Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 89: trở lại

      Edit: Mẹ Mìn

      "Biết còn hỏi!" Bộ dáng Hoàng Nghê Thường cao cao tại thượng, thờ ơ nhìn Tô Khả đau khổ cùng cực. Thế nhưng tâm tình của ta lại cực kỳ tốt.

      ta tìm đến Tô Khả, bởi vì ngoài việc sức khỏe của Tô Khả bây giờ rất yếu, rất dễ xảy thai. Nếu tâm tình ta tốt, ảnh hưởng đến cái thai.

      Đáng nhẽ lễ đính hôn của ta diễn ra vào ngày thứ bảy nhưng ông cụ Tô lại qua đời, nên lễ đính hôn phải lùi lại, cả ngày tháng cụ thể cũng có. Theo ý của bố ta hôn này rất có khả năng thất bại, bởi vì ông cụ Tô chết rồi, thế lực nhà họ Tô bị tổn hại hơn phân nửa. Quan hệ thông gia vì lợi ích cũng bị giảm rất nhiều.

      Cho nên, ta cực kỳ khó chịu, vì thế lễ đưa tang ông cụ Tô, ta cũng đến. Bởi vì theo ý ta chính do ông cụ Tô làm hại hy vọng của ta tan biến. Cho nên, ta cũng chạy tới chỗ Tô Khả để giải tỏa nỗi bức xúc của ta.

      "Bốp ——" Tô Khả đứng dậy, nhanh tay tát cho ta cái: “Hoàng Nghê Thường, hôm nay tôi cũng cho biết, cút! Cách xa chồng tôi ra, nếu tôi kiện lên tòa án quân , kiện phá hoại quân hôn!"

      Hoàng Nghê Thường thể tin nhìn Tô Khả, gương mặt đau rát cho ta biết, Tô Khả tát ta cái.

      ta sờ sờ má mình, liên tục cười lạnh: “Thế nào? Sợ à? cho biết, mẹ thực chết rồi. Còn Cẩm Niên rất nhanh kết hôn với tôi. cho biết, mặc dù ông nội ấy chết, nhưng trước khi chết ông nội ấy có di ngôn. Ý muốn ấy lấy tôi, sau đó mới có được tài sản nhà họ Tô."

      Tô Khả giận đến toàn thân run rẩy, chỉ tay ra cửa: “ cút nhanh cho tôi! Cút!"

      ràng mẹ còn sống! Đồ tiện nhân này! Đồ tiện nhân!

      "Cút mau cho tôi! Cút !"

      Hoàng Nghê Thường hừ lạnh tiếng: “ có gào rát cổ họng cũng vô dụng! Tôi cho biết, Tô Cẩm Niên, chỉ có thể là của tôi! ấy, chỉ có thể cưới tôi mà thôi!"

      "Rầm ——" Tô Khả ném luôn giỏ trái cây bên cạnh tủ vào Hoàng Nghê Thường: “Cút ngay!" Ném giỏ trái cây, Tô Khả vẫn hết giận, sau đó, ném tất cả mọi thứ trong tầm tay mình về phía Hoàng Nghê Thường: “Tôi dễ dàng để mấy người bắt nạt đấy à! Đồ tiện nhân! Tôi và Tô Cẩm Niên kết hôn, còn vô liêm sỉ bám lấy ấy! còn dám nguyền rủa mẹ tôi à! Tôi để cho muốn sao!"

      Hoàng Nghê Thường tránh kịp nên người bị mười mấy loại trái cây đập trúng, đồ đạc lộn xộn cũng theo nhau đập vào. ta bị đau đâm ra tức giận, lao đến đánh Tô Khả, hung dữ mạnh mẽ.

      "Dám đánh tôi!"

      Lúc này Hoàng Nghê Thường hoàn toàn quên mất hình tượng công chúa cao cao tại thượng của ta. Vừa bị tát cái, lại bị trái cây cùng mấy đồ linh tinh đập vào người, bực tức mới lạ.

      "Binh ——" cước đạp tới ——

      Hoàng Nghê Thường bị đá bay ra ngoài, quay đầu mới phát , mặt Duẫn Nhạc Phong đen kịt nhìn ta.

      "Tiện nhân, cút!"

      Ba chữ lạnh lẽo làm cho mặt của Hoàng Nghê Thường đổi mầu liên tục: “Duẫn Nhạc Phong! chờ đó cho tôi !"


      "Hừ, cái bộ dạng tiện nhân này của mà muốn hy vọng có được Tô Cẩm Niên sao? Cũng soi mặt mình vào chậu nước tiểu xem đức hạnh của đến đâu." Duẫn Nhạc Phong lạnh lùng chế giễu.

      Bởi vì Hoàng Nghê Thường vừa bị giỏ trái cây đập trúng nên bộ dáng lúc này có chút nhếch nhác khó coi, lại còn bị Duẫn Nhạc Phong chế giễu nên ánh mắt ta nhìn Tô Khả càng thêm căm giận: "Đồ hèn nhát!"

      Tô Khả nắm chặt tayền: “Hoàng Nghê Thường, còn Trịnh Duyệt, cả Tần Phỉ! Ba người các ngươi chờ , tôi để yên đâu!"

      Duẫn Nhạc Phong vỗ vỗ lưng Tô Khả, mắt lạnh nhìn Hoàng Nghê Thường: “Còn mau cút !"

      Hoàng Nghê Thường bị ngã đau, cố gắng đứng dậy, sửa sang lại dung nhan, mắt lạnh nhìn Duẫn Nhạc Phong: “Còn hơn chỉ biết tranh thủ tình cảm, tôi so với , tốt hơn nhiều!"

      "Cút! Tôi phải là người dám đánh phụ nữ." Duẫn Nhạc Phong cười lạnh, mắt phượng như là con sói hung ác.

      Hoàng Nghê Thường giận đến nỗi được gì, xoay người bước , làm cho điện thoại của ta rơi ra, phát ra một tiếng lanh lảnh.

      “Nhạc Phong, đó có ảnh của Cẩm Niên!” Tô Khả lập tức nói.

      Hoàng Nghê Thường vừa ngồi xổm xuống nhặt điện thoại thì bị Duẫn Nhạc Phong ném một cái ́c vào tay ta.

      Nước trong cốc bắn hết vào tay ta và điện thoại.

      “A...” Hoàng Nghê Thường thét chói tai rút tay về.

      Nhân cơ hội này, Duẫn Nhạc Phong lấy điện thoại của ta, vì là IPhone, nên bị nước vào vẫn hoạt động bình thường.

      “Trả điện thoại cho tôi!” Khuôn mặt Hoàng Nghê Thường tức giận đến vặn vẹo.

      Duẫn Nhạc Phong một cước đá bay Hoàng Nghê Thường: “Thức thời thì im miệng! Ồn ào quá!”.

      Sau đó, Doãn Lạc Phong rất nhanh tìm được hình, xóa toàn bộ.

      “Ha ha, tiện nhân vẫn là tiện nha, vì chụp lấy vài kiểu ảnh với Cẩm Niên giường, ngại làm cho ấy hôn mê, khâm phục”.

      “Hừ!” Hoàng Nghênh Thường mặt dầy: “Đừng có vu oan! ́ ý nói như vậy là để con tiện nhân họ Tô này yên lòng sao! Nói cho biết, tôi và Cẩm Niên là kìm lòng được, hơn nữa trong bụng tôi cũng có đứa con của ấy!”.

      Tô Khả lạnh lùng nhìn Hoàng Nghênh Thường: “Lời nói dối ngu ngốc như vậy chỉ có lạo đàn bà mặt dầy biết ngượng như mới ra được thôi.”.

      Duẫn Nhạc Phong cười lạnh: “Quá nhiên là đê tiện, thì ra từ nước Mĩ trở về nên đê tiện mới đê tiện như thế, ngay cả tính hổ thẹn cơ bản nhất của dân tộc Trung Hoa cũng bị ném lên chín tầng mây rồi”.

      Sắc mặt của Hoàng Nghênh Thường đen hơn cả than.

      Bố của Tô Khả cũng đã trở lại Sau khi ông nhìn thấy một đống hỗn độn mặt đất, lại thấy một người phụ nữ xa lạ, dáng vẻ xốc xếch thì nhịn được cau mày.

      Duẫn Nhạc Phong xóa hết hình, ném điện thoại về phía Hoàng Nghê Thường, Hoàng Nghê Thường đưa tay đón lấy, đón được, điện thoại lại rơi xuống đất một lần nữa, lần này thì màn hình xuất hiện vết nứt.

      “Trượt tay, ngại quá”. Duẫn Nhạc Phong nhún vai: “Tìm thư kí của tôi , tôi sẽ bồi thường cho nửa giá. thong thả, tiễn”.


      Hoàng Nghênh Thường nắm chặt tay, nhìn ba người trong phòng bệnh, mở miệng : “Ba kẻ tiện nhân!” Mắng xong, ta liền chạy , như sợ Duẫn Nhạc Phong đuổi theo đánh ta.

      Đợi đến khi Hoàng Nghênh Thường rời , Tô Khả gì, chỉ có nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.

      “Khả Khả?” Tô Bình nghi ngờ nhìn con gái.

      “Cha, con muốn gặp mẹ”.

      “......”

      “......”

      “Cha...” Nước mắt Tô Khả càng ngày càng nhiều, ánh mắt tràn đầy mong chờ: “Con muốn gặp mẹ một chút...” Khóc, khóc, bụng Tô Khả lại đau từng cơn, sau đó sắc mặt cũng tái nhợt.

      Cha Tô Khả hét lớn một tiếng: “Bây giờ mẹ con còn nghỉ ngơi! Tâm nguyện lớn nhất của mẹ con là gì con còn biết sao, nếu mà cháu ngoại chúng ta mất thì sao! Con xem bố đánh con một trận à! Nhạc Phong, mau gọi bác sĩ”.

      Duẫn Nhạc Phong gật đầu, ấn vào nút đỏ đầu giường một cái.

      Tô Khả đau đến cong người, mồ hôi trán ngừng rơi xuống giường.

      “Mẹ.... Bảo bảo.... Cẩm Niên...”

      Bác sĩ đến rất nhanh, cha Tô Khả đành lòng nhìn con : “Khả khả.....”

      Ông xoay người rời khỏi phòng bệnh ra hành lang, ngồi xuống, im lặng nức nở: “Gáo..... nhớ em..... Gáo..... phải làm thế nào đây, muốn tới tìm em..... Em chờ một chút..... thay em nhìn thấy cháu ngoại chúng ta, sau đó sẽ tới tìm em..... Gáo.....”

      Duẫn Nhạc Phong nhìn bố Tô Khả, trong lòng đau đớn.

      Trịnh Duyệt, Hoàng Nghênh Thường! Còn có Vương Phẩm! Thậm chí cả mẹ Cẩm Niên - Tần Phỉ.

      Những người này từng người một, dám làm hại tới , tuyệt đối, tuyệt đối bắt họ phải trả giá thật lớn vì hành vi của mình!


      ----------


      Tô Cẩm Niên bưng hũ tro ́t, theo sự hướng dẫn của đạo sĩ, chậm rãi đặt vào phần trong mộ, sau đó trồng cây bách lên.

      Ông nội của hóa thành cát bụi, chỉ có cây bách này là xanh tươi, nói cho biết ông nội vẫn hiên ngang như ngày trước.

      Xin an tâm. Ông nội!

      đường về nhà, Tô Cẩm Niên nói một lời.

      Tần Phỉ và Tô Sĩ Minh cũng như thế.

      Từ trước đến giờ tính tình Tô Cẩm Niên lạnh nhạt, đối mặt với cha mẹ cũng một lời dư thừa nào. Mà từ trước đến giờ Tô Sĩ Minh luôn bất hòa với vợ, mà với Tô Cẩm Niên ông cũng nhiều.

      Thường ngày Tần Phi là người om sòm nhất, lúc này bởi vì việc bà đánh thuốc mê con trai mình nên trong lòng có chút hổ thẹn, cũng nói một lời nào.

      Một nhà ba người ngồi cùng chiếc xe mà xa lạ với nhau còn hơn người lạ.

      Tài xế trần mặc lái xe, cảm thấy khí bị ép tới mức thở được, nhưng mà vẫn dám nói gì.

      Trở lại nhà họ Tô, chuyện đầu tiên Tô Cẩm Niên làm là thu dọn toàn bộ đồ đạc của xếp vào va li, xuống lầu.

      Tần Phi ngồi ngẩn người ghế sô fa, thấy Tô Cẩm Niên xuống thì lập tức nhíu mày ngăn lại: “Con muốn làm gì?”.

      Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn Tần Phi, lấy ra giấy đăng ký kết hôn màu đỏ: “Tôi đã kết hôn rồi. Tính toán của bà tiến hành được đâu, mất mặt lắm”.

      “Tô Cẩm Niên, con nói chuyện với mẹ như vậy sao?

      Tô Cẩm Niên cười chế giễu: “Lời này bà nói cả trăm lần rồi”.

      Sắc mặt Tần Phi tái nhợt.

      “Từ lúc bà ra tay với đứa con của tôi, từ lúc bà ra tay với Tô Khả, từ lúc bà bỏ thuốc mê tôi, tôi tự nói với mình, bà, phải là mẹ tôi!” Tô Cẩm Niên nói rất nghiêm túc.

      Mặt Tần Phi trắng bệch, vẻ mặt bi thương lùi lại hai bước: “Con..... Con.....”.

      “Tô Cẩm Niên, con nói linh tinh cái gì hả!”. Mặt mày Tô Sĩ Minh lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Niên.

      “Cha, cha cũng khá hơn chút nào đâu”. Tô Cẩm Niên cười lạnh: “Ý của tôi rất rõ ràng, tôi và Tần Phỉ, cắt đứt tình mẹ con”.

      “Bốp...”

      “Bốp...”

      Hai cái tát, hai người tát, vào hai má của một người.

      Lực tay của Tô Sĩ Minh rất lớn, khóe miệng Tô Cẩm Niên rỉ ra máu tươi.

      cười: “Thế này thật tốt, thế này thật tốt.....”

      Như vậy có thể thoải mái ra , còn gánh nặng gì nữa. Cuối cùng có thể đường đường chính chính bảo vệ Tô Khả, còn phải mang gông xiềng đạo đức nữa.

      “Cẩm Niên.....”

      “Cút!” Tô Sĩ Minh trừng mắt nhìn Tô Cẩm Niên: “Ta có đứa con trai như vậy, cút ngay cho ta”.

      “Tạm biệt!”

      Tô Cẩm Niên xách va li, nhìn lại ngôi nhà ở hơn hai mươi năm, vẫy tay từ biệt.

      Bầu trời phương xa, sương mù dần dần tiêu tan, lộ ra bầu trời quang đãng. Từng đám mây bồng bềnh theo gió.....

      Tô Khả, đã trở lại.

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 90: xin lỗi, em

      Edit: Mẹ Mìn


      Tô Khả núp ở góc tường, hai tay bịt miệng, phát ra chút thanh nào, hốc mắt khô khốc đỏ ngrvaayj mà giọt nước mắt.

      Ánh mắt của trống rỗng, nhìn thế giới trắng xóa.

      Có những hình ảnh, từng chút từng chút vây quanh , cười với . . . . . .

      "Khả Khả, ngoan. . . . . . Tới đây, mẹ cho kẹo ăn. . . . . ."

      "Tô Khả, con là con bé ngốc, sao mẹ lại sinh ra đứa con ngốc nghếch này chứ!"

      "Khả Khả, rốt cuộc con có phải do mẹ sinh ra hay , sao đến bây giờ vẫn kiếm được bạn trai hả?"

      "Ôi ôi, tức chết mẹ rồi, phải mẹ dạy con là nhìn trúng chàng trai nào phải nhào vô bám lấy cho bằng được à, xảy ra án mạng mẹ chịu trách nhiệm. . . . . ."

      "Khả Khả, con làm mẹ tổn thọ quá, con cho mẹ lên chức bà ngoại à! Được rồi, chờ mẹ qua đó, nếu cháu ngoại của mẹ xảy ra vấn đề gì, mẹ hỏi tội con!"

      "Khả Khả. . . . . . Chăm. . . . . . sóc. . . . . . cháu ngoại. . . . . . . . . . . . mẹ. . . . . cho tốt. . . . . ."

      "Khả Khả. . . . . ."

      . . . . . .

      "Mẹ!" Tô Khả cảm thấy như mình rơi vào vực sâu tối tăm, bị lực vô hình hút vào.

      Đau!

      Đau đến muốn sống nữa!

      Nếu như phải vì đứa này. . . . . .

      Lần đầu tiên, Tô Khả hận đứa này!

      Bụng lại bắt đầu đau, giống như đứa bé biết hận nó cho nên nó muốn tự mình rời .

      Trong lòng Tô Khả lại đau đớn.

      nghĩ lại mấy ngày này, bố , Duẫn Nhạc Phong vì đứa trong bụng mà giấu cho biết mẹ chết, thậm chí còn gượng cười vui vẻ với .

      Nếu như phải lúc nãy lén lút ra ngoài, nghe trộm bố cùng Duẫn Nhạc Phong chuyện có lẽ đến ngày đứa ra đời cũng biết được tin dữ này.

      nghĩ đến mẹ là vì cục cưng trong bụng mà ra . . . . . .

      mặt tràn đầy mồ hôi.

      khóc.

      Mồ hôi và nước mắt hòa vào nhau, chỉ còn lại: xin lỗi, mẹ, xin lỗi, cha, xin lỗi cục cưng!

      Măt Tô Khả tối xầm, chóng mặt hồi. Trong khoảnh khắc đau đến thở nổi cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người.

      "Khả Khả!"

      "Cẩm Niên. . . . . ." Nhưng chớp mắt, nghĩ tất cả mọi chuyện đều vì mà ra, bởi vì ! giơ tay lên cho chạm vào.

      "Khả Khả!" Trước khi Tô Khả ngất , chỉ còn lại giọng khàn khàn khô khốc: “, rốt cuộc em nổi nữa rồi. . . . . ."


      *


      Lòng Tô Cẩm Niên run rẩy, giữ chặt lấy đôi tay run rẩy của Tô Khả, khóc: “ được. . . . . . được. . . . . ."

      Khả Khả, chỉ còn lại em thôi.

      Duẫn Nhạc Phong sau Tô Cẩm Niên, nhìn thấy ôm lấy Tô Khả, nhìn thấy nước mắt chảy xuống, lòng Duẫn Nhạc Phong cũng đau kém.

      Bác sĩ tới, kiểm tra cho Tô Khả xong mới thở dài: “Cũng may, thiếu chút nữa giữ được đứa bé."

      Duẫn Nhạc Phong gật đầu.

      Tô Cẩm Niên ngồi bên cạnh giường, luôn ngây ngốc, mắt động đậy nhìn Tô Khả ngủ, giống như sợ biến mất .

      "Có phải tôi rất vô dụng . . . . . ." Trong lòng tự hỏi biết bao nhiêu lần. Mỗi lần hỏi trong lòng lại càng khó chịu hơn.

      Bố Tô Khả đứng bên cạnh, nét mặt già nua đầy nước mắt. Ông vừa đưa thi thể vợ về thành phố H, vừa trở lại nhìn thấy con ông còn sức sống nằm im giường. . . . . .

      Duẫn Nhạc Phong ra ngoài.

      Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên, chỉ còn lại vẻ mặt như vừa mới chết sống lại.

      "Cha, cha đừng đau lòng nữa, Khả Khả còn cần cha." Tô Cẩm Niên đứng dậy.

      Cha Tô Khả gật đầu: “Phải, Cẩm Niên. . . . . . Cha biết mà." Nhất định ông thay Gáo hoàn thành tâm nguyện, trước khi nhìn thấy cháu ngoại ông dễ dàng chết đâu.

      Khi Tô Khả chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Tô Cẩm Niên cùng cha ngồi ở bên cạnh, hai người im lặng lên tiếng.

      Tô Khả nhìn bọn họ. Cả hai đều gầy và tiều tụy nhiều. Trong lòng Tô Khả rất đau. Là tại cố chấp nên mới hại mẹ chết oan, còn mặt mũi nào nhìn cha nữa rồi.

      "Khả Khả!"

      "Khả Khả!"

      Hai người đều phát Tô Khả tỉnh lại, Tô Khả quay đầu nhìn cha mình, khóe miệng căng lên: “Cha. . . . . ."

      Cha Tô Khả rưng rưng gật đầu.

      "Cha. . . . . . Con biết. . . . . ."

      Đầu tiên là cha Tô Khả sững sốt, sau đó nước mắt ào ào rơi xuống. Ông khóc hu hu, hoàn toàn có hình tượng.

      Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, rất lâu sau mới được: “Cẩm Niên, chúng ta ly hôn .”

      Tô Cẩm Niên có chút ngu ngốc, theo bản năng thốt lên: “ muốn!”

      nhìn vẻ mặt Tô Khả nghiêm túc, chút tia đùa cợt với , rất sợ vội đứng dậy: “Khả Khả, ra ngoài cho thoáng. Em và cha cứ chuyện .”

      xong, chạy trối chết, chật vật thôi.

      Ly hôn, đời này cũng nghĩ tới chuyện này.

      Chỉ mới nghĩ đến việc mất tim của liền co rút, đau đến thở nổi.


      *


      “Khả Khả, con a bậy bạ gì đó? Ly hôn, ly hôn cái gì chứ.” Bây giờ gia đình này bị mất người sao lại muốn mất thêm người nữa chứ?

      Huống chi ông và Gáo thầm chấp nhận Tô Cẩm Niên. Dù sao trừ gia thế quá lớn làm bọn họ thích, những thứ khác chê vào đâu được.

      Ngay cả việc lần này xảy ra cũng là do hai người là và Duẫn Nhạc Phong lo toan tất cả, ông đều nhìn thấy hết. Giờ con ông lại muốn ly hôn, vậy đứa phải làm sao?

      Tô Khả nhìn cha mình, khóc lóc : “Cha, cha, con biết từ con luôn nghe lời cha, lần này, cha đồng ý cho con được ?”

      Tô Bình lắc đầu: “Con bé này, con với cha biết, sao đột nhiên con lại muốn ly hôn với Cẩm Niên?”

      “Cha…..ô ô……vụ tai nạn của mẹ, là có người gây ra, có người gây ra…..”

      Trong nháy mắt mặt Tô Bình tức giận đến đỏ bừng, dùng ngữ khí thể tin được hỏi lại: “Con gì?”

      “Vụ tai nạn là do có người xúi giục, ta muốn hại con và đứa bé, mẹ vì cứu con, mới….ô ô…..” Tô Khả khóc thành tiếng: “Người đó tên là Trịnh Duyệt, ta thích Cẩm Niên, ta thích Cẩm Niên….Nếu như phải do ta…..Mẹ …..ô ô…..Đều là lỗi của Cẩm Niên!”

      Tô Bình thở gấp. Ông hoàn toàn nghĩ tới vợ ông phải chết bởi vì cố tự nhiên mà là do có người cố tình gây ra!

      Đau quá!

      Mà nguyên nhân là bởi vì người đàn bà tranh giành con rể ông với con ông!

      Tô Bình sờ sờ trán của mình: “Để cho cha suy nghĩ kỹ .”

      Tô Khả ngồi giường bệnh, tiếp tục khóc thút thít.

      Tô Bình đứng dậy, bước loạng choạng, lúc ra gặp Duẫn Nhạc Phongđang vào, nhìn thấy bộ dáng Tô Bình như vậy nhịn được liền hỏi: “Bác trai, bác làm sao vậy?”

      Tô Bình nhìn vẻ mặt quan tâm của Duẫn Nhạc Phong, sau đó liền : “Nhạc Phong, tai nạn của bà ấy phải là vô tình.”

      Duẫn Nhạc Phong nhíu mày: “Bác trai, làm sao bác biết?”

      Đột nhiên ánh mắt của Tô Bình sắc bén: “Cháu biết?”

      Duẫn Nhạc Phong gật đầu, cũng có gì phải che giấu nên luôn: “Chuyện này con và Cẩm Niên cũng biết, chúng con sắp xếp. Bác yên tâm, chúng con nhất định bắt người gây ra việc này phải đền tội!”

      Duẫn Nhạc Phong nghiến răng nghiến lợi .

      Tô Bình nắm chặt tay, gật đầu: “Đúng, nhất định phải giết chết bọn họ!”

      Duẫn Nhạc Phong gật đầu: “Bác trai, bác mất, hy vọng lớn nhất của bác ấy chính là nhìn thấy bác và Tô Khả bình an, nhất định bác phải tự chăm sóc bản thân tốt cho.”

      Tô Bình gật đầu, rơi nước mắt: “Bác hiểu!”

      Lúc này Duẫn Nhạc Phong mới an tâm vào phòng bệnh của Tô Khả.

      *

      Tô Cẩm Niên ở trong công viên của bệnh viện gọi điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng.

      “Đúng, ngày mai tùn toàn bộ ảnh chụp ra ngoài. Tôi muốn tất cả các tạp chí lớn đều biết.”

      “Camera chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đó cần phải quay phim ràng.”

      Tắt điện thoại, Tô Cẩm Niên ngồi bên nhìn những đứa chơi đá bóng, bên cạnh chúng là cha mẹ chúng vừa chuyện, vừa trông chừng bọn chúng.

      nhìn . . . , ánh mắt từ từ đờ đẫn…..

      cũng muốn có ngày như vậy, đứng bên nhìn con mình vui chơi ầm ĩ.

      Nhưng mà muốn cho cơ hội đó nữa rồi.

      *

      Tô Bình nhìn thấy Tô Cẩm Niên ngồi mình ngây ngốc, ông ngồi xuống bên cạnh .

      Tô Cẩm Niên nghiêng người mới phát .

      “Cha.”

      “Cẩm Niên.” Tô Bình thở dài.

      “Cha, cha .”

      “Tô Khả quyết định…..”

      “Cha, con ly hôn với ấy!” Tô Cẩm Niên vô cùng kiên quyết.

      Tô Bình thở dài: “Con là người đàn ông tốt.”

      Tô Cẩm Niên lên tiếng.

      “Con quá tốt, những thích con cũng quá nhiều…..”

      Tô Cẩm Niên rất nhanh liền hiểu, rốt cuộc cha vợ muốn gì với , : “Cha, con cam đoan, con mang công lý về cho cho mọi người!”

      “Cẩm Niên…..”

      “Cha, có chết con cũng ly hôn với Khả Khả.” Vẻ mặt Tô Cẩm Niên tràn đầy chân thành: “Con biết mọi chuyện đều là vì con….con….”

      Tô Bình nhìn Cẩm Niên như vậy mềm lòng. Dù sao khi ông nhìn thấy Tô Cẩm Niên mang theo va li của xuất ông biết. Xem ra trở mặt với người trong nhà rồi.

      Mới đầu ông cũng biết vì sao, nhưng từ lúc ông biết vợ ông bị người ta hại chết trong lòng ông mơ hồ hiểu ra, chừng cũng có quan hệ với nhà .

      người như thế, haizzz.

      Ông chỉ biết thở dài.

      *

      Phòng bệnh của Tô Khả.

      Duẫn Nhạc Phong nhìn Tô Khả: “Tôi đồng ý làm như vậy.” Lén lút rời bỏ Cẩm Niên sao? Đây là muốn trốn tránh sao?

      Tô Khả nhíu mày.

      “Mặc dù tôi rất vui khi thấy hai người ly hôn, nhưng từng nghĩ tới đứa bé trong bụng ?”

      Tô Khả lời nào.

      “Khả Khả, đứa bé cần có cha, cần điều kiện tốt để khỏe mạnh lớn lên.”

      “…..”

      “Khả Khả, suy nghĩ lại , mấy năm qua cố gắng như vậy là vì cái gì? Bây giờ đạt được điều mình mong muốn rồi lại từ bỏ là sao?”

      “…….”

      “Khả Khả, vẫn ấy, phải sao?”

      Ngón tay Tô Khả khẽ động đậy: “Tôi…… nỗi nữa rồi….”

      “Khả Khả, thể giận chó đánh mèo như vậy được, ra cũng biết đây phải lỗi của ấy phải sao?”

      “Như vậy…..Tôi chuyện đó…..”

      “Tin tưởng Cẩm Niên, tin tưởng tôi.” Duẫn Nhạc Phong chăm chú nhìn Tô Khả: “Chúng ta bắt những người hại em, hại bác phải đền tội!”

      Trịnh Duyệt, Tần Phỉ, Hoàng Nghê Thường, ba người họ, ai cũng trốn thoát!

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn Duẫn Nhạc Phong, nhìn chân thành trong mắt , cảm thấy hoảng hốt.

      Duẫn Nhạc Phong nhìn sâu vào mắt Tô Khả: “Khả Khả, hãy suy nghĩ cho kỹ.”

      Trong khí quanh quẩn lời của Duẫn Nhạc Phong. Tô Khả rơi vào trầm tư, Duẫn Nhạc Phong lặng lẽ rời .

      Sau khi , Tô Khả nhìn lên trần nhà, ai có thể cho biết tiếp theo đây nên làm gì? Tô Khả lấy điện thoại di động tắt máy từ lâu ra, khởi động lại. Rất nhanh màn hình điện thoại sáng lên. màn hình là bức ảnh Tô Cẩm Niên mặc áo sơ mi trắng, dựa người vào thân cây đại thụ, vài sợi tóc trước trán bay bay…..

      Tô Khả vuốt ve bức ảnh, lặng lẽ thầm: xin lỗi, em !

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 91: Lại gặp lại

      Edit: Mẹ Mìn


      "Tô, Khả!" thanh nghiến răng nghiến lợi như muốn nhai nát người bị gọi tên làm cho mấy lính bộ đội đặc chủng đứng bên kinh hãi

      Tô Khả nhìn người vừa tới, miệng há hốc, thể tin nhìn người đàn ông mặc quân phục ngụy trang màu xanh lá trước mắt, nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn dù phơi nắng quanh năm mà bị đen giờ trở nên xanh mét, nhìn gương mặt luôn trầm tĩnh của biến thành sát khí ngút trời.

      Ngay cả găng tay Tô Khả cũng quên tháo xuống, hoảng sợ đứng tại chỗ, biết phải làm sao, hoàn toàn mất dáng vẻ đáng khinh vừa rồi.

      bộ đội đặc chủng bị vẻ mặt như bị sét đánh trúng của bác sĩ làm cho hoảng sợ, nhìn và cấp của , chớp mắt mấy cái, hoàn toàn quên mất, lúc này ta còn chưa mặc chiếc quần lót mầu đỏ vào.

      Tô Cẩm Niên thấy cảnh tượng trong phòng mặt lại càng đen hơn: "Tô, Khả!"

      Tay Tô Khả có chút run rẩy, năm năm, năm năm rồi.

      Năm năm gặp , vẫn như trước, phong thần sâu sắc

      Người đàn ông làm , làm đau, làm hận, ngay lúc này lại xuất trước mặt !

      Lòng hoảng loạn, tim đập nhanh khống chế được, đầu óc trống rỗng.

      Trong đầu của chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ: Trốn! Trốn! Trốn!

      Tô Khả lùi lại hai bước, đột nhiên xoay người, mở cửa sổ phía sau ra, nhấc chân nhảy qua. Bởi vì lúc sáng làm, gót giày của bị xuống lỗ cống nên bị gãy. Gi[f đây lại rất thuận tiện cho việc chạy trốn của . chạy nhanh nhẩy lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên đen xì rồi nhảy xuống đất. Sau khi an toàn liền co giò chạy nhanh.

      bộ đội đặc chủng nhìn Thượng tá của mình, cả người tỏa ra khí lạnh, nhìn nữ bác sĩ chạy thấy bóng dáng đâu chậm chạp mở miệng, "Lão đại. . . . . ."

      Tô Cẩm Niên hít sâu nhiều lần mới khôi phục tâm tình kích động của .

      Nghe cấp dưới gọi, Tô Cẩm Niên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tay cấp dưới cầm quần lót, vẻ mặt xấu hổ.

      Mặt Tô Cẩm Niên đen kịt: "Tô Khả, được, em được lắm!"

      Sau đó, lên nhìn xuống chồng hồ sơ bệnh lý mà Tô Khả sắp xếp gọn gàng bàn làm việc, khóe miệng khẽ nâng lên: "Khả Khả, chạy hòa thượng cũng chạy khỏi miếu."

      gặp lại em buông em ra nữa.

      Khả Khả, nhớ em, trở về bên cạnh , được chứ?


      *


      Tô Khả chạy ra khỏi bệnh viện. Việc đầu tiên là vỗ vỗ ngực mình, thoát hiểm trong gang tấc! Quá nguy hiểm.

      Lúc này, trái tim của đập bịch bịch, nhiều năm trôi qua, cho rằng sớm quên mọi việc, nhưng lúc gặp lại cảm mọi việc lại thi nhau ùa về.

      Có lẽ là do sau cơn mưa nên bầu trời quang đãng, xanh thẳm. đường còn đọng lại nhiều vũng nước to khác nhau, phản chiếu những đám mây trắng tinh bầu trời trôi lững lờ.

      Tô Khả cúi đầu xuống, vẻ mặt đau thương. Rất nhanh, lại trầm mặc.

      Cẩm Niên, xin lỗi.

      Cẩm Niên, em .

      Cẩm Niên, chúng ta, nhất định thể ở chung chỗ.

      Tô Khả nhìn trời, nước mắt chậm rãi rơi xuống, gió lạnh thổi lướt qua mặt .

      Thời gian như trở lại năm năm trước, lúc đau khổ, lúc hận . tùy ý thu dọn ít đồ đạc, đứng dậy, rời khỏi bệnh viện...

      đường quốc lộ, người đến người , cảnh tượng vội vã, cứ đứng bên đường biết đâu về đâu.

      tới lui, từ lúc mặt trời còn chói trang đến khi ánh trăng đơn lạnh giá thay thế. tới lui, ánh sáng mặt trời dần thay bằng ánh đèn nê ông, vẫn có mục đích.

      Bụng của hơi khó chịu, ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt. Người đường nhìn thấy khóc nên đến hỏi thăm giúp đỡ, cũng có người nhìn như nhìn kẻ ngốc . . . . . .

      nghiêng đầu, nhìn hết chiếc xe này lại đến chiếc xe kia chạy qua, nhìn hết người già lại đến người trẻ đến hỏi thăm . chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, mặc cho bọn họ qua lại bên cạnh .

      Đến lúc trời tối hẳn, vẫn có nơi để về. Những ngôi sao trời chiếu ánh sáng lạnh lẽo lên mặt , vô cùng lạnh giá.

      Khi chiếc xe BMW màu trắng dừng lại bên cạnh , Thẩm Lộ bước xuống xe.

      nhìn : “Tô Khả, Cẩm Niên tìm .”

      khóc , “Thẩm Lộ, xin giúp tôi .”

      “………….”

      “Xin đưa tôi đến nơi nào mà ấy tìm được tôi.”

      “………….”

      biết là giận chó đánh mèo với nhưng lại càng hận bản thân mình hơn, cho nên, người hận nhiều nhất chính là !

      Nếu như phải quấn lấy , nếu như phải kiên quyết muốn sinh đứa con của mẹ cũng qua đời, cha mẹ vẫn hạnh phúc bên nhau.

      Tất cả đều là lỗi của !

      Nếu như nghe lời mẹ sớm chút…..Nhưng mà thời gian quay lại được.

      Mặc dù từng muốn Trịnh Duyệt, Hoàng Nghê Thường, Tần Phi phải trả giá đắt, nhưng mà là người quyền thế làm sao có thể bắt bọn họ trả giá. chỉ còn lại cha mình, nếu như cha lại …. dám.

      Huống chi Tần Phi còn là mẹ Cẩm Niên, công ơn sinh thành như trời như biển. Nếu quả để Cẩm Niên xuống tay với mẹ ra sao?

      Cho nên, chỉ có thể rời khỏi , mang theo đứa con rời khỏi !


      Thời gian năm lại năm trôi qua, cuộc sống cũng cứ trôi qua như vậy, yên yên ổn ổn, có gì là tốt. Mặc dù cũng có lúc nhớ lại chuyện cũ, nhưng mà cũng chỉ là nhớ lại mà thôi.

      Bởi vì tận sâu đáy lòng còn có người quan trọng hơn cần bảo vệ.

      Cẩm Niên, em từng nhìn thấy câu : “tướng nhu dĩ mạt bằng tướng quên giang hồ” *. Lúc đó, em từng nghĩ, có tình, lo chi chuyện khó thể vượt qua, cần gì xa nhau để cả đời nhớ nhau. Nhưng khi bản thân lâm vào hoàn cảnh đó mới biết được, làm vậy là tốt nhất cho chúng ta. (*:Mình để nguyên văn cover)

      Tô Khả nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn từng đám mây bay qua, nước mắt rơi xuống.

      Điện thoại di động vẫn n ở người của , lúc này tiếng chuông “ reng, reng…….” Vang lên

      “Mẹ, trễ thế này, sao mẹ còn chưa về nhà!” giọng nho non nớt truyền tới tai Tô Khả.

      Lòng Tô Khả mềm lại, “Ha ha, gặp soái ca, mẹ lại về trễ rồi, con chờ mẹ nhé, mẹ về nhà ngay để nấu cơm cho con ăn.”

      “Mẹ, con phải thùng cơm!” Bánh Bao vô cùng buồn bực , ràng là bé quan tâm mà, sao lần nào cũng chuyển sang đề tài ăn cơm vậy?

      “Ờ, Nhị Tô của mẹ phải thùng cơm. Nào, hôn cái, mẹ lập tức về nhà ngay.”

      “Tút tút _________”

      Tô Khả nhìn điện thoại buồn bực. Lại bị con trai cúp điện thoại. Tính tình kiêu ngạo này từ đâu tới? Hừ! cần phải , nhất định là di truyền từ cha của bé rồi!

      Tô Khả vội vàng chạy đến trạm xe buýt, sờ sờ túi quần mới biết, vé tháng xe buýt và ví tiền của đều ở đây. Làm sao đây, ngay cả đồng cắc người cũng có, sao về đây?

      Vô cùng buồn bực, Tô Khả hận thể đạp cho cái thùng rác bên cạnh trạm xe buýt cái, nhưng lại còn cách nào khác. Mắt thấy xe buýt gần tới, Tô Khả chỉ có thể mặt dầy hỏi xin người khác.

      Đúng lúc, cố đôi tình nhân là sinh viên đại học ngồi ghế gài đợi xe, Tô Khả đến bên họ: “Xin chào, bạn học ______”

      Hai người kia dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Khả, cảm thấy phải cảnh giác.

      Tô Khả lệ rơi đầy mặt: trông tôi giống kẻ lừa đảo lắm sao? Có cần phải cảnh giác như vậy ? Huống chi các người có hai người!

      “Có chuyện gì?” Cậu nam sinh lớn gan hỏi Tô Khả.

      Tô Khả cười gượng cái, vô cùng xấu hổ, “Tôi mang ví tiền ___________”

      Nữ sinh kia vừa nghe lập tức trả lời với Tô Khả: “ ngại quá, chúng tôi cũng có tiền.”

      Tô Khả tức giận, nhưng mà nghĩ lại người ta và quen biết. Mà xã hội bây giờ đầy kẻ lừa đảo nên cần phải giúp . Vì vậy, da mặt lại dày lên, nhìn cụ ông ăn mặc giản dị bên cạnh, “Ông à, ông có thể cho cháu xin hai đồng được ? Cháu quên cầm ví tiền nên có tiền về nhà.”

      “Hả? cái gì?” Cụ ông gào to với Tô Khả.

      Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt, nâng cao giọng tiếp tục lặp lại lần nữa: “Ông à, ông có thể cho tôi hai đồng tiền ? Tôi quên cầm ví tiền nên có phí về nhà.”

      “Hả? cái gì?”

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, giọng càng cao hơn, gào to: “Ông à, ông có thể cho cháu hai đồng ? Cháu quên cầm ví tiền nên có tiền về nhà. Ông có thể cho cháu hai đồng ?”

      “Hả? cái gì?”

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều quay lại nhìn Tô Khả và ông cụ, cũng ít người chỉ trỏ, Tô Khả hận thể đào lỗ tự chui xuống đất.

      Chẳng lẽ xin hai đồng mà như hùng vậy sao.

      Cuối cùng ông cụ cũng nghe lời của Tô Khả, dùng ánh mắt xem thường nhìn : “ còn trẻ, sao tự kiếm tiền mà lại xin tiền hả? là quá mất mặt! Còn hỏi xin tiền ông cụ như tôi đây, tổn thọ quá!”

      Tô Khả: “……………”

      Lời của ông cụ vừa gào lên những ánh mắt người xung quanh nhìn Tô Khả càng thêm khinh bỉ, nhất là cặp tình nhân sinh viên đại học nhịn được : “Chậc chậc, bây giờ người ta càng ngày càng biết xấu hổ, vì hai đồng tiền mà cần lòng tự trọng…. Xem đôi giầy ta kìa, chậc chậc….. ba la ba la.”

      Tô Khả nhìn trời, quả nhiên hôm nay xui xẻo!

      Buổi sáng gẫy gót giày, còn gặp lão viện trưởng lừa bịp, sập tối gặp Tô Cẩm Niên, bây giờ lại xuất tình trạng này….

      là quá mất thể diện.

      Đúng lúc này chiếc xe BMW màu trắng chậm rãi dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh tế của Thẩm Lộ: “Khả Khả, sao em còn chưa về nhà?”

      Tô Khả ỉu xìu: “ tới vừa đúng lúc, mau đưa em về nhà, Nhị Tô chờ em.”

      “Vậy em mau lên xe.”

      Tô Khả chạy tới, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

      Đám người chờ xe buýt bên cạnh nhịn được đưa mắt nhìn nhau.

      “Đó là xe BMW sao?”

      “Đúng vậy, là xe BMW đó.”

      “Đầu năm nay còn có kẻ lừa gạt xe BMW nữa à.”

      “……………..”

      xe BMW….

      “Thứ bảy này muốn đâu chơi?” Thẩm Lộ nhìn Tô Khả.

      Tô Khả nhíu mày: “Cẩm Niên tìm được tôi rồi.”

      Thẩm Lộ sờ sờ cằm: “Có muốn tránh hay ?”

      Tô Khả gật đầu, “Nhị Tô cũng đến tuổi rồi, nó cũng cần phải sớm làm phẫu thuật, em định dẫn nó khám bệnh trước.”

      Thẩm Lộ gật đầu: “Cũng tốt, ra nước ngoài tránh gió trước .”

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 92 : Hai mẹ con đáng

      Edit: Mẹ Mìn

      Tô Khả ngồi lên xe của Thẩm Lộ về đến nhà, thấy bóng dáng Bánh Bao ở phòng khách biết ngay Bánh Bao ở nhà bếp. Đẩy cửa nhà bếp ra, quả nhiên nhìn thấy Bánh Bao đeo khăn quàng cổ , đứng cái ghế nhìn cái nồi gì đó.

      Mắt Tô Khả có chút ướt, trong lòng lại nhói đau: "Nhị Tô, sao con lại vào bếp, mẹ rất nhiều lần là con được vào bếp rồi mà!"

      Bánh Bao xoay đầu qua, giọng non nớt: "Con chỉ bật bếp thôi, mẹ hoảng sợ gì chứ, rất giống mẹ rồi."

      bếp đặt nồi canh sườn heo nấu với củ cải. Buổi sáng Tô Khả chuẩn bị xong, chỉ đợi buổi tối về nhà hâm nóng lại là có cái ăn ngay.

      làm sắn để đề phòng buổi tối về muộn, kịp nấu cơm cho con trai. Chăc Bánh Bao nhìn nấu ăn hàng ngày nên ghi nhớ, hôm nay về muộn làm giúp .

      Đây là việc vô cùng nguy hiểm. từng ặn con được làm những việc nguy hiểm. Nhưng đều bị bé dùng ánh mắt xem thường trừng lại: "Mẹ à, mẹ cần cho rằng con ngốc có được hay ."

      muốn đánh con trận đau, nhưng mà nhìn thân thể bé của con, nhìn bộ dáng quá giống Cẩm Niên hoàn toàn nỡ. Trong lúc trong lòng đầy mâu thuẫn, chỉ có thể nhanh chóng chạy về nhà. Bất đắc dĩ, hôm nay lại về muộn.

      Tô Khả ôm Bánh Bao vào lòng. Mùi sữa nhàn nhạt làm cho Tô Khả mềm lòng, dựa đầu vào người con: "Được rồi Nhị Tô, canh xương củ cải đơn giản, nhưng lửa rất nguy hiểm. Nếu con còn nghe me, mẹ để ý đến con nữa."

      Bánh Bao rụt rè ôm chặt cổ mẹ: "Mẹ à, con biết rồi."

      Tô Khả thở dài, ôm bảo bối quay lại phòng khách: "Con xem phim hoạt hình nhé, mẹ nấu cơm."

      Bánh Bao bĩu môi: "Chất lượng phim hoạt hình nước mình quá kém, chả có chút trí tuệ nào cả, chỉ giành cho trẻ con ba tuổi xem thôi, con muốn xem đâu."

      Tô Khả 囧囧, được rồi, nấu cơm trước vậy.

      Rất nhanh, ba đĩa bát xuất bàn ăn. đĩa cá trích xốt cà chua với hành lá thái rắc lên , đĩa rau cần xào đậu phụ khô, đĩa trứng bác cà chua và canh sườn heo hầm củ cải. Tất cả đều là món ăn dinh dưỡng.

      Bánh Bao kén ăn, cũng giống mấy đứa trẻ bốn năm tuổi khác, khi ăn cơm luôn phải có người đút, đôi khi còn chạy nhảy lên xuống, ngồi yên chút nào.

      Rất nhanh, Bánh Bao ăn hết bát cơm: "Mẹ à, con ăn xong rồi." Giọng ngây thơ, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Tô Khả.

      Tô Khả để bát xuống, lấy khăn tay lau mồm cho con: con ra phòng khách ngồi , mẹ dọn dẹp xong dẫn con dạo vòng vòng."

      Bánh Bao gật đầu, chạy ra phòng khách, trèo lên ghế sô fa, sau đó lật xem quyển sách Tô Khả mang về từ hiệu sách cho bé. sai, là sách, cái loại sách viết bằng chữ cái. Tuy Bánh Bao còn ít tuổi nhưng biết ít chữ Hán rồi.


      Tô Khả ăn cơm xong nhanh tay thu dọn bàn ăn. Lúc từ phòng bếp ra nhìn Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi ghế đọc sách.

      Nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của bé cực kỳ giống Tô Cẩm Niên.

      nhịn được, Tô Khả lại nhớ lới lần gặp lại Tô Cẩm Niên ngày hôm nay ở trong bệnh viện.

      Năm năm trước, lúc vừa rời khỏi Tô Cẩm Niên, đầu óc hỗn loạn, cả ngày ngây ngốc. Rất lâu, đến khi dần quen với mọi việc mới nhớ ra mình chưa lấy được bằng tốt nghiệp đại học X nữa.

      Lại , năm đó lúc Tô Khả bỏ nên cũng biết, sau khi lãnh đạo trường đại học biết được rút lại quyết định xử phạt đối với , hơn nữa cũng xin lỗi, nhưng bởi vì mẹ qua đời nên trốn rất, suy nghĩ lúc ấy xuất phát từ trạng thái vô thức, sau đó rất lâu mới thấy giật mình, hình như chưa tốt nghiệp đại học, nhưng lúc đó cũng muộn.

      Hơn nữa cũng cảm thấy thể về đại học X được nữa. Dù sao nếu trở về khác nào tự chui đầu vào lưới.

      Sau khi Bánh Bao ra đời, có gọi điện thoại cho cha lần, chỉ sinh con, là con trai, rất tốt, bảo ông đừng suy nghĩ, cứ yên tâm.

      Dĩ nhiên là cha kích động tới nỗi nước mắt rơi đầy mặt, luôn miệng : “Được được được.” Sau đó lại với mọi thứ về Tô Cẩm Niên. Còn cái gì mà có thể trở về rồi, nên phụ lòng Cẩm Niên, ra đó cũng phải lỗi của Cẩm Niên, những người hại chết mẹ cũng bị trừng phạt.

      Nhưng ra cũng phải vì những người đó, phải sao?

      rời khỏi là để tự trừng phạt mình.

      thừa nhận, lần này, quá yếu đuối.

      Cho nên rất nhanh, gởi giấy thoả thuận ly hôn cho Tô Cẩm Niên. Trả lại tự do cho tuy lòng rất đau đớn. Cũng may khuôn mặt nhắn trắng nõn mềm mại của Bánh Bao có thể an ủi .

      “Mẹ, mẹ đừng nhìn con nữa.” Bánh Bao bỏ quyển sách xuống: “Lần nào nhìn con cũng như muốn ăn sống con vậy. Trông con giống người cha phụ tình kia lắm

      Tô Khả cảm giác như bị sét đánh trúng.

      “Con….. rốt cuộc con học được cái từ “người cha phụ tình” này ở đâu thế hả?”

      Bánh Bao bĩu môi: “Cái từ này còn phải học sao? Ngoài đường đầy ra đó.”

      Tô Khả 囧囧, lên ôm lấy mặt con hôn liền mấy cái: “Cha con phải người phụ tình.”

      Bánh Bao xụ mặt lời nào.

      Tô Khả đứng lên, “ nào, chúng ta dạo mấy vòng.”

      Bánh Bao nắm tay Tô Khả, Tô Khả cảm thấy ấm áp trong lòng.

      “Mẹ, còn ngây ra đó làm gì.”

      Tô Khả “ờ, ờ” hai tiếng, cầm chút tiền lẻ ra ngoài.

      Nhà Tô Khả ở đứng tên Thẩm Lộ cho nên cần mất tiền thuê nhà.

      Trong chuyện này có thú vị nho :

      Vốn và Thẩm Lộ cũng tính là quen biết, chỉ là thông qua bạn bè nên biết nhau mà thôi. Cho nên Tô Khả cảm thấy nếu ở nhà của Thẩm Lộ đương nhiên phải trả tiền thuê nhà. Nhưng mà Thẩm Lộ cứ lấy. cũng cố chấp, nhét tiền vào trong xe Thẩm Lộ mấy lần, nhưng ngày hôm sau liền nhìn thấy có bao gạo bằng với giá trị số tiền đưa.

      Sau cùng có lần Tô Khả cầm tiền đưa cho Thẩm Lộ, Thẩm Lộ tức giận đùng đùng, lái xe thẳng đến ngân hàng, vác về nhà bao tải tiền, vừa mở ra, tất cả đều là tiền có mệnh giá lớn từ trăm đồng trở lên, buộc ngay ngắn chỉnh tề.

      Tô Khả cảm thấy sấm chớp cuồn cuộn, trong nháy mắt, được gì. Từ đó cũng đến chuyện tiền bạc với Thẩm Lộ nữa.

      Kết quả là, nhà này trở thành chỗ ở miễn phí của và Bánh Bao . Thỉnh thoảng Thẩm Lộ cũng cho biết chút tin tức của bố , cũng có lúc làm như vô tình về Cẩm Niên hoặc là Nhạc Phong. Tô Khả chỉ nghe mà lời nào. Thẩm Lộ vẫn cứ tiếp tục những tin tức quan trọng cho biết.

      Thời gian trôi qua cũng được năm năm.

      Bởi vì trời vừa mới mưa nên mặt đất vẫn ướt sũng, bãi cỏ cũng dính đầy nước mưa, nhưng lại làm cho bãi cỏ càng xanh mơn mởn, trông rất đẹp mắt.

      Trong khí có mùi tanh của bùn đất nhưng gây trở ngại cho hai mẹ con Tô Khả.

      Khi Tô Khả và Bánh Bao tới công viên của tiểu khu nhìn thấy có rất nhiều em chạy chơi vui vẻ.

      Tô Khả cúi đầu nhìn thấy con trai mím môi lời nào. Ánh mắt đen láy của bé toả sáng, miệng cũng mím chặt lại. Tô Khả nhìn con mà đau lòng thôi.

      Tô Khả biết, ngày thường con trai bé bỏng của ít , tính tình kiêu ngạo, lúc này, nhìn các bạn chơi đùa chắc cậu bé thích lắm.

      Trong lòng Tô Khả khẽ đau, đây đều là lỗi cuả , nếu như lúc mang thai có thể để cho lòng mình an tĩnh mà chăm sóc con tốt cục cưng của bị bệnh, thể vui chơi như các bạn cùng trang lứa.

      Đáng nhé con cũng có thể chạy chơi……

      Đều là lỗi của ……

      khó chịu.

      Đột nhiên, thấy tay mình rung rung, giật mình tỉnh lại. ra là con trai lắc tay .

      Tô Khả nghi hoặc.

      Bánh Bao : “Mẹ, đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ mẹ vẫn là đứa trẻ sao, định cùng bọn chúng chơi trốn tìm à…..”

      Tô Khả: “………….”

      ra biết con trai an ủi , nhưng vẫn thấy đau lòng.

      Tô Khả ngồi xổm người xuống, với con trai: “Tô Tô à, cho mẹ ôm cái có được ?”

      Bánh Bao nhíu mày liếc nhìn Tô Khả, nhìn thấy vẻ mặt của khoé miệng bé hơi nhếch lên, cực kỳ giống Tô Cẩm Niên. Cậu dang hai cánh tay: “Mẹ à, mẹ thành tâm thành ý muốn ôm con cái con cũng cố gắng làm tròn ước muốn của mẹ. Nhưng mà mẹ đừng làm ra vẻ mặt như thế.”

      Tô Khả cười híp mắt ôm lấy con trai: “Ai ui, nặng hơn chút rồi, tệ tệ nhe.” xong vỗ vỗ mông Bánh Bao , trong lòng ấm áp.

      Tô Khả bế Bánh Bao tay đến siêu dưới tiểu khu. Trong siêu thị có nhiều người, dù sao cũng phải là cửa hàng lớn, khách hàng và nhân viên bán hàng đều là người ở tiểu khu, mọi người đều biết nhau.

      Sau khi nhân viên thu ngân thấy Tô Khả và Bánh Bao vào khoé miệng cũng ngoác ra cười: “A, Khả Khả đưa Tiểu Soái dạo đó à?”

      Tô Khả gật đầu: “Đúng vậy.”

      “Ai da, Tô Tô lại xinh ra nữa rồi.” Nhân viên thu ngân này muốn chạy khỏi vị trí của ấy mà véo vào gò má bụ bẫm của Bánh Bao .

      Tô Khả gật đầu, trong lòng tự hào: đó là đương nhiên, cũng nghĩ xem là ai sinh ra nó.

      Bánh Bao khẽ mỉm cười với nhân viên thu ngân, coi như là chào hỏi, sau đó với Tô Khả: “Mẹ, thả con xuống.”

      Cũng chỉ trước mặt người khác Bánh Bao mới có thể gọi tiếng mẹ đầy ngọt ngào.

      Tô Khả 囧囧

      “Chúng tôi vào .” Tô Khả cũng gật đầu với nhân viên thu ngân cái, sau đó dắt con trai vào siêu thị.

      Siêu thị chưa nhập hàng mới, mọi thứ vẫn giống như trước. Tô Khả mua mấy quả táo,vài hộp sữa tươi và ít quà vặt. Bánh Bao có thứ gì thích nên chỉ ngoan ngoãn theo bên cạnh Tô Khả.

      Bên cạnh có đôi mẹ con, con trai cũng khác Bánh Bao nhiều lắm, vẫn đứng ở quầy thạch hoa quả, cố chấp muốn ăn, nằm lăn mặt đất . Còn người mẹ lại muốn cho bé ăn, vì vậy, cậu bé oà khóc còn người mẹ mắng, hồi lâu, người mẹ thoả hiệp, đứa bé cầm thạch hoa quả cười rộ lên, dời ….

      Tô Khả xem màn này ỉu xìu, lại nhìn con trai của hỏi: “Nhị Tô, con muốn ăn gì sao?”

      Bánh Bao liếc mắt: “Mẹ cho rằng con kiêng ăn giống mẹ sao?”

      Tô Khả: “……………”

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 93: Lại đuổi đến

      Edit: Mẹ Mìn

      Sau đó Tô Khả dắt con trai tới khu chuyên bán kẹo, nhìn đống kẹo liền hỏi: "Con có muốn ăn kẹo ?"

      "Mẹ, nếu người ta biết còn cho rằng mẹ là bà dì hư hỏng đó." Miệng của Bánh Bao bĩu ra, từng chữ từng câu với Tô Khả vô cùng ràng: "Hơn nữa, ăn kẹo tốt đối cho răng, ngay cả điều này mà mẹ cũng biết sao? Vậy mà mẹ cũng làm bác sĩ đấy."

      Tô Khả có loại kích động muốn lật bàn! QAQ. Coa ai cho biết làm mẹ dễ dàng lắm sao! Lấy lòng con trai cũng khó khăn như vậy.

      Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân cười híp mắt nhìn Bánh Bao , sau đó lấy ra cái túi , bên trong nhét ít sản phẩm dùng thử đưa cho Tô Khả: "Đây là tặng cho Tô Tô."

      Tô Khả cười nhận lấy, lại đưa cho Bánh Bao : "Cám ơn dì con."

      Bánh Bao nghe lời mẹ: "Cám ơn dì."

      "Ai da, cậu bé quá đẹp, quá đẹp." Hai mắt nhân viên thu ngân sáng ngời.

      đường về nhà, tay Tô Khả dắt Bánh Bao , cười tủm tỉm : "Dẫn con siêu thị đúng là tốt."

      Bánh Bao phụng phịu: "Mẹ luôn bán đứng nhan sắc của con, Mẹ à, như vậy là tốt."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Hai mẹ con cười cười , rất nhanh liền về tới nhà. Bánh Bao vô cùng tự giác, tự mình rửa mặt, Tô Khả đứng bên cạnh lấy nước tắm cho con.

      Rất nhanh, Bánh Bao bị mẹ lột sạch quần áo, bế cậu đặt vào bồn tắm. Lúc này Bánh Bao mới ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi Tô Khả: "Mẹ à, lúc tối mẹ về đó, sao mẹ lại mặc áo khoác bác sĩ về luôn vậy?"

      Tô Khả biết gì: "Nhóc con à, hỏi nhiều làm gì."

      "Hơn nữa ngay cả túi xách mẹ cũng cầm về nhà. Cái này giống tác phong của mẹ." Lúc này ánh mắt đen láy của Bánh Bao giống như hai chiếc đèn pha ô tô chiếu thẳng vào Tô Khả.

      Sau đó Tô Khả nhéo hai cái lên má Bánh Bao : "Nhị Tô, khuôn mặt nhắn của con mềm ít, xem ra loại phấn mẹ mua tệ, chỉ tiếc mẹ mua cho con có hộp."

      Mặt Bánh Bao đen lại "—_— Mẹ à, mẹ lấy cớ rất tệ đó."

      "Ai da, sao?"

      ". . . . . ."


      *


      Buổi tối, điện thoại của Tô Khả lại reo lên, người gọi điện thoại tới là đồng nghiệp của Tô Khả: "Tô Khả, hôm nay sao giao hồ sơ bệnh lý cho chủ nhiệm Lý."

      "Tôi quên rồi."

      " có biết là chỉ vì hành vi của hôm nay làm cả khoa chúng ta bị mất tiền thưởng hay "

      Tô Khả đối mặt với lảm nhải của bà già thời mãn kinh này trong nháy mắt im lặng, lên tiếng an ủi mấy câu rồi tắt điện thoại. Chỉ thấy ánh mắt của Bánh Bao giống như ngọn lửa sáng ngời nhìn .

      Tô Khả 囧: "Sao thế?"

      Ngón tay nhắn trắng nõn của Bánh Bao kéo nhanh chăn bông, cái miệng xinh đo đỏ phun ra câu khiến Tô Khả nôn ra máu: "Chắc chắn có chuyện bất thường."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Hồi lâu, Tô Khả : " Nhị Tô, mấy ngày nữa chúng ta Mỹ, con thấy sao?"

      "Tại sao Mỹ?"

      Tô Khả cẩn thận sờ lên ngực co: "Mẹ muốn xem kỹ bệnh cho bảo bối Nhị Tô của mẹ. Như vậy mẹ mới có thể dẫn con ngồi tàu lượn siêu tốc , ngồi đu quay, nhà ma, chúng ta cũng có thể chạy bộ. . . . . ."

      Bánh Bao ôm eo Tô Khả: "Nhưng mà mẹ, phải mẹ là chờ con được bảy tuổi sao?"

      "Con chỉ cần nghe lời mẹ là được rồi."

      ". . . . . ."

      *

      Tô Khả đưa Bánh Bao lên xe của nhà trẻ, sau đó liền vội vàng đến bệnh viện, lần này đến muộn. Tô Khả đến phòng làm việc của . Dù sao biết Tô Cẩm Niên có ở trong đó ôm cây đợi thỏ hay .

      Ngẫm lại, khả năng này vẫn rất lớn, dù sao cũng hiểu tính tình Tô Cẩm Niên. Ngày hôm qua nhìn vẻ mặt biết nhất định tới chờ , mà , trước mắt còn qua được nỗi day dứt trong lòng nên chỉ có thể trốn tránh .

      Trước mắt, tới bệnh viện được rồi, cho nên muốn tranh thủ thời gian xin phép nghỉ.

      Tô Khả tới phòng làm việc của Lão viện trưởng,

      Quả nhiên lão viện trưởng giống như thường ngày (ngày hôm qua ngoại lệ), còn chưa tới phòng làm việc. Theo như Tô Khả dự đoán tầm khoảng mười giờ trưa lão viện trưởng mới đến, nên Tô Khả ở bên này chờ ông ta.

      Cũng biết có phải lão viện trưởng uống nhầm thuốc hay mà tám giờ mười phút lại tới phòng làm việc của ông ta.

      Cằm Tô Khả cũng muốn rớt xuống đất, xem, ngày hôm qua Lão viện trưởng đến lúc tám giờ hơn chút, hôm nay lại hơn tám giờ chút, qua bất thường.

      Quan trọng nhất là, hôm nay Lão viện trưởng mặc cái áo sơ mi màu hồng chấm bi, dưới chân là cái quần đùi màu xanh da trời có in hình hoa dày đặc.

      Nhìn trang phục của ông, ánh mắt của Tô Khả cũng rớt xuống đất.

      Hiển nhiên tâm tình Lão viện trưởng vô cùng tốt cho nên vừa vào phát Tô Khả ngồi chỗ của ông ta.

      Chỉ thấy miệng lão viện trưởng ngâm nga “ em em nhìn qua…” thoải mái nhàn nhã cầm lấy áo blu trắng treo tường, sau đó chậm rãi mặc vào, thuận tiện xoay xoay cái mông của ông ta mấy cái, vuốt vuốt mái tóc hoa râm của ông ta, còn kém có soi gương thôi, trái phải nhìn xem, có phải lại đẹp trai hay .

      Tô Khả hóa đá tại chỗ, tay run run sơ ý chút nên đụng trúng cái ly của ông ta, tiếng “loảng xoảng” phát ra, cái ly rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lớn.

      Cuối cùng Lão viện trưởng cũng nhìn thấy Tô Khả, ngón tay đầy nếp nhăn chỉ vào người Tô Khả, dùng giọng thể tin với : “Tô Khả, ! !!”

      Cũng may cái ly kia có vỡ. Tô Khả khom người xuống nhặt cái ly lên để lại chỗ cũ, cười híp mắt nhìn lão viện trưởng “Viện trưởng, hôm nay trông ông đẹp trai ít nha.”

      Lão viện trưởng sững sờ gật đầu cái, sau đó vuốt vuốt tóc với Tô Khả: “Ha ha, cũng cảm thấy như vậy à? Con tôi cũng tôi như vậy đó.”

      Trong lòng Tô Khả: "—_—||| "

      Dĩ nhiên, mặt, Tô Khả cười vô cùng sáng lạn, thế nào cũng cầu Lão viện trưởng cực phẩm keo kiệt này chết .

      “Đúng vậy, viện trưởng, gần đây nhìn mặt ông hồng hào, dáng vẻ như hoa đào nở đấy.”

      Lão viện trưởng vừa nghe liền cười “ha ha ha _______” ra tiếng, miệng lộ ra hàm răng thiếu mất ba cái, sau đó ông lập tức lấy tay che miệng lại, cười nửa ngày mới dừng, ra vẻ nghiêm túc nhưng giọng vẫn đầy vui sướng với Tô Khả: “Tô Khả, sao có thể cười viện trưởng của ? Ha ha~” xong lại cười tiếp. Có lẽ ông ta nín nổi, sau đó tiếp tục . “ ra gì mà. A ha ha”

      Tô Khả nghe viện trưởng cười như bò rống chợt cảm thấy cúc hoa căng thẳng, thầm mắng mình người đần độn, lại chụp mông ngựa của ông ta.

      Cuối cùng lão viện trưởng cũng dừng cười, vẻ mặt vui sướng, sau đo muốn hỏi xem tại sao Tô Khả lại ở trong phòng làm việc của ông ta, vấn đề này bị bỏ quên rồi.

      Lão viện trưởng tới chỗ ngồi của ông ta, Tô Khả cũng đứng lên trả lại vị trí chiếm nãy giờ cho lão viện trưởng.

      Lão viện trưởng đặt mông ngồi xuống, miệng còn ngân nga em em nhìn qua”, sửa sang lại ống đựng bút chút, xử lý giấy tờ bàn chút.

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, chợt cảm thấy mình bị sét đánh trúng vào gáy -_-

      “Ai da, Tô Khả , sao còn ra ngoài?”

      Tô Khả: "—_—||| "

      tìm tôi có chuyện gì ? ”

      giờ ông mới nhìn ra à, Tô Khả muốn gào lên tiếng với ông ta.

      “Viện Trưởng, lần này tôi tới là xin ông giúp tôi việc lớn. ”

      Vừa nghe Tô Khả muốn xin giúp đỡ, mặt của Lão viện trưởng liền cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng điệu cũng tốt: “ Tôi là ông già, làm gì có hơi sức mà giúp . ”

      Trong lòng Tô Khả mắng cái : lão già quyền lực cực phẩm mà !

      “Ai da, viện trưởng đẹp trai, tôi tới đây là vì muốn xin nghỉ. ” Tô Khả cười hì hì .

      Lão viện trưởng khẽ nhíu mày: “ Lại xin nghỉ ? ”

      Tô Khả : “À, viện trưởng à, tôi xin nghỉ lúc nào chứ. ”

      Viện Trưởng có bản lĩnh chính là lựa chọn điều gì nên nghe, điều gì nên nghe. Lời ông muốn nghe ông nghe ràng, chữ cũng mất, đối với lời ông muốn nghe có thao thao bất tuyệt hai trăm lần, ông cũng chỉ câu: “ Hả ? Hả ? lặp lại lần nữa ? »

      Cho nên giờ phút này, ông ta lựa chọn nghe, với Tô Khả : “Bệnh viện của chúng ta đủ người, tại sao có thể tùy tiện xin nghỉ vậy? Ba la ba la… “

      Tô Khả muốn . “Lão gì chết tiệt!“, nhưng vì sau này của và cục cưng nên lần nữa: “Viện trưởng, con tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tôi cần đưa cháu khám bệnh. »

      “Khám bệnh? Tới bệnh viện chúng ta phải tốt sao, cũng cần xin nghỉ. Thế nào, chẳng lẽ định cho con trai tới khám bệnh ở bệnh viện chúng ta sao? Ôi trời ơi, là bác sĩ của bệnh viện chúng ta, tại sao tin tưởng vào kỹ thuật của bác sĩ bệnh viện chúng ta chứ ….... “

      Tô Khả lệ rơi đầy mạt, vội : “Viện trưởng, tôi ra ngoài trước, chuyện xin nghỉ chờ hôm nay tôi làm việc xong thảo luận lại với ông.” xong, cũng chờ viện trưởng trả lời, Tô Khả lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc của ông ta.

      Lau mồ hôi, Tô Khả vỗ vỗ ngực, nhịn được thầm mắng thằng cha viện trưởng này là quá lừa bịp rồi.

      Trở về phòng làm việc của mình, Tô Khả mở cửa phòng chỉ thấy hai đồng nghiệp ngồi tại chỗ, người chính là bà già thời kỳ mãn kinh tối hôm qua gọi điện cho – Phương Ngọc Hoa, còn người chính là đàn ông độc thân ba mươi mấy tuổi – Lưu La.

      Phương Ngọc Hoa thấy cuối cùng Tô Khả cũng đến nhịn được lầm bầm hai tiếng rồi lại nhìn gì đó trước mặt bà ấy. Mà con Lưu La gật đầu với Tô Khả cái, lại cúi đầu đọc tài liệu của ta.

      Tô Khả về bàn làm việc của , ngày hôm qua đồ đạc bỏ quên trong phòng làm việc vẫn còn ở đây, sau đó Tô Khả thu xếp lại, ví tiền và chìa khóa vẫn còn.

      Phương Ngọc Hoa đứng lên, giao xấp giấy tờ cho Tô Khả: “Đưa qua cho chủ nhiệm Lý trước .”

      Tô Khả cũng nhiều, dù sao đây cũng là công việc của , vì vậy, Tô Khả đứng dậy cầm lấy rồi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Lý.

      Chủ nhiệm Lý là người đàn ông trung niên hói đầu, cả người cũng có vẻ lợi thế, nhưng ông ấy đối với Tô Khả lại tệ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Thẩm Lộ, bởi vì dì họ của Thẩm Lộ là vợ của ông ấy.

      Tô Khả để đồ xuống, chủ nhiệm Lý cũng chỉ lần sau chú ý, về chuyện tiền thưởng, vì có liên quan đến lão viện trưởng cho nên có cách nào thay đổi, sau đó mới để Tô Khả rời .

      Tô Khả ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Lý, về phòng làm việc của , đột nhiên mí mắt giật lên.


      Ngẩng đầu lên mới phát , bên ngoài phòng làm việc của người đàn ông mặc quân trang đứng dựa vào tường, thân thể hơi nghiêng, dưới ánh mặt trời, cả người tỏa ra vầng sáng ấm áp.

      Giống như là có cảm giác, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng tắp dồn ép

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :