Chương 84.4 : ra là bà Edit : Mẹ Mìn Lại lần nữa đến đồn cảnh sát, Tô Khả còn cảm giác lo lắng như lần trước. Mà lần này cảnh sát Ngô chủ yếu cũng là ghi chép lại lời kể của Tô Khả rồi bảo cứ yên tâm về nhà, sau này điều tra xong thông báo cho . Tô Khả gật đầu. Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Lâm kêu lên. Sau đó, Ngô Lâm liền ra ngoàinhận điện thoại, người gọi đến là cấp của ông, ý cuả ông ấy là muốn lập tức xử lý vụ án này, chỉ muốn xử lý mà còn phải xử lý nghiêm khắc. Chỉ là vụ án trộm cắp thông thường, cấp coi trọng như vậy chứ. Nhưng lần này lại kinh động đến cấp , điều này làm Ngô Lâm nghĩ mãi ra. Sau đó ông nghĩ tới người mà Tô Khả vừa với ông, chứng tỏ lời Tô Khả là đúng, mà người này địa vị cũng khá lớn. Như vậy Ngô Lâm càng khẳng định Tô Khả bị oan nên ông liền với cấp , vụ án này ông điều tra tiếp. Vị cấp kia lại bắt đầu dụ dỗ Ngô Lâm, ông ta sắp được điều lên trung ương, vị trí này của ông ta trống, mà năng lực của Ngô Lâm, tài năng, kinh nghiệm ….., tất cả đều làm cho Ngô Lâm trở thành ứng cử viên thích hợp nhất. Trong lòng Ngô Lâm hiểu ý tứ của vị cấp này, thầm cười lạnh cái, ngoài miệng vẫn cứ tươi cười. Câu chuyện vòng vo mãi mà vị cấp kia có được câu trả lời ràng, làm cho ông ta tức giận mắng chửi, Ngô Lâm cả đời chỉ vùi mình trong cái đồn cảnh sát nàu mà thôi. Tắt điện thoại, Ngô Lâm trầm tư lâu. Cả đời vùi trong đồn? Nếu mà dựa vào loại thủ đoạn để leo lên ông chấp nhận cả đời vùi trong cái đồn cảnh sát này. Ít nhất ở lại chỗ này, có người nhớ thương, trong lòng ông thoải mái. Sau đó, ông bảo Tô Khả về trước, ông mau chóng tìm ra hung thủ, đến lúc đó trả lại trong sạch lại cho . Tô Khả cười gật gật đầu. * Bây giờ tâm tình Tô Khả rất kém, muốn về nhà làm cho mẹ lo lắng nên gọi điện thoại cho mẹ , là muốn đến trường học. Tất nhiên là mẹ Tô Khả nghi ngờ hỏi mãi. Tô Khả chỉ là muốn gặp bạn cùng phòng của . Cuối cùng mẹ cũng gật đầu. Trong trường vẫn còn đồ đạc của Tô Khả cho nên trở về trường vẫn có chỗ để ở. Sau khi Tô Khả trở về trường, mấy bạn cùng phòng vô cùng nhiệt tình, cả đám nhìn bụng Tô Khả, Vương Mộng Mộng lại đưa tay ra sờ sờ: “Cục cưng lại lớn hơn chút nè.” Tô Khả cười, dù sao cũng mới mười hai tuần, có thể bao lớn chứ. Trò chuyện lúc lâu, Tô Khả bị căng thẳng ngày hôm nay, rốt cuộc được thả lỏng rồi. Tô Khả nhìn lên trần nhà, khoé miệng vẽ lên đường cong. Đúng vậy, đứa vẫn còn, cảnh sát cũng tin trong sạch, bây giờ quan trọng nhất là phải dưỡng thai tốt, sinh ra đứa con trắng trẻo mập mạp. * Ban đêm, mây đen tản ra, lộ ra mấy ngôi sao. đường vẫn còn ướt nước mưa, Tô Cẩm Niên ngồi xe tắc xi, lúc này mới nhớ tới điện thoại của vẫn còn tắt máy. Sau đó, Tô Cẩm Niên lập tức mở máy, trong nháy mắt, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Có của Tô Khả, có của Trịnh Dược Đông…. Tô Cẩm Niên lập tức gọi điện thoại cho Tô Khả, rất lâu sau giọng của Tô Khả mới vang lên. “A lô?” “Khả Khả.” “Cẩm Niên.” Giọng của Tô Khả hơi khàn khàn, có lẽ là do chuyện xảy ra ban ngày. “ trở về, Khả Khả.” Giọng của Tô Cẩm Niên có chút cấp bách. Tô Khả vốn còn buồn ngủ, nghe Tô Cẩm Niên trở về lập tức tỉnh ngay, mặc dù giọng vẫn khàn khàn nhưng vẫn : “ trở về rồi sao?” “Ừ.” Tô Cẩm Niên gật đầu. “Bây giờ em ở trường.” “Chờ .” “Dạ.” Sau đó hai người gì, giống như là nghe hơi thở của nhau, cảm giác như vậy, có vẻ như hai người ở bên nhau. Cuối cùng cũng tắt điện thoại, Tô Cẩm Niên với tài xế: “Đến đại học X.” Tâm tình của rất kiềm chế, lúc nãy Tô Khả chút gì về đứa bé, nhưng giọng thực khàn , ngày thường thích nhất là chuyện trời dưới đất với , hôm nay lại chỉ chút như vậy. Hơn nữa Trịnh Dược Đông chuyện với là con mất rồi. Trong lòng là khó chịu, mặc dù từng cần đứa bé này, nhưng bây giờ, lúc con còn, trong lòng khó chịu. Cảm giác bị đè nén, giống như đem bực tức trong lòng mà thể ra. Tài xế xe lái chậm, dù sao sau cơn mưa, đường vẫn rất trơn. Tô Cẩm Niên cảm giác như phải quãng đường dài mấy ngàn cây số mới đến được trường của Tô Khả. Lúc này Tô Khả và mấy bạn cùng phòng chờ ở cổng trường. lên trước, ôm lấy Tô Khả, ngửi mùi thơm mát tóc . “ xin lỗi, tới muộn.” Đột nhiên Tô Khả khóc òa lên. Mấy bạn cùng phòng nhìn họ, lần đầu tiên phát Bạch Liên Hoa cũng nhiệt tình như lửa, vừa thấy ôm lấy Tô Khả, mặc dù buổi tối có thể mọi người nhìn thấy, nhưng vẫn có ít sinh viên qua lại. Mà Tô Khả, chẳng biết tại sao lại khóc nữa? Ôi chao, họ nghĩ ra, dù sao Tô Khả cũng kể cho các chuyện xảy ra hôm nay. Nhưng mà mấy bạn cùng phòng của Tô Khả rất biết đều mà rời , dù sao các muốn mình làm kỳ đà cản mũi người khác. “Sao em lại ra đây?” “Em muốn đón .” Tô Cẩm Niên chăm chú nhìn Tô Khả hồi lâu, lấy tay lau nước mắt cho , sau đó hôn lên trán : “ xin lỗi, nên đến đây.” Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, đáy mắt đều là ý cười, sau đó chu môi, cố ý : “ ở lại giúp bố vợ sao?” Tô Cẩm Niên cười, ngửa mặt lên trời, hốc mắt hơi rưng rưng, hồi lâu: “ có giúp!” Tô Khả ôm Tô Cẩm Niên chặt, Tô Cẩm Niên cũng ôm lại Tô Khả lại, chặt, làm Tô Khả hít thở thông. Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên: “Sao đột nhiên trở lại?” Tô Khả cũng biết lúc này Tô Cẩm Niên biết " còn" đứa bé, cho nên mới hỏi như vậy. Tô Cẩm Niên sờ sờ đầu Tô Khả: “Nhớ em.” Tô Khả tựa vào trong ngực Tô Cẩm Niên. Lúc này có đám nam sinh mới từ quán net trở về, nhìn thấy Tô Cẩm Niên và Tô Khả ôm nhau như vậy nhịn được huýt gió: “Này này bạn, khách sạn .” “Đúng, khách sạn .” Rất nhanh, mấy người khác cũng ồn ào hùa theo, sau đó cười cười nhốn nháo xa. Tô Khả 囧囧nhìn Tô Cẩm Niên cũng 囧囧. Hồi lâu, hai người tay trong tay, về biệt thự của Tô Khả.
Chương 84.5 : ra là bà Edit : Mẹ Mìn Khi Tô Khả ngủ yên lần nữa Tô Cẩm Niên đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Tô Khả ngủ, bấm điện thoại gọi cho Trịnh Dược Đông. “Là ai?” Chỉ cần hai từ đơn giản, tin chắc rằng Trịnh Dược Đông hiểu. Nếu Trịnh Dược Đông điều tra cũng mơ hồ đoán được người đó là ai. Nhưng trong lòng , mặc dù đối với mẹ mình hết hy vọng nhưng hy vọng nghe được tên bà từ miệng người khác. Trịnh Dược Đông trầm mặc hồi lâu: “Cẩm Niên, cậu phải bình tĩnh.” Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tô Cẩm Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt u ám. xoay người, nhìn Tô Khả ngủ say, ngờ, hôm nay phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Mặc dù Trịnh Dược Đông qua loa, nhưng mà lòng vẫn thấy đau. đến cạnh , vén lại mái tóc cho . Đột nhiên, nghe tiếng Tô Khả lẩm bẩm: “ được_______ được_______” Sắc mặt của cũng trắng bệch, trán thấm đầy mồ hôi. vội vàng vỗ vỗ lưng , lau mồ hôi cho : “Khả Khả, Khả Khả_______” “ được _______ a _______” Đột nhiên, Tô Khả mở mắt. Lúc lâu sau mới nhìn xung quanh. Tô Khả ngồi dậy, chớp chớp mắt, nhìn Tô Cẩm Niên. “ ở đây, đừng sợ.” “Con…..” “ biết rồi, xin lỗi em, Khả Khả, đều là lỗi của , nếu như rời khỏi em đứa bé mất, xin lỗi…..” Tim Tô Cẩm Niên lại đau đớn từng hồi: “Con còn nhưng sau này chúng ta có nữa. Em đừng đau lòng, Khả Khả……. Đứa con này có duyên với chúng ta …… có duyên ………..” “Hả?” Tô Khả chớp mắt mấy cái, cho là đứa mất rồi sao? “Mặc dù từng muốn có đứa con này….. Nhưng……” Tô Cẩm Niên thở dài nữa, chỉ nhìn Tô Khả. Lúc này Tô Khả mới nhớ tới, lúc trước Tô Cẩm Niên muốn đứa con này, hại vui mừng biến thành hoảng sợ, cũng may sau đó thoả hiệp. chàng ngốc nghếch này! Vậy bây giờ cho biết đứa vẫn còn, coi như trừng phạt vì tội trước đây cần cục cưng, qua vài ngày cho biết. “Cẩm Niên, đừng nữa.” Tô Khả yên tâm nằm trong lòng . Tô Cẩm Niên gật đầu. Tô Khả nhắm mắt, sau đó nhớ lại màn việc xảy ra trong phòng phẫu thuật sáng sớm hôm nay….. Khi đó, vừa tỉnh lại, y tá cầm kềm, định đưa vào hạ thể của , sợ tới mức vung hai tay lên, đúng lúc đụng phải dụng cụ lành lạnh. Trực giác của bác sĩ cho biết, đây là cây kéo phẫu thuật, Tô Khả hề nghĩ ngợi, đâm thẳng cái kéo vào cánh tay của người khom người phía dưới. ta bị đau, đánh rơi chiếc kềm xuống đất, mà cũng thừa cơ hội đứng lên, tay ôm chặt cổ y tá, đâm cây kéo vào động mạch chủ của ta. “ được khóc, được kêu!” Việc đầu tiên Tô Khả làm đó là quát lớn với bác sĩ kia. Sau đó, Tô Khả lạnh lùng nhìn bác sĩ: “Đừng ép tôi!” Bác sĩ kia sợ đến tái mặt, quả nhiên dám khóc nữa, chỉ với Tô Khả: “ đừng làm bậy!” “ dám động đến con của tôi tôi động đến y tá của ! Tôi cho biết, nếu xảy ra chuyện gì tuyệt đối phải chịu trách nhiệm!” Hơi thở Tô Khả vô cùng bất ổn, nhưng mà lại ăn rất lưu loát. Cùng lắm chết cả đám, tóm lại, ai muốn hại con nhất định lấy mạng người đó! Bác sĩ kia bị dọa sợ muốn chết, mà y tá lại giãy giụa, Tô Khả dùng lực ấn mũi kéo vào cổ y tá, lập tức, mộ dòng máu đỏ chảy ra từ cổ ta, Tô Khả cảnh cáo y tá: “ đừng ép tôi! cho biết, tôi vừa đâm vào động mạch chủ của , đều học y, các cũng hiểu chứ!” Bác sĩ kia lập tức gật đầu: “ đừng làm bậy, đừng làm bậy.” “ nghe lời tôi tôi làm bậy. Nếu xảy ra án mạng, trách nhiệm của đến đâu chắc biết chứ!” Tô Khả lạnh lùng nhìn vị bác sĩ kia. Bác sĩ và y tá sợ đến nỗi khóc òa. “ ra ngoài, cho đám người kia là các người làm xong việc rồi!” “Vâng vâng vâng……”Vị bác sĩ kia bị bộ dạng “hung thần ác sát” của Tô Khả hù doạ, vội vàng gật đầu đồng ý. Cũng vì vậy nên mới có thể giữ được cái thai của . Nhớ lại, Tô Khả sờ sờ bụng mình. thầm nhủ với cục cưng: “Con phải kiên cường, mẹ chờ con ra ngoài.”
Chương 85 :Trịnh Duyệt truy vấn Edit: Mẹ Mìn Hôm sau, Tô Khả có bệnh viện. Là Trịnh Dược Đông nhờ người đưa cho . muốn , Trịnh Dược Đông liền cho biết, tại bệnh viện, lời đồn đãi bay đầy trời, bảo ở nhà vài ngày, chờ phong ba bình ổn, lại đến bệnh viện. Nghe được Trịnh Dược Đông như vậy, Tô Khả đương nhiên là muốn bệnh viện, dù sao càng , người ta càng nghĩ đến là kẻ trộm, làm người bị oan mới thực khổ sở, mặc kệ. Mà Trịnh Dược Đông lại còn , Tô Khả, quên ngày hôm qua khám bác sĩ, bác sĩ dặn như thế nào. Lúc này Tô Khả mới nhớ tới, dường như bác sĩ dặn , muốn dưỡng thai tốt. Mà Tô Cẩm Niên ở bên cạnh Tô Khả, tất nhiên là nghe được đối thoại của Tô Khả cùng Trịnh Dược Đông, vì thế Tô Cẩm Niên với Tô Khả: cần vì chuyện phải mình làm mà để ảnh hưởng đến mình. Tô Khả lúc này mới dập tắt ý định đến bệnh viện. Nhìn bộ dáng buồn bã của Tô Khả, tâm tính thiện lương của Tô Cẩm Niên lại đau. Chính vào lúc này, mẹ Tô Khả từ bên ngoài vào, mang theo chén lớn canh gà. Tô Khả khẽ nhíu mày, trong lòng lại nghĩ tới bác sĩ chuyện, lập tức uống xong, sau đó hỏi mẹ : “Mẹ, còn nữa ?" Mẹ Tô Khả 囧囧 hữu thần: “Hơ, ngày thường bắt con uống canh gà mà như đem con ngồi tù vậy, hôm nay lại..." "Mẹ!" Tô Khả ỏn ẻn kêu tiếng. Mẹ Tô Khả ớn lạnh: “Được, mẹ lấy thêm cho con chén nữa. Dù sao mẹ cũng nấu nhiều, vẫn đủ." Tô Khả 囧囧 hữu thần , Tô Cẩm Niên ở bên lộ ra ý cười thản nhiên. Lại uống thêm chén canh gà, Tô Khả đứng dậy, cùng Tô Cẩm Niên dạo vòng. Nhìn những bông hoa nở, sau cơn mưa, có vẻ xanh biếc ướt át. Bên kia, có hai vợ chồng đẩy chiếc xe nôi tới, vừa vừa chuyện phiếm, chậm rãi về phía bọn họ. Tô Khả nhìn đứa trẻ nằm ngủ trong xe, trong lòng mềm mại, nhịn được muốn nhìn thêm vài lần. Trong lòng Tô Cẩm Niên đau xót, ôm lấy thắt lưng Tô Khả: “ phải em muốn mời ba bạn ăn bữa cơm sao? thôi, em gọi điện cho mấy ấy, chúng ta cùng nhau ăn cơm." "Được." Cổng trường Đại học X. Ba bạn cùng phòng ra, nhìn thấy Tô Khả, vẫy vẫy tay. Tô Khả nhìn thấy mặt Kiều Nhạc có dấu vết của bàn tay vẫn còn đỏ, hốc mắt vẫn hồng hồng, Tô Khả khỏi nhíu mày: “Kiều Nhạc, cậu làm sao vậy?" Vương Mộng Mộng cùng Trần Tĩnh Tĩnh nghe được Tô Khả hỏi như vậy, tâm tình hiển nhiên cũng thập phần vui. Vương Mộng Mộng : “Tô Khả, có việc gì." " đúng, khẳng định có việc!" Tô Khả nhìn vẻ mặt bọn họ muốn lại thôi, chỉ biết, khẳng định xảy ra chuyện, hơn nữa phải việc . "Mấy người các cậu, haizz, cho tớ!" "A, kẻ trộm đến đây nha." Vừa vặn, nữ sinh cùng khóa qua đám người Tô Khả, ta cười lạnh nhìn Tô Khả, cằm khẽ nâng, đắc ý dào dạt. " ai!" Tô Cẩm Niên mắt lạnh nhìn nữ sinh kia. Nữ sinh kia lúc này mới thấy Tô Cẩm Niên, nháy mắt nhớ tới, người này là đệ nhất soái ca trong trong truyền thuyết Tô Cẩm Niên, tại rốt cục nhìn thấy khuôn mặt của \, thể tưởng được so với ảnh chụp mạng còn đẹp hơn trăm ngàn lần, trong nháy mắt bị phong thái của khuynh đảo sâu sắc, mắt toàn thấy trái tim. Nhưng mà lại nhớ ra hình như đây là bạn trai Tô Khả, trong lòng còn có chút khó chịu, nhân tiện : “Tô Khả a!" " lặp lại lần nữa!" Nữ sinh kia bị khí thế của Tô Cẩm Niên làm cho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng mà ngẫm lại mình đúng: “Chỉ là Tô Khả à! tại trường học chúng ta, ai chẳng biết nữ sinh tên là Tô Khả trộm đồ bị người ta bắt tại trận!" "Chát——" Kiều Nhạc chút do dự tát cái lên mặt ta: “Miệng của thực thối! mới ăn trộm, cả nhà đều ăn trộm!" Nữ sinh kia há có thể để mình bị đánh như thế, lập tức liền khóc giơ tay lên, định đánh trả lại Kiều Nhạc, kết quả bị Tô Khả ở giữa trung ngăn lại. Tô Khả nhìn chằm chằm nữ sinh kia, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn ra hỉ giận, làm nữ sinh kia kinh hãi, nhịn được lớn tiếng kêu lên: “ muốn làm gì!" Tô Khả nhìn vào mắt ta: “ ?" Trong lúc chuyện, muốn tát cái lên mặt ta. Nữ sinh kia đồng tử ràng phóng đại, càng thêm giương nanh múa vuốt, dùng hết khí lực giãy khỏi tay Tô Khả, sau đó hướng tới đánh . Kiều Nhạc phen đẩy nữ sinh kia ra: “Bệnh thần kinh, đủ rồi!" "Phi, đứa trộm cắp, đám bạn trộm cắp, tất cả đều là trộm cắp. Có cái gì hay! Các ngươi phải là ỷ vào nhiều người sao! Chờ đấy! Về phần Tô Cẩm Niên, xem ra cũng chỉ hào nhoáng bên ngoài, nhưng mắt mù rồi!" " còn muốn ăn đánh có phải !" Vương Mộng Mộng cùng Trần Tĩnh Tĩnh tiến lên vây lấy ta, nữ sinh kia sợ tới mức nháy mắt đào tẩu. Mà mọi người túm lại xem náo nhiệt, cũng dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn đám người Tô Khả. Trong lòng Tô Khả rất khó chịu, bạn bè của bởi vì mà bị hiểu lầm, bị mắng, thậm chí còn đánh nhau! Tuy rằng bình thường các nhìn rất hung dữ, kỳ đều là hổ giấy. Chỉ vì ... Tô Khả trong lòng ấm áp, tràn đầy cảm động, với các : “Cám ơn các cậu." Ba người đều : “Cám ơn cái gì, cậu an phận đem tiểu bảo bảo sinh hạ cho chúng tớ, chúng tớ cảm thấy hết thảy đều đáng giá." Tô Khả gật đầu. Tô Cẩm Niên thở dài, vỗ vỗ Tô Khả bả vai. Đứa . Chờ Tô Khả bồi dưỡng thân mình tốt, nhất định làm cho được như ý nguyện. * "Nghe Tô Cẩm Niên trở lại?" Trịnh Duyệt vào quân khu tổng bệnh viện, nhìn họ của mình hỏi. Trịnh Dược Đông gật đầu: “Em lại muốn làm sao? Cẩm Niên là hoa có chủ, em vẫn chưa từ bỏ ý định!" "Em này, sao giúp đỡ cho em ! , có Tô Cẩm Niên làm em rể, là chuyện vinh quang cỡ nào. Như thế nào lại thay đổi, ra lời làm em khó chịu!" Trịnh Duyệt trừng mắt liếc Trịnh Dược Đông cái. Trịnh Dược Đông hướng lên trời liếc cái xem thường, trong nháy mắt có chút gì. Em cố chấp, thể ngăn cản, chỉ có thể để tư duy của tùy ý khuếch tán . "Này, còn có trả lời em vấn đề vừa rồi." "Em lấy tin tức ở đâu!" " biết nhiều làm gì, chỉ cần cho ta em biết có đúng hay là tốt rồi." "Cho dù nó trở về như thế nào, em có thể làm được cái gì?" Trịnh Dược Đông lười để ý Trịnh Duyệt, xem bệnh án tay, sau đó đứng dậy, lấy vài thứ, tính tuần tra phòng bệnh. Trịnh Duyệt theo phía sau : “ dựa vào cái gì em như vậy!" "Trịnh Duyệt, gần đây em mắc bệnh thần kinh à!" " khó nghe như vậy!" " là vì tốt cho em! Người ta muốn cho khó nghe còn ! Em cũng trưởng thành rồi, loại đạo lý này còn cần phải dậy em sao!" "Phi, cho em biết, có phải bị Tô Khả, con hồ ly tinh kia mê hoặc hay ! Em cho biết, có em ở đây ngày, cũng đừng nghĩ đem Tô Khả bước vào cửa nhà của em!" Trịnh Duyệt hai tay chống nạnh. Trịnh Dược Đông cười lạnh: “Hôn của nha, em có thể nhúng tay sao?" "!" Sắc mặt Trịnh Duyệt trắng nhợt, bởi vì lời Trịnh Dược Đông là , sau đó ngẫm lại, lại : “Vậy phải câu dẫn Tô Khả, vừa vặn, đem Cẩm Niên trả lại cho em." "..." Trịnh Dược Đông cất bước bước , thèm để ý đến em bị thần kinh. Trịnh Duyệt tự nhiên là bị tức chết, sau đó hừ lạnh tiếng, lại đuổi theo tiến đến: “, nhưng mà em nghe , Tô Khả thực tập tại đây. ta đâu?" "Em hỏi làm gì!" Trịnh Duyệt trong lòng bị thái độ của Trịnh Dược Đông làm cho tức giận đến chết khiếp, nhưng mà vì mục đích của mình, ta vẫn tiếp tục : “Gì chứ, em có hại ta, bực tức cái gì!" Trịnh Dược Đông dừng lại cước bộ, nhìn Trịnh Duyệt: “Làm sao mà em biết ấy bị hại ?" Ngày hôm qua ở trong điện thoại, chuyện này, trong lòng vẫn là nghi hoặc , nhưng mà sau lại có nhiều bệnh nhân, mải làm việc nên quên mất. tại ta lại nhắc tới, mới quay đầu nhìn Trịnh Duyệt. Trịnh Duyệt bị ánh mắt Trịnh Dược Đông nhìn lom lom, sau đó nhớ tới sắp xếp mấy ngày nay của mình. ta sớm đoán được Tần Phỉ động thủ đối với Tô Khả, cho nên vẫn an bài người theo dõi Tần Phỉ, đương nhiên, ngu ngốc cho rằng Tần Phỉ tự mình ra mặt mời người, cho nên có giám thị Tần Phỉ cũng vô dụng . Nhưng mà Tần Phỉ tìm ai ra mặt? Rất đơn giản, trăm phần trăm là tên tình nhân của bà ta. Đối với việc Tần Phỉ có tình nhân, Trịnh Duyệt sớm biết. Nguyên do là mỗi lần Trịnh Duyệt đến nhà họ Tô, thấy chỗ cổ Tần Phỉ đỏ bừng dấu hôn. Mà khi đó, Trịnh Duyệt biết Tô Sĩ Minh ở quân khu miền tây. Cho nên Trịnh Duyệt để ý, kết quả phát được đúng như những gì ta suy đoán. Cho nên biết, nếu Tần Phỉ thể tự mình ra mặt, như vậy khẳng định tìm tên tình nhân ra mặt giúp mình. Tự nhiên, cũng phái người giám thị hành vi của tên tình nhân của Tần Phỉ. Quả nhiên phát tên tình nhân này tiểu bạch kiểm tìm mấy tên lưu manh, tính làm cho Tô Khả sẩy thai. Khi đó, phái người , liền nhân cơ hội làm người trung gian với tên tình nhân. Sau tự nhiên là chuyện nước chảy thành sông, người ta phái đem kế hoạch của Tần Phỉ cùng với kết quả cho ta biết. Nhưng mà người đó còn với : “Bác sĩ làm phẫu thuật kịch liệt, đến nỗi tay toàn máu là máu." Trong lòng dâng lên hồ nghi, dù sao bác sĩ nhất là sạch , làm xong giải phẫu xong, nhất định rửa tay sạch mới ra ngoài, làm sao có thể để tay dính máu mà ra ngoài được. Cũng vì hồ nghi như vậy, ta mới đến tìm Trịnh Dược Đông để tìm hiểu, chỉ tiếc, người này chịu , thậm chí còn hoài nghi ta. "Tất nhiên là có người ! Em nghe ta bị mất đứa , bản thân bị người ta bắt được tận tay ăn trộm? Đúng ?" Trịnh Dược Đông nhìn Trịnh Duyệt, bởi vì trong lòng tin tưởng chuyện này là do Tần Phỉ làm, nhưng mà cũng cho Trịnh Duyệt là phải, Trịnh Duyệt lại làm sao mà biết được? " đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em, tóm lại chỉ cần trả lời em là được rồi." Trịnh Duyệt biết được rằng Tô Khả có khả năng bị sẩy thai, nhưng mà vẫn lo lắng. Loại chuyện này, ta thích có đảm bảo, cho nên cần phải hỏi ràng, nếu đứa vẫn còn, vậy … ta ngại trợ giúp. " biết." "!" Trịnh Duyệt nhìn bóng dáng Trịnh Dược Đông xa, nhịn được dậm chân cái, sau đó xoay người trở về. còn tin, Tô Khả bị như vậy mà vẫn bị sẩy thai! Nhưng mà, vạn nhất còn? được, cần an bài chút. Nghĩ như vậy, Trịnh Duyệt liền khỏi quân khu tổng bệnh viện.