàng, chậm rãi buông tay nhào vào lòng ra, theo thói quen quá khứ sờ sờ mặt của , "Em trở về đương nhiên vui mừng rồi! Chỉ là chúng ta lâu gặp, em trở lại có nhiều thứ thay đổi? Những người này đều là ai vậy? Nhưng lực hút của em vẫn giống như trước kia ....!"

      " lại cười chê em rồi! Đến đây em giới thiệu với mấy người bạn! Đây là MR. Right!" xong, lôi kéo Úc Tử Ân lên, xoay

      Người kéo Dịch Khiêm ngồi salon đứng dậy, mặt kiêu ngạo hướng về phía Úc Tử Ân giới thiệu:”Ân Ân, đây chính là Mr.Right mà tớ từng với cậu, như thế nào, phù hợp với tiêu chuẩn của cậu ?”

      chau mày, ứng phó cảnh tượng như vậy, khiến cho có chút dở khóc dở cười.

      Qua bao lâu, lúc này đứng bất động, giương mắt nhìn người đứng trước mặt, diễn kịch vui làm bạn trai bạn giả vờ, hôm nay lại tới làm Mr. Right, đùa giỡn thú vị, trái đất xoay chuyển, đúng là vẫn ngừng xoay chuyển người , cái kia chỉ có lần, giửa chỉ là giả thôi.

      Ánh mắt nhìn về phía biến sắc, tay Lâm Tiểu Uyển vẫn nắm chặt tay người đàn ông kia, Úc Tử Ân khẽ cười, nụ cười mặt vẫn như cũ, đáng tiếc nụ cười đặt trong đáy mắt, chống lại đôi mắt thâm thúy mà hơi áy náy kia, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển kiêu ngạo kia,”Ừ, ở ta tiêu chuẩn thẩm mỹ bên trong...”

      Vừa dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh Lâm Tiểu Uyển tới, bỗng chốc đưa tay qua giữ chặt bả vai của , kéo vào trong lòng, dưới ánh mắt bất ngờ của tất cả mọi người, tuyên bố:”Ân Ân là bạn của , nếu như phù hợp với tiêu chuẩn của ấy, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của ấy được?”

      “...” Sững sờ đứng nhìn người đàn ông trong gang tất, hơi thở ấy dường như rất đỗi quen thuộc, loáng thoáng kẹp vào chỗ có mùi nước hoa xa lạ.

      Chống lại ánh mắt kinh ngạc của mọi người và ánh mắt lo lắng của Hạ Ninh Huân, khỏi cười khổ, lành lạnh đẩy tay của ra, quay đầu nhìn về vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Tiểu Uyển, nhìn lại chút sắc mặt lạnh lẽo của , mặt bình tĩnh có sóng gió, lại làm cho người ta nhịn được mà dấy lên chú ý.

      “Dịch thiếu, ánh đèn quá mờ, ôm lầm người rồi!” Giọng của trở nên lạnh lẽo và xa cách, nhất thời khiến cho người khác lạnh thêm vài bậc.

      Úc Tử Ân như vậy quá mức quen thuộc cũng quá mức xa lạ, để cho có loai ảo giác, mình từng nổ lực đến gần như vậy, đều như bát nước đổ khó thu hồi lại được, vốn là chưa gần tâm, lần nữa bị kéo dài khoảng cách.

      khắc kia, tim của chợt luống cuống, giống như đánh mất bảo vật mà trân quý nhất, nỗi sợ làm cho cách nào khắc chế được.

      Quay đầu, Úc Tử Ân ngước mắt chống lại ánh mắt oán hận của Lâm Tiểu Uyển, cười đến rực rỡ và sánh lạn, giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy.”Nếu cậu có tiệc, tớ cảm thấy tớ tiện ở đây quấy rầy, tớ còn có hẹn với bạn, hôm nào chúng ta gặp lại sau!”

      Dứt lời, mặc kệ sắc mặt của mọi người xung quanh, tỏ vẻ mặc lạnh nhạt và quật cường, cao ngạo bước ra khỏi phòng, chút khách khí mà liếc mắt nhìn người liên can có mặt trong phòng.

      Lúc ra cửa, chính là lúc tất cả đều suy sụp, dẫm đất vững vàng mà , bước nhanh hơn, hít hơi sâu chạy tới cửa thang máy.

      Trong phòng trở nên lúng túng , đột nhiên Dịch Khiêm đưa mắt lạnh nhìn kinh ngạc và tức giận trước mặt, khổ sở cười tiếng, hôm nay đúng là tự mình rơi vào bẫy của mình rồi, sống được mà!

      “Năm năm trước với em muốn trước mặt nhiều người như vậy lặp lại chuyện này, chính dm nghĩ ra, có thể suy nghĩ kỹ! chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình! Bây giờ Ân Ân là bạn của , nếu em Mr. right tự cho là đúng chỉ lần thôi, lần sau thể chiếu theo lệ này.”

      Xoay người, trước khi , dừng bước chân lại,” quá thích chuyện mình bị lợi dụng, mặc dù người kia là em, cũng giống nhau.”

      Bóng dáng kiêu căng đưa lưng về phía , lạnh lùng quăng ra câu như vậy, nhất thời khiến khí trong phòng lần này giảm mấy độ C.

      Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời , Lâm Tiểu Uyển hít hơi sâu, giật giật khóe miệng, cũng thể nào cười , đáy mắt xinh đẹp có vài tia lạnh xẹt qua.

      Tất cả những chuyện hôm nay, phủ nhận là có suy tính của mình. Lần trở về nước này, đúng là phái người điều tra về cuộc sống gần đây của Dịch Khiêm, làm thế nào cũng ngờ đến, lại quen Úc Tử Ân.

      Người đàn ông này, cái người để cho hao tốn nhiều năm như thế, bỏ ra nhiều công sức như thế, tìm mọi cách đến gần , thế mà sao vẫn được? Mặc dù người kia là bạn bè của , cũng cho phép đoạt vật muốn sở hữu!

      tốt, cuộc tẩy trần, vì vậy mà trở nên lạnh lẽo, ai cũng nhắc lại chuyện ngoài ý muốn kia nữa, đều tự tìm viện cớ rời , lưu lại Lâm Tiểu uyển đứng tại chỗ, cười đến quyến rũ mà nguy hiểm.
      .
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      le hanhxixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: GIỎI VỀ MƯU TÍNH (Đầu)

      Từ khách sạn ra, Úc Tử Ân đứng ở đầu đường đón xe, gió đêm thổi tới, mang theo cái lạnh nhè .

      Tháng ngày qua, từ người biết hoàn cảnh máu chó như thế được trình diễn người mình, hôm nay mối quan hệ giữa ba người bọn họ làm cho người ta lúng túng, về sau ai cũng được thoải mái

      Nghĩ đến cái này, khỏi nhíu lông mày, đôi bạn tốt đồng thời thích cùng người đàn ông, chuyện tốt như thế làm sao lại đụng đến người ?

      Cười khổ tiếng, ghé đầu nhìn con đường phía trước, thấy có xe tới, nghiêng thân thể chuẩn bị đưa tay đón, sau lưng đột nhiên có cỗ lực lượng kéo lại, ngay sau đó là gương mặt bị dán chặt vào lồng ngực của người kia, trong hơi thở quẩn quanh mùi thơm quen thuộc, hương cỏ cây nhàn nhạt và nhịp tim đập mạnh mẽ, nhất thời để cho tỉnh táo lên.

      "Dịch thiếu, đây là nơi công cộng chúng ta đứng ôm ấp như thế hình như đúng cho lắm? đúng, xác định ôm lầm người đó chứ? Chuyện cười gây náo loạn tốt!" Cố gắng thoát ra khỏi người , vòng tay mới vừa nới lỏng chút, lại bá đạo ôm ghì lấy , lần này sức lực còn mạnh hơn lần trước, nó làm cho cơ hồ hít thở thông!

      "Ân Ân. . . . . ." Giọng êm ái truyền đến bên tai , mang theo chút lưu luyến, chút dịu dàng thay đổi. Khiến cho người giãy giụa trong lòng bình tĩnh trở lại.

      "Nghe giải thích có được hay ? Giữa ấy giống như những gì em nghĩ đâu. Ngay từ năm năm trước, ấy dứt khoát!" Được ôm, từ sau lưng truyền đến những ánh sáng xe chói mắt, tiếng thở dài cơ hồ có thể nghe ra chút áy náy.

      Chuyện ngày hôm nay là do kịp chuẩn bị, làm thế nào cũng ngờ đến, Lâm Tiểu Uyển lại là bạn bè của , hơn nữa còn để cho gặp tình cảnh này, càng làm cho cảm thấy khốn quẫn và biết nên giải thích như thế nào.

      vốn rất nhạy cảm, hôm nay để cho kẹp ở giữa, càng thêm áy náy.

      chau mày, khẽ cười tiếng, giùng giằng thoát ra khỏi lồng ngực của , sắc mặt quật cường ngước mắt nhìn , khóe miệng khẽ giật giật, nhưng biết giờ phút này mình nặn ra nụ cười còn khó khăn và khổ sở hơn nhiều, "Mặc kệ giải thích như thế nào, cũng thể thay đổi được mối quan hệ xốc xếch giữa ba người, trôi qua nhiều năm như thế, ấy vẫn chỉ với em về mình , làm sao có thể bảo em xem như có chuyện gì, yên tâm và thoải mái ở bên cạnh ? ấy quen biết từ trước, em là người khác xen vào. Người ngoài nhìn vào em là tiểu Tam phá hư hạnh phúc người khác."

      Khẽ lui về phía sau vài bước, né tránh mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người , ép đau đớn cuộn dâng trong lòng xuống, quật cường nở nụ cười với , thua cũng thua cách kiêu ngạo.

      "Coi như em là có chút tính toán với … nhưng giờ đây có ở bên cạnh cũng thể thoải mái được." Làm sao lại , qua nhiều năm như vậy, Lâm Tiểu Uyển vẫn luôn ở trước mặt nhắc tới người đàn ông này, sao lại muốn xem tình cảm ấy.

      ấy vì nên mới ra nước ngoài học, cố gắng dấng thân vào giới người mẫu, cũng là vì , mỗi lần nghe ấy đề cập đến MR. Right là như thể bước vào thế giới khác, có thể cảm nhận được hạnh phúc tột cùng dâng lên trong mắt Lâm Tiểu Uyển, là tất cả cuộc sống của ấy, mà lại là bạn thân của ấy, làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương ấy bạn mình?

      Đem hạnh phúc mình xây dựng khổ sở của người khác, làm được việc tàn nhẫn như thế.

      "Dịch thiếu, thừa dịp còn chưa sa chân vào vũng bùn, buông tay !" nhìn vào đôi mắt thâm thúy của , hình như chứa đựng tia đau đớn nào đó, chợt cảm thấy ngực hung hăn bị ai đó đâm vào!

      "Ân Ân, buông tay, rồi dắt tay của em, dễ dàng buông ra. Chuyện ngày hôm nay cũng ngoài dự tính của , rất xin lỗi!" Hít hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt , nhẫn ôm lấy ngực phiền não, " chờ em tỉnh táo lại, nguyện ý nghe giải thích, chúng ta bàn lại! tại, đưa em về nhà!"

      xong, mặc kệ có nguyện ý hay

      , lấy điện thoại di động ra gọi Văn Khâm tới, xe chậm rãi dừng ở nơi xa.

      đường trở về, ai cũng gì, khí trong xe an tĩnh tới gần điểm băng cực, Văn Khâm lái xe ngẩng mắt nhìn hai người trong kính chiếu hậu, khẽ thở dài cái.

      Hôm nay, chuyện xảy ra trong phòng cũng là do ứng phó kịp, cũng ngờ Lâm Tiểu Uyển và Úc Tử Ân lại là bạn bè, hai bạn tốt cùng người đàn ông, cái này khiến Úc Tử Ân càng khó tiếp nhận hơn so với khi biết Boss từng có nhiều bạn !

      Xe dừng hẳn ở cửa nhà, Úc Tử Ân chút do dự bước xuống xe, bước chân nhanh vào trong, khiến cho người đàn ông phía sau cũng đành để xuống xe, bộ dạng phát cáu khiến cho người đàn ông ấy thở phào nhõm.

      Nhưng nếu làm bộ như cái gì cũng để ý, lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm, sợ rằng càng khó chịu!

      Ít nhất còn có thể tức giận, có nghĩa là, đối với phải là có cảm giác, tối thiểu cũng là có……

      Chiếc xe màu đen chậm rãi xuyên qua bóng đêm, Văn Khâm lái xe chạy nhanh về nhà ở Thành hồ, lo lắng ngẩng mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, tình huống như thế ra đối với boss mà cũng khó xử lý, chỉ có chút hiểu Dịch Khiêm băn khoăn cái gì.

      “Tổng giám đốc tôi có chút hiểu……” Núi vây quanh đường lớn, buồng xe quá mức tĩnh lặng làm cho người ta có chút khó chịu, cuối cùng Văn Khâm vẫn lên tiếng hỏi những nghi vấn của mình.

      hiểu cái gì.” ghế sau Dịch Khiêm chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía cảnh đêm đen láy ngoài cửa sổ, ánh mắt tối tăm, thâm thúy mà lạnh lùng.

      ra chuyện ngày hôm nay rất dễ giải quyết, và tiểu thư Lâm chia tay nhiều năm như vậy, coi như hai người chỉ là bạn bè, chỉ cần giải thích là tốt, tại sao giải thích? Tôi lo lắng là Úc Tử Ân hiểu lầm ……”

      ấy vốn là người nhạy cảm, tình huống như thế, nếu ấy nguyện ý tin tưởng tôi, mặt cho tôi giải thích như thế nào cũng có tác dụng gì. Hôm nay, ấy có thể lạnh lùng buông tay như thế, tôi rất ràng phải là trăm phần trăm ấy để ý đến tôi, mà ấy chỉ mới dành nửa trái tim mình cho tôi. Nhưng tôi muốn toàn bộ trái tim của ấy. Nếu để ấy cứ mãi bị ám ảnh bởi những tình cảm trong quá khứ, sợ rằng về sau mặc dù tôi có thể ở cùng chỗ với ấy, cũng cãi nhau ngừng. Lâm Tiểu Uyển trở lại cũng tốt, có người phụ nữ ở bên cạnh ấy, càng dễ dàng để cho thấy ràng tim của mình. Lần này…… tôi muốn để cho ấy nhận ra tất cả!”

      Tuy cho thời gian, cùng bước qua đoạn quá khứ, nhưng cũng chỉ là người đàn ông bình thường, vật muốn có cũng khác gì những người đàn ông khác, phải là muốn cả trái tim thôi, Lâm Tiểu Uyển xuất , có lẽ là có cơ hội giúp hiểu được điều đó.

      “Quay đầu lại gọi điện thoại của cận vệ, bảo cậu ta điều tra tốt về Lâm Tiểu Uyển, xem mấy năm này ấy làm những gì, tôi muốn tài liệu cặn kẽ, mà phải ngoài mặt.”

      Nghe như vậy, Văn Khâm khẽ sửng sốt chút, “Tổng giám đốc, hoài nghi……”

      “Hôm nay xem kịch hay, mặc dù tôi bị lợi dụng rồi, nhưng để cho tôi cơ hồ cảm thấy, chuyện này với chuyện tôi tưởng tượng tương đối trùng hợp nhau, Lâm Tiểu Uyển làm như vậy, tự biên tự diễn như vậy là ra kịch hay, rất ràng, ta biết tôi và Ân Ân quen nhau, nếu lấy tính cách của ấy chọn tổ chức tiệc tại khách sạn, cũng biết chúng tôi chia tay, còn tạo dáng trước mặt Ân Ân, cái gì MR. Right để đùa giỡn.”

      “Đúng vậy ạ……” Vừa nghe như vậy, lúc này Văn Khâm mới thoáng hiểu vừa rồi tại sao mình cảm thấy được bình thường, ngờ bình thường mà lại nhiều tâm kế như vậy, ngay cả bạn bè tốt của mình cũng đem ra lợi dụng.

      Phụ nữ……quả đều là độc dược! Bề ngoài rất ngọt ngào, kì thực nội tâm là thạch tín, xem ra về sau có tìm bạn , đúng là thể tìm người như Lâm Tiểu Uyển được, đẹp đẹp , nhưng chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn mà thôi!

      Xe ngừng lại, trước khi xuống xe, Dịch Khiêm phân phó lần nữa: “Bảo cận vệ tra chuyện này sớm chút, tôi hy vọng sớm có câu trả lời chính xác.”

      “Dạ! Tôi biết rồi!”

      “Ừ, lái xe cẩn thận chút.” Đóng cửa xe, xoay người vào căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
      Last edited: 17/12/14
      xixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: Kết


      Nằm ở giường, Úc Tử Ân cứ mãi lật qua lật lại, rạng sáng rồi, lại cảm giác trong lòng nóng nảy, chút buồn ngủ nào.

      Vừa lúc đó, điện thoại di động tủ đầu giường vang lên, lật người cầm điện thoại lên xem chút, màn lóe lên ảnh và tên của Đường Minh Lân, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nhận điện thoại

      Giương mắt nhìn hình tròn trần nhà, miễn cưỡng mở miệng: "Ba giờ đêm, Đường thiếu có chuyện gì quan trọng?"

      Mặc dù ly hôn, vẫn thể tuyệt tình hoàn toàn với , mặc kệ thế nào, thời điểm Bảo Úc gặp nguy hiểm, vẫn là giúp tay, mặc dù là lấy hôn nhân của hai người ra là giá thỏa thuận, nhưng tối thiểu, có thừa dịp công ty gặp nguy, đem Úc Bảo hợp với tập đoàn Đường Thị, về điểm này, có thể lời cảm kích từ đáy lòng, nếu lấy bản tính của người làm kinh doanh ra mà , thừa dịp đả kích cho thỏa mãn tình dục của mình cũng thành

      vấn đề.

      “Ân Ân…..” Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng khàn khàn vô lực của người đàn ông: “ có chút khó chịu, em có thể tới đây chút ?”

      làm sao vậy?” Nghe giọng của lập lờ giống thường ngày, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, “Bao tử đau sao? Bao tử đau mở ngăn tủ đầu giường ra, trong đó có thuốc đau bao tử.”

      nhớ lúc ly hôn, có để mấy viên thuốc đau bao tử ở đầu giường của , thói quen mà thôi.

      “Hình như là sốt, cả người còn hơi sức, trong nhà hết thuốc rồi……”

      ở nhà nào? Nhà ở Phỉ Thúy hay Bích Loan Hiên?!” Vì nhà ở Phỉ Thúy là do cha mẹ Đường Minh Lân mua cho, bình thường vì để tiện cho việc làm, phần lớn thời gian đều ở biệt thự Phục Thức (Duplex) tại Bích Loan Hiên.

      “Em có ở bên cạnh, dám trở về Phỉ Thúy……” Đầu điện thoại bên kia, người đàn ông thở , nương theo giọng khàn khàn mà truyền đến tai , nghe làm cho người ta có chút đau lòng.

      sốt tôi đến làm gì? phải nên gọi bác sĩ sao? Gọi tôi có tác dụng! Tôi cũng phải gọi - hai - thôi?”

      “Đừng! bệnh viện! Khụ khụ…..” Làm như chuyện quá nhanh và có hơi lớn, khiến trận ho khan truyền đến, nghe được trận ho kia, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày.

      Hít hơi sâu, nhìn thời gian điện thoại di động, cuối cùng vẫn từ giường đứng dậy, “Chờ, tôi mua thuốc đến cho ! đừng có ngủ, nhớ đứng lên mở cửa cho tôi! Tôi có chìa khóa nhà!”

      “Em cần gạt …..”

      “Đừng nhảm nhiều như vậy, cứu mạng người hơn xây bảy tầng tháp, nếu phải chết, lương tâm tôi có chút áy náy! Chờ tôi!” Quả quyết kết thúc điện thoại, tự mình mở ngăn kéo đầu giường lấy ra mấy hộp thuốc trị nóng sốt cảm mạo, vội vội vàng vàng thay bộ quần áo, nắm chìa khóa xe chạy ra ngoài.

      Bích Vịnh Hiên cách nhà khá xa, ban đêm xe nhiều lắm, chạy lúc cũng hơn giờ đêm, đứng ở cửa nhà, Úc Tử Ân dùng sức nhấn chuông cửa, chỉ sợ người bên trong sốt cao mà hôn mê.

      Đợi lúc lâu, người bên trong mới ra mở cửa, thấy đến, sắc mặt Đường Minh Lân ửng hồng mỉm cười nhìn , vì cơ thể yếu ớt đứng vững phải dựa vào tường, Úc Tử Ân lanh tay lẹ mắt đỡ lấy , đạp giầy dìu lên lầu.

      Nằm ở giường, Đường Minh Lân nhìn chằm chằm vào , hai mắt dám nháy cái, hình như sợ lại vội vàng rời , gương mặt tuấn lại ửng hồng giờ phút này thoạt nhìn rất đáng .

      phải luôn tự xưng là kim cương vô địch sao? Sao lại để cảm sốt như thế này!” Để hộp thuốc bao tử trong tay xuống, xoay người chuẩn bị xuống lầu rót nước.

      “Ân Ân, em đừng ……”

      “Để tôi lấy nước!” Quay đầu, im lặng liếc cái, xuống lầu dưới nấu nước.

      Thời điểm vào phòng bếp, liếc nhìn phòng bếp sạch bóng và tủ lạnh chẳng có chút đồ ăn nào, có chút im lặng, suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn kín đáo giúp nấu nồi cháo.

      Phục vụ người kia uống thuốc xong, rồi mới vào phòng bếp bưng chén cháo muối trắng lên, đặt tủ đầu giường, “Ăn chút cháo, ngủ giấc, ngày mai vẫn còn nghiêm trọng phải đến bệnh viện kiểm tra, tránh bị sốt thành viêm phổi ba mẹ trách tôi, như thế tôi rất xui xẻo!”

      Quay đầu , người kia liếc nhìn chén cháo tủ đầu giường, còn hơi sức nhìn , “Tay của có chút sức lực nào cả, em đút cho ?”

      “……” Hít hơi sâu, cầm chén cháo lên, thổi cho nguội, lúc này mới đưa đến miệng , mở miệng ra lệnh: “Há mồm!”

      Tròng mắt nhìn chút, Đường Minh Lân há mồm ăn cháo, mày kiếm khẽ cau lại, lúc này còn nhịn được bắt bẽ: “ có mùi vị……”

      “Thiếu gia, có thứ để ăn là được rồi! Phòng bếp và tủ lạnh sạch bóng, nếu ăn đói chết đó!”

      Nhìn thẳng vào mắt , Đường Minh Lân cười khổ tiếng, “Đúng vậy, làm sao lại đói chết đây? Trước kia ở nhà Phỉ Thúy, có em ở đây, nhà bếp hay tủ lạnh đều đầy đủ đồ ăn, cái gì cũng thiếu, có em ở nhà, giống như thiếu ngọc Như Ý vậy.”

      Khẽ thở dài cái, làm như tự trách: “Ân Ân, rất hối hận, hối hận vì thả em .”

      Nếu như vẫn còn ở bên cạnh , nếu như bọn họ có ly hôn, nếu như còn có giấy kết hôn trói buộc, có lẽ bọn họ tới tình trạng tại.

      vẫn cho là có đầy đủ tự tin, có thể làm cho lại lần nữa, nhưng khi Dịch Khiêm xuất , mới phát giác ra, hình như đến chậm bước.
      Last edited: 17/12/14
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :