Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 83.2 : Đến cục cảnh sát

      Edit : Mẹ Mìn


      là người đàn ông đê tiện, cặn bã, rác rưởi bị hồ ly tinh mê hoặc, đàn ông bỏ ! Tôi cho biết ta đâu sao! lấy việc công trả thù riêng sao, đuổi việc tôi, rốt cuộc là cái gì hả? còn bảo người ta phê bình vào quân tịch của tôi, vừa lòng chưa!”

      Mọi người nghe những lời này của Vương Lệ, nhịn được giật mình.

      Trong nháy mắt ít người dân nổi giận: “Đúng vậy, ỷ thế hiếp người! Cậu dựa vào cái gì hả! Hả?”

      Trịnh Dược Đông cười lạnh: “Nếu còn muốn lăn lộn trong xã hội này thành chút cho tôi.” Sau đó, ánh mắt Trịnh Dược Đông chuyển qua, nhìn mấy người vây xem: “Mấy người này, nếu như chỉ vì câu xúi giục mà kích động như vậy, tôi nghĩ mấy người cũng nên về quê cầy ruộng được rồi. Xã hội quá nguy hiểm, tranh thủ thời gian trở về quê .”

      Đám người vây xem bị Trịnh Dược Đông làm cho tức đến nỗi mặt mày xanh mét, người trong đó hét lớn: “Tao đánh chết mày!” xong, vung quả đám lao tới Trịnh Dược Đông.

      “Á__________” Những y tá nữ nhắm mắt lại, dám nhìn nữa. Những bác sĩ nam cũng lo lắng.

      Dù sao, người khách thăm bệnh này là người cao lớn.

      Nào biết tiếng “Binh__________” vang lên. Chỉ thấy người đàn ông vừa vung quả đấm bị Trịnh Dược Đông đá cái lui về sau năm, sáu bước.

      Trịnh Dược Đông cười lạnh: “Đạo lý làm người bây giờ mất hết rồi. Trả ơn thầy như vậy sao?”

      Sắc mặt người kia tái mét, người bên cạnh cũng bất mãn muốn đánh Trịnh Dược Đông. Ánh mắt Trịnh Dược Đông sắc bén nhìn bọn họ, trong nháy ý định muốn đánh người của bọn họ tắt ngấm.

      Trịnh Dược Đông cười lạnh: “Các người phải là đối thủ của tôi!”

      xong, chuyển ánh mắt sang Vương Lệ: “Đầu có não cũng như ! Lời nên , lời nên , nên tự suy nghĩ kỹ càng chút!”

      Vương Lệ bị khí thế của Trịnh Dược Đông làm cho khiếp sợ, nhưng ta suy nghĩ, lời ta đều vô cùng chính xác, sợ gì chứ. Vì vậy to mồm gào lên ầm ĩ: “Ô hay! Tôi vừa Tô Khả trộm chuỗi ngọc Phật châu của viện trưởng chính là , cho tôi lời à, à, hay cho rằng là ‘phú nhị đại’ (thế hệ thứ hai trong nhà giầu có, quan chức) có quyền đổi trắng thay đen, cho rằng đây là thế giới cổ đại sao! Tôi khinh!”

      Trịnh Dược Đông cười lạnh, chậm rãi lên: “Lời , mà cũng biết lời sao? Nhưng mà nếu lời hôm nay là bịa đặt, tôi kiện tội phỉ báng.”

      Vương Lệ ưỡn ngực: “Phỉ báng? kiện tôi à! cứ việc! Lý Lộ và Trương Trí cũng thấy rất ràng, tôi cũng đặt chuyện chút nào. Chuỗi hạt này rơi ra từ người Tô Khả đấy!”

      “Hả?” Trịnh Dược Đông cầm lấy chuỗi ngọc Phật châu: “Tôi nghe thấy ấy chính là kẻ trộm!”

      ta phải ăn trộm sao đồ có thể ở tay ta!”

      “Vậy phải ăn trộm, sao vừa rồi chuỗi ngọc Phật châu này lại ở người của ? Tôi ăn trộm, sao bây giờ chuỗi ngọc Phật châu lại ở người tôi?”

      !”

      “Cho nên , chuyện hay làm việc đều phải động não!” xong, Trịnh Dược Đông đứng dậy, với mọi người vẫn vây xem ở xung quanh: “Mọi người ai về việc ấy. Đừng đứng ở đây, nếu …..”

      Trong nháy mắt đám người liền giải tán nhanh. Thấy Vương Lệ vẫn đứng trơ mặt ra, Lý Lộ lớn tiếng mắng: “ còn mau cút cho nhanh!”

      Sắc mặt Vương Lệ đỏ bừng: “Các người chờ đấy!”

      xong, vội vã chạy nhanh đến phòng làm việc của viện trưởng.

      Ba người Trịnh Dược Đông và Trương Trí, Lý Lộ cùng vào phòng làm việc.

      Tô Khả ngồi ngẩn người ghế.

      Trương Trí và Lý Lộ ngồi về bàn làm việc của họ, biết gì. Mặc dù trước mặt người khác, bọn họ bảo vệ cho Tô Khả, nhưng mà, chuỗi ngọc Phật châu đúng là rơi ra từ người Tô Khả. cần biết thế nào, bọn họ vẫn muốn nghe Tô Khả giải thích lần, chỉ cần phải bọn họ nhất định tin.

      Những khúc mắc trong lòng, là làm bọn họ buồn thương.

      Trịnh Dược Đông nhìn Tô Khả, nửa ngày sau mới : “Tô Khả…..”

      Tô Khả ngẩng đầu, nhìn Trịnh Dược Đông: “Sao lại tới đây?”

      Trương Trí : “Tô Khả, chuỗi dây….”

      phải Tô Khả.” Trịnh Dược Đông vô cùng chắc chắn.

      Mà Tô Khả ôm đầu với bọn họ: “ phải là em lấy, em cũng sao nó lại ở người em.”

      Mới vừa rồi Trịnh Dược Đông nhìn thấy Tô Khả thất thất ra từ khoa phụ sản, chỉ nghĩ có người động tay chân với cái thai của Tô Khả. Mà nghe được tin, bị người gọi lên văn phòng viện trưởng. tại văn phòng viện trưởng lại thông báo viện trưởng bị mất chuỗi ngọc Phật châu gia bảo. ràng là đám người hại .

      Mà người sau lưng bọn họ, chỉ muốn hại chết đứa bé trong bụng Tô Khả mà còn muốn thanh danh của Tô Khả bị bôi đen.

      Người này rốt cuộc là ai?

      Mẹ Tô Cẩm Niên? Hoàng Nghê Thường? Hay là em của …..

      Trương Trí nhìn Tô Khả như vậy, thở dài: “Thoaỉ mái , đừng nghĩ nhiều, bọn tin tưởng em.”

      Tô Khả cắn cắn môi, gật gật đầu.

      Trong lòng hiểu , bọn họ có tin tưởng cũng vô dụng, quan trọng nhất là chứng cớ. Bây giờ điều quan trọng là phải tìm ra ai là người làm hại .

      Đúng vào lúc này, viện trưởng và cảnh sát vội vã chạy đến phòng làm việc của Tô Khả, cả gõ cửa, trực tiếp đẩy vào, như là sợ ăn trộm chạy mất.
      shaly, Betty, không tên2 others thích bài này.

    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :yoyo65:@Mẹ Mìn à cố gắng edit nhanh đoạn này . đọc ức chế quá. cứ lằng nhằng mãi ý
      Mẹ Mìnbéo xinh thích bài này.

    3. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      tội cho bạn Tô Khả quá .
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 83.3 : cảnh cục

      Edit : Mẹ Mìn


      Năm nay viện trưởng hơn sáu mươi tuổi, tóc nhuộm đen, mặt nếp nhăn cũng nhiều. Chuyện mà ông thích nhất là khoe khoang chuỗi vòng ngọc bảo bối của ông ấy với mọi người, Dù sao đây cũng là ngọc Hoà Điền thượng hạng, được Hoàng đế ban tặng cho người trong dòng họ nhà ông mấy trăm năm.

      Lẽ ra, vật quý như vậy nên để trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, nhưng mà viện trưởng lại rất thích ngắm nó, hàng ngày đều mang theo, lúc ăn cơm, vệ sinh, ngủ, làm việc, bạn bè đến cho xem, họ hàng tới lại cho xem, đến nỗi ai cũng biết ông có chuỗi ngọc bảo bối.

      Cũng may hàng ngày ông đều làm bằng xe riêng của quân khu, đến nỗi bị người ta chặn xe cướp mất.

      Nhưng hôm nay, khi ông và Tần tư lệnh uống trà hồi, nghe Côn Khúc hồi (Muốn hiểu Côn Khúc các bạn vào đây tham khảo: http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter19/chapter190202.htm), kết quả, khi quay về thấy chuỗi ngọc của ông đâu nữa, ông gấp đến độ giậm chân. Mặc dù ông lập tức báo cảnh sát nhưng có trời mới biết có thể lấy lại chuỗi ngọc Phật châu hay .

      Lúc này ý tá chạy đến phòng làm việc của ông cho ông biết tìm được chuỗi ngọc. Nó bị bác sĩ thực tập lấy trộm, bây giờ nằm trong tay Trịnh Dược Đông. Ông liền vội vàng chạy tới.

      Có lẽ bởi vì ông chạy quá nhanh nên gương mặt già nua của ông đỏ bừng, thở ra hơi.

      “Ông Hoa.”

      “Đông à, chuỗi ngọc của ông đâu?”

      “Ở đây.”

      Viện trưởng giống như từ cõi chết trở về, lao tới, ôm lấy chuỗi ngọc vào trong ngực, như muốn chuỗi ngọc an ủi nỗi bi thương của ông, lại ‘chụt’ hôn cái, trong miệng lẩm bẩm: “Bảo bối của ta, rốt cuộc trở lại rồi. Ai da, tim của ta vì mày mà thiếu chút nữa ngừng đập đấy. Nghĩ mất rồi lại tìm lại được, đáng mừng.”

      Mọi người yên lặng hồi, cảm thấy có đàn quạ bay qua đầu.

      Sau đó, viện trưởng cẩn thận để chuỗi ngọc vào trong túi áo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Trương Trí: “Người nào trong các cậu lấy đồ của tôi! !”

      Vương Lệ ở phía sau cũng chạy tới, sau đó chỉ tay vào Tô Khả: “Viện trưởng, chính là ta, tôi lấy được chuỗi ngọc từ trong túi của ta đấy!”

      Ánh mắt viện trưởng lướt đến bên người Tô Khả: “ này cũng to gan !”

      Ánh mắt Ngô Lâm cũng nhìn theo tay Vương Lệ chỉ, phát ra Tô Khả, nhịn được nhíu nhíu mày, ông nghĩ lại những lời Tô Khả vừa với ông, trong lòng mơ hồ cảm thấy Tô Khả phải là kẻ trộm. Nhưng chuỗi ngọc Phật châu tìm được ở người ấy, rất khó Tô Khả phải kẻ trộm.

      Cho nên trong nháy mắt, Ngô Lâm cảm thấy việc đơn giản như vậy.

      “Cảnh sát Ngô, mau bắt ta lại cho tôi!” Viện trưởng lớn tiếng quát: “Dám đụng đến tiểu bảo bối của tôi, là tội ác tày trời. Tức chết tôi, tức chết tôi rồi!”

      Mọi người lại yên lặng hồi.

      Ngô Lâm : “ Tô, hy vọng có thể phối hợp với chúng tôi, đến cục cảnh sát chuyến.”

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 84 : ra là bà

      Edit : Mẹ Mìn


      Khi Ngô Lâm ra những lời này, Trịnh Dược Đông nhíu mày .

      Bây giờ biết đứa của Tô Khả vẫn còn, bởi vì sau khi phát tiết hết bực tức trong lòng liền tìm bác sĩ làm dám làm phẫu thuật cho tính sổ. Sau khi gặng hỏi lúc, vị bác sĩ kia mới run rẩy trả lời : đứa của Tô Khả vẫn còn, còn bác sĩ bị thương ở tay cho nên lúc ra khỏi phòng phẫu thuật bọn người kia mới nhìn thấy tay bà đầy máu, nghĩ rằng phá cái thai xong.

      Sau khi nghe tin đó cảm thấy yên lòng. Sau này dễ ăn với Tô Cẩm Niên, sau đó nghĩ lại, lại gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, nhưng điện thoại của Tô Cẩm Niên tắt máy.

      Mà dĩ nhiên số phận của vị bác sĩ dám làm phẫu thuật cho Tô Khả là bị đuổi việc.

      Còn nghĩ rằng cuối cùng Tô Khả được an toàn, kết quả lại bị người ta hãm hại, nghĩ tới đây liền nhíu mày lại. Chỉ là biết cảnh sát Ngô này là người quá chính trực, biết linh hoạt, có thế lực lớn mạnh sau lưng, cho nên đến nay vẫn chỉ là cục trưởng phân cục. Tô Khả bị ông đưa , vẫn có thể yên tâm.

      Vì vậy, với Tô Khả: “ cần lo lắng."

      Khóe miệng Tô Khả cũng khẽ lộ ra nụ cười uể oải, gật đầu đồng ý.

      Còn gì có thể làm cho lo lắng chứ? Ngày hôm nay, bị dọa cho sợ hãi hai lần rồi.

      Sau đó, nghĩ tới việc bị tiêm thuốc mê cực mạnh, biết nó có tác dụng xấu đến đứa hay , lại : “Tôi muốn khám bác sĩ trước được ?"

      Mặc dù cảnh sát Ngô hiểu tại sao Tô Khả lại phải gặp bác sĩ, nhưng vẫn gật đầu.

      Tô Khả nhìn mọi người xung quanh, biết có tai mắt của người kia sắp xếp ở đây hay nên liền giọng với Trịnh Dược Đông: “Em phải bệnh viện phụ sản, phải ở đây. có thể với cảnh sát Ngô được ?"

      Trong nháy mắt Trịnh Dược Đông hiểu ý Tô Khả, sau đó gật đầu. liền chuyện với cảnh sát Ngô, dĩ nhiên là cảnh sát Ngô gật đầu .

      Cứ như vậy, Tô Khả ngồi trong xe cảnh sát ra ngoài. Vì vậy, khắp cả bệnh viện đều Tô Khả là kẻ trộm nên bị cảnh sát bắt .

      sân thượng của bệnh viện, Tần Phi nhìn xe cảnh sát cha[r Tô Khả chạy , vô cùng vui vẻ, môi mỏng cũng cong lên .

      có đứa , lại là kẻ trộm, sau đó, chính là bà gây áp lực với hiệu trưởng trường Tô Khả để đuổi học .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :