Chương 44: Cả đêm chờ đợi Edit: Mẹ Mìn Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên từ từ đến, trong lòng nhộn nhạo, tuần nhìn thấy , lại càng đẹp trai hơn. Tô Khả kích động lên muốn , chỉ là ánh mắt Tô Cẩm Niên nhìn lướt qua , tới người Trịnh Duyệt. cúi đầu với Trịnh Duyệt, thanh lạnh lùng truyền đến tai Tô Khả. : "Chúng ta thôi." Trịnh Duyệt ngọt ngào : “ Vâng." Hai người cùng nhau rời , trước sau, mặc dù có tiếp xúc thân thể, nhưng Tô Khả lại thấy rất chói mắt. Trịnh Duyệt quay đầu lại nhìn Tô Khả, lộ ra nụ cười đắc ý với Tô Khả, làm Tô Khả nghĩ muốn cởi giày ném vào mặt Trịnh Duyệt. "Tô Cẩm Niên, đứng lại!" Tô Khả to với Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên vẫn như cũ bước nhanh chậm, làm như hoàn toàn nghe thấy lời của Tô Khả. Tô Khả cam tâm, chạy theo Tô Cẩm Niên, chạy rất nhanh, hai bên mặt bị gió thổi qua có chút đau. Tô Khả kéo áo của , cho tiếp. Tô Cẩm Niên thấy vậy lập tức tránh qua bên, có lẽ dùng hơi nhiều sức, Tô Khả bị làm cho lảo đảo, lao về phía trước mấy bước. Tô Cẩm Niên nhìn thờ ơ, Tô Khả bị làm cho bực bội, chỉ có thể nhàng : “Cẩm Niên, em đến để xin lỗi ." Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên nhìn nhau. Trịnh Duyệt đứng bên nhìn thấy, cắn môi, với Tô Cẩm Niên: "Ai da, Cẩm Niên à, Tô Khả đến nhận lỗi với kìa, mau tha thứ cho ấy , bác trai bác đều chờ chúng ta đến đấy." Tô Khả nghiêng đầu nhìn Trịnh Duyệt, lòng đầy khó chịu. Tô Cẩm Niên hề nhìn Tô Khả, chỉ : “ thôi." "Cẩm Niên…" Tô Khả muốn kéo ống tay áo của , hình như cảm nhận được nên tránh . Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả: “Tôi rồi, đừng để tôi nhìn thấy ! Tôi có thời gian rảnh rỗi ứng phó với đồ mặt dầy như ." Khuôn mặt nhắn của Tô Khả vốn còn quật cường liền thoáng cái tràn đầy bi thương: “Em chỉ là thích mà thôi…" Tô Cẩm Niên lạnh lùng cười giễu cợt: “ thích tôi rất nhiều!" Có cũng vậy mà có cũng vậy mà thôi! Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên hoàn toàn giống như khối băng ngàn năm, há hốc mồm, nên lời. Ánh mắt xẹt qua nụ cười hả hê mặt Trịnh Duyệt, Tô Khả nắm chặt hai tay, nhìn Tô Cẩm Niên, ràng từng chữ từng chữ : “Bài, tập, của, tôi!" Tô Cẩm Niên lập tức giơ tay bóp cổ Tô Khả: “ còn dám hỏi?" "Khụ khụ ——" Tô Khả ho sặc sụa, khó khăn : “Sao tôi dám!" " còn dám !" Tô Cẩm Niên nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Khả, gân xanh trán nhảy lên nhảy xuống "Bụp bụp" . "Em — chỉ — lấy — bài tập —" Tô Khả mở to đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, hề mang theo chút ý tứ muốn lùi bước! Trong nháy mắt, sắc mặt của Trịnh Duyệt tái nhợt! biết gần hai mươi năm rồi, nhưng chưa từng gặp qua thái độ của như bây giờ. làm cho cũng thấy hoảng sợ! Nhìn Tô Cẩm Niên bóp cổ Tô Khả, Trịnh Duyệt chẳng những cảm thấy sảng khoái chút nào, ngược lại còn rất sợ hãi! cũng biết vì sao như vậy. Nhìn người lại nhiều hơn, thậm chí có người còn đưa mắt nhìn qua bên này, Trịnh Duyệt lập tức lên: “Cẩm Niên, đừng như vậy, đáng đâu." Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, ánh mắt của đầy quật cường, hơi thở của nhộn nhạo chóp mũi của , bỗng chốc anhgiật mình, trong đầu lên hình ảnh trong mưa ngày đó, lập tức buông tay, nhìn khuôn mặt Tô Khả đỏ bừng, lạnh lùng phun ra chữ: "Cút!" Trịnh Duyệt liếc nhìn Tô Khả, lại nhìn sắc mặt dần dần khôi phục như bình thường của Tô Cẩm Niên, môi đào cắn , khoác tay Tô Cẩm Niên: “Chúng ta thôi." Tô Câm Niên tránh tay của Trịnh Duyệt, sau đó nhanh về phía trước. Nụ cười lúng túng của Trịnh Duyệt thoáng qua, sau đó nhìn Tô Khả nước mắt lưng tròng, trong lòng có chút thỏa mãn, ta với Tô Khả: " Em Tô Khả, tôi lòng vì muốn tốt cho , cũng cần phí sức với Tô Cẩm Niên nữa, hai người thể thành đôi được." Tô Khả để ý đến lời của ta. Trịnh Duyệt cười tiếp: “ biết ? Hôm nay cha mẹ tôi đến nhà ấy ăn cơm." Tô Khả tiếp tục để ý. "Cho nên chừng, ngày mai, tôi là vị hôn thê của ấy." Trịnh Duyệt đến bên Tô Khả, cúi đầu , sau đó với Tô Cẩm Niên phía trước: " Cẩm Niên, đừng nhanh như vậy, cũng biết em nhanh được mà, chậm thôi!" Tô Khả đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ rời , lặng lẽ : Bạch Liên Hoa, em buông tha cho ! * Bóng đêm dần buông, sương mù dày thêm, đêm cuối mùa thu, nhiệt độ cũng thấp hơn. Trường quân giáo sáng đèn, Tô Khả yên lặng ngồi chiếc ghế đá bên cạnh ký túc xá, nhàm chán nhìn chằm chằm cổng trường. cơn gió lạnh thổi qua, Tô Khả “hắt xì” cái, nhịn được thầm oán hận: quả nhiên, ôm cây đợi thỏ là việc làm ngu ngốc phải giành cho người làm. Bạch Liên Hoa ơi Bạch Liên Hoa, khi nào mới có thể trở lại. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Khả nhìn pin điện thoại gần hết, như sắp dính vào nhau đến nơi . "Ơ, đây phải là Tô Khả sao?" Đột nhiên giọng của Triệu Lâm truyền vào tai Tô Khả Tô Khả ngẩng đầu lên, nhận ra là Triệu Lâm. "Triệu huấn luyện viên." "Gọi tôi là Triệu Lâm hoặc là Triệu đều được." có khoảng thời gian Triệu Lâm gặp Tô Khả, tại gặp lại, tình cảm của vốn được kiềm chế nay lại bắt đầu rục rịch. biết làm sao mà nữ thần vô tâm như cố ý, để cho Cẩm Niên hiểu tình kia hái mất bông hoa đẹp. " ở đây làm gì?" Triệu Lâm nhìn Tô Khả. "A, Cẩm Niên …." "Hôm nay Cẩm Niên về nhà, nhìn trời tối như này, tôi nghĩ phải sáng sớm ngày mai cậu ấy mới trở lại." Triệu Lâm nhíu mày nhìn trời. "Cẩm Niên hôm nay về sao?" Tô Khả nghi hoặc hỏi lại. "Chưa , dưới tình huốngbình thường, cậu ấy trở lại, nhưng mà bây giờ trời tối lắm rồi, ha ha, tôi đoán vậy mà thôi." Triệu Lâm cười, nhìn Tô Khả, lại : “Cậu ấy với là trở về sao?" Tô Khả cười: “Triệu Lâm, như thế nào mà giờ mới về." "Đúng vậy a, tôi . . . . . . bla bla." Sau đó Triệu Lâm cùng Tô Khả ít chuyện phiếm, tới nước miếng bay tứ tung. Cơn buồn ngủ của Tô Khả cũng biến ít. "Reng reng —" Điện thoại của Triệu Lâm rung lên, Triệu Lâm đứng dậy với Tô Khả: "Tôi nghe điện thoại." Tô Khả gật đầu, nghĩ đến hôm nay Tô Cẩm Niên trở về, lại thấy nản lòng. lúc sau, Triệu Lâm vừa vừa với Tô Khả: “Tô Khả à, cũng mười giờ tối rồi, bạn cùng phòng của tôi tìm tôi có việc gấp." Tô Khả gật đầu: “Vâng, Triệu Lâm, về ký túc xá trước , bái bai." "Vậy tiếp tục chờ sao?" Triệu Lâm vài bước, nhìn Tô Khả vẫn ngồi tại chỗ, nghi ngờ hỏi. Tô Khả gật đầu. Triệu Lâm có chút được tự nhiên lên ký túc xá: “Vậy tôi đây, nếu như mười giờ mà Cẩm Niên vẫn chưa về, vậy trở về , trường học của chúng tôi đóng cửa lúc mười giờ rưỡi." Tô Khả cười: “Vâng, Triệu, hẹn gặp lại." Triệu Lâm rồi, Tô Khả lại yên lặng, ngồi đó trong lòng có chút sợ hãi. tự nhủ hết lần này đến lần khác: đợi lúc nữa, đợi thêm lúc nữa thôi. chừng ấy trở về. Nhưng mà, khi đồng hồ điện thoại từ mười giờ chuyển sang mười giờ hai mươi lăm phút, hai chân của thậm chí lạnh như băng, cũng thấy bóng dáng Tô Cẩm Niên đâu.
Chương 45.1: Sáng sớm gặp lại Edit: Mẹ Mìn Tô Khả xoa xoa cánh tay của mình, lạnh quá, sau đó mở điện thoại, nhìn đồng hồ màn hình, tự với mình, mới có mười giờ hai tám phút. Đồng hồ điện thoại đâm vào mắt làm cho thấy đau nhức. tự với mình, đợi thêm lúc nữa, đợi thêm lúc nữa. . . . . . Tô Khả vừa mệt vừa lạnh. ngửa đầu lên chua xót nhìn ký túc xá của Tô Cẩm Niên, tắt đèn. Tô Khả lại lần nữa mở điện thoại, đồng hồ chỉ mười giờ ba mươi ba phút, cười khổ. Có ai cho biết, làm gì đây? Là tự trừng phạt mình sao? Tô Khả được, chỉ biết, phải chờ Tô Cẩm Niên trở về. đứng dậy, đầu choáng váng, có lẽ là do ngồi trong gió lạnh quá lâu, hai chân của cũng bởi vì ngồi thời gian dài, nên mềm nhũn. May mà Tô khả ngồi trở lại ghế, cho dù muốn về, cổng trường cũng đóng rồi. ngẩn người nhìn bầu trời tối đen như mực, suy nghĩ bay tới nơi nào. Lạnh. Lạnh thấu xương. Tô Khả đem thân thể co lại thành cục, tự mắng mình có hành vi ngu ngốc, nhưng vẫn quyết tâm theo đuổi Tô Cẩm Niên tới tay. Cơn buồn ngủ càng ngày càng dày thêm, Tô Khả vòng hai tay ôm hai chân của mình, chậm rãi thiếp , là lạnh mà. Gió đêm vẫn ngừng thổi, dần dần, phía chân trời, mặt trời dần nhú lên. * "Ơ, Cẩm Niên, hôm nay trở lại sớm vậy, mới có năm giờ rưỡi mà." Sáng sớm, bảo vệ vừa mới mở cổng trường, thấy Tô Cẩm Niên mặc cái áo sơ mi màu trắng, cái quần jean màu đậm vào. Tô Cẩm Niên gật đầu: “Chào buổi sáng ạ." "Hắc, ngày hôm qua chơi với Khả Khả vui chứ?" Bảo vệ cũng thích bát quái, còn rất nhiều chuyện , ai bảo bạn , Tô Khả, ông vô cùng quen thuộc, hơn nữa ấn tượng về rất tốt. Nhiệt tình cởi mở, tự nhiên phóng khoáng, tinh thần phấn chấn, vô cùng hoạt bát, như vậy đương nhiên phải thích rồi. Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày nhưng để lộ ra: “Cháu về đây." "À, được, được!" Bác bảo vệ tươi cười, giọng : “Hắc hắc, đều cùng Tô Khả đêm về, hắc hắc." Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, hạ thân thẳng tắp cứng lên, nhanh về phía ký túc xá của mình. Sáng sớm đường, khí vẫn vô cùng lạnh lẽo, những giọt sương óng ánh lóng lánh vẫn còn đọng tán lá cây bách bên đường . Bởi vì còn rất sớm, phần lớn học viên trường quân giáo còn chưa rời giường, cho nên đường cũng có người qua lại. Khi Tô Cẩm Niên đường lớn về ký túc xá của mình, tiếng rên của Tô Khả truyền vào tai Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên nghi hoặc nghiêng đầu nghe ngóng, ánh mắt đảo qua thân hình cuộn tròn ghế đá của Tô Khả. Tư thế của như con thú bị thương, lặng lẽ liếm láp lấy miệng vết thương của mình. Điều này làm cho Tô Cẩm Niên rung động rất lớn, ngây ngốc đứng ở đường nhìn , trong lúc nhất thời linh hồn quay về được. Tiếng rên trầm thấp truyền tới tai , Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, năm chặt hai tay. đây là đợi sao? Hơn nữa còn đợi cả đêm? thể giả vờ như nhìn thấy , vẫn nên đánh thức dậy. Ngây ngốc nửa ngày, Tô Cẩm Niên khẽ cắn môi, bỏ qua tâm tình xao động của mình, tự với mình là nhìn thấy, sau đó thẳng về ký túc xá của mình.
Chương 45.2: Sáng sớm gặp lại Edit: Mẹ Mìn "Đông ——" Đại khái là do Tô Khả ôm thân thể ngồi băng ghế quá lâu, nên bất tri bất giác ngã lệch sang bên, phát ra tiếng động. Tô Cẩm Niên bị thanh này dọa sợ, chạy đến bên người Tô Khả, chỉ thấy sắc mặt Tô Khả ửng hồng, trán đầy mồ hôi. Môi của hanh khô, lông mày thỉnh thoảng nhíu lại. Tô Cẩm Niên nắm chặt tay, nhìn dáng vẻ Tô Khả như vậy, tự nhủ, dù là người quen biết, cũng có thể ra tay giúp đỡ. đưa tay lên trán , trán nóng ran làm hoảng sợ. ôm lấy Tô Khả, hương thơm nhàn nhạt người len vào mũi , làm cho thấy tâm tình dao động. Tô Khả quay mặt vào ngực của , nụ cười khuôn mặt mang theo tia thỏa mãn. Điều này làm cho Tô Cẩm Niên thấy được tự nhiên, sau đó điều chỉnh lại tư thế, để cho cả người Tô Khả dựa hết vào ngực . "Cẩm Niên, xin lỗi…" trong lúc mơ màng, tiếng của Tô Khả truyền vào tai Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên khẽ cứng người, nhìn Tô Khả như vậy, phát , ràng có biện pháp bóp chết . rất ghét Tô Khả. làm chuyện xấu với , làm cho cảm thấy bị sỉ nhục! Chưa từng có người nào khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của như . nghĩ tới vô số phương pháp trả thù, thế nhưng mà mỗi lần trong đầu nghĩ tới, trong lòng lại có giọng ngăn lại: cũng chỉ là biết trời cao đất rộng là gì. là người đàn ông chín chắn, nếu quả trả thù , mất phong độ. Lại có giọng khác với , đối với loại mặt dầy bám chặt như , còn biết sống chết khiêu chiến ranh giới cuối cùng của , dạy dỗ tốt để cho nhớ lâu được! Cuối cùng, thù còn chưa trả, lại bị vây trong mâu thuẫn, cho nên những ngày huấn luyện sau đó, lại càng huấn luyện tích cực hơn, huấn luyện với cường độ cao, làm cho bản thân quên hết mọi chuyện, vì vậy, mấy cậu bạn cùng phòng của càng thêm sợ hãi. Trong lòng thầm , chỉ cần Tô Khả biết điều tới tìm nữa, như vậy sai lầm lần này của , coi như bỏ qua, nếu làm cho học ở trường đại học X này nữa, thậm chí còn tốt nghiệp được. * Tô Khả cảm giác như mình trong trời đông giá rét, gió lạnh thổi qua, chỉ mặc quần áo bộ quần áo mùa thu mỏng manh, giống như tên ăn mày, vừa đói vừa khát, lại lạnh cóng. Đột nhiên, như là ôm lấy cái lò sưởi ấm áp, làm cho cả người dễ chịu. nhịn được ôm chặt lò sưởi, đem cả gò má áp lên đó. Lúc hưởng thụ, bỗng nhiên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên giữa trời lạnh lẽo, thân hình của giống như ngọn núi tuyết, lạnh như băng. khẽ ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng lướt qua , ánh mắt trống rỗng. ràng hề nhìn , mà lại cảm có cảm giác như có lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt , thấy tròng mắt của sắc bén như lưỡi dao lạnh, cắt qua da thịt của , máu tươi rơi xuống đất, nền tuyết trắng nở rộ những đóa hoa đỏn chói. hoảng hốt lôi kéo tay áo của , bị lạnh lùng vung ra, chỉ có thể gọi : “Cẩm Niên ~" Gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, với : “ còn có mặt mũi hãy tới tìm tôi." với : “Cẩm Niên, xin lỗi." : “Cút!" lại với : “Cẩm Niên, em ~" : “Tô Khả, tôi ghét nhất loại người mặt dầy bám dai như !" * Khi Tô Cẩm Niên ôm Tô Khả ra, bác bảo vệ giật mình thôi: “Cẩm Niên. . . . . ." Tô Cẩm Niên lo lắng trả lời ông, ôm Tô Khả ra đường đón xe. biết làm sao, buổi sáng sớm, đường căn bản có mấy chiếc xe tắc xi. Trong lúc Tô Cẩm Niên nghĩ phải ôm Tô Khả ra ngoài khu trường đại học, có chiếc Porsche màu trắng dừng bên cạnh : “Cẩm Niên?" Sau đó, cửa xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười của Duẫn Nhạc Phong. Tô Cẩm Niên liếc nhìn Duẫn Nhạc Phong: “Đưa đến bệnh viện." Duẫn Nhạc Phong tất nhiên cũng nhìn thấy người trong ngực Tô Cẩm Niên, thấy sắc mặt ửng hồng khác thường của Tô Khả liền hỏi: “ ấy bị sao vậy?"