1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 91: Khoảng cách thể vượt qua!

      Mới vừa họp xong, Đường Minh Lân từ phòng họp ra ngoài, khuôn mặt còn lưu lại ít lạnh lùng và nghiêm túc, thư ký phụ tá là Tiểu U cầm tài liệu về phía , “Boss, phần tài liệu này cần ngài ký tên, còn có Lâm tiểu thư đợi ngài ở phòng làm việc, đợi lúc lâu rồi.”

      “Biết!” nhận lấy tập tài liệu, sau khi ký tên xong, xoay người đẩy ra cửa phòng làm việc, chân chân vào.

      Vừa bước vào liền thấy ngồi ở chỗ của mình, bước chân bước tới bàn liền dừng chút, hài hước nhìn ngồi phía sau bàn làm việc của mình, cười lạnh nhắc nhở, “Vị trí này, phải người nào cũng có thể ngồi.”

      Nghe được ý cảnh cáo trong lời của , Lâm Quân Dao vội từ ghế đứng lên, vòng qua bàn nhanh chóng bước về phía , lúng túng khuôn mặt nhanh chóng được thay thế bởi vui sướng, bước đến, nắm lấy cánh tay của Đường Minh Lân, “Minh Lân, họp xong rồi hả? như thế nào, có mệt ? Để em lấy cho ly trà ?”

      cần.” nhàn nhạt gỡ bỏ tay của , Đường Minh Lân xoay người ngồi lên chỗ thuộc về mình, nhíu mày nhìn bóng dáng cứng người đứng ở phía trước, nhịn được hỏi, “Tìm tôi có việc gì sao?”

      có việc gì thể tìm tới sao?’ vừa nghe giọng điệu kia, Lâm Quân Dao nhất thời lạnh mấy phần, mặt vẫn duy trì nụ cười sáng lạng, “Em vừa mới phát quán ăn cũng tệ lắm, buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm ?”

      “Buổi chiều còn có cuộc hội nghị, có thời gian, hôm khác !” cúi đầu, cầm tập tài liệu, cũng nhìn sắc mặt của , ý tứ đều là muốn đuổi khách.

      chịu nỗi bị lơ là như vậy, Lâm Quân Dao hít hơi sâu, có chút oán hận, khẽ răng hỏi ra nghi vấn của mình, “Minh Lân, có phải là thích Úc Tử Ân hay ?”

      Những ngày này, Úc Tử Ân có trong nước, Đường Minh Lân cũng càng ngày càng lẩn tránh , phải công việc bận rộn chính là có hạn với bạn bè, thể nhịn được đành phải đến công ty chận người.

      “Đây là chuyện giữa tôi với ấy, cần nhúng tay vào, cũng cần hỏi tới, nếu như có việc gì, , tôi rất bận rộn!”

      “…” trừng mắt, tia u ám xẹt qua đáy mắt, Lâm Quân Dao khẽ hừ tiếng, đưa tay từ trong túi xách lấy ra lá thư đưa tới, “Bên trong có gì tự chính mình xem cho kỹ chút! Nếu cần em hỏi, vậy em trước!”

      đợi ngẩng đầu, nhấc chân lắc mông ra ngoài, kiêu ngạo như con khổng tước xinh đẹp.

      Có lúc, đàn ông cũng thể quá bức ép, mặc dù có lòng muốn đoạt lấy thứ từng là của mình, nhưng bởi vì Úc Tử Ân xuất , đảo loạn kế hoạch của , hôm nay, việc duy nhất có thể làm chính là cẩn thận làm việc, vừa muốn đạt được hiệu quả của khích bác ly gián, lại muốn Đường Minh Lân nhìn đến tồn tại của , làm như vậy mọi việc mới có thể có kết quả.

      Cửa phòng làm việc phanh tiếng đóng lại, Đường Minh Lân chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn lá thư mặt bàn, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy, rút thứ bên trong ra nhìn chút, là xấp hình, chính xác mà là hình chụp.

      nhân vật chính trong hình là vợ trước của Úc Tử Ân, là bạn hữu Dịch Khiêm, nhìn cảnh vật trong hình cũng phải là ở trong nước, nhớ tới tin tức nghe được từ Thẩm Bùi Bùi, ấy mấy ngày nay giải sầu ở nước ngoài, lại ngờ lại cùng với Dịch Khiêm chỗ!

      Có mấy tấm góc độ chụp rất mập mờ, người kia dắt tay đường phố, thận trọng che chở như vậy, vẻ mặt dịu dàng giống như đóng kịch, nhưng đủ đâm bị thương tự ái của .

      Nhớ tới bữa tiệc ngày sinh nhật, khi cự tuyệt quyết liệt như vậy, là bởi vì động lòng đối với Dịch Khiêm sao?

      Chỉ đoạn thời gian ngắn, Dịch Khiêm cuối cùng dùng cách gì để cho đứng bên phía ta? Mà kết hôn lâu như vậy, lại chưa từng bao giờ mình, mặc kệ lấy lòng như thế nào, kết quả cũng giống nhau.

      “Ân Ân…” nhìn rực rỡ trong hình, khỏi nổi lên chút đắng chat, ở bên cạnh lâu như vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy cười rực rỡ đến như vậy.

      “Có phải tôi cũng nên chừa thủ đoạn nào để cướp em trở lại, em mới có thể cam tâm tình nguyện sống bên cạnh tôi?” cười khổ tiếng, chậm rải buông lỏng tay, xấp hình tay pằng tiếng tán loạn bàn làm việc.

      Cầm lấy chìa khóa bàn làm việc, giống như cơn gió ra khỏi phòng.

      ______

      Tan việc, lúc dùng cơm trưa, Úc Tử Ân liền bị Đường Minh Lân ngăn lại ở cửa công ty, cả đám đồng nghiệp sau lưng đều nhìn về bóng dáng bảnh bao đứng bên cạnh chiếc xe thể thao, các loại ánh mắt rối rít nhìn về phía Úc Tử Ân, ghen tỵ, hâm mộ, hận…đủ loại sắc thái đều thiếu cái nào.

      Đường Minh Lân nhìn về phía ánh mắt của , có vui mừng cũng bất cần đời như quá khứ, ngược lại có chút trầm, sát khí bức người.

      Do dự về phía trước, ngước mắt nhìn người đàn ông có gương mặt u ám phía trước, nhàn nhạt mở miệng, “Tam thiếu là tìm tôi sao?”

      phải cho là người nào?” khẽ hừ tiếng, mặc kệ Úc Tử Ân có đồng ý hay , liền kéo vào trong xe.

      muốn làm trò cho đám đồng nghiệp sau lưng nhìn, Úc Tử Ân cũng lười so đo với , bị nhét vào trong xe, cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi, trong những lúc này nếu cho địa gia như mặt mùi sau này người thua thiệt cũng chính là , cái gọi là binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, đối với người như , cũng chỉ có thể nhịn!

      Người vừa ngồi vững vào ghế tài xế, xe liền lao nhật nhanh về phía đường lớ, lưng dính vào ghế dựa, Úc Tử Ân liếc nhìn gương mặt căng thẳng của người lái, nắm chặt tay vịn lúc lâu mới tìm được thanh của mình, “ nơi nào?”

      Đường Minh Lân trả lời , chỉ lạnh lùng nhìn cái, tiếp tục lái xe.

      Xe cuối cùng cũng dừng lại trước biệt viện u tĩnh, xe vừa dừng hẳn, Đường Minh Lân đẩy cửa bước xuống, bước nhanh đến ghế phụ, mở cửa đem người trong xe kéo xuống, “ thôi!”

      nơi nào chứ! Đường Minh Lân, đừng có cố tình gây có được !” tính tình của vị công tử này, khó có thể khen tặng!

      ăn cơm, được sao? Thế nào, em phải đói sao?” bước chân bỗng dừng lại, hài lòng cúi đầu nhìn đụng vào trong lòng ngực mình, bàn tay nắm cổ tay của cũng dần dần buộc chặt thêm vài phần.

      “Ăn cơm ăn cơm, có thể đừng có động chân động tay được hay ?” vẫy tay thoát được, liền lấy tay mình tách ra, nhưng càng giãy giụa, Đường Minh Lân càng chịu buông tay, chờ được chính là câu nhàn nhạt của , “Buông tay cũng được, nhưng phải ăn cơm với tôi!”

      “…” ngẩng đầu lên, Úc Tử Ân im lặng liếc cái, trầm mặc trả lời cầu vô lý của .

      lúc cho rằng chịu buông tay, thế nhưng lại dắt tay , lôi kéo vào biệt viện.

      Lòng bàn tay dày bao chặt bàn tay bé của , thoát cũng được, sợ bị thương bàn tay còn phải thiết kế của mình, Úc Tử Ân im lặng nheo nheo lông mày, nhưng cũng tiếp tục giãy giụa.

      Mang theo về phía trước, siết chặt bà tay bé trong bàn tay mình, chút ấm áp dính trong tay , dường như cũng khiến cho tim cũng theo luôn rồi.

      Vào gờ phút này, tâm tư của cũng còn đặt việc ăn cơm, kết hôn lâu như vậy, hình như chưa có như bao giờ, dắt tay làm việc mình muốn làm, mặc dù chỉ là bữa cơm bình thường, cũng đủ để cho cảm thấy an tâm.

      hình như có chút hiểu , tại sao thần thái của Dịch Khiêm trong hình lại có cảm giác thỏa mãn như vậy, đổi lại là , dắt tay người mình thích đường, cũng có thể vui vẻ thỏa mãn như lấy được toàn bộ thiên hạ.

      Bước vào biệt viện lớn, rất nhanh có người người nghe thấy liền chạy ra

      ngoài, là phụ nữ trung niên, lễ phép nhiệt tình chào đón, “Tam thiếu tới, mời tới bên này!”

      Dẫn hai người đến căn phòng bài trí theo phong cách cổ xưa, Úc Tử Ân hơi quan sát chút, nơi này cùng Thập Tam lâu cũng khác biệt lắm, nhưng lại vì ở ngoại ô nên so với Thập Tam lâu nhiều hơn mấy phần an tĩnh và ưu nhã.

      “Hôm nay lão Trầm mới câu được mấy con cá ở trong núi, vừa định gọi điện thoại cho Tam thiếu, ngờ ngài tới rồi!” Bà chủ cười híp mắt, nghe giọng chuyện, có thể thấy Đường Minh Lân là khách quen ở nơi này.

      “Hôm nay hai vị muốn ăn chút gì đây?”

      “Ân Ân bao tử tốt lắm, gọi món chút!” Đường Minh Lân thuận miệng mấy món ăn, bà chủ vui vẻ trở vào phòng bếp giao lại.

      Đưa bình trà ngon mang lên, Đường Minh Lân đưa tay rót cho người bên cạnh ly, “uống trà , món ăn ở đây tệ, lát nữa ăn nhiều chút!”

      “…” nhìn mặt nước màu xanh biếc, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn Đường Minh Lân cái, trầm mặc muốn trả lời.

      Cùng Đường Minh Lân càng dây dưa ràng càng dễ dàng gặp chuyện may, muốn đả thương lẫn nhau về mặt tình cảm, nếu sau này gặp mặt ngay cả bạn bè cũng làm được, giống như cùng với Lam Mộ Duy vậy.

      “Ân Ân, em ghét tôi đến mức muốn nhìn thấy tôi sao?” lạnh nhạt khiến cho cảm thấy thất bại cũng mơ hồ thấy cố ý xa cách.

      Trước kia như thế nào cũng muốn gặp nhau, bọn họ cũng được xem như là đôi oan gia vui vẻ, cãi nhau cũng mất niềm vui thú, nhất là thấy dáng vẻ cố ý làm trái với bản chất của , càng thêm cảm thấy đáng , nhưng hôm nay chung đụng, giống như có bức tường vô hình, mặc kệ cố gắng thế nào cũng thể vượt qua đến bên , cũng thể nào cách thức ở chung như trước kia.

      bắt đầu có chút hối hận, hối hận ly hôn, hối hận thả rời .

      Đặt ly xuống, Úc Tử Ân nhàn nhạt ngước mắt, đáy mắt sáng trong gợn sóng, “ phải ghét, mà chúng ta nên tiếp tục dây dưa như vậy. Đường Tam, tôi thích hợp với nên tìm người tốt hơn tôi, có thể giữ được hoan tâm của !

      “Tôi biết người như thế nào mới thích hợp với mình…người trong lòng tôi cần phải phải gánh cả gia đình tôi, ấy chỉ cần đứng bên tôi, lòng dạ tôi là được rồi!”

      “Nhưng rất lâu, trong hào môn, có tình và hôn nhân thuần túy, giống như ban đầu chúng ta kết hôn vậy, cũng là vì lợi ích của hai nhà, tung hoành thương trường, chẳng lẽ hiểu sao?”

      “Tôi phải là hiểu, nhưng bởi vì quá mức ràng, cho nên tôi mới muốn người của Đường gia điều khiển hôn nhân của tôi, em hiểu ?” Hít hơi sâu, Đường Minh Lân thành nhìn , “Ân Ân, chúng ta bắt đầu lần nữa được ? Cho tôi cơ hội, tôi thể so với Dịch Khiêm, nhưng những cái có thể đưa cho em, tôi cũng có thể như thế!”

      “…” nhắc tới Dịch Khiêm, khẽ run, cúi thấp đầu, nhất thời biết nên gì.

      Vừa lúc này tiếng chuông vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng chào lễ phép khách sáo của bà chủ, “Dịch thiếu tới, khách quý khách quý! Ngài tới đúng lúc, Tam thiếu cũng ở đây!”

      sao?” Giọng nhàn nhạt của Dịch Khiêm truyền đến, giọng có vẻ chút để ý, hình như là vô ý quấy rầy, ngay sau đó liền nghe thấy thanh tươi cười của ở bên ngoài, “Tôi cũng quấy rầy, hôm nay có khách, tối nay qua chào hỏi.”

      “Được! người ở lầu, xin mời!” giọng hai người dần dần xa, cho đến khi biến mất.

      Úc Tử Ân quay đầu nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, lâu cũng hồi hồn lại, Đường Minh Lân cứ như vậy nhìn , trong lòng đau đớn tràn ra, xâm nhập vào tất cả các giác quan.

      Vừa rồi thấy , khi nghe được hai chữ “Dịch thiếu”, cả người cũng trở nên khác hẳn, ánh mắt khẩn cấp như vậy, giống như khắc cũng muốn ở lại bên người .

      Vẻ mặt quyến luyến như vậy, chỉ có thể chứng kiến trong mắt của người , nhưng mà như vậy lại khiến cảm thấy đau.

      Bà chủ nhanh chóng dọn cơm ra, nhìn bàn món ăn thích, lại có khẩu vị, Đường Minh Lân so với lại càng có khẩu vị, chịu đựng đau đớn cuồn cuộn nơi đáy lòng, khóe miệng vẫn treo nụ cười yếu ớt, gắp món ăn cho .

      Nhìn cá bàn, Úc Tử Ân khỏi nhớ tới dáng vẻ lấy xương cá của Dịch Khiêm, chuyên chú ưu nhã, có chút nào khó nhìn, động tác như vậy khi làm lại đẹp mắt đến khiến người khác thể dời mắt.

      Chỉ động tác , người bên cạnh liền nhìn ra đầu mối, gắp miếng cá hấp bỏ vào chén dịu dàng , “Ăn , nguội ăn ngon!”

      Nhìn miếng cá trong chén, Úc Tử Ân nhàng cười.

      ra giữa người và người vẫn có khác biệt.
      Last edited by a moderator: 19/11/14
      xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 92: trước hay sau khi kết hôn!

      Cùng miếng cá hấp trong chén đấu tranh, khiến ăn xong bữa cơm cũng hơn giờ, cơm nước xong, lúc từ phòng ăn ra, hành lang lầu hai, Dịch Khiêm cùng với vài người tinh an trong giới kinh doanh cũng vừa vặn từ lầu xuống, cầu thang bằng gỗ truyền tới hồi bước chân ủ dột.

      Từ khúc quanh cầu thang lên hiển nhiên nhìn thấy được bọn họ, bước chân Dịch Khiêm dừng chút, từ cao nhìn xuống hai bóng người đứng trong sân, gương mặt chứa đựng nụ cười yếu ớt, vẫn lạnh lùng ưu nhã trước sau như .

      Dần người xuống, Đường Minh Lân cũng nhìn thấy bọn họ, bước chân dừng lại nhìn bên cạnh chút, lúc nãy mới tươi cười tới chào hỏi, “Dịch thiếu cũng ở dây à, trùng hợp như thế?”

      khéo! Đúng lúc tôi cùng với bạn tới dùng cơm, ngờ cũng gặp ở đây, đến dùng cơm trưa sao?”

      “Cũng đến giờ rồi, làm sao có thể ăn!” khẽ cười tiếng, Đường Minh Lân cúi đầu nhìn thời gian, “Ân Ân cũng sắp đến giờ làm việc rồi, tôi đưa ấy về công ty trước, hôm nào chúng ta lại gặp.”

      đổi sắc mặt gật đầu cái, Dịch Khiêm dời tầm mắt nhìn về phía sau , đáp , “Tốt, hôm nào lại gặp!”

      Bốn chữ phía sau giống như cho phía sau nghe, bên trong giọng lại đậm thêm vài phần dịu dàng.

      Giống như muốn thị uy với người trước mắt, Đường Minh Lân xoay người dắt tay Úc Tử Ân, mang ra ngoài, lại ngờ Úc Tử Ân cơ bản nể mặt, lạnh mặt đẩy tay ra, trừng liếc cái, xoay người ra ngoài.

      Lúc qua bên cạnh Dịch Khiêm, dám ngẩng đầu lên nhìn , khắc kia, đột nhiên có loại cảm giác rối rắm khó hiểu.

      Sau lưng, Dịch Khiêm nhàn nhạt nâng khóe môi, dẫn theo đoàn người bên cạnh về hướng khác.

      Xe chậm rãi khởi động, ngồi ở ghế cạnh tài xế, Úc Tử Ân nhìn phong cảnh lao vun vút ở bên ngoài, vẻ mặt có gì mở miệng, “Về sau, cần lấy tôi để tổn thương Dịch thiếu.”

      Tay cầm lái bỗng căng thẳng, Đường Minh Lân quay đầu lạnh lùng lườm , gương mặt lo lắng cuồn cuộn, lời ra tràn đầy châm chọc, “Thế nào, đau lòng sao? cứ như vậy muốn che chở cho ?”

      Giọng hài hước lại có chút chói tai, Úc Tử Ân khẽ cười, ảnh ngược trong gương chiếu hậu là gương mặt an tĩnh mệt mỏi, “ phải đau lòng, mà thủ đoạn như vậy của trong mắt ấy, quá mức ngây thơ, dạng người như ấy chắc chắc so đo với , người cùng so đo là tôi…tôi thích bị người lợi dụng.”

      “…” trong xe thoáng chốc trầm mặc lại, chận hơi, ai cũng gì thêm.

      câu xin lỗi đến khóe miệng, lại vì tự ái của mình, vẫn thể ra.

      Lúc trở lại công ty, người ngồi ghế phụ ngủ, dừng xe lại, Đường Minh Lân nhìn , đành lòng đánh thức dậy, đảo tay lái đưa xe vào bãi đỗ ngầm.

      Dừng trong góc yên lặng, mở điều hoa lớn chút cho xe thoáng khí, cởi dây an toàn, nghiêng người nhìn gò má yên tĩnh của , biết khi hoạt động đầu óc quá độ thích ngủ, ngày ngủ 15 tiếng đồng hồ cũng sao, nhưng mà hôm nay, muốn nhìn ngủ cũng thể rồi.

      Khẽ thở dài hơi, từ ngăn kéo cầm ra cái thảm mỏng, mới vừa đem đến bên người , người đnag ngủ say liền tỉnh lại, mở mắt nhìn gương mặt lại gần, trong mơ hồ khẽ sửng sốt chút, tiếp theo liền ngồi thẳng cảnh giác nhìn .

      tỉnh rồi hả?” thu lại tấm thảm, cười nhạt, nghiêng người thay cởi dây an toàn ra, “ đến công ty, muốn nghỉ ngơi chút hay là trực tiếp lên?”

      cần, tôi trở về làm!” đợi bừng tỉnh, đẩy cửa xe xuống, để lại cho bóng lưng lạnh lùng.

      Khẽ tựa vào ghế, Đường Minh Lân cười khổ, tay cầm tay lái bỗng cảm thấy có chút vô lực.

      Có ít thứ từ lòng bàn tay trôi , thế nhưng lại cảm thấy, cho dù có cố gắng thế nào cũng giữ lại được.

      Ân Ân, tôi nên làm gì với em mới phải?

      __________

      Cả buổi chiều, liên tục diễn ra ba hội nghị, từ hai giờ đến hơn 5 giờ chiều, hội nghị kéo dài hơn 3 giờ, làm cho trưởng ban thư ký Văn Khâm chịu nôi, quay đầu nhìn người đàn ông lạnh nhạt đnag ngồi ở ghế chủ tịch, khẽ thở dài, cúi đầu tiếp tục sửa lại tư liệu hội nghị.

      Bất kể là ai cũng nhìn ra được, từ sau buổi trưa sắc mặt của boss tốt, ra lệnh mở liên tiếp ba hội nghị trong buổi chiều, càng xác định suy đoán của , tâm tình hôm nay của boss tốt, vào hội nghị, quản lý các ngành người người cảm thấy lo lắng, ai cũng dám vào lúc này đụng vào họng súng.

      Thân là thư ký, buổi cơm trưa theo bên cạnh Dịch Khiêm, tự nhiên ràng tâm tình của boss tốt là vì người nào.

      Hội nghị vừa kết thúc, tất cả mọi người hề nấn ná nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trong chốc lát chỉ còn lại hai người Văn Khâm và Dịch Khiêm, sửa sang tài liệu bàn, Văn Khâm quay đầu liếc nhìn bóng dáng đứng bên cửa sổ, nhìn lên đồng hồ, “Boss, đến lúc tan tầm rồi, ngài cũng nên ăn chút gì.”

      cần, làm xong những việc này cũng về nhà .” Xoay người, về trước bàn hội nghị, nhìn điện thoại có bất kỳ tin tức gì, cuối cùng thở dài bỏ vào trong túi.

      lúc thu thập xong tài liệu chuẩn bị trở về phòng làm việc, tiếng chuông điện thoại thanh thúy reo lên, tay đnag dọn dẹp bỗng dừng lại, lấy điện thoại ra nhìn, lúc nhìn thấy mã số điện thoại gọi tới, vội nhận máy, giọng mơ hồ có chút vội vàng: “Ân Ân?”

      “Dịch thiếu, cha em bảo tối hôm nay muốn tự mình xuống bếp mời ăn cơm tối, là em qua đón hay là qua đón em đây?” bên kia điện thoại nhàn nhạt truyền đến thanh của Úc Tử Ân, nhàng mềm mại rất là dễ nghe.

      “Để đến! Em ở đâu?”
      "Em ở phòng làm việc cá nhân, đối diện ký túc xá của Tiểu Hạ."

      "Được, biết rồi, nhanh qua, em chờ !" Cúp điện thoại, nhìn về phía Văn Khâm tươi cười: " cũng tan việc , tôi trước!"

      "Vâng!" gật đầu Văn Khâm tiễn rời , nhìn bóng dáng rời vội vã, thể nín được cười, đúng vẫn là vì người con lại có thể khiến cho thiên chi kiều tử như boss có đầy đủ các sắc thái hỉ nộ ái ố.

      Nhưng khi nghĩ tới lá.

      nhớ tới lá thư điện tử vừa mới nhận, lại khỏi lo lắng, người phụ nữ kia trở lại, boss nên xử lý quan hệ giữa mọi người như thế nào.

      nhìn ra được, tên Úc Tử Ân này cũng với những người phụ nữ khác giống nhau, ít nhất trong suy nghĩ của boss, địa vị của ấy có người nào có thể thay thế được, cho dù là người phụ nữ kia cũng vậy, nhưng mà đối với đoạn tình cảm còn chưa kịp định hình này, đối mặt với trận bão táp, chỉ sợ phải dễ dàng tốt đẹp.

      Công ty QM cách công ty của Hạ Ninh Huân cũng xa, khoảng 10 phút lái xe, lúc đến cửa lớn, Dịch Khiêm gọi điện thoại cho người lầu, trong chốc lát liền nhìn thấy bóng dáng của xuất bên cửa, lướt nhìn lần, tìm được xe của liền bước tới.

      Lên xe, Úc Tử Ân nhìn người ngồi bên tay lái, nhớ lại buổi trưa lúng túng, trong lúc nhất thời biết nên cái gì, xong địa chỉ của nhà họ Úc liền quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

      đường ai gì, xe lái vào nhà xe biệt thự, Dịch Khiêm nghiêng người sang thay cởi dây an toàn, cũng biết tại sao, bỗng nhiên lại đưa tay giữ chặt cổ , nụ hôn nóng rực cứ như vậy hề báo trước đè ép tới.

      Mang theo vài phần trừng phạt, mấy phần tức giận, báo đạo nhưng mất dịu dàng ở môi trằn trọc tỉ mỉ vuốt ve, cho đến khi bừng tỉnh, đẩy ra mới chậm rãi ngừng lại, ghé vào mặt , khoảng cách rất gần nhìn , dưới đáy mắt tối tăm còn loáng thoáng lưu lại ngọn lửa chưa dứt, mắt sáng quắc, giống như thiêu đốt các giác quan của .

      "Ân Ân, rất mất hứng..." giọng nỉ non đập lên má , khiến cho khẽ run lên.

      Sững sờ nhìn , Úc Tử Ân đỏ mặt, khẩn trương biết làm sao, lúc lâu mới tìm về thanh của mình, "Tại sao mất hứng..."

      Nhìn thẳng vào , trầm mặc lúc, mới mở miệng, "Nhìn thấy em và chồng trước chỗ, mất hứng. đường tới đây suy nghĩ, có phải nên đem em lừa gạt đến hộ khẩu của mình hay , như vậy Đường Tam mới có thể chết tâm. Nêu có thể, ngại tự mình làm cái mũ gắn danh hiệu Dịch phu nhân đội lên người em."

      "..." cứng cổ, trừng mắt nhìn , đối với lời tỏ tình này của , vốn định cười hỏi có phải đùa hay , nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc lại cố chấp lại thể cười nổi.

      "Như thế nào, đề nghị này của , em có nên suy tính chút ? Hả?" giọng nam tính mang theo mùi vị dụ dỗ khiến cho người ta chết trong dịu dàng, đột nhiên cảm thấy dịu dàng này, với người đàn ông này, có chỗ nào có thể trốn.

      "Dịch thiếu..." hắng giọng, lúc sau mới nghiêm chỉnh đến vấn đề của , nghiêng đầu suy nghĩ chút, ánh mắt sáng chói, "Chúng ta còn chưa đâu trực tiếp nhảy đến cầu hôn kết hôn rồi, có phải là đối với em quá công bằng hay ?"

      " nhớ là cho em thời gian suy nghĩ, em vẫn chưa cho đáp án, vẫn mực chờ đợi, chờ được kết quả chính là nhiều thêm vài cái tình địch. Ân Ân, là thương nhân, hiểu được nắm chặt thời gian và cơ hội, em muốn chuyện đương, vậy chúng ta liền trực tiếp kết hôn là tốt nhất, sau kết hôn lại bàn chuyện đương là được!" Dù sao đem thành người của , ưu thế tuyệt đối hơn, có nhiều thời gian đợi từ từ .

      "vậy được, kết hôn xong mới bàn đến chuyện rất được, em còn hi vọng cứ làm theo trình tự bình thường, muốn cửa sau đấy!"

      "Nghe ý của em, là em đồng ý cùng với đương rồi hả?" Đối với cách nào cũng quan trọng, đạt được mục đích là được rồi.

      "Có thể để cho em suy nghĩ chút ?"

      " được, bây giờ liền nghĩ, nếu em luôn làm đà điểu, trước kia cũng bắt buộc em ra ngoài?" Loại chuyện này thể nhượng bộ, cứ lui bước biết lúc nào mới có thể gật đầu đồng ý mà trong khoảng thời gian này, nếu để cho người khác nhanh chân hơn, có thể khóc ra nước mắt!

      "Vậy em đồng ý với còn được sao!" Đẩy gương mặt lại gần của , mở cửa xuống xe.

      Ngồi ở ghế tài xế, người nào đó nhàn nhạt nhếch môi cười, mặt thỏa mãn.
      Last edited by a moderator: 21/11/14
      xixon thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 93: Lệ thuộc chút kiêng kỵ.

      Từ trong xe xuống, đuổi theo bước chân của , đưa tay ôm eo của , thuận thế đem ôm vào trong ngực, bên tai : “ sao, làm bạn mất thể diện lắm sao? có kém cỏi đến mức để cho em ghét bỏ vậy sao?”

      “…” quay đầu, im lặng liếc nhìn , muốn đến đề tài này nữa!

      Mà người nào đó cũng khéo léo sang chuyện khác, “Đồng ý làm bạn của , vậy hôm nay tới dùng cơm, có tính là gặp trưởng bối hả?”

      “Cũng phải là chưa từng gặp, làm cái gì mà gặp trưởng bối chứ.” Khẽ hừ tiếng, giống như nhớ tới điều gì, lại xoay đầu, “Gặp trưởng bối cũng phải là thể, nếu ba em đồng ý chúng ta ở cùng chỗ…”

      “Yên tâm ! Bác trai đồng ý. Nếu bác ấy đồng ý chúng ta tiền trảm hậu tấu, hoặc là…” nhớ lại cái chủ ý cùi bắp của Hạ Ninh Huân, thể nín được cười.

      “Hoặc là cái gì?” dừng bước chân, quay đầu nhìn , khó có lúc lại nghiêm túc như vậy.

      có gì, nếu ba em đồng ý, cho em biết!” xong, cười tiến tới bên má , “Mặc dù bác trai đồng ý chúng ta ở chung chỗ, cũng cố gắng để cho bác hiểu , để cho em đứng giữa chịu uất ức!”

      chuyện luôn nghiêm túc, nghiêm túc đến có lời nào để , dịu dàng cùng chuyên chú, cho dù vào lúc này cũng giống như vậy, cắn cắn môi, cuối cùng cũng thêm gì nữa.

      , tin tưởng là tốt rồi, như vậy liền tin tưởng lần.

      Ngay lúc hai người tai chạm tai, tóc chạm tóc Úc Bảo Sơn từ phòng bếp ra ngoài, liền nhìn thấy hai bóng dáng đứng ở phòng khách, thân mật ôm vào nhau, giống như hiểu được cái gì, họ tiếng cắt đứt hai người, khuôn mặt vui vẻ giấu được, “Bảo bối trở về rồi, Tiểu Dịch cũng tới, cũng ngồi , đừng đứng đấy nữa! Món ăn cũng sắp xong rồi!”

      Gật đầu, Úc Tử Ân bừng tỉnh trước tiên, giùng giẳng thoát khỏi ngực của Dịch Khiêm, “Cha, Dịch thiếu có lời muốn cới cha!” Cái vấn đề này cuối cùng cũng phải đối mặt, người cùng sống nương tựa lẫn nhau có nhiều, Úc Bảo Sơn là người quan trọng nhất, cho dù là tìm bạn trai, cũng muốn được ông cho phép.

      Nhìn dáng vẻ trốn tránh của , Dịch Khiêm cười cười, thu lại cưng chiều và bất đắt dĩ vào đáy mắt, vẻ mặt thành nhìn Úc Bảo Sơn, “Bác trai, cháu cùng Ân Ân lui tới, mong bác có thể đồng ý cho chúng cháu ở chung chỗ.”

      “Ừ.” Đối với nghiêm túc này của Dịch Khiêm, Úc Bảo Sơn khẽ gật đầu, thái độ xử thế của người đàn ông này cũng làm cho ông rất thưởng thức, đúng là đứa bé tốt, trong lòng cũng sớm ngầm cho phép bọn họ ở chung chỗ, nhưng chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của con bảo bối, ông thể thận trọng.

      Hôn nhân đầu tiên bởi vì chính tự tiện làm chủ mới có bộ dáng này, hôm nay Dịch Khiêm này lại so đo con mình từng kết hôn hay chưa, còn có thể lòng đối đãi, ông hi vọng bọn họ có thể thành đôi.

      Quay đầu, ông nghiêm túc nhìn về phía Úc Tử Ân, hỏi thăm ý của , “Ân Ân, con sao? Là tâm muốn cùng cậu ta sao? Nếu như phải, cha cũng miễn cưỡng con.”

      Nhìn chăm chăm vào ông, Úc Tử Ân nghiêm túc gật đầu, “Cha, cha đồng ý cho chúng ta ở chung chỗ sao?”

      “Nếu như là nguyện vọng của con, cha có phản đối, chỉ cần con vui vẻ là đợc rồi!” Làm cha, lại chỉ có con bảo bối, ngoài vài tâm nguyện có gì khác.

      Úc Bảo Sơn sảng khoái đồng ý như vậy, làm cho Úc Tử Ân cảm giác mình có phần bị bỏ rơi, nhớ lại lúc và Lâm Mộ Duy lui tới, khi đó Úc Bảo Sơn chết sống đều đồng ý, chỉ sợ trẻ người non dạ bị người ta lừa, bị người làm tổn thương, nếu như phải Lam Mộ Duy kiên trì đứng trong ngày đông giá rét làm cho Úc Bảo Sơn cảm động, bọn họ cũng thể ở chung chỗ.

      Mà năm đó, cũng hoàn toàn đúng theo lời của Úc Bảo Sơn, giao cho Lam Mộ Duy quả đúng người, hung hăng gây tổn thương khi tha thiết, cho tới nhiều năm như vậy, vẫn còn chưa thoát ra khỏi bóng ma.

      Vì sao hôm nay Dịch Khiêm tới đây, ông lại hề có ý kiến?

      Bước lên, kéo cánh tay Úc Bảo Sơn, hí mắt khiêu khích nhìn Dịch Khiêm cái, cười , “Cha, cha cần suy nghĩ thêm chút sao? Chẳng lẽ cha sợ cha gửi gắm đúng người, để cho ta đem con bảo bối của cha bắt cóc hả?”

      Dễ chuyện như vậy đúng với tác phong của Úc Bảo Sơn mà!

      “Suy nghĩ cái gì? Tiểu Dịch là đứa bé tốt, chỉ cần đối đãi với con tốt là được rồi, cha còn lo lắng con trải qua cuộc hôn nhân ai thèm lấy đấy!”

      “…Con đây có được xem là thất sủng chứ?” quay đầu, tức giận nhìn chằm chằm Dịch Khiêm, vừa tới là Úc Bảo Sơn hoàn toàn chìa cánh tay ra ngoài rồi!

      “Thất sủng cái gì, bây giờ phải là nhiều người cưng chiều con sao? đúng đúng, có thể sau này vẫn còn có nhiều hơn người nữa!” nhắc tới chuyện này, Úc Bảo Sơn chợt nhớ tới người khách khác của hôm nay, gương mặt lại nhiều thêm mấy phần nhu tình.

      “Hả? có ý gì?” nghiêng người sang, Úc Tử Ân nhìn lên nhìn xuống Úc Bảo Sơn, giống như ngửi ra mùi vị JQ, hí mắt chất vấn, “Cha, là coi trọng dì nào đấy chứ? Nhanh, thành thực khai báo!”

      “Cái gì mà dì nào, con cũng gặp, là dì Hồng của con!” hắng giọng cái, Úc Bảo Sơn nghiêm túc, “Hôm nay cha cũng có mời ấy đến ăn cơm, là con muốn ăn sườn sốt ô mai của ấy làm, ấy ra ngoài mua tương ô mai rồi.”

      “A, ra là…Lại hai người khi nào đến cùng chỗ? Khoảng thời gian trước phải cha còn coi trọng Na quý phu nhân ở Bắc Kinh sao? Thế nào? Chịu bỏ qua?”

      phải là do con cha đây là lão già thô thiển xứng với người ta sao? Cha con già, chỉ là muốn tìm bạn, khi đau ốm
      có người ở bên cạnh là đủ rồi, cầu cao như người trẻ tuổi các con.”
      “Cha…sao lại chuyện này! Khi cha đau ốm có lúc nào con ở bên cạnh chứ! giống như con đây có hiếu thuận à!” Mẹ có, từ gánh vác trách nhiệm chăm sóc cha, nhưng giữa hai cha con cũng bao giờ nhắc tới những lời này, tới cảm thấy đau lòng.
      “Cha phải ý này, con cuối cùng rồi cũng lập gia đình, thể nào làm bạn cả đời với cha có đúng ?” khẽ cười, Úc Bảo Sơn thoải mái vỗ vỗ mu bàn tay của : “Được rồi, đề cập đến cái này nữa, hai đứa ngồi , cha xem canh được chưa.”
      “…” Úc Tử Ân và Dịch Khiêm liếc nhìn nhau, quay đầu nhìn bóng người về phía phòng bếp, biết vì sao, cảm thấy hồi chua xót.
      Giống như cảm nhận được bi thương của , Dịch Khiêm về phía trước, chậm rãi đưa tay ôm vào trong ngực, nhàng khẽ vuốt, thương tiếc mà đau lòng cam kết, “Về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì đều ở bên cạnh em, em còn mình, cần kiên cường như vậy, cũng cần chuyện gì cũng người gánh, em có thể tùy ý lệ thuộc vào cần kiêng kỵ gì, biết ?”
      “ Ừ…” ở trong ngực , khẽ gật đầu, hương cỏ cây nhàn nhạt truyền vào hơi thở, giống như tính tình của vậy, ôn nhã, mang theo cảm giác khiến cho người khác an tâm.
      lúc ở trong lòng , trước cửa liền truyền đến tiếng ho , chợt hồi hồn, Úc Tử Ân vội ngẩng đầu lên, lúng túng nhìn dì Hồng đứng phía cạnh cửa, nhếch miệng cười, “Dì Hồng, dì về rồi! lâu gặp…!”
      “Mới ít ngày thấy, sao lại gầy thành như vậy, gần đây lại bận rộn những chuyện gì đây?”
      Đưa túi hàng vào nhà, người dì Hồng mặc chiếc đầm màu xanh lá, đoan trang hào phóng, vẫn còn phong vận, mặt là nụ cười yếu ớt, phụ nữ như vậy nhất định có thể khống chế được người tính khí lớn như Úc Bảo Sơn, phụ nữ dịu dàng chăm sóc, luôn có năng lực biến thép cứng thành ngón tay mềm, cũng khó trách Úc Bảo Sơn lại chọn ở chung chỗ với bà, dì Hồng đúng là người thích hợp với ông nhất!
      có gì vội đâu ạ, ít ngày trước cháu du lịch mà, có thể chơi tùy hứng, chắc có thể là thủy thổ hợp chút, có việc gì, có dì ở đây, đoán chừng vài ngày nữa con lại mập trở lại.”
      “Cháu nhé, chỉ nhớ đến ăn thôi! Dì mới vừa ra ngoài mua tương ô mai, hôm nay làm sườn sốt ô mai cho cháu!” dì Hồng tức giận điểm lên cái trán của , vẻ mặt lại là sủng ái biết phải làm thế nào.
      Trong lòng Úc Tử Ân so với ai cũng ràng hơn hết, dì Hồng đối với cưng chiều chính là xuất phát từ nội tâm, cũng hoàn toàn như thế mới có chút nghi ngờ và chán ghét nào, thành toàn cho bà và Úc Bảo Sơn.
      “Được ạ! Dì Hồng đối với con là tốt nhất!” kéo cánh tay dì Hồng, Úc Tử Ân nghiêng người sang giới thiệu người bị lơ là bên cạnh, “Dì Hồng, đây là Dịch Khiêm, dì có biết chứ?”
      Đại nhân vật của Kim Cung, bà là quản lý của Kim Cung, từ chợ đen đến xã hội thượng lưu ở thành phố C, có rất ít người mà bà biết, đúng là biết cũng có chút được.
      “Dịch thiếu.” dì Hồng ngước nhìn , lễ phép gật đầu về phía , giọng mơ hồ có mang theo vài phần cung kính.
      “Dì Hồng về sau cứ như bác trai gọi tôi tiếng Tiểu Dịch , dì là trưởng bối, cần khách sáo như thế.”
      “Được.” gật đầu, dì Hồng nhìn bọn họ, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt, nhìn hai người đứng chung chỗ, hình như có chút vui mừng.
      Chỉ sợ dì Hồng đem ít chuyện ở Kim Cung ra ứng phó với Dịch Khiêm, khách sáo như vậy ai cũng lúng túng, vội vàng mở miệng giải thích thêm, “Dì Hồng, Dịch thiếu bây giờ là có thể là bạn trai của cháu rồi, dì cần phải khách sáo như vậy…”
      Đáng tiếc, câu giải thích này nghe vào tai người khác lại có chút kỳ cục, mày kiếm khẽ chau lại, “Ân Ân, cái gì gọi là “có thể là”, chẳng lẽ em dám phải?”
      “Chuyện này…hình như cũng có gì khác biệt mà?” biết có chút khiến người nào đó mất hứng, theo bản năng híp mắt, tự mình giả bộ hồ đồ.
      “Khác biệt rất lớn đấy, chúng ta sang bên, giải thích nhất khác biệt ở đây.” xong nhìn qua dì Hồng, “Dì Hồng, dì bận rộn rồi.”
      “Được được được, hai đứa cứ chuyện , dì giúp tay.” Dì Hồng cười thoát thân chạy về phía nhà bếp.
      Bà vừa , phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn hai người bọn họ, Úc Tử Ân nhìn bộ mặt phớt tỉnh của ai đó, cắn cắn môi dưới nhanh chóng chạy về hướng lầu.
      “Ân Ân…” phía sau, Dịch Khiêm bắt đắc dĩ cười lắc đầu, nhanh chậm theo lên lầu, ánh mắt thâm thúy, mảnh nhu tình.
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      xixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 94: nếu phải là

      Lên lầu hai, khiến ngoài ý muốn chính là Úc Tử Ân lại đứng ở cửa chờ , nghiêng người cúi thấp đầu, dáng vẻ như lười biếng lại cũng như rất kiên nhẫn tựa khung cửa, bên trong đáng lại có cỗ mùi vị mê người.

      Nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn cười giảo hoạt , “Dịch thiếu, phòng của con , có muốn thăm ?”

      “Phòng của em, dường như thăm qua.” Ngừng chốc lát, ánh mắt vô tội nhìn , bổ sung, “Hơn nữa, còn phải lần.”

      “…” mở hộp ai biết trong hộp có gì!

      nhắc nhở như vậy, chợt nhớ tới hai lần say rượu mình được mang trở lại, hai lần đè giường, về phần say rượu loạn tính làm ra chuyện gì vô lễ với thiếu gia nhà người ta cơ bản hề có ấn tượng gì, mặc dù luôn nhàng sao, để ý, nhưng vẫn cảm thấy, mình xâm phạm người đàn ông ưu nhã thần thánh này, có chút cảm giác tội lỗi thể tha thứ!

      “Cho nên, nhắc nhở em cần phải có trách nhiệm với sao?” Trừng mắt nhìn, chính là chiếc vò mẻ ngại thêm gì, ngẩng đầu lên nhìn , tay nắm cổ áo , tùy hứng nhưng quật cường dáng vẻ là rất đáng .

      “E hèm, nếu như em như vậy, nghĩ nên phụ trách với em như thế nào đây?” đưa tay qua, ôm chầm hông của , xoay người mở cửa phòng ngủ.

      Khi chống đỡ lưng tường, theo bản năng nâng gối về phía giữa hai chân của , lại ngờ người này kỹ thuật lão luyện, dễ dàng thoát khỏi công kích của , thuận thế đè tường, động tác êm ái, ngay cả khi đặt người lên tường, bàn tay của vẫn đỡ qua, để cho dựa vào tay , chỉ sợ đầu bị đập đau.

      Chăm sóc dịu dàng như vậy, khiến cho cảm thấy cảm động mà từ trước đến nay chưa hề có.

      Đè người xuống, tiến gần nhàng vuốt ve bên tai , lúc lâu mới tươi cười nhàng , “Bảo bối, đàn ông là loại động vật nguy hiểm, em chớ có làm loạn! Nếu , em phải phụ trách rồi!”

      “…” mặt xoạt đỏ lên, tức giận trợn mắt nhìn, cố đấm ăn xôi mà , “Em đối với phụ trách, em còn sợ mới là người dám!”

      “Làm sao biết chứ? Em nghĩ muốn phụ trách với , cầu còn được! Nhưng mà…Bây giờ còn chưa đến lúc!”

      Tình theo đuổi chính là tính chân thành, mang theo bất cứ lợi ích hoặc mục đích nào khác, mà chú đà điểu trước mắt , hiển nhiên còn chưa có từ bóng ma quá khứ ra, cứ như vậy lấy về, những sóng ngầm mâu thuẫn cất giấu dưới vẻ bình tĩnh cuối cùng cũng ngày bộc phát.

      Thay vì tương lai hai người đều bị thương, bằng kiên nhẫn tính toán, săn thú cần kiên nhẫn chờ đợi cộng với thời cơ chín mùi, như vậy liền kiên nhẫn chờ đợi cái thời cơ kia đến.

      “chẳng lẽ lại sợ rồi hả?” nghe như vậy, khỏi sửng sốt.

      phải sợ.” cánh tay ngang hông khẽ buộc chặt thêm vài phần, “Ân Ân, phải sợ. chính là đợi, đợi em quay lại, có ngày chân chính chỉ nhìn thấy !”

      “Tại sao phải đợi em ?” có chút hiểu, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm vào .

      Trong miệng đàn ông chữ luôn rất dễ dàng ra, cho dù vào giờ phút này, cũng chỉ câu đợi quay lại, cũng , giống như chữ kia mang theo ý niệm thần thánh, phải là bao giờ .

      Nghĩ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy ngực nhộn nhạo hồi, khỏi rung động.

      “Chờ đến ngày em quay lại nhìn , em mới có thể học . muốn quá nhiều, chỉ điều duy nhất, em cho , là tình duy nhất, nếu như trong lòng em còn chứa đựng người đàn ông khác, thể dành toàn bộ cho , như vậy, tình nguyện cái gì cũng muốn.”

      phải cố chấp hay là quá nghiêm khắc, mà thứ muốn cũng chỉ có như vậy mà thôi.

      Về khía cạnh nào đó, giống nhau, đều có chấp niệm sâu.

      “…” ngước mắt, chống lại ánh mắt của , hình như chưa từng thấy qua dáng vẻ nghiêm túc như vậy , giống như dùng chính mạng sống của mình để hứa hẹn, nghiêm túc chấp nhất khiến cho có chút đau lòng.

      Quay đầu , vòng tay lên hông , mặt kề vào ngực , thoảng thoảng mùi cỏ cây từ người truyền đến, tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai , khẽ nhắm mắt lại, giọng , “Cho em thời gian.”

      “Được.” nhàng ôm , nhàng phúc đáp tiếng bên tai , dịu dàng lưu luyến.

      _________

      Úc Bảo Sơn cùng dì Hồng tâm ý tương thông, bàn bày đủ món ăn ngọt bùi cay đắng, cũng ai nhắc tới chuyện vui, cười vui vẻ ngập tràn hạnh phúc nhàn nhạt.

      Lúc trở về, Dịch Khiêm giữ chức tài xế, đưa dì Hồng về nhà, Úc Tử Ân ở lại biệt thư với Úc Bảo Sơn, hai cha con khó có lúc ở chung chỗ tâm , Úc Tử Ân cũng muốn trở về tòa nhà kia mình.

      Hai người vừa , Úc Tử Ân liền pha bình trà đến ghế sofa, nhìn Úc Bảo Sơn ngồi ghế, hồi lâu mới mở miệng, “Cha, tại sao cha lại đồng ý con cùng với Dịch thiếu ở chung chỗ? Trước kia con chọn bạn trai cha đều phát ra tính khí rất lớn!”

      Từ trong tờ báo ngẩng đầu lên, Úc Bảo Sơn liếc , nghiêng đầu suy nghĩ chút, giả ngốc , “Cha là người lý lẽ như vậy sao?”

      Ông chỉ có con bảo bối, bị người khác cướp , tâm tình đương nhiên thể tốt được.

      “Đương nhiên là có rồi, chẳng qua con cũng biết, cha là bỏ được con thôi! Nhưng tại sao bây giờ đổi thành Dịch thiếu cha lại khẳng khái đồng ý như vậy chứ hả? Có cái gì mờ ám sao?”Dịch Khiêm ưu tú ai có mắt cũng đều nhìn thấy, nhưng cho dù ưu tú, vẫn đủ để khiến Úc Bảo Sơn vô điều kiện gật đầu.

      “cái gì cái gì mờ ám? Là cha cảm thấy đưa Tiểu Dịch này là người có khuyết điểm, cha con cũng già rồi, muốn tìm cho con chỗ quy túc tốt, đem so sánh với Đường Tam cùng Lam Mộ Duy, cậu ta là người ưu tú nhất, mặc kệ là công việc hay thái độ ứng xử, cậu ta đều có thể là người nổi bật, con và cậu ta cùng nhau, cha rất yên tâm. Con cũng cần nghĩ rằng cha chọn cậu ta vì tiền thế, cha tin tưởng ánh mắt của mình là sai, cậu ta bên cạnh con, so với người đàn ông nào cũng đều thích hợp hơn.”

      Người đàn ông kia đối với con bảo bối của ông chính là chân thành, mặc dù ông là lão già thô thiển, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn có, giao con cho câu tạ, ông cũng yên tâm.

      ngờ Úc Bảo Sơn lại như vậy, Úc Tử Ân có chút sững sờ, “A, cha lúc này có thể xem như là cha vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng nhỉ?”


      “Cha rất hài lòng, cũng biết con có hài lòng thôi, con nhất định phải thích, cha cũng miễn cưỡng con…con lớn rồi, tự nhiên có chủ kiến của mình, cha ép buộc con làm chuyện mà con muốn làm.”

      “Ừ, Dịch thiếu đúng là thể bắt bẻ, cùng với ấy, con cảm thấy rất thoải mái, cần lo lắng gì, cũng cần nghĩ quá nhiều, rất có cảm giác an toàn.” Cảm giác khi ở cùng với Lam Mộ Duy hề giống, thời niên thiếu kích động ngu ngốc, hôm nay có ít thứ dần dần bình tĩnh lại, mới hiểu được, thứ mà mình theo đuổi, cũng chỉ là cảm giác bình thảng mà thôi.

      “Nếu như vậy, hai đứa cần phải chung đụng tốt hơn, đừng làm cho cha con

      tuổi cao rồi vẫn phải quan tâm đến chuyện của hai đứa."

      “Biếtạ, con tốt.” nghe Úc Bảo Sơn lạc quan như vậy, Úc Tử Ân cảm giác phát ốm, vội ngăn lại đề tài, “Cha, chừng nào cha mới khiến cho dì Hồng vào nhà chúng ta nha? Muốn mời khách ?”

      Con đối với việc ông tái hôn luôn phản đối, ngược lại rất ủng hộ, chuyện này đưa tới bàn đàm luận, ông cũng cùng quanh co lòng vòng, "Chờ mảnh đất Tây thành kia hoàn thành rồi hãy , tổ chức mời khách cùng cần, mời mấy người bạn tới ăn bữa cơm là được.”

      “Vậy cũng tốt! Chính cha tự quyết định thôi, dù sao con cũng có ý kiến gì.” Từ ghế salon đứng dậy, khoát tay áo. “Con lên lầu trước, cha cũng nghỉ sớm chút nha! Ngủ ngon!”

      “Ngủ ngon!”

      ____________

      Đưa dì Hồng về nơiở, Dịch Khiêm chậm rãi ngừng xe lại, quay đầu liếc nhìn người ngồi băng ghế sau qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt mở miệng: “Dì Hồng, về sau nếu có ngày dì muốn tiếp tục làm việc tại Kim Cung, dì có thể với tôi tiếng tôi kíếm cho dì phần công việc nhàn nhã."

      "Boss, ý của người là?" đột nhiên đến vấn đề này, dì Hồng ngẩn người, hiểu nhìn về phiá người đàn ông ngồi ở ghế tàixế.

      "Dì cũng đừng nghĩ nhiều, tôi cũng có ý gì khác. Chẳng qua cảm thấy về sau đều là nguời nhà, dì là trưởng bối của Ân Ân, tương lai tôi cưới Ân Ân, dì cùng là trưởng bối của tôi, từ Ân Ân có mẹ, bác trai vừa làm cha lại vừa làm mẹ cùng cực khổ, hôm nay dì và ông ấy ở chung chỗ, cũng nên dànhthời gian với ấy! Công việc Kim Cung bận rộn, dì có thể tìm người chia sẻ chút, hoặc là có thể bắt đầu bồi dưỡng người nối nghiệp từ bây giờ, quyền quyết định ở trong tay dì, cần đến xin phép tôi. Nếu như khôngmuốn tiếp tục công việc ở Kim cung, tôi cũng sẽkhôngýkiến gì. Mọi suy nghĩ của tôi cũng vì Ân Ân. mong dì hiểu."

      “Vâng, tôi hiểu!” hiểu được ý tứ của , dì Hồng vui mừng tươi cười, người đàn ông nay bất cứ thời điểm nào cũng có kiên quyết chinh phục lòng người.

      “Bồi dưỡng người nối nghiệp có thể cần chút thời gian. trong khoảng thời gian này tôi vẫn tiếp tục công việc ở Kim Cung vậy, tôi cũng dành thời gian cho Ân Ân.”

      “Ừ, dì cũng cần coi đó như công việc, tôi chỉ lấy thân phận bạn trai của Ân Ân thỉnh cầu dì, phải lấy thân phận cấp .”

      “Tôi hiểu! có người nghĩ cho ÂnÂn như vậy, làm trưởngbối như chúng tôi, cũng rất vui mừng.” Úc Bảo Sơn có nhìn lầm người, người đàn ông này, quả xứng đáng để Ân Ân phó thác cả đời.

      Cười , giống nghĩ đến chuyện gì, lại : "Đúng rồi, hôm nào có thời gian, dì dạy tôi vài món Ân Ânthích ăn. khi hai người có bên cạnh côấy, tôi cũng có đất dụng võ."

      “Được!” gật đầu, dì Hồng đồng ý,“Vậy tôi về trước, đường lái xe cẩn thận chút. Ngủ ngon!”

      “Ừ. Ngủ ngon!” đưa mắt nhìn bà rời khỏi, lúc này mới đảo tay lái về hướng khác.

      Mới vừa đến nhà quản gia nghe tiếng xe ra, liền nhận được điện thoại của Úc Tử Ân gọi tới, “Bình an đến nhà sao?”

      “Ừ, vừa đến của nhà, sao vậy, nhớ ?”giao chìa khóa xe cho quản gia, quay người lên lầu.

      có đâu!Chỉmuốn hỏi đến nhà chưa thôi! Ngày mai quađón em làm, thuận tiện cùng nhau ăn sáng, em có đồ quên đưa cho !”Nhìn chiếc ví được thiết kế tốt tay thể nhịn được cười cười, tưởng tượng khi nhìn thấy quà tặng có vẻ mặt gì.

      “Được, ngày mai đến đúng giờ, vậy em nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon!”

      cùng nghỉ sớm chút ngủ ngon!”

      Cúp điện thoại, Dịch Khiêm liếc nhìn quản gia bên cạnh, hơi híp mắt hỏi lạì, “Sao vậy?”

      “Cận vệ ở lầu chờ ngài thời gian!”

      “Được, tôi biết, đem lên cho tôi tách cà phê đen...” nhớ tới lời dặn dò của người nào đó, liền thay đổi chủ ý. “ cần cà phê nữa, đổi thành hồng trà !”

      “Vâng.”

      Trong phòng khách lầu hai, cận vệ cúi đầu nhìn lappop bên cạnh là chồng tài liệu, bận rộn đến ngay cả thời gian để thở cũng có.

      Nghe được tiếng bước chân, cận vệ) cảnh giác ngẩng đầu lên, thấy người tới, lễ phép đúng dậy, “Boss, người về!”

      “Tra ra đầu mối gì rồi?” Xoay người, ngồi vào ghế salon bên, tiện tay rút tài liệu bàn lật nhìn.

      “Đúng, thông qua Lâm Quân Dao, tra được vài thông tin, nhưng người chân chính đúng sau thứ cho thuộc hạ vô năng, vẫn có chút đầumốinào.”

      “Tận sức là tốt rồi nhưng nếu đối phương là người dễ dàng để cho các ngươi tìm ra được, vậy đâu còn gì là kịch tính.”Lật lật tài liệu tay tiếp tục nhìn kỹ, tiện tay đặt lại bàn,“đem những tài liệu này đưa cho đội Tập Độc, để cho bọn họ làm , tôi còn có chuyện giao cho làm!”

      “Vâng, tôi biết.”
      Last edited by a moderator: 26/11/14
      xixon thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 95: Thăm hỏi ngọt ngào.

      Lái xe, Dịch Khiêm cách giờ hẹn nửa tiếng lái xe đến biệt thư nhà họ Úc, từ xa nhìn thấy bóng dáng màu hồng chậm rãi chạy bộ đường, tóc đuôi ngựa buộc cao, đong đưa theo nhịp chạy, là hấp dẫn ánh mắt người khác.

      Giảm tốc độ, theo phía sau, cứ yên tĩnh như vậy theo , cho đến khi phát , lúc này mới dừng xe, quay cửa sổ xe xuống, mỉm cười sáng rỡ chào hỏi, “Chào buổi sáng!”

      “Hả? Chào buổi sáng!” Chợt nhìn , Úc Tử Ân dừng bước chân chút, khẽ cười tới trước mặt , tay chống ở cửa xe, để ý mà trêu chọc, “Hôm nay sao lại sớm vậy, lại nhớ em đến vậy sao? Nhớ tới em nên ngủ ngon?”

      “Đúng nha! Như thế có phải có cảm giác rất vinh hạnh hay đây?!” hiển nhiên tâm tình của cũng rất tốt, cũng cười hùa theo lại.

      “Dĩ nhiên, nhờ Dịch thiếu để mắt, đó là vinh hạnh của em nha!”

      “E hèm, lắm mồm nữa, lên xe !”

      cần, em muốn tự chạy về, mỗi ngày đều bận rộn công việc, có thời gian để mà lấy hơi, thời gian quý giá như vậy, em phải từ từ mà hưởng thụ tốt mới được.”

      “Vậy cũng tốt, cùng em!” thả chậm tốc độ xe, chậm rãi theo bên cạnh , nghiêng đầu quan sát khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của , “Em cũng chạy bộ vào buổi sáng, điều này khiến cho ngoài ý muốn, bình thường các đều thích nằm lỳ ngủ nướng ở tỏng nhà.”

      “Điều này chứng tỏ em phải là nữa rồi! Chẳng qua thỉnh thoảng em cũng lười biếng, dù sao cũng là ba ngày câu cá hai ngày giăng lưới, ra ngoài chạy bộ cũng chỉ là rèn luyện thân thể, để cho mình sớm già yếu mà thôi.” Nhàn nhã quá lâu xem thường những nguy cơ giấu bên cạnh, giống như chuyện lần trước ở Thụy sỹ, chuyện giống vậy lần xảy ra là quá đủ rồi, tuyệt làm cho nó xảy ra lần thứ hai!

      Gật đầu, đồng ý , “Đây cũng là thói quen tốt.”

      “Em với cha là tới ăn điểm tâm, để cho ông ấy chuẩn bị thêm phần.” Nhắc tới việc này, nhớ tới cuộc đối thoại ấm áp kia, khỏi chau mày, quay đầu nhìn người đàn ông đnag lái xe, “ Em có vấn đề biết .”

      “Hả? em .”

      mỗi ngày đều là mình ăn bữa sáng hả?căn nhà ở Hồ Thánh Sơn lớn như vậy, mình ăn dùng cơm, cảm thấy độc sao?”

      Bình thường ở căn nhà đó mình cũng cảm thấy có chút trầm, Úc Bảo Sơn có tiền, có thể cung cấp cho căn nhà lớn như vậy, kêu ông đổi lại căn nhà hơn cần đến, nếu phải hao tốn nhiều thời gian cùng sức lực bố trí trang hoàng lại, khẳng định căn nhà kia phải là trống trải bình thường.

      độc sao, đây phải cố gắng tìm nữ chủ nhân sao?” nghiêng đầu, cười như cười nhìn , ánh mắt nóng rực, dịu dàng mà thâm thúy.

      “E hèm, tìm rồi hả?” nghiêng đầu, sợ hãi nhìn thẳng vào mắt , đôi mắt sáng chói bập bùng, mang theo mặt chút thà cùng đáng .

      “Đúng nha! Người đó phải là ở trước mắt sao?” lời thổ lộ được biến tướng thuận lợi tuôn ra từ miệng , lại làm cho đỏ mặt.

      “Vậy sao? Sao em lại thấy?” cũng biết là giả bộ ngu hay chính là ngây thơ cụ, dừng bước chân lại nhìn , mà vào lúc này cũng phanh xe lại đường.

      Nghiêng người sang, nhìn chằm chằm vào , nét mặt ngây thơ khiến nhịn được mà cười khẽ tiếng, ngoắt ngoắt tay, “Em lại gần đây, cho em biết.”

      “Hả?” đúng là tin người khác, ngây ngốc đưa tới, ai ngờ vừa mới tiến tới gần , lại đột nhiên đưa tay cổ , nghiêng đầu hôn lên gò má cái.

      “Người tìm chính là em, bảo bối, có bằng lòng hay ?”

      “…” giọng đậm đà bồi hồi ở bên tai, Úc Tử Ân ngẩn người, lúc lâu mới bừng tỉnh, khí nóng khuôn mặt hình như còn chưa rút , nhớ tới câu vừa rồi của , nhất thời đỏ mặt!

      Lời từ người đàn ông dễ dàng thương này cũng khiến cho tim đập đỏ mặt như lúc này.

      Cảm giác như vậy, có bao nhiêu lâu thể nghiệm qua rồi? Từ sau Lam Mộ Duy, đối với đàn ông xung quanh mình, chưa từng động tâm, cho dù là Đường Minh Lân cũng vậy.

      Vậy mà, người đàn ông này lại dễ dàng khiến cho tận đáy lòng rung động và khát vọng.

      Khẽ run, đứng thẳng người, lúng túng giật giật khóe miệng, trong lúc nhất thời biết thế nào trả lời vấn đề của .

      Mặc dù biết, mỗi câu mỗi chữ đều là nghiêm túc, chút ý tứ đùa giỡn nào, nhưng bởi vì từng chịu đau thương, dám dễ dàng hứa hẹn, dễ dàng đụng chạm vào thứ thuộc về mình.

      Lời đến khóe miệng, cuối cùng lại biến thành câu kinh điển đối phó, “Để em suy nghĩ lại !”

      “Được…” biết trốn tránh, cũng gấp, cũng miễn cưỡng , mà chỉ nhàn nhạt đáp lại chữ, đưa đề tài này kết thúc.

      Bước nhanh hơn, hắng giọng mở miệng, “Em đói, mau về nhà ăn điểm tâm thôi!”

      Ném lại câu, cơ hồ là chạy trối chết.

      Phía sau, Dịch Khiêm hận thể nuốt trọn bóng dáng thoát khỏi tầm mắt của mình, bất đắt dĩ cười cười, khởi động xe theo.

      Lúc về đến nhà, Úc Bảo Sơn chuẩn bị tốt bữa ăn sáng, bình thường khi ông ở nhà, công việc nhà ông đều làm được, thể phủ nhận, tại phương diện nào đó, Úc Bảo Sơn cũng được xem là người đàn ông tốt, người cha hiền !

      Vội vội vàng vàng rửa mặt ra ngoài, Úc Tử Ân từ trong tủ áo quần lựa chọn chiếc váy chiffon màu xanh lá tới đầu gối, phía dưới có viền ren thêu tay, với vóc người mảnh khảnh của , khiến cho bộ váy này lộ ra tư vị của mùa xuân.

      Thấy từ lầu xuống, Dịch Khiêm nhàn nhạt ngước mắt nhìn cái, ánh mắt biến sắc quan sát hồi, hài lòng nheo mắt lại, khóe môi khẽ nhếch.

      “Nhanh chóng ăn thôi, cháo cũng mau nguội rồi.” Sau khi ngồi xuống, Úc Bảo Sơn nhàn nhạt mở miệng.

      “Dạ.” nhìn bữa ăn kiểu Trung đơn giản trước mắt, ngước nhìn người đàn ông đối diện, giống như hóa giải tình cảnh lúng túng trước khi vào nhà, “Dịch thiếu, ăn sáng như vậy có quen ?”

      “Ừ, thành vấn đề, bình thường trong nhà vẫn ăn bữa sáng kiểu Trung, có thói quen ăn sáng kiểu Tây.” Dừng chút, nửa cười nhìn , giống như xuyên thủng ý định vào lúc này, “Có phải cảm thấy bình thường đều phải ăn thịt cá này nọ phải …?”

      “Em có ý nghĩ như vậy đâu mà!” mới nghĩ lại tục khí như vậy đâu!

      Nhìn dáng vẻ lam nũng của , Dịch Khiêm cười nhạt, tiếp tục nữa.

      Cho đến sau này, khi hai người chung, mới biết, người càng có tiền đồ ăn càng tinh xảo mà đơn giản, nhất là người có xuất thân là công tử quý tộc như Dịch Khiêm lại càng phải như vậy.

      Ăn xong điểm tâm, Úc Tử Ân ngồi lên xe Dịch Khiêm trực tiếp công ty, khi xe dừng trước công ty, Dịch Khiêm quay đầu nhìn về phía ngồi bên cạnh, săn sóc thay cởi dây an toàn, nhớ tới tối hôm qua , khỏi hỏi, “Ngày hôm qua phải có đồ quên đưa cho sao? Là cái gì?”

      “À? A, quà tặng !” bừng tỉnh, cười xấu hổ với , cúi đầu từ trong túi xách lấy ra chiếc hộp tinh sảo đưa tới, cười thần bí nhìn , “Trở về phòng làm việc rồi hãy xem!”

      “Sao đột nhiên lại muốn tặng qùa cho ?” giơ chiếc hộp nhàng, nhịn được cười cười, ngước mắt nhìn , ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

      “Chính là đột nhiên muốn nha, tặng quà còn cần lý do sao? Vậy là muốn ?” nháy nháy mắt, tức giận nhìn , vốn là đưa quà cho rất ngượng ngùng rồi, còn cố tình dùng để chuyện, là đáng ghét!

      muốn!” sợ lấy lại, nhanh chóng thu hồi lại tay, nghiêng người qua hôn gò má cái, “ làm , chớ tới trễ, buổi tối cùng nhau ăn cơm, tan việc đến đón em, ngày mai phải về Bắc Kinh chuyến, có thể hai ngày gặp được em.”

      “A, biết!” mặt hơi đỏ quay đầu , đẩy cửa xe bước xuống, bước chân ảo não vào công ty.

      Nhìn bóng dáng như trốn chạy của , Dịch Khiêm khẽ mỉm cười, đảo tay lái chạy đến công ty

      Ánh mắt lơ đãng rơi chiếc hộp màu xanh dương kệ, nhớ lần đưa lễ phục trước, cũng chọn chiếc hộp màu xanh dương nhạt, hình như rất ưa thích dùng hộp quà màu xanh nhạt để tặng đồ cho .

      Sau này, khi nhìn thấy ý nghĩa của màu xanh dương bảng màu sắc của , mới hiểu được, ra trong cảm nhận của chính là tồn tại như vậy.

      Cầm chiếc hộp vào công ty, tất cả mọi người đều nhìn ra được, tâm tình hôm nay của boss rất tốt!

      So với thời gian bình thường đến công ty hơn 10 phút, đợi đến khi đến ký túc xá, Văn Khâm đứng chờ ở cửa, nhìn boss từ cửa ra ngoài, theo bản năng cúi đầu nhìn đồng hồ
      tay, tới trễ 13 phút.

      Tầm mắt lơ đãng nhìn chiếc hộp tay boss, nhìn lại gươn mặt như được tắm gió xuân kia, trong lòng hiểu đây là có chuyện gì, ôm xấp tài liệu theo vào phòng làm việc.

      Đặt tài liệu xuống, Văn Khâm nhịn được tò mò mở miệng, “Boss, tâm tình hôm nay rất tốt?”

      “Nhìn ra được?” chau chau mày, Dịch Khiêm liếc nhìn cái, xoay người ngồi lên ghế làm việc, vẻ mặt lười biếng vẫn mang theo chút thanh thản ưu nhã.

      “Vâng, so với ngày thường giống, dĩ nhiên nhìn ra được.”

      Dịch Khiêm khẽ cười, tâm tình tốt đương nhiên tự nhiên tiếp nhận được cấp dưới lắm mồm, nhàn nhạt kéo về suy nghĩ, “ chút về hành trình ngày hôm nay.”

      “Vâng!” mở hành trình trong ngày tay, Văn Khâm cung kính mở miệng, vẻ mặt lại nghiêm túc như cũ, giống như vừa rồi chỉ là chuyện xấu trong nhà, “ba mươi phút sau ngài có hội nghị tại hành quán khu suối nước nóng, kiến trúc sư bên kia chuẩn bị bản thảo bản đồ, để ở phía cặp hồ sơ, chút nữa ngài dành chút thời gian xem. 11h hội nghị về quảng cáo sản phẩm mới, buổi trưa Lâm Đổng của tập đoàn Lâm thị mời ngài cùng dùng bữa trưa.”

      “Hả?” mới nghe đến lịch trình hôm nay, Dịch Khiêm từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, nhíu mày, “chúng ta cùng Lâm thị còn chưa bắt đầu hợp tác, ông ta muốn mời tôi ăn cơm?”

      “Éc, nếu ngài muốn, tôi giúp ngài từ chối.”

      cần, sớm muộn gì cũng phải gặp ông ta.” Khẽ cười, chuyển qua ghế ngồi, lười biếng dựa vào sau, “Thời gian và địa điểm hẹn tốt rồi thông báo với tôi!”

      “Vâng! Tôi biết!”

      Đáp tiếng, cầm lấy hộp quà bàn làm việc, mở ra từng sợi dây ruy băng, bên trong hộp quà, chiếc ví tiền màu đen, góc phải chạm nổi hai chữ tiếng QM, đơn giản lại có bất kỳ nhãn hiệu hay logo nào khác, thấy sao cũng giống là do tự mình làm ra.

      Nhìn cái ví tiền này, đột nhiên cảm thấy ấm áp, đồ tự làm, so với bất cứ thứ gì có thể mua được bằng tiền đều trân quý hơn!

      Nhớ tới lời hôm sinh nhật, đời này chỉ vì ba người đàn ông mà thiết kế y phục, là ún, , và cuối cùng là con trai của mình.

      Nhưng nếu đời này chỉ có ba người, như vậy cả đời cũng hạnh phúc.

      Bên ngoài bàn làm việc,Văn Khâm an tĩnh nhìn người đàn ông đối diện, hình như vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy boss dịu dàng như vậy, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, nhìn như vậy cảm thấy giống như xa cách mấy đời.

      Chỉ là cái ví tiền cũng có thể khiến boss vui vẻ như vậy, trừ người tặng quà phải có quan hệ bình thường, sợ rằng bên trong còn có tình khác thôi!

      Nghiêng người, Dịch Khiêm từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tờ ngân phiếu, ngẩng đầu nhìn Văn Khâm, “Chốc nữa đổi cho tôi chút tiền lẻ mang vào.”

      “Vâng!” Boss lại đưa ra cầu như vậy, lúc này mới cảm thấy, boss của giống như đàn ông bình thường.

      Bình thường người boss chỉ có chiếc thẻ, cho dù là ăn cơm hay xã giao đều cà thẻ thanh toán, phần lớn cũng cần lấy giấy tính tiền, có thể , ngay cả tiền lẻ người boss cũng phần.

      Hôm nay có người tâm tư thân cận tặng boss chiếc ví tiền, về sau boss có thể giống như người bình thường, cùng thể nghiệm những cái chưa từng trải qua của cuộc sống, những thứ này, sợ rằng đều thuộc về công lao của kia!

      Văn Khâm vừa mới ra, điện thoại di động bàn liền vang lên, liếc nhìn dãy số điện thoại, chậm rãi nhận: “Ừ, thế nào?”

      Bên kia truyền đến giọng của người quản lý tiệm bánh ngọt, “Boss, trong tiệm mời đầu bếp của Áo đến, mới làm ra chiếc bánh socola hạnh nhân, người xem, có cần đưa qua cho Úc tiểu thư phần ?”

      Chau mày, nhớ lại tên chiếc bánh, khỏi hỏi ngược lại câu: “Imperial – torte (thăm hỏi ngọt ngào)?”

      “Đúng ạ!”

      “Vậy ông đưa phần qua cho ấy, địa chỉ tôi chuyển qua cho ông.”

      “Vâng!”

      ----

      Lúc nhận được bánh ngọt mà Dịch Khiêm nhờ người đưa tới, Úc Tử Ân đấu tranh với bản thảo thiết kế mới, mỗi khi phiền lòng, hoặc lúc nôn nóng, liền muốn ăn chút gì, vừa vặn kho lúa trong ngăn kéo trống rỗng, trong lúc mấu chốt lại đưa đồ tới, khác gì cây cỏ cứu mạng cho !

      Nhìn logo chiếc hộp, khẽ cười, cầm điện thoại, ôm bánh ngọt tới ban công bên ngoài phòng giải lao, tìm số gọi tới bên đầu bên kia.

      Bên kia điện thoại, người nào đó phải lát mới nhận điện, giọng nhàn nhạt truyền xuyên qua điện thoại:” Ừ, sao vậy?”

      Nhất là chữ “Ừ” lười biếng kia, nghe được khiến cảm thấy mình giống như bị rút sạch hơi sức, cả người mềm nhũn, giống như xương.

      nhận được bánh ngọt, cám ơn!” khẽ híp mắt, cười , “Quà tặng có thích ?”

      “Ừ, thích sao lại nghĩ đến tặng ví cho vậy?” đối với vấn đề này lại rất tò mò.
      Last edited by a moderator: 26/11/14
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :