1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 76: Nguyện vọng rất tục!

      Từ lối cầu thang ra, Úc Tử Ân liền thấy bóng người đứng hành lang, theo bản năng bước chân dừng lại chút, hít hơi sâu lúc này mới tiếp tục bước tới.

      Nghe được tiếng bước chân, Dịch Khiêm chậm rãi xoay người lại, ánh mắt tối tăm rơi người , vẻ mặt có hơi tái nhợt, “Ân Ân, sao chứ?”

      “Tôi sao!” lắc đầu cái, hơi áy náy nhìn , “Dịch thiếu, rất xin lỗi, quấy rầy rồi!”

      Bữa tiệc như vậy, trường hợp như vậy, lại bỏ cả sảnh đường đầy khách chờ ở chỗ này, vì lo lắng cho , có chút băn khoăn.

      “Sắc mặt tốt lắm, tôi đưa về trước!” Chuyện riêng của cũng muốn hỏi tới, chỉ là bộ dạng lúc này của , làm cho người ta lo lắng.

      cần…Tất cả mọi người vẫn còn chờ ở bên trong!” Ngẩng đầu lên, gượng ép cười nụ cười tươi tắn, “Chúng ta vào thôi!”

      “Tôi xem thích những trường hợp như vậy, tôi cũng thích, bên trong có Hạ thiếu, có thể ứng phó được, chúng ta cứ trước thôi!” xong, xoay người dẫn đầu bước tới hướng tháng máy.

      Nhìn theo bóng dáng rời của , khẽ thở dài cái, nhưng vẫn kéo váy theo.

      Chiếc xe đen lao nhanh đường phố, Úc Tử Ân nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, an tĩnh muốn chuyện.

      Lúc đến ngã tư đường chờ đèn đỏ, quay đầu nhìn người ngồi ở vị trí tài xế, lúc lâu mới mở miệng : “Dịch thiếu, chúng ta uống rượu chứ?”

      Nghe vậy, người ngồi ghế tài xế quay đầu nhìn cái, yên lặng chốc lát gật đầu cái: “Được!”

      Thế nhưng xe cũng về hướng quán rượu, ngược lại chạy dọc theo đường núi mà , trời mờ tối, hai bên đường núi ngoại trừ ánh hoàng hôn chỉ có ánh đén đường vắng lạnh.

      “Chúng ta nơi nào?” Nhìn đường xá bên ngoài có chút đúng, quay đầu nhìn , hiểu hỏi.

      phải uống rượu sao? Sao lại đến nơi rừng núi này?

      “Dẫn tới nơi có ai để uống rượu.” nhàn nhạt đáp lại tiếng, thả chậm tốc độ xe theo đường núi từ từ lên.

      “Địa phương có ai? Vậy rượu ở đâu?” Nơi này là khu vực ngắm cảnh, lên núi cơ bản có chỗ có thể uống được rượu, càng có chỗ bán rượu đâu!

      Ngực chợt có chút tức giận, đột nhiên muốn uống lần vui vẻ, coi như say cũng tốt, khi say cái gì cũng cần phải suy nghĩ!

      “Phía sau xe có thùng rượu đỏ bạn hữu vừa mới tặng, đợi lát nữa lên đến nơi, muốn uống như thế nào đều được!” giọng vẫn lạnh nhạt như cũ nghe ra được chút tâm tình nào.

      Biết muốn tìm say nhưng lại gì, còn đồng ý với cầu vô lý của .

      Người đàn ông này…A, đem mọi chuyện đều nhìn thấu đáo, cho nên cái gì cũng cần hỏi, dung túng muốn làm gì làm!

      Cũng tốt, tại cũng chỉ muốn uống rượu, cái gì cũng muốn .

      Xe đến đỉnh núi ngừng lại, cảm thấy có chút quen thuộc, ngẩng đầu nhìn bốn phía tối mờ, khi nhìn thấy mái đình mới hiểu là ở đâu, chỗ này phải là hôm so tài mang tới hay sao?

      còn nhớ ngày hôm đó, dẫn theo cấp dưới tới đây thị sát, khi đó mới hiểu được, đàn ông khi làm việc chăm chỉ chính là lúc có sức quyến rũ nhất.

      Bốn phía trống trải chỉ có vài chiếc đèn đường, dọc theo bậc thang lên đến bên trong mái đình là những ngọn đèn sáng ngời.

      lên đình, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau xách theo chai rượu đỏ cùng cái ly và bình nước, khẽ ngẩn người, “Chỉ có cái ly, uống sao?”

      “Tôi uống nước, nếu uống say, tôi còn muốn đưa trở về!” Bởi vì có ở đây, cho phép mình xuất bất kỳ nguy hiểm hoặc cạm bẫy nào.

      xin lỗi…tôi…tôi lại giống như lại gây thêm phiền toái cho rồi!” Cho tới nay, luôn cảm giác mình chính là gánh nặng của , làm chuyện gì đều gây thêm phiền toái cho .

      phiền toái, khi tôi vui, tôi cũng muốn uống say.” Chỉ là tình huống như vậy rất ít, dễ dàng đem chính thân thể của mình ra giày vò.

      Có lẽ bởi vì quá bận rộn, có lẽ bởi vì biết mặc dù mình đau, cũng có người đau lòng, cho nên muốn chà đạp mình.

      Đem chai rượu và ly đưa cho , xoay người ngồi xuống ghế đá bên cạnh , bên dưới chân núi, nhà nhà đều thắp đèn sáng chói, thắp lên phồn hoa của thành phố.

      Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của toàn thành phố, mỹ lễ sáng rực có chút ưu thương.

      Ban đêm đỉnh núi gió lạnh, nhìn thấy ôm chai rượu run run, đứng dậy đem áo vest của mình cởi ra, muốn phủ lên người lại bị giơ tay lên cự tuyệt.

      “Đợi lát nữa tôi uống say, tôi sợ làm dơ áo.” khẽ híp mắt, ngẩng đầu lên đưa tay sờ sợi vải nhung tổng hợp của áo vest, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại quyến luyến vài phần tự hào mấy phần men say: “Đồ tôi đưa, tôi muốn tự tay mình phá hủy! mặc , tôi… lạnh!”

      Gật đầu cái, cầm lại áo vest, lại nghe : “ biết ? Đời tôi chỉ làm áo quần cho ba người đàn ông, là ba tôi, chiếm , còn người tôi muốn làm chính là con trai sau này của mình.”

      Nhắc tới việc này, ngẩng đầu lên cười với , rực rỡ đơn thuần: “Cho dù là Lam Mộ Duy, Đường Minh Lân, tôi cũng chưa bao giờ làm áo quần cho họ.”

      Uống nhiều rượu, dốc chai rượu đỏ đắt giá xuống, tràn vào cổ họng, chất cồn chảy vào trong khoan

      Chương 76


      miệng khiến cho muốn rơi lệ.


      Từ cao nhìn xuống, Ức Tử Âu khẽ thở dài cái, xoay người quay vào trong xe lấy áo choàng khoắc lên cho , để ý giãy giụa, cứng rắn đem áo khoắc phủ lên người của .


      Ấm áp truyền đến, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác hồng người, hơi sững sờ, số đo vừa vặn, khỏi ngẩng đầu lên nhìn , nghiêng đầu tò mò nhìn, dưới đèn lờ mờ, ánh mắt như lưu ly nhàng: “Trong xe của , tại sao thứ gì cũng đều có? Tôi nhớ được hình như có …… băng keo cá nhân, có áo choàng phụ nữ, còn có áo khoắc phụ nữ nữa, đừng là thường mang theo phụ nữ du ngoạn chứ?”


      “Tôi để những thứ đó ở trong xe, chình là vì người như chuẩn bị!” khẽ cười, nhàn nhạt ngăn lại đề tài, cũng trả lời câu hỏi của .


      biết sợ lạnh, cho nên theo bản năng để trong xe chút đồ phòng lạnh gì đó, ngày đó để Dịch Doãn thấy được, bé còn tưởng rằng có phụ nữa, la hét muốn báo lên .


      Phụ nữ…. nơi nào có phụ nữ, chỉ có coi trọng, mà còn chưa có được mà thôi!


      Trong men say, giống như nghĩ tới vấn đề gì, ngước đầu nhìn về bóng dáng người tựa lan can, “Dịc thiếu….. mới vừa cho phép nguyện cái gì vậy?”


      sao? có nguyện vọng gì à?” trả lời mà hỏi ngược lại.


      “Tôi à… Tôi có nguyện vọng rất tục.” Nghiêng đầu, tự giễu, “Mong có người chỉ lòng, bạc đầu chẳng xa rời. xem, có ohair rất đặc biệt tục hay ?”


      biết!” ngước mắt, an tình, bí nhìn , trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt tuấn tú có chút nhẫn rung động.


      ra , nguyện vọng mà muốn cũng chính là điều này.


      Mong người chỉ lòng, đầu bạc chẳng xa rời.


      Nhìn thần thái nghiêm túc, chỉ cười to, bộ dáng ngây ngốc như đứa bé.


      Vốn biết uống rượi, nửa chai ruợi vào bụng, cả người đều cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn dáng vẻ gật gù hả hê của , Dịch Khiêm bất đắc dĩ thở dài, xoay người tới ngồi vào bên cạnh , đưa tay lên kéo đầu đặt lên vai mình.


      an phận hình như cũng an tĩnh rất nhiều, tụa vào bả vai tìm vị trí thoải mái, trong hơi thở nhàn nhạt mùi cây cỏ nghe thấy rất là thoải mái, nheo mặt lại, trong ánh sáng mông lung, mí mắt từ từ trở nên nặng nề, cuối cùng cũng rủ xuống.


      Ôm người trong ngực, ngước mắt nhìn đô thị phồn hoa duwois chân núi, gương mặt tuấn tú, trầm tĩnh dụi dàng, trong lòng ấm áp như hoa nở rộ có thể nghe được cả hương thơm.


      cúi đầu nhìn người uống say trong ngực, uống say so với bình thường càng thêm an phận quấy nháo, an tĩnh nhắm mặt lại ngủ.


      Quay đầu , dụi dàng đem mặt đặt đỉnh đầu , yên tĩnh ngồi, chỉ cần có bên người, đột nhiên cảm thấy trong lòng an ổn.


      Trong chốc lát, đứng dậy bế lên, từng bước từng bước về phía xe.


      Quen việc dễ làm, đưa trở lại phòng, vất vả lấy ra chìa khóa mở cửa phòng ngủ, vừa ban đêm đặt lên giường, co ôm cổ thế nào cungxkhoong chịu bương.


      Thân thể cứng đờ, trở tay của ra, cũng chú ý làm tỉnh lại, mơ mơ màng màng liếm giữa và gáy của , phan biệt là ai, lật người đem đè ở giường!


      Nằm đệm thịt người mềm mại, vẫn quên cọ xát, tìm vị tró thoải mái mà nằm ngủ tiếp.


      Cứng nhắc nằm giường, tròng mắt Dịch Khiêm nhìn cooo nằm ngủ thiếp ngục mình, khỏi cười khổ. Vốn định đẩy dậy thay đắp nền, lúc nhìn thấy đôi tay bé siết chặt lấy áo sơ mi của mình, liền bỏ qua ý nghĩ này.


      Thân thể mềm mại trong ngực đầu đọc dục vọng của đàn ông, vuốt vuốt cái trán, cuối cùng phải cố gắng nhẫn.


      Thả động tác, kéo chiếc thảm mỏng bên đắp lên người , mặc cứ nằm như vậy mà ngủ.


      Thế nhưng lại nhìn chằm chằm trần nhà, cả đêm chợp mắt.


      ______


      Đau đầu mà tỉnh lại, Úc Tử Âu gõ cái đầu đau nhức muốn nứt ra,mơ mơ màng màng mà tỉnh.


      Lúc từ giường đứng dậy, theo bản năng mở mắt ra, chợt nhìn thấy thân ảnh quan thuộc nằm ở bên giường, giọng lên tiếng!


      Tiếng gọi ầm ĩ đem người đàn ông trong giấc mộng đánh thức, Dịch Khiêm chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy nhìn cúi đầu kiểm tra mình, bóng dáng cao to thuận thế ngồi dậy.


      “Chài buổi sáng!” mở miệng chào hỏi, ánh mắt nhìn hơn vài phần hứng thú.


      “Chào buổi sáng …..” run run ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn đầy cảnh giác. “Dịch Thiếu, …. tại sao lại ở chỗ này? Tôi ….” cúi đầu nhìn qua mình, còn mặc dạ phục tối hôm qua, nhưng mà người đàn ông này, sao lại ở nằm giường mình chứ?


      Híp mắt, vặn lông mày, lúc lâu cũng đứng lên, tối hôm qua làm sao để trở về nhỉ
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      lylyxixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77: Tôi phụ trách với !

      Theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, ngước mắt lên khẩn trương nhìn người đàn ông trước mặt, "Dịch thiếu. . . . . . Cái đó, tối ngày hôm qua tôi có, phản đối làm chuyện gì chứ?"

      Khẽ tựa vào giường, ngước mắt nhìn trước mặt vì khẩn trương mà nhếch nhác, mơ hồ còn mang theo chút buồn ngủ, nhất là thấy đầu tổ quạ, xem ra càng thêm đáng giống như là chuột chũi lạc đường, làm cho người ta nhịn được mà muốn thương !

      " có." Chau chau mày, lắc đầu cái, thu lại nụ cười thản nhiên nơi đáy mắt, gương mặt tuấn tú lên vẻ lười biếng giống như là trêu chọc con mèo , nghiêm túc khiến người ta hoài nghi! d.đ.l.q.đ

      ". . . . . . có?" Nhìn vẻ mặt kỳ quái kia, Úc Tử Ân sững sờ nắm chặt chăn mỏng hơn, tâm tình vốn khẩn trương lại bị vẻ trấn định của làm cho kinh sợ: "Cái đó tôi. . . . . . Tôi nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì!"

      Sớm biết cũng uống nhiều rượu như vậy, biết mình uống được rượu mà còn liều mạng uống sạch chai rượu đỏ, nếu say rượu mất lý trí nên làm cái gì đây? !

      Lúng túng nhíu lông mày, khẩn trương tự động bỏ quên giờ phút này quần áo chỉnh tề, cúi đầu rối rắm nắm chặt chăn mỏng trong tay: "Dịch thiếu, cái đó, cần cảm thấy uất ức, đúng, tôi phải ý này, ý của tôi là nếu như tôi làm chuyện gì có lỗi với cũng đừng những lời khiến mình chịu uất ức, tôi...tôi phụ trách với !"

      Say rượu mất lý trí, lại OX với người đàn ông ưu nhã tôn quý này, nếu để cho Sở Tiểu Ninh biết được, nhất định bị ấy châm chọc ói máu!

      "Hả? Ân Ân, em muốn phụ trách với tôi thế nào?" Nghe vậy, cười như cười nghiêng người qua tiến tới trước mặt , khoảng cách gần nhìn con mắt buông xuống và vẻ mặt rối rắm, đáng khiến nhịn được trêu đùa.

      "Tôi. . . . . ." Nghe như thế, đột nhiên khẩn trương, chợt ngẩng đầu, căn bản ngờ giờ phút này tiến lại gần, vừa mới ngẩng đầu lên môi cứ thế hề báo động trước dính vào môi !

      Xúc cảm lạnh lẽo mềm mại chợt khiến bừng tỉnh, trợn to con mắt theo bản năng lui về phía sau, mặt vốn khẩn trương thoáng chốc bị hốt hoảng cùng luống cuống thay thế: "Kia, kia, , tôi cố ý đâu! Đây chỉ là ngoài ý muốn. . . . . ."

      Ông trời ơi! Cho tia chớp đánh chết ! Sao lại khiếm nhã với chứ? !

      "È hèm, đúng là ngoài ý muốn!" Gật đầu cái, Dịch Khiêm khẽ cười, chậm rãi đứng lên từ giường, từ cao nhìn xuống , "Được rồi, đây chỉ là ngoài ý muốn, tôi để ở trong lòng đâu! Về phần tối hôm qua. . . . . ."

      Đỏ mặt, theo bản năng ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn , lại nghe mở miệng nhanh chậm: "Tối hôm qua cũng có xảy ra chuyện gì, phẩm chất của em khi uống rượu xong cũng tệ lắm, uống say đánh, làm khó, đùa bỡn điên khùng, ngoan ngoãn ngủ thiếp . Nếu em uống say còn có thể làm chuyện mất lý trí đối với tôi, vậy nên đánh giá lại sức quyến rũ của mình rồi!"

      "?" Mặt thể tin nhìn , chỉ sợ lời này đơn thuần là vì an ủi mình, khẩn cấp hi vọng tìm được tia khác thường từ mặt , đáng tiếc là khiến thất vọng!

      "Chẳng lẽ em lại hi vọng tối hôm qua xảy ra chút gì?" chau chau mày, nhanh chậm trả lời câu, nhất thời làm Úc Tử Ân Lady ngốc đầu lên được!

      nhìn được nét mặt của , cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay, " hơn tám giờ, rời giường rửa mặt , đợi lát nữa ra ngoài ăn điểm tâm! Tôi thuận đường đưa em làm!"

      ". . . . . ." Sững sờ nhìn dáng vẻ nhàng kia, giống như chưa xảy ra cái gì, khỏi nuốt ngụm nước bọt, gật đầu cái, đứng dậy từ giường, lôi chăn mỏng chạy như bay vào phòng tắm.

      Nửa nghiêng thân thể, Dịch Khiêm nhìn cửa đóng sầm cái, giơ tay lên sờ sờ cánh môi bị hôn cái, xúc cảm ấm áp mềm mại hình như còn chưa rút , nhớ tới bộ dáng khẩn trương của , cười cười bất đắc dĩ, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

      Đứng ở trong phòng tắm, Úc Tử Ân nhìn bộ dáng rối bời trong gương, nghĩ tới cái lơ đãng ngoài ý muốn vừa nãy, vô cùng phiền muộn nhịn được nện quyền đập lên gương trước mặt!

      Rượu cồn hại người rất thảm, về sau phải ghi nhớ kỹ, thể vì số chuyện số người mà mua say, biết phải tính thế nào!

      ——《 quân môn cưng chiều cưới 》——

      Đợi sau khi rửa mặt xong ra ngoài, ghé đầu nhìn về phía phòng ăn, ngờ thấy Dịch Khiêm đổi xong quần áo, giờ phút này ngồi ở bàn thưởng thức cà phê lật xem báo buổi sáng, như thường ngày, tây trang phẳng phiu ưu nhã cực kỳ, hình như lại trở về hình tượng Quý công tử dịu dàng khiêm nhã, chút lụn bại của cả đêm ngủ tốt.

      Nghe được tiếng bước chân, người đàn ông ngẩng đầu lên từ tờ báo, hơi quan sát lượt, áo thêu màu lam nhạt và quần tây đen, tóc dài đen như mực vòng sau ót, đoan trang già giặn như OL (office lady) lạnh lùng, mặt thản nhiên, có tinh thần hơn nhiều so với bộ dáng nhếch nhác vừa nãy.

      Chậm rãi thu hồi ánh ămts, kéo cái ghế bên cạnh ra, hướng vẫy vẫy tay, "Tới đây ăn điểm tâm !"

      "Được. . . . . ." lên trước, liếc nhìn quần áo người được đổi qua, hiểu hỏi: ". . . . . . thay quần áo?"

      "Ừ, vừa kêu Văn Khâm đưa tới, còn có bữa ăn sáng." Dừng chốc lát, đem sữa đậu nành trước mặt cho , "Mau ăn , nếu đợi lát nữa tới trễ!"

      "Ừm. . . . . ." Nhìn thức ăn ở Thập Tam Lâu Việt - Quảng Đông trước mặt, lại nhìn người đàn ông cấp bên cạnh chưa có ý định dùng bữa sáng, biết sao đột nhiên tâm tình tốt, bản tính ăn uống lộ ra thể nghi ngờ, cũng đoái hoài tới lúng túng hay là cái gì, bưng cái ly nhanh chậm giải quyết bữa ăn sáng.

      Tầm mắt rơi vào tờ báo, đồng thời Dịch Khiêm ngước mắt nhìn cái, gương mặt tuấn tú lên dịu dàng nhàn nhạt, thời điểm ngẩng đầu lên lần nữa, chút để ý dời .

      Chuông điện thoại vang lên linh linh, phá vỡ phòng

      ăn yên tĩnh, đứng dậy chạy tới,nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng chói tai của THẩm Bùi Bùi: “, tỉnh à? Buổi trưa ba chúng ta cùng nhau ăn cơm! Chỗ cũ, được cho tôi leo cây! Bổn cung có chuyện muốn giao phó với mi!”
      “Hử! Giao phó cái gì?” trừng mắt nhìn, vẻ mặt Úc Tử Ân khó hiểu.
      “Mi tạm thời giả ngu với ta đúng ? Mi đừng cho là ta biết cả đêm mi ở chung chỗ với người đàn ông!”
      “…. Làm sao cậu biết? !” quay đầu theo bản năng liếc trộm Dịch Khiêm cái, lại nhanh chóng dời , cảm giác có tật giật mình.
      “Tối ngày hôm qua ta điện thoại cho mi, là ta nhận! ta mi uống say, như thế nào, hai người có 419 hay ?”
      “….. có!” vừa mới ly hôn mà lại 419 cùng đàn ông, nếu truyền , người biết còn tưởng rằng bị tổn thương trong tình cảm!
      có?” bát quái đầu kia hiển nhiên tin , nam quả nữa làm ra chút chuyện gì, ấy dường như có chút thể tin.
      “Cái này có.”
      “Cái này có thể có!”
      “…………”
      --r quân môn cưng chiểu cưới r--
      Làm như biết tính tình khiêm tốn của , Dịch Khiêm cũng lái xe đến cổng công ty, mà trực tiếp lái xe vào bãi đậu xe.
      Xe chậm rãi ngừng lại, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi chỗ lái xe, do dự lát, cuối cùng vẫn mở miệng: “Dịch thiếu ngày hôm qua tôi gây them phiền tái cho rồi! rất xin lỗi!”
      “Em cần phải xin lỗi, đây phải chuyện lớn gì?” Nghiêng người qua, thân sĩ thay cởi dây nịt an toàn ra, tay đỡ tay lái, nghiêm túc mà an tĩnh nhìn , “Tôi nghe người ta , ngày sinh nhật thỏa mãn các loại cầu của thọ tinh già, như vậy tương lai trong năm hanh phúc.”
      “Hả? có ý gì? Trừng mắt nhìn, hình như hề hiểu lời muốn biểu đạt là cái gì.
      “Ân Ân, tôi hi vọng em hạnh ohucs, hơn.” Tất cả những gì làm chỉ vì ý niệm này mà thôi.
      “……” Sững sờ nhìn , đột nhiên cảm thấy trong mũi hơi chua xót, trong cổ hong như nghẹn cái gì, đẻ cho camt thấy hít thở thông mà từ trước đến nay có.
      bao lâu có ai với câu này rồi!
      Thời điểm kết hon, cha với , bảo bối, cha hi vọng con hạnh phúc, cho nên mới tôn trọng lựa chọn của con.
      Sau khi ly hôn, ông với , Ân Ân, cha hi vọng con hạnh phúc.
      ra cho tới bây giờ hạnh phúc cũng dễ dàng, mà người đàn ông từng nhiều lần mở miệng cho hạnh phúc, cũng dung phương pháp tàn nhẫn nhất tổn thương .
      Nếu hạnh phúc đối với , càng giô như là chuyện cười, hình như cho tới bây giờ hạnh phúc đều có duyên với !
      Hít hơi sâu, hơi híp mắt lại, thu lại đau thương nơi đáy mắt, gượng ép ra nụ cười: “Cám ơn Dịch Thiếu, tôi nghĩ ….. tôi cố gắng để mình hạnh ohucs! Tôi làm đây, lái xe cẩn thận chút nhé.”
      Thu đau thương của vào đáy mắt, Dịch Khiêm nhàn nhạt gật đầu, gì them nữa, nhìn từ trong xe đẩy của xuống, cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới đảo quanh tay lái lái xe rời bãi đậu xe.
      Làn xe cách đó xa, Lam Mộ Duy chậm rãi ra, nhìn xe lái xa, biển số xe quan thuộc cho thấy người trong xe là ai.
      Cái biểm số này toàn bộ thành phố C chỉ có , ZE520, ban đầu ta thấy cái biển số xe chiếc xe Dịch Khiêm thích rất hiểu, bởi vì theo ta được biết, trước khi lấy được biển số xe này có người tặng biển số xe may mắn rêu rao khắp nơi, nhưng chiếc xe treo tấm biển kia lại chưa từng thấy lái qua lần, qua tay nhiều người nằm trong tay .
      Hôm nay nhìn bước xuống từ trong xe của , lúc nhìn thấy mấy con số kia, ta mới chợt hiểu ra, mấy con số bình thường kia đại biểu cho cái gì, tại sao có thể khiến quý đến thế.
      Nghĩ nghĩ lại, ta khỏi nhớ tới chiếc khan tay trước ngực trong Party tối ngày hôm qua, kiểu dáng hoàn toàn khác biệt so với nhãn hiệu dung, ngày đó ta liếc nhìn thấy trong cửa hang, lại nghĩ rằng tặng nó cho !
      Rất nhiều ngờ, ta hiểu sao hai người bọn họ lại cùng với nhau, hơn nữa còn vào lúc ta biết.
      Cười khổ tiếng, ta hít hơi sâu, bước nhanh đuổi theo bóng dáng chờ thang máy mở cửa.
      số việc mặc dù trong long rang, nhưng ta lại nhịn được nên cũng muốn hỏi rang, hoặc là, ta chỉ muốn chính miệng thừa nhận mới bằng long bỏ qua.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      lylyxixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: Chuyện riêng!

      Cửa thang máy, Úc Tử Ân nghe được tiếng bước chân dừng lại bên người, theo bản năng quay đầu nhìn xem, thấy ta, khỏi ngẩn người, rất nhanh bừng tỉnh, lễ phép mở miệng: "Chào buổi sáng, Phó tổng Lam!"

      "Chào Ân Ân." Bước vào thang máy trước, ta nhàn nhạt trả lời câu.

      Nghiêng đầu, Úc Tử Ân im lặng nhìn bóng dáng phản chiếu tường, mắt nhìn thẳng cũng mở miệng, khí trong thang máy trống trải có chút căng thẳng.

      "Ân Ân, tối ngày hôm qua, sau đó em nơi nào? Sao thấy em, ngay cả cậu cũng biết nơi nào." Quay đầu, Lam Mộ Duy mở miệng đánh vỡ yên tĩnh giữa hai người.

      "Tôi nơi nào có quan hệ gì đến à?" Quay đầu lại, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn ta, giọng lạnh nhạt, Lam Mộ Duy cảm giác chính mình giống như là bị hắt gáo nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo.

      "Tôi mới vừa thấy em bước xuống từ trong xe cậu , hai người. . . . . . Hai người ở cùng chỗ sao?" ta khẩn cấp muốn biết vấn đề này, cũng khẩn cấp muốn hỏi ràng.

      Mặc dù ta biết đáp án này có thể khiến mình tổn thương, tuy nhiên vẫn nhịn được muốn hỏi, trong lòng cũng mong chờ may mắn.

      Nghe ta hỏi đến vấn đề này, Úc Tử Ân cười lạnh lùng, khóe miệng xẹt qua tia hài hước, "Học trưởng, lấy thân phận gì hỏi tôi về vấn đề này? Tôi và Dịch thiếu ở chung chỗ hay , là phạm vi có thể can thiệp sao? Giữa chúng ta hình như còn chưa thân quen đến mức có thể hỏi chuyện riêng đối phương nhỉ?"

      "Ân Ân, em nhất định phải dùng giọng điệu này chuyện với sao?" bén nhọn, chút lưu tình, khiến ta cảm thấy ngực giống như là bị cái gì đâm, nhói cái, đau đớn dần dần lan tràn.

      "Phó tổng Lam cảm thấy tôi nên dùng giọng điệu gì để với đây? Nơi này là công ty, hình như tôi cũng phải báo cáo chuyện riêng của tôi với chứ?" Thang máy dừng lại ở tầng ký túc xá của , nhìn ta thêm lần nào, nhấc chân ra từ trong thang máy.

      Qua hôm nay, mới hiểu được, giữa ta, còn quá khứ nữa, mà bao giờ cần người đàn ông quan tâm gì cả.

      Đau đớn trong trí nhớ, đúng là vẫn còn có thể dần dần lắng đọng xuống ở trong đại dương, cuối cùng tất cả đều kết thúc.

      từng nghĩ tới 1000 khả năng hai người sau khi gặp lại chung sống thế nào, có điều vẫn còn nghĩ tới, mình lạnh lùng xa cách như vậy.

      Tình đến nồng đậm cũng là lúc tình phai nhạt, hình như sớm còn tình cảm cuồng nhiệt và ngây thơ với ta nữa, thực tế đủ tàn nhẫn, mà ta từng để lại cho thương tổn và đau cũng đủ nặng nề, vậy cũng tốt, cũng làm cho học được lạnh lùng cùng kiên cường.

      Thang máy chậm rãi khép lại, nhìn bóng dáng dần dần xa, Lam Mộ Duy đột nhiên cảm thấy tim đập trong ngực bỗng ngừng.

      vừa tới phòng làm việc, trong chốc lát sau điện thoại nội bộ vang lên, nhận điện thoại, lúc nghe giọng nữa kia, khỏi nhíu lông mày: "Tôi biết rồi, tôi tới ngay!"

      Cúp điện thoại, từ bàn làm việc tìm ra phần tài liệu, thẳng người tới phòng làm việc của Phó tổng.

      Diệp Tư Mẫn tìm có chuyện tốt lành gì, dầu gì ta cũng là cấp của , quy tắc kinh doanh nhịn cũng được.

      nay Thụy Nhĩ do Lam Mộ Duy quản lý, xem ra cần thiết phải suy tính đến vấn đề từ chức, tránh cho về sau mỗi ngày cúi đầu thấy ngẩng đầu lại gặp, Diệp Tư Mẫn lại có cớ giày vò , cuộc sống trải qua như thế cũng chán ốm.

      Đợi sau khi cuộc so tài thiết kế thời trang kết thúc, suy tính vấn đề từ chức với Hạ Khương Tuyết, rời khỏi Thụy Nhĩ, chưa chắc tìm được công việc khác.

      Chỉ là quen thuộc người và công việc nơi này, bảo rời khỏi công việc theo lâu năm, đối với là cũng có chút nỡ!

      Đẩy cửa vào, nhìn bóng dáng ngồi sau bàn công tác, dừng bước chân đặt tài liệu trong tay xuống, "Phó tổng Diệp, đây là tài liệu cần!"

      "Ừm!" Gật đầu cái, Diệp Tư Mẫn ngẩng đầu lên từ bản thiết kế, nhàn nhạt liếc cái, "Ân Ân, có vấn đề khiến tôi rất ngạc nhiên!"

      Lui về phía sau, đứng thẳng người, sắc mặt lạnh nhạt, "Mời phó tổng Diệp !"

      "Tôi rất ngạc nhiên, và tổng giám đốc QM có quan hệ gì. Giữa hai người thoạt nhìn hình như giống bạn bè bình thường." Khẽ tựa vào ghế dựa, Diệp Tư Mẫn nhíu mày nhìn , cho dù hỏi, ta cũng còn dùng tư thái lên mặt dạy đời, đồ công sở màu tím khiến ta xem ra nhiều hơn mấy phần khí thế nữ cường nhân.

      Sáng sớm bị hai người hỏi vấn đề giống nhau, Úc Tử Ân khẽ nhíu lông mày, mặt lộ vẻ kiên nhẫn: "Tôi cũng có chút tò mò, tại sao và Phó tổng Lam đều thích hỏi chuyện riêng của người khác, nơi này là công ty, quan hệ của chúng ta hình như cũng thân thiết đến mức có thể hỏi chuyện riêng của nhau."

      " sao?" Nghe được tên của Lam Mộ Duy, Diệp Tư Mẫn dừng chốc lát, trong lòng mơ hồ hiểu ra cái gì, đáy mắt xẹt qua vẻ tàn nhẫn, nhưng mà mặt lại còn duy trì nụ cười xinh đẹp động lòng người, " phải bởi vì có được Mộ Duy, cho nên mới cố ý đến gần cậu của ấy chứ?"

      "Trí tưởng tượng của phó tổng Diệp rất phong phú, nếu đem phương diện năng lực này dùng vào mặt thiết kế, chắc hẳn cũng cần trộm bản thiết kế của người khác cho đủ số!" Cười lạnh, lạnh nhạt nhìn ánh mắt Diệp Tư Mẫn càng thêm lạnh lùng, kéo khóe miệng, thêm gì nữa, xoay người ra khỏi phòng làm việc.

      Có mấy lời càng nhiều càng dễ giấu đầu hở đuôi, phải người ngu, chắc chắn Diệp Tư Mẫn cố ý khiêu khích, vội vã giải thích ngược lại trúng kế, cái gì cũng , cứ để cho ta tự mình đoán !

      Trở lại bên cạnh bàn làm việc, Tương Tương từ bên kia vòng tới, trong tay cầm bó Enchantress to màu lam, vừa vừa rêu rao, tất cả mọi người nhìn ấy, bàn luận xôn xao nghị luận xem ai tặng ấy hoa hồng đắt tiền như vậy.

      Trước bàn làm việc, Tương Tương cười đưa hoa cho Úc Tử Ân, tầm mắt mọi người dời , cuối cùng rơi vào người Úc Tử Ân lúc này


      mới phát giác đối tượng nhận hoa phải ấy!
      “Chị Ân Ân, vừa có nguời đưa tới, đưa cho chị!” Tương Tương ân cần đem hoa nhét vào ngực , cười híp mắt hỏi: “là vị trai đẹp nào, sang sớm tặng chị hoa Enchantress màu lam đắt tiền như vậy, em nghe phải vận chuyển bằng hàng từ Vân Nam tới vừa đắt vừa dêc bảo quản!”
      “Em thích tặng cho em đấy!” Cúi đầu, Úc Tử Ân rút tấm thiệp từ trong bó hoa, đem nhét về trong ngực ấy, thuận miệng câu: “chị thích hoa này, em thích tặng cho em đó, thích có thế ném vào thùng rác.”
      “Thích thích …………. Cám ơn chị Ân Ân!” Nếu thích, Tương Tương cũng khách khí, thu hoa về, nghiêng người tới xem thiệp trong tay, lại bị Úc Tử Ân tránh né.
      “Làm gì vậy, hôm nay tất cả mọi người bận sao? phải buổi chiều còn phải mở hội nghị quý sao? Đều chuận bị ổn thỏa rồi hả?”
      “Éc…..” mấy người tiến gần liếc nhìn nhẫn nhau, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, tiếp tục làm vệc.
      Ngồi xuống, mở tấm thiệp ra xem, tấm thiệp là cái tên thể quen thuộc hơn.
      “Ân Ân, buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé? Em tan việc tới đón em! – Đường Minh Lâu”
      Nhing tấm thiệp, khỏi cười khổ, ly hôn còn tặng hoa và mời ăn cơm, cái này gọi là gì?
      Lấy di động qua, tới gần cửa sổ, nhấn điện thoại gọi, trong chốc lát đầu kia có người nhận, vội vàng “Ân Ân” nghe giống như đợi điện thoại của .
      “Đường Tam, có ý gì? Chẳng nhẽ , chúng ta ly hôn rồi? có cần tôi nhắc nhở câu hay ?!”
      “Ân Ân, rất chúng ta ly hôn, chỉ đồng ý ly hôn mà thôi, còn luật pháp cũng có quy định chồng trước thể tái hôn với vợ trước càng có quy định chồng trước thể theo đuổi vợ trước?” Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại giận, cuwoif lưu manh giải thích.
      có thể vô sỉ hơn nữa ? Nếu chúng ta ly hôn, vậy cần tiếp tục gì cả, luật pháp có quy định như vậy, nhưng tôi thích bị người khác quấy rầy, nhất là người tôi thích, thể biến mất được à? Sao chỉ làm tôi thấy đáng ghét hơn thôi!” Người đàn ông này, thể giảng đạo lý với ta!
      “Ân Ân ….. em đối xử công bằng với ! Em thích đó là chuyện của em, cũng có quyền thích và quyền theo đuổi, rồi em chưa cho cơ hội, cũng bỏ qua!”
      “………” cúi đầu chống đỡ ở cửa sổ thủy tinh, đầu cúi nhìn đường phố và xe cộ dưới chân, im lặng thở dài, “Chúng ta gặp nhay cũng có lúc chia tay, bỏ qua cho tôi được ?”
      “Bỏ qua em? Em cảm thấy có khỏa năng sao? Là em trêu chọc trước, muốn buông tha trước, thể nào?” ta cũng có tự tôn, bị như vậy còn có thể mặt dày phục tùng, gầm , trực tiếp cúp điện thoại.!
      Nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Úc Tử Âu im lặng nhíu long mày, vuốt vuốt cái trán, ngược lại gọi điệ thoại cho Thẩm Bùi Bùi, đợi lúc lâu đầu kia mới có người nhận điện thoại, “Cậu sáng sớm quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác đó!”
      mười giờ, còn sáng sớm, tối hôm qua chèo thuyền cùng vị kia nhà cậu chứ?” Nghe ấy uể oải chuyện, khả năng này thể hoài nghi.
      Quả nhiên, nghe như vậy, đầu bên kia tức giận: “Đàn ông đều là cầm thú!”
      “Tự cậu tìm, ai kêu cậu trêu trọc người ta! Được rồi, cậu mau rửa mặt , tớ tan viêc đón tớ.”
      “Làm gì vậy? Bình thường phải là cậu ăn cơm cùng tớ sao? Sao hôm nay lại chủ động, thành khai báo, có phải có mờ ám hay ?”
      “……. Muốn biết tớ đón tớ, trước khi tớ tan sở phải đến nhà để xe, nhờ chút!”
      “Biết, cậu tốt nhất có bát quái đặc biệt to, nếu hôm nay Bổn cung ăn chết mi.”
      “được được được, cứ như vậy, cúp!”
      --r quân môn cưng chiểu cưới r--
      Nhìn bộ dạng ỉu xìu từng trong thang máy chạy tới, Thẩm Bùi Bùi im lặng, đảo quanh tay lái lái đến chỗ , xe vững vàng dừng lại ở bên người .
      Mở cửa xe, Úc Tử Ân nhanh chóng ngồi xuống, thở hổn hển nhìn về phía tò mò ngồi ở chỗ tài xế, “Đừng nhìn tớ, tớ vừa vừa là được.”
      “Được!” Thẩm Bùi Bùi đảo quanh tay lái đem xe lái ra bão đỗ xe ngầm.
      “Tớ trốn người, Ninh Ninh du lịch, cho nên tớ chỉ có tìm cậu cứu!”
      “Trốn ai vậy? ohair bị đòi nợ chứ?!” Suy nghĩ chút, Thẩm Bùi Bùi lại lắc đầu. “ thể nào, phải Dịch thiếu cho cậu mượn tiền ư? Cậu trốn ai vậy?”
      “Đường Minh Lân!” Khẽ thở dài, thở dài, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rự rỡ từ ngoài cửa sổ phóng vào, hơi chói mắt.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      lylyxixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 79: BẤT TRỊ!


      "Tránh ai vậy? phải là bị đòi nợ đó chứ?!" Suy nghĩ chút, Thẩm Bùi Bùi lại lắc đầu, " thể nào, phải Dịch thiếu cho cậu mượn tiền rồi sao? Cậu tránh mặt ai vậy?"

      "Đường Minh Lân!" khẽ thở dài cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rực từ ngoài cửa sổ rọi thẳng vào phòng, hơi chói mắt.

      "À?!" Mới nghe đến cái tên này, Thẩm Bùi Bùi thể tin quay đầu nhìn cái, sau đó dừng xe lại, vẻ mặt giống như là nghe được cái gì đó kinh thiên động địa vậy, "Đường Minh Lân?! Tớ nghe lầm chứ? Rốt cuộc ta chịu ăn rồi hả? À đúng, tại sao ly hôn rồi mà ta còn muốn dây dưa như thế?!"

      "Làm sao tớ biết! tại muốn tránh ta cũng kịp nữa! là bỏ xong để ý loạn!" vất vả mới thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm, tại lại lọt vào tình cảnh dây dưa lần nữa, năm nay sao vận lại đen đủi như thế?”

      "Theo như tớ thấy Đường Minh Lân thích cậu!" Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Bùi Bùi chợt vỗ vỗ bả vai của , "Ân Ân, số đào hoa của cậu đến rồi! Trước có Dịch thiếu vì cậu mà dẹp chướng ngại vật, sau có Đường Minh Lân theo sát nghỉ, nếu lại có thêm Lam Mộ Duy ở đây nữa, khụ khụ, vở kịch này vô cùng náo nhiệt nhé!"

      "Bớt ngồi đây hả hê , nếu ngày nào đó Lăng Thiếu Phong cũng để cho cậu rơi vào tình cảnh như vậy, đến lúc đó tớ tin cậu còn ngồi đây cười được!"

      "Yên tâm ! Tớ để cho mình rơi vào tình cảnh như vậy, hơn nữa cái người tên Lăng Thiếu Phong kia cũng khiến bên cạnh tớ xuất tình cảnh thế, ta lặng yên lên tiếng nhưng đấm đấm bấm cho hoa đào rơi!" Chính bởi vì hiểu lẫn nhau, cho nên có lúc tính toán với , quay đầu lại kẻ bị tính kế lại là .

      Giao thiệp với thương nhân, trong ba mươi sáu kế trừ mỹ nhân kế tương đối dùng được ra, có kế nào khiến cho toàn thắng.

      "Đúng rồi, Dịch thiếu cho cậu mượn nhiều tiền như vậy, ta đề cập điều kiện với cậu sao?" Chuyện này vẫn có hỏi, cũng nghe được đáp án từ chỗ Lăng Thiếu Phong, nên cảm thấy rất kỳ quái, Dịch thiếu gần đây ít xuất , vì sao vào lúc này lại xuất rồi còn ra mặt giúp Ân Ân, làm cho người ta hoài nghi động cơ của !

      " có, thế nào vậy?" hiểu tại sao bạn mình phải hỏi cái vấn đề này, Úc Tử Ân quay đầu nhìn , " ấy chỉ là bạn bè, cũng khi nào tớ phải trả lại, nhưng tại cũng xem như tớ thiếu ấy rồi!"

      "Có mờ ám!" Khi xuống xe, Thẩm Bùi Bùi đuổi theo bước chân của , " người đàn ông chịu đem tiền cho cậu mượn vô điều kiện, hơn nữa còn là ngoài trăm vạn, mặc dù tiền này đối với ta mà tính là nhiều, nhưng thấy thế nào cũng bình thường!"

      "Có ý tứ gì? Cậu đừng nghĩ mọi thứ đúng đắn như thế chứ, Dịch thiếu phải người như vậy!" Nhìn Thẩm Bùi Bùi nheo mắt lại, Úc Tử Ân tức giận cắt đứt lời của !

      "Ơ, cậu có biết ấy là người nào hay ? Ngay cả Lăng Thiếu Phong cũng ấy và mọi người trong nhóm lại ngờ Dịch Khiêm đột nhiên quyết định như thế, cậu hiểu sao?!" Câu có chút nhạo báng của Thẩm Bùi Bùi càng đưa người ta đến những suy nghĩ mập mờ, "Tớ nghe gần đây cậu và Dịch Thiếu thường bên nhau, chút xem, hai người đến đâu rồi hả?"

      "Cái gì mà đến đâu, cậu đừng đem những thứ tạp nhạp trong suy nghĩ của cậu đặt lên người ấy, tớ với ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!"

      "Bạn bè bình thường? Ai tin được chứ! Bạn bè bình thường mà ta có thể cho cậu mượn nhiều tiền như vậy sao, còn đưa ra bất cứ điều kiện gì nữa? Cậu… phải Bổn cung muốn nghĩ như vậy, mà là ở bên cạnh Lăng Thiếu Phong lâu, mưa dầm thấm đất nên nhìn mọi việc, đàn ông có ai tốt cả! Bọn họ làm việc bình thường đều có tính sẵn mục đích, cậu cần ngây thơ như thế!"

      "Tớ hiểu , tớ cũng còn là đứa bé nữa, làm việc điều có chừng mực! Chẳng còn ngây thơ, để cho người ta tùy tiện lừa gạt!"

      "Biết là tốt rồi!" Dừng chút, nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, " ra tớ cảm thấy cậu và Dịch thiếu cũng rất xứng đôi, rất có tướng vợ chồng!"

      ". . . . . ." Dừng bước chân lại, Úc Tử Ân im lặng liếc cái, "Bạn thân à, tớ vừa li hôn, muốn lại bị giày vò trong nấm mồ hôn nhân lần nữa, để cho tớ ngừng nghĩ vớ vẩn ?"

      "OK… OK, tớ hiểu rồi! thôi! Tớ đói chết rồi!"

      Chỗ ăn cơm là phần nằm trong sản nghiệp của Lăng Thiếu Phong, hình như là vì phát tiết, Thẩm Bùi Bùi chọn bàn đầy món ăn, nửa món ăn trong đó chẳng ai động qua.

      Im lặng nhìn Thẩm Bùi Bùi ăn cách xa xỉ, Úc Tử Ân gọi nhân viên phục vụ đem những món đồ ăn chưa ăn để vào trong giỏ xách, phần để cho xách về cho tổng giám đốc Lăng của nếm thử, phần Úc Tử Ân mang cho Tương Tương, trước kia Tương Tương có ăn cùng bọn họ, vừa lúc Thẩm Bùi Bùi được tặng thẻ hội viên VIP, cho nên liền đồng ý, nhưng vẫn có thời gian, hôm nay vừa vặn là đúng lúc.

      Vậy mà ấy thể đến được, trở lại công ty, mới xuống xe, vốn tưởng rằng Đường Minh Lân hoặc là có tới hoặc là đợi được nên sớm , lại nghĩ rằng, khách khí từ chối, thế mà vẫn ngồi ở trong xe chờ về.

      Sững sờ đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ tức giận của người đàn ông ở trong xe, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng vừa mới di chuyển thân, người trong xe đẩy cửa tới, bước lên ngăn cản trước mặt .

      "Ân Ân!" Đưa tay lôi trở về, Đường Minh Lân lạnh lùng nhìn , gương mặt tuấn lên vẻ mặt kiên nhẫn, có chút tức giận!

      "Buông tay, lôi lôi kéo kéo cái gì đó!" Hất tay của ra, lui về phía sau, nghiêng đầu nhìn chung quanh. Các đồng nghiệp dùng cơm xong bắt đầu trở về phòng làm việc, hít hơi sâu, lôi đến cạnh xe, "Tôi phải bao nhiêu lần nữa mới hiểu, chúng ta ly hôn, thể tiếp tục nữa! Đừng quấn lấy tôi như thế có được ?!"

      "Ân Ân. . . . . . Em tuyệt tình!" Đường Minh Lân cười lạnh tiếng, vặn lông mày nhìn , rất nhanh mặt khôi phục vẻ mặt bất cần đời: " sao, mặc kệ em với như thế nào, bỏ qua!"

      Im lặng trợn trắng mắt, nhìn bộ dáng cố chấp của người đàn ông bên cạnh, Úc Tử Ân có chút thất bại, cúi đầu nhìn đồng hồ tay, tùy tiện hỏi câu: " mực ở đây chờ tôi?"

      "Nếu ở đây? Em lại cho leo cây lần nữa rồi sao!" Miễn cưỡng tựa người vào cửa xe, Đường Minh Lân đưa vẻ mặt bất
      đắc dĩ nhìn , này, quả để cho vừa hận vừa !

      cắn môi trừng mắt liếc cái, có chút chột dạ: “Ăn cơm trưa rồi?”

      có!” nhìn chằm chằm vào , xong còn tạo ra vẻ mặt đáng thương.

      “Cầm! Đến giờ tôi làm việc rồi, ở chỗ này bao lâu cũng được, tôi có thời gian để ý đến !” Giơ tay đem hộp thức ăn trong tay nhét vào tay của , mặc kệ có ăn hay , xoay người rời .

      Lần này, Đường Minh Lân có ngăn , trong tay cầm cái hộp đồ ăn mà đưa, lại tiếp tục dõi theo bóng dáng xa, biết vì sao miệng lại bật ra nụ cười, nụ cười đầy tà ý và vô cùng sáng lạn nở rộ gương mặt tuấn, tựa như ánh mặt trời.

      vẫn quá mức tuyệt tình đối với , còn có thể đau lòng vì , tối thiểu đây phải là chuyện xấu.

      Nghĩ đến đây, như thể phục hồi được niềm tin!

      Vui mừng cầm túi xách trong tay, lái xe rời khỏi Thụy Nhĩ, rồi lái xe đến điểm hẹn với Thượng Quan Triệt, hình như là có chút kịp chờ đợi muốn báo tin tức này cho ngay.

      Nhưng khi Thượng Quan Triệt thấy xách theo hộp cơm đến quán, sửng sốt mấy giây, dùng ánh mắt thể tưởng tượng nổi nhìn vẻ mặt người đàn ông ngồi ghế salon với vẻ mặt thất thần, nên giơ tay đặt lên trán để thăm dò: “Bị sốt rồi hả? Sao lại thấy thần kinh bình thường như vậy? phải là bị cái gì kích thích đó chứ?”

      “Cậu mới là người bị kích thích đó?” Đường Minh Lân im lặng liếc cái, rút khăn giấy ra xoa xoa bàn tay, hoàn toàn thấy ánh mắt kinh hãi của người khác.

      “Này, hình như là hộp cơm, thiếu gia như cậu phải luôn luôn ăn những món nóng sao? Sao hôm nay ăn cơm hộp nguội lạnh như thế này!”. Thượng Quan Triệt vẫn hiểu nên lên tiếng hỏi người đàn ông ngồi salon, hiểu vì sao cứ như hát tuồng vậy?!

      Chợt nhớ tới bữa tiệc kia, khi vừa rút người ra, nghe quản lý đặt phòng, chỉ là người còn chưa đến, vào lúc này lại ngồi đây với túi đồ hộp, thể tưởng tượng nổi!

      “Cái chỗ đồ ăn này ở đâu ra thế? phải cậu đặt phòng ăn ở Hải Lam sao? Tại sao lại đổi địa điểm?”

      Hải Lam, đây là Ân Ân cho tớ!” Nhìn những món đồ ăn bình thường bàn; mặc dù đây phải là những món thích, cũng biết xách nó về phải vì , nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

      “À?!” Mới nghe đến tên của Úc Tử Ân, Thượng Quan Triệt lập tức ngồi thẳng người, “Úc Tử Ân chịu uất ức nhiều như thế, để cho cậu hả hê đến thế sao?! Người em à, cậu có lầm vậy?!”

      “Vậy thế nào, tối thiểu ấy còn băn khoăn tớ có ăn cơm chưa, còn quan tâm tớ…tớ vui lòng!”

      “…..Điên rồi! Điên rồi! Đường Tam, cậuthật là hết có thuốc chữa! Tin này truyền sợ người khác chê cười sao!” Im lặng lắc đầu, Thượng Quan Triệt khẽ thở dài cái, “ là sợ cậu rồi! Cậu lại có thể chịu thiệt nhiều như vậy vì người, cậu còn là đại thiếu gia tự cao tự đại nữa?”

      “ Ở trước mặt ấy tớ có thể giữ tự trọng, nhưng, nếu như ấy thể chịu được, vậy tớ buông tha chút lòng tự trọng của mình, chỉ cần ấy có thể trở về bên cạnh tớ, tớ có thể làm tất cả mọi việc!”

      “A…..cậu quyết định bắt ấy về lại bên cạnh mình, vậy tớ thêm gì nữa. Chỉ là …..” Chợt nhớ tới người đàn ông người khác, Thương Quan Triệt khỏi dừng chút.

      “Chỉ là sao?” Đường Minh Lân hơi chau mày, bưng ly rượu bàn lên, ngước mắt nhìn cái, chờ tiếp tục

      “Dịch thiếu rất ít khi chủ động trong tình cảm, hình như cũng coi trọng của cậu!”

      Nghe thế, Đường Minh Lân khẽ hừ tiếng, cũng nghĩ đến, ngườiđàn ông kia đào góc tường của !

      “Tôi hiểu cậu cũng đem chuyện của Lam Mộ Duy để vào trong mắt, nhưng Dịch thiếu, cậu phải để phòng chút, ấy phải là người dễ ứng phó đâu! Ờ trong nhóm của chúng ta, ấy được xem như người cao thâm khó lường, ngay cả Hạ Ninh Huân cũng , ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, cậu ta cũng chưa nhìn suy nghĩ của Dịch thiếu. Nghe , sau lưng của còn có thế lực của Trung ương, cậu làm chuyện gì cũng nên có chừng mực, suy nghĩ chút còn tìm cho mình đường lui!”

      “Tớ hiểu mà, nhưng thân là đối thủ cạnh tranh, tớ tha cho ấy! từ thủ đoạn nào, tớ phải đem Ân Ân trở về bên cạnh mình!”

      Hôm nay ta đều đứng cùng điểm xuất phát, cạnh tranh công bằng, bọn họ đều là thương nhân, cũng tựnhiên hiểu được việc dùng thủ đoạn là tránh khỏi, nhưng có tự tin, thua!
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      linhdiep17xixon thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 80: THAY MỜI RƯỢU

      Mảnh đất phía Tây thành phố là công trình đầu tiên được làm xong, Úc Bảo Sơn vui mừng, liền trắng trợn mở tiệc mời khách quý, điều đó làm cho Úc Tử Ân nhức đầu rất nhiều.

      Cuối cùng vẫn là đưa ông ra khỏi chủ ý đó, tiệc mời những người quan trọng trong việc điều hành công trình, cùng với mấy vị cấp cao của tập đoàn QM, về phần địa điểm tổ chức tiệc nên chọn nơi nào, căn bản cần lo lắng, theo phẩm chất và địa vị của Úc Bảo Sơn, chắc chắn khiến mọi người cảm thấy thỏa mãn với hư vinh.

      Chỉ là ngờ, Úc Bảo Sơn bảo đến, lúc chạy tới dự tiệc có hơi muộn, khi vào đến phòng, bàn tròn lớn đủ người rồi.

      Thấy vào, Úc Bảo Sơn vẫy vẫy tay với , đem chỗ ngồi bên cạnh Dịch Khiêm nhường lại cho , "Bảo bối, đến cạnh cha nào!"

      lên trước, Úc Tử Ân nhìn chút dáng vẻ của người bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Úc Bảo Sơn, lại nhìn Dịch Khiêm ngồi bên phải, bị kẹp giữa hai người đàn ông khiến cảm thấy vô cùng áp lực!

      "Các vị, đây là con của , làm việc ở Thụy Nhĩ, có cơ hội kính xin mọi người chăm sóc nhiều hơn!"

      Nghe Úc Bảo Sơn giới thiệu, Úc Tử Ân lễ phép gật đầu chào mọi người, "Chào mọi người, tôi là Úc Tử Ân, mong mọi người chiếu cố công trình đầu tiên của gia đình chúng tôi, cám ơn mọi người ủng hộ cho ba tôi! Vô cùng cảm ơn! Người ba này của tôi biết ăn , nếu có gì lỡ lời, kính xin mọi người thông cảm ạ!"

      vừa như thế, mấy người tổng giám đốc ngồi bên cạnh đều bậc cười, đưa đôi mắt ghen tỵ và hâm mộ nhìn Úc Bảo Sơn, trong đó tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng nhịn được mà mở miệng, "Tổng giám đốc Úc à, con của ông chỉ có vóc dáng xinh đẹp, ăn cũng rất khéo, tùy thời điểm mà khen ngợi rồi bao che, nếu con nhà tôi có thể giống với con ông là tốt!"

      "Thôi mà, tổng giám đốc Trương chê cười rồi, tôi đây ít lần bị con mình giày vò đến chết kìa !" Úc Bảo Sơn đưa ánh mắt tự hào nhìn con bảo bối, được người ta khen như thế dĩ nhiên ông vô cùng vui mừng rồi.

      khí trong phòng bởi vì có Úc Tử Ân mà trở nên thân thiện hơn rất nhiều, nhóm người đều đến đây để ăn mừng công trình hoàn thành đúng hẹn, giơ ly rượu lên mời vòng, Dịch Khiêm ngồi bên cạnh tuy có vai trò ít nhất, chỉ là người chỉ dẫn trong bóng tối, nhưng ai cũng chăm chỉ trò chuyện với , tổng giám đốc của mấy công ty khác khi trò chuyện với đều tỏ ra cung kính, chỉ sợ cẩn thận đắc tội với khách quý.

      Có Úc Bảo Sơn ở đây, sợ khí bàn rượu tĩnh lặng, Dịch Khiêm càng thêm khiêm tốn, thỉnh thoảng quay đầu chuyện riêng với Úc Tử Ân, hoặc là mặt đổi sắc gắp thức ăn cho .

      Sau khi mời rượu vòng, Úc Bảo Sơn càng trở nên vui vẻ, rượu trắng hơn sáu mươi độ thế mà khi uống vào mặt vẫn đổi sắc, cuối cùng mọi người kính đến người khiêm nhường nhất ở nơi này, Úc Tử Ân ngẩng đầu lên theo bản năng, liếc nhìn về phía ánh mắt của ông, vẻ mặt có chút ngượng nghịu, trong lòng hiểu ra cái gì đó, cũng bưng ly rượu lên, đứng dậy theo.

      bàn rượu, người hiểu rất quy tắc, Úc Bảo Sơn có thể uống rượu, có nghĩa là phải giở trò trò giỏi hơn thầy. Nhưng vào lúc này người có thể giúp được ông chỉ có mình , làm sao có thể thấy chết cứu cơ chứ?!

      Điều khiến có chút ảo não đó là Úc Bảo Sơn tự mình dẫn người tới mời rượu, bất đắc dĩ kéo tay áo của Úc Bảo Sơn, "Ba, bao tử Dịch thiếu tốt, các người đừng rót rượu mời ấy!"

      thanh , đủ để cho tất cả mọi người ở đây nghe được, Úc Bảo Sơn uống ít rượu, nhưng cũng chưa hẳn say. Vào lúc này nghe con bảo bối của ông che chở cho người đàn ông tôn quý trước mặt, khỏi cười trêu ghẹo: "Cái này phải là bao che cho người ta sao?! là con lớn dùng được, cứ bắt ở bên cạnh thành kẻ thù!"

      "Úc Bảo Sơn! Ba cái gì thế!" Nghe những lời nhạo báng mập mờ, Úc Tử Ân rất tức giận, ảo não dậm chân trừng mắt liếc ông cái, nhíu lông mày cảnh cáo: " được bậy! Nếu trở về con giận ba!"

      để ý đến nụ cười tựa tiếu phi tiêu của Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía mọi người đứng mời rượu, nhắm mắt giơ ly rượu lên, đợi Dịch Khiêm mở miệng, liền lên tiếng trước: "Ặc, bao tử Dịch thiếu tốt, rượu này chỉ nên nhấp môi! Còn dư lại, tôi uống thay Dịch thiếu!"

      ". . . . . ." Giơ ly rượu, mọi người sững sờ nhìn , những người mới vừa vào thương trường nhìn ra chút mờ áp bên trong, mà mấy vị giám đốc cao cấp của QM nghe như vậy, làm sao còn dám rót rượu mời Boss, họ chỉ liếc nhìn lẫn nhau, cười xấu hổ, cuối cùng vẫn là tổng giám đốc Trương lên tiếng phá vỡ khí yên tĩnh.

      "Vậy tốt, nếu bao tử tổng giám đốc Dịch tốt, hôm nay Dịch thiếu chỉ nhấp môi thôi cũng sao, chỉ là nha đầu này có thể nhảy ra mời rượu thay Dịch thiếu, rượu còn dư lại cháu uống thay!" Tổng giám đốc Trương quay đầu nhìn Úc Bảo Sơn cái, lấy được cái gật đầu của ông mới dám mở miệng.

      đứng ở đầu sóng ngọn gió, Úc Tử Ân cởi hổ muốn xuống cũng khó, chỉ có thể nhắm mắt cười cười, dùng bộ dáng có thể bất chấp mọi giá, "Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, rượu này tôi uống thay!"

      Rượu trắng hơn sáu mươi độ, mười mấy người, mỗi người mời ly, tức phải uống mười mấy ly, chờ khẳng định việc này có hơi quá sức muộn!

      Nhớ tới Dịch Khiêm bị bệnh bao tử, chỉ có thể nhắm mắt nhận rượu, giơ ly rượu trong tay lên, uống từng ngụm từng ngụm, vậy mà, đợi đến lúc uống đến ly rượu thứ hai, đột nhiên có bàn tay đưa ra nhận lấy ly rượu, đem ly rượu của về bên cạnh mình, sửng sờ quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trừng mắt nhìn, gian nan nuốt ngụm rượu trắng xuống.

      "Đứa ngốc, tại sao có thể uống rượu thay tôi như thế!" Dịch Khiêm nghiêng đầu, đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn , con ngươi thâm thúy lên chút đau lòng, chút bất đắc dĩ, giơ tay lên vỗ bả vai của : "Tôi uống, nếu xảy ra chuyện mất!"

      " cần, cần, tôi có thể chống đỡ được!" Sợ uống nhiều, vội vàng nâng chén lên, ngửa cổ, đổ rượu vào trong cuống họng, Dịch Khiêm đưa tay muốn ngăn còn kịp nữa.

      chỉ có thể đưa ánh mắt đau lòng nhìn , sau đó Dịch Khiêm quay đầu qua nhìn Úc Bảo Sơn, thấy ông nhìn rồi lắc đầu cái, cũng còn ngăn nữa. biết có tính quật cường, khi quyết định làm phải làm cho bằng được, làm được cam lòng, chỉ là căn bản biết uống rượu, cứ uống như thế làm cho đau lòng!

      Còn dư lại mười ly rượu, đè tay của lại, vẻ mặt thành hướng về , lắc đầu cái, "Có thể uống năm ly, còn dư lại tôi uống!"

      Trường hợp như vậy, thể để cho ra mặt che chở , mặc dù cực kỳ thích cái dáng vẻ khi bảo vệ ; nhưng đây phải là chỗ để chuyện thích, bắt làm chuyện này.

      Quy tắc bàn rượu, tiện là phật ý mọi người, mọi người trong đây cũng biết bao tử tốt,
      người dám mời rượu nhiều, bình thường đều là do mình tự uống…,trường hợp như hôm nay, uống cũng được.

      Nhanh chóng uống xong mười ly rượu còn dư lại, đưa vẻ mặt đổi sắc nhìn về vẻ mặt sửng sốt của các vị tổng giám đốc, giương môi cười tiếng,“Chúng tôi quá quan tâm đến việc biết uống hay , cũng do mọi người mời, mọi người cứ tùy ý , cần bởi vì chúng tôi mà mất hứng!”

      Nếu mở miệng, mọi người thấy có gì khác thường, gật đầu cái ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp tục uống rượu và trò chuyện.

      Cũng bởi vì như thế, tất cả mọi người dám lên rót rượu mời nhau nữa, cứ ngồi đó thảo luận hết đề tài này đến đề tài khác, trực tiếp gạt hai người bọn họ ra ngoài.

      Quay đầu nhìn bên cạnh, đầu óc có chút choáng váng, Dịch Khiêm đột nhiên gọi nhân viên phục vụ pha ấm trà giải rượu, nhìn thấy uống rồi mới yên tâm.

      Biết rằng cồn rượu chưa tan hết, liền tìm cái cớ để mang gật gù hả hê bên cạnh ra khỏi phòng, Úc Bảo Sơn say chếnh choáng, nghe lời của cũng có ý kiến khác, khoát tay áo để cho bọn họ rời .

      Mới vừa ra khỏi phòng, bóng dáng cao ráo liền ngăn cản cho hai người xuống cầu thang, Dịch Khiêm khẽ chau mày, ngước mắt nhìn Đường Minh Lân đứng trước mặt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thoạt nhìn hình như cũng muốn mở miệng gì cả, chỉ chậm rãi ôm chặt trong ngực, nhàng lướt qua Đường Minh Lân.

      Sức lực phần tay ôm ngang hông tăng thêm mấy phần, Úc Tử Ân bị động để hơi tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh chút, híp mắt nhìn theo ánh mắt của , khi nhìn được gương mặt tuấn của Đường Minh Lân, khẽ cười cái rồi khoác tay áo, mắt say lờ đờ có chút mông lung quát lớn: “Đường Minh Lân, tránh ra!”

      Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Đường Minh Lân vặn lông mày, đưa tay qua muốn đỡ lấy cơ thể , lại bị ra tay đánh cho bỏ ý định đó, khiến Đường Minh Lân giận đến mức muốn trở mặt ngay lập tức!

      Hơn nữa còn đứng trước mặt người đàn ông mà coi là tình địch, càng thêm tức giận, đến độ điều khiển được cảm xúc của mình, hít hơi sâu, sau đó thu tay lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm, tuy muốn mắng vài câu, nhưng lời thốt ra chỉ có quan tâm: “Tại sao uống nhiều rượu như vậy? Em biết mình thể uống rượu sao?!”

      Khẽ tựa vào lồng ngực Dịch Khiêm, mượn sức lực thân thể , cố gắng chống đỡ, ra ý thức của rất thanh tỉnh, chỉ là hành động có chút mơ hồ mà thôi.

      “Hình như chúng ta….. ly hôn, tôi làm chuyện gì hình như…..Hình như cũng liên quan đến phải ?” Khẽ cười tiếng, mắt lờ đờ nhìn , “ có thể cách xa tôi chút hay ? Tôi ….. muốn nhìn thấy ! Tránh ra!”

      “…..” Đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm vào , chỉ là bởi vì lời của , càng khiến cho căm hận khi thể đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu , để cho hận được tiến lên bóp chết người phụ nữ biết thân biết phận này!

      Trong khoảng thời gian này, mặc kệ có lấy lòng ra sao, có tặng hoa hay mời ăn cơm, cũng thèm nể mặt, mặc kệ đổ thừa, dụ dỗ hay làm gì nữa cũng chịu, mà nếu cứ chịu thua thiệt, càng khiến cho chịu khuất phục!

      Coi như từng làm qua nhiều chuyện sai hơn nữa, nhưng bây giờ muốn hối cải để trở thành con người mới rồi, lãng tử quay đầu, thế mà cho cơ hội nào cả!

      cam lòng, càng chịu buông tay dễ dàng như thế, chưa từ bỏ ý định kết quả có chết cũng quyết dây dưa.

      Dây dưa đến…….ngày thực chết tâm

      Hết cách với rồi, Đường Minh Lân quay đầu nhìn về phía gương mặt kiêu căng và đầy tự tôn của người đàn ông bên cạnh, sắc mặt lành lạnh: “ Dịch thiếu, vì sao Ân Ân lại cùng cậu?!”

      “Hôm nay chúng tôi đến đây xã giao với tổng giám đốc Úc.” Dịch Khiêm hơi liếc nhìn cái, nhanh chậm giải thích câu, hình như cũng chỉ đúng câu này, muốn nhiều lời, tiếp theo sang chuyện khác: “Ân Ân uống say, tôi đưa ấy về trước, Đường Tam, hôm nào gặp lại sau!”

      “…….” Đường Minh Lân trừng mắt liếc cái, cam lòng mà lên trước, cố ý đưa tay ôm Úc Tử Ân, “Vẫn là tôi đưa ấy về! Tôi biết nhà của ấy! cần Dịch thiếu nhọc lòng!”

      xong, đoạt lấy Úc Tử Ân từ trong ngực của Dịch Khiêm, ôm chặt lấy , đôi mắt đen lên tia cảnh cáo.
      Last edited by a moderator: 13/11/14
      xixonDinhloan thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :