1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quân Môn Sủng Hôn - Tử Tang Phỉ Phỉ (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 63: MẬP MỜ (Phần 1)

      "Nó giống lần đầu tiên, là Úc Tử Ân nghĩ ly hôn, Đường Tam đồng ý! Phong thủy luân chuyển, hai vợ chồng này đúng là chẳng suy nghĩ!" Khẽ cười tiếng, Hạ Ninh Huân xoay người vòng qua bên quầy bar, cầm lấy cái ly rót hai ly rượu đỏ.

      "Ly hôn, phải đơn giản như trong tưởng tượng sao, giống như buôn bán kết hôn vậy, nó liên quan đến nhiều lợi ích." Nhận lấy ly rượu Hạ Ninh Huân đưa tới, Dịch Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đối diện tòa cao ốc là quán ăn , ánh sáng mập mờ khiến cho khỏi đơn.

      "Cậu lo lắng cho ấy sao?" Nghiêng người sang, Hạ Ninh Huân miễn cưỡng tựa ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào , giống như là muốn tìm thứ gì đó trong đôi mắt trầm tĩnh kia.

      Làm như nghe được ý trong lời của Hạ Ninh Huân, Dịch Khiêm đột nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn cái, tay cầm ly rượu ưu nhã lắc lắc, "Lời của cậu là có ý gì?"

      "Cậu hiểu ý tôi." Liều mạng uống ngụm rượu, Hạ Ninh Huân quay đầu nhìn về phía đối diện "Tôi nghe , mấy ngày trước cậu với ấy ra khỏi cục cảnh sát, thậm chí còn vận dụng quan hệ để làm thế."

      Thấy bộ dáng của Dịch Khiêm vẫn ưu nhã như cũ, Hạ Ninh Nuân nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Lão Ngũ, đó là người phụ nữ của Đường Tam, cậu đừng nên động tâm chứ?"

      "Cậu nghĩ quá nhiều rồi." Nhàn nhạt câu, mang theo chút tâm tình nào, ngước mắt nhìn về phía đối diện, thoáng nắm chặt ly rượu trong tay.

      "Chỉ mong là tôi suy nghĩ nhiều!" Hạ Ninh Huân thức thời hề hỏi tới vấn đề này nữa, thuận miệng ngăn đề tài: "Tôi nghe gần đây cậu bắt đầu học làm số hạng mục lớn? Hơn nữa đối tượng hợp tác còn là tập đoàn Lâm Thị mà trước nay cậu hề để mắt đến?"

      " sai." Gật đầu cái, Dịch Khiêm cũng phủ nhận, nhíu mày nhìn Hạ Ninh Huân, "Thế nào, cậu có hứng thú với hạng mục này sao?"

      "Coi như tôi cảm thấy hứng thú cũng thò chân vào, tập đoàn Lâm thị có thể được cái ‘ưu đãi’ mà có lý do gì sao, trong lòng cậu tính toán gì có ai biết đâu, tôi dám nhúng tay vào. Lão già Lâm Toàn Minh rất giảo hoạt, cậu nên cận thẩn chút."

      "Cậu nên biết, tôi cũng đánh khi nắm chắc bàn thắng."

      "È hèm, tôi sợ đến lúc đó Lâm Toàn Minh vì bảo toàn cho bản thân, đưa con bảo bối của ông ta lên giường cậu! Đến lúc đó cậu nhận lấy phiền toái!"

      "Cậu cảm thấy tôi để mình sa vào tình cảnh đó sao?"

      "Vậy chưa chắc, nếu như đưa đến giường cậu là Lâm Tiểu Uyển sao đây?" Thời điểm ra tên đó, thấy vẻ mặt của Dịch Khiêm đột nhiên biến sắc, con ngươi tối tăm xẹt qua đạo ánh sáng lạnh lùng, Hạ Ninh Huân thể nín cười được, trong lòng của Dịch Khiên vẫn chưa quên được kia.

      "Lão Ngũ, qua được ải này, đó trở thành vết thương chí mạng của cậu, cậu đừng quên."

      "Tôi hiểu . . . . . ." quay đầu , nhìn về phía cửa sổ, đôi mắt trầm hòa vào bóng đêm.

      "Biết là tốt rồi!" Hạ Ninh Huân khẽ thở dài cái, vỗ bờ vai của Dịch Khiêm, " thôi, thời gian cũng còn sớm, tôi chiếm dụng thời gian của cậu nữa, tôi có việc phải trước!"

      "Tôi muốn an tĩnh lát, cậu bận cứ !" Đưa lưng về phía , Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng.

      Hạ Ninh Huân gật đầu cái, cũng thêm cái gì, "Vậy tốt, tôi trước, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi!"

      Cửa phòng làm việc đóng lại, căn phòng to như vậy lại trở nên tĩnh lặng và trống trải, bên cửa sổ có dáng người đứng lặng yên, càng khiến gian thêm mấy phần lạnh lẽo.

      Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho người trong quán đồ ngọt, nghe được điện thoại của người kia vô cùng kinh ngạc, mở miệng hỏi, trong giọng mang theo mấy phần run rẩy: "boss?"

      "Bảo phòng bếp làm mấy phần bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ, làm nhiều khẩu vị hơn chút, đưa đến nhà người giúp tôi, địa chỉ cụ thể tôi nhắn tin qua."

      "Dạ, tôi phân phó ngay!"

      Cúp điện thoại, ngước mắt nhìn về phía ban công đối diện, khóe môi tự chủ nâng lên tia cười yếu ớt, dịu dàng lưu luyến.

      Xoay người, cầm theo chìa khóa cửa, tiện tay cho gọi cú điện thoại cho Lam Mộ Duy "Mộ Duy, tới giờ nhớ đến họp."

      *

      giải thích được phần bánh người ta đưa đến, Úc Tử Ân nhìn logo bên trong, rất nhanh nhớ ra đây là tiệm bánh ngọt cao cấp, vội hỏi ai là người tặng, "Đây là Dịch tiên sinh để cho cậu đưa tới?"

      "Đúng vậy thưa Úc!" Người mang đồ đến cho trẻ, mặt là nụ cười sáng lạn

      "Vậy ấy đâu? Sao tới?" Đây là phòng làm việc bí mật của , biết được chỗ này, ngoài suy đoán của .

      "Là như vậy, đồ là Dịch tiên sinh gọi điện thoại tới bảo chúng tôi đưa đến đây, chúng ta cũng biết ấy ở đâu."

      "A, như vậy sao! Vậy cám ơn đưa đến đây!"

      " khách khí!"

      Ôm hộp quà trở lại phòng công tác, Úc Tử Ân nhìn những chiếc bánh Thổ Nhĩ Kỳ tràn đầy màu sắc, thể nín cười, lòng tràn đầy vui mừng khi nhận được món quà bất ngờ

      Gắp mấy khối mềm đường đặt tại trong dĩa, bưng lên cái dĩa lên, tự chụp tấm hình, kiểm tra số điện thoại của Dịch Khiêm xong gửi lời cảm ơn.

      Ngồi ở quán Kim Cung Hồng, Dịch Khiêm đột nhiên nhận được tấm ảnh, trong ảnh là nụ cười sáng lạn của thể nín cười được, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Lam Mộ Duy, chút để ý thu hồi điện thoại di động.

      "Gần đây công việc như thế nào? Còn thích ứng được ?" bổ nhiệm cậu làm Phó tổng giám đốc ở Thủy Nhĩ, tức đặt thêm gánh nặng lên vai người hiểu gì về buôn bán, bây giờ suy nghĩ chút cũng còn cảm thấy mình có chút nặng tay rồi.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, cũng tin tưởng, theo tính tình của Lam Mộ Duy, dù gánh nặng thế nào, cậu cũng làm được.

      "Tạm được! Cậu , tại sao cậu với cháu, Ân Ân cũng làm ở Thụy Nhĩ?" Chắc hẳn Dịch Khiêm biết, nếu phái đến Thụy Nhĩ làm, làm như thế là có dụng ý gì?
      lylyChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      hự hự, đẹp trai nào cũng có quá khứ :yoyo66::yoyo66::yoyo66:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: MẬP MỜ (Phần 2)




      " phải bây giờ cháu biết sao?" lười biếng tựa vào ghế sa lon, nhíu mày nhìn Lam Mộ Duy, giọng trầm thấp mang theo vài phần hờ hững, " tại ấy với cháu làm cùng công ty, cùng nhau ở chung gian, chẳng lẽ cháu mất hứng?"

      "Cháu cũng biết có nên vui mừng hay , cháu chỉ cảm thấy, giữa cháu vào ấy, có nhiều thứ giống nhau, mặc dù hôm nay ở gần nhau, nhưng lòng của ấy lại ở rất xa, mặc kệ cháu cố gắng đuổi theo lại, cũng đuổi kịp. . . . . ."

      Thời gian năm năm, thay đổi rất nhiều, lạnh lùng và hờ hững, khiến Lam Mộ Duy chùn bước.

      Nhưng bởi vì trong lòng vẫn thích, vẫn hi vọng, cho nên mới tiếp tục tấn công.

      muốn buông tha cách dễ dàng thế, cũng muốn bởi vì thời gian và khoảng cách mà thừa nhận mình thất bại, càng muốn bỏ qua lần để hối hận cả đời.

      Ở nước ngoài mấy năm, bận rộn với việc học tập và nhớ nhung quê nhà, sau khi về nước gặp được , mới hiểu ra mình nhớ nhung điều gì

      "A. . . . . . ra cũng có lúc cháu tự tin về mình." Khẽ cười tiếng, Dịch Khiêm nâng ly trà lên uống ngụm, cúi đầu nhìn đồng hồ tay, "Cậu chuẩn bị về, cháu sao?"

      Lam MộDuy đứng lên, ngước mắt nhìn , "Cháu cũng phải trở về rồi, cháu đưa cậu về luôn!"

      "Cậu uống rượu, có thể tự mình lái xe. Cháu uống rượu, cậu mới là người phải đưa cháu về." ghế salon, Dịch Khiêm đặt cốc thủy tinh xuống bàn, phải xã giao uống nhiều rượu

      Còn nữa, trong dạ dày còn những trận đau ĩ, nhắc nhở cần tự tìm đến tổn thương.

      "Vậy cũng tốt. . . . . ." Mới vừa rồi uống nhiều rượu, quả thích hợp lái xe, gật đầu cái, gì thêm nữa, xoay người rời .

      Chiếc xe hơi màu đen bay nhanh vào màn đêm, lại vô tình dừng lại trước ngôi nhà ở Hoa Trì Lục, chờ ý thức được mình lái xe đến đâu, lập tức ngẩng người.

      Từ phòng làm việc trở về, Úc Tử Ân lái xe thẳng đến ngôi nhà ở Hoa Trì Lục, mặc kệ là ở nơi nào, nhà họ Úc cũng được, biệt thự Nam Phỉ Thúy cũng được, được Úc Bảo Sơn mua thêm căn nhà này.

      Khi cõi lòng muốn được an tĩnh, tự động trở về đây, hưởng thụ cuộc sống thuộc về mình.

      Xe dừng lại trước cổng rào, muốn đưa giấy thông hành tạm thời ra, lơ đãng thấy chiếc xe dừng lại đối diện, đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào , nhìn biển số xe, lờ mờ thấy biển số xe khá quen thuộc.

      híp mắt lại, nhìn về phía người ngồi ở vị trí tài xế, người tài xế gục mặt vô lăng, xác định được đó là ai, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra và xuống xe xem thử.

      vào cửa xe đối diện, đợi trong chốc lát mới thấy cửa sổ xe được hạ xuống, thấy gương mặt đẹp trai của ngày thường giờ trắng bệch khỏi sửng sốt!

      "Dịch thiếu, sao lại ở chỗ này?!"

      Dịch Khiêm ngẩng đầu lên, khẽ cười tiếng, áp chế dạ dày đau thắt, : "Vừa lúc tôi ngang qua. . . . . ."

      "Hả? sao vậy? có phải người có chỗ khó chịu hay ?" Nhìn gương mặt của có vẻ bình tĩnh như mọi ngày, sắc mặt giờ trắng bệch lại có chút mệt mỏi, khiến chợt nhớ ra gì đó, vội vàng hỏi: "Có phải bao tử đau hay ?"

      "Ừ, có chút. . . . . ." Chống lại đôi mắt lưu ly của , cũng che giấu mà thẳng ra.

      Rất lâu rồi, cho dù cho có bị đau bao tử đột xuất, vẫn giả vờ như có chuyện gì, nhịn đến tàn cuộc, nhưng vì sao lần này nhịn được.

      Nhớ rằng có ai đó : “trong rừng rậm, nếu con sói bị thương nó yên lặng liếm láp vết thương của mình, nhưng nếu có người quan tâm đến nó, nó nhất định trở nên yếu đuối”.

      nghĩ, vào giờ phút này, chắc chắn là như thế.

      Thói quen người nó rất lạ, đôi khi đau đớn vô cùng khó chịu cũng cảm thấy có gì, nhưng nếu được quan tâm , cảm thấy rất đau.

      "Vào nhà em , chỗ em có thuốc bao tử!, xuống xe !" Mặc kệ có nguyện ý hay , đưa tay mở cửa sau đó đỡ ra ngoài, chào hỏi bảo vệ rồi người bảo vệ dẫn xe vào tầng hầm giúp

      Ngồi trong phòng khách, Dịch Khiêm nhìn căn phòng gọn gàng sạch , khẽ nhíu lông mày nhẫn nại chịu đựng cơn đau nơi lồng ngực.

      Lần trước tới nơi này ăn điểm tâm, thuần túy là do Dịch Noãn cầu, lần này lại tự mình lái xe đến đây, cũng chẳng vì lý do gì, lý do. . . . . . Lý do hoàn toàn

      Vội vàng chạy đến lấy hòm dụng cụ y tế ra, Úc Tử Ân tìm vĩ thuốc trị bao tử, rót ly nước đưa cho , "Nước nóng lắm, uống thuốc ."

      Nhìn uống thuốc xong, lúc này mới hài lòng gật đầu cái, " quên ăn bữa tối sao?"

      " có khẩu vị, cho nên ăn, sao thế?"

      " ăn bữa ăn tối dễ dàng đau bao tử, còn là trẻ con nữa rồi, sao lại tùy hứng như thế!" tức giận nhìn chằm chằm vào , có chút im lặng: "Vậy mà còn cho người đến đưa bánh Thổ Nhĩ Kỳ cho em sao?"

      " đoán ra à." đáp mà chỉ cười, có thể là bởi vì bao tử bị đau, nên nhìn ra đôi mắt của như có chút mông lung.

      "Chỗ đó là nơi làm việc bí mật của em, làm sao biết được?" Điểm này để cho nghi ngờ hiểu, rất muốn hỏi.

      "Khi đó tôi đứng ở tập đoàn Hà Thị." Cách con đường nên nhìn thấy , khoảng cách như thế gọi là xa, cũng gần, chỉ cần ngẩng đầu có thể nhìn thấy.

      "Hạ Thị?" vặn lông mày suy nghĩ chút, hiểu rồi, khẽ cười tiếng, "Em nhớ ra rồi, đó là công ty đối diện với nơi làm việc riêng của em, nó chỉ cách nhau còn đường, làm sao có thể nhìn thấy em?"

      "Hạ Ninh Huân là bạn thân của tôi, thử nghĩ xem?"

      "Hiểu. . . . . ." Khó trách có thể biết ràng chỗ của , hoá ra là như vậy!

      "Thôi em nấu ít cháo cho , nó giúp dạ dày ấm lên, như vậy thoải mái hơn chút."

      " cần phiền như thế! Tôi sao ."

      ". . . . . ." nhìn , ánh mắt lên vẻ cố chấp và kiên trì, lời nào, nhưng bộ dáng rất quật cường, thấy vậy Dịch Khiêm có chút mềm lòng, "Được rồi! Nghe lời !"
      lylyChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63: MỜ ÁM(Phần 3)



      Nghe như vậy, lúc này mới xoay người trở về phòng bếp, vo gạo nấu cháo.

      Đợi đến lúc chuẩn bị mọi thứ xong rồi, người ngồi ghế salon ngủ thiếp từ lúc nào, bóng dáng màu đen làm cho phòng khách đầy nữ tính có chút ngột ngạt.

      lên trước, ngồi xổm xuống, khẽ gọi, thấy vẫn chưa tỉnh lại, muốn mở miệng gọi thêm, lơ đãng nhìn thấy vẻ mệt mỏi gò má , lời ra đến khóe miệng nhưng vẫn phải nuốt trở vào.

      Khẽ thở dài tiếng, đứng dậy lấy cái chăn mỏng rồi đắp lên người ,giảm bớt độ sáng cho đèn phòng khách, sau đó xoay người trở về phòng bếp để dọn dẹp.

      Trong nhà có thêm khách, ngủ được, định vào phòng thiết kế, tiếp tục hoàn thành bản thiết kế dang dở.

      Đứng trước những khúc vải đủ màu sắc, nhìn bản thiết kế mấy lần, suy nghĩ xem nên sử dụng màu nào, chợt nhớ tới màu quần áo của người nằm trong phòng khách, vội nắm lấy ít màu vải, sau đó bước ra khỏi phòng thiết kế.

      Mượn ánh đèn nhàn nhạt đem những mảnh vải trong tay đặt lên người , đem tất cả màu sắc so sánh phen, cuối cùng chọn mảnh vải màu xanh da trời được làm từ nhung tơ tổng hợp.

      Nếu để dự tiệc sinh nhật, cái màu sắc này được ánh đèn rọi vào, nhất định rất đặc biệt, vừa hơn người lại vừa nhã nhặn, rất thích hợp với tính cách của .

      Hài lòng nheo lại mắt, lúc chuẩn bị đứng dậy, hai chân đột nhiên tê rần, cả người kịp phòng bị nên đâm vào người nằm ghế sa lon, tuy động tác của rất khẽ nhưng cũng làm người ngủ mở mắt ra, lanh tay lẹ mắt ôm , tránh cho đập đầu vào khay trà.

      “……” Giờ khắc này, gần trong gang tấc, ràng có thể ngửi được mùi hoa đào nhàn nhạt người , khí mập mờ tràn ngập khắp căn phòng.

      lúc sau, bừng tỉnh, ý thức được mình đè ngực người khác, Úc Tử Ân vội vàng giãy giụa đứng dậy, lúng túng và ảo não cúi đầu, chống lại đôi mắt tối tăm của người còn lại, khẽ vặn lông mày, mặt đỏ bừng, mở miệng xin lỗi: “ xin lỗi, xin lỗi, em……”

      Ôi trời ơi! Sao trời dùng sét đánh chết cho rồi ! Tình huống như thế, biết giải thích thế nào đây!

      Nếu coi như sắc nữ, đêm khuya yên tĩnh có mưu đồ bất chính với , làm sao còn có thể sống được nữa!

      Chậm rãi ngồi dậy, Dịch Khiêm nhìn chút, sau đó dịu dàng mở miệng: “ sao chứ?”

      “Em…em có việc gì, …… có bị thương ?” khẩn trương ngẩng đầu lên, hốt hoảng đem tay giấu ra phía sau.

      “Tôi có việc gì.” Chú ý tới động tác của , cười nhạt, an ủi đừng luống cuống và hốt hoảng “Trong tay cầm cái gì vậy?”

      có, có gì! Bây giờ còn thể cho biết.” Lui về phía sau bước, khẩn trương nhìn “Dạ dày còn đau nữa ?”

      hết đau, cám ơn !” Nhìn về ánh mắt của , nơi đó chứa đựng đầy ý cười.

      “Vậy tốt, có đói bụng , tôi hâm cháo lại cho , ăn chút nhé?”

      “Được……” cũng cự tuyệt, gật đầu cái, ngoan ngoãn như đứa bé.

      Nghe được lời , lúc này mới thoáng thở phào nhõm, “Vậy ngồi đợi tí, tôi lập tức trở lại.”

      xong, cũng dám nhìn , xoay người nhanh chân chạy lên lầu.

      Nhìn bộ dạng ảo não muốn chạy trốn của , Dịch Khiêm an tĩnh ngồi ghế sa lon, môi mỏng tự chủ nâng lên nụ cười yếu ớt.

      Thần kinh căng thẳng chưa bao giờ được nhõm, hình như lâu rồi có nụ cười vui vẻ như thế, nhất là sau khi gặp con mèo này, như sống trong giấc mộng, cuộc sống của như có ánh mắt trời chiếu rọi.

      hề rét lạnh nữa, cũng đen tối nữa.

      ý niệm loé lên trong đầu , bỗng chấn động, nhìn về phía cầu thang, ánh mắt trở nên trầm.

      Đường Tam, nếu tôi muốn mang người bên cạnh cậu , cậu làm như thế nào vậy?

      Đợi ăn xong cháo, Úc Tử Ân cũng dọn dẹp xong phòng khách, từ lầu xuống, nắm cái gối, khẩn trương nhìn muộn rồi, hãy nghỉ ngơi ở đây , em dọn dẹp xong phòng khách rồi, sáng sớm ngày mai cũng chưa muộn.”

      “Quấy rầy , rất ngại.”

      quấy rầy, dù sao phòng khách trong nhà cũng nhiều, mà chỉ có mình em ở đây. Hơn nữa, giúp em rất nhiều rồi, cũng nên để em báo đáp lại chút chứ?” Những gì thiếu người khác, trả cảm thấy rất ngại.

      “Ân Ân……” gọi khẽ, giọng nỉ non mang theo dịu dàng.

      “Hả? Thế nào?”

      cần nhớ ơn tôi rồi trả ơn, thiếu tôi cái gì cả, như vậy khiến cho sống rất mệt mỏi, có biết hay ?”

      Đem tất cả mọi chuyện tính ràng như vậy, cố chấp chịu để cho người khác tiến vào thế giới của , mặt dù thấy vẻ nguỵ trang của , nhưng cũng cảm thấy đau lòng.

      “Em biết ……” Tâm tư của bị người ta nhìn thấy, có chút xấu hổ đứng tại chỗ, biết làm cách nào để thoát: “Gian phòng lầu hai, phòng cuối cùng, nghỉ ngơi trước ! Em rửa bát đĩa xong cũng nghỉ, ngày mai mới tính tiếp.”

      “Được, ngủ ngon!” Nhìn thấu tâm tư của , cũng nhiều, gật đầu cái.

      “Ngủ ngon!”
      Last edited: 18/10/14
      dunggg, lylyChris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: MỜ ÁM (PHẦN 4)



      Ngồi ở trong phòng làm việc, Úc Tử Ân cẩn thận liếc nhìn tư liệu do Tiểu Mễ và Tiểu Toa điều tra được, những năm qua Lâm Quân Dao ra nước ngoài du học, cũng có vấn đề gì lạ, nhưng có chút chi tiết trong tài liệu cặn kẽ, nhất là đoạn thời gian trước khi trở về nước, cứ bay qua Quốc rồi lại bay qua Thái, có thể khá nhiều nước

      Phí chi tiêu thẻ ngân hàng cũng thấp, hơn sáu triệu, số tiền kia cũng phải do ba của Lâm Quân Dao gửi vào, rất dễ nhận thấy số tiền kia lai lịch.

      Hơn nữa, việc đêm hôm đó, giá của trăm gram Hải Lạc Nhân (Heroin) cũng thấp, muốn thu nó vào tay cũng phải là chuyện dễ dàng, ở những quầy bar, nó được xem là ma túy, nên cũng thể lập tức có nhiều như thế.

      Tiểu Toa ngẩng đầu khỏi laptop, nâng cặp mắt kính lên: "Lão đại, có phải hoài nghi gì đó , quả cái người tên Lâm Quân Dao này phải là người bình thường, tài khoản trong ngân hàng của ta có vài khoản ra vào , tôi điều tra, số tiền này đều được gửi vào từ tài khoản quốc tế, phải Trung Quốc."

      "Lão đại, xem có phải là ta tham gia tổ chức thần bí nào đó ?! Tôi thấy dáng vẻ của ta rất nhu nhược, giống như người dính tới những thứ đó"

      Nghe câu trả lời đơn thuần của Tiểu Mễ, Úc Tử Ân khẽ cười tiếng, "Vậy cũng chưa chắc, gặp qua tên trộm nào mà ót nó viết ba chữ ‘tôi là trộm’ rồi sao? Biết người biết mặt nhưng biết lòng, cẩn thận chút là được!"

      Tiểu Mễ gật đầu cái, hỏi lại: "Vậy chúng ta có tiếp tục điều tra ?"

      "Dĩ nhiên! Chỉ là nên hành động cẩn thận chút, tránh đưa tới hoài nghi! Bây giờ ta ở tại lãnh thổ Trung Quốc, chắc hẳn dám làm loạn, chúng ta chỉ cần cẩn thận chút, tránh cho ta theo dõi ngược lại."

      "Ừ, tôi biết rồi!"

      Sau khi chuyện xong, Tiểu Toa lấy số vải được cầu đưa lên lầu, sấp vải nhung dày được đặt bàn, "Lão đại, thứ muốn có rồi ạ! Về vải màu xanh lam được làm bằng nhung tơ tổng hợp, chúng tôi tìm khắp thành phố C rồi mà chỉ có nhiêu đây thôi, nếu như đủ, có thể phải qua thành phố khác kiếm hàng. Nếu như đủ, xin thông báo với tôi trước vài ngày."

      "Được, tôi biết rồi" Úc Tử Ân ngẩng đầu lên, nhìn bộ quần áo được thiết kế tỉ mỉ theo mô hình 3Dchi tiết nên nhìn đẹp hơn nhiều khi vẻ bằng bút đơn giản.

      In ra làm cho tỉ lệ hình ảnh giảm sút, đứng dậy cầm lấy chìa khóa bàn, "Tôi ra ngoài mua đồ chút, hai người làm xong việc rồi về sớm nhé, nhớ khóa cửa!"

      "Cảm ơn
      Lão đại ạ, nhớ lái xe cẩn thận đó! Kỹ thuật lái xe của còn chưa ổn đâu…” Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng vội vã ra ngoài của , đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Tiểu Toa đứng phía sau.“Chị, tại sao em cứ có cảm giác, thời gian này, lão đại có gì đó khác lạ?”

      “Cái gì lạ, em mới bình thường đó!” bề bận rộn, Tiếu Toa quay đầu liếc cái.

      “Chị xem thử , bộ quần áo này phải là mẫu thiết kế nam sao! Em làm việc chung với lão đại lâu rồi, vẫn chưa thấy ấy thiết kế quần áo nam? Hơn nữa còn thiết kế riêng! Thêm nữa chất liệu vải này rất khó kiếm, vô cùng mờ ám ạ!”

      “Cho dù có mờ ám chăng nữa, đó cũng là chuyện riêng của lão đại, em hỏi nhiều như vậy làm cái gì!Làm việc !”

      “Biết biết! thú vị gì cả!”Vì tìm được người chị em có thể trò chuyện cùng, Tiểu Mễ thở dài, ngoan ngoãn ngồi vào bàn làm việc.

      Vì tìm khăn tay và khuy nút phối hợp với áo, Úc Tử Ân lái xe khắp các khu bán đồ nổi tiếng.

      Bình thường thiết kế nhiều quần áo nam, nên cũng lái xe đến khu chuyên bán thời trang nam chút để tìm cảm hứng thiết kế nhưng điều để cho ngờ nhất là, vừa chọn trúng chiếc khăn tay, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng của , “Phiền đưa cho tôi xem chút!”

      Giọng này rất quen thuộc, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn Diệp Tư Mẫn đứng sau mình, lúc lâu mới mở miệng chào hỏi, “Phó tổng giám đốc Diệp!”

      ngờ lại gặp nhau ở chỗ này, Diệp Tư Mẫn lạnh lùng nhíu mày, khẽ hừ tiếng, vẻ mặt vô cùng khó ưa, kiêu ngạo nhìn , “Làm thế nào lại trùng hợp như vậy! Chẳng lẽ theo chân tôi tới đây sao!”

      Nghe được lời của , Lam Mộ Duy đứng cách đó xa liền ngẩng đầu lên, vừa thấy , gương mặt tuấn lấp tức nở ra nụ cười dịu dàng, lên trước, Lam Mộ Duy đưa đôi mắt sáng rực nhìn , “Ân Ân, làm sao em lại đến đây?”

      Thấy Lam Mộ Duy đến gần, Diệp Tư Mẫn liền cảnh giác đưatay khoác lấy cánh tay của , kiêu ngạo tuyên bố chủ quyền.

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của , Úc Tử Ân khẽ cười tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi đến mua ít đồ! quấy rầy hai người đâu!”

      qua quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, “Phiền tính tiền cái khăn này giúp tôi, cảm ơn!”

      “Mắt nhìn hàng của tiểu thư tốt, khăn của nhãn hiệu này số lượng chỉ có hạn, đây cũng là chiếc khăn cuối cùng rồi!” Nhân viên phục vụ vừa giải thích vừa cười lấy chiếc khăn đặt vào trong túi, lễ phép : “Có cần mua thêm thứ gì nữa ạ?”

      Gật đầu cái, tự nhiên hiểu cái khăn tay của hãng này luôn được bán giới hạn, muôn mua nó là vì nó có hai.

      “Tôi cần mua thêm chút đồ cho quần áo, dẫn tôi xem chút được !”

      “Vâng ạ, mời tới bên này!”

      Nghiêng đầu nhìn hai người cái, Úc Tử Ân trừng mắt, cũng muốn nhiều lời, xoay người đuổi theo bước chân của nhân viên phục vụ.

      Phía sau lưn truyền đến giọng mềm mại của Diệp Tư Mẫn: “Mộ Duy, xem thử xem cái khăn tay này như thế nào? Đặt người cũng tệ, rất thích hợp xuất trong sinh nhật của cậu …”

      “Ừ…” Nhìn theo bóng người xa, Lam Mộ Duy hững hờ đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đứng cạnh quầy kính.

      Tim của nhảy loạn, nhất thời khiến Diệp Tư Mẫn nổi giận, đưa tay qua kéo đến bên cạnh, xoay người ngăn trước mặt , “Mộ Duy! Rốt cuộc có nghe em gì hay !”

      Mùi nước hoa nồng nặc xông vào trong mũi Lam Mộ Duy, khẽ bừng tỉnh, nhìn ngăn trước mặt mình, lưu luyến thu hồi tầm mắt, giữa hai lông mày xuất vài tia kiên nhẫn: “Em thích là tốt rồi, có ý kiến gì!”

      … Mộ Duy!” Diệp Tư Mẫn khẽ cắn răng, khống chế tâm tình, mặt rất nhanh khôi phục vẻ tươi cười, kéo cánh tay của , “Mộ Duy, xem, mình nên tặng cậu quà gì?”

      “Cậu chẳng thiếu cái gì đâu, ta cứ tới dự là được.” Lạnh nhạt bỏ tay của ra, vào phòng thay đồ để đổi trang phục lại.

      Diệp Tư Mẫn bị gạt tay xuống, đứng nguyên chỗ, hít hơi sâu, áp chế ghen tị trong đáy lòng, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn theo bóng dáng rời , móng tay sơn màu đỏ thẫm bấu vào da thịt.
      Last edited by a moderator: 18/10/14
      lylyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :