1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 81: Lấy thân báo đáp hay lấy thịt đền bù?

      xong, đem Úc Tử Ân từ trong ngực Dịch Khiêm đoạt lại, chặt chẽ ôm vào trong ngực, con ngươi hắc ám chứa đựng mấy phần cảnh cáo.

      Cảnh cáo của đổi lấy chính là thái độ cười yếu ớt nhàng của Dịch Khiêm và giãy giụa của Úc Tử Ân.

      Cánh tay buộc chặt, ôm chặt say chếch choáng nhưng vẫn quên tránh thoát ngực , bên trong đáy mắt có vài phần kiên nhẫn. Dù vậy, vẫn chịu buông tay, ôm lảo đảo nghiêng ngã về phía thang máy.

      Nhìn hai người về phía thang máy, ở phía sau, ánh mắt Dịch Khiêm khẽ chìm, mặt đổi sắc đuổi theo, thang máy đinh tiếng, vốn an phận chỉ phút run lên bần bật, ngẩng đầu híp mắt nhìn thấy người đàn ông ôm mình, chợt đưa tay đẩy, để ý đến vẻ mặt u ám của Đường Minh Lân, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, phanh tiếng đụng phải lồng ngực cứng rắn.

      Khẽ ngẩn người, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau vững vàng đỡ lấy mình, xông vào mũi là hơi thở mang theo mùi hương cây cỡ quen thuộc, khỏi cảm thấy yên tâm.

      giãy giụa nữa, mượn sức vịn vào, ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, lắc đầu để cho mình tỉnh táo chút, “Đường Minh Lân, đừng đụng tôi, bẩn…”

      Nét mặt của như vậy khiến cho nghĩ đến những lúc kia, để ý tự ái của khiến mất sạch hết thể diện, rất nhiều rất nhiều nữa…, có lúc đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của , nhưng vì cha, vẫn phải nhịn.

      Hôm nay, vất vả mới trốn thoát được từ trong hôn nhân sai lầm, thế nhưng lại chịu buông tha , quấn quýt chặt muốn tiếp tục dây dưa, biết như thế khiến cảm thấy có chút mệt mỏi.

      chữ thô tục từ trong miệng ra, nghe vào trong lỗ tai của Đường Minh Lân, giống như thanh đao, hung hăng đâm vào trái tim , nỗi đau từ từ lan tràn ra khắp lồng ngực .

      Hơn nữa, còn là ngay trước mặt tình địch của .

      Bỗng chốc đưa tay, hung hăng giữ chặt cằm của , khắp mặt trầm lạnh lẽo, “Úc Tử Ân, cho dù tôi có bẩn, tôi cũng muốn nhuộm đen !”

      Dù cho tính tình tốt đến đâu cũng chịu được nhục nhã như vậy, tự ái của cho phép mất sạch thể diện trước mặt người đàn ông khác.

      Thang máy đinh tiếng mở ra, hừ lạnh, ra khỏi thang máy hề quay đầu lại.

      Nhìn bóng dáng kiêu ngạo kia, Dịch Khiêm khẽ thở dài cái, nếu biết như vậy trước kia sao còn làm như thế.

      Đỡ người trong ngực ra khỏi thang máy, cúi đầu nhìn dáng vẻ mè nheo ra sức lay đầu của , trong ngực nhẫn vì bị cọ xát muốn bốc hỏa, nhanh chóng lấy điện thoại gọi tài xế, trong chốc lát, chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt bọn họ.

      Mới vừa ngồi lên xe, vốn là người say rất an phận, trải qua phen giày vò của Đường Minh Lân, nhất thời phát tác điên khùng khi uống rượu!

      Mở đôi mắt lờ đờ vì say rượu, ngẩng đầu lên nhìn , bàn tay bé gãi gãi ngực , cuối cùng rơi gò má của , nhìn chằm chằm lúc lâu, giống như phán đoán xem là ai, sau khi thấy ràng, cười ngây ngốc, khẽ gọi, “Dịch thiếu…”

      tiếng gọi mềm mại, hơn nữa vừa mới mè nheo như vậy, Dịch Khiêm khẽ vặn lông mày, con mắt tối thêm vài phần.

      “Tôi nợ giống như…giống như càng ngày càng nhiều, còn biếtphải làm sao đây nữa ?”

      Vì uống rượu, tay của hơi lạnh, thế nhưng lại muốn đem bàn tay mặt kéo xuống, mặc cho vuốt trong vô thức, tay khác ôm eo chặt, để tận lực tựa sát vào mình, tránh đụng vào cửa sổ.

      “Tôi muốn trả.” Mặc dù biết say, vẫn nhàng trả lời từng câu .

      Từ cái phút bắt đầu kia, nghĩ muốn đáp trả, nhưng nếu như thế, bây giờ lại bắt đầu muốn ra điều kiện với rồi.

      “Nhưng tôi muốn nợ …rất muốn!” mở to mắt, quật cường lắc đầu cái, vừa cúi đầu đụng phải xương quai xanh của , đau đến mức chau cả lông mày.

      Bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt vuốt cái trán của , động tác êm ái, trong lòng ão não, vừa rồi cũng nên để cho thay mình uống rượu, coi như thích nhìn dáng vẻ bảo vệ của cũng nên!

      “Nếu như mà tôi trả nổi nữa, tôi…tôi liền lấy thân báo đáp là tốt nhất…” cười ngây ngô, men rượu vào, cơ bản cũng biết mình vừa cái gì.

      Thế nhưng lại rất tự nhiên thuận theo câu, “cái này cũng có thể.”

      Vừa mới dứt lời, mới ý thức được vừa cái gì, mãnh liệt kinh hãi, chậm rãi ngồi dậy, hình như sửng sốt chốc lát, cúi đầu nhìn uống say trong ngực, khỏi cười tiếng, lấy điện thoại ra nhấn mấy cái, khỏi hỏi thêm lầ cơ hồ mang theo chút giọng điệu dụ dỗ, “Ân Ân, vừa mới gì, tôi nghe thấy.”

      “Tôi …tôi lấy thân báo đáp…” hí mắt, cười ngây ngốc với , thấy giống như chút cử động, cho rằng thích, sau đó lại đổi chút, “Nếu , trả nổi tôi…tôi lấy thịt đền bù?!”

      “…” hai chữ “đền thịt” nhất thời khiến khóe mắt kéo ra, là đàn ông, tự nhiên hiểu hai chữ này có ý nghĩa gì, nhớ tới ngày đó Thẩm Bùi Bùi cùng Lăng Thiếu Phong cò kè mặc cả ở trong phòng bao riêng, khỏi giương môi cười cười, “ muốn đền thịt, vậy cũng phải hỏi chút xem tôi có đồng ý chứ!”

      lần đầu tiên thấy được, uống say chân chính là dáng vẻ gì, chai rượu đỏ say khướt, 5 ly rượu trắng lại say , như vậy tính ra, tửu lượng của kém, chỉ là trình độ say khác nhau mà thôi.

      “Tôi đây phải là hỏi …sao? chọn…chọn cái nào?”

      “Tôi chọn lấy thân báo đáp…” ánh mắt nhìn , cười nhạt, án cái trán của lên xương quai xanh của mình, giữ giọng , cất điện thoại di động, ngước mắt liếc nhìn chỗ tài
      Chương 81: Quân môn
      xế, quay đầu thêm gì nữa.
      Hơi lạnh dính vào cái trán nóng bỏng của , cảm thấy rất thoải mái, cứ như vậy nhắm mắt trầm lắng ngủ thiếp .
      Vậy mà, việc về sau lại làm cho Dịch Khiêm nhức đầu.
      Bế trở về phòng ngủ, mới vừa đặt lên giường được lúc, người nằm đột nhiên buồn nôn, mơ mơ màng màng nghiêng người qua ói thẳng vào thân !
      Cúi đầu nhìn vết bẩn ngực, Dịch Khiêm khẽ chau mày, bất đắc dĩ xoay người vào phòng tắm rửa mùi người, có chút thích sạch , áo sơ mi bẩn thành như vậy thể mặc nữa, định ném vào trong thùng rác.
      Vắt khăn nóng ra ngoài, để trần nửa thân tỉ mỉ lau khô miệng cho , vừa muốn đứng dậy, người giường theo tiềm thức bắt được tay , ngẩn người, vốn muốn đem tay thả lại giường, ai ngờ lại nắm chặt thả, còn theo bản năng ôm cánh tay vào trong ngực, nghiêng người sang tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ say.
      Đè ép thân thể ngồi bên giường, Dịch Khiêm cười khổ, về sau cho dù là trường hợp nào cũng quyết để cho uống say!
      Chậm rãi nghiêng người sang tựa vào giường, thận trọng ôm vào trong ngực, trong giấc mộng tiềm thức con người luôn hướng về nơi ấm áp mà dán vào, gò má nóng bỏng dính vào vòm ngực trần của , thoải mái cọ xát, lần đầu tiếp xúc thân mật chợt khẽ run!
      "Ân Ân..." ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, có chút nhức đầu tự lẩm bẩm, "Người này là muốn hành hạ chết mình sao?"
      Cười khổ tiếng, đổi sắc đem ngọn lửa cuồn cuộn ép xuống, kéo tấm thảm mỏng đắp lên cho ngủ được thoải mái chút.
      Mà cả đêm, khi vừa chợp mắt, hai lần đều bị say rượu đè ở phía dưới, nhưng vẫn bình an vô vượt qua, quá tam ba bận, về sau nếu họ ở chung chỗ, muốn ầm ĩ ở , vậy đến lúc đó cũng dung túng được!
      Điện thoại vẫn ở trong túi, lấy điện thoại ra, tìm đoạn mới vừa ghi , biết nghe lại bao nhiêu lần, nghe được bốn chữ lấy thân báo đáp từ trong miệng nũng nịu ra, giống như trưng cầu ý kiến của , mặc dù biết chỉ là uống say bậ, nhưng vẫn nhịn được mà lòng muốn nở hoa.
      Lấy thân báo đáp, ngược lại hi vọng có ngày như thế.
      Mở to mắt cho đến khi trời sắp sáng, mới chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, mà khi tỉnh lại, cũng là vì tiếng thét chói ta của Úc Tử Ân mà tỉnh lại.
      Nghe được tiếng thét chói tai của , còn chưa mở mắt, cũng đoán được chuyện gì xảy ra, tâm lý có chuẩn bị, lại càng thêm bình tĩnh.
      Mở mắt a, nhìn ngồi bên cuồng loạn gãi đầu, bất đắc dĩ cười cười ngồi dậy, an tĩnh nhìn , đợi chú ý tới mình tỉnh.
      "Dịch, Dịch thiếu..." vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông để trần nửa người tựa vào giường, sắc mặt an nhiên nhìn , khỏi có chút sửng sốt!
      Tầm mắt rơi vào dáng người ngang tàng, chút thịt thừa, tỷ lệ vóc dáng hoàn mỹ cùng sắc đồng cứng cỏi, bộc phát hấp dẫn mê người, chút nào thua thiệt siêu mẫu nam đẳng cấp quốc tế, biết, dưới áo sơ mi của còn có vóc người khiến cho người ta phải sợ hãi than khóc như vậy.
      Cúi đầu nhìn lại mình, lại nhìn chút người ở trần kia, nhất thời đỏ mặt, lúng túng đến ngóc đầu lên được, say rượu mất lý trí, lúc này xong đời rồi!
      Chứng cớ xác , đem cái người đàn ông tôn quý này ăn sạch?
      "Ân Ân..." thấy cúi đầu nãy giờ gì, Dịch Khiêm khẽ gọi tiếng, giọng nhàng, mang theo chút trấn an cùng lo lắng.
      Chậm rãi ngẩng đầu lên, khẩn trương luống cuống nhìn , ánh mắt như lưu ly có ý niệm bất cứ giá nào, "Dịch thiếu, tôi... tôi hôm qua uống say..."
      "Ừm, tệ, còn nhớ uống say đấy." cười nhạt, muốn cứ hù dọa như vậy.
      "Tôi... tôi hôm qua đem ... đem cường bạo chứ?" to gan ra mấy chữ kia, mặt nhất thời hồng như tôm luộc, đỏ ửng đỏ ửng.
      "Nếu như đem tôi cường bạo, Ân Ân chịu trách nhiệm sao?" Nhìn dáng vẻ mơ hồ của , dường như hiểu ra cái gì, mới vừa tỉnh ngủ còn chưa đủ tỉnh táo, rất dễ lừa gạt!
      "Chịu trách nhiệm à..." nheo lông mày, gian nan nuốt ngụm nước bọt, cái trán thình thịch có chút tội nghiệp, "Tôi sợ tôi chịu nổi trách nhiệm"
      "Ha? Chẳng lẽ quên hôm qua với tôi cái gì sao?" chau chau mày, nén cười, vẻ mặt thành nhìn , mặt đổi sắc đào bẫy cho nhảy vào.
      "Hôm qua tôi uống say, nhớ mình cái gì..." nghiêng đầu suy nghĩ chút, chút cũng nhớ ra được.
      " , thiếu tôi nhiều như vậy cũng biết phải làm sao, liền lấy thân báo đáp."
      "..."
      xixon thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 82: THỬ LUI TỚI XEM CHÚT


      "Ngày hôm qua uống quá say, nhớ mình cái gì. . . . . ." nghiêng đầu suy nghĩ chút, nhưng cũng nghĩ ra cái gì cả.

      " , thiếu tôi nhiều như thế biết phải trả sao, liền muốn lấy thân báo đáp."

      ". . . . . ." đưa đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm , sửng sốt khi thể tin được những lời , sửng sốt hồi lâu mới bừng tỉnh, "Tôi. . . . . . Tôi nhớ , tôi uống quá say, chút cũng nhớ ra. . . . . ."

      phải muốn quỵt nợ hoặc là cố quên , mà nhớ gì cả!

      Cái gì mà lấy thân báo đáp, uống say rượu rồi những lời này sao? Ông trời, ông còn muốn cho sống tiếp nữa vậy!

      " nhớ gì sao?" Bị người khác chăm chú nhìn mình, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng lóe ra.

      " nhớ. . . . . ." né tránh ánh mắt nóng rực của , dám tưởng tượng bản thân mình uống rượu say rồi ra những lời như thế

      "Nếu nhớ nổi, vậy tôi giúp nhớ ra!" xong, lại phía tủ đầu giường cầm lấy di động của mình, mở đoạn ghi lên cho nghe lại.

      "Tôi . . . . . . tôi là tôi lấy thân báo đáp. . . . . ."

      "Nếu , tôi trả nổi. . . . . . Tôi lấy thịt thường?!"

      ". . . . . ." Nghe những lời như thế, da mặt của bắt đầu cháy rừng rực, cúi đầu sửng sốt thể tin chính mình lại ra những lời như thế!

      Cái gì mà thịt thường, đều do sắc nữ Thẩm Bùi Bùi mà ra, nó cứ ở trước mặt về chuyện thịt thường, làm cho khi uống say thuận miệng mà ra những lời đó, hơn nữa còn ở trước mặt Dịch Khiêm, hận đào được cái hang chui xuống!

      "Ân Ân. . . . . ." Dịch Khiêm đột nhiên lên tiếng khẽ gọi, đưa ánh mặt trầm nhìn gương mặt vì lúng túng mà đỏ ửng lên của , khóe miệng tự chủ được mà nở ra nụ cười.

      "À?" Nghe gọi tên , liền ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt nóng rực và lúng túng cúi đầu của .

      " phụ trách tôi, còn là lấy thân báo đáp, nhưng mà tôi lại cảm thấy, cái việc lấy thân báo đáp này có chút hoang đường, có đúng ?"

      "Ừ. . . . . ." gật đầu cái, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn , hình như hiểu trong câu của tầng ý sâu xa.

      "Nếu phải phụ trách tôi, phải là lấy thân báo đám sao, bằng chúng ta liền lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết tới lui , nhưng nếu ngày nào đó mệt mỏi với quan hệ như vậy, có thể rời , tôi miễn cưỡng làm chuyện mà muốn, cũng ép phải phụ trách tôi nữa."

      "Cái . . . . . . Cái gì?" làm như nghe hiểu lời của , nhéo lông mày suy nghĩ chút, kinh ngạc nhìn của , "Tới lui? Chúng ta? Dịch thiếu, tôi hiểu ý của . . . . . ."

      là vì để cho đau lòng nên mới như thế, đây là nhân nhượng với sao?

      ràng người sai là , tại sao lại nhân nhượng như thế?

      "Ý của tôi là, chúng ta thử qua lại , bất kỳ điều kiện gì cả." Khẽ dừng lại, dùng vẻ mặt thành nhìn , " thích em, chúng ta thử qua lại xem sao, nếu như em muốn, miễn cưỡng em!"

      Tình cảm giữa hai người, dù sao cũng phải có người bước ra bước đầu tiên, cũng ngại bước trước người kia bước. Tối thiểu, nhờ Đường Minh Lân mà ý thức được tình cảm trong lòng mình, thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào nữa.

      là thương nhân, tự nhiên hiểu được việc phải nắm bắt cơ hội, cân nhắc đến hơn thua, nhưng để trở thành vật hy sinh trong trò chơi này, có dụng tâm với .

      ". . . . . ." ngẩn người nhưng cũng ngẩng đầu lên, dường như chẳng thể tin tưởng lời thoát ra từ miệng của người đàn ông kia

      Thích. . . . . . thích ? !

      " thích em? Này,điều này sao có thể?!" Người đàn ông xuất chúng như thế, sao lại có những ưu tú vây quanh? Tại sao cố tình chọn li hôn?!

      Làm như nhìn thấu suy nghĩ của , Dịch Khiêm khẽ cười tiếng, bất đắc dĩ giơ tay lên vuốt tóc của , "Đứa ngốc, nghĩ nhiều làm gì? có đùa giỡn với em, em cần bởi vì những quá khứ mà tự ti, thích em phải vì em ly dị, cũng phải bởi vì em từng là phu nhân Đường Tam, mà bởi vì em là em, cần lý do nào khác cả"

      " thích em sao?" đưa vẻ mặt hiểu nhìn , do dự mà rối rắm, "Nhưng là cậu của Lam Mộ Duy, lại là bạn bè của Đường Minh Lân. . . . . ."

      "Quả chuyện đó sai, nhưng hình như chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm của chúng ta cả?" khẽ cười tiếng, "Nếu quả nếu bởi vì quan hệ bên ngoài, vậy có lẽ cả đời này cũng thể thích người khác? Ân Ân, quan tâm quá nhiều phải là nhân tố trong tình cảm, đừng để cho cơ hội bên cạnh chạy mất, vì nó để cho em mất rất nhiều thứ"

      "Nhưng. . . . . ." Nhưng vô cùng bình thường, sao lại thích được chứ?

      " có nhưng nhị gì hết, Ân Ân, phải kẻ ấm đầu mà với em những lời như thế, càng phải là vì nhân nhượng em, hiểu muốn gì, cần gì." Khẽ thở dài cái, nhân lúc mấu chốt này mà bức bách , "Cái vấn đề này, chờ đáp án của em, cũng cho em thời gian, nếu như em nghĩ xong có thể đến QM tìm "

      "Dịch thiếu. . . . . ." ngước mắt, đưa vẻ kinh ngạc nhìn đứng dậy, rời khỏi giường, thân thể ngang tàng tỏ việc tất cả những điều đều là suy nghĩ kỹ càng, càng khiến cho mặt hồng đến độ dám ngẩng đầu lên!

      "Ân Ân, nên miễn cưỡng mình, cũng cần cho mình bất kỳ áp lực nào, em chỉ cần suy nghĩ kỹ, nghĩ xong rồi cho biết đáp án."

      Đè thân xuống, vỗ gương mặt "Được rồi, thời gian còn sớm nữa, đứng lên rửa mặt ! ra phòng khách rửa mặt, thuận tiện đặt bữa sáng cho em."

      "Được. . . . . ." Cúi đầu, cảm thấy tâm mình đập loạn, biết nên những gì mới phải!

      cho thời gian suy nghĩ, nhưng giờ phút này căn bản thể nào sửa sang lại suy nghĩ của mình, ảo não gãi gãi đầu tóc rối bời, nghe thanh đóng cửa lại của , lúc này mới thở dài ra hơi, đứng dậy, đến gần phòng tắm rửa mặt.

      Cái vấn đề này. . . . . . cần có thời gian để suy nghĩ kỹ!

      ——《 quân môn sủng hôn 》——

      Cả thời gian làm việc bữa sáng khiến yên lòng, thậm chí còn nghĩ phần tài liệu mình đọc sai, Hạ Khương Tuyết trực tiếp giao đến phòng làm việc, mặc dù có mắng , nhưng vẫn đem ra dạy dỗ trận.

      Làm như nhìn thấu tâm của , thừa dịp buổi chiều muốn mua vải vóc ở ngoài, Hạ Khương Tuyết định thả buổi chiều thoải mái, để cho tự do với suy nghĩ của mình.

      Nhớ tới buổi sáng Dịch Khiêm đột nhiên những lời đó với , lại cảm thấy phiền não tột độ, ôm tài liệu trở lại bàn làm việc, còn tâm tư để làm việc, định cầm túi xách ra khỏi phòng làm việc.

      dạo những cửa hàng mua bán vải vóc, đến cửa hàng bán vật liệu da lập tức nhìn thấy món đồ bằng da vô cùng tinh xảo, cây vải mây màu đen, loáng thoáng chút hoa văn tinh tế, rất đẹp mắt cũng rất đặc biệt .

      Vừa nhìn thấy vải màu đen, khỏi nhớ lại hình


      dáng của người đàn ông kia, loáng thoáng nhớ tới, mỗi lần ăn cơm hay mua đồ, hình như cũng nhìn thấy dùng ví tiền, cho dù là lần đó ở trong tiệm bánh ngọt, cũng chỉ cầm thẻ cho bọn họ quẹt, nhớ thương gia thành công, người của hình như thiếu món đồ quý.
      Mặc dù biết có rất nhiều tiền, nhưng mà khi đặt tấm vải da này lên người càng thêm cao quý, thế là lại nhịn được mà muốn thiết kế cho chiếc ví, là chiếc ví của riêng .
      Khi đến nghề nghiệp là người rất nhạy cảm, cũng suy nghĩ nhiều về phần tâm tư của mình có chuyển biến gì, cùng ông chủ thương lượng giá tiền, đại khái vải da khá cao, do là da nên cao hơn dự đoán của , hơn nữa đây còn là hàng hiếm, quả nhiên giá cả xa xỉ.
      thể cà thẻ, đành phải đem hết tiền trong túi xách ra trả, vừa lúc gom đủ số tiền , nhìn trong túi xách chỉ còn lại mấy xu, khỏi cười khổ tiếng.
      ra khỏi cửa hàng vải vóc, lái xe tới quảng trường lân cận, dùng số tiền còn xót lại mua chai trà bưởi với mật ông, an tĩnh ngồi ở bể phun nước bên cạnh, nhìn đàn bồ câu bay lượn phía xa, phiền não trong lòng dần trở nên an tĩnh.
      Hình như khoảng thời gian rất lâu rồi an tĩnh nhìn phong cảnh chung quanh, người có thể làm bạn bên cạnh nhiều lắm. Úc Bảo Sơn còn vội hơn cả , tháng có thể thấy mặt lần là tốt rồi. Thẩm Bùi Bùi ba ngày hai lần đều công tác với Lăng Thiếu Phong, ta là giám đốc, là thư ký, bận rộn càng bận rộn hơn .
      Ngược lại Sở Tử Ninh lại là người viết tiểu thuyết, vừa có thời gian là ta khắp nơi ăn chực, chỉ là gần đây, ta thích du lịch, mà còn bận rộn với việc thiết kế nên chưa có thời gian, nếu muốn ra ngoài du lịch chút, xem thắng cảnh hóa giải áp lực trong lòng.
      Ngồi lúc lâu, thời điểm chuẩn bị về nhà mới biết xe hết xăng, người có tiền, chỉ có thể đánh điện thoại Tiểu Mễ và Tiểu Toa tới đây cứu tế .
      Lúc Tiểu Mễ và Tiểu Toa chayjd dến, xa xa liền nhìn thấy ngồi ghế, mất hồn nhìn phía xa, lúc lâu nghe được tiếng gọi của các mới bình tĩnh lại.
      "Lão đại, làm sao vậy?" Nhìn bộ dạng mất hồn của , Tiểu Mễ lo lắng hỏi.
      "Tôi sao!" Lắc đầu cái, Úc Tử Ân đứng dậy, cúi đầu nhìn đồng hồ, năm giờ rồi, ngồi đây ba tiếng rồi ư, "Chúng ta thôi, tìm chỗ ăn , hơi đói rồi!"
      "Lão đại à, chúng ta đâu ăn vậy!" Tiểu Mễ đứng sau lưng, lớn tiếng hỏi câu, đồng thời lấy điện thoại di động trong túi ra.
      " Thập Tam Lâu ăn , đãi các người bữa tiệc lớn!"
      "Được! Lão đại tốt nhất!" Họ rất thích ăn cơm ở Thập Tam Lâu, nhưng giá tiền các món ăn ở đây thấp, nên dù rất thích nhưng rất ít khi ăn, lão đại mời khách, các tự nhiên vui mừng!
      Tiểu Toa liếc nhìn nha đầu vui vẻ, khẽ hừ tiếng, cũng ngăn cản chỉ gửi tin nhắn thông báo cho ai đó, sau đó xoay người đuổi theo bước chân của Úc Tử Ân.
      Lúc nhận được tin tức Tiểu Mễ gởi tới, Dịch Khiêm ở bên trong phòng hội nghị, bị di động bàn làm cho chấn động, cúi đầu nhìn tên hiển thị màn hình, để ý đến việc tất cả mọi người trong phòng họp đều đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn , mở điện thoại di động ra nhìn tin tức bên chút, lại thả điện thoại xuống bàn, mặt đổi sắc.
      "Giám đốc Dương đem kế hoạch ông soạn sẵn cùng với ý kiến hôm nay chỉnh lại chút, ngày mai nộp nó cho tôi. Còn nữa, số lượng bán ra của bộ phận tiêu thụ trong quý giảm, mọi người suy nghĩ kỹ lại vấn đề này , nếu như tháng sau vẫn như thế, hãy nộp đơn từ chức cho tôi! Hội nghị hôm nay chỉ những nội dung đó, tan họp!"
      Mọi người nhìn thu dọn laptop và tài liệu bàn ra khỏi phòng họp, rối rít thở phào nhõm, khắc trước cả phòng họp tràn ngập trong khí lạnh lẽo, vậy mà vừa nhận được tin nhắn đến cả người Boss như thể trở thành kẻ khác, ngay cả dập lửa tranh luận, hay chuẩn bị mắng bộ phận tiêu thụ cuối cùng vẫn gì, câu đầu tiên là tổng kết nội dung cuộc họp, làm cho người ta thể tin được.
      Văn Khâm liếc nhìn những người quản lý thở phào nhõm, khẽ cười tiếng, cũng còn thêm gì, thu thập xong tài liệu bàn, lập tức ra khỏi phòng họp.
      Nếu như đoán lầm, dựa vào ít thông tin mình có, nhất định là việc này có liên quan đến kia.
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 83: Đám mây màu hồng

      Ngồi ở băng ghế sau, Úc Tử Ân nhàn rồi đến nhàm chán, tùy tiện tìm đề tài quyến rũ Tiểu Mễ ở ghế tài xê, “ Gần đây bên Lâm Quân Dao hình như rất an tĩnh nhỉ!”

      “Đúng vậy, em cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lão đại, chị có phải ta biết chúng ta điều tra mình nên an phận rất nhiều ? Nếu như bên ta đề cao cảnh giác như ta đoán, bên chúng ta muốn tiếp tục điều tra sợ cũng dễ dàng.”

      “ Chị biết , nếu địch động, vậy chúng ta cũng thể động, yên lặng theo dõi biến hóa.” Lâm Quân Dao mặc dù tính là đối thủ lợi hại, nhưng cũng dễ dàng khinh thường bất cứ kẻ địch nào, khinh địch chính là vết thương trí mạng lớn nhất.

      “Ừ, ở biên cảnh, những phía có liên quan phái ít người qua, bên chúng ta chỉ cần có tình báo cụ thể là được rồi, nhưng mà lão đại, em có chút hiểu, tại sao những kẻ như Lâm Quân Dao, cấp lại cho chúng ta nhiệm vụ thanh trù!”

      “ Em cho rằng, cấp đều là người ngu sao? Người sang suốt cũng nhìn ra được Lâm Quân Dao chỉ là con chốt , người phía sau ta mới chân chính là đại tướng, phải đem người phía sau ta moi ra, cắt đắt sợi dây là ta, chúng ta chẳng phải là rơi vào thế giằng co sao?” Khẽ thở dài tiếng, Úc Tử Ân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tiểu Mễ à, Lâm Quân Dao là con cá lớn, chúng ta phải từ từ thu lưới, chớ chơi trò lưới rách cá chết, đối với chúng ta cũng có chỗ tốt, biết ?”

      “Hiểu!” Tiễu Mễ gật đầu cái, cũng hỏi nhiều nữa.

      “Gần đây quá mệt mỏi, là nhớ thời gian buông lỏng ở bên ngoài, Tiểu Toa, trở về em đem tư liệu các danh thắng thế giới sửa snag lại chút, qua vài ngày chị muốn ra ngoài thư giãn!”

      “Dạ, em biết rồi.” Tiểu Toa đáp tiếng.

      Tiểu Mễ lại nhẫn nại được hiếu kỳ của mình, “Lão đại, chị giỡn hả? phải chị sắp tham gia cuộc thi thiết kế sao, vào lúc này còn muốn , kịp sao?”

      “Chị xin nghỉ đông, khoảng cách đến cuộc thi còn nửa tháng, chị muốn ra ngoài ngắm cảnh tìm chút linh cảm, tâm quá nóng nảy, thiết kế cũng ra tác phẩm được.”

      Hơn nữa lần này, Diệp Tư Mẫn cũng tham gia, năm xưa ta trộm bản thiết kế của , lấy được học bỗng cùng cơ hội du học, năm nay hai người lại quyết đấu lần sân khấu, rất muốn nhìn chút, ở nước ngoài nhiều năm như vậy ta học được những thứ gì!”

      Có thể thắng ta, đối với cũng được xem như là hoàn thành tâm nguyện.

      “A a, biết!” cúi đầu, Tiểu Mễ nhìn điện thoại đnag có cuộc gọi, khẽ mỉm cười, tiếp theo gật đầu cái, màn hình xuất “ kết thúc trò chuyện” sau đó thu hồi điện thoại, “ Lão đại, chị phải du lịch, em giúp chị đặt vé.”

      “Ừ…”

      bên kia cắt đứt điện thoại, Dịch Khiêm lẳng lặng lắng nghe đầu bên kia điện thoại chuyện với nhau, cho đến khi ngưng hẳn, mới cầm lấy điện thoại bàn, gọi Văn Khâm tới, rất nhanh có tín hiệu nhận điện thoại, “Boss!”

      với Hạ Khương Tuyết tiếng, nếu Úc Tử Ân xin nghỉ đông, kêu ta đồng ý, nếu ta có hỏi, cứ là ý của tôi.”

      “ Vâng!”

      Dừng chút, giống như nghĩ tới điều gì, lại , “ Đặt vé máy bay 3 giờ chiều nay Thụy Sỹ, dự án bên Thụy Sỹ tôi cùng sang đàm phán, thuận tiện đem tài liệu cần thiết chỉnh sửa lại! Hội nghị buổi chiều hoãn lại tiếng, đem những hội nghĩ quan trọng của tuần sau chuyển đến sang mai, thời gian tự sắp xếp!”

      “ Vâng!...” ghi lại những gì bos phân phó, Văn Khâm nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trán, nhìn thấy được hai ngày nay bận đến sống được!

      ___ ___

      Đến Thập Tam Lâu ăn cơm, Úc Tử Ân là khách quen, nếu có đồ ngon, dì Tương đều ưu tiên đề cử với , hôm nay Thập Tam Lâu có mấy con cua đồng ở Dương Châu, Tiểu Mễ cũng khách khí, trực tiếp kêu muốn ăn món Dương Châu, hết cách với ấy, Úc Tử Ân chỉ có thể dì Tương mang họ lên lầu.

      Ghế còn chưa ngồi nóng, xa xa liền nhìn thấy bóng dáng của Dịch Khiêm xuất tại cổng chào, ngẩn người, cơ hồ theo bản năng vẫy vẫy tay với người bên kia, khi nhìn thấy Tiểu Mễ và Tiểu Toa đnag nhìn mình, lúc này mới bừng tỉnh biết được động tác của mình có bao nhiêu mất mặt!

      là cùng với Tiểu Mễ Tiểu Toa ăn cơm, phải cùng với ăn cơm, nhìn thấy xuất ở đây, khỏi có chút vui vẻ, đúng là điên rồi…

      Bước chân dừng chút, Dịch Khiêm nhìn bóng dáng ở phía gần cửa sổ, khi nhìn thấy vẫy vẫy tay với mình, khẽ sửng sốt chút, tiếp theo liền cất bước về phía .

      Lúc này, dì Tương đem thực đơn đến đây, nhìn thấy , lễ phép gật đầu cái, quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân, cười hỏi thăm: “Cùng nhau sao?”

      Úc Tử Ân muốn mở miệng, Tiểu Mễ đột nhiên đứng dậy vội vàng mở miệng: “Cái đó Lão đại, chị có khách, chúng em cũng làm kỳ đà cản mũi nữa, chúng em đến bia kia thôi!”

      Cũng đợi Úc Tử Ân đồng ý, ấy lôi kéo Tiểu Toa nhanh chóng chạy đến khúc quanh bên cửa sổ ngồi xuống, để lại hai người đối mặt, nhất thời lúng túng gì.

      “ Ngồi !” bừng tỉnh đầu tiên, Úc Tử Ân lễ phép mời người đàn ông đối diện, chú ý tự ngồi xuống, quay đầu nhìn dì Tương đứng bên cười mập mờ, “Chúng tôi cũng chọn món ăn nữa, cứ như cũ ! Phía sau tôi có hai , bọn họ muốn ăn cái gì cứ đáp ứng, tránh cho về sau lại oán trách tôi!”

      “ Được!” dì Tương gật đầu cái, cầm thực đơn về phía Tiểu Mễ và Tiểu Toa, phải cầm điện thoại nghe phòng bếp chuẩn bị thức ăn.

      Trải qua lung túng buổi sang, hai người ngồi đối diện với nhau, vẫn lạnh nhạt ưu nhã như cũ, mà lại thể tỉnh táo lại.

      Nhất là mộtcâu “ thích em!” kia của Dịch Khiêm, lúc này nhớ tới, cũng cảm thấy nóng cả lông tai.

      Yên lặng chốc lát, bưng ly nước hớp
      hớp nước chanh, lúc này mới ngẩng đầu lên, dũng cảm đối diện với ánh mắt của , “… sao lại cũng ở nơi này?”

      đến dùng cơm…” vẫn đổi sắc mở miệng, mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ khi nhìn về , mới để lộ ra mấy phần dịu dàng khó có được.

      “Ồ!” đáp tiếng, cúi đầu cầm ly thủy tinh, nhìn nước chanh vàng óng trong suốt, hơi sợ sệt.

      “Ân Ân…” khẽ gọi , cho đến khi ngẩng đầu lên, mới chậm rãi mở miệng: “Chiều nay bay Thụy Sỹ, em muốn du lịch ?”

      “Hả? Thụy Sỹ? Thụy Sỹ làm cáigì?” khỏi suy tư hỏi câu, hỏi xong mới ý thức được mình hỏi vấn đề cực kỳ ngu ngốc, ra nước ngoài ngoại trừ công tác có thể làm cái gì?

      đàm phán dự án. Nếu như em cũng muốn , có thể cùng nhau, để thư ký chuẩn bị tốt vé máy bay.”

      “Thụy Sỹ có cái gì chơi tốt ?” nghiêng đầu, bắt đầu suy tính đề nghị của .

      “Có thể núi Alpes trượt tuyết, cũng có thể Bordeaux thử rượu, mùa này vừa vặn là mùa thu hoạch nho, có thể vườn trái cây ở mấy ngày.”

      làm hướng dẫn viên du lịch à?” ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm thúy của .

      “Có thể.” do dự đồng ý, khóe mắt khó nén được sắc mặt vui mừng.

      Nháy mắt, vô tội, “Miễn phí sao? Gần đây em thiếu người khác quá nhiều tiền, cha tư sản, chưa đóng nổi phí hướng dẫn du lịch.”

      Cười , cưng chiều nhìn , “ thu phí hướng dẫn du lịch, nhưng cầu.”

      trừng mắt yên lặng chờ mở miệng.

      hi vọng, mấy ngày chơi này, em đều tâm vui vẻ, cái gì cũng được nghĩ, cứ chơi thoải mái là được.” chống lại tầm mắt của , an tĩnh, khỏi làm cho người khác cảm thấy yên tâm.

      gật đầu cái, biết làm sao, khi quay đầu lại nở nụ cười.

      Rốt cuộc thấy cười,nắm quai ly man mát lành lạnh, lúc này mới chợt hiểu cảm thấy nỗi lo trong ngực dần dần tản .

      Xua tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy đám mây cao nhàn nhạt chút hồng.

      ________

      Bởi vì xin nghỉ đông, có số việc phải thông báo chút, qua điện thoại tiện, định trở về công ty chuyến.

      Khi gõ cửa vào phòng Hạ Khương Tuyết, ngờ thây Lam Mộ Duy cũng ở đây dừng chút, do dự có nên đợi lát nữa mới trở lại hay , Hạ Khương Tuyết hướng vẫy vẫy, chỉ có thể cứng đầu bước lên trước.

      “ Phó tổng Lam, Tổng giám Hạ” Lễ phép hô, quay đầu nhìn Hạ Khương Tuyết phía sau bàn làm việc, “ Tổng giám, đây là tài liệu hai ngày sau cần, tôi sửaxong rồi, tôi còn có việc muốn với chút!”

      “ Ừ!” cúi đầu, Hạ Khương Tuyết cũng vội vàng nhìn tài liệu, đại khái cũng đoán được muốn cái gì.

      “ Tôi muốn xin nghỉ đông, mong rằng Tổng giám phê chuẩn!” về phần xin nghỉ để làm gì cũng muốn giải thích nhiều, cũng thể với ấy là xin nghỉ để du lịch được!

      “ Ừ, được, đem những chuyện chưa làm hết cho đám Tương Tương làm , nghỉ phép cũng đừng quên chuẩn bị bản thiết kế cẩn thận, cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu, đừng làm cho tôi thất vọng!”

      “ Vâng, tôi nỗ lực!” gật đầu, cảm kích nhìn Hạ Khương Tuyết, ngờ ấy lại đồng ý cho nghỉ vào lúc này, vượt qua dự liệu của !

      “ Ân Ân, nghỉ đông làm cái gì?” ngồi ở phía trước, Lam Mộ Duy chuyển qua ghế ngồi nhìn , mặt là vẻ nghiêm túc khó thấy được.

      “Tôi có chút chuyện phải giải quyết, trước cuộc thi, tôi trở về!”

      “…” Khẽ chau mày, Lam Mộ Duy nhìn chằm chằm, nhưng cũng thêm gì, né tránh vấn đề của , cũng phải nhìn ra, mà Hạ Khương Tuyết dễ dàng đồng ý cho nghỉ đông vào lúc này cũng làm cho bất ngờ thôi.

      “ Nếu như hai vị còn việc gì nữa, vậy tôi xin về trước!” ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Khương Tuyết, quên cám ơn: “ Cám ơn Tổng giám!”

      sao, bận việc cứ !”

      Đợi ra khỏi phòng làm việc, Lam Mộ Duy mới chậm rãi bừng tỉnh, ngước mắt nhìn Hạ Khương Tuyết phía sau bàn làm việc, nghiêm túc mà lạnh nhạt, “ Tổng giám Hạ, cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu, tại sao lại đồng ý cho ta nghỉ vào lúc này? Chẳng lẽ muốn giao cho tôi cái giải thích sao?”

      Theo lẽ thường, nghỉ đông hình như cần phải thông báo cho tiếng, do ký tên mới được, họ trực tiếp bỏ qua cửa ải của liền cho phép nghỉ đông!

      Từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, mặt Hạ Khương Tuyết lạnh nhạt mở miệng: “ Phó Tổng Lam, đây là ý của Tổng tài.”

      “…” Ý của Dịch Khiêm?

      Suy nghĩ lại, hình như hiểu ra cái gì, chợt đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng làm việc
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      xixon, dungggElise Tuyen thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A sap xep chu dao wa, k bjt trg ki nghj dog nay co nhju su kien bat ngo den nu 9 k?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: KHỞI ĐẦU TỐT ĐẸP!

      Lúc nhận được cuộc gọi của Lam Mộ Duy, Dịch Khiêm mới vừa nhận lấy tài liệu hội nghị do thư ký Văn Khâm đưa tới, nhìn chút biểu của cấp khi nhìn điện thoại reo, dừng bước chốc lát nhưng có ý định nhận điện thoại, ngược lại còn giao điện thoại cho Văn Khâm, mặt đổi sắc, xoay người bước vào phòng họp.

      Dõi theo biểu của Tổng giám đốc, Văn Khâm rất nhanh hiểu được nội tình, lòng bàn tay nhanh chóng lướt qua dãy số màn hình điện thoại rồi đặt xuống phím nghe, lễ phép mở miệng: "Xin chào ngài. Tôi là thư ký của Tổng giám đốc Dịch, bây giờ Tổng giám đốc Dịch bận họp, có gì cần xin ngài cứ truyền đạt ạ?"

      "Làm phiền cậu với cậu chừng nào họp xong gọi điện lại cho tôi!"

      "Được ạ!" Sau khi cúp điện thoại, Văn Khâm bước vào phòng họp, các nhân viên đến tham dự hội nghị có mặt, trong phòng họp yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh lật tài liệu soạt soạt, nhìn thấy vào, cả đám quản lý cao cấp ngẩng đầu lên nhìn cái, chờ đợi chủ tịch chỗ ngồi xuống ghế rồi tuyên bố hội nghị bắt đầu.

      Hai hội nghị liên tiếp hơn ba giờ, đợi đến khi hội nghị kết thúc cũng là giờ tan làm. Dịch Khiêm nhìn đồng hồ dưới màn hình laptop chút, sau khi hoàn thành nội dung cuối cùng, tổng hợp đôi câu rồi tuyên bố tan họp.

      Hội nghị kéo dài ba giờ đồng hồ, đem mọi người chơi đùa đến ai cũng tức giận, sau khi mọi người nghe đến hai chữ “tan họp”, cơ hồ tất cả đồng loạt thở phào nhõm.

      Sau khi mọi người tản , phòng hội nghị to như thế chỉ còn lại hai người, Dịch Khiêm đột nhiên liếc nhìn điện thoại đặt bàn, cầm lên, cuối cùng vẫn gọi điện thoại lại.

      Điện thoại rất nhanh có người nhận, giọng trầm thấp vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại, loáng thoáng có thể nghe được những chấp vấn dồn dập: "Cậu , tại sao cậu lại cho Ân Ân nghỉ Đông vào lúc này? Chẳng lẽ cậu biết cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu rồi sao? Lúc này mà ấy nghỉ Đông sao thi được?!"

      "Mộ Duy, cậu thấy vấn đề này phải là vấn đề cháu cần chất vấn cậu." đứng trước cửa sổ sát đất, ngước nhìn về nơi xa xăm, nơi đó mặt trời sắp lặn, gương mặt lạnh nhạt gợn sóng, ai có thể nhìn ra biểu gì phía sau nét mặt lạnh nhạt đó cả.

      Hình như sớm thành thói quen, hay là do phải đứng ở vị trí cao nên người mang theo lạnh lẽo và độc, dù là bão táp thế nào cũng chưa từng khiến lo lắng, mặc dù giờ phút này Lam Mộ Duy hỏi tới đề tài nhạy cảm, giọng điệu của vẫn rất lạnh nhạt

      "Chẳng lẽ đúng, cậu cho ấy nghỉ Đông sao?"

      "Là cậu đồng ý, nhưng chỉ cần là ấy muốn, mà cậu có thể chấp nhận được cậu cự tuyệt. Về phần tại sao phải cho ấy nghỉ Đông vào lúc này, cậu cảm thấy cháu nên hỏi ấy hơn, đừng nên hỏi cậu." Dừng chút, chậm rãi thu hồi tầm mắt, đôi mắt tinh nhuệ lên ánh sáng trầm, "Thân là cấp , đồng ý cho cấp dưới nghỉ Đông là điều hợp tình hợp lý, chỉ chuyện bình thường, cháu lại gọi điện chấp vấn cậu như thế, cảm thấy mình quá lạ sao?"

      kích động, cũng bại lộ vài nghi vấn, chắc hẳn những vấn đề này, trong lòng ai cũng ràng.

      Đương nhiên phải Mộ Duy cảm nhận được uy hiếp trong lời của đối phương, cũng sợ biết dùng lý do gì để chuyện với cậu , dẫu có thế nào nữa Dịch Khiêm cũng có người lớn, là con cháu, cũng phải có lễ phép dưới.

      "Cậu !" Đầu dây bên kia điện thoại, Lam Mộ Duy thấp giọng gọi tiếng, gương mặt ủ dột cố nén tia thất vọng và nóng nảy, những thứ kia quấn quanh trong đầu , giúp mở miệng ra: "Có phải cậu thích Ân Ân hay ?"

      Nếu như thích, đối xử với dịu dàng như thế, cũng phí hết tâm tư vì .
      Chỉ mới suy nghĩ như vậy, để cho lòng Lam Mộ Duy như dao cắt, dù sao nhiều năm như vậy, dù nhiều năm trôi qua, chưa thấy cậu để ý đến người phụ nữ nào, có thể Ân Ân là người duy nhất.

      "Thích hoặc là thích, nằm trong phạm vi can thiệp của cháu, chỉ cần cháu quản lý tốt tình cảm của mình! Chân đứng hai thuyền, làm cho việc rối lên, cháu nên suy nghĩ lại!" Dứt lời, đợi đầu kia người mở miệng, trực tiếp cúp điện thoại.

      Thu hồi điện thoại di động, ngước mắt trông về phía xa, liên tục mở ra các cuộc hội nghị, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

      "Văn Khâm." đứng bên cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng, hai từ này thoát ra khỏi miệng , có cổ ưu nhã đến khó tả.

      "Dạ, tổng giám đốc!" Văn Khâm đứng sau lưng, nhanh nhẹn đáp tiếng, đứng yên chờ đợi trả lời.

      "Tình trường và thương trường, theo ý của có nên từ thủ đoạn để đạt được mục đích hay ?" nắm chặt di động trong tay, bốn chữ ‘ chừa thủ đoạn’ nào, từ khi bắt đầu cho đến cuối cùng cũng muốn dùng thủ đoạn để có được .

      Đối với , muốn dùng tâm, cùng trò chuyện, cơ hồ dùng hết dịu dàng của cuộc đời mình cho . Đối với chỉ cần vật đó là thứ cần chắc chắn nằm trong tay , mặc dù chiếm được, cũng có thể từ thủ đoạn nào để có được, duy nhất chỉ có là ngoại lệ mà thôi.

      "Tổng giám đốc. . . . . ." Văn Khâm ngẩn người, ngờ Dịch Khiêm chuyện riêng với mình, mặc dù bí mật hai người cũng là bạn bè thân thiết, chỉ là lâu rồi Văn Khâm chưa nghe Dịch Khiêm đến chuyện riêng, mà đó còn là chuyện tình cảm cá nhân.

      " , muốn gì, tôi ngăn cản " Vào giờ phút này, chỉ muốn tìm người trò chuyện mà thôi

      "Thương trường sát phạt quyết đoán, bằng quyết đoán và tài trí hơn người mới thắng được, nhưng tình trường. . . . . . Có lúc nên để trộn lẫn tia tính toán. Giống như tiểu thư Úc là người rất kiêu ngạo, và hận được chia ràng như vậy, nhưng nếu ấy biết được người mình dành tin tưởng lại tính toán và thủ đoạn, sợ rằng phá hủy lòng tin của ấy lần nữa, cũng trở nên đề phòng, nếu suy nghĩ công phá lòng của ấy bằng cách này rất khó thực ."

      "Đúng vậy, ấy phân biệt hận rất ràng, được trộn lẫn, tia mơ hồ, có lúc tính tình của ấy làm cho người ta phải nhức đầu." Khẽ cười tiếng, giống như kẻ suy nghĩ ra cái gì đó, chậm rãi xoay người lại, gương mặt tuấn lại khôi phục vẻ lạnh nhạt trước kia, " sửa sang lại tài liệu hội nghị chút rồi về thôi! Hôm nay tôi tự lái xe về nhà, cũng dọn dẹp rồi về sớm chút."

      "Được!" Gật đầu cái, Văn Khâm nhìn chút, sau đó nhanh chóng thu thập tài liệu bàn, trước khi ra khỏi phòng họp quên lời tạm biệt với .

      Phòng họp to như thế lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, trở lại ghế ngồi, Dịch Khiêm mở Laptop ra xem tài

      Chương 84: quân môn
      liệu, đem hồ sơ có sẵn chỉnh sửa lại hình thức, tấm hình rơi vào tầm mắt , khiến cho sắc mặt biến đổi, có sung sướng, có an tĩnh, có ưu thương, có quật cường, mỗi vẻ mặt của đều sinh động, quật cường cũng tốt, kiêu ngạo cũng tốt, vui vẻ cũng tốt, mặc dù chỉ là như vậy, cũng có thể làm tâm tình của dao động rồi.
      "Ân Ân..."
      tiếng gọi khẽ, giọng chân tình có chút nỉ non vang khắp phòng họp, tiếng tiếng quanh quẩn, rồi sau đó an tĩnh trở lại.
      Lúc chuẩn bị về nhà, bất ngờ nhận được gọi điện thoại tới của Úc Tử Ân, thấy số hiển thị màn hình, môi mỏng tự chủ khẽ cong lên.
      Đem xe dừng lại bên đường, nhận điện thoại, dịu dàng lên tiếng: "Ân Ân?"
      "Dịch thiếu...." Ở đầu dây bên kia, Úc Tử Ân nhìn bộ quần áo trong ngăn tủ, có chút khó xử vặn lông mày " Thụy Sĩ trượt tuyết, cần mang theo đồ gì để chống lạnh ạ?"
      Lần trước Russia nhìn tuyết về, đồ chống lạnh để hết lại nhà Úc Bảo Sơn, ngại phiền toái khi quay về nhà lần nữa, bởi quay về có hơi khó khăn.
      Hoặc là trở về cầm theo, hoặc là mua lại lần nữa, mới vừa do dự, tay khống chế được mà cầm lấy điện thoại bấm số của người quen thuộc!
      Suy nghĩ chút, lúc sau mới lên tiếng: " cần tìm mua gì hết, những thứ đồ này bảo người chuẩn bị cho em, em chỉ cần mang theo số quần áo mặc hằng ngày là được rồi."
      "A a, được." Dù thế nào nữa cũng có khả năng đó, gì thêm nữa, đề tài vừa dứt, hai bên liền bắt đầu rơi vào trầm mặc.
      "Ân Ân, chiều mai, máy bay ba giờ, đến đón em."
      "Được." Gật đầu cái, đột nhiên thấy bụng hơi đói, nhìn thời gian trê điện thoại, đến giờ bữa ăn tối, lo dọn dẹp nhà cửa nên quên ăn cơm. Đột nhiên nghĩ đến hôm nay Thẩm Bùi Bùi thả chim bồ câu nên về ăn cơm, hại mua nhiều đồ ăn như thế, vội hỏi: " ăn cơm chưa?"
      "Còn chưa ăn, mới ra khỏi công ty."
      "Vậy đến nhà em , em mời cơm ! Em mua rất nhiều đồ ăn, Bùi Bùi bảo em phải phóng sanh, ăn lãng phí...."
      Từ giường xuống, chạy thẳng vào bếp theo bản năng.
      "Được, vậy em đợi ... khoảng ba mươi phút nữa đến." Bây giờ là giờ khắc quan trọng, đường đến nhà ba mươi phút cũng xem như dài đằng đẵng rồi.
      "A, vội, đừng lái xe quá tốc độ!" đợi tiếp tục, trực tiếp cúp điện thoại, bắt đầu trở thành người bận rộn trong bếp.
      Nhìn chiếc điện thoại bị cắt đứt trong tay, Dịch Khiêm đột nhiên ngẩn người, tiếp theo khẽ cười tiếng, mệt mỏi ban nãy lập tức tan biến, đảo quanh tay lái, tiếp tục lái xe.
      Bên nhau ấm áp như thế, có lẽ là bắt đầu tốt đẹp.
      Nửa giờ sau, tới đúng lúc, nhìn đứng mở cửa cho , người là bộ đồ ở nhà màu trắng, cổ đeo tạp dề, dịu dàng cười với , lại làm cho có chút sợ sệt!
      màn như vậy trong những năm trước đây, mơ rất nhiều rồi, nếu hạnh phúc, phải là có thiên tử vạn người, mà là có người ở nhà nấu cơm, mở cửa đón về.
      thoát mở cửa ra, thấy khuôn mặt tươi cười của , tất cả mệt mỏi trong ngày đều bị quét mất.
      Cho tới bây giờ, hạnh phúc rất đơn giản, mà cũng muốn nghĩ nó phức tạp lên làm gì, vậy mà, từ đầu đến cuối chưa từng có được.
      Hôm nay có được cảm giác chân như thế đúng là ngoài ý muốn, nhưng rất vui mừng, cảm kích.
      "Lo lắng làm cái gì, vào thôi!" hơi nghiêng người qua, vào trong tủ giày bên cạnh tìm cho đôi dép lê, đưa lưng về phía , chỉ vào ghế salon bên cạnh "Trước ngồi xuống đó trước , đồ ăn cũng sắp chín rồi!"
      "Được." Đáp tiếng, thay giày xong, đuổi theo bước chân của , vào phòng bếp.
      Ngồi ở quầy bar cạnh bếp, an tĩnh nhìn bận rộn nấu nướng bóng lưng mảnh khảnh vào giây phút này lại đem đến cho người ta ấm áp, trong hơi thở quanh quẩn hương thơm thức ăn nồng đậm, trong thoáng chốc thậm chí còn có cảm giác sống chung với nhiều năm lắm rồi.
      Bốn mặn canh, thích hạt tiêu đen với muối và tôm, còn thích ăn canh ba vị, sắc hương vị đều hoàn hảo, tay nghề nấu nướng của tệ, Dịch Noãn như thế trước mặt , trước kia chỉ cho là con bé ghen tỵ và hâm mộ nên mới thế, hôm nay gặp mặt, uổng phí tâm tư con bé.
      Thay xới chén cháo gà, đưa đến trước mặt , "Cái này giúp hạ sốt, trời nóng nực, uống chút cho mát."
      "Cám ơn!" Khi cám ơn, hơi híp mắt lại nhìn , khóe môi tươi cười.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :