Chương 96: Nàng dấu xấu luôn phải thấy cha mẹ chồng!
“Bánh ngọt nhận được, cám ơn!” khẽ híp mắt, cười , mặt mày đều nhạt nhàn vui sướng vì nhận được quà tặng, “Qùa tặng có thích ?”
“Ừ, thích, chỉ cần là em đưa đều thích, chỉ là, làm sao em lại nghĩ tặng cho ví tiền đây?” vấn đề này rất tò mò, bình thường xã giao hoặc mời khách dùng cơm nếu là thanh toán đều ký set hoặc cà thẻ.
Quanh năm suốt tháng, người rất ít khi có tiền mặt, hơn nữa bình thường cũng có sở thích hút thuốc hoặc ham mê uống rượu, chỗ cần phải sử dụng đến tiền mặt lại càng ít, ví tiền càng cần dùng, nếu phải tặng vật này cho , chỉ sợ cũng nghĩ đến đổi tiền mặt.
“Gần đây quan sát mới phát , chính là loại nhân vật điển hình, cách khác, sử dụng tiền mặt rất ít, nghe loại nhân vật này lúc tiêu tiền có tâm lý rất kỳ quái, giống như khi cà thẻ hết 1 triệu tệ có chút nhức nhối, nhưng nếu lấy tiền từ trong ví ra ngoài tâm tình lại hoàn toàn khác nhau! Cho nên tặng ví tiền cho có hai mục đích, thứ nhất, chính là để cho cũng trải qua cuộc sống như những người đàn ông bình thường, mặc dù em hiểu phải thiếu tiền, nhưng đây cũng là loại trải nghiệm cuộc sống! Nếu , cứ luôn giống như là người dính phải khói bụi trần gian, em lại rất tục tằng bình thường, khiến em cảm thấy em và có khoảng cách quá xa! Về mục đích thứ hai, ừ, chính là để cho hiểu được thế nào là cần kiệm đó, xài tiền bậy bạ về sau làm sao nuôi nổi gia đình nha!”
“Ừ, cái chủ ý này tệ, nhưng mà ở mục đích thứ hai, Ân Ân , việc này chẳng lẽ phải là trách nhiệm của em sao? Em hiểu được tiết kiệm cho gia đình là được, em nắm trong tay quyền lực tài chính trong nhà đồng nghĩa với việc là gián tiếp nắm trong tay ví tiền của , đây phải là công đôi việc sao?”
Thời điểm thích hợp nên biểu đạt tình ý, vẫn cùng mập mờ, là con đà điểu, chính là muốn nhắc nhở , kéo cổ ra ngoài chút, nếu biết người khác đối với có tâm tư gì.
“Điều này cùng với em có quan hệ gì chứ! Đây phải là trách nhiệm của bà xã sao?!”
“Nếu là trách nhiệm của bà xã , vậy trước tiên em cần phải học thế nào là tiết kiệm quản lý gia đình !”
“…” người bên kia trước giờ phút này hình như vẫn chưa bừng tỉnh đối với ý tứ trong lời của , sửng sốt lúc lâu vẫn mở miệng, đợi đến khi hiểu được, khỏi nũng nịu, “ là ghét! Em với nữa! làm việc của mình di!”
xong, đợi lên tiếng, cắt nhanh điện thoại.
Cầm điện thoại, Dịch Khiêm khẽ mỉm cười, trêu chọc con mèo cũng tốt, để cho ấy có chút tính cảnh giác, nếu đặt bên cạnh Lam Mộ Duy quá nguy hiểm.
Nhớ tới tính toán của mình, khỏi nắm chặt điện thoại, chọn thời gian thích hợp, phải mang đến bên cạnh, nếu lấy tình cảnh bây giờ của cũng thích hợp tiếp tục làm việc ở Thụy Nhĩ.
Hoặc là, để cho quản lý Thụy Nhĩ cũng tốt, chỉ sợ có người muốn dưới cấp của .
Trở lại phòng họp, quản lý cao cấp các lãnh vực rối rít nhìn về phía bóng dáng đnag ngồi ở ghế chủ tịch, ở hội nghị quan trọng đột nhiên boss rời nghe điện thoại, chuyện này chưa từng có trước đây, nghĩ tới xì căng đan hôm nay trong công ty lan truyền mặt boss xuất nụ cười, như thế, tâm tình của boss rất tốt!
“Hội nghị tiếp tuc!” Ngồi trở lại vị trí, Dịch Khiêm hơi quét mắt nhìn các quản lý nhìn vào mình, lật lật tài liệu trong tay, “thư ký Văn, tiếp tục.”
“Dạ, boss!”
________
Ngồi ban công, Úc Tử Ân đỏ mặt trừng mắt nhìn chiếc bánh ngọt lúc lâu, nghiến răng cuối cùng mới cầm nĩa lên giải quyết, bên tai loáng thoáng lời thổ lộ của ai đó khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập thình thịch, khóe môi cũng tự giác mà giương lên.
Hương vị ngọt ngào của chiếc bánh socola hạnh nhân dần dần nhập vào trong lòng, nóng nảy trong tâm tình cũng dần dần bình thường, đều ăn ngọt có thể khiến cho người ta vui vẻ, lời này quả là sai.
Ngay phút Lam Mộ Duy bước vào phòng giải lao kia, nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy, khỏi dừng bước.
Bóng dáng yên tĩnh ngồi ghế ban công, từ góc độ nhìn sang, liền nhìn thấy gò má tràn đầy thỏa mãn và dịu dàng mà chưa từng thấy qua, giờ phút này có chút hiểu, cũng phải là xinh đẹp khêu gợi khiến cho người ta động tình mà giống như vậy lơ đãng lộ ra ngoài chút phong vị lưu luyến dịu dàng mới đáng để cho đàn ông phải động tình tới tận tâm can.
Nghĩ đến từ khi trở về đến bây giờ cũng được khoảng thời gian, mỗi lần và chạm mặt, ngoài lạnh lùng, chính là cố ý né tránh và bài xích , biết trong lòng còn hận , mà tự mình còn hiểu ràng hơn, đối với chuyện nào đó đều rất cố chấp, cho nên luôn dám làm liều động tới vấn đề đối mặt, sợ mang lại tác dụng ngược, khiến cho còn cơ hội đứng bên người lần nữa.
Giống như muốn phá hỏng thời khắc này, chậm rãi xoay người rời , thuận tay đem cửa phòng giải lao đóng lại.
Vừa đến giờ tan việc, Úc Tử Ân liền chờ đợi chạy ra ngoài, Hạ Khương Tuyết lúc này vừa vặn ra khỏi phòng, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng liền hỏi, “Ân Ân, gấp như vậy là có việc gì à?”
“A, tổng giám, bây giờ phải là hết giờ sao?”
“Đúng vậy, nhưng bình thường đều là người rời coongt y cuối cùng, hôm nay sao lại sớm như vậy? có việc gì thế?”
“ có việc gì đâu, cùng…cùng bạn bè ăn cơm thôi!” do dự chút, cuối cùng vẫn sửa miệng lại, hai chữ bạn trai thích hợp ra lúc này.
Từ do dự trong lời của , Hạ Khương Tuyết hiểu được ý của , khẽ cười, “Tự nên cẩn thận chút, chuyện cuộc thi
thiết kế cũng nên bắt đầu chuẩn bị, trong khoảng thời gian này nên chú tâm vào công việc.”
“Ừ, tôi biết rồi! Vậy…tôi tan việc trước! Thứ hai gặp lại!” khoát tay, xoay người tới phía thang máy.
Mới vừa xuống tới lầu 1, điện thoại trong túi vang lên, nhìn chút, vội nhận điện thoại, giọng đàn ông trong sáng từ bên kia truyền tới, “Cháu Ân Ân…”
“Ơ, chú Thẩm, khách quý khách quý nha! Ngài đây sao lại gọi điện thoại cho cháu thế này?!” nghe thấy thanh nhạo báng từ bên kia, cũng cười đểu đáp trả lại!
“Chú đây là nhớ cháu mà, gọi điện hỏi thăm cũng được sao?”
“Thẩm công tử như ngày ngày đắm mình trong hương dịu dàng còn có thể nghĩ tới cháu sao? Hôm nay “đặc biệt” tới thăm cháu, có phải là bắt được khiến cho chú phải nhảy chân vào nấm mồ chôn thânrồi phải ? Tính toán muốn hoàn lương sao, tìm cháu để uống rượu mừng à?”
“Chậc chậc, miệng lưỡi của đúng là tha cho người ta mà! Tôi đây là phong lưu, phải là hạ lưu đâu! kì kèo với nữa, ngày mai thứ bảy, tới Bắc Kinh chuyến , phải luôn muốn xem triễn lãm tranh sao? Ngày mai bạn của tôi có khai trương triễn lãm, cái dãy ghế thần thánh kia, tôi thể mang theo những kia tới được, cho nên…”
“Cho nên tìm tôi đến cứu hỏa à? Nhưng nước xa cứu được lửa gần, phải cũng hiểu sao thiếu gia?”
“Dù sao cũng phải việc gấp, ngày mai cũng cần phải làm, vừa lúc tới đây chuyến mà thôi, nhóc con, đừng ngay cả chuyện này cũng giúp chứ?”
“Tôi giúp !” Nhớ tới Dịch Khiêm ngày mai cũng muốn về Bắc Kinh, vậy tốt, cùng nhau .
“Vậy tốt, tôi coi như đồng ý, ngày mai mấy giờ mới lên máy bay, muốn tôi ra đón ?”
“Miễn , nhất định rất bận, tôi cũng dám phiền địa giá! Đến Bắc Kinh tôi lại điện thoại cho vậy!” quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe lái về phía này, vội vội vàng vàng mấy câu sau đó liền cúp điện thoại.
tới, mở cửa ngồi lên ghế phụ, quay đầu nhìn người ngồi ở tay lái, thân sơ mi trắng quần âu đen, khó nhìn được dáng vẻ hưu nhàn sau khi tan việc của , thể nín được cười, “Hôm nay đúng giờ, em nhớ tan tầm trễ hơn em nửa giờ mà, hôm nay là lén về sớm sao?”
“ lén về sớm, ngoại trừ Văn Khâm có trách cứ vài câu, có ai dám có ý kiến sao?” khởi động xe, lái xe từ cửa công ty vềphía đường lớn.
Xe dần dần biến mất xa lộ, cửa lớn công ty, Lam Mộ Duy nhìn bóng xe xa, trong đầu làm sao cũng đuổi được bóng dáng khẩn cấp của Úc Tử Ân vừa nãy, khỏi cười khổ tiếng, chìa khóa xe nắm trong tay bởi vì dùng sức khiến cho lòng bàn tay đau.
Có lúc, chút tâm tư ấy cũng thể mặt, cũng chỉ có nhìn thấy người mình thích mới có thể vội vàng như vậy, mà từng, vội vã như vậy, vui vẻ như vậy, vẻ mặt phong phú như vậy, cũng chỉ thuộc về mình .
Vậy mà hôm nay, cũng thuộc về người đàn ông khác.
“Phải nha, là boss mà!” thắt dây an toàn, liếc nhìn cái, “ ngày mai mấy giờ phải bay Bắc Kinh? Vé máy bay đặt rồi hả?”
“Ừ, sao vậy?”
“Ngày mai em cũng muốn Bắc Kinh.” nháy mắt nhìn , lúc lâu mới thả ra câu như vậy.
“Ừ, chúng ta cùng nhau , trở về bảo Văn Khâm đặt lại vé máy bay.” Dừng chút, mới nhớ tới chuyện chính, “khách sạn cũng cần đặt, em ở chỗ , dù sao cũng chỉ có hai ngày.”
“em thể ở khách sạn sao? Sao lại muốn ở nhà ? phải về nhà à?”
“ là về nhà, em và cùng nhau về gặp người lớn cũng sao.” vốn có tính toán như vậy, chỉ sợ làm cho sợ, vẫn kéo dài tới bây giờ mà thôi.
“ được, em theo về, nếu làm cho ba mẹ sợ sao? Em gánh nổi trách nhiệm này đâu!” đùa gì thế, gặp người lớn, bây giờ trong lòng còn chưa hề chuẩn bị gì, cũng chưa từng nhắc tới cái vấn đề này, lờ mờ ra như vậy, chỉ cảm thấy đùa giỡn !
“ sao, gánh! Con dâu xấu vẫn luôn phải gặp mẹ chồng đấy!” Quay đầu, liếc nhìn ngụy trang thành con nhím thể nín được cười.
“… là ám chỉ em xấu xí sao?!” có lòng muốn đối mặt với vấn đề này, khẽ cắn răng nhìn chằm chằm, suy tính làm sao để ngăn lại vấn đề.
muốn đem ép bức vội vã như vậy, khẽ cười, dịu dàng trấn an, “ cũng như vậy, em tạm thời muốn gặp, vậy hôm khác !”
Thời gian đến ngày sinh nhật của ông nội vẫn còn, trong khoảng thời gian này, nhất định phải diệt trừ những chướng ngại ngăn trở, như vậy mới có thể quang minh chính đại mang trở về nhà họ Dịch.
Last edited by a moderator: 27/11/14