1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 85: TIỂU TINH!

      Khi đến được Thụy Sĩ là buổi tối, bữa ăn tối máy bay chẳng có mùi vị gì cả, Úc Tử Ân chỉ ăn chút chứ ăn nhiều.

      Tới đón chính là người quản lý chi nhánh công ty của Dịch Khiêm ở nước ngoài, người tính cách trầm ổn, cặp kính dày cộm, có lẽ là người Nam Trung Quốc, đặc biệt là khi ông chuyện càng khẳng định hơn. Ông ta lễ phép và lịch đưa tay ra chào hỏi, "Tổng giám đốc! đường mệt nhọc rồi, ngài cực khổ quá!"

      Dịch Khiêm nhàn nhạt đáp tiếng: “Ừ”, nghiêng người sang giới thiệu với ông, "Vị này là Úc Tử Ân, tiểu thư Úc!"

      "Chào ông!" Úc Tử Ân lễ phép đưa tay tới bắt tay với ông ta.

      "Tiểu thư Úc, chào ! Tôi tên là Tần Vũ, hoan nghênh tới Thụy Sĩ!" Vẻ mặt biến sắc, Tần Vũ quan sát loạt từ xuống dưới, ông lễ phép nhìn về phía vị tổng giám đốc dẫn đầu, "Khách sạn chuẩn bị xong, tổng giám đốc muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước hay dùng bữa trước?"

      Dịch Khiêm cúi đầu nhìn đồng hồ tay, quay đầu nhìn bên cạnh chút "Hay là về khách sạn nghỉ ngơi trước !"

      "Được, mời lối này!" Tần Vũ gật đầu cái, xoay người dẫn ba người ra khỏi lối đặc biệt.

      Dịch Khiêm xa xỉ, người chẳng có gì giàu có hay sang trọng cả, thế mà lại đặt cho căn phòng cao cấp cạnh biển, ba mặt toàn giáp biển, từ phòng ngủ đến ban công có thể nhìn thẳng ra ngoài, nước biển xanh thẳm cọ rửa chân trời xinh đẹp, hoành tráng và mộng ảo!

      Khách sạn chuẩn bị cho mỗi phòng quản gia chuyên phục vụ cầu của khách. Vì là khách sạn cao cấp nên phục vụ khách sạn và ánh sáng ở đây tuyệt đối xứng tầm, cất hành lý xong, Úc Tử Ân quét mắt nhìn về phòng khách, quay đầu nhìn về người đàn ông phía sau, an tĩnh trừng mắt, "Bây giờ hơn bảy giờ, lát nữa Dịch thiếu còn có việc gì làm ?"

      " có, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tốt, điều chỉnh chênh lệch múi giờ, em chưa ăn gì trong bữa tối. Hai giờ sau, dẫn em ăn chút."

      "Được, vậy cũng nghỉ ngơi chút, chậm thời gian bị quản gia nhắc nhở đó!"

      "Ừ, vậy em nghỉ ngơi tốt!" Gật đầu cái, Dịch Khiêm đột nhiên dùng tiếng lưu loát với quản gia vài câu, sau đó xoay người ra khỏi phòng khách.

      Đem tất cả đồ đạt ra ngoài, Úc Tử Ân nhìn thấy đồ đạc sắp xếp xong, cũng lười dọn dẹp, ngồi máy bay mấy giờ khiến khá mệt nhọc, vừa nằm xuống gối ngủ quên mất.

      Chờ quản gia gọi tỉnh lại, hơn chín giờ tối rồi, vội vàng rửa mặt, thay chiếc áo đầm ren màu hồng, mới vừa ra khỏi phòng ngủ, liền thấy Dịch Khiêm ngồi ở trong phòng khách đợi , hình như là tới đây được thời gian rồi, văn kiện trong tay của được xem qua ít, nghe được tiếng cửa mở, để tài liệu tay xuống, ngẩng đầu lên, nở nụ cười với .

      " tỉnh rồi hả? Nghỉ ngơi tốt ?" đứng dậy, chậm rãi về phía , ánh mắt dịu dàng quan sát chút, gương mặt người đàn ông đó nhiều hơn mấy phần thưởng thức mình thích.

      "Ừ, hoàn hảo!" gật đầu cái, lơ đãng nhìn đến đổi bộ quần áo màu trắng, ưu nhã mà lười biếng giống như hoàng tử European, chói mắt đến khiến người dời mắt được!

      "Vậy dẫn em ra ngoài ăn chút gì đó."

      "Được" Gật đầu cái, nhìn bốn phía, thấy bóng dáng Văn Khâm, vừa theo vừa mở miệng hỏi: "Văn Khâm đâu?"

      " ta gặp số bạn học ở Thụy Sĩ rồi." Bước vào thang máy, như cảm nhận được ánh mắt của nhìn , quay đầu lại nhìn , dịu dàng cười cười, "Sao lại nhìn thế?"

      " có gì, chỉ là em suy nghĩ, tới Thụy Sĩ là vì công việc, em là tới chơi, có thời gian dẫn đường cho em sao?"

      Ban đầu đùa việc làm hướng dẫn viên du lịch của , hôm nay bước lên nơi này rồi, nhìn dáng vẻ bận rộn của , dám làm lãng phí thời gian quí báu của .

      Làm như xem thấu tâm tư của , cười , "Nếu như có thời gian, đồng ý đưa em đến đây. Hơn nữa, phần lớn cuộc sống của là bận rộn, cũng nên cho mình kỳ nghỉ chứ, nghỉ ngơi tốt, công ty dù vẫn hoạt động tốt, nhưng nếu thể trụ vững, vậy ông chủ thất bại rồi! Em xem có phải ?"

      "Cũng đúng ạ. người lãnh đạo xuất sắc, là người giám đốc biết quản lý công ty, khiến cho nhân viên của mình làm việc tốt hơn, chứ phải tất cả đều phải do mình làm."

      Những lời này nhớ là từng với , hôm nay lại dùng nó để với . Nhưng việc nhớ lời của làm cho vô cùng bất ngờ.

      "Vậy theo như ý của em có được xem như người lãnh đạo xuất sắc hay ?" Bước ra thang máy, miễn cưỡng hỏi câu.

      "Em biết, bởi vì em chưa hiểu , cho nên dám bình luận thêm." Dừng chân lại chút, đưa vẻ mặt thành mà lắc đầu cái.

      " sao, về sau có cơ hội để em hiểu hơn!"

      ——《 quân môn cưng chiều cưới 》——

      Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, kiến trúc cổ điển và đại dung hợp với nhau, tạo thành quán ăn phồn hoa lại có phần thanh tao.

      quảng trường là ánh đèn sáng rực, ít du khách và những người dân tụ tập, tiếng ồn ào huyên náo, đàn accordeon tấu những bản nhạc, thanh la hét liên tục vang, phác họa khí trời đêm nhộn nhịp.

      Cận vệ vào trong đám người, tới góc yên lặng duy nhất trong quán, chạy nhanh tới.

      "Giám đốc!" Người nọ đứng bên cạnh, khẽ gọi tiếng, lại lấy được đáp án của .

      Trong kinh ngạc, người nọ dõi theo ánh mắt của .

      Tại khán đài cách đó xa, dưới ánh đèn lờ mờ, bóng người mảnh khảnh cùng nhóm người nhảy điệu Rumba nhiệt tình, quần dài lỏa sắc tung bay giữa trung, bản lĩnh xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt của những người chung quanh, vui sướng cùng đốt lên ngọn lửa đêm.

      Khóe miệng khẽ cong lên, người nọ thức thời lui về phía sau ghế, an tĩnh làm người tàng hình, muốn quấy rầy tổng giám đốc lúc tổng giám đốc vui.

      Trong đám người đó hình như có Phương Đông, người con trai tuấn dìu nhảy đoạn nhạc nhàng, thấy sợ hãi càng ôm chặt hơn dám buông ra, nhảy liên tục hơn nửa tiếng, Úc Tử Ân mới lui về phía sau, uyển chuyển cự tuyệt ý mời của những người đàn ông khác.

      Dịch Khiêm híp mắt nhìn bóng dáng của kẻ lớn tiếng cười kia, hình như đây là lần đầu tiên thấy nhiệt tình như lửa thế, thân thể xinh đẹp câu hồn, khiến cho những dục vọng của những người đàn ông khác rục rịch, nụ cười sáng lạn cũng làm cho tim người ta đập thình thịch.

      Hôm nay có thể lý giải được rất nhiều điều, tại sao Đường Tam lại tỏ ra bất
      (quân môn)

      Cần đời khi ly hôn với , rồi sau đó lại quay lại đòi dây dưa với . này, người của thứ truy đuổi hồn phách của những người đàn ông khác, cần từ từ đào bới nó ra.


      Chỉ tiếc, Đường Minh Lân mất cơ hội tốt nhất, mà có lẽ vẫn cần chút thời gian.


      Khóe môi cong lên, trong ánh mắt lên tia cưng chiều.Bừng tỉnh, hướng về người đàn ông bên cạnh, nhàn nhạt ra lệnh “ ”.


      “Tiểu thư Lâm dự tính tuần sau trở về nước, tổng giám đóc, người xem…..”


      “……” Ánh mắt vốn dịu dàng của Dịch Khiêm lại trở nên trầm xuống, vui vẻ bị nhiễu loạn, Dịch Khiêm khẽ vặn long mày “Có chuyện gì chờ ta trở lại rồi hãy !”.


      “Được…..”. Biết mình chọn sai thời điểm báo cáo chuyện này, cận về đáp tiếng, vội ngăn đề tai “Ngài bảo tôi kiểm tra tốt tài liệu kia, quả Lâm Quân Dao có quan hệ với những người đó, sau lưng ta có người cố ý vun trồng cho ta. Cho nên ông ta mới biết thân biết phận mà cùng ta thi hành nhiệm vụ thần bí kia, bên phòng điều tra và phá án điều tra được chút thông tin có liên quan, nhưng nó bị người ta hủy chứng cứ, sợ rằng đối thủ lần này của chúng ta đơn giản”.


      “Nhưng nếu đối thủ quá đơn giản, chỉ sợ có tư cách chơi trò chơi này với tôi”. Thưởng thức cốc cà phê trong tay, Dịch Khiêm đột nhiên ngước mắt nhìn về bóng dáng phía đài, môi mỏng nâng lên nụ cười yếu ớt, gương mặt tấn tú có chút lười biếng, dưới ngọn đèn, vẻ mặt càng thêm mờ ám, mơ hồ lộ ra mấy phần tà mị “Trước đừng đánh rắn động cỏ, bọn họ muốn làm cái gì, tạm thời khiến cho cục công an ra mặt , chúng ta chưa vội nhúng tay vào”.


      “Dạ!” Gật đầu cái, cận về làm như nghĩ tới điều gì đó, ngước mắt liếc nhìn bóng dáng “Tôi lo lắng tiểu thư Úc dính vào vụ này, tôi tra ra được chuyện tình gần đây của Lâm Quân Dao, này còn là tình cũ của Đường Tam, sợ rằng…….”.


      Trong bóng tối, gương mặt của người đàn ông trở nên sắc bén, giọng nồng đậm mang theo nhạc vui tươi “ tiếng với Tiểu Mễ và Tiểu Toa, điều tra những gì có thể, cần tự mình động thủ, tạm thời cần cho bọn họ phân tán lực lượng”.


      “Dạ!” Quả nhiên nhìn lầm, đối với tổng giám đốc mà Úc Tử Ân này rất đặc biệt.


      “Được rồi, làm việc của mình , cẩn thận chút!”


      “Tôi biết rồi!”


      Vội vã lui ra, cách khoảng vừa phải, bóng dáng của người cận vệ biến mất trong bóng tối, hòa vào trong khí, giống như chưa từng tồn tại.


      Thoát ra khỏi đám người nhảy nhót, Úc Tử Ân thở hổn hển tới ghế bên cạnh Dịch Khiêm, nụ cười mặt còn chưa tắt , làn váy tung bay trong gió, loáng thoáng có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt trong khí.


      “Rất lâu có khiêu vũ cùng người khác rồi, ra mồ hôi như thế này, là thoải mái!” Nhìn người đàn ông ngồi ghế, nở nụ cười nhạt nhòa, giờ phút này, gương mặt xinh đẹp khó nén được vui vẻ.


      Từ ghế đứng lên, Dịch Khiêm đưa mắt nhu tình nhìn , giơ tay lên gỡ những sợi tóc dán mặt xuống, nghiêng thân tiến tới thầm bên tai “Tiểu tinh, về sau nên nhảy Rumba với người đàn ông khác, nhiệt tình như lửa, em xem tất cả những người đàn ông kia đều điên cuồng vì em kìa!”


      điên cuồng của thể khi kiềm chế được đố kỵ.


      Nhìn xinh đẹp uốn éo trước mặt người đàn ông khác, nhiệt tình và kĩ thuật nhảy khêu gợi như vậy, cơ hồ khiến khống chế được mà phải lên, tự nhiên gương mặt lộ ra kích động, chỉ sợ bây giờ kéo ra khỏi đám người kia ngay lập tức!


      Hơi thở nóng rực vây quanh cổ , khẽ run, ngước mắt nhìn gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, đáy mắt lưu ly sáng chói lóe ra chút ánh sáng nhàng, mặt đẹp mang theo nụ cười yếu ớt chưa tắt , nghiêng đầu, ở khoảng cách gần thế nhìn gương mặt xinh đẹp của , êm ái hỏi “Dịch thiếu, cũng bao gồm cả sao?”


      Lúc học đại học, có học nhảy Rumba, thể là mình rất lợi hại, nhưng có thể tìm đủ hấp dẫn trong điệu nhảy, ngay cả Thẩm Bùi Bùi cũng lúc nhảy Rumba là lúc biến thành tinh, lúc ấy tin, vậy mà hôm nay nghe lời của , lại tin.


      Nhìn vào đôi mắt bị bao phủ bởi lửa dục của , đó là đáp án ràng nhất rồi.


      Chỉ là giây phút này, thực rất muốn biết, tại sao nhiều người đàn ông lại điên cuồng vì như thế, trong đó có loại trừ ai .


      Mặc dù nhìn vào trong mắt , lại cố chấp chờ câu trả lời từ miệng , như đứa bé bốc đồng.
      Last edited by a moderator: 14/11/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Dắt tay!

      Trong đôi mắt như lưu ly ẫn nhẫn rung động, khoảng cách gần như thế, từ người tràn ra mùi hương đầu độc, gần như khiến cho khó thể tự khống chế!

      tự chủ của luôn rất mạnh, vậy mà, vào giờ phút này, lại muốn che giấu cảm xúc của mình như vậy nữa.

      Ngang hông căng thẳng, theo bản năng ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc hề báo trước hôn lên, bờ môi lạnh bạc mềm mại đè lên bờ môi của , tùy ý theo hơi thở của triền mien, qua lại vuốt ve bồi hồi, đánh tới luồng hơi thở nam tính cuồng liệt khí phách.

      thấy giãy giụa, nụ hôn của càng to gan thăm dò vào phần môi của , ôm lấy chiếc lưỡi của kịch liệt dây dưa, trằn trọc mút vào.

      Đột nhiên bừng tỉnh, ý thức được mình rơi vào trong ngực , thân thể cứng đờ dám cử động, hơi thở quấn quanh hơi thở, bên cạnh đó là dịu dàng công chiếm của , đây là loại khí thế mà có, khiến cho tim từ trước đến nay luôn yên bình bỗng nhiên đập bình bịch.

      Đến lúc muốn giãy giụa, lại đột nhiên buông ra, bàn tay ôm ngang eo vẫn buông khỏi, mà vẫn cứ kiên nhẫn đứng như vậy, mặc cho giãy giãy giụa giụa trong lòng , khóe môi lạnh bạc vẽ lên nụ cười quyến luyến.

      Khẽ thở hỗn hển, bị đè ở ngực, mùi hương cỏ cây mát mẻ mang đến hơi thở yên bình, nóng bỏng cùng ngượng ngùng che mờ tất cả ý thức lúc này của .

      Quay đầu , nỉ non bên tai : “Ân Ân, đây chính là đáp án của !”

      “…” giọng bá đạo khiến cho mặt của đỏ thêm mấy phần, cắn cắn môi, giơ tay lên đập xuống ngực của , giùng giằng thoát thân ra ngoài.

      “ Nhiều người nhìn như vậy, thể khiêm tốn chút sao?” mặt nóng như thiêu đốt, Úc Tử Ân ảo não dậm chân, ngước mắt trừng người đàn ông mỉm cười ôn nhã, hề biết rằng những lời của mình trong giờ phút này trong mắt có biết bao nhiêu đáng !

      Đem tất cả nũng nịu của thu váo đáy mắt, Dịch Khiêm vẫn cười ưu nhã như cũ, tư thái lười biếng mê người, ánh mắt nhìn về phía , dịu dàng cũng đủ khiến cho người ta chết chìm trong đó.

      khẽ đưa tay lên vuốt vuốt đầu , bộ mặt phớt tỉnh gật đầu cái: “Ừ, lần sau nhớ khiêm tốn chút.”

      “…” im lặng trợn mắt, lúc này lúng túng đến biết gì, khẽ hừ tiếng hất đầu cái.

      Mới vừa rồi, cũng nên khiêu khích , vốn nghĩ chú mèo ôn thuần, lại quên mất, người đàn ông này dưới bề ngoài mỉm cười ưu nhã còn là người có tấm lòng nóng như lửa!

      Sau lưng, bóng dáng cao to thả chậm từng bước theo sau , hai người cứ như vậy giữ khoảng cách bước đoạn xa, đến ngã tư đường, an tĩnh đứng bên người , lúc đèn đỏ sang lên, biến sắc dắt lấy tay của , mang theo sánh vai trong dòng người, qua đoạn đường phồn hoa.

      Tay mềm nho bị giữ trong lòng bàn tay, lòng bàn tay dày, truyền đến độ ấm nhàn nhạt.

      Bị nắm tay, cũng chỉ ngẩng đầu theo bản năng nhìn cái, gò má trầm ổn, khiến cho cảm thấy an tâm, mặc cho dắt mình qua ngã tư đường, hành động cẩn thận che chở kia trong nháy mắt làm ấm đáy lòng lạnh lẽo của .

      Sau chuyện Lam Mộ Duy, cho là còn ai đem nâng niu trong lòng bàn tay, lại nghĩ rằng trong lúc mê mang nhất lại gặp được .

      Khẽ nắm chặt bàn tay, khẩn trương theo bên cạnh , qua ngã tư đường, vốn nghĩ rằng buông tay ra, lại ngờ cứ như vậy, dắt tay của thẳng, hề có chút dấu hiệu nào muốn buông tay.

      nín được cười cười, thoáng thả chậm bước chân để cho mang theo mình , Geneva ban đêm khắp nơi đều là phong cảnh hoài cổ thời kỳ văn nghệ phục hưng, đường phố cổ xưa, trong khí còn thoáng nghe được mùi thơm nhàn nhạt của cà phê.

      Trầm mặc lúc lâu, nghiêng đầu nhìn , nháy mắt hỏi: “Ngày mai có sắp xếp chuyện gì ? Em nhớ giống như là tới đây để đàm phán dự án mà?”

      “ Ừ.” Quay đầu, an tĩnh nhìn , “Buổi sáng ngày mai có họp, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm, lúc họp, em có thể dạo xung quanh chút, cũng có thể đến vườn nho lân cận hoặc là ngồi du thuyền xem phong cảnh cũng tệ.”

      họp phải bao lâu đây?”

      “ Đại khái khoảng 2 đến 3 tiếng đồng hồ.”

      “ Vậy em xem họp có được ? Em làm chuyện của em, bận việc của , em chuyện cũng quấy rầy.” phải là muốn thể nghiệm cảm giác tự do khi du lịch mình, chỉ là đột nhiên cảm thấy, có ở bên người, cảm giác yên tâm như vậy cũng tệ lắm.

      “ Được…” ngờ, cũng cự tuyệt, dường như hề suy nghĩ chút nào liền đồng ý, lúc quay đầu nhìn về phía , khóe miệng cũng chứa đựng nụ cười dịu dàng, giống như dung túng bản tính tùy hứng của vậy!

      Cho dù là dung túng, đối với , đó cũng là chuyện vui.

      “ đồng ý nhanh như vậy, sợ em ăn cắp cơ mật kinh doanh sao? Em phải là nhân viên của !” được quá nhanh, khiến hoài nghi mục đích của phải là họp.

      “ Dự án này lớn lớn, , nếu như em đánh cắp cơ mật kinh doanh, chút tiền này vẫn bồi thường được!”

      , cho thời gian cùng cơ hội hiểu , nếu muốn xem họp, cũng phải là thiệt thòi gì mà là thêm cơ hội hiểu mà thôi!

      “…”

      “ sáng sớm mai cùng nhau ăn điểm tâm, nếu quả muốn đến công ty, có thể cùng .”

      “ Tốt!”

      ______

      Dịch Khiêm giữ lời, Úc Tử Ân cũng kiểu cách, đổi xong áo quần liền theo đến chi nhanh công ty, ngược lại ánh mắt Văn Khâm lại hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy , giống như Boss của mình dắt cái tinh trở lại!

      Nhìn thấy cùng bước vào phòng họp, Văn Khâm liếc người ngồi ghế chủ tịch, thấy vẫn yên lặng, mở máy tính xem tài liệu của hội nghị, tuy dáng vẻ vẫn lạnh nhạt nhưng có lẽ ngầm cho phép, cũng nhiều lời làm gì.

      Chiếc bàn dài có thể đủ cho 50 người ngồi họp, Úc Tử Ân chọn chỗ ngồi ở dưới cùng, khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy người đàn ông ưu nhã ngồi ở ghế chủ tịch, chỗ ngồi có chút xa lạ, nhưng cũng rất khiến cho người ta chú ý.

      Tham gia hội nghị lần này phần lớn là người ngoại quốc, trong đó cũng ít người từ Trung Quốc đến, khi mọi người bước vào phòng họp trước tiên liền nhìn thấy chỗ ngồi, hơi kinh ngạc, tiếp theo liền nhìn về phía ghế chủ tịch thấy đại boss trầm mặc cũng rất thức thời hề gì.

      Bọn họ đều là lần đầu tiên thấy đại boss mang theo phụ nữ tới phòng họp, quan hệ bí cần cũng biết.

      Hội nghị kéo dài hơn hai giờ, trong lúc đó Úc Tử Ân nhàn rỗi đến nhàm chán xem tạp trí đăng tải tuần lễ thời trang Xuân Thu của Paris, đợi đến lúc Dịch Khiêm lên tiếng, lại biết phân thân nghe tiếng của , trải qua hơn hai tiếng đồng hồ cũng gian nan.

      Nhìn bóng dáng ưu nhã ở ghế chủ tịch, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ lúc làm việc của , mặc dù chỉ đơn giản ra quan điểm của mình, nhưng giơ tay nhấc chân đều thành công thể mị lực đàn ông của mình, còn có mọi lời đều thể độc đáo của ánh mắt và sức phán đoán, khiến cho kinh ngạc dứt!

      Từ vẻ mặt của đám cấp dưới, có thể nhìn ra được năng lực lãnh đạo trác tuyệt cùng ánh mắt của người đàn ông này có mị lực trinh phục lòng người.

      Cho đến khi hội nghị kết thúc, nhóm người cuối cùng cũng ra, mới đóng laptop, nhanh chóng tới, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, chống cằm, vẻ mặt tràn đầy sùng bái nhìn “Nếu như công ty cha em có nhân tài như vậy, ông ấy khẳng định rất vui mừng!”.

      vô tâm nhạo báng câu, lại khiến cho nghĩ tới chuyện nào đó, ánh mắt tối tăm thêm vài phần ý cười, gật đầu cái, khẽ cười ra tiếng “Đề nghị này có thể suy tính”.

      “À? gì?” hình như nghe hiểu ý tứ của , nháy mắt nhìn .

      giúp cha em quản lý công ty, em cảm thấy nên lấy thân phận gì khá? Là nhân viên hay là con rể?”

      “...” Khuôn mặt tươi cười cứng đơ, Úc Tử Ân nhìn đến nụ cười tràn đầy thâm ý của Văn Khâm, nhất thời đỏ mặt, tức giận nhìn người đùa giỡn mình “Xem như em !”

      Hóa giải lúng túng, vội vàng đứng dậy “ đói mà, chúng ta ăn cơm ?”

      “Được!” Vấn đề này vẫn tiện thảo luận quá nhiều, Dịch Khiêm cũng muốn tiếp tục giỡn với , đem tài liệu trong tay đưa cho Văn Khâm, đứng dậy mang theo ra khỏi phòng họp.

      -------------

      Bữa trưa vốn định du thuyền, lại sợ say tàu, Dịch Khiêm liền lệnh cho Văn Khâm tạm thời đặt phòng ăn khác.

      đường phố cổ, Dịch Khiêm nhìn ăn quá no bên cạnh, ánh mắt cưng chiều như nắng ấm “Dẫn em đến ven hồ Lai Mông chút, chỗ đó phong cảnh tệ”.

      Ven hồ Lai Mông, thiên nga cũng nhau đùa giỡn nước, du thuyền cũng những cánh buồm đủ màu sắc tới lui trong hồ, bầy chim bồ câu trắng rong chơi ven hồ, tất cả đan xen hòa bình yên tĩnh, ít vài phần ồn ào của đo thị.

      Nắm tay , cùng tới bên hồ, vốn ăn quá no luôn sợ mập lúc này lại có gương mặt tươi cười đúng đó, vuốt ve bầy thiên nga, đứng phía sau an tĩnh, ánh mắt nhìn cưng chiều rất dịu dàng.

      Cảm giác tự tại và yên bình giờ phút này chưa bao giờ được hưởng thụ qua.

      Trong hồ chiếc suối phun nhân tạo, suối phun lên cao khiến nước biến thành mây mù vương khắp nơi, ánh mặt trời chiếu lên, giống như đám mây như như , gió lướt qua, vừa giống như dải lụa mỏng xinh đẹp, xinh đẹp đến người ta phải kinh ngạc.

      Nhìn bóng dáng đứng bên kêu lên, Dịch Khiêm khẽ cười, đem kéo về sau “Nơi này buổi tối cảnh sắc rất xinh đẹp, đến tối dẫn em ra ngoài xem chút”.

      Tạm ngừng, nhớ tới cấp dưới có đưa cho vé nhạc hội, giọng “Buổi tối du thuyền có buổi nhạc hội, chúng ta cùng nghe”.

      “Được!” Từ trong ánh cầu vồng của mặt trời hồi hồn, quay đầu nhìn cười cái, cười đến rực rỡ.

      Hít sâu hơi khí trong lành, nhìn làn sóng nhộn nhạo trong hồ, Úc Tử Ân khỏi cảm thán “Rất lâu có hưởng thụ qua cuộc sống tự do thế này, cùng người trong lòng mình, ở chỗ này vượt qua những tháng ngày là tốt đẹp biết bao nhiêu!”.

      đứng phía sau , lẳng lặng nhìn gì.

      biết rằng, nhiều năm sau, ở bờ hồ thắng cảnh nhân gian này, vì mà mua căn nhà.

      Tường đỏ ngói xanh, thấp thoáng từng bụi hoa lan, hoa lá sum suê, từng mảng xanh của lá, lại giống như từng ở chỗ này mỉm cười rực rỡ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: BẢN TÌNH CA MÙA ĐÔNG VIÊN MÃN (1)

      Việc hợp tác làm ăn với Geneva thỏa thuận rất nhanh, tất cả thời gian còn lại trong hành trình là ngày, Dịch Khiêm đột nhiên bảo đến thủ phủ Bá Nhĩ Ni của Thủy Sĩ để du lịch.

      Ánh mặt trời buổi chiều của Thụy Sĩ vô cùng ấm áp, giống trong nước vẫn nóng bức như có thể đem chưng chín con tôm, cuộc sống của con người nơi đây tương đối chậm, nhà hàng Tây lộ ra ngoài chiếc ô mặt trời, có rất nhiều người đến đấy uống trà chiều.

      Gian phòng này mang phong cách Tây cũ kỹ, cách xa khu thị trấn ầm ĩ và bận rộn, quanh tường là những dây Tương Vi, mang phong cách phối hợp của khá nhiều nước.

      Gọi chút bánh ngọt Hắc Sâm Lâm, thưởng thức mùi vị thơm nồng của Hồng Trà, nghe những nghệ sĩ đường phố trình diễn đàn Phong cầm, cảm giác hưởng thụ khiến người ta vừa lòng.

      "Như thế nào, có phải cũng có cảm giác bước chân cuộc sống chậm lại vì hoàn cảnh chậm lại hay ?" Đặt tách cà phê xuống, Dịch Khiêm đột nhiên ngước mắt nhìn , cười đến ưu nhã.

      " sai, vào những nơi tinh tế như thế này, cả người quả rất dễ chịu! giống ở trong nước, cho dù là uống trà buổi trưa, người đường cũng vội vàng, đúng là cả người nhàng rất nhiều." Bình thường có thói quen uống trà chiều, cho dù là khi làm việc, cũng muốn pha ly trà sữa đến phòng giải khát ngồi chút, có thể ở nơi này hưởng thụ cuộc sống an nhàn, là thu hoạch ngoài dự đoán.

      "Có lúc hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn đến con người, mặc dù tổ quốc vĩ đại của chúng ta đất rộng người đông, nhưng những nơi để cho ta cảm nhận được an nhàn và yên tĩnh nhiều. Cho nên mỗi lần công tác, thường tới trấn lân cận, ngồi đó cả buổi chiều, hưởng thụ thời gian chậm chạp trôi."

      "Ừ, nơi này nơi rất tốt!" Ngừng tạm, ngước mắt nhìn , "Làm sao có thể biết đến ngôi thành cổ này? Em cho là kết thúc vấn đề hợp tác với Geneva chạy thẳng tới núi Alpes rồi chứ!"

      ngước mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn , "Cái chỗ này, có ý nghĩa đặc biệt, đợi lát nữa dẫn em xem xung quanh."

      "Ừ, được!" Những ngày này, cho rất nhiều niềm vui, đây là đoạn thời gian hạnh phúc nhất từ khi chào đời cho đến nay.

      Năm đó Lam Mộ Duy phản bội, vẫn luôn để lại trong lòng vết thương, hôm nay những ngày sống phóng túng, hoảng hốt cảm thấy, có ít thứ từ từ lắng đọng trong lòng, cuối cùng cũng yên tĩnh chết .

      Có lẽ giống như Thẩm Bùi Bùi , có cái gì khảm sâu là qua được, chỉ là mình có nguyện ý để xuống hay mà thôi.

      Dịch Khiêm là người đàn ông khác mà sau này mới biết, tưởng như có chút giống nhau, vẫn cho là, người đàn ông tôn quý và chói mắt này là người thể cho người khác đến gần, thậm chí dám kinh động, lại nghĩ rằng, dịu dàng chăm sóc lại là cây kim chảy vào tận xương tủy.

      Nhưng nếu cho thời gian, với người đàn ông như thế, chắc chắn .

      Nhớ tới những lời ngày đó, cho thời gian suy nghĩ kỹ, lúc câu này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, có chút ý tứ đùa giỡn nào, cũng từng cho rằng những lời này là .

      Có lúc cho mình con đường lui, cũng có thể bên cạnh nhau có nghĩa là thiên trường địa cữu.

      Đứng ở trung tâm thị trấn, Dịch Khiêm đột nhiên lôi kéo đến bên cạnh , sau đó dừng bước chân lại, tươi cười nhìn , "Nhắm mắt lại cảm nhận trong khí có mùi vị gì?"

      ". . . . . ." Hơi híp mắt lại, khẽ cười nhìn bộ dáng vui vẻ của , tức giận liếc cái "Còn phải nhắm mắt lại sao? Nơi này đầy trời đều mang hương vị cà-phê!"

      "È hèm, nếu như kỹ chút, gọi cà phê nóng, mà là chocolate nóng. Biết cà phê nóng và chocolate nóng rất khác nhau ?"

      lôi kéo đến cửa hàng chocolate Confiserie. Tschirren tới, lúc này có ít dân bản xứ đứng ở đây đợi mua chocolate vừa ra lò, sóng người bắt đầu khởi động, có thể thấy được được độ hoan nghênh của nó.

      "Cà phê

      Nóng phải được làm từ chocolate nóng sao? Em có nghiên cứu qua mấy thứ chocolate cà phê này, chỉ thích ăn mà thôi!”


      ngọt như mạng, phàm là cái gì ngọt ai cự tuyệt, chocolate ăn nhiều cũng dần dần phân biệt ra các loại mùi vị và thủ công chênh lệch của người làm.


      Dắt tay của , dẫn vào trong tiệm, thận trọng che chở , giọng giới thiệu “Cà phê nóng là từ cây ca-cao mà ra, đường và nhiều hỗn hợp khác tạo thành, bên trong chứa nhân ca-cao. Còn chocolate nóng lại khác, nó là do chocolate khối chế thành, bao gồm ít ca-cao, ở trong nước ít người ưa cà phê nóng, bởi vì chất béo thấp, còn chocolate nóng lượng chất béo cao hơn”.


      Dừng bước chân lại, quay đầu nhìn , ánh mắt dịu dàng “Khi em ở trong nước, em chỉ đa phần uống được cà phê nóng mà thôi, nơi này chocolate nóng là thuần túy nhất, hơn nữa còn được làm đơn giản nhất! Ở mọi cửa hàng đều có những cách làm khác nhau, hơn nữa từng người còn có những bí quyết riêng, hương vị cũng giống nhau, em có thể nhìn thử!”


      Những thứ này có thể là kiến thức chuyên nghiệp, chưa từng nghe ai qua, hôm nay nghe được ngược lại có chút ngoài ý muốn “Làm thế nào em cũng ngờ nghiên cứu về chocolate kỹ đến thế? Cũng thấy thích uống loại này?”


      Trong ấn tượng của , là người thích đồ ngọt, ngược lại tương đối ưa thích những thức uống có vị đắng.


      “Chocolate là món ăn con rất thích, bởi vì người bạn của là chuyên gia thưởng thức chocolate, mưa dầm thấm đất, học được mấy chiêu, hơn.”

      “Chuyên gia thưởng thức chocolate? Đây cũng là nghề nghiệp sao?!” chưa từng nghe qua tên ngành nghề này, chuyên gia dinh dưỡng biết, còn chuyên gia thưởng thức ngược lại chưa từng nghe qua!


      “Cái gọi là chuyên gia thưởng thức chocolate chỉ là nghề phụ, bình thường cậu ta làm ở công ty chuyên về chocolate, mỗi khi công ty chuẩn bị ra mắt sản phẩm chocolate mới, sau khi nghiên cứu điều chế tốt, cũng đưa cho vài chuyên gia và những người am hiểu ăn thử mấy hộp”.


      “Thông qua thưởng thức chocolate vừa ăn nó, vừa tiến hành “soi mói” nó. Loại chocolate này có nhiều chất béo ? Có cảm giác viên mãn hay ? Vị ngọt và đắng có chung hào được hay ? Duy trì cảm giác được trong bao lâu? Hương liệu vận dụng có tốt hay ? Có quá nhiều, để khiến cho người ta mất cảm giác nhàng khi ăn hay ? Tìm ra những thiếu sót, nơi nào chưa được ổn, rồi đưa cho người chế biến thay đổi lại, sửa đổi ngừng. Đây chính là công việc của chuyên gia thưởng thức chocolate, như thế nào, có phải em rất ngạc nhiên hay ?”


      “Đúng vậy, có thể làm chuyên gia thưởng thức, bọn họ phải có khẩu vị rất tốt, hơn nữa khẳng định rất bắt bẻ!” Ngừng tạm, làm như nghĩ tới điều gì, nhíu mày nhìn “Người kia có tính tình bắt bẻ, làm bạn bè với ta mưa dầm thấm đất đó chứ?!”


      “Có câu gần mực đen gần đèn sáng, lời của ông bà xưa quả sai!”


      Khẽ cười tiếng, xoay người quan sát cửa hàng tính là lớn này.


      Cả căn phòng tràn ngập mùi vị của ca-cao, mỗi viên chocolate được trưng bày đều được thiết kế rất tỉ mỉ, mè nheo nửa ngày, bưng cái mâm tuyển chọn vài loại, chuẩn bị lấy giấy tính tiền, có người lao tới từ phía sau.


      Người nhân viên phục vụ đứng đối diện chợt đề nghị thử các loại khác giống hộp vuông , mới nhìn giống như kẹo đường ở trong nước, bốn cạnh vuông vức, có bề ngoài hoa lệ.


      Nhân viên phục vụ dùng khay đưa hàng mẫu lên, câu tiếng “Ngài có thể mua, nhưng thể nếm”.


      hiểu quay đầu lại nhìn người phía sau, Dịch Khiêm cười gật đầu cái “Đừng nhìn nó tầm thường bắt mắt, đây mới là chiêu bài của Bá Nhĩ Ni”.


      sao?” có chút tin quay đầu hỏi nhân viên phục vụ “Nó tên là gi?”


      có tên đặc biệt, gọi là hộp vuông be bé”. Nhân viên phục vụ tiếng lưu loát, mang theo nụ cười ngọt ngào.


      Nếm thử miếng, lúc này mới hiểu, như thế nào mới là cực phẩm quan trọng bề ngoài, hộp vuông be bé mang hương vị đặc biệt quả thử qua rất nhiều chocolate trong nước rồi và có cái nào có thể so sánh với cái này!


      chút do dự liền mua rất nhiều, ra khỏi cửa hàng mới giải thích với “Cái chocolate hộp vuông be bé là được làm từ hạt ca-cao tốt nhất, đây là cửa hàng làm chocolate có truyền thống rất lâu đời, hơn nữa còn là sản xuất hơn tám mươi năm, vẫn cố gắng giữ gìn hương vị truyền thống”.


      “Ừ, vậy em muốn thưởng thức tất cả chỗ này, cần làm hại”.


      Cầm tách chocolate nóng đường, mặc cho dắt, để mặc cho mình làm , nghe giải thích thuật ngữ chuyên ngành.


      Thời gian là hoàn hảo, tốt đẹp và ấm áp, chocolate ngọt, ngọt đến tận đáy lòng.
      Last edited: 14/11/14
      Mai Trinh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: BẢN TÌNH CA MÙA ĐÔNG VIÊN MÃN (2)



      Sau khi ở Bá Nhĩ Ni ngày ba người lên đường về thị trấn Zell Matt gần núi Alpes, trải qua mấy ngày du lịch khắp nơi, Úc Tử Ân đối với cái thư ký tên Văn Khâm cái này quả lau mắt mà nhìn, cứ những lúc mà và Dịch Khiêm chung, ta ở lại làm kỳ đà cản mũi, cứ như người tàng hình biến mất tung tích. Khi cần ra ngoài làm gì đó, sắp xếp mọi chuyện cách vô cùng ổn thỏa, năng lực làm việc cao như thế mà cho người ta sợ hãi!

      Zell Matt là nơi du lịch rất nổi tiếng với chân núi lửa Matt, nơi này còn có ba khu trượt tuyết lớn.

      Đường tuyết dài từ chân núi lửa Matt đến tận biên giới Italy, bảy mươi bốn ngọn núi bị các xe trượt tuyết và cần cẩu che lấp, có cả tuyến xe lửa nối dài, ba trăm chín bốn cây số tuyệt đẹp, trong đó có trăm chín bốn cây nằm bên trong Zell Matt.

      năm bốn mùa đều thích hợp cho việc du lịch, còn có mùa hè lý tưởng cho việc trượt tuyết, cái quán trọ mùa hè cũng xây dựng băng tuyết.

      Nơi này có xe hơi, khí trong lành, du khách được tham gia các hoạt động giải trí cùng thể dục thể thao.

      Vừa đến đây Văn Khâm đặt trước cho hai người khách sạn tốt, còn chưa đến được Zell Matt, xe được phép ra vào, ngồi dọc xe lửa, leo lên khách sạn đặt giữa sườn núi.

      Nhiệt độ dưới chân núi và sườn núi có chênh lệnh rất lớn, cái giây phút nhìn thấy tuyết kia, cả người Úc Tử Ân hưng phấn đến kìm chế được, bởi vì ra đời ở nước phương Nam, rất ít khi nhìn thấy tuyết, cho nên thấy tuyết chắc chắn cỗ kích động.

      Nhìn bộ dáng kịp chờ đợi của , Dịch Khiêm đột nhiên khẽ cười tiếng, lôi kéo hành lý vào khách sạn.

      Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, thời gian là quá giờ trưa, khoảng thời gian này thích hợp cho trượt tuyết, Dịch Khiêm đột nhiên nhìn bóng dáng có phần nhàn rỗi và nhàm chán trong khách sạn, đứng lên, đưa tay về phía " dẫn em ra ngoài dạo chút!"

      " nơi nào?" Theo thói quen, đưa tay cầm lấy tay , bước theo chân .

      Trong khoảng thời gian này, đối với động tác nắm tay của trở thành thói quen, kháng cự nữa, ngược lại ở bên cạnh , làm cho cũng cảm thấy hết sức an tâm!


      " số vùng lân cận. Hôm nay thời gian còn sớm, nếu như trượt tuyết, đoán chừng phải về rất muộn, an toàn, sáng sớm ngày mai ra ngoài, còn có thể lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc."

      "Được!" Gật đầu cái, đổi đôi giày thể thao, theo ra cửa.

      Mặc cho giày giẫm ở tuyết, ma sát làm phát ra tiếng xào xạc rất dễ nghe, đập vào mắt là những viên màu trắng, thuần khiết và yên tĩnh.

      Tuyết dày đặc đè lên từng nhánh cây, vì là mùa hè nên du khách đến đây nhiều lắm, khắp nơi đều rất an tĩnh, bởi vì xe hơi thể đến chỗ này, cho nên khí bốn phía cũng cực kỳ trong lành!

      Nặng nề giẫm lên đống tuyết để lại từng dấu chân , Úc Tử Ân kích động quay đầu lại xem kiệt tác của mình, người đàn ông phía sau, với chiếc áo khoác dày màu đen, hai tay nhét vào túi, đứng yên lặng nhìn tự do tự tại tung tăng nhảy múa, mặt nhã nhặn ra nụ cười nhàn nhạt, cưng chiều mà biết.

      Người đàn ông này có thể khống chế màu đen rất tốt, cỗ khí phách trời sinh, làm cho người ta nhịn được mê luyến và sợ hãi!

      Cách khoảng cách, an tĩnh nhìn , hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy vui vẻ như thế, hề mang theo phòng bị hay băn khoăn, giống với đêm hôm nhảy Rumba, là nhàng được trút bỏ. Nhưng đây mới cho cảm giác về Úc Tử Ân .

      khỏi nghĩ, ngàn vàng khó mua được tiếng cười của , dùng cái gì để đánh đổi được, nguyện ý làm tất cả.

      Cũng coi như hiểu vì sao thời cổ đại Quân Vương phải dốc hết thiên hạ để lấy nụ cười của Bác Mỹ, nụ cười như vậy, có thể hòa tan nội tâm cứng rắn của người đàn ông.

      Hạ Ninh Huân hỏi , rốt

      Cuộc thích vì cái gì, ra chính cũng ra được.


      chỉ có loại cảm giác là thích, chút mong muốn có được bên cạnh, nhìn vui mừng hoặc là khổ sở, cũng lệ thuộc vào cảm giác của .


      “Dịch thiếu, qua đây !” Đứng ở trong tuyết, vui sướng vẫy vẫy tay với , nụ cười rực rỡ làm cho gương mặt bừng sáng.


      Khẽ cười tiếng, nhấc chân tới bên cạnh , nâng đôi giầy đen dẫm lên bước chân của , đông tác chậm chạp, tư thái thong dong ưu nhã.


      Đứng xa xa nhìn về phía mình, Úc Tử Ân khẽ nheo mắt lại, nhìn càng càng gần, tầm mắt có chút mơ hồ, người đàn ông này, chính là như vậy, càng càng gần vào sinh mạng của , vào cuộc sống của .


      Từ đó tánh mạng của bị dâng tặng rồi, Dịch Khiêm giống như ấn ký khiến thể thoát được nữa.


      Cái người đàn ông tuyệt vời, bá đạo mà cường thế cố chen vào cuộc sống của , để cho sợ hãi, cũng làm cho an tâm.


      Cũng biết bắt đầu từ khi nào, xóa bỏ phòng bị đối với , trong cái vòng sinh hoạt của người khác chen vào, chẳng những cảm thấy chật chội đến chịu nổi, mà ngược lại càng dựa vào .


      Mặc dù biết đây phải là thói quen tốt, chung quy lại là nhẫn nại được mà cứ có ý định muốn phóng túng lần.


      đúng như câu mà Sở Tử Ninh : Khi tình đến, có muốn ngăn cũng nổi!


      Hơi thở lạnh lẽo đến gần, tự tay lau mặt cho , động tác êm ái “ suy nghĩ gì? Nghĩ đến nhập tâm như thế?”


      có gì!”. Bừng tỉnh, nhìn nở nụ cười nhạt, đưa tay bắt lấy tay , tay lạnh lẽo đụng phải tay ấm áp, hơi sợ, muốn rút về, lại bị cầm lấy.


      “Xem em , tay như băng vậy, còn chơi vui vẻ thế sao!” bàn tay to lớn và ấm áp bao bọc lấy tay , đau lòng tỉ mỉ xoa nắn, cố gắng khiến nó ấm áp.


      Dịu dàng quý trọng như vậy, thương tiếng động, để cho lòng mềm ít.


      Cúi đầu, nhìn bàn tay người đàn ông nắm tay mình, hốc mắt cố gắng phỏng đoán. Những năm này, khát vọng đơn giản của chỉ là bàn tay ấm áp nắm lấy tay , đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc lại để cho chờ được rồi.


      Năm đó và Lam Mộ Duy còn khá trẻ, còn chưa biết cái gì là chân tình biệt ly, năm năm xa cách, gặp lại, dĩ nhiên là chân trời góc bể rồi.


      Cái người đàn ông này muốn xâm lấn vào sinh mạng của , khiến cho cam tâm tình nguyện quên những đau đớn kia, có ít thứ, lặng lẽ cắm rễ trong đáy lòng , cho đến manh nha, phát ra quá trễ, mà lại muốn ngăn cản.


      Tại đây lần, để cho phóng túng lần, chỉ lần này.


      dẫn em chút”. cầm tay của , cẩn thận thả vào trong túi áo của , mang theo đạp xuống băng tuyết dày, từng bước từng bước về phía trước.


      Nắm lấy bàn tay ấm áp của , cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay thấm vào đáy lòng, Úc Tử Ân giật giật khóe miệng, hít hơi sâu, thận trọng thu hồi tất cả cảm xúc để nó lộ ra ngoài, đổi lại nụ cười sáng lạn, theo bước chân của , từng bước…từng bước, những bước nghiêm túc và cẩn thận.


      Sau lưng khách sạn, trước cửa sổ, Văn Khâm cầm cái máy chụp hình chụp được hai bóng dáng kia, vừa lòng híp mắt nhìn hai bóng lưng màn hình, sau lưng là những dấu chân dài, viên mãn giống như bản tình ca mùa đông.


      nhớ đoạn thời gian trước, trong biệt thự cạnh hồ Thánh Sơn, boss bảo người đặc biệt trang trí căn phòng quay về phía hồ, trong phòng treo đầy các loại hình, mà người trong ảnh chỉ là cùng .


      Gian phòng kia, cất kỹ tất cả những điều tốt đẹp thuộc về riêng boss, bất luận kẻ nào cũng dễ dàng vào.


      Cúi đầu, nhìn những hình ảnh mình ghi lại được trong máy, lúc này mới chợt hiểu có loại ảo giác, ra hai người kia ở cùng nhau, mới chính thức được gọi là đôi trời sanh.


      Boss chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh, minh tinh dạng gì cũng từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ thấy boss dốc hết tình cảm vì ai đó.


      Về phần nhà họ Lâm kia, ra gặp, mặc dù xinh đẹp dịu dàng, nhưng nếu để so sánh với Úc Tử Ân, ít chút trong sáng, ở bên cạnh Úc Tử Ân đoạn thời gian giúp cảm nhận được người phụ nữ hợp với Dịch Khiêm chính là Úc Tử Ân.


      cũng chưa bao giờ thấy boss lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy, cho dù là trước mặt tiểu thư họ Lâm kia, cũng chưa từng có qua.


      Có bỏ mới có được, qua đoạn đường, quay đầu lại suy nghĩ chút, số mệnh, cho tới bây giờ đều rất công bằng.
      Last edited: 14/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: NÚP NGUY CƠ!


      Sáng sớm, mặt trời u ám, cộng thêm tuyết màu trắng, tầm nhìn càng thêm ràng. Vào lúc này người lên núi xem mặt trời mọc cũng ít, xe cáp lên núi khởi động từ rất sớm, lúc sau ít du khách chuẩn bị lên đường.

      Càng lên, khí lại càng lạnh, hơn nữa khí lạnh cũng càng thấp.

      Vừa đến nơi ít người đến, ít du khách còn mang theo máy chụp ảnh, du khách tập trung rất nhiều đỉnh núi, hơn nữa nhìn vào phong cảnh nơi này hiểu ngay.

      lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc và đứng dưới đất nhìn mặt trời mọc giống nhau, nhất là ở núi tuyết thấy mặt trời mọc, càng có thêm cảm giác trong lành.

      Khắp núi tuyết là những đám mây lượn quanh, mặt trời mọc cuối chân trời, chầm chậm nhá nhem. đỉnh núi ánh mặt trời chiếu rọi, ánh vàng óng ánh cứ như nhảy múa, giống như là dát vàng, xinh đẹp mà chói mắt!

      Từ mờ tối tầm mắt dần dần bị ánh mặt trời chiếu rọi, xem mặt trời mọc dưới tiếng reo hò của mọi người, phá vỡ cái khí yên tĩnh lúc sáng sớm, mang đến cho buổi sáng nơi núi tuyết hơi thở của cuộc sống.

      Mượn ánh sáng rực rỡ, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cơ thể giống như ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng cả sườn núi, để cho người ngắm đều cảm thấy cơ thể như Thần thánh, góc cạnh ràng, gò má tuấn, hình như dù thời gian thay đổi thế nào, cũng chẳng thể thay đổi được , vẫn mang ưu nhã và cao quý bẩm sinh.

      Người đàn ông như vậy, tự nhiên lại thích , làm sao có thể tưởng tượng nổi, người đàn ông giống như đây, khiến cho tất cả phụ nữ nảy sinh tình cảm

      lúc bận rộn quan sát , đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt thâm thúy rơi vào đôi mắt an tĩnh của , mang theo trầm ấm dịu dàng làm cho người ta có cảm giác ấm áp cưng chiều.

      Lặng lẽ nhìn nhau mấy giây, đột nhiên đưa tay choàng qua vai , kéo lại bên cạnh mình, động tác êm ái, chà xát cánh tay của , "Có lạnh hay ?"

      " lạnh." Tựa vào trong ngực , hít hơi sâu, trong hơi thở đều là hương thơm cỏ cây truyền ra từ cơ thể , hơi thở ấm áp từ quần áo thấm ra bên ngoài, loáng thoáng cũng khiến cho lòng ấm lên ít.

      "Ân Ân." khẽ gọi , giọng thuần phác như làn gió quấn quanh mặt , rất là dễ nghe.

      "Hả?" Nghe được gọi mình, nghiêng đầu nhìn cái, chờ tiếp tục.

      ", Dịch Khiêm, chưa cưới, là người đàn ông làm kinh doanh, trong nhà đứng hàng thứ thứ năm, có ham mê bất lương, nếu như có thể mà . . . . . ." nghiêng đầu nhìn , ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Hãy để cho cùng em đoạn đường , có thể chờ ngươi, chờ em để quá khứ xuống, chờ em thấy ở bên cạnh em, chờ em đến bên cạnh ."

      ". . . . . ." Nghe ra những câu mập mờ tỏ ý dây dưa thế, cho đến lúc dứt lời, mới hiểu ra mình rung độ từ trong tim, khoan thai ngẩng đầu lên, đáy mắt màu lưu ly chứa sóng nước mênh mông, "Dịch thiếu, cái này là thổ lộ với em sao?"

      Nếu như buổi sáng hôm say rượu chỉ là nghiêm túc ra những lời kích động, vào giờ phút này, dịu dàng, lại khiến cho thể thờ ơ.

      "Em cảm thấy như thế nào?" nở ra nụ cười yếu ớt, an tĩnh chờ đợi câu trả lời của , vẻ mặt ưu nhã như vậy, giống như có thể dùng thời gian cả đời này để đợi chờ, an tĩnh mà cũng vô cùng tốt đẹp.

      "Em từng Lam Mộ Duy,(Dieeeeeeeeennndan-LELEQUYQUYDONDON)lại từng làm vợ của Đường Minh Lân, tất cả những điều em từng đối với công bằng, làm bạn ở bên cạnh nên là người khác, phải như thế tốt hơn sao?."

      " ở chỗ này biết cái gì mới là tốt cho mình." Chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía ánh mặt trời vừa lên, "Ân Ân, những thứ kia cũng là quá khứ rồi, phải chịu nổi, cũng phải là chịu nhận, chỉ là em vẫn chỉ sống trong quá khứ mà thôi, rồi, cùng em đuổi bóng ma quá khứ , mặc kệ bao lâu, cũng đợi"

      phải người mù, phải nhìn thấy những vết thương núp dưới đáy lòng của , cho dù là Lam Mộ Duy trở lại, vẫn còn quật cường để cho mọi người nhìn thấy vết thương của mình, có lúc, nhìn giấu đầu hở đuôi, cố làm ra vẻ kiên cường, cũng cảm thấy rất đau lòng

      ". . . . . ." xem tất cả là quá khứ rồi, và che giấu rất kỹ, ai phát ra , lại nghĩ rằng, người đàn ông này nhìn thấy tất cả những điều đó.

      "Cho em chút thời gian ! Xem em có tư cách đứng bên cạnh của hay ." mang theo bóng dáng của người đàn ông cũ mà bắt đầu lại chuyện tình mới, chuyện này chắc chắn sỉ nhục đối với .

      "Được!" chịu cho cơ hội, chuyện này với khởi đầu tốt, ít nhất cũng nguyện ý tiến đến chuyện tình cảm với .

      Cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết đỉnh núi bắt đầu mở ra, ít du khách vào cửa hàng thay xong giày trượt tuyết, chờ xuất phát, chuẩn bị khắp nơi núi tuyết xem mặt trời mọc, rồi trượt xuống chân núi.

      Lúc bọn họ chuẩn bị thay giày trượt tuyết, Văn Khâm mang theo cận vệ chạy tới, thấy cận vệ xuất tại nơi này, Dịch Khiêm hơi sửng sốt chút, dắt tay Úc Tử Ân tới.

      "boss!" lên trước, cận vệ liếc nhìn đứng bên cạnh Dịch Khiêm cái, nhanh chậm dời ánh mắt nhìn người đàn ông cao lớn, mặt là vẻ lạnh nhạt và nghiêm túc.

      "Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Cậu ta tự mình tới đây, hiển nhiên là xảy ra chuyện.

      Gật đầu cái, cận vệ đưa vẻ mặt thành nhìn , hình như có chút do dự, "Có chút việc."

      "Được, tôi biết rồi!" Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu dặn dò bên cạnh tiếng, "Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ... quay trở lại ngay. Văn Khâm, chuẩn bị đồ trượt tuyết với Úc Tử Ân , thuận tiện nghiên cứu sơ đồ trượt tuyết chút, rồi nhóm chúng ta trượt tuyết."

      "Được!" Đáp tiếng, Văn Khâm quay đầu hướng về phía Úc Tử Ân lễ phép làm cái tư thế mời.

      Biết bọn họ muốn thương lượng chuyện riêng, Úc Tử Ân gật đầu cái, cười nhìn về phía Dịch Khiêm " bận rộn việc của mình cứ làm ! Em qua bên kia chờ !"

      "Được!" Nhìn xoay người rời , lúc này mới dẫn cận vệ ra góc hẻo lánh.

      Dừng bước chân lại, quay đầu nhìn

      Tên cận về nhàn nhạt mở miệng “ !”.


      “Dạ!” Hơi quét mắt nhìn bốn phía, lúc này cận vệ mới lên tiếng “Ở các vùng phụ cận có tuyết đường, cự ly tại đến khu vực núi tuyết là ba cây số, có đám người chạy Motorcycle mở đường tuyết tới đây, người tới có ý tốt”.


      xong cậu lấy từ trong túi ra cái ipad mini đưa cho , gật cái màn hình ra biểu đồ “Mấy ngày trước tôi phát các người bị người ta theo dõi, vốn định điều tra xong mới báo cáo. Nhưng thời gian hơi gấp rút, cho nên sáng hôm nay tôi phải chạy lên đỉnh núi, chính là chỗ bọn họ đặt máy theo dõi, mới vừa rồi tôi thấy đám người chạy xe máy lên hướng về phía núi tuyết nên cảm thấy có gì đó đúng. Từ khi nhập cảnh tới nay, luôn luôn theo chúng ta, xem ra mục tiêu của bọn họ là hai người, tôi sợ bứt dây động rừng, còn chưa có kiểm tra kĩ càng.”


      nhằm về phía tôi, biết thân phận của tôi vượt quá ba người, mục tiêu thể nào là tôi.” Dừng chút, vặn lông mày suy nghĩ về những nơi bọn họ lui tới, ánh mắt trầm xuống “Bọn họ nhắm về phía ấy!”


      “Bọn họ hướng về phía Úc Tử Ân sao?” Chợt nhớ tới mục tiêu gần đây mà cậu điều tra, tên cận vệ chậm rãi ngước mắt “Tại sao cái họ Lâm kia lại có quyền thế lớn như thế, có thể điều người ra nước ngoài lấy mạng người khác! Nếu như động thủ ở nước ngoài, làm ra chút chuyện ngoài ý muốn, sợ rằng cho dù cảnh sát Trung Quốc muốn tra cũng tra được gì, chỉ biết làm là phần tử khủng bố tập kích! núi tuyết lớn như vậy, động thủ rồi thoát thân tuyệt khó khăn, tôi thông báo cho tổ chức an ninh tới đây, boss, xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”


      “Vẫn thể để cho ta biết thân phận của tôi, tại xuống núi trước, lập tức thông báo cho tổ an ninh, để bọn họ đến đỉnh núi trước, trước tiên phải đưa ấy về khách sạn cách an toàn. Phía sau nên làm thế nào, rồi sau đó làm gì cũng cần tôi dạy cậu chứ?”


      “Dạ! Tôi hiểu rồi a!” Gật đầu cái, Văn khâm xoay người rời .


      “Tôi ở sau hướng dẫn, cứ tùy thời mà tìm tôi. Cẩn thận chút, nơi này là nước Thụy Sĩ, xuống tay đừng quá hung ác, coi chừng mở cuộc truy sát quốc tế, đến lúc đó chúng ta phiền toái to đó”.


      “Dạ!”


      Từ trong bóng tối ra, Dịch Khiêm ngước mắt nhìn về bóng dáng đồn trạm kế tiếp, tôi tay đặt trong túi áo khoác, bóng dáng kiêu căng, hơi thở nhiều hơn mấy phần lẫm liệt.


      “Ân Ân”. Dịch Khiêm đột nhiên lên trước, hướng về phía Văn Khâm gật đầu cái “ về khách sạn trước ”.


      “Dạ !” Văn Khâm đáp tiếng, mặt biến sắc xoay người rời .


      “Xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn sắc mặt có phần chìm xuống của , khỏi mở miệng hỏi.


      Dắt lấy tay của , dẫn lên cáp treo “Hôm nay chúng ta thể trượt tuyết rồi, chúng ta về khách sạn trước ”.


      “Hả? Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi ? Có thể cho em biết hay , để cho em bớt lo lắng?” Thấy do dự, dịu dàng trấn an “Yên tâm , em phải là yếu đuối, cho thêm phiền toái đâu!”


      Nhìn bộ dạng cố chấp của , Dịch Khiêm khẽ cười tiếng, nắm chặt tay của “Xung quanh đây có mấy con chuột cắn người. Chúng leo lên núi, chỉ là chúng trốn tránh tương đối khá”


      “...” Đuổi theo bước chân của , chợt hiểu hai chữ con chuột kia là ý gì, đôi mắt nhu hòa lại trở nên sắc bén, quay đầu, đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh, bước nhanh hơn, nghiêng thân gần sát cánh tay của “Như vậy chúng ta về khách sạn trước !”


      “Ừ” Biết hiểu ý của mình, quay đầu nhìn cái, nhàn nhạt nhếch môi “Đừng lo lắng, có ở đây!”


      “Em lo lắng cho mình, tương đối lo lắng cho ”. Mặc kệ đối phương tìm là đến đây tìm ai,mấu chốt là ở nơi này, thể cẩn thận chút.


      Ít nhất, trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hiểu được thế nào là bảo vệ mình. Còn chỉ là công tử khiêm tốn, nếu gặp nguy hiểm , dù làm bất cứ chuyện gì cũng để bị tổn thương!


      cần lo lắng cho , là đấng mày râu, làm sao lại biết cách bảo vệ mình! Ngược lại em... tương đối lo lắng cho em nhiều hơn”. Buông tay ra, ôm vào trong ngực “Ân Ân, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải bảo vệ cho tánh mạng mình biết ?”


      Trong vấn đề này, có kiên trì, hẳn cũng cố chấp, nhất định tranh chấp với , gật đầu cái xem như đồng ý.


      Nơi xa, mặt trời rực rỡ giữa bầu trời xanh thẳm, phong cảnh đỉnh núi, cách trời xanh rất gần, nhưng cũng núp nhiều hơn mấy phần nguy cơ.
      Last edited: 15/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :