Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 98: Sóng gió nổi lên

      Edit: Mẹ Mìn

      Thẩm Lộ ra ngoài bao lâu, đột nhiên, Bánh Bao ngượng ngùng, vặn vẹo trong lòng Tô Khả, Tô Khả : "Nhị Tô, con sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?"

      Cả khuôn mặt nhắn của Bánh Bao vùi vào trong ngực Tô Khả: “Mẹ, con muốn tiểu."

      Tô Khả bỗng nhiên hiểu ra. Truyền nước biển vào nhất định tiểu nhiều. Nhìn lại khuôn mặt Bánh Bao ửng hồng, Tô Khả cười đỏ mặt, đứng dậy, tay cầm bình nước biển giơ lên, tay ôm Bánh Bao tới nhà vệ sinh.

      Bánh Bao nằm trong lòng Tô Khả: “Mẹ, bỏ con xuống." Giọng non nớt cùng ngượng ngùng.

      Trong lòng Tô Khả cười thầm : “Ai da, làm người có ba cái gấp, đừng mắc cỡ, Nhị Tô là con trai mà, co được dãn được." như vậy, Tô Khả cũng bỏ con trai xuống, dù sao kim truyền nước biển vẫn cắm chân của Bánh Bao .

      Đầu Bánh Bao đầy vạch đen: "—_—||| Mẹ, rốt cuộc mẹ có biết cái gì nên hay ."

      Trong lòng Tô Khả cười thầm, được rồi, Nhị Tô đáng của lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.

      Đến nhà vệ sinh, Bánh Bao lại được tự nhiên, đưa mắt nhìn Tô Khả, thấy định vào nhà vệ sinh nữ kéo kéo Tô Khả: “Tự con vào trong."

      xong, Bánh Bao nhìn nhà vệ sinh nam bên cạnh, Tô Khả 囧: “Con còn là cậu bé, xấu hổ cái gì."

      Bánh Bao khinh bỉ nhìn Tô Khả cái: “Nam nữ khác nhau. Mẹ thể vì con còn mà kỳ thị giới tính của con."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Đúng lúc đó cũng có người đàn ông bế đến nhà vệ sinh, ta cũng giống như Tô Khả, tay ôm con , tay cầm bình nước biển. Khi tới cửa nhà nhà vệ sinh vẻ mặt ta xấu hổ, chần chừ giữa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ, bé muốn đến sắp khóc, vẻ mặt ấm ức.

      ta muốn đưa bé vào nhà vệ sinh nam, bé lập phản đối muốn khóc, nhưng. . . . .

      Bánh Bao thấy vậy liền với ta: “Chú ơi, chú dẫn con vào nhà vệ sinh nam , để mẹ con đưa em vàoi nhà vệ sinh nữ, có được ạ?"

      ta nhìn thấy Tô Khả và con trai lập tức hai mắt sáng lên, như là thấy cứu tinh nên gật đầu: “Được được, cám ơn em nhé."

      Tô Khả khẽ mỉm cười, sau đó chỉ lên đầu Bánh Bao cái: “Con đó nha."

      Bánh Bao mím môi cười tiếng, Tô Khả nhờ người lớn có con bên cạnh giúp đỡ Bánh Bao xuống. Sau đó Tô Khả đưa bình nước biển vào tay ta, cầm lấy bình nước từ tay ta, bế lấy bé: “Cám ơn nhiều."

      Người đàn ông cười ha hả : “ sao." Sau đó bế con trai của Tô Khả vào nhà vệ sinh nam.

      Chuyện nhà vệ sinh chỉ là chuyện , cuối cùng giải quyết xong. Tô Khả ôm Bánh Bao trở về, cụng trán mình vào trán Bánh Bao , thấy nhiệt độ hạ hơn rất nhiều, liền hôn cái lên cái miệng nhắn của Bánh Bao , bị Bánh Bao nhìn cái xem thường.

      Tô Khả quan tâm, dù sao đậu hũ của Nhị Tô nhà cũng phải dễ dàng ăn được, chỉ khi bé yếu đuối, mới có thể để yên cho mẹ hôn bé mấy cái.

      ╮(╯_╰)╭ Muốn ôm hôn con trai mới đầy năm tuổi của mà còn phải lén lút như thế, làm mẹ mà như này cũng chỉ có mình Tô Khả mà thôi.

      Tô Khả biết, lúc ôm Bánh Bao vào nhà vệ sinh người đàn ông chạy vội lên cầu thang lên, cũng nhìn thấy , vì vậy, người đàn ông tìm từng phòng bệnh . Đúng lúc dừng lại ở phòng bệnh của Bánh Bao nhưng phát bọn họ, người đàn ông kia liền tiếp tục sang phòng bệnh khác tìm. . . . . . Khi Tô Khả mang Bánh Bao trở lại phòng bệnh lần nữa người nọ cũng bỏ lỡ . . . . . .

      Sau khi trở lại phòng bệnh, Bánh Bao yên tĩnh tựa vào ngực Tô Khả, lúc này bé mới nhớ tới chuyện rất quan trọng chưa hỏi Tô Khả.

      "Mẹ, sao mẹ cả đêm về?"

      Tô Khả 囧, sau đó nghĩ đến Bánh Bao là vì chờ đợi mình mới có thể bị cảm lạnh nên cơn sốt lthì liền nghiêm mặt: “ cho mẹ biết, có phải ngày hôm qua con chờ mẹ ngoài trời suốt đêm ?"

      Bánh Bao mím môi, ý thức được mình phạm lỗi, hơn nữa nhìn thấy Tô Khả dường như rất tức giận nên lập tức đưa bàn tay bé trắng nõn mềm mại sờ sờ lên mặt của Tô Khả: “Lần sau con làm cho mẹ lo lắng như vậy nữa. Nhưng mà mẹ còn chưa cho con biết, vì sao mẹ về?"

      Tô Khả nhíu mày, nhìn Bánh Bao : “Sau này dù mẹ về lúc nào, đến bảy giờ rưỡi tối, Tô Tô nhất định phải ngoan ngoãn tự ngủ có được hay ?"

      Bánh Bao gật đầu: “Con biết rồi."

      Tô Khả nở nụ cười thỏa mãn. Nhị Tô ngoan nhất chính là điểm này. Ý thức được lỗi của mình chủ động thừa nhận sai lầm. Nghĩ như vậy, Tô Khả lại mềm lòng: “Lần này mẹ cũng tốt, gọi điện thoại thông báo cho con biết, Nhị Tô cũng tha thứ cho mẹ nha."

      Lần này Bánh Bao hít sâu cái rồi “Hừ” tiếng bằng giọng mũi, sau đó đâu ra đấy mà với Tô Khả: "Mẹ, lần này con tha lỗi cho mẹ, về sau mẹ cả đêm về nữa con cho mẹ hôn."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Sau đó Tô Khả thoải mái cười ra tiếng, mặt của Bánh Bao cũng ửng hồng, nhìn Tô Khả cười e dè lập tức : "Mẹ, cho cười!"

      Hai tay Tô Khả che miệng để bịt tiếng cười lại, nghĩ tới đây là bệnh viện nên phải dè dặt, phải bình tĩnh, nhưng mà. . . . . .

      là rất buồn cười!

      Cho nên tình cảnh trước mắt chính là Tô Khả run run bả vai, còn Bánh Bao ở trong lòng lại đen mặt. Nhắm mắt lại, thân thể lật cái, hề để ý tới Tô Khả nữa.

      Tô Khả nhìn Bánh Bao khôi hài trong lòng biết thể tiếp tục cười, nếu bị Bánh Bao khinh bỉ nghiêm trọng hơn, liền gật đầu : “Được, nếu như mẹ như vậy thể hôn Nhị Tô bé của mẹ nữa."

      Bánh Bao nghe mẹ câu ấy mặt lại càng đen hơn.

      *

      Thẩm Lộ mua hộp bánh trứng, ba bình sữa tươi, ba hộp cơm cuốn Đài Loan, còn có túi đồ ăn vặt lớn, nào là khoai chiên, kẹo, bánh bích quy, bánh ngọt, còn có hoa quả đủ mầu sắc khác nhau vào phòng bệnh. Lúc vào nhìn thấy Tô Khả ngừng dụ dỗ Bánh Bao , khẽ mỉm cười.

      Có lẽ là phát trước mặt mình có bóng đen nên Tô Khả ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Lộ đứng trước mặt của và Bánh Bao gật đầu với Thẩm Lộ cái.

      Thẩm Lộ đặt toàn bộ đồ ăn vừa mua sang bên, trước tiên đưa bữa ăn sáng vào trong tay Tô Khả, nhìn lại khuôn mặt nhắn tồi tệ của Bánh Bao : “Sao vậy Tô Tô?"

      Tô Khả cười hì hì : “Ha ha, chuyện là. . . . . ."

      "Mẹ, cho !" Bánh Bao mở mắt ra, xụ mặt nhìn Tô Khả.

      Tô Khả biết là con trai xấu hổ nên gật đầu: “Ừ, , với chú Thẩm, đây là bí mật của hai mẹ con chúng ta."

      Lúc này Bánh Bao mới gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Thẩm Lộ véo vào má Bánh Bao : “Tốt, lại dám cho chú Thẩm ra rìa, chú Thẩm con nữa."

      Bánh Bao lập tức : "Ai da, chú Thẩm, ý con phải vậy đâu."

      "Vậy con có ý gì?"

      Bánh Bao nghẹn lời, miệng mấp máy, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thẩm Lộ.

      Nhìn vẻ mặt "Chú bắt nạt con" của Bánh Bao làm Thẩm Lộ khỏi sờ sờ trán mình: “Được, chú Thẩm hỏi hỏi, Tô Tô của chú Thẩm vĩnh viễn là tốt nhất."

      Lúc này Bánh Bao mới nở nụ cười tươi đẹp, giống như hoa mùa xuân: “Chú Thẩm, con biết là chú tốt nhất mà, yên tâm, chúng ta vĩnh viễn là tốt nhất."

      Thẩm Lộ đẩy đầu Bánh Bao cái: “Kỳ con là phúc hắc đấy."

      Bánh Bao cười hì hì : “Chú à, phúc hắc là ý gì ạ?"

      Thẩm Lộ: ". . . . . ."

      Tô Khả cười, sờ sờ cằm: “Ừm, chính là con có nhiều trò xấu đó."

      Bánh Bao kiêu ngạo vênh mặt lên, lỗ mũi phát ra tiếng "hừ hừ", miệng thầm câu: "Đây là chắc chắn rồi."

      Tô Khả nhìn bộ dáng của Bánh Bao như vậy, như có vô số dòng nước ấm áp chảy khắp mọi nơi trong cơ thể , nghĩ: đây là con do sinh ra đấy.

      Mùi vị cơm cuốn rất ngon, nguyên liệu bên trong cũng rất phong phú, có ruốc, trứng muối, sườn thăn, chân giò hun khói. Còn có rau, ví dụ như rau cải , đậu đũa, tảo biển bọc củ cải. Tô Khả và Bánh Bao ăn ngon lành.

      Thẩm Lộ vẫn chưa ăn, cười tủm tỉm nhìn bọn họ ăn, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của họ, khỏi nhìn hộp cơm cuốn giá chưa tới 10 đồng: “Ăn ngon như vậy sao?"


      Tô Khả gật đầu: “Đương nhiên là ngon rồi, trước kia lúc em học trung học, bữa sáng em thích nhất chính là cơm cuốn." xong, Tô Khả khẽ uống ngụm sữa, nhìn Thẩm Lộ còn chưa ăn: “ ăn thử ."

      Thẩm Lộ gật đầu: “Xem ra mua rất đúng."

      Lại , vừa rồi ra ngoài mua bữa ăn sáng, trừ bánh trứng là mục tiêu của , những thứ khác là mua ngẫu nhiên. chỉ tùy ý dạo đường thấy gian hàng có khá nhiều người xếp hàng, thấy đồ ăn có vẻ ngon nên cũng xếp hàng mua.

      Nếu Tô Khả biết Thẩm Lộ mua đồ ăn như vậy chắc cười vỡ bụng mất.

      Thẩm Lộ ăn vài cuốn cơm, mùi vị cũng tệ, thể là đặc biệt ngon. Nhưng khi nhìn hai mẹ con Tô Khả ăn cơm cảm thấy món này ăn rất ngon.

      Rất nhanh, Thẩm Lộ nhớ lại chuyện cần làm, dù sao buổi sáng đến tiểu khu là vì có chuyện cần tìm Tô Khả .

      "Tô Khả, phải hôm qua muốn dẫn Tô Tô Mỹ khám bệnh sao?

      Tô Khả gật đầu: “Vâng."

      "Hôm nay tôi tới để hỏi lấy giấy tờ làm visa."

      Tô Khả nhìn Thẩm Lộ, sau đó gật đầu cái: “Vâng, tôi biết rồi."

      từ chối giúp đỡ của Thẩm Lộ, dù sao năm năm qua Thẩm Lộ cũng giúp rất nhiều, thêm việc này cũng sao. chỉ chờ sau khi Bánh Bao khỏi bệnh, có thể chăm sóc Bánh Bao tốt báo đáp ân tình của Thẩm Lộ.

      "Lúc nào về nhà tôi lấy cho ."

      Thẩm Lộ gật đầu: “ định mấy tháng?"

      "Chắc khoảng hai tháng."

      Lúc này Bánh Bao ngồi đùi Tô Khả, nghe Tô Khả muốn rời nhà hai tháng khỏi có chút lo lắng hỏi Tô Khả: “Mẹ, chúng ta đâu rất lâu sao?"

      Tô Khả gật đầu: “Đúng vậy, sao con?"

      "Dạ, con sợ con nhớ mấy bạn ở nhà trẻ." Bánh Bao ngượng ngùng .

      Tô Khả cười tủm tỉm : “Có phải con sợ bé quàng khăn đỏ bị sói xám bắt hay ."

      Bánh Bao được tự nhiên.

      Tô Khả "khanh khách" cười ra tiếng: “Yên tâm, trong nhà trẻ chỉ có con là sói xám thôi, có con sói xám nào khác nữa đâu. Nhất định là vẫn còn bé quàng khăn đỏ."

      Mặt Bánh Bao lại đen: “Mẹ, mẹ toàn linh tinh!"

      Thẩm Lộ cười hì hì nhìn hai mẹ con cười đùa: “Lúc trở lại tôi giúp giải quyết công việc."

      "Đúng rồi, Thẩm Lộ, có thể giúp tôi chuyện ?"

      Thẩm Lộ: “Tôi giúp nhiều như vậy rồi, còn để ý nữa sao."

      Tô Khả đỏ mặt, lập tức gật đầu: "Cũng đúng."

      Đầu Bánh Bao đầy vạch đen, biết làm sao với bà mẹ mặt dầy này nữa.

      Thẩm Lộ: “ , muốn nhờ cái gì?"

      "Ờ, giúp tôi xin phép nghỉ ở bệnh viện , tôi xin được. Hình như Lão viện trưởng chịu đồng ý."

      Thẩm Lộ gật đầu: “Việc này đơn giản."

      Sau khi Tô Khả nghe xong cũng yên tâm. ra muốn Thẩm Lộ giúp đỡ, quan trọng nhất là vì muốn gặp lại Tô Cẩm Niên.

      muốn.

      Nghĩ lại buổi sáng sớm hôm nay, khi tỉnh dậy xảy ra chuyện vui với , làm lòng lại bắt đầu đau đớn.

      Đối mặt với Tô Khả lại rơi vào trạng thái trầm mặc, Thẩm Lộ cũng thêm nữa. Bánh Bao cũng là tiểu quỷ linh tinh, nhìn thấy mẹ mình đột nhiên rơi vào trầm mặc, hơn nữa trong ánh mắt đầy sầu bi và đau lòng, cậu đưa bàn tay bé sờ lên mặt Tô Khả, tựa vào ngực Tô Khả, nghe nhịp tim của Tô Khả.

      Thân thể con trai trong lòng Tô Khả ấm áp, thuận tay vỗ vỗ vai con trai.

      Dù sao Bánh Bao bị bệnh nên lúc này vẫn còn truyền nước. Tuy vừa đùa nghịch vui vẻ, nhưng rất nhanh liền mệt. Tô Khả nhàng vỗ lưng con trai, giống như khi cậu bé còn rất , cơn buồn ngủ nhanh đến, mắt Bánh Bao từ từ nhắm lại, rất nhanh liền ngủ.

      Tô Khả ôm ngang người Bánh Bao , luôn để ý bình nước biển, bình nước sắp hết rồi, vì vậy liền đứng dậy gọi y tá, y tá lấy thêm cái bình nước biển nữa thay vào.

      Lúc này Thẩm Lộ mới hỏi: “ ra quyết định Mỹ sớm như vậy chủ yếu là tránh né Cẩm Niên sao."

      Tô Khả gật đầu, cũng giấu giếm. Dù sao trốn tránh Tô Cẩm Niên, Thẩm Lộ là người đầu tiên biết, vì vậy giọng “Ừ” tiếng.

      Đối với tin tức của Tô Cẩm Niên trong mấy năm nay, tất nhiên Thẩm Lộ biết ràng. Có lúc cũng cố ý cho Tô Khả chút tin tức. Nhưng cũng đành chịu, Tô Khả vẫn mực trốn tránh.

      Lúc này Thẩm Lộ nhìn Tô Khả, nhịn được liền hỏi: “Vẫn thể bỏ xuống sao?”

      Tô Khả cười khổ: “Haizzzz, có biện pháp, ha ha”. Tô Khả pha trò, định thảo luận về vấn đề của Tô Cẩm Niên nữa.

      Thẩm Lộ cũng nhiều, dù sao những lời muốn cũng rồi, nữa thành phản tác dụng. Hơn nữa, Tô Cẩm Niên cũng là người từng bị ghét nhất. Thấy ta trải qua bất hạnh cũng thấy vui vẻ. Có thể vui vẻ tại sao làm gì vui chứ.

      ╮(╯_╰)╭Trong lòng Thẩm Lộ có chút áy náy cùng thương hại Tô Cẩm Niên cũng cứ vậy trôi qua.

      Bánh Bao khỏe hơn sau khi truyền nước biển. Cậu bé tỉnh laị lúc 12 giờ trưa. Y tá rút kim truyền ra khỏi chân cậu bé, để lại mấy lỗ rỉ máu làm Tô Khả đau lòng.

      Cho nên Tô Khả quyết định hôm nay phải bồi dưỡng cho Bánh Bao tốt nhà , mà đồ ăn dinh dưỡng tốt nhất chính là canh gà ác.

      Tuy truyền nước biển vào nhiệt độ trong người Bánh Bao giảm xuống rệt, nhưng mà thân thể vẫn còn có chút yếu ớt. Tô Khả đưa con về nhà, bế con trai đặt xuống giường rồi đắp chăn cho con, để con trai ngủ tiếp. Còn mình ra ngoài nấu cơm.

      Bánh Bao kén ăn, nhưng Tô Khả biết con trai ăn tùy từng món. Tuy cậu bé lớn lên ở thành phố H nhưng lại thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng với món cánh gà chiên và sườn xào chua ngọt cậu lại rất thích.

      Cho nên Tô Khả làm hai món này, sau đó hầm canh gà ác cùng thuốc bắc, bát trứng bác cà chua, đậu khô xào rau cần, ốc sốt tương, tôm hấp nước trà. bàn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ là vô cùng hấp dẫn.

      Thẩm Lộ đưa hai mẹ con Tô Khả về nhà. Sau khi Tô Khả đặt con trai xuống lấy giấy tờ ở trong trong phòng và Bánh Bao giao cho Thẩm Lộ.

      Tô Khả giữ Thẩm Lộ lại ăn cơm, Thẩm Lộ thấy cũng hơn giờ chiều, ra ngoài ăn cơm cũng muộn nên gật đầu đồng ý.

      Nấu xong cơm, sắp hết các món ăn lên bàn ăn xong đâu đấy, Tô Khả mới vào phòng bế con trai ra ăn cơm.

      Bánh Bao mới ngủ thêm chút nên vẫn còn buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy bàn có nhiều món ăn màu sắc rực rỡ lại còn là mấy món bé thích nhất, cậu nhếch miệng nở nụ cười.

      Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của con trai nên tâm tình Tô Khả cũng tốt. Ngày thường còn làm, về chuyện ăn uống của con cũng chú trọng nhưng chắc chắn là đầy đủ như bây giờ.

      Bánh Bao vui mừng hồi, sau đó nhìn Tô Khả : “Mẹ, mẹ vất vả rồi”.

      Tất nhiên Tô Khả kiêu ngạo gật đầu, sau đó gắp cánh gà chiên bỏ vào bát của con: “Đây, con ăn thử xem”.

      Thẩm Lộ nhìn Bánh Bao , trong lòng cũng thấy vui vẻ. Dù sao nhìn thấy bé như vậy ai cũng thích “Tô Tô, lập tức khám bênh, con có sợ hay ?”

      Tiểu Bao Tử : “ sợ ạ”.

      Ánh mắt khen ngợi của Thẩm Lộ nhìn Bánh Bao .

      bữa cơm vui vẻ ấm áp cứ vậy trôi qua. Lúc Tô Khả dọn dẹp bát đĩa khỏi nghi ngờ, người mà buổi sáng tinh thần tốt, đau lòng muốn chết người, là sao.

      nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, nhìn thấy đàn chim sẻ líu ríu bay qua, nhịn được nên , Cẩm Niên, nhìn xem, em sống thế này rất tốt, đấy. Hi vọng cũng buông tay, cũng có thể sống rất tốt.

      *

      Ban đêm, trời quang mây tạnh, bầu trời đầy ánh sao, rạng rỡ chói lóa. Tô Cẩm Niên đứng dưới bầu trời đầy sao, đôi môi mím chặt. Trong đầu của chỉ quanh quẩn câu của Tô Khả lúc sáng: “Người chết phải mẹ , đương nhiên hiểu!”

      Trong lòng đau như bị ai đó khoét cái lỗ, trống rỗng, sâu hoắm.

      , tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?

      hiểu, tuy rằng thời gian tiếp xúc với mẹ vợ nhiều, nhưng tình cảm của đối với mẹ vợ cũng giống như đối xử với mẹ ruột của , tại sao lại nghĩ như vậy?

      “Chào Thượng tá!”

      Đúng lúc có cậu lính ra ngoài, nhìn thấy Tô Cẩm Niên ngẩn người đứng đó, liền lên tiếng chào. Thấy đáp lại trong lòng cậu ấy có chút hoảng sợ, biết có phải mình quấy rầy đến Thượng tá hay ?

      Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, sau đó nhìn cậu lính bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên, gật đầu cái: “Chào cậu”.


      Cậu lính ngẩng đầu nhìn trời chút, khỏi nghi ngờ, thầm nghĩ: Thượng tá có tâm trạng tốt nên chạy đến đây ngắm sao.

      “Thượng tá, tôi trước”.

      Tô Cẩm Niên gật đầu, nhìn bóng lưng cậu lính, Tô Cẩm Niên bỗng nhớ ra, cậu lính kia chính là cậu lính được Tô Khả khám bệnh cho vào ngày gặp lại . Tô Cẩm Niên khỏi thở dài, nghĩ tới Tô Khả đúng là làm bác sĩ nam khoa.

      Nghĩ vậy lại nhớ đến năm đó, Tô Khả dùng thuốc mê liều mạnh đối với , sau đó cởi quần áo của , thậm chí còn vẽ lại tiểu ** của .

      Khi đó rất giận dữ, hận thể giết chết Tô Khả, lấy lại thanh danh cho mình, nhưng bây giờ? rời khỏi , nhưng lại .

      cười, thời gian quả nhiên có thể thay đổi con người.

      Ban đầu Tô Khả thương như vậy, có thể thương . Ban đầu chán ghét Tô Khả như vậy, có thể lìên vĩnh viễn…………..

      Chỉ có thể vận mệnh trêu người.

      Nhưng lòng muốn buông tha. Mặc dù biết khi nào Tô Khả có thể trở lại bên cạnh , nhưng vẫn muốn buông tha.

      Đúng, muốn buông tha, càng thể buông tha!

      biết tại trong lòng Tô Khả rất loạn, chịu cho chút thời gian là được, chút thời gian như vậy được…………….

      “Reng, reng ----------” Điện thoại di động của Tô Cẩm Niên reo lên, lấy điện thoại ra, là Trịnh Dược Đông gọi điện thoại tới. Tô Cẩm Niên rất nhanh liền nhận.

      “Cẩm Niên, Cẩm Niên, việc lớn tốt rồi!” Trịnh Dược Đông vô cùng kích động .

      Tô Cẩm Niên nhíu mày: “Sao vậy?”

      Lúc này Trịnh Dược Đông mới : “ tốt, tốt, cậu đoán hôm nay nhìn thấy ai?”

      Trịnh Dược Đông vô cùng kích động. Mặc dù thấy người nhưng dám khẳng định người phụ nữ ôm đứa bé kia là Tô Khả! Hơn nữa, cũng nhìn thấy Thẩm Lộ, nghĩ nghĩ lại, cảm thấy trăm phần trăm là Thẩm Lộ giấu Tô Khả . Dù sao từ đến lớn Thẩm Lộ đối đầu với Cẩm Niên, nhưng chỉ do tự mình Thẩm Lộ gây chiến mà thôi ……………

      Tô Cẩm Niên nghe Trịnh Dược Đông như vậy, nhịn được đầu đầy vạch đen: Thấy người mà bảo là việc lớn tốt rồi sao? Trịnh Dược Đông, có cần khôi hài như vậy .

      , em muốn suy đoán”. Tô Cẩm Niên có tâm tư cùng Trịnh Dược Đông chơi trò đoán chữ. Bởi vì tâm tình của như ở trong địa ngục cả ngày hôm nay, vô cùng khó chịu.

      Trịnh Dược Đông hô “Dừng” tiếng, làm như bất mãn với Tô Cẩm Niên liền : “Ai da, cậu đấy, tôi với cậu chắc chắn cậu rất ngạc nhiên đấy”.

      “Được, ”.

      “Ai da, cậu đoán chút , chút thôi”. Trịnh Dược Đông tiếp tục .

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, nếu giờ này Trịnh Dược Đông ở bên cạnh Tô Cẩm Niên nhất định đấm vào mũi của Trịnh Dược Đông cái.


      Trịnh Dược Đông thấy Tô Cẩm Niên vẫn trả lời, nhịn được đầu đầy vạch đen, trong lòng yên lặng : Vấn đề của mình nhàm chán vậy sao? Ngay cả đáp án cũng thèm cho mình biết!

      Sau khi Trịnh Dược Đông thầm tự hỏi chính mình xong lìên đáp án cho Tô Cẩm Niên: “Haizz, cho cậu biết, vì hôm nay có chuyện phải đến bệnh viện nhi, cậu biết, được………..ba la ba la………”

      Tô Cẩm Niên còn kiên nhẫn: “Trịnh Dược Đông, trọng điểm!”

      Có cần thiết phải gọi cả tên lẫn họ vậy , quay lại như lúc đầu rồi sao? [​IMG]

      Trịnh Dược Đông 囧: “Ha ha, hôm nay nhìn thấy Tô Khả”.

      “Ờ”.

      có kích động lòng người theo như dự đoán làm cho Trịnh Dược Đông khỏi nhụt chí, sau đó rống to với Tô Cẩm Niên: “Này, nhìn thấy Tô Khả!”

      Tô Cẩm Niên : “Em biết rồi. Tối hôm qua ấy ở cùng em”.

      “Hả?”

      Trịnh Dược Đông há mốc miệng, chết tiệt! tin tức này làm vô cùng kích động, vậy mà ở trong mắt người kia căn bản chỉ là…….Gió thoảng mây trôi sao?

      “Ôi -------” Tính tích cực của Trịnh Dược Đông bị đả kích ít.

      Tô Cẩm Niên : “ Đông à”.

      “Hả?”

      “Cám ơn!”

      “(⊙o⊙)………..”

      “…………”

      “Tự dưng cậu chuyện tình cảm như vậy làm gì, đều là đàn ông, làm như đàn bà vậy, ha ha!!”

      Tô Cẩm Niên: “—_—|||[​IMG]!”

      Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên trở về lều trại của mình. Dù sao lần này tới thành phố H là để lùng bắt phần tử buôn lậu thuốc phiện thường xuyên lẩn trốn trong các hộp đêm lớn, là nhiệm vụ khá nguy hiểm.

      Khu W của thành phố H và khu J tập trung các quán bar, hộp đêm tương đối sầm uất,náo nhiệt, người trong đó đều là dân giang hồ hỗn tạp, là tấm bình phong che giấu cho tội phạm vô cùng tốt. Lần này tới đây là để lùng bắt người đàn ông tên là Mao Tường. Người này từng ngồi tù mười năm và thường xuyên đánh nhau gây ra rắc rối để phải vào đồn cảnh sát.


      Từ lâu, người đàn ông này bắt đầu buôn bán ma túy, cảnh sát cũng từng để ý tới, nhưng có bằng chứng nên đành chịu thôi. Muốn kiểm tra đột xuất nhưng đáng buồn là trong đội ngũ cảnh sát địa phương số người bị mua chuộc. Cho nên nhiều lần đột phá thành công. Vì cần có thành tích, vì tiền đồ sau này, Cục trưởng Cục Cảnh sát mặt báo việc này lên , mặt cử đội của họ, được đặt lên là tiểu đội lính đặc chủng “Ưng” đến đây trợ giúp, hy vọng có thể bắt được Mao Tường, cả nhân chứng, vật chứng luôn!


      Bây giờ các đợi trinh sát gọi điện thoại báo cho biết rốt cuộc lúc nào Mao Tường hộp đêm, và là hộp đêm nào.

      *

      “Hàng lần này rất tốt”. Trong căn phòng mờ tối, khuôn mặt ngăm đen, hai má bị giỗ, đoạn lông mày bị đứt, đôi mắt hình tam giác ngược và rất . Lúc này người đàn ông mũi tẹt môi dày cầm điện thoại di động chuyện với người bên kia.

      đứng trước cái bàn, phía bao ni lon trắng đục giống như bột mì, khóe miệng cười bỉ ổi.

      “Ừ, tin tôi , tôi làm việc này ít nhất cũng năm sáu năm rồi”

      “Ha ha, lòng như vậy chúng ta gặp nhau ở hộp đêm B B như thế nào? Chín giờ rưỡi tối, đến lúc đó tôi gửi ám hiệu phòng bao cho nhé”.

      “Vậy bái bai, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.

      Sau khi tắt điện thoại, khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó xoay người nhìn những thân thể người đẹp nằm ngang dọc giường dục vọng khỏi bộc phát: “Người đẹp của ta, nữ thần của ta, ta tới đây---“

      xoa xoa tay, kịp chờ đợi nhào luôn lên thân thể trần truồng của người đẹp.


      Chương 98: Sóng gió nổi lên

      Edit: Mẹ Mìn

      Thẩm Lộ ra ngoài bao lâu, đột nhiên, Bánh Bao ngượng ngùng, vặn vẹo trong lòng Tô Khả, Tô Khả : "Nhị Tô, con sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?"

      Cả khuôn mặt nhắn của Bánh Bao vùi vào trong ngực Tô Khả: “Mẹ, con muốn tiểu."

      Tô Khả bỗng nhiên hiểu ra. Truyền nước biển vào nhất định tiểu nhiều. Nhìn lại khuôn mặt Bánh Bao ửng hồng, Tô Khả cười đỏ mặt, đứng dậy, tay cầm bình nước biển giơ lên, tay ôm Bánh Bao tới nhà vệ sinh.

      Bánh Bao nằm trong lòng Tô Khả: “Mẹ, bỏ con xuống." Giọng non nớt cùng ngượng ngùng.

      Trong lòng Tô Khả cười thầm : “Ai da, làm người có ba cái gấp, đừng mắc cỡ, Nhị Tô là con trai mà, co được dãn được." như vậy, Tô Khả cũng bỏ con trai xuống, dù sao kim truyền nước biển vẫn cắm chân của Bánh Bao .

      Đầu Bánh Bao đầy vạch đen: "—_—||| Mẹ, rốt cuộc mẹ có biết cái gì nên hay ."

      Trong lòng Tô Khả cười thầm, được rồi, Nhị Tô đáng của lại bắt đầu kiêu ngạo rồi.

      Đến nhà vệ sinh, Bánh Bao lại được tự nhiên, đưa mắt nhìn Tô Khả, thấy định vào nhà vệ sinh nữ kéo kéo Tô Khả: “Tự con vào trong."

      xong, Bánh Bao nhìn nhà vệ sinh nam bên cạnh, Tô Khả 囧: “Con còn là cậu bé, xấu hổ cái gì."

      Bánh Bao khinh bỉ nhìn Tô Khả cái: “Nam nữ khác nhau. Mẹ thể vì con còn mà kỳ thị giới tính của con."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Đúng lúc đó cũng có người đàn ông bế đến nhà vệ sinh, ta cũng giống như Tô Khả, tay ôm con , tay cầm bình nước biển. Khi tới cửa nhà nhà vệ sinh vẻ mặt ta xấu hổ, chần chừ giữa nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ, bé muốn đến sắp khóc, vẻ mặt ấm ức.

      ta muốn đưa bé vào nhà vệ sinh nam, bé lập phản đối muốn khóc, nhưng. . . . .

      Bánh Bao thấy vậy liền với ta: “Chú ơi, chú dẫn con vào nhà vệ sinh nam , để mẹ con đưa em vàoi nhà vệ sinh nữ, có được ạ?"

      ta nhìn thấy Tô Khả và con trai lập tức hai mắt sáng lên, như là thấy cứu tinh nên gật đầu: “Được được, cám ơn em nhé."

      Tô Khả khẽ mỉm cười, sau đó chỉ lên đầu Bánh Bao cái: “Con đó nha."

      Bánh Bao mím môi cười tiếng, Tô Khả nhờ người lớn có con bên cạnh giúp đỡ Bánh Bao xuống. Sau đó Tô Khả đưa bình nước biển vào tay ta, cầm lấy bình nước từ tay ta, bế lấy bé: “Cám ơn nhiều."

      Người đàn ông cười ha hả : “ sao." Sau đó bế con trai của Tô Khả vào nhà vệ sinh nam.

      Chuyện nhà vệ sinh chỉ là chuyện , cuối cùng giải quyết xong. Tô Khả ôm Bánh Bao trở về, cụng trán mình vào trán Bánh Bao , thấy nhiệt độ hạ hơn rất nhiều, liền hôn cái lên cái miệng nhắn của Bánh Bao , bị Bánh Bao nhìn cái xem thường.

      Tô Khả quan tâm, dù sao đậu hũ của Nhị Tô nhà cũng phải dễ dàng ăn được, chỉ khi bé yếu đuối, mới có thể để yên cho mẹ hôn bé mấy cái.

      ╮(╯_╰)╭ Muốn ôm hôn con trai mới đầy năm tuổi của mà còn phải lén lút như thế, làm mẹ mà như này cũng chỉ có mình Tô Khả mà thôi.

      Tô Khả biết, lúc ôm Bánh Bao vào nhà vệ sinh người đàn ông chạy vội lên cầu thang lên, cũng nhìn thấy , vì vậy, người đàn ông tìm từng phòng bệnh . Đúng lúc dừng lại ở phòng bệnh của Bánh Bao nhưng phát bọn họ, người đàn ông kia liền tiếp tục sang phòng bệnh khác tìm. . . . . . Khi Tô Khả mang Bánh Bao trở lại phòng bệnh lần nữa người nọ cũng bỏ lỡ . . . . . .

      Sau khi trở lại phòng bệnh, Bánh Bao yên tĩnh tựa vào ngực Tô Khả, lúc này bé mới nhớ tới chuyện rất quan trọng chưa hỏi Tô Khả.

      "Mẹ, sao mẹ cả đêm về?"

      Tô Khả 囧, sau đó nghĩ đến Bánh Bao là vì chờ đợi mình mới có thể bị cảm lạnh nên cơn sốt lthì liền nghiêm mặt: “ cho mẹ biết, có phải ngày hôm qua con chờ mẹ ngoài trời suốt đêm ?"

      Bánh Bao mím môi, ý thức được mình phạm lỗi, hơn nữa nhìn thấy Tô Khả dường như rất tức giận nên lập tức đưa bàn tay bé trắng nõn mềm mại sờ sờ lên mặt của Tô Khả: “Lần sau con làm cho mẹ lo lắng như vậy nữa. Nhưng mà mẹ còn chưa cho con biết, vì sao mẹ về?"

      Tô Khả nhíu mày, nhìn Bánh Bao : “Sau này dù mẹ về lúc nào, đến bảy giờ rưỡi tối, Tô Tô nhất định phải ngoan ngoãn tự ngủ có được hay ?"

      Bánh Bao gật đầu: “Con biết rồi."

      Tô Khả nở nụ cười thỏa mãn. Nhị Tô ngoan nhất chính là điểm này. Ý thức được lỗi của mình chủ động thừa nhận sai lầm. Nghĩ như vậy, Tô Khả lại mềm lòng: “Lần này mẹ cũng tốt, gọi điện thoại thông báo cho con biết, Nhị Tô cũng tha thứ cho mẹ nha."

      Lần này Bánh Bao hít sâu cái rồi “Hừ” tiếng bằng giọng mũi, sau đó đâu ra đấy mà với Tô Khả: "Mẹ, lần này con tha lỗi cho mẹ, về sau mẹ cả đêm về nữa con cho mẹ hôn."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Sau đó Tô Khả thoải mái cười ra tiếng, mặt của Bánh Bao cũng ửng hồng, nhìn Tô Khả cười e dè lập tức : "Mẹ, cho cười!"

      Hai tay Tô Khả che miệng để bịt tiếng cười lại, nghĩ tới đây là bệnh viện nên phải dè dặt, phải bình tĩnh, nhưng mà. . . . . .

      là rất buồn cười!

      Cho nên tình cảnh trước mắt chính là Tô Khả run run bả vai, còn Bánh Bao ở trong lòng lại đen mặt. Nhắm mắt lại, thân thể lật cái, hề để ý tới Tô Khả nữa.

      Tô Khả nhìn Bánh Bao khôi hài trong lòng biết thể tiếp tục cười, nếu bị Bánh Bao khinh bỉ nghiêm trọng hơn, liền gật đầu : “Được, nếu như mẹ như vậy thể hôn Nhị Tô bé của mẹ nữa."

      Bánh Bao nghe mẹ câu ấy mặt lại càng đen hơn.

      *

      Thẩm Lộ mua hộp bánh trứng, ba bình sữa tươi, ba hộp cơm cuốn Đài Loan, còn có túi đồ ăn vặt lớn, nào là khoai chiên, kẹo, bánh bích quy, bánh ngọt, còn có hoa quả đủ mầu sắc khác nhau vào phòng bệnh. Lúc vào nhìn thấy Tô Khả ngừng dụ dỗ Bánh Bao , khẽ mỉm cười.

      Có lẽ là phát trước mặt mình có bóng đen nên Tô Khả ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Lộ đứng trước mặt của và Bánh Bao gật đầu với Thẩm Lộ cái.

      Thẩm Lộ đặt toàn bộ đồ ăn vừa mua sang bên, trước tiên đưa bữa ăn sáng vào trong tay Tô Khả, nhìn lại khuôn mặt nhắn tồi tệ của Bánh Bao : “Sao vậy Tô Tô?"

      Tô Khả cười hì hì : “Ha ha, chuyện là. . . . . ."

      "Mẹ, cho !" Bánh Bao mở mắt ra, xụ mặt nhìn Tô Khả.

      Tô Khả biết là con trai xấu hổ nên gật đầu: “Ừ, , với chú Thẩm, đây là bí mật của hai mẹ con chúng ta."

      Lúc này Bánh Bao mới gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Thẩm Lộ véo vào má Bánh Bao : “Tốt, lại dám cho chú Thẩm ra rìa, chú Thẩm con nữa."

      Bánh Bao lập tức : "Ai da, chú Thẩm, ý con phải vậy đâu."

      "Vậy con có ý gì?"

      Bánh Bao nghẹn lời, miệng mấp máy, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thẩm Lộ.

      Nhìn vẻ mặt "Chú bắt nạt con" của Bánh Bao làm Thẩm Lộ khỏi sờ sờ trán mình: “Được, chú Thẩm hỏi hỏi, Tô Tô của chú Thẩm vĩnh viễn là tốt nhất."

      Lúc này Bánh Bao mới nở nụ cười tươi đẹp, giống như hoa mùa xuân: “Chú Thẩm, con biết là chú tốt nhất mà, yên tâm, chúng ta vĩnh viễn là tốt nhất."

      Thẩm Lộ đẩy đầu Bánh Bao cái: “Kỳ con là phúc hắc đấy."

      Bánh Bao cười hì hì : “Chú à, phúc hắc là ý gì ạ?"

      Thẩm Lộ: ". . . . . ."

      Tô Khả cười, sờ sờ cằm: “Ừm, chính là con có nhiều trò xấu đó."

      Bánh Bao kiêu ngạo vênh mặt lên, lỗ mũi phát ra tiếng "hừ hừ", miệng thầm câu: "Đây là chắc chắn rồi."

      Tô Khả nhìn bộ dáng của Bánh Bao như vậy, như có vô số dòng nước ấm áp chảy khắp mọi nơi trong cơ thể , nghĩ: đây là con do sinh ra đấy.

      Mùi vị cơm cuốn rất ngon, nguyên liệu bên trong cũng rất phong phú, có ruốc, trứng muối, sườn thăn, chân giò hun khói. Còn có rau, ví dụ như rau cải , đậu đũa, tảo biển bọc củ cải. Tô Khả và Bánh Bao ăn ngon lành.

      Thẩm Lộ vẫn chưa ăn, cười tủm tỉm nhìn bọn họ ăn, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của họ, khỏi nhìn hộp cơm cuốn giá chưa tới 10 đồng: “Ăn ngon như vậy sao?"


      Tô Khả gật đầu: “Đương nhiên là ngon rồi, trước kia lúc em học trung học, bữa sáng em thích nhất chính là cơm cuốn." xong, Tô Khả khẽ uống ngụm sữa, nhìn Thẩm Lộ còn chưa ăn: “ ăn thử ."

      Thẩm Lộ gật đầu: “Xem ra mua rất đúng."

      Lại , vừa rồi ra ngoài mua bữa ăn sáng, trừ bánh trứng là mục tiêu của , những thứ khác là mua ngẫu nhiên. chỉ tùy ý dạo đường thấy gian hàng có khá nhiều người xếp hàng, thấy đồ ăn có vẻ ngon nên cũng xếp hàng mua.

      Nếu Tô Khả biết Thẩm Lộ mua đồ ăn như vậy chắc cười vỡ bụng mất.

      Thẩm Lộ ăn vài cuốn cơm, mùi vị cũng tệ, thể là đặc biệt ngon. Nhưng khi nhìn hai mẹ con Tô Khả ăn cơm cảm thấy món này ăn rất ngon.

      Rất nhanh, Thẩm Lộ nhớ lại chuyện cần làm, dù sao buổi sáng đến tiểu khu là vì có chuyện cần tìm Tô Khả .

      "Tô Khả, phải hôm qua muốn dẫn Tô Tô Mỹ khám bệnh sao?

      Tô Khả gật đầu: “Vâng."

      "Hôm nay tôi tới để hỏi lấy giấy tờ làm visa."

      Tô Khả nhìn Thẩm Lộ, sau đó gật đầu cái: “Vâng, tôi biết rồi."

      từ chối giúp đỡ của Thẩm Lộ, dù sao năm năm qua Thẩm Lộ cũng giúp rất nhiều, thêm việc này cũng sao. chỉ chờ sau khi Bánh Bao khỏi bệnh, có thể chăm sóc Bánh Bao tốt báo đáp ân tình của Thẩm Lộ.

      "Lúc nào về nhà tôi lấy cho ."

      Thẩm Lộ gật đầu: “ định mấy tháng?"

      "Chắc khoảng hai tháng."

      Lúc này Bánh Bao ngồi đùi Tô Khả, nghe Tô Khả muốn rời nhà hai tháng khỏi có chút lo lắng hỏi Tô Khả: “Mẹ, chúng ta đâu rất lâu sao?"

      Tô Khả gật đầu: “Đúng vậy, sao con?"

      "Dạ, con sợ con nhớ mấy bạn ở nhà trẻ." Bánh Bao ngượng ngùng .

      Tô Khả cười tủm tỉm : “Có phải con sợ bé quàng khăn đỏ bị sói xám bắt hay ."

      Bánh Bao được tự nhiên.

      Tô Khả "khanh khách" cười ra tiếng: “Yên tâm, trong nhà trẻ chỉ có con là sói xám thôi, có con sói xám nào khác nữa đâu. Nhất định là vẫn còn bé quàng khăn đỏ."

      Mặt Bánh Bao lại đen: “Mẹ, mẹ toàn linh tinh!"

      Thẩm Lộ cười hì hì nhìn hai mẹ con cười đùa: “Lúc trở lại tôi giúp giải quyết công việc."

      "Đúng rồi, Thẩm Lộ, có thể giúp tôi chuyện ?"

      Thẩm Lộ: “Tôi giúp nhiều như vậy rồi, còn để ý nữa sao."

      Tô Khả đỏ mặt, lập tức gật đầu: "Cũng đúng."

      Đầu Bánh Bao đầy vạch đen, biết làm sao với bà mẹ mặt dầy này nữa.

      Thẩm Lộ: “ , muốn nhờ cái gì?"

      "Ờ, giúp tôi xin phép nghỉ ở bệnh viện , tôi xin được. Hình như Lão viện trưởng chịu đồng ý."

      Thẩm Lộ gật đầu: “Việc này đơn giản."

      Sau khi Tô Khả nghe xong cũng yên tâm. ra muốn Thẩm Lộ giúp đỡ, quan trọng nhất là vì muốn gặp lại Tô Cẩm Niên.

      muốn.

      Nghĩ lại buổi sáng sớm hôm nay, khi tỉnh dậy xảy ra chuyện vui với , làm lòng lại bắt đầu đau đớn.

      Đối mặt với Tô Khả lại rơi vào trạng thái trầm mặc, Thẩm Lộ cũng thêm nữa. Bánh Bao cũng là tiểu quỷ linh tinh, nhìn thấy mẹ mình đột nhiên rơi vào trầm mặc, hơn nữa trong ánh mắt đầy sầu bi và đau lòng, cậu đưa bàn tay bé sờ lên mặt Tô Khả, tựa vào ngực Tô Khả, nghe nhịp tim của Tô Khả.

      Thân thể con trai trong lòng Tô Khả ấm áp, thuận tay vỗ vỗ vai con trai.

      Dù sao Bánh Bao bị bệnh nên lúc này vẫn còn truyền nước. Tuy vừa đùa nghịch vui vẻ, nhưng rất nhanh liền mệt. Tô Khả nhàng vỗ lưng con trai, giống như khi cậu bé còn rất , cơn buồn ngủ nhanh đến, mắt Bánh Bao từ từ nhắm lại, rất nhanh liền ngủ.

      Tô Khả ôm ngang người Bánh Bao , luôn để ý bình nước biển, bình nước sắp hết rồi, vì vậy liền đứng dậy gọi y tá, y tá lấy thêm cái bình nước biển nữa thay vào.

      Lúc này Thẩm Lộ mới hỏi: “ ra quyết định Mỹ sớm như vậy chủ yếu là tránh né Cẩm Niên sao."

      Tô Khả gật đầu, cũng giấu giếm. Dù sao trốn tránh Tô Cẩm Niên, Thẩm Lộ là người đầu tiên biết, vì vậy giọng “Ừ” tiếng.

      Đối với tin tức của Tô Cẩm Niên trong mấy năm nay, tất nhiên Thẩm Lộ biết ràng. Có lúc cũng cố ý cho Tô Khả chút tin tức. Nhưng cũng đành chịu, Tô Khả vẫn mực trốn tránh.

      Lúc này Thẩm Lộ nhìn Tô Khả, nhịn được liền hỏi: “Vẫn thể bỏ xuống sao?”

      Tô Khả cười khổ: “Haizzzz, có biện pháp, ha ha”. Tô Khả pha trò, định thảo luận về vấn đề của Tô Cẩm Niên nữa.

      Thẩm Lộ cũng nhiều, dù sao những lời muốn cũng rồi, nữa thành phản tác dụng. Hơn nữa, Tô Cẩm Niên cũng là người từng bị ghét nhất. Thấy ta trải qua bất hạnh cũng thấy vui vẻ. Có thể vui vẻ tại sao làm gì vui chứ.

      ╮(╯_╰)╭Trong lòng Thẩm Lộ có chút áy náy cùng thương hại Tô Cẩm Niên cũng cứ vậy trôi qua.

      Bánh Bao khỏe hơn sau khi truyền nước biển. Cậu bé tỉnh laị lúc 12 giờ trưa. Y tá rút kim truyền ra khỏi chân cậu bé, để lại mấy lỗ rỉ máu làm Tô Khả đau lòng.

      Cho nên Tô Khả quyết định hôm nay phải bồi dưỡng cho Bánh Bao tốt nhà , mà đồ ăn dinh dưỡng tốt nhất chính là canh gà ác.

      Tuy truyền nước biển vào nhiệt độ trong người Bánh Bao giảm xuống rệt, nhưng mà thân thể vẫn còn có chút yếu ớt. Tô Khả đưa con về nhà, bế con trai đặt xuống giường rồi đắp chăn cho con, để con trai ngủ tiếp. Còn mình ra ngoài nấu cơm.

      Bánh Bao kén ăn, nhưng Tô Khả biết con trai ăn tùy từng món. Tuy cậu bé lớn lên ở thành phố H nhưng lại thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng với món cánh gà chiên và sườn xào chua ngọt cậu lại rất thích.

      Cho nên Tô Khả làm hai món này, sau đó hầm canh gà ác cùng thuốc bắc, bát trứng bác cà chua, đậu khô xào rau cần, ốc sốt tương, tôm hấp nước trà. bàn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ là vô cùng hấp dẫn.

      Thẩm Lộ đưa hai mẹ con Tô Khả về nhà. Sau khi Tô Khả đặt con trai xuống lấy giấy tờ ở trong trong phòng và Bánh Bao giao cho Thẩm Lộ.

      Tô Khả giữ Thẩm Lộ lại ăn cơm, Thẩm Lộ thấy cũng hơn giờ chiều, ra ngoài ăn cơm cũng muộn nên gật đầu đồng ý.

      Nấu xong cơm, sắp hết các món ăn lên bàn ăn xong đâu đấy, Tô Khả mới vào phòng bế con trai ra ăn cơm.

      Bánh Bao mới ngủ thêm chút nên vẫn còn buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy bàn có nhiều món ăn màu sắc rực rỡ lại còn là mấy món bé thích nhất, cậu nhếch miệng nở nụ cười.

      Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của con trai nên tâm tình Tô Khả cũng tốt. Ngày thường còn làm, về chuyện ăn uống của con cũng chú trọng nhưng chắc chắn là đầy đủ như bây giờ.

      Bánh Bao vui mừng hồi, sau đó nhìn Tô Khả : “Mẹ, mẹ vất vả rồi”.

      Tất nhiên Tô Khả kiêu ngạo gật đầu, sau đó gắp cánh gà chiên bỏ vào bát của con: “Đây, con ăn thử xem”.

      Thẩm Lộ nhìn Bánh Bao , trong lòng cũng thấy vui vẻ. Dù sao nhìn thấy bé như vậy ai cũng thích “Tô Tô, lập tức khám bênh, con có sợ hay ?”

      Tiểu Bao Tử : “ sợ ạ”.

      Ánh mắt khen ngợi của Thẩm Lộ nhìn Bánh Bao .

      bữa cơm vui vẻ ấm áp cứ vậy trôi qua. Lúc Tô Khả dọn dẹp bát đĩa khỏi nghi ngờ, người mà buổi sáng tinh thần tốt, đau lòng muốn chết người, là sao.

      nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, nhìn thấy đàn chim sẻ líu ríu bay qua, nhịn được nên , Cẩm Niên, nhìn xem, em sống thế này rất tốt, đấy. Hi vọng cũng buông tay, cũng có thể sống rất tốt.

      *

      Ban đêm, trời quang mây tạnh, bầu trời đầy ánh sao, rạng rỡ chói lóa. Tô Cẩm Niên đứng dưới bầu trời đầy sao, đôi môi mím chặt. Trong đầu của chỉ quanh quẩn câu của Tô Khả lúc sáng: “Người chết phải mẹ , đương nhiên hiểu!”

      Trong lòng đau như bị ai đó khoét cái lỗ, trống rỗng, sâu hoắm.

      , tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?

      hiểu, tuy rằng thời gian tiếp xúc với mẹ vợ nhiều, nhưng tình cảm của đối với mẹ vợ cũng giống như đối xử với mẹ ruột của , tại sao lại nghĩ như vậy?

      “Chào Thượng tá!”

      Đúng lúc có cậu lính ra ngoài, nhìn thấy Tô Cẩm Niên ngẩn người đứng đó, liền lên tiếng chào. Thấy đáp lại trong lòng cậu ấy có chút hoảng sợ, biết có phải mình quấy rầy đến Thượng tá hay ?

      Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, sau đó nhìn cậu lính bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên, gật đầu cái: “Chào cậu”.


      Cậu lính ngẩng đầu nhìn trời chút, khỏi nghi ngờ, thầm nghĩ: Thượng tá có tâm trạng tốt nên chạy đến đây ngắm sao.

      “Thượng tá, tôi trước”.

      Tô Cẩm Niên gật đầu, nhìn bóng lưng cậu lính, Tô Cẩm Niên bỗng nhớ ra, cậu lính kia chính là cậu lính được Tô Khả khám bệnh cho vào ngày gặp lại . Tô Cẩm Niên khỏi thở dài, nghĩ tới Tô Khả đúng là làm bác sĩ nam khoa.

      Nghĩ vậy lại nhớ đến năm đó, Tô Khả dùng thuốc mê liều mạnh đối với , sau đó cởi quần áo của , thậm chí còn vẽ lại tiểu ** của .

      Khi đó rất giận dữ, hận thể giết chết Tô Khả, lấy lại thanh danh cho mình, nhưng bây giờ? rời khỏi , nhưng lại .

      cười, thời gian quả nhiên có thể thay đổi con người.

      Ban đầu Tô Khả thương như vậy, có thể thương . Ban đầu chán ghét Tô Khả như vậy, có thể lìên vĩnh viễn…………..

      Chỉ có thể vận mệnh trêu người.

      Nhưng lòng muốn buông tha. Mặc dù biết khi nào Tô Khả có thể trở lại bên cạnh , nhưng vẫn muốn buông tha.

      Đúng, muốn buông tha, càng thể buông tha!

      biết tại trong lòng Tô Khả rất loạn, chịu cho chút thời gian là được, chút thời gian như vậy được…………….

      “Reng, reng ----------” Điện thoại di động của Tô Cẩm Niên reo lên, lấy điện thoại ra, là Trịnh Dược Đông gọi điện thoại tới. Tô Cẩm Niên rất nhanh liền nhận.

      “Cẩm Niên, Cẩm Niên, việc lớn tốt rồi!” Trịnh Dược Đông vô cùng kích động .

      Tô Cẩm Niên nhíu mày: “Sao vậy?”

      Lúc này Trịnh Dược Đông mới : “ tốt, tốt, cậu đoán hôm nay nhìn thấy ai?”

      Trịnh Dược Đông vô cùng kích động. Mặc dù thấy người nhưng dám khẳng định người phụ nữ ôm đứa bé kia là Tô Khả! Hơn nữa, cũng nhìn thấy Thẩm Lộ, nghĩ nghĩ lại, cảm thấy trăm phần trăm là Thẩm Lộ giấu Tô Khả . Dù sao từ đến lớn Thẩm Lộ đối đầu với Cẩm Niên, nhưng chỉ do tự mình Thẩm Lộ gây chiến mà thôi ……………

      Tô Cẩm Niên nghe Trịnh Dược Đông như vậy, nhịn được đầu đầy vạch đen: Thấy người mà bảo là việc lớn tốt rồi sao? Trịnh Dược Đông, có cần khôi hài như vậy .

      , em muốn suy đoán”. Tô Cẩm Niên có tâm tư cùng Trịnh Dược Đông chơi trò đoán chữ. Bởi vì tâm tình của như ở trong địa ngục cả ngày hôm nay, vô cùng khó chịu.

      Trịnh Dược Đông hô “Dừng” tiếng, làm như bất mãn với Tô Cẩm Niên liền : “Ai da, cậu đấy, tôi với cậu chắc chắn cậu rất ngạc nhiên đấy”.

      “Được, ”.

      “Ai da, cậu đoán chút , chút thôi”. Trịnh Dược Đông tiếp tục .

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, nếu giờ này Trịnh Dược Đông ở bên cạnh Tô Cẩm Niên nhất định đấm vào mũi của Trịnh Dược Đông cái.


      Trịnh Dược Đông thấy Tô Cẩm Niên vẫn trả lời, nhịn được đầu đầy vạch đen, trong lòng yên lặng : Vấn đề của mình nhàm chán vậy sao? Ngay cả đáp án cũng thèm cho mình biết!

      Sau khi Trịnh Dược Đông thầm tự hỏi chính mình xong lìên đáp án cho Tô Cẩm Niên: “Haizz, cho cậu biết, vì hôm nay có chuyện phải đến bệnh viện nhi, cậu biết, được………..ba la ba la………”

      Tô Cẩm Niên còn kiên nhẫn: “Trịnh Dược Đông, trọng điểm!”

      Có cần thiết phải gọi cả tên lẫn họ vậy , quay lại như lúc đầu rồi sao? [​IMG]

      Trịnh Dược Đông 囧: “Ha ha, hôm nay nhìn thấy Tô Khả”.

      “Ờ”.

      có kích động lòng người theo như dự đoán làm cho Trịnh Dược Đông khỏi nhụt chí, sau đó rống to với Tô Cẩm Niên: “Này, nhìn thấy Tô Khả!”

      Tô Cẩm Niên : “Em biết rồi. Tối hôm qua ấy ở cùng em”.

      “Hả?”

      Trịnh Dược Đông há mốc miệng, chết tiệt! tin tức này làm vô cùng kích động, vậy mà ở trong mắt người kia căn bản chỉ là…….Gió thoảng mây trôi sao?

      “Ôi -------” Tính tích cực của Trịnh Dược Đông bị đả kích ít.

      Tô Cẩm Niên : “ Đông à”.

      “Hả?”

      “Cám ơn!”

      “(⊙o⊙)………..”

      “…………”

      “Tự dưng cậu chuyện tình cảm như vậy làm gì, đều là đàn ông, làm như đàn bà vậy, ha ha!!”

      Tô Cẩm Niên: “—_—|||[​IMG]!”

      Cúp điện thoại, Tô Cẩm Niên trở về lều trại của mình. Dù sao lần này tới thành phố H là để lùng bắt phần tử buôn lậu thuốc phiện thường xuyên lẩn trốn trong các hộp đêm lớn, là nhiệm vụ khá nguy hiểm.

      Khu W của thành phố H và khu J tập trung các quán bar, hộp đêm tương đối sầm uất,náo nhiệt, người trong đó đều là dân giang hồ hỗn tạp, là tấm bình phong che giấu cho tội phạm vô cùng tốt. Lần này tới đây là để lùng bắt người đàn ông tên là Mao Tường. Người này từng ngồi tù mười năm và thường xuyên đánh nhau gây ra rắc rối để phải vào đồn cảnh sát.


      Từ lâu, người đàn ông này bắt đầu buôn bán ma túy, cảnh sát cũng từng để ý tới, nhưng có bằng chứng nên đành chịu thôi. Muốn kiểm tra đột xuất nhưng đáng buồn là trong đội ngũ cảnh sát địa phương số người bị mua chuộc. Cho nên nhiều lần đột phá thành công. Vì cần có thành tích, vì tiền đồ sau này, Cục trưởng Cục Cảnh sát mặt báo việc này lên , mặt cử đội của họ, được đặt lên là tiểu đội lính đặc chủng “Ưng” đến đây trợ giúp, hy vọng có thể bắt được Mao Tường, cả nhân chứng, vật chứng luôn!


      Bây giờ các đợi trinh sát gọi điện thoại báo cho biết rốt cuộc lúc nào Mao Tường hộp đêm, và là hộp đêm nào.

      *

      “Hàng lần này rất tốt”. Trong căn phòng mờ tối, khuôn mặt ngăm đen, hai má bị giỗ, đoạn lông mày bị đứt, đôi mắt hình tam giác ngược và rất . Lúc này người đàn ông mũi tẹt môi dày cầm điện thoại di động chuyện với người bên kia.

      đứng trước cái bàn, phía bao ni lon trắng đục giống như bột mì, khóe miệng cười bỉ ổi.

      “Ừ, tin tôi , tôi làm việc này ít nhất cũng năm sáu năm rồi”

      “Ha ha, lòng như vậy chúng ta gặp nhau ở hộp đêm B B như thế nào? Chín giờ rưỡi tối, đến lúc đó tôi gửi ám hiệu phòng bao cho nhé”.

      “Vậy bái bai, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.

      Sau khi tắt điện thoại, khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười thỏa mãn, sau đó xoay người nhìn những thân thể người đẹp nằm ngang dọc giường dục vọng khỏi bộc phát: “Người đẹp của ta, nữ thần của ta, ta tới đây---“

      xoa xoa tay, kịp chờ đợi nhào luôn lên thân thể trần truồng của người đẹp.

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 100: Nhạc Phong và Nhị Tô

      Edit: Mẹ Mìn

      Duẫn Nhạc Hàm nghe thấy Trịnh Dược Đông cái gì, liếc cái xem thường, hành vi tương đấy làm mất hình tượng "Thục nữ" của , sau đó thấy ánh mắt Trịnh Dược Đông vẫn nhìn về phía cửa chính, biết chuyện chuyện thích nhất là nhìn đẹp, vì vậy trong lòng có khó chịu : “Rốt cuộc là nhìn gì."

      Trịnh Dược Đông có phản ứng gì, vì vậy Duẫn Nhạc Hàm nhìn theo ánh mắt của Trịnh Dược Đông. nhìn thôi, vừa nhìn cằm liền rớt xuống đất: “Ai da, Tiểu Đông, xem, em có phải bị ảo giác hay ?"

      Trịnh Dược Đông: ". . . . . ."

      "Ôi trời ơi, Tiểu Phong Phong và Khả Khả hoạt động bí mật từ lúc nào, con cũng lớn như vậy. . . . . ."

      Trịnh Dược Đông nghe Duẫn Nhạc Hàm xong có loại cảm giác được gì.

      Duẫn Nhạc Hàm sờ sờ cằm: “ đúng, em vẫn nhớ , Khả Khả rất thích Tô Cẩm Niên. . . . . ."

      Trịnh Dược Đông xem thường nhìn Duẫn NhạcHàm: em có thể ngu ngốc hơn chút nữa ?

      Lúc trước chuyện Tô Khả kết hôn với Tô Cẩm Niên và có thai, Duẫn Nhạc Hàm đúng là ràng lắm. Dù sao có ai với nên mới như này.

      Duẫn Nhạc Hàm tiếp tục chớp mắt mấy cái: “Chết tiệt, em nghĩ là em sinh con trước Tô Khả, ngờ. . . . . ."

      Trịnh Dược Đông: ". . . . . ."

      Trong nháy mắt Duẫn Nhạc Hàm trừng mắt nhìn Trịnh Dược Đông: “Này, đều tại hết!"

      Trịnh Dược Đông khóc ra nước mắt: “Trách cái gì chứ." còn trách em bỏ thuốc đâu!

      "Nếu XXOO với em sớm chút em thua Tô Khả sao? Nha, bây giờ tốt rồi, con ấy có thể chơi mọi nơi rồi, em còn mang thai nè!"

      Trịnh Dược Đông nhìn trời: Tôi có thể tục ?

      Phía bên kia, Duẫn Nhạc Phong và Tô Khả ra ngoài, dĩ nhiên là nhìn thấy Duẫn Nhạc Hàm và Trịnh Dược Đông đứng ở cửa, Tô Khả nhìn thấy Trịnh Dược Đông nhịn được khẽ cau mày, nhưng mà vẫn bế Bánh Bao đến.

      "Hi, chị Hàm." Đợi đến khi và Duẫn Nhạc Phong đến bên cạnh hai người bọn họ, Tô Khả tự nhiên chào hỏi trước rồi sau đó đưa mắt nhìn Trịnh Dược Đông: “Chào , bác sĩ Trịnh."

      Duẫn Nhạc Hàm và Trịnh Dược Đông như kẻ ngốc, hai người hoàn toàn để ý đến lời chào hỏi của Tô Khả mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bánh Bao tay Tô Khả.

      Tô Khả nhìn ánh mắt của Duẫn Nhạc Hàm và Trịnh Dược Đông, biết gì.

      Rất lâu sau đó, khi Tô Khả cho rằng thời gian dừng lại Duẫn Nhạc Hàm mới thào câu: “Ôi trời, rất giống nha!"

      Trịnh Dược Đông gật đầu: “Quả như từ khuôn đúc ra vậy."

      Còn Bánh Bao ở trong lòng Tô Khả lại nhìn hai người kỳ lạ trước mặt, trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn lễ phép : “Con chào dì, con chào chú."

      Duẫn Nhạc Hàm vừa nghe thấy giọng non nớt của Bánh Bao cảm giác lòng của mềm nhũn ra, cũng để ý từ "dì" cậu bé , lập tức vươn tay ra nắm lấy hai má phúng phính của Bánh Bao : “Oa…., thích quá, là mềm mịn nha!"

      Mặt Bánh Bao nhăn lại, vô cùng khó coi, muốn lắc lắc đầu để thoát khỏi hai tay của dì kia, nhưng mà dì nắm quá chặt, hơn nữa ngừng xoa nắn. Hỏi có buồn bực hay .

      Tô Khả nhìn bộ dạng của Bánh Bao hơi đau lòng.

      Duẫn Nhạc Phong: "—_—"

      Trịnh Dược Đông, ngưả đầu lên góc bốn mươi lăm độ nhìn trời thầm nhủ: Hi vọng đứa trong bụng bình thường .

      "Lúc chị còn muốn véo má Tô Cẩm Niên, nhưng vẫn làm được, bây giờ có thể véo má con trai ấy, oa oa, rất có cảm giác."

      Trong nháy mắt mặt của Tô Khả trắng bệch, ánh mắt liếc nhìn Bánh Bao . Bánh Bao vẫn nhăn mặt, hình như nghe thấy lời của Duẫn Nhạc Hàm.

      Trịnh Dược Đông gật đầu, sau đó với Duẫn Nhạc Hàm: "Em đừng véo lâu quá."

      Bánh Bao liếc nhìn Trịnh Dược Đông, cảm thấy chú cao gầy này còn biết điều hơn dì kia, lại nghe thấy Trịnh Dược Đông : “Để cho còn véo má nữa chứ, lúc còn cũng thường nghĩ muốn được véo má Tô Cẩm Niên á."

      Lúc này Duẫn Nhạc Phong ngăn cản: “Được rồi, đứng chắn cửa lớn đấy, cản trở người ta làm ăn."

      Mọi người: ". . . . . ."

      Bởi vì Duẫn Nhạc Hàm còn muốn mua vài thứ nữa, nên vội vã với Duẫn Nhạc Phong và Trịnh Dược Đông là mua thêm chút đồ, nhưng ra chẳng còn tâm trạng mua sắm gì cả, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào người Bánh Bao .

      Mỗi khi nhìn thấy Tô Khả ôm Bánh Bao , Duẫn Nhạc Hàm muốn lại thôi, muốn hỏi cho ràng hơn, vì vậy quyết định chạy nhanh mua đồ cho xong để còn tìm chỗ ngồi trò chuyện.

      liệt kê những món đồ muốn mua ra giấy rồi ném thẳng cho Trịnh Dược Đông, để tự mua.

      Trịnh Dược Đông khóc ra nước mắt. Dù sao đứa trong bụng Duẫn Nhạc Hàm cũng là con của , chỉ có thể buồn bực tìm ra giấy.

      Ánh mắt Duẫn Nhạc Hàm vẫn ở người của Bánh Bao nãy giờ, tiếc rằng thỉnh thoảng Duẫn Nhạc Phong lại ngăn cản tầm mắt của , hơn nữa còn cho ánh mắt cảnh cáo. Duẫn Nhạc Hàm hận thể đá bay vào trong bụng mẹ của .

      Rất nhanh, Trịnh Dược Đông mua hết đồ trở về, lúc này cũng gần tới buổi trưa. Mọi người quyết định ăn hải sản.

      Lúc xuất phát, Trịnh Dược Đông buồn bực, mình xe, chỉ hận thể đập tan chiếc xe này ra, như vậy có thể ngồi cùng xe với Duẫn Nhạc Phong, trêu chọc con trai của Tô Cẩm Niên.

      Chỉ tiếc, chiếc xe này phải của , hơn nữa bây giờ có đập tan xe cũng có cách nào ngồi vào xe của Duẫn Nhạc Phong được.

      Trịnh Dược Đông khóc ra nước mắt mà chỉ có thể tăng tốc độ đuổi cho kịp xe của Duẫn Nhạc Phong.

      Trong xe Duẫn Nhạc Phong.

      Duẫn Nhạc Hàm hai câu với Tô Khả, câu là "Khả Khả, em rất lợi hại!" Còn câu là "Khả Khả, em phúc hậu gì hết, sinh con cũng báo cho chị biết."

      Thời gian sau đó, Duẫn Nhạc Hàm lòng nhào vào người Bánh Bao .

      Có lẽ là do mang thai, nếu như trước kia, đúng là thích trẻ con, bây giờ rất thích, nhất là nhìn thấy bộ dáng Bánh Bao vô cùng xinh đẹp như vậy, liền hận thể giữ họ lại bên cạnh .

      "Cậu bé đáng , cho dì biết con tên là gì? xong, dì cho con ăn kẹo nha."

      Đầu Bánh Bao đầy vạch đen: "Dì cho con là đứa trẻ ba tuổi à."

      Duẫn Nhạc Hàm "(⊙o⊙)" hết nửa ngày rồi ôm bụng cười lăn lộn: “Khả Khả, đứa này thông minh như vậy, chị khẳng định phải di truyền từ em."

      Tô Khả"—_—||| "

      Duẫn Nhạc Hàm tiếp tục : “Ôi, là rất giống Tô Cẩm Niên lúc năm tuổi vậy."

      Duẫn Nhạc Phong : “Thôi , lúc Tô Cẩm Niên năm tuổi chị mới hai ba tuổi, có thể nhớ sao."

      Duẫn Nhạc Hàm: ">3< Sao em cứ công kích chị vậy. Hơn nữa, chị biết ấy lúc năm tuổi, bây giờ chị nhìn thấy bé này cũng thỏa mãn rồi."

      Bánh Bao nhếch miệng lên, trả lời.

      Duẫn Nhạc Hàm há hốc miệng, nhìn biểu tình của Bánh Bao khỏi chọc chọc khủy tay vào Tô Khả: “Khả Khả, đấy, nhìn bộ dạng con trai em , di truyền hết mười phần mười tính nết của Tô Cẩm Niên đấy."

      Tô Khả khẽ nhíu mày, dù sao trước mặt Bánh Bao , chưa từng cha của cậu tên là Tô Cẩm Niên. Bây giờ, mọi người cứ liên mồm Tô Cẩm Niên, haizz, lúc về nhà, nhất định Bánh Bao làm khó .

      Bánh Bao nhìn Duẫn Nhạc Hàm rồi quay sang với Duẫn Nhạc Phong lái xe: “Chú ơi, cho con chai nước."

      Duẫn Nhạc Phong lập tức đưa chai nước cho Bánh Bao , cậu bé cầm lấy rồi đưa luôn cho Duẫn Nhạc Hàm.

      Duẫn Nhạc Hàm chớp mắt mấy cái, còn chưa lấy lại tinh thần Bánh Bao : “Dì à, dì lảm nhảm nãy giờ, dì uống nhiều nước chút, như vậy em trai hay em trong bụng mới thiếu nước."

      Duẫn Nhạc Hàm: ". . . . . ."

      Tô Khả vỗ vỗ trán Bánh Bao : “Nhị Tô, sao con lại chuyện với dì như vậy."

      Bánh Bao rất nghiêm chỉnh : “Con quan tâm đến em bé trong bụng dì mà."

      Duẫn Nhạc Hàm che mặt rơi nước mắt, mỹ nữ vậy mà bị cậu bé ghét bỏ! ~(>_<)~ Rất đáng ghét, quả nhiên là con trai của Tô Cẩm Niên mà, đáng , đáng chút nào hết!

      Đến nhà hàng hải sản, Duẫn Nhạc Phong liền đưa họ vào phòng riêng xa hoa lầu cao nhất.

      Bánh Bao im lặng bên cạnh Tô Khả, Duẫn Nhạc Hàm vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi bị Bánh Bao đả kích.

      Mọi người ngồi xuống rồi Trịnh Dược Đông mới vội vàng vào ngồi xuống, trong miệng lầm bầm trách: "Mấy người chẳng phúc hậu gì cả, chờ tôi chút."

      Có trời mới biết, vì đuổi theo xe của bọn họ mà lái hết công suất, thiếu chút nữa làm vỡ tan chiếc xe, ~o(>_<)o~ kết quả vẫn đuổi kịp bọn họ.

      Duẫn Nhạc Hàm "hừ" tiếng: “Chờ làm gì!"

      Để ngăn Duẫn Nhạc Hàm chuyện đâu, Tô Khả đành hỏi : “Chị Hàm, chị kết hôn khi nào?"

      Duẫn Nhạc Hàm xấu hổ: “Chị còn chưa kết hôn."

      "(OoO)" Miệng Tô Khả há hốc miệng: “Còn chưa kết hôn?" Tô Khả khỏi cảm thấy kỳ là, rốt cuộc ai là người có bản lãnh, kết hôn mà có thể làm ấy to bụng như vậy?

      Tô Khả nhớ trước đây Duẫn Nhạc Hàm từng với , trước hôn nhân có thể XXOO cũng sao nhưng nhất định phải dùng biện pháp bảo vệ, lỡ như trúng thưởng phải là chuyện đùa đâu. Còn làm ra vẻ mặt kiêu ngạo tự đắc với Tô Khả, đàn ông muốn có rất nhiều, ở giữa vườn hoa, được dính vào người dù cánh hoa, nhất định được để người ta lừa đến to bụng, Tô Khả, là em nên học chút.

      Lúc trước Tô Khả có cảm giác như bị sét đánh, nhưng bây giờ. . . . . .

      "Đứa là của ai?" Tô Khả muốn hỏi cho ra đáp án.

      Trong nháy mắt mọi người đều im lặng, còn Duẫn Nhạc Hàm chỉ muốn có cái lỗ để chui vào, là quá mất mặt mà!

      Trịnh Dược Đông ho "khụ khụ" hai tiếng rồi với Tô Khả: "Là của ."

      Tô Khả như bị sét đánh được nửa câu, chỉ cảm thấy bị thiên lôi liên tục bổ sấm sét vào người, đánh đến nỗi bên ngoài cháy đen, bên trong vẫn sống.

      Trịnh Dược Đông, Trịnh Dược Đông, Trịnh Dược Đông………..

      Duẫn Nhạc Hàm nhìn biểu tình của Tô Khả: “Khả Khả, em có ý gì đó!”.

      Tô Khả còn kinh ngạc, khỏi lắc đầu: “Ha ha”.

      Mọi người cảm thấy như có cả đàn quạ đen bay qua đầu, hỗn loạn kêu “quạ quạ….”

      Hồi lâu sau, Tô Khả lấy lại tinh thần, cảm thấy vừa rồi mình “hơi hơi” thất thố. Lúc này, phục vụ mang món ăn vào, Tô Khả mới cười hì hì : “Ăn , ăn ”.

      Ăn bữa cơm, cuối cùng Tô Khả cũng có chút an tâm, nhưng mà nghĩ mãi ra, sao Duẫn Nhạc Hàm lại có thể nảy sinh quan hệ với chàng phong lưu Trịnh Dược Đông này được chưa.

      Vì vậy sau khi ăn cơm xong, Tô Khả chạy ngay đến bên cạnh Duẫn Nhạc Hàm, giọng hỏi: “Chị Hàm, làm sao chị lại mang thai đứa con của chàng phong lưu này vậy?”.

      Hỏi xong câu này, mặt của Trịnh Dược Đông bên cạnh tối đen. “ trở thành người phong lưu từ lúc nào vậy. Đó là có duyên được .”

      Tô Khả: “…….”

      Duẫn Nhạc Hàm trừng mắt nhìn Trịnh Dược Đông cái: “ biết xấu hổ!”

      Vì vậy ba người chuyện ở bên kia, khí thế ngất trời, bên này, Duẫn Nhạc Phong ôm Bánh Bao : “Mẹ con quên hai ta rồi”.

      Bánh Bao : “Hừ hừ, nhìn dáng vẻ của chú hình như rất thích mẹ con?”.

      Duẫn Nhạc Phong”(⊙o⊙)” Cậu bé cũng có thể nhìn ra sao?

      Bánh Bao cong môi: “Nhìn biểu của chú . Khi nào chú được điểm cao nhất , chừng con ngăn cản”.

      Duẫn Nhạc Phong nghe lời cậu bé , trong nháy mắt, cằm cũng rớt xuống đất, hai tay buông lỏng, làm Bánh Bao hơi trượt xuống dưỡi chút. Nhưng rất nnhanh Duẫn Nhạc Phong lấy lại tinh thần, giữ lại được cậu bé.

      Khuôn mặt nhắn của Bánh Bao lộ vẻ thản nhiên, trong lòng nhận xét Duẫn Nhạc Phong: lâm nguy liền loạn, trừ tiếp năm điểm. Vốn cảm tình với Duẫn Nhạc Phong còn lại chả bao nhiêu, lại bị trừ thêm năm điểm nữa.

      Vì vậy Bánh Bao lại với Duẫn Nhạc Phong: “Trước mắt chú còn được 75 điểm, nếu tiếp tục trừ xuống còn có 60 điểm ngay cả cơ hội cũng có”.

      Lời vừa xong, Duẫn Nhạc Phong lảo đảo.

      Chết tiệt!

      “Sao chú lại chỉ còn từng ấy điểm vậy?” Theo lý là người đẹp trai phong độ thế này, chí ít cũng phải được 85 điểm trở lên chứ.

      Tiểu Bảo Tử “hừ” cái: “Con cảm thấy như vậy vẫn còn cao đấy, nếu lại hạ điểm xuống chút nữa nhé?”

      Duẫn Nhạc Phong lập tức lắc đầu: “Đủ rổi đủ rổi!” Vừa nhìn là biết thằng nhóc này phải dễ dụ dỗ.

      Bánh Bao thấy Duẫn Nhạc Phong thức thời như vậy hơi hơi hài lòng, chỉ là sau hài lòng lại là xem thường . xem người đàn ông sao có khí phách như vậy?

      Nếu như Duẫn Nhạc Phong biết trong lòng Bánh Bao nghĩ như vậy chừng tự lấy cục gạch đập lên trán mình mất. Sau đó, rống to với Bánh Bao câu: Vậy con , con muốn chú như thế nào?

      Lại dạo hồi, nhìn sắc trời cũng còn sớm liền chia tay. Dù sao mọi người đều phải là người rảnh rỗi.

      Duẫn Nhạc Phong cùng mẹ con Tô Khả, Trịnh Dược Đông cùng Duẫn Nhạc Hàm.

      Trở về xe, Bánh Bao ngồi bên cạnh Tô Khả, đôi mắt to vẫn nhìn Duẫn Nhạc Phong. Tô Khả nghiêng đầu nhìn thấy cậu bé nhìn Duẫn Nhạc Phong chớp mắt, khỏi tò mò hỏi: “Nhị Tô, nhìn chú Doãn cái gì vậy?”

      Bánh Bao bĩu môi, gì.

      Tô Khả cười hì hì xoa xoa mái tóc mềm mại của con trai.

      Duẫn Nhạc Phong nhìn hai người qua kính chiếu hậu, lái xe theo hướng Tô Khả chỉ.

      Đến tiểu khu, Duẫn Nhạc Phong nhíu mày: “Khả Khả, mấy năm nay cậu vẫn ở đây à?”

      Tô Khả gật đầu: “Ừ”.

      Duẫn Nhạc Phong vỗ vỗ trán mình: “ ra là cậu trốn ở chỗ này, vậy mà tôi lại biết”.

      “Hả?”

      “Bên này tôi cũng có căn hộ!” Duẫn Nhạc Phong vô cùng buồn bực .

      Ban đầu lúc và Tô Cảm Niên tìm Tô Khả phải dùng đến sức của chín trâu mười bò, gần như xới tung cả nước lên lần. Bởi vì Tô Cẩm Niên là quân nhân nên thường tìm ở những khu vực xa xôi. Cho nên mấy năm nay, Tô Cẩm Niên đều liều mạng làm những nhiệm vụ có độ nguy hiểm vô cùng cao, sau đó luôn luôn hỏi thăm tin tức của Tô KHả.

      Lại bởi vì Tô Cẩm Niên làm nhiệm vụ rất nguy hiểm nên đều nhận được ngày nghỉ dài. liền lợi dụng ngày nghỉ để tiếp tục tìm kiếm Tô Khả ở những nơi khác, nhưng đều có thu hoạch được gì.

      , là thương gia nên quan hệ làm ăn trải rộng khắp cả nước, cho dù như thế, khi đối mặt với cả đất nước rộng lớn, dân số đông, việc tìm Tô Khả, hoàn toàn là mò kim đáy biển.

      Nhưng mà, hai người họ chưa từng buông tay.

      Nhớ ngày đó, bọn họ nghĩ người của Tô Khả có nhiều tiền nên chạy được bao xa mới đúng. Cho nên, nới đầu tiên bọn họ tìm chính là thành phố H, dù sao nơi này cũng là quê hương của Tô Khả, nhưng mất nửa năm tìm kiếm ở đây, vậy mà chút tin tức về cũng có.

      tại Tô Khả cho biết là năm năm nay vẫn sống ở thành phố H, tin tức này như tảng đá ném vào người vậy.

      Nhất là khi, Tô Khả ở tiểu khu, nơi mà tham gia đầu tư! Bên này còn có căn nhà của !

      Bảo sao Duẫn Nhạc Phong có thể buồn bực được!

      Lúc Tô Khả nghe cũng có nhà ở đây cằm có vẻ như muốn rơi xuống đất. “ thể nào……………”

      Duẫn Nhạc Phong tiếp tục buồn bực gật đầu.

      “Bọn tôi tìm cậu lâu rồi, cơ hồ lục hết đất nước này lượt, nhưng vẫn có tin tức của cậu, kết quả…….”

      Tô Khả gật đầu “Ừ” tiếng rồi gì nữa.

      Duẫn Nhạc Phong thấy Tô Khả muốn chuyện nên cũng gì nữa, rất tự nhiên ôm lấy Bánh Bao .

      Dù sao Bánh Bao bị Duẫn Nhạc Phong bế lâu rồi nên cũng có giãy giụa, dù sao mẹ cậu cũng đỡ bị mệt nên dĩ nhiên là tốt.

      Hai người im lặng đường tiểu khu, vừa đúng lúc có người hàng xóm ra, nhìn thấymột người đàn ông lạ bế Bánh Bao cùng Tô Khả, lại nhìn người đàn ông khí khái hiên ngang, khí chất bất phàm, trong lòng khẳng định, người đó là chồng Tô Khả. Sau đó vui vẻ lên tiếng chào hỏi Tô Khả: “Khả Khả, chồng công tác nước ngoài về rồi à”.

      Tô Khả lập tức muốn đính chính Duẫn Nhạc Phong bên cạnh lại giành trước: “Chào dì, cháu là Duẫn Nhạc Phong”.

      “A ha ha, ra chồng Khả Khả đẹp trai như vậy, chả trách sinh ra Tiểu Tô xinh xắn đáng như vâỵ”. Người hàng xóm vô cùng nhiệt tình chuyện với Duẫn Nhạc Phong.

      Lúc này Duẫn Nhạc Phong bày ra gương mặt tuấn tú nghiệ như hoa đào mùa xuân: “Ha ha”.

      Tô Khả hết chỗ , Bánh Bao nhíu mày: “Chú ấy phải là cha cháu”.

      Người hàng xóm cười “ha ha” mấy tiếng: “Tô Tô à, mặc dù cha con gặp nhau năm năm, nhưng mà con thể nhận nha ba la ba la………..”

      Người này thao thao bất tuyệt, khác gì nước sông Hoàng Hà chẩy xiết.

      lúc sau, người nhà của người hàng xóm ở cách đó xa gọi bà ấy, bà liền cười hì hì vẫy tay chào đám người Tô Khả, cuối cùng còn thêm câu: “Chồng Khả Khả à, nên vì công việc mà quên mất vợ và con trai nhé”.

      Đợi cho người hàng xóm rời , Tô Khả nhìn theo bóng lưng của bà, khỏi buồn bực: “Tiểu Phong Phong, lần này tôi gặp rắc rối lớn rồi”.

      “Tôi chỉ tên với cười ha ha tiếng thôi mà”.

      “……….”

      Vào nhà Tô Khả, nhìn thấy đây chỉ là căn nhà khỏi kinh ngạc: “Làm sao có căn nhà này?”

      Nhưng biết, sau khi Tô Khả bỏ lời, người có nhiều tiền.

      Tô Khả cúi đầu, biết có nên hay , nếu bán đứng Thẩm Lộ, khẳng định Duẫn Nhạc Phong tìm Thẩm Lộ tính sỏ. thế nào Thẩm Lộ cũng là ân nhân của trong năm năm qua, mà sau khi Duẫn Nhạc Phong biết chắc chắn Tô Cẩm Niên cũng biết, được, chân mày Tô Khả càng nhíu chặt hơn.

      “Nhà này là của chú Thẩm Lộ”. Lúc này Bánh Bao lại ra.

      Trong lòng Tô Khả kêu rên tiếng: Bánh Bao , chú Thẩm Lộ chăm sóc con tệ, vậy mà con lại bán đứng chú ấy nhanh như vậy.

      Quả nhiên, mặt Duẫn Nhạc Phong đen lại: “Lại là cậu ấy!”

      trận gió cuốn theo bụi đất kéo qua, còn xen lẫn mấy cái chiếc lá rụng

      Chân trời phương xa, mặt trời đỏ rực nhanh chóng xuống núi, tia nắng vàng óng ánh ấm áp chiếu cuống mặt đất, tràn ra khắp nơi.

      Hai tay Duẫn Nhạc Phong nắm chặt, phát ra thanh “rắc rắc”.

      Tô Khả run cái: “He he, Thẩm Lộ là người rất tốt”.

      Mặt Duẫn Nhạc Phong đen thui, nhịn được tuôn ra tiếng: “Đồ đểu!”

      Bàn tay bé trắng nõn của Bánh Bao khua khua trước mặt Duẫn Nhạc Phong, với : “Bảy mươi điểm”.

      Lúc này Duẫn Nhạc Phong mới lấy lại tinh thần, nhận thấy mình ở trước mặt Tô Khả và Bánh Bao tục, sau đó cười : “Ha ha, Tô Tô có thể thu hồi hay , chú bao giờ tục nữa, thế nào?”

      Cằm Bánh Bao hơi nâng lên: “Xem biểu của chú ”.

      Duẫn Nhạc Phong và Tô Khả: “……………..”

      *

      Tô Khả nấu cơm, Bánh Bao cùng chơi với Duẫn Nhạc Phong, đến khi cơm tối nấu xong, Bánh Bao và Duẫn Nhạc Phong vẫn chơi vui vẻ.

      Tô Khả hơi kinh ngạc, ra là Duẫn Nhạc Phong và Bánh Bao chuyện về phim hoạt hình.

      Bánh Bao thích gì, chỉ thích mỗi phim hoạt hình. Cho nên, giờ phút này, khuôn mặt nhắn đỏ bừng có vẻ rất vui vẻ.

      Sau khi ăn cơm, hai người tiếp tục thảo luận về phim hoạt hình. Duẫn Nhạc Phong còn với Bánh Bao về số bộ phim hoạt hình mà từng xem, trước kia thế nào thế nào. Vẻ mặt Bánh Bao vô cùng chăm chú lắng nghe, gương mặt nhắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng.

      Tô Khả nhìn hai người chuyện ăn ý như vậy khẽ mỉm cười, vào phòng bếp lấy ít trái cây trong tủ lạnh, ngồi cùng hai người ghê sofa, nghe bọn họ chuyện về phim hoạt hình, rất nhanh cũng tham gia góp truyện.

      Tám giờ tối, mắt của Bánh Bao dính lại với nhau. Dù sao bình thường ở nhà, Bánh Bao đều ngủ lúc bảy giờ rưỡi, hơn nữa ngày hôm qua cậu vừa bị bệnh, hôm nay lại vui vẻ chơi đùa ngày nên dĩ nhiên là mệt mỏi.

      Tô Khả bế Bánh Bao về phòng ngủ.

      Duẫn Nhạc Phong cũng đứng dậy tạm biệt, ra khỏi cửa chính, Tô Khả nhìn , “Khả Khả, ra có mấy lời tôi nên ra”.

      Tô Khả nghe xong sắc mặt tối lại.

      “Nhưng mà tôi muốn lần”.

      Tô Khả “Ừ” tiếng

      “Nếu cậu vẫn Cẩm Niên, như vậy cần lãng phí thời gian nữa. Bởi vì hai người ở cùng chỗ, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc là quan trọng nhất”.

      Tô Khả cười chua xót: “ phải đơn giản như vậy đâu”.

      Duẫn Nhạc Phong : “Đồ ngốc, là tự cậu nghĩ vấn đề phức tạp”.

      “………….”

      “Tôi là người mong cậu sống tốt hơn bất kỳ ai”. Duẫn Nhạc Phong cười xoa xoa tóc Tô Khả, giống như lúc còn học đại học.

      “…………”

      “Đương nhiên, nếu như cậu muốn ở cùng ấy nữa mau đem giấy ly hôn tới đây rồi cùng tôi kết hôn. Nhanh lên, tuổi của tôi cũng đến lúc rồi, tương đối dễ gả”.

      “Phốc---“

      Nỗi đơn được xóa tan chỉ bằng tiếng cười vui vẻ, hòa tan trong bầu trời đầy sao.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 101 : Cẩm Niên tìm tới cửa

      Edit : Mẹ Mìn


      Đợi cho Tô Khả trở về phòng, chui vào chăn, nhìn đến bánh bao ngủ ngủ ngon, Tô Khả nghiêng đầu nhìn bánh bao , nhìn con quá giống Tô Cẩm Niên, trong lòng nhói đau.

      nghĩ đến lời Duẫn Nhạc Phong vừa , lòng của liền hận thể mềm xuống, vứt bỏ hết thảy cùng Tô Cẩm Niên ở chung chỗ, nhưng mà, nghĩ như vậy, lương tri của lại khinh bỉ chính mình. Nhất là nghĩ đến mẹ, nghĩ đến cha, lòng của lại nhói đau ...

      Nhớ lại luôn chua xót, chuyện cũ phủ đầy bụi, nhưng mà lại thể làm gì, chỉ cần có người nào đó tùy tiện câu, ký ức cũ, liền thi nhau tràn về, thể ngăn cản.

      Nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao, Tô Khả chút buồn ngủ, chỉ nằm đó vuốt vuốt khuôn mặt nhắn của con trai, trong lòng buồn bã.

      Đêm yên tĩnh, gió lạnh khẽ thổi, ánh trăng sáng tỏ in bóng xuống mặt đất.

      Ngoài cửa sổ, côn trùng kếu rả rích, biết khi nào, Tô Khả ngủ say, nhưng hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt.

      ...

      *

      "Báo cáo thượng tá, trước mắt Mao Tường còn có có hành động. Các câu lạc bộ đêm đều phân bố người xong, chỉ chờ tin tức." bộ đội đặc chủng tiến đến hướng Tô Cẩm Niên báo cáo tin tức.

      Tô Cẩm Niên gật đầu, tình thế trước mắt,phần tử tội phạm thuốc phiện rục rịch, Mao Tường hôm nay khẳng định cũng rục rịch, trước mắt, việc bọn họ cần làm đó là ôm cây đợi thỏ.

      Lị đêm như nhiều đêm trước, nhưng mà đêm nay, tâm tư của lại là có chút khó chịu.

      Bởi vì, nhớ tới sáng sớm hôm qua, mặt Tô Khả tràn đầy nước mắt, nghĩ đến hôm nay đến bệnh viện nơi Tô Khả làm việc, nhưng mà lại nhận được thông tin, đó là Tô Khả xin phép nghỉ ba tháng.

      khỏi để tay lên ngực tự hỏi, Khả Khả, kém như vậy sao?

      Nghĩ như vậy, hai tay nhanh nắm chặt thành quyền.

      Khả Khả, chúng ta nhất định ở cùng chỗ .

      Nhìn bầu trời đầy sao, Tô Cẩm Niên nhanh về phòng. Giờ phút này, điện thoại của yên tĩnh nằm im giường, lấy điện thoại ra, tùy ý mở ra, liền thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

      Tô Cẩm Niên hơi hơi 囧, tại, giống như hồi ở bộ đội, mỗi ngày đều tắt điện thoại.

      Tổng cộng có hai mươi mấy tin nhắn, ít là người quan trọng gửi tới được, ít còn lại là bạn tốt gửi tới. Về phần người thân , đúng là có.

      tùy ý xem, trong đó cái là Trịnh Dược Đông gửi tới được.

      Nội dung tin nhắn: Ai ô, hôm nay cùng Tô Khả ăn cơm, gặp được Tiểu Cẩm Niên nha.

      Tô Cẩm Niên lập tức trả lời: làm sao có thể cùng Tô Khả ăn cơm?

      ╮(╯_╰)╭Tô Cẩm Niên sống thực bi kịch, đem nửa câu sau Trịnh Dược Đông nghĩ kỹ, thế cho nên trong tương lai, khi rốt cục gặp được con trai mình, mới nhớ tới có cái tin nhắn như vậy, mới hiểu "Tiểu Cẩm Niên" nghĩa là gì.

      Rất nhanh, Trịnh Dược Đông lại trả lời tin nhắn của Tô Cẩm Niên: đương nhiên, thế nào, hâm mộ ghen tị hận . cho chú biết, hôm nay Duẫn Nhạc Phong tự mình đưa Tô Khả trở về.

      Tô Cẩm Niên khóe mắt hơi hơi nhảy nhảy dựng, lập tức lập tức gọi điện thoại cho Duẫn Nhạc Phong.

      Duẫn Nhạc Phong tiếp điện thoại.

      "Alô?"

      "Nhạc Phong, hôm nay cậu ở cùng với Khả Khả."

      "Vâng." Duẫn Nhạc Phong gật đầu: “Trịnh Dược Đông cho biết?"

      Tô Cẩm Niên "Ừ" tiếng, sau đó lại : “Vậy cậu phải biết Khả Khả ở nơi nào?"

      Duẫn Nhạc Phong lại gật đầu: “Đúng vậy."

      " ấy ở đâu?"

      "Tiểu khu XX."

      Tô Cẩm Niên gật đầu: “Cảm ơn."

      "Trước tiên đừng đến."

      "Vì sao?"

      "Khả Khả, ấy..." Duẫn Nhạc Phong muốn lại thôi, dù sao mới vừa rồi cùng Tô Khả chuyện phiếm, Tô Khả ý tứ thực ràng, muốn nhìn thấy Tô Cẩm Niên, cũng hy vọng đem địa chỉ của tiết lộ cho Tô Cẩm Niên biết.

      Nhưng mà, là biết Tô Khả còn Tô Cẩm Niên, biết Tô Khả còn chưa thoát khỏi vũng bùn mà ấy tạo ra, cho nên phải giúp phen, cho nên mới nghe lời của , mới đem địa chỉ của cho Tô Cẩm Niên biết.

      Nhưng mà dù vậy, nên cho Tô Cẩm Niên biết nhưng cũng có ý muốn : “Cẩm Niên, thể bắt buộc Khả Khả."

      Tô Cẩm Niên suy nghĩ chút, sau đó hiểu được: “Kỳ mấy ngày hôm trước nhìn thấy Tô Khả." Tạm dừng vài giây, cười khổ ra tiếng: “Chỉ tiếc ấy trốn , hơn nữa trốn rất lợi hại."

      " gặp qua Khả Khả ?" Duẫn Nhạc Phong có chút giật mình.

      Tô Cẩm Niên gật đầu: “Đúng, ở bệnh viện ấy công tác. Chỉ tiếc là, hôm nay lại tìm, ấy xin phép nghỉ rồi, trong khoảng thời gian ngắn biết nên nơi nào tìm ấy."

      Duẫn Nhạc Phong "À" tiếng: “ ấy nếu là muốn tránh , tự nhiên là muốn gặp lại ấy."

      Tô Cẩm Niên trầm mặc, hai người gì.

      Hồi lâu, Duẫn Nhạc Phong trầm giọng: “Cẩm Niên, cần bực bội."

      Tô Cẩm Niên gật đầu: “ biết."

      "Nhưng nếu Khả Khả nghĩ lại cùng bên nhau, em chỉ có cầu."

      "! ấy nhất định ở bên nhau!" Tô Cẩm Niên lập tức đánh gãy lời của Duẫn Nhạc Phong: “Nhạc Phong, biết cậu thích Khả Khả, nhưng mà, buông tay Khả Khả, bởi vì, ấy là người vợ duy nhất của trong cuộc đời này."

      Duẫn Nhạc Phong trầm mặc hồi lâu: “Cứ như vậy ."

      Tắt điện thoại, xem như hồi tan rã trong vui.

      Tô Cẩm Niên ngồi giường, trầm mặc lâu, biết Duẫn Nhạc Phong vô cùng Tô Khả, năm năm nay đều cố gắng, cố gắng làm người chồng đũng nghĩa của Tô Khả.

      Trước mắt Tô Khả đối thái độ của kiên quyết như thế, cho nên sợ, sợ đến lúc đó Duẫn Nhạc Phong đem Tô Khả cướp , khi đó, nên làm cái gì bây giờ.

      *

      Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất đẹp.

      Tô Khả cùng bánh bao đều sớm rời giường , dù sao hôm nay là thứ hai, bánh bao muốn lên nhà trẻ, mà Tô Khả, cũng phải nhà trẻ, gặp mặt giáo để trao đổi.

      Tô Khả mặc cho bánh bao bộ quần áo mới mua ngày hôm qua, khỏi "Chậc chậc" hai tiếng: “Mẹ sinh con ra, rốt cuộc cũng đẹp mặt."

      Đầu bánh bao đầy vạch đen: "Mẹ, mọi người đều con giống Tô Cẩm Niên."

      Tô Khả: "..."

      Chết tiệt! Đêm qua trở về, bánh bao hề lời nào về nhưng mà chút Tô Cẩm Niên, còn tưởng rằng bánh bao trải qua ngày chơi đùa ầm ĩ, quên hết rồi. Kết quả, tại cùng ra, hơn nữa được vô cùng tự nhiên, cũng có hỏi Tô Cẩm Niên rốt cuộc là ai, liền tự mình ra: “Con giống Tô Cẩm Niên", xì, tiểu gia hỏa này là đen tối.

      Bánh bao nhìn bộ dáng Tô Khả nghẹn khuất, nhịn được, cái miệng nhắn tiếp tục than thở câu: “Mẹ à, con phải ra người đàn ông phụ tình kia thôi, mẹ có cần phải dài mặt như vậy chứ."

      Tô Khả nhìn trời: đây là con sao? ? ? ... Vô số tiếng vang...

      Bánh bao chỉa chỉa hai má Tô Khả: “Đừng xem con như đứa bé ba tuổi nữa."

      Tô Khả rơi lệ gật đầu: “Mẹ biết, con so với ba tuổi lớn hơn tuổi."

      Bánh bao : "..."

      Xe đến cổng nhà trẻ, Tô Khả cùng giáo chuyện, hôm nay đưa bánh bao nhà trẻ, giáo liền gật gật đầu đáp ứng. Kết quả là, Tô Khả mang theo bánh bao cùng nhà trẻ.

      Bánh bao tự mình vào lớp, Tô Khả đến văn phòng hiệu trưởng.

      Lại tiếp, hiệu trưởng nhà trẻ là người hơn năm mươi tuổi, bộ dạng vô cùng mượt mà, cằm có hai tầng, khá béo, còn có đeo chiếc kính gọng vàng, nhìn qua thấy có vẻ hòa ái dễ gần.

      Mà hiệu trưởng nhà trẻ, cũng quen biết Tô Khả .

      Thứ nhất, Tô Khả có con trai tên Tô Tô, bộ dạng xinh đẹp, như từ trong tranh vẽ ra, quan trọng nhất là, cậu bé này vô cùng thông minh nhu thuận. học, mọi người ngồi cùng chỗ, cậu đều im lặng, chưa bao giờ hội lớn tiếng xôn xao khóc nháo, cậu bé như vậy, có thể làm cho người ta thích sao.

      Hơn nữa bọn họ cũng biết Tô Tô nhu thuận xinh đẹp có bệnh tim, thể vận động kịch liệt, bọn họ thương Tô Tô, tự nhiên càng cẩn thận chiếu cố Tô Tô .

      Thứ hai, Tô Khả cũng thường xuyên đến nhà trẻ, chủ yếu là hỏi thăm tình hình gần đây của Tô Tô, miệng cũng thực ngọt, ngày thường cũng thường xuyên mua chút hoa quả lại đây chơi với .

      Cho nên Tô Khả cùng hiệu trưởng, rất quan biết.

      "Chào dì, hiệu trưởng." Tô Khả vừa vào cửa liền chào hỏi.

      Hiệu trưởng ngẩng đầu lên, thấy Tô Khả đến, bỏ tờ báo xuống, cười hì hì : “A, Khả Khả, cháu lại đây ."

      Tô Khả gật đầu: “Dạ, hiệu trưởng."

      "Ha ha, lại bên này ngồi."

      Tô Khả ngồi xuống, sau đó thẳng vào vấn đề: “Hiệu trưởng à, lần này cháu đến đây, là muốn xin nghỉ cho Tô Tô."

      Hiệu trưởng gật đầu: “Có việc gì sao?"

      Tô Khả tiếp tục : “Cháu định đưa Tô Tô ra nước ngoài chữa bệnh, chắc cũng lâu mới về."

      Hiệu trưởng : “Chữa bệnh tim sao?"

      Tô Khả tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, dù sao bệnh này sớm trị liệu tốt hơn."

      Hiệu trưởng gật đầu: “Đúng thế, cứ như vầy giống quả bom hẹn giờ quá, an tâm. Sớm chữa trị là tốt. Như vậy, Tô Khả, cháu muốn cho Tô Tô nghỉ bao lâu."

      "Khoảng chừng ba tháng."

      Hiệu trưởng gật đầu: “Vậy khoảng trung tuần tháng mười trở lại."

      Tô Khả gật đầu: “Đúng vậy."

      "Tốt, dì biết. Cháu định khi nào ?"

      "Hẳn là mấy ngày nay nữa, nếu cháu đến, gọi điện báo cho hiệu trưởng."

      Hiệu trưởng gật đầu: “Vậy dì sang phòng tài vụ chút, bảo họ trả lại phần học phí cho cháu."

      "Dạ cám ơn hiệu trưởng." Tô Khả cũng từ chối, dù sao chỗ này, là nửa tháng học phí , hơn nữa hàng tháng học phí cũng hết năm ngàn đồng.

      Hiệu trưởng đứng dậy, với Tô Khả: "Cháu ở đây chờ dì, dì lo công việc."

      Tô Khả gật đầu, qua hai mươi mấy phút, trưởng trở lại, cầm trong tay tờ đơn và phong thư. Nhìn liền biết bên trong là ít tiền, hiệu trưởng giao cho Tô Khả: “Trong này có ngàn ba, bởi vì chúng ta thu thêm khoản tiền, là thu phí thủ tục."

      Tô Khả gật đầu, cũng so đo: “Cháu về đây."

      Hiệu trưởng gật đầu, sau đó đưa Tô Khả ra khỏi văn phòng. Tô Khả lại đến lớp bánh bao , bánh bao im lặng ngồi bên kia, xung quanh có các bạn cùng chơi xếp hình. Khóe miệng Tô Khả hơi hơi nhếch lên, tâm tình có vẻ vô cùng tốt.

      Bánh bao ngẩng đầu, tự nhiên nhìn thấy Tô Khả,vẻ mặt hưng phấn, tròng mắt đen bóng sáng lên. Khóe môi đỏ khẽ nhếch lên.

      Trong lòng Tô Khả ấm áp, dùng khẩu hình với con trai "Bái bái."

      Tô Khả cất tiền vào túi sách, sau đó liền xoay người về nhà .

      Trở về tiểu khu, Tô Khả chậm dãi lại trong khu nhà, lúc qua bãi đỗ xe, Tô Khả nhìn thấy chiếc xe mang biển số quân khu B, khỏi hơi hơi nhíu mày.

      phải rất mẫn cảm, mà là nơi này, nhìn thấy biển số xe như vậy, còn rất ít, ở đây năm năm đều nhìn thấy, hơn nữa lúc này Tô Cẩm Niên lại đột nhiên xuất ở tầm nhìn của , muốn nhíu mày, đúng là rất khó khăn .

      Tô Khả thở dài, hy vọng mình đoán chuẩn như vậy.

      Chỉ tiếc, giác quan thứ sáu của , cho tới bây giờ đều vô cùng chuẩn xác. Gioongs như bây giờ, ngẩng đầu, liền thấy ở cửa nhà, Tô Cẩm Niên đứng lặng như pho tượng.

      Tô Khả nhịn được kêu rên tiếng: chết cha!

      định vụng trộm trốn , bất đắc dĩ, bên kia Tô Cẩm Niên hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng .

      Tô Khả may mà cằm vừa nhấc, trong lòng ngừng lặp lại hai câu an ủi chính mình: sớm chết sớm siêu sinh! Chạy hòa thượng chạy được miếu! Dù là như thế, cũng chậm lại.

      Tô Cẩm Niên vẫn như trước đứng chờ, trong ánh mắt, tràn đầy tình ý dạt dào, Tô Khả tránh cũng thể tránh.

      Dù đướng xa đến mấy, cuối cùng cũng phải hết.

      Tô Khả đứng thẳng trước mặt Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên còn khoanh tay, liền buông tay, ôm lấy thắt lưng Tô Khả, cúi người hôn trụ Tô Khả.

      Tô Khả từ chối chút, thành công, cố ý dẫm lên chân Tô Cẩm Niên, ý đồ làm cho thả ra. Nhưng Tô Cẩm Niên xuất thân là quân nhân, chút ấy sao có thể làm đau , hoàn toàn để trong lòng.

      Tô Khả xuất ra đòn sát thủ, nhắm trực tiếp lên tiểu ** ——

      Tô Cẩm Niên "Hừ hừ" tiếng, mặt đỏ lên, buông ra Tô Khả ra, hơi thở xong : “Sắc nữ!"

      Tô Khả lần đầu tiên thấy vào ban ngày, sắc mặt Tô Cẩm Niên ửng hồng như thế, khỏi hơi hơi sửng sốt, nhưng mà tay còn có buông tiểu ** của Tô Cẩm Niên ra, rất nhanh liền cảm giác được vật trong lòng bàn tay dần cứng rắn, nhưng lại nóng ...

      Tô Khả nháy mắt rớt quai hàm ——

      "Khả Khả, ngại cùng em ở nơi này làm đâu." Ánh mắt Tô Cẩm Niên mang theo tia tình triều, trong thanh lại mang theo tia gợi cảm mị hoặc lòng người, nhưng mà Tô khả xem ra, cũng là —— biết xấu hổ!

      Khó được, khuôn mặt Tô Khả lại đỏ lên. Cảm giác được hơi nóng trong lòng, Tô Khả lập tức buông tay ra, hổn hển kêu gào: "Chết tiệt! ràng còn là ban ngày, cư nhiên đòi ở cùng chỗ với em! rất biết xấu hổ ! Lưu manh lưu manh lưu manh, quả thực rất lưu manh!"

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, trong lòng ấm áp, ở bên tai thầm câu: "Khả Khả, em là vợ . Đối với vơh mình lưu manh, là hợp pháp ."

      Tô Khả: "..."

      "Khả Khả, vừa rồi em cảm nhận được , nghĩ muốn em, hung hăng muốn em."

      Tô Khả trong nháy mắt, lại trong nháy mắt, nhìn này, Bạch Liên Hoa đỉnh Tuyết Sơn cũng có lúc lưu manh, ăn biết xấu hổ. Tô Khả có cảm giác hỗn loạn: rốt cuộc khi nào lại biến thành cái dạng này ?

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 102: đãbiết

      Edit: Mẹ Mìn

      Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả mỉm cười.

      Tô Khả bại trận, ỉu xìu : “Cẩm Niên, hôm đó, em lòng."

      Tô Cẩm Niên gật đầu: “Lời của cũng là lòng."

      "Này, định biến thành đỉa có phải hay !" (Con Đỉa)

      Tô Cẩm Niên hơi sững sốt, lập tức nở nụ cười.

      Nhìn bộ dáng của Tô Cẩm Niên và Tô Khả hai mặt nhìn nhau, có gì mà cười chứ.

      Tô Cẩm Niên gật đầu: “Ừ, biến thành đỉa rồi."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Tiện đà, Tô Cẩm Niên hôn lên miệng Tô Khả: “Khả Khả, cần miễn cưỡng chính mình, đấy."

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên: “Nhất định muốn em phải khóc có đúng hay !"

      Tô Cẩm Niên lập tức đứng tại chỗ, gương mặt tuấn tú trắng nõn, lúc này hoàn toàn trắng bệch, ngày hôm qua, luôn tự khuyên nhủ bản thân, lời của Tô Khả cũng phải lòng. Nhưng bây giờ. . . . . .

      Lúc tới đây cũng chuẩn bị tinh thần bị Tô Khả cự tuyệt, nhưng khi nghe chính miệng , trái tim của giống như bị xé rách, đau.

      Như vậy mới biết, trước đây khi lần lượt từ chối , vẫn mỉm cười với , đó là chuyện khổ sở đến mức nào.

      Ngược lại ôm Tô Khả chặt, hận thể đem gắn chặt vào người . với Tô Khả: " Khả Khả, xin lỗi."

      Tô Khả cứng người, chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt người , mùi hương làm luôn nhớ thương.

      Giọng của Tô Cẩm Niên vẫn khàn khàn như trước: “Khả Khả, , em."

      Trong khoảng thời gian ngắn Tô Khả biết làm sao trả lời.

      "Khả Khả?" Đúng vào lúc này, giọng của người hàng xóm vang lên.

      Tô Khả và Tô Cẩm Niên lập tức tách ra, vẻ đơn mặt Tô Khả biến mất, mà Tô Cẩm Niên cũng quay đầu mỉm cười nhìn người hàng xóm chậm rãi tới.

      Hàng xóm kia rất nhanh tới gần hai người họ. Khi nhìn thấy Tô Cẩm Niên khẽ nhướng mày, nhưng bị Tô Khả nhìn thấy, nhưng người hàng xóm kia còn cười cười: “Lúc nãy còn tưởng nhận lầm người chứ, ha ha."

      Tô Khả nhìn ánh mắt của người này, trong lòng 囧. Dù sao hôm qua người này gặp Duẫn Nhạc Phong lại nghĩ rằng Duẫn Nhạc Phong là chồng của . Mà hôm nay lại thấy và Tô Cẩm Niên ôm nhau. . . . . .

      Người này nhìn lại Tô Khả mấy lần, lại nhìn Tô Cẩm Niên thêm mấy lần, ha ha cười hai tiếng, ý vị sâu xa với Tô Khả: “Khả Khả à, bộ dạng chàng này quả tệ. . . . . ."

      Ý tứ ở trong lời rất phong phú, chờ đợi Tô Khả giải thích. Nhưng mà Tô Khả ng chNhe ra người này có ý khuyên giải, ý là chàng này tuy rất đẹp trai nhưng thể vì vậy mà giọng của bà dì ràng là có ý khuyên giải, ý tứ chính là dáng dấp chàng trai này quả đẹp đẽ, nhưng mà từ bỏ vợ con.

      Tô Khả lập tức : “Dì ra ngoài là. . . . . ."

      "À, mua vài món đồ." xong vỗ vỗ trán: “Vậy dì mua đồ trước, Khả Khả gặp lại sau."

      Tô Khả gật đầu.

      Người này nghiêng đầu, , cảm giác người thanh niên này hơi quen mắt. Đúng lúc đó chồng của bà cầm ví tiền đuổi theo ra tới, thở hồng hộc : “Bà này, mua đồ mà mang theo tiền à, trí nhớ của bà sao thế!"

      Ông nhanh chóng đến chỗ bà dì đưa ví tiền cho bà, dì kia lại liên tục quay đầu lại nhìn Tô Cẩm Niên, miệng thầm câu: “ nhìn quen mắt mà." Nhưng bà nghĩ ra là nhìn thấy chàng trai tuấn tú này ở đâu.

      "Nhìn gì nữa, còn mau mua đồ ." Dưới thúc giục của ông chồng, bà dì gật đầu rồi , nhưng bước bước còn quay đầu nhìn lại…

      Có lẽ ông chú nhìn thấy vợ ông quay đầu lại nhiều nên thấy bình thường, phất phất tay để cho bà nhanh mua đồ, ông thì quay đầu lại nhìn theo hướng vợ nhìn lại, ánh mắt liền nhìn thấy Tô Cẩm Niên đứng bên cạnh Tô Khả.

      Ông ấy vừa nhìn thấy Tô Cẩm Niên thì ánh mắt sáng lên, dù sao gương mặt này rất giống Tiểu Tô Tô mà. Phải biết rằng, Tô Tô ở tiểu khu này chính là cục cưng nổi danh xinh đẹp, vì vậy liền cười cười: “Chồng Khả Khả trở về rồi à.”

      Tô Cẩm Niên gật đầu: “Cảm ơn chú đã chăm sóc Khả Khả.”

      Ông khoát khoát tay: “Ha ha, chăm sóc thì chưa nói tới vì Khả Khả là một gái rất giỏi.”

      Tô Cẩm Niên khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Tô Khả tràn đầy nhu tình.

      Tô Khả quay nhìn bầu trời xanh thẳm, dám nhìn đôi mắt từng làm cho chết chìm trong đó vô số lần.

      Sau đó, vẻ mặt của ông nghiêm lại: “Tuy rằng tôi chỉ là hàng xóm của Khả Khả, có mấy lời nên nói, nhưng mà tôi là người thẳng thắn, chàng trai à, cậu như này là được.”

      Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ cung kính.

      Ông tiếp tục nói: “ tình, cậu nói , có người chồng nào cư xử vậy chứ, dù là công tác thì cũng nên năm năm trở về chứ, chúng tôi tuy là hàng xóm nhưng đều thấy hết.”

      Tô Cẩm Niên gật đầu, bộ dáng nhận sai chịu dạy dỗ.

      Ông lại tiếp tục nói: “Cũng may, cậu còn để lại cho Khả Khả một Tiểu Tô Tô, nếu ——”

      “Tiểu Tô Tô?” Tô Cẩm Niên khỏi nhìn về phía Tô Khả.

      Tô Khả nói: “Nhìn em làm gì!”

      Tô Khả cũng thèm để ý lời ông nói về sự tồn tại của Tiểu Bao Tử. Dù sao ở trong lòng Tô Khả cũng thầm nghĩ, bây giờ Tô Cẩm Niên cũng nên biết đứa con với . Mặc dù lúc trước vẫn nghĩ là con còn, vì trừng phạt nên cũng nói cho biết. Nhưng bây giờ, Trịnh Dược Đông và Duẫn Nhạc Phong đều gặp Nhị Tô. Với tính tình của Trịnh Dược Đông, lại thêm việc Duẫn Nhạc Phong để lộ ra chỗ ở của cho Tô Cẩm Niên biết. Cho nên việc đứa vẫn còn, chắc chắn họ cho biết, cho nên Tô Cẩm Niên cũng có thể biết sự tồn tại của Nhị Tô.

      Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái.

      Ông lập tức khoát khoát tay: “Ai da, tôi nói nhiều, nói như thế nào thì tôi cũng là người ngoài. Nhưng mà cậu thật sự nên kiểm điểm mình thật tốt , sau này đối sử với hai mẹ con Khả Khả tốt là được.”

      Ông ném ra một quả bom, sau đó vẫy vẫy ống tay áo, quần áo bay bay, rời .

      Mà Tô Cẩm Niên vẫn đứng ngây ngốc ——

      Hai mẹ con —— hai mẹ con —— Tiểu Tô Tô —— Tiểu Tô Tô ——

      Một tia sáng lóe lên trong đầu Tô Cẩm Niên, mất nửa ngày, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Khả, dùng giọng điệu vô cùng xác ̣nh nói với Tô Khả: “Lúc đó, con của chúng ta mất!”

      Tô Khả liếc mắt: “Là tự cho là mất đấy chứ!”

      Con, con, con của vẫn còn! thật vui mừng, thật sự rất vui mừng. Loại cảm giác này tựa như người sắp chết đói đột nhiên từ trời rơi xuống cái bánh bao lớn, nghèo kiết xác đột nhiên nhặt được 500 vạn!

      Nhưng vui mừng được bao lâu, rất nhanh Tô Cẩm Niên liền gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi gọi Tô Khả: “Tô, Khả!” Ánh mắt của cũng nhanh đỏ lên.

      Tô Khả bị Tô Cẩm Niên nhìn làm cho hoảng sợ trong lòng: “ nói to như vậy làm gì, em phải bị điếc.”

      “Em!” Tô Cẩm Niên bị Tô Khả làm cho tức giận. Khi đó, thân thể của suy yếu như vậy, làm sao có thể mang đứa bỏ ! có biết như vậy rất nguy hiểm hay !

      “Em…” Tô Khả nhìn thấy ánh mắt Tô Cẩm Niên đỏ lên thì lùi dần từng bước.

      Hồi lâu sau, Tô Cẩm Niên vô cùng đau thương nói với Tô Khả: “Khả Khả, em chán ghét đến vậy sao?” Chán ghét đến nỗi, biết rõ thể dời giường lại được, biết rõ còn mang thai, nhưng vẫn kiên quyết muốn rời khỏi ?

      Nỗi đau từ sâu trong lòng , trong khoảng thời gian ngắn cả người u mê, nhìn gì cũng đều trống rỗng.

      “Em…” Nhìn vẻ mặt như vậy, giọng điệu như vậy, Tô Khả lại nói được lấy nửa câu.

      Tô Cẩm Niên hít thở sâu cái, rồi lại hít thở sâu tiếp để cho bình tĩnh lại: “Con đâu?”

      “Con là của em!” Tô Khả tuyên bố quyền sở hữu Tiểu Bao Tử.

      “Của chúng ta!”

      “Của em!”

      “Con đâu rồi?” quay lại vấn đề lúc đầu, bởi vì thật sự muốn tiếp tục tranh luận vấn đề đó với Tô Khả.

      “Nhà trẻ.” Tô Khả chu miệng lên: “Tóm lại, con là của em, đừng giành với em!”

      phải ràng với . Dù sao tình tiết tranh giành con cái, trong tiểu thuyết hay ngoài đời cũng đều xảy ra cả.

      Tô Cẩm Niên hít vào, nhượng bộ cầu xin mà hỏi Tô Khả: “ muốn gặp con, được ?”

      chờ Tô Tô tan học .” Tô Khả buông tay.

      “Tô Tô? Đây là tên con sao? Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô…” Tô Cẩm Niên lặp lặp lại tên của Tiểu Bao Tử, mỗi lần ra, tim lại mềm thêm một phần, lúc này hận thể lập tức ôm lấy Tiểu Bao Tử, nhìn ngắm con, thương con.

      Trong lòng của mềm nhũn, trong năm năm qua, vẫn nghĩ rằng con còn. Nhưng bây giờ, nên vui vẻ, thậm chí có thể đến nhà trẻ thăm con, lòng của thật thỏa mãn, thật thỏa mãn…

      Tô Khả gật đầu: “Em lười nghĩ, liền ghép họ của hai chúng ta lại.”

      Tô Cẩm Niên: “—_—|||[​IMG]

      Tô Khả nói: “Vẻ mặt của là ý gì đây! Tô Tô dễ nghe sao?” Hai tay Tô Khả chống nạnh, trừng mắt nhìn Tô Cẩm Niên.

      “ƠỪ, dễ nghe, bởi vì Khả Khả , cho nên mới đặt tên con của chúng ta là Tô Tô.”

      “Xí! Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa! Em cho biết, Tô Tô là theo họ em đấy! Là đứa trẻ của nhà họ Tô.”

      “Ừ, đứa trẻ của nhà họ Tô.” Tô Cẩm Niên gật đầu: “Nhưng mà Khả Khả à, bởi vì em cho nên con của chúng ta mới tên là Tô Tô.”

      Tô Khả: “….”

      qua lại, hai người lắm lời. Nỗi tức giận trong lòng Tô Cẩm Niên đã biến mất thấy nữa, mà đau khổ trong lòng Tô Khả cũng chậm rãi lui , hai người như là tìm được tiếng chung.

      Lúc lâu sau, lâu đến mức mặt trời lên cao, ánh nắng càng lúc càng chói mắt, lâu đến nỗi Tô Khả cảm giác mắt của vì trừng đã mỏi muốn chết luôn thì lúc ấy mới nói với Tô Cẩm Niên: “ nhiều với nữa!”

      Tô Cẩm Niên gật đầu: “Chúng ta vào nhà , đứng ngoài này nói chuyện tốt đâu.”

      Tô Khả lắc đầu. “ được! thể để cho vào nhà em được!”

      Tô Cẩm Niên chỉ nhìn Tô Khả, nói lời nào. Tô Khả chìm vào đôi mắt đen như mực, nhìn thấy thâm tình bên trong đó thì lại muốn chết chìm trong đó, nỗi đau trong lòng cũng dâng lên.

      Tô Khả cảm thấy mình xong rồi.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 103: Đây là cha con

      Edit: Mẹ Mìn

      Tô Khả hận thể đập bể đầu mình ra để suy nghĩ lại, hồi lâu sau, bình tĩnh lại, dùng giọng vô cùng ổn định với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, em khô cả miệng, nhưng mà thái độ của em, chính ở chỗ này, mặc kệ khuyên như thế nào thủy chung em cũng thay đổi."

      Tô Cẩm Niên cười: “Khả Khả, cũng đến cổ họng bỏng rát rồi, nhưng mà thái độ của , cũng ở chỗ này, mặc kệ em cự tuyệt thế nào, thủy chung vẫn thay đổi."

      Trong lòng Tô Khả gầm thét: có cần học nhanh như vậy! Nhìn Tô Cẩm Niên càng lúc càng giống đỉa Tô Khả lòng muốn đạp Tô Cẩm Niên đạp rớt xuống sông.

      "Reng reng——" Điện thoại của Tô Cẩm Niên vang lên.

      Tô Cẩm Niên nhíu mày, lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên người gọi đến liền nhận điện thoại.

      Tô Khả đứng bên nhìn , nhìn vẻ mặt trêu đùa lúc trước từ từ trở nên trầm, lòng của cũng rút lại.

      Được rồi, quả nhiên là thông suốt rồi.

      ràng muốn đẩy ra xa, nhưng lại vì mà lo lắng! Tô Khả, thể như vậy!

      Tắt điện thoại, sắc mặt Tô Cẩm Niên rất khó coi, với Tô Khả: "Khả Khả, bây giờ có có số việc, buổi tối trở về."

      Tô Khả nhìn vẻ mặt của , theo bản năng gật đầu cái: “Vâng."

      Vốn vẻ mặt Tô Cẩm Niên u ám, trong nháy mắt biến thành nụ cười tươi: “Ừ, nhớ nấu nhiều cơm chút. đây, bái bai ~"

      Tô Khả gật đầu, chợt hồi phục tinh thần: “Em ! Trở về em í!"

      Nhưng Tô Cẩm Niên rời , chỉ để lại bóng lưng vô cùng tuấn tú, đón lấy ánh mặt trời mà , làm cho bóng dáng có quầng sáng óng ánh.

      Tô Khả nhịn được nắm chặt tay, thầm mắng mình là kẻ ngốc, hồ đồ trúng mỹ nam kế!

      Gió lạnh ào ào qua, sợi tóc Tô Khả bị gió thổi bay lên, rốt cuộc Tô Khả biết đứng tại chỗ đó bao lâu.

      "Ai da, Khả Khả." Hai tay bà hàng xóm xách mấy cái túi đầy ắp đồ.

      "Bà về rồi ạ."

      "Đúng vậy, mua vài món đồ dễ, phải mấy nơi mới mua đủ, khổ cho cái lưng của bà." Bà cười hì hì , sau đó nhìn xung quanh Tô Khả: “Khả Khả à, chàng đẹp vừa nãy rồi hả?"

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, đờ người ra, gật đầu cái.

      "Ừ." Bà dì gật đầu cái: “Đúng rồi, chồng con đâu?"

      Tô Khả 囧囧, bà hàng xóm này vòng vèo là muốn khuyên ngoại tình là tốt.

      Tô Khả lập tức : “Bà à, người hôm qua bà gặp phải là của chồng con đâu."

      "Hả? Nhưng ngày hôm qua con. . . . . ." Bà hàng xóm dừng lại giữa chừng, bởi vì bà ấy nhớ tới, ngày hôm qua dường như chỉ có mình bà , xong liền về nhà . . . . . .

      "Ha ha. . . . . ." Nhớ lại rồi khỏi "ha ha" cười, lại : “Vậy chồng của con là . . . . ."

      Chẳng lẽ là chàng đẹp trai vừa nãy?

      Nghĩ như vậy, bà hàng xóm chợt vỗ bắp đùi “đét” cái làm Tô Khả giật mình.

      Đúng thôi, bảo sao bà thấy chàng đó nhìn quen mắt như vậy, hoàn toàn giống Tô Tô! Sao bà lại chậm hiểu như vậy chứ?

      "A ha ha, ra chàng lúc nãy mới là chồng con, ha ha ha ha."

      Tô Khả: "—_—||| "

      Bà hàng xóm tiếp tục cười với Tô Khả, rồi mới xách túi đồ về nhà.

      Tô Khả vào nhà, ngồi lên ghế sa lon, đôi mắt lúc sáng lúc tối, nhìn thấy ràng.

      "Reng reng ——"

      Điện thoại của Tô Khả đột nhiên kêu lên, trong nháy mắt cả căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng chuông ồn ào của điện thoại di động.

      Tô Khả nhìn thấy số điện thoại lạ, nghĩ rằng gọi lộn số, nhưng mà số máy kia vẫn kiên trì gọi đến.

      Tô Khả nhận điện: “A lô?"

      "Khả Khả!" giọng buồn thương từ đầu dây bên kia truyền đến tai Tô Khả.

      Đầu Tô Khả như bị sét đánh trúng, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

      “Khả Khả, con ở đâu?”

      “Cha, con ở. . . .” Nghe thấy tiếng của cha mới tỉnh lại, nước mắt tự động rơi xuống, giọt lại giọt, rơi xuống sàn nhà . . .

      Năm năm qua, Tô Khả chỉ gọi điện cho cha lần, đó chính là vào năm năm trước, khi rời khỏi Tô Cẩm Niên, tìm được chỗ ở ổn định, sau đó gọi điện thoại với cha : Con rất tốt, cha phải lo lắng cho con.

      Sau đó, còn gọi điện thoại cho cha nữa.

      phải muốn mà là dám. dám gọi điện cho cha .

      Xem ra, chính là đứa con bất hiếu và ích kỷ.

      Bởi vì sợ đối mặt với quan tâm tha thiết của cha , bởi vì sợ nhìn thấy ánh mắt đau thương của cha , bởi vì sợ nhìn thấy cha núp ở góc lén lút khóc thút thít, bởi vì sợ nhìn thấy nỗi đơn toát ra trn người cha .

      “Khả Khả” cha của Tô Khả thở dài hơi: “Con có biết cha có bao nhiêu khổ sở ?”

      “Cha, con lòng xin lỗi. . . “

      “Cho dù con muốn gặp lại Cẩm Niên cũng nên ngay cả gọi điện thoại cho cha chứ cũng gọi chứ! Con có biết cha lo lắng cho con biết bao ?” Cha Tô Khả già rồi, giọng buồn thương làm cho Tô Khả đau đớn trong lòng.

      “Cha. . . . Con. . .”

      “Haizz, Khả Khả. . . .”

      “Cha.”

      “Những lời tổn thương, chúng ta cần thêm nữa. Ngày hôm qua, Cẩm Niên gọi điện thoại cho cha và ít chuyện. Con rể nguyên nhân con rời khỏi nó, sau đó cha nghĩ lại, đúng là nguyên nhân này. Cho nên Khả Khả à, con nghe cha này, người chết thể sống lại, con cũng cần tự trừng phạt mình nữa, cha tin mẹ hy vọng con làm thế.”

      Tô Khả im lặng.

      Cha Tô Khả tiếp tục : “Khả Khả à, ở thế giới này, kỳ diệu nhất chính là tình , nó có thể đem hai người hoàn toàn xa lạ đến bên nhau, từ người xa lạ biến thành người thân. Nó cho các con gia đình hạnh phúc cho, có cha, có mẹ, có con. . . .”

      “Cha. . . .”

      Cha Tô Khả vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của ông: “ nhà ba người ở cùng nhau, rất tốt đẹp. . . .” Trong lúc khuyên bảo, cha Tô Khả cũng hồi tưởng lại ngày trước, lúc Khả Khả còn , nhà ba người bọn họ sống hạnh phúc vui vẻ.

      Tô Khả ở đầu dây bên này, tinh thần chán nản, trong lòng thầm hết lần này đến lần khác: Cha, con lòng xin lỗi. . .

      Thời gian chậm rãi trôi , cha Tô Khả thoát khỏi hồi ức của ông, cười “ha ha” với Tô Khả: “Khả Khả, cha những điều này phải để cho con áy náy, con hiểu ?”

      “. . . . . . . .”

      "Khả Khả, con biết , con cùng Cẩm Niên, chính là gia đình hạnh phúc, ai cũng thể rời . Huống chi, các con còn có đứa con."

      “Khả Khả, con cho cha biết, ngày bé con có hạnh phúc ?”

      “Cha, là. . . .” Giọng của Tô Khả nghẹn ngào.

      “Đó là bởi vì cha mẹ con đều ở bên cạnh con, cùng con lớn lên, con đành lòng để con của con chỉ có mẹ mà có cha sao?”

      “Con. . . .”

      “Khả Khả, cha biết con luôn áy náy. Nhưng mà, mẹ con qua đời phaỉ lỗi của con, đương nhiên càng phải là lỗi của Cẩm Niên, sao con có thể bắt cả hai phải chịu trừng phạt chứ?”

      “Cha. . . . Ô--------“

      “Con ngoan, khóc khóc! Nghe lời cha, trở về bên Cẩn Niên . Phải biết rằng, duyên phận phải bỏ là bỏ được ngay. Cho nên con cũng cần vì chuyện mẹ con qua đời mà đổ hết tất cả tội lỗi và trách nhiệm lên người con và Cẩm Niên, đối với con các con là công bằng, biết .”

      “Nhưng con. . . .”

      “Nghe lời cha.” Ở bên kia, cha Tô Khả ho tiếng: “Ở chung chỗ hạnh phúc. Con phải biết rằng thời gian đợi ai cả.”

      *

      Tô Cẩm Niên nhận được điện thoại của cấp dưới báo, tối nay Mao Tường xuất tại hộp đêm ở khu C để tiến hành giao dịch ma túy.

      với tư cách là đội trưởng bộ đội đặc chủng nên nhất định phải đến đó, chuẩn bị trước chút.

      Lúc về tới “đại bản doanh”, bên trong có mười mấy người cảnh sát mang theo đội viên trong đội của mình đến trình diện, xin lỗi với mọi người.

      Mọi người gật đầu, vào trong thảo luận.

      Lần này, bọn họ chính là muốn bảo đảm tuyệt đối sai xót nào hết. Hành động lần này nếu thành công bứt dây động rừng. Sau này muốn bắt được kẻ xảo quyệt kia chắc chắn phải tốn rất nhiều công sức.

      “An Tín, cậu dẫn đội từ đầu đường A tiến vào, ổn định mọi người.”

      “Bảo , cậu dẫn đội từ đầu đường B lẻn vào, tiếp cận phòng mục tiêu.”

      “La Dương, cậu dẫn đội từ đầu đường B tiến vào hỗ trợ Bào , hơn nữa chia ra nhóm chặn ở đầu đường C.”

      “Lý Tiềm, cậu cử người thầm phong tỏa hộp đêm, chỉ được phép vào, cho phép ra!”

      Cục trưởng cục công an truyền đạt lại mệnh lệnh. Đợi khi tất cả mệnh lệnh được truyền xong Cục trưởng cục công an liền với Tô Cẩn Niên: “Thượng tá Tô, mũi tiên phong phải nhờ đến mọi người rồi.”

      Tô Cẩm Niên gật đầu, sau đó nhìn nhóm tinh phía sau , giao nhiệm vụ cho từng người, cho đến lúc toàn bộ nhiệm vụ được giao xong. Tô Cẩm Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, khỏi nghĩ thầm, lại thêm ngày được gặp con trai của rồi.

      Tô Tô, con chờ cha trở về.

      Khả Khả, em cũng phải chờ chồng em về ăn cơm nha!

      Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần xuống núi, hoàng hôn dần tàn, ngọn lửa tội ác rục rịch ngóc đầu dậy.

      *

      Gần tối, Bánh Bao nhà trẻ về, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay lên.

      “Mẹ, hôm nay sao mẹ nấu cơm sớm vậy?”

      “À đó là vì mẹ sợ bảo bối Nhị Tô của mẹ đói bụng.”

      Bánh Bao khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Khả. “ Mẹ à, trông con giống cái thùng cơm vậy sao?”

      Tô Khả nhìn gương mặt tròn phúng phính của Bánh Bao khỏi cười “hắc hắc”. Bánh Bao liền “Xì” mẹ mình cái.

      “Như mẹ này, ăn cơm rồi ngủ sớm tốt sao.”

      Bánh Bao : “. . . .”

      Nhìn món ăn bàn ăn chút, Bánh Bao hỏi: “Ai muốn đến nhà chúng ta ăn cơm à mẹ?”

      Tô Khả: “"(⊙o⊙) ”

      Con trai sao lại thông minh vậy nhỉ, vừa nhìn món ăn biết trong nhà có khách đến ăn cơm?

      Nhìn vẻ mặt Tô Khả, Bánh Bao biết nhất định phải có khách tới nên cậu liền hỏi Tô Khả “Ai vậy mẹ?”

      Tô Khả ho “khụ khụ” hai tiếng: “Là cha con.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :