1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân hôn: Tham mưu trưởng trêu ghẹo vợ - Luật Nhi (Update c73) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 73: Ông xã, em làm chuyện xấu!



      "Niệm Hề, rất nhớ em!"

      Khuất nhục lớn nhất trong đời , đó là đêm tân hôn, ông xã uống quá nhiều rượu, luôn mồm gọi tên khác.

      Mà Hoắc Tư Vũ, vừa hay chình là bi kịch đó.

      "Niệm Hề, sao em thể tha thứ cho . sai, sai rồi.. Em đừng bỏ ! " Say rượu lòng, lời này quả sai. Đàm Dật Nam chính là ví dụ điển hình. ràng cùng Hoắc Tư Vũ kết hôn, nhưng trong lòng ta, vẫn chỉ có Cố Niệm Hề.

      "Niệm Hề..."

      "Niệm Hề, Niệm Hề, trong lòng chỉ có mình Cố Niệm Hề sao? Nếu thế, tìm ta ngay bây giờ !" Phẫn nộ, làm cho Hoắc Tư Vũ có chút điên cuồng.

      Đêm tân hôn giường cưới, ông xã lẩm bẩm lại phải mình. , làm cho ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Hoắc Tư Vũ cảm giác, mình sắp bị ta làm tức điên. Nếu tại ra khỏi phòng, ta mình bị tức chết.

      Lạnh lùng trừng mắt liếc người đàn ông ngừng mớ, Hoắc Tư Vũ đứng dậy chuẩn bị xuống giường.

      Lại nghĩ, khi chuẩn bị xuống giường, eo đột nhiên bị dòng lực đạo tập kích. Chỉ chốc lát sau, sau lưng dán lên dòng ấm áp!

      Nhìn vòng eo mình, Hoắc Tư Vũ thấy chóp mũi của mình có chút mỏi nhừ. Nếu như phải là người đàn ông này máu lạnh như vậy muốn lôi mình đếnn bệnh viện tẩy thai mà , lòng của mình có lẽ lạnh như vậy. Cùng ta sống lâu như thế, Hoắc Tư Vũ sớm lạc lối. Thân và tâm sớm thước về ta, ta hoàn toàn nguyện ý cũng Đàm Dật Nam vượt qua cuộc sống này cả đời, thậm chí là cả kiếp sau.

      Cho nên, khi cảm giác được vòng ngực ấm áp của Đàm Dật Nam, tâm Hoắc Tư Vũ lại đột nhiên mềm nhũn. Nếu như Đàm Dật Nam hối hận hành vi lúc trước của mình, nếu như biểu của tốt, mình nguyện ý ở bên cạnh , làm trợ thủ đắc lực nhất cho .

      Nhưng khi Hoắc Tư Vũ trong lòng bị ấm áp bao quanh, lại nghe sau lưng truyền đến giọng : "Niệm Hề, đừng , đừng rời !"

      "Niệm Hề, muốn ấy! Từ đầu tới cuối, chỉ muốn kết hôn với em, chỉ có em..."

      "Niệm Hề, đừng rời !"

      khắc kia, Hoắc Tư Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, chất lỏng ấm áp, chậm rãi từ trong vành mắt trượt ra.

      Đàm Dật Nam, ra biểu ôn nhu của , toàn bộ cũng là vì Cố Niệm Hề. Mà tôi còn ngây ngốc cho rằng, bỏ được tôi...

      Giận dữ, hung hăng hất tay ta ra. Nhưng sức lực của vẫn bằng kẻ say rượu kia.Trong tích tắc, bị ta đè xuống giường, nụ hôn liên tiếp rơi xuống: "Niệm Hề, cho được hay ?"

      "Niệm Hề, em có biết chờ đợi ngày này, lâu sắp phát điên!"

      Vừa hôn hít Hoắc Tư Vũ, đồng thời, ta vẫn quên lải nhải!

      Những lời này, giống như thanh dao nhọn sắc bén, hung hăng cứa sâu trong lòng Hoắc Tư Vũ.

      "Niệm Hề, muốn em, muốn em!" Hoắc Tư Vũ y phục người, sớm bị ta xé rách. Giờ phút này, ta cũng nhanh chóng thoát quần áo người.

      Chỉ chốc lát sau, ta đem y phục của mình và Hoắc Tư Vũ lột sạch. Lại lần nữa trở lại bên cạnh , ta lại trở nên dè dặt. Giống như đè dưới thân ta là vật trân quý nhất thé giới, mà ta lại thể làm tổn thương nó...

      đối lập quá mức này, rốt cuộc Hoắc Tư Vũ cũng thấu hiểu, nâng niu với Cố Niệm Hề đối lập với thương tiếc của mình, trời vực.

      Có lẽ, Cố Niệm Hề trong tâm Đàm Dật Nam là nữ thần cao quý, mà mình, lại chính là loại con tùy ta đùa bỡn!

      Nhìn ta trình diễn tiết mục nực cười ở trước mặt mình, Hoắc Tư Vũ đột nhiên nở nụ cười!

      Đàm Dật Nam, chỉ biết đến Cố Niệm Hề. Nếu như biết, đêm nay người cùng dây dưa là tôi, biết là cái dạng gì!

      Nghĩ tới đây, đột nhiên nhếch môi nở nụ cười.

      vòng tay ôm cổ, đáp lại nụ hôn cuẩ nh ta. Thấy được đáp lại, ta lại càng vui mừng ôm chặt lấy .

      Chỉ chốc lát sau, ta ở người mạnh mẽ xông tới.

      Đêm nay, trong đầu ta chỉ có suy nghĩ, đó là có được nữ thần. mà trong lòng Hoắc Tư Vũ cũng chỉ có : ta mình, lại còn trêu chọc mình, vậy hẫy để bọn họ thống khổ dây dưa cả đời!

      Đêm này, đối với Đàm Dật Nam, là đêm vui vẻ nhất .

      Thế cho nên sau khi chiếm được thỏa mãn, liền ôm lấy cũng toàn thân ướt đẫm kia, ngủ say. Ngay cả trong mơ cũng mỉm cười.

      Chỉ tiếc, sung sướng này, cũng chỉ duy trì đến sáng hôm sau.

      Ngày hôm sau, khi ta tỉnh giấc, tinh thần sảng khoái. Liên tưởng tới chuyện phát sinh đêm qua, ta thỏa mãn đem nằm cách đó xa kéo ôm lại, để cho khuôn mặt nhắn của quay về phía mình.

      Nha đầu còn đơn thuần như vậy, tối qua lại cùng mình điên loan đảo phượng, chắc hẳn vô cùng thẹn thùng, dám đối mặt với mình?

      Bất quá, có vấn đề gì. Chỉ cần trở lại bên cạnh mình, hành vi thân mật này, sau này còn thường xuyên phát sinh.

      Mình, phải nhanh chóng để thích nghi mới được!

      Ôm thân thể mềm mại trong ngực, Đàm Dật Nam cảm giác thân thể mình lại bắt đầu hồi phục, lại có xung động muốn .

      Nhưng ngay lập tức, khi ta thấy người nằm trong ngực mình là ai, nụ cười lập tức cứng đờ, vòng tay ôm cũng run rẩy, thậm chí ngay cả dục vọng, cũng bị dội gáo nước lạnh!

      ta kinh hãi đẩy ra, lại vén chăn lên. Vừa nhìn thấy hai người đều khỏa thân, lông mày ta càng nhăn nhúm vo thành nắm!

      Đây là có chuyện gì?

      Chẳng lẽ, người cùng mình triền miên đêm qua, phải Niệm Hề, mà là Hoắc Tư Vũ?

      "Nam, tỉnh?" Bị quấy nhiễu như thế, Hoắc Tư Vũ cũng tỉnh.

      "Em, tại sao lại ở đây?" Mĩnh nhớ , đêm qua cùng mình dây dưa, ràng là Cố Niệm Hề, vì sao vừa tỉnh dậy, lại trở thành Hoắc Tư Vũ?

      Chẳng lẽ, ta đuổi Cố Niệm Hề ?

      "Nam, mê gì vậy! Chẳng lẽ, vẫn chưa tỉnh rượu sao? Chúng ta kết hôn hôm qua, Hoắc Tư Vũ – em tại danh chính ngôn thuận làm vợ của , nằm giường này, phải em, chẳng lẽ là Cố Niệm Hề hay sao?"

      Bởi vì mặt Đàm Dật Nam kinh hoảng, làm đau nhói lòng . Cùng mình lên giường, cứ trưng ra bộ mặt biết vậy chẳng làm, vậy tại sao lúc trước còn muốn cùng mình lên giường đây?

      Nghĩ tới đây, tức giận nghẹ lâu trong lòng , cũng trực tiếp phát tiết ra!

      " có ý này. muốn hỏi, tối hôm qua vẫn luôn là em... Cùng cùng chỗ à?" Có lẽ Đàm Dật Nam cũng ý thức lời vừa rỗi có chút đả thương người, lúc này, vừa quan sát Hoắc Tư Vũ, vừa hỏi.

      "Đó là đương nhiên, chẳng lẽ em còn tưởng rằng, những khác cùng lên giường hay sao?" Hoắc Tư Vũ nhìn bộ dạng dè dặt của ta, khóe miệng lại ức chế được cười lạnh.

      Nghe lời , ta giống như rơi vào hầm băng. Chí hàn kia, phảng phất đem tất cả thần chí của ta nuốt chửng.

      như vậy, tối ngày hôm qua cùng mình thân mật, phải Cố Niệm Hề.

      Kỳ , mình nên dự liệu được. Nha đầu kia, bây giờ ngay cả chuyện với mình cũng lười, làm sao có thể cùng mình lăn lộn giường?


      Nhưng ngờ, khi trần trụi phơi ra trước mắt, lại hành hạ mình thống khổ đến vậy!

      Thở dài hơi, Đàm Dật Nam sốt ruột cầm quần áo của mình lên, bắt đầu mặc lại y phục.

      "Nam, sáng sớm muốn đâu?"

      " làm!"

      "Chúng ta mới vừa vặn kết hôn, phải là cần phải có thời gian nghỉ kết hôn sao?" Hoắc Tư Vũ thấy Đàm Dật Nam mặc chỉnh tề, sải bước về phía cửa, lập tức nhảy xuống giường, tùy ý chụp lấy chiếc ao, che thân thể liền theo tiến lên.

      Người khác kết hôn, chỉ có hôn lễ long trọng, còn có tuần trăng mật đáng nhớ. Nhưng Thư Lạc Tâm, bởi vì chê thân phận của , ngay cả tuần trăng mật cũng lấy lý do mang thai mà hủy bỏ. Mà bây giờ, Đàm Dật Nam thậm chí ngày tân hôn đầu tiên, muốn đến công ty!

      Điều này, bảo mình làm sao mà chịu nổi?

      "Chuyện của công ty rất nhiều, phải quay về xử lý!" Kỳ , ta chỉ muốn đối mặt Hoắc Tư Vũ! Vừa nhìn thấy , lòng phiền chán.

      "Cái gì mà rất nhiều, giao cho những người khác xử lý được sao. Hôm nay, ở nhà với em, được sao?"

      "Công ty là nhà mình, người ngoài làm việc sao hết lòng được. Thôi, em cũng hiểu, trước!" xong lời này, Đàm Dật Nam trực tiếp sải bước bước ra cửa phòng ngủ.

      Mà Hoắc Tư Vũ bị lưu lại, vô lực ngồi dưới đất!

      Đây cũng là ngày tân hôn đầu tiên của !

      Chồng , lấy lý do công ty nhiều việc, lẩn tránh mình.

      rất khó tưởng tượng, cuộc sống sau này của bọn họ thành cái dạng gì.

      Mà hết thảy này, đều do mình cực nhọc vất vả tính toán mới có.

      Chẳng qua, mình cảm thấy vui vẻ sao?

      ___________________________________________

      "Ông xã, có rảnh ?" Ngày này, thời điểm Đàm Dật Trạch rời giường, Cố Niệm Hề còn có chút vô lại lăn qua lăn lại giường. Nghẹn gặp Đàm Dật Trạch bắt đầu mặc quân trang, mơ hồ hỏi như thế.

      Đôi mắt đen láy, lóe ra ánh sáng mong đợi.

      "Hôm nay phải tiếp vị khách quan trọng, nên hơi bận! Như thế nào, em có chuyện gì ?"

      chỉnh chan quan phục của mình xong, liền đến bên giường ngồi xuống. Đem cái thân thể mềm mại kia kéo vào trong ngực của mình.

      " có..." có khách quan trọng, xem ra hẳn là có rảnh cùng mình dạo phố!

      Kỳ từ rất lâu trước kia, Cố Niệm Hề rất muốn quấn quít lấy cùng mình dạo phố lần. Nhưng đối với Đàm Dật Trạch - ngày kiếm tỷ bạc mà , khó có thể thỏa lòng.

      Mặc dù biết vai là quốc gia và nhân dân, nhưng Cố Niệm Hề vẫn khó tránh khỏi chút thất lạc.

      Bộ dạng thế này, tất nhiên lọt vào mắt .

      " có sao?" nhìn vẻ mặt muốn lại thôi của , liền đè giường: " nữa, cù lách em!"

      Cố Niệm Hề sợ nhất đúng là chiêu này!

      Cho nên, dưới huy hiếm của , đành đàng hoàng cung khai: " cũng chưa từng cùng em dạo phố!"

      " ra là muốn dạo phố với em, sớm phải xong rồi sao?" Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì cười của , lại sủng ái ôm vào ngực.

      "Nhưng đều có thời gian!"

      "Ai có thời gian. Cùng bà xã dạo phố, cho dù có thời gian cũng phải có." Trong mắt tràn ngập ý cười, tronong thế này càng chân hơn ngày thường.

      Mà đây cũng là lần đầu tiên nghe từ trong miệng hai chữ “bà xã”. Chẳng biết tại sao, lại có chút kỳ quái, hại tim đập thình thịch.

      " ? cùng em dạo phố sao?"

      "Đương nhiên, bất quá khả năng phải đợi hai ngày, hai ngày nay có nhân vật quan trọng đến thành phố!" Lúc lời này, Đàm Dật Trạch có thâm ý nhìn khuôn mặt nhắn Cố Niệm Hề chút, độ cong khóe miệng càng hơn."Chờ xử lý tốt những chuyện này, cùng em dạo phố cả ngày, như thế nào?"

      " tốt quá, được đổi ý nha! Đến lúc đó phải mua hạt dẻ cho em, mua tất cả những thứ em cần tìm." Cố Niệm Hề trong mắt đều là mong đợi.

      "Chỉ cần em muốn, đều mua cho em! Gạt người, là con chó con!" Chỉ cần có thể cùng Cố Niệm Hề mỗi ngày vui cười ở cùng nhau, muốn trả giá cả sinh mạng, cũng có thể.

      "Hơn nữa, hai ngày nay cho em kinh hỷ lớn!" xong, lại có dụng ý nhìn cười.

      "Cái gì ngạc nhiên mừng rỡ?"

      Cố Niệm Hề hăng hái nắm lấy quân phục xanh biếc của , cổ áo có nhiều chỗ bị làm nhăn. Nhưng chút cũng có phát giác được, mà cho dù chú ý tới, cũng có vạch trần. thích , vô ưu vô lo. Ngẫu nhiêu giễu võ giương oai, đánh vài chủ ý xấu, cũng có thể.

      "Đến lúc đó, người ta đến nhà, em biết! Bất quá trước tiên, em phải thưởng !" giống như nút thắt, rất khó tháo, phong thái ung dung ưu nhã, gương mặt thâm trầm, như cười như . Tựa hồ, sớm nắm trong tay toàn cục.

      Đối với Đàm Dật Trạch tràn đầy tự tin, Cố Niệm Hề có vẻ có chút mơ hồ:

      "Thưởng cái gì?"

      nhìn thấu suy nghĩ của . Lại càng hiểu, muốn thưởng cái gì.

      Bất quá, giây sau biết “Thưởng” trong miệng , là chỉ cái gì.

      Bởi vì bàn tay tà ác của , thăm dò vào trong áo ngủ của , tác oai tác quái trong đó. Mà khóe miệng của , lại càng ôm lấy tà ác đường cong, vẻ mặt cười xấu xa : "Chính là cái này! Tốt lắm, trước, hôm nay phải gặp nhân vật quan trọng, nếu đến chễi, để lại ấn tượng xấu!"

      xong lời này, có tiếp tục làm ác. Ngay cả bàn tay an phận, rút lui khỏi trận địa.

      Nhìn soi gương, sửa sang lại y phục, liền tự tin tiêu sái ra khỏi phòng.


      Kỳ , tư thái như vậy, phải chưa từng thấy. Có đôi khi gặp mặt nhân vật quan trọng nào đó, lại được thấy tư thái ổn trọng của .

      Chỉ có hôm nay, Đàm Dật Trạch cho cảm giác, vô cùng kỳ quái!

      Bởi vì, cảm giác, cảm thấy, hôm nay Đàm Dật Trạch giống như chỉ lấy tư cánh Tham mưu trưởng quân khi để gặp mặt người kia, càng giống hơn là nàng dâu xấu muốn gặp cha mẹ chồng!

      đúng, Đàm Dật Trạch phải phụ nữ!

      Vậy hẳn là: lấy thân phận con rể, gặp mặt cha vợ?

      Càng suy nghĩ, cảng cảm thấy nực cười. Bởi vì tại là vợ , mà cha , lại ở cách xa ngàn dặm.

      Đàm Dật Trạch làm sao có thể muốn gặp cha vợ đây?

      Ngẫm lại, cái ý nghĩ này của mình là nực cười!

      Vì muốn vứt bỏ suy nghĩ phiền loạn kia ra khỏi đầu, liền rời giường. Chỉn chu lại cách ăn mặc, liền ra ngoài phòng khách.

      Tiếp qua hai ngày, chờ giải quyết ổn thảo công việc, bọn họ lại về với tổ ấm của mình.

      Nơi đó mặc dù , nhưng so với nơi này càng ấm áp hơn.

      Vừa nghĩ tới rất nhanh trở lại cuộc sống gia đình trước kia, Cố Niệm Hề ngăn được mong đợi.

      Ra cửa, dự định gọi điện thoại cho Tô Du Du, xem chút ấy có rảnh , cùng nhau ra ngoài gặp mặt. Nhưng đúng lúc này điện thoại của lại đổ chuông.

      số điện toại lạ.

      Ai sáng sớm tìm mình nhỉ?

      Suy nghĩ chút, nghĩ ra ai liền nhấn nút.

      "Alo, xin chào, xin hỏi ai ở đầu giây!"

      "Là tôi, phải ngay cả giọng của tôi cũng nhận ra chứ?".

      " ra, là dì Thư! Sớm như vậy gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì?" Cố Niệm Hề tự nhiên nhận ra, người trong điện thoại là Thư Lạc Tâm.

      Nhưng sao sáng sớm tìm?

      Hơn nữa, vừa rồi lúc xuống lầu, Thư Lạc Tâm phải vẫn còn ăn cơm sao?

      Thư Lạc Tâm có chuyện tìm minhg, sao ngay lúc đó, sao phải gọi điện? Điều này, làm cho thể hoài nghi, Thư Lạc Tâm lúc này gọi điện thoại tìm mình muốn chuyện riêng.

      Chuyện này, thể để cho mọi người biết. Đặc biệt là, người vừa rồi cùng bà ta ăn sáng – ông nội Đàm.

      "Gọi điện thoại cho , đương nhiên là có chuyện. Bất quá, trong điện thoại ràng, chúng ta tìm địa điểm gặp mặt !".

      "Tốt lắm, dì chọn địa điểm , tôi lập tức qua!"

      Buông điện thoại xuống, dựa theo địa chỉ Thư Lạc Tâm cho, Cố Niệm Hề tới quán cà phê của công ty bách hóa.

      Bởi vì thời gian còn sớm, nên nơi này cũng chưa có ai.

      Cố Niệm Hề vào trong quán thấy Thư Lạc Tâm ngồi ở trong góc quán.

      Lúc này, trời còn lạnh như trước, nên Thư Lạc Tâm, cũng chỉ mặc bộ váy đơn giản. thể thừa nhận, bà ta rất biết cách ăn mặc. hơn năm mươi, ăn mặc tao nhã, mặt chỉ đánh chút phấn lót, môi cũng chỉ tô son nước. Mái tóc đen được búi cao, làm lộ ra chiếc cổ trắng nỗn. Nếu như quen biết, bạn rất có thể nghĩ bà ta chỉ độ ba mươi mấy.
      .

      Lúc Cố Niệm Hề tới, vừa vặn bà ta thưởng thức cà phê. Động tác ưu nhã, đó để đoán được gia cảnh bà ta

      ."Ngồi . Nơi này cà phê rất ngon, có muốn uống ly ?"

      đến, bà ta cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cái, nhân tiện .

      " cần. Buổi sáng, tôi uống cà phê!" Cũng có thể , thế nào thích uống cà phê. Đặc biệt, vẫn là cùng người hoan nghênh mình thưởng thức nó.

      Tựa như tại...

      Mặc dù Thư Lạc Tâm đem vẻ mặt của mình khống chế vô cùng tốt. Nhưng Cố Niệm Hề vãn nhạy cảm nhận ra, khinh thường của bà ta này đối với mình.

      Nhưng có lé, với bất kỳ ai có bối cảnh, đều nhận được đối đãi này ?

      " biết thưởng thức. Cũng đúng, gia đình của , chắc cũng thể cho cuộc sống như thế." Quả nhiên, có ngoài dự liệu, được mấy câu, bà ta lộ bản chất.

      "Dì Thư, có chuyện gì ngài cứ thẳng ra !" Ngồi đây cùng bà ta quanh co lòng vòng, thỉnh thoảng lại vài câu mỉa mai, rất khó chịu.


      "Tôi biết muốn ngồi đây cùng tôi, và tôi cũng thế. Hôm nay tôi hẹn ra đây, chắc cũng đoán được chuyện gì đúng ?" Thư Lạc Tâm buông tách cà phê tay xuống, chống mắt nhìn lại .

      "Này... như thế nào?" Co đương nhiên đoán ra, bà ta châm chọc khiêu khích, đến tìm mình tuyệt đối khong phải chuyện tốt gì.

      Bất quá, có hứng thú xem chút, Thư Lạc Tâm rốt cuộc muốn làm chuyện gì.

      Lần trước gặp mình, bà ta lấy ra hai mươi vạn, muốn đuổi mình .

      Lần này, biết bà ta chuẩn bị cái gì đây?

      Mình nên làm gì nhỉ?

      Chẳng lẽ, giống như lần trước, trực tiếp cự tuyệt? Hay là làm như , nếu bà ta cho, cứ nhận?

      Trong khi còn bận nghĩ nên ứng phó thế nào, Thư Lạc tâm ưu nhã cầm ví da, từ bên trong rút ra tờ giấy, sau đó đặt trước mặt .

      Nhìn chữ tờ giấy, Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười.

      ra, Thư Lạc Tâm giống như lời , bà ta xem tiền tài đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cho nên, khi người khác thuận ý bà, bà ta dùng tiền để giải quyết vấn đề! Bởi vì bà ta cảm thấy, thế giới này, ai cũng xem trọng tiền tài như bà ta!

      "Tôi biết, hai mươi vạn lần trước đưa, có thể thấy ít, chịu nhân cũng chịu bỏ Tiểu Trạch. Hôm nay, tôi cho trăm năm mươi vạn, đó là toàn bộ tiền riêng của tôi. Chỉ cần chịu bỏ Tiểu Trạch, tất cả đều là của . Cầm số tiền này, có thể trở về quê, làm chút buôn bán , tương lai cũng có thể giàu có. Muốn tìm đối tượng tốt, cũng rất dễ dàng!"

      Nhìn nụ cười mặt Cố Niệm Hề, Thư Lạc Tâm yên tâm hơn nhiều.

      trăm năm mươi vạn này, bà phải tích cóp từng chút trong nhiều năm liền, cộng thêm chút lợi nhuận khi đầu tư vài hạng mục .

      Vì cuộc hẹn hôm nay, bà mất ngủ cả đêm qua. Nghĩ rất nhiều phương pháp, để Cố Niệm Hề nhân số tiền này.

      Sở dĩ cho tới bây giờ, Thư Lạc Tâm đều muốn làm cho Cố Niệm Hề rời khỏi Đàm gia. Đương nhiên vì con trai duy nhất của bà.

      ta cưới Hoắc Tư Vũ, mặc dù phải là thị trưởng thiên kim gì đó. Nhưng ta nếu biết an phận thủ thường, lại còn sinh cho Đàm gia đích tôn duy nhât, tài sản Đàm gia tương lai cũng thể thiếu. Nhưng vấn đề lại xuất người Cố Niệm Hề.

      Chỉ cần Cố Niệm Hề còn ở Đàm gia ngày nào, con trai bà càng thể an phận. Mặc dù bà lớn tuổi, nhưng vẫn còn nhận ra, mỗi ngày chỉ cần đến thời điểm ăn sáng, ánh mắt Đàm Dật Nam lại dán chặt người Cố Niệm hề. Mặc kệ người khác gì, hay làm gì, ta đều giống như thấy.

      Tựa như hồn phách bị câu mất!

      Mặc dù bây giờ còn chưa gây ra nhiễu loạn gì, nhưng chung sống lâu, khó tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu để cho Đàm Dật Nam cùng con hồ ly tinh này cấu kết lại, nếu bị vạch trần, với tính tình của Đàm Kiến Thiên với ông nội Đàm, tuyệt đối để cho Đàm Dật Nam tiếp nhận Tập Đoàn Minh Lãng.

      Vì chấm dứt hậu hoạn, Thư Lạc Tâm chuẩn bị ra tay mạnh. Đem Cố Niệm Hề đuổi , rời khỏi tầm mắt Đàm Dật Nam, cái nhà này về sau nhất định yên lặng ít.

      Vốn suy nghĩ kế sách cả đêm, hao hết tâm tư nghĩ xem hôm nay làm sao để khuyên Cố Niệm Hề nhận chi phiếu, bà ta làm thế nào cũng nghĩ được, hôm nay cần bà ta mở mồm, Cố Niệm Hề cầm lấy chi phiếu, ở ngay trước mặt bà, đem chi phiếu cất vào trong ví da.

      Điều này làm bà ta thấy rất mừng rỡ.

      "Xem ra, cũng nghĩ thông suốt rồi? Thay vì đứng ở Đàm gia, coi chừng Tiểu Trạch, còn bằng cầm tiền, tìm người tuổi còn trẻ chút, thể lực cũng tốt chút, sống tự tại!" Có lẽ chứng kiến Cố Niệm Hề cầm chi phiếu, cuối cùng cũng thở phào nhõm, nên cũng quản nhiều mà ra những lời như vậy.

      Thư Lạc Tâm như vậy, rất khó làm cho Cố Niệm Hề liên tưởng tới, cai người thường ngày ở trước mặt những người khác đều bộ cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết.

      "Dí Thư, tiền này tôi nhận. Bất quá, tôi bỏ ông xã, cũng rời khỏi Đàm gia!" Cố Niệm Hề thu hồi chi phiếu sau, đối với Thư Lạc Tâm .

      hồi này, làm cho người đối diện khuôn mặt bắt đầu văn vẹo, thay đổi hình dạng!

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Cố Niệm Hề thề, vừa rồi những lời đả thương người. Còn nữa, cũng dùng vẻ mặt oán độc để nhìn Thư Lạc Tam. Xem xem, tại cười rất ngây thơ vô tội.

      "Tiện nhân, ràng nhận tiền, dựa vào cái gì rời khỏi Đàm gia, rời Đàm Dật Trạch?" Thư Lạc Tâm rất muốn chửi ầm lên, nhưng bây giờ nhà ăn bắt đầu đông người, hơn nữa những người đến đât đều, phi phú tức quý, có chút quen biết với bà ta, cho nên Thư Lạc Tâm chỉ có thể giảm thấp thanh xuống.

      "Dì Thư, tôi thấy mootjlaanf bà có thể bỏ ra nhiểu tiền như vậy, chắc hẳn tiền Đàm gia so với này nhiều hơn ! Ông xã , chúng ta bây giờ rất nghèo. Cho nên có trưởng bối giúp đỡ, đương nhiên phải nhận mới lễ phép!" khóe miệng Cố Niệm Hề, vẫn như cũ treo nụ cười mờ nhạt. Từ trong mắt Thư Lạc Tâm, thấy hình ảnh của mình, dí dỏm đáng .

      Cũng biết vì cái gì, vẻ mặt như thế lại càng kích thích Thư Lạc Tâm.

      Giờ phút này, bà ta nắm túi sách hàng hiệu trong tay, quá dùng sức nên lộ khớp. ngón tay run rẩy, cũng giống như cực lực khống chế tâm tình bộc phát.

      Nhìn xem ràng sắp tức nổ tung, lại bởi vì thể diện mà phải nhẫn nhịn, Cố Niệm Hề đứng lên, khom người : "Nếu dì Thư hôm nay hẹn tôi ra ngoài đạt được mục đích, vậy tôi liền cáo từ trước!"

      Đưa tay, Cố Niệm Hề lúc rời cũng có quên túi sách vừa rồi bỏ vào trong đó chi phiếu trăm năm mươi vạn.

      nữa, hoài nghi bà ta bùng nổ, có thể hay đem chính mình hành hung trận!

      "... đứng lại đó cho tôi! nhận tiền của tôi, còn biết xấu hổ phá bỏ ước định, chẳng lẽ sợ tôi cho Tiểu Trạch bộ mặt của sao?" Thư Lạc Tâm hổn hển, nhưng vẫn dám trực tiếp tức miệng chửi ầm lên.

      Bởi vì, nơi này có người giống như bà ta, hoặc là so với bà ta có thân phạn cao hơn.

      Bà ta dám, dễ dàng phá hư hình tượng thục nữ cao quý trong suy nghĩ của người khác.

      "Dì Thư, kỳ tôi cho tới bây giờ cũng thích vô duyên vô cớ lấy tiền của người khác. Nhưng chồng tôi , trưởng bối đưa cho chúng ta, phải nhận lấy. thực tế, ấy cũng biết dì Thư thích lấy tiền trợ giúp bọn tiểu bối." ra những lời này thời điểm, Cố Niệm Hề thấy tận mắt chứng kiến người sắc mặt từ đỏ chuyển xanh mướt, lúc sau xanh lục biến thành đen.

      Đem phẫn nộ của bà ta, toàn bộ quét thu vào mắt, Cố Niệm Hề mới tiếp tục mở miệng : "Tốt lắm dì Thư, thời gian hơi trễ, Niệm Hề còn có chút việc, phải trước. quấy rầ dì Thư uống cà phê nữa."

      xong lời này, Cố Niệm Hề xách theo tay túi sách ly khai.

      Bước nhàng, khóe miệng tung bay, có bất kỳ cảm giác tội ác.

      , nhìn sắc mặt Thư Lạc Tâm bây giờ biến hó từng chút , tâm tình của phi thường khoái trá.

      Về phần trăm năm mươi vạn này, còn chưa nghĩ kỹ nên xử lý như thế nào.

      Điều này cũng có vấn đề gì, tham mưu trưởng Đàm phải rồi sao? Chuyện gì cũng gánh vác thay mình, mình mới cần quan tâm những thứ này được hay .

      Hai ngày nay khí trời cũng tệ lắm, mình cần phải ra ngoài làm số chuyện...

      ____________________________________________

      Hai ngày nay biết làm sao, Đàm Dật Trạch mỗi ngày giống như đều có chuyện gấp rút làm xong. Mỗi ngày đều rất khuya mới trở về nhà.

      Buổi tối hai hôm trước, Cố Niệm Hề chống đỡ nổi, ngủ thiếp .

      Tối nay, nhất định muốn đợi về nhà.

      Hôm trước cầm tiền của Thư Lạc Tâm, hai ngày nay bà ta vừa thấy Cố Niệm Hề đều bộ hận nghiến răng nghiến lợi. Giống như hận thể đem Cố Niệm Hề trực tiếp nuốt chửng.

      Bà ta đương nhiên đau lòng tiền của mình.

      trăm năm mươi vạn, đây chính là tích cóp cả đời bà!

      Thế nhưng lại bị Cố Niệm Hề cầm , bà ta giống như người câm ăn hoàng liên, khổ mà được. Cũng có thể cùng Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm , sợ bị bọn họ chỉ trích bà ta luôn lấy tiền nhục nhã người khác, lại thể cùng Dàm Dật Nam . Bà ta có quên, mỗi lần cùng ta đến Cố Niệm Hề, ta luon luôn đứng về phía . Điều này làm cho Thư Lạc Tâm tức tối thôi, càng quyết tâm muốn Cố Niệm Hề rời khỏi Đàm gia!

      Cho nên hai ngày nay, mỗi lần gặp Cố Niệm Hề, đều tìm cách gây khó dễ cho . Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút ủy khuất, đồng thời càng thêm nhung nhớ Đàm Dật Trạch.

      Nhưng chưa đợi trở về, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

      Vì bảo trì đầu óc thanh tỉnh, chỉ có thể chui vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

      Rốt cục, hơn mười giờ, cửa chính phòng ngủ vang lên.

      Người nhung nhớ hai ngày nay, rốt cục xuất ở trước mặt .

      "Ông xã!" Ngăn được rung động trong lòng, Cố Niệm Hề giống như con thỏ, trực tiếp từ giường nhảy tới trong ngực Đàm Dật Trạch, đôi bàn tay bé cũng sít sao vòng ở cổ .

      "Ơ, vật còn chưa ngủ?" Cố Niệm Hề luôn luôn ngủ sớm. Cho nên hai ngày nay chờ lúc hết bận về nhà, Cố Niệm Hề cũng ngủ.

      Mà hôm nay, còn tỉnh, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy, điều này rất mới lạ.


      "Em đợi !" Muốn cùng chuyện, mình nhận trăm năm mươi vạn của Thư Lạc Tâm, càng muốn trông thấy ...

      "Sao tay lại lạnh thế? Có phải mặc đủ ấm ?" Thuần thục đem tay Cố Niệm Hề để lên cổ của mình, để sưởi ấm, Đàm Dật Trạch lại ôm đến giường, để ngồi ở đùi của mình.

      "Vừa rồi luôn mệt rã rời, sợ ngủ thiếp lại gặp được , nêm em dùng nước lạnh rửa mặt."

      "Vật , lần tới muốn ngủ ngủ, nếu muốn gặp trở về đánh thức em. Trời lanh thế, dùng nước lạnh rửa mặt, bị cảm làm sao?"

      hung hăng hôn môi của , bày tỏ trừng phạt của mình. Nhưng lại thấy được, sủng ái tràn ngập trong đôi mắt .

      "Lần sau làm là được!" cầu xin tha thứ.

      " , hôm nay chờ trễ như vậy, có chuyện gì?"

      "Ông xã, em hôm trước làm chuyện xấu."

      "Chuyện gì xấu, chỉ cần ta có thể giúp em, đều có vấn đề, cứ thẳng tay mà làm!" Tay của , an phận thăm dò vào vạt áo trong Cố Niệm Hề.

      Liếc người nào đó làm ác, hiển nhiên có đem lời của mình bỏ vào trong đầu, Cố Niệm Hề đứng dậy, từ trong túi lấy ra tờ giấy, đặt lên tay .

      "Đây là..." Bởi vì thân thể mềm mại trong ngực rời , có vẻ cũng cao hứng, cầm lấy tờ giấy kia cao thấp nhìn trong chốc lát, mới mở miệng: " ra chuyện xấu em , là cái này?"


      "Chẳng lẽ, còn thấy đây chưa được coi là chuyện xấu?" Cố Niệm Hề hiểu, ngữ điệu hiển nhiên có chút bất mãn.

      "Đây coi là xấu chuyện gì? Bà ta lại lấy tiền đuổi em khỏi sao?" hỏi.

      Cố Niệm Hề gật đầu, chính là như vậy.

      "Cho nên căn bản cũng tính là chuyện xấu, ai bảo bà ta luôn lấy tiền chuyện? Bà ta luôn là như vậy, cần phải để bà ta nếm thử chút tư vị có tiền cũng làm được gì." xong, tùy ý ném tờ giấy qua bên, trực tiếp túm , đè lên giường.

      Mấy ngày nay đều về muộn, mỗi lần khi về nhà, Cố Niệm Hề đều ngủ. Cho nên, có vài ngày cũng có chạm qua . tại chỉ ôm , cảm giác toàn thân đều vận sức chờ phát động.

      "Đúng vậy, em nhận lấy số tiền kia làm sao bây giờ? Nếu , em trả lại bà ta?" Tiền, bây giờ còn thiếu. Mặc dù Đàm Dật Trạch mỗi tháng tiền lương cũng nhiều, nhưng cộng thêm tiền lương của , hai người bọn họ cũng có thể sinh sống tương đối ổn.

      " cần, có rảnh đem chút ít tiền sang tên chuyển vảo tài khoản của em. Cho em làm tiền tiêu vặt cũng được, tương lai tính sau." xong, Đàm Dật Trạch đột nhiên nhếch môi chút, từ từ đến gần Cố Niệm Hề.

      "Ông xã, muốn làm gì?" Cố Niệm Hề gặp nụ cười xấu xa của , cũng có chút khẩn trương.

      "Vật , chúng ta vài ngày cũng có gặp mặt. Chẳng lẽ em biết chúng ta phải làm chút chuyện gì, biểu đạt nỗi khổ tương tư của em với ?" Môi của khẽ nhúc nhích, gần trong gang tấc nàng, có thể nghe thấy được từ trong miệng tỏa ra mùi thơm ngát.

      Có như vậy trong nháy mắt, cả phòng nhiệt độ bắt đầu tăng lên.

      "Người ta nghĩ đến ."

      "Cũng chờ trễ như vậy, còn em nghĩ đến ? Tốt lắm, đừng nghĩ phủ nhận. Hở đầu giấu đuôi, có ích lợi gì!" lại lần nữa tà ác đưa tay thăm dò vào vạt áo : "Vật , chúng ta bắt đầu . Làm xong mới có thể ngủ sớm chút, nếu đối với thân thể tốt!"

      xong, hướng phía đè ép qua...

      cũng biết, rất biết cách xuyên tạc ý mình!

      Người xấu!

      Bất quá vì cái gì, chính là thích điểm xấu xa này của đây?

      Đêm này, tham mưu trưởng Đàm quá lâu có khai trai, có chút lỗ mãng. Giằng co vài hiệp, lúc này mới ăn lửng dạ. Vốn dự định tiếp tục ăn, lại nhìn vật mê man trong ngực, chỉ có thể đau lòng đem ôm vào trong ngực của mình, cọ vành tai của :

      "Vật , có phải hay chờ về nhà có chút mệt mỏi? Sắp xong rồi, chờ ở trước mặt nhạc phụ đại nhân lưu vài cái ấn tượng tốt, mỗi ngày sớm chút về nhà với em..."
      Phương Lăng, windlove_9693, AnAn2 others thích bài này.

    2. meorung

      meorung New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      minh tuong bo nay drop luon roi ben day lam tiep ah:)))
      :yoyo63:

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 74: Cháu, chính là con rể ngài!


      "Lão Cố, chúng ta ngày mai xem Bảo Bối chút được sao?" So sánh với giờ phút này trong căn phòng nào đó trình diễn cảnh tượng ấm áp, tại quán rượu nào đó, người phụ nữ trung niên, chậm rãi bước vào, đến cạnh người đứng bên cửa sổ.

      người ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản.

      Nơi này là phương bắc, nhiệt đô so với phương nam dù sao cũng thấp hơn chút. Mặc dù tại chưa có tuyết rơi, nhưng cửa sổ mở toang gió lạnh lùa vào, vẫn có chút thấu xương.

      Nhưng giường như ông cảm nhận được, vẫn đứng trước cửa sổ tùy ý gió lạnh thổi vào mình.

      Thấy ông im lặng lâu, cũng có ý định trả lời, bà chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị bước tới đóng cửa sổ lại. Còn chưa đến gần cửa sổ, phía sau bà truyền đến tiếng vang: "Thi Kỳ, chớ đóng cửa sổ. Để cho , đứng lúc!"


      "Nơi này lạnh như vậy, nếu bị cảm làm sao bây giờ?" Bà có chút đồng ý.

      Thân thể của ông, chỉ của cái nhà này, còn thuộc về nhân dân thành phố D.

      " chút thôi, để cho suy nghĩ vài thứ!" Ông vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Áo sơ mi trắng, từ trước đến nay có vẻ rộng thùng thình như thế. Nhưng hôm nay, áo sơ mi người ông lại thùng thình hơn rất nhiều. Lúc gió bấc rít gào qua, áo sơ mi của ông cũng tùy lay động theo.

      Bóng lưng của ông, thoạt nhìn lại đơn như vậy.

      Đôi lông mày nhăn tít, cũng lên lo lắng của ông.

      Nhưng người dàn ông này, lại thủy chung chịu ra.

      Liên tiếp mấy tháng, ông giống như ban đầu, đối với chuyện của con nghe thấy cũng hỏi.

      Nhưng mây ngày nay, tâm trạng ông phiền muộn, thiết ăn uống, còn có lo lắng nơi mi tâm kia, đủ để chứng minh lo lắng của ông với con !

      Ông rất quật cường!

      Ngay cả con , tính tình cũng bướng bỉnh y như ông, biết đời trước Thi Kỳ mình tạo nghiệt gì. Tính tình thối của hai cha con quả thực y khuôn mẫu đúc ra. Thế nhưng được là làm được! Liên tiếp mấy tháng, hai cha con bọn họ ngay cả can đám gặp mặt chuyện lần cũng có. Bà kẹp ở giữa, rất bối rồi.

      Từ mấy tháng trước, bà muốn gặp con . Nếu phải ông gì cũng chịu cho bà , còn tịch thu di động của bà, bã sớm đến thành phố này.

      Còn lần này, thừa dịp ông công tác, bà cũng kiên quyết theo tới.

      tin, đồng chí Cố Ấn Mẫn quyết tâm muốn gặp con của bà. Bà cũng tin, đồng chí Cố Ấn Mẫn có nghĩ đến chuyện tới đây tham gia lễ khai mạc, thuận tiện thăm con chút! Mà bà càng tin, đồng chí Cố Ấn Mẫn lo lắng cho con . Nếu vì sao hơn nửa đêm, còn đứng ở trước cửa sổ hóng mát? Ông ấy còn tưởng mình là thanh niên sao?

      "Ấn Mẫn, hôm nay em cũng muốn thẳng. đến đây, em nhất định phải gặp Bảo Bối, nếu em trở về với !" Ân Thi Kỳ - bà cũng chỉ có đứa con duy nhất, giống như thịt cắt từ người bà xuống. Mấy tháng, nếu như gặp Cố Niệm Hề lần, bà sợ mình điên mất.

      Nếu Cố Ấn Mẫn nhất định cần đứa con này, vậy dứt khoát để bà ở lại chỗ này thôi. Dù sao đem hai người đều đuổi tới bên này, ông liền thanh tĩnh!

      Tức giận chuẩn bị thu thập xong, Ân Thi Kỳ nghỉ ngơi lại vào lúc này bị gọi lại.

      "Thi Kỳ."

      "Lúc ngủ, nhớ đem cửa sổ đóng lại." Ân Thi Kỳ vẫn làm mặt lạnh.

      Con là thịt người bà rơi xuống, nếu ai dám ăn hiếp nó, bà tuyệt đối là người thứ nhất cùng kẻ đó liều mạng. Coi như là Cố Ấn Mẫn, thị trưởng đại nhân này, cũng quyết lưu tình!

      "Thi Kỳ..."

      "Còn muốn điều gì?" Mấy ngày liên tiếp, đồng chí Cố Ấn Mẫn đối với con mình quan tâm, Ân Thi Kỳ nhìn ưa.

      Nhưng khi bà nghĩ ông lại tìm lý do nào đấy, ngăn cản bà gặp con , lại nghe thấy ông :

      "Khi nào gặp con , nhớ bảo tôi!"

      Nhìn bộ dạng ông muốn lại thôi, bà liền lườm ông.

      Nhìn !

      ràng sủng ái con , còn muốn làm ra vẻ!

      Vốn tưởng rằng, tâm ông bằng sắt đá, cuối cũng vẫn lay chuyển được nhớ thương con .

      "Tốt lắm, lão Cố. Ngày mai tôi bắt đầu hỏi thăm nơi ở của con , sau đó gặp nó. Ông cũng nên thu thập, nghỉ ngơi sớm chút!"

      "Ừ."

      Chờ Ân Thi Kỳ tiến vào phòng ngủ, Cố Ấn Mẫn, lại lần nữa nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng bắt đầu sáng tỏ.

      Mặc dù nhiều lần quyết định để ý tới nha đầu này nữa, vốn tưởng rằng đợi con cúi đầu trước, về nhà nhận lỗi lầm, nhưng ngờ, người thỏa hiệp trước lại là ông...,

      Mặc dù có chủ ý, vừa thấy nha đàu kia, hung hăng mắng nó trận, xem nó còn dám rời nhà trốn nữa , nhưng Cố Ấn Mẫn, lại nhịn được mong đợi, ngày gặp mặt nha đầu!

      Cũng biết mấy tháng này nha đầu kia có ăn cơm ngon hay , là béo hay là gầy.

      được, ngày mai nếu tìm được địa chỉ của nha đầu, trước hết để cho Thi Kỳ hầm canh bò, cho nha đầu có lương tâm kia uống chút canh...

      _____________________________

      Ban đêm, phố lên đèn, ở trong gió chập chờn, trán phóng thuộc về ban đêm diêm dúa.

      Giờ khắc này, trong quán bar nào đó, người đàn ông buồn bực hút thuốc mình.

      Bình thường vào thời gian này, Tô Du Du đến, cùng ta gặp mặt tại quán bar này.

      Mà hôm nay, thậm chí ngay cả bóng người cũng thấy.

      Gọi điện thoại, Lục Tử Thông cũng chỉ nghe được tiếng tổng đài viên . nhìn thấy Tô Du Du, trong lòng ta hiểu sao lại sốt ruột.

      "Ơ, Lục. Hôm nay tại sao cùng đại mỹ nữ của chúng ta cùng nhau tới đây?" Có người thấy Lục Tử Thông lẻ loi mình, liền bắt đầu trêu ghẹo.

      Lục Tử Thông đương nhiên hiểu, người bọn họ ám chỉ là Tô Du Du.

      Xem bộ dạng những kẻ kia như lang như hổ, đột nhiên cảm thấy nên để Tô Du Du thường thường ra vào nơi hỗn loạn vàng thau lẫn lộn như quán bar.

      " Lục, hôm nay có đại mỹ nữ của chúng ta bồi tiếp, khẳng định rất đơn đúng ? Nếu , em giới thiệu cho vài mặt hàng tốt?" Thấy Lục Tử Thông phản bác, người nọ lại tiếp. Lúc lời này, vẫn quên lưu manh bấm ngực mỹ nữ đứng bên cạnh, chọc cho mỹ nữ sợ hãi kêu liên tục, cũng làm cho tiếng huýt sáo vang lên liên tiếp trong quán bar.

      " con mẹ nó phiền, cút xa chút cho tôi!" Bởi vì đợi được Tô Du Du, tâm tình của xuống thấp. Những thanh điếc tai nhức óc bên cạnh, càng làm có chút nổ tung.

      "Đừng a, Lục. nên thế. xem nơi này toàn mỹ nữ nóng bỏng, có..."

      "Tiểu Lục, đừng nữa, nhìn ra Lục tâm tình tốt sao? chút , nơi khác tìm thú vui !" Lời này là Tửu Bảo chủ quán bar . Lục Tử Thông cùng Tô Du Du cơ hồ cuối tuần nào cũng đến quán bar này, cho nên đối bọn họ cũng được coi là quen biết.

      "Vậy cũng được. Bất quá lần sau em giới thiệu cho mỹ nữ." xong, tiểu Lục mang theo mỹ nữ nóng bỏng bên cạnh rời . đám người vây quanh ồn ào, rốt cục cũng tản .

      " Lục, hôm nay Tô Mỹ nữ tới, cho nên tâm tình tốt?" Tửu Bảo, bảo tiểu Trần rót cho Lục Tử Thông ly rượu.

      "Ha ha, đùa, ấy chỉ là học muội đồng môn của tôi, các vị nghĩ nhiều rồi."

      "Vậy do chúng tôi nghĩ nhiều rồi, Lục cần phải so đo với chúng tôi? Nếu chỉ là em khóa sau, cần phải vì thế mà hậm hực vui??" Tiểu Trần ý tứ, nhưng ra là muốn khuyên Lục Tử Thông hiểu tình cảm của mình.

      Chẳng qua, đời này có nhiều người như thế, đụng vào tường, tâm chết.

      Mà Lục Tử Thông, chính là người như vậy.

      Tửu Bảo tiểu Trần chuyện, chẳng những làm cho ý thức được tình cảm của mình đối với Tô Du Du, ngược lại càng làm cho trong đầu của ta xuất ý niệm tà ác trong đầu.

      "Cần gì phải hậm hực vui? Đúng vậy, chúng ta nên tận hưởng lạc thú trước mắt? đúng! Tiểu Trần, cho thêm ta hai ly Whisky!" xong lời này, Lục Tử Thông đột nhiên móc ra điện thoại di động, nhấn dãy số, sau đó màn hình còn xuất sô ảnh chụp, đều gửi đến số điện thoại di động...

      Lúc này tại Đàm gia, đêm khuya, tất cả mọi người ai về phòng người đấy. Hoắc Tư Vũ cũng ngoại lệ.

      Hôm nay Đàm Dật Nam vừa vặn tan việc sớm chút, còn tắm rửa rất sớm. Lúc này, ta nằm giường, nhìn xem phần tài liệu.

      Nhìn bộ dáng thâm thúy của , Hoắc Tư Vũ chậm rãi bước tới.

      Trước kia mặc áo lông cùng quần dài, chẳng biết lúc nào bị đổi thành đồ ngủ mỏng manh. Chậm rãi bước , mảnh phong cảnh như như .

      "Nam, rất trễ, chúng ta ngủ ?" Hoắc Tư Vũ chậm rãi bước đến gần Đàm Dật Nam, dịu dàng .

      ta tin tưởng, bất kỳ người đàn ông nào, đều hiểu được thâm ý trong đó.

      Đàn ông ai cũng có dục vọng.

      Kỳ , phụ nữ hưởng qua loại chuyện tốt đẹp đó, cũng có dục vọng.

      Nhưng mục đích cuối cùng của Hoắc Tư Vũ, phải vì lấy được cái này. Mà là...

      ta phải nhanh chút làm cho Đàm Dật Nam tại trong bụng của mình lưu lại nhân chủng, nếu nửa tháng nữa, bụng nên lộ , lời dối của ta chẳng phải là lại bị vạch trần?

      "Văn kiện của còn rất nhiều, sáng mai còn phải dùng đến. Em ngủ trước, lát nữa ngủ!" xong, Đàm Dật Nam từ giường lớn đứng dậy, mặc bộ đồ ngủ tơ lụa màu xám tro, xuống giường. tay còn cầm phần văn kiện kia, sải bước hướng phía cửa chính phòng ngủ.

      Nhìn xem dáng vẻ vội vàng của , Hoắc Tư Vũ khó đoán ra, kỳ ta muốn, cũng phải là đọc văn kiện tay, mà là muốn tìm cái cớ, để phải cùng Hoắc Tư Vũ cùng nằm cái giường.

      Đừng tưởng rằng mình biết!

      Kỳ đêm tân hôn cùng ta quan hệ, sau đó ta tựa hồ hối hận. Mấy ngày trôi qua, mỗi ngày buổi tối ngủ, ta luôn kiếm cớ rời khỏi? Còn cái gì văn kiện trọng yếu, ngày mai phải dùng đến?

      Đừng tưởng rằng mình nhìn ra, kỳ mấy ngày nay cái phần văn kiện kia, vẫn chỉ là . Có cái văn kiện gì, mỗi ngày đều cần dùng đến? Hơn nữa, còn trưng ra vẻ mặt như vậy?

      Hơn nữa Hoắc Tư Vũ đương nhiên cũng biết, ta khi bước ra cửa phòng ngủ, nhất định suốt cả đêm đều ngây ngốc trong thư phòng.

      Vừa nghĩ tới, Đàm Dật Nam thà rằng cả buổi tối đều dựa vào cái ghế mà ngủ, cũng chịu chung giường với mình. Hoắc Tư Vũ lại cảm thấy nhục nhã đến cực điểm.

      Nhưng vì sợ lời dối của mịnh bị vạch trần, có thể lại bị đuổi ra khỏi nhà lần nữa, Hoắc Tư Vũ chỉ có thể cắn răng, đem những sỉ nhục này, lại lần nữa nuốt xuống.

      Sau đó, thừa dịp Đàm Dật Nam còn chưa ra khỏi phòng, Hoắc Tư Vũ vội vàng bước nhanh đến phía trước, chắn trước mặt ta.

      "Tư Vũ, em làm cái gì vậy?" Bị ta cản bước, Đàm Dật Nam vô cùng vui.

      "Nam, khí trời lạnh như vậy, nên ra ngoài, được chứ? Văn kiện, chờ sáng mai nhìn lại phải xong sao? thông minh như vậy, ba lượng dưới có thể thu phục." Hoắc Tư Vũ nhếch khóe miệng, làm cho nụ cười mặt mình nhìn qua nhiều hơn phần dịu dàng.

      Thấy Đàm Dật Nam có phản ứng, ta liền chủ động, đem thân thể êm nhu của mình dựa vào trong ngực Đàm Dật Nam."Nam, tối nay có chút lạnh, em muốn ôm em và cục cưng ngủ, được hay ?"

      Kỳ , cũng là người "Mang thai", ra cầu bình thường nhất.

      Nhưng biết vì sao, cử chỉ này của Hoắc Tư Vũ, rơi vào trong mắt Đàm Dật Nam lại cảm thấy hết sức chán ghét. Thay vì muốn mình ôm lấy ta ngủ, chẳng bằng muốn cưỡi ta ngủ!

      Đừng tưởng rằng, biết ta suy nghĩ cái gì!

      ràng đứa trong bụng được mấy tháng, thế nhưng đến lúc này còn muốn những thứ đồ ngổn ngang này!

      Càng muốn, Đàm Dật Nam càng cảm thấy chán ghét.

      Nhưng , cũng chỉ đẩy ta ra, cũng có trực tiếp dùng ngôn ngữ biểu đạt chán ghét của bản thân.

      "Nam, ..." Hoắc Tư Vũ nằm trong ngực ta, cảm thấy cực kỳ thoải mái. Tư thái mềm mại, ta tin Đàm Dật Nam cảm giác được. Càng tin, Đàm Dật Nam là Liễu Hạ Huệ có thể ngồi trong lòng mà vẫn loạn.

      Nhưng ngoài dự liệu Hoắc Tư Vũ, Đàm Dật Nam đẩy ta ra. Hơn nữa, bước chân lại lần nữa hướng ngoài cửa lớn đến.

      "Nam, muốn chỗ nào? Chẳng lẽ, đêm nay còn muốn ngủ tại thư phòng sao?"

      Thấy ta lại muốn , Hoắc Tư Vũ nóng nảy .

      Mà Đàm Dật Nam nghe được lời Hoắc Tư Vũ , liền dừng bước.

      ra là, ta cũng biết mấy ngày nay mình chỗ nào ngủ?

      ra ta, cũng đoán được mình lẩn tránh ta. Nhưng ta còn giả vờ nhứng thứ này làm cái gì?

      nực cười!

      "Em có con, muốn thương hại tới em cùng đứa !" Kỳ , ta muốn trực tiếp cùng Hoắc Tư Vũ , nếu đêm nay lại huyên náo ngừng. Tiết mục này, chán ghét.

      Nhưng Hoắc Tư Vũ cũng nghĩ như vậy. Khi Đàm Dật Nam nhen nhóm ngọn lửa lẩn tránh, ta lại theo sát ngừng: " sợ làm bị thương em và con, hay là sợ đối mặt em?"

      "Tư Vũ, muốn gây gổ. Em cần phải mỗi ngày lấy chuyện lông gà vỏ tỏi, đều tới tìm phiền toái được chứ?" ta cũng cảm thấy phiền, mỗi ngày chỉ cần thoáng làm đúng, Hoắc Tư Vũ liền dây dưa tha.

      " thấy đây là chuyện lông gà vỏ tỏi sao? Tân hôn mỗi ngày buổi tối đều đến thư phòng ngủ, đây coi là chuyện lông gà vỏ tỏi hay sao? Đàm Dật Nam, kỳ muốn chui vào phòng ngủ của trai mình đúng ? muốn nhân lúc trai mình chưa về, xem xem con quỷ kia có ném cho cành ô-liu, đúng ?"

      "Hoắc Tư Vũ, đừng con mẹ nó đừng ngậm máu phun người! Còn nữa, cho phép em Niệm Hề như vậy!"

      Nghiêm khắc phản bác Hoắc Tư Vũ, nhưng ánh mắt Đàm Dật Nam lại có chút tránh né. thể thừa nhận, Hoắc Tư Vũ chính là người hiểu nhất. Ngay cả ý nghĩ của , cũng có thể đoán được bảy tám phần.

      “Em phải ngậm máu phun người, trong lòng của em chính cũng . Em cảnh cáo , bây giờ Cố Niệm Hề người ta là vợ của trai , chị dâu của ! Nếu hành động thiếu suy nghĩ, đừng ta, ngay cả thanh danh của cũng bị bôi nhọ." Hoắc Tư Vũ hừ lạnh.

      Mà điện thoại di động của , cũng vào lúc này phát ra hồi tiếng chuông thanh thúy. Tất nhiên, tin nhắn thanh.

      Nhưng ta lâu sử dụng tin nhắn, tại sao nửa đêm lại nhận được tin nhắn đây?

      Quỷ dị cùng bất an, từng chút từ trong lòng Hoắc Tư Vũ tràn ra.

      Mà đối mặt Hoắc Tư Vũ ồn ào như thế, Đàm Dật Nam cũng phiền. Buông tài liệu tay xuống, lại lần nữa xoay người rời .

      " đâu?" Bây giờ Hoắc Tư Vũ, chỉ cần Đàm Dật Nam vừa ra khỏi cái phòng ngủ này, thần kinh của bất an.

      " lấy chén nước uống, lập tức trở lại!" Đàm Dật Nam lúc rời , đóng sập cửa, chứng tỏ bất mãn của .

      Nhưng điều này, đối với Hoắc Tư Vũ có ảnh hưởng gì. Kỳ tại tình đối với Đàm Dật Nam, vơi ít.

      tại ta muốn, chẳng qua là mang thai con của ta, ổn định vị trí của mình ở Đàm gia.

      Về phần Đàm Dật Nam có hay , người trong lòng ta có Cố Niệm Hề hay , mới khinh thường biết đấy!

      Thấy Đàm Dật Nam hứa hẹn, Hoắc Tư Vũ cũng an tâm ít. Liền ngồi ở bên giường, mở tin nhắn vừa nhận được.

      Chẳng qua rất kỳ quái, tin nhắn này được gửi từ số máy xa lạ!

      Hơn nữa, còn là tại thành phố này!

      Nhưng, khi thấy nội dung tin nhắn, đôi mắt tự giác mà phóng to vì sợ hãi, thậm chí ngay cả miệng, cũng khép được!

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Là ai, gửi tin nhắn này?

      Chẳng lẽ, đêm hôm đó...

      Đàm Dật Nam vào cửa tới, nhìn qua đúng là màn như vậy.

      Hoắc Tư Vũ ngồi giường lớn, sắc mặt tái nhợt cùng U Linh xuất ban đêm có gì khác nhau. Mà tay nắm điện thoại di động, lại càng run rẩy sắp đánh rơi diện thoại.

      Hoắc Tư Vũ cũng thấy .

      Trong lúc nhất thời, liền che dấu dược những giọt nước mắt của mình.

      "Làm sao vậy? Đừng chuyện gì cũng làm, như vậy cùng cái gì đều xảy ra được chưa?" Đàm Dật Nam chậm rãi bước về phía giường, mặn nhạt câu như vậy.

      " có gì!"

      Sợ bị thấy được gì đó, Hoắc Tư Vũ liền tranh thủ tắt điện thoại di động của mình, sau đó bỏ vào ngăn tủ đầu giường.

      " có gì cũng nhanh chút ngủ !"

      "Tốt!" Vốn tưởng rằng đêm nay nhất định vô hưu vô chỉ quấn quít lấy Đàm Dật Nam, Hoắc Tư Vũ, lại tự nhiên chui vào ổ chăn, Đàm Dật Nam cũng nhếch môi cười, theo nằm xuống.

      Kỳ , vừa rồi sắc mặt tái nhợt của Hoắc Tư Vũ, sớm đoán được trong điện thoại di động của có gì đó. Nhưng, tại lười phải quản này, cũng muốn quản.

      Vì vậy, khi Hoắc Tư Vũ ngoan ngoãn ngủ khác thường, Đàm Dật Nam cũng có truy cứu nhiều hơn. cũng nhắm mắt, rất nhanh tiến vào mộng đẹp...

      Chẳng qua biết, vốn tưởng Hoắc Tư Vũ ngủ, lại lặng lẽ mở mắt ra.

      Ánh sáng từ đèn ngủ chiếu xuống, đôi con ngươi trong suất thấy đáy. chút cũng nhìn ra, bộ dạng ngủ vừa rồi.

      Nghiêng người, xác định Đàm Dật Nam ngủ, Hoắc Tư Vũ lại lại lần nữa xuống giường, đem cái di động vừa cất , lại lần nữa lấy ra!

      Chết tiệt, những hình này rốt cuộc từ đâu gửi tới?

      Nhìn số ảnh chụp khó coi màn hình, Hoắc Tư Vũ tay nắm thành quyền. Gân xanh trán, cũng bởi vì phẫn nộ mà .

      Bởi vì, tất cả ảnh chụp này, đều chỉ có nữ chính. Mặc dù ảnh chụp chất lượng cao, nhưng chỉ cần liếc mắt cái, Hoăc Tư Vũ cũng nhận ra người trong ảnh là ai. Mỗi tấm hình, cơ hồ phô bày hết thân thể ta sót thứ gì. Hơn nữa trình độ chọc giận của tấm hình, quả thực so với tình trong phim hành động khác gì!

      Mà bối cảnh gian phòng, đúng là quán rượu nào đó.

      Rất dễ dàng để Hoắc Tư Vũ liên tưởng tới, chuyện say rượu phát sinh đêm hôm đó.

      Mà ảnh chụp này nhìn mặt ta, nhưng lại nam chính là ai. Điều này làm Hoắc Tư Vũ biết, người đó cố ý làm vậy.

      Người này, gửi ảnh cho mình, rốt cuộc là vì cái gì?

      Vì tiền, hay là những thứ khác?

      Nhưng mặc kệ vì cái gì, Hoắc Tư Vũ – mình càng thể để lộ những bức ảnh này. Nhất định phải tìm ra người chụp ảnh, mặc kệ vì tiền, hay vì cái gì khác, mình chỉ có thể thỏa hiệp.

      Nếu , những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, chỉ bị Đàm gia đuuổi ra ngoài, càng có cách ngăn chặn nếu như bị phát tán mạng!

      Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Vũ hung hăng nắm chặt tay của mình...

      ________________________________

      Ngày hôm đó, vào thời điểm ăn trưa.

      Tham mưu trưởng Đàm chuẩn bị tham gia lễ khai mạc của hai thành phố, còn chủ động muốn mời Thị trưởng và phu nhân thành phố D cùng nhau ăn cơm.

      Kỳ , chuyện này rất quỷ dị.

      Ngay cả trợ lý của cũng chưa từng thấy, tham mưu trưởng bọn họ khi nào trở nên nhiệt tình hiếu khách như thế? còn chưa có quên, ở bên cạnh tham mưu trưởng Đàm vài năm, phải mỗi lần xã giao đều tìm cách thoái thác hay sao?

      Còn lần này, những chủ động đề xuất muốn tham gia nghi thức lễ khai mạc, thậm chí còn chủ động muốn mời thị trưởng thành phố D dùng bữa. Hành động quái dị liên tiếp, thực làm cho vị trợ lý này cũng có chút hiểu.

      Còn nữa, mặt lúc nào cũng tươi cười như tắm gió xuân.

      Phải là tận lực nịnh nọt hai vị trưởng bối này.

      Dù sao cũng đường đường là tham mưu trưởng quân khu, làm cái gì cũng tới phiên nịnh nọt người khác!

      Hơn nữa, nụ cười mặt , thoạt nhìn kiêu nịnh. Thay vì nịnh nọt, bằng nhiệt tình hiếu khách. Đương nhiên, càng giống con rể gặp cha vợ, cái bộ dáng muốn đem tất cả những mặt tốt của mình ra mà thể !

      Đối với vị trợ lý, chính là cảm giác như thế.

      Cái cảm giác này, thời điểm cùng với hai vị khách quý cùng nhau dùng cơm càng ràng hon. Chẳng qua có chút buồn bực, tham mưu trưởng Đàm này phải kết hôn sao?
      Vậy hành động này, là như thế nào?

      "Thị trưởng Cố, lúc này đến bổn thành, còn chưa thăm thú hết thành phố, phải ? Nếu xế chiều hôm nay, để cho người Đàm gia dẫn nhị vị, tham quan những địa danh nổi tiếng của thành phố?"

      Trong khi vị trợ lý còn rối rắm, vì sao tham mưu trưởng Đàm lại nhiệt tình như thế, Đàm Dật Trạch lại mở miệng.

      "Phong cảnh cái gì, cũng cần. Tôi và lão Cố đều già, đứng linh hoạt. Tôi chỉ muốn cùng tham mưu trưởng Đàm hỏi thăm chút, trong thành này 'tập đoàn Minh Lãng' tọa lạc tại đâu?"

      Lúc lời này, Ân Thi Kỳ vẫn quên liếc ông chông mình cái.

      Kỳ , lần trước nếu như chịu nghe phó thị trưởng Hoắc chút, bây giờ cũng tốn công hỏi thăm tung tích con như vậy.

      Còn nhớ thời gian trước Hoắc Khải Đông - Hoắc phó thị trưởng đến bên này tham gia kiện, sau khi trở về có đến nhà bọn họ làm khách. Bởi vì lúc trước Hoắc Khải Đông đến nơi này, Ân Thi Kỳ liền nhờ ông đem tiền riêng của bà đều mang tới bên này, đưa cho Cố Niệm Hề.

      Ân Thi Kỳ còn nhớ, ngày đó Hoắc Khải Đông thời điểm nhìn thấy hai người bọn họ, tán thưởng con rể bọn họ liên tục. Ân Thi Kỳ chưa thấy qua con rể tương lai, tất nhiên vô cùng hiếu kỳ, chuẩn bị muốn Hoắc Khải Đông tiếp, lại bị Cố Ấn Mẫn cắt đứt.

      Thậm chí, mãi cho đến hôm qua quyết định muốn cùng với Cố Niệm Hề gặp mặt, ông vẫn còn bướng bỉnh trận, ngay cả cuộc điện thoại điện thoại cũng chịu gọi cho Cố Niệm Hề, lại càng cho Ân Thi Kỳ gọi.

      Nên mới có màn này!

      Bởi vì bà cũng chỉ biết, lúc trước Cố Niệm Hề người trong lòng của là phó tổng tập đoàn Minh Lãng. Cho nên Ân Thi Kỳ chuẩn bị ra tay từ nơi này, tìm con của bọn họ. Nếu cái thành phố này lớn như vậy, bà đúng là biết bát đầu từ đâu.

      "Nhị vị muốn tới 'tập đoàn Minh Lãng'? Nhắc tới cũng khéo, tham mưu trưởng Đàm chúng tôi đúng là..." Ngay khi trợ lý nghe được vợ chồng Cố thị trưởng hỏi thăm địa điểm tập đoàn Minh Lãng, ta liền dự định mở miệng hướng bọn họ giới thiệu, tham mưu trưởng bọn họ chính là con trai trưởng chủ tịch tập đoàn Minh Lãng.

      Nhưng lời còn chưa hết, Đàm Dật Trạch thẳng: "Tiểu Lưu, có phải gần đây nhiệm vụ tương đối nhàng? Cơm nước xong, quay lại đơn vị , dẫn đầu tân binh, đến thao trường huấn luyện!"

      "..." trợ lý Tiểu Lưu bày tỏ rất bất đắc dĩ, tham mưu trưởng Đàm kỳ muốn đừng chuyện? Vì sao muốn trở về dẫn tân binh huấn luyện?

      Ô ô, chỉ sợ đêm nay lại bị giày vò đến có thời gian về nhà ngủ!

      Cảm giác được tầm mắt sắc bén bên cạnh, tiểu Lưu mặc dù mím miệng, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ bày tỏ: Đàm đại gia, tuân mệnh! Tôi lần sau tuyệt đối ở trong lòng thầm mắng là lưu manh!

      "Nhị vị muốn tới chỗ đó?" Thấy tiểu Lưu thức thời im lặng, tham mưu trưởng Đàm lại tiếp tục cười .

      "Đúng vậy, ra đúng là sợ tham mưu trưởng Đàm chê cười. Lão Cố nhà chúng tôi gần đây cùng con giận dỗi! Đứa bé kia cùng cha của nó, tính tình quả thực chính là khuôn mẫu khắc ra, bướng bỉnh vô cùng. Lúc trước cho nó gả xa như vậy, nó cũng nghe. Cho nên chúng tôi lần này tới đây, dự định thuận tiện thăm nó chút!" Ân Thi Kỳ .

      Mà tiểu Lưu đứng bên nghe thị trưởng phu nhân , cũng nhớ tới vợ tham mưu trưởng hình như cũng họ Cố!

      phải, ấy chính là con của hai vị này chứ?

      Nhưng nếu như vậy, biểu quái dị hai ngày nay của tham mưu trưởng, cũng có đáp án rồi!

      "Nguyên lai là như vậy! biết, con rể nhị vị là người như thế nào?" Giọng của , vẫn như cũ nghe ra bất kỳ điều gì.

      Nhưng chỉ chính mới biết, khi hỏi ra câu kia, trong lòng cũng rất khẩn trương.

      Cố Niệm Hề là vợ của , cho nên muốn trước mặt cha mẹ vợ lưu lại ấn tượng tốt, đó là điều tất nhiên.

      "Đứa bé kia... Kỳ tôi cũng chưa từng gặp qua." Đối với lần này, Ân Thi Kỳ bày tỏ chính mình biết nhiều lắm.

      Mà Cố Ấn Mẫn liên tục trầm mặc, lại vào lúc này mở miệng: "Đừng tên đó, nếu đứa bé kia có được nửa xuất sắc của tham mưu trưởng Đàm, tôi cũng làm gì! Nhưng... Ai, có cách nào. Hết thảy đều vì con , chỉ cần nó sống hạnh phúc, tôi cũng cần gì phải lo lắng nữa!"

      Cố Ấn Mẫn thở dài liên tục, chúng tổ đến nay ông vẫn còn bất mãn chuyện lúc trước Cố Niệm Hề đưa Đàm Dật Nam về gặp mặt.

      hiểu sao, ông vẫn luôn có cảm giác người thanh niên đó giống như vẻ bên ngoai của ta.

      Nhưng bất đắc dĩ, đây là lựa chọn của con .

      Làm cha mẹ, nào có thắng được con !

      Những lời này, Cố Ấn Mẫn cho tới bây giờ mới hoàn toàn thấm thía.

      Mà Đàm Dật Trạch nghe những lời này của ông, đột nhiên khóe môi cong cong: "Tôi, xuất sắc như vậy sao?"

      Đàm Dật Trạch đột nhiên xuất vấn đề, làm cho Cố Ấn Mẫn nhất thời có chút mê hoặc. Đặc biệt là, nụ cười bây giờ của .

      Ông cảm thấy, nụ cười này có quá nhiều hàm nghĩa trong đó.

      Cảm giác này xuất quá nhanh, ông còn chưa nắm bắt được hàm nghĩa trong đó.

      "Cậu còn trẻ là tham mưu trưởng quân khu S, thực lực cùng quyết đoán, chắc hẳn tại nổi bật nhất so với cùng trang lứa!" Ông keo kiệt chút nào tán thưởng Đàm Dật Trạch.

      Kỳ , mấy ngày nay đến đây, đều do phụ trách tiếp khách. Phong độ của , chinh phục được ông.

      Đối với thực lực của , Cố Ấn Mẫn lại càng xem trọng.

      Tóm lại, tại Đàm Dật Trạch trong mắt ông, chính là cổ phiếu tiềm lực vô hạn.

      Nhưng với câu trả lời của ông, tham mưu trưởng Đàm tựa hồ có chút bất mãn.

      Vì vậy, thừa dịp Cố Ấn Mẫn còn suy tư, tham mưu trưởng Đàm lại hỏi: "Nếu làm con rể ngài liệu có được chọn ?"

      Tiếng vừa dứt, chỉ Cố Ấn Mẫn khinh ngạc, ngay cả Ân Thi Kỳ, cũng cảm thấy khó hiểu nhìn chằm chằm vào .

      Mà bên cạnh, tiểu Lưu sớm bị chỉnh sửa im lặng ngồi bên, càng khẳng định, suy đoán của minh, hoàn toàn chính xác!

      Tham mưu trưởng Đàm hôm nay, lấy thân phận con rể xuất !

      Thị trưởng phu nhân lại càng bối rối nhìn về phía Đàm Dật Trạch: "Này..."

      Tham mưu trưởng Đàm lời này có ý gì, chúng tôi hiểu lắm!" Cố Ấn Mẫn cũng nghi hoặc nhìn Đàm Dật Trạch.

      " dối gạt hai vị, kỳ cháu chính người kết hôn với Niệm Hề, cũng chính là con rể của hai người". câu , toàn bàn ăn an tĩnh. Đặc biệt là Cố thị trưởng và phu nhân, hai người đồng loạt ngẩn người nhìn chằm chằm Đàm Dật Trạch, ngay cả lời cũng ra.

      Chỉ có tiểu Lưu đắp chăn ngậm miệng, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm tham mưu trưởng nhà mình!

      vẫn cảm thấy, tham mưu trưởng cũng với Trương Bưu hung hãn, thường xuyên ra chút ít nội dung hung hãn.

      nghĩ tới, hôm nay ngay cả khi gặp nhạc phụ, nhạc mẫu, cũng có thể biểu hung hãn như thế!

      là.., tham mưu trưởng, dù sao cũng phải cân nhắc cảm thụ của hai vị lão nhân gia chứ!

      Trực tiếp như thế, ngài lo lắng bọn họ chịu nổi sao?

      Ngài cho rằng, tất cả mọi người đều giống ngài, có nội tâm bưu hãn như vậy sao?

      _______________________________________

      Ngày hôm đó, lúc ăn cơm tối, chỉ có Cố Niệm Hề và ông nội cũng nhau dùng bữa.

      Mấy hôm nay, Đàm Dật Trạch đều về nhà ăn cơm. Điều này làm cho Cố Niệm Hề đối với cơm tối, mất phần mong đợi.

      Mặc dù bữa ăn bàn, có hạt dẻ thích nhất!

      "Niệm Hề, món ăn hợp khẩu vị sao? Sao gần đây lại ăn ít thế?"

      Ông cụ nhận ra, an lòng ăn cơm.

      " phải vậy, ăn ngon, chị Lưu làm thức ăn rất là ngon. Chỉ là..." đến đây, Cố Niệm Hề có chút ủy khuất nhìn vị trí trống bên cạnh mình.

      "Chỉ là Tiểu Trạch chưa có về, cho nên châu cảm thấy ăn gì cũng có hương vị đúng ?"

      Lúc này, khuôn mặt nhắn của có chút màu đỏ, có chút bất an trách móc tiếng, : "ông!"

      "Ha ha, nhất định bị ông trúng! Cũng có gì mất mặt, các châu là vợ chồng son, luôn muốn cạnh nhau cũng phải là thể lý giải! Chờ Tiểu Trạch trở lại, ông giúp cháu hảo hảo dạy dỗ nó, xem về sau nó còn dám về nhà dùng bữa với chau !"

      "Ông, cháu sao. Công việc quan trọng hơn, nên để ấy phân tâm."

      "Bận rộn hơn nữa cũng quan trọng bằng việc về nhà ăn cơm với vợ, càng quan trọng bằng việc sinh cho ông tiểu kim tôn, đúng ?" Nhìn Niệm Hề bởi vì lời của mình mà khuôn mặt ngày căng đỏ, ông lại cười càng to!

      "Ông, người rất xấu!" Cố Niệm Hề thẹn thùng phản kích. nghĩ tới ông lại đanh chủ ý, muốn hai người bọn họ sinh em bé...

      Kỳ , nếu là người bình thường kết hôn, mang thai sinh con vốn là chuyện bình thường. Nhưng việc này rơi người bọn họ, tựa hồ trở nên có chút được tự nhiên!

      Bởi vì hôn nhân của bọn họ, vốn là phải dựa tinh mà có.

      Hôn nhân này, có thể tin tưởng sao? Có thể trường cửu sao? Sinh hạ hài tử hạnh phúc sao?

      Cố Niệm Hề nghĩ tới đây, có chút luống cuống.

      Vào lúc này, có người gắp hạt dẻ đưa vào trong bát của .

      Ngước mắt, Cố Niệm Hề mới phát , Đàm Dật Nam nhìn mình.

      "Niệm Hề, ăn nhiều hạt dẻ chút . Đây phải món em thích ăn nhất à?" Rất hiển nhiên, Đàm Dật Nam cũng nguyện ý tiếp tục đề tài kia nữa.

      Mặc dù ta cảm thấy, tại mình kết hôn, sắp có con. Đối với Cố Niệm Hề, cũng đến lúc buông tay.

      Nhưng hiểu sao, tâm vẫn thấy đau khi nghe thấy điều này.

      "Tiểu Nam, quản tốt chính con, và vợ con là được!" Mà Thư Lạc Tâm cũng chú ý tới dụng ý của Đàm Dật Nam, lập tức mở miệng hừ lạnh.

      Đương nhiên, sắc mặt bà ta vui, cũng có phần là vì lời của ông cụ.

      Đàm Dật Nam phải là cháu của ông sao? Sao bà ta lại nhận ra, ông nội Đàm quan tâm ai sinh ra trọng tôn? Ngược lại Cố Niệm Hề này, mỗi lần đều đoạt hết danh tiếng!

      Hơn nữa, thời gian trước Cố Niệm Hề còn từ tay của bà đoạt trăm năm mươi vạn, càng nhìn Thư Lạc Tâm càng thấy vừa mắt!

      biết, ta có mị thuật gì, thế nhưng đem đàn ông Đàm gia từ xuống dưới thu phục!

      Thư Lạc Tâm vừa ăn, vừa trừng mắt nhìn Cố Niệm Hề.

      Đúng lúc vào lúc này, nơi cửa chính truyền đến tiếng vang.

      Chỉ chốc lát sau, người đàn ông mấy ngày chưa từng xuất bàn cơm, xuất !

      thân quân phục màu xanh biếc, càng thêm hiển lộ ràng thân nam nhân này hồn nhiên thiên thành khí phách.

      "Ông xã! sao về rồi?"

      "Vật , trở về cùng em ăn cơm, còn cao hứng?" duỗi tay, vuốt chóp mũi . Động tác này vừa lõ mãng, lại vừa mang theo vô hạn sủng ái.

      ấm áp, len lỏi giữa hai người bọn họ, đồng thời làm cho đôi con ngươi ảm đạm.

      Quan hệ giữa ấy, ngày càng thân mật...

      "Tiểu Trạch, cháu còn dám ? Vài ngày cũng về nhà ăn cơm, để cho cháu dâu chúng ta thiết ăn uống! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày nhất định phải về nhà ăn cơm đúng giờ cho ta, đây là quân lệnh!" Có đôi khi, ông nội Đàm cũng vài câu bông đùa. Tựa như bây giờ.

      "Vâng, tuân lệnh!" xong, Đàm Dật Trạch ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Hề.

      Cả ngày nhìn thấy vợ , có chút thể chờ đợi được ở dưới bàn lặng lẽ véo eo thon Cố Niệm Hề.

      "Sao hôm nay lại được về sớm?" Cố Niệm Hề sợ nhột, trực tiếp đẩy tay ra, mắt hạnh trợn tròn: lão lưu manh, đây là bàn ăn!

      "Công việc xong xuôi, nên có thể về nhà ăn cơm!" Đàm Dật Trạch vẫn cười, như tắm gió xuân.

      Đây là nụ cười thoải mái nhất của .

      Nhưng trong đôi mắt nhiễm chút tà ác, ý tứ rất ràng: trở về phòng cùng em tính sổ!

      Đúng lúc, chị Lưu mang bát đũa đến cho , đành thu tay : "Chị Lưu, trưa mai, mong chị chuẩn bị những món ngon nhất, phải nhanh. Ngày mai trong nhà có khách rất quan trọng tới chơi!"

      "Ông xã, ai vậy?"

      "Vật , đến lúc đó em biết?"

      Nhìn bộ dạng thần bí khó lường của , lại càng mê hoặc...
      Đinh Thu Hiền thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :