1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: ĐƯA TIỀN, GIANG HỒ CẦN GIÚP ĐỠ!

      Ký xong thỏa thuận li hôn, Úc Tử Ân làm gì cũng vui mừng nổi, vốn tưởng rằng Đường Minh Lân có thể sảng khoái ly hôn với như vậy, được xem là giải thoát, tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, lại nghĩ đến chuyện cổ phần công ty Bảo Úc vẫn ở trong tay , làm thế nào cũng chịu trả cho .

      Hôm nay, biện pháp duy nhất có thể làm được là kiếm tiền trả cho , muốn mua hai mươi phần trăm cổ phần về cũng phải hơn tám trăm vạn, dù có làm gì nữa cũng thể kiếm được nhiều tiền như thế, mà càng muốn tìm Úc Bảo Sơn.

      Nếu để cho ông biết và Đường Minh Lân ly hôn, chỉ sợ ông cũng chẳng đưa tiền cho .

      khoản tiền lớn như vậy, mượn người bên cạnh, cũng chưa chắc có thể gom đủ, mở miệng ra cũng chỉ mượn được tầm trăm vạn, mà hành động vay tiền của lại dọa mọi người.

      Nhìn tấm thẻ ngân hàng chỉ có triệu đồng tiền tiết kiệm mới đáng thương làm sao, cộng thêm tiền làm việc mấy năm nay của , tính tính lại cũng chỉ hơn ba triệu, còn lại năm trăm vạn, phải mượn ở đâu?

      Cùng đường, chỉ có thể ở nhờ phòng của hai người bạn.

      Biết muốn cùng Đường Minh Lân ly hôn, Thẩm Bùi Bùi và Sở Tiểu Ninh xưa nay chưa từng đồng ý giúp chuyện gì, lại quay đầu tìm người đàn ông của mình mượn tiền.

      Trong phòng, Lăng Thiếu Phong cùng những người bạn của mình trò chuyện, thảo luận về chuyện buôn bán và phát triển của tài chính Thẩm Bùi Bùi đạp cửa vào, vốn định bảo các trong phòng ra, lại nghĩ rằng, trong phòng chỉ có đàn ông, có người phụ nữ nào cả.

      Hiểu được trường hợp này giống bình thường, thoáng thu tâm tình phách lối lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Thiếu Phong, bởi vì đến đây cắt ngang cuộc chuyện của ta, trong phòng bốn năm người đồng loạt nhìn

      "Lăng, cậu xem này , chẳng dịu dàng chút nào cả?" Trong phòng yên tĩnh, Hạ Ninh huân cười nửa miệng nhìn về phía đối diện, nhịn được trêu đùa.

      Trường hợp này, dám đạp cửa vào, đoán chừng cũng chỉ có của Lăng Thiếu Phong mới dám làm như thế, mặc dù vợ của Đường Tam cũng phách lối, nhưng tối thiểu vẫn là người hiểu lễ phép.

      "Cậu biết, khẩu vị của tớ gần đây nặng lắm sao?" vui khi người phụ nữ của mình lại bị kẻ khác , Lăng Thiếu Phong lạnh lùng quay đầu nhìn Hạ Ninh Huân cái, mặt đổi sắc ngước mắt nhìn của mình, "Sao thế, đến đây kiểm tra hay là bắt kẻ thông dâm?"

      "Ai cũng bắt gian tại trận là phải giữa trưa, trong thời gian này, trong trường hợp này, ‘cứng rắn’ được sao?" Thẩm Bùi Bùi chau mày, im lặng liếc cái, lời vừa ra quả khiến cả đám ngồi xung quanh rớt mắt kiếng.

      Bị thẳng, che miệng, đùa giỡn, mặt Lăng Thiếu Phong đổi màu, chỉ là tay nắm ly rượu chặt hơn chút, khóe miệng chứa đựng tia mập mờ yếu ớt, "Cái người này vội vã chạy tới đây, là muốn kiểm tra sao?"

      "Cái vấn đề này để sau !" xong, khách khí đưa tay đến trước mặt "Đưa tiền, giang hồ cần giúp đỡ."

      "Em muốn bao nhiêu?" Miễn cưỡng tựa vào ghế salon, Lăng Thiếu Phong nhíu mày, cũng để cho ngồi xuống, cứ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng cực kỳ phách lối lại có chút đáng của .

      "Hai trăm vạn, nếu ba trăm vạn cũng được, nếu như có nhiều hơn, năm trăm vạn cũng được." nháy mắt, đưa gương mặt vô tội nhìn , muốn cùng phát triển quan hệ chuyện này là đương nhiên.

      "Em cần nhiều tiền như thế làm gì?" Lăng Thiếu Phong nhàn nhạt nhìn , chút tiền này phải là việc khó khăn đối với , chỉ là chưa bao giờ mở miệng xin tiền , lần này vừa mở miệng chính là bạc triệu, hiểu đưa

      " phải giang hồ cần giúp đỡ sao! Chớ nhiều lời lảm nhảm như thế! có đưa hay !" thu tay lại, mất hứng nhìn , chỉ sợ lúc này lại cự tuyệt mình, như thế cũng tiện để gặp Ân Ân nữa rồi.

      "Năm trăm vạn phải là con số , em phải cho biết em lấy số tiền này để làm gì, mới suy nghĩ xem có nên đưa tiền cho em hay . Nếu em muốn cầm tiền này chạy trốn cùng người đàn ông khác, chẳng phải thua thiệt sao? Em à, là thương nhân, làm mua bán lỗ vốn!"

      "Vậy em mượn được hay ?!" Người đàn ông mọn!

      "Mượn cũng được, nhưng em lấy gì để trả? Từ vào tiền lương thưởng mỗi tháng của em sao? Phải trừ đến ngày tháng năm nào?"

      "Em cho thịt thường được sao? lần năm mươi vạn, làm đủ mười lần phải trả sạch rồi sao?!" Từ đó đến giờ chuyện với chẳng ngưỡng miệng, cũng quản đến việc chung quanh đây còn có người, trực tiếp thẳng vào vấn đề, những người ở chỗ này đều là những người hiểu chuyện, nghe được câu của đồng loạt cười lớn.

      thể thừa nhận, Lăng Thiếu Phong coi trọng này, chính là vì rất khác người.

      "Thịt thường. . . . . . Cũng phải là thể, nhưng em phải cho biết, em cần nhiều tiền như vậy để làm gì." Con mắt khẽ trầm xuống, nhìn về phía , hình như nhiều hơn mấy phần cưng chiều, mấy phần sắc bén.

      Với Thẩm Bùi Bùi ánh mắt này quá mức quen thuộc, bình thường khi đàn áp lên giường, đều nhìn như thế, phương pháp chinh phục đàn ông đơn giản nhất đơn giản nhất là sắc dục, lại là người dùng thấy rất thuận tay.

      Biết vay tiền có hi vọng, cũng kiêng dè, trực tiếp mở miệng lý do: "Ân Ân và Đường Minh Lân ly hôn, Đường Minh Lân chịu trả cổ phần tập đoàn Bảo Úc cho ấy, ấy muốn mua về nhưng đủ tiền, em muốn giúp ấy!"

      "Đường Tam muốn ly hôn là chuyện hiểu, chỉ cho rằng đó là chuyện đùa giỡn, ngờ là ." Dừng chút, làm như nghĩ tới điều gì, khẽ vặn lông mày, " đúng, nếu Đường Tam muốn ly hôn, cậu ta cũng thèm quan tâm đến số cổ phần ít ỏi kia đâu, chẳng có lý do gì để giữ lại?"

      "Căn bản Đường Minh Lân cũng thiếu tiền như vậy, ta giữ lại cổ phần chịu trả lại cho Ân Ân, em đoán chừng là vì ta động tâm với Ân Ân rồi, đáng tiếc tại Ân Ân muốn ly hôn với ta, ta muốn chặt đứt quan hệ, cho nên dùng số cổ phần trong tay để khống chế ấy! ta biết việc Ân Ân có nhiều tiền như vậy, nên dùng kế này hoãn binh, khiến cho Ân Ân dù có ly hôn cũng trốn thoát, là quá hèn hạ mà! Đàn ông các người có gì tốt cả!"

      "Chớ vì gậy trúc đánh đổ cả con thuyền, phải tất cả đàn ông đều vô sỉ giống như em nghĩ đâu." Lăng Thiếu Phong nghiêng thân qua, đặt ly rượu trong tay xuống, giơ tay lên kéo đến bên cạnh, "Tiền có thể cho em, nhưng nếu
      em để cho Úc Tử Ân đến với , bởi vì người phải vay tiền là ấy, phải em."
      "Cái này cũng đâu có khác gì đâu? Muốn phiền toái như vậy làm cái gì, trực tiếp đưa cho em là được rồi!" Thẩm Bùi Bùi xoay người, im lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, chuyện vay tiền phải ai cũng mở miệng được, là người đàn ông của , tự mở miệng tốt hơn bắt Ân Ân !
      "Đây là vấn đề nguyên tắc, em đem câu thoại của lại cho ấy, ấy hiểu ý của ." Đầu óc của nha đầu này rất đơn giản, cũng muốn giải thích thêm với làm gì.
      ".... trước mặt em đồng ý, vụng trộm cự tuyệt ấy đó chứ?" hiểu dụng ý của , chỉ có thể hoài nghi như vậy.
      " giống như hạng người đó sao? ấy là bạn bè của em, cũng đối xử với ấy như bạn bè mình, hiểu ?"
      "....."
      Hai người chuyện náo nhiệt, góc bên cạnh, bóng người chậm rãi đứng lên, hờ hững nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi lên tiếng "Tôi còn có chuyện phải trước! Hôm nào lại gặp nhau! Hôm nay hóa đơn tính tiền ở đây tôi thanh toán."
      Nhìn thấy đứng dậy rời , trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Hạ Ninh Huân cũng đứng dậy theo. "Tôi cũng phải rồi, lát nữa có hẹn với khách!"
      Lăng Thiếu Phong đứng dậy theo, bộ dáng vô cùng ưu nhã: "Vậy cũng tốt! Hôm nào gặp lại sau!"
      Dịch Khiêm gật đầu cái, đột nhiên vỗ vào vai , sau đó xoay người ra ngoài
      Nhìn người đàn ông cao quý trước mặt, Thẩm Bùi Bùi nhịn được thở dài: "Dịch thiếu còn biết điều như vậy! Khiêm tốn, chính trực, cao quý quá! Em đến lâu thế, nếu phải ấy đứng lên, cũng biết ấy ở nơi này!"
      "Thu mắt lại cho !" Tiếng người đàn ông lạnh lùng vang lên bên tai.
      khí lạnh lẽo tràn ngập, Thẩm Bùi Bùi rùng mình cái, vội bừng tỉnh, đưa tay khoác cánh tay , "Chúng ta cũng thôi! Theo em dạo phố ! Sinh nhật Dịch thiếu, em còn chưa nghĩ ra quà gì để tặng ấy!"
      " ta là bạn bè của , em tặng quà làm gì!" Khẽ hừ tiếng, Lăng Thiếu Phong quay đầu nhìn về phía mấy người bạn trong phòng, "Hôm nay giải tán , hôm nào gặp lại sau!"
      Ở bãi đậu xe, Dịch Khiêm mới vừa ngồi lên xe, Hạ Ninh Huân cũng khách khí ngồi vào chỗ cạnh tài xế, quay đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế "Sao cậu lại vội vã rời như thế, chẳng lẽ là muốn giúp ấy giải quyết vấn đề?"
      Dịch Khiêm khẽ nghiêng đầu, nhanh chậm nhìn cái, khởi động động cơ xe, "Về sau chuyện, phải suy nghĩ kỹ lần rồi hãy ."
      "...." thái độ nhàng, lập lờ nước đôi, Hạ Ninh Huân cũng hiểu đôi chút, vấn đề kéo đến, nhịn được mà hỏi vài câu: "Lão Ngũ, cậu động lòng với ấy sao?"
      "...." Người đan ông ngồi chỗ tài xế khẽ cười tiếng, vô tình hay.
      "Cũng tốt, cũng nên bắt đầu lại lần nữa." Gật đầu cái, Hạ Ninh Huân giống như hiểu ra vấn đề, thêm gì.
      ngờ nhận được điện thoại của Dịch Khiêm, hai người hẹn gặp mặt ở quán đồ ngọt, chờ Úc Tử Ân đến nơi, Dịch Khiêm ngồi ở bàn cạnh cửa sổ đợi lúc lâu.
      Nghiêng người ngồi xuống, khẽ thở dốc hơi, ngước mắt nhìn về người đàn ông đối diện, "Xin lỗi, em tới trễ!"
      " sao, là tôi đến sớm." Chuyển thực đơn đến trước mặt , dịu dàng hỏi: "Muốn ăn chút gì ?"
      Đây là thời gian trà chiều, Úc Tử Ân nhìn thực đơn chút, gọi phần bánh ngọt, và hồng trà, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi, "Sao hôm nay rảnh rỗi hẹn em uống trà vậy?"
      "Sau khi gặp bạn bè xong, nhàn rỗi có chuyện gì làm, tìm người ra ngoài làm bạn nhưng biết ai, nên gọi điện cho , ở chỗ nào vậy?"
      "Em à, em vừa mới ra ngoài tìm màu vải mình thích, nhưng chưa tìm được, đợi lát nữa lại tìm chỗ khác xem sao, vừa lúc tới đây uống ly trà nghỉ ngơi chút."
      "Ừ, lao động nên kết hợp với thư giãn, mới có thể làm được chuyện to." gật đầu cái, rất đồng quan điểm với thái độ sống của .
      "A, đúng rồi, chuyện ly hôn quyết định rồi, cám ơn giúp em tìm luật sư, mấy ngày nay phiền toái ấy nhiều rồi!" Mặc dù đạt tới hiệu quả như mình muốn, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
      " cần cám ơn tôi, luật có chức trách của luật sư, giúp chút chính là nhiệm vụ của cậu ta, về sau có thể cảm ơn cậu ta."
      "Vâng."
      "Cổ phần của tập đoàn Bảo Úc, Đường Ta chịu trả cho sao? Vậy điều kiện của cậu ta là gì?"
      Nhắc tới chuyện này, Úc Tử Ân khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn ly hồng trà thơm ngào ngạt trước mặt, trong lúc nhất thời cũng biết nên mở miệng thế nào.
      Last edited by a moderator: 26/10/14
      lyly, xixonChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69: Ly hôn - tự do!

      "Cổ phần Bảo Úc, Đường Tam bên kia thái độ cứng rắn, tôi chỉ có thể dùng tiền mua lại! ta đoán chừng là chắc chắn tôi bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, mới đưa ra vấn đề khó khăn như vậy cho tôi."

      Cười khổ tiếng, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, loáng thoáng còn có thể cảm thấy khô nóng oi bức giữa hè bên ngoài.


      "20% cổ phần Bảo Úc, tương đương sai biệt lắm là trong khoảng tám trăm vạn đến mười triệu, nếu như ngươi muốn mua lại, khoản tiền như vậy cũng phải là số lượng ." Đường Tam chịu trả lại cổ phần, chỉ sợ là nỡ buông tay, nếu cũng thể lên cầu vô lễ như vậy, để cho tốn tiền đem cổ phần mua lại như thế.

      "Đối với tôi mà , áp lực quả !" Khẽ thở dài cái, dù vậy, cũng vẫn tránh khỏi tiếp tục khích lệ mình, " sao, tôi có thể gánh vác được! Đều đến tình cảnh này rồi, tôi cũng vậy chỉ có thể từ từ góp đủ số tiền kia thôi."


      "Nếu như vậy, tôi có đề nghị, em có muốn nghe chút hay ?" Nhìn cố làm bộ dáng kiên cường này, mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chút đau lòng.

      Ngước mắt, kinh ngạc nhìn , khẽ mỉm cười, " có đề nghị gì hay, có thể thay tôi hóa giải nguy cơ sao?" Bản thân tự mình mình rối rắm, tại sao lại quên rồi!

      "Nếu như em là quyết định chủ ý muốn ly hôn với Đường Tam, như vậy tôi đem số tiền kia cho em mượn, thay em giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt này."

      "Hả? . . . . . . đem tiền cho tôi mượn? !" Mới nghe đến đây phải là sáng kiến, khẽ sửng sốt chút, hiểu nhìn .

      Nhìn bộ dáng mặt ngạc nhiên, Dịch Khiêm cười cười, trêu đùa : "Thế nào, cảm thấy tôi lấy ra số tiền kia sao?"

      " đúng, dĩ nhiên phải!" Năng lực của biết ít ở chỗ Úc Bảo Sơn, nhân vật lớn số số hai giống như ở thành phố C này, quản lý QM khổng lồ như vậy đưa công ty ra thị trường, sợ rằng cho dù là thị trưởng đều phải nhún nhường đối với ba phần, huống chi chỉ là khoản tiền như vậy.

      "Mượn của trả cho ta, đến lúc đó tôi vẫn phải trả lại tiền, ra thứ tự trong lúc này đều sai biệt lắm." Đều là mượn tiền, chẳng qua là đối tượng khác nhau mà thôi.

      "Đối tượng giống nhau, sợ rằng đến lúc đó em trả tiền lại tâm tình cũng giống nhau chứ?" Khẽ cười tiếng, lẳng lặng nhìn , ánh mắt thâm thúy tối tăm: "Theo ý của huynh, tôi đáng ghét hơn so với Đường Tam sao?"

      " . . . . . ." Hiểu được ý của , nửa cười ngẩng đầu lên, "Bỗng chốc mượn nhiều tiền như vậy, có điều kiện gì ?"

      Lắc đầu cái, Dịch Khiêm ưu nhã đạt ly thủy tinh trong tay xuống, nghiêm túc mà chuyên chú nhìn , "Tôi ra điều kiện với bạn, chỉ là khoản tiền mà thôi, nếu như mà tôi có thể giúp được việc, đương nhiên ngồi yên để ý tới."

      ". . . . . ." Từ trong vẻ mặt nghiêm túc của , hiểu được kiên trì của , khỏi hồi cảm động: "Dịch thiếu, cám ơn !"

      " cần cám ơn tôi, giữa bạn với bạn cần phải khách sáo như vậy." Dừng chút, giơ tay lấy ra chi phiếu từ trong túi, cầm lấy bên viết ký tên, tiêu sái ở chi phiếu thượng viết xong tên tổng số tiền sau đó đưa cho , "Đây là chín trăm vạn, em cầm lấy. Cổ phần Bảo Úc mấy ngày nay có biến động, con số cụ thể sai biệt lắm là chín trăm vạn."

      Nhìn dễ dàng ký xong tờ chi phiếu, chín trăm vạn kếch xù đối với hình như là gió nước chảy đáng nhắc tới, nhưng đối với , số tiền kia nặng nề đến mức khiến áp lực bội lần.

      Làm như nhìn thấu tâm tư của , nửa cười an ủi : " cần phải gấp gáp trả lại tiền cho tôi, trước tiên đem vấn đề phải giải quyết trước mắt giải quyết , sau đó xử lý chuyện khác, như vậy em mới bỏ xong để ý còn loạn."

      "Vâng, tôi hiểu biết ! Cám ơn!" Trừ cảm tạ ở ngoài, biết còn có thể gì.


      "Được rồi, cần cám ơn tôi nữa, em như vậy làm tôi cảm thấy chung đụng với em áp lực rất lớn!" Khẽ cười tiếng, cúi đầu liếc nhìn thời gian, "Lát nữa em đâu? Tôi đưa em !"

      "A, cần, tôi tự mình được!"

      " sao, buổi chiều tôi cần làm, thời gian vẫn còn sớm, chuyến bay của Noãn Noãn là bảy giờ tối, còn khoảng thời gian rất dài."

      "Noãn Noãn cũng muốn tới đây sao? Hôm nay hình như mới thứ năm chứ?"

      "Nha đầu kia đến đây sớm giúp tôi chuẩn bị party sinh nhật, nếu con bé ham thích như vậy, tôi cũng từ chối cũng tốt, chỉ có thể để tùy ý ấy rồi."

      "A, ra là vậy." Nhớ tới mình còn chưa chuẩn bị xong quà sinh nhật, khỏi cười cười, nhấc chân đuổi theo .

      ——《 quân môn cưng chiều cưới 》——

      Tự mình đến phòng làm việc của Đường Minh Lân, biết được còn họp, Úc Tử Ân cũng rất kiên nhẫn, ngồi chờ hơn nửa canh giờ chờ họp xong ra ngoài.

      Nghe được trợ lý Đường phu nhân tới đây, Đường Minh Lân mặt vui vẻ đẩy cửa ra, vội vàng nhìn về phía bóng dáng ngồi ghế sa lon, để tài liệu trong tay xuống tới, "Bà xã, sao em lại tới đây!"

      "Làm sao, tôi thể tới sao?" Nghe được thanh, Úc Tử Ân nhàn nhạt nhíu mày, ngước mắt nhìn cái, chỉ vào ghế sa lon đối diện, "Ngồi , tôi có chuyện với !"

      Nhìn mặt bộ dáng nghiêm túc, Đường Minh Lân đột nhiên có chút sợ hãi, mặc dù hai người cũng định ly hôn, nhưng trong tiềm thức của vẫn hi vọng hai người cứ như vậy liền kết thúc.


      Ngồi vào ghế sa lon, khẩn trương nhìn , lúc lâu mới ổn định hơi thở, nhàn nhạt hỏi: "Em muốn gì với tôi?"

      Nghiêng người sang, từ trong bao lấy ra tờ chi phiếu đặt ở khay trà đưa cho , "Đây là chi phiếu chín trăm vạn, tôi đem cổ phần Bảo Úc mua về."

      ". . . . . ." Sững sờ cúi đầu, cầm lấy chi phiếu liếc nhìn, thời điểm nhìn thấy chữ ký chi phiếu, lửa giận khỏi xông ra: "Em tìm ta vay tiền? !"

      "Như thấy, sai là tôi tìm ấy vay tiền! Tiền tôi đưa cho , cũng hi vọng giữ lời hứa hết lòng!"

      Ầm tiếng, Đường Minh Lân đột nhiên đem chi phiếu trong tay vỗ vào khay trà, con ngươi vốn là trầm tĩnh trong nháy mắt ánh lửa đầy trời, lửa giận khống chế được giọng trầm trầm rống lên tới đây: "Em tình nguyện vay tiền ta, em cũng muốn ly hôn với sao? !"

      cứ làm người ta ghét như vậy sao? cứ kịp chờ đợi muốn rời từ bên cạnh như vậy? !

      " sai! Thỏa thuận ly hôn phải ký tên sao? Nếu tôi cũng đem tiền đưa đến, mấy ngày nữa phải đến cục dân chính ly hôn ! Tôi vẫn là câu kia, cái gì của Đường gia các , cái gì tôi cũng cần!"

      "Úc Tử Ân! đừng quá đáng!" hiểu, con ngươi trầm xuống lạnh lùng rống lên câu với , luôn nghĩ ra, tại sao có thể đối với tàn nhẫn như vậy!


      đều làm đến mức này rồi, tại sao vẫn thể hiểu dụng ý của ? Nhất định tổn thương như vậy sao? !

      "Tôi quá đáng? Đường Minh Lân, đừng quên, là ai bức tôi đến nước này!" Lạnh lùng đứng lên, trừng mắt nhìn cái, hít hơi sâu, "Nên làm tôi làm, chính tự mình giải quyết cho tốt !"

      Khẽ thở dài, cũng quay đầu lại khỏi phòng làm việc, để lại người đàn ông ghế sa lon thầm thương tổn.

      Mới vừa ra khỏi phòng làm việc, bên trong liền truyền đến thanh ném đồ vật, tựa vào tường, Úc Tử Ân bất đắc dĩ thở dài, ưỡn thẳng sống lưng xoay người rời .


      Ngày thứ hai, Úc Tử Ân họp xong ra ngoài liền nhận được điện thoại của Đường Minh Lân, cục dân chính ly hôn, cũng do dự, xin Hạ Khương Tuyết nghỉ liền chạy thẳng tới cục dân chính.

      Làm xong thủ tục ra ngoài, Đường Minh Lân đứng ở cửa nhìn , khuôn mặt vốn là tuấn mị giờ phút này xem ra có chút mệt mỏi thất bại, so với người đàn ông thường ngày phong lưu phóng khoáng thắng thắn.

      "Như em mong muốn, chúng ta ly hôn, bản thân tự do rồi !" Thu hồi quyển sách, hắng giọng mở miệng, tối hôm qua hút thuốc đêm, giờ phút này giọng khàn khàn đau đớn, mà người phụ nữ trước mặt , vẫn xinh đẹp mà lạnh lùng như cũ, lạnh lùng đến mức khiến lòng đau, "Cổ phần Bảo Úc ngày mai tôi cho người đưa đến cho em, ông ngoại bên kia tôi giải thích với ông!"


      "Cám ơn!" Gật đầu cái, Úc Tử Ân nhìn , rốt cuộc giải thoát, mà những gì muốn với , lại cũng chỉ có câu này sao.

      "Ân Ân. . . . . ." khẽ gọi tiếng, còn là tiếng bà xã mang theo bất cần đời, thời điểm ra khỏi miệng, ngay cả tự mình cũng cảm thấy lòng chua xót đau đớn.


      "Hả? Còn có việc gì sao?" Nhướng lông mày, yên tĩnh nhìn , chờ tiếp tục.

      "Em có lương tâm. . . . . ." Quay đầu, xoay người rời cũng quay đầu lại, ném cho câu giải thích được như vậy.

      Sững sờ đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe kia vội vã , lúc lâu cũng hiểu được câu này là có ý gì.

      ra suy nghĩ kỹ chút, quả rất có lương tâm, ban đầu lúc Bảo Úc gặp rủi ro, là giúp , mặc dù lấy hạnh phúc cả đời làm giá lớn, nhưng quay đầu lại lại vẫn rời khỏi , quyết tuyệt như vậy, như vậy là chú ý tình cảm và thể diện, cũng khó trách có lương tâm.


      Chỉ là, nhiều chuyện như vậy, nhiều người như vậy, lại có thể để cho đạt được mọi ước nguyện, luôn phải trả giá chút ít.

      Có đôi khi, bất đắc dĩ, chỉ là thân bất do kỷ.

      Mà để cho ngờ chính là, ngày thứ hai, tin tức và Đường Minh Lân ly hôn liền cuốn sạch các trang đầu ớn của tuần san lớn, bóng dáng hai người từ cục dân chính ra ngoài, ràng bị đăng ở báo.


      Xem những phiên bản bát quái giống nhau, Úc Tử Ân khỏi cười cười, ly hôn cũng còn có thể huyên náo náo nhiệt như thế, ùn ùn kéo đến tuyên truyền, giống như là sợ người ta biết.

      Tin tức có hiệu suất như thế, cho dù là người trong cuộc, đều thể bội phục!

      Nếu ly hôn, số người chút thủ đoạn, chỉ cần nguy hại đến ích lợi bản thân , có thể so đo.

      Tận lực nghe các loại nghị luận trong công ty, Úc Tử Ân bỏ mặc các loại chê cười tiếp tục công việc, tan việc vừa mới bước vào thang máy liền nhận được điện thoại của Dịch Noãn Noãn gọi đến, hẹn cùng nhau ăn bữa tối.


      suy nghĩ chút, thời điểm muốn đồng ý, hai bóng người xông tới ngăn cản trước mặt , nhìn thấy hai bọn họ, liền biết tối hôm nay mình trốn thoát trách cứ của ông cụ.

      " Úc, lão thủ trưởng mời qua chuyến!"

      Cúp điện thoại, hít hơi sâu nhìn lên hai nhân viên bảo vệ trước mặt, nhàn nhạt hỏi: "Ông cụ tìm tôi có việc?"

      "Đúng! Xin mời ngài!" Nghiêng người sang, người đàn ông dừng xe phía cửa bên trái làm tư thế mời.


      Cúp điện thoại di động, Úc Tử Ân bất đắc dĩ nhấc chân về phía xe.

      tránh được đối mặt với chất vấn của ông cụ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn thoát.
      khockhoc, xixonlyly thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      cách xưng hô trong truyện nghe loạn quá nàng ạ. khi , khi em, lại còn có chỗ là huynh nữa chứ.hehe. khi type nếu có thể thay đổi hay hơn nhiều. ^^ thanks nàng.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70:: Sinh nhật(1)

      Xe chậm rãi tới biệt thự, nơi này Úc Tử Ân tới hai lần, lần là bàn bạc chuyện kết hôn của ông cụ hẹn và Úc Bảo Sơn đến đây uống trà, lần khác là lúc về biệt thự nhà họ Đường, ông cụ nhàn rỗi nên bảo và Đường Minh Lân tới chơi.

      Ông cụ vốn mong cuộc hôn nhân này thành công mĩ mãng, nhưng hôm nay lại tan vỡ, ban đầu tìm tới người nhà họ Đường là , hôm nay người rời đầu tiên, cũng là , cũng khó trách Đường Minh Lân mắng là người có lương tâm!

      Hôn nhân của và Đường Minh Lân tồn tại quá nhiều yếu tố xác định, hơn nữa người lớn hai bên gia đình cũng có mâu thuẫn, là người trong cuộc, đối với cuộc hôn nhân có tình này, khó có thể kiên trì được.

      Xe dừng lại trước cửa biệt thự, nhân viên bảo vệ đứng bên thay mở cửa xe, ngồi ở trong xe, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về ngôi biệt thự, sau khi hít hơi mới quyết định bước xuống.

      Biệt thự Nhã Uyển trang hoàng theo phong cách truyền thống, được chia ra làm bốn tiểu viện là Mai Lan Trúc Cúc, mỗi sân trong tiểu viện đều được trồng rất nhiều cây cỏ, thường ngày ông cụ hay chọn Trúc, nhưng lần này lại chọn Mai.

      Bây giờ giữa hè, cho nên các cây mai trong sân phát triển rất tốt, lá xanh mơn mỡn, đến gần nhìn, loáng thoáng còn có thể thấy được mấy cái chồi non lớn lên, khiến cái khí nóng ran của mùa hè cũng được giảm bớt.
      Nhìn xung quanh, đưa mắt nhìn thấy bóng dáng ông cụ ngồi trong đình, nhấc chân bước tới đó.

      "Ông nội!" Đứng bên ngoài đình, cất tiếng gọi ông cụ đánh cờ trong đình.

      Nghe được thanh, ông cụ ngẩng đầu nhìn cái, đặt các con cờ trong tay xuống, "Đánh với ông ván cờ !"

      "Vâng . . . . ." Gật đầu cái, đến ngồi lên chiếc ghế đá lạnh lẽo bên, giơ tay cầm hộp cờ màu trắng về phía mình.

      Trong viện rất yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vòng quanh núi giả, còn có tiếng côn trùng kêu, ai cũng gì, đến cuối cùng, Úc Tử Ân vẫn lễ phép nhường ông cụ.

      Thắng bại định, ông cụ bưng ly trà lên uống, khẽ thở dài cái, lúc này mới ngước mắt nhìn nha đầu ngồi đối diện mình, "Việc hai đứa ly hôn, khiến ông suy nghĩ rất nhiều, có phải ông sai lầm rồi hay ?"

      ". . . . . ." Nghe ông cụ tự trách mình, khiến Úc Tử Ân ngẩn người, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Ông nội, đó phải lỗi của ông mà, là do cháu làm chưa tốt, có phúc khí làm con dâu của nhà họ Đường."

      Sợ rằng giữa và Đường Minh Lân, thiếu chút duyên phận, nhưng nếu người nhà hòa thuận với nhau, có những nhân vật phụ kia, cũng có người mẹ chồng gây khó dễ chán ghét , có lẽ còn có thể kiên trì, nhưng tiếc là tất cả đều chậm.

      "Chuyện hôn nhân giữa cháu và Đường Minh Lân, có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu định sẵn kết cục này rồi, cuộc hôn nhân có nền tảng tình , ngày nào đó kết thúc mà thôi. Giữa cháu và ấy, chia tay như vậy, đối với cả hai đều tốt."

      "Ai, hai đứa này, ông cũng biết nên cái gì cho phải nữa! Tính của Đường Tam thích chơi lớn, nhưng nó đối với cháu là quan tâm , nếu đến xin ông chuyển cổ phần của Bảo Úc cho nó, ra chính nó muốn đợi đến ngày nào đó đem những thứ thuộc về cháu, trả lại cho cháu đó. phải Đường Tam thương cháu, mà chỉ là nó biết biểu đạt làm sao mà thôi."

      "Ông nội. . . . . ." Kinh ngạc khi nghe lời ông cụ , đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối, sớm biết như thế sao lúc trước còn như thế đây?

      Hôm nay bọn họ ly hôn rồi, giờ còn có Lâm Quân Dao và Thương Uyển Nhu kia kẹp ở giữa hai người, cho nên cho dù cố gắng như thế nào nữa, cũng thể trở lại như trước được nữa.

      "Ai. . . . . . Thôi thôi, con cháu có phúc của con cháu, nếu sau này có hối hận, ông già này cũng miễn cưỡng cháu nữa, Đường Tam nhà ông quả cũng chưa làm tốt bổn phận của nó, nếu như ngày nào đó nó tỉnh ra, biết quay đầu lại, nếu như cháu còn quan tâm, cháu hãy cho nó cơ hội, mặc kệ như thế nào, ông vẫn là rất hài lòng với đứa cháu trai này."

      "Cám ơn ông nội. . . . . ."

      Ông cụ gật đầu cái, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên ông thấy bóng dáng đứng cạnh cửa, ông giơ tay vẫy vẫy Đường Minh Lân tới, "Nhóc con, đến đây với ông!"

      Nghe được thanh, Úc Tử Ân chậm rãi quay đầu, mới vừa rồi đánh cờ quá chuyên chú, cho nên thấy bóng người đứng bên cạnh cửa kia.

      "Ông nội!" tới trước, Đường Minh Lân lễ phép mở miệng, ánh mắt rơi vào người của Úc Tử Ân, trong đó mang theo vài phần quyến luyến, mấy phần lạnh lùng, cặp mắt kia dính người rất lâu chịu dời .

      Chống gậy đứng dậy, Úc Tử Ân lanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ ông cụ, Đường Minh Lân cũng tới, tay của hai người vừa mới đụng vào nhau, khiến cả hai cùng sửng sốt, cuối cùng vẫn là Úc Tử Ân buông lỏng tay trước, ngượng ngùng đứng sang bên.

      Ông cụ nhìn bọn họ như vậy cũng muốn gì, "Các cháu đều ở đây, tối hôm nay hãy cùng ông ăn bữa cơm !"

      "Được, ông nội!" Úc Tử Ân gật đầu cái, có cự tuyệt.

      Sau khi ly hôn, thể nào thường xuyên trở về nhà họ Đường, cho nên ăn muốn ăn bữa cơm cùng ông cụ.

      Bước vào phòng ăn, Đường Minh Lân đứng dậy gọi người phục vụ tới, liếc nhìn thực đơn, ngước mắt nhìn ngồi đối diện mình cái, nhịn được mở miệng hỏi: "Em chọn hay chọn?"

      " chọn !" cười cứng ngắc với , lúc này điện thoại của Úc Bảo Sơn gọi tới lại là biện pháp giải cứu cho .

      Vội vã đứng dậy, ra phía đình để nghe điện thoại, vừa mới nhận, đầu kia liền truyền đến ầm ĩ của Úc Bảo Sơn : "Bảo bối! Hai người các con xảy ra chuyện gì sao? Tại sao phải ly hôn!"

      ". . . . . ." Thoáng đưa điện thoại ra xa, Úc Tử Ân im lặng trợn trắng mắt, bên ngoài đình mặt trời chiều ngã về tây, ánh mặt trời vàng óng ánh rơi những chiếc lá xanh, lúc này trời chiều đẹp vô hạn chỉ tiếc hoàng hôn mang đến cho ta cảm giác thương cảm.

      "Ba, chuyện này tối nay con giải thích cho ba được ? Trước tiên ba đừng kích động, cẩn thận tăng huyết áp!"

      "Giải thích? Giải thích cái gì!Ly hôn cũng làm rồi, còn giải thích cái gì nữa!"

      "Ba, đây là quyết định của con, ba hãy tôn trọng con có được ? Chờ con về nhà rồi từ từ giải thích với ba, ba đừng tức giận nữa! Con còn có chuyện cúp trước, lát nữa rồi !"

      đợi đầu kia người mở miệng, vội vàng cúp điện thoại trước, lúc xoay người, ngước mắt liếc thấy bóng người đứng phía sau, mặt bỗng cứng lại.

      "Ân Ân. . . . . ." khẽ gọi tiếng, gương mặt tuấn bây giờ như nhẫn cảm xúc gì đó, nhìn thấy có chút bi thương.

      " có gì muốn với tôi sao?" Ngước mắt nhìn , Úc Tử Ân bình tĩnh hỏi.

      "Như báo chí cũng có , đó phải là chủ ý của , hi vọng em đừng hiểu lầm. . . . . ."

      "Tôi biết phải ." Gật đầu cái, khẽ cười tiếng, "Bọn họ muốn thế nào là chuyện của bọn họ, tôi quan tâm. Chúng ta vào thôi, bên ngoài hơi nóng."

      đợi mở miệng, xoay người bước vào phòng khách, giây kia đột nhiên cảm thấy giống như mình chạy trối chết, nhất là tâm tình của mình đối với Đường Minh Lân, hình như có đối xử với có hơi tàn nhẫn.

      Nhìn vội vàng rời , Đường Minh Lân chậm rãi nắm chặt tay thành quả đấm, nhẫn nỗi đau trào lên trong ngực.

      Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy!
      lyly thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70: Sinh nhật(2)

      Hai công ty hợp tác với nhau, cho nên Úc Bảo Sơn đối xử đặc biệt với Dịch Khiêm là chuyện đương nhiên, khó có dịp rãnh rỗi hẹn ta cùng ăn bữa cơm, lại nghĩ rằng nghe được tin tức Úc Tử Ân ly hôn, quả làm ông nổi trận lôi đình.

      Cúp điện thoại, Úc Bảo Sơn lúng túng nhìn người đàn ông ưu nhã khiêm tốn ngồi bên, cười hào sảng , "Khiến tổng giám đốc Dịch chê cười rồi, con bảo bối của tôi là khiến tôi yên tâm chút nào cả! Loại chuyện quan trong như việc ly hôn này mà nó cũng dám tiền trảm hậu tấu, khiến tôi tức chết mà!"

      "Tổng giám đốc Úc, ông đừng nên tức giận, Ân Ân làm việc gì cũng có lý do của ấy, ấy cũng còn là đứa bé nữa, biết làm sao mới tốt với mình." Khẽ cười tiếng, Dịch Khiêm đột nhiên trầm giọng an ủi, "Ân Ân thường với tôi, thế giới này, người ấy quý nhất chính là ba, nếu như ông cũng thương con mình, hãy tôn trọng lựa chọn của ấy ! Chỉ cần ấy hạnh phúc, có việc gì còn quan trọng hơn việc này, đúng ?"

      Nghe Dịch Khiêm khuyên lơn, Úc Bảo Sơn suy nghĩ chút, cũng cảm thấy có đạo lý, gật đầu cái: "Tổng giám đốc Dịch sai, haizz, tôi cũng già đến hồ đồ rồi!"

      "Con cháu có phúc của con cháu, chuyện của người trẻ tuổi, có lúc làm người lớn đúng là tiện nhúng tay vào, vẫn nên thuận theo tự nhiên !"

      "Cũng chỉ có thể làm như vậy, hi vọng nha đầu kia hối hận!" Khẽ thở dài cái, Úc Bảo Sơn quay đầu nhìn người phục vụ bưng thức ăn lên, lại nhìn Dịch Khiêm ngồi trầm mặc gì, ông vội vàng đổi mặt tươi cười bước lên trước, chuyển đề tài: "Nhất định là này đói bụng, chúng ta ăn cơm thôi!"

      "Được! Xin mời Tổng giám đốc!" Lễ phép làm tư thế mời, đột nhiên Dịch Khiêm quay đầu lại nhìn ngồi bên cạnh lời nào, quay đầu giọng : "Có lời gì muốn đợi ăn cơm xong, ông có thời gian nghe con !"

      "OK!" chỉnh lại tư thế, ngẩng đầu nở nụ cười thà với người đàn ông, cầm chiếc đũa lên.

      đường trở về, Dịch Noãn Noãn yên tĩnh ngồi ở ghế sau, cuối cùng vẫn nhịn được, bé quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Tiểu Ngũ à, chuyện chị Ân Ân ly hôn, có phải khiến ông đặc biệt vui mừng hay ? !"

      ". . . . . ." Khẽ vặn lông mày, Dịch Khiêm quay đầu nhìn cái, kéo khóe miệng, "Ông thất đức như vậy sao?"

      "Chuyện này với có đức hay quan hệ! Nếu thích người ta, vậy hãy mạnh dạn đuổi theo chứ, dù sao người ta bây giờ cũng ly hôn!" Dừng chút, tiểu nha đầu vẻ mặt thành nhìn , "Bà nội rồi, năm nay ông nội mừng thọ, ông và Tiểu Tứ phải mang phụ nữ về nhà, nếu cho phép hai người vào cửa!"

      "Ông ấy lúc nào, sao ông biết?" đột nhiên Dịch Khiêm chau mày, cố ý giả bộ ngu.

      "Ít gải bộ , ông ở nhà nên giả vờ biết nhưng con có ở nhà, con nghe được rất ràng !" Tiểu nha đầu nghiêm mặt nhìn , "Chính ông phải mình là thương nhân hay sao, là thương nhân bỏ qua bất kỳ điểm mấu chốt trong buôn bán sao? Ra tay trước chiếm được lợi thế, chị Ân Ân xinh đẹp như vậy, ly hôn chính là độc thân rồi, ông nhất định phải cố gắng chút, nếu bị người khác nhanh chân trước bước, thí dụ như. . . . . . Lam Mộ Duy!"

      " biết lớn !" Dịch Khiêm đột nhiên lườm cái, quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, ánh sáng chói từ những ngọn đèn nhanh chóng lao trong tầm mắt của , trong lòng nóng ran cũng dần dần tỉnh táo lại.

      số việc, cũng có vài người, nếu như bước tới, biết mình có thể được rất nhiều bước nữa, cũng biết nó có thuộc về mình hay .

      Vào giờ phút này, tâm trạng của rất giống như vậy, mâu thuẫn mà rối rắm.

      “Nếu ông nhanh chóng hành động, vậy con phải tác hợp cho hai người bọn họ rồi !" Thấy lời nào, Dịch Noãn Noãn bắt đầu uy hiếp.

      "Có phải là quá nhàn rỗi nên con có chuyện gì làm phải , vậy có thể tìm chút chuyện làm . Chuyện của người lớn, trẻ em cần nhúng tay vào, tránh gây trở ngại cho người khác!" Dừng chút, sợ lời của mình có gì lực uy hiếp, "Nếu gây trở ngại thành công, cắt ba tháng tiền sinh hoạt!"

      ". . . . . ." Lại đem chiêu này uy hiếp sao, Dịch Noãn Noãn im lặng trợn mắt, "Ông thể dùng chiêu cũ rích này được sao!"

      "Chiêu này có mới mẻ gì, nhưng có tác dụng là được!" Liếc nhìn dáng vẻ bất mãn của bé, Dịch Khiêm khẽ cười tiếng, "Buổi tiệc sinh nhật cứ giao cho Hạ Thiểu Liễu xử lý, con có muốn làm cái gì đặc biệt hay , nếu vậy có thể tìm cậu ta bàn bạc!"

      "Vậy ông có mời chị Ân Ân ?" từ trước đến nay, Dịch Noãn Noãn chưa bao giờ ra câu như vậy.

      "Con xem?" Ngày đó cũng là sinh nhật của ấy, hai người cùng ngày sinh nhật, quá khéo đấy chứ!

      "A a, ra sáng sớm con cùng chị Ân Ân bàn bạc chuyện sinh nhật rồi, biết chị ấy tặng quà gì cho ông đây!"

      "Sinh nhật là buổi tiệc ăn mừng, họp gặp bạn bè, nào có ai muốn được tặng quà chứ, ông cũng còn con nít nữa!" cười, quay đầu nhìn , "Vậy con tính tặng quà gì cho ông đó?"

      " phải ông mình còn con nít nữa sao? Muốn tặng quà làm gì! Gần đây con tương đối nghèo, có tiền mua quà tặng!"

      ". . . . . ."

      ——《 quân môn sủng hôn》——

      Trở về nhà họ Úc, vốn dĩ Úc Tử Ân cho là Úc Bảo Sơn mắng xối xả, nhưng lại nghĩ rằng Úc Bảo Sơn chỉ thở dài, là tôn trọng lựa chọn của .

      Dễ chuyện như thế, ra lại khiến cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

      "Ba, cổ phần Bảo Úc con cầm về rồi, ngày mai con bảo người đưa đến công ty cho ba. Người nhà họ Đường giúp chúng ta, phần ân tình này con ghi nhớ."

      "Ai, tùy con, chỉ cần con vui là tốt rồi, chuyện hôn nhân là chuyện lớn, về sau con hãy tự mình làm chủ , ba cũng thêm làm gì!"

      "Cám ơn ba! Biết ngay là chỉ có ba mới hiểu con nhất!" Kéo cánh tay Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân thân mật làm nũng.

      Đứa bé có mẹ giống như cọng cỏ, nhưng còn có thương của ba, chung quy vẫn là rất hạnh phúc.

      "Ngày mai là ngày giỗ mẹ con, cũng là sinh nhật của con, ba phải về thăm bà ngoại, con muốn cùng ba ?"

      Nhắc tới việc mẹ ra , Úc Tử Ân khẽ rũ mắt xuống , gật đầu cái, "Con trở về, nhưng mà ngày đó cũng là ngày sinh nhật của Dịch thiếu, quà tặng con còn chưa có đưa ấy được, trước mắt ba cứ trở về trước ! Con tự lái xe về được rồi!"

      "Sinh nhật Dịch thiếu?" Mới nghe đến việc này, Úc Bảo Sơn ngẩn người, "Vậy ba cũng phải tặng quà chứ!"

      " cần đâu, con thay ba tặng là được rồi! Dịch thiếu đó thứ gì cũng thiếu, ba tặng quà tặng như vậy tốt, người ta cũng nhận ý tốt của ba!"

      "Được! Vậy con thay ba gửi lời chúc phúc đến cậu ta!" Nhớ tới phẩm vị của mình, Úc Bảo Sơn cũng tiện làm mất thể diện, "Người kia bị xe đụng cũng thể làm lại rồi, phải bảo tiểu Mễ, tiểu Toa đưa người tới đây, tránh lại gặp chuyện may!"

      "Biết biết, được rồi ba cũng nên nghỉ ngơi sớm chút ! Hôm nay con về nhà."

      Úc Bảo Sơn gật đầu cái, khoát tay: "Được, nghỉ ngơi sớm ! Ngủ ngon!"

      "Ngủ ngon!"

      ——《 quân môn sủng hôn》——

      Mới vừa tan việc, Dịch Noãn Noãn kịp chờ đợi mà lôi kéo Úc Tử Ân dạo chung quanh, là mua quà tặng cho Dịch Khiêm, nhưng thực tế trong mấy giờ dạo, tất cả đồ đều mua cho bé cả.

      Trong tiệm bánh ngọt, Úc Tử Ân quét mắt nhìn gói đồ để ghế, khẽ thở dài cái, "Noãn Noãn, phải là mua quà cho Dịch thiếu sao? Tại sao bây giờ tất cả đều mua cho cháu vậy!"

      "Tiểu Ngũ cái gì cũng thiếu, sinh nhật là nơi họp mặt bạn bè, nên chỉ cần chị tới là tốt! Hơn nữa chính ông cũng mình phải đứa bé cho nên cần quà tặng, vừa đúng tiết kiệm!"

      ". . . . . ." Úc Tử Ân im lặng trợn trắng mắt!

      "Chị Ân Ân, sinh nhật Tiểu Ngũ, chị tặng quà gì vậy? Em thấy hình như mới vừa rồi chị cũng mua đồ gì cả!"

      "Quà tặng nhất định phải mua, quà của Dịch thiếu chị chuẩn bị xong! Đợi lát nữa về nhà em giúp chị cầm sang cho Dịch thiếu!"

      "Hả? Tại sao tự mình đem tới?" Chống cằm, Dịch Noãn Noãn hiểu nhìn , "Quà tặng phải nên do tự mình tặng sao?"

      "Ngày mai là ngày giỗ mẹ chị, chị muốn trở về trấn chuyến, sinh nhật Dịch thiếu chị tới dự được rồi. Chúc mọi người chơi vui vẻ!"

      "A. . . . . . xin lỗi! Em biết. . . . . ." Mới nghe đến ngày giỗ mẹ, nhất thời khiến Dịch Noãn Noãn lúng túng biết nên gì, cúi đầu dám ngẩng đầu nhìn cái.

      Nhìn bộ dáng của bé, Úc Tử Ân khẽ cười tiếng, " có việc gì, đừng vì việc của chị mà làm mọi người mất hứng!"

      "Ừ. . . . . ."

      Về đến nhà, Úc Tử Ân đến phòng thiết kế lấy ra hộp quà màu sắc rực rỡ, bên ngoài còn có chiếc nơ con bướm to, xa hoa mà lại khiêm tốn.

      "Oa, đẹp, chị Ân Ân, bên trong cái gì vậy?" cầm hộp quà trong tay, Dịch Noãn Noãn tò mò nhìn , phải là đồ của mình dám tự mình mở ra nhìn, chỉ có thể nghe ra ý từ lời của Úc Tử Ân.

      "Là do chị tự tay thiết kế bộ quần áo, nhưng mà em phải giữ bí mật đó, nếu ấy nhìn thấy ngạc nhiên!"

      "Ừ, em biết rồi!" cầm cái hộp, bé ngước mắt nhìn thời gian vách tường, "Chị Ân Ân, chị cần đưa em về đâu, Tiểu Ngũ gọi điện thoại tới, ông tới đón em rồi!"

      " sao? Vậy cũng tốt, kỹ thuật lái xe của chị cũng được ổn cho lắm, buổi tối khuya lái xe Thánh Sơn Hồ cũng an toàn." Thánh Sơn Hồ được núi vây quanh, tài lái xe của lại hỏng bét như vậy, cũng dám lái xe trở về.

      "Cho nên quà tặng này chị hãy tự tay tặng cho ông , nếu em thay mặt tặng có vẻ như có thành ý!" xong, Dịch Noãn Noãn đem hộp quà trong tay nhét trở lại trong ngực , cười như con mèo ăn vụng, làm người khác ưa thích.

      "Được, vậy chị tự mình đưa cho Dịch thiếu!" , bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, theo bản năng quay đầu nhìn ra phía ngoài, bên tiểu nha đầu xách đồ đạc của mình phi ra ngoài.

      Ở trước cửa, Dịch Khiêm đứng an tĩnh, nhìn bóng dáng bé chạy từ trong nhà ra, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng thấy Úc Tử Ân phía sau còn xách theo hộp quà, lễ phép gật đầu.

      "Dịch thiếu, chúc sinh nhật vui vẻ trước!" xong, đem hộp quà đưa tới cho , "Ngày mai tôi có chút chuyện, nên thể tham gia buổi tiệc của được rồi, xin lỗi !"

      " sao!" Gật đầu cái, đột nhiên Dịch Khiêm nhận lấy hộp quà đưa tới, tròng mắt liếc nhìn, cười nhạt, "Cám ơn quà tặng của !"

      " cần khách khí! Trở về hãy mở ra xem! Lát nữa lái xe cẩn thận chút!"

      "Được!" Đáp tiếng, ngước mắt nhìn , cũng còn thêm cái gì, "Vậy chúng tôi về trước! Hôm nào gặp lại!"

      "Ừ! đường cẩn thận!"

      ——《 quân môn sủng hôn》——

      đường trở về, đột nhiên Dịch Khiêm thả chậm tốc độ xe, chiếc xe thể thao màu đen khiêm tốn chạy chậm trong màn đêm, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỗ cạnh tài xế nha đầu cũng còn mở miệng, thoạt nhìn hình như cũng vui vẻ gì.

      "Tiểu Ngũ, chị Ân Ân đến tham gia sinh nhật của ông, có phải làm cho ông mất hứng hay ?" Tiểu nha đầu nhẫn nại được, quay đầu nhìn người ngồi ở chỗ tài xế cái.

      " mất hứng, thế nào?" Quay đầu, Dịch Khiêm nhìn cái, đảo quanh tay lái qua hướng bên kia giao lộ.

      " có gì, chị Ân Ân bảo ngày mai là ngày giỗ của mẹ, cho nên mới tham gia sinh nhật của ông được."

      "Vậy sao?" Chau mày, đôi con người của tối tăm thêm mấy phần, lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: " ra ngày mai, cũng là sinh nhật của ấy."

      "Cái gì? !" Mới nghe câu này, nha đầu kia liền xoay người lại, kinh ngạc nhìn , "Làm sao ông biết? !"

      "Ông có xem qua chứng minh nhân nhân của ấy, là cùng ngày sinh nhật." Như vậy có nghi ngờ gì nữa, sinh nhật của , cũng là ngày giỗ của mẹ , khó trách lúc biết ngày sinh nhật của , lại cố gắng đề cập tới sinh nhật của mình, ra là trong này còn có tình.

      Trong bóng đêm trầm, loáng thoáng nhớ tới nụ cười rực rỡ mà quật cường ấy, tim dưới lồng ngực bỗng dưng cảm thấy đau đớn.

      Về đến nhà, Dịch Khiêm xách theo hộp quà bước vào phòng khách, quay đầu liếc nhìn nha đầu theo phía sau mình, "Nghỉ ngơi sớm chút, ông còn có chuyện, nên tới quấy rầy ông!"

      "Biết rồi! Ông cũng nghỉ ngơi sớm chút!" Gật đầu cái, tiểu nha đầu xách theo đồ đạc của mình chạy về phía phòng ngủ.

      vào phòng ngủ, Dịch Khiêm đem hộp quà đặt lên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn nó, sắc sảo trong đôi mắt ấy giống như hóa thành dịu dàng.

      Mở ra hộp quà, nhìn bên trong là bộ âu phục màu xanh dương được xếp gọn gàng, theo bản năng giơ tay lên xem nhãn hiệu cổ áo, như đoán trước, cũng tìm được nhãn hiệu, trong lòng nhất thời sáng tỏ.

      Ngày đó đứng ở bên sofa lén lén lút lút bảo khoa tay múa chân, ra là vì lựa chọn màu sắc thích hợp cho , nhớ đến bộ dáng khẩn trương và thận trọng của , khiến thể tự chủ bật cười.

      Đây là âu phục thiết kế dành riêng cho , toàn thế giới chỉ có bộ, độc nhất vô nhị.

      Cầm lấy thiệp chúc mừng, mở ra nhìn chút, mấy lời chúc phúc, chân thành tha thiết bình thản, lại có thể khuấy động tâm tình khó được yên lặng của .

      Dưới ánh đèn sáng rọi, gương mặt tuấn tú dịu dàng, ánh mắt lẳng lặng rơi vào bộ bộ âu phục kia, nhịn được giơ tay lên sờ sờ, giống như ánh mắt quý trọng có thể làm ấm áp tất cả rét lạnh.

      Lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, 11 giờ 55 phút, gửi cho tin tức, câu đơn giản: "Âu phục rất đẹp, tôi rất thích, cám ơn!"

      Đây là quà tặng tốt nhất kể từ lúc chào đời tới nay.

      Lúc nhận được tin tức, Úc Tử Ân ra khỏi phòng tắm, nhìn tin nhắn đơn giản được gửi tới, khẽ mỉm cười.

      "Thích là tốt rồi, sinh nhật vui vẻ!" Tin nhắn gửi , cũng mong đợi còn có thể nhắn lại, lại nghĩ rằng, chẳng bao lâu liền nhận được tin nhắn của , chỉ có câu, sáu chữ.

      "Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!"

      Lúc nhìn thấy mấy chữ kia, tay cầm điện thoại di động của khẽ ngừng, hốc mắt mắt khô khốc nhất thời nóng bỏng.

      bao nhiêu năm rồi có ai với mình chúc sinh nhật vui vẻ? Từ sau khi mẹ qua đời chưa từng có sinh nhật cho mình, mấy người bạn tốt bên cạnh cũng biết nguyên nhân, cho nên họ cũng chọn ngày nay chúc sinh nhật vui vẻ, dần dà cũng quên , chỉ nhớ ngày đó là ngày giỗ mẹ.

      Vậy mà hôm nay, có người lên câu như vậy, khiến khổ sở muốn chết.

      Tắt điện thoại, xoay người tới cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ bóng đêm tăm tối cùng ánh đèn đan vào chỗ, côn trùng kêu vang, náo loạn trong đêm, làm thế nào cũng làm ấm được lòng của .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tử Ân mặc áo viền tơ màu trắng quần dài, tóc dài đen óng tùy ý rũ xuống bên trái, đầu đội cái nón cỏ, đổi giày chuẩn bị ra cửa, lại nghĩ rằng, mới ra ngoài nhà, thấy chiếc xe dừng ở cửa chờ , chiếc xe thể thao màu đen, khiến hơi sững sờ.

      Lúc mở cửa ra, người trong xe cũng theo ra ngoài, thấy là , liền dừng lại bước chân.

      "Dịch thiếu, làm sao biết chỗ này?" lên trước, kinh ngạc nhìn , thấy mặc người bộ quần áo nhàn nhã thỏa mái, hình như cũng phải làm.

      "Ân Ân." Nghiêng người sang, nhìn , "Hôm nay, tôi cùng về trấn ."

      "Hả?" ngẩn người, hiểu trừng mắt nhìn, "Hôm nay là sinh nhật của mà, mọi người đều chờ đợi ăn mừng cùng mà! Nếu như gạt bọn họ, chỉ sợ bọn họ có ý kiến."

      "Bữa tiệc tổ chức vào buổi tối, tối nay trở lại cũng sao cả." cúi đầu nhìn thời gian đồng hồ đeo tay, "Thời gian vẫn còn sớm, ăn sáng xong rồi ?"

      "Còn chưa ăn ! chuẩn bị ra ngoài ăn, sao?"

      "Tôi cũng chưa ăn, thôi, chúng ta Thập Tam Lâu, Tương Di trong tiệm mới có món cá do sư phụ Quảng Đông làm, mùi vị tệ, chúng ta qua đó nếm thử chút."

      "Được!" Hôm nay là sinh nhật , cũng đồng ý, cầu của tiện từ chối, chỉ có thể tùy ý .
      lyly, xixonkhockhoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :