Chương 9.1 : Phá vỡ JQ? Edit: Mẹ Mìn Tô Khả khom người, hai chân khóa ngồi người Tô Cẩm Niên, hai tay còn lại gắt gao ôm thân mình Tô Cẩm Niên, sau đó toàn bộ sức nặng đều đè người , cũng ngừng phát ra tiếng cười rợn tóc gáy. "Hắc hắc" tiếng cười gian ngừng mà vang lên bãi cỏ trống trải, làm cho đám quạ đen cây bay tán loạn, rồi thứ gì đó rơi thẳng xuống gáy Tô Khả. Tô Khả cảm thấy gáy nóng lên, sau đó là mùi hôi, tùy ý dùng tay áo chà lau chút, phát là phân chim, thân mình cứng đờ, sau đó nhìn lũ quạ, nghiến răng nghiến lợi: quạ đen chết tiệt, đừng để ta bắt được ngươi, nếu ta đem ngươi thành món chim nướng! Sau đó, Tô Khả cũng quên ngay lũ quạ đen. Phải biết rằng, tại —— ha ha ha ha ha, Bạch Liên Hoa ở dưới thân a! Vì thế Tô Khả tiếp tục nhìn Bạch Liên Hoa bị áp đảo dưới người, cười gian ngừng. Vừa rồi còn nước mắt lưng tròng, giờ phút này lại ráo hoảnh, con mắt đảo vài vòng, có ý tốt hướng tam điểm của càn quét. Nhìn Bạch Liên Hoa hề giãy dụa, Tô Khả vui mừng, rất vừa ý . Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Trước mắt như thế thức thời, quả nhiên là nhân trung hào kiệt! Như vậy —— muốn bắt đầu YY. Quần áo Bạch Liên nửa kín nửa hở, lộ ra vùng ngực trắng nõn cường tráng, mặt còn có hai nụ hoa mê người, dưới ánh sáng mặt trời mê người ... Nga, NO! thể còn muốn xuống, xuống nữa là phun máu mũi ! Nhưng dù có liều mạng muốn nghĩ, vậy mà đầu óc vẫn tưởng tượng ra vẻ mặt thẹn thùng cùng bộ dáng yểu điệu của Bạch Liên Hoa. Hai chân thon dài hữu lực dang ra, mặt đối mặt : "Tô Khả, đừng như vậy, người ta vẫn là xử nam đâý...", hoặc là môi đỏ mọng khẽ mở, gương mặt e lệ , "Tô Khả, chút, người ta vẫn là lần đầu tiên đâý..." Mặc kệ là tình huống gì, đều làm cho Tô Khả cười càng thêm dâm đãng, cười càng thêm đáng khinh, cho nên nhịn được kích động, Tô Khả "Cạc cạc ——" cười ra tiếng, y như tiếng vịt kêu. {Mẹ Mìn: Em lậy chị….} Nhìn sắp bốc hỏa, Tô Khả đắc ý cười rộ lên, là vừa mới quăng ngã tôi! Cho vừa mới trừng phạt tôi! Bây giờ còn phải nằm trong tay tôi sao! Hừ hừ! Có ngốc mới đem ăn cả da lẫn xương, tôi hôm nay liền đổi theo họ của ! {Mẹ Mìn: Chị Tô, cùng họ với chị mà / Tô Khả: Biết rồi} Tô Khả như trẻ con, cho dù theo họ của , cũng vẫn là họ Tô . ╮(╯_╰)╭ "Đứng lên!" Tô Cẩm Niên sắc mặt đen tối, ánh mắt lạnh băng, giờ phút này muốn bùng nổ, Tô Khả dám cưỡi lưng hổ lại còn muốn sờ râu hổ sao? Tô Khả đắc ý nhướng mày, sau đó lộ ra hai hàm răng trắng noãn,cùng bên núm đồng tiền má. Bất quá clại lộ ra gương mặt lem luốc buồn cười. " bảo tôi đứng lên liền đứng lên sao!" Tô Khả từ cao nhìn xuống , vô cùng đắc chí nhìn Tô Cẩm Niên. "3, 2..." Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên bắt đầu đếm ngược, cũng nổi giận. Chàng trai, giờ là tù binh của tôi, còn dám kiêu ngạo như vậy! Hôm nay nếu đem thu thập, tôi về sau như thế nào làm vợ đây! Vì thế, hai mắt chăm chú nhìn Tô Cẩm Niên, rồi thẳng hướng đôi môi đỏ mọng của cúi xuống. Chính là ——
Chương 9.2 : Phá vỡ JQ? Edit: Mẹ Mìn Tô Cẩm Niên hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn to gan làm loạn, trong lòng tự nhiên là phẫn nộ. Mới vừa rồi nghe liên miên cằn nhằn "Ủy khuất", thoáng đồng tình chút, vốn định kéo đứng lên, lại nghĩ rằng mượn lực kéo ngã. Nếu phải vì sợ dẫm phải , đâu dễ dàng bị kéo ngã như vậy! Nháy mắt, Tô Cẩm Niên cảm thấy vừa rồi có cái gọi là đáng thương, đều là do tự làm tự chịu! Nhưng tại nhìn thấy chu miệng lên, nhằm hướng tới! Đối diện vứi gương mặt bẩn chịu nổi, Tô Cẩm Niên trong ngực ngừng phập phồng. Đủ lắm rồi! lớn từng này, còn chưa có nào dám cả gan làm loạn như vậy! {Mẹ Mìn: Có chị Tô dám kìa } Ánh mắt Tô Cẩm Niên dần sâu thêm, đối mặt với gương mặt càng ngày càng phóng đại trước mắt mình, đột nhiên phát lực, hai tay bị Tô Khả nắm chặt cũng nháy mắt giãy ra. Tô Khả chợt thấy hai tay tê rần, tự giác buông ra, vì thế, Tô Cẩm Niên hai tay tự do. Trong nháy mắt, Tô Cẩm Niên xoay ngang cái, Tô Khả chợt thấy cổ đau xót, kinh ngạc. Tô Cẩm Niên xoay người cái, lưu loát ngăn chặn hành động của . Đồng thời, chân của cũng quỳ vào giữa hai chân Tô Khả, mà hai tay còn lại nhanh chóng cầm chặt cổ tay , làm Tô Khả thể động đậy. Tô Khả vặn vẹo hạ thân, thủy chung có biện pháp thoát khỏi kìm kẹp của . Tô có chút mơ hồ, này rốt cuộc sao lại thế này, như thế nào từ đè nay lại thành ngược lại? nhớ ràng, vừa mới muốn thân thiết với mà? Nhưng mà, còn đụng tới hai má của , bị đẩy cái biến thành thế này... Tô Khả khóc ròng! ~o(>_<)o~ nhịn được liếc Tô Cẩm Niên cái, chỉ thấy nhìn mình, đôi mắt tối đen nửa điểm gợn sóng. Tô Khả nhìn, nhịn được bắt đầu YY , nga, ánh mắt này là trong truyền thuyết sao? Tối như mực, sâu như biển a. Mau hút tôi vào , tôi cam nguyện sa vào! "Tô Khả, kiên nhẫn của tôi có hạn." gằn từng tiếng, thanh giống như tiếng chén sứ rơi vào khay ngọc. {Mẹ Mìn: Ta thề ta ko hỉu chỗ này lắm, chém bừa} Nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên phi thường khủng bố, Tô Khả nhịn được nuốt nước miếng. Sau đó Tô Khả nghĩ, Tô Cẩm Niên có đen mặt thế nào cũng là Bạch Liên Hoa của , phải sợ nha, vì thế kiêu căng nâng cằm lên, nhưng bởi vì vừa bị Tô Cẩm Niên áp té mặt đất, cho nên đầu mới xoay chút liền đụng trúng tảng đá. Khổ bức. TAT lúc Tô Khả oán niệm muốn mấy câu, đột nhiên, tiếng thét bén nhọn của con vang lên: "A ——" thanh sắc bén, ngay cả Trương Phi cũng bằng. Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên nhất tề nghiêng đầu hướng nơi phát ra thanh nhìn lại. Chỉ thấy, nữ sinh mặc quân phục, tay còn cầm kem hay gì đó, đứng ở bên kia, vẫn nhúc nhích, sau đó lấy vẻ mặt thể tin nhìn bọn họ. Bởi vì vừa rồi hét lớn tiếng, đến bây giờ miệng còn có khép lại, cho nên giờ phút này nhìn có vẻ có chút buồn cười. Tô Khả nhìn tiểu nữ sinh có chút quen mắt, nghĩ nửa ngày, mới nhớ đến, kia là gặp ở cầu thang ngày hôm qua sao, tên là Tiểu Hoa! Vì thế, Tô Khả 囧 . Lúc đó Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên vẫn giữ tư thế truyền thống như trước là nam nữ dưới, đến lúc lấy lại tinh thần, Tô Cẩm Niên nháy mắt buông Tô Khả ra, nhanh chóng đứng dậy. Mà kia nữ sinh nhìn Tô Cẩm Niên đứng dậy, kích động lui về phía sau hai bước, sau đó đối với Tô Cẩm Niên , "Tôi cái gì cũng ! TAT tôi cái gì cũng nhìn thấy!"
Chương 10.1 : Khổ bức nhân sinh Edit : Mẹ Mìn - CQH Tô Khả cũng đứng lên, cảm thấy xương sống thắt lưng đều đau, nhất là lại bị Tô Cẩm Niên quăng ngã cái, vì thế, Tô Khả nhịn được kêu rên câu: "Đau hết thắt lưng tôi rồi, Tô Cẩm Niên, chút được sao!" Nữ sinh kia giờ phút này lảo đảo cái, nháy mắt thạch hóa tại chỗ, nhìn bọn họ, biểu tình trở nên phi thường quỷ dị. Tô Cẩm Niên đầu đầy hắc tuyến trừng mắt liếc Tô Khả cái. Tô Khả tỏ vẻ, lời vừa rồi đều là lời ! ╮(╯_╰)╭ về phần mọi người nghĩ gì, phải việc của . Nữ sinh kia lấy lại tinh thần nhìn bọn họ hai cái, sau đó chạy như điên, như là sau lưng có sói đuổi vậy. Tô Cẩm Niên trầm mặc. Tô Khả nhịn được cúi đầu nhìn hai tôiy mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn Tô Cẩm Niên, vừa xấu hổ, vừa e sợ : " đè lên tôi, từ nay về sau tôi chính là người của , phải phụ trách tôi." Tô Cẩm Niên nhíu nhíu đầu lông mày, chưa thấy nữ sinh nào điên khùng như vậy, mà gương mặt lạnh của đối với dường như có tác dụng. đối với còn sử dụng toàn bộ công phu lưu manh của mình, làm tức giận mà làm gì được. Tô Cẩm Niên nhíu mày, hai hàng lông mày như dính lại vào nhau. nhìn Tô Khả, "Tô bạn học, tôi tại trịnh trọng cùng lần, là học viên, tôi là huấn luyện viên! đối với tôi, hẳn là phải có tối thiểu tôn trọng! Còn có, làm tân sinh năm nhất, tôi hy vọng đem tâm tư đặt vào việc học của mình, đừng đến lúc qua được kỳ thi, khó coi!" Tô Khả lộ ra cái nhìn nịnh bợ, "Kia huấn luyện viên , như vậy, xem như đồng ý tôi là người của , đúng ?" Nhìn Tô Cẩm Niên càng ngày càng đen mặt, Tô Khả "Khanh khách" cười, tiếp tục , "Tôi biết thích tôi gọi là huấn luyện viên. Hắc hắc, tôi biết, sở thích thôi, chỉ giống như trong phim truyền hình, nữ chính kêu tiếng 'Âu ba' , hắc hắc, kia từ nay về sau tôi kêu là huấn luyện viên a." Tô Cẩm Niên cảm thấy thế nào là tự bê đập chân mình. trừng mắt liếc Tô Khả cái, "Tô Khả! Về đội của !" Tô Khả nghiêm cái, chào theo quân lễ, "Tuân mệnh, huấn luyện viên!" Sau đó, "Nga ha ha ~" cười, hướng đội ngũ của mình chạy tới. Mới chạy được mười thước, dừng lại nhìn Tô Cẩm Niên từ xuống dưới, "Huấn luyện viên, về cùng tôi sao?" Mà biểu tình lại như: "Bạch Liên Hoa, chúng ta cùng ..." Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, sau đó quay hướng khác. Tô Khả cũng thèm để ý, dù sao hôm nay kiếm lời lớn a! Bạch Liên Hoa, nga ha ha ~ ngẫm lại, liền vui vẻ! Vì thế, nhàng hát "Đũng quần phong", cười đến sánh lạn. Trời biết, biết mặt mũi mình giờ này bẩn thỉu. ╮(╯_╰)╭ Trở lại đội ngũ, tất nhiên là đem hù chết mọi người rồi. Ôi trời ơi, Tô Khả làm sao vậy? Dân Châu Phi chạy nạn cũng giống ? Trời ạ, nhìn Tô huấn luyện viên bộ dáng gầy yếu nhã nhặn, thể ngờ được lại huấn luyện người ta đến độ này. Nga, máu chó a, thế giới này rất huyền huyễn, đặc huấn kịch liệt như vậy a! Cũng có người trong đó vỗ vỗ ngực mình, dùng ngữ khí "Sống sót sau tai nạn" với Tô Khả, "Cũng may tôi học rất tập trung nên bị đặc huấn, bằng ..." Tô Khả có cảm giác chết lặng, nhưng đối mặt với mọi người cũng tỏ vẻ đồng tình. Tất nhiên tình cho mọi người nghe. Dù sao Bạch Liên Hoa cũng là của riêng , dại gì tạo tình địch cho chính mình. Nga ha ha ~ Cười chưa được bao lâu, huấn luyện viê đại ngốc với Tô Khả, "Tô huấn luyện viên có vẻ nghiêm khắc, bất quá đây lại tốt cho . Tốt lắm, cho 5 phút nghỉ ngơi, rửa mặt mũi chân tay ." Tô Khả hỗn độn .