Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 119: Cái gọi là thu lễ

      Edit : Mẹ Mìn

      Nhìn người khách trước mặt mời mà đến, Tô Khả mặt nháy mắt đen mặt. Con bà nó, lại là cái lão già Phạm Vàng Bạc. Lão đến đây làm gì? Còn mang nhiều đồ nữa.

      Lão già thấy Tô Khả ra , bỏ qua Bánh Bao , mỉm cười với Tô Khả, lộ ra cái răng nanh bọc vàng, dưới ánh mặt trời, lòe lòe tỏa sáng .

      Lão với Tô Khả: “ Tô, xin chào."

      "Ông đến nhà chúng tôi làm gì?" Tô Khả nháy mắt đen mặt.

      Đừng trách có khách đến cửa lại cho người ta chút mặt mũi, là bọn họ cùng lão già kia quen biết. Thêm nữa lão lại có quan hệ với Hoàng Nghê Thường, già mà mất nết, Tô Khả ghét nhất là người như thế, làm sao có thể cho lão mặt mũi được cơ chứ.

      Trong tay Phạm Vàng Bạc cầm theo nhiều đồ, trong lòng tuy rằng khó chịu, nhưng là người buôn bán, lão có thể giấu sắc mặt mình rất tốt. Lần này bị Tô Khả coi thường, mặt lão vẫn tươi cười, làm cho Tô Khả lại có vẻ thất lễ.

      Phạm Vàng Bạc nhìn Tô Khả: “Tôi đến chịu nhận lỗi."

      Lúc lão lời này, vẻ mặt trông chân thành tha thiết.

      Tô Khả nhíu mày nhìn Phạm Vàng Bạc, hiểu lão già gì.

      Chịu nhận lỗi? Lão cái gì lễ, cái gì lỗi?

      Phạm Vàng Bạc làm như nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của Tô Khả, liền cười giải thích ràng: “Là như vầy, lần trước Nghê Thường có cùng xảy ra chuyện..."

      Tô Khả gật đầu, nháy mắt hiểu được ý đồ Phạm Vàng Bạc. Lão là vì lần trước đánh Hoàng Nghê Thường, ra tay quá nặng mà đến, nhưng mà, chuyện đó và lão có quan hệ gì đâu?

      Chẳng qua Hoàng Nghê Thường cũng chỉ là tình nhân của lão mà thôi, cớ gì lão phải xin lỗi cho tình nhân, loại chuyện này đúng là trăm năm khó gặp. Hơn nữa, là muốn chịu nhận lỗi, Hoàng Nghê Thường là chánh chủ đến, ngẫm lại cũng thấy kỳ quái. Phạm Vàng Bạc rốt cuộc ý muốn vì sao?

      Vì thế, Tô Khả lời nào, liền như vậy nhìn Phạm Vàng Bạc, ánh mắt đầy ngờ vực, khóe miệng dĩ nhiên gợi lên.

      Ánh sáng màu vàng bị bức tường bê tông ngăn trở chia thành hai bên sáng tối. Tô Khả đứng trong ánh sáng, Phạm Vàng Bạc đứng trong tối, sáng tối ràng có thể thấy được.

      Tô Khả khẽ nâng cằm, môi đào khẽ mở, khinh thường phun ra hai chữ: "Cho nên?"

      Lời thèm che giấu khinh thường, làm cho Phạm Vàng Bạc năm sáu mươi tuổi cảm thấy cực kì khó chịu. Nhưng mà nghĩ đến chuyện quan trọng của mình, lão cố gắng giấu giếm khó chịu, trong lòng nghĩ ngày nào đó lão đem con rang này giết chết, liền tiếp tục cười với Tô Khả: “Cho nên lão đại ca này lại đây thay Nghê Nghê xin lỗi."

      xong, tiến lên định bước vào nhà Tô Khả. Tô Khả tất nhiên là bước ra ngăn Phạm Vàng Bạc cho lão bước vào nhà mình nửa bước. Sau đó khóe môi khẽ cong lên nhìn lão già mất nết, chỉ "Ha ha" hai câu: “Xin lỗi tôi nhận, lễ cần. Hôm nay nhà tôi có việc, tiếp khách được."

      Phạm Vàng Bạc sống nửa đời người, lần đầu tiên thấy Tô Khả hề lễ phép với mình như vậy, trong nháy mắt, cơn tức giận cũng lớn hơn, trong ngực phập phồng lợi hại.

      Tô Khả nhíu mày, cười hớ hớ phun ra lời làm người tức chết mà đền mạng: "Tôi này, cụ ông à, cụ vẫn nên nhanh khỏi nhà chúng tôi thôi, vạn nhất cụ bị lên cơn đau tim, đối với nhà chúng tôi lại là điềm xấu nha."

      "!" Phạm Vàng Bạc tức muốn chết, hai con mắt trợn trừng tròn xoe.

      "Hắc, cụ ông, tôi lời tâm, nhà của tôi bề bộn nhiều việc, thể tiếp đãi cụ. Cụ nâng bước chân cao quý, đừng đứng chắn ánh sáng nhà tôi."

      "Khả Khả!" Tô Cẩm Niên lúc này cũng ra, nghe được Tô Khả như vậy, cảm thấy 囧. Tô Khả coi như lăn lộn ngoài xã hội năm năm, vậy mà chút nhân tình ngoài xã hội nhân cũng học được, tùy tính mà đến, đối với người mình ưa, chưa bao giờ đối xử hoà nhã, này biết nên làm thế nào cho phải.

      Phạm Vàng Bạc như nhìn thấy cứu tinh, nguyên bản còn tại lãnh xuống sắc mặt, nhìn gặp Tô Cẩm Niên sau, lập tức khôi phục chính sắc mặt, miệng cười: “cậu em Tô."

      Tô Khả trong lòng thầm mắng: ai là cậu em của ông!

      " phải em bảo dọn giường chiếu sao, chạy ra làm gì." Tô Khả bĩu môi, .

      Tô Cẩm Niên nhiều điểm Tô Khả ót, sau đó nhìn về phía kia Phạm Vàng Bạc: “ biết Phạm tiên sinh hôm nay đến nhà của ta đến, là có cái gì quan trọng hơn chuyện tình sao?"

      Phạm Vàng Bạc cười hớ hớ : “Sao có thể có cái gì quan trọng hơn chuyện này. Hôm nay tôi đến là để xin tạ lỗi thay Nghê Nghê ."

      Tô Cẩm Niên nhíu mày, ý vị thâm trường "À" tiếng, tiện đà ánh mắt yên lặng nhìn Phạm Vàng Bạc.

      Phạm Vàng Bạc lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, là tên trùm ma túy lớn, cũng sống đến từng tuổi này, cơ bản chuyện gì cũng gặp qua, nhưng lần này đối với Tô Cẩm Niên từ thủ đô đến, là thế hệ thứ ba của nhà quyền thế, trong lòng kỳ có điểm đắn đo cho phép .

      Nhưng mà nghĩ đến chính mình phía sau cũng có thế lực lớn, mà Tô Cẩm Niên, cho dù là quân chính thế gia, bối cảnh lớn, cũng làm gì được lão. Vì đây là thành phố H, là địa bàn của lão. Hơn nữa còn trẻ, chưa có kinh nghiệm đối nhân xử thế.

      Huống chi các cụ cũng , rồng cao trấn áp được rắn dưới đất (Mìn: hiểu gì luôn). Nghĩ như vậy, Phạm Vàng Bạc lo lắng lại thấy ít.

      Phạm Vàng Bạc xong, liền muốn vào trong nhà, Tô Khả trực tiếp giang tay ngăn lại, chút khách khí : “Ông Phạm, có lời muốn nhưng có lẽ ông lại thích nghe, nhưng mà con người của tôi, nếu , trong lòng thoải mái."

      Phạm Vàng Bạc cau mày, nhìn Tô Khả.

      "Khả Khả!" Tô Cẩm Niên kéo kéo tay Tô Khả, sau đó lại với Phạm Vàng Bạc: “Vợ tôi thẳng tính, có lỗi. Nhưng mà hôm nay nhà tôi ở dọn dẹp, ông Phạm vào, tôi sợ là làm bẩn quần áo của ông."

      Phạm Vàng Bạc "Ha ha" cười, nếp nhăn mặt đều lên, vội : “Ha ha, xem ra đây đến đúng lúc. Nhưng mà trong nhà quả dọn dẹp, ha ha." Có người cho lão bậc thang để xuống, lão phải là kẻ ngốc mà biết dùng.

      Nhưng mà trong lòng lão vẫn tức giận, Tô Khả này đúng là khắc tinh của lão, chuyên làm lão tức chết. Lão cam đoan, có ngày, nhất định làm cho con ranh này sống được, chết cũng xong.

      Tô Khả bất nhã liếc cái xem thường, sau đó ôm lấy Bánh Bao , xoay người vào nhà: “Tô Tô, về sau con phải nhìn qua mắt mèo, thấy người lạ được mở cửa, có nghe hay . Con làm mẹ bị hù chết , còn tưởng có kẻ định bắt cóc con chứ."

      " biết ." Bánh Bao chu miệng.

      Tô Cẩm Niên cười yếu ớt, hơi cảm thấy có lỗi với Phạm Vàng Bạc : “Vợ tôi ra có gì ác ý . Nhưng mà chúng tôi cùng Hoàng Nghê Thường, trắng ra, trước kia quan hệ quả tốt, cho nên ông Phạm thứ lỗi cho."

      Phạm Vàng Bạc thấy khách khí Tô Cẩm Niên, liền khoát tay: “Ha ha, là tôi chưa báo cho biết đến nhà, cũng ổn ."

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      Phạm Vàng Bạc đưa đồ trong tay cho Tô Cẩm Niên: “Tôi có chút quà, cậu nhận ."

      Tô Cẩm Niên xua tay: “Ngại quá, vợ tôi cùng Hoàng Nghê Thường xung đột, ấy cũng có sai, cho nên thứ này, chúng tôi thể nhận. Nhưng mà ông Phạm trách là tôi vui rồi."

      "Ai, Phạm Vàng Bạc tôi mang đến, sao có thể mang về. Cậu em Tô nếu nhận, chẳng phải là khinh thường tôi sao."

      Tô Cẩm Niên nhìn vẻ mặt chân thành của Phạm Vàng Bạc, được lý do mười phần, trong lòng biết lão có vấn đề, chỉ là tại nếu cự tuyệt nữa, biết lão lại bày ra trò gì, liền đưa tay tiếp nhận: “Như vậy tôi cám ơn ông, ông Phạm."

      Phạm Vàng Bạc thấy Tô Cẩm Niên cuối cùng cũng nhận, mặt cúc hoa càng thêm nở rộ sáng lạn, vỗ vỗ bả vai Tô Cẩm Niên: “Vậy tôi , ha ha."

      Phạm Vàng Bạc đem đồ để mặt đất, liền rời .

      Tô Cẩm Niên nhìn theo bóng dáng của lão, lại nhìn đồ lão để lại, xoay người trở về phòng ở.

      Tô Khả cùng Bánh Bao cười cười.

      Tô Cẩm Niên để đồ lên bàn, phát ra thanh nhàng.

      Tô Khả ngẩng đầu, nhìn thấyTô Cẩm Niên đem đồ mà Phạm Vàng Bạc mang đến vào nhà, khỏi mặt nhăn mày nhíu: “Lão già kia vừa nhìn biết là rắp tâm hại người, sao lại nhận đồ của lão?"

      Tô Cẩm Niên cười: “Em nữa, biết , thể cùng lão qua lại được."

      "Chết tiệt. già lại lùn, đen lại xấu, còn già mà nên nết, em mới cần!" Tô Khả chút lưu tình : “Hơn nữa người như thế, cho tới bây giờ đều là vô đăng tam bảo điện, chúng ta cùng lão quen biết, lão làm gì đến tặng lễ. Còn đến xin lỗi thay Hoàng Nghê Thường, xì, Hoàng Nghê Thường chẳng qua cũng chỉ là trong số những tình nhân của lão, cớ gì lão phải xin lỗi thay, tin sao? Dù sao em cũng tin! Hơn nữa, nhiều lần em chế ngạo lão, tượng đất cũng bị tức đến ba phần, lão lại như trước mở ra vô số cúc hoa, nhìn biết là tiếu lí tàng đao, còn muốn em hoà nhã với lão sao? Trừ phi Tô Khả em đầu thai kiếp khác!"

      Bánh Bao nghe Tô Khả , 囧囧.

      Tô Cẩm Niên cùng là nhìn trần nhà, tiện đà lời thấm thía: “Khả Khả, lão có thể làm vua trong ngành bất động sản của thành phố H, hiển nhiên phải hạng người hời hợt. Em cũng biết, ngành bất động sản, có rất nhiều chuyện lắt léo bên trong. Người có thể làm được như lão, có mấy người làm ăn chân chính đâu. Làm được như thế mà dính đến việc mờ ám mới là lạ."

      " sợ lão mờ ám?" Tô Khả nhăn mặt, thấy lo lắng. Lão già này nhìn thấy có gì tốt, làm chuyện mờ ám mới lạ, lại nhiều lần đắc tội lão, phỏng chừng lão muốn chém chết .

      Nghĩ như vậy, tay Tô Khả khỏi xiết chặt: “Vậy có biện pháp trị lão?"

      Tô Cẩm Niên lắc đầu: “phải có chứng cớ."

      Tô Khả gật đầu "Ờ" tiếng, sau đó than thở: “Đúng vậy, chứng cớ. Có người biết làm tội phạm giết người, nhưng bởi vì có chứng cớ, chỉ có thể nhìn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Em tin sản nghiệp của Phạm Vàng Bạc làm được đến từng này, mà tay lão còn sạch ."

      Tô Cẩm Niên cười: “Kẻ ngốc, làm sao mà cứ suy đoán căn cứ vậy chứ. chừng tay lão già này dính ít máu tươi đâu?"

      Tô Khả bĩu môi: “Khả năng rất lớn."

      Tô Cẩm Niên chọc chọc đầu Tô Khả: “Tốt lắm, nữa. Tóm lại về sau em có thấy Phạm Vàng Bạc, cũng cần giống như hôm nay, chút mặt mũi cũng cho lão, có thể tránh được tránh , biết chưa?"

      Tô Khả bĩu môi: “Biết. Chết tiệt, nếu em là nữ vương tốt rồi, hô phong hoán vũ gì làm được, muốn loại cặn bã nào chết liền chết, làm cho thế giới này còn tội phạm, như vậy cũng cần cảnh sát nữa, tốt nha."

      Bánh Bao chu miệng lên: “Mẹ, mẹ cho mẹ là thiên thần bóng đên à."

      Tô Khả: "..."

      "Cho dù là thiên thần bóng đêm, cuối cùng cũng là chết lềnh bà lềnh bềnh."

      Tô Khả ngược lại xoa bóp cái mũi của Bánh Bao : “Hừ."

      Tô Cẩm Niên hoàn toàn hiểu hai mẹ con cái gì, Bánh Bao vì thế đắc chí vô cùng.

      Ánh mắt Tô Khả lại nhìn về mấy món đồ lão già mang đến, đứng dậy qua, bĩu môi: “Em vẫn cảm thấy lão già này có ý tốt mang đồ đến tặng đâu."

      Tô Cẩm Niên cười: “Nhận , lần sau tìm cơ hội trả lại là được."

      Tô Khả gật đầu: “Nhưng mà em nghĩ lão hẳn là lá gan lớn như vậy, muốn ám hại chúng ta."

      "Mẹ, mẹ xem tiểu thuyết hơi nhiều, suy nghĩ lung tung." Cái miệng nhắn của Bánh Bao thầm .

      "Nhóc con, giác quan thứ sáu của mẹ con rất nhạy cảm, con hiểu đâu."

      Tô Cẩm Niên cười: “Tại vì ấn tượng đầu tiên của em với lão quá kém ."

      Tô Khả nghĩ nghĩ, gật đầu: “Quả , em ghét loại người già mà nên nết, nuôi . Cho dù nghiệp có thành công đến đâu, nhưng nhân phẩm là quá kém, mà trong xã hội này, người như vậy lão nhiều lắm." Sau đó, Tô Khả lại : “Em thực may mắn, cha em phải người như vậy, em cũng may mắn, Cẩm Niên của em cũng phải người như vậy, cho nên..." Tô Khả đem ánh mắt nhìn hướng Bánh Bao : “Em phải toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng con trai em thành người đàn ông có ý thức trách nhiệm."

      Bánh Bao lấy tay vỗ vỗ ót: “Mẹ, con mới hơn bốn tuổi."

      Tô Khả "Hừ" tiếng: “Giáo dục, phải dậy từ ."

      Bánh Bao 囧囧.

      Tô Khả đem đồ lấy ra xem, chỉ thấy là hai bình rượu vang Laffey, còn có hai tấm thẻ VIP của trung tâm thương mại, mỗi thẻ trị giá vạn đồng. Tô Khả phải là người sành sỏi, hơn nữa cũng thích uống rượu nho, nhưng mà đối với rượu nho Laffey, vẫn biết chút ít, bình cũng có gía hơn vạn đồng, lại còn hai tấm thẻ giá trị hai vạn đồng nữa, Tô Khả liền đánh giá số quà lần này cũng gần năm vạn đồng.

      Chết tiệt, tuy rằng cũng phải là người nghèo, nhưng mà người xa lạ đưa lễ xin lỗi, cũng cần nhiều tiền như vậy. Hoặc là, lão gìa này là có tiền, để ý đến số tiền này.

      Nhưng mà mặc kệ là tình huống gì, trong lòng Tô Khả càng xác định lão già này đến là có ý tốt, cũng may cho lão vào nhà .

      Tô Cẩm Niên nhìn thấy rượu nho, khỏi khẽ nhíu mày: “ trăm sáu mươi vạn."

      "Hả?"

      "Rượu này, bình giá trăm sáu mươi vạn."

      Tô Khả: "(⊙o⊙)!"

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 120: Gặp lại cố nhân

      Edit : Mẹ Mìn

      Xe tiếp tục chạy, rất nhanh liền đến cổng bệnh viện.

      Hai bên bên đường, những cây bách xanh ngát tỏa bóng xuống đường. Người lại nối liền dứt.

      Chiếc xe màu đen chạy thẳng vào cổng bệnh viện, dừng lại trước cửa, lúc này Phạm Vàng Bạc mới từ trong xe bước xuống.

      Đầu tiên lão ở bên trong xe sửa sang lại áo, lau lại đôi giày da cho sáng mới ra. Ánh nắng chiếu lên đôi giầy sáng bóng của lão, Phạm Vàng Bạc liền lấy tay lướt qua cằm mình.

      Sau khi ra khỏi xe, lão vuốt lại hai ống tay áo, bầy ra vẻ "Ngọc thụ lâm phong", khí chất "công tử".

      Thấy có người nhìn mình, lão mỉm cười, tự cho là "Tao nhã", cũng nghĩ xem mấy cái răng vàng của mình chói sáng dưới ánh mặt trời có làm cho người ta mù mắt hay .

      Người ngang qua nhìn lão với ánh mắt hèn mọn làm cho lão thoáng khó chịu, lão liền mím môi lại, lão thân bản về phía trước nhất rất, mại khai nhanh: “Uy vũ mà ", trở nên lại cảm thấy chính mình khí tràng cường đại, rất có Tần Thủy đại đế uy nghi. Hoàn toàn có chính mình chỉ là căn xoát lục nước sơn lão dưa chuột tự giác.

      Mấy người trong bãi đỗ xe, quả là thấy được“ tư thái" của Phạm Vàng Bạc, số người nhìn chiếc xe mà cảm thán trong lòng “xe quả rất đẹp và sang trọng, đáng tiếc chủ nhân lại được như vậy .

      Phạm Vàng Bạc lơ đễnh, tiếp tục uy vũ mà , thẳng hướng phòng bệnh Hoàng Nghê Thường tới.

      Dọc theo đường , người lui tới càng ngày càng nhiều, Phạm Vàng Bạc lại làm đủ loại tư thái, quả là có hấp dẫn mấy giỏi ăn lười làm, nhất là khi Phạm Vàng Bạc cẩn thận lộ ra cái lắc tay to như cái xích chó cùng cái nhẫn ngọc lục bảo chói mắt. ô liền bắn cho lão ánh mắt mời gọi, càng làm Phạm Vàng Bạc dương dương tự đắc.

      Hoàng Nghê Thường ở phòng bệnh đặc biệt, cho nên ở đây yên tĩnh hơn dưới lầu. Dần dần, Phạm Vàng Bạc ở đường cũng ít gặp người qua lại.

      Bị nhiều người chú ý nhìn như vậy, tư thái Phạm Vàng Bạc cũng vì vậy mà mất tiêu chuẩn .

      Giờ phút này, tâm tình Phạm Vàng Bạc vô cùng tốt, hoàn toàn là vì vừa mới nghe được tin tốt do đàn em thông báo qua điện thoại.

      tại lão nghĩ đến hai cha con Tô Cẩm Niên rất nhanh chết, liền cảm thấy như mình bay chín tầng mây, loại vui sướng này so với hút bạch phiến hay chích moocphin còn thấy hết đau về thể xác và sảng khoái về tinh thần hơn. Cho nên bước chân của lão đều nhàng vô cùng, tự cho mình như thi nhân tao nhã, phất phất ống tay áo mang theo chút bụi trần.

      Mở cửa.

      Hoàng Nghê Thường ngồi ở giường bệnh, nhàm chán nghịch điện thoại.

      Phạm Vàng Bạc ra phía trước: “Bảo bối, đến đây, nhớ ."

      Hoàng Nghê Thường làm ra vẻ khó chịu, để điện thoaị xuống giường, nhưng mắt lại nhìn trừng trừng Phạm Vàng Bạc, miệng bất mãn: “ Ngân, sao giờ mới đến ~ "

      Phạm Vàng Bạc "Hắc hắc" cười: “Nhớ hả?"

      "Hừ, Ngân, chán ghét ~ sao lại như vậy, em để ý ~" xong, liếc mắt cái như thể "Xem thường" .

      Này Hoàng Nghê Thường vốn là ngôi sao ca nhạc cùng diễn viên nổi tiếng, từ bé diễn vô cùng tự nhiên và thuần thục, lại thêm bản thân ta thiên tính, lần này dùng lời như vậy, xem như biểu diễn. Chỉ cần là đàn ông, nghe thấy giọng ngọt ngào kiều đều thực dễ dàng xúc động, mà Phạm Vàng Bạc là lão sắc quỷ, khẳng định cũng ngoại lệ.

      "Cục cưng~" ánh mắt Phạm Vàng Bạc lộ vẻ dâm đãng, cười đến tặc tặc tiến lên, vươn hai tay tự giác sờ lên nơi đẫy đà mềm mại của Hoàng Nghê Thường, vuốt ve lên xuống, nắn bóp lúc lúc mạnh, miệng xong lời dâm đãng xấu xa: "Có nhớ thằng em của ?"

      Hoàng Nghê Thường "ứ ~" tiếng duyên dáng gọi to, ánh mắt câu dẫn đưa tình.

      Phạm Vàng Bạc thấy vậy nên thằng em càng cứng rắn, lão muốn được thỏa mãn hơn cả nghe mấy lời kiều nỉ non kia. Dục vọng dâng lên, lão khẩn cấp đứng lên, nhào cả người đè lên người Hoàng Nghê Thường.

      Lão nhanh chóng giở trò với Hoàng Nghê Thường, vừa hôn vừa cởi quần áo, trình tự loạn chút nào, chỉ tiếc lão già vẫn là lão già, cho dù là cố gắng thế nào, cũng thay đổi được bản chất dưa chuột của lão.

      Rất nhanh, hô hấp liền nặng lên, khoảng hai ba phút sau, liền hành quân lặng lẽ, gióng trống thu binh .

      Cũng may Hoàng Nghê Thường vốn theo Phạm Vàng Bạc nhiều năm, đối với việc lão chỉ cứng được 3 phút, từ lâu tập mãi thành thói quen, cho nên ta có thể trong tình huống đó vẫn khơi mào dục vọng cho mình, còn phối hợp với niềm thích của lão —— lão sắc quỷ thích nghe thanh rên rỉ kiều, ta liền ngừng kiều ngâm rên rỉ, làm cho lão càng hưng phấn, càng sớm thu binh.

      ngoài dự liệu của Hoàng Nghê Thường, chỉ 5 phút sau, lão thở phì phò, nằm xoài bên người Hoàng Nghê Thường. Miệng tắc kêu to: "Có phải Ngân càng ngày càng lợi hại hay . Bảo bối, em thích đến chụi nổi đúng ?"

      Trong đầu Hoàng Nghê Thường đem lão mắng chết sống lại, miệng lại lời ngon tiếng ngọt: “ Ngân vẫn dũng mãnh, nhiều năm như vậy, Nghê Thường tất nhiên là biết. Ngân cần ra, làm cho Nghê Thường cảm thấy thẹn thùng ."

      Phạm Vàng Bạc vỗ vỗ mặt Hoàng Nghê Thường: “Cục cưng, cho em biết tin tức tốt."

      Nháy mắt ánh mắt Hoàng Nghê Thường sáng lên: “ Ngân, ."

      " phải em ghét nhất Tô Cẩm Niên sao."

      "Chuyện này Ngân phải sớm biết đấy thôi."

      "Thứ Bảy, tại bệnh viện này, con nó làm phẫu thuật, đến lúc đó... Ha ha ha ha..." Phạm Vàng Bạc cười đến dị thường thoải mái.

      Hoàng Nghê Thường đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại ý của Phạm Vàng Bạc, khóe miệng cũng là gợi lên nụ cười ngọt tươi, hai tay xẹt qua thân thể nhiều nếp nhăn của Phạm Vàng Bạc: “ Ngân, em chỉ biết đối với em tốt nhất. Mua~ "

      Phạm Vàng Bạc "Cạc cạc" cười ra tiếng: “Đương nhiên, em là tiểu bảo bối của ."

      Hoàng Nghê Thường đem sườn mặt dán lên ngực Phạm Vàng Bạc, miệng nỉ non: “Ư, em vẫn biết, cho nên em nhất." Nhưng đôi mắt đen nhánh của ta vẫn lạnh băng.

      Nếu có như vậy ngày, ta đem Tô Cẩm Niên, còn có hai mẹ con Tô Khả, toàn bộ giết chết, ta cũng đem lão già này giết chết! Phanh thây xé xác! Cho thỏa nỗi hận trong lòng !

      Trong lòng ta đối với Phạm Vàng Bạc hận ý hề kém hơn Tô Khả, nghĩ đến việc ta là với tuổi thanh xuân rực rỡ, bị lão già xấu xí đùa giỡn, trong lòng ta rất bực bội như muốn bốc hỏa. Nhưng hết thảy, đều là vì ta muốn ta báo thù, nhẫn! Phải nhẫn!

      Tô Khả, Tô Cẩm Niên, ngày lành của các ngươi, hết rồi!

      *

      Bánh Bao tắm rửa xong sau, ngoan ngoãn vào phòng ngủ, Tô Khả lo lắng nên cũng vào ôm con trai ngủ. Đợi con trai ngủ say mới rời .

      Đợi cho đến khi Tô Khả trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy thấy Tô Cẩm Niên khoác áo choàng tắm ra. Mái tóc ẩm ướt còn nước, giọt hai giọt, chảy từ trán xuống đến cổ, chảy qua yết hầu, thấm vào áo choàng tắm ...

      Tô Khả nhìn này hình ảnh khêu gợi, khỏi nghĩ đến thân hình hùng tráng bên trong chiếc áo, khỏi "Ực" nuốt nước miếng cái, nhìn Tô Cẩm Niên tình tứ, sau đó tự cởi áo của mình, ngoắc ngoắc ngón tay: “Đại tiệc, nhanh lại đây, cho em ăn nào."

      Từ lần trước ở trong phòng tắm, Tô Khả mấy ngày chưa được ăn thịt. Đối với Tô Cẩm Niên ngon lành như vậy, ngày ăn khó chịu, nhưng mà, ngại trong nhà còn có Bánh Bao , với Tô Cẩm Niên cũng rụt rè. Sau đó cha lại đến, chỉ có thể yên lặng tiếp tục rụt rè, tiếp tục "Đói" bụng .

      tại, cha về biệt thự của nhà , Bánh Bao cũng có phòng riêng, rốt cục được rảnh tay, ngẫm lại, trong lòng Tô Khả như sói đói, liền ngừng tru lên!

      Bạch Liên Hoa ôi Bạch Liên Hoa, cuối cùng cũng được tự do ăn rồi. Lúc này đây, nhất định ăn sạch sành sanh, xương cốt cũng chừa! Nắm chặt trong tay!

      Tô Cẩm Niên: "—_—||| "

      Tô Khả chút khách khí lên, giống con lười, hai tay hai chân quặp chặt lấy người Tô Cẩm Niên, chặt chẽ ôm lấy Tô Cẩm Niên, tiện đà, tay chút khách khí đem quần áo Tô Cẩm Niên cởi ra.

      Chiếc áo choàng tắm màu trắng chậm rãi rơi xuống, nháy mắt, vùng ngực trắng nõn tinh tráng của Tô Cẩm Niên lộ ra trước mặt Tô Khả. Tô Khả nuốt nuốt nước miếng, lại phát ra "Ực" tiếng, bàn tay cũng nhịn được sờ soạng lên, xúc cảm tinh tế từ da thịt theo lòng bàn tay truyền vào trong lòng , làm cho cả người tâm tình nhộn nhạo.

      Tô Cẩm Niên than tiếng, Tô Khả trực tiếp dùng sức, đẩy ngã Tô Cẩm Niên, lấy tư thế nữ nam dưới. Tô Cẩm Niên là bộ đội đặc chủng, tất nhiên là dễ dàng hóa giải, mượn lực, Tô Cẩm Niên liền thuận thế mà lên, xoay người cái, đè Tô Khả dưới thân.

      Tô Khả ngẩng đầu, hôn lên môi Tô Cẩm Niên, cái lưỡi mềm mại len vào giữa hai hàm răng , quấn lấy lưỡi . Hai tay ngừng vuốt ve lưng Tô Cẩm Niên, dần dần xuống...nắm lấy tiểu** nhàng ma sát…

      Tô Cẩm Niên giật mình cái, hơi thở đều càng thêm ẩm ướt nóng bỏng, nhàng gọi tên: "Khả Khả..."

      Thanh của Tô Cẩm Niên mang theo tia mê hoặc hương vị, ngón tay càng như là mang theo ma lực, đốt lửa lên từng tấc da thịt người Tô Khả. bàn tay nắm lấy nơi đầy đặn xoa nắn, tay kia đưa xuống nơi non mềm thăm dò tìm kiếm….

      Tô Khả bị đốt lửa, cả người khó chịu, thèm khát, than ...

      Tô Cẩm Niên bị Tô Khả đốt lửa, hôn càng sâu, bàn tay ngừng tìm kiếm, ngón tay tiến vào mật động ấm áp thăm dò…

      Khi ngón tay vào, Tô Khả khẽ thở hắt ra. Khoái cảm theo chuyển động của ngón tay ngừng tăng lên…. Tô Khả kêu lên tiếng: ’’A…..’’ dòng nước ấm ùa ra…..

      Tô Cẩm Niên biết Tô Khả đủ ẩm ướt, chờ hồi phục sau cao trào, động thân cái, đâm thẳng tiểu** vào mật động được thấm ướt. Tuy mật động được ngón tay khai phá, nhưng khi tiểu** tiến vào vẫn làm cho Tô Khả có cảm giác lấp đầy quá mức, mật động nhanh chóng co bóp…

      Bị thít chặt, Tô Cẩm Niên khó lòng nén nhịn, vội vàng tiến quân thần tốc. Với sức mạnh của lính đặc chủng, nhanh chóng, nhiều lần đưa tiểu** vào sâu tận cùng của mật động.

      Nằm dưới thân Tô Cẩm Niên, hai tay Tô Khả bấu chặt vào hai cánh tay Tô Cẩm Niên, cảm nhận ràng từng đợt tiến công dũng mãnh của . Miệng phát ta thanh rên rỉ kiều, càng làm tăng thêm dục vọng trong người Tô Cẩm Niên.

      biết trải qua bao nhiêu đợt tấn công, bao nhiêu tư thế, cuối cùng Tô Cẩm Niên gầm lên tiếng ‘A..’ bắn dòng tinh hoa nóng hổi của mình vào tận cùng mật động. Tô Khả cũng hét lên tiếng, run rẩy đón nhận tinh hoa của Tô Cẩm Niên bắn vào tận sâu trong người

      Trong phòng, trận chiến cũ vừa kết thúc bao lâu, trận chiến mới lại bắt đầu….

      Ngoài phòng, cơn gió thổi qua, làm lay động những chiếc lá của cây ngô đồng, làm rơi những chiếc lá vàng, theo giõ nhàng chạm đất. Tất cả như bức tranh phong cảnh kiều diễm.

      Ngoài trời đêm, những ngôi sao sáng bầu trời cùng vầng trăng lưỡi liềm như vô tình ghé nhìn qua cửa sổ, nhìn màn phong tình diễn ra trong phòng ngủ!

      *

      Hôm sau, khắp người Tô Khả chỗ nào cũng đau, từ xương sống đến thắt lưng rồi cả chân cũng đau. làn da trắng là chi chít dấu hôn màu tím. nghiêng người, nhìn người nằm bên cạnh cũng giống như mình, cả người cũng chi chít dấu hôn, nằm ngủ nhơ đứa trẻ, Tô Khả "Khanh khách" cười ra tiếng.

      Tô Khả nhìn hai hàng lông mi dài của Tô Cẩm Niên, trong lòng nổi lên ý định trêu đùa, lấy tay chọc chọc, Tô Cẩm Niên chu miệng lên, cực kỳ giống Bánh Bao . Quả nhiên, là hai cha con nha.

      Tô Khả tiện đà tiến lên , tiếp tục lấy tay định cầm nhổ sợi lông mi xuống. Đột nhiên, hai tay của bị Tô Cẩm Niên bắt lấy, thấy đôi con ngươi tối như mực nhìn chằm chằm Tô Khả.

      Tô Khả hoàn toàn có cảm giác xấu hổ vì bị bắt tận tay làm chuyện xấu, liền nhào lên, hôn lên môi Tô Cẩm Niên cái: “Đại tiệc, vừa ngon vừa đẹp mắt nha."

      Tô Cẩm Niên ngồi dậy, xoa xoa tóc Tô Khả, từ giường nhẩy xuống, áo choàng tắm bị Tô Khả cởi ra tối qua vẫn chưa mặc vào, liền cứ thế lỏa nhất đứng lên, chút ngượng ngùng.

      Mà Tô Khả, lại còn mở to mắt, nhìn tiểu** của Tô Cẩm Niên: “Chậc chậc" khen ngợi ngừng: “Chồng à, nhìn mặc quần áo cũng như văn nhân thư sinh bình thường mà thôi, cởi hết ra, mấy tên cơ bắp vẫn kém xa. Em làm bác sĩ nam khoa từng ấy năm, thấy qua rất nhiều tiểu**, xem ra đúng là rất hùng tráng nha." xong, Tô Khả sờ sờ cằm.

      Vốn xấu hổ, Tô Cẩm Niên nghe thấy Tô Khả như ràng vậy, khuôn mặt trắng bóc liền đỏ ửng.

      Tô Khả lại : “Chồng à, xem có phải bộ đội đặc chủng đều đặc biệt mạnh mẽ như vậy ? Lần trước, cậu lính bị thương của đó, còn nhớ ? Chính là cậu lính trẻ đó. Em khám bệnh cho cậu ta, chậc chậc, cũng rất lớn nha."

      Đầu lông mày Tô Cẩm Niên nhăn lại: "..."

      Tô Khả "Cạc cạc" cười rộ lên, lộ ra vẻ mặt dâm — đãng đáng khinh: “Nếu , đem toàn bộ lính của lại đây cho em kiểm tra? cho biết, bệnh nam khoa có rất nhiều nha, nhưng mà nếu xấu hổ giấu bệnh, rất khổ ..."


      Tô Cẩm Niên tức giận, lấy lại tinh thần ôm lấy Tô Khả đè lên giường: “Chồng em còn đứng trước mặt em đây, vậy mà em dám Hồng Hạnh vượt tường, là rất kỳ cục ."

      xong, đem Tô Khả nằm giường, tính đánh dã chiến lần nữa. Dù sao hai người đều chưa mặc quần áo, rất thuận tiện.

      Đại để là đêm qua hai người rất biết tiết chế, hôm nay Tô Khả còn cảm thấy chỗ kia đau. Nhìn Tô Cẩm Niên hóa thân thành sói đói, mặc dù cũng có tâm, nhưng vô lực càng nhiều.

      "Thùng thùng —— "

      Tô Khả miên man suy nghĩ , bên ngoài tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

      "Mẹ, mẹ —— rời giường ——" Tiếng gọi non nớt của Bánh Bao rơi vào tai Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên. Hai người vội vàng dừng lại việc làm, đưa mắt nhìn nhau.

      "Đứng lên." Tô Khả đem Tô Cẩm Niên đẩy ra, cuối cùng còn lau chìu cẩn thận, lườm Tô Cẩm Niên cái, mặc xong quần áo, lúc này mới trả lời Bánh Bao ngoài cửa: “Tô Tô, đợi chút mẹ, mẹ ra ngay."

      Tô Cẩm Niên cao hứng, bị con trai dội cho chậu nước lạnh, khỏi nhìn trời: có phòng ngủ riêng, vẫn còn quấy rầy, con trai chả đáng bằng con tí nào cả.

      Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên nhịn được lại muốn có con , nhưng nghĩ đến thân phận của mình, khỏi ảm đạm.

      Trong giây lát, Tô Cẩm Niên nhớ tới: “Khả Khả, tránh thai —— "

      Tô Khả nháy mắt mấy cái: “Hả?"

      Tô Cẩm Niên "Khụ khụ" hai cái, với Tô Khả: " dùng BCS." xong, mặt Tô Cẩm Niên lại đỏ bừng.

      Tô Khả thấy thế, tiếp tục đùa giỡn: “ có việc gì, nếu có em bé, em chịu trách nhiệm ——" chỉ là xong lời này, Tô Khả tổng cảm thấy đúng chỗ nào đó, Hall, Mắt Tô Khả trợn to: “Chết cha!"

      Tô Cẩm Niên: "..."

      Tô Khả : “Em phải mua thuốc."

      Mấy ngày nay phải là ngày an toàn của , tuy rằng cũng muốn có con , nhưng mà, chế độ kế hoạch hoá gia đình, muốn sinh hai con, bị nộp tiền phạt. Huống chi vẫn còn là đại phú bà, nếu phạt tiền...

      Khóc ròng nha, cũng muốn đem tiền đưa cho mấy cái người làm kế hoạch hóa gia đình đâu! Hơn nữa đám người kia, trắng ra, có ít sâu mọt, chờ kẻ có tiền đưa tiền đến tận cửa.

      nghe được ít tin tức như vậy, cho nên cũng thể ngốc đem tiền nộp vô cớ. Hơn nữa, chồng là bộ đội đặc chủng, là quân tẩu, như thế nào cũng để mang tiếng xấu, ảnh hưởng đến tiền đồ của .

      Cho nên Tô Khả vô cùng tự giác rửa mặt sau, để ý đến cái nhìn kỳ quái của con trai, liền chạy mua thuốc.

      Tô Khả đến hiệu thuốc mới phát , hiệu thuốc này đóng cửa, cửa còn viết: Hiệu thuốc nghỉ ba ngày để làm đám cưới cho con. Chủ nhật mới mở cửa trở lại.

      Tô Khả 囧囧, vì thế, liền bên ngoài.

      ra tiểu khu, Tô Khả nhất thời nhớ nổi hiệu thuốc ở chỗ nào, liền bắt đầu tìm.

      Tô Khả vì mục đích của mình, chạy tới trung tâm thành phố, thầm nghĩ, nơi này là trung tâm mua sắm phồn hoa, hẳn là có hiệu thuốc. Đến đây, Tô Khả mới mắng chính mình ngu ngốc. Nơi này tấc đất tấc vàng, người ta mở shop quần áo, tiệm giày, buồn cười.

      Cho nên Tô Khả chỉ có thể vừa vừa tìm, trong lòng còn lại là bất đắc dĩ. Sớm biết tại phiền toái như vậy, đêm qua liền ăn chay cho rồi.

      Đột nhiên, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt Tô Khả.

      Tô Khả quay đầu, nhìn thấy chiếc xe BIO màu đỏ.

      Khi cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, chỉ thấy gương mặt của khá xinh đẹp nhìn Tô Khả: "Tô Khả."
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 121.1 : Bánh Bao chữa bệnh

      Edit: Mẹ Mìn

      Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, người xuất ở trước mặt Tô Khả là Lưu Hiểu Hiểu, Tô Khả khỏi buồn bực nhìn Lưu Hiểu Hiểu.

      Lưu Hiểu Hiểu với Tô Khả: “Tô phu nhân, nơi nào, tôi đưa ?"

      Tô Khả xua tay cự tuyệt: “ cần khách khí."

      Lưu Hiểu Hiểu : “Tô phu nhân, kỳ tôi còn có chút chuyện muốn với ."

      Tô Khả khẽ cười: “Mông phu nhân, chúng ta, dường như, quen nha ~ "

      Sắc mặt Lưu Hiểu Hiểu cứng đờ: “Tô phu nhân, quả tôi có rất nhiều chuyện quan trọng."

      Vẻ mặt của Lưu Hiểu Hiểu thành khẩn, ánh mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Khả. Tô Khả nhìn Lưu Hiểu Hiểu hồi lâu, nhìn thấy gần đó có tiệm cà phê: “ có chuyện muốn với tôi, vậy chúng ta sang kia chuyện ."

      Ngồi xe? mới cần đâu. Cũng thể trách buồn lo vô cớ, dù sao tại xã hội này cái gì cũng phải đề phòng. Có người chỉ đường mà cũng bị người khác vô duyên vô cớ chém chết .

      Lưu Hiểu Hiểu nhìn Tô Khả vẫn rất phòng bị mình, liền gật gật đầu: “Tôi để xe , đến đó chờ tôi ."

      Tô Khả gật đầu, liền trước đến lối bộ.

      Đến tiệm cà phê, Tô Khả tìm thấy được vị trí thuận lợi liền ngồi xuống. Người phục vụ liền đến hỏi Tô Khả uống gì, Tô Khả cho hai cốc nước trước liền ngồi xuống.

      Năm phút sau, Lưu Hiểu Hiểu mới vào, vừa vào cửa, liền thấy Tô Khả ngồi chờ. Vì thế, ta gõ đôi giày cao gót lộp cộp về phía Tô Khả.

      Lại tiếp, Lưu Hiểu Hiểu này bộ dạng rất được, cũng rất quyến rũ với độ tuổi ba mươi của mình. Hôm nay ta mặc chiếc đầm mầu đỏ, khá chói mắt. Chẳng qua vì nhiều năm lăn lộn phong trần, cả người đều toát ra vẻ phong trần.

      Tô Khả nhìn thấy Lưu Hiểu Hiểu đến, liền đối với ta gật gật đầu.

      Lưu Hiểu Hiểu ngồi xuống, Tô Khả liền gọi người phục vụ đến gọi đồ uống, gọi xong cũng thẳng vào vấn đề: “ có chuyện gì muốn với tôi?"

      Tuy rằng hai người ở cùng cái tiểu khu, nhưng mà có gặp nhau. Nhưng Lưu Hiểu Hiểu còn ở trước mặt những người khác chửi bới Tô Khả, thậm chí còn Nhị Tô nhà là con hoang! Lại thêm việc Lưu Hiểu Hiểu thực là tình nhân, thể để lộ thân phận với người ngoài. Tô Khả đối với Lưu Hiểu Hiểu càng thêm ác cảm.

      Lưu Hiểu Hiểu đại để cũng biết Tô Khả hề có cảm tình với mình, vì thế, cũng nghiêm túc: “Tôi đến đây, là muốn cùng việc."

      Tô Khả gật đầu.

      "Kỳ tôi phải là Mông phu nhân." Lưu Hiểu Hiểu thẳng giấu diếm.

      Tô Khả khỏi hơi hơi ngẩng mặt lên, có chút ngoài ý muốn nhìn Lưu Hiểu Hiểu trước mặt.

      Lưu Hiểu Hiểu nhìn ánh mắt Tô Khả, đại để có chút xấu hổ: “Tôi biết thích tôi."

      Tô Khả lời nào, tiếp tục nhìn Lưu Hiểu Hiểu.

      Lưu Hiểu Hiểu càng xấu hổ, nhưng mà vẫn là tiếp tục : “Này theo ta bình thường lắm mồm cũng có chút quan hệ."

      Tô Khả gật gật đầu, tỏ vẻ nghe.

      Lưu Hiểu Hiểu liền tiếp tục : “Kỳ có thể ở lại trong tiểu khu, nhà ai mà chả có trụ cột. Nhưng mà thân phận của tôi giống mọi người, chỉ là tình nhân mà thôi."

      Tô Khả gật đầu: “Cho nên với người ta, con tôi là con hoang."

      Mặt Lưu Hiểu Hiểu đỏ lên: “Tôi..."

      Tô Khả gợi lên khóe môi: “Tôi cái gì?"

      Lưu Hiểu Hiểu ủ rũ : “Tôi như vậy kỳ cũng có gì ghê tởm, tôi nghĩ nhà mẹ con, nghĩ là chúng ta giống nhau."

      Tô Khả mặt lạnh, tiếp, nhìn Lưu Hiểu Hiểu còn ngồi ở bên kia nửa ngày, Tô Khả : “Có cái gì , thẳng ra, tôi còn có chuyện rất quan trọng cần làm."

      Lưu Hiểu Hiểu tự biết mình thất thố, gật đầu, tiếp tục : “Tôi biết. Kỳ lần này gọi ra chuyện, quả có chút liều lĩnh, nhưng mà tôi có chuyện rất quan trọng."

      Tô Khả gật đầu: “ , tôi nghe." nhiều như vậy cũng vô nghĩa. Tô Khả cũng phải là người có tính nhẫn nại.

      Lưu Hiểu Hiểu gật đầu: “ cũng biết, người đàn ông tại bao nuôi tôi là Mông La , Mông phó cục trưởng."

      Tô Khả "Ừ" tiếng.

      "Nhưng mà tôi và chỉ mới có quan hệ gần đây thôi." Này Lưu Hiểu Hiểu tới đây, đầu cúi thấp: “Con của tôi, cũng phải là của ."

      Tô Khả nhíu mày nhìn Lưu Hiểu Hiểu, hiểu sao này lại với điều"Cơ mật" như vậy. Các đâu có thân thiết đến vậy.

      Lưu Hiểu Hiểu đại để là nhìn ra vẻ hoang mang của Tô Khả, liền tiếp tục : “Kỳ tình là thế này, ngày đó tôi nhìn thấy gia đình tại nhà hàng, sau lại biết chồng là bộ đội đặc chủng, hơn nữa ở thành phố B lại có bối cảnh vô cùng lớn."

      Trong lòng Tô Khả như có vô số con quạ rít gào : đồ khốn, tâm địa gian giảo, lòng vòng nãy giờ, hóa ra là nhìn trúng chồng !

      lúc Tô Khả muốn tức giận, này Lưu Hiểu Hiểu vội : “Tôi xem như em , tôi mơ ước chồng đâu." Lúc Lưu Hiểu Hiểu lời này, vẻ mặt rất chân thành.

      Tô Khả lưu tình chút nào : “Cho dù muốn, chồng tôi cũng thấy chướng mắt."

      Lưu Hiểu Hiểu nhìn Tô Khả, trong lòng biết là lời , nhưng mà trong lòng vẫn có chút khó chịu, nhưng mà bây giờ còn phải nhờ Tô Khả, cho nên chỉ có thể làm bộ như có nghe lời chế nhạo của Tô Khả mới vừa rồi: “ đến việc tôi làm tình nhân của Mông phó cục, cũng là có mục đích."

      Tô Khả gật đầu: tôi đương nhiên biết có mục đích. Nếu người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền, chịu ở bên người ta mới lạ!

      làm tình nhân, trắng ra là loại ăn bám, là ký sinh trùng, có bản lĩnh dựa vào hai bàn tay mình để nuôi sống chính mình ( đương nhiên, cung cấp X phục vụ xem như loại bản lĩnh, Tô Khả có lời nào để ), chỉ có thể dựa vào đàn ông để sinh tồn. Đối với người như vậy, trong lòng Tô Khả trừ bỏ chán ghét vẫn là chán ghét. Tuy rằng người ta sống thế nào liên quan đến , nhưng mà vẫn thấy chán ghét. (╮(╯_╰)╭ Tô Khả quá mức chính trực. )

      Lưu Hiểu Hiểu tiếp tục : “Kỳ trước đây tôi là tình nhân của Phạm Vàng Bạc, khả năng chưa nghe đến tên người này, nhưng mà, Phạm Vàng Bạc là trùm bất động sản lớn nhất thành phố H này."

      Tô Khả giật mình thôi, đối với lão già Phạm Vàng Bạc này, gần đây rất hay chạm mặt, làm sao có thể biết. Cái lão già mà nên nết này, vẻ mặt dâm đãng cười cợt, Tô Khả đúng là hận thể lên đá vào hai chân lão, hoặc là trực tiếp xuống tay, chặt đứt gốc rễ của lão ném cho chó ăn. Nhưng mà đúng là nghĩ tới, Lưu Hiểu Hiểulại là tình nhân cũ của Phạm Vàng Bạc.

      " là tình nhân của Phạm Vàng Bạc, sao lại còn là tình nhân của Mông phó cục?" Lưu Hiểu Hiểu cũng là. Kể chuyện cũng mạch lạc, làm nghe mà chả hiểu gì.

      Việc Lưu Hiểu Hiểu gặp Tô Khả để làm gì vẫn chưa đến, nhân tiện : “Tôi chắc nghe mấy bà tám trong tiểu khu việc tôi bị vợ Phạm Vàng Bạc đánh ghen, bị buộc phải khỏi nhà rồi."

      Tô Khả gật đầu: “Đúng vậy." Vợ chính đến đánh ghen, Lưu Hiểu Hiểu bị cả tiểu khu biết đến.

      "Việc này ra rất dài, từ từ tôi cho nghe."

      Tô Khả: "..."

      Nội tâm Tô Khả có loại xúc động muốn lật bàn, chết tiệt, nửa ngày, vậy mà vẫn chưa vào vấn đề chính, ngược lại lại càng nghi ngờ bản thân lúc còn học, môn ngữ văn của khẳng định học rất tệ!

      Kết quả là, Lưu Hiểu Hiểu liền bắt đầu tự thuật lại câu chuyện cuộc đời mình. Cả câu chuyện bị gián đoạn hai lần, lần là do người phục vụ mang đồ uống lên, lần là Tô Khả đứng dậy toilet...

      Đợi cho Lưu Hiểu Hiểu xong, Tô Khả mới ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Theo Lưu Hiểu Hiểu , cha của con bỏ theo nhà giầu khác khi vừa sinh con. Từ đó về sau, liền rơi vào chốn hồng trần, dựa vào đàn ông cho tiền để nuôi sống hai mẹ con.

      Lưu Hiểu Hiểu cũng rất có bản lĩnh, mang theo con , vẫn có thể hấp dẫn ít kẻ có tiền mà háo sắc. Từ trước cho đến nay cũng có bẩy tám người đàn ông, đều là người có uyền có thế. Dựa theo lời , đàn ông bao ta, nhưng mà có thể tùy ý tìm đại minh tinh, bao dưỡng sinh viên còn trong trắng.

      Mà Phạm Vàng Bạc lại là người đàn ông có quyền có thế nhất trong những người đó. Đồng thời cũng là người bao dưỡng ta lâu nhất.

      Lúc còn ở với Phạm Vàng Bạc, là tình nhân được sủng ái nhất, hơn nữa đối với chuyện làm ăn của lão biết cũng rất nhiều. Vốn là người của Phạm Vàng Bạc, thầm nghĩ cầm tiền, sống tốt, có biết cũng làm như biết. Phạm Vàng Bạc thấy biết điều cũng là mở con mắt nhắm con mắt .

      Tô Khả mới đầu còn buồn bực, theo lý ta làm tình nhân của Phạm Vàng Bạc lâu như vậy, như thế nào trong nháy mắt bị vợ lão đuổi . Sau mới biết được, là do Lưu Hiểu Hiểu lỡ miệng mà ra.

      , có lần đến văn phòng Phạm Vàng Bạc, hai người ân ái hết sức, đột nhiên vợ Phạm Vàng Bạc xông vào. Tuy rằng làm tình nhân của Phạm Vàng Bạc vài năm, nhưng mà mặt mũi vợ Phạm Vàng Bạc như thế nào khẳng định là biết.

      nhìn này bà lão vẻ mặt hùng hổ, liền câu: "Làm sao bà làm vệ sinh lại vào đây." Kết quả những lời này, làm cho vợ Phạm Vàng Bạc nổi giận, vì thế, bắt đầu lao vào đánh đám túi bụi.

      Tô Khả chỉ cảm thấy ta xứng đáng bị như vậy, có nửa điểm đồng tình.

      Lưu Hiểu Hiểu lại tiếp, sau lại tuy rằng có Phạm Vàng Bạc chống đỡ, nhưng mà biết như thế nào, vợ Phạm Vàng Bạc vẫn tìm được nhà . Khi bà ta nhìn thấy con trai , bà ta nghĩ đó là con của chồng bà ta, càng thêm tức giận, thường gọi điện thoại đe dọa , thường tìm , tát vài cái bạt tai, là bị hù chết.

      Lưu Hiểu Hiểu bị vợ Phạm Vàng Bạc đánh xong, cũng nhận được điện thoại của lão gọi đến. Lão với , về sau còn là tình nhân của lão nữa, căn phòng ở, lão muốn lấy lại, lão bảo nhanh chóng cút .

      Vốn Phạm Vàng Bạc cũng phải là người keo kiệt, nếu là chia tay, phòng ở khẳng định là của , nhưng mà lần này, đơn giản là lão muốn dọn nhanh nên lão liền dứt khoát đuổi .

      Trong lòng có bực tức, nhưng mà nghĩ lại, Phạm Vàng Bạc là trùm ma túy lớn, giết người chớp mắt. Huống chi còn biết nhiều bí mật như vậy. tại lão chỉ bảo cút , có giết , liền thức thời chạy cho nhanh tránh .

      có gương mặt xinh đẹp, tuổi cũng lớn, nhưng trước sau đều dám chủ động rời khỏi Phạm Vàng Bạc, ngược lại hầu hạ lão càng thêm chu đáo, rất sợ làm lão mất hứng. Mà nguyên nhân, cũng phải vì lão hào phóng, còn bởi vì biết rất nhiều bí mật của lão. sợ lão còn hứng thú với , giết để bịt miệng.

      Bởi vì biết rất nhiều bí mật của Phạm Vàng Bạc, nếu lão cần nữa, khẳng định bị Phạm Vàng Bạc bí mật giết chết. sợ chết, rất sợ, cho nên mới tiếp tục theo bên cạnh lão, sống an phận.

      Cũng mặc kệ thế nào, tại Phạm Vàng Bạc hảo tâm giết chết , có niềm tin rất lớn là do Phạm Vàng Bạc lớn tuổi, mắc bệnh hay quên, mới có thể cho sống thoải mái như vậy.

      ta thể ngồi chờ chết. Vì thế, cùng lúc, vừa thu thập toàn bộ tội chứng của Phạm Vàng Bạc, vừa tìm cho mình người đàn ông có quyền lực khác làm chỗ dựa, để bảo vệ tính mạng hai mẹ con .

      Lại đến lúc trước làm tình nhân cho Phạm Vàng Bạc, cũng quen ít người quen của lão. Những người đó gồm đủ mọi thành phần xã hội, trong đó ít người say đắm sắc đẹp của . Nếu có giá trị lợi dụng, chỉ cần liếc mắt qua, những người đó liền ngoan ngoãn mắc câu. Cho nên có thể thoải mái giăng lưới.

      Thường xuyên qua lại, liền bám lấy Mông La .

      Bám được Mông La , Lưu Hiểu Hiểu cảm thấy vui sướng. như thế nào, Mông La cũng là phó cục trưởng cục công an, coa thể bảo vệ tính mạng mẹ con . Đến thời điểm, còn có thể thuận lợi làm cho Phạm Vàng Bạc vào tù. Nhưng mà mấy hôm trước, phát , Mông La , kỳ cùng Phạm Vàng Bạc quan hệ phải đơn giản.

      Trước kia chỉ biết, Phạm Vàng Bạc có tai mắt ở cục cảnh sát, nhưng mà biết là ai. nghĩ tới, lại là Mông La quyền cao chức trọng! Sau ngẫm lại, qua Phạm Vàng Bạc, quen biết nhiều người có tiền có quyền như vậy, sao hai người họ lại biết nhau được chứ!

      tìm bùa hộ mệnh cho mình, kết quả lại phát đây là bùa đòi mạng, có thể sợ sao.

      còn tính đem toàn bộ tội chứng của Phạm Vàng Bạc giao cho Mông La , kết quả cẩn thận laị phát Mông La là người của Phạm Vàng Bạc. làm phó cục trưởng cục công an mà còn đáng tin cậy như vậy, ai biết được chính cục trưởng cũng có đáng tin cậy hay . Cho nên tự kiềm chế nỗi sợ hãi, dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể tạm thời nhẫn, tiếp tục ở bên cạnh Mông La . Đồng thời suy tính xem rốt cuộc ai mới có thể bảo vệ an toàn tánh mạng của .

      Thẳng đến khi gặp Tô Cẩm Niên.

      đến cũng là khéo. Ngày đó, sau khi cùng Mông La ăn cơm về, sắc mặt Mông La rất khó xem. hỏi , có biết vợ Tô Cẩm Niên à, gật đầu, trước kia ở cùng tiểu khu, nhưng mà quen, quan hệ cũng tốt.

      Lúc này Mông La lại tự nhiên ra tràng nào là Tô Cẩm Niên ở thành phố B là công tử con nhà quyền quý, nào là về đây là để hỗ trợ bắt bắt trùm thuốc phiện bala…bala… về Tô Cẩm Niên nhưng nét mặt lại vui, mà lại trùng hợp biết được làm việc cho Phạm Vàng Bạc, cho nên chỉ nghe mà gì.

      cũng vừa lòng với thái độ của . Nhưng mà biết, trong lòng thầm tính toán, đem toàn bộ chứng cứ cho Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên. Sớm ngày bắt được Phạm Vàng Bạc, cũng sớm ngày được an tâm. Bất đắc dĩ, bị Mông La trông giữ rất chặt, cũng phải vì Mông La có dự kiến trước, mà là vì Mông La thích thường xuyên ra ngoài, là bị người quen nhìn thấy, ảnh hưởng tốt. Cho nên nếu ra ngoài quá giờ, buổi tối có roi da, ngọn nến chờ .

      Hôm nay gặp được Tô Khả, vui mừng, cảm thấy là ông trời giúp đỡ , vì thế, liền đem toàn bộ những gì mình biết cho Tô Khả, thậm chí ngay cả nơi giấu chứng cứ phạm tội của Phạm Vàng Bạc cũng đều ra.

      Tô Khả nghe xong mấy tin tức này, có chút kinh ngạc.

      Chồng vất vả điều tra bao lâu nay, vậy mà chút manh mối nào chứ đừng là có tiến triển. Kết quả, đột nhiên có chạy đến hết cho chân tướng, cũng như đem cả chứng cứ giao cho ...

      Tô Khả có cảm giác bị sét đánh cháy khét lẹt.

      Cho tận đến lúc chia tay Lưu Hiểu Hiểu, ra khỏi tiệm cà phê, cả người cũng vẫn đần độn, cảm thấy lão mình vẫn chưa theo kịp được việc. Thế cho nên hoàn toàn quên mất nguyên nhân lúc ban đầu ra ngoài, chỉ lo trở về nhà, chạy nhanh cho Tô Cẩm Niên biết tin tức tốt này.

      Nhưng mà dọc theo đường , Tô Khả cũng bội phục giác quan thứ sáu của mình, như thần, đâu trúng đó, về sau cảnh sát phán án tử, cũng cần tìm chứng cớ, chỉ cần tùy ý há mồm ai là thủ phạm là tốt rồi. là 囧, dù sao chính cũng nghĩ tới mình liệu như thần, hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác đoán luận thôi.
      tun, shalyCố Huân Nhiên thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :