Chương 84.2 : ra là bà Edit : Mẹ Mìn Ba chiếc xe cảnh sát chạy đường lớn, rất nhanh có chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh chiếc BMW màu trắng, ba người xuống, sau đó, chiếc xe cảnh sát tiếp tục chạy theo hai chiếc xe cảnh sát kia, chiếc xe BMW màu trắng lại đổi chạy đến bệnh viện phụ sản. "Thẩm Lộ, cảm ơn." Trịnh Dược Đông với Thẩm Lộ. " cần khách sáo, Tô Khả cũng là bạn của mình mà." Cảnh sát Ngô nhìn Thẩm Lộ và Trịnh Dược Đông, vốn ông tin quan hệ của Tô Khả và Tô Cẩm Niên, bây giờ hì tin đến bảy tám phần rồi, mà ông tin, tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều là có người cài bẫy muốn làm hại đứa bé trong bụng của Tô Khả. Người đó chỉ muốn đứa bé trong bụng của mất mà còn bôi nhọ nữa. Cảnh sát Ngô tức giận líu cả lưỡi nên lời, người này độc ác, làm cho người ta vô cùng kinh hãi, hèn chi Tô Khả muốn khám ở bệnh viện khác, hơn nữa lại còn lén lút mà . Đoán chừng cho đến giờ kẻ địch của tin rằng đứa bé trong bụng của bị hủy rồi. Đến bệnh viện, Tô Khả vào, kiểm tra cho vẫn là vị bác sĩ lần trước. Sau khi bà biết Tô Khả bị người ta tiêm thuốc mê cực mạnh rất tức giận. Tô Khả hỏi bác sĩ xem cục cưng có thể bị ảnh hưởng hay , vị bác sĩ kia nhíu mày: “Có chút ảnh hưởng“. Tô Khả cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Suy nghĩ đầu tiên của chính là muốn bỏ đứa bé này! chịu đủ khổ sở chỉ để giữ lại đứa bên người, muốn bỏ nó, dù cho đứa có bị làm sao cũng muốn bỏ đứa này. Bác sĩ thấy sắc mặt Tô Khả như vậy lập tức : "Theo tình hình trước mắt cái thai vẫn làm sao. Nhưng phải bồi dưỡng thân thể tốt. Tôi kê cho mấy loại thuốc thích hợp cho phụ nữ có thai, cũng cần phải ăn nhiều trái cây, thư giãn thoải mái, biết ?" Tô Khả gật đầu, mặt đầy nước mắt. Sau đó, Tô Khả cầm túi thuốc mà bác sĩ cho, đến đồn cảnh sát. Trịnh Dược Đông và Thẩm Lộ đưa Tô Khả và cảnh sát Ngô đến đồn cảnh sát lập tức ra. Trong lúc chờ Tô Khả ở bệnh viện, Trịnh Dược Đông mọi chuyện cho Thẩm Lộ biết. Thẩm Lộ hỏi Trịnh Dược Đông: “Cậu cảm thấy là ai làm?" Mặc dù rất muốn đối phó với Tô Cẩm Niên, cũng muốn xuống tay với Tô Khả, nhưng bỉ ổi, dùng thủ đoạn ác độc như vậy để hại Tô Khả và đứa của . Trịnh Dược Đông nhíu mày: “ phải mẹ cậu ấy là Hoàng Nghê Thường, dĩ nhiên, em tôi Tịnh Duyệt cũng có khả năng. Cậu chờ chút, tôi gọi điện thoại cho nó." Thẩm Lộ gật đầu. Sau đó, Trịnh Dược Đông gọi điện thoại cho Trịnh Duyệt. Mấy ngày nay Trịnh Duyệt nghỉ phép ở nhà, điện thoại vẫn kết nối được, cho nên rất nhanh Trịnh Dược Đông chuyện với Trịnh Duyệt. ", hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao, sao lại gọi điện thoại cho em." Giọng của Trịnh Duyệt vui sướng, cười đùa thoải mái. Trịnh Dược Đông nhíu mày: “Sao hôm nay tâm tình em tốt vậy?" " trai à, tâm tình em tốt có gì lạ sao?" Trái tim Trịnh Dược Đông chợt lạnh: “Là em sao?" "Em? Em cái gì?" Trịnh Duyệt cảm thấy Trịnh Dược Đông kỳ lạ: “ muốn gì cứ thẳng , cần gì phải vòng vo!" Trịnh Dược Đông nhắc nhở chút: “Tô Khả." "Này!" Trịnh Duyệt quát lạnh tiếng: “Trịnh Dược Đông, có ý gì?" "Trong lòng của em tự hiểu!" Giọng của Trịnh Dược Đông cũng lạnh xuống. "Em tự hiểu cái gì chứ! Hả? Trịnh Dược Đông, suy nghĩ bình thường chút có được hay , vì người ngoài tới chất vấn em, có ý gì?" " chỉ giúp lẽ phải giúp người thân!" "Thôi !" Trịnh Duyệt : "Hôm nay em cho biết, tâm tình em rất tốt, biết được Tô Khả mất đứa con nên tâm tình em rất tốt đó." "Quả nhiên là em! Trịnh Duyệt, em làm thất vọng rồi!" Trịnh Dược Đông rất đau lòng, ra là em làm. Tuy phải em ruột, nhưng cũng là em họ gần với nhất. Nhưng em lại trở nên độc á như vậy, làm tim thấy đau. "Dừng! Trịnh Dược Đông, em cho biết! Chuyện của Tô Khả phải em làm! Tin hay tùy !" xong, Trịnh Duyệt tắt điện thoại. Trịnh Dược Đông nhíu mày nhìn Thẩm Lộ, Thẩm Lộ cũng nhíu mày nhìn lại: "Cậu tin ?" Thẩm Lộ : “Chắc phải em cậu rồi." "Có ý gì?" "Cậu nghĩ , từ trước tới bây giờ, chuỗi ngọc Phật châu của viện trưởng các cậu hề rời khỏi người ông ấy, dù nó có nằm trong ngăn kéo của ông cũng có lý do gì mà ông lại rời khỏi phòng làm việc, hơn nữa thời gian rời khỏi lại dài như vậy. Cậu cảm thấy trong chuyện này có gì kỳ lạ sao?" Trịnh Dược Đông sờ sờ cằm: “Đúng vậy, cả ngày lẫn đêm viện trưởng đều thưởng thức bảo bối của ông, cho dù đặt chuỗi ngọc trong ngăn kéo ông ấy cũng tuyệt đối rời khỏi phòng làm việc, hôm nay sao lại vậy?" "Quan trọng nhất là đúng lúc đó, đám người kia lại biết trong phòng có người." Thẩm Lộ mỉm cười, ý vị sâu xa : "Đám người kia chỉ thừa dịp trong phòng có người, còn biết viện trưởng các cậu có món bảo bối vô cùng quý giá, mà tại bảo bối lại mang theo người! Cậu cảm thấy em của cậu có thể tính toán ràng như thế được ?" Con mắt Trịnh Dược Đông mở to, trong lòng mơ hồ lên người, sau đó lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng
Chương 84.3 : ra là bà Edit : Mẹ Mìn Viện trưởng còn đắm chìm trong vui sướng vì tìm lại được bảo bối của ông, giọng khi nhận điện thoại cũng vô cùng vui vẻ. "Đông à, có việc gì vậy?" "Ông Hoa." "Ừ, ông nghe đây, thính lực của ông vẫn tốt lắm. A ha ha ~" Đầu Trịnh Dược Đông đầy vạch đen, tiếp tục hỏi: “Ông à, cháu muốn hỏi, bình thường phải ông đều ngồi trong phòng làm việc của mình sao?" Viện trưởng Hoa vừa gật đầu vừa dùng tay lau chuỗi ngọc bảo bối của ông: “Đúng vậy." "Vậy hôm nay sao ông lại ra ngoài lâu như vậy, lại còn mang chuỗi ngọc theo." "Ha ha, ông còn tưởng chuyện gì. Hôm nay bác Tần của cháu rủ ông xem Côn Khúc. Buổi sáng ông đặt chuỗi ngọc trong ngăn kéo, lúc ra ngoài quên mang theo, ông nghĩ mình cũng rồi, để ở đâu vẫn ở đó, dù sao cũng có ăn trộm, làm sao ông biết được đó ranh ma như vậy, lần đầu tiên ông mang theo bảo bối bên người lại bị ta trộm . Cũng may vận khí của ông khá tốt oa. . . . . ." Trịnh Dược Đông hiểu, liền gật đầu : “Vâng, con biết rồi." Thẩm Lộ nhìn vẻ mặt Trịnh Dược Đông: “ thế nào?" "Là bác Tần." Trịnh Dược Đông thở dài. Thẩm Lộ cười lạnh: “ phải người nhà vào cửa mà." "Thẩm Lộ, cậu và Cẩm Niên xích mích, hoàn toàn là do cậu đúng ." Trịnh Dược Đông bất đắc dĩ: “Hơn nữa, Cẩm Niên và Tô Khả kết hôn rồi, chẳng phải đây là cậu Tô Khả." Thẩm Lộ ngạc nhiên đến nỗi cằm cũng rớt xuống đất: “Kết hôn?" Trịnh Dược Đông gật đầu. Chuyện này biết là do ngày hôm qua gọi điện thoại cho Đàm Thụ, Đàm Thụ cho biết. ngờ, lần này Cẩm Niên ra đòn chí mạng như vậy, lại ‘tiền trảm hậu tấu’, lén lút kết hôn với Tô Khả, nếu bác Tần biết, biết cả nhà họ Tô ầm ĩ thành như thế nào. Chỉ là Cẩm Niên cũng tốt , kết hôn là việc lớn cũng với bọn họ tiếng, Chắc là chuẩn bị đầy đủ, định ngả bài với bố mẹ , cuối cùng là muốn đấu tranh với bố mẹ . Haizz, ai cũng đều thèm muốn tham gia vào cái xã hội thượng lưu sáng chói này, nhưng mặt tối đằng sau nó người ta lại biết được. Chỉ có người ở trong đó mới biết được nó xấu xa đến mức nào. Trịnh Dược Đông có dũng khí đem gạo nấu thành cơm giống như Cẩm Niên. Hơn nữa, từ cũng chấp nhận, sau này chuyện vợ con của do bố mẹ sắp đặt. Mặc kệ là vì lợi ích hay vì cái gì, tin bố mẹ nhất định hại . Thẩm Lộ sờ cằm, xác nhận cằm vẫn còn nmặt mình, nửa ngày sau, nhìn Trịnh Dược Đông: “Thẩm Phỉ Phỉ kia ngu ngốc làm sao?" "Thẩm Phỉ Phỉ?" Đột nhiên Trịnh Dược Đông im lặng nhìn trời được gì: “Mình cảm thấy cậu im lặng tốt hơn." Thẩm Lộ trừng mắt: “Cậu có ý gì!" "Mình cảm thấy cậu tình nguyện làm cho người ta được lời nào." Trịnh Dược Đông liếc Thẩm Lộ cái: “Trong nhóm chúng ta, ai cũng biết Tô Cẩm Niên hề có ý gì đối với Thẩm Phỉ Phỉ, đừng có ý, ngay cả tên cậu ta cũng biết mà." Trịnh Dược Đông nhìn Thẩm Lộ, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Lộ hơi khó coi, Trịnh Dược Đông tiếp tục : “Ừm, khả năng Cẩm Niên biết người tên Thẩm Phỉ Phỉ rất lớn, dù sao từ đến lớn, ở bên cạnh Cẩm Niên là Trịnh Duyệt nhà mình, mà bản lĩnh lớn nhất của nó là đuổi những có ý với Cẩm Niên ." Mặt Thẩm Lộ đen kịt: ". . . . . ." Trịnh Dược Đông nhún nhún vai: “Hơn nữa, mẹ kế của cậu mang ấy theo, ràng cậu thích ấy lại tự cho mỉnh cao thượng, làm bộ hy sinh vì tình , dụ dỗ những thích Cẩm Niên, sau đó cả ngày đối nghịch với Tô Cẩm Niên, để cho Thẩm Phỉ Phỉ ở giữa hai người, làm cho Cẩm Niên chú ý tới ấy. . . . . . Xí, cái kiểu này của cậu, có ai mà biết chứ. Có bao nhiêu người từng khuyên cậu, sao cậu cứ ương bướng mà để tâm mấy chuyện vụn vặt này chứ? Cậu thích Thẩm Phỉ Phỉ, sao cậu tự mình theo đuổi !" "Mình!" "Mình cái gì mà mình!" Trịnh Dược Đông liếc cái: “Bây giờ cậu có thể yên tâm rồi chứ, đúng là Cẩm Niên kết hôn với Tô Khả." Hai tay Thẩm Lộ nhét vào trong túi quần, sắc mặt đen kịt, rất khó coi. Trịnh Dược Đông chọc chọc cùi chỏ vào Thẩm Lộ: “Này, bây giờ phải là lúc Thẩm Phỉ Phỉ thất tình sao? Cậu có thể thừa dịp này mà giành lấy tình cảm của ấy." "Hừ, mình phải kẻ ngốc, có hứng thú!" Thẩm Lộ hơi đỏ mặt. "Có hứng thú hay cậu tự biết, cần với mình, đối với giống như con thỏ mình có hứng thú." " ấy phải là con thỏ ! Hơn nữa, cậu có hứng thú làm gì! ngốc kia cũng có hứng thú với cậu!" Thẩm Lộ liếc Trịnh Dược Đông cái. "Lòng tốt của mình lại bị cho là lòng lang dạ thú." Trịnh Dược Đông than thở: “Nhưng mà Cẩm Niên lợi hại mà, chuyện đương thôi, khi ra ngay lập tức có người." “Cậu Tô Khả?” Trịnh Dược Đông gật đầu cái: “ bé đó rất thú vị. Hèn chi Nhạc Phong cũng ấy.” “Đừng với mình là cậu cũng có hứng thú với ấy.” “ , lúc mình biết ấy, bọn họ là quan hệ tay ba đó. Mình ngu ngốc mà đâm đầu vào. Mình sợ nhất là phiền toái.” “Nhưng bản thân cậu chính là phiền toái.” Thẩm Lộ liếc Trịnh Dược Đông: “Chỉ có điều, bây giờ mình rất mong đợi được xem nhà họ Tô diễn vở tuồng.” “Cậu…….” Thẩm Lộ nhún nhún vai, cần biết "Tranh đấu" cùng Tô Cẩm Niên bao nhiêu năm, bây giờ chỉ cần Tô Cẩm Niên có chuyện, đều vui mừng. Lại lần nữa Trịnh Dược Đông im lặng gì.